1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi Nào Đông Ấm - Cố Tây Tước

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7 : Tha thứ, thăm dò

      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/RRxa46B.gif" width="70" height="70" />

      Đối với kẻ tính tình thay đổi khó lường thế này tranh luận cũng chỉ thêm chuốc vạ vào thân. Tôi cúi xuống lấy chiếc túi sofa nhưng bị ta kéo tay lại, tôi kìm được run rẩy, cảm giác vô cùng sợ hãi.

      “Lúc em chuyện điện thoại với , phải nghị lực lắm mới nghĩ ngợi lung tung đấy. An Kiệt, dám hỏi về công việc của em, suy nghĩ của em, thậm chí còn dám chủ động tìm em, sợ khiến em chán ghét, cho nên khi em đến tìm , thấy rất vui, nhưng thái độ của em lại sớm cho thấy em chưa từng chủ động quan tâm đến , em đến chỉ vì muốn trả lại mấy món đồ này, trả rồi ngay, thậm chí còn thèm để ý xem phòng có người con nào hay nữa.”

      buộc tội tôi đấy à?” Tôi bình tĩnh nhìn ta và hỏi.

      ta cúi đầu, mỉm cười, “Đúng, buộc tội em, nhưng ràng có tư cách ấy.” ta lời xin lỗi, sau đó buông tay ra.

      Tôi đứng yên đó hai giây, câu tạm biệt, đến cửa đột nhiên ta hỏi câu: “An Kiệt, di động của em có số điện thoại của ?”

      có...

      Tôi hiểu sao việc lại trở nên phức tạp như thế, tôi luôn thích mọi việc đơn giản, nhưng tôi và ta lại trái ngược nhau, ta là con người phức tạp, tôi thích thuận theo tự nhiên, hợp hợp hợp tan, nhưng dường như ta luôn dần dần từng bước dẫn dắt bạn để bạn tự hiểu ra vấn đề, chẳng hạn như, nhân viên phục vụ trong quán bar nhất thiết phải biết địa chỉ khách sạn nơi ông chủ ở, ít nhất cũng biết số phòng; chẳng hạn như, Jeff và Amelia quen nhau hai năm, ta làm việc ở quán bar năm rưỡi, mà tôi và Amelia lại là bạn cùng phòng. Tôi nghĩ những điều này đều có liên quan đến nhau... Tôi bắt đầu cảm thấy rất nhiều điều đơn giản phía sau... nén được tiếng thở dài, tôi cảm khái gã Tịch Hy Thần này đúng là nhân vật khó hiểu.

      Vì tính thời gian chuẩn, tôi vẫn còn hơn tuần nữa ở Paris, mà chương trình học bên này kết thúc, cho nên những ngày tới tự nhiên lại đâm nhàn rỗi. Tôi quyết định Marseille chuyến, nếu tàu dừng lại ở Lyon có thể dừng lại giữa đường để thăm người. Cách đây vài năm, tôi bị tai nạn ô tô, có bác sĩ chăm sóc tôi rất tận tình. Nhưng chỉ trong vòng ba ngày là tôi phải quay về vì sinh hoạt phí của tôi cạn kiệt, có nhiều tiền để ở ngoài lâu.

      Cuối cùng, do còn nhiều tiền nên tôi mới ở Lyon hai ngày phải tàu trở lại Paris.

      Những ngày tiếp theo, tôi ở lại ký túc xá nghỉ ngơi người Trung Quốc đến tìm. Thực ra tôi và ấy biết nhau gần năm năm trước, thỉnh thoảng lưu học sinh Trung Quốc tổ chức số hoạt động gặp gỡ giao lưu, nên cũng có dăm câu ba điều với nhau. Lần này ấy đến là muốn nhờ tôi giúp chụp ảnh cho buổi triển lãm vào ngày mai, lý do chí tình, chúng tôi đều là người Trung Quốc, mà ấy lại cần giúp đỡ.

      “Những người Trung Quốc mà cậu biết đâu chỉ có mỗi mình mình.” ấy vốn là người quảng giao, quan hệ rộng rãi.

      “Nhưng chỉ mỡi mình cậu biết chụp ảnh nghệ thuật, hơn nữa còn có giải thưởng.” ấy đặt tôi vào tình thế nhất định phải , “Được rồi, coi như chị họ này cầu xin cậu giúp lần, lần sau mình bầu cậu làm chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh, mặc dù cơ hội lớn lắm.”

      Tên của ấy có chữ “họ”(*) chẳng lẽ với ai ấy cũng có thể xưng là chị em họ sao? “Thực ra xã đoàn của bọn cậu chỉ cần chụp lúc khai mạc thôi, chứ sau khi triển lãm kết thúc lên mạng thu thập được khối.” Chủ yếu là tôi có hứng thú với triển lãm thương mại.

      “Bọn mình thích rập khuôn, muốn độc nhất vô nhị cơ.” ấy tự tự nghe, “Quyết định như thế nhé, ngày mai mình đến gọi cậu.” xong liền cầm túi chạy mất.

      Thực tế chứng minh là tôi có thể khoan nhượng hơn với đồng bào của mình.

      Triển lãm diễn ra tại bảo tàng Khoa học và Công nghệ, cách trường học khá xa, tới đó phải mất gần hai mươi phút ngồi taxi, số người có mặt kể cả tôi tổng cộng là bốn người, tôi chỉ biết mồi Đường Thư.

      Lễ khai mạc bắt đầu lúc mười giờ sáng, chúng tôi đến hơi sớm quá, Đường Thư khao chúng tôi mỗi người tách cà phê. Tôi trước tham quan chút, sân triển lãm được bố trí rộng rãi, giờ khá đông người đến, ra đến cửa lớn vô tình gặp phải người quen, mà thực cũng thể coi là quen được.

      “Hey, chúng ta có duyên.” Người trước mặt chính là người lần trước tôi gặp ở khách sạn nơi Tịch Hy Thần ở. “Lần trước vẫn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Phương Hoa.”

      “Xin chào!”

      đến xem triển lãm à?” ta nhìn thấy tập quảng cáo tay tôi, “Tất cả những quảng cáo kinh điển từ những năm tám mươi đến nay, tôi nghĩ nhất định công toi đâu.”

      Tôi lật đến trang lấy hai con chó săn làm biểu tượng quảng cáo cho xe đua, “Cũng thú vị đấy!”

      ta cũng chú ý thấy, “Hey, hai ngôi sao này rất ấn tượng.”

      Tôi mỉm cười, nhìn thấy Đường Thư đứng xa hiểu sao cứ nháy nháy mắt, tôi gật đầu với

      Phương Hoa có ý cáo từ.

      “Vậy...” Có lẽ ta vẫn còn điều muốn , “ và Hy Thần... Sorry, tôi nên hỏi như vậy, xem ra quan hệ của hai người rất thân thiết, à, ý tôi là ấy đối xử với thân mật... biết đấy, ấy rất ít gần gũi với các .”

      Tôi hiểu ý của ta nên trả lời thẳng thừng: “Tôi và ta có quan hệ thân thiết gì cả.”

      “Tôi nghĩ ít nhất cũng là bạn bè chứ?” Phương Hoa mỉm cười tỏ vẻ tin, nhưng ta cũng là người chừng mực, mặc dù cảm thấy câu trả lời của tôi thỏa đáng, nhưng cũng hỏi thêm làm phiền tôi nữa, “Nếu có dịp, lần sau tôi đưa tham gia triển lãm ảnh, thú vị hơn lần này nhiều.”

      Có hai nhân viên đến hỏi ta về công việc, tôi được thể tạm biệt rồi rời . Đường Thư chạy đến, “An, ra cậu quen người đứng ra tổ chức triển lãm, chúng mình may mắn!”

      “Mình có biết đâu.”

      “Chính là người cậu vừa chuyện đấy!” ấy tỏ vẻ ngạc nhiên, “Lẽ nào lại có trùng họp hiếm hoi như thế...”

      “Mình chỉ chịu trách nhiệm chụp ảnh.” Tôi , rất sợ phiền toái.

      “Yên tâm , cậu chỉ cần giới thiệu mình với vị đó thôi, còn lại mình tự xử lý. Oh yeah, sinh viên trường Đại học Paris V của chúng ta làm chấn động trời đất cho mà xem!”

      Tôi bật cười, “Làm gì mà phóng đại lên thế.”

      “Có chứ...” ấy vỗ vỗ vào vai tôi, , tình ý sâu xa, “Cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng!”

      Nửa giờ sau, đội ngũ tham dự triển lãm ngồi đâu vào đấy. Tôi đứng bên rìa đợi Đường Thư, bởi chúng tôi còn hai người bạn khác nữa, nên ấy lấy đồ uống cho bọn họ đến lần thứ ba rồi. Mọi con mắt đều dồn về phía , giây trước còn bị nhân vật cấp cao gọi lại, thân hình ta thẳng băng, người mặc bộ đồ màu cà phê nhạt làm tôn lên vẻ sang trọng, quý phái khó ai sánh bằng. ra, khi thấy Phương Hoa ở đây, tôi nghĩ có lẽ ta cũng đến. Có lẽ ta nhìn thấy tôi từ trước rồi, nhưng lúc này, ánh mắt ta hướng về đây khiến tôi thấy mất tự nhiên.

      “À, hai người kia đâu rồi?” Đường Thư đưa chai nước khoáng cho tôi.

      Tôi quay đầu lại, chỉ ra đằng xa, khi quay sang nhìn thấy ta.

      Lễ khai mạc bắt đầu đúng giờ, chúng tôi chiếm được vị trí tồi, người đứng ra tổ chức đọc lời phát biểu, sau đó là diễn thuyết, rồi đến cắt băng khánh thành, và cuối cùng là họp báo.

      “Mình cứ nghĩ mặt mũi người nước ngoài khôi ngô, tuấn tú hơn cơ, bây giờ mình lại thấy đội ngũ lên cắt băng khánh thành vừa nãy chỉ có mồi chàng người Trung Quốc là đẹp trai.” Đường Thư xong, quay sang hỏi tôi: “An, cậu chụp xong chưa?”

      “Gần xong rồi.”

      “Ok, bây giờ chúng ta vào việc chính là phỏng vấn, trước tiên cậu giúp mình làm quen với người phụ nữ kia nhé, sau đó mình xem có nên nhờ ấy giới thiệu giúp vài người nổi tiếng .”

      “Mình cố gắng hết sức.”

      khi đến chổ Phương Hoa tôi có chút do dự, dẫu sao tôi và ta cũng chưa từng thân thiết, có thể là vừa mới biết nhau khi nãy, mà trong số những người nổi tiếng bị mọi người vây quanh đương nhiên có cả ta, dáng vẻ ung dung và tác phong thận trọng của ta rất nổi bật. ta cũng nghiêng đầu sang nhìn tôi.

      Phương Hoa nhìn thấy tôi, mỉm cười đến, “Vẫn chưa vào xem triển lãm à?”

      “Ùm!”

      Đường Thư chốc chốc lại ra ám hiệu, tôi biết làm thế nào, đành phải mở miệng: “ Phương, bạn tôi muốn nhờ giúp đỡ.”

      Tôi giới thiệu Đường Thư với Phương Hoa xong rời . Đám đông xung quanh ồn ào khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, định ra ngoài hít thở khí có người kéo tay lại.

      “Tổng giám đốc Tịch, đến khi nào thế?” Giọng của Phương Hoa.

      Đường Thư phản ứng rất nhanh, chạy đến bên tôi, cung kính : “Ông Elvis, xin chào ông! Chúng tôi là sinh viên trường Đại học Paris V, tôi họ Tiển. biết ông có thời gian ? Chúng tôi muốn ông nhận lời giúp cuộc phỏng vấn nhanh.”

      “Phỏng vấn?” ta liếc nhìn Đường Thư rồi lại quay qua nhìn tôi.

      “Mặc dù chúng tôi chỉ là nhóm phóng viên làm cho tập san của trường, thể sánh bằng các đơn vị truyền thông lớn và các tạp chí, nhưng xin ông hãy suy nghĩ chút về lời đề nghị của chúng tôi, đối với chúng tôi, nó rất quan trọng.”

      “Em bắt đầu làm phóng viên từ khi nào thế?” ta hỏi tôi.

      là đau đầu, “Hôm nay.”

      người đàn ông tới với Tịch Hy Thần vài câu. ta gật đầu ý bảo ông ta cứ trước, sau đó cúi xuống vào tai tôi: “Em đợi chút, mười phút thôi, muốn chuyện với em.”

      Tôi thấy lạ là đứng trước nơi như thế này mà ta lại tỏ ra thân mật với tôi, thái độ mờ ám, còn làm ra vẻ nếu tôi đồng ý ta .

      Tôi sợ cái tính cố chấp của ta nên thuận miệng đồng ý.

      ta hơi dùng lực kéo tay tôi ám chỉ thống nhất cuộc hẹn rồi mới buông tay ra, rồi bảo Phương Hoa đứng bên cạnh đưa danh thiếp cho Đường Thư, “Khi nào các bạn muốn phỏng vấn có thể liên lạc với tôi.”

      “An.” Đường Thư đợi hai người khỏi mới tiến sát vào người tôi, “Cậu có phiền nếu mình hỏi câu?”

      “Mình có phiền cậu vẫn cứ hỏi thôi.”

      ràng nhìn cậu rất bình thường, mình quen cậu nhiều năm như thế, mặc dù thân, nhưng cũng coi như là có hiểu chút. Cậu kết giao với bạn trai, tham dự các bữa tiệc của sinh viên, cũng chơi bời lung tung. Hằng ngày nếu đến thư viện đọc sách lại làm thêm kiếm tiền, thậm chí cách đây hơn năm hay hai năm gì đó, còn nghe cậu có tiền nộp học phí nên định thôi học...”

      Tôi dở khóc dở cười, “Cậu muốn cái gì?”

      biết ta có phải là bạn trai của cậu ?”

      Cái kiểu logic gì thế? “ phải.”

      “Thế tốt, thế tốt, nghe cậu thế thần kinh của mình mới cân bằng được chút.” ấy đọc danh thiếp tay: “Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Truyền thông Thành Nghiệp châu Á, những người này đối với chúng ta có quăng tám sào cũng tới...” Vừa , ấy vừa có thói quen vỗ vỗ vào người tôi, “Thực ra, mình cảm thấy cậu bình thường, mình có thể nhận ra hai người ràng quen biết nhau, cơ hội hiếm có thế này nên biết nắm bắt, mặc dù việc theo đuổi rất khó khăn, nhưng vẫn cứ phải thử, biết đâu lại thành công.”

      “Vì cậu là rất khó khăn, nên mình muốn lãng phí thời gian.”

      “Cậu thế làm gì, lúc nào cũng phải thử. Cậu thử nghĩ xem, nếu có người bạn trai như thế, ôi, nhất định... chí ít cũng bị đuổi học vì có tiền đóng học phí.”

      Tôi phì cười, điện thoại lúc này chợt rung lên, tôi vuốt màn hình, là tin nhắn.

      đợi em ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm."

      “Đường Thư, mình trước đây.”

      “Này...” ấy gọi tôi, “Cậu đâu đấy?”

      loanh quanh thôi.” Liền đó điện thoại lại có tin nhắn, “Xin lỗi, có việc rồi, thế đợi em được."

      Bây giờ tôi phải suy nghĩ lát... suy nghĩ vài chuyện.

      Chú thích:

      (*)Hán Việt là “Đường”, có nghĩa là nhà, căn phòng, cũng có nghĩa là cùng họ, họ hàng.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8 : , sáng tỏ


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/wn3CqTW.gif" width="71" height="81" />


      Cảm thấy hành lang phía trước có tiếng bước chân, tôi ngẩng lên, ánh mắt người đối diện ràng hơi ngạc nhiên.

      Bất cứ ai lúc nửa đêm nhìn thấy người khác ngồi ở trước cửa phòng khách sạn của mình cũng đều ngạc nhiên thôi, hơn nữa, con người ở trước mặt này từng sai hẹn.

      “Tôi có chỗ nào để ngủ, chìa khóa ký túc có lẽ bị rơi ở phòng triển lãm.” Tôi đứng dậy, phủi phủi bụi người.

      ta nhìn tôi chăm chú.

      Tôi gượng cười, bản thân chưa bao giờ làm việc liều lĩnh, đây có thể được tính là lần đầu tiên, “Nếu cảm thấy tiện...”

      , có gì bất tiện cả.” ta kéo tay tôi, “Chỉ là cảm thấy hơi được... sủng ái vừa mừng lại vừa lo thôi.”

      “Thực ra, nếu có thể, hãy cho tôi mượn tiền để tôi thuê phòng...”

      “Đây cũng là khách sạn mà.” ta quay người sang mở cửa, sau đó nghiêng người để tôi bước vào, “Đợi lâu rồi phải ?”

      “Cũng bình thường.” Chỉ là ngồi hơi khổ chút, chuyện như thế này phải mới xảy ra lần đầu. Trước đây, khi vào được ký túc, nếu người có tiền tôi thuê khách sạn ngủ, nếu có tiền ra chiếc ghế băng đường phố Paris ngồi suốt đêm. Tôi cảm thấy cần phải cho ràng: “Muộn thế này còn đến làm phiền , sáng mai tôi sớm.”

      ta nhìn tôi, “Em trước nay chưa bao giờ làm phiền .”

      Tôi quan tâm lời ta có ngụ ý gì, vào phòng khách, vừa dựa vào chiếc sofa mềm mại cảm thấy tất cả những mệt mỏi ùn ùn kéo đến, ta rót cốc nước rồi đưa cho tôi.

      “Mệt lắm à?” ta ngồi xuống cạnh tôi.

      “Hơi mệt.” Thực ra chủ yếu là do hai hôm trước ở Lyon ngủ được mấy... Bởi vì hiểu ra được vài chuyện nên tôi mất ngủ hai đêm. Tôi nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nghe thấy ta nhàng : “ vào giường mà ngủ, nằm ở đây thoải mái.”

      “Tịch Hy Thần.” Tôi mở mắt nhìn ta, ánh mắt ta rất dịu dàng và hơi dè dặt.

      “Ba hôm trước tôi thăm bác sĩ chăm sóc tôi trước đây.”

      Lông mày ta nhíu lại.

      Tôi thở dài, “Chẳng phải ràng tôi mắc nợ cả đời này hay sao?”

      Những lúc cần phải vòng vo, ta liền làm ra vẻ mơ hồ nữa, về điểm này ta rất giống tôi.

      “Đúng, em bất mãn à?”

      Tôi lắc đầu, “, tôi đến nỗi rẻ tiền còn khoe mẽ đâu.” Tôi lòng: “Cảm ơn vì tất cả những gì làm cho tôi... nhờ ấy giúp tôi, đôi chân của tôi mới bị tàn phế, tay trái còn có thể vẽ tranh. Tất cả những điều đó, thẳng ra, đều do giữ lại cho tôi, tôi rất cám ơn , nhưng, ngoài cảm kích ra...”

      “Em cần phải hết ra như the!” ta đột nhiên đứng dậy, ngắt lời tôi, “Đừng hết ra nữa!”

      Tôi đứng lên, bỗng nhiên ta lùi lại bước, “Em nghỉ ngơi , đặt phòng khác.” xong, ta quay người rời .

      Thậm chí tôi còn kịp gọi ta lại, biết làm thế nào đành ngồi xuống sofa. Phải đối diện với căn phòng khách lặng thinh khiến tôi hơi ngẩn ngơ, bàng hoàng, ra có số vấn đề khi trực tiếp đối mặt lại đơn giản như trong tưởng tượng. Nhưng, biết ta có nhận ra tôi những lời này với vẻ hơi do dự hay .

      Tôi định đợi ta quay về, nhưng cuối cùng vẫn thắng được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ mơ màng. Hơn ba giờ sáng, tôi đột nhiên tỉnh dậy, thấy mình nằm yên vị chiếc giường ấm áp trong phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh, có lấy hơi thở. Tôi đứng dậy ra rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương mà lần đầu tiên cứ ngỡ... đó chắc là mình.

      Sáng hôm đó tôi rời từ rất sớm, đồng nghĩa với việc gặp mặt Tịch Hy Thần.

      Hai hôm sau cũng là lúc phải lên đường Phần Lan, thực là nếu sang bên tôi biết phải xoay xở thế nào. Đặt vé tàu xong, người tôi còn đúng bảy mươi euro. Quay lại ký túc trời tối, bạn cùng phòng người Singapore là Lương Ngải Văn cũng có nhà, tên của ấy gần đây tôi mới cố gắng nhớ được, ra cũng chẳng cần phải nhớ làm gì.

      “Sao lúc nào cũng có nam sinh đến tìm cậu thế? ràng trông cậu tẻ nhạt chết được.” ấy quăng lá thư ra, “ người Mỹ ở khoa Luật gửi cho cậu đấy, à, mình chỉ cần tách cà phê giá rẻ thôi.”

      Tôi nhìn chiếc phong bì màu xanh lam, “Cậu thích cho cậu đấy.”

      ấy tỏ ý chẳng thèm, “Con mắt của mình đòi hỏi hơi cao đấy! Ai thèm cái lão người Mỹ nhìn như khỉ đột ấy chứ!”

      Tôi mỉm cười, đứng dậy rửa tay. Chuông điện thoại vang lên, nhìn số điện thoại biết ngay là ta, tôi bèn ra hành lang nghe điện.

      “An Kiệt, bây giờ em có rỗi ?”

      “Có chuyện gì?”

      Bên kia đầu dây hơi do dự, “Bây giờ ở bệnh viện, em có thể qua đây ?”

      “Bệnh viện?” Tôi hơi ngạc nhiên, trong lòng lo lắng.

      “Ai nằm viện?” Lương Ngải Văn xen vào.

      Tôi liếc nhìn ấy, hành động là kỳ quái, “vết thương cũ lại tái phát à?”

      phải.” Tôi nghe thấy ta khó chịu rên lên tiếng, “Nếu em rỗi thôi.”

      “Đợi .” Tôi nghe thấy ta định ngắt điện thoại, “Ở bệnh viện nào?”

      Nửa giờ sau, tôi vội vàng gọi taxi vào viện. Đến cổng viện gọi cho ta toàn thấy tắt máy, tôi đành phải vào phòng y tá trực hỏi.

      Elvis à? Bây giờ ấy ở trong phòng phẫu thuật.” y tá chỉ về phía phòng phẫu thuật sáng đèn. “ có thể ra ngoài đợi lúc.”

      “Phẫu thuật? Sao lại nặng như thế?” Tôi vốn nghĩ là do vết thương cũ tái phát.

      “Tai nạn giao thông, chân bị gãy xương. Xin hỏi, có phải là người nhà của ấy ?”

      phải.”

      “Hả?” y tá hơi ngạc nhiên, “Có phải vừa nãy ấy gọi điện cho ?”

      ta ngủ, vết thương người quá nghiêm trọng, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.

      Lần đầu tiên, tôi ngồi xuống, bình tĩnh nghĩ về ta, và nghĩ về bản thân.

      Bốn năm trước, khi tôi bị tai nạn giao thông, nếu có bác sĩ Marie kịp thời chữa trị tôi chỉ tàn phế mồi cánh tay phải, nhưng người mà tôi phải cảm ơn nhiều nhất chính là con người ở trước mặt này.

      Tôi thể phủ nhận là tôi và ta ít nhiều có liên quan đến nhau, mối liên quan này có lẽ kéo dài trong suốt thời gian, chỉ là tôi muốn truy đến cùng mà thôi.

      Tôi nhìn vết sẹo tay ta, vết sẹo sâu đến mức giờ nhìn vẫn còn thấy sợ. Tôi dám chạm vào... Cảm giác ngón tay ta từ từ nắm lấy ngón tay tôi, chặt.

      cứ nghĩ em đến.”

      “Đừng nên lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung.” Tôi khẽ hỏi: “Sao lại xảy ra tai nạn?”

      “Vượt đèn đỏ.”

      phải luôn chấp hành nghiêm chỉnh sao?” Tôi bóng gió.

      “Ừ, tại suy nghĩ số việc, nó khiến rất buồn và suy sụp...”

      Trái tim tôi tự nhiên thắt lại.

      như thế này, em có thấy đau lòng chút nào ?”

      “Tịch Hy Thần...”

      “Em có cảm thấy mặt dày ?”

      “Tôi cũng thấy hơi đau lòng.” Tôi thừa nhận, ánh mắt ta lộ vẻ ngạc nhiên. Tôi mỉm cười, “Và cũng thấy hơi trơ tráo.”

      Ngày hôm sau, tôi vẫn chưa thể Phần Lan.

      Khi taxi đến bệnh viện thấy ta uống thuốc, “ vẫn ổn chứ?”

      tồi.” Ánh mắt ta rạng ngời. Hình như ta lấy thái độ của tôi làm thước đo mức độ tiếp nhận ta, có phần hơi tham lam.

      Tôi rót cốc nước đưa cho ta, “ bị thương, dù ít dù nhiều tôi cũng phải có trách nhiệm.”

      “Em nhất định phải giải thích lý do mình đến đây sao?” ta gượng cười, cúi đầu nhìn cốc nước thủy tinh tay.

      Trong chuyện tình cảm, cách cư xử của ta giống như đứa trẻ, vừa dè dặt vừa nhạy cảm, thường xuyên thăm dò, khi gặp kìm nén nổi cảm xúc, sau khi bị tôi lạnh lùng cự tuyệt tự giác lùi lại, giữ đúng khoảng cách, rồi sau đó chờ đợi những động thái tiếp theo.

      Còn tôi, liệu cư xử tốt hơn ta được mấy phần? Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trước đây tôi hận ta chỉ là giận cá chém thớt, khi nỗi oan ức và căm hận của mình có chỗ trút, bèn ích kỷ đổ hết lên đầu ta, đồng thời tự thuyết phục mình rằng đó là điều hiển nhiên. Bàn tay bất giác đưa lên xoa má trái, có lẽ từ trước đến nay tôi chỉ muốn thông qua ta để chứng minh mình còn tồn tại, có lẽ ta mới là người bị lợi dụng.

      Tôi thừa nhận tình cảm của mình bây giờ khác trước rất nhiều, tôi cũng biết đối với ta, ngoài “lòng biết ơn”, tôi còn có những tình cảm khác.

      Đêm qua tôi suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến , Phác Tranh, Christine, Diệp Lận, Tịch Hy Thần, mẹ tôi, bố tôi, Mạc Gia Trân...

      Tôi liệt kê tất cả những người từng sống chung hoặc tiếp xúc, biết tại sao bản thân lại đơn độc và tại sao Tịch Hy Thần lại liên quan đến tôi nhiều đến thế. Có lẽ là do số phận an bài, chỉ buồn nỗi là thờ ơ, lãnh đạm của cả hai khiến ai có thể dễ dàng bộc lộ tâm tư của mình cho người kia biết, sau đó gặp nhau lại càng trở thành gánh nặng, cho đến gần đây... sau khi xảy ra cố sụt lở đất, Tịch Hy Thần bỗng trở nên dịu dàng và ấm áp lạ thường, giống như cởi bỏ vài thứ, chắc là vì chỉ số EQ của ta đạt tiêu chuẩn nên ta biết phải làm thế nào để đối phó với những cảm xúc của mình.

      Tôi thích ta? , mà là sợ ta. Sáu năm sống ở nước ngoài, người xuất nhiều nhất trong những giấc mơ của tôi chính là ta. ta khiến tôi mỗi lần giật mình tỉnh giấc đều mang cảm giác tội lỗi, ta khiến tôi nhớ mình là ai, tại sao lại rời xa nơi ấy...

      Tôi vẫn thường nghĩ, ta là ai? Khuôn mặt mờ nhạt, giọng mơ hồ ấy, tôi thể quên!

      Tôi nhớ lần đầu tiên bị ngất ở nước ngoài, có người ôm tôi, khuôn mặt mờ nhạt ấy giống như trong giấc mơ.

      Tôi nghe thấy ta gọi tên mình, hết lần này đến lần khác, rất dịu dàng và ấm áp, đó là lần đầu tiên tôi ngủ giấc ngon lành.

      Tôi sợ môi trường xa lạ, những con người quen biết, những nghiện ngập, những sinh viên ngoại quốc được nuông chiều sống phóng túng, bừa bãi...

      hôm, có chạy đến với tôi, “Mình biết tiếng Trung, mình dẫn cậu ăn nhé?”

      Hồi đó, lúc nào tôi cũng ăn bánh mì đến phát ngấy, thế nên tôi đồng ý. ấy là ngoại quốc to cao, biết tiếng Trung, tên là Christine.

      Christine : “An, năm đó mình chạy đến bên cậu là vì có người con trai nhờ mình chăm sóc cậu. ấy hãy đưa cậu ăn, đưa cậu làm quen với từng cái cây, ngọn cỏ nơi này, đưa cậu dạo, đừng để cậu lạc đường...”

      Mỗi năm tôi đều nhận được món quà sinh nhật, đề tên người gửi, nhưng đều là thứ lúc đó tôi cần nhất.

      Trong thời gian bị tai nạn, tinh thần tôi sầu não, hầu như ngày nào cũng ngủ ngon giấc. Chỉ đến khi mệt chịu được nữa mới chợp mắt lúc, cảm giác có người nắm tay tôi, nhàng, ấm áp. biết ta là ai, nhưng lạ là ta lại mang đến cho tôi cảm giác yên lòng. Khi tỉnh dậy, thấy ai, cảm giác hụt hẫng như vừa mất thứ gì đó.

      “An Kiệt?” Giọng nhàng, ấm áp vang lên.

      Tôi bỗng nhiên cảm thấy biết phải làm gì, bèn thả lỏng người và : “Tịch Hy Thần, tôi đến là vì... muốn đến.”

      Cảm xúc của ta lúc này có lẽ là vui mừng tột độ.

      Hai ngày sau, Tịch Hy Thần làm thủ tục xuất viện. Có lẽ sau khi hồi phục, ta quay về Trung Quốc, bỏ lại mình tôi ở bên này, giờ tôi cũng thúc giục liên tục, gần như ngày nào cũng nhắn tin. Tôi nghĩ mình phải nhanh chóng thu xếp mọi việc ở đây để sang Phần Lan, nếu quý ca cẩm suốt ngày mất.

      Đẩy cửa phòng bệnh bước vào, tôi thấy ta ngồi giường xem tài liệu, bộ quần áo bằng vải cotton màu trắng kết hợp với chiếc kính gọng bạc trông nhã nhặn và thanh lịch.

      “Hôm nay em đến hơi muộn chút.” Tịch Hy Thần ngẩng lên, môi nở nụ cười.

      “Ừm.” Tôi thuận miệng trả lời, đến trước cửa sổ thay cành hoa bách hợp hôm qua, “ ốm, làm việc tốt đâu.”

      Tịch Hy Thần sững sờ, tiện tay kẹp tập tài liệu lại rồi cho vào ngăn tủ, ánh mắt càng rạng ngời hơn, “Câu này của em, có thể coi là quan tâm ?”

      Tịch Hy Thần khẽ thở dài, “An Kiệt, là quá vội vàng, hay là em...”

      nghĩ nhiều quá rồi!” Tôi đến bên giường

      ?” Tịch Hy Thần nhìn tôi, ánh mắt trực diện và sáng ngời, “Bây giờ, lòng rất tham lam.” ta gượng cười, “Bây giờ, sợ là ngay cả bản thân, cũng kiểm soát nổi.”

      muốn tôi phải làm sao?” Tôi thở dài mỉm cười, lòng tham vô đáy của ta ngày càng lộ , đôi khi lại giống như đứa trẻ xấu hổ, ăn bẽn lẽn. Trước nay tôi chưa hề biết Tịch Hy Thần cao sang là thế mà lại có lúc yếu mềm, ta thế này, có nghĩ tôi cũng chẳng dám nghĩ tới.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8 : , sáng tỏ




      Tịch Hy Thần cười rạng rỡ, lấy tay vén mái tóc rủ xuống của tôi, “, em biết , em cần phải làm gì cả, ép em, cũng thử thay đổi cuộc sống hay quan niệm sống của em, con người em giờ món quà đối với rồi, chỉ e lòng tham của con người có giới hạn.” ta ngẩng lên, ánh mắt táo bạo đến mức càn rỡ đó khiến tôi đột nhiên thấy hơi lo lắng, đứng thẳng lên nhìn ta, “ chỉ hy vọng em có thể đáp lại , dù chỉ chút thôi, đừng để có cảm giác mình độc diễn.”

      ta có ảnh hưởng gì đến tôi ràng chỉ là tự lừa dối, thể phủ nhận ta còn quan trọng đối với tôi nữa.

      “Bị thương à? Tại sao thế?” ta đột nhiên kéo tay trái tôi lại, nhìn vết thương rất sâu mu bàn tay tôi với vẻ rất chăm chú và căng thẳng, muốn chạm vào nhưng lại dám.

      Tôi muốn giằng tay ra mà được, đành để mặc ta. Mấy ngày nay tiếp xúc nhiều khiến tôi nhận ra ta luôn khăng khăng, kiên trì về mọi mặt, “Lúc mua hoa để ý bị cứa vào.” Ngày trước Diệp Lận thường mua hoa tặng tôi, mỗi ngày bó cũng thấy phiền hay mệt mỏi, sau này khi đến Pháp, tôi cũng tự nuôi dưỡng thói quen đó bằng cách thỉnh thoảng tự mua hoa về cắm. vết thương này là do hôm nay tôi bị chiếc bình thủy tinh ở cửa hàng hoa cứa vào vì chú ý chiếc bình có vết sứt.

      Tịch Hy Thần đưa mắt về phía lọ hoa bách hợp mới bên cửa sổ, dường như suy nghĩ điều gì. Lúc này y tá đẩy cửa bước vào, “Hôm nay đến muộn nhỉ!” y tá này tên Bella, là người chăm sóc bệnh nhân ở số phòng VIP của bệnh viện, tuy hơi lớn tuổi nhưng luôn khiến người ta có cảm giác rất trẻ trung, nhiệt tình.

      Tôi gật đầu, lúc nãy Tịch Hy Thần cũng tôi đến muộn, nhưng tôi khẳng định mình chỉ đến muộn có nửa tiếng thôi.

      Tịch Hy Thần đợi lâu lắm rồi.”

      Câu này khiến tôi ngạc nhiên, quay lại nhìn người ngồi giường bệnh, chỉ thấy ta cất kính vào bao, thái độ thản nhiên, “Cứ nghĩ hôm nay em đến.” Tịch Hy Thần vẫn tiếng Trung.

      “Hey, người châu Á tình cảm đấy, muộn rối ruột rối gan lên rồi.” Bella cười .

      Dù biết người Pháp lãng mạn, ăn lại kiêng nể gì, nhưng bị người khác như thế dù ít hay nhiều cũng thấy mất tự nhiên, nhất thời biết nên gì, tôi nghĩ lát rồi mới lên tiếng: “Tôi ra ngoài đây.”

      cần, tôi chỉ kiểm tra vết thương cho Tịch Hy Thần chút thôi, cần phải ra ngoài, hơn nữa, chẳng phải là người của ấy sao?” Bella nháy mắt với tôi.

      Người ? Tôi cười khổ, muốn phản bác nhưng thấy cần thiết nên lại thôi, dẫu sao nhiều lại thành ra phản tác dụng, càng chứng minh là mình có tình cảm , còn Tịch Hy Thần vẫn thản nhiên để y tá Bella kiểm tra vết thương, thậm chí còn tủm tỉm cười.

      là hai bạn rất đẹp đôi.” Bella lại .

      Tôi ngờ ấy có hứng thú với chuyện này đến thế, chỉ biết tiếp tục im lặng.

      “Cảm ơn!” Ngược lại, Tịch Hy Thần lịch tiếp lời,như có chuyện gì, ung dung cực độ.

      “Ok!” Kiểm tra vết thương cho Tịch Hy Thần xong, Bella thu dọn đồ đạc, trước khi còn cười, : “Ngày mai đừng đến muộn nữa nhé!”

      Tôi nhìn Tịch Hy Thần, ta cũng dịu dàng nhìn tôi, “Giận à?”

      “Chẳng có gì là giận hay giận.” Chỉ là thấy được thoải mái cho lắm.

      “Bây giờ chúng ta ở bên nhau, đúng ?”

      Tôi lắc lắc đầu và ngồi xuống giường, “Tịch Hy Thần, từ bao giờ bắt đầu trở nên suy hơn tính thiệt thế hả?”

      “Vì em nên mới suy hơn tính thiệt như thế.” ta kéo tay tôi, ánh mắt rạng ngời, “An Kiệt, chúng ta bắt đầu rồi đúng , chí ít, nghĩ là em cho phép bắt đầu, vậy nên từ nay trở bao giờ buông tay.”

      Tôi do dự, “ cảm thấy... quá nhanh à?” Câu này là lòng.

      thấy.” ta khẩn thiết , “Em... có thể cần phải đáp lại.” ta để tôi kịp gì, “Nhưng, xin đừng cự tuyệt , cho dù thế nào, cũng đừng cự tuyệt.”

      “Tôi có thể ép buộc tôi ?” Tôi đừng được, cười phá lên.

      “Có được ?” Tịch Hy Thần nghiêm túc nhìn tôi.

      Tôi như bị cái gì đó kéo lại, ta lặng lẽ nhìn tôi, biết bao lâu, cuối cùng ngay cả bản thân cũng nhớ trả lời ta thế nào.

      “Sau này đừng mua hoa nữa.” Tịch Hy Thần luồn ngón tay vào tóc tôi, giọng dịu dàng, thận trọng, “Mặc dù tất cả những gì thuộc về em đều trân trọng, nhưng riêng hoa ... xin hãy để tặng em.”

      Hôm đó, quay lại ký túc xá, tôi bất ngờ khi thấy ba bạn cùng phòng đều có mặt ở nhà, dưới sàn phòng khách trải chiếc khăn trải bàn, đó bày đầy đồ ăn . Audrey ngồi sofa, khi tôi vừa bước vào phòng nghe thấy ấy những câu chẳng hay ho gì về người đàn ông Đức.

      ta chẳng bao giờ làm tình với mình.”

      “Đàn ông Đức vốn nghiêm cẩn, nếu bọn họ liên kết với nhau thành nhóm người điên mất, hai lần đại chiến thế giới chẳng phải đều do bọn họ phát động là gì?” Lương Ngải Văn tiếp lời.

      “Thà rằng ấy là người điên!”

      Tôi khẽ lướt qua bọn họ, vào phòng tắm rửa tay.

      “Đàn ông làm gì có ai chung thủy, Karl còn hẹn hò với ba lúc đấy, Klinsmann cũng thế!”

      “Klinsmann đẹp trai.”

      “Nhớ hồi trước mình cũng từng tìm đến ta.” Amelia cười đắc ý.

      “Klinsmann, hứ, người đàn ông đến An còn vừa mắt mà các cậu lại tranh giành nhau.” Audrey để ý có mặt của tôi, bô bô .

      “Người lần trước mình nhìn thấy mới gọi là đẹp trai! Đáng tiếc là...” Giọng Lương Ngải Văn đầy vẻ luyến tiếc, “An có số điện thoại của ta.”

      “Di động của cậu ấy chỉ có vài số điện thoại.” Amelia xen vào.

      Tôi tủm tỉm cười để ý lắm, vừa cúi xuống điện thoại reo.

      “Về đến nhà rồi à?” Giọng ấm áp.

      “Ừm.”

      làm phiền em chứ?” Giọng cũng được tự nhiên lắm, tính đến giờ có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi chuyện ôn hòa với nhau điện thoại.

      “Ừm.”

      “An Kiệt.” Giọng thầm, “Mai em có thể đến sớm ?”

      “Có việc gì?”

      “Hey, có việc, nhưng giờ muốn giữ bí mật.” khẽ cười, có lẽ còn ôm trán nữa.

      Nghĩ lát, tôi : “Em cố gắng.”

      Đầu dây bên kia hình như thở dài tiếng, “Chẳng lẽ em muốn gì với à?”

      “Cái gì cơ?” Tôi hơi chau mày, nghĩ đến việc vừa mới từ bệnh viện về, tôi cảm thấy hơi lúng túng, chuyện như kiểu hai người nhau thế này vẫn chưa quen lắm.

      , có gì.” ngừng lại lát rồi tiếp, giọng vẫn ấm áp: “Vậy ngày mai gặp nhé!”

      “Được.”

      Tôi dập máy, lấy lại tinh thần, vừa quay người phát Audrey đứng dựa vào cửa phòng tắm nhìn tôi, “Đàn ông à?”

      Tôi chỉ cười gì, lách qua ấy rồi về phía giá sách của mình.

      “Mình biết ngay cậu yên phận mãi đâu, bọn họ còn nghĩ cậu là Đức mẹ Maria tái thế cơ đấy!” Audrey sau lưng tôi.

      “Giản An Kiệt, mình hỏi cậu, có là cậu có số điện thoại của chàng lần trước ? MSN(*) cũng được?” Lương Ngải Văn là người duy nhất có thể gọi đầy đủ tên tiếng Trung của tôi.

      Tôi nhìn ấy, lắc đầu, tôi và Diệp Lận thực còn quan hệ gì nữa.

      Sáng hôm sau ngủ dậy, vừa cầm điện thoại lên thấy ngay tin nhắn của tôi đến Pháp. kịp kinh ngạc, tôi liền vội vàng thay quần áo ra sân bay, vì bảo chín giờ phải có mặt, mà bây giờ là tám giờ bốn mươi phút rồi.

      Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, diễm lệ trong bộ trang phục màu đỏ tươi trước cửa sân bay, tôi cảm thấy rất vui, được nhìn thấy thực còn thích hơn mọi thứ đời!

      Nhìn thấy tôi, cũng vui mừng hét lên: “Ôi, An An của !”

      rất đẹp, trẻ hơn mẹ tôi nhiều, tính tình cũng trẻ trung. Khi tôi sáu tuổi lấy bố của Phác Tranh, mình tính, là người chỉ thích sống theo ý mình. Tôi ôm lấy , “Sao bảo ngày kia mới tới?”

      “Ngạc nhiên lắm phải , muốn làm con bất ngờ mà, thực là nhớ An An của đến phát khóc.”

      Giọng điệu cởi mở quen thuộc khiến tôi có cảm giác yên bình, “ có cần về nghỉ ngơi trước ạ?”

      , , ngủ đẫy giấc máy bay rồi, suýt sái cả cổ đây này.”

      Tôi nhìn đồng hồ, “ ơi, có lẽ bây giờ con thể cùng được.”

      “Sao cơ? Còn có việc gì quan trọng hơn ở bên à?”

      Tôi cầm áo khoác giúp , nghĩ lát rồi : “ còn nhớ vài người ở Giản gia ?”

      “Giản gia? Hừ!”

      Tôi cười, quên mất mình cũng là người nhà họ Giản, “ cần phải tức giận như thế, con còn để tâm nữa rồi.”

      ra mới nhớ, hồi tháng Giêng con cũng về đó lần hả? Tiểu Phác với ...”

      Tôi ngắt lời , nắm tay về phía trước, “Con còn quan tâm đến mấy người đó nữa rồi, cho nên cũng cần phải bận tâm nữa. Bây giờ, đối với con, người thân duy nhất thế gian này chỉ có và mẹ con thôi.” Sau đó, nhớ ra kẻ “ngồi lê đôi mách” kia, tôi liền cười, : “Đương nhiên là cả Phác Tranh nữa.”

      cúi xuống nhìn tôi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, “Tại sao tự nhiên lại nhắc đến người nhà Giản gia?”

      “Tịch Hy Thần, còn nhớ ?”

      “Cháu trai của Thẩm Tinh Du.”

      “Vâng. Gần đây con hay nghĩ tới việc, số tiền năm đó nhận được phải chăng là do ấy gửi?” Theo như những gì diễn ra, nếu tất cả đều do tay làm có rất nhiều việc e rằng phải xem xét lại lần nữa.

      dừng lại, nhìn thẳng vào tôi, “Bây giờ cậu ta ở Pháp à?”

      “Vâng.”

      lúc nữa người mà con phải gặp chính là cậu ta?”

      “Vâng.”

      khẽ thở dài, “An Kiệt, tin con, tin rằng con biết mình phải làm gì.”

      Tôi lắc đầu, cầm tay và tiếp tục bước , “ tính đến tiền bạc, thời gian con bị tạm giam vì xảy ra vụ án của bạn con, khi đó ở Đức thể đến kịp, nhưng lại có người lấy danh nghĩa là đến giúp con, còn nữa, khi tay phải của con bị thương, bác sĩ Marie xuất , ấy mình là tình nguyện viên người Thụy Sĩ, nhưng thực tế ấy là người quốc tịch Mỹ, mà lại đến Pháp đúng lúc con bị thương, càng phi lý hơn là, Marie hoàn toàn phải tình nguyện viên, ấy là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình rất nổi tiếng ở Mỹ.”

      mở miệng vài lần, cuối cùng chỉ lắp bắp được câu: người thể có được bản lĩnh lớn như thế.”

      “Vâng, thậm chí đằng sau còn liên quan đến chuyện thuốc gây nghiện.” Tôi cân nhắc từng câu chữ, “Cho nên bây giờ con luôn nghĩ xem liệu có khả năng đó . Vì ấy khiến con cảm thấy có quá nhiều chuyện trùng họp, trùng họp đến mức... kẽ hở nào, nếu để ý, suy xét con nghĩ cả đời cũng biết được.”

      chau mày, thần sắc trang nghiêm, “Đứa trẻ đó... sáu năm trước chỉ gặp vài lần, đúng ra là thân thiết, thực tế, nếu đem ra so sánh việc con thích người khác gần gũi chỉ là vẻ bề ngoài, còn cậu ta mới đích thực là người lạnh lùng.”

      muốn gì?” Tôi khẽ thở dài.

      “An Kiệt, trước đây con rất hận con người có tên Tịch Hy Thần này đúng ?”

      Tôi cúi đầu, trả lời trực tiếp.

      “Nhưng bây giờ con lại muốn chuyển hận thành ?”

      Tôi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt truy cứu và đầy lo lắng của , “...”

      “Mặc dù đến giờ vẫn chưa hiểu con người cậu ta, nhưng An Kiệt, có thể khẳng định với con là cậu ta hoàn toàn thích hợp với con... Cậu ta quá phức tạp, đúng thế, quá phức tạp, nếu tất cả những gì con , hay còn nhiều hơn thế nữa, đều do tay cậu ta làm chỉ có thể , cậu ta lợi hại.”

      Tịch Hy Thần đứng trước cửa sổ, ngón tay thon dài nghịch nghịch cành hoa bách hợp. Chiếc áo bệnh nhân được cởi ra, thay bằng bộ quần áo màu cà phê giản dị, gương mặt tuấn trong buổi sớm mai đượm vẻ u sầu,mái tóc đen mềm mại vẫn chưa chải phủ trán, xõa xuống cả mắt.

      Hôm qua tôi đến bệnh viện, cũng gọi điện cho tôi, có số chuyện, tôi và đều quá thận trọng, dè dặt.

      Tôi bước đến nhấc cành hoa bách hợp lên, thế vào đó cành hoa hồng trắng mới.

      Tịch Hy Thần mỉm cười, quay đầu lại nhìn tôi, như thể sớm biết tôi đến, hai giây sau lại quay sang nhìn cành hoa hồng trắng, “Đúng là biết nghe lời.”

      thành thói quen rồi.” Tôi , nhưng chắc chắn muốn ám chỉ đến việc mua hoa hay điều gì khác.

      “Đưa dạo lúc được ?” kéo tay tôi, giọng nhàng nhưng cho phép từ chối. Có những lúc tôi cảm thấy Tịch Hy Thần còn bá đạo hơn cả Diệp Lận.

      “Ngày kia em Phần Lan.”

      Bàn tay nắm lấy tay tôi càng siết chặt hơn.

      “Ngày mai ra viện rồi.” Tôi lại độc thoại, “Khi nào quay về Trung Quốc?”

      của em cũng đến Pháp rồi phải ?” Tịch Hy Thần vén lọn tóc mai lòa xòa vào mắt tôi ra sau tai.

      Cuộc đối thoại giữa tôi và luôn có những chỗ khó , chỉ biết lẩn tránh, rất lâu sau tôi mới gật đầu, “Đến hôm qua.” Tôi hề hỏi tại sao biết chuyện này, rất nhiều chuyện, dường như trở thành quy ước ngầm, , tôi cũng bao giờ hỏi.

      “Nếu là của An Kiệt, vậy, có nên đến thăm ?”

      Tịch Hy Thần khẽ thở dài, “ chuyện với , lần nào cũng phải đắn đo suy nghĩ như vậy sao?” Ngón tay vuốt lên má trái tôi.

      Ngón tay lạnh cóng của làm tôi giật mình, tôi né tránh cách vô thức.

      Lúc này, tôi nhận thấy trong ánh mắt có chút xa lạ và cay đắng.

      Vài giây sau, giọng điệu lạnh lùng quen thuộc lại cất lên: “ biết rồi.”

      Lòng tôi bỗng thấy trĩu nặng, “Hôm qua bảo em đến sớm.” Lúc này tôi chỉ muốn gì đó để phá vỡ ngột ngạt.

      “Lạnh lùng, nhưng cũng dễ mềm lòng, vậy mà tại sao lúc này lại thấy thích mềm lòng của em nhỉ?” Khóe môi đầy vẻ tự ti, ánh mắt u sầu, “An Kiệt, em vẫn như xưa... ngoài còn hận ra, đối với , đối với Tịch Hy Thần, em chẳng có cảm giác gì khác phải ?”

      Tôi nhìn , gì, thực cũng biết phải đáp lại thế nào.

      “Ngày kia... vậy ngày kia cũng .”

      Câu của hiểu sao lại khiến tôi tức giận, tôi giằng tay ra và bước về phía cửa.

      “An Kiệt!” Cánh tay phía sau kéo tôi lại, ôm chặt lấy tôi, cười khổ, “Chúng ta cãi nhau đấy à?”

      Tôi ngẩn người, vì hành động của , cũng vì hai từ... “cãi nhau” trong câu của , cãi nhau, phải là mỉa mai, châm chọc.

      Cánh tay ôm ngang eo đặt lên vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với , ngón tay thon dài như của nhạc công nâng cằm tôi lên, đôi môi nhàng đặt xuống, dịu dàng và êm ái. nhàng mút mát bờ môi tôi, đầu lưỡi dần thọc sâu vào khoang miệng tôi khám phá. Trước nay tôi thường hứng thú với những nụ hôn, ngày trước mỗi khi Diệp Lận hôn tôi cũng vậy, nhưng khi Tịch Hy Thần hôn, tôi lại có cảm giác rất khác lạ, trống ngực đập thình thịch, chán ghét, thậm chí còn thấy đê mê.

      Những ngón tay luồn vào trong tóc tôi, nụ hôn mơn man như dòng nước, từ nhàng, êm dịu đến mãnh liệt, quấn quýt rời.

      Tôi kìm lòng được, bị cuốn theo nụ hôn đó, đôi mắt bỗng mở to, hừng hực như ngọn lửa, khẽ rên lên tiếng, nụ hôn càng cuồng nhiệt hơn.

      “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Tôi cố ý!” Giọng của Bella vang lên cùng tiếng đóng cửa vội vàng.

      Rất lâu sau, khí bối rối lắng xuống, Tịch Hy Thần mới khẽ thở dài, “Lần nào cũng có người đến làm phiền.” Vùi đầu vào tóc tôi, cất giọng khàn khàn, “Tự dưng lại thấy nhớ cái địa đạo đó, chí ít ở đấy hôn em cũng bị gián đoạn.”

      Chú thích:

      (*) Tên phần mềm chat phổ biến ở nước ngoài.




    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9: Thổ lộ, tin tưởng


      Hôm nay, Tịch Hy Thần ra viện, trận “cãi nhau” hôm qua coi như được giảng hòa.

      “Sao thế, đầu óc con cứ để đâu đâu ấy?”

      Tôi định thần lại, cười : “, có gì ạ.”

      tôi đặt dao nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, “Nhìn biểu của con, thể coi là có chuyện gì được.”

      “Hôm nay nhất định phải tham quan các điểm du lịch ở Pháp ạ?”

      “Có hẹn à?”

      Tôi lắc đầu cười, “ lại thăm dò con rồi.”

      “Bởi vì con cố giấu giếm .”

      Tôi nén được tiếng thở dài, “Được rồi, à, ra điều tra ấy rồi phải ?”

      “Ừm, tâm tư của An nhà chúng ta đúng là thể xem thường được.”

      Tôi cười : “Ở đâu ra cái kết luận như thế chứ?”

      bĩu môi, “Tất cả những việc cậu ta làm, con thể có cảm giác gì.”

      “Vâng.” Tôi khuấy khuấy tách cà phê, “Dầu sao con cũng chỉ là người bình thường.”

      khẽ thở dài, “Cậu ta hẳn là người bình thường đâu.”

      thích ấy.” Đây là câu khẳng định.

      “Chẳng ai thích nổi người lúc nào cũng tính tính toán toán, hành tung bí hiểm, từ thủ đoạn.”

      “Vâng.” Tôi mỉm cười và gật đầu đồng tình.

      nhìn tôi, im lặng vài giây rồi nghiêm túc : “An, vẫn muốn , đồng ý cho con đến với cậu ta.”

      “Bọn con có đến với nhau đâu.”

      “Ừ, hai đứa chưa đến với nhau, chỉ học cách làm thế nào để đến được với nhau thôi.”

      Tôi đặt tay lên tay , “ à, ngày mai chúng ta Phần Lan rồi mà.”

      “Ý con là muốn mở lòng hay lơ là cảnh giác?”

      Tôi cười phá lên, càng càng chẳng ăn nhập gì với nhau, tôi mặc dù hoạt bát, cởi mở nhưng lại rất cố chấp, đến Phác Tranh còn phải kém vài phần.

      Cuối cùng tôi : “Cả ngày hôm nay con tham quan Paris cùng .” Coi như đó là đảm bảo rằng hôm nay tôi gặp Tịch Hy Thần.

      Thực ra, tham quan Paris cũng chỉ là thăm vài khu du lịch nổi tiếng như điện Élysée, quảng trường Concorde, nhà thờ Đức bà Paris... hào hứng bởi vốn thích các cảnh quan văn hóa, lần này đòi e là chỉ vì muốn để tôi gặp Tịch Hy Thần. Cuối cùng, chỉ thăm góc của quảng trường Concorde rồi lười biếng dừng lại ở đại lộ Champs-Élysées thưởng thức trà chiều.

      Tôi gọi trà mà chạy ra ngoài dạo, so với việc ở đó thưởng thức trà tôi thà dạo còn hơn, biết đâu lại gặp triển lãm tranh nào đó, nhưng tôi vẫn nghĩ quay lại tìm Tịch Hy Thần, dù ở mức độ nào, tôi cũng hy vọng mình quá chịu ảnh hưởng bởi , cho dù bây giờ tình cảm của tôi có vẻ khó kiểm soát, tôi vẫn hơi muốn mặc kệ.

      loanh quanh hơn hai mươi phút trời xế tà, tôi rẽ vào con đường hướng về phía Bắc, đến quảng trường , nơi trưng bày các tác phẩm điêu khắc, chọn chiếc ghế khuất nẻo để ngồi xuống nghỉ ngơi. lúc sau, cảm giác có ai đó ở bên kia chăm chú nhìn mình, tôi nghiêng đầu nhìn lại... là người đàn ông Pháp điển hình: cao to, cởi mở và ăn mặc rất thời trang.

      Người đàn ông đó mỉm cười và về phía tôi, bên cạnh là con chó Béc giê Đức rất đẹp.

      “Xin chào.” ta dùng tiếng để chào tôi.

      Tôi đứng dậy, đáp lễ bằng tiếng Pháp.

      phát nghe rất hay.” Môi ta vểnh lên, lần này bằng tiếng Pháp.

      “Cảm ơn!”

      “Có muốn dạo cùng tôi ?” ta , rất thẳng thừng.

      Tôi chưa kịp trả lời cánh tay quàng lên vai, có ai đó ở đằng sau ôm lấy tôi - mùi bạc hà quen thuộc!

      “Xin lỗi, ấy chỉ có thể cùng tôi.” Giọng trầm tĩnh, lạnh lùng, tiếng Pháp chuẩn mực.

      Tôi ngây ra lúc mới định thần lại, nín được cười, “ lúc nào cũng thoắt thoắt như ma ấy.”

      Cảm thấy ở cổ bị cắn cái, hình như còn thầm câu gì đó nhưng vì quá nên tôi nghe .

      Tịch Hy Thần đứng thẳng người, tao nhã sải bước đến bên tôi, tiện thể nắm lấy bàn tay tôi buông thõng bên mình, đan năm ngón vào nhau, nắm chặt, “Xin lỗi, tiếp chuyện được.” với người đàn ông Pháp khi nãy, rất lịch .

      xong bèn kéo tôi về phía con đường .

      “Sao thế?” Tôi cười hỏi, vẻ cao quý, tao nhã của biến mất, bước chân vội vàng giống như giận dỗi.

      Tịch Hy Thần đột nhiên dừng lại, mặt đượm buồn, lúc sau buông tiếng thở dài, gì.

      “Tiếp theo em muốn dạo ở bên kia, có muốn cùng ?” Tôi chỉ về hướng Nam.

      quay người nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại khiến người ta ngạc nhiên, “An Kiệt, em!”

      Tôi yên lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài tiếng.

      Tịch Hy Thần vẫn yên lặng nhìn tôi, đôi mắt đen láy, bỗng nhiên tôi phì cười, “Sao lại như trẻ con thế, ngài Tịch?”

      đột nhiên kéo tôi vào lòng, “An Kiệt!”, giọng dịu dàng, đầy âu yếm.

      Tôi ngây ra, để mặc cho ôm, người qua đường cũng chẳng có thời gian mà chú ý.

      “Trước nay chưa từng có ai bảo là... trẻ con cả.” rúc đầu vào cổ tôi, tủm tỉm cười.

      “Còn nữa...” Giọng càng lúc càng dần, cuối cùng chỉ còn tiếng thầm, “ tỏ tình.”

      “Vâng.” Tôi mỉm cười, đôi mắt tự nhiên trở nên ấm áp, “À đúng rồi, chúc mừng sinh nhật, ngài Tịch, mặc dù chậm mất hai ngày, nhưng sang năm em nghĩ mình để lỡ đâu.”

      Mất khoảng năm giây, cả người đờ ra như hóa đá, rồi như thể bị kích động buông tôi ra, nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ, “Em... đồng ý rồi phải ?” hỏi rất , cũng rất dè dặt.

      Tôi thở dài, biết phải làm sao, “Chắc chắn em tức giận...”

      nụ hôn cuồng nhiệt chặn lại lời tôi, hai đôi môi xoắn xuýt lấy nhau, đến khi rời nhau ra cả hai cùng thở hổn hển.

      chàng này, càng ngày càng tùy tiện, chẳng cần biết mình ở đâu nữa.

      Hơi thở dần đều trở lại, tôi ngờ vực hỏi, “Có vẻ như rất thích hôn em?” - Thích cả vuốt má trái của em nữa.

      Gương mặt tuấn đỏ ửng lên, những ngón tay đẹp đẽ ôm lấy trán, như thể muốn che giấu điều gì, sau đó thầm: Tình cảm khó kiềm chế lắm.”

      Trở về khách sạn chỗ tôi ở là sáu giờ chiều.

      “Biết đường trở về rồi à?” ngồi ngay ngắn trong phòng khách, ngoái đầu lại cười cái.

      uống trà chiều có ngon ?”

      “Ngon, ngon, ngon, tất nhiên là ngon rồi.”

      Tôi đến ôm lấy cổ , “ à, tức giận chóng già đấy!”

      “xì” tiếng, quay đầu nhìn ra cửa, ánh mắt ràng tán đồng, “Cậu thanh niên này, tôi cho cậu cơ hội, bây giờ hãy quay về !”

      Tịch Hy Thần gì, thản nhiên gật đầu chào, sải bước tiến vào, cử chỉ lịch .

      đúng ra, tôi cũng có thể được coi là bậc bề của cậu.” Mặt nghiêm lại.

      “Vâng ạ.” mỉm cười, “ của An Kiệt.”

      cầm tách cà phê lên uống ngụm, thẳng vào vấn đề, “Cậu phải biết là tôi thích cậu.”

      có thích hay cũng quan trọng ạ.”

      sững sờ, “ có ai từng với cậu là cậu rất lạnh lùng chưa?”

      “Cũng ít ạ.”

      “Tại sao lại tìm đến An?” đột ngột chuyển đề tài, sắc bén lạ thường.

      Tịch Hy Thần quay sang nhìn tôi, ánh mắt ấm áp đó chỉ có tôi mới cảm nhận được, nhưng ấm áp đó đột nhiên khiến tôi đứng ngồi yên, định đứng lên bị ấn xuống, “Sao con lại nhát gan thế, chẳng giống mọi khi chút nào?”

      Tôi ngừng lại, cười : “ gì buồn cười thế ạ?”

      Phác.” Giọng Tịch Hy Thần bình thản, chút biểu cảm, “Cháu muốn làm ấy khó xử, cũng muốn làm khó ấy.”

      “Sao cơ? Lại còn giáo huấn tôi nữa à?”

      Sắc mặt Tịch Hy Thần biểu lộ gì, “ của An Kiệt, cháu cần phải tôn trọng.”

      của An Kiệt ư! Hừ, nếu có mối quan hệ này cậu đối xử với tôi thế nào? Cậu thanh niên à, những mưu mẹo, tính toán của cậu xuất sắc, nhé, tôi nghĩ cậu là người biết tôn trọng người lớn đâu.”

      Tịch Hy Thần liếc nhìn tôi, “ Phác, có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi cháu, cần phải hao tâm tổn sức như thế.”

      “Sao cơ, căng thẳng rồi à? Yên tâm , cậu nên biết là những gì có thể điều tra được cũng chỉ là những gì cậu cố tình cho người khác biết thôi.”

      muốn biết cái gì?”

      chuyện với người thông minh thoải mái, cho tôi nghe, mục đích cậu tiếp cận An Kiệt là gì? Đừng có với tôi là vì , tôi hứng thú với lý do đó!”

      “Vậy ...” Giọng lành lạnh có phần dịu dàng hơn, “vì say đắm , lý do này chắc có thể chấp nhận được chứ?”

      ngừng lại, quay sang nhìn tôi, tôi chỉ cười cười, cầm cốc nước lên uống, tay hơi lành lạnh, khi lo lắng tôi có thói quen uống nhiều nước lạnh.

      “Mười hai năm, đủ chưa ạ?”

      Bàn tay tôi thoáng run rẩy, chiếc cốc suýt bị rơi xuống đất... ngờ, lại lâu đến thế, mười hai năm sao...

      cười lạnh lùng, “Trầm lặng, ít ư? Bên ngoài người ta nhận xét về cậu hình như đúng lắm? Cậu nghĩ tôi tin những lời “ba hoa chích chòe” của cậu à?”

      có tin hay đối với cháu cũng chẳng quan trọng.”

      “hừ” tiếng rồi : “Vậy cậu cậu thích con bé An nhà tôi hơn chục năm rồi, thế sao sáu năm trước đến tìm nó?” Lời của có vẻ cay nghiệt.

      “Phát triển nghiệp.”

      “Ha ha, phát triển nghiệp, viện cớ nghe bùi tai đấy! Vậy trong suốt sáu năm qua sao, tại sao trong thời gian đó lại đến với nó?” Bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, bổ sung câu: “ cách công khai?”

      Ánh mắt Tịch Hy Thần kìm được tức giận, nhìn sang tôi, Chú Giản Chấn Lâm vẫn chưa thất thế.”

      đứng bật dậy, tỏ vẻ hết sức kinh ngạc. Tôi cũng vậy.

      Đôi mắt ấm áp của Tịch Hy Thần vẫn nhíu lại nhìn tôi.

      “Ha ha!” hùng hổ tiến đến trước mặt Tịch Hy Thần, “Cậu vĩ đại! Sao thế, muốn giúp An báo thù à? Vậy sao cậu báo thù chính mình trước ?!”

      “Cháu từng làm vậy rồi, gặp ấy.”

      “Ý cậu là gì?!” cao giọng.

      Tôi biết ý là gì...

      phải chịu ấm ức rồi!” Nhìn bực bội mở tung cửa bước ra, tôi gượng cười .

      Tịch Hy Thần bước đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, mười ngón đan vào nhau, đó là trong những động tác thường làm, “Giận rồi à?” Đôi mắt xa xăm nhìn tôi.

      “Em giận.” Tôi cười , biết có phải là ảo giác hay , nhưng lần nào Tịch Hy Thần cũng lo tôi tức giận, dù chỉ là việc , “Chỉ ngờ lại có tài hùng biện đến thế.”

      “An Kiệt, biết những lời hoa mỹ.” Tịch Hy Thần ôm chặt lấy tôi, “Trước nay chưa từng , kiểu như từ “say đắm” ấy...” Mặt vùi vào cổ tôi.

      “An Kiệt, mặc dù thừa biết sáu năm qua em rất hận , nhưng lại cảm thấy thích thú khi nổi hận thù đó khiến em nhớ đến ... Em biết , tính em lạnh lùng, làm việc theo cảm hứng, như vậy , thời gian sáu năm khiến Giản An Kiệt còn nhớ đến người tên Tịch Hy Thần chỉ gặp gỡ vài lần.”

      Cổ tôi hơi ngứa vì bị cọ vào, “Tịch Hy Thần, càng ngày càng giống trẻ con rồi đấy!”

      thở dài, càng ôm tôi chặt hơn, “ có thể làm trẻ con nữa.”

      chàng này, lại cắn cổ người ta rồi!

      “Nhưng phải đến chỗ , ở đây có vẻ tiện.”

      ...” Mặt tôi bổng nhiên nóng bừng.

      cố nén cười, “Em lại nghĩ lung tung rồi phải , An Kiệt?” Thủ phạm vừa làm tôi bối rối lại cất tiếng.

      “An Kiệt, trước đây em ăn sắc sảo lắm cơ mà.”

      chàng này muốn khiêu khích mình chăng?

      chuyện với , An Kiệt.” Giọng khàn khàn, ngón tay thon dài chạm vào phần xương quai xanh của tôi, cảm thấy ấm, trước đây, trong ấn tượng của tôi, người Tịch Hy Thần lúc nào cũng lạnh, “Nếu , sợ lại nghĩ lung tung mất.”

      Sáng nay, quẳng đống thư vào lòng tôi, “Xem , hừ, còn trẻ nhưng phải là người có tiền có thế bình thường, tính cách điềm tĩnh, sống có kỷ luật, nghiêm cẩn, hành thủ đoạn độc ác, lại quá đỗi thông minh.”

      “Thế này có bị coi là... “tư văn bại loại”(1) ?” Tôi lí nhí.

      Ngay lập tức, giọng lí nhí của tôi bị đôi môi rực lửa và gợi cảm nuốt gọn.

      Chú thích:

      (1) Chỉ những kẻ có học thức nhưng tư cách kém.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9: Thổ lộ, tin tưởng
      Đến Phần Lan được tuần, tôi thích nghi rất nhanh, ngôn ngữ về cơ bản đủ để giao tiếp, cần phải học tiếng, ở trường Đại học Helsinki tuần có bảy tiết, khá thoải mái, ít nhất cũng phải ở ký túc xá, thứ nhất vì tôi thích tiếp xúc với người khác, thứ hai là bởi nhà rất gần trường, chỉ cách quá trăm mét, khi có giờ học chỉ cần đạp xe là đến, rất tiện, thực ra ngay từ đầu tôi chọn trường này chủ yếu là vì vị trí của nó.

      Buổi chiều có ba tiết Công pháp, nghe khá vất vả, vị giáo sư người Thụy Sĩ này tiếng địa phương rất nặng,phải mất nửa bài tôi nghe hiểu.

      Học xong, tôi dắt xe tiến về phía con đường của trường, trước bốn giờ phải có mặt ở nhà , bằng bị kêu ca.

      “Hey, hey, ơi! gì xinh đẹp ơi, xin hãy đợi tôi chút!” giọng đầy kích động hướng về phía tôi,gọi- chàng tóc nâu chạy đến, khuôn mặt phương Tây điển trai.

      “Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.

      ta ra cầu của mình với vẻ ngại ngùng, “Tôi là sinh viên năm thứ nhất khoa Mỹ thuật, có thể mời làm người mẫu được ?”

      “Người mẫu?” Sau lưng ta lấp ló bảng vẽ.

      “Đúng, đúng, làm mất nhiều thời gian của đâu, chỉ vẽ phác thảo thôi.” Ánh mắt thành khẩn.

      Tôi nghĩ lát, định mở lời chuông điện thoại reo. Tôi liếc nhìn số điện thoại, gật đầu với người trước mặt tỏ ý xin lỗi rồi đẩy xe vài bước, vừa nghe điện giọng trầm trầm truyền đến: “Buổi sáng định gọi điện nhưng lại sợ em vẫn ngủ.”

      “Vâng.”

      bận việc gì à?” Giọng dịu dàng, vẻ như dò hỏi.

      “Vừa tan học, định về nhà .”

      Bên kia đầu dây im lặng, hai giây sau lại thầm câu: “An Kiệt, lại bắt đầu nhớ em rồi.”

      Mặc dù phải lần đầu nghe thấy những lời ngọt ngào như thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy được tự nhiên lắm, bèn từ từ thay đổi chủ đề, “ ở bên đó chắc muộn lắm rồi?”

      Nghe thấy tiếng thở dài, “ừ, sắp sáng rồi.” Sau đó gượng cười, “Có lẽ thế...”

      chú ý lắm đến lời , nhìn người con trai vẫn đứng đợi ở đằng sau, tôi cười : “Có người muốn em làm người mẫu vẽ phác họa.” Đối với tất cả những gì liên quan đến hội họa và mỹ thuật, dù ít dù nhiều tôi đều thấy hứng thú.

      Bên kia đầu dây trầm mặc lúc lâu, “Là... bạn cùng lớp à?” Giọng vẫn bình thường.

      “ừm, quen, là sinh viên năm nhất.”

      “Năm nhất, thế tuổi cũng lớn lắm.”

      “Là đàn ông nước ngoài nên khó đoán tuổi.” Tôi có ý gì đặc biệt.

      “Con trai à... học hội họa, cũng hiếm nhỉ!”

      “Ừm.” Đúng là khá hiếm, học hội họa thường phải cẩn thận và kiên nhẫn.

      Tôi nghiêng đầu về phía chàng đó, tỏ ý để ta phải chờ lâu, rồi bằng tiếng : “Bây giờ tôi sợ là có thời gian, nếu có thể để hôm khác được ?”

      ta vừa nghe thấy thế lập tức tiến lại gần tôi vài bước, cười rạng rỡ, “Có thể, có thể, tôi lúc nào cũng được!”

      Tôi bị nụ cười rạng rỡ đó cảm hóa, tâm trạng cũng thấy thoải mái, cười : “ có thể đến khoa Công pháp tìm tôi, sáng thứ Tư hằng tuần tôi đều có mặt ở đó.”

      “Cám ơn, cám ơn rất nhiều! Tôi tên là Oliver Davis, người .” ta ấp a ấp úng: “À... ờ, xinh đẹp, đấy!” xong bỏ chạy mạch.

      Tôi nhịn được cười, “Có vẻ như lại quên hỏi tên mình rồi.” Cũng biết thứ Tư có tìm được mình nữa.

      Giọng Tịch Hy Thần có vẻ giận dỗi: “Xem ra là người cởi mở.” Lại giống như mỉm cười.

      Tôi áp điện thoại sát vào tai hơn, “Gì cơ?”

      “An Kiệt, nghĩ bây giờ muốn nhìn thấy em, mà còn phải... ngay lập tức nữa kìa...” Ngữ điệu bình thản, sau đó điện thoại bị ngắt.

      Câu trả lời ngắn gọn, lạnh nhạt cùng với việc điện thoại bị ngắt đột ngột khiến tôi cứ ngây ra.

      Sau đó, tôi đột nhiên nhìn lên, vô thức hướng ánh mắt sang bên kia đường...

      Chiếc áo sơ mi màu đen, quần lanh màu cà phê nhạt, tôn lên thân hình thanh mảnh, hơi thở bình thản, thái độ bình tĩnh, hai tay đút túi quần, từ từ tiến về phía tôi, tướng mạo tuấn và khí chất thanh tao nổi bật giữa dòng người.

      Tịch Hy Thần vẫn nhìn tôi, tôi thu lại vẻ ngạc nhiên vừa nãy, đứng yên tại chỗ chờ đến gần.

      “Biểu của em xem ra hề muốn gặp ...” Tịch Hy Thần đứng trước mặt tôi, khẽ thở dài, , sau đó giơ tay ra ôm lấy tôi, bờ môi lành lạnh đặt lên môi tôi.

      Nụ hôn rất , tôi nghĩ là kiềm chế hết mức.

      phải là cần tháng sao?” Hơi thở tôi dần ổn định trở lại.

      sang sớm hơn.” Tịch Hy Thần kéo tay tôi, “Nhớ em quá!”

      Tôi cúi đầu, bằng tiếng Trung, đến mức quá lúng túng nhưng cũng thấy xấu hổ vì hành động của khi nãy, chẳng bao giờ chịu để ý là mình ở đâu nữa!

      thôi.”

      đâu?”

      cùng .” thản nhiên , thái độ hơi... mờ ám, cuối cùng nghiêng người dựa vào tôi thầm, “ nghĩ ngày mai, cũng là thứ Tư, em rất bận rộn.”

      vừa đến Phần Lan mua nhà rồi à?” Bị Tịch Hy Thần kéo xuống xe, trước mặt là ngôi biệt thự nhìn ra biển mang đậm phong cách châu Âu, tôi thể cảm thán. Ngôi biệt thự được xây dựng sườn đồi xanh tươi và yên bình, còn có cả con đường đá sỏi rộng thênh thang trải dài, có thể nhìn thấy mặt biển Baltic xanh

      thích sao?” Tịch Hy Thần chau mày.

      “Rất đẹp.” Tôi bước thảm cỏ mềm mại đến bên dãy hàng rào màu trắng, hết nhìn trái lại nhìn phải, “Sợ là hàng xóm ở đây cũng biết ngôi biệt thự thay chủ mới.”

      “Em chuyển chủ đề phải , An Kiệt?” đến ôm lấy tôi từ phía sau, “Còn nữa, ngôi biệt thự này chưa từng thay chủ mới.” xong, liền chơi xấu cắn cổ tôi. “ cần phải nghĩ nhiều.”

      “Sao biết là em nghĩ, Tịch Hy Thần sao càng ngày càng giống trẻ con thế?”

      Tịch Hy Thần xoay người tôi lại, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm trở nên long lanh, “An Kiệt, !”

      “Ừm.” Tôi giả vờ như suy nghĩ, “Theo như tình hình nay đúng là thế, nhưng, nếu ...”

      Câu còn chưa dứt bị nụ hôn mạnh mẽ nuốt trọn. Thành thực mà , rất hay dùng chiêu này.

      phút sau, Tịch Hy Thần mãn nguyện liếm môi, ánh mắt lên nét cười mờ ám, “Có vị bơ.”

      Tôi vô thức xoa lên môi, “Ở đâu ra vị bơ?” Tôi nhớ là hôm nay hề ăn đồ ngọt.

      có à? Hey, để thử lại xem.”

      Môi cảm thấy hơi đau.

      “Ngủ cùng nhé, An Kiệt!” Kiềm chế lắm chúng tôi mới buông được nhau ra, hơi thở có phần nặng nề, ba giây sau, cười, “Nếu em cũng nghĩ như thế rất vui vẻ phối hợp.”

      Tại sao trước đây tôi lại nghĩ là người đứng đắn cơ chứ?

      Tịch Hy Thần dành mười phút để tắm, sau khi hoàn toàn thư giãn gần như thả mình xuống gối và chìm vào trạng thái mơ màng.

      bao lâu ngủ rồi?” Tôi biết lại mệt đến thế.

      Hai cánh tay ôm chặt lấy eo tôi, giọng mệt mỏi, buồn ngủ, “ nghĩ là bốn mươi tám tiếng...”

      Bên ngoài, ráng hồng dần tàn, gió biển hiu hiu thổi, cơn gió đầu hè mát mẻ và dễ chịu, đứng ban công phòng ngủ, bóng tối bao trùm mặt biển Baltic, chỉ có tiếng sóng ì oạp vỗ bờ bằng thứ ngôn ngữ của riêng nó.

      Điện thoại cố định reo, tiếng chuông làm tôi giật mình, định vào nghe điện để tránh làm mất giấc ngủ chưa được bốn tiếng của máy trả lời tự động tự mở. “Bip.”

      “Hy Thần, sao mở di động?” Giọng của Thẩm Tinh Du.

      Cánh tay giơ ra chợt dừng lại, đôi mày chau lại.

      Tìm được con bé chưa?”

      Tìm... ai?

      “Haiz, cái con bé đó... Hy Thần, con phải tạm thời giữ nó lại bên mình nhé!”

      “Lần trước nó đùng đùng bỏ , khiến người ta lo lắng.”

      “Để con bé tự nhiên quay về là tốt nhất.”

      “Chuyện mai mối đó, chú dì suy nghĩ chu toàn, hiểu sao con bé lại cự tuyệt ghê thế!”

      “Nhưng, vì muốn bù đắp cho con bé nên mới làm vậy.”

      Chuyện mai mối ấy, nếu con bé thích nhắc đến nữa.”

      “Cố gắng tiếp cận con bé nhé!”

      “Khi nào có thể đưa nó về, để mặc nó ở bên ngoài... đúng là chẳng ra làm sao cả.”

      “Bây giờ chú Giản con bị cách chức rồi...”

      “An Kiệt dù gì cũng là con của chú ấy.”

      “Hy Thần, dì biết con trước nay thích tham gia vào chuyện nhà họ Giản.”

      Để con tiếp cận với con bé, thực dì cảm thấy mình ích kỷ.”

      Còn những gì nữa, tôi cũng biết.

      lực rất lớn kéo tôi lại từ phía sau, khiến tôi ngã vào lồng ngực ấm áp. Tôi giật mình, vùng vẫy!

      Hai cánh tay đan chéo ngang eo tôi như thể sợ hãi điều gì, càng lúc càng siết chặt, cơ thể tôi dường như bị áp chặt vào cơ thể đó.

      “An Kiệt...”

      “Buông em ra.”

      ! An Kiệt, biết là em nghĩ lung tung!” Đôi môi tôi bị bịt chặt, đầu lưỡi lùa vào trong miệng tôi, quấn lấy lưỡi tôi, mang theo cả nỗi sợ hãi thể kìm nén.

      Tôi đau khổ nhắm mắt lại.

      “Em đừng nghĩ lung tung, An Kiệt...” Tịch Hy Thần , giọng run run, “Hãy tin ...”

      Tôi nên tin cái gì đây?

      Tôi cố dặn mình phải bình tĩnh, muốn vùng thoát khỏi , muốn dứt khoát đẩy cửa bước ra...

      “An Kiệt...”

      “Buông em ra.”

      !” Những ngón tay lạnh và run rẩy của trượt sau gáy tôi, “Trừ khi em tin tưởng.”

      Tôi run rẩy nhìn vào mắt , trong đôi mắt sâu thẳm đó dường như tỏ lộ điều gì... “Em phải tin tưởng sao, Tịch Hy Thần?” Cuối cùng, tôi bình tĩnh hỏi , cũng còn vùng vẫy nữa.

      Toàn thân run rẩy, giây sau lại ôm tôi vào lòng, siết chặt như thể muốn vò nát tôi.

      !” cố gắng kiềm chế để giọng bị nghẹn lại, nhưng vẫn hơi khàn khàn, “ còn đủ nữa, An Kiệt, bây giờ, muốn em .”

      Tịch Hy Thần nới lỏng vòng tay, ham muốn lộ trong ánh mắt. Tôi thấy hơi sợ.

      em, An Kiệt, rất ...” cúi xuống mơn man cổ tôi, đầu lưỡi ẩm ướt, ấm áp, trơn trượt, thiêu đốt, khiêu khích, dụ dỗ da thịt tôi.

      Tôi rùng mình, muốn đẩy ra, chuyện này xảy ra quá nhanh, hơn nữa, đầu tôi giờ đây chỉ là mớ hỗn độn. Tôi thấy thất vọng vì mình bị cuồng nhiệt của cảm hóa, rồi đam mê, say đắm.

      “An Kiệt, em...” cứ nhắc nhắc lại câu đó.

      “Đợi, đợi , hey...” Tôi muốn ngăn cản , nhưng mở miệng ra lại thở hổn hển, hơi thở đứt đoạn.

      Rất lâu sau, tôi thở dài tiếng, cuối cùng từ từ đưa tay ra ôm lấy cổ .

      Tôi cảm thấy cơ thể lúc ấy cứng đờ! Sau đó, khuôn mặt tuấn ửng đỏ vùi vào tóc tôi, giọng khàn khàn tiếng, “An Kiệt, sợ...” ấp a ấp úng, cố kìm nén ham muốn dục vọng, “ muốn làm tổn thương em.”

      Tôi nhắm mắt lại, kiễng chân lên, đặt đôi môi run rẩy của mình lên bờ môi .

      Tự lừa dối cũng tốt, nhưng, tôi tin tưởng .




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :