1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi Nào Hạ Mát - Cố Tây Tước

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8 :Mỗi ngày, mỗi ngày

       

      Tin tức XX: Ngài Elvis Tịch - CEO tiền nhiệm của Thành Nghiệp, vào khoảng tháng Chín năm ngoái đột nhiên triệu tập cuộc họp báo, công bố từ chức tổng giám đốc.

      Thành Nghiệp là tập đoàn nổi, ở lĩnh vực truyền thông hay ngành giải trí đều có vị trí . Thông tin Tổng giám đốc Elvis từ chức tạo nên làn sóng dư luận sôi nổi các phương tiện truyền thông.

      Nhân viên cấp cao của Thành Nghiệp tiết lộ, Elvis chỉ muốn lui về nghỉ ngơi thời gian, có thể sang năm quay lại phục chức.

      Hai nhà báo thậm chí còn bình luận rằng, ngài Elvis Tịch từ chức để kết hôn. Nhưng cho đến bây giờ, bản thân Elvis lẫn Thành Nghiệp đều ra mặt bình luận bất cứ điều gì.

      Vào giữa tháng Mười hai năm ngoái, người luôn hành kín đáo như Elvis Tịch trong buổi hoạt động từ thiện chấp nhận cuộc phỏng vấn của ký giả về vấn đề “ kết hôn”, điều này thu hút chú ý của công chúng, có điều là đến nay người ta vẫn thể tìm ra bất kỳ thông tin gì về phu nhân của ngài Elvis Tịch, những người có liên quan cho biết, ngài Elvis Tịch dùng mọi cách để phong tỏa những thông tin đó.

      Tuần trước, báo giải trí cz đưa tin, Elvis và nữ nghệ sĩ của M-SHANG Lâm Mần dắt tay nhau vào khách sạn Khải Duyệt, chuyện trò rất vui vẻ, tình cảm.

      “An Kiệt.” Tịch Hy Thần vọng từ ngoài vào.

      “Dạ!” An Kiệt đáp, đổi tư thế tiếp tục lướt xem tin tức.

      “Em xuống đây lát.”

      “Ừm.” Tiếng miễn cưỡng vọng lại.

      “An Kiệt.” Tịch Hy Thần nhẫn nại trong vòng ba phút.

      “Ây da, em xuống ngay đây.” An Kiệt miễn cưỡng đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “Đúng là hồng nhan tri kỷ.” lắc đầu cười, tắt máy tính rồi ra khỏi phòng.

      An Kiệt vừa bước xuống phòng khách lập tức nhìn thấy chiếc xe đạp màu da cam: “Ấy, mới đặt mua mà có rồi.”

      Tịch Hy Thần nghiêng người dựa vào thành sofa: “ còn nghĩ là công ty vận chuyển gửi nhầm cơ đấy!”

      Ngắm nghía chiếc xe mình đặt mạng hôm qua, thực tế khác với tưởng tượng của là mấy, tất nhiên là rất vừa lòng: “Em ra ngoài đạp vòng.”

      Tịch Hy Thần kéo lại: “Em có biết xe đạp đấy?”

      “Đương nhiên.”

      “Tối nay Hoa Thịnh ăn cơm nhé!” vòng hai tay ôm lấy .

      An Kiệt nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thế lần này là vì lý do gì?”

      “Vì nấu gì em cũng chê.” Tịch Hy Thần thở dài, rồi hôn người nào đó cười.

      An Kiệt dùng hết sức đẩy ra: “Hy Thần, ngày mai thăm gia đình Phác Tranh, quà chuẩn bị đầy đủ chưa?”

      “Bộ sưu tập tranh giúp trẻ phát triển trí tuệ.”

      biết phải làm sao, lắc đầu: “Trẻ sơ sinh ngốc chút nhìn dễ thương hơn.”

      “Trẻ thông minh được ăn kẹo.”

      An Kiệt kiễng chân, cắn vào cằm , cười đùa: “Được ăn kẹo nè.”

      Mắt Tịch Hy Thần chợt sáng lên.

      An Kiệt quay người đẩy xe, Tịch Hy Thần gọi , giọng dịu dàng: “Em cẩn thận chút nhé, đừng xa quá!”

      “Em biết rồi.” Như nghĩ ra điều gì, quay đầu lại : “Hôm nay em thích ra ngoài ăn, nhớ nấu cơm nhé, ngài Tịch Hy Thần.”

      An Kiệt quanh khu biệt thự nửa tiếng, định đạp xe trở về đột nhiên có con chó to từ vườn cây cảnh của nhà gần đó, cứ thế hướng về phía sủa, sợ đến mức tim như muốn rụng ra, con chó đó đứng lên còn cao hơn , dáng vẻ rất hung dữ, vả lại đối với tình hình bây giờ, may mà nó bị xích, nếu , có quăng cả xe cũng chạy thoát. bình tĩnh lại, nhanh chân đạp, cho tới lúc nhìn thấy người chủ vội vàng từ trong nhà chạy ra quát nạt nó, mới quay đầu lại, còn sợ hơn lúc nãy, người chủ đó còn dẫn theo hai con chó săn to khỏe.

      xin lỗi, tiểu thư!”

      An Kiệt dám quay đầu lại đáp, nhanh chóng đạp xe thoát khỏi nơi đó.

      Sau khi về tới nhà, kể cho chồng nghe. Tịch Hy Thần nhớ lại, rằng ngày xưa người đó huấn luyện thú, sau khi nghỉ hưu về đây sống, vì thích chó nên nuôi rất nhiều, nhưng làm ai bị thương bao giờ.

      An Kiệt nghe xong liền gật đầu, sau cùng mới hỏi: “Sao biết được những điều đó?”

      Tịch Hy Thần từ từ nở nụ cười, xếp lại hoa quả: “Trước khi chuyển tới đây có tìm hiểu qua.”

      An Kiệt biết thế nào, nhưng nghĩ lại thấy hành động này đúng là phong cách làm việc của Tịch Hy Thần cởi áo khoác, vào phòng bếp.

      cần em giúp gì ?”

      , làm được.” Tịch Hy Thần thái cà chua, tư thế nhìn có vẻ rất khó khăn, làm cơm vẫn có thói quen đeo kính, phong thái nho nhã.

      An Kiệt về phía chiếc bàn đá cẩm thạch, tiện tay lật xem cuốn sách dạy nấu ăn ngay bên : “Hôm nay làm món gì thế, bít tết và khoai tây à?”

      “Bít tết, nhưng có khoai tây, em ăn thử cà chua nhé!”

      cần.” An Kiệt đối với cà chua xin miễn.

      “Ừm.” Tịch Hy Thần quay người nghịch nghịch ngón tay , An Kiệt nghi ngờ liền quay người bước . đưa tay ôm cổ , sau đó dùng sức hôn sâu.

      “Mùi vị thế nào?”

      An Kiệt liếm liếm bên mép, bình tĩnh đáp: “ tồi.”

      Tịch Hy Thần nở nụ cười đầy quyến rũ, đứng sang bên rồi uống ngụm chỗ nước hoa quả được uống nửa: “Nước ép cà chua. nghĩ dần dần rồi em thích hương vị của nó.”

      “…”



      Chương 9 :Mãi mãi xa



      An Kiệt từ phòng Phác Tranh thăm em bé ra, em bé trắng nõn, nhìn cực kỳ dễ thương, thế nhưng trẻ trăm ngày tuổi lại rất thích ngủ, tỉnh giấc được bao lâu lại nằm trong lòng mẹ ngủ say. An Kiệt dám quấy rầy, nhanh chóng ra ngoài.

      Tịch Hy Thần ở ngoài phòng khách cùng Niên Ngật đánh cờ. Phác Tranh siêu thị mua đồ ăn, bà Phác chuẩn bị đồ ăn trong bếp.

      An Kiệt ngó trái ngó phải, nhăn mặt tỏ vẻ buồn chán, sau đành phải tới bên cạnh Tịch Hy Thần xem đánh cờ.

      Luật cờ vua và luật cờ tướng có chỗ giống, có chỗ khác, An Kiệt từ cùng Phác Tranh chơi cờ vây, cờ phi hành(1), còn cờ tướng chưa từng đánh, thế nhưng xem lúc cũng dần dần hiểu được chút ít, ngược lại còn cảm thấy thú vị.

      “Hy Thần, tượng nước đằng trước kìa, ăn con mã kia .”

      Tịch Hi Thần ngước lên nhìn “Tượng thể   thẳng.”

      An Kiệt cứng miệng, hai phút sau lại có ý kiến: “Xe kìa, xe kìa!”

      Tịch Hy Thần lần này quay đầu lại, : “Xe thể chéo.”

      An Kiệt bị đả kích, xem hồi, dám phát biểu ý kiến nữa, mặt tiu nghỉu vẻ có gì thú vị, định rời bàn tay đặt bàn nhàng kéo tay lại.

      “An Kiệt thích đánh cờ tướng ?” Niên Ngật ngồi đối diện hỏi.

      An Kiệt nghĩ lát, thực ra cũng phải là thích lắm, chỉ cảm thấy có chút mới mẻ.

      “Em có thể bảo chồng em dạy, Tịch Hy Thần hồi học đại học là kiện tướng cờ tướng đấy.”

      sao?” Nghe thấy thế, tinh thần bay ít nhiều.

      Niên Ngật cười: “Ở trường Đại học F của bọn ngày trước, câu lạc bộ cờ tướng ít được chú ý lắm, nhưng từ khi Tịch Hy Thần gia nhập, cờ tướng lại trở thành bộ môn hot nhất lúc ấy.”

      ấy lợi hại đến thế sao?”

      “Lợi hại là chuyện. Thời ấy, bao nhiêu xinh đẹp chỉ vì Tịch Hy Thần mà tham gia câu lạc bộ cờ tướng, đám nữ sinh đến cả con mã cũng phân biệt nổi, haizz, tất cả đều đến để ngắm chàng đẹp trai này. Lúc ấy, câu lạc bộ của bọn cũng có chàng bảnh trai, là hội trưởng, năm thứ tư đại học mà chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng ấy, đêm vui mừng đến mức ngủ được, chạy tới phòng Tịch Hy Thần van xin chàng ta nhận chức phó hội trưởng, cố sống cố chết trước lúc tốt nghiệp giữ Tịch Hy Thần ở lại câu lạc bộ”, Niên Ngật sôi nổi .

      Tịch Hy Thần nước cờ, đáp: “Tiền bối, tôi nhớ hơn tôi năm tuổi, còn nữa, chúng ta phải bạn cùng trường.”

      “Ha ha!” Niên Ngật cười. “Bình thường hay chuyện với Vương Thành, nghe nhiều nên quen tai.”

      Vương là bạn học cùng Tịch sao?”

      “An Kiệt, em gọi Vương Thành là nghe sao thuận tai thế, vậy mà lúc nào cũng gọi là Niên tiên sinh này, Niên tiên sinh nọ.” Niên Ngật hướng về phía Hy Thần: “Hay là do cậu xấu gì tôi làm ấy xưng hô với tôi như người xa lạ thế?”

      Niên Ngật , cũng thèm trả lời, chỉ cúi đầu nhìn những quân cờ, cánh tay ở dưới bàn nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại.

      Niên Ngật bình thường cũng mong Hy Thần đáp lại lời : “Vương Thành với Hy Thần là bạn thời đại học, nghe còn ở chung phòng nữa.” Niên Ngật quay người về phía An Kiệt tiếp tục “ký ức năm xưa”: “An Kiệt, ngày trước chồng em là hot boy của trường đấy!”

      “Hot boy?...” An Kiệt ngạc nhiên, quay sang nhìn Hy Thần, định cười bàn tay ở dưới bàn từ từ ấn mạnh vào tay .

      Niên Ngật nhiệt tình bổ sung: “Nghe ngày ấy có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ta, lúc ấy à, lợi hại nhất phải kể đến hoa khôi khoa Ngoại ngữ, theo đuổi hai năm liền, thế mà Tịch Hy Thần cứ trơ ra cho người ta lấy cơ hội, sau này người con ấy quá đau lòng mà đồng ý người theo đuổi ấy ba năm, Vương Thành luôn miệng đáng tiếc, ấy vừa cao ráo vừa xinh đẹp. Hy Thần, có đúng là bông hoa đó rất đẹp ?”

      Hy Thần vẫn chăm chú vào bàn cờ: “ nhìn kỹ mặt.”

      Niên Ngật “Hả?” tiếng rồi tiếp tục: “Sau này có tài nữ ở bên khoa Thương mại quốc tế tha thiết công tử Tịch đây nhưng cũng nghe đồn rằng Tịch Hy Thần trong tim có người khác rồi, tài nữ năm lần bảy lượt theo đuổi, cuối cùng đành chọn cách bỏ cuộc, tóm lại tôi rất tò mò, Elvis, tin đồn đấy có ?”

      Hy Thần cầm quân tướng lên: “Chiếu tướng, tiền bối, thua rồi.” Tịch Hy Thần đứng lên, nở nụ cười tự nhiên. “Tiền bối, hóa ra và Vương Thành ở công ty nhàn hạ đến thế, tôi nghĩ, kỳ nghỉ của tôi kéo dài thêm thời gian nữa chắc cũng có vấn đề gì nhỉ?!”

      Niên Ngật ngó lại bàn cờ, chớp mắt rồi lại chớp mắt.

      Tịch Hy Thần cười, ôm An Kiệt ra khỏi cửa.

      Niên Ngật với tay ra: “Hai người định đâu vậy?”

      “Tôi cùng An Kiệt ra ngoài dạo chút.” Dừng lại lát, Tịch Hy Thần quay lại, nở nụ cười: “À, đúng rồi, tiền bối, An Kiệt cũng học ở trường phổ thông trung học thuộc Đại học F đấy.”

      Thời khắc chạng vạng, mặt trời sắp lặn đỏ rực phía chân trời, đường người thưa hẳn, An Kiệt trước, Tịch Hy Thần theo sau. An Kiệt quay đầu lại , Tịch Hy Thần đáp hoặc cười. gần bên , rất gần, bao giờ quá xa.

      Chú thích :

      (1) Gần giống trò chơi cá ngựa ở Việt Nam.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10 :Trẻ con, trẻ con


      Trời tối hẳn, nhà họ Phác đèn điện sáng trưng, bàn đầy người cùng dùng bữa tối, chuyện trời dưới đất, khí vui vẻ, sôi nổi.

      Bà Phác tỏ ra vô cùng sung sướng trước những lời nịnh nọt của Niên Ngật, hỏi đông hỏi tây, cả sở thích lẫn những cái có cảm tình, hóa ra là để tìm đối tượng cho .

      Niên Ngật mực từ chối, việc đó vội cũng được.

      “Cháu xem, đàn ông ở đây kể tuổi cháu là lớn nhất, mà đến giờ vẫn chưa kết hôn, chỉ là chưa gặp được người mà thôi. Nào nào, xem cháu thích như thế nào để dì giới thiệu cho , đảm bảo thành công.”

      Niên Ngật cười khổ: “ mà, dì à, cháu vội gì hết!”

      “Mẹ, họ từ có mắt nhìn xa, chắc gì mẹ chọn ấy ưng”, vợ Phác Tranh cười chen vào.

      Bà Phác cân nhắc lát rồi xua xua tay: “Bây giờ còn trẻ, chọn cho kỹ, được được, từ từ chọn .”

      Niên Ngật nghe xong, lập tức vòng tay hành lễ: “Cám ơn lão Phật gia khai ân”, làm cả bàn được trận cười vỡ bụng.

      “Hy Thần, chuyện mảnh đất ở Thượng Hải lần trước vẫn chưa lời cám ơn cậu được”, Phác Tranh .

      Tịch Hy Thần ngẩng đầu mỉm cười: “Em có giúp được gì đâu.” Nhìn thấy An Kiệt bóc tôm ăn, liền lấy giấy ăn lau sạch tay cho , tiện tay bóc giúp .

      Phác Tranh cười ha ha: “Nếu phải là cậu chuyện với bên chủ thầu công ty của tụi làm sao cạnh tranh được.” rồi, cung kính nâng cốc bia hướng về phía Hy Thần.

      “Công ty các thực lực cũng tồi”, Tịch Hy Thần thực.

      Phác Tranh cười rạng rỡ: “Quá khen, công ty tư nhân thôi mà, hy vọng năm mươi năm sau có thể cạnh tranh thị trường.”

      “Chí lớn hiên ngang, tôi đầu tư”, Niên Ngật bổ sung.

      “Được thôi!”

      bữa cơm đầm ấm ngập tràn tiếng cười, Tịch Hy Thần rất ít khi chuyện, trước mặt người lạ thường chỉ im lặng lắng nghe.

      “An Kiệt, khi nào định có em bé đây?” Ăn xong, ngồi chuyện, vợ Phác Tranh hỏi.

      ôm em bé chơi đùa, nghe thấy thế An Kiệt dừng lại, cười đáp: “Tịch Hy Thần hình như thích trẻ con.”

      Bà Phác từ phòng bếp cầm hoa quả ra tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ấy, An Kiệt, Tịch Hy Thần muốn có con sao?”

      An Kiệt gật đầu: “Vâng ạ”, rồi nắm lấy bàn tay xinh của em bé, chọc chọc làm nó cười vang.

      Ngồi cách đó xa, Tịch Hy Thần liếc qua, nhìn cười cười rồi quay đầu lại tiếp tục xem tin tức. Niên Ngật ngồi bên cạnh xích lại gần hơn: “Đàn ông đương nhiên phải đặt nghiệp lên hàng đầu!”

      Bà Phác đương nhiên có ý kiến, đặt đĩa hoa quả xuống, ngồi cạnh An Kiệt, đón lấy đứa bé: “Hai đứa cũng còn trẻ nữa, đừng chỉ chăm chăm nghĩ đến thế giới riêng của hai người, bây giờ là thời điểm tốt!”

      “Dạ!” An Kiệt ngoan ngoãn gật đầu.

      Tịch Hy Thần khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa đầu, đúng là vợ ngày càng thông minh, lanh lợi rồi.

      Hơi xa, nhà phía Đông thành phố, bên bên phía Tây, phải mất bốn mươi phút, An Kiệt dựa vào cửa sổ xe, ngắm cảnh về đêm.

      Đèn đỏ, xe dừng lại, Tịch Hy Thần quay qua nhìn sắc mặt An Kiệt, rồi gọi : “An Kiệt.”

      “Hả?” An Kiệt từ từ quay người lại. “Gì thế ?”

      Tịch Hy Thần đưa tay vuốt má : “Em muốn có con chứ?”

      An Kiệt ngây người, trả lời.

      Tịch Hy Thần dịu dàng nhìn : “Chờ hai năm nữa, được ? Chờ cho em khỏe hơn chút, chúng mình sinh em bé nhé!”

      An Kiệt thở dài: “Sức khỏe của em rất tốt.”

      được, tại vẫn chưa được.” Tịch Hy Thần kéo vào lòng, giọng : “An Kiệt, rất sợ... muốn có bất kỳ mạo hiểm nào.”

      Sáng hôm sau, An Kiệt nhận được cuộc điện thoại, đại ý là muốn tới văn phòng luật làm việc, cần phỏng vấn mà đến làm ngay. luôn nghĩ mình gửi hồ sơ như ném đá xuống biển, ngờ lại nhận được tin tốt như thế này.

      An Kiệt bỗng hoảng hốt, váy áo chưa chuẩn bị, vội vã trèo lên tầng hai, thấy Tịch Hy Thần đọc báo ôm chầm lấy .

      Hy Thần cười: “Chuyện gì vậy? Sao vui thế?”

      An Kiệt cười hì hì nhìn : “Em tìm được việc rồi.”

      Tịch Hy Thần kéo lại, ôm đặt đùi mình, rồi vuốt vuốt những lọn tóc dài của : “Công việc gì?”

      “Trợ lý luật sư.”

      “Trợ lý luật sư...” Tịch Hy Thần cười hỏi: “Qua vòng phỏng vấn rồi sao?”

      An Kiệt lắc đầu: “ cần đến phỏng vấn, họ muốn em ngay tuần sau đến nhận việc. Vui quá, em cảm thấy rất hạnh phúc!”

      Chỉ nghĩ tới thôi cảm thấy vui thở nổi, cứ như là giấc mơ, muốn có công việc, lương ít cũng sao, chỉ là muốn có công việc, muốn mình làm gì cả.

      “Ừm... Tốt quá, thế công ty luật nào vậy?”

      An Kiệt định đột nhiên linh tính như mách bảo phải cảnh giác, bèn nheo mắt nhìn : “ hỏi làm gì?”

      Tịch Hy Thần cười, nét mặt đổi: “ chỉ muốn được đưa em làm, mồi ngày.”

      An Kiệt tỏ vẻ nghi ngờ: “ ?”

      “Em nghi ngờ hả?”

      “Nghi ngờ”, An Kiệt thành đáp. “ ra là người vô cùng... vô cùng tồi.”

      Tịch Hy Thần nhắm mắt, hàng mi khẽ rung rung rất cuốn hút, đôi môi cong nhè nâng lên: “Ờ, tồi ở chỗ nào?”

      “Vấn đề ở đây là chỗ nào cũng tồi.”

      Hy Thần khẽ thở dài, đưa hai tay ra ôm chặt lấy khuôn mặt An Kiệt, nhè cắn môi .

      An Kiệt cười khúc khích: “Làm gì thế?”

      “Làm việc xấu xa.” Cánh tay buông lỏng mạnh mẽ kéo lại, để chạy thoát, rồi chầm chậm hôn , càng lúc càng nồng nhiệt.

      An Kiệt cúi người, kéo áo xuống, da mặt trắng nõn trong phút chốc đỏ lên cùng những hạt mồ hôi rịn xuống: “Em bé...”

      Tịch Hy Thần dừng lại, lúc sau cười, : “Em muốn trả thù hả, An Kiệt?” xong, đứng dậy, ôm lấy An Kiệt rồi nâng lên, cứ thế vào phòng ngủ.

      An Kiệt hoảng hốt: “Aaaa...”

      “Đừng lo, có em bé được.”

      phải vấn đề đó chứ? Là vấn đề đó sao?


      Chương 11 :Ở nhà phải là tồi


      Tịch Hy Thần là người đàn ông khá thành đạt, đối với người nổi tiếng mà bận bịu đủ chuyện, vậy nên từ lúc tốt nghiệp, rời trường, mỗi năm đều nhận được ít thư mời quay trở lại trường thuyết giảng hoặc chủ trì vài hoạt động chào mừng đơn giản. Ngày trước vì công việc bận rộn và cũng mấy hứng thú, rất ít tham gia những hoạt động như thế, lần này lại nhận được thư mời đến diễn thuyết về đề tài khủng hoảng tài chính. Thực ra, thích ở nhà, ngoài những việc cần thiết, bao giờ chủ động tham gia. tiện tay ném tấm thiệp mời lên mặt bàn đá.

      An Kiệt từ tầng hai xuống. Hôm nay phải làm nên ăn mặc khá chỉnh tề, cơ thể hơi gầy của trong bộ vest sẫm màu trông thanh thoát. Tịch Hy Thần từ phòng khách ra cứ ngoái lại nhìn .

      “Chào buổi sáng!”

      làm chocolate mousse, thêm ca cao nhé!”

      “Vâng!” đến bàn ăn, kéo ghế ngồi. “Tịch Hy Thần, nhìn xem em có nên buộc tóc lên ?”

      “Ừm, buộc lên nhìn đẹp hơn.”

      ?”

      .” Tịch Hy Thần vào quầy bar lấy ra hai ly ca cao nóng. “Chờ chút, đưa em .”

      được.” về mặt này, An Kiệt nhất quyết chịu nhường bước. uống ngụm ca cao, quá ngọt, vị rất vừa miệng.

      cho thêm sữa à?”

      cho chút.” Giọng Tịch Hy Thần lạnh nhạt. “Em cự tuyệt ngày càng dứt khoát rồi đấy, An Kiệt.”

      “Em nhớ ngày trước mình còn dứt khoát hơn ấy chứ.”

      “Ừm, cũng đúng.” Tịch Hy Thần chau mày thừa nhận, dừng chút rồi lảng sang chuyện khác chẳng liên quan đến vấn đề vừa : “Tối qua đọc được email, là của em. Sorry, cố ý mở ra xem.” Câu này rất lòng, phòng khách có hai máy tính nhưng An Kiệt lại thích dùng máy tính của nên email, MSN của thường để ở chế độ tự động đăng nhập. “Người gửi là Diệp Lận, nội dung là cậu ta muốn gặp em.”

      An Kiệt quay người lại nhìn.cười. “ lại nghĩ là có gì phải ngạc nhiên.”

      Văn phòng làm việc của An Kiệt tầng chín, thang máy trong chớp mắt có thể nhìn thấy dòng chữ vàng sáng chói: “Văn phòng luật sư XX”. Rút từ trong túi ra tập hồ sơ, đẩy cửa bước vào. Phòng làm việc rộng rãi, có hơn mười chiếc bàn, bảy, tám người bận bịu với công việc của mình, ngoài cùng là hai người, người đứng, người ngồi, thảo luận trước tập tài liệu. hơi do dự, lúc này đến làm phiền họ, có vẻ hay cho lắm. nghĩ ngợi người đứng nhìn thấy , cười tươi rồi bước tới: “Giản tiểu thư phải ?”

      “Vâng!”

      “Tôi là La Thiều, người chuyện với qua điện thoại tuần trước.”

      An Kiệt gật đầu chào: “Xin chào!”

      “Chào !” La Thiều quay sang căn dặn người vừa cùng thảo luận khi nãy: “Phương Tân, pha cho tôi hai cốc cà phê, mang vào phòng làm việc của tôi.”

      An Kiệt nghĩ ngợi, cuối cùng đưa tập hồ sơ ra.

      cần, bản sơ yếu lý lịch gửi qua email tôi xem qua, thực ra mà , Giản tiểu thư đến văn phòng chúng tôi làm việc đúng là phí phạm người tài.”

      Vào tới phòng làm việc, chỉ chiếc ghế đối diện : “Mời ngồi!”

      “Cám ơn!” An Kiệt biết câu “phí phạm người tài” chỉ là khách sáo. “Văn phòng tuyển dụng tôi, tôi rất cảm kích, đó là còn chưa kể tôi vẫn chưa có kinh nghiệm.”

      “Kinh nghiệm có thể từ từ tích lũy.” ta rút ra tờ văn bản từ trong ngăn kéo. “Đây là toàn bộ dừ liệu về những vụ án chúng tôi thụ lý vài năm gần đây, còn số vụ được xử lý, có thời gian nghiên cứu thử xem sao, trước tiên làm quen cái ”.

      An Kiệt nhận lấy, ngẩng lên hỏi: “Tôi cứ nghĩ đối với nhân viên mới đây phải là những tài liệu cơ mật chứ?”

      La Thiều nghĩ lại có thể thẳng thắn đến thế, nửa đùa nửa : “ xứng đáng được tín nhiệm.” Rồi nghĩ đến mình có việc, thêm: “Tuần sau tôi phải công tác, tôi sắp xếp người hướng dẫn , có vấn đề gì chứ?”

      ạ!” Thực ra, vấn đề ở đây là người phụ trách hình như đối xử với hơi khách khí, còn nữa, hiệu suất làm việc của luật sư rất cao, cho rằng hôm nay chỉ đến để thông báo, ngày mai mới bắt đầu làm việc.

      “Luật sư La.” Phương Tân gõ cửa rồi vào. “Lâm Kiểm gọi điện nhắn phải qua tòa án chuyến, ta càng nhanh càng tốt.”

      “Chuyện này gấp.” La Thiều khoát tay, tiện thể chỉ tay vào An Kiệt: “Vị này là Giản tiểu thư, đưa ấy tham quan, làm quen với môi trường làm việc ở đây, tiện với Âu Dương qua phòng tôi có việc.”

      “Vâng!”

      An Kiệt vừa ra khỏi phòng làm việc, điện thoại bàn làm việc của La Thiều đổ chuông, nhìn số điện thoại, mỉm cười: “ ấy tới rồi... Ha ha, tôi nhất định phải giúp chứ! Được, được... Vậy có thời gian tới ăn bữa cơm... Được, lời phải giữ lấy lời đấy.”

      Công việc của An Kiệt rất nhàn hạ, có thể là do ngày đầu làm, người chỉ dẫn của là luật sư Âu Dương - người rất có tiếng trong ngành, nghe mấy lần được lên truyền hình, tuy là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng đối với người khác rất thân mật, chỉ vài lần sai photo giấy tờ, kiểm tra điều khoản tiếng , thời gian còn lại sai làm gì nữa. có việc gì làm, trong lúc rảnh rỗi nhắn tin cho Tịch Hy Thần, kết quả là cả cũng chú ý đến . Cuối cùng, đành ngồi ngây ra nhìn máy tính, thầm nghĩ, thực ra ở nhà cũng phải là tồi.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12 : Bạn cấp ba


      “Giản An Kiệt?” Triệu Du xách giỏ đồ lòng đầy nghi hoặc

      An Kiệt quay đầu lại, trước mặt người phụ nữ ăn mặc sành điệu, trang điểm khéo léo: “Là... Cậu là...”

      “Đúng là cậu rồi!” Triệu Du có phần kích động . “Vừa nãy mình còn dám nhận, cậu thay đổi nhiều quá! Mình là Triệu Du đây, cùng học lớp mỹ thuật hồi lớp mười với cậu, lẽ cậu nhớ mình?”

      Thực ra có mấy ấn tượng nhưng vẫn lịch gật đầu đáp lễ: “Chào cậu!”

      “Ôi, tính cách hề thay đổi, vẫn lạnh lùng như trước.”

      An Kiệt biết phải tiếp chuyện thế nào, chỉ hỏi: “Cậu có việc gì ?”

      Triệu Du bắt đầu tấn công: “Cậu ấy à, sao vẫn đáng ghét như thế?” Cúi xuống nhìn thấy An Kiệt đẩy xe đồ, lại hỏi: “Mua nhiều đồ thế! À, Diệp Lận đâu? Cậu ấy có cùng với cậu ? Người con trai tốt đó, hai,ba năm rồi mình gặp.”

      phải cậu có việc gì sao?” Phải hỏi hỏi lại đến hai lần có thể biết muốn trả lời như thế nào.

      Triệu Du đúng là thần kinh rồi: “ thẳng ... hai người kết hôn chưa?”

      An Kiệt thở dài: “ Triệu...” người đàn ông bước tới, cắt ngang cuộc chuyện của hai người: “Triệu Du, cuối cùng cũng tìm được em! Nhoắng cái thấy em đâu!”

      Người đàn ông này mặc áo măng tô, độ dài vừa phải, rất hợp với dáng người, nhìn thấy An Kiệt liền cười hỏi: “Đây là...?” Đương nhiên là có ý hỏi Triệu Du.

      “Bạn hồi cấp ba, ấy là Giản An Kiệt.” Triệu Du giới thiệu: “Chồng mình, Thi Viễn.”

      Sau đó... An Kiệt hoàn toàn hiểu sao họ nhất định muốn cùng mua đồ.

      “Diệp Lận cùng cậu à?”

      muốn giải thích nhiều, chỉ lạnh nhạt đáp, khi tới khu bày bán hoa quả liền chọn vài hộp dâu tây, kết quả lại bị đặt về chỗ cũ: “Cậu nhiều tiền nhỉ? Những hộp hoa quả này rất đắt, chỗ hoa quả bán lẻ rẻ hơn nhiều.”

      sao.” An Kiệt khẽ thở dài, đưa tay ra nhặt hộp dâu bị Triệu Du bỏ xuống lên.

      , mình giúp cậu, đảm bảo vừa tươi vừa rẻ.”

      “Haizz, sao mà.”

      “Thi Viễn, giúp ấy đẩy xe .” Triệu Du đánh vào người An Kiệt: “Sao vóc dáng cậu vẫn thon thả vậy? Sau khi kết hôn mình béo lên rất nhiều, gần đây toàn uống thuốc giảm béo, chẳng có chút hiệu quả, mất toi vài trăm đồng.”

      An Kiệt bất lực nhìn chiếc xe đấy của mình bị kéo ...

      “Bây giờ cậu làm việc ở đâu?”

      Thi Viễn rất muốn đỡ lời để tránh làm phiền nhưng thể chen vào được. Tính khí của Triệu Du đúng là mấy ai chịu nổi, may mà bạn trung học này dễ tính, chứ người ta bỏ lâu rồi.

      An Kiệt cam chịu số phận: “Văn phòng luật.”

      “Văn phòng luật? Là luật hành chính à? Thực tế cậu làm những việc gì? Lương mỗi năm bao nhiêu?”

      lắm.” dừng lại trước quầy bán xoài, lưỡng lự biết có nên chọn ít hay , Hy Thần có thể cho ăn.

      Triệu Du ngơ ngác: “Sao lại tiền lương?”

      “Triệu Du.” Thi Viễn cười khổ sở thay đổi chủ đề: “Giản tiểu thư, mua nhiều đồ thế này, mình liệu có mang nổi ?”

      Triệu Du khoát khoát tay: “Chúng mình có xe, để chúng mình đưa cậu về. Có câu mình luôn muốn hỏi. An Kiệt, các cậu... kết hôn chưa? Trước kia có vài lời đồn đại, cũng biết là hay giả, họ cặp đôi đẹp nhất, được mọi người ngưỡng mộ nhất mỗi người ngả rồi.”

      “Ừm.” vô thức gật đầu, trả lời rất mơ hồ.

      “Mình biết mà.” Triệu Du kêu lên. “Gia Trân chỉ được cái linh tinh, các cậu hợp nhau quá còn gì, Diệp Lận vừa đẹp trai vừa kiếm được nhiều tiền. Cậu biết chứ, chẳng phải trước kia cậu ấy chụp ảnh quảng cáo cho hãng nước giải khát à? ở văn phòng của bọn mình đặc biệt thích cậu ấy, mình cậu ấy là bạn học, bây giờ nghĩ lại thấy thể tưởng tượng được bạn thời trung học toàn là ngôi sao nổi tiếng.”

      An Kiệt nghe với thái độ lạnh nhạt, chút thiết tha, cũng gì.

      “Chẳng phải em muốn mua trám sao?” Thi Viễn nhắc nhở, Triệu Du kêu lên tiếng rồi nhanh chóng quay lại chỗ quầy bán trám.

      “Xin lỗi, ấy đúng là người hay .”

      An Kiệt lắc đầu, rất tự nhiên đáp: “ ấy là người tốt.”

      Mặc dù có hơi khách sáo nhưng Giản này có vẻ lạnh lùng như vẻ bề ngoài, tính cách xem ra khá ôn hòa.

      ngại quá, làm lỡ thời gian của .”

      sao, cảm ơn.” An Kiệt nhận xe đựng đồ, lịch kéo sang bên quầy thanh toán khác rồi nhặt đồ để lên bàn.

      qua quầy cà phê, thoáng thấy cái bóng rất quen chọn sa lát.

      “Em ghét nước xốt cà chua.”

      đẩy xe sang bên cạnh, đầu óc hoa lên còn chút sức lực.

      “Mua xong hoa quả chưa?” Tịch Hy Thần cầm hộp sa lát ngô lên, đặt vào xe chở đồ, quay sang mỉm cười. “Sao thế?”

      “Vừa gặp người bạn.”

      đội chiếc mũ bóng chày lên đầu : “Rồi sao nữa?”

      “Rồi sau đó em mua hoa quả.” đến đây, bật cười. “Hy Thần, tự nhiên em thấy thời trung học ra cũng rất vui.”

      “Hử? về mặt nào?”

      “Rất nhiều mặt, ví dụ như tình bạn, ví dụ như... mối tình đầu của em.” xong, hắng giọng rồi như nghĩ ra chuyện gì: “Tịch Hy Thần, năm kiếm được bao nhiêu tiền?”

      “Cái gì?”

      “Mức lương, em chỉ tham khảo chút thôi.” về cơ bản, tham khảo người này có khả năng gặt hái cao hơn.

      Tại quầy thanh toán, hai người ngạc nhiên khi lại gặp Triệu Du, An Kiệt dựa vào lưng Tịch Hy Thần, chờ thanh toán.

      Giản!” Thi Viễn tay xách giỏ đồ đứng xếp hàng sau hai người. Triệu Du tới: “A, An Kiệt.”

      An Kiệt cười cười: “Hai người mua xong đồ chưa?”

      “Haizz.” Vừa mở miệng là lại kìm được, Triệu Du kể khổ: “Tất cả là tại chổ đồ ăn đó, ăn kiêng được, nhiều lúc tớ thấy bất lực, chỉ muốn bỏ cuộc cho rồi.”

      An Kiệt suy nghĩ lát: “về mặt này mình rành lắm, cậu hỏi Gia Trân ấy, ấy rất có kinh nghiệm trong vấn đề này.”

      Triệu Du nghe thấy thế tỏ ra kích động : “Nghe ấy bày bằng mình tự mò, cậu chả biết gì hết, dạo này ấy còn béo hơn cả mình.”

      Triệu Du hình như rất hay câu: “Cậu chả biết gì hết”, “Sorry vì giúp được gì cho cậu.”

      Tịch Hy Thần nhận tờ hóa đơn thanh toán từ nhân viên phục vụ để ký rồi quay sang vào tai : “Em có cần thêm chút thời gian để chuyện ?”

      cần đâu.” Thực ra chịu đựng đến mức này là quá nhẫn nại rồi, trong phút chốc bắt đối với ai cũng nhiệt tình đúng là hơi khó. liền quay về phía vợ chồng Triệu Du, : “Vậy tạm biệt nhé!”

      Triệu Du vô thức vẫy vẫy tay, nhìn theo bóng hai người rời rồi mới định thần lại, người ở bên cạnh Giản An Kiệt phải là Diệp Lận mà là người đàn ông khác, có chuyện gì vậy? Càng bực mình hơn là, Triệu Du thở dài tiếng, vừa nãy rất muốn hỏi ngọn ngành, tò mò đến mức mắt trố ra nhìn hai người, nhưng mà người đàn ông bên cạnh An Kiệt đó, biết tại sao khiến cho người ta có cảm giác muốn tìm hiểu cũng có gan làm!

      thôi, còn nhìn gì nữa.” Thi Viễn dúi vào tay túi đồ ăn.

      Triệu Du , giọng mơ hồ: “ có thấy ta nhìn quen quen ?”

      Thi Viễn hỏi “ ta” là ai, chỉ : “.”

      với em .”

      là em thể ngày tào lao được sao?”

      được.” Triệu Du vuốt cằm, nghiêm túc : “Nhìn cái là biết đó là người đàn ông cực kỳ thành công trong nghiệp... Em có cảm giác... ừm, người đàn ông này còn hơn cả Diệp Lận ấy chứ!”

      Thi Viễn tiếp tục im lặng, dù sao vợ cũng là người hay suy nghĩ lung tung.

      Năm giây sau, Triệu Du hoảng hốt kêu lên: “Từ từ , Tịch... Cái gì, mình vừa gặp thương nhân nổi tiếng sao?!”

      Chương 13 :Mưa dấm thấm lâu


      Người ta thường sau khi kết hôn thể chuyện tình cảm lãng mạn, mà chuyện cơm áo gạo tiền, tất nhiên đối với cặp đôi Tịch Hy Thần và Giản An Kiệt, hai người lại theo kiểu chủ nghĩa lãng mạn, tuy có lúc cũng tranh luận ăn gì vào buổi tối nhưng tình cảm lãng mạn bị vơi chút nào. Nếu có chút gì đó thay đổi, chắc là hôn nhân làm cho trái tim hai người càng ấm áp như dòng suối chảy vô tận mà thôi.

      Ví dụ như, trừ thời gian ra ngoài bận việc, hai người đều thích ở nhà. An Kiệt ngôi nhà của mình, Tịch Hy Thần người trong ngôi nhà đó, thực chất là như nhau.

      Thường sáng Chủ nhật Tịch Hy Thần kéo vợ cùng ngủ nướng, tới mười , mười hai giờ mới thả ra, ăn sáng thành ăn trưa. Nếu như thời tiết tốt, buổi chiều An Kiệt có thể ra ngoài dạo hoặc đạp xe vòng quanh khu nhà, còn Tịch Hy Thần thường có việc của mình. Nếu trời mưa, An Kiệt chỉ còn cách vào thư phòng đọc những cuốn sách thích, nhưng tính hơi nóng nảy khi...Nếu Tịch Hy Thần gõ cửa hai lần còn đủ nhẫn nại để đọc sách nữa... Nguyên nhân tất nhiên cần nghĩ cũng có thể đoán được. Đương nhiên, nếu đều có hứng, hai người có thể cùng nhau xem phim ở rạp chiếu phim thành phố rồi tiện đường ăn tối luôn, tránh quay về, thảo luận mãi về chủ đề dễ dẫn đến bất đồng quan điểm nhất.

      mua bắp rang bơ nhé?!” Vì thích chen chúc nên khi xem xong phim, họ thường rời sau cùng.

      Tịch Hy Thần ngạc nhiên: “Chẳng phải vừa nãy em mới ăn rồi sao?”

      “Vấn đề là em chưa ăn được bao nhiêu hết rồi.”

      Tịch Hy Thần chau mày: “ thích ăn đồ ngọt.”

      “Được thôi, chắc tại hôm nay mua xuất .” An Kiệt hỏi: “Thế mua giúp em hay em tự ?”

      Cuối cùng, đương nhiên là Tịch Hy Thần phải thỏa hiệp: “Em ở đây đợi , cấm chạy lung tung đấy!”

      Sau này An Kiệt luôn rút ra kết luận, nếu muốn Tịch Hy Thần làm cho việc gì đó thực ra rất đơn giản, chỉ cần điều mình muốn với phương án lựa chọn, trong đó có lựa chọn là phải làm.về tính cách, An Kiệt luôn dễ hiểu, còn Tịch Hy Thần lại vô cùng kín đáo.

      Có lúc An Kiệt hỏi, ví dụ như: “Hy Thần, thích màu gì?” Hy Thần trả lời đại loại như: “Em thích màu nào thích màu ấy.” Thế nên, về căn bản cũng chẳng cần hỏi, quan sát thấy, thích màu cam, Tịch Hy Thần cũng thích màu cam. Quả câu “em thích màu nào thích màu ấy” phải là câu suông.

      đúng hơn, muốn Tịch Hy Thần tiết lộ điều gì đó, cũng phải là quá khó khăn, nếu khi đó An Kiệt cũng dùng bí mật của mình để trao đổi.

      “Ngày làm những gì?”

      “Đọc sách, chơi bóng, mùa hè bơi.”

      “Bơi? Bơi ở đâu... ở sông à?”

      nghĩ, luôn gọi nó là bể bơi.” Tịch Hy Thần nhìn , cười. “Em sao?”

      cũng thế, đọc sách, vẽ tranh”, An Kiệt . “Nghỉ đông thường cùng bố mẹ tới Thượng Hải sống thời gian, lúc ấy sức khỏe bà ngoại tốt, thường xuyên phải nằm viện.”

      “Thời em học trung học, chúng mình học cùng trường.” dịu dàng vào tai : “Em chắc chắn biết.”

      Đúng là An Kiệt hề biết, vì thế tỏ ra rất ngạc nhiên. luôn nghĩ rằng biết qua ảnh. Thẩm Tinh Du và Giản Chấn Lâm là bạn lâu năm, ngày trước còn làm cùng công ty, sau đó giới thiệu con cháu cho nhau cũng phải chuyện kỳ lạ.

      dạo ngày nào cũng sang khoa Mỹ thuật.”

      sao? phải chứ, ngày nào em cũng ở đó.” An Kiệt ngẩng đầu nhìn Hy Thần. “ đến nhìn em hả?”

      Tịch Hy Thần đưa tay bóp bóp trán: “Sau này tới nữa.”

      “Tại sao?”

      “Vì thích tới nữa thôi.”

      “Ờ.”

      lúc sau, Tịch Hy Thần nhàng than thở: “ muốn nhìn cảnh em quan tâm đến cậu ta, trong khi... nhìn lấy cái!”

      An Kiệt ngồi dậy, đưa tay vuốt ve gương mặt thanh nhã, giận dỗi như trẻ con của chồng: “Xin lỗi mà.”

      tha thứ cho em.” Lời hợp tình hợp lý.

      An Kiệt thấy buồn cười: “Thực ra nếu nhìn ở góc độ khác chẳng công bằng chút nào khi biết em, còn em biết tí gì về , đúng chưa?”

      “Em an ủi sao?”

      ràng là như thế.” xoay người xuống giường. “Được rồi, ngày làm em đau lòng lần là đủ rồi, em muốn vẽ. Nào, làm người mẫu cho em, em hứa trong lúc ấy chỉ nhìn mình thôi!”

      “Có cần cởi áo ?” Tịch Hy Thần cười đầy ý.

      cần.”

      ?”

      “Nếu như để tâm em lấy máy ảnh chụp lại.” Chắc là bán được ít tiền.

      “Muốn cũng được.” đứng lên, bế về phía thư phòng. “Cơ thể chỉ thuộc về mình em thôi đấy!”

      An Kiệt nhịn được cười: “Em tin chắc người khác bao giờ nghĩ Tịch Hy Thần lại có thể ra những câu như thế!”

      Tịch Hy Thần ràng để ý người khác nghĩ gì: “Cuối tuần sau em có rỗi ?” Giọng đầy mê hoặc.

      “Em nghĩ ... Nếu có gì thay đổi chắc là rỗi. muốn hẹn hò với em?”

      Giọng Tịch Hy Thần trầm xuống, dịu dàng, ấm áp: “ cùng chuyến tới thành phố G được ?”

      “Em nghĩ ra rồi, em có việc.” Giọng ra vẻ lấy làm tiếc.

      Tịch Hy Thần nhắm mắt lại, lạnh lùng chỉ tay: “Em vừa là có thời gian cơ mà, được vừa nuốt lời!”

      An Kiệt quen với việc chỉ tay ra lệnh kiểu xấu tính ấy: “Lúc nãy em nếu như có việc gì thay đổi chứ, giờ em mới nghĩ ra thứ Bảy thành phố có tổ chức buổi triển lãm tranh.”

      “Được rồi, nhưng...” nghiêng người thầm, giọng đầy dụ dỗ. “Em vẫn còn tuần để suy nghĩ. đợi tới khi em thay đổi ý định, nhất định như thế.”

      An Kiệt hơi nghiêng đầu, cố tránh ánh mắt chiếu thẳng vào , nhoẻn miệng cười: “Em mong đợi điều đấy.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: em từ lâu


      Gần đây, An Kiệt hay nghĩ lại chuyện hồi , từng

      việc, từng người từ lâu vào dĩ vãng, tuy đó chỉ là những việc nhặt nhưng chúng ghép lại thành ký ức hoàn chỉnh, giống như Christine từng ngân nga bài dân ca Pháp: “Hồi ức lại lần nữa nở rộ chiếc cầu thời gian bằng hoa hồng. ” An Kiệt cười, lời tiếp theo của bài hát là: “ em lâu, mãi mãi bao giờ quên.

      Ngâm nga câu hát cuối cùng của bài hát đó, qua phòng khách, ra phía sau nhà, Tịch Hy Thần tưới cây trong vườn, mặc áo sơ mi, quần màu trắng, chân trần giẫm lên cỏ, ống quần xắn cao, dáng vẻ quý phái khiến bỗng cảm thấy thương và gần gũi hơn.

      “Thực chỉ muốn lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc này.”

      “Cái gì?”

      “Nothing.” An Kiệt ngồi xuống ghế đá, đưa tay chỉ chỉ chiếc xe Jeep màu xám đậu ngoài bờ rào: “ mua xe mới khi nào thế?”

      Tịch Hy Thần nghiêng đầu sang nhìn: “Hôm kia.”

      “Ga ra đủ chỗ để xe à?”

      “Đại khái là vậy.” khóa vòi nước lại, cười cười về phía . “Hôm nay làm à?”

      “Thứ Bảy em được nghỉ. Em muốn lái xe.”

      được.” cúi người, buông ống quần xuống rồi ngẩng lên, bình tĩnh nhìn , trong mắt thấp thoáng nụ cười. “Em chắc phải biết tình hình giao thông của thành phố A, yên tâm.”

      “Thực ra muốn tình hình sức khỏe của em cho phép chứ gì?!” An Kiệt chau mày. “Chỉ là tay phải của em còn sức, nhưng như thế có nghĩa em thể lái xe.”

      “Tại sao tự nhiên lại muốn lái xe? Chẳng phải ngày trước cũng thể...” dịu dàng hỏi, quỳ gối xuống bên , vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai.

      thể cái gì?” Giọng đùa đùa. “ là ngày trước, vả lại, hồi ở bên Pháp, em cũng tự lái xe đấy thôi!”

      “Đúng, nhưng đó là trước khi em bị tai nạn.”

      “Hey, lại chuyện đó rồi”, An Kiệt than vãn.

      “Chuyện tai nạn đó có phải là em muốn đâu, lần nào cũng trách em.”

      trách em.”

      “Thế chẳng lẽ là tán dương?”

      “Em muốn chúng mình tranh luận nữa hả?” Lần nào tới vấn đề này, câu kết thúc cũng đều là “ vui mà tan”.

      “Ok, over.” An Kiệt bất lực, giơ tay lên che nắng.

      “Nóng quá!”

      “Có muốn ăn kem ?”

      lấy .”

      Tịch Hy Thần đứng lên, kéo tay : “Đứng lên nào, mình cùng !”

      muốn...” An Kiệt đẩy . “Nhanh !”

      Tịch Hy Thần quay lại nhìn thêm lần nữa, cười rồi quay người vào nhà.

      Giọng hát ấm áp vang lên: “Bất đầu trước lúc em tới, kết thúc sau khi em ra , em lâu, mãi mãi bao giờ quên... ”

      Thứ Ba, An Kiệt tan ca, theo thói quen đến trạm xe buýt đối diện đợi xe về nhà.

      Giản, có cần tôi đưa về ?” Luật sư Kim cùng làm việc tại văn phòng hỏi.

      “À, cần đâu. Cám ơn!” An Kiệt quay lại, lắc đầu từ chối, vẫn ít khi đón nhận nhiệt tình của người khác.

      có gì, dù sao cũng tiện đường mà.” Làm luật sư biết cách khéo. “Xe tôi ở ngay bên kia, thôi!”

      cần phiền thế đâu, mà!”

      “Sao thế?! Hay là sợ tôi có ý khác?” Kim Diệp nở nụ cười rạng rỡ. “Tôi kết hôn rồi, con học mẫu giáo, tuyệt đối an toàn.”

      phải.” Nghe câu đùa đó, An Kiệt khỏi có chút xấu hổ, mặt ửng đỏ. “Tôi cũng kết hôn rồi.”

      Kim Diệp nghiêng đầu, tỏ vẻ kinh ngạc: “ nhận ra đấy, nhìn đúng là... giống người kết hôn.”

      “Tại sao?” An Kiệt hoài nghi, kết hôn hay chưa kết hôn chẳng lẽ nhìn mặt có thể nhận ra sao?

      Kim Diệp nhìn thấy biểu của cười phá lên: “Ý tôi là nhìn có vẻ dịu dàng, ít , lại có vẻ khó gần... Tôi thế chắc để tâm chứ?!”

      .” hề tỏ ra để tâm, mỉm cười dịu dàng. “ là như vậy.”

      “Khiến người khác biết phải làm thế nào.”

      quá đấy chứ?” Cuối cùng cũng cười, tinh thần thoải mái hơn nhiều.

      “Chồng là giáo viên à?”

      .” ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại nghĩ chồng tôi là giáo viên?”

      “Chẳng lẽ là công nhân viên chức?”

      phải.” nghĩ lát rồi : “ ấy cũng có thể coi là... thương nhân.” trả lời có chút thận trọng, thích quá sâu về đời sống riêng tư của mình trước mặt người ngoài.

      “Thương nhân?” Kim Diệp cau mày. “Tôi lại nghĩ ấy là người tương đối ôn hòa, người làm kinh doanh thường có chút tính toán.”

      Hai người bộ tới vạch chỉ đường dành cho người bộ, An Kiệt có ý định tiếp tục cuộc chuyện, luật sư Kim dường như muốn đưa sang đường, quả có chút khách sáo.

      ấy làm gì?” Kim Diệp quay đầu lại, tay đút túi quần, hỏi xong cười giải thích: “Luật sư rất thích tìm hiểu ngọn ngành.”

      “Nhưng tôi có phải là người bị tình nghi phạm tội đâu?” An Kiệt , giọng ngây thơ, đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông, vội xin lỗi người bên cạnh rồi nghe máy.

      “Cùng ăn tối nhé!” Giọng ấm áp của người đàn ông vang lên ở đầu máy bên kia.

      “Nếu em bận, đợi cũng được.”

      An Kiệt ngẩn người, nhìn bốn xung quanh, chiếc xe màu trắng quen thuộc đổ ở bên đường đối diện cách chỗ đứng xa.

      đến lâu chưa?”

      lâu, từ lúc em bước ra khỏi văn phòng đến bây giờ... chắc bảy, tám phút gì đó!”

      Đúng là tên hay chấp vặt, đặt điện thoại tì vào cằm rồi quay đầu lại cười với Kim Diệp: “Luật sư Kim, vậy... mai gặp.”

      Kim Diệp hơi ngập ngừng, liếc nhìn chiếc điện thoại cũng ngầm hiểu ra: “Được, mai gặp, cẩn thận nhé!”

      “Vâng, cám ơn!” tiếng cảm ơn theo thói quen, đèn chuyển sang màu xanh được lúc, người sang đường nhiều, được vài bước cẩn thận va vào vai người phụ nữ ngược lại.

      “Tịch phu nhân, xin làm ơn cẩn thận chút!” Quả nhiên vừa nghe máy thấy tiếng nhắc nhở nhàng.

      An Kiệt tỏ vẻ khó chịu: “Là giục em nên mới thế chứ, vừa là em loạn hết cả lên!” cất điện thoại vào túi, chạy đến bên chiếc ô tô, mở cửa rồi ngồi vào trong.

      “Tại sao cái là em loạn hết cả lên thế?” Hy Thần ngồi ở ghế lái, vừa thắt dây an toàn cho vừa cười hỏi.

      loại hành vi tâm lý học.” nhận chiếc khăn tay từ Hy Thần, lau sạch tay. “Ví dụ như, đối với trẻ em, việc khen thưởng có tác dụng tốt hơn việc quở trách nhiều!”

      “Câu ấy dạo này rất hay nghe thấy.” Tịch Hy Thần tủm tỉm cười. “Em thích đâu ăn nào?” Hôm nay Hy Thần mặc bộ vest màu đen nho nhã, rất chỉnh tề, có thể thấy vừa tham gia hoạt động quan trọng.

      hẹn em mà, thiết nghĩ vấn đề này cần em phải trả lời chứ! ăn đồ ăn Trung nhé, em thích ăn món ăn Trung Quốc, hương vị hoàn hảo, chê vào đâu được.” Nhắc tới mới thấy đói bụng, trưa nay vẫn chưa ăn gì, cơm văn phòng đúng là khó nuốt.

      “Phải là mức độ kén chọn trong ăn uống ai bằng em.” Chiếc xe qua hai con đường, rẽ về hướng nhà hàng Trung Quốc mà hai người thường lui tới.

      “Còn kém vài phần, Tịch tiên sinh ạ!” về mặt này phải hai người tương đương nhau, đều rất sành ăn, nhưng nghĩ lại đúng là cần phải rèn luyện nhiều mới đạt đến trình độ đó.
      Chương 15 :Ai cũng bình yên


      Lần này tham quan thành phố G, tuy lúc đầu An Kiệt quyết định , vì thực có việc, hơn nữa gần đây cũng muốn quá xa, cuối cùng lại bị Tịch Hy Thần làm phiền đến mức phải đáp ứng cầu của , nhiều lúc nghĩ con người ấy ma mãnh, công tác mà cũng kéo bằng được, bắt xin nghỉ phép, còn viết văn hoa là du lịch.

      Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố G, An Kiệt ngủ tự nhiên thức giấc, Tịch Hy Thần đọc sách cả hai tiếng đồng hồ máy bay, cuốn sách hướng dẫn du lịch thành phố G. có thói quen tìm hiểu trước những nơi mình , nhưng lần này, nhiệm vụ được giao cho người khác, vui sướng hưởng thụ cảm giác được trả thù đối phương.

      Ánh nắng bên ngoài khung kính cửa sổ chiếu vào rực rỡ, mọi người trong máy bay đều đứng lên, từ từ rời khỏi khoang hành khách. An Kiệt vươn vai đứng dậy: “Đúng là ngủ giấc cảm thấy thoải mái.”

      Tịch Hy Thần cất sách , đưa chiếc mũ che nắng cho : “Em nghĩ sao về đề nghị lúc trước của ?”

      “Cái gì cơ?”

      gặp bọn họ!”

      An Kiệt thở dài hơi: “Đến lúc ấy hẵng hay.”

      Tịch Hy Thần cũng vội, đưa tay ra dắt : “ thể hiểu được em! Vừa lên máy bay là ngủ say như chết!”

      còn nữa, tối qua là ai để em ngủ chứ?!”

      Mấy hành khách ngang qua đều kìm được quay đầu lại nhìn, cười đầy ý.

      An Kiệt như hiểu ra điều gì, gương mặt trong phút chốc đỏ ửng, liền quay người lại, đưa mắt nhìn người gây ra cái họa ấy, vô cùng xấu hổ, cố nén tiếng giận dừ: “ được cười!”

      Đối phương rất quân tử, cười nữa, đưa cho chiếc áo khoác ngoài: “ thôi, chúng mình đến khách sạn trước, sau đó nghỉ ngơi chút. Lần này đảm bảo ... E hèm, để em ngủ nữa.”

      An Kiệt thầm nghĩ Tịch Hy Thần đúng là tên xấu tính.

      Hai người ra khỏi cửa, theo kế hoạch ban đầu bắt xe tới khách sạn, ngờ lại có người tới sân bay đón.

      “Hy Thần!” Trước cửa ra vào, người phụ nữ trong bộ trang phục tối màu đứng đó, phải ai khác chính là Thẩm Tinh Du.

      An Kiệt ngây người, quay sang nhìn người bên cạnh. Tịch Hy Thần chau mày: “Dì Thẩm?”

      Thẩm Tinh Du cười bước tới, nhìn thấy An Kiệt liền nhàng hỏi: “ đường xa mệt lắm ?”

      Cũng bình thường.”

      “Vậy tốt rồi.” Giọng bà ấy có vẻ căng thẳng, sau đó giải thích với Tịch Hy Thần: “Ngọc Lân với dì hôm nay hai con tới.”

      Tịch Hy Thần cười, kéo bàn tay An Kiệt, nắm chặt buông: “Dì Thẩm, con và An Kiệt đặt phòng rồi.”

      “Đặt phòng rồi? Tại sao lại ở khách sạn? đến đây tất nhiên phải ở chỗ dì, nào nào, xe chờ ở bên ngoài, lên xe rồi chuyện.”

      “Em mua nước.” An Kiệt gật gật đầu, đợi trả lời vội rời .

      Thẩm Tinh Du nhìn theo dáng An Kiệt, cảm thấy hơi khó xử: “Con bé...”

      ấy hơi khó chịu chút thôi, dì đừng nghĩ nhiều.”

      Năm ngoái Thẩm Tinh Du chuyển đến thành phố G, năm nay cũng coi như là lần gặp mặt thứ hai, đối với như thế cũng là hơi nhiều rồi. Tại quầy bán hàng tự động, ấn nút mua chai nước nhưng uống, chỉ đứng dựa sang bên nhìn những hành khách lại lại.

      cậu bé chạy tới mua nước ngọt, cẩn thận làm rơi tiền xuống dưới máy tự động, An Kiệt đưa cho cậu bé những đồng xu: “ nghĩ tay cháu cũng đủ dài.”

      Cậu bé đứng thẳng người dậy, nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi đưa tay ra nhận lấy những đồng xu từ tay An Kiệt: “Cám ơn !” Mua nước xong, trước khi cậu bé còn vẫy tay chào tạm biệt.

      Tịch Hy Thần tới từ lúc nào, cầm chai nước tay , giúp mở nắp rồi cười, đưa lại cho : “Tại sao đối với những đứa bé khác, em lại tình cảm đến thế?”

      An Kiệt nén tiếng thở dài: “ muốn gì?”

      “Có muốn cùng thăm Ngọc Lân ? nghĩ thằng bé nhất định rất nhớ em.”

      “Em tưởng chúng mình đặt phòng rồi chứ?!”

      “Mai mình qua đó cũng được, hôm nay nghe lời , được ?”

      An Kiệt quay đầu lại nhìn : “Tịch Hy Thần, phải là người thích ép buộc người khác...” Do dự lát, : “Thôi cũng được, nhưng phải có điều kiện.”

      Tịch Hy Thần nghĩ ngợi: “ em, điều kiện này đủ ?”

      An Kiệt biết phải làm sao, lấy tay ôm đầu, cuối cùng : “Vô lại.”

      Ảnh nắng rực rỡ, trong góc quán KFC, cậu bé kháu khỉnh ngồi tựa bên khung cửa sổ, toàn thân toát lên vẻ đầy sức sống, mái tóc hơi xoăn, hai má ửng hồng, hai tay cầm cốc nước ép hoa quả lặng lẽ uống, đôi mắt đen long lanh như cười với người đối diện. mặc chiếc áo phông màu đen, tóc dài ngang lưng, bên dưới là chiếc quần bò, đôi xăng đan hiệu D&G, trang điểm nhàng, khí chất khác người.

      Hôm nay, Vương Na tới đây là để gặp mặt, đây là lần thứ tư trong tháng, lần nào cũng gặp phải người đàn ông làm tuyệt vọng, nhưng trước áp lực của bố mẹ, còn cách nào khác là phải . buồn chán đợi người QQ khoe khoang với cả nửa ngày về tài năng của đối phương gặp mặt hôm nay, đến ăn cơm nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Vương Na giấu nổi tiếng thở dài, là ghen tị, người phụ nữ ấy so với cũng to hơn là mấy, chẳng lẽ cái khí chất đó là trời ban sao? Vương Na nhìn lại mình, mặc cả cây xanh, nén nổi lắc đầu, lần sau nhất định mặc quần bò, nhìn gọn gàng, hoạt bát, ngẩng lên, thấy cậu bé kia để gói nước xốt cà chua lên nắp ly nước ép hoa quả còn nguyên chưa đụng vào, sau đó để khoai tây chiên, nước xốt cà chua giữa hai người; nhưng người đối diện vẫn hề đụng đến, có vẻ lơ đễnh, Vương Na lần nữa thở vắn than dài, nếu sau này con mình chỉ ngoan bằng nửa con ấy thôi mình cũng mãn nguyện lắm rồi!

      Từ ngoài quán KFC, người đàn ông đẩy cửa bước vào, mặc bộ đồ Tây, đeo kính gọng, thân hình thanh mảnh, dáng vẻ nho nhã. đưa mắt nhìn quanh lượt, sau đó hình như tìm được người cần tìm, cười rạng rỡ. Vương Na nhìn thấy người đàn ông ấy tới bên khung cửa sổ, sau đó cúi xuống hôn lên trán người phụ nữ, hình như có : “Em phải đợi lâu rồi.” xoa xoa mái tóc xoăn của cậu bé: “ làm chị giận đấy chứ?! Hả?”

      Cậu bé lắc đầu, trả lời thành thực: “ ạ!”

      Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cậu bé, giúp cậu chùi sạch vết nước xốt cà chua dính tay.

      “Tí nữa còn phải ăn bữa chính. Những thức ăn này ăn nhiều tốt đâu.”

      “Em ăn hết hai cái bánh trứng và nửa bát ngô.”

      Người đàn ông ngước lên nhìn , trong đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng chút giấu giếm: “Còn em, ăn gì chưa?”

      như cười: “ điều tra em đấy hả?”

      , nếu muốn điều tra, có thể hỏi... tiếng đồng hồ trước, lúc có mặt, có người nào tới bắt chuyện với em , vợ thân của ?”

      nén nổi thở dài, trả lời mà hỏi ngược lại: “Chiều nay bận ?”

      “Em muốn hẹn hò với ?” Người đàn ông mang ánh mắt cười.

      “Thực ra lúc đầu .” liếc nhìn cậu bé. “Nhưng mà xin hỏi Tịch tiên sinh chiều nay có thời gian hay , có thể đưa... chúng tôi tham quan thành phố G chút?”

      Sau đó, nhấc bàn tay lên, nhàng đặt lên đó nụ hôn.

      Vương Na quay người lại mới phát đối phương ngồi trước mặt, hình như còn gọi mấy tiếng rồi.

      quay đầu lại, chỉ nghe thấy ta : “Sao em gọi nước cho ?”

      “Ngày nắng nóng thế này mà bắt em phải chạy tới đây!”

      hơi vội, ăn xong phải quay về bàn chuyện công việc với khách hàng.”

      “Lần này đơn hàng có thể lãi được hơn ba mươi phần trăm.”

      “À đúng rồi, lần trước em em làm nghề gì nhỉ? Thu nhập mỗi năm có được hai mươi vạn ?”

      Vương Na nhắm mắt lại: “Chúng mình chắc hợp nhau đâu, hay là thôi !”

      Quay người bước ra khỏi quán KFC, Vương Na thấy hơi buồn. hy vọng có thể tìm được nửa của mình, ít nhất cũng phải là người... có nhân cách tốt. cần người đó năm phải kiếm ba hay bốn mươi vạn tệ, chỉ cần bờ vai yên bình và được như hai người kia.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16 : Cảm ơn em để được em


      Hai người đến thành phố G ngày thứ hai Thẩm Tinh Du phải công tác, cũng là có ý muốn làm An Kiệt khó xử, vậy nên buổi tối nhà chỉ còn lại hai vợ chồng và Giản Ngọc Lân, An Kiệt ban đầu muốn về khách sạn, nhưng sau đó... thể công nhận là mình có chút thành kiến đối với Giản Ngọc Lân, thậm chí ngay từ đầu ghét cậu bé, chỉ là suy diễn, liên tưởng mà thôi, bây giờ An Kiệt nghĩ được Tịch Hy Thần chăm sóc đến mức còn gặp ác mộng nữa...

      Khi hoàng hôn buông xuống, Hy Thần gợi ý đến công viên gần đó dạo, hai người đều thích tới quán cà phê để giết thời gian, An Kiệt vốn thích chỗ tối tăm, Tịch Hy Thần lại là người tương đối khắt khe, kén chọn.

      Công viên rộng lớn ngập tràn hoa cỏ trong tiết trời đầu hè, thỉnh thoảng lại có những chú bướm biết từ đâu bay tới, khỏi thu hút chú ý của tất cả mọi người. Ngọc Lân trước, nhìn đông ngó tây rồi quay lại cười rạng rỡ, có ý làm phiền hai người họ

      chuyện.

      “Em luôn nghĩ tại sao thằng bé vô duyên vô cớ lại thích em đến thế?”

      “Sao em lại hỏi câu ấy?”



      “Tịch Hy Thần dừng bước, nghiêng đầu sang nhìn : “Bởi vì thích em.”

      An Kiệt nở nụ cười: “Sau đó?...”

      “Sau đó, với cậu bé, người trong ảnh là người nhất đời này, muốn chăm sóc ấy tốt, tốt, để ấy phải khóc, để ấy bị tổn thương, để ấy đau khổ, để ấy phải chịu bất kỳ phiền muộn nào.”

      An Kiệt khẽ thở dài, cúi đầu dựa vào lồng ngực Tịch Hy Thần, rất lâu sau mới thầm câu: “Cám ơn .”

      Tịch Hy Thần nhàng hôn lên trán . , đáng lẽ phải là người cám ơn em mới đúng... Cảm ơn em để được em.

      Hai vợ chồng Tịch Hy Thần ở lại thành phố G tuần.

      Sở Kiều đưa mắt nhìn người ngồi bên cạnh mình,

      thực lần đầu tiên cảm thấy ngồi máy bay là việc thú vị. là nhân viên của công ty ngoại thương, năm, phần tư thời gian là ở máy bay, vì thế cảm thấy chán ghét.

      Nhưng hôm nay, cho dù phải ngồi máy bay sáu tiếng Sở Kiều cũng cảm thấy nhàm chán, bên cạnh người đàn ông mà tướng mạo, khí chất đều có thể xứng là đệ nhất mỹ nam. xem tạp chí Time, những ngón tay thon dài khẽ lật giở từng trang, dáng vẻ thư thái, nho nhã gì có thể so sánh được.

      biết . Đó là Elvis Tịch, gặp trong chương trình phỏng vấn, là mẫu người thành đạt điển hình.

      “Ôi, chào !” Sở Kiều do dự hồi, cuối cùng dũng cảm cất tiếng chào trước.

      Tịch Hy Thần quay đầu lại, lịch mỉm cười : “Chào !”

      Vốn dĩ cố che giấu căng thẳng nhưng khi mở miệng đột nhiên như cứng họng, biết phải gì, đành tự giới thiệu: “Tôi là Sở Kiều.”

      Tịch Hy Thần gật đầu cái nhưng cũng định tự xưng danh, đối với mọi người, thái độ của luôn có gì đó xa cách.

      Sở Kiều khi ấy như chú thỏ bị lạc, biết phải mở miệng gì, lúc sau có bé trai rất xinh xắn tới, : “Chị ấy ngủ rồi.” (Kỳ nghỉ hè hằng năm, Giản Ngọc Lân thường ở cùng Tịch Hy Thần vài ngày, cho nên lần này cùng về.)

      Tịch Hy Thần cười cười, đứng dậy bế đứa bé lên, vuốt vuốt mái tóc xoăn tự nhiên của nó, quay người về phía sau.

      Sở Kiều vô thức nhìn về phía sau.

      Chỗ ngồi gần cửa sổ có người con đội mũ bóng chày, chiếc mũ được kéo thấp xuống, Tịch Hy Thần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, kéo dựa vào bờ vai mình cách tự nhiên.

      ấy là chị em à?” Sở Kiều biết tại sao mình lại nỡ khai thác thông tin từ đứa trẻ.

      Thằng bé cười toét miệng, trả lời: “Vâng, đó là chị em.”

      “Thế... Tịch... ngồi bên cạnh chị em là...”

      Ngọc Lân vốn muốn nhưng sợ như vậy bị coi là lễ phép, đành trả lời: “ ấy là em.”

      “Vậy là người nhà à?”

      “Vâng.”

      Sở Kiều biết lúc này mình căng thẳng hay nhõm nữa, kìm được lại quay đầu sang nhìn.

      ấy hình như tỉnh, ngón trỏ khẽ đẩy chiếc mũ lên cao hơn, có vẻ vẫn còn mơ màng, quay người sang nhìn thấy người ngồi bên cạnh bất giác nở nụ cười, sau đó, thấy Tịch Hy Thần nhàng đặt lên môi nụ hôn, tâm trí Sở Kiều lúc này có chút rối loạn, nhìn thấy Tịch Hy Thần vừa cười vừa thầm gì đó, có vẻ sửng sốt, kéo chiếc mũ bóng chày thấp xuống chút nhưng khuôn mặt ửng đỏ thể che giấu.

      việc lần này Sở Kiều bao giờ có thể quên được, đôi khi nhìn thấy những bản tin liên quan đến Elvis Tịch ti vi, mỗi lần nhìn thấy những lời và cử chỉ điềm tĩnh, tự tin của trước công chúng, lại ngừng nghĩ đến người con có thể khiến trở nên mềm mại như nước ấy.
      Chương 17 :Trẻ thông minh được ăn kẹo


      Tôi nghĩ Tổng giám đốc Tịch nhất định là người rất có mắt nhìn người, tiêu chuẩn chọn người chắc phải cao lắm!”

      “Này, đừng nghĩ nữa, người ta kết hôn từ lâu rồi.”

      “Hả?... chẳng thú vị chút nào.”

      “Này, định làm người thứ ba hả?”

      “Tôi là loại người đó sao? Nhưng , sao ấy kết hôn sớm thế nhỉ?”

      cũng đúng! Tuấn tó, lại là con nhà gia thế, tuổi đó thế mà kết hôn đúng là sớm .”

      “Chán quá, chán quá! Ôi, mối tình đầu của tôi!”

      “Haizz!”

      “Giám đốc Niên, cho tôi hỏi câu cuối cùng nhé... ấy thực kết hôn rồi sao?”

      “Tất nhiên là rồi!”

      “Câu hỏi cuối cùng thứ hai nữa... Liệu... có gì có thể chia cắt họ ?”

      “Cơ bản là thể.”

      “Cơ bản? Vậy nghĩa là vẫn có thể có?”

      nương ơi, trong tất cả các cuộc hôn nhân tan vỡ, nếu có người thay lòng đổi dạ tôi có thể khẳng định chắc chắn với rằng tuyệt đối phải từ phía những người đàn ông chúng tôi.”

      đau đớn!”

      Niên Ngật lắc đầu, ngước nhìn khuôn mặt nữ phó giám đốc xinh đẹp làm việc cùng suốt nửa năm qua, ánh mắt thể niềm tiếc nuối sâu sắc.

      Đúng lúc đó có người gõ cửa bước vào. Vừa nhìn thấy, Niên Ngật vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?”

      ấy có trong phòng làm việc. Thư ký Chân bận, em có thể vào. Sorry, em có làm phiền hai người ?...” Đối phương tỏ vẻ ngại ngùng.

      , , có gì đâu mà phiền.” Niên Ngật bước đến, tỏ ý mời ngồi xuống sofa. “Cậu ấy họp.” Niên Ngật giơ tay lên xem đồng hồ: “Chắc cũng phải lúc nữa, có cần vào với cậu ấy tiếng ?”

      cần, em cũng vội.”

      Niên Ngật gật đầu: “Chiều nay em phải làm sao?”

      “Thời gian gần đây em xin nghỉ.”

      Niên Ngật đùa: “Cho nên mới có thời gian qua đây kiểm tra xem ông xã làm việc ra sao phải ?”

      Nghe thấy vậy, đối phương có vẻ ngại ngùng: “ phải, là vì em đánh rơi chìa khóa nhà.”

      sao, sao, công đôi việc mà.” Niên Ngật mỉm cười. “Em có muốn uống chút gì ? Cà phê... Thôi, ca cao nóng nhé? Để lấy, em đợi chút!”

      Niên Ngật vừa , nữ phó giám đốc xinh đẹp kia lại bước đến, ngồi lên tay vịn của chiếc sofa, thân thiện bắt chuyện: “ và Giám đốc Niên là...”

      Đối phương suy nghĩ xem mối quan hệ này có được coi là... “thông gia” hay .

      “Có thể ấy và Tịch Tổng của chúng tôi là quan hệ thông gia.”

      “Ồ, vậy sao?!”

      Nữ phó giám đốc nhìn thẳng vào mặt , dáng vẻ kiều, khí chất thư thái, khỏi hiếu kỳ hỏi: “ đến đây tìm ông xã... Ông xã của là...”

      chưa hết câu có người bước vào, vì cửa vẫn mở nên đến cũng cần gõ cửa, bộ âu phục tối màu được cắt may cách khéo léo càng làm tôn thêm vẻ khôi ngô, tuấn tú có hai của , khuôn mặt điển trai, cuốn hút ấy toát lên vẻ hơi mệt mỏi sau cuộc họp căng thẳng kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. nở nụ cười rạng rỡ nhìn người con ngồi sofa rồi bước lại gần: “Đến tìm à?”

      Người ngồi sofa vừa khẽ gật đầu vừa vẻ thành : “Em đánh rơi chìa khóa nhà.”

      Tịch Hy Thần khẽ thở dài: “Nhất thiết phải ra thực à? Đến tìm còn lý do gì nữa sao?” gật đầu ra hiệu chào người nhân viên bên cạnh rồi kéo tay An Kiệt: “Mời ăn trưa nhé?”

      “Tại sao em phải mời ?” An Kiệt ngạc nhiên.

      “Vì đói!”

      Hai người họ vai kề vai, sánh bước bên nhau rời căn phòng.

      “Em có tiền.”

      “Em có thể vay .”

      Sau đó, họ xa dần, tiếng chuyện còn nghe nữa.

      Niên Ngật bưng hai cốc ca cao bước vào, chỉ nhìn thấy cấp dưới ngồi ngây người sofa, hai mắt mở to vẻ chưa hết xúc động.

      “Người bị mang đâu rồi?”

      “Hey... ấy là vợ của Tịch Tổng sao?”

      “Đúng thế!” Niên Ngật đưa cho cốc ca cao nóng.

      “Rất đẹp đôi.”

      “Ờ. Chẳng phải hai chúng ta cũng rất đẹp đôi đó sao?”

      bất giác mỉm cười: “Phải rồi! Có điều có chịu ở rể, về Phúc Kiến cùng tôi ?”

      Niên Ngật nhướn mày: “Chẳng phải làm việc ở đây sao?”

      , mục đích tôi đến đây là bắt cho được gã trai, bắt được rồi tôi mang gã theo.”

      Niên Ngật cười ha hả: “Mễ Tố, quả là thú vị.”

      Có lẽ tới nơi này chỉ vì còn mang trong mình phần hoài niệm. Nỗi nhớ nhung, hoài niệm ấy còn đủ sức làm sống lại những tình cảm ban đầu.

      Taxi được phép tiến vào khu vực dân cư yên tĩnh, ông xuống xe, trả tiền. Sau khi đăng ký tên ở trạm gác an ninh, người bảo vệ hỏi ông tìm ai.

      “Nhà họ Tịch.”

      “Trong khu chúng tôi có hai nhà họ Tịch, ông muốn tìm nhà nào?”

      “Vợ cậu ấy... họ Giản.”

      Người bảo vệ nhìn dáng vẻ thờ ơ của ông, nghĩ ngợi lát rồi : “Ngôi nhà ông cần tìm nằm ở khu phía Bắc.”

      Người đàn ông gật gật đầu rồi rảo bước, vừa được mấy bước người bảo vệ lại với theo: “Ông thẳng, hết con đường này rẽ trái là đến, rất dễ nhận biết, chính là ngôi nhà trong vườn trồng rất nhiều cây dành dành.”

      “Cảm ơn!”

      Người đàn ông dừng lại trước ngôi nhà được sơn hai màu xanh trắng đan xen, trong vườn trồng rất nhiều hoa trà, hoa thủy tiên, cùng số loài hoa khác mà ông biết tên, xung quanh hàng rào trồng rất nhiều cây dành dành. Sau cơn mưa, bầu khí trở nên trong lành, mát mẻ, cơn gió thoảng qua mang theo chút dư vị tươi mới, ngọt ngào.

      Hoàng hôn nhàng buông xuống. Ngoài hành lang là hai chiếc ghế mây trắng muốt, ánh đèn tường màu vàng cam mờ ảo càng làm toát lên vẻ ấm cúng.

      Người đàn ông đứng lại hồi lâu rồi khẽ mở cánh cổng gỗ trước vườn hoa bước vào, vì trời vừa ngớt mưa nên bước chân thảm cỏ tươi còn đọng những giọt nước mát cảm giác êm dịu. Người đàn ông đến trước cửa nhà, ngập ngừng lúc rồi nhấn chuông.

      Phải rất lâu sau mới có tiếng bước chân ra mở cửa, đó là chàng trai khôi ngô, tuấn tú mặc bộ quần áo ngủ, tay là cốc cà phê.

      Cả hai người đều có vẻ ngạc nhiên.

      “Vào trong nhà ngồi chứ ạ?” Cuối cùng, vẫn là Tịch Hy Thần lên tiếng trước.

      Người đàn ông nghĩ ngợi lát rồi cùng bước vào nhà.

      Trong phòng khách có khung cửa sổ sát sàn lớn, phải chiếm đến nửa bức tường, tấm rèm cửa màu mận chín che phủ sắc vàng của ánh hoàng hôn, chiếc đèn chùm bật, tỏa ánh sáng mờ mờ, bên trái bức tường treo vài chiếc khung được phủ những tấm vải mỏng, nhìn lắm, có lẽ là những bức tranh. bộ sofa màu be đơn giản, bên đặt những chiếc gối tựa màu cam đập vào mắt nhưng hề gây cảm giác khó chịu. Đằng sau bộ sofa là giá sách treo tường, ngay phía dưới có đặt vài chiếc giỏ mây xinh xắn đựng vài cuốn tạp chí, tờ catalogue quảng cáo, nền nhà được trải tấm thảm mềm mại màu trắng vươn dài đến khu vực quầy bar được trang trí theo phong cách cổ.

      Tịch Hy Thần bước đến quầy bar, lấy cho ông cốc cà phê: “Thêm đường nhé?”

      chút thôi, cảm ơn!” Ông bước đến chiếc sofa rồi ngồi xuống. “Con bé đâu rồi?”

      Tịch Hy Thần bước đến, đưa cho ông cốc cà phê: “ ngủ ạ.”

      “Ờ.”

      “Bố về khi nào thế?” Tịch Hy Thần ngồi xuống chiếc sofa đối diện, khẽ nhấp ngụm cà phê.

      “Hôm kia.”

      Tịch Hy Thần mỉm cười: “ ấy vẫn đợi bố. Bố ở lại ăn tối nhé?”

      Người đàn ông khẽ nhếch môi cười: “, bố chỉ muốn đến... thăm con bé lát thôi.”

      Hy Thần vẫn giữ nụ cười môi: “ ấy sống rất tốt.”

      “Bố biết.”

      Khi xuống lầu, An Kiệt nhìn thấy Tịch Hy Thần đứng lặng trước tấm rèm cửa, bên được kéo lên, ngoài trời là màn đêm tĩnh mịch bao trùm lên cảnh vật. nhìn gì? bước đến bên , níu lấy cánh tay , uống ngụm cà phê tay : “Lạnh ?”

      Hy Thần mỉm cười, ghé sát đầu xuống đặt lên môi nụ hôn ấm áp: phát ra mình là người rất hà tiện.”

      An Kiệt mỉm cười: “Bây giờ mới biết à?”

      “Nào, câu: “Em !” .”

      An Kiệt có chút quen, cảm giác như nghe: “Nào, gọi tiếng rồi cho cục xương mà gặm” ấy.

      dè dặt: “Nào, tiếng “ em” .”

      em!” Tịch Hy Thần nhìn , nở nụ cười ấm áp.

      Chẳng lẽ mình nghĩ sai?!

      Hy Thần thầm nghĩ, trẻ thông minh được ăn kẹo, cho nên khi An Kiệt còn đắn đo, suy nghĩ đứa trẻ thông minh ấy nhàng kéo vào lòng, làn môi gợi cảm khẽ hôn lên cổ , rồi dần dần di chuyển xuống dưới... để ý đến chuyện họ ở phòng khách. , phải là, vô cùng, vô cùng mong đợi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :