1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi này trời vẫn còn xanh - Karen Robards

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 10

      cặp gà trống cất tiếng gáy khàn khàn báo hiệu bình minh lên. Caroline lờ nó mà tiếp tục ngủ vùi nếu có những tiếng rống khủng khiếp vang lên khắp căn nhà. Sau thoáng kinh ngạc, nàng hé đôi mắt lờ đờ nhìn vào bóng tối xam xám xung quanh, và nhận ra thanh đáng ghét ấy đích thị là giọng người đàn ông hát to hết cỡ. giây nữa trôi qua. Vẫn còn ngái ngủ, Caroline tưởng như mình nằm chiếc giường ở quán rượu mà nàng và cha từng trú trong nhiều đêm. Rồi đầu óc nàng trở nên sáng . Nàng nhớ ra mình ở đâu, và xác định được người hát chính là Matt. Tiếng hát của ta cực kỳ chói tai, lại còn được đệm thêm bằng tiếng loảng xoảng của thứ đồ kim loại gõ vào tường và cửa của ngôi nhà, tạo ra thứ thanh vô cùng khủng khiếp. Millicent nằm cuộc tròn gối của Caroline cũng phải bật dậy, xù lông lên rồi chui tọt vào gầm giường. Caroline chỉ mong sao mình cũng có thể biến mất dễ dàng như thế.



      “Mọi công dân cư ngụ trái đất!” Choang!



      “Hãy cất lên tiếng hát dâng Chúa trời!” Choang!



      “Phụng Người và Người ban ân!” Choang!



      “Hãy đến bên Người với niềm vui hoan hỉ!” Choang!



      tràng càu nhàu và la hét đồng thanh cất lên, nhưng bài thánh ca có dấu hiệu lắng xuống. Caroline rên rỉ, lấy gối bịt tai lại. Sau khi làm hết mọi công việc của đêm hôm trước, nàng mỏi nhừ cả người. Vậy mà vừa tảng sáng nàng bị đánh thức! công bằng!



      “Vì Chúa, Matt, có cần phải ồn ào thế ?” Tiếng càu nhàu đầu tiên là của Thomas hoặc Robert.



      “Đến giờ dậy rồi, đồ lười biếng. chấp nhận lười nhác trong ngôi nhà này đâu.Mọi công dân cư ngụ Trái đất!” Choang!



      “Ôi cha ơi, bọn con phải dậy ngay bây giờ ạ?” John kêu ca.



      “Con biết rồi còn hỏi. Davey, dậy . học muộn là xong đâu đấy. Hãy cất lên tiếng hát dâng Chúa trời!” Choang!



      “Hôm nay bọn con nghỉ học được sao cha? Bọn bạn con toàn ở nhà để giúp việc đồng áng mà? Hôm qua cha chẳng bảo chúng con rất được việc còn gì?”



      “Hôm qua còn được nghỉ vì thầy giáo con lấy vợ thôi. Hôm nay thầy dạy trở lại, và các con cũng phải đến trường. Việc học rất quan trọng, John ạ. Cha và các chú vẫn có thể làm việc rất tốt khi có các con. Cha muốn các con học đọc, viết và tính toán khi còn có cơ hội. Phụng Người và Người ban ân!” Choang!



      “Được rồi, bọn em dậy rồi, bọn em dậy rồi! gào thế đến cả người chết cũng phải dậy đấy!” Nàng nghĩ đó là giọng của Daniel.



      “Tốt lắm. Hãy đến bên Người với niềm vui hoan hỉ!” Choang!



      Lần này ta gõ rầm rầm vào cửa phòng Caroline. Nàng giật nảy mình, thò đầu ra khỏi gối và trừng trừng nhìn cánh cửa vẫn còn đóng chặt. Có thể, nếu nàng cứ lờ , con quái vật tàn bạo này bỏ cuộc và rút lui.



      “Dậy , Quý Thích-ngủ-nướng!” Tiếng gọi dội vang qua cánh cửa. “Ở đây chấp nhận cái thói nằm ì giường cả ngày của phe Bảo hoàng đâu! Đến giờ ăn sáng rồi!”



      Caroline định gắt lên rằng ta nên cút xuống hỏa ngục hơn, nhưng rồi nàng nghĩ lại. Suy cho cùng Matt tốt bụng nhường giường cho nàng vào đêm qua (mặc dù ta giao hẹn rằng chỉ ngủ cùng Daniel cho đến khi nào họ sắp xếp được chỗ ngủ cho Caroline), và trước đó ta cũng rộng lượng cho nàng ở lại (mặc dù lời đề nghị ấy mang tính tư lợi). Hơn nữa, nếu nàng quát lại ta, chắc chắn Matt lập tức xông vào phòng để đích thân lôi nàng ra khỏi giường.



      Vật thể kia lại đập rầm rầm vào cửa phòng nàng.



      “Tôi dậy rồi đây! Dậy rồi đây!” Caroline hét lên.



      “Đáng lẽ phải dậy từ trước rồi mới phải!”



      Tiếng bước chân lùi dần cùng với những câu hát lạc điệu và những tiếng gõ chói tai. Caroline thở dài rồi rời khỏi giường.



      Mười lăm phút sau nàng ăn mặc qua loa để vào bếp chuẩn bị cháo cho mọi người. Nàng búi tạm tóc lên, nhưng những sợi tóc ương bướng vẫn buông lòa xòa quanh tai và gáy. Trong lúc vội vã cài lưng váy, nàng cài nhầm hai cái móc, vậy nên phần vạt trước lúc này bị dúm dó lại trông rất khó coi. Phần đuôi váy quá dài khiến nàng cứ bị vấp liên tục, nhưng Caroline chẳng rảnh rang được giây nào mà kẹp nó lên. Cả nhà cuống quýt tất bật, và Matt bảo rằng nàng chỉ có khoảng nửa tiếng để chuẩn bị bữa sáng cho lũ trẻ còn tới trường.



      Trong nhà vẫn tối om. Nàng phải nấu nướng dưới ánh sáng của cặp nến bập bùng mờ tỏ. Daniel bị sai lấy bơ và sữa ở phòng lạnh gần bờ suối, còn lũ trẻ ở chỗ máy bơm nước bên ngoài nhà. Matt, Thomas và Robert tranh nhau cái gương duy nhất để cạo râu ở phòng để đồ kế bên. Cái chậu sắt tây méo mó mà Matt dùng để đệm cho tiếng hát của ta sáng nay giờ đựng nước sôi. thấy cái ấm đâu, Caroline mới tìm quanh và phát ra nó bị vứt chỏng chơ bên cạnh cái chậu. Khi nàng tới lấy nó và cố nhìn hay chạm vào bất cứ người đàn ông cởi trần, nàng càm thấy cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Ngước lên theo bản năng, nàng ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Matt. Trong giây bất cẩn trước khi ta cụp mắt xuống, nàng có thể nhận ra trong đáy sâu đôi mắt màu xanh ban ấy ngưỡng mộ của người đàn ông dành cho người phụ nữ hấp dẫn. Ánh mắt mê hoặc ấy khiến nàng sững lại, và rồi nàng ngoảnh . Người nàng run rẩy, tim đập thình thịch khi nàng rót đầy nước vào ấm và treo nó lên cái móc sắt bên bếp lửa. Phải mất vài phút nàng mới bình tĩnh lại được. Caroline còn chẳng dám thừa nhận với chính mình rằng ánh mắt thoáng qua đó tác động tới nàng mạnh đến mức nào. Với cự tuyệt thầm, nàng đứng thẳng dậy, kiên quyết quay lưng lại với căn phòng liền kề. Tuy nhiên, nàng thể làm ngơ khi có quá nhiều da thịt đàn ông phơi bày ngay bên cạnh. Cả ba người họ đều cởi trần và dường như hoàn toàn quan tâm đến có mặt của người phụ nữ xa lạ ngay gần đó. “ hãy mang bữa trưa ra đồng cho chúng tôi. Chúng tôi có quá nhiều việc phải làm nên quay về nhà được.” Matt bước vào bếp, mày râu nhẵn nhụi và có vẻ chẳng còn nhớ gì đến những cơn sóng ngầm cảm xúc vừa cuộn trào giữa họ trong thoáng giây ngắn ngủi. ta chùi xà phòng mặt bằng cái khăn vải lanh. Caroline cố gắng nhìn những vạt lông đen trải rộng mặt hay những bắp thịt rám nắng cuồn cuộn ở vai và cánh tay Matt khi ta giơ tay lấy cái áo treo ở lưng ghế rồi mặc nó vào. Mặc dù người đàn ông này có vô số khuyết điểm, nhưng nàng phải thừa nhận rằng ta có cơ thể tuyệt vời. Nếu là trước đây trong hoàn cảnh khác, hình ảnh Matt cởi trần có thể làm Caroline choáng váng. Nhưng vào lúc này, nàng chỉ có thể liếc nhìn ta khi nàng múc cháo cho mọi người, và cố gắng nén lại khó chịu mà hình ảnh ấy gây ra cho nàng bằng cách phớt lờ nó .



      biết món gì mà thơm thế.” Thomas thốt lên. chàng này ăn rất khỏe. Caroline liếc nhìn ta mặc áo. Ngực ta gọn gàng, chắc nịch và khá nhẵn nhụi, nhưng nó tác động mạnh đến nàng như thân hình nở nang của Matt. Bộ ngực lác đác những vạt lông màu nâu vàng của Robert cũng vậy. Nàng phải công nhận rằng mấy người đàn ông nhà Mathieson hấp dẫn, nhưng chỉ riêng vẻ ngoài của Matt mới có thể khiến phụ nữ nghẹt thở.



      Nhưng dĩ nhiên nàng dứt khoát phải là kiểu phụ nữ bị nghẹt thở bởi những thứ như thế rồi! Caroline vừa tự quả quyết với mình vừa khuấy cháo mạnh hơn mức cần thiết.



      “Con đói quá.” Tiếng kêu này là của David, thằng bé vào nhà cùng với John. Chúng dừng lại ngay ngưỡng cửa để nhìn Caroline với vẻ do dự. Từ cách cư xử của chúng và của cả Thomas lẫn Robert trước mặt nàng, Caroline cảm thấy mình như sinh vật kỳ lạ. Chẳng lẽ họ ít tiếp xúc với phụ nữ đến nỗi thực coi phụ nữ là nguy hiểm ư? Matt và Daniel, những người lớn hơn, bớt dè chừng với nàng, nhưng họ cũng chẳng mặn mà gì mấy.



      “Chúng ta bắt đầu ngay khi chú Daniel mang sữa về.” Nàng cố nở nụ cười ngập ngừng với lũ trẻ.



      “Cháu muốn ăn ngay bây giờ!”



      “Kiên nhẫn nào, Davey. Và hãy tỏ ra lễ phép,” Matt , cau mày với con trai.



      “Hôm nay ta chứ ạ?” Nó rên rỉ mè nheo.



      “Cha với con rồi, dì Caroline ở lại đây.”



      “Con muốn thế! Con muốn ta khỏi đây cơ!”



      “Im miệng!” Matt gầm lên khi kiên nhẫn bị đẩy đến giới hạn. David nín lặng, mặc dù môi dưới nó trề ra phụng phịu.



      Caroline thầm thở dài khi múc cháo vào trong những cái bát. ràng phải mất thời gian nữa nàng mới có thể làm thân với David được.



      “Con học bài chưa đấy?” Giọng Matt dịu dàng hơn. Davey gật đầu, vẫn còn tỏ vẻ chống đối.



      “Đọc cho cha nghe nào.” Matt ngồi xuống bàn, nhìn con trai.



      “Vì lỗi Adam, chúng ta mắc tội.” Bài thơ còn dài nữa, nhưng Caroline quá bận rộn nên để ý nghe hết. Nhìn thẳng bé đọc thuộc bài cho cha nghe, nàng bỗng thấy tim mình nhói lên đau đớn. Cho dù chúng có muốn nàng ở đây hay , lũ trẻ này vẫn là cháu của nàng, là chút máu mủ ruột già cuối cùng của nàng còn sót lại cõi đời này. Nàng cố gắng đối xử tốt với chúng. Việc đầu tiên trong ngày hôm nay của nàng là giặt giũ và vá lại đống quần áo nhàu nhĩ rách rưới cho chúng.



      Daniel mang bơ và sữa về. Caroline đặt những bát cháo bốc hơi nghi ngút lên bàn,và cánh đàn ông lập tức mải miết ăn. Năm phút sau họ ăn xong và lũ trẻ bắt đầu ra cửa.



      “Chúng tôi làm việc ở cánh đồng phía nam,” Matt với Caroline khi ta, Daniel và Thomas chuẩn bị rời . “Nó xa lắm, cứ men theo bờ xuối là thể nào lạc được. Nếu gặp vấn đề gì đó, chỉ cần hét to lên là chúng tôi nghe thấy. Thịt nguội, bánh mì, vài quả táo và ít rượu là đủ để chúng tôi cầm cự đến bữa tối rồi.”



      “Vâng, thưa ông chủ,” Caroline chua ngoa đáp, hai tay nặng trĩu đống bát nhẵn như chùi mà nàng dọn khỏi bàn. Đầu óc nàng còn mải nghĩ đến việc sửa sang lại quần áo cho lũ trẻ, vậy nên nàng hoàn toàn quên bẵng những nhiệm vụ dường như bất tận khác chờ đợi mình. tức điên khi Matt cho rằng nàng chẳng còn việc gì hay ho hơn để làm ngoài việc mang bữa trưa đến cho em nhà ta. Ngoài việc sửa sang quần áo cho lũ trẻ, nàng còn phải lau chùi cửa sổ, dọn dẹp các phòng ngủ, đánh bóng bàn ghế và sàn nhà, giặt, là và vá lại quần áo cho những người khác, cộng với vô số những việc vặt nữa. Vậy mà Matt làm như cầu của ta hoàn toàn có lý vậy.



      “Nếu muốn phản đối, cứ thẳng ra . Tôi có thời gian hay kiên nhẫn để lãng phí với thói đồng bóng của đàn bà đâu.”



      “Thói đồng bóng ư!” Caroline thả đống bát loảng xoảng vào trong cái xô rồi quay phắt lại, hai tay chống nạnh. “ cho biết nhé, tôi đồng bóng! Chính vô tâm của mới là điều khiến tôi phát cáu!”



      “À, tôi hiểu rồi. Chúng tôi quá đáng khi đòi hỏi mang cho bữa ăn nguội vào giữa ngày, đúng ? Vậy , chúng tôi về nhà để ăn bữa nóng sốt vậy.”



      Mắt họ giao nhau. Caroline buộc phải bực tức thừa nhận rằng ta thắng. Mang đồ ăn đến cho họ đúng là phiền phúc, nhưng lựa chọn còn lại khiến nàng càng vất vả hơn nữa. Nàng khao khát biết bao mái nhà trong ít nhất là bốn năm qua. Bây giờ, khi toại nguyện, nàng nên biết ơn chứ phải là giận dữ thế này. Nhưng thái độ của Matt khiến nàng muốn đổ ụp thứ gì đó lên đầu ta.



      , tôi đem đồ ăn đến cho các người,” nàng rít lên qua kẽ răng.



      Matt nhún vai. “Tùy thôi.”



      Rồi ta theo Robert và Thomas ra khỏi cửa. còn ai để trút giận ôm ấp bực tức mãi cũng chẳng ích gì. Caroline bèn hạ hỏa, vét nốt cháo ra bát, rót sữa cho Millicent, rồi ngồi xuống cái bàn được dọn sạch để ăn bữa sáng của mình. Chăm sóc cả ngôi nhà toàn đàn ông con trai nhiệm vụ rất khó nhằn. ràng nàng phải làm việc suốt từ sáng sớm tới tận đêm khuya, ngày này qua ngày khác, cho đến lúc những ngón tay tê dại mà chẳng nhận được chút đền đáp nào. Tuy nhiên, có mái nhà là quá tuyệt vời rồi. Khi biết chắc rằng mỗi bữa đều có thức ăn bàn, hàng đêm được ngả lưng cùng chiếc giường, và có ai hay thứ gì đe dọa, nàng cảm thấy nhõm vô cùng, đến mức chỉ muốn nhấm nháp mãi cảm giác ấy. phải nỗ lực lắm nàng mới có thể làm quen với những hành động bất thường của quá nhiều đàn ông trong nhà, nhưng nàng có thể làm được. Nàng chỉ cần cho mình và những người thân mới đầy khiếm nhã này thời gian để thích nghi. Nàng phải kiềm chế nóng nảy trong khi chờ đợi.



      Vài tiếng sau, Caroline gói bánh mì mới nướng vào trong mảnh vải rồi xếp chúng vào xô, bên khoanh thịt lợn muối được cắt lát sẵn mà nàng tìm thấy trong nhà hun khói. Bốn người đàn ông trưởng thành ăn hết lượng đồ ăn đáng kể, và nàng trải nghiệm chẳng mấy vui vẻ gì với háu ăn của nhóm người này. Cau mày suy ngẫm, nàng bèn gói thêm ổ bánh nữa, rồi cho thêm vào đó vài quả táo và bó hành.



      Tay cầm xô, tay ôm bình rượu, Caroline bước ra cửa. Tiết trời lạnh lẽo nhưng nắng vẫn rực rỡ y như hôm qua. Thường thường nàng đội chiếc mũ bonnet để bảo vệ làn da khỏi ánh nắng mặt trời, nhưng nàng muốn quay trở lên gác để moi nó ra từ trong va li. Nàng cũng có chút thời gian để chải lại tóc, búi nó lên sau gáy theo kiểu đơn giản như mọi khi. Váy nàng lấm bẩn vì lau chùi dọn dẹp, nhưng bây giờ móc áo được cài lại chính xác. Đây là cái váy giản dị nhất của Caroline, nhưng nó vẫn quá đẹp so với công việc tay chân vất vả mà nàng phải làm. Phần ngực váy ôm sát người được may bằng vải cotton màu hồng đậm, những dải muslin trắng viền quanh cái cổ rộng hình bầu dục, và phần tay của lớp áo lót bên trong cũng được may từ vải muslin. Lớp váy ngoài, được móc lên ở phía sau theo mốt bấy giờ, cũng bằng vải cotton mày hồng đậm như phần thân , trong khi lớp váy lót bằng lanh có màu nâu sẫm sọc trắng. Hết thảy váy của Caroline đều được thiết kế để thu hút chú ý cũng như làm tôn lên vẻ đẹp đặc biệt của nàng. Cha nàng thường thích dẫn con quanh bất cứ thành phố nào mà họ có mặt để nhử những đối thủ tới bàn cờ bạc của ông vào buổi tối. Nhưng vì nàng bị sút cân nên bây giờ chiếc váy trở nên quá rộng, và nó bắt đầu sờn mòn quanh các đường viền. Đôi giày cao gót kèm với nó bị nàng bỏ lại và thay thế bằng đôi giày da đế thấp màu nâu nhạt thiết thực hơn. Kết quả là cái váy trông lại càng xệ xuống và lùng thùng hơn nữa; cũng may là nàng kịp lấy mấy cái ghim và kẹp gọng phần váy lót bên trong lên cho khỏi vướng chân. Chắc chắn chẳng có ai lấy làm chướng mắt với việc cổ chân nàng bị lộ ít vì biện pháp tạm thời này. Hơn nữa, làm gì có ai ở đây đâu mà nhìn thấy cơ chứ?



      cơn gió lạnh thổi qua khiến cánh tay nàng nổi da gà. Vừa , Caroline vừa liếc nhìn về phía khu rừng. Bây giờ trông nó càng đáng sợ hơn bao giờ hết. Matt dặn phải men theo con suối. Chà, nàng làm vậy, với điều kiện con suối chỉ băng qua những khu đất được phát quanh. Nàng chẳng đời nào vào trong rừng mình đâu. Mặc xác cho em nhà Mathieson chết đói ra đấy!



      May thay, con suối dẫn vào rừng, Caroline sải bước, cố gắng giật mình hoảng hốt trước mỗi tiếng động lạ lùng. Vai nàng mỏi nhừ vì xô thức ăn và bình rượu. Vùng đồng quên bao la, những hàng cây cao sừng sững như núi. Hết thảy mọi thứ ở thế giới mới này đều có vẻ to lớn hơn bản sao của chúng ở nước ! Khi nghĩ về điều đó, Caroline chợt hình dung ra vẻ to cao của em nhà Mathieson và thầm nhủ thêm rằng, ngay cả đàn ông cũng vậy.



      Bỗng dưng có thứ gì đó chuyển động ở phía cánh rừng. thứ gì đó to lớn, dường như di chuyển song song với nàng mà nàng chỉ thấy nó loáng thoáng qua khóe mắt. Nàng liên quay ngoắt sang bên trái, đôi mắt tìm kiếm dưới những bụi cây thấp rậm rạp. Nhưng lúc ấy lại chẳng có lấy nhành cây nào rung động.



      Tuy nhiên, nàng chắc chắn là nó ở đó. Chẳng còn để ý gì tới sức nặng của xô thức ăn và bình rượu nữa, Caroline vừa sải bước nhanh vừa liên tục liếc vội vào rừng.



      Con suối vắt qua sườn đồi thấp mọc đầy cỏ. Caroline thề với lòng rằng nếu lên đến đỉnh đồi mà vẫn thấy em nhà Mathieson, nàng quay về nhà ngay lập tức. Nhưng ý nghĩ gớm ghiếc kia lại lên, liệu nàng quay về có an toàn hơn ? Cho dù thứ theo dõi nàng là gì – nếu quả thực nàng bị theo dõi – nó chắc chắn cũng bám theo nàng.



      Nỗi sợ hãi càng lúc càng dâng cao khi Caroline vội vã leo lên đồi. Lòng bàn tay nàng mướt mồ hôi cho dù cổ họng khô khốc. Khi lên tới dỉnh đồi, nàng ngoảnh nhìn lại – và kinh hãi nhận ra quả thực có thứ gì đó theo dõi mình. Hay đúng hơn là người nào đó.



      gã thổ dân mặc gì ngoài miếng vải quấn ngang phần thắt lưng, người vẽ đầy vệt xanh đỏ đứng bên dưới những tán cây. Da gã có màu đất sét đậm, mái tóc đen rũ xuống tận vai, và khuôn mặt sắt đanh như con chim ưng săn mồi. Gã nhìn nàng chăm chú, và ngay khi Caroline nhận thấy có mặt của gã, gã bắt đầu thoăn thoắt di chuyển về phía nàng.



      Caroline há hốc miệng, ước gì con quỷ hình kia chỉ là tưởng tượng do trí óc nàng thêu dệt nên. Nhưng khi gã biến mất, mà thay vào đó vẫn tiếp tục tiến về phía nàng, nàng bắt đầu lùi lại. Cái xô tuột khỏi tay nàng và lăn lông lốc xuống đường, làm rớt hết thức ăn ra ngoài. Chiếc bình cũng rơi xuống, đổ nghiêng trong đám cỏ cao, nhưng do được nút chặt nên rượu bị chảy ra.



      “Unnhh!” Gã đàn ông nhìn nàng chằm chằm, chỉ trỏ loạn xạ, và thế là quá đủ với Caroline. Nàng giơ cả hai nắm tay lên miệng và hét toáng lên.



      Nghe thấy say lưng có tiếng hét gọi, nàng nhõm nhận ra em nhà Mathieson ở ngay gần đó. Gã thổ dân cũng nghe thấy, và dừng lại như thể do dự. Caroline lại thét lên, rồi quay người bỏ chạy. Đúng lúc đó, Raleigh từ đâu chạy tới sượt qua người nàng, sủa dữ dội và lao như bay về phía gã thổ dân. Nhìn thấy con chó khổng lồ, gã bèn quay gót chạy biến.



      “Cái quái gì thế?” Cho dù chân khập khiễng, nhưng Matt là người chạy tới chỗ nàng đầu tiên. Caroline biết là do ở gần nàng nhất hay hốt hoảng của nàng khiến nỗ lực phi thường. Tất cả những gì nàng biết khi lao mình vào ngực rắn chắc, an toàn, quen thuộc và có thực, và trong lúc sợ hãi này, nàng rất cần . Áp mặt vào bộ ngực cứng rắn ấm áp của , những ngón tay níu lấy lớp vải áo lanh mềm mại, nàng có thể cảm nhận sức mạnh gì lay chuyển của ngực nàng; đùi nàng ép vào những bắp chân cứng như sắt của , mũi nàng ngập đầy mùi hương đàn ông. Nhưng đôi tay ôm vòng quanh người nàng theo bản năng bỗng buông xuống. nắm lấy khuỷu tay nàng và đẩy nàng ra. Cử chỉ này là cần thiết. Khi Caroline nhận ra sợ hãi khiến mình làm gì, nàng liền lùi lại ngay. Má nàng đỏ bừng. Đúng lúc đó, ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt .



      Chỉ trong thoáng khi họ nhìn nhau, ký ức về buổi sáng nay lại trải ra giữa họ. Đôi mắt Caroline mở to trước thứ mà nàng lần nhận thấy trong mắt . Đôi mắt xanh biếc của Matt sáng rực lên khuôn mặt sẫm màu, bồn chồn, ham muốn – và rồi, trước khi nàng có thể chắc chắn, hoặc thậm chí phản ứng bằng rùng mình ác cảm, chúng lập tức biến đổi. Ngay khi Robert, Thomas và Daniel chạy huỳnh huỵch tới chỗ họ, sức nóng mãnh liệt trong đáy mắt xanh thăm thẳm ấy vụt tắt. Chúng trở nên vô cảm, lạnh lùng và xa cách, khiến Caroline tự hỏi liệu có phải nàng vừa nhìn nhầm ? Phải chăng vì nhạy cảm quá đỗi của nàng với những chuyện thế này mà nàng tưởng tượng ra niềm khao khát trong đôi mắt ấy?



      “Có chuyện gì vậy?” Daniel vừa hỏi vừa thở hồng hộc. Bàn tay Matt buông khuỷu tay nàng. Vẫn còn run rẩy, Caroline rời mắt khỏi Matt để nhìn em trai .



      “Có gã thổ dân,” nàng trả lời bằng giọng run run, chỉ vào chỗ gã đàn ông đó vừa đứng lúc nãy. “ xông ra từ khu rừng đằng kia.”



      “Nhặng xị lên chỉ vì gã Da Đỏ thôi ư?” Robert gay gắt . Ánh mắt nàng xoay sang ta, nhưng nàng chưa kịp Thomas kêu lên.



      “Thức ăn của chúng ta!” ta chỉ vào chỗ đồ ăn được nàng chuẩn bị cẩn thận nay chỉ còn mấy quả táo và bó hành. Raleigh, với vẻ mặt hớn hở, ngấu nghiến ổ bánh mì. Ngay cả khi cánh đàn ông đồng thanh hét toáng lên, con chó nuốt vội ổ bánh mì đó và ngoạm lấy ổ thứ hai, lôi nó ra khỏi miếng vải bọc.



      “Bỏ xuống! Bỏ xuống, đồ láo toét!”



      Cả bốn người đàn ông đều chạy xuống sườn đồi theo phản xạ tự nhiên. Raleigh liền chạy biến vào rừng với ổ bánh mì ngoạm trong miệng, còn Robert và Thomas vừa la hét vừa đuổi theo sau nó. Matt và Daniel bỏ dở việc rượt đuổi khi mới chạy xuống được nửa chừng con dốc, vì thấy việc đó là vô ích. Cảm thấy phần nào tội lỗi - mặc dù nàng biết tại sao mình lại phải chịu trách nhiệm với những gì xảy ra – Caroline trông theo Matt. nhặt mấy quả táo và mấy cọng hành nằm lăn lóc đường mà buồn nhìn nàng lấy lần. Chỗ thịt lợn muối xông khói ràng cũng chịu chung số phận với ổ bánh mì.



      “Đó là gã thổ dân mà,” Caroline thanh minh khi Matt leo trở lên.



      “Thường thường những người Da Đỏ ở quanh đây rất thân thiện. Thi thoảng chúng tôi còn giao dịch với họ. Chắc chắn là ta muốn gì đó, và những tiếng hét của làm ta sợ.” Vẻ mặt Matt hoàn toàn biểu lộ điều gì, nhưng Caroline cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết. Nàng cũng thấy mình ngớ ngẩn nữa, khi hoảng hốt chỉ vì người thổ dân (mặc dù lúc đó nàng chẳng thấy ngớ ngẩn chút nào) và cả chuyện nàng tưởng lầm rằng Matt bị mình thu hút.



      “Ít ra rượu cũng bị làm sao.” Daniel mừng rỡ nhặt cái bình và giơ nó lên khi tới chỗ họ.



      “Tuyệt quá nhỉ. Chúng ta ‘được’ nhắm rượu với táo và hành,” Robert mỉa mai . ta cũng lên đỉnh đồi cùng với Thomas, người xách cái xô rỗng trong tay.



      “Chỉ vì ta sợ người Da Đỏ.” Giọng Thomas cũng đầy nhạo báng.



      “Bởi vì con chó bất trị của các ăn mất thức ăn đúng hơn!” Caroline xoay sang Thomas, hai tay chống nạnh.



      thể đổ tội lên đầu Raleigh khi chính làm rơi cái xô trước!”



      “Ồ, tôi thể đổ tội cho nó sao? Coi chừng có ngày tôi cho nó vào nồi đấy!”



      mà làm gì nó ….”



      “Đủ rồi!” Matt gầm lên, và Caroline nhăn mặt trước lượng khủng khiếp của tiếng quát ấy. Nhưng có như thế Thomas và những người còn lại mới im lặng được. “Táo và rượu cũng đủ giúp chúng ta ấm bụng cho đến bữa tối. Có những ngày chúng ta còn có nhiều như thế mà ăn kìa. Nhưng lúc chuẩn bị bữa tối, cũng nhớ cho rằng hôm nay chúng tôi có gì mấy bỏ bụng nhé.”



      Câu cuối cùng dành cho Caroline là lời nhắc nhở mấy tế nhị về thiếu sót của nàng tối hôm qua.



      “Ồ, cứ yên tâm, lần này tôi chuẩn bị đủ cho toàn bộ quân lính của nhà vua!”



      “Quân của Cromwell đúng hơn.” đến đó, Matt mỉm cười với Caroline. Môi chỉ khẽ nhếch lên nhưng cũng đủ khiến mắt nàng mở to trước vẻ điển trai đến sững sờ của . Cho dù kẻ theo phe Cộng hòa, cho dù luôn làm nàng tức điên lên, cho dù người đàn ông, nàng cũng thể phủ nhận rằng rất đẹp. Nếu trái tim nàng vĩnh viễn bao bọc trong sắt thép để chống lại đàn ông, nó có thể chao đảo trước người như .



      “Thôi, tôi về để các ăn cho ngon miệng.” nàng lẩm bẩm, cố gắng hết sức rời mắt khỏi .



      là thế rồi,” Thomas xì giọng, ngay khi Caroline bắt đầu xuống đồi.



      “Caroline!” Daniel ngăn nàng lại. Nàng ngoảnh lại, nhìn ta tò mò. “Nếu sợ về nhà mình, tôi cùng .”



      Từ vẻ mặt của mấy người đàn ông khi họ lần lượt nhìn ta chằm chằm, nàng biết rằng lời đề nghị như thế khiến Daniel bị cười cho thối mũi. Nghĩ đến gã thổ dân là Caroline lại thấy rờn rợn, nhưng Matt gã vô hại và nàng tin tưởng Matt. Hơn nữa nàng cũng chẳng muốn thừa nhận là mình vẫn sợ trước mặt những gã đàn ông vô cảm này!



      “Cám ơn vì lời đề nghị tốt bụng của , nhưng tôi sợ đâu,” nàng nhanh và lại tiếp tục bước.



      “Caroline!” Nàng mới chưa được dăm bước thị bị gọi giật lại, lần này là Matt.



      “Gì nữa thế?” Nàng quay lại, nhíu mày ngạc nhiên khi thấy xuống đồi về phía nàng. phải là định hào hiệp đưa nàng về nhà đấy chứ? Kỳ lạ làm sao, tim nàng đập thình thịch trước ý nghĩ đó.



      “Vì để lộ cho chúng tôi thấy cổ chân trần của …” khẽ chỉ đủ để mình nàng nghe thấy, và giọng nhuốm vẻ tức giận ngấm ngầm khiến nàng nổi nóng trước cả khi hết câu. “Chiều nay nên chọn chiếc váy khác đứng đắn hơn. Cái váy mặc hôm đến đây gần như để lộ ngực đấy.”



      Khi nghe ra những lời , Caroline đứng thẳng người lên, đôi mắt nảy lửa. “Chiếc váy đó quá rộng, còn chiếc này tôi chỉ kẹp chân váy lên để lại cho đỡ vướng thôi!”



      “Cứ cho là thế chăng nữa,” nghiêm nghị, “ở Connecticut này chúng tôi quen nhìn thấy phụ nữ ăn mặc kín đáo hơn rồi.”



      Và rồi, trước khi Caroline có thể thốt ra bất cứ câu đáp trả giận dữ nào nảy ra trong đầu nàng, quay gót và bước về chỗ mấy cậu em trai. Họ xuống bên kia đồi.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 11

      Sau bữa tối hôm đó, họ quanh quẩn trong nhà và tỏ vẻ chú tâm vào công việc mình làm, ít nhất là ở bề ngoài. Caroline cọ rửa đống đĩa và lau chùi căn bếp, tự thấy mình kỳ cục khi hài lòng với công việc nhàm chán như thế. Lũ trẻ ngồi làm bài tập bên ánh nến bàn. Daniel sửa yên cương còn Thomas mài dao. Robert ra chuồng gia súc để lấy về khúc gỗ to bằng thân cây vốn nằm chềnh ềnh ở phòng khách mà chính Caroline sai Daniel đem cất nó . Robert ta đẽo cái ghế từ nó, mặc dù Caroline nghĩ giờ trông nó chẳng giống cái ghế chút nào. Matt làm mấy việc vặt bên ngoài. ra ngoài ngay sau khi ăn xong, và từ bấy đến giờ Caroline vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả. Hai người chưa lời với nhau từ sau cuộc trò chuyện cuối cùng ở đồi, và nàng vẫn mặc cái váy khiến chướng mắt. Trong lúc dọn bữa, nàng thầm trưng nó ra như thể nó là cái huy hiệu độc lập. Nhưng dù Matt có để ý cũng chẳng gì. Sau khi cất công khiêu chiến, Caroline cảm thấy hơi thất vọng.



      Bây giờ, nàng vừa rắc cát lên sàn để đánh bóng vừa quan sát Davey. Thằng bé mím môi mắm lợi tập viết, bên cạnh là cái ca úp ngược nhốt con ếch mà nó mới bắt được. Cứ chốc chốc nó lại đưa tay hất mớ tóc mái bờm xờm rủ xuống mắt. Caroline dành cả buổi chiều để giặt giũ, khâu vá, là phẳng quần áo cho Davey và John, mong ngóng được nhìn thấy ngoại hình sáng sủa hơn của chúng khi học vào sáng mai. Nàng quyết định rằng điều duy nhất còn thiếu chính là cắt tóc cho chúng. Nàng quyết tâm sửa chữa thiếu sót này.



      “Phù!” Cuối cùng Davey cũng xô cái ghế ra sau với vẻ cực kỳ nhõm.



      “Xong hết rồi à?” Caroline vui vẻ hỏi, sau khi lấy đủ kéo, ghế và lược. Như đoán trước, Davey buồn đáp lại nàng, nhưng cái cách nó nhảy ra khỏi bàn để tới chỗ Daniel bên lò sưởi cho nàng câu trả lời.



      “Tốt lắm,” nàng tiếp tục, như thể đứa trẻ vừa trả lời vậy. “Bây giờ chúng ta có thời gian để cắt tóc cho cháu trước khi cháu ngủ. Và cho cả John nữa.”



      Cả hai thằng bé đều quay lại nhìn nàng như thể bị kéo bằng những sợi dây vô hình.



      “Cái gì?” John hỏi, miệng há hốc, trong khi Davey, nhìn chằm chằm cái kéo và cái ghế đợi, phản ứng dữ dội hơn.



      muốn cắt tóc đâu!” Nó quắc mắt nhìn nàng và nép vào đằng sau Daniel.



      “Cắt tóc xong trông cháu rất đẹp trai, mà tóc bị xòa xuống mắt nữa,” Caroline dỗ dành, rón rén nhích lại gần nó như tay thợ săn lại gần con thỏ.



      !”



      “Nào, Davey…” Daniel khẽ .



      “Có chuyện gì vậy?” Robert hỏi, thò đầu vào qua ngưỡng cửa phòng khách.



      “Tốt hơn hết nên để bọn trẻ yên.” Thomas tới đứng cùng Robert ở ngưỡng cửa, tỏ vẻ thù địch thấy . Đoán ra ông chú nào đứng về phía mình, Davey liền rời khỏi Daniel để men theo mép phòng tới chỗ Thomas.



      “Thom, em làm thế giúp ích được gì cho bọn trẻ đâu,” Daniel quở trách.



      “Thằng bé chẳng việc gì phải cắt tóc nếu nó muốn.” Thomas đáp.



      Caroline nghiến răng, cố giữ vẻ mặt hòa nhã.



      “Davey, cháu sợ chuyện cắt tóc nhặt này đấy chứ! đau tí nào đâu!” nàng .



      Davey đến bên Thomas và bám chặt chân ta như con sao sao.



      “Đừng để ta chạm vào cháu, chú Thom! Cháu ghét ta!”



      “David Mathieson!” Matt xuất ở cửa phòng giữ đồ, cởi áo khoác và mang theo chút khí đêm lạnh lẽo vào phòng. Đôi mắt ta trừng trừng nhìn cậu con út cảnh cáo. “Con phải lễ phép với dì Caroline, con có nghe cha ?”



      “Nhưng cha à, ta muốn cắt tóc của con!” Davey rền rĩ, và buông tay khỏi chân của Thomas để chạy về phía cha mình. Nó ôm choàng lấy chân Matt giống như vừa mới ôm chân Thomas lúc nãy. Matt đặt tay lên đầu con trai, gạt mớ tóc lòa xòa trước trán nó khi nó ngẩng lên nhìn van vỉ.



      “Cả con nữa!” John vội xen vào.



      “Cha thấy cả hai đứa đều cần cắt tóc rồi đấy,” Matt .



      “Cha!” Cà hai đứa trẻ đều đồng thanh la to như thể mình bị phản bội.



      ra, tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều cần cắt tóc.” Matt nhìn Caroline đứng bên kia căn phòng. “Bao gồm cả tôi nữa. Liệu có thể đảm đương nổi ?”



      “Ồ… dĩ nhiên là được.” Cho dù Caroline có sửng sốt chút nào khi nghĩ đến cảnh làm việc thân mật như thế với Matt – và dĩ nhiên cả các em trai nữa – nàng cũng đủ tỉnh táo để thể ra mặt.



      “Tốt lắm. Ai trước nào?”



      “Bắt thăm cha!” John , đột nhiên có vẻ hào hứng.



      “Ý hay đấy.” Matt vào phòng giữ đồ, bứt mấy cọng rơm từ cái chổi cất ở đó và quay trở lại với bàn tay nắm chặt thò ra sáu cọng rơm. “Ai bắt được cọng rơm ngắn cắt trước. John?”



      John rút cọng.



      “Davey?”



      “Nhưng con muốn cắt tóc đâu!”



      “Davey!”



      Davey rút cọng.



      “Rob?”



      Robert rút cọng.



      “Dan?”



      Daniel rút cọng.



      “Thom?”



      “Chờ ! Em cũng muốn cắt tóc!”



      Matt gườm gườm nhìn ta. Thomas đành rút cọng.



      “Vậy ai rút được cọng ngắn?” John cau mày hỏi. Tất cả mọi người đều giơ cọng rơm của mình lên.



      “Chính là cha!” Davey thích thú reo lên, và quả đúng là thế. Sợi rơm ngắn nằm lại trong tay Matt. nhìn nó trong thoáng, có vẻ hơi lúng túng, rồi liếc về phía Caroline. Nếu nàng cảm thấy căng thẳng dù chỉ chút thôi, nàng cũng quyết tâm để lộ ra mặt.



      “Ngồi ,” nàng với giọng thản nhiên nhất có thể, chỉ vào cái ghế mà nàng vừa bày ra. “Xong ngay thôi. Và cũng chẳng đau tí nào.”



      làm tôi yên tâm đấy.” Nếu trong câu đó có chút giễu cợt nào, Caroline cũng chẳng lấy làm phiền lòng. cứ thử điều hay ho gì với nàng trong lúc tay nàng cầm kéo , đầu trọc lông lốc như quả trứng ngay tức khắc.



      Hẳn là Matt đọc được suy nghĩ trong đầu nàng. Ngay khi ngồi xuống ghế và để mặc nàng buộc cái khăn quanh cổ, liền hướng đôi mắt xanh sáng rực vào nàng.



      “Chỉ cần cắt hỏng lọn thôi, chưa tới sáng mai tóc cũng trụi thùi lụi đấy,” thầm đe dọa.



      tin tưởng tôi à?” Caroline hỏi lại cũng với giọng khẽ khàng như thế và bập bập cây kéo như để trêu chọc .



      Rồi sau đó cả năm người nhà Mathieson còn lại đều tụ tập xung quanh họ, mở to mắt chăm chú chứng kiến con chiên đầu tiên, và cũng là người đáng sợ nhất, được cắt tóc. Cuộc trao đổi thầm giữa Caroline và Matt bất đắc dĩ phải ngưng lại.



      Caroline nhấc cái lược lên và vòng ra đằng sau Matt. Nàng ngập ngừng trong thoáng, chăm chú nhìn mái tóc đen dày của . Vai và lưng cao vượt hẳn lên so với cái lưng ghế hẹp, đôi chân dài duỗi ra trước mặt, và hai cánh tay khoanh trước ngực với vẻ gần như hăm dọa. Hàm nghiến chặt lại, đôi mắt nhìn thẳng về đằng trước. Nhìn chằm chằm vào gáy , nơi vô số những lọn tóc đen ánh lên xanh thẫm cuộn lại mềm mại, Caroline bỗng thấy trong lòng xốn xang kỳ lạ. Trong khoảnh khắc thoáng qua, nàng bỗng thèm được lướt ngón tay lên cái cổ để trần, dễ bị tổn thương ấy. Hình ảnh đó khiến nàng cứng người lại. Nàng suýt chút nữa đánh rơi cái lược và quay mặt . Nhưng rồi, ý thức cao độ về các khán giả hiếu kỳ xung quanh, nàng hít hơi sâu, cố gắng hết sức để kiềm chế những cảm xúc của mình, và chải lược lên tóc Matt.



      lạ là Caroline hề cảm thấy ghê tởm. do nàng biết phải mối đe dọa với mình, hay vì nàng hoàn toàn kiểm soát được tình huống này. Nhưng dường như cảm nhận được thay đổi trong thái độ của nàng. Lúc nàng vòng ra trước mặt để cắt những lọn tóc rủ trước trán, ngẩng lên nhìn vào mắt nàng với vẻ suy đoán.



      “Tiếp theo là con đấy, Davey,” Matt , phá vỡ cảm giác mê hoặc nảy sinh khi ánh mắt họ giao nhau bằng cách chuyển sang tìm kiếm cậu con trai – nó tròn xoe mắt theo dõi cùng với những người còn lại. nhổm dậy khỏi ghế, cởi cái khăn khỏi vai và ấn Davey vào chỗ vừa ngồi. Mặc dù vẫn còn vài lọn tóc cần cắt, nhưng Caroline cũng phản đối. Những gì diễn ra – và diễn ra – trong lòng nàng khi nàng chạm vào cần có thời gian để lắng dịu lại.



      Tâm trí vẫn còn hướng về Matt, Caroline vuốt vuốt mái tóc mềm của Davey trong vô thức khiến thằng nhóc lắc mạnh đầu để hất tay nàng ra. Caroline lập tức quay về thực tại. Nàng thoăn thoắt cắt tóc cho Davey, cố gắng cảm thấy bị tổn thương khi nó cứ cố gồng mình lên trước chăm chút của nàng. Nàng vừa dừng tay, nó lập tức nhảy bật dậy với tiếng thở phào nhõm và lùi lại tận đầu kia căn phòng. ràng việc chiếm được cảm tình của thằng bé này hề dễ dàng. Bây giờ nó còn có vẻ căm ghét nàng hơn cả hồi nàng mới đến đây nữa.



      Robert là người tiếp theo, và Caroline mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mới với ta cũng như với những người còn lại. Chỉ trong vòng nửa tiếng xong xuôi hết cả, và Matt cầu lũ trẻ ngủ. Dù đôi mắt díp lại nhưng vẫn còn hậm hực, nên ban đầu Davey có vẻ chống đối, cứ ngồi thu lu góc chịu nhúc nhích. Matt chống hai tay lên hông, nhìn chằm chằm cậu con trai ương bướng, rồi khuôn mặt chợt dịu . cúi xuống xốc nách thằng bé, tung nó lên cao rồi lại đỡ lấy nó. Thế là Davey cười khúc khích, hai tay ôm choàng lấy cổ cha, hai chân quặp chặt quanh hông cha, chịu để cho cha bế về phía cầu thang. John vừa cười vừa chạy theo. Caroline cũng cười tủm tỉm. ấm cúng trong cảnh tượng vừa rồi làm trái tim nàng xúc động. Trong lúc họ rời , nàng ngắm nhìn tác phẩm của mình ba mái đầu bắt mắt y hệt như nhau với vẻ hài lòng và ngạc nhiên khi thấy mình hãnh diện trước điển trai của người đàn ông này và các con . Nàng vội gán cảm giác đó cho thỏa mãn khi làm tốt công việc và rồi né tránh kiểm tra lại những cảm xúc của mình.



      Dọn dẹp lại căn bếp lần cuối, Caroline nhào thêm bột rồi lên gác. Vì có ai gì khác với nàng, nên nàng lại ngủ giường của Matt.



      Nhưng giường chỉ có mình nàng. Khi chui vào giữa lớp chăn nệm trong bóng tối, ngón chân nàng chạm phải thứ gì đó – và nó chuyển động! Có sinh vật ở dưới đó! Lành lạnh và hơi ẩm ướt và… phải là con rắn đấy chứ!



      Chưa nghĩ xong Carolin nhảy ra khỏi giường. Bản năng của nàng – và có lẽ cả cái ký ức về việc bị chế nhạo lúc trưa – giúp nàng ngăn lại tiếng hét. Nàng rùng mình, đánh đá lửa và thắp nến lên. Rồi nàng quay trở lại giường, sẵn sàng nhảy tránh lối cho con vật nhanh nhất nếu cần, và hất tung cái chăn lên.



      Ở phía cuối giường, con ếch nhảy ra giữa nệm.



      Trong thoáng, Caroline chỉ nhìn nó chằm chằm. Nàng sợ ếch – nhưng làm thế quái nào mà con ếch lại chui vào giường nàng được nhỉ? Rồi Caroline nhớ ra Davey và con vật cưng mà thằng nhóc mới bắt.



      Ộp ộp! Con ếch cất tiếng kêu và lại nhảy lên, lần này nó nhảy ra tận mép nệm. Thêm cú nhảy nữa là nó đáp xuống sàn.



      Caroline liền tóm lấy cái bình đặt chiếc bàn cạnh giường để chụp con ếch. Cái bình nhốt yên nó suốt đêm, và sáng mai nàng biết mình phải làm gì với nó.



      Dĩ nhiên là nàng trả nó về với chủ nhân thực của nó. Hẳn con ếch chính là “món quà” mà Davey “dành tặng” cho nàng, với mục đích khiến nàng hét toáng lên và bỏ chạy ra khỏi nhà, bao giờ trở lại nữa. Chắc hẳn lúc này cu cậu lắng nghe chăm chú lắm đây.



      Caroline nhoẻn miệng cười. Thằng bé phải chờ đợi lâu và mệt mỏi, để rồi cuối cùng nhận được ngạc nhiên.



      Cảm giác khá hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng hai mươi tư giờ trước, Caroline trở lại giường. Lần này nàng ngủ thiếp từ lúc đầu còn chưa chạm gối.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 12

      Sáng hôm sau, Caroline đợi cho đến lúc thích hợp rồi mới thả con ếch vào lòng Davey để ai hay biết. Cánh đàn ông ngồi quanh bàn, ngốn ngấu bữa sáng như thường lệ. Chỉ Davey là có vẻ được ngon miệng. Lúc nó xuống dưới nhà, Caroline bình thản khuấy cháo. Nàng chào nó mà tỏ vẻ gì khác lạ, và từ lúc đó nó bắt đầu bồn chồn yên. Bây giờ, khi cánh đàn ông đồng loạt đứng dậy, Davey trông lại càng sợ sệt hơn. Đó chính là thời điểm mà Caroline lựa chọn để trả lại con ếch cho thằng bé.



      Ộp ộp! Con vật nhảy lên và cất tiếng kêu, nhưng Davey chộp lấy nó, ấn vào đùi, và tiếng kêu của nó lập tức chìm nghỉm giữa tiếng ồn xung quanh.



      Davey nhìn nàng với ánh mắt xấu hổ vì tội lỗi. Caroline cúi xuống thầm vào tai thằng bé.



      “Nếu cháu muốn giữ nó, tốt hơn hết là cháu đừng mang nó vào trong nhà nữa. Millicent khoái thịt ếch lắm đấy.”



      Davey tỏ vẻ kinh hãi trước câu đó và liếc vội xuống bàn tay khum lại. Caroline đứng thẳng người dậy, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, và chợt nhận thấy Matt nhìn nàng chăm chăm, lông mày nhíu lại.



      “Có gì ổn à?” hỏi, ánh mắt hết nhìn Caroline lại liếc sang cậu con út. Davey trông tội lỗi hơn bao giờ hết, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt con ếch.



      có gì cả,” Caroline vui vẻ trả lời. Nàng có thể chắc chắn rằng Davey nhìn nàng với ánh mắt gần như biết ơn lúc nó trườn ra khỏi ghế.



      thôi, John, muộn học đấy,” nó giục trai. tay cầm con ếch bỏ tọt vào túi, tay kia nó chộp lấy bảng tập đọc rồi bám theo trai.



      có gì ư?” Matt lại hướng ánh mắt sắc bén về phía nàng. Caroline lắc đầu. Matt đành bỏ qua chuyện này mặc dù vẫn còn nhíu mày nghi ngờ.



      “Chúng tôi vẫn làm việc cánh đồng phía nam.” chỉ vậy khi cùng những người còn lại chuẩn bị rời . lúi húi lau chùi cái bàn, Caroline liền đứng thẳng người dậy, nhíu mày với Matt, chưa hiểu ra ngay ý là gì.



      “Nhớ mang đồ ăn trưa,” cho hơn, “và lần này, cố gắng đừng để con chó xơi tái hết đấy.”



      Caroline rên rỉ khi nhớ lại rủi ro của ngày hôm qua. Nàng quá mệt mỏi với bao nhiêu việc đợi trước mắt, giờ lại thêm việc chuẩn bị và đưa thức ăn cho em nhà họ. Nhưng cánh đàn ông khuất, và chẳng còn ai ngoài Millicent nghe thấy nàng. Thế nên Caroline đành rót sữa cho con mèo, vét nốt chỗ cháo còn lại để ăn và cố gắng tỏ ra lạc quan: ít nhất nàng dạy cho Davey bài học. Thằng bé có thể tôn trọng nàng sau chuyện này, cho dù những người còn lại .



      Bữa ăn nàng chuẩn bị hôm nay cũng giống như hôm qua, chỉ khác là thịt lợn muối được thay bằng thịt nai. Đến giờ đưa cơm, Caroline lại bắt đầu men theo bờ suối. Nhưng lần này chân nàng bước nhanh hơn, và nàng lội qua con suối để sang phía bờ bên kia cách xa khu rừng. Nước lạnh căm căm, gió thổi vi vút, và Caroline rùng mình ớn lạnh. Vừa vội vã rảo bước, vừa mải liếc nhìn cánh rừng nên Caroline nhận ra mình bao xa, cho đến khi nàng nghe thấy tiếng rìu bổ đều đều. bài thánh ca lạc điệu được cất lên để cổ vũ những người làm việc. Đích thị là nàng sắp đến nơi rồi.



      Nàng thở phào nhõm khi cuối cùng cũng lên được đỉnh đồi và nhìn thấy họ. Daniel và Robert làm việc giữa cách đồng. Daniel cày đất lên, Robert theo sau, gieo hạt và vùi lại. Ở đầu kia của cánh đồng, Matt vừa hát vừa bổ rìu vào thân cây sồi khổng lồ còn Thomas ra sức đẩy nó. Cái cây này cao vượt hẳn lên so với những cây xung quah. Tán lá của nó vươn ra quá xa che gần hết ánh sáng mặt trời rọi xuống cánh đồng. Có lẽ đó là lý do Matt và Thomas nỗ lực để chặt nó.



      Mặc dù trời hôm nay rất lạnh nhưng Matt vẫn cởi trần làm việc, thân hình lấp loáng mồ hôi. Kể cả nhìn từ khoảng cách xa thế này, cơ thể hình chữ V rắn chắc của vẫn nổi bật thấy . Những múi cơ ở lưng và cánh tay nổi lên cuồn cuộn khi vung rìu. Trong lòng Caroline bỗng trào lên cảm giác ngưỡng mộ.



      Raleigh trông thấy Caroline đầu tiên. Nó băng nhanh qua cánh đồng và sủa inh ỏi khiến nàng giật nảy mình. Cả bốn người đàn ông đều quay lại xem thứ gì khiến con chó kích động đến thế, trong khi Caroline, thể kiềm chế được, bắt đầu bước lùi. Phải cố gắng lắm nàng mới dừng lại được và đứng yên chỗ. Nàng vượt qua nỗi sợ chó nếu nàng cần phải làm vậy! Và ra, nó cũng đâu có xâu xé gã Da Đỏ; vậy chắc là nó cũng ăn tươi nuốt sống nàng đâu.



      “A! Thức ăn tới rồi!” Daniel reo lên khi nhìn thấy Caroline. ta và Robert đặt ngay dụng cụ xuống để tới chỗ nàng. Matt, liếc nhanh cái rồi lại tiếp tục chặt cây, tuy nhiên ngừng hát. Thomas ở lại với . Raleigh tới chỗ nàng trước nhất. Nó nhảy lên mừng rỡ quanh người Caroline, sủa ăng ẳng làm nàng ù cả tai.



      Đúng lúc đó cơn gió lùa qua váy Caroline làm nó bay lên phấp phới. Vì cả hai tay đều bận cầm đồ nên nàng chẳng biết làm thế nào để những người đàn ông lại gần nhìn thấy đôi chân mình. Tệ hơn nữa là cả Daniel và Robert đều nhìn nàng chớp mắt. Nàng chỉ còn biết tạ ơn trời là chú ý của Matt vẫn tiếp tục dồn vào cái cây. Nàng muốn bị trách cứ thêm lần nào nữa.



      Daniel và Robert tới chỗ nàng. “Dừng lại, Raleigh!” Daniel quát lên rồi đón cái xô từ tay nàng, còn Robert lẳng lặng cầm lấy cái bình. Lúc hai tay nàng được rảnh rang để giữ váy gió cũng lặng. Vừa để mắt canh chừng Raleigh – lúc này nó thôi sủa mà chuyển sang hít hít ngửi ngửi khí cách thích thú khi cánh đàn ông lục lọi cái xô – Caroline vừa xoay xoay vai. ràng cơ thể nàng vẫn chưa quen làm những việc tay chân nặng nhọc.



      “Bánh mì mới ra lò!” Daniel vừa giơ ổ bánh mì lên vừa reo mừng như đứa trẻ được cho đồ chơi mới. “Và thịt nai nữa chứ! Đúng là bữa tiệc! Rob nhỉ?” Giọng ta đầy hân hoan.



      “Ít ra lần này con chó cũng xơi mất thức ăn,” Rob đáp, đón mẩu bánh mì từ tay Daniel rồi bỏ vào miệng. Vừa nuốt ta vừa quay sang gọi hai người kia. Họ quay lại nhìn, vẫy tay và rồi bỏ việc đấy mà tới chỗ cả ba đứng. Thân cây sồi khổng lồ in hằn vết toác lớn, trông giống hệt cái miệng cười trắng xóa, nhưng nó vẫn đứng trơ. Caroline đoán Matt và Thomas giải quyết được nó sau khi được tiếp thêm năng lượng.



      “Này, phần cho bọn em ít với chứ!” Thomas vui vẻ hét lớn với các . Đằng sau ta, Matt với nhịp bước thong thả hơn, chiếc rìu đung đưa vai.



      “Em nên nhanh lên!” Robert gọi với lại, nhoẻn miệng cười rồi véo thêm mẩu bánh mì bỏ vào miệng. ràng hành động đó chỉ để trêu tức cậu em, và nó có tác dụng vì Thomas lập tức lớn tiếng phản đối và chạy nhanh tới. Lại cơn gió mạnh nổi lên lùa qua váy của Caroline và thổi tung bay mái tóc của cánh đàn ông. Lần này nàng dùng cả hai tay chặn lại phía trước chân váy để giữ đoan trang của mình. Đúng lúc đó, tiếng rắc lớn bỗng vang lên trong trung.



      Caroline ngẩn ra trong thoáng. Rồi nàng giật thót mình khi nhận thấy cây sồi khổng lồ từ từ đổ xuống cánh đồng. Cơn gió mạnh lùa vào trong những cành lá của nó ràng làm nốt phần việc của hai em Mathieson. Nàng mở to mắt nhìn trân trân cái cây đồ sộ, sau hồi chao đảo bắt đầu ngả dần xuống.



      Bên cạnh nàng, Daniel chợt hét lên, giọng khản đặc. Nhìn theo ánh mắt hoảng hốt của ta, Caroline thấy được lý do vì sao ta lại sợ hãi đến thế. Trong bóng râm của cái cây đổ, Matt bị vấp và ngã sóng xoài. Tuy nhổm dậy gần như ngay lập tức, nhưng cái chân bị tật làm chậm nhịp bước khiến kịp thoát ra. Thế rồi cái cây đổ sầm xuống làm rung chuyển cả mặt đất, nảy lên lần rồi nằm bất động, chỉ những tán lá còn rung rinh.



      Caroline chỉ kịp hét lên, Daniel và Robert chạy tới chỗ mà Matt vừa biến mất.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 13

      “Matt! Matt! Chết tiệt, ấy đâu rồi?”



      ấy đây này! Nhanh lên, giúp em gạt mấy cành cây này ra!”



      “Ôi, Chúa ơi, ấy…?”



      Tuy Caroline lao như bay tới chỗ tai nạn, nhưng nàng vẫn nhanh bằng Daniel và Robert. Họ tới chỗ cái cây chỉ sau Thomas có chút. Cả ba người họ đều chững lại vài giây, đau đớn nhìn vào đám cành lá vẫn còn rung động. Lúc nàng hổn hển tới nơi họ tìm thấy . Daniel bò bằng cả hai tay hai chân, lách vào giữa những cành cây cắm xuống mặt đất như đám răng nĩa dựng đứng để tới chỗ trai.



      ấy còn sống!” Trước tiếng kêu nghèn nghẹn của Daniel, Caroline trút ra hơi thở mà nàng thậm chí còn biết là mình nín nhịn nãy giờ. “Nhanh lên! Chúng ta phải nâng cái cây này ra khỏi người ấy! ấy bị mắc kẹt, lại còn bị thương nữa!”



      Robert và Thomas chui qua đám cành lá rậm rạp để tới chỗ Daniel quỳ gối. Caroline lồm cồm bò theo, tim đập thình thịch như trống dồn vì lo sợ. Cái cây to lớn và nặng khủng khiếp. Matt chắc hẳn bị nó nghiền nát. Cầu Chúa cho ấy bất tỉnh, để ấy cảm thấy gì cả, nàng nghĩ. Nhưng rồi nàng nghe thấy tiếng rên rỉ. Nếu lúc nãy có ngất giờ cũng tỉnh lại rồi. Những tiếng rên yếu ớt của nhuốm đầy đau đớn.



      Tim Caroline quặn thắt khi nàng nhìn thấy, qua đám lá xanh um tùm, mái đầu đen của Matt úp xuống mặt đất màu mỡ của cánh đồng mới xới. nằm sấp, hai tay buông sõng sượt. Mắt nhắm nghiền, da trắng bệch như tờ giấy, đôi môi hé mở mấp máy những tiếng rên rỉ đáng sợ qua hàm răng nghiến chặt.



      Xung quanh , các em trai cật lực tìm cách nhấc cái cây ra, mặt người nào người nấy tái nhợt chẳng kém là mấy.



      “Rob, qua bên kia . Thom, em kéo ấy ra trong lúc bọn nâng cái cây lên. Rob, đếm đến ba nhé.”



      Giọng Daniel khẩn trương nhưng cực kỳ bình tĩnh. ta đếm đến ba, và cùng Robert ráng hết sức để nâng cái cây lên. Nó nhúc nhích chút, rồi lại rơi huỵch xuống.



      Matt hét lên thất thah. Caroline rùng mình, hai bàn tay đưa lên ôm chặt ngực. Nếu người đàn ông khỏe mạnh và khắc kỷ như Matt phải cất lên tiếng hét ghê gớm đến vậy, hẳn là cú giáng vừa rồi quá khủng khiếp. Liệu có chết trong lúc họ cố kéo ra ngoài ? Chúa ơi, nàng nghĩ, làm ơn đừng để ấy chết! Ý nghĩ đó như con dao xuyên thẳng vào trái tim nàng.



      “Như thế chưa đủ! Em làm sao kéo ấy ra kịp chứ! Ôi, Chúa ơi, chúng ta làm ấy đau hơn!” Thomas gào lên. Matt im bặt. Có lẽ đau đến mức ngất lịm rồi. Ít ra Caroline cũng hy vọng như vậy. Nàng dám nghĩ đến khả năng nào khác.



      “Chúa ơi, xin hãy ban cho chúng con sức mạnh trong lúc khó khăn này!” Daniel thốt lên lời cầu nguyện. Rồi ta cùng Robert lấy hết tinh thần và lại cúi xuống, ôm vòng quanh cái thân cây to lớn, chẳng thèm đoái hoài đến đám cành lá cào xước da thịt mình.



      “Đợi !” Caroline leo qua những nhành cây cuối cùng ngăn cách nàng với Thomas. “Tôi giúp kéo ấy,” nàng . Chẳng ai trong số họ cự lại. Caroline cúi xuống nắm lấy cánh tay của Matt, trong khi Thomas nắm lấy cánh tay còn lại.



      “Đếm đến ba nhé!” Daniel . ta đếm đến ba, rồi cùng Robert nhấc cái cây lên. Chỉ nhích được hơn chục phân; khuôn mặt họ đỏ gay gắt như thể tim họ nổ tung. Caroline dùng hết sức bình sinh để kéo Matt ra; Thomas cũng vậy. Matt là người đàn ông to lớn và nặng khủng khiếp. bị thương, lại càng nặng nề hơn. Nhưng cuối cùng họ cũng làm được. Thân hình Matt trượt về đằng trước – và rồi cái cây lại rơi phịch xuống.



      Nhưng lần này Matt la hét. Nó trúng vào , hay còn cảm nhận được đau đớn nữa?



      ấy thoát rồi! Chúng ta đưa được ấy ra rồi!” Robert lồm cồm bò tới chỗ Caroline, đẩy nàng sang bên chẳng chút khách sáo.



      “Đưa ấy ra khỏi đây thôi!” Daniel cũng nắm lấy Matt, và ba người họ cùng lôi ra khỏi chỗ cây đổ. Khi được đưa đến chỗ quang đãng, nằm ngửa mặt đất màu mỡ, các em trai mới buông ra và cúi xuống bên . Raleigh tới chỗ họ, lo lắng ngửi ngửi tóc Matt cho đến khi Daniel đẩy nó ra với tiếng “xùy” sốt ruột. Len qua đám cành lá rối rắm, Caroline tới và tái mét mặt khi nhìn thấy mức độ thương tích của Matt.



      Mắt nhắm nghiền, hàng mi đen dày đối lập hẳn với hai gò má trắng bệch như người chết. Mặt, cổ và ngực phải chằng chịt những vết xước. Quần cũng có nhiều vết máu lan rộng. Khi nhìn kỹ hơn, nàng phải gắng sức lắm mới nén lại được tiếng kêu hoảng hốt. Chân phải bị gãy ngay bên dưới đầu gối; đầu xương trắng hếu nhô ra ngoài qua lớp da thịt và tất, xung quanh máu chảy lênh láng. Hình ảnh những mảnh xương vỡ nham nhở khiến Caroline cảm thấy buồn nôn.



      ấy…?” Nàng thể hỏi hết câu.



      ấy bị ngất,” Daniel trả lời cộc lốc, đôi bàn tay to lớn trở nên nhàng lạ lùng khi chúng lần theo đầu và cổ Matt, rồi chuyển xuống thăm dò vai và lồng ngực. “Vết thương nghiêm trọng duy nhất mà tôi có thể phát là ở chân, nhưng thế cũng đủ tồi tệ rồi. biết bên trong thế nào. Dù gì nữa, khi tỉnh dậy ấy đau đớn lắm. Chúng ta nên đưa ấy về nhà mau. Thomas, em tới tìm ông Williams .”



      “Đó là bác sĩ à?” Caroline hỏi, giọng nàng khản đặc.



      “Ông ấy làm thuốc. tại ở Saybrook có bác sĩ. , Thomas!”



      Thomas vội đứng dậy và chạy về phía ngôi làng.



      Mí mắt Matt động đậy, và rên rỉ. “Nằm yên, Matt,” Daniel lẩm bẩm. Caroline cả người khi thấy Matt lập tức nghe theo, trở lại với trạng thái tĩnh lặng yếu ớt. “Chúng ta phải lấy cành cây để nẹp chân ấy lại rồi mới khiêng ấy về được. Rob…”



      Robert nhanh tay bẻ luôn mấy cành cây đưa cho Daniel. ta ngập ngừng lúc, hết nhìn nó lại nhìn người trai bị thương, rồi ngẩng lên nhìn Caroline.



      “Chúng tôi phải rạch quần ấy ra,” Daniel , vẻ nghiêm nghị lạ lùng. “Tốt hơn nên về nhà và dọn sẵn giường chiếu cho ấy.”



      “Vâng. Vâng, dĩ nhiên rồi.” Caroline định cãi lại rằng trong hoàn cảnh này nàng chẳng câu nệ chuyện nhìn thấy cái chân trần của Matt chút nào. Nhưng rồi nàng nhận ra lời đề nghị của Daniel là hoàn toàn đúng đắn. Ngay khi quay gót vội vã trở về nhà, nàng nghe thấy tiếng vải bị xé toạc, và vài giây sau là tiếng rên rỉ. Tội nghiệp, tội nghiệp Matt, nàng nghĩ, và bắt đầu chạy.



      Lúc họ khiêng vào trong nhà, Caroline đun sôi nước, xé chiếc váy lót đẹp nhất của nàng (đó là thứ vải sạch nhất trong nhà, vì nàng chưa có thời gian để giặt giũ) thành nhiều mảnh để làm băng buộc vết thương, và chuẩn bị sẵn sàng giường chiếu cho Matt. Trong va li của nàng còn sót lại ít thuốc men từ hồi nàng chăm sóc cha. Nàng xếp những loại có khả năng cần dùng đến nhất bên cạnh giường. Nghe tiếng họ vào nhà, Caroline liền vội vã chạy ra đầu cầu thang.



      Họ chẳng buồn để ý đến có mặt của nàng khi khiêng lên tầng hai. Cái chân gãy được nẹp bằng những mảnh vải có lẽ được xé từ áo của Matt. Nó nhô ra qua vai Daniel, và dù hết sức cẩn thận, nó vẫn bị va vào tường khi họ đưa qua khung cửa hẹp.



      “Ôi, cẩn thận chút nào!” Caroline thốt lên. Nàng lùi lại trước mặt họ, nhăn nhó thay cho Matt. Nhưng kêu lấy tiếng. Đầu ngả vào ngực Robert, đôi mắt nhắm nghiền, và nàng nghĩ chắc lại bất tỉnh. Những giọt máu từ vết thương ở chân đều đều xuống sàn nhà. Da tái nhợt. Môi thâm tím.



      chúng tôi cẩn thận đây,” Robert càu nhàu, ném cho nàng cái nhìn mấy thiện cảm. thù địch của ta khiến nàng chợt nhận ra vị trí của mình. Matt là trai họ, trong khi nàng chẳng có quan hệ máu mủ gì với . Nàng chỉ là kẻ xa lạ mà họ bất đắc dĩ phải cho ở cùng. Họ nghĩ nàng chẳng có cảm giác gì trước đau đớn của Matt, và thực nàng cũng thắc mắc tại sao mình lại thấy thương đến vậy. Nhưng bây giờ nàng có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện ấy. cần nàng, và nàng làm tất cả những gì có thể.



      Khi họ cẩn thận hạ xuống nệm, Caroline nhúng mảnh vải vào bát nước sôi mà mình đặt sẵn cái bàn cạnh giường.



      định làm gì vậy?” Daniel , cau mày cảnh giác nhìn Caroline vắt kiệt cái khăn và quay sang Matt. ở trần, khuôn mặt, cổ, vai và ngực loang lổ máu. Vết rạch kéo dài từ thắt lưng đến đầu gối ở quần để lộ mảng đùi cơ bắp và khỏe khoắn. Phần còn lại của chân phải bị che khuất bởi những mảnh vải quấn thanh nẹp, chân trái vẫn còn tất và giày. Bùn đóng thành bánh giày , dây bẩn ra khắp tấm ga trải giường.



      “Thế nghĩ tôi làm gì? Tôi lau máu để chúng ta xác định xem ấy còn bị thương ở đâu nữa .”



      đợi câu trả lời, nàng thấm cái khăn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của Matt, rồi di chuyển xuống hai bên thái dương và gò má, nhàng lau sạch những vết máu. Có vài vết xước khá sâu, còn lại đến nỗi nào; nàng hy vọng chúng để lại sẹo. Vết sẹo có sẵn, mặc dù quá xấu xí, nhưng cũng làm tổn hại vẻ đẹp hoàn hảo của khuôn mặt rồi.



      Khi Caroline nhàng miết cái khăn dọc theo gò má bị sẹo của Matt, ngoảnh để tránh. Nhưng nàng vẫn kiên trì tiếp tục. lẩm bẩm gì đó, rồi bất ngờ tóm lấy cổ tay nàng. Dù bị thương nhưng những ngón tay dài của vẫn khỏe khủng khiếp. Caroline thể giằng tay ra vì muốn bị đau thêm.



      “Ai…?” lẩm bẩm, mở mắt tìm kiếm. Chắc hẳn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mềm mại nữ tính của cổ tay nàng làm thắc mắc. Vẻ mặt khi bắt gặp ánh mắt nàng chứng thực cho điều đó. nhận ra nàng ngay; đôi mắt nheo lại, và bàn tay cầm tay nàng trở nên căng thẳng. Rồi nới lỏng gọng siết.



      “Caroline,” Matt và đôi mắt lại nhắm lại. Bàn tay rơi phịch xuống bên người.



      mà làm hại ấy …” Giọng Robert đột nhiên trở nên hung dữ. vắt cái khăn lần thứ ba phía bát nước giờ nhuộm đỏ, Caroline ngạc nhiên nhìn ta.



      “Tại sao tôi phải làm hại ấy chứ? Và tôi làm vậy bằng cách nào hả trời?” Nàng nổi cáu vì thù địch ngớt của ta. Daniel cũng canh chừng mọi cử động của nàng như thể ta ngờ rằng nàng muốn đâm dao vào lồng ngực Matt. Hai người họ làm sao vậy nhỉ? Họ bị quẫn trí khi gặp phụ nữ hay sao?



      ấy làm hại Matt đâu,” Daniel , vẻ mặt ta dịu khi nghe thấy những lời của nàng. Ánh mắt ta gửi đến Robert thông điệp mà nàng thể giải mã nổi. “Đừng ngốc nghếch thế, Rob.”



      Thái độ của họ khó hiểu, nhưng Caroline có thời gian để suy ngẫm về nó. Nàng lại chuyển chú ý sang Matt, nhàng chùi máu ngực . Nàng vui mừng nhận thấy ở đó có vết thương hở nào, nhưng lại có rất nhiều vết xước rướm máu. Nhất là ở phía bên phải, nơi phần dưới mạng sườn bắt đầu bầm tím. Sợ rằng gây ra cho đau đớn cần thiết, Caroline dám đụng chạm đến khu vực đó. Nàng bỗng chú ý tới vết xước sâu dưới núm vú phải chảy máu đầm đìa, và vội cầm máu cho . Vạt lông bao phủ ngực mơn man những ngón tay nàng. Caroline thoáng ngạc nhiên khi nhận ra nó mềm mại, hề thô cứng như nàng tưởng.



      “Gã ngốc Williams đâu rồi biết?” Nàng giật nảy mình khi Daniel thốt ra câu đó qua hàm răng nghiến chặt. Liếc nhìn lại, nàng thấy bàn tay ta siết chặt tấm ván ở chân giường. ta đứng căng thẳng nhìn nàng, còn Robert lại lại.



      Caroline tiếp tục nhàng thấm máu và mồ hôi cơ thể Matt. khẽ cựa quậy và lầm bầm trước chăm sóc của nàng, nhưng tỉnh dậy.



      Chưa tính đến những tổn thương bên trong rất có thể xảy ra, cái chân phải của Matt là chỗ bị thương nặng nhất. Nó sưng lên gấp ba lần kích cỡ bình thường, trông còn lớn hơn cả vòng eo của Caroline. Caroline nhăn mặt trước vết bầm tím khủng khiếp ngay bên phần đầu của miếng nẹp tạm thời. Máu thấm ướt sũng miếng vải quấn nẹp và ngày lan rộng tấm ga trải giường. Nếu ông thầy thuốc đến sớm, nàng phải làm gì đó để cầm máu cho Matt. Nhưng chỉ khi buộc phải làm thế thôi. Caroline muốn động chạm đến thanh nẹp và làm đau đớn thêm. Vả lại việc cầm máu cũng rất khó khăn nếu xương chưa được chỉnh lại đúng vị trí của nó.



      “Lạu Chúa nhân từ, như thể ấy bị nguyền rủa vậy! Có lẽ nào tất cả những lời đồn thổi về phù thủy mà người ta huyên thuyên khắp thị trấn đều là ?” Robert dừng bước, đấm nắm tay bên này vào lòng bàn tay kia.



      “Cẩn thận cái mồm!” Daniel gầm gừ đầy hăm dọa, và trong thoáng hai người họ trừng trừng nhìn nhau. Rồi, sau ánh mắt đầy hàm ý hướng về phía Caroline, Robert mím môi và tiếp tục lại lại. Caroline cau mày với cả hai người họ. Phù thủy! Nàng khinh miệt nghĩ! Đúng là ngớ ngẩn!



      “Hai người tranh cãi nhau cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì! Nếu muốn làm điều gì đó có ích, hãy cởi giày cho ấy ! Bùn đóng thành bánh rồi đấy!”



      Robert dừng bước trước những lời của Caroline, và cả ta lẫn Daniel đều cau mày nhìn nàng.



      ấy đúng. Kêu ca bực tức với nhau cũng chẳng ích gì,” Daniel sau thoáng im lặng rồi về phía chiếc giường. Khi ta nắm lấy gót giày bên trái của Matt, Caroline nhấc cái bát lên và ra cửa. Nàng biết rằng khi ông thầy thuốc kia tới, họ cần thêm nước nóng.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 14

      Vài phút sau, khi Caroline quay lại, tấm chăn lấm lem được đắp lên người Matt. Họ cởi cả quần, giày và tất cho . nền vải trắng, bờ vai trông càng rộng hơn. Tóc đen nhánh như than đối lập hoàn toàn với vẻ mặt nhợt nhạt tái mét.



      Lúc nàng lại gần giường, Matt bắt đầu cựa quậy ngừng. rên rỉ và quẫy đạp cho đến khi cái chăn bị hất tung ra. Khẽ liếc về phía Caroline, Daniel kéo nó về lại vị trí cũ. Caroline ý tứ đưa mắt nhìn chỗ khác, nàng muốn trông thấy lõa lồ của Matt.



      Matt vẫn tiếp tục quẫy đạp trong vô thức. Robert và Daniel mỗi người đứng bên giường, cố gắng hết sức vỗ về và giữ nằm yên để làm mình bị thương nặng thêm.



      “Nếu thầy thuốc tới đây sớm, chắc chúng ta phải tự làm những gì có thể thôi. Mặc dù chúng tôi chẳng biết gì mấy về việc chữa trị.” Đôi mắt Daniel lộ vẻ lo lắng.



      “Tôi cũng có chút kinh nghiệm.” Caroline rụt rè . Nàng học được nhiều điều từ mẹ mình – Judith Wetherby từng là người chữa bệnh giỏi có tiếng, bà tinh thông các loại thảo dược và thuốc nước. Vừa trả lời Daniel, nàng vừa vòng qua ta để tới đặt tay lên trán Matt. Tự tin vì kiềm chế được nỗi khiếp sợ bí mật, nàng lướt bàn tay những đường nét ở mặt . Làn da mịn màng, ẩm ướt và ấm áp, quá đỗi ấm áp phải? Liệu có phải sốt ? Những lọn tóc đen mềm loăn xoăn cuộn lại quanh những ngón tay thăm dò của nàng; nghĩ ngợi gì, Caroline liền gạt chúng sang bên.



      Ánh mắt nàng di chuyển từ khuôn mặt xuống cơ thể Matt. Đôi mắt nhắm nghiền, những nếp hằn lộ quanh miệng. Cái chăn tụt ra khỏi hai chân . Chân trái thẳng và có vẻ khỏe khoắn, được phủ lớp lông sẫm màu ngoại trừ đầu gối. Nó sứt sẹo chằng chịt trông khủng khiếp, khiến Caroline sực nhớ ra khập khiễng. Rồi ý nghĩ đáng sợ lên trong đầu nàng: cái chân lành lặn của vừa mới gãy. Nếu nó được chữa lành, làm sao lại được đây? Nàng biết thà chết còn hơn là phải nằm liệt giường cả đời.



      “Tôi làm những gì có thể,” nàng , rồi quay lại nhìn đống thuốc bàn.



      Matt rên rỉ, và khi nàng nhìn , mí mắt hấp háy mở ra. Đôi mắt xanh thẳm của ánh lên tia đau đớn, và răng nghiến chặt đến nỗi vùng da quanh môi trắng bệch.



      “Nặng… đến mức nào?” run run hỏi, câu hỏi hướng vào Daniel, người cúi xuống .



      bị gãy chân phải,” Daniel trả lời. “Thomas gọi ông Williams.”



      “Williams… như bà già ấy,” Matt , khuôn mặt nhợt nhạt đến nỗi Caroline sợ có thể lại sắp sửa ngất . “Em coi chừng giúp nhé, Dan.”



      “Vâng, cần phải lo lắng đâu.”



      Nỗ lực chuyện khiến Matt kiệt sức. Mắt lại nhắm nghiền. Đúng lúc đó, dưới nhà bất chợt vọng lên tiếng ồn ào báo hiệu rằng cuối cùng Thomas cũng đưa được ông Williams về. Daniel và Robert nhõm thấy . Khi ông Williams trịnh trọng bước vào phòng, Caroline hiểu ngay lo lắng của Matt. Đó là ông già béo lùn, với mái tóc xác xơ bạc trắng dài tới vai, cái đầu hói lộ lớp da hồng hồng. Bộ y phục bằng vải thô màu xám đậm được sạch cho lắm. Caroline nhìn vào tay ông và cau mày. Giống như quần áo của ông, chúng cần phải được cọ rửa kỹ. Mẹ nàng luôn căn dặn nàng rằng, trong việc chữa bệnh, sạch là tối quan trọng.



      “Dao.” Williams tới cạnh giường và chỉ duy nhất từ đó, sau khi nhìn Caroline và Daniel với vẻ mặt hợm hĩnh và dè bỉu. Môi mím chặt, Daniel đưa dao cho ông ta. Caroline và những người còn lại lo lắng nhìn theo khi ông ta cắt những miếng vải quấn quanh cái chân bị thương của Matt.



      “Kinh quá,” Williams thốt lên, lắc đầu khi vết thương lộ ra. Caroline cố gắng nhìn vào mặt Matt thay vì cái chân gãy. Da bây giờ xám lại, và mồ hôi chảy ròng ròng hai bên thái dương. Đúng lúc nàng nhìn , Matt lại mở mắt ra. Trong thoáng, ánh mắt bắt gặp ánh mắt nàng. Run rẩy trước nỗi đau đớn mà nàng nhìn thấy trong đó, Caroline cố gắng nở nụ cười nhàng với . Matt tỏ vẻ gì là nhận thấy nụ cười ấy; dường như cố gắng dồn hết sức lực. Ánh mắt rời khỏi mắt nàng, và chuyển sang ông Williams, người bắt đầu ấn ấn chọc chọc vào những vết bầm tím lồng ngực .



      Nhưng khi bàn tay Matt run rẩy túm lấy tấm ga trải giường, Caroline liền nghe theo thôi thúc tên dâng trào trong lòng là đặt tay nàng lên những ngón tay . gì cả, thậm chí cũng nhìn nàng, nhưng bàn tay nắm chặt tay nàng.



      “Mạng sườn bị bầm tím nặng quá, nhưng chúng lành lại nhanh thôi.” Khuôn mặt Matt xám ngoét khi ông thầy thuốc chuyển sang chọc chọc vào lớp da thịt sưng vù quanh cái xương gẫy. “Nhưng cái chân… nó lại là vấn đề khác. Tốt nhất nên cắt bỏ nó . Nếu bị hoại tử…”



      “Chỉ cần nắn lại xương thôi,” Matt ngắt lời, rít lên qua kẽ răng. Bàn tay cầm tay Caroline bỗng siết mạnh đến nỗi nàng phải gắng sức lắm mới nhăn nhó. Nhưng hình như còn chẳng biết là mình cầm tay nàng.



      “Nếu bị hoại tử…”



      “Chỉ cần nắn lại xương thôi!”



      “Thôi được rồi.” Ông Williams khó chịu thấy trước câu ra lệnh cộc lốc ấy. “Nhưng trước với , có hậu quả gì là tôi chịu trách nhiệm đâu đấy.” Đôi mắt ông ta hướng sang Daniel. “Mathieson, phiền nữa giữ Matt, người còn lại giúp tôi kéo…” Ánh mắt ông ta bỗng chạm đến Caroline, lóe lên tia lạnh lùng. “Tốt hơn hết là nên rời khỏi đây ngay bây giờ, thưa .” Giọng ấy chứng tỏ ông ta nghe được những điều chẳng mấy tốt đẹp về nàng.



      Caroline còn mải lo lắng cho Matt nên chẳng buồn đề ý. Nàng nhìn xuống khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, trầy xước và xám ngoét, xuống đôi bờ vai trần rộng lớn, xuống cái chân máu me và sưng vù của . Nàng siết chặt bàn tay khẩn khoản nắm lấy tay mình trong vô thức. Nàng nhận ra rằng bất chấp khôn ngoan phải khó khăn lắm mới có được của nàng, nàng lại bắt đầu quan tâm đến người đàn ông.



      Trong mười năm qua Caroline mất tất cả những người thương: cha, mẹ và chị . Ngay cả vài chàng trai mà nàng từng thích hồi còn là thiếu nữ cũng bỏ khi nàng đồng ý lên giường với họ trừ phi kết hôn. Mặc dù hồi ấy nàng trinh trắng như nữ tu, nhưng việc xuất ở những nơi cha đánh bạc khiến cánh đàn ông xem nàng như đứa con dễ dãi. Nhận ra điều đó, Caroline đau đớn lắm, nhưng nàng che giấu nỗi đau đằng sau vẻ ngoài cao ngạo, dửng dưng. Những năm tháng đó dạy nàng bài học đơn giản: quan tâm đến người khác chỉ mang lại nỗi đau như kết quả tất yếu. Nàng cứ ngỡ cái chết của cha và tất cả những việc xảy ra sau đó làm đóng băng những cảm xúc mềm yếu cuối cùng của nàng. Nhưng với Matt… dường như ở điều gì đó sắp làm tan chảy khối băng bao bọc trái tim nàng. Điều đó làm nàng sợ hãi. Nàng muốn mở lòng đón nhận nỗi đau lần nữa.



      “Vâng, dĩ nhiên rồi,” Caroline cứng nhắc , biến cái quyết tâm mới được củng cố của nàng thành hành động, cẩn thận gỡ tay mình khỏi tay Matt. ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt đầy đau đớn, và nàng nghĩ là cả sợ hãi nữa. Bản năng mách bảo rằng muốn nàng ở lại. Nàng mím chặt môi, cố gắng lờ dằn vặt vò xé trái tim.



      Nhưng Matt vẫn nhìn nàng, có vẻ như hiểu rằng nàng bỏ mặc . đối tốt với nàng theo cách riêng của mình, vì vậy nàng phải đền đáp , phải làm tất cả những gì có thể để giúp bớt đau đớn.



      Nàng nhướng mắt nhìn ông thầy thuốc. “Tôi có thứ có thể giúp ấy chịu đựng tốt hơn trong quá trình nắn lại xương.”



      Quay lại với đống thuốc mà nàng bày ra bàn, Caroline với tay lấy lọ thủy tinh màu nâu.



      “Cái gì vậy?” Williams rít lên cách bất thường. Caroline thắc mắc hiểu ông ta sợ cái gì. Ông ta nghĩ nàng định hạ độc Matt sao? Chẳng lẽ người ta đồn đại nàng chỉ là tên trộm mà còn là kẻ sát nhân sao?



      “Tôi với ông rồi đấy thôi. Thuốc. Chúng giúp ấy ngủ.” Vừa nàng vừa rót ra liều. Daniel, Robert, và Thomas nhìn nàng với vẻ đề phòng hệt như ông Williams.



      “Đợi !” Robert cất tiếng. Trông ta có vẻ hoảng sợ khi Caroline cầm cốc thủy tinh quay về phía Matt. “ được...”



      “Nếu nó giúp tôi đỡ đau hơn, hãy đưa nó cho tôi,” Matt ngắt lời, giơ tay về phía cái cốc. Caroline đặt nó vào bàn tay , nhưng cầm được. Nàng phải giúp đưa nó lên miệng. Matt nuốt ực hơi, rồi lại nằm xuống và nhắm mắt lại.



      Trong thoáng ai gì. Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào Matt.



      “Nếu ta bị làm sao, phải chịu trách nhiệm đấy,” Williams . Caroline ngạc nhiên khi nghe thấy giọng điệu gần như căm phẫn của ông ta.



      “Nó chỉ giúp ấy ngủ được thôi, ngoài ra có hại gì hết.” Caroline cất giọng đều đều khi nàng đặt cái cốc trở lại bàn và quay người rời khỏi căn phòng. Khi bước ra với mái đầu ngẩng cao kiêu hãnh, nàng cảm thấy bốn cặp mắt đàn ông nhìn xoáy vào lưng mình như những mũi khoan.



      Cảm giác ấy khiến nàng sởn gai ốc.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :