1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi này trời vẫn còn xanh - Karen Robards

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 15

      Caroline nghiến chặt răng khi nghe thấy tiếng thét đau đớn của Matt. Họ nắn lại xương cho . Ngay cả cảm giác mơ màng do thuốc tạo ra cũng thể khiến hoàn toàn quên cơn đau. Nàng chỉ biết thầm mong thiếp ngủ ngay khi qua những khoảnh khắc đau đớn nhất. Rồi nàng tiếp tục làm việc, cố gắng nén lại thôi thúc quay trở lên gác. có ông thầy thuốc và các em trai bên cạnh rồi, có lẽ cần nàng nữa.



      Tuy nhiên, cho dù quyết tâm thế nào, Caroline vẫn vừa nhào bột mì vừa dỏng tai lên nghe ngóng xem ông Williams về chưa. Giờ cũng xế chiều, và nàng phải chuẩn bị bữa tối. Nếu Matt ăn được tốt nhất là nấu cho chút xúp loãng. Nhưng những người còn lại cần được ăn bữa ăn đầy đủ. Bữa trưa của họ, nếu bị Raleigh hay loài thú nào khác xơi tái mất, cũng nằm lăn lóc cánh đồng.



      Sau khi gọt xong núi khoai tây, Caroline thả chúng vào ninh với ít rau, rồi xuống nhà xông khói để lấy tảng thịt nai về treo vào cái xiên đống lửa. Nàng cắt ra miếng , thả vào cái nồi riêng và hầm cho đến khi nó nhừ hẳn ra. Sau đó nàng lọc lấy nước để làm bữa tối cho Matt.



      Mãi mà chẳng thấy Williams ra về. Ông ta gác gần tiếng đồng hồ rồi. Cuối cùng Caroline nén nổi tò mò, nàng bỏ dở việc nấu nướng để lên gác. Dừng lại ngưỡng cửa phòng Matt, nàng hít hơi sâu, sửng sốt trước cảnh tượng đập vào mắt.



      Williams cầm cổ tay Matt, giơ lên bên cái chén do Thomas giữ. Thomas quỳ bên cạnh giường, ngoảnh mặt , dám nhìn dòng máu đỏ tươi chảy từ mạch máu của Matt vào trong cái chén đựng. Daniel và Robert dựa lưng vào tường, chăm chú quan sát. Mặt mũi cả ba em đều trắng bệch gần bằng Matt. nằm như tử thi và vẫn bất tỉnh, có thể vì đau đớn hoặc vì thứ thuốc nàng cho uống, hoặc vì kết hợp của cả hai.



      “Dừng lại!” Nàng vội vã hét lên. “ cần phải trích máu của ấy! ấy mất cả xô máu rồi!”



      Thomas, Robert và Daniel đều nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc y hệt nhau. Williams đứng thẳng người dậy, khinh khỉnh nhìn nàng.



      “Trích máu là việc cần thiết để loại trừ những độc tố trong cơ thể,” ông ta vừa vừa tiếp tục những gì làm. Caroline kinh hãi khi nhìn thấy cái chậu được đặt sàn bên cạnh Thomas. Lượng máu phải đầy đến nửa phân, ràng Williams trích máu của Matt lần.



      “Nếu ông tiếp tục làm việc này, ông giết chết ấy mất!” Giọng nàng trở nên dữ đội khi nàng chạy tới cuối giường Matt.



      “Nếu ta chết, đó là do thứ thuốc cho ta uống, chứ phải do những gì chúng tôi làm!” William cong môi giận dữ , ông ta cố tình quay lưng lại để xúc phạm nàng. Máu của Matt vẫn tiếp tục cháy xuống cái chén.



      “Daniel...!” Ánh mắt Caroline khẩn nài nhìn sang người mà nàng biết nhất. “Trong những trường hợp như thế này trích hai ounce máu là quá đủ rồi, vậy mà ấy mất nhiều hơn thế rất nhiều. Mất máu quá nhiều gây chết người đấy!”



      đứa con trẻ ranh biết gì về chuyện này chứ?” ông Williams giận dữ phản bác.



      Daniel nhíu mày băn khoăn. Trông ta có vẻ do dự. Và rồi, với cái liếc mắt về phía Robert, người cau mày giận dữ với Caroline, và sau đó là thân hình mềm rũ của Matt, Daniel bước tới đặc bàn tay lên tay ông thầy thuốc.



      cần phải trích máu thêm nữa, đúng ? Nếu trong người ấy có chất độc, chắc chắn nãy giờ nó được thải ra rồi.”



      “Vậy là nghe theo lời khuyên của... của người phụ nữ này, chứ thèm nghe tôi? Được thôi, vậy cứ làm theo ý , và hậu quả cũng do chịu trách nhiệm! Đừng có nghĩ tới việc gọi tôi quay lại khi tình trạng ta tồi tệ hơn!” Williams đứng thẳng người dậy, trừng trừng nhìn Daniel, nhưng ít nhất ông ta cũng băng lại vết thương rạch ra ở cổ tay Matt, và máu ngừng chảy. Caroline thậm chí thèm bận tâm đến ánh mắt căm tức mà ông ta ném về phía nàng khi ông ta đùng đùng cất đồ nghề vào túi.



      phải chúng tôi coi trọng lời của ấy hơn, mà chúng tôi thấy như vậy là đủ rồi. Trích máu dĩ nhiên là cần thiết, nhưng cũng phải để lại cho ấy ít để còn hồi phục chứ.” Nỗ lực xoa dịu lão thầy thuốc nổi giận bằng hài hước nhàng của Daniel chẳng ăn thua gì. Tay cầm chặt cái túi buộc lại, Williams chỉ đáp lời bằng cái quắc mắt.



      “Vui lòng trả tôi tiền công,” ông ta kiên quyết .



      “Vâng, dĩ nhiên rồi.” Với cái gật đầu cam chịu, Daniel dẫn ông ta ra khỏi phòng.



      Caroline vòng qua giường, đưa tay kiểm tra mạch đập của Matt ở bên cổ tay lành lặn. Robert tới đứng bên cạnh nàng, như thể che chắn cho trai khỏi mối nguy hiểm.



      “Williams có thể là gã ngốc, nhưng còn , biết gì về chữa bệnh chứ?” Câu hỏi của Robert nhuốm đầy hằn học. Caroline ngước lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của ta.



      “Mẹ tôi rất giỏi chữa bệnh. Những gì tôi biết đều là do bà dạy.” Caroline thầm đếm những nhịp đập. Mạch của Matt chậm và yếu, chắc việc mất máu làm sức yếu hẳn .



      “Quái lạ là chị của lại có cái tài đó.” Giọng điệu ta đầy vẻ chế nhạo.



      Caroline đặt cổ tay Matt xuống, đứng thẳng người dậy và bình thản nhìn Robert. Mặc dù thấp hơn Matt vài phân, nhưng ta vẫn cao hơn nàng nửa cái đầu. Thái độ ta đầy thù địch, đôi mắt nheo lại nghi ngờ. Caroline cảm thấy nỗi tức giận lại bắt đầu sôi lên, và nàng cố gắng kìm nén nó lại.



      “Elizabeth và tôi là chị em cùng cha khác mẹ. Trong khi mẹ chị ấy có dòng dõi quý tộc, mẹ tôi chỉ là gypsy mà cha tôi tình cờ gặp trong chuyến . Bà rất rành về thảo dược, các loại thuốc và cách chữa bệnh, và dạy lại cho tôi tất cả những gì bà biết. Bây giờ, cho phép tôi sử dụng vốn kiến thức đó để chữa cho trai chứ, hay cứ đứng đấy mà nhìn ấy chết?”



      Cho dù rất cố gắng để giữ bình tĩnh, nhưng giận dữ vẫn len lỏi vào những lời của nàng. Ánh mắt Caroline tỏ chút nao núng khi Robert nhìn nàng trừng trừng. Đằng sau nàng, Thomas tiến lại gần. ta tới chỗ Robert và đặt tay lên vai trai. Họ nhìn nhau, rồi cả hai quay sang nhìn nàng.



      “Chúng tôi còn lựa chọn nào khác chắc? Daniel nghe đuổi ông thầy thuốc rồi còn đâu.” Giọng Thomas rít lên qua hàm răng nghiến chặt. “Nhưng nên nhớ rằng: chúng tôi canh chừng , và nếu có điều gì ổn xảy ra chúng tôi biết ngay đấy.”



      Đúng lúc đó Daniel quay lại phòng, và nhận thấy dáng điệu của các em trai chỉ bằng cái liếc mắt.



      “Hai đứa chẳng ra sao,” gay gắt . “ ấy làm gì để các em nghĩ xấu như vậy?”



      “Rau nào sâu nấy,” Robert cãi lại.



      “Nhưng họ chỉ là chị em , và dù gì chăng nữa, Caroline cũng phải là Elizabeth.” Những lời lẽ của Daniel cũng khó hiểu y như của Robert vậy. ràng vì lý do nào đó mà các em trai của Matt tin tưởng, thậm chí căm ghét Elizabeth, và mối ác cảm của họ lây sang cả nàng. Caroline muốn hỏi xem nguyên do gì khiến chị mình bị thù ghét đến thế, nhưng nàng đành phải chờ đến dịp khác.



      Matt trở mình, và mọi con mắt đều đổ dồn vào mong ngóng. Nhưng tỉnh lại.



      người trong số các ngồi trông ấy, và gọi tôi nếu ấy tỉnh lại hoặc có chuyện gì. Để tôi nấu nốt bữa tối.”



      Ba người họ nhìn nhau.



      “Tôi ở lại,” Daniel lập tức lên tiếng “Rob, và Thomas nên quay lại làm việc. Matt nằm liệt giường rồi, chúng ta phải tận dụng thời gian mà gieo trồng cho xong.”



      Nhưng Robert và Thomas vẫn do dự, và qua ánh mắt họ, Caroline hiểu ngay rằng họ do dự là vì nàng.



      “Ôi, vì Chúa,” nàng gắt lên, phẫn nộ. “Nếu các nghi ngờ tôi, vậy đừng có ăn bữa tối tôi nấu nữa. Có khi tôi bỏ thuốc độc vào đó, hoặc yểm bùa để biến tất cả các thành đàn lừa rồi đấy. Dù rằng,” nàng thêm với nụ cười nhạo báng, “cũng chẳng cần mất công biến hóa gì nữa, nhỉ?”



      Sau đòn đánh cao tay ấy, Caroline rời khỏi phòng. lát sau, có tiếng bước chân lộp cộp vang lên cầu thang mách bảo nàng rằng Thomas và Robert cũng khỏi.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 16

      “Cha chết ạ?”



      dấp nước lạnh lên cái trán nóng bừng của Matt, Caroline liền ngẩng lên và thấy John đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng. Giờ nửa đêm, và lũ trẻ bị các chú bắt ngủ từ lâu. John mặc áo ngủ và chân trần. Qua ánh sáng của ngọn nến duy nhất bập bùng cái bàn cạnh giường, trông thằng bé non nớt và yếu đuối. Nó sợ hãi nhìn chằm chằm vào người cha nằm bất tỉnh chiếc giường lớn. Trái tim Caroline bỗng đau nhói: nàng từng trải qua cảm giác tuyệt vọng này.



      , cha cháu chết đâu.”



      Ít nhất đó cũng là điều nàng mong ước. Từ lúc trích máu xong, Matt yếu nhiều, và vẫn sốt cao.



      Caroline chỉ đánh thức dậy lần để đút cho vài thìa xúp và liều thuốc. Ngoài ra, hoàn toàn mê man.



      Chân Matt bị sưng to tướng và tấy đỏ ở vùng da phía và dưới thanh nẹp mới. Khi tháo băng để kiểm tra vết thương, nàng nhận thấy nó vẫn chảy máu ri rỉ. Mất máu là điều rất nguy hiểm. Caroline rắc bột cây húng quế lên vết thương và bó lại chặt hết mức có thể bằng những miếng xơ vải sạch . Sau vài tiếng thấy máu thấm ra bề mặt băng vải nữa, nàng nửa đoán nửa hy vọng rằng cuối cùng máu cũng ngưng chảy.



      Bây giờ lại có hai mối đe dọa lớn khác. Nếu cơn sốt lên quá cao và chân có dấu hiệu bị hoại tử, nàng cũng chẳng dám chắc rằng Matt sống sót, cho dù chân có bị cắt bỏ hay . Nhưng con trai cần biết điều đó.



      John trông quá đáng thương, nên Caroline bèn mỉm cười với nó. Hành động đó lạ lùng, ngượng nghịu - vài tháng qua nàng chẳng mấy khi cười. Nhưng thằng bé mỉm cười đáp lại mà chỉ nhìn cha mình do dự.



      “Nếu cháu chúc cha ngủ ngon, cha có nghe thấy ?”



      “Ồ, dì nghĩ là có.”



      Giọng điệu Caroline nghe tự tin hơn cảm giác trong lòng nàng rất nhiều. Nụ cười của nàng tắt, nhưng lòng trắc dành cho thằng bé . Nàng ra hiệu cho John lại gần. Nó tới đứng bên cạnh nàng. Cái đầu có mái tóc đen rối bù chỉ cao đến vai Caroline. Nó gầy đến nỗi, qua cái cổ áo ngủ để mở của nó, nàng có thể nhìn thấy xương vai nhô lên.



      “Chúc cha ngủ ngon,” John thầm gần như thành tiếng và ngập ngừng chạm ngón tay vào bàn tay cha.



      có lấy tiếng mấp máy trả lời. Caroline định gì đó, bất cứ điều gì cũng được, để giúp thằng bé cảm thấy khá hơn. Nhưng nàng chưa kịp thốt ra lời, đôi mắt đỏ hoe của nó mọng nước.



      Dù John cố gắng bình tĩnh, nhưng thằng bé vẫn bật ra tiếng nấc, trước khi kìm chế lại và cắn môi dưới chặt. Caroline vội choàng tay ôm lấy nó. Nhưng nó lại càng thổn thức, gạt mạnh nàng sang bên và quay người bỏ chạy khỏi phòng.



      Caroline hiểu tại sao nó phản ứng như vậy. Nghe tiếng bước chân John chạy huỳnh huỵch xuống gác, nàng liền nhíu mày. Thằng bé quay lại giường mà lao vội xuống dưới nhà, có lẽ để khóc cho thỏa thích. Trong lúc đau đớn thế này, nó cần có ai đó ở bên cạnh, nhưng ràng người đó phải là nàng.



      Kéo cái áo choàng sát vào người - bên dưới nó là chiếc váy ngủ - Caroline nhàng bước dọc theo hành lang: tối hẹp để tới cửa phòng Daniel, và đứng ngập ngừng ở đó lát. Đáng lẽ mình nên thay váy ngủ, nàng nghĩ. Nhưng cái váy mà nàng mặc ban ngày bị dính máu và bẩn thỉu quá. Khi cánh đàn ông ngủ, nàng lui về phòng để đồ và tắm qua loa ở đó vì trở thành phòng riêng của nàng. Sau khi tắm xong, nàng muốn mặc thứ gì đó sạch và rộng rãi nên chọn chiếc váy ngủ này. Nàng định tranh thủ chợp mắt ở cái nệm rơm sàn phòng Matt.



      Nhưng khi đứng bên ngoài cửa phòng Daniel, nàng chợt thấy ngại ngần. hẳn là nàng sợ mình ăn mặc tuềnh toàng như thế này khơi gợi cho ta những ý nghĩ dâm đãng hoặc tệ hơn nữa, thế nhưng...



      Và rồi tình thế tiến thoái lưỡng nan cũng được giải quyết khi Daniel đột ngột mở toang cửa phòng. Họ há hốc miệng nhìn nhau kinh ngạc. Trong bóng tối u của cái hành lang chỉ được rọi sáng bởi ánh đèn lờ mờ hắt ra từ phòng Matt, Caroline thấy rằng ta mặc gì ngủ. Rất may là ta quấn cái chăn quanh người trước khi ra cửa.



      Như thể nhớ ra trước mặt mình là ai, Daniel chớp chớp mắt nhìn Caroline. Ánh mắt ta lướt dọc cơ thể nàng, rồi lập tức quay trở lại khuôn mặt nàng. Lần này vẻ mặt ta đầy hốt hoảng.



      “Matt?” ta chỉ thốt lên được vậy. Caroline lắc đầu.



      “Là John,” nàng thào để khỏi làm kinh động đến những người ngủ. Nàng muốn đánh thức ai khác. “Nó khóc dưới nhà. Nó tới thăm bố, rồi chạy ra khỏi phòng. Nó muốn tôi an ủi, nhưng tôi nghĩ ai đó nên ở bên nó.”



      Daniel liếc nhìn về phía cầu thang. “Đúng vậy,” ta , rồi quay ngoắt vào và đóng cánh cửa lại trước mặt nàng. Caroline bắt đầu quen với thô lỗ chủ định của cánh đàn ông nhà Mathieson nên chẳng buồn mếch lòng. Đoán rằng ta mặc đồ, nàng bèn quay trở lại phòng của Matt. Chỉ vài phút sau, nàng nghe tiếng cửa phòng Daniel mở ra và tiếng bước chân ta dọc theo hành lang rồi xuống gác.



      Biết rằng John được vỗ về, nàng cảm thấy yên tâm hơn. Nhét lọn tóc dài bị tuột vào bím tóc, Caroline lại hướng chú ý vào Matt.



      nằm giường, hai cánh tay buông thõng, lòng bàn tay ngửa lên và những ngón tay gập lại. Bàn tay to lớn gân guốc với làn da chai sạn vì làm lụng của giờ đây trông yếu ớt đến nao lòng. Đôi bàn tay ấy sinh ra đâu phải để trở nên vô dụng thế này. Lúc nãy Caroline kiên quyết nhóm lửa lên trong cái lò sưởi ràng nguội ngắt từ lâu. Bây giờ nó cháy sáng rực rỡ, giúp căn phòng trở nên ấm áp. Vậy nên nàng cần phải lo ngại về đôi cánh tay và bờ vai để hở của , hay thân thể trần trụi của dưới tấm chăn. Nhưng nàng phải thừa nhận rằng việc chăm sóc cho người đàn ông nam tính thế này khiến lòng nàng bối rối yên. Những bắp thịt cuồn cuộn ở cánh tay, chiều rộng của bờ vai, lớp lông dày dặn tạo thành hình cái nêm chạy dọc theo ngực cùng với đám lông cánh tay và ống chân khiến nàng nôn nao khó chịu mỗi khi chú ý đến nó. Ý nghĩ về những gì dưới tấm chăn càng khiến nàng bứt rứt hơn nữa. Vì vậy, nàng cấm bản thân nghĩ về nó. Matt đau yếu, cần nàng chăm sóc, và nàng để vẻ đàn ông rắn rỏi của tác động đến mình. đối xử tốt với nàng, theo kiểu riêng của mình, và nếu chẳng biết nàng ra sao trong ngôi nhà này. Chỉ riêng lý do đó thôi - và nàng thừa nhận bất cứ lý do nào khác cả - xứng đáng được nàng tận tình chăm sóc. Nàng làm đúng như thế. Hơn nữa, nàng thể để người bố được các con trai thương như Matt phải chết. Trái tim nàng như tan vỡ khi nghĩ đến chuyện mấy đứa trẻ phải chịu cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ.



      Nhưng chỉ riêng việc giữ được tính mạng của chưa tới cái chân bị thương, nhiệm vụ khó khăn. Cho dù có cố gắng tỏ ra lạc quan thế nào, Caroline cũng phải công nhận rằng trông ổn cho lắm. Đám râu đen lởm chởm phủ rợp hai gò má và hàm khiến nước da trông càng thêm tái nhợt. điều đáng ngại nữa là còn đổ mồ hôi nữa; da nóng và khô rang.



      nhàng đặt bàn tay lên trán , Caroline cau mày khi thấy những ngón tay mình như phải bỏng. Nếu cơn sốt sớm qua , nàng phải dùng những biện pháp mạnh tay hơn, dù độ rủi ro của chúng hề chút nào.



      Matt chưa mở mắt ra lần nào từ lúc lão thầy thuốc nắn lại xương cho . Nàng liệu bất tỉnh hay ngủ vùi do liều thuốc mà nàng đều đặn cho uống để ngăn khỏi quẫy đạp. Hơi thở hổn hển nặng nề. Môi hé mở, mấp máy để hớp khí. Chúng bắt đầu nứt nẻ vì khô khốc.



      Rót ít nước vào trong tách, Caroline nhúng khăn xuống đó rồi vắt lên đôi môi hé mở của Matt. Ban đầu có vẻ biết gì; hơi thở của vẫn thay đổi. Nhưng rồi khi nước chảy dọc theo lưỡi , liền nuốt lấy nó. Như được khuyến khích, nàng tiếp tục vắt nước vào miệng . Vào lúc này, điều quan trọng nhất là giữ cho được yên tĩnh và thoải mái nhất có thể. Và nàng chỉ biết đợi xem cơn sốt của tăng lên hay hạ .



      ấy thế nào rồi?” Giọng của Daniel bỗng vang lên từ ngưỡng cửa khiến Caroline giật nảy mình. Tay nàng vô tình vắt cái khăn quá mạnh khiến nước chảy cả lên má Matt. Nàng phải tạm thời bỏ mặc Daniel để chùi vệt nước lạc lối đó, rồi nàng mới ngẩng lên nhìn Daniel.



      “Vẫn như vậy.” Nàng đáp bằng giọng khàn khàn.



      Daniel mặc quần áo, nhưng lại cài khuy áo, phơi bày cả khoảng ngực rậm rạp. ta cũng giày và tất. Trong khoảng sáng bập bùng của ngọn nến cầm tay, tóc ta ánh lên màu đồng xỉn. Đôi mắt cũng lóe lên, dẫu chỉ trong chớp nhoáng, khi chúng chiếu vào nàng. Trước ánh mắt đàn ông thể nhầm lẫn đó, Caroline theo phản xạ liếc xuống cơ thể mình và thấy rằng chiếc áo choàng của nàng tụt xuống tận eo, để lộ khoảng hình chữ V hẹp của chiếc váy ngủ may từ vải batit mỏng manh. Nàng vội vã khép chặt hai mép áo choàng, cảm thấy dạ dày nhộn nhạo. Phải nỗ lực lắm nàng mới nén lại được cảm giác ghê tởm sinh ra bởi ánh mắt tán thưởng của ta, và thậm chí phải ráng hết sức mới ngẩng được lên nhìn ta lần nữa.



      “John ngủ rồi. Lúc tôi xuống tới nơi thôi khóc. Nó là thằng bé cứng cỏi.” Daniel cộc lốc, đôi mắt nheo lại khi nhìn như dán vào khuôn mặt nàng. Cho dù chúng di chuyển xuống bên dưới cổ nàng lần theo bản năng, nhưng qua vẻ mặt kiên định của ta, ràng ta cho phép mình phạm phải sai sót đó thêm lần nào nữa. Caroline cảm thấy bớt căng thẳng hơn chút. Daniel là người đàn ông đứng đắn, nàng nhủ thầm. Ánh mắt khi nãy của ta hề chứa ý đồ gì cả và ta chắc chắn phải là mối đe dọa với nàng.



      “John còn chưa quá mười tuổi. Nó thể nào cứng rắn được.”



      “Ai đời này cũng đều phải cứng rắn để tồn tại, và John mới chín tuổi thôi.”



      “Thằng bé rất cao so với tuổi của nó. Nhưng gầy quá.”



      “Đúng thế. Nhưng hồi còn Matt cũng vậy. Tất cả chúng tôi đều vậy. Hồi tôi gặp Elizabeth lần đầu, tôi chừng mười, mười tuổi gì đó - tôi kém Matt sáu tuổi mà - và tôi nhớ rằng chị ấy cười tôi vì, như chị ấy , tôi chẳng khác nào bộ xương di động dài ngoằng ngoẵng.”



      Đó là lần đầu tiên Caroline nghe ai đó nhắc đến Elizabeth mà tỏ vẻ dè chừng.



      thích Elizabeth, đúng ? Tại sao cho tôi biết lý do? Tôi hầu như còn nhớ gì về chị ấy mà.”



      Vẻ mặt Daniel chợt trở nên khó hiểu. ràng ta hối hận vì lỡ ra điều đó.



      “Nếu muốn biết về Elizabeth phải hỏi Matt. Khi nào ấy hồi phục ấy.”



      “Tôi muốn khơi dậy nỗi đau của ấy bằng việc nhắc đến Elizabeth.”



      Daniel cười, tiếng cười khô khốc. “Tôi nghĩ cần phải sợ điều đó.”



      “Ý ấy cảm thấy đau khổ?”



      “Tôi chẳng ám chỉ gì cả. Như tôi đấy, phải hỏi Matt.” Daniel lập tức quay . “Nếu cần tôi giúp gì cứ gọi. Tôi là người thính ngủ.” Đôi mắt ta liếc ra sau để nhìn nàng. “ đặc trưng nữa của nhà Mathieson đấy.”



      Rồi ta trở ra hành lang để về phòng. Caroline cau mày, lắng nghe tiếng cửa phòng ta mở ra rồi đóng lại. Có điều gì đó rất ổn về Elizabeth. Nàng bỏ qua vấn đề này cho đến khi khám phá ra nó là gì.



      Bỗng Caroline cảm thấy hình như Matt tỉnh lại. Nàng nhìn xuống và thấy đầu khẽ nhúc nhích. Cơ thể cứng ngắc, đôi mắt xanh thăm thẳm mở to. Chúng nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ở ngay đằng sau nàng, nỗi sợ hãi điên loạn ngập tràn đáy mắt.



      “Matt...” nàng cất tiếng, liếc nhìn ra sau theo bản năng.



      Nhưng nàng chưa kịp hết câu, Matt hét toáng lên.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 17

      Matt hốt hoảng la hét đến khản cả giọng, cuống quýt tìm cách thoát khỏi thứ đe dọa mình trong tưởng tượng. Hai tay đập đập xuống tấm nệm, cái chân lành quẫy đạp loạn xạ. loạng choạng bò dậy và suýt ngã khỏi giường.



      “Matt, dừng lại ! làm mình đau đấy!” nàng hét lớn, rồi lao tới phủ phục lên người để cố gắng ngăn lại. “Daniel! Daniel, giúp tôi!”



      Giờ Matt chuyển sang vật lộn với Caroline. ra sức đẩy nàng ra hòng thoát khỏi nàng. Những cú đấm của tuy chỉ hú họa nhưng cũng đủ khiến nàng đau điếng. Mặc dù rất sợ vì Matt khỏe kinh khủng, Caroline vẫn giữ chặt, hai tay ôm vòng quanh cổ , hai chân quặp lấy cái chân lành lặn của , đầu nàng vùi vào hõm cổ để tránh bị đấm vào mặt. Nàng sợ rằng những cú đấm của có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.



      “Cháy! Cháy!” Tiếng hét của khản đặc. lại điên cuồng đập thình thình xuống nệm. Trong cơn mê sảng, Matt tưởng tượng rằng cái giường bị cháy.



      “Matt, có chuyện gì đâu! có chỗ nào bị cháy cả! Làm ơn đừng như thế mà!” Giọng Carolin nghèn nghẹn bởi miệng nàng áp vào cổ . Nàng ngửi thấy thứ mùi hăng hắc tỏa ra từ cơ thể sốt hầm hập của , cảm nhận được sức nóng bỏng giãy da dẻ , mềm mại của lớp lông ngực bên dưới cằm nàng và sức mạnh khủng khiếp trong những bắp thịt rắn chắc khi chống trả nỗi sợ hãi đe dọa mình. Chỉ riêng trọng lượng của cơ thể nàng thôi đủ để khống chế . Nhưng vì bị cái chân gãy và những động tác cuồng loạn của chính mình làm cho đau đớn nên nàng mới có thể giữ yên giường trong vài phút trước khi Daniel tới.



      “Cái quái gì...? Matt, Chúa ơi! Matt!”



      Caroline lăn người ra để tránh lối cho Daniel. Nhưng mình Daniel cũng phải là đối thủ của Matt khi trong cơn điên dại. May thay, Thomas và liền sau đó là Robert cũng chạy vào phòng, và cả ba người họ kìm giữ được trai mình.



      Matt vẫn quẫy đạp lúc Caroline dốc liều thuốc ngủ lớn vào miệng . Nàng run rẩy đứng bên cạnh trong khoảng thời gian ngỡ như cả niên kỷ để chờ đợi thuốc phát huy tác dụng. Ba người em vẫn gắng sức giữ trai ở yên giường. Cuối cùng vùng vẫy của Matt cũng yếu trông thấy rồi dừng hẳn lại. Nhưng cả ba vẫn hết sức thận trọng, từ từ buông ra và đứng yên bên cạnh giường, cau mày nhìn xuống . ràng họ rất lo sợ cho tính mạng của trai mình.



      làm gì ấy?” Thomas quay sang nàng, đôi mắt nảy lửa. Chỉ đến lúc đó Caroline mới nhận ra ta khỏa thân. Nàng giật mình lùi lại, vội vàng đưa mắt nhìn chỗ khác. Phải mất lúc nàng mới nghe ra lời buộc tội của ta.



      “Làm gì ấy ư!” Caroline thốt lên kinh ngạc, và suýt chút nữa quay ngoắt lại nhìn ta. Nàng gắng dán mắt vào cái bàn bên trái Thomas và mở miệng định mắng cho ta trận xối xả. Nhưng nàng chưa kịp thốt ra lời Daniel xen vào.



      “Dĩ nhiên là Caroline chẳng làm gì ấy cả.” Dường như tới tận giờ phút này Daniel mới nhìn thấy lõa lồ của Thomas. Đôi mắt ta mở to khi chúng quét khắp người cậu em. “Vì Chúa, Thom, ở đây có phụ nữ đấy! Che thân lại !”



      Thomas nhìn xuống, hai má lập tức đỏ dừ khi nhận ra tình trạng của mình. ta liền giật lấy góc chăn của Robert để quấn quanh eo. Robert bị mất thăng bằng, loạng choạng và suýt tuột mất cái chăn. May là ta nhanh tay chộp lại góc chăn của mình. Mặt cũng đỏ dừ khi lén liếc trộm Caroline để xem nàng có để ý .



      Cơn giận của Caroline tiêu tan quá nửa khi nàng nhìn hai người họ vừa huých vai và lườm nguýt vừa nhích sát vào nhau hơn. Hoạt cảnh đó, cùng với việc được Daniel bênh vực, làm nàng nguôi giận và kìm lại những lời lẽ khó nghe định trút lên đầu Thomas. Dù sao phòng bệnh của Matt cũng phải là nơi để tranh cãi ỏm tỏi.



      Khi thấy em trai kín đáo hơn, Daniel lại quay sang Caroline. “Kể cho chúng tôi hay chuyện gì xảy ra .”



      “Tôi lắm.” Caroline với Daniel. “ vừa khỏi ấy tỉnh dậy. ấy nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ở đằng sau tôi, nét mặt... sợ hãi. Tôi quay lại kiểm tra, nhưng ở đó chẳng có gì cả, ít nhất tôi cũng nhìn thấy gì. Rồi ấy đột nhiên hét lên và vùng vẫy. Tôi sợ ấy tự làm mình bị thương nên cố giữ yên ấy cho đến khi tới giúp. À, và hình như ấy nghĩ tấm nệm bị cháy. ấy cứ đập đập nó và hô ‘Cháy!’ hai lần liền.”



      im lặng nặng nề chợt phủ xuống. Thomas và Robert dừng ngay việc xô đẩy. Ba em họ liếc nhìn nhau đầy hàm ý.



      “Có chuyện gì thế?” Caroline cao giọng hỏi.



      Tất cả quay sang nhìn nàng, nhưng chẳng ai gì.



      “Các phải với tôi. Nếu tôi biết cái gì làm ấy hoảng loạn, làm sao tôi ngăn chặn chuyện đó xảy ra lần nữa được?”



      Họ lại quay sang nhìn nhau. Rồi Daniel lên tiếng, đôi mắt ràng truyền tải lời cảnh cáo ngầm tới các em trai.



      “Mấy năm trước Matt bị bỏng rất nặng. Đó là lý do ấy bị khập khiễng và có vết sẹo mặt. Từ đó, ấy đâm ra sợ lửa. ấy chẳng bao giờ để lửa cháy trong phòng mình, và trong nhà này chúng tôi luôn để lửa ở mức nhất có thể. cứ để ý rồi thấy là ấy bao giờ tự mình nhóm bếp, tiếp thêm củi, hay thậm chí là lại gần nó. Chắc là lúc nãy khi mở mắt ra, Matt nhìn thấy ngọn lửa trong lò sưởi và trở nên hoảng loạn.”



      “Sao ai dặn tôi trước?” Caroline đưa mắt nhìn vào lò sưởi, ở đó những ngọn lửa nhảy múa vui vẻ giữa cả núi gỗ. Ánh mắt nàng lại hướng sang Matt, ngủ li bì. Ngực phập phồng và những ngón tay co giật như thể ngay cả trong lúc ngủ, cũng tìm cách trốn chạy khỏi nỗi sợ hãi của chính mình.



      Đôi mắt Daniel thoáng nhìn sang các em trai, rồi trở lại với nàng. “Chúng tôi quên mất việc đó. Vả lại, Matt cần được giữ ấm. Trong hoàn cảnh này, đành phải nhóm lửa trong phòng ấy thôi.”



      “Vậy che nó để ấy khỏi nhìn thấy là được.” Giọng Caroline nhuốm chút chua chát. Nàng tới góc nhà, kéo ra bức bình phong bám đầy bụi để chắn giữa chiếc giường và lò sưởi. Daniel tới giúp nàng chỉnh lại vị trí của nó, và loáng cái họ làm xong.



      “Có điều gì mà tôi nên biết nữa ? ấy còn có thể hoảng loạn bởi thứ gì nữa?”



      “Điều duy nhất mà Matt sợ ngoài lửa là Chúa trời, và Người chắc chắn chẳng gây ra rắc rối gì đâu.” Daniel khẽ mỉm cười với nàng. “Sao ngủ để bọn tôi thay phiên nhau ngồi trông ấy? địch nổi Matt đâu, nếu ấy lại tỉnh dậy lần nữa.”



      Caroline liếc nhìn Matt. nằm bất động, chỉ có những ngón tay thi thoảng co giật. Chiếc giường Matt ngủ rất lớn, nhưng cơ thể vẫn choán hết nó, bờ vai chiếm quá nửa chiều rộng của tấm nệm và những ngón chân chạm tới tận cuối giường. Da trông quá sẫm so với nền vải trắng, và mái tóc loăn xoăn của có màu cánh chim sáo đá. Đến cả bộ râu đen ánh xanh lởm chởm bao phủ khắp hàm cùng với vết sẹo má cũng góp phần làm nổi bật thêm vẻ điển trai và nam tính của . Đáng lẽ Caroline phải sợ như sợ cọp, nhưng nàng cảm thấy như vậy. Matt phải là người đàn ông dịu dàng, cũng có những lời hay cử chỉ lịch thiệp, nhưng theo bản năng, nàng biết là người mà mình có thể tin cậy. Nàng bắt đầu cảm thấy an toàn trong ngôi nhà của , muốn ở lại đây và biến nó thành nhà của nàng.



      Nàng vận dụng những kỹ năng mẹ dạy để đền đáp những gì dành cho mình. Nàng cứu mạng sống và cái chân của , nếu nàng có thể làm được điều đó.



      Caroline liền ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt Daniel. “Tốt hơn hết là tôi nên ở lại với ấy, ít nhất là cho đến khi cơn sốt chấm dứt, đề phòng ấy lên cơn co giật.”



      “Co giật?” Robert hỏi, cau mày nhìn nàng.



      Caroline nhìn ta chớp. “ ấy cần phải hạ sốt.”



      “Nếu hạ sao?”



      “Nếu hạ, ấy chết,” Caroline , và họ đáp lại thẳng thừng của nàng bằng những khuôn mặt tái nhợt.



      “Chúng ta có nên mời ông Williams quay lại ?” Robert hỏi Daniel.



      “Em nghĩ ông ta chịu quay lại đâu.” Thomas lạnh lùng xen vào, ánh mắt chĩa thẳng về phía Caroline.



      “Ông ta lại trích máu ấy thôi, bởi vì đó là phương pháp trị sốt quen thuộc. Nhưng nếu bị mất máu thêm nữa ấy cũng chết.” Caroline với Daniel bằng giọng khẩn nài. Daniel là người quyết định, và để cứu được Matt đó phải là quyết định đúng đắn.



      còn biết cách nào tốt hơn ?” Thomas giận dữ hỏi Caroline.



      “Có. Nếu ấy đổ mồ hồi và hạ sốt, chúng ta phải làm giảm thân nhiệt cho ấy. Cách tốt nhất là quấn ấy trong những cái chăn ướt.”



      “Và cho ấy chết vì cảm lạnh!” Thomas khịt mũi.



      lố quá rồi đấy!” Nàng quắc mắt nhìn ta.



      “Bình tĩnh nào.” Daniel có vẻ mất kiên nhẫn khi ta lên tiếng hòa giải. ta nhìn Thomas rồi Robert. “Chúng ta đều biết Williams phải là bác sĩ. Vấn đề là, Caroline có thể làm tốt hơn ?” ta nhìn Caroline, khóa chặt ánh mắt nàng. “ có thể ? nên nhớ là Matt vô cùng quan trọng đối với chúng tôi đấy.”



      mà làm ấy chết chúng tôi treo cổ lên.”



      “Thomas!” Daniel cao giọng nhắc. Ánh mắt ta lại quay trở lại với Caroline. “Thế nào?”



      “Tôi thể đảm bảo ấy sống, dù chữa bằng cách nào chăng nữa,” nàng chậm rãi , muốn thành thực hết mức có thể trước tin tưởng của Daniel. “Nhưng tôi chắc chắn rằng những gì tôi làm có nhiều cơ may thành công hơn so với việc đưa gã lang băm đáng sợ đó quay lại đây để trích máu của Matt lần nữa.”



      “Ông Williams là con chiên ngoan đạo của nhà thờ chúng tôi,” Robert xen vào. “Trong khi ... chúng tôi chẳng biết gì về cả. Trừ việc là em của Elizabeth.”



      Cả ba em đều nhìn nàng chằm chằm như thể đó là nhận xét rất đáng để cân nhắc.



      trai các cũng là cha của các cháu tôi, và ấy cho tôi mái nhà để ở. Các cứ yên tâm là tôi cố gắng hết sức mình vì ấy.”



      Caroline chỉ tránh . Câu trả lời điềm tĩnh ấy thể được hết tình cảm phức tạp mà nàng dành cho Matt. Đúng là luôn làm nàng bực mình, nhưng cá tính mạnh mẽ của dịu dàng mà nàng cảm thấy chứa bên trong hấp dẫn tâm hồn bị tổn thương của nàng như ngọn lửa hấp dẫn con thiêu thân. Cha nàng là người quyến rũ, thú vị và chiều nàng hết mực, nhưng chính nàng mới là người mạnh mẽ hơn trong hai cha con. Mấy năm qua nàng phải giả vờ là mình rất hài lòng với cuộc sống cha chọn cho mình để làm tổn thương lòng kiêu hãnh của ông, trong khi từ đáy sâu tâm hồn, nàng chỉ khao khát được người khác tôn trọng. Nàng cũng là người quản lý tiền bạc mỗi khi họ dư dả, cẩn thận dành dụm ít đủ để giúp họ vượt qua những năm tháng khó khăn chắc chắn đến sau đó. Khi những trận thắng thưa thớt dần, nàng phải đứng ra mặc cả hết với người đánh xe ngựa lại đến chủ quán trọ để có được cái giá rẻ hơn. Cuối cùng, khi cha lâm bệnh nặng, nàng cũng lại gánh vác trách nhiệm chăm sóc ông. Nhưng Matt khác hoàn toàn với cha nàng. Cho dù thái độ của đôi lúc được lịch cho lắm, nhưng dựng lên mái nhà vững chãi cho gia đình từ hai bàn tay trắng, ở vùng đất mới hoang sơ và khắc nghiệt Cũng nhờ có mà nhóm người ồn ào này đoàn kết được với nhau, và tất cả bọn họ theo bản năng đều răm rắp nghe lời , người chủ gia đình. Đến cả nàng cũng khao khát được náu mình trong an toàn mà đem lại, trong ngưỡng mộ và tôn trọng . Nhưng nàng với các em trai như thế. phải khó khăn lắm nàng mới có thể thú nhận điều đó với chính bản thân mình.



      Tất cả bọn họ đều quay sang nhìn nàng, Robert và Thomas có vẻ cảnh giác, Daniel trầm ngâm. Caroline vẫn đứng yên tại chỗ, hàm nghiến chặt, đầu ngẩng cao Nếu họ phản đối nàng chăm sóc trai họ, nàng cũng chẳng thể làm được gì. Nàng khom lưng uốn gối cầu xin họ ban cho nàng quyền cứu lấy tính mạng . Vả lại, nếu Williams có được mời đến và trích máu Matt lần nữa, biết đâu là mẫu người có thể chất dẻo dai chịu đầu hàng trước cái chết.



      Cầu Chúa là người như vậy!



      Daniel cau mày, hai tay khoanh lại trước ngực. Nàng nín thở, lặng lẽ cầu nguyện. Cuối cùng, ta gật đầu với nàng, và nàng thở phào nhõm.



      “Chúng tôi để chăm sóc Matt. Ít ra là trong thời điểm này.” Đôi mắt ta hướng sang các em trai. “Nếu cần, chúng ca có thể mời ông Williams vào bất cứ lúc nào.”



      Và sau lời đầy tin tưởng đó, ba người bọn họ rời khỏi phòng, để nàng ở lại.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 18

      Đến giữa buổi sáng hôm sau, Matt gần như sắp co giật đến nơi. rơi vào mê sảng, cứ lẩm bẩm ngừng, đầu vật vã gối, da dẻ càng lúc càng nóng rực. liên tục hất chăn ra, và Caroline cuối cùng thôi đắp nó lại. Nàng quấn cái khăn lạnh quanh hông Matt để giữ gìn kín đáo cho . Nhưng những cử động của ngày càng dữ dội, điên cuồng hơn, và chiếc khăn cũng bị tuột gần hết. Lúc đầu Caroline còn nghiến răng và đưa mắt nhìn chỗ khác mỗi khi bộ phận nhạy cảm của lộ ra, nhưng về sau nàng có thể đối mặt với lõa lồ của cách bình thường. Nàng vừa ngạc nhiên vừa nhõm khi hình ảnh đó khiến nàng sợ hãi đến mức buồn nôn nữa. ràng Matt phải là mối đe dọa bởi sốt mê man và biết gì về diện của nàng.



      Daniel bắt John và David đến trường bất chấp phản đối của hai thằng bé. Caroline lấy làm mừng vì chúng có ở đây trong lúc Matt bắt đầu thở ra khó nhọc. Daniel và Thomas – chắc ta tới để canh chừng nàng – ở trong phòng. Robert ra ngoài chặt ít củi về nhóm lửa bị gọi giật lại. Cơn co giật đến sớm hơn nàng dự đoán.



      “Tôi cần mấy xô nước, loại lạnh nhất mà các có thể kiếm được. Nhanh lên!” Caroline với ba người họ trong lúc gắng sức giữ yên Matt. Robert và Thomas vội vã làm theo lời nàng dặn, còn Daniel ở lại bên cạnh nàng. Khi hai người mang bốn xô nước suối lạnh giá quay trở lại, Caroline sẵn sàng. Với trợ giúp của Daniel, nàng nhúng những cái ga trải giường vào mấy cái xô và thấm ướt chúng. Robert và Thomas lật người Matt lại trong khi nàng và Daniel quấn tấm ga ướt sũng quanh người . Ngay khi cơ thẻ nóng hừng hực của Matt thấm đẫm hơi lạnh từ lớp vải, tấm ga liền bị thay thế bởi tấm khác mới được nhúng ướt. Trong suốt thời gian đó, Matt vẫn ú ớ mê và quẫy đạp.



      Mười lăm phút sau, thân nhiệt của Matt vẫn ngừng tăng cao. rên rỉ, cố gắng đẩy Caroline và các em trai ra bằng những động tác yếu ớt tới mức đáng sợ, da nóng bừng bừng đến nỗi Caroline gần như tuyệt vọng.



      ăn thua gì!” Thomas nghiến răng , đôi mắt xanh của ta lóe lên cẵm phẫn khi hướng sang Caroline. Nàng lắc lắc đầu với ta. “Tình hình càng lúc càng tệ hơn!”



      Caroline gì mà chỉ quấn cái ga trải giường mới nhất quanh cơ thể Matt. Nàng có thể gì được chứ? Bất chấp những nỗ lực của nàng, những lời Thomas là đúng. Sau khi giúp Robert hạ Matt xuống nệm, Thomas đứng thẳng người dậy.



      “Em gọi ông Williams. Qúa đủ cho cái trò lố bịch này rồi.” Đôi mắt ta như thách thức bất cứ phản đối nào.



      Nhưng thay vì phản đối, Daniel ngẩng lên lo lắng. “Ừ, có lẽ em nên làm vậy. Nếu ông ta muốn trích máu, chúng ta cũng phải thử thôi. Cách này có tác dụng gì cả.”



      Mặc dù cả giọng điệu và ánh mắt ta đều tỏ chút oán trách nàng như Thomas, song Caroline vẫn cảm thấy có lỗi. Nàng cũng cảm thấy nản lòng và sợ hãi. Cơ thể Matt nóng đến nỗi những tấm ga ấm lên trước cả khi chúng kịp hạ bớt thân nhiệt của . Phải tìm ra cách nào đó để giữ nước lạnh ở lại người lâu hơn.



      “Máng nước!” Thomas đường ra cửa phương án đó chợt nảy ra trong đầu Caroline. “Chúng ta ngâm ấy trong máng nước!”



      Thomas dừng bước ngay khi nghe thấy lời nàng, và quay lại nhìn nàng chằm chằm. Daniel và Robert cũng nhìn nàng, nhưng ánh mắt họ chứa đựng nhiều thắc mắc hơn là căm ghét.



      “Chúng ta đổ đầy nước suối vào máng nước và cho ấy ngâm mình trong đó! Cách này được, tôi chắc chắn đấy!”



      Matt rên rỉ và cựa quậy. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào . Da đỏ lên vì nóng, bờ môi khô nẻ. Tình trạng của nguy ngập lắm rồi.



      “Lại trò ngu ngốc nữa!” Thomas căm phẫn và quay người bỏ .



      “Khoan !” Daniel ngăn ta lại. “Chúng ta thử. thấy nó còn có lý hơn là lại trích máu của Matt.” Ánh mắt hai người như hai thanh kiếm giao nhau loảng xoảng.



      “Em cảm thấy điều đó có lý nhất là thích ta.” Thomas hất đầu về phía Caroline, khuôn mặt hằm hằm giận dữ.



      láo!” Gò má Daniel đỏ bừng khi ta đứng thẳng người dậy.



      “Em láo ư!” giọng điệu Thomas nghe như giễu cợt.



      lời bậy quá quắt! Em nghĩ đùa cợt với tính mạng của Matt chỉ vì người đàn bà nào đó sao? Cho dù có tình cảm với ta chăng nữa! Trong khi dĩ nhiên là thích Caroline rồi!”



      ta cũng nghe theo ngay tắp lự!”



      “Đủ rồi!” Trước sửng sốt của Caroline, Robert gầm lên với giọng oang oang giống hệt Matt. Tất cả đều giật nảy mình và nhìn ta kinh ngạc.



      “Mấy người định cãi nhau bên xác Matt à?” ta tức tối hỏi. “Nếu mấy người ngừng lại ngay ấy chết đấy. nào, Thom, giúp đổ nước vào máng. Nếu cách này cũng có tác dụng em hãy tới chỗ ông Williams. Em thừa biết là ông ta chẳng mấy khi chữa trị còn gì.”



      Vừa Robert vừa vòng qua giường. Thomas bị đẩy ra ngoài hành lang, vẫn cố quay lại nhìn trai với ánh mắt hằn học.



      Khoảng mười lăm phút sau, khi Robert và Thomas quay lại báo rằng nhiệm vụ hoàn thành, Matt im bặt, thậm chí cũng còn cử động nữa. Hơi thở nông và gấp gáp đến mức đáng ngại, và Caroline hoảng sợ nghĩ rằng họ có thể sắp mất . Daniel cúi xuống Matt, động viên bằng những lời cáu kỉnh vì quá xúc động.



      “Cố lên nào, Matt. phải nghĩ đến Davey, John và tất cả bọn em chứ.”



      Và rồi, cái cáng tự chế, cơ thể bất động của Matt cùng với cả đống chăn được hạ xuống máng nước với cẩn thận hết mực để gây ảnh hưởng đến cái chân gãy. Dĩ nhiên là quá to so với cái máng. Cái chân bị nẹp cứng ngắc thò ra ở đầu máng trong khi chân kia vẫn yếu ớt vắt mép máng, bàn chân lệt xệt chạm đất. Đầu và vai nhô ra ở đầu kia. Thomas đứng sau , đỡ cái đầu mềm rũ, còn Caroline vừa dùng hai tay múc nước dấp lên cổ và vai vừa cầu mong rằng lần này họ thành công.



      Ban đầu da vẫn nóng rừng rực, và Caroline gần như tuyệt vọng. Nhưng dần dần, nó bắt đầu nguội từng chút đến nỗi ban đầu nàng nghĩ mình tưởng tượng ra điều đó. Cuối cùng nàng đặt tay lên trán và thấy rằng nó chỉ còn ấm. Vai nàng lập tức thả lỏng; chỉ đến lúc đó Caroline mới nhận ra mình căng thẳng thế nào.



      “Tôi nghĩ giai đoạn nguy hiểm nhất qua rồi,” nàng chậm rãi , nhìn sang Daniel rồi tới Robert và Thomas. Họ nhìn lại nàng thoáng, Thomas nheo mắt, Robert trầm ngâm. Rồi Daniel toét miệng cười.



      “Chúa ơi, chúng ta làm được rồi! làm được rồi, Caroline!”



      Caroline chưa kịp ôm chầm lấy nàng rồi nhấc bổng nàng lên, xoay vòng lớn. Caroline kinh hãi vùng ra. Bị ôm chặt vào cơ thể nam tính rắn chắc khiến ghê tởm quen thuộc lại dâng lên tận cổ họng nàng, bụng nàng nhộn nhạo.



      “Thả tôi ra!” giọng nàng gay gắt quá mức cần thiết.



      Daniel lập tức dừng lại và đặt nàng xuống. Gần như rùng mình vì ghê sợ, Caroline đẩy ta ra.



      “Tôi xin lỗi. Tôi có ý xúc phạm đâu,” ta khẽ . Caroline biết phản ứng của mình dữ dội quá mức, và nàng cũng biết hành động vừa rồi khiến cho cả ba người đàn ông tò mò suy đoán, nhưng nàng kìm chế được. Dù có quyết tâm thế nào chăng nữa nàng cũng thể kìm nén nỗi ác cảm của mình.



      sao,” Caroline cố gắng , ráng sức chế ngự cơn nôn nao trong dạ. Đôi mắt nàng hướng sang Matt. “Đưa ấy vào trong nhà thôi.”



      Đưa được Matt vào nhà rồi cả ba người đàn ông cũng ướt hết. Sau khi đặt cơ thể bất tỉnh nhưng mát hơn của Matt lên giường xong xuôi, Daniel, Robert và Thomas bèn thay quần áo. Caroline ngồi ghé lên mép giường, kê cái chăn bên dưới cái chân gãy để tấm nệm khỏi bị ướt; rồi phủ cái chăn khác lên tận vai Matt để che đậy cơ thể . Rồi nàng thay vải ướt quấn quanh thanh nẹp bằng những miếng vải khô. Vì đêm qua chẳng được nghỉ ngơi chút nào nên lúc này Caroline mệt rũ. Băng lại chân cho xong, nàng tự hứa với mình ngủ giấc ngắn. Ý nghĩ ấy hấp dẫn đến mức gần như thể cưỡng lại được.



      Đầu Caroline gà gật khi nàng ném những tấm vải ướt sang bên và bắt đầu quấn lại nửa dưới của thanh nẹp bằng những tấm vải khô. Nàng thay băng từng phần ; như thế hạn chế khả năng làm chệch xương của . Cái chân vẫn sưng to tướng, và vết thương ở chỗ khúc xương thòi ra lúc trước vẫn mở toang hoác trông cực kì xấu. Gần như thể nhấc nổi mình dậy, nàng lờ đờ lấy bột húng quế và rắc nó lên vết thương, rồi ráng sức quấn nốt thanh nẹp. Đúng lúc vừa buộc xong hai đầu băng vải lại với nhau nàng nghe thấy tiếng động vang lên đằng sau. Nàng liên quay ngoắt lại.



      Trước kinh ngạc tột độ của Caroline, ông Williams đứng ở ngưỡng cửa, trừng trừng nhìn nàng. Đằng sau ông ta là người đàn ông cao ráo có mái tóc đen hệt như tóc Matt, y phục Thanh giáo giản dị như những người khác trong thị trấn, và người phụ nữ bé đội mũ trắng, mặc váy vải thô màu xám. Mắt họ nhìn nàng mà gắn chặt vào Matt, đôi mày nhíu lại lo lắng.



      Đằng sau họ là viên linh mục.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 19

      phá hoại thành quả tốt đẹp của tôi, đúng ?” Williams giận dữ hỏi, cái cằm núng nính rung lên bực tức khi ông ta hùng hổ băng ngang căn phòng để tới chỗ nàng.



      “Này đứa con của Belial kia, định là cái quái gì vậy?” Viên linh mục len qua đôi nam nữ để theo ông Williams vào phòng. “Chúng tôi tin rằng sắp phải trả giá cho những tội lỗi của mình rồi. thấy chưa, James, những gì tôi kể với sai chút nào.”



      “Tôi là con của Marcellus Wetherby, chứ phải ông Belial nào hết. Chào các ông, ông Miller. Ông Williams.” Caroline đứng dậy để khẽ nhún gối chào những người mới tới. thận trọng ngăn nàng châm chọc hai người họ, nhưng nàng thể chêm vào đôi chút châm biếm trong câu trả lời của mình.



      “Belial là con quỷ,” viên linh mục làu bàu, ràng rất bực bội với thiếu hiểu biết của nàng. Trước khi ông ta có thể gì thêm, Robert xuất ở hành lang, vừa vừa cài cúc áo. Lông mày lập tức giãn ra, ta thân mật vỗ vai người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa.



      “Chào , James. Chào chị Mary.”



      vừa từ Wethersfield về, mới nghe tin Matt cận kề cửa tử. Tại sao ai gọi tới?” James giận dữ hỏi.



      Bây giờ khi có cơ hội nhìn kỹ hơn, Caroline biết ngay ta là người nhà Mathieson, dù nàng chưa từng nghe nhắc đến tên ta trước đó. James rất giống Matt, tuy nhiên có lẽ ta thấp hơn vài phân và gầy hơn Matt nhiều, nhưng các đường nét y chang, kể cả màu da. Chỉ có điều đôi mắt James lại ngả sang sắc xám chứ phải xanh, và mái tóc đen của ta ánh lên màu hung đỏ và xoăn bằng tóc Matt. ta có vết sẹo nào mặt, cũng bị khập khiễng, nhưng ta thiếu thứ gì đó thể định nghĩa vốn khiến cho Matt trở nên quyến rũ đến mức nghẹt thở.



      “Ôi, bọn em chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới điều đó. Bọn em bận túi bụi.” Daniel bước ra từ phòng ngủ đúng lúc để trả lời câu hỏi của James. “Chào chị Mary.” ta gật đầu với người phụ nữ, và ta mỉm cười đáp lại. Tới lúc đó Caroline nhận ra ta chính là người mà Daniel và thuyền trưởng Rowse chào hỏi khi họ dẫn nàng qua ngôi làng. ràng ta là vợ của James.



      “Nhưng chắc chắn nếu ấy chết bọn em gọi về ngay.” Robert nhe răng cười với trai. Mary tỏ vẻ kinh hoảng, James cau mày.



      “Nghe giọng em, đoán là Matt chết, đúng ?” giọng James đầy vẻ kinh ngạc, ta liếc sang ông Williams, người sừng cồ lên.



      “Có lẽ chúng ta vẫn có thể ngăn chặn chuyện đó nếu cắt bỏ cái chân của ta,” Williams tự cho mình quyền trả lời, sau khi nắn bóp chỗ da thịt tím tái sưng vù ở đùi Matt phía bên thanh nẹp. Ông ta có vẻ thất vọng trước lời dự đoán rằng Matt chết. Caroline phải kìm chế lắm mới đẩy ông ta sang bên – Matt cựa mình vì đau đớn dưới bàn tay sờ mó của ông ta.



      ấy chết, cũng mất cái chân.” Caroline với James cách dứt khoát, kiềm chế cơn bốc đồng sắp lấn át lý trí của mình bằng nỗ lực phi thường.



      “Chỉ Chúa trời mới có thể ra những lời đó, chứ phải là .” khinh miệt lóe lên trong mắt Miller khi ông ta nhìn nàng. Caroline chợt nhớ ra mình rất nhếch nhác. Tóc nàng còn chưa kịp chải, gì đến làm dáng, vậy nên nó vẫn được tết như lúc ngủ. Bím tóc nàng dài đến eo lưng, đen bóng và dày bằng cổ tay người đàn ông, nhưng nó phải là kiểu tóc phù hợp để khoe ra giữa ban ngày ban mặt hay trước mắt những người lạ. Tệ hơn nữa, sáng hôm nay nàng còn vơ vội chiếc váy gần nhất để mặc. Theo ánh mắt của viên linh mục, lúc này Caroline mới thực nhìn vào nó lần đầu tiên sau nhiều tháng trời. Lớp vải dệt sọc nổi màu trắng với những dải ruy băng màu đỏ đào xinh xắn viền chân váy và tay áo còn giữ được màu sắc ban đầu nữa: nó bị ố vàng theo thời gian, lấm tấm nước, thuốc, đất bẩn và có Chúa mới biết là còn những gì nữa. chỉ có thế, nó còn nhàu nhĩ kinh khủng. Nhưng nàng chắc chắn thứ khiến viên linh mục chướng mắt là phần ngực váy của nàng. Cái cổ váy hình ôvan khoét quá sâu trong mắt những người Thanh giáo. Nó để lộ phần của bầu ngực và chút xíu khe ngực, nhưng Miller lại nhìn nó với vẻ kinh hoảng như thể nàng khỏa thân vậy. Đúng là đồ tục tĩu, Caroline nghĩ.



      “Mà hai người gặp Caroline chưa nhỉ?” Daniel với James và Mary. “ ấy là thành viên mới nhất trong gia đình chúng ta.”



      “Chào !” Mary mỉm cười với nàng. Caroline nghĩ, có khuôn mặt to tròn điềm đạm và đôi mắt nâu dịu dàng thế kia hẳn phải là người tử tế. James, trái lại, nhìn nàng với vẻ ngờ vực và chỉ khẽ gật đầu. Đàn ông nhà Mathieson bẩm sinh ngờ vực phụ nữ phải, Caroline tự hỏi với đôi chút phẫn nộ khi nàng gật đầu đáp lễ.



      “Vậy là ta kiếm ra cách để tất cả các chấp nhận rồi sao?” Miller . “Cũng có gì lạ. Quỷ dữ xưa nay luôn xảo quyệt mà.”



      “Tôi phải quỷ dữ!” Caroline quay ngoắt lại nhìn viên linh mục. Ánh mắt họ va vào nhau tóe lửa. Nhưng cả hai người chưa được gì thêm giọng vang lên từ nơi ai ngờ tới.



      “Tôi nhớ là mình mời ông đến nhà, ông Miller.”



      Trong thoáng cả Caroline và những người còn lại đều lặng vì kinh ngạc. Rồi Caroline quay ngoắt lại. Giọng bực tức và yếu ớt ấy là của Matt. Chưa đầy hai tiếng trước họ phải dốc hết sức lực để mang ấy trở về từ cửa tử. Bây giờ ấy chỉ còn sống, mà ràng tỉnh táo. Đôi mắt mở to và nhìn chằm chằm vào viên linh mục, ánh mắt tối sầm đầy căm ghét.



      “Matt!” Thomas bước vào phòng đúng lúc đó, và cả bốn người em trai đều đồng thanh thốt lên.



      “Tôi vâng mệnh Chúa đến đây để giúp thanh thản bước vào cõi vĩnh hằng,” ông Miller đáp, tiến lại cạnh giường, những lời giả nhân giả nghĩa ăn nhập chút nào với vẻ mặt ông ta khi nhìn xuống Matt.



      “Ông tới hơi sớm đấy,” Matt , đôi mắt chưa hề rời khỏi viên linh mục. Dù chỉ chuyện bằng vài từ ngắn gọn như thế thôi cũng mệt nhọc lắm rồi.



      “Sớm như vậy mới cứu rỗi được linh hồn . phải sám hối rất nhiều điều rồi mới có hy vọng bước chân vào Cánh cổng Thiên đường, Ephraim Mathieson! Việc chứa chấp đứa con của quỷ dữ này chỉ càng làm xấu trong mắt Chúa.”



      “Ông cả gan vu khống thành viên trong gia đình tôi đấy, ông Miller. Chắc ông cũng biết điều đó là phạm pháp.” giận dữ khiến giọng Matt trở nên đanh thép. “Và tôi muốn ông cùng với tất cả mọi người trong trấn này biết rằng, Caroline là thành viên trong gia đình tôi. Tôi cho phép người khác coi thường ấy.”



      Lời khẳng định dứt khoát ấy sưởi ấm trái tim Caroline. Đôi mắt nàng nhìn Matt với vẻ biết ơn thầm lặng, nhưng chú ý của vẫn dồn cả vào viên linh mục.



      lại bị con quỷ cái khác cám dỗ rồi sao? là yếu đuối, Ephraim Mathieson, vậy nên mới dễ dàng bị đám thuộc hạ của quỷ Sa tăng tấn công. Cơ hội duy nhất để cứu rỗi được linh hồn là tống khứ ta và cả yếu đuối của !”



      “Trái lại, tôi tống khứ ông và những lời nhảm nhí của ông ra khỏi nhà tôi. Nghe tôi đây, và hãy nghe cho kỹ. Nếu ông còn vu khống Caroline lần nữa, tôi kiện ông ra tòa vì tội phỉ báng người khác. Hình phạt cho tội danh đó là bị quất roi ở nơi công cộng đấy, và tôi chỉ nhắc nhở ông thế thôi, ông Miller.”



      Trông viên linh mục như bị trúng phong. Mặt ông ta đỏ gay gắt, mắt lồi ra. “ dám đe dọa bầy tôi của Chúa tới lần thứ hai ư!” Ông ta hít vào hơi sâu rồi quay sang nhìn James và Mary, hai bàn tay vung ra như kêu gọi. “Tôi e rằng trai lầm đường lạc lối mất rồi, James ạ. Nhưng và vợ nên như thế, cả các em trai và mấy đứa cháu ngây thơ tội nghiệp của nữa. Tôi khẩn thiết kêu gọi tất cả các quay lưng lại với người đàn ông này và ả đàn bà cám dỗ ta, hãy để mặc ta gánh chịu những tai họa xứng đáng với tội lỗi, bởi đó là cách cứu vớt ta. Tôi…”



      James cứng người lại, nhưng Mary vội ngăn ta bằng cái lắc đầu. Nở nụ cười dịu dàng, nắm lấy tay áo viên linh mục điên tiết và kéo ông ta về phía hành lang.



      “Mời Cha xuống dưới nhà, để con pha trà cho Cha. Sau đó James và con vô cùng biết ơn nếu Cha cầu nguyện để cứu rỗi tất cả những người trong ngôi nhà này, thưa Đức cha Miller. Con chắc chắn những lời cầu nguyện của môn đồ oai nghiêm trong giáo hội như Cha giúp được Caroline và Matt. Cha thử nghĩ mà xem: có khi Chúa trời chỉ định Cha cứu rỗi họ đấy! Và Cha hiểu Matt mà, ấy hay cáu bẳn, nhưng ấy chẳng có ý gì xấu cả. Mong Cha đừng mếch lòng.”



      Trước kinh ngạc của Caroline, Mary thuyết phục được ông Miller rời khỏi phòng. Những lời êm dịu của mỗi lúc dần khi họ cùng nhau dọc hành lang và bắt đầu xuống gác.



      “Vợ đúng là vị thánh, James,” Thomas thầm với trai.



      “Chứ còn gì nữa!” James vừa vừa bước tới bên giường Matt, rồi cau mày nhìn Williams.



      “Ông thấy có điều gì ổn ?” ta hỏi.



      “Tôi e rằng những vết sưng tấy và bầm tím khổng lồ này là triệu chứng cho thấy máu bị nhiễm độc. Tôi xin với lần nữa, chúng ta cần phải cắt bỏ chân của ta.”



      “Tôi giết người nào định làm thế!” Matt gầm giọng nhìn Williams trừng trừng.



      “Đó là cách duy nhất để cứu được tính mạng !”



      “Ông Williams, sao ông xuống dưới nhà với vợ tôi và Đức Cha Miller để uống tách trà nhỉ? Để tôi cố gắng thuyết phục ông biết điều của tôi!” James đặt bàn tay lên cánh tay Williams và kéo ông ta ra khỏi giường. “Ông cũng biết chọc giận ấy cũng chẳng ích gì mà.” Câu cuối cùng này được với giọng hơn khi Williams, với “trợ giúp” của James, ra tới ngưỡng cửa, nhưng Caroline – và chắc là cả Matt nữa – vẫn nghe thấy. Nhưng gì. Williams hậm hực ra khỏi phòng, và James quay lại cau mày với .



      “Nào, Matt, em biết mất chân là chuyện khó chấp nhận, nhưng nếu đó là điều cần thiết để giữ được tính mạng …” James bắt đầu thuyết phục.



      bỏ cái chân đâu,” giọng Matt thều thào nhưng kiên quyết, Caroline tới đứng ở cạnh giường bên kia, cau mày với James. Nhưng nàng chưa kịp Daniel cất tiếng.



      “Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, em rất tin tưởng vào tài chữa bệnh của Caroline, và ấy rằng nhất thiết phải cắt bỏ cái chân. Em tin ấy, James.” Daniel khẽ .



      ấy hạ sốt cho Matt, nếu giờ này ấy chết rồi.” Robert phụ họa. “Đúng , Thom?”



      “Đúng,” Thomas sau thoáng do dự. Mặc dù câu trả lời cộc lốc ấy có vẻ miễn cưỡng, nhưng nó vẫn là lời đồng ý. Caroline nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc và có phần biết ơn. Bây giờ, có vẻ như ta sẵn sàng cho nàng cơ hội.



      ta là em của Elizabeth, phải sao?” James , như thể nhắc nhở họ.



      “Em cùng cha khác mẹ, và em thấy ấy chẳng có ý định hại ai cả,” Daniel quả quyết.



      “Lưỡi mấy chú đúng là có bản lề, xoay đầu nào cũng được!” Matt cau có với các em.



      “Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi tin rằng nếu các tiếp tục tranh luận ở chỗ khác tốt hơn cho trai các đấy. ấy cần nghỉ ngơi.” Caroline vội xen vào vì thấy cái nhíu mày khó chịu cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm gương mặt Matt. Nếu để Matt tức giận hơn nữa chẳng tốt chút nào cho sức khỏe của .



      James nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên tột độ, trong khi những người khác gật đầu vì họ quen dần với diện và tính thẳng thừng của nàng.



      đúng,” Daniel , rồi xua hết các em ra khỏi phòng. Ngay cả James cũng phản đối, mặc dù ta mấy vui vẻ khi bị kẻ bỗng nhiên được trọng vọng như Caroline đề nghị rời .



      “Tôi cắt bỏ cái chân đâu,” Matt với Caroline khi nàng quay lại bên giường với liều thuốc ngủ trong tay.



      “Vâng.” Caroline ngồi xuống mép giường, rồi luồn tay xuống dưới đầu Matt và nâng lên để uống thuốc.



      “Tôi phải trẻ con,” giận dữ , và giơ tay lên như muốn tự cầm ly thuốc. Nhưng vì còn quá yếu nên tay lại rơi thõng xuống. “Mà định đổ thứ gì vào họng tôi thế?” hỏi, trừng trừng nhìn nàng như thể tình trạng yếu ớt của là lỗi của nàng vậy.



      “Nó giúp nghỉ ngơi.” Nàng đưa ly thuốc lên miệng , ghé nó vào đôi môi vẫn bướng bỉnh khép chặt. “Uống .”



      “Tôi cắt bỏ cái chân đâu!” lại , dữ dội hơn, và ngoảnh đầu . Caroline hiểu ra sợ nếu ngủ, bảo vệ được thân thể mình, vì vậy nàng nhàng đáp:



      “Tôi cam đoan là cần phải cắt bỏ nó, và các em của rất mến nên họ vô cớ biến thành kẻ tàn tật đâu. cần phải sợ mình bị mất chân khi tỉnh dậy.”



      chứ?”



      “Vâng. Giờ làm ơn uống liều thuốc này . Nếu nghỉ ngơi, cơn sốt quay lại, và chính nó có thể giết chết chứ phải cái chân của đâu.”



      Nàng lại giơ cái ly lên miệng lần nữa. Qua thành ly, ánh mắt bắt gặp ánh mắt nàng. Chúng bừng lên mãnh liệt thành màu xanh rực sáng.



      “Hãy hứa với tôi là để bọn họ cắt mất chân tôi.” Cho dù rất yếu ớt, nhưng vẫn gắng gượng nắm lấy cổ tay cầm cái ly của nàng. Caroline ngạc nhiên trước sức mạnh vẫn còn sót lại những ngón tay dài của .



      “Tôi hứa.” Nàng nhàng gỡ tay ra. “Tôi hứa,” nàng lặp lại, và ấn ly thuốc vào môi . nhìn nàng lâu, rồi mở miệng để nàng dốc thứ chất lỏng đó vào họng mình.



      “Ngoan lắm.” Caroline tự nhiên bật ra mấy lời đó, chỉ định động viên . nuốt ực miếng thuốc, rùng mình trước vị đắng của nó. Khi nàng đứng lên để tráng ly và lau khô nó, đôi mắt vẫn dõi theo nàng. Lông mày nhíu lại tư lự.



      “Tôi phải là đứa trẻ,” khẽ . “ Kể cả khi tôi bị thương.”



      Caroline giật mình ngoảnh lại. Rồi nàng nhớ ra câu mình vừa . “Vâng,” nàng đồng ý, đặt ly xuống cái bàn cạnh giường.



      “Tôi chỉ muốn nhắc thế.”



      “Tôi biết.”



      còn sợ tôi nữa rồi.”



      Câu đó khiến Caroline suýt chút nữa đánh rơi cái bát cầm tay. Nàng mở to mắt nhìn , Matt cũng nhìn nàng chăm chú, như thể nàng là câu đố khó mà quyết giải bằng được.



      “Tôi chưa bao giờ sợ .” Câu dối nửa vời khiến tay nàng lóng ngóng, và cái bát lại suýt rơi lần nữa. Nàng mím chặt môi, đặt nó về chỗ cũ tầng dưới của giá rửa mặt trước khi nàng để lộ ra rằng cảm nhận của gần với thực biết chừng nào.



      “Ồ, có đấy. Ít ra cũng sợ tôi chạm vào .”



      Caroline biết phải trả lời thế nào. Nàng mải miết sắp xếp lại những lọ thuốc bàn. gì nữa, nhưng nàng có thể cảm thấy quan sát mình. Cuối cùng nàng thể chịu nổi dò xét thầm của thêm nữa. Nàng quay lại nhìn Matt, cánh tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt dè chừng. Nhưng hình như còn hứng thú với chủ đề mà họ bàn luận. Mí mắt trĩu xuống, đôi mắt mất tinh . Rồi chợt ngáp dài. Caroline lập tức hạ hỏa, thả lỏng tư thế tham chiến của mình. Nàng buông tay xuống và tới bên giường để đắp lại ngay ngắn cái chăn bị xộc xệch lúc ông Williams kiểm tra.



      “Đừng bỏ mặc tôi,” Matt đột nhiên mở mắt ra. Vì Caroline cúi xuống , nên ánh mắt xanh sáng rực của chiếu thẳng vào mắt nàng. Trong thoáng Caroline nên lời vì sững sờ kinh ngạc. Matt thổ lộ rằng thực cần nàng. Trái tim được bao bọc cẩn thận của nàng nhảy lên và run rẩy, và những tấm rào chắn mà nàng rất cẩn thận dựng lên để bảo vệ nó giờ đồng loạt sụp xuống.



      “Tôi bỏ mặc đâu. đừng lo sợ,” Caroline trả lời, giọng khàn khàn khiến ngay cả chính bản thân nàng cũng phải ngạc nhiên. Và rồi, hoàn toàn vô thức, nàng mỉm cười với , chút ngập ngừng. Nhưng mí mắt Matt khép lại. nhìn thấy nó.



      Caroline nhìn Matt ngủ lúc lâu, chẳng thích cảm giác trong lòng mình chút nào. Bảo vệ an toàn cho dường như là trách nhiệm của nàng, trong khi hoàn toàn phải như thế. Rồi nàng nghĩ tới những người kia và sực nhớ ra cuộc tranh cãi chắc chắn lên đến đỉnh điểm ở trong bếp.



      Nàng liền kéo cái ghế lại gần giường và ngồi xuống đó. Lông mày nàng nhíu lại. Môi nàng mím chặt, hai tay khoanh trước ngực, mắt nàng nhìn chằm chằm ra khung cửa để ngỏ. Ánh mắt Caroline đáng sợ đến nỗi Millicent, lúc ấy lại gần với ý định nhảy vào lòng nàng, dừng phắt lại và len lén chui vào gầm giường, đôi mắt nó cũng vàng rực lên, hệt như đôi mắt chủ.



      Sau khi chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu, Caroline kiên nhẫn chờ đợi. Muốn làm tổn thương Matt cách cần thiết ư? Họ phải bước qua xác nàng!
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :