1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi này trời vẫn còn xanh - Karen Robards

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5

      “Nằm xuống, Raleigh! Tao hết chịu nổi mấy trò bậy bạ của mày rồi đấy!” Matt gầm lên, tức giận tột độ và tóm lấy gáy con vật bị kích động. Nhận ra giọng uy quyền của chủ, con chó ngừng ngay những tiếng sủa chói tai và nằm phịch xuống đất ngay dưới chân Matt. Từ mái chuồng gia súc, Millicent nhìn xuống với thỏa mãn ác ý khi thấy kẻ quấy rầy mình bị mắng mỏ. Và rồi, yên tâm rằng con chó sợ khiếp vía, nó liền ngồi xuống và điềm tĩnh liếm láp mặt mày. Caroline gắng gượng ngồi dậy và lén xoa xoa cái mông ê ẩm. Khi bất chợt nhận ra mình là nguồn cơn khiến đám khán giả bấm bụng nén cười, nàng bèn xấu hổ ngừng ngay lại.



      “Con mèo chết tiệt! Tôi mà biết cho người ném nó xuống biển rồi. Thảo nào ngay từ lúc khởi hành bọn tôi gặp cả mớ rắc rối.” Thuyền trưởng Rowse vừa vừa bước tới chìa tay ra cho Caroline. Ông ta rất cáu tiết vì biết nàng lén mang Millicent lên tàu, y như khi nàng mua vé bằng cái trâm vô giá trị vậy. Quắc mắc nhìn thuyền trưởng, nàng lạnh lùng từ chối giúp đỡ của ông ta và tự mình đứng dậy.



      “Millicent chẳng gây ra rắc rối gì lúc ở tàu cả,” nàng giận dữ phản đối.



      “Ồ, à? Chẳng phải chúng ta nổi suốt bốn ngày vì thiếu gió và suýt phải dùng đến mái chèo sao? Chẳng phải bột tàu bị mốc và buộc phải vứt sao? Chẳng phải chiếc ghế được đặt hàng đặc biệt của Goody Shoemaker bị nứt ở ván lưng khi cái thùng rơi trúng nó sao? Chẳng phải tay phụ trách lái tàu chỉ cắt sợi dây mà cũng cắt phải chân, sâu đến tận xương sao? Đúng nào, ?”



      thể đổ tất cả những việc đó lên đầu Millicent được!”



      “Ai cũng biết đem mèo lên tàu là rất xui xẻo. Nhất là mèo đen. Tàu của tôi chưa bao giờ gặp cả chuỗi tai họa như thế trong chuyến . Chắc chắn là do con mèo rồi.”



      “Vô lý quá chừng!” Caroline thốt lên khinh bỉ.



      “Do ta đúng hơn,” Matt khẽ . “Ở đây ta cũng phá hoại quá nhiều rồi.”



      ta buộc sợi dây quanh cổ Raleigh. Lúc Caroline hướng đôi mắt như tóe lửa về phía ta, Matt vẫy tay ra hiệu cho thằng bé lớn hơn lại gần. Giống như em trai, thằng bé này cũng có mái tóc đen rối bù và đôi mắt xanh biếc. Nhưng nó cao hơn em trai nhiều và gầy như que củi. Caroline đoán nó chừng mười tuổi.



      “Đem buộc nó đằng sau nhà.” Matt đưa sợi dây cho con trai.



      “Nhưng, cha...!”



      “Chỉ đến khi nào mọi chuyện yên ổn thôi. Nó bị làm sao đâu. Làm ngay .”



      “Vâng, thưa cha.” Thằng bé phụng phịu nhưng ngoan ngoãn vâng lời. Raleigh lì lợm cứ cố ghìm mình lại nhưng vẫn bị lôi . Caroline thở phào nhõm khi con vật biến mất khỏi tầm mắt.



      thể đổ náo loạn sáng nay lên đầu tôi!” Caroline phẫn nộ với Matt. “ thừa biết tất cả là do con quái vật khó bảo kia mà!”



      nên cố gắng dẹp nỗi sợ chó của mình ,” Daniel nhăn nhở nhận xét, trước khi Matt kịp trả lời.



      “Chỉ có đồ ngốc mới sợ con vật to lớn hung dữ như thế!” Caroline gắt gỏng, đôi mắt đảo về phía ta. Daniel đứng giữa cậu em trai trông gần giống hệt mình và người đàn ông tóc hung. Cả ba đều cười ngoác đến tận mang tai. Nàng quắc mắt giận dữ nhìn họ.



      “Hung dữ ư! Raleigh chẳng hung dữ tẹo nào! Có mà nhát gan quá ấy!” Thằng bé con cau có với nàng. Caroline phải cố gắng kìm chế trừng mắt nhìn lại nó. Trông nó chưa đầy năm tuổi, và chấp vặt thằng bé còn vắt mũi chưa sạch như thế quả thực đáng. Tuy nhiên, tất cả những gã đàn ông ngạo mạn ở đây đều khiến nàng khó chịu kinh khủng!



      “Đủ rồi đấy, David Mathieson.” Matt nghiêm khắc mắng con trai. “Con phải lễ phép với dì của mình, nếu cha đánh nát mông con đấy.”



      ta phải là dì của con! Đúng cha?” Đứa trẻ hốt hoảng hỏi, nhưng dường như vẫn có phần thích thú.



      ấy là dì của con đấy. Từ nay về sau dì Caroline sống cùng với chúng ta.” Matt liếc nhìn Caroline. Nàng cũng ngạc nhiên trước mối quan hệ giữa họ gần bằng đứa bé tròn xoe mắt kia, nhưng dĩ nhiên đó là . Nếu chúng là con của Elizabeth, vậy nàng chính là dì của chúng. hẳn là dì ruột, vì nàng với Elizabeth là chị em cùng cha khác mẹ.



      “Chào cháu, David,” nàng với đứa bé, cố gắng tỏ ra vui vẻ hết mức có thể, và lấy làm tự hào vì mình làm được điều đó trong hoàn cảnh như thế này.



      “Con muốn có bà dì nào sống cùng mình hết!” David hét lên, trừng trừng nhìn Caroline. “Chúng ta sống với nhau là được rồi, chỉ đàn ông chúng ta thôi!”



      “Im !” Tiếng quát của Matt có tác dụng với Raleigh, và bây giờ nó lại có tác dụng với David. Thằng bé lúng túng ngậm miệng lại, nhưng vẻ mặt đầy thù địch khi nhìn Caroline.



      “Dì Caroline dì ấy biết nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa và may vá. Nhà mình cần người như thế. Hơn nữa, dì là người thân của chúng ta. Dì ấy ở lại, và cha thêm điều gì nữa về chuyện này!” Như thể nghĩ rằng mình bị phản đối, ánh mắt ta lướt quanh ba người đàn ông và cậu con trai đứng thành hình bán nguyệt. Những người lớn có vẻ hoài nghi, đứa trẻ tỏ ra chống đối. Caroline cau có nhìn bọn họ. Chênh chếch về phía bên phải, thuyền trưởng Rowse cười khùng khục rồi vội giả vờ húng hắng ho, nhưng ai buồn liếc về phía ông ta.



      biết Daniel, bên trái cậu ấy là em trai Thomas của chúng tôi” - Matt chỉ vào người đàn ông tóc hung - “và bên phải cậu ấy là Robert. Họ sống ở đây, làm việc trong nông trại với tôi và lũ . John là con cả của tôi. Thằng này là David.” Đôi mắt ta hướng sang thuyền trưởng Rowse. “Tobias, nếu ông vào trong nhà cùng tôi, chúng ta cùng giải quyết vấn đề và uống với nhau ly.”



      “Tuyệt quá.” Thuyền trưởng Rowse cười toe với Daniel và những người đàn ông khác sau lưng Matt.



      “Caroline, cũng có thể với tôi. Tôi chỉ cho biết đồ đạc để ở đâu và chúng tôi muốn làm gì. Mọi người quay lại làm việc . Cả con nữa, Davey. Mau lấy thêm ít ngũ cốc cho gà ăn nốt .” Giọng ta dịu lại khi với con trai.



      “Còn mấy cái va li của ấy sao?” Daniel hỏi.



      “Va li á?” Matt nhướng mày nhìn Caroline.



      “Có ba cái,” Daniel đáp. “Nặng lắm. Cả cái giỏ nữa.”



      Matt càu nhàu. “Hãy mang chúng vào nhà.” Rồi ta lắc đầu. “Ba cái va li cơ à!”



      Và rồi ta về phía ngôi nhà, biến mất ở chỗ khúc quành của chuồng gia súc cùng với thuyền trưởng Rowse trong khi những người khác làm tiếp việc của mình. Nhưng thay vì theo Matt, Caroline lại ngẩng lên nhìn con mèo chễm chệ nóc chuồng gia súc.



      “Lại đây nào, Millicent,” nàng dỗ dành.



      Millicent nhìn lại nàng, đôi mắt màu vàng chớp lấy cái.



      “Millicent, xuống đây nào!”



      Con mèo từ từ chớp mắt, rồi đứng dậy và uể oải vươn mình. Cơ thể màu đen mượt mà của nó uốn cong, cái đuôi dựng đứng.



      , đâu rồi? đấy?” Tiếng gọi cáu kỉnh của Matt vang lên ở đâu đó ngoài tầm nhìn của Caroline khiến nàng giật nảy mình.



      “Chờ tôi phút!” nàng hét với lại. Rồi nàng lại quay sang nhìn con mèo cưng, nó thong dong dọc theo đường gờ nóc như thể chẳng cần bận tâm đến thứ gì đời. Caroline gọi tiếp với giọng giục giã: “Millicent! Lại đây!”



      “Mặc xác con mèo ! Khi nào chán xuống thôi, có gọi cũng chẳng được đâu.” Matt quay trở lại. Khi thấy nàng định làm gì, ta lập tức bước tới nắm lấy cánh tay nàng rồi lôi về hướng mà ta muốn nàng . “Hôm nay tôi lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Tôi muốn mất thêm chút thời giờ nào nữa để đợi con mèo chết tiệt.”



      Caroline giằng ra khỏi tay ta. “Nhưng con chó vồ được nó mất!”



      Matt dừng bước, chống hai tay lên hông và quắc mắt nhìn nàng. “Nó bị xích lại rồi, và dù sao nữa nó chẳng làm hại con mèo đâu. Quanh chuồng gia súc có khối mèo, nhưng chúng vẫn sống rất yên ổn với nó. Raleigh chỉ đuổi theo thứ gì thích chạy thôi.” ta lại giơ tay định chạm vào nàng. Caroline vội lùi lại để tránh.



      “Nhưng nó lạc mất! Tôi nuôi nó từ lúc nó còn xíu, và...” Giọng nàng van vỉ cách vô thức.



      Môi Matt mím lại. ta lưỡng lự, rất bực mình. Rồi ta thở dài. “Nếu tôi bắt con mèo phiền phức quái quỷ ấy xuống cho , liệu có chịu vào trong nhà và gây rắc rối nữa ?”



      Lời đề nghị của ta, dẫu được diễn đạt cách khiếm nhã, vẫn khiến nàng kinh ngạc hết sức. Cảm giác biết ơn làm Caroline gần như mỉm cười với người đàn ông này trước khi nàng kịp ngăn mình lại. “Tôi hứa.”



      “Tốt lắm.” ta ngoảnh lại đằng sau và gọi to. “Chờ phút nhé, Tobias.”



      Matt vào trong chuồng gia súc. Loáng cái, ta bê ra cái thang, tựa nó vào vách tường rồi bắt đầu trèo lên, trông khá vụng về do cái chân bị tật cứng ngắc. Millicent chăm chăm nhìn đầy cảnh giác khi ta bước lên mái nhà và di chuyển về phía nó. Đúng lúc ta cúi xuống định bế lấy nó, con mèo rít lên, phun phì phì rồi lao nhanh xuống mái nhà dốc và lẹ làng nhảy xuống đất.



      “Millicent!”



      Con mèo nhảy về phía Caroline. Nàng cúi xuống và bế con thú cưng lên. Thuyền trưởng Rowse bước lại chỗ nàng, cả người ông ta rung lên vì điệu cười thành tiếng. Caroline lờ ông ta .



      bực tức hiển thấy từng đường gân thớ thịt của Matt. Cất cái thang, ta tới chỗ họ, nhìn Caroline và Millicent với con mắt hằn học.



      “Tôi với về con vật đáng nguyền rủa này rồi mà lại.” Matt . Rồi đợi nàng đáp lại, ta lướt qua nàng, nhắm thẳng hướng ngôi nhà. Thuyền trưởng Rowse nghiêm túc trở lại và bước lên song song với ta.



      Caroline ngoan ngoãn theo sau, ôm Millicent sát vào ngực mình. Cho dù mọi chuyện thế nào, Matt cũng cố gắng đối xử tử tế với nàng. Lòng nàng phấn chấn hơn chút. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cuộc sống với gia đình Mathieson cũng đến nỗi quá khủng khiếp.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6

      Matt có thể tử tế với nàng về chuyện con mèo, nhưng cách cư xử của ta cũng chẳng hơn gì Daniel hay thuyền trưởng Rowse. Caroline nhận ra điều đó khi ta lách vào trong nhà qua cánh cửa cài then mà buồn ngoảnh lại nhìn nàng sau họ vài bước. Thế mà nàng mong ta đứng lại để nhường nàng vào nhà trước cơ đấy! ràng tất cả những kẻ khai hoang mà nàng gặp, từ gã linh mục mặt mày cau có đến đứa con út của Mathieson, đều thô lỗ hết mức có thể. Những quy tắc ứng xử của quý ông lịch lãm chẳng được coi ra gì ở Tân thế giới này.



      “Vào , Tobias, và làm chút rượu. Đảm bảo là nó khiến đầu ông lâng lâng đấy. đó nợ ông bao nhiêu vậy?”



      khoản kha khá.”



      “Tôi cũng đoán thế.” Nghe giọng Matt như chuẩn bị tinh thần. “Chính xác là bao nhiêu?”



      Câu trả lời của thuyền trưởng Rowse khiến Matt rên rỉ. ta gườm gườm nhìn Caroline, vừa mới bước qua ngưỡng cửa, bằng ánh mắt tối sầm. Rồi ta lắc đầu và biến mất qua cánh cửa ở đầu kia phòng, Rowse bám theo sát gót.



      Cảm thấy hơi xấu hổ, Caroline đứng nguyên tại chỗ, chớp chớp mắt nhìn quanh gian mờ tỏ trong nhà.



      Chỉ mất vài giây mắt nàng thích nghi với thay đổi của ánh sáng. Nàng nhìn lướt căn phòng khách rộng lớn trước mặt, đôi mắt mở to kinh ngạc.



      Đồ đạc bừa bộn khắp phòng - nào yên cương, mũ, giày, nông cụ, khúc thân cây đẽo dở để làm ghế đẩu lại còn cái rương mở toang chất đầy chăn gối lộn xộn nữa. Quần áo vứt la liệt bàn ghế, chẳng biết là bẩn hay sạch. Những vết bùn cáu lại ván lát sàn, đánh dấu lối lại quen thuộc của các thành viên trong gia đình. Bên trái cánh cửa, cầu thang hẹp hướng lên , mỗi bậc thang đều vương vãi hay nhiều món đồ nào đó. khí trong nhà lạnh lẽo đến phát sợ, bụi bặm phủ đầy. Mùi ẩm mốc kết hợp với mùi hành tây (chắc hẳn còn vương lại từ bữa tối hôm qua) xộc thăng vào mũi nàng. Nhăn mũi, Caroline thận trọng bước bước về phía trước. Nếu nàng có nhà riêng, chắc chắn nó sạch như lau như li. Nàng thể tưởng tượng nổi sao người ta có thể để cho ngôi nhà rơi vào tình trạng thế này, cho dù họ có là những kẻ kém văn minh như gia đình Mathieson chăng nữa.



      Nàng nghe thấy Matt giọng chuyện với thuyền trưởng Rowse ở phòng bên. Tin chắc rằng mình là chủ đề chính cho cuộc thảo luận của họ, nàng quyết tâm để họ sau lưng mình. Khéo léo bước qua đám đồ vật lộn xộn sàn, cuối cùng nàng cũng tới được nơi nàng muốn. Dừng lại ở ngưỡng cửa, Caroline liếc nhìn quanh phòng. Đúng như nàng lo ngại, căn bếp quả là thảm họa.



      ngọn lửa bé xíu bập bùng trong cái lò sưởi khổng lồ nhìn hết sức lố bịch. Mặt lò sưởi bằng đá, đen sì cáu bẩn. Qua làn khói cay xè, Caroline nhận thấy ràng ống khói cũng cần được quét dọn. bộ xoong nồi cáu bẩn treo bên nền lò sưởi chất đống tro tàn. Ở đây mùi khói át mùi hành tây khủng khiếp kia. Chiếc bàn gỗ mộc trước mặt lò sưởi được dọn dẹp, nhưng sàn nhà chưa được quét, và những cái đĩa bằng gỗ thô kệch, dù được vét nhẵn (theo những gì nàng có thể nhìn thấy), được xếp chồng lên nhau trong cái thùng gần cửa, cùng với đống thìa và ca làm bằng thiếc. Hình như ai đó định mang chúng ra ngoài để rửa nhưng lại quên mất hoặc nhận thấy có việc khác quan trọng hơn cần làm nên bỏ mặc chúng ở đó.



      Matt khoanh tay lưng ghế, ngả người về đằng trước khi chuyện với thuyền trưởng Rowse. Trông mặt thuyền trưởng có vẻ rất hài lòng. Ông ta định nhổm dậy từ chiếc ghế dài bên cạnh bàn Caroline xuất . Cả hai người đàn ông đều dừng phắt cuộc trò chuyện và nhìn nàng chằm chằm. Sau thoáng chần chừ kín đáo, thuyền trưởng Rowse nhấp ngụm rượu từ trong chiếc ca. Đó hẳn là loại rượu rất ngon, vì ông ta chép môi tán thưởng.



      “Tôi rất mừng vì vấn đề này được giải quyết êm đẹp.” Thuyền trưởng Rowse đặt cái ca xuống và vui vẻ thân thiện gật đầu với Caroline. “Matt trả tiền cho chuyến của , Wetherby. Tôi hy vọng giữa chúng ta còn hiềm khích nào nữa.”



      “Vâng,” Caroline lạnh nhạt . Đôi tay ôm chặt Millicent, nàng cố gắng nén lại thôi thúc cho lão thuyền trưởng kia biết ông ta đối xử với nàng tệ thế nào lúc còn ở chiếc Dove. Và nếu Matt từ chối giúp đỡ nàng, ông ta hẳn đưa nàng ra tòa như . Trong lòng Caroline bỗng dâng lên cảm giác biết ơn đối với người rể cau có của mình, nhưng nàng lập tức nén cảm giác đó lại. Nàng muốn trở nên yếu đuối.



      “Tốt lắm, tốt lắm!” Giọng thuyền trưởng Rowse nồng nhiệt quá mức. Caroline nghiêm nghị nhìn ông ta. Giờ đây, lòng nàng bỗng tràn ngập cảm giác nhõm. Nàng thoát khỏi Rowse và con tàu của ông ta, thoát khỏi cảm giác bồn chồn vì biết thứ gì đợi mình ở cuối cuộc hành trình. Nỗi lo lắng đồng hành với nàng trong suốt sáu tuần lễ qua giờ chỉ còn là dĩ vãng.



      “Ồ, tiện đây, tôi trả lại thứ này, nếu muốn giữ nó.” Thuyền trưởng Rowse lục lọi cái túi đeo bên hông và lấy ra cây trâm hình con công. Môi mím lại, đầu ngẩng cao, Caroline giơ tay nhận nó. Liếc về phía Matt và thấy ta gật đầu đồng ý, thuyền trưởng liền thả nó vào lòng bàn tay nàng. Những ngón tay Caroline lập tức khép chặt lại. Dẫu chỉ là vật vô giá trị, nhưng nó là kỷ vật cuối cùng của cha nàng. Tim nàng nhói lên đau đớn khi khuôn mặt thân thương của ông ra trong tâm trí, nhưng nàng cho phép mình cảm nhận nỗi đau ấy. Ngay cả nỗi thương tiếc cha cũng bị gạt qua bên. Ở vùng đất mới này, Caroline bắt đầu lại cuộc sống. Nàng cho phép mình nhớ đến nước và tất cả những gì qua.



      “Tôi thích cho động vật vào trong nhà,” Matt . ta đứng thẳng người dậy và nhìn Millicent lúc này được chủ thả xuống đất. Nó thận trọng ngửi ngửi xô sữa bị đổ với vẻ nghi ngại.



      Caroline cười, tiếng cười lạnh nhạt vì nàng vẫn cố nén lại nỗi buồn.



      nghĩ con mèo tội nghiệp của tôi có thể gây ra tổn hại gì chứ? Nó còn sạch hơn khối người ở đây đấy.”



      Matt cau mày khi ánh mắt Caroline quét quanh phòng với vẻ dè bỉu thấy .



      Thuyền trưởng Rowse hắng giọng, hết nhìn người này đến người kia với vẻ được thoải mái.



      “Chà, bây giờ mọi chuyện được giải quyết vui vẻ êm xuôi rồi, tôi nên quay lại con tàu của mình thôi,” ông ta .



      Matt gật đầu. Sau khi ném cho Caroline ánh mắt đe nẹt, ta tiễn thuyền trưởng ra khỏi phòng. Nàng nghe tiếng họ lầm rầm gì đó, rồi đến tiếng cửa mở ra và đóng lại. vòng quanh bếp, càng lúc nàng càng kinh hoảng khi bắt gặp những lớp mạng nhện, những mảng bụi và bằng chứng ràng về tồn tại của lũ chuột, thứ mà Millicent thích thú ngửi ngửi. Đối với người phụ nữ bếp núc như Caroline, căn bếp bị bỏ bê tới mức này quả là điều kinh khủng. hiểu mấy người ở đây là loại người gì mà lại chẳng biết coi trọng những gì mình có như vậy chứ?



      Khi Matt quay lại, Caroline đứng gần lò sưởi, kinh ngạc nhòm vào trong cái nồi đầy đến nửa là thứ đồ ăn cháy thành than, trông như vật bị thiêu để cúng tế. Dường như hề để ý đến vẻ mặt kinh hãi của nàng, ta tới chỗ cái thùng gỗ được đậy nắp ở trong góc. Millicent ngồi đó, đuôi cuộn tròn, tai cụp lại. Với tiếng lầm bầm khó chịu, ta xua nó .



      “Trong này là bột ngô,” Matt , nhấc cái nắp lên trong thoáng để cho nàng nhìn vào rồi đóng lại luôn. “Thịt và mỡ để ở chỗ nhà hun khói phía sau, bơ và pho mát ở trong phòng lạnh - nó nằm ngay sau nhà hun khói. Bột mì ở trong này” - ta nhấc nắp của cái thùng khác - “và chúng tôi còn có táo với khoai tây trong chạn. Nếu cần thứ gì khác cứ hỏi nhé. Có lẽ nó chỉ ở quanh quẩn đâu đây thôi.”



      ta ngừng lại, lấy chân đá bộ yên cương chắn lối sang bên mà buồn nghĩ tới chuyện đáng lẽ ngay từ đầu nó nên bị vứt chỏng chơ sàn bếp. “Vì mất quá nhiều thời gian rồi nên chúng tôi làm việc thông trưa, và ăn tối lúc chiều muộn. Chúng tôi có sáu người, ai cũng ăn khỏe ngoại trừ Davey. Hy vọng biết nấu nướng .”



      Và rồi, trước khi Caroline có thể “vâng” hoặc “” hoặc “có lẽ thế”, ta quay gót và bắt đầu ra cửa, ràng định bỏ mặc lại nơi này.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7

      “Hượm !” Giọng Caroline run lên phẫn nộ. “ định để tôi nấu ăn trong cái… cái chuồng lợn này đấy chứ!”



      Lưng Matt cứng lại trước câu nàng , và ta quay lại nhìn nàng chăm chú.



      “Nếu nơi này thích hợp với quý ,” ta cáu kỉnh, “ tôi cho phép quý lau dọn nó đấy.”



      Caroline cười. “Để lau dọn cái ổ nhếch nhác này phải cần đến sáu người phụ nữ làm việc luôn tay luôn chân trong suốt hai tuần mới xong được! Tôi nấu nướng trong đống nồi bẩn thỉu, hay dọn bữa trong căn bếp dơ dáy đến nỗi cả nhìn được ra ngoài qua cửa sổ đâu! Chỉ riêng việc dọn dẹp căn bếp này cho tử tế hơn chút thôi cũng mất đến cả ngày trời rồi! Nếu phải chuẩn bị bữa ăn ngon lành vào chiều tối nữa, tôi cần có người phụ giúp!”



      giở thói lười biếng ra đúng ? Đáng lẽ tôi phải đoán trước điều này mới phải.”



      “Tôi ,” Caroline rít lên qua hàm răng nghiến chặt, “lười biếng!”



      Matt nhướng bên lông mày, nhưng ta chưa kịp đáp lại có tiếng cửa ngoài mở ra, và vật nặng được đặt đánh huỵch xuống sàn. Matt quay lại và thẳng ra phòng khách. Daniel mang cái va li cuối cùng của Caroline vào nhà.



      “Lúc ra khỏi nhà sáng nay, em với rằng em xây xong cái chuồng cho gia súc đẻ rồi nhỉ?” Matt đột nhiên hỏi.



      “Vâng.” Daniel đứng thẳng người lên nhìn trai. “Sao ạ?”



      “Tốt lắm. Vì còn việc gì gấp cần em làm nữa, nên chiều nay em có thể giúp quý đây mấy việc trong nhà. ấy bảo là cần người giúp tay dọn dẹp, bởi vì nơi này giống như cái chuồng lợn vậy.”



      Daniel tỏ ra kinh hãi. “Dọn nhà ư? Nhưng mà, Matt…!”



      “Làm .”



      rồi Matt lướt qua em trai ra ngoài cửa. Daniel nhìn theo ta chằm chằm, rồi từ từ quay lại nhìn Caroline với vẻ mặt mất hết cả can đảm mà nếu có tâm trạng khá hơn, hẳn nàng ôm bụng cười ngặt nghẽo.



      “Tôi biết làm việc của đàn bà đâu.” Giọng Daniel trống rỗng.



      ràng tất cả các đều biết làm việc của đàn bà,” Caroline nghiến răng .



      “Giờ là mùa gieo trồng.” Daniel với vẻ áy náy. “Bình thường nơi này cũng đến nỗi.”



      “Ồ!” Caroline nhướng mày. “Nếu sàn nhà từng trông thấy cái chổi nào từ sáu tháng trước, tôi ngạc nhiên lắm đấy. Nhưng than vãn về chuyện rồi cũng chẳng ích gì. mang mấy cái va li vào chỗ ngủ của tôi , rồi chúng ta bắt tay vào việc luôn. Đầu tiên là căn bếp, tôi nghĩ vậy, vì đó là nơi cần dọn dẹp gấp – và cũng là nơi bẩn nhất nữa.”



      “Ờ, giờ vấn đề,” Daniel . “Tôi biết ngủ ở đâu. gác có bốn phòng ngủ, nhưng Davey và John ở chung phòng, Thomas và Robert ở chung phòng khác. Tôi với Matt mỗi người phòng.”



      “Vậy và Matt chỉ cần dọn qua ở chung với nhau là xong, đúng nào?” Caroline mỉm cười với ngọt ngào giả tạo. “Vì tôi muốn phải ngủ cầu thang đâu!”



      “Nhưng mỗi phòng chỉ có giường thôi.” Caroline biết ngay Daniel là người giỏi ứng biến. “Matt chịu ngủ chung giường với tôi đâu. Chúng tôi ngủ chung lần rồi, và ấy bảo thà ngủ với gấu còn hơn. Tôi cũng vậy đấy.”



      “Kệ xác Matt!” Caroline gắt gỏng rồi thở dài, vì biết rằng mình thất bại. “Thôi được, vậy cứ mang va li của tôi lên gác cho đỡ vướng. Chúng ta giải quyết vấn đề này khi nào Mattquay lại.”



      Daniel hoặc là hiểu hoặc chẳng bận tâm khi Caroline dài giọng nhại theo ta, nhắc đến Matt như đấng tối cao. Trông ta có vẻ nhõm khi vác cái va li đầu tiên lên cầu thang.



      Đến lúc Daniel xử lý xong chỗ hành lý Caroline tất bật lắm rồi. Nàng phát ra căn phòng liền kề với khu bếp có chứa rất nhiều dụng cụ và cả cái giá rửa mặt. Chiếc gương bên cái giá xíu, chỉ soi được phần khuôn mặt, nhưng thế cũng đủ để nàng sửa sang lại bộ dạng xộc xệch của mình sau cuộc chạm trán với con chó. Nàng rửa mặt và tay, kẹp lại tóc, rồi, với tiếng thở dài tiếc thương chiếc váy đẹp nhất bị rách, nàng bắt đầu lau dọn căn bếp.



      “Bây giờ muốn tôi làm gì?” Daniel rầu rĩ hỏi từ ngưỡng cửa. Caroline bảo ta nhóm lửa, rồi mang đống bát đĩa xoong nồi ra bờ suối để kỳ cọ và đánh bóng lại. Cùng làm việc bên cạnh ta, hai cánh tay ngâm trong làn nước lạnh giá, Caroline cố gắng xua cảm giác hư ảo cứ tấn công tâm trí. Đây có thực là nàng chăng, Caroline Wetherby từng được ngưỡng mộ ở cả trăm sòng bạc mịt mù khói thuốc mà lại phải làm công việc tầm thường cực nhọc đến tê dại cả ngón tay ư? Tất cả những gã đàn ông từng dụ dỗ nàng làm vợ hoặc lên giường với họ đều cười vào mũi nàng nếu trông thấy nàng sa sút đến mức này! Tuy nhiên, lạ lùng, Caroline lại bằng lòng với tình cảnh tại của mình. Đột nhiên nàng thấy thích lao động chân chính hơn nhiều việc lừa đảo mà nàng phải thú nhận rằng nó ngón nghề của nàng từ lâu. Trong nhiều năm, nàng chẳng khác nào thứ mồi nhử hấp dẫn mà cha nàng thường dùng để dụ những kẻ ngốc nghếch chui vào tròng. Trong lúc các nạn nhân nhìn hau háu con xinh đẹp của ông Marcellus Wetherby giấu quân bài vào trong lòng bàn tay hay lấy ra quân át chủ bài từ nơi nào đó. Và chỉ đến khi ví đáng kể, họ mới nhận ra rằng mình được an ủi cho mất mát ấy. Khi cha đổ bệnh lần cuối cùng, nàng phải chịu đựng gần như hằng đêm những ánh mắt dâm đãng và những lời đề nghị khiếm nhã. Nhưng cho đến lúc ấy ông vẫn giữ được an toàn cho nàng. Ông là kẻ lừa đảo, nhưng xấu xa đến mức cho phép kẻ khác làm nhục máu mủ của mình. Ở vùng đất mới này, nàng bao giờ phải chịu đựng nhục nhã đó nữa. Ý nghĩ ấy khiến Caroline phấn chấn hẳn lên. Nàng bắt tay vào làm những việc vất vả nhất, miễn là có thể ngẩng cao đầu khi làm chúng.



      “Thế này được chưa?” Daniel hỏi, giơ lên cái nồi được cọ sạch bong. Bất ngờ được đưa trở về với thực tại, Caroline gật đầu đồng ý, rồi lại vui vẻ tập trung vào công việc làm.



      Mặc dù ban đầu tỏ ra miễn cưỡng, nhưng Daniel chứng tỏ mình là người được việc. Việc xong, Caroline sai ta đem cất những nông cụ vứt rải rác quanh nhà về chỗ để của chúng ở chuồng gia súc. Còn nàng lo xếp quần áo thành từng chồng dựa theo tiêu chí cần giặt, vá hay là phẳng. Hầu như món y phục nào cũng cần được sửa sang, và khi nhìn lại kích cỡ của những chồng quần áo, nàng những muốn rên rỉ to. Giúp cho sáu người đàn ông trong nhà luôn ăn mặc tươm tất ràng là nhiệm vụ vô thời hạn. Nhưng đó là việc mà nàng có thể làm, và làm rất tốt.



      Giống như nấu nướng và dọn dẹp, khâu vá là kỹ năng mà Caroline được học từ thời thơ ấu xa xưa. Hồi đó nàng sống cùng mẹ trong ngôi nhà ngôi làng bé xíu thuộc Bishop’s Lynn. Bà quá mệt mỏi với những chuyến liên tục của chồng, nhất là khi khoảng thời gian thơ mộng ban đầu của hôn nhân biến thành cuộc sống thực tế với đứa con phải chăm lo nuôi nấng. Nàng sống hạnh phúc ở đó cho đến khi mẹ nàng qua đời dưới bánh của cỗ xe ngựa bị mất kiểm soát, và cha nàng, người rất hiếm hoi về thăm nhà, tới đón nàng . Lúc đó nàng mới gần mười hai tuổi, và Marcellus, với khuôn mặt điển trai, y phục bảnh bao và tác phong lịch thiệp, có vẻ là người cha tuyệt vời. Nàng bằng lòng rong ruổi cùng cha, và để mặc ông nhào nặn mình thành kiểu phụ nữ mà ông mong muốn. Nhưng trong vài năm cuối cùng của cuộc đời lang bạt, Caroline bắt đầu nhận ra cuộc sống nay đây mai đó của họ mệt mỏi và vô nghĩa. Nàng khao khát được an cư lạc nghiệp ở nơi nào đó. Caroline rất quý cha mình, nàng bao giờ bày tỏ những cảm nghĩ ấy với ông vì sợ làm ông đau lòng. Bây giờ, ý nghĩ lại có tổ ấm với những bữa ăn để chuẩn bị, ngôi nhà để lau dọn và những người thân để chăm sóc quá đỗi hấp dẫn đến nỗi nàng gần như e sợ, dám cho phép mình tin rằng nó nằm trong tầm tay. Mặc dù mệt mỏi và kiệt sức vì tất cả những gì đưa nàng tới chốn này, Caroline vẫn giải quyết nốt chỗ việc còn lại với hăng hái khiến Daniel rên rỉ.



      Vài tiếng sau khi được quét dọn, cọ rửa và lau chùi, hai căn phòng phía trước tương đối sạch . Vẫn còn nhiều chỗ cần được đánh bóng, và Caroline quyết định rằng những ô cửa sổ cũng như việc giặt giũ phải đợi đến mai. Nhưng dẫu vậy ngôi nhà vẫn khác trông thấy. Ngay cả Daniel, dù uể oải thái rau củ bàn bếp, cũng bị ấn tượng với thay đổi mà họ vừa mang lại.



      “Chúng tôi bỏ bê mọi thứ,” ta rầu rĩ . “Chẳng ai thạo việc nhà, nên chúng tôi chỉ làm những gì cần thiết nhất thôi. Trong mùa gieo trồng bận rộn, cả nhà thậm chí chỉ còn đủ thời gian để nấu nướng qua loa. Nhưng phải công nhận rằng, là tuyệt vời khi có thể lại lại trong phòng mà bị vấp vào thứ gì đó.”



      Caroline đứng bên nồi nước sôi bốc hơi nghi ngút, thả thịt vào đó. Món ăn trong bữa tối nay là thịt thỏ hầm với bánh nướng vỉ: nàng trộn bột để làm bánh mì và cho nó lên men, nhưng phải đến sáng mai mới có thể nướng bánh được. Đây là những món ăn đơn giản, nhưng thơm ngon và nhiều dinh dưỡng, với lại nàng có thời gian để bày vẽ thứ gì cầu kỳ hơn.



      “Khi chị Elizabeth qua đời việc nhà bị bỏ mặc cũng là hiển nhiên,” Caroline đáp. Nàng và Daniel, sau khởi đầu mấy tốt đẹp, bây giờ khá hòa thuận với nhau. ta là người đàn ông tử tế và đáng mến, nếu bị ép buộc làm những việc trái ý trai mình. ta thậm chí còn sẵn lòng chịu đựng Millicent, nó kêu rừ rừ thỏa mãn cái ghế lưng cao ngay bên khuỷu tay trái của Daniel. Thi thoảng ta lại lơ đãng gãi đầu nó.



      “Elizabeth dọn dẹp nhà cửa. Chị ấy…” Daniel liếc vội Caroline và im bặt.



      “Chị ấy làm sao?” Caroline tò mò hỏi, rời mắt khỏi cái nồi bốc hơi để nhìn ta.



      sao cả. Chị ấy thích lau dọn nhà cửa lắm, thế thôi,” Daniel lầm bầm, cắm đầu vào thái củ cà rốt như thể sinh mạng ta phụ thuộc cả vào việc đó.



      Caroline đăm chiêu nhìn ta.



      “Daniel,” nàng lên tiếng, “nếu tôi muốn trở thành thành viên của gia đình này, tôi cần được biết về nó càng nhiều càng tốt. Có lý do gì khiến Elizabeth lau dọn nhà cửa vậy? Làm ơn cho tôi biết .”



      Daniel cau mày với củ cà rốt mà ta thái vụn.



      “Chị ấy bị ốm… ốm rất nặng từ lúc sinh Davey,” Daniel mà mắt vẫn dán vào củ cà rốt. “Chị ấy chẳng mấy khi rời khỏi giường. Matt phải ngủ với tôi để làm phiền chị ấy. Chị ấy thể ngủ được khi có Matt bên cạnh.”



      “Vậy ra Elizabeth bị ốm trong thời gian dài, nhưng trai lại chị ấy bị chết đuối. Nếu chị ấy chẳng mấy khi rời khỏi giường, làm sao chuyện đó xảy ra được?”



      “Hôm đó chị ấy rời khỏi giường. Chị ấy ra suối. Và chết đuối.” Daniel cứng nhắc . “Tôi thể kể gì thêm. Lúc đó tôi có nhà. Khi tôi về, chị ấy được chôn cất rồi.”



      Có điều gì đó trong giọng ta khiến Caroline cau mày.



      thích chị ấy à, Daniel?”



      ta liếc nhìn nàng, đôi mắt khó dò.



      “Chị ấy là vợ của Matt. Tôi có tư cách gì để thích hay thích chị ấy.”



      Giọng điệu ta mách bảo rằng nàng khai thác được thêm điều gì về Elizabeth. Thả chỗ thịt cuối cùng vào nồi nước sôi, nàng tới lấy rau củ. Nhìn những khoanh cà rốt bị thái be bét, Caroline khẽ nhăn mặt rồi cho chúng vào nồi.



      “Vậy ai là người nấu ăn cho các vậy? ràng phải rồi.”



      nhõm thấy thoát khỏi chủ đề Elizabeth, Daniel quay người lại ghế và nhún vai.



      “Rob nấu ăn khá cừ, khi nào nó hứng lên. Và thi thoảng Mary – vợ của James, người em của chúng tôi sống trong thị trấn – mời chúng tôi tới nhà ăn uống. Góa phụ Forrester mồi chài Matt. ta luôn gửi bánh mì, bánh nướng và những thứ tương tự như thế đến, cho dù việc đó chẳng giúp ích gì mấy cho ta. Patience Smith để mắt đến Rob, và ta nấu súp ngon lắm. Thom có cả bầy con theo đuổi, và họ tranh nhau quyến rũ cậu ấy – dĩ nhiên là lấy lòng cả chúng tôi nữa – bằng tài nấu nướng của họ. Còn lại chúng tôi có thể tự mò được đồ ăn. ai chết đói cả.”



      Caroline trộn bột với nước và sữa để làm bánh nướng vỉ. “Tôi lấy làm lạ vì ai trong số những quý nhắc đến nghĩ tới chuyện tình nguyện dọn dẹp nhà cửa. Tuy nó chắc chắn dẫn đến trái tim của người đàn ông như con đường thông qua dạ dày, nhưng nó vẫn là cách.”



      “Matt thích phụ nữ lúc nào cũng quanh quẩn ở đây. ấy bảo họ tránh xa ra.”



      Caroline nhìn ta kinh ngạc. “ trai đúng là người đứng đắn,” nàng lẩm bẩm, đặt bột nhão sang bên để chờ chúng đặc lại. Sau đó, ngoảnh lại từ lò sưởi, nàng ra hiệu cho Daniel. “Còn chừng tiếng nữa mới đến bữa tối. Hãy bắt tay vào dọn dẹp gác thôi.”



      Daniel rên rỉ, nhưng vẫn theo nàng ra khỏi phòng.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8

      “Con ăn mấy thứ ấy nấu đâu!”



      Caroline có thể nghe thấy giọng lanh lảnh của Davey từ chỗ chạn thức ăn mà nàng vừa tới để lấy lọ mứt hoa quả. Chắc đây là món quà biếu từ người phụ nữ mê mẩn em nhà Mathieson. Lúc nãy, khi thận trọng quệt ngón tay để nếm thử, nàng nhận ra nó được làm từ loại quả gì. Nhưng cho dù là gì nữa nó cũng chua chua ngọt ngọt, rất hợp với món bánh nướng vỉ của nàng. Đến mùa hè, khi các loại trái cây chín rộ, nàng tự tay làm mứt. Caroline nhíu mày khi nhận ra ý nghĩ đó khiến nàng vui thích thế nào; có lẽ, nàng nghiêm khắc tự nhủ, lúc đó mình khỏi đây rồi cũng nên. Nàng được phép ảo tưởng rằng mình tìm thấy mái ấm lâu dài. Davey thích nàng, và ai trong số những người còn lại cảm thấy vui vẻ về có mặt của nàng. Mà có khi chính nàng chọn cách ra . Chắc chắn là nàng định ở lại đây lâu hơn mức cần thiết để chăm sóc những người đàn ông quá quắt này. Nàng có thể rời khi nào nàng muốn – hoặc họ có thể tống cổ nàng ra ngoài.



      “Im , Davey! Dì ấy nghe thấy đấy!” John . Giống như Davey, giọng nó vẫn còn rất lảnh lót.



      Chống tay lên eo lưng, Caroline vặn mình để xoa dịu những bắp thịt đau nhức. Chúa ơi, nàng mệt quá! Mệt đến nỗi chẳng còn hơi sức đâu mà mếch lòng vì đứa trẻ vô lễ, hay bất cứ người nào khác. Mệt đến nỗi gần như chẳng nghĩ ngợi được gì. Những lọn tóc hai bên thái dương và gáy nàng bết dính mồ hôi, cả chiếc váy xanh của nàng cũng vậy. Đầu ong ong, chân mỏi nhừ, nàng chỉ muốn lăn ngay ra giường.



      Rồi Caroline nhớ ra mình còn chưa có giường mà nằm. Và nàng cũng được nhắc nhở lần nữa rằng đây phải là nhà của nàng. Chẳng qua người ta bất đắc dĩ chấp nhận cho nàng ở lại thôi.



      “Con ăn những gì được đặt ra trước mặt con, và trong lúc đó nhớ giữ mồm giữ miệng.” Matt thốt ra lời quở trách đúng lúc Caroline bước vào trong bếp. ta và Davey nhìn nàng với những cái nhíu mày giống hệt nhau. John đứng đằng sau họ, hai tay lúng túng móc vào thắt lưng, và cạnh nó là Thomas. Tất cả bọn họ đều có vẻ cảnh giác như Caroline vậy. Nàng nghe tiếng Robert chuyện với Daniel ngoài phòng khách. Dường như họ cũng chẳng muốn dính dáng gì đến nàng.



      “Mọi ngưởi rửa ráy rồi ngồi xuống ,” Caroline cộc lốc. “Bữa tối xong rồi.”



      “Rửa ráy ư!” Những lời sửng sốt ấy thốt ra từ miệng Davey, nhưng qua vẻ mặt của những người đàn ông khác, nàng có thể thấy tất thảy bọn họ đều kinh ngạc kém.



      Caroline gạt cái bánh nướng vỉ nữa lên đống bánh được xếp chồng cái đĩa thiếc. Nàng dừng phắt lại và trừng trừng nhìn hết khuôn mặt kinh ngạc này đến khuôn mặt kinh ngạc kia.



      “Nếu muốn ăn trong căn bếp này, các người phải rửa tay và mặt mũi trước khi ngồi vào bàn. Tôi phục vụ cho những kẻ bẩn thỉu đâu.”



      Quệt mu bàn tay qua vầng trán ướt, nàng quay lại, xúc thêm bột nhão lên cái vỉ nóng xèo xèo. Hình như mấy người đàn ông kia vẫn còn chưa biết phải làm gì với cầu về sạch của nàng. Nhưng Caroline đe dọa suông: nếu họ chịu rửa ráy, nàng hất hết thức ăn vào trong đống lửa! Và nếu họ chịu nổi hành động ấy, cứ việc đuổi nàng ! Kể cả có nơi nào khác để ở nàng cũng chẳng chịu phục dịch họ cách hèn hạ đâu. Nàng từng xoay xở tồn tại được trong những hoàn cảnh khốn khó, và nàng có thể lặp lại điều đó nếu cần!



      “Davey, John, dì con đúng đấy. Hai đứa ra chỗ máy bơm nước . Cả các em nữa. Thomas, gọi Robert và Daniel .” Matt là người có tiếng quan trọng nhất trong gia đình, vậy mà lũ trẻ vẫn cự lại.



      “Nhưng cha ơi…!”



      “Hãy làm theo những gì cha ,” ta đáp, dẫn hai cậu con trai ra cửa. Lưng Caroline chùng xuống nhõm. Lần này nàng thắng, phải gánh chịu bất cứ hậu quả đáng sợ nào mà nàng chuẩn bị tinh thần đón nhận. dễ dàng hơn nhiều nếu nàng cứ lặng im mặc cho gia đình này làm như những gì họ muốn. Nàng quá mệt mỏi, và việc họ ngồi ăn bữa tối nàng nấu trong khi người ngợm vẫn còn bẩn thỉu cũng đâu gây tổn hại gì. Nhưng tốt hơn hết là nên rèn họ ngay từ đầu, Caroline tự nhủ, và nàng nhu nhược đến mức để mặc cho họ cư xử thiếu tôn trọng với mình.



      lát sau, Thomas, Robert và Daniel qua bếp để ra cửa, vừa vừa liếc xéo Caroline. Nàng vẫn tiếp tục nấu nướng và lờ họ . Khi quay lại, họ đều im lặng ngồi vào chỗ của mình quanh bàn, mặt và tay đều sạch thấy .



      Caroline quay lại bàn ăn với những cái đĩa chất đầy bánh nướng thơm phức.



      “Chúng tôi phải cầu nguyện trước bữa ăn.” Matt ngồi ở đầu bàn, và lời của ta chẳng khác nào mệnh lệnh.



      “Tốt lắm,” Caroline đáp, bày những cái đĩa lên bàn và khoanh tay trước ngực. “Cứ tự nhiên.”



      Cánh đàn ông lén nhìn nhau, rồi tất cả bọn họ đều đứng dậy và cúi đầu. Matt đọc lời cầu nguyện ngắn, và rồi họ lại ngồi xuống, vẫn duy trì im lặng khó chịu như lúc nãy.



      Môi Caroline mím chặt khi nàng múc món hầm vào trong những cái đĩa gỗ và mang hai đĩa lúc tới bàn ăn. Sau khi thức ăn cùng với những ca nước được đặt xuống trước mặt mỗi người, nàng mới lấy thức ăn cho mình và mang tới bàn. Cả nhà Mathieson ăn ngấu nghiến, ai gì, cũng chẳng ai ngẩng đầu lên khi nàng lại gần. Tất cả các cặp mắt đều dán vào những cái đĩa trước mặt.



      Có hai cái ghế băng nằm dọc hai bên bàn, và mỗi đầu bàn có cái ghế gỗ lớn. Matt và Daniel mỗi người ngồi ở đầu bàn, David và Thomas ngồi cùng băng ghế còn John và Robert ngồi ở băng ghế kia. Chẳng còn chỗ nào cho Caroline.



      Nàng đứng đó, cầm đĩa và ca, đợi ai đó nhận ra tình thế khó xử của mình. Nhưng chẳng ai để ý.



      “Nếu các quý ông phiền, tôi muốn được ngồi.”



      Họ đều ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu đó. Matt cau mày, nhìn quanh bàn.



      “Ngồi dịch lại đây, Davey,” ra lệnh.



      “Con muốn ta ngồi cạnh con!” Thằng bé rên rỉ.



      “Nghe lời cha nào, nhanh lên!”



      công bằng,” Davey hờn dỗi lẩm bẩm. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cha, nó ngoan ngoãn ngồi dịch về phía Thomas, cái đĩa và ca nước kêu ken két khi nó đẩy chúng dọc theo bàn.



      ngồi .” Matt lại cúi xuống đĩa thức ăn. Môi mím chặt, Caroline ngồi xuống, cố gắng để ý tới việc Davey ngồi sát vào Thomas hết mức có thể, chắc là để tránh đụng chạm vào nàng.



      “Còn nữa ?” Thomas quệt miếng bánh nướng vào chỗ nước xốt cuối cùng đĩa, bỏ tọt vào mồm, rồi nhìn quanh như thể mong đợi thức ăn ra trước mặt ta như phép màu.



      “Ở trong nồi,” Caroline , cái thìa lơ lửng tay. Nàng còn chưa kịp ăn miếng nào.



      “Ngon lắm.” Daniel ngừng ăn để khen Caroline trong khi Thomas đưa đĩa cho nàng. Như các em và hai đứa cháu của mình, Thomas cũng có đôi mắt xanh và trông rất quyến rũ. Mái tóc sáng màu và làn da trắng của ta có thể làm người ngoài lầm tưởng rằng ta giống những người còn lại, nhưng chỉ cần ta chuyện hay cử động là thấy giống ngay. Caroline đoán Thomas là người trẻ nhất trong bốn em, vẫn còn gầy và cao lêu nghêu như thanh niên chưa phát triển hết bề ngang để tương xứng với chiều cao. Robert cũng gầy như vậy, còn Daniel rắn chắc hơn. Matt là người cao nhất, cũng là người vạm vỡ nhất. Cơ thể ta trông vừa dẻo dai vừa mạnh mẽ. có thời cơ thể như thế khiến trái tim Caroline đập dồn, nhưng bây giờ khác. chỉ biết phản ứng theo bản năng ấy giờ bị nhốt trong lớp vỏ băng giá mà nàng dựng lên để tránh cho mình bị tổn thương.



      “Vậy... cho tôi ăn thêm chút nữa.” Trước lịch có phần miễn cưỡng của Thomas, Caroline cầm lấy đĩa của ta và đứng dậy để múc đầy nó. Khi nàng đưa trả lại, ta đón nhận nó với cái gật đầu và lập tức cắm cúi ăn. Caroline cũng ngồi xuống ăn tiếp. Lần này nàng vừa nuốt được thìa Matt muốn có đĩa thứ hai. Sau đó, cứ xúc được mấy thìa Caroline lại phải di chuyển từ bàn ăn tới chỗ cái nồi và ngược lại. Cuối cùng, nàng cũng thở phào nhõm khi nhận ra cái nồi rỗng . Vậy là rốt cuộc nàng có thể ăn nốt bữa tối của mình rồi!



      “Cháu muốn ăn nữa.” Davey cất tiếng. Vì ăn chậm nhất nhà nên bây giờ mới vét sạch đĩa thức ăn đầu tiên của mình.



      “Dì xin lỗi, nhưng hết mất rồi.” Caroline ăn thêm miếng nữa rồi . Nàng vẫn ăn đĩa đầu tiên, và mới ăn được nửa. Mấy người đàn ông nhà Mathieson hẳn phải có cái bao tử đáy mới có thể ăn nhanh như thế!



      “Hết rồi ư!” Mặt Davey nhăn nhó như sắp khóc. Năm người đàn ông còn lại quanh bàn cũng ngẩng lên nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc như nhau.



      “Hết rồi sao?” Giọng trầm trầm của Matt thốt lên câu hỏi đầy vẻ cẩn trọng.



      “Vâng. Hết sạch rồi,” Caroline nhấn mạnh lại, như thể nàng đối mặt với sáu kẻ ngốc. Chẳng lẽ họ hiểu được thứ tiếng đơn giản này sao?



      “Nhưng tôi với rằng chúng tôi có sáu người, và chúng tôi ăn rất khỏe cơ mà?”



      “Trừ David, mỗi người các đều ăn ba đĩa còn gì!” Nàng đặt cái thìa xuống, nhìn Matt phẫn nộ.



      “Đúng vậy, và chúng tôi cũng làm việc cả ngày vất vả mà được ăn trưa. Chúng tôi là đàn ông và chúng tôi rất đói. Sau này mong nhớ cho điều đó.”



      Câu đó khá nhàng so với lời quở trách, nhưng vẫn khiến mặt Caroline đỏ gay gắt.



      “Sau này tôi chuẩn bị thức ăn đủ cho cả bầy heo háu đói!” Caroline cố gắng đứng bật dậy, nhưng bị cản lại bởi cái ghế băng nặng trịch. Đầu óc như bốc hỏa, nàng trườn tới đầu ghế và đứng bật dậy, nắm tay siết chặt, trừng trừng nhìn tất cả bọn họ.



      cần phải nổi giận. Chúng tôi đều sẵn sàng chiếu cố cho , vì đây là ngày đầu tiên tới sống ở đây. Chúng tôi ăn bù bánh nướng cũng được. Có còn bánh nướng ?” Nghe giọng Matt như thể người đàn ông biết điều giải quyết chuyện vô lý vậy.



      . Chẳng còn cái bánh nào cả. Tôi làm hơn hai chục chiếc, và các ngốn hết cả rồi!” Giọng điệu cáu kỉnh đầy kích động của Caroline cũng chẳng là gì so với cảm giác trong lòng nàng. Nàng muốn la hét, muốn nguyền rủa, muốn nghiền những gã đàn ông vô ơn này thành cám! Phần thưởng cho vất vả của nàng là thế này đây!



      còn cái bánh nào nữa ư!” Lại là Davey, và lần này nó òa khóc lên nức nở. Chằm chằm nhìn nó, Caroline cũng muốn khóc theo. Nàng mệt mỏi, và đói nữa, bởi vì nàng còn chưa kịp ăn hết đĩa thức ăn của mình, chưa được ngả lưng, lại còn phải dọn bàn rồi rửa bát đĩa rồi…



      quá đáng! Nàng mím chặt môi, quay gót rồi kiêu hãnh bước ra khỏi căn bếp sang phòng để đồ và ra ngoài cửa sau.



      Trời chạng vạng tối. Những vì sao bắt đầu mọc lên. Vầng trăng thượng huyền treo lơ lửng phía chân trời, bị che khuất phần nào bởi những đám mây trôi qua lờ lững. Tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng ếch kêu ộp oạp vang lên trong gian tĩnh lặng. Từ xa xa vọng lại tiếng hú thê lương.



      Tiếng hú có tác động mạnh mẽ đến nàng. Ở chẳng bao giờ nàng nghe thấy tiếng hú như vậy cả. Run rẩy khi luồng khí lạnh buổi tối thốc vào qua làn váy mỏng, Caroline lần ra hàng rào bao quanh sân nuôi gà vịt. Nàng đặt tay lên nóc cổng, và gục đầu lên bàn tay.



      Rồi nàng bật khóc.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9

      Mặc dù Matt bước chân rất nhàng, và Caroline quay lưng lại, nhưng có thứ gì đó, như thể giác quan thứ sáu, mách bảo nàng rằng ta tới.



      Nàng đứng thẳng người dậy, giận dữ chùi nước mắt má, lấy làm mừng vì bóng tối bao phủ xung quanh che giấu được yếu đuối của mình. Nàng muốn bị ta hay bất cứ ai thương hại.



      “Ơn Chúa ngừng sụt sịt. Tôi thể chịu nổi những phụ nữ hay khóc lóc.”



      Caroline đờ người ra trước câu vô cảm ấy. Hai tay chống nạnh, nàng quay ngoắt lại đối mặt với Matt.



      “Tôi khóc! Tôi bao giờ khóc!”



      Màn đêm đen thẫm khiến Caroline khó lòng nhìn biểu cảm gương mặt người rể. Nàng thấy được vóc dáng của ta, trong màu trắng của chiếc áo, ngửi thấy mùi đàn ông thơm như xạ, vì ta đứng cách nàng chỉ khoảng năm, sáu bước chân. Nhưng nàng thể thấy nổi những đường nét khuôn mặt ta. Nàng cũng hy vọng ta thể thấy được vẻ mặt nàng.



      “Đàn bà ai cũng mau nước mắt như thùng tưới cây vậy, để mong người ta thương cảm. Tôi chấp nhận điều đó trong nhà mình.”



      Caroline hít hơi thở sâu. “,” nàng với điềm tĩnh cố sức, “ ràng chẳng biết gì mấy về đàn bà.”



      “Tôi từng có vợ suốt mười ba năm đấy.”



      “Ý là chị Elizabeth chẳng khác nào cái thùng tưới cây? Tôi ngạc nhiên về chuyện đó đâu, sau khi gặp cùng các con và các em trai .”



      biết gì về tôi hay gia đình tôi?”



      “Tin tôi , tôi biết hết những gì cần biết về và gia đình . Sáng mai tôi rời . Trong thị trấn hẳn phải có việc gì đó cho tôi làm chứ.”



      đâu cả.” Matt khẳng định như đinh đóng cột, khiến Caroline kinh ngạc.



      “Tôi nhất định ! thể ngăn cản tôi! Tất cả các người là lũ bẩn thỉu, thô lỗ và vô ơn! Tôi thà làm việc bất kỳ nào đó mà tôi có thể tìm được còn hơn là phục dịch cho các người!”



      “Ăn hùng hồn lắm, nhưng tôi e rằng có quyền quyết định.”



      “Dĩ nhiên là quyền quyết định thuộc về tôi! Sao lại tôi có quyền?”



      quên rằng tôi trả tiền tàu giúp rồi sao? mắc nợ tôi. có thể làm việc để trả nợ với tư cách thành viên trong gia đình, hoặc chúng ta ra tòa để pháp luật giải quyết. Tôi phản đối việc nhận làm nô lệ đâu.”



      “Nô lệ ư!”



      “Tobias sẵn sàng làm chứng cho việc nợ tôi.”



      làm việc như vậy chứ!”



      “Tôi làm – nếu ép tôi.” ta im lặng khi nàng sửng sốt và tức giận đến mức lên lời. Khi lên tiếng trở lại, giọng ta bớt cương quyết hơn. “Nhưng tôi mong ép tôi phải làm điều đó. Nếu chúng ta có thể thỏa hiệp với nhau tốt hơn. Phải thừa nhận rằng, lúc mới gặp và biết đến những… ờ… khó khăn của , tôi chẳng vui vẻ gì nổi. Nhưng bây giờ tôi lại thấy tình cảnh này có thể có lợi cho tất cả chúng ta. cần mái nhà. Còn chúng tôi cần bàn tay của người phụ nữ. Đặc biệt là các con tôi, chúng cần có mẹ chăm sóc. lại là dì của chúng. Còn ai đảm nhận nhiệm vụ đó tốt hơn được chứ?”



      “Nếu muốn các con có mẹ sao tái hôn?” căm phẫn khiến giọng nàng trở nên gay gắt hơn.



      “Tôi muốn kết hôn nữa. bao giờ.” dứt khoát lạnh lùng trong giọng Matt mách bảo nàng rằng ta thực có ý định đó.



      “Tôi là tên trộm, kẻ dối, lại còn theo phe Bảo hoàng nữa, còn nhớ ? muốn người như tôi làm hỏng lũ trẻ ngây thơ của à?”



      “Tôi sợ chuyện dạy chúng ăn trộm hay dối,” ta . “Những bài học đạo đức ngấm sâu vào đầu óc chúng tôi. Hơn nữa, chúng rất sợ cơn thịnh nộ của tôi. Còn cái tư tưởng Bảo hoàng của , ràng do cha tiêm nhiễm từ lúc còn rất , vậy nên đó hoàn toàn phải là lỗi của . Chúng tôi chỉ cần cải tạo lại là được.”



      nghĩ làm được việc ấy à?”



      “Có thể lắm chứ.”



      đời nào!”



      “Tôi nhận ra rằng, chẳng ai biết trước được điều gì đời này. Như việc đến đây chẳng hạn. Suốt cả chiều nay tôi suy nghĩ về nó, và cuối cùng tôi cho rằng có thể món quà mà Chúa trời gửi đến cho chúng tôi. Theo Kinh Thánh, Đức Chúa luôn hành động rất bí .” Giọng ta nhuốm chút hóm hỉnh. “Trong trường hợp của , phải là vô cùng bí mới đúng.”



      “Cảm ơn.” Lời đáp của nàng lạnh băng.



      “Thôi nào, tôi chỉ giỡn chút thôi mà.” ta ngừng lại thoáng để cố gắng nhìn vẻ mặt nàng trong bóng tối. Khi lên tiếng tiếp, giọng ta biến đổi, nghe gần như dỗ ngọt. “Lâu lắm rồi chúng tôi mới lại được bước chân vào ngôi nhà sạch và ăn bữa tối nóng sốt. tuyệt khi có người phụ nữ ở trong bếp, cho dù có khăng khăng bắt chúng tôi phải rửa ráy chăng nữa. Lúc ấy tôi bất chợt nhận ra rằng có thể cho các con tôi thứ mà chúng cần – cũng là thứ mà tôi thể cho chúng: đó là chăm sóc của người phụ nữ.”



      “Chà.” Mặc dù chẳng muốn thừa nhận kể cả với chính mình, nhưng hình ảnh sáu người đàn ông khao khát bàn tay chăm sóc của người phụ nữ khiến Caroline bỗng dưng mềm lòng khôn tả. Họ cần nàng, đó chính là điều ta muốn . Và ta cũng trao cho trái tim đau đớn mệt mỏi của nàng liều thuốc xoa dịu: đó là ngôi nhà và mái ấm mà nàng ao ước từ lâu. “Tôi sẵn sàng làm tất cả những gì có thể cho các cháu của tôi, nhưng xin nhớ cho – tôi muốn bị coi thường hay bị sai bảo như tên đầy tớ.”



      “Tôi hứa là chúng tôi hết sức tôn trọng , đổi lại, tôi hy vọng là cũng làm quá lên trước mỗi lời bất cẩn hay hành động vô ý của chúng tôi. Chúng tôi quen với việc chỉ có mấy người đàn ông sống với nhau rồi, có lẽ vì thế mà cách cư xử có phần thô lỗ hơn mức cho phép. Ban nãy cũng thế, chúng tôi định làm tổn thương đâu. Thức ăn rất ngon, ra, tôi nhớ nổi là bao giờ mình được ăn bữa ngon như thế hay chưa.”



      “Tôi thích nấu nướng.” Caroline thận trọng hạ bớt cảnh giác của mình thêm nấc nữa. Những lời tâng bốc của Matt có tác dụng như ta mong muốn. Nàng biết người đàn ông này dùng những lời lẽ ngọt nhạt để dụ dỗ nàng, nhưng nàng vẫn hưởng ứng theo. Nàng gần như háo hức muốn được chăm lo cho tất cả bọn họ.



      “Ồ, vì chúng tôi đều thích ăn uống, nên đúng là món quà của Chúa.”



      ta mỉm cười với nàng, nụ cười nửa miệng được rọi sáng khi vầng trăng ló ra từ sau đám mây. Nó xoa dịu thứ gì đó quặn thắt trong lòng nàng kể từ khi cha qua đời. Đến lúc này, nàng mới nhận ra ta cũng biết cười. Nụ cười khiến ta trông trẻ hơn rất nhiều so với những gì nàng nghĩ, và điển trai đến choáng váng. lần, ôi, chỉ lần này thôi, ta quyến rũ nàng mất rồi!



      bao nhiêu tuổi?” Câu hỏi nảy ra trong đầu nàng và bật ra khỏi miệng cách vô thức. Mặt Caroline đỏ như gấc ngay khi thốt ra những lời ấy. lần nữa nàng lại thầm cảm ơn bóng tối. Matt bao nhiêu tuổi có liên quan gì đến nàng chứ, và câu hỏi của nàng ám chỉ rằng nàng quan tâm đến ta, trong khi thực phải vậy!



      Nụ cười vụt tắt. Đôi mắt Matt nheo lại, và giọng ta có vẻ hơi xa cách khi ta đáp. “Ba mươi hai.”



      “Nhưng Elizabeth…” Câu trả lời của ta khiến nàng quá đỗi kinh ngạc đến nỗi thể bỏ qua chủ đề này.



      ấy lớn hơn tôi ba tuổi.”



      “Vậy lúc cưới chị ấy và rời khỏi nước , mới mười bảy tuổi!”



      ấy kể với điều đó sao? Elizabeth liên tục viết thư cho và cha kia mà?”



      Giọng ta chứa sắc thái lạ lùng mà nàng tài nào hiểu nổi. Đó là cay đắng, đau đớn hay giận dữ, hay là kết hợp của cả ba? Hay chẳng qua chỉ là bực bội với những câu hỏi của nàng?



      “Thú thực với , chị ấy chẳng mấy khi nhắc đến .” Ngay khi ra, Caroline nhận ra đó là câu thiếu tế nhị biết chừng nào.



      “Thế còn lũ trẻ?” Lần này ràng là cay đắng.



      .” Caroline ngạc nhiên khi nhận ra điều đó. Trước đây nàng chưa bao giờ lấy làm lạ với thiếu sót này, nhưng đó là do lúc ấy nàng chưa gặp gia đình của chị mình và cũng chưa từng nghĩ đến tồn tại của họ. Làm sao mà người phụ nữ lại có thể khoe về hai cậu con trai kháu khỉnh và chồng điển trai đến nghẹt thở của mình cơ chứ? Nhưng những lá thư thường xuyên rồi sau thưa dần của Elizabeth chủ yếu chỉ nhắc đến vẻ đẹp thiên nhiên của Tân thế giới và khác biệt của nó với lục địa cũ. Caroline cau mày khi nhớ ra các bức thư ấy luôn tránh nhắc tới những chi tiết riêng tư. Chị ấy chưa hề nhắc đến điều gì về Matt – hay Mathieson, như cách chị luôn trịnh trọng gọi ta - chẳng hạn như tuổi tác, vẻ điển trai đặc biệt, hay cái chân bị tật. Chị cũng viết gì về các em trai của ta, những người sống chung nhà với họ, và chẳng mấy nhắc đến hoàn cảnh sống của mình. Thi thoảng Elizabeth có loáng thoáng nhắc đến các con, nhưng chẳng bao giờ miêu tả sinh động về chúng. Sao chị ấy có thể coi những điều quan trọng trong đời mình như vậy được nhỉ?



      Xa xa lại có tiếng hú cất lên. Từ đằng sau nhà, nơi bị xích, Raleigh ư ử tru lên tiếng đáp lại. Caroline rùng mình, đột nhiên thấy lành lạnh.



      Matt lẩm bẩm. “Tôi phải thả con chó.” Ánh mắt ta lướt qua khuôn mặt nàng. “ với tôi nào. Nếu sống với chúng tôi, cần phải làm thân với Raleigh.”



      , cảm ơn.” Caroline đột nhiên muốn quay lại chốn an toàn là giữa bốn bức tường của ngôi nhà. Khi tức tối lao xộc ra ngoài này, nàng để ý đến vẻ u đáng sợ của khu rừng. Bây giờ nó ở rất gần nàng và thậm chí trông còn gớm ghiếc hơn cả lúc ban ngày nữa. Tiếng hú bắt đầu biến thành bản đồng ca kỳ quái khi càng lúc càng có nhiều sinh vật khác tham gia. Caroline vòng tay ôm lấy mình và nhìn quanh lo lắng.



      “Cái gì thế?” Cho dù cố gắng hết sức nhưng nàng vẫn giấu nổi sợ hãi. Matt liền giơ tay nắm lấy cánh tay nàng như để trấn an, rồi kéo nàng về phía ngôi nhà. Qua lớp tay áo bằng lụa, Caroline vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay ta, sức mạnh từ những ngón tay cứng như thép của ta, và cố gắng chế ngự thứ cảm giác mà nàng biết sắp sửa xuất . Nhưng bất chấp quyết tâm của nàng, cảm giác ghê tởm vẫn trào dâng mạnh mẽ, che phủ hết mọi suy nghĩ, khiến nàng muốn hất tay ta ra. đụng chạm này còn làm nàng mất bình tĩnh hơn cả bản đồng ca kỳ quái kia. thể ngăn mình lại, nàng giật tay ra. ta có vẻ đế ý mấy đến nhõm của nàng.



      “Tiếng hú đó hả?” ta thản nhiên . “Chó sói đấy. gần lắm đâu.”



      “Chó sói ư!” Caroline giật nảy mình. Đôi mắt nàng sợ hãi quét dọc theo vành đai của khu rừng tăm tối. Lúc này kinh hãi đối với chó sói lấn át nỗi sợ tiếp xúc với Matt, vì vậy nàng lập tức nhích lại gần cơ thể ấm áp rắn chắc của ta. Tuy chỉ song song bên cạnh, nhưng thế cũng đủ khiến nàng cảm thấy an tâm đôi chút. Mặc dù nếu lũ sói tấn công, nàng chắc ta bỏ mặc nàng cho chúng xâu xé. ta có vẻ chẳng ưa gì phụ nữ, cũng gần như nàng chẳng thích thú gì đàn ông vậy.



      “Đúng thế. Nhưng đừng lo. Thường lũ sói lại gần những khu vực có người ở. Kể cả khi lên cơn đói, chúng cũng mấy khi tấn công những trẻ. Jacob có vẻ khoái khẩu với chúng hơn, thế nên ban đêm tôi phải nhốt nó trong chuồng gia súc.



      “Jacob!”



      “Đó là tên của con bò tót. nhớ Jacob trong Kinh Thánh chứ? Ông ấy có rất nhiều con, và chúng tôi đặt tên cho con bò theo tên ông ấy vì mong rằng nó cũng giống như vậy.” Giọng Matt nhuốm vẻ thích thú khi ta liếc nhìn nàng. Caroline biết ta nhớ lại cuộc chạm trán đáng xấu hổ giữa nàng với con vật. Nếu quá sợ hãi với thứ có thể nấp trong rừng, nàng đùng đùng bỏ trước với phẫn nộ chính đáng. Nhưng trong hoàn cảnh này, nàng chỉ có thể lườm ta cái sắc lẻm.



      “Mong sao lũ sói xơi tái con bò Jacob đáng nguyền rủa của . Tôi vào nhà đây.”



      Họ tới chỗ ngôi nhà và lúc này ở rất gần cửa chính, đủ để khiến nàng cảm thấy an toàn khi tách khỏi ta. Vừa nhìn thấy họ, Raleigh lập tức ngừng những tiếng tru rờn rợn để sủa lên mừng quýnh, đồng thời nhảy chồm lên. Caroline theo bản năng bước lùi lại đằng sau Matt. ta lắc đầu.



      “Hết sợ chó lại đến sợ bò tót, sợ sói. May là sợ cả đàn ông nữa đấy.”



      Những lời của ta vọng theo Caroline khi nàng vội vàng rời khỏi đó. Rồi ta điều khiến nàng khựng lại trong thoáng giây.



      “Hay là có sợ nhỉ?” Caroline nghĩ ta lẩm bẩm câu hỏi đó, nhưng khi nàng quay lại nhìn, quay lưng về phía nàng và lúi húi thả con chó to đùng.



      Biết rằng sinh vật đó được tự do bất cứ lúc nào, Caroline vén cao váy và chạy trối chết vào nhà. Nhưng những lời nàng vừa láng máng nghe được cứ ám ảnh mãi. ta thực thốt ra chúng, hay đó chỉ là tiếng gió thổi thôi?



      ***



      “Nằm xuống, Raleigh!” Khi Matt cởi dây buộc cho con chó cuồng chân, nó suýt nữa húc ngã nhào. liền đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn bị liếm mấy cái vào má. Khi Raleigh nhảy vòng quanh và chồm lên người Matt, liền tóm lấy chân nó và đẩy ra. Raleigh chẳng lấy thế làm buồn, vì với nó tất cả mọi thứ diễn ra đều có thể là trò chơi mới tuyệt vời. Vừa sủa váng lên điên cuồng, nó vừa chạy vòng vòng quanh sân và cào bới sục sạo, ồn ào bộc lộ niềm vui được tự do.



      Matt mỉm cười khi dõi theo những trò nghịch ngợm của con vật. Vốn được nuôi để giữ nhà, song Raleigh chẳng bao giờ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Mặc dù có vóc dáng to lớn đáng sợ, nhưng con chó lại vô hại chẳng khác nào chú sóc tinh nghịch. Lũ trẻ nó, các em trai coi nó như con thú cảnh, còn cũng cực kỳ chiều chuộng nó. Chỉ cần thành viên mới nhất trong gia đình họ nhận ra rằng “con quái vật” trong mắt nàng thực ra chỉ biết to mồm sủa bậy chứ bao giờ cắn, Raleigh trở thành con thú cưng của cả nhà trong nay mai thôi.



      Nghĩ đến đó, Matt hướng mắt về phía cửa sau, nơi mấy phút trước Caroline vừa mới bước qua. nhăn mặt khi nhớ lại những kiện trong ngày. Có thể phạm phải sai lầm lớn khác. Caroline Wetherby phải là Thanh giáo đoan trang, mà là con của kẻ bài bạc, người theo phe Bảo hoàng, tên trộm, kẻ dối, và có Chúa mới biết ấy còn là những gì nữa. Nhưng đồng ý để nàng ở lại, hơn nữa còn đề nghị nàng chăm sóc các con . Tại sao? cũng chẳng biết.



      Dĩ nhiên điều đó cũng hoàn toàn đúng. Matt biết rất là khác. luôn dễ dàng bị người phụ nữ xinh đẹp lâm nạn lợi dụng. Thế nên trước đây mới lấy người vợ quá cố ai thương xót ấy, người có lẽ là sai lầm lớn nhất của cuộc đời nếu có mấy cậu con trai mà sinh cho .



      Giống như Elizabeth, em rất xinh đẹp, nhưng theo kiểu khác hẳn. Caroline khá cao ráo so với phụ nữ chung, và rất gầy. Có lẽ dạo gần đây nàng phải trải qua khoảng thời gian khó khăn. Elizabeth thấp hơn và đầy đặn hơn, gần như gợi cảm, mặc dù từ đó mang hàm ý mà muốn nghĩ đến. Có vài ký ức mấy dễ chịu mà tốt hơn hết là nên quên chúng .



      Trong khi tóc Elizabeth màu nâu vàng và xoăn tóc Caroline lại đen nhánh, giống như màu tóc của , và suôn thẳng. Elizabeth có khuôn mặt tròn hài hòa với cơ thể đầy đặn và nước da hồng hào, còn Caroline lại có khuôn mặt xương xương với những đường nét nhắn, thanh tú, và làn da trắng mịn đến nỗi những ngón tay rất muốn chạm vào. Nhưng dĩ nhiên làm việc như thế. còn là chàng trai ngốc nghếch, mà là người đàn ông trưởng thành được tôi luyện qua những thử thách cuộc đời, đủ để chẳng bao giờ chịu khuất phục trước thứ ham muốn thuần túy bản năng ấy lần nữa. hành động dại dột như thế mang lại những hậu quả gần như thể sửa chữa được.



      Tuy nhiên, và các con dần sửa chữa chúng.



      Bây giờ chỉ còn phải dạy bọn trẻ biết rằng phải người phụ nữ nào cũng giống như mẹ chúng. Có lẽ đó là điều cơ bản nhất xui khiến cho phép Caroline ở lại. Những nỗi đau từ cuộc hôn nhân của nghiêng về mặt thể xác hơn là tinh thần; nhưng còn các con , Matt e rằng tâm hồn chúng mãi mãi bị tổn thương, trừ phi làm điều gì đó.



      Vậy là quyết định cho phép em của Elizabeth trở thành thành viên trong gia đình xuất phát từ nỗi lo lắng của bậc làm cha. Nó bị tác động gì bởi đôi mắt nâu vàng rợp mi đen đầy khiêu khích tiết lộ cho biết những điều chủ nhân nó muốn giữ kín, hay khuôn miệng rộng với làn môi đầy đặn còn khiêu gợi hơn cả những đường cong cơ thể Elizabeth.



      Ít ra cũng bị tác động quá nhiều. Matt bất chợt tự hỏi liệu nàng có phải là người lang chạ bừa bãi hay . Rồi nhớ nàng co rúm lại khi chạm tay vào người nàng như thế nào, và lông mày lập tức giãn ra. Cho dù Caroline Wetherby có lỗi lầm gì, và chắc chắn là nàng có rất nhiều tội lỗi, điều đó cũng nằm trong số chúng.



      Nhận thức đó khiến Matt thấy vô cùng nhõm. nghĩ mình có thể đối mặt với chuyện như thế thêm lần nào nữa.



      Bỗng đốm sáng bập bùng lóe lên trong khu rừng bên phải thu hút chú ý của . chỉ , mà là tận hai, ba đốm sáng từ sâu hút. Gần bờ suối.



      Những tiếng sủa vui vẻ của Raleigh lập tức biến đổi khi nó cũng nhận ra những đốm sáng ấy. Đối với con chó lành như Raleigh giọng nó lúc này mang đầy vẻ đe dọa. ràng là chủ nhân của những đốm lửa lập lòe cũng nghĩ vậy, bởi vì chúng đột ngột biến mất.



      Chắc là họ thổi tắt đèn, nghĩ.



      Họ lại bắt đầu rồi, những môn đệ bí hiểm của quỷ Satan thường xuyên lui tới khu rừng này, quỷ tha ma bắt họ . Họ thực những nghi lễ phù thủy ma quái trong rừng vào ban đêm mà ai hay biết gì về nhân thân của họ, mặc dù Matt biết, hay đúng ra là từng biết, tên của ít nhất người: Elizabeth Mathieson.



      Tôn giáo của họ là Wicca – giận dữ hét vào mặt tất cả vào đỉnh điểm của cuộc tranh cãi dữ dội. Họ dùng sức mạnh của tất cả để triệu tập các linh hồn và giăng bùa phép. Mỗi lần họ lại chọn địa điểm khác nhau để tránh bị phát , và đánh dấu địa điểm đó bằng câu thần chú viết bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa để tổ chức biết được nơi tụ họp khi mặt trăng nhô cao. Bên những ánh đèn lưu huỳnh, chính mắt nhìn thấy Quỷ Satan quằn quại trong làn khói mịt mờ.



      Elizabeth dần trở nên điên loạn và tưởng tượng mình là phù thủy. Khi phát ra những chuyến đêm hôm khuya khoắt và mục đích của chúng, Matt kinh ngạc, căm phẫn và quả thực còn hơi sợ hãi nữa. Dĩ nhiên là ngăn cấm những chuyến đó, và khi chịu nghe lời, phải dùng đến biện pháp cực đoan là nhốt trong phòng vào buổi tối. Thế là Elizabeth nguyền rủa , lời nguyền rủa thực của phù thủy, trước mặt các em trai người hàng xóm tình cờ ghé chơi. Sau khi mắng chửi bằng những ngôn từ đôi khi thể hiểu nổi, liền trèo ra ngoài qua cửa sổ phòng ngủ, người chỉ mặc độc cái váy ngủ, mái tóc xõa xượi ngang lưng, rồi gào thét cầu xin quỷ Satan trả thù . Sau đêm đó, những lời đồn đại về chuyện Elizabeth là phù thủy bắt đầu lan ra. Khi bị chất vấn về chuyện này, Matt chỉ đáp lại với điệu cười khẩy, nhưng thực lòng luôn lo sợ rằng ngày kia bị bắt, bị xét xử và kết tội là phù thủy. Hình phạt cho tội danh đó là tử hình, bằng cách treo cổ hoặc hỏa thiêu như ở những vùng xung quanh. Cho dù càng ngày càng chán ghét vợ mình, cũng thể mong có kết cục như vậy. Trong khi đối với các con , kết cục như thế là nỗi kinh hoàng ám ảnh chúng suốt đời. Đó là lý do tại sao khi bị chết đuối, truy hoàn cảnh mà chỉ thấy nhõm, mặc dù điều đó có thể hơi tàn nhẫn. Nếu quả thực có nhóm người dân thị trấn tự ý kiểm chứng lời đồn, như nghi ngờ, bằng cách thử dìm Elizabeth xuống nước và gây ra cái chết của , cũng chẳng thể làm được gì để giúp sống lại. lo liệu để được chôn cất theo nghi thức Công giáo, và để yên cho vấn đề này chìm vào quên lãng.



      Nhưng những tín đồ của quỷ vẫn lui tới khu rừng. tồn tại của họ là nỗi ghê tởm đối với tất cả những người dân ngoan đạo. Chỉ riêng điều đó thôi cũng quá đủ để căm ghét và sợ hãi bọn họ.



      tràng đạn chắc chắn đủ sức để giải tán cả nhóm phù thủy, nhưng dù vậy Matt vẫn giật lấy khẩu súng nòng dài luôn được treo ở cửa sau để nhắm bắn về phía những ánh đèn vừa tắt. Ánh lửa vàng khạc ra từ khẩu súng, những tiếng nổ đanh thép, những cú giật vai cũng như mùi thuốc súng cay khiến cảm thấy khá hơn. Cho dù nỗ lực này có vô ích thế nào, ít nhất làm điều gì đó.



      Matt đứng đó lát, nhìn chằm chằm vào bóng đêm, nhưng thấy gì nữa. Sau thoáng, Raleigh nhảy tới chỗ , thè lưỡi ra năn nỉ chơi đùa cùng nó. Đối với Raleigh, vụ việc vừa rồi ràng kết thúc.



      Và cả nữa. Elizabeth mất, còn lý do gì để bận tâm tới những việc ám muội diễn ra trong rừng. Miễn là ai trong gia đình có dính dáng đến nó, chẳng việc gì phải lo lắng.



      Ôm khẩu súng tay, Matt quay gót và vào trong nhà.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :