1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi cuối con đường - Tình Không Lam Hề (44c + 1NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 14 - Gợn sóng
      Ti vi phát chương trình tư vấn tâm lý tình cảm, đoạn đối thoại giữa người dẫn chương trình và khách mời, bà Lâm ngồi sofa xem say sưa.

      Lâm Nặc bước ra khỏi phòng, liếc nhìn tỏ vẻ xem thường: "Tình cảm còn nữa, liệu có thể cứu vãn được ư?". Thấy bà Lâm quay sang, lại : "Cứ dây dưa lằng nhằng e là càng bị đối phương coi thường".

      "Xem ra con suy nghĩ thoáng ghê nhỉ", bà Lâm nhịn được cười phá lên. Hai mẹ con xưa nay vẫn trò chuyện như bạn bè.

      "Thuận theo tự nhiên thôi", ngồi xuống, vẻ mặt dửng dưng, "Con thấy có nhiều chuyện chẳng thể miễn cưỡng được đâu". Lời vừa thốt ra, đến cả bản thân cũng thấy ngạc nhiên. Bà Lâm càng ngạc nhiên hơn, tò mò : "Con bé bỏng à, làm gì mà xúc động thế?".

      Lâm Nặc mím môi cười khúc khích, ra trong lòng cũng lấy làm lạ, tốt nghiệp ra trường được năm mà trưởng thành lên rất nhiều.

      Như Từ Chỉ An, trước đây khi còn học, số lần gặp trong ngày chẳng phải ít, tay trong tay cùng dạo phố ngọt ngào tựa kẹo mật. Vậy mà, giờ đây dần hiểu được mỗi người đều có thế giới riêng của mình, dù hằng ngày có thời gian rỗi rãi cũng chẳng nhất thiết phải thường xuyên gặp mặt.

      , mỗi người là tâm vòng tròn, phát triển thành hai đường tròn khác nhau, thi thoảng mới giao nhau nhưng cũng chẳng phải là tất cả của nhau.

      Trước đây Hứa Tư Tư từng tò mò hỏi: "Ở cùng trong thành phố vậy mà lại gặp nhau ít thế cậu cảm thấy đơn sao? Tình cảm hai cậu thế nào rồi? Liệu có trở nên phai nhạt ?".

      Lâm Nặc cũng chẳng nên trả lời thế nào mới phải. Có lẽ xưa nay luôn là người dễ dàng hòa mình vào cuộc vui vì vậy mà đôi lúc thiếu vắng cũng chẳng sao cả. Còn về tình cảm giữa hai người, đương nhiên là chẳng thể mãnh liệt như thuở ban đầu, dần dần cũng chìm lắng xuống, nhưng như thế lại càng hay, đây chính là cảm giác hòa hợp giữa tình và hôn nhân.

      Tựa như nhũng người bạn thân xung quanh đều đoán trước được tương lai của hai người. Lâm Nặc cũng cảm nhận được hai người có thể mãi là thiên trường địa cửu của nhau.

      Vì vậy, khi bâng quơ tất cả đều tùy duyên số chẳng thể cưỡng cầu, ngờ rằng có ngày những biến cố chỉ có trong phim truyền hình lại xảy ra với chính .

      nực cười. Con người ta là vậy, chỉ khi việc can hệ đến mình mới có thể cách dễ dàng, thoải mái như thế.

      Ngày hôm sau làm mói biết sếp công tác, vì vậy mấy ngày liền Lâm Nặc chẳng gặp mặt Giang Doãn Chính. Trái lại, thi thoảng Giang Doãn Hạo, em trai Giang Doãn Chính vẫn lượn lờ trước mắt .

      Lâm Nặc vốn chẳng quen biết ta, lúc gặp trong thang máy chỉ cảm thấy trông ta rất quen, Giang Doãn Hạo là người bắt chuyện trước: "Em là người hôm trước chuyển tài liệu đến phòng họp phải ?".

      Lâm Nặc lấy làm lạ nhưng vẫn gật đầu, khỏi khâm phục trí nhớ của người này rất tốt.

      Nào ngờ đối phương chìa tay ra, cười : " là Giang Doãn Hạo. Còn em?". Lâm Nặc nhìn ta, cao gần bằng Giang Doãn Chính, vóc dáng cũng rất giống, thân hình cao lớn mảnh khảnh, là giá treo quần áo bẩm sinh, khuôn mặt cũng từa tựa như nhau, ràng em nhà họ giống nhau nhung Lâm Nặc cảm thấy bọn họ vẫn có điểm chẳng tương đổng.

      Giang Doãn Hạo nở nụ cười càn rỡ bất cần đời ngay trước mặt , ngón tay thon dài khẽ nắm lấy bàn tay , khiến chợt nhớ đến trai của ta.

      Giang Doãn Chính luôn tỏ ra xa lạ lạnh lùng, kiểu cách nhưng đôi lúc vẫn nở nụ cười dịu dàng ôn hòa chẳng hề có chút bông đùa hay khiêu khích, chỉ đơn thuần mang lại cho cảm giác ấm áp thân thiết, dường như trong mắt , chính là đem lại niềm vui cho người khác.

      Rời khỏi thang máy, Lâm Nặc vội vã bước bỏ lại Giang Doãn Hạo phía sau, vốn chẳng màng đến thân phận địa vị của ta, mãi đến khi ngồi vào ghế, Trì Nhuệ ngồi cạnh ló đầu sang từ ca bin của mình, chăm chú nhìn "hù" tiếng.

      Lâm Nặc thở dốc, liếc nhìn cậu ta hỏi: "Gì thế?".

      "Bên ngoài nóng lắm hả? Sao mặt cậu đỏ bừng bừng thế kia?"

      sờ má mình, khẽ làu bàu tiếng rồi bắt đầu cắm đầu làm việc.

      Buổi trưa, ti vi phát sóng đoạn phỏng vấn Giang Doãn Chính.

      Mọi người ngồi trong nhà ăn nhân viên, Lâm Nặc cầm đũa khẽ ngẩng đầu, trông thấy tư thế khoan thai đôi mặt cùng người dẫn chương trình của , gương mặt sáng sủa điển trai, trước khi trả lời, suy tư trong giây lát, đôi mắt trước ống kính sâu đen sáng long lanh.

      Như thường lệ, luôn là tâm điểm bàn luận của các đồng nghiệp, Lâm Nặc liếc nhìn rồi lẳng lặng cúi đầu ăn cơm chợt cảm thấy tự hào, trong số tất cả những người ngồi đây, e là chỉ có mình có thể trông thấy bộ mặt khác của .

      Thế nhưng sau đó, lại nghĩ đó chỉ là cảm giác hư vinh phù phiếm mà thôi.

      Vài ngày sau, Từ Chỉ An gọi điện thoại đến: " đứng trước cửa phòng Hành chính của công ty em!".

      Lâm Nặc kinh ngạc, chạy ra gặp , mỉm cười, : "Sao lại đến đây?".

      Lúc này, Từ Chỉ An mặc áo trắng quần xám tro đứng cạnh bồn hoa, quay lại khẽ nhướn mày mỉm cười, điệu bộ trước sau đều có vẻ hờ hững.

      Đúng lúc có nữ đồng nghiệp ngang qua, trông thấy hai người họ, vô tình liếc nhìn rồi tiếng giày cao gót nện nền đá hoa cương dần xa khuất.

      " vừa xuống công trường, đúng lúc Giám đốc ghé sang họp nên cũng theo luôn", hai người tìm góc bên ngoài ngồi trò chuyện, Từ Chỉ An giải thích.

      "Họp à?", Lâm Nặc sực nhớ, sáng sớm nay cửa phòng họp mở ra, mọi người bận rộn chạy ra chạy vào chính là chuẩn bị cho cuộc họp nội bộ quan trọng, dường như Giang Doãn Chính cũng vội vã đáp chuyến bay trở về.

      đưa tay nhìn đồng hồ: "Chẳng phải chín giờ bắt đầu sao? Sao giờ này mới đến?".

      " dạo vòng, mua vài cuốn sách."

      "Ờ. Vậy có muốn vào xem chỗ làm việc của em ?", bận rộn cả buổi sáng, lúc này mới thấy vui lên chút, "Trưa nay ở lại ăn cơm nhé?".

      Từ Chỉ An ngắm nhìn gương mặt tươi cười của từ cao: " vào đâu, cứ như là tham quan ấy, phải phép cho lắm. Buổi trưa đương nhiên phải ăn cùng em rồi".

      Vừa may lúc đó gần đến giờ nghỉ trưa, trở vào văn phòng làm số việc lặt vặt, quẹt thẻ, Lâm Nặc dẫn Từ Chỉ An xuống nhà ăn nhân viên dưới lầu ăn cơm.

      "A", vừa bước vào, Từ Chỉ An liền mỉm cười: "Quả thẹn là tổng công ty, tốt hơn nhiều so với chỗ của bọn ".

      Lâm Nặc đứng xếp hàng, thuận miệng trêu chọc: "Nếu sợ phiền, sau này hằng ngày đến chỗ bọn em ăn cơm ". Lẽ dĩ nhiên chỉ là đùa, gương mặt lộ vẻ dụ dỗ đắc ý, Từ Chỉ An bưng khay thức ăn đứng sau lưng, nhịn được đưa tay huých lên hông .

      Biết sợ nhột nhưng lúc này lại chẳng thể thất thố được, trước sau đều là đồng nghiệp cả. Lâm Nặc quay lại lườm , nhoẻn miệng cười.

      Nhà ăn rất rộng, chứa được tất cả nhân viên mà vẫn còn thừa chỗ. Hai người cố ý chọn góc yên tĩnh, ngồi đối diện nhau nhưng chưa đầy năm phút có người vội vã tiến lại gần.

      Lâm Nặc kinh ngạc nhướn mày: "Trợ lý Từ? Có chuyện gì vậy?".

      Trợ lý Tổng giám đốc nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện , rồi : "Giang Tổng mời hai người qua cùng ngồi dùng cơm". Giọng tuy cố ý hạ thấp nhưng khoảng cách gần như vậy, Từ Chỉ An vẫn nghe thấy. Bàn tay cầm đũa chợt dừng lại, ánh mắt lóe lên thoáng chốc nhìn sang Lâm Nặc.

      Ngay chỗ chếch nghiêng sát cạnh cửa sổ, Giang Doãn Chính cùng người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhau. Có lẽ, là vì thân phận và địa vị mà xung quanh chẳng có ai khác ngồi. Lâm Nặc càng thấy kinh ngạc, vào công ty làm khá lâu nhưng chưa từng thấy đến nhà ăn của nhân viên.

      Cuối cùng, họ vẫn bưng khay thức ăn bước sang, khi Từ Chỉ An gọi tiếng, "Giám đốc Trương", Lâm Nặc mới biết người đàn ông trung niên đó chính là người phụ trách mảng xây dựng của công ty.

      Còn hai chiếc ghế trống, Lâm Nặc hơi ngần ngừ rồi ngồi xuống cạnh Giang Doãn Chính vừa lúc trông thấy khẽ nghiêng đầu liếc nhìn .

      cúi đầu theo phản xạ, bị kẹp giữa Giang Doãn Chính và Từ Chỉ An, cảm thấy hơi bối rối, ngượng ngùng.

      Lúc này nghe thấy Giám đốc Trương : "Giang Tổng, đây chính là Tiểu Từ, người mà tôi với , Từ Chỉ An".

      Giang Doãn Chính dửng dưng gật đầu, ánh mắt trong suốt liếc sang Từ Chỉ An, chẳng ngờ rằng đối phương né tránh, chăm chú nhìn lại , trong mắt thấp thoáng ánh nhìn với dụng ý khác. Đôi mày nhúc nhích, khẽ mỉm cười, cầm bao thuốc bàn lên, rồi hỏi: "Nghe , cậu tốt nghiệp Đại học Z".

      "Vâng", giọng Từ Chỉ An vẫn rất điềm đạm.

      Giám đốc Trương xen vào: "Hậu sinh khả úy đấy. Trong tốp người mới, người tôi đánh giá cao nhất chính là cậu ấy, thông minh ham học lại chăm chỉ cần mẫn, tiến bộ rất nhiều". rồi, gương mặt ông lộ vẻ ca ngợi chẳng mảy may giấu giếm, xem chừng thực xem trọng .

      Từ Chỉ An khẽ bật cười, vội : "Chúng tôi là thế hệ sau, chịu vất vả chút cũng phải thôi, quan trọng là vào công ty học hỏi được nhiều thứ, thu hoạch cũng chẳng ít", lời lẽ đầy khiêm tôn thỏa đáng, Lâm Nặc kìm được ngẩng đầu nhìn , bỗng chốc cảm thấy xa lạ, trước đây chưa từng nghe thấy chuyện như vậy bao giờ.

      Thực ra đây chỉ là bữa ăn thoải mái, nhàng, thi thoảng dăm ba câu về chuyện công việc. Lúc trò chuyện, Lâm Nặc nhận ra mối quan hệ giữa Giám đốc Trương và Giang Doãn Chính khá tốt, chí ít là ngoài công việc giữa hai người họ chẳng hề có khoảng cách giữa cấp và nhân viên dưới quyền.

      nhiều, mùi nước hoa thoang thoảng lướt qua. biết rằng mùi hương đó là của Giang Doãn Chính, dù rằng, từng tặng lọ cho Từ Chỉ An nhưng chưa bao giờ thấy dùng.

      Giám đốc Trương , nghe đồn món thịt kho tàu ở nhà ăn tổng công ty làm rất ngon, vì vậy nhân dịp này đến dùng thử tiện thể kéo theo cả Giang Doãn Chính cùng . Từ đó có thể thấy rằng quả nhiên giữa hai người họ có mối quan hệ thân thiết như bạn bè.

      Bữa cơm trưa sắp kết thúc, Giang Doãn Chính buông đũa, chợt nhớ ra điều gì, lơ đãng hỏi: "Danh sách tuyển chọn nhân tài tập huấn ở nước ngoài vào năm sau của công ty xây dựng có chưa?".

      ra giờ vẫn là mùa hè, hai tháng nữa quyết định vẫn chưa muộn. Giám đốc Trương hoài nghi nhưng chẳng suy nghĩ nhiều, nghe hỏi vậy, liền : "Vẫn còn hai vị trí chưa quyết định nhưng tôi chọn được người rồi". Vừa ông vừa nhìn về phía Từ Chỉ An. Lúc này, người có con mắt tinh tường hiểu dụng ý của ông.

      Giang Doãn Chính khẽ nhíu mày, gương mặt lộ chút cảm xúc, cũng chẳng gì. Lâm Nặc kinh ngạc, ngờ Từ Chỉ An được xem trọng đến vậy, vào công ty chưa đến năm lại có được cơ hội hiếm có này. Đồng thời, điều này đồng nghĩa với việc có thể đầu năm sau bọn họ phải xa cách hai nơi.

      Họ ăn cơm khá chậm, lúc này những nhân viên cuối cùng còn lại trong nhà ăn đều rời . Lát sau, Giang Doãn Chính đứng dậy, gật đầu: "Mắt nhìn người của chú xưa nay rất chuẩn, cảm thấy vừa ý với người nào đến lúc đó gửi danh sách cho tôi là được rồi". xong, lại cúi đầu liếc nhìn Lâm Nặc, : "Mọi người từ từ ăn, tôi còn có việc xin phép trước", cả buổi trưa đây là câu đầu tiên với .

      Tiễn Từ Chỉ An và Giám đốc Trương ra về, lúc Giám đốc Trương lấy xe, Lâm Nặc : "Xem ra, có cơ hội học tập ở nước ngoài rồi".

      Từ Chỉ An nhìn bãi cỏ được cắt xén cẩn thận phía xa kia, bâng quơ hỏi: "Em và Giang Tổng, thân nhau lắm à?".
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 15 - Cơ hội
      Bị hỏi, Lâm Nặc sửng sốt, suy ngẫm rồi : "Cũng thân... Sao vậy?".

      Từ Chỉ An vẫn nhìn , lại hỏi: "Thân lắm sao?". Khóe nhếch lên nhưng dường như lại mang ý châm biếm khó hiểu.

      "Thân lắm?", nhíu mày càng thêm nghi hoặc: "Là ý gì vậy?".

      Từ Chỉ An trầm mặc hồi lâu, rút bao thuốc từ trong túi áo ra, sững người: " bắt đầu hút thuốc lá từ khi nào vậy?".

      Ở trường chưa bao giờ hút thuốc, động tác lúc này lại rất thuần thục, từng làn khói thuốc lan tỏa từ miệng chợt khiến cảm nhận được phong thái trưởng thành lạ lẫm.

      Rít hai hơi thuốc, Từ Chỉ An : "Hôm trời mưa to, em về nhà bằng cách nào?".

      "Hôm nào?"

      nhìn Lâm Nặc, cười dửng dưng, "Mấy hôm trước, ngay tại đây, nếu như quan hệ giữa em và ta chỉ đơn thuần là cấp và nhân viên bình thường sao ta lại kéo tay dẫn em lên xe chứ?".

      bình thản , Lâm Nặc ngẩn người, lúc sau mới hỏi: "Sao biết?".

      Nụ cười môi Từ Chỉ An vụt tắt, "Vì hôm ấy cũng ở gần đó". ra lần đó cố tình taxi đến đón nhưng lại chậm bước vừa kịp bắt gặp cảnh tượng đó.

      Khi ấy, và Giang Doãn Chính giằng co, tiếp đó Giang Doãn Chính xuống xe, nắm chặt tay . Bởi đứng cách xa, nhìn cảm xúc của hai người nhưng động tác như vậy ràng là hành động cưỡng ép của người đàn ông với người phụ nữ.

      Thêm vào đó bữa cơm trưa nay, tuy rằng từ đầu đên cuối Giang Doãn Chính trò chuyện cùng nhưng đôi lúc lại lộ ra ánh mắt khác lạ, Từ Chỉ An ngồi đối diện trông thấy mồn .

      Giám đốc Trương phóng xe lên từ tầng hầm, chậm rãi lái qua, trông thấy hai người trò chuyện ông khỏi cố ý giảm tổc độ.

      Lâm Nặc đứng đó cảm thấy rối bời, nếu tận mắt trông thấy, sao chẳng đề cập đến dù chỉ lần?

      " nghi ngờ em ư?", chợt cảm thấy hơi buồn.

      "Vậy em sao?", Từ Chỉ An trừng mắt nhìn hỏi vặn, "Có bảo đảm rằng mình có gì thay đổi?". muốn thừa nhận rằng mình bắt đầu lo lắng, nếu như có chuyện đó, hoàn cảnh nay của vốn dĩ chẳng thể so sánh với Giang Doãn Chính.

      Lâm Nặc trố mắt ngẩn ra, há hốc miệng, chẳng thốt lên lời.

      Liệu em có dám rằng có điều gì thay đổi ? Có dám rằng bản thân bị Giang Doãn Chính thu hút ? Dù chỉ là phút thoáng qua chăng nữa nhưng e là phản bội lại tình cảm vốn có của mình.

      Mãi đến khi xe chạy khá xa, mới chậm rãi cất bước quay về văn phòng làm việc. Lúc lên thang máy, nhận được tin nhắn của Từ Chỉ An.

      Nếu như ta có tình cảm với em sao? Em nghĩ sao khi trưa nay đột nhiên ta nhắc đến chuyện tập huấn ở nước ngoài?

      Thang máy di chuyển lên từng tầng, Lâm Nặc đứng tựa vào bức tường kim loại lạnh lẽo khẽ nắm chặt chiếc di động. Chuyện tập huấn nước ngoài, ngỡ rằng chỉ là thuận miệng đề cập đến huống hồ Giang Doãn Chính và Giám đốc Trương bàn luận chuyện này cũng là điều dễ hiểu. giờ nghe vậy, chợt cảm thấy vui, những hoài nghi nhạy cảm này phải chăng công bằng với người khác?

      suy ngẫm rồi trả lời lại: Cứ cho là những gì , liệu có từ bỏ cơ hội này ?

      ra chỉ vì tức giận nhất thời, nào ngờ sau đó chẳng nhận được tin nhắn trả lời.

      Về đến văn phòng, mọi người đều nghỉ trưa. Máy điều hòa giữa phòng chạy với công suất lớn, thổi ra những luồng gió mát lạnh.

      Vài ngày sau, Lâm Nặc hỏi thăm mới biết, nhân viên được công ty cử tập huấn thường phải làm việc ở nước ngoài khoảng nửa năm, khoảng thời gian đó chẳng ngắn ngủi gì.

      "... Cơ hội tốt đó", đồng nghiệp chân thành.

      Vậy , cơ hội tốt đến vậy, sao Từ Chỉ An lại từ bỏ cơ chứ? còn hỏi câu ngớ ngẩn đến thế!

      Tuy rằng nghi ngờ nhưng khi có dịp vào phòng làm việc Tổng giám đốc, Lâm Nặc lại khỏi có chút do dự.

      Giang Doãn Chính xem tài liệu trình ký, ngước mắt lên vô tình trông thấy vẫn chưa rời , gương mặt đầy vẻ tranh đấu giằng xé, lại chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, từ tốn nhìn hỏi: "Còn việc gì nữa sao?".

      Giọng ôn tồn mang hàm ý khích lệ, Lâm Nặc hít hơi sâu, cuối cùng cũng thốt lên: "Chuyện xuất ngoại của Từ Chỉ An, quyết định như vậy ư?".

      Giang Doãn Chính hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì ?".

      "... có!" Chợt thấy như mình quá đường đột, khẽ lùi lại, lắc đầu, "Chỉ là em thuận miệng hỏi thôi". Thế nhưng trong lòng lại vang lên giọng : Liệu có phải là cố ý sắp đặt ?

      Ngẫm ngẫm lại, khỏi cảm thấy nặng nề, còn là Từ Chỉ An đa nghi, rốt cuộc bản thân cũng chẳng khác gì cả.

      Giang Doãn Chính như nhìn thấu tâm của , ngăm với đôi mắt đen thẳm, bình thản : "Danh sách do Giám đốc Trương trình lên rồi mới quyết định. Còn về chuyện liệu có khả năng là ta hôm đó em cũng nghe thấy rồi. ta được cấp trọng dụng vì vậy trừ phi có cố đặc biệt, bằng chẳng còn nghi ngờ gì nữa".

      đứng dậy, bước vài bước về phía , cửa sổ sát đất rộng lớn sau lưng, ánh mặt trời xiên xiên chiếu lên người . gần như thể nhìn được cảm xúc của chỉ nghe thấy giọng vang lên bên tai: "Từ Chỉ An là người thông minh, cơ hội lần này tin chắc ta bỏ qua đâu. Điều tò mò nhất chính là, giờ em lo lắng điều gì?".

      cắn môi, suy ngẫm, rốt cuộc quyết định thẳng thắn, ấp úng : " ấy biết đối với em..."

      Giang Doãn Chính khẽ mỉm cười, dường như chẳng lấy gì làm kinh ngạc: "Thế nên, hai người cho rằng chuyện lần này là cố ý sắp đặt, điều ta rồi thừa cơ chen chân vào ư?".

      muốn phủ nhận điều đó nhưng lại thấy tiếp: "Em coi Giang Doãn Chính này là người như thế nào hả? Người phụ nữ mà muốn có, chẳng cần phải dùng đến những thủ đoạn này!". Đây là lần đầu tiên trắng trợn đến vậy, sững người, mặt nóng dần lên, nhất thời chẳng biết nên phản ứng thế nào, nghiêng người khẽ nắm tay.

      "Nếu ta nghi ngờ cần phải nhận quyết định của công ty. Nhung mà, nếu như ngay cả chút khoảng cách và thời gian cũng làm trở ngại đến tình cảm của hai người, vậy có cần thiết phải kiên trì nữa ?" dừng lại, ánh mắt vẫn dán chặt gương mặt , giọng càng nghiêm túc hơn: "Nhưng Lâm Nặc à, em đừng ngây thơ quá! Với đàn ông, đặc biệt là với những người có hoàn cảnh như ta nay nghiệp mới là quan trọng nhất. ta hiểu rất , vì vậy chẳng bao giờ từ bỏ cơ hội này đâu!".

      đầy chắc chắn, vốn dĩ chẳng để cho phản bác, thực tế cũng chẳng biết phản bác thế nào, bởi lẽ hiểu Từ Chỉ An hơn bất kỳ ai. Dù Từ Chỉ An nghi ngờ động cơ của Giang Doãn Chính nhưng vẫn nhân cơ hội này tìm cho mình con đường tốt đẹp nhất.

      Vậy nên chợt cảm thấy đau lòng.

      Có lẽ đúng như những gì Giang Doãn Chính , trong mắt Từ Chỉ An, tình mãi mãi đứng ở vị trí phía sau.

      Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Giang Doãn Chính quay lại bên bàn, ấn phím gọi nội bộ: " tôi có việc, mười phút sau hãy mời người đó vào". Tiếp đó, lại nhìn : "Lời của đập tan giấc mộng của em, khiến em thất vọng ư?".

      Vì sao lại là giọng điệu thông suốt tinh tường đó chứ? chán chường khiến trở nên phẫn uất, nhắm mắt lại ngăn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt, thấp giọng hỏi: " khẳng định thế ư?". tựa như con cá sa lưới cứ cố gắng vùng vẫy trong bất lực, dù biết kết quả nhưng vẫn chẳng cam lòng.

      Giang Doãn Chính bình tĩnh, thẳng thắn đáp: " chỉ đưa ra cơ hội, quyền lựa chọn nằm trong tay ta. Mà cho dù ta đương nhiên vẫn có người khác đảm đương, chuyện này vốn dĩ chẳng có gì quan trọng cả. Chẳng qua chỉ muốn em nhìn , con người và tình em muốn giữ đó liệu có xứng đáng hay mà thôi!".

      Liệu có xứng đáng hay ...

      Trước đây, chưa từng suy xét vấn đề này, dù giờ bị Giang Doãn Chính toạc ra, vẫn ngỡ rằng chẳng cần phải lo nghĩ quá nhiều về chuyện tình cảm đến vậy.

      Huống hổ là, giữa hy sinh và những cái có được xưa nay bao giờ công bằng. Vậy , dựa vào đâu mà phán đoán có xứng đáng hay chứ?

      giờ theo Từ Chỉ An là cam tâm tình nguyện chứ như những gì Hứa Tư Tư , vừa dịu dàng lại chẳng chu đáo, cao ngạo, khó gần, ở bên người như vậy, lẽ nào thấy mệt mỏi sao?

      muốn suy xét đến chuyện có xứng đáng hay , có lẽ có ngày khi tình cùng tình nguyện của biến mất hai người chia tay nhau.

      Những chí ít đến tận bây giờ vẫn .

      Dường như nó trở thành thứ tình cảm quen thuộc.

      Thế nên, suy ngẫm hồi gọi điện thoại cho Từ Chỉ An: "Chúng ta chuyện nhé".

      " giờ rảnh", bên còn vọng lại tạp , "Để lúc khác ".

      "Được thôi", chẳng lấy làm ngạc nhiên, "Khi nào rảnh điện thoại cho em".

      Mãi hai ngày sau, Từ Chỉ An mới hẹn ra: "Gần đây bận tăng ca hoàn thành bản thiết kế. Cuối tuần này, em ở nhà đợi điện thoại của , đến lúc đó có thời gian".

      nghe thấy giọng mệt mỏi, : "Được thôi".

      Có lẽ, nhượng bộ và nhún nhường này sớm trở thành thói quen của .
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 16 - Trân trọng
      "Tớ mong rằng mình có thể tìm được người khiến mình tôn thờ và ái mộ."

      Còn nhớ lần chuyện phiếm ở trường cách đây khá lâu, Lâm Nặc miêu tả tiêu chuẩn đối tượng của mình như thế và chỉ vỏn vẹn vài tháng sau Từ Chỉ An xuất .

      Khi đó tài giỏi, sáng ngời khác hẳn với hầu hết những sinh viên lêu lổng khác. có tài, có lý tưởng, tựa như chòm sao lóe sáng bầu trời vốn chẳng rộng lớn nhưng cũng chẳng hẹp này.

      Năm xưa, Hứa Tư Tư nghe thấy những lời lẽ mơ mộng đó của , liền thẳng thừng: "Xét cho cùng cậu chỉ những chàng tài giỏi..."

      Có lẽ như lời ấy , Lâm Nặc lớn lên trong gia đình gia giáo, xưa nay luôn ngưỡng mộ những người tài giỏi thành đạt.

      Thế nên, ở góc độ nào đó, và Từ Chỉ An đều mong muốn bản thân có thể phát triển hơn nữa. ra, dù có xuất ngoại chăng nữa cũng chỉ vài tháng, có đủ tự tin để chuyện tình cảm ảnh hưởng quá nhiều.

      Thực tế, điều thực để tâm vốn dĩ chẳng phải chuyện này.

      Gặp Từ Chỉ An mới biết rằng rất vất vả, có lẽ vì thức khuya, mắt thâm quầng, cằm lún phún râu.

      "Chúng mình tìm chỗ ngồi trò chuyện nhé", rồi dẫn về ký túc xá của mình.

      Cuốc bộ gần nửa thành phố thực phiền phức nhưng lúc này, Lâm Nặc màng đến những chuyện đó. Dù gì cũng chưa đến ký túc xá của . mạch vào nhà mới thấy nơi đây bài trí đơn giản, ngoài giường và kệ tủ ra giữa phòng còn bày hai chiếc bàn lớn, đồ đạc vứt bừa bãi bàn, tất thảy đều là giấy tờ văn phòng phẩm.

      Vì là Chủ nhật nên những người khác đều ra ngoài cả, Từ Chỉ An đưa tay chỉ, rồi : "Ngồi ".

      Đó là chiếc giường sạch ngăn nắp nhất trong phòng, Lâm Nặc ngồi đầu giường nhìn nhanh tay thu dọn lượt đồ đạc bàn.

      Cuối cùng, : " cũng ngồi , em có chuyện muốn ".

      xưa nay luôn thẳng vào vân đề, Từ Chỉ An liếc nhìn rồi kéo ghế ngồi đôì diện.

      " biết em muốn gì", mở lời trước, giọng trầm trầm, "Hôm đó là đúng, nên nghi ngờ em".

      vậy, Lâm Nặc hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của rất ít khi nhận lỗi, huống hồ lần này cũng có phần đuối lý, bởi lẽ thể thừa nhận rằng đôi lúc bóng hình Giang Doãn Chính lại thoắt thoắt trong tâm khảm .

      ngẩn người lại nghe thấy : " biết em và Giang Tổng có gì, lúc đầu suy nghĩ quá nhiều nên mới những lời xúc động như vậy". Sắc mặt lạnh lùng, mắt vẫn nhìn thẳng mặt , dáng vẻ thẳng thắn thành như thực nhận ra lỗi lầm của mình hôm đó.

      Lâm Nặc cúi đầu, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Vậy , nghĩ rằng Giang Tổng lần này có mục đích... cố ý đẩy sao?".

      Chẳng vì sao những suy nghĩ với hôm đó tựa như cái gai đâm đau nhói khiến cảm thấy vô cùng khó chịu, bất giác nghĩ đến câu trả lời của Giang Doãn Chính: "Em nghĩ là người thế nào hả? Người phụ nữ mà muốn có, chẳng cần phải dùng đến thủ đoạn này...".

      cao ngạo là thế, trái lại càng chỉ Từ Chỉ An lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

      "Nếu tin tưởng giữa em và ấy có gì, vậy có nghĩ rằng việc sắp đặt để tập huấn tại nước ngoài là ý đồ của ấy ?" chợt hy vọng rằng phủ nhận và việc tiến cử chỉ đơn thuần là quyết định của công ty.

      Thế nhưng, hiển nhiên là Từ Chỉ An nghĩ như vậy. trầm mặc trong giây lát, mím chặt môi rồi dửng dưng : " tin em có nghĩa là cũng tin ta".

      Lòng Lâm Nặc chùng xuống, hỏi: "Ý là gì?".

      "Chẳng ai có thể bảo đảm rằng ta có ý đồ gì với em."

      "Vậy... tóm lại vẫn cảm thấy đó là trong những thủ đoạn của ấy?"

      "Có thể", Từ Chỉ An thuận miệng đáp, đứng dậy đến bên cửa sổ rót nước, thái độ như muốn tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa.

      khí bên ngoài vô cùng oi bức, cửa sổ đóng chặt, điều hòa trong phòng vi vu tỏa ra từng luồng gió mát lạnh.

      Lâm Nặc vịn vào mép giường, đưa mắt nhìn bóng người bên cửa sổ, mặc áo phông, quần bò, cách ăn mặc giản dị chẳng khác gì khi còn học đại học.

      vẫn là Từ Chỉ An, sạch , ngăn nắp, ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía trước.

      chợt cảm thấy trong lòng thắt lại, mâu thuẫn đơn giản mà quẩn quanh hồi cuối cùng vẫn trở về điểm xuất phát. Vốn dĩ cứ ngỡ thay đổi suy nghĩ, vậy vấn đề để tâm lo lắng rốt cuộc chẳng cần phải ra nữa.

      Vậy mà giờ đây...

      nhìn , đắn đo lúc, thấp giọng : "Vậy, vẫn đúng ?".

      tiết cuối tan vào bầu khí khô mát lạnh, bàn tay cầm cốc của Từ Chỉ An khựng lại, nghiêng người, qua cánh cửa sổ trong suốt có thể trông thấy những tòa nhà chọc trời phía xa kia nổi bật nền trời xanh nhạt, mỹ lệ vô ngần.

      nheo mắt, đường nét gương mặt càng toát lên vẻ nghiêm nghị, thu ánh nhìn lại, gật đầu : " phải ".

      Chờ đợi đáp án này của như cả nửa thế kỷ. Chính khoảnh khắc khóe môi Từ Chỉ An nhếch lên con tim Lâm Nặc cũng dần nguội lạnh.

      biết ra hệt như những gì Giang Doãn Chính . là người thông minh luôn biết chớp lấy thời cơ.

      lựa chọn hoàn toàn sáng suốt, khỏi đờ đẫn vịn chặt lấy thành giường mới có thể giữ cho hơi thở đều đặn.

      khí trong phòng bỗng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Điều hòa vẫn chạy, rồi phát ra tiếng "rắc" khe khẽ, như hơi mắc kẹt sau đó liền họat động lại bình thường.

      Lúc này Lâm Nặc chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu trông thấy Từ Chỉ An nhìn mình, cặp mắt đen láy ánh lên những cảm xúc phức tạp.

      há hốc miệng nghe cướp lời, : "Xin lỗi em, Lâm Nặc, phải nước ngoài".

      "Em biết", chẳng trái tim mình nhói đau hay thất vọng, thẫn thờ, khẽ mỉm cười: "Là do em hỏi ngờ nghệch quá, ấu trĩ quá!".

      Từ Chỉ An chau mày: "Lâm Nặc..."

      "Em hiểu mà", bỗng cao giọng, nhíu mày ngắt lời , tì tay vào thành giường đứng dậy, lồng ngực như có cái gì đó chặn lại, dù rằng hít sâu cũng chẳng có tác dụng gì.

      " muốn thành công mà! Em cũng mong rằng thành đạt", nhắm mắt, giọng giòn tan, từng câu, từng lời ràng mạch lạc, "Nhưng điều em muốn biết chính là rốt cuộc đặt tình cảm của hai ta ở vị trí thứ mấy trong lòng?".

      " ràng biết Giang Doãn Chính có dụng ý sắp đặt việc tu nghiệp ở nước ngoài nhưng vẫn quyết định ra . Lẽ nào lo lắng khi trở về em có người khác theo đuổi sao?"

      " tin tưởng em", Từ Chỉ An thấp giọng khẳng định.

      " đừng tin em!", cũng bất ngờ với chính giọng của mình, " đời khó đoán, chẳng ai có thể lường trước được sau này ra sao. Những gì muốn theo đuổi giờ Giang Doãn Chính đều có trong tay cả, dựa vào đâu mà tự tin rằng em mãi đứng đây chờ chứ? cứ bình chân như vại chạy theo đuổi nghiệp của mình, em bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc trong mắt có còn tình cảm của chúng ta hay ?". Giọng càng bình thản hơn nữa: "Hay là trước nay tình cảm của chúng ta chỉ là liều gia vị khi có khi , trong suy nghĩ của vốn dĩ nó chẳng đáng được trân trọng".

      Sắc mặt Từ Chỉ An dần se sắt lại dưới hàng loạt câu hỏi chất vấn của , mãi đến khi Lâm Nặc dừng lại, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu trầm mặc đến lạ thường.

      Bầu khí lắng đọng cơ hồ khiến người khác ngạt thở, Lâm Nặc khẽ cụp mắt, chẳng thể ngờ rằng những lời này lại được ra dễ dàng đến vậy. là do suy nghĩ giữa nam nữ quá khác biệt hay là quá đỗi ấu trĩ? hiểu, lẽ nào trong mắt , trước mặt chỉ là tương lai xán lạn?

      Hai người mặt đối mặt hồi lâu, Từ Chỉ An mấp máy môi, giọng trầm thấp, kích động khác hẳn bình thường.

      "Em sai, muốn thành đạt, rất muốn", nhìn , biểu lộ thẳng thắn hiếm có nhưng cũng tỏ ra vô cùng lãnh đạm: "Gia cảnh nhà em khá giả, vốn dĩ từ chưa bao giờ chịu khổ, nhưng hôm ở bệnh viện em cũng trông thấy rồi đó, mẹ bị ốm muốn ở lại thêm vài ngày cũng khó khăn chứ đừng đến chuyện đổi sang phòng bệnh với điều kiện chăm sóc tốt hơn. Cuộc sống như vậy, nếu như trước đây có lẽ chỉ đành chấp nhận vì chẳng thể nào thay đổi được, nhưng giờ khác rồi, có cơ hội đem lại cuộc sống vật chất tốt hơn cho bố mẹ . Cơ hội này chẳng phải lúc nào cũng có.

      Vì thế, thể từ bỏ cũng chẳng muốn từ bỏ", ngừng lại, khóe miệng giật giật, ánh mắt nhìn như lóe lên, "Vả lại, mong mình có thể mang lại hạnh phúc cho em mà cần dựa vào giúp đỡ của người khác, kể cả hỗ trợ từ người nhà em. Những việc làm là sai sao?".

      sai. Có lẽ xét từ góc độ khác, lựa chọn của hoàn toàn chính xác.

      Chỉ có điều...

      Lâm Nặc lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh trở lại: " vẫn chưa hiểu ý em sao? Hay là vốn dĩ hiểu?". nhìn , chợt mỉm cười: " là đàn ông, em cũng chẳng cầu coi tình hết thế nhưng ít ra cũng phải cho em cảm thấy rằng trân trọng em chứ! Thường ngày em nhường nhịn đôi chút cũng chẳng sao. Thế nhưng, giờ em chẳng cách nào thuyết phục bản thân rằng tôn trọng em cả. Nếu nhận ra Giang Doãn Chính lấy việc công mưu đồ việc tư, vậy lẽ nào đến chút lo lắng cũng có? Chỉ dựa vào câu tin tưởng đơn giản như thế mà có thể thoải mái ra , làm vậy thực rất ích kỷ". Tựa như cuối cùng thừa nhận chẳng cách gì phủ nhận, lấy túi xách, lòng nguội lạnh ngoái đầu lại, : "Em nghĩ nên để cả hai bình tĩnh trong vài ngày". Tránh ánh mắt của Từ Chỉ An, chậm rãi về phía cửa.

      Rời khỏi ký túc xá, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt , nóng như thiêu như đốt.

      Lâm Nặc tìm chỗ râm, gọi điện thoại nhưng đối phương bắt máy nên đành thôi.

      Từ chỗ này trông thấy cửa sổ phòng Từ Chỉ An, từ từ ngồi xổm xuống, sau lưng là hàng cây với những tán rậm rạp, ánh nắng loang lổ chiếu mặt đất.

      phát bản thân chẳng qua chỉ cần người chiều chuộng thương mình, được nâng niu, thương đặt trong lòng bàn tay, cảm giác được người khác xem như báu vật, tuyệt vời biết bao.

      Chỉ tiếc là, Từ Chỉ An chưa bao giờ đem lại cho cảm giác đó.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 17 - Nụ hôn
      Bà Lâm nhanh chóng nhận ra khác thường, trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy.

      "Nặc Nặc, gần đây con cãi nhau với Tiểu Từ à?", hôm, bà nhịn được, hỏi .

      "Đâu có", Lâm Nặc vờ như có chuyện gì dán mắt vào ti vi, thuận miệng hỏi: "Bố vẫn chưa về hả mẹ? Mẹ cũng gọi điện thoại tra khảo ư?".

      Bà Lâm nhướn mày: "Con đừng xúi mẹ làm những chuyện đó. Đàn ông mà, ra ngoài rất cần thể diện".

      Lâm Nặc cười khúc khích chồm người sang ôm chặt mẹ: "Bố lấy được mẹ, quả là có phúc", rồi dụi đầu vào người mẹ. Bà Lâm mặt mày tươi cười rạng rỡ.

      trò chuyện cửa mở, ông Lâm thốt lên "Chà" tiếng: "Hai mẹ con tình cảm quá nhỉ!".

      Lâm Nặc nhảy cẫng lên : "Sau này bố về nhà sớm nhé, ở nhà với hai mẹ con con được ?".

      "Được rồi, bố cố gắng", ông Lâm mỉm cười, : "Tuần sau dẫn mẹ con du lịch coi như đền bù, được chưa nào? Còn con đợi đến bố kỳ nghỉ dẫn con ".

      "Vâng", quay lại nhìn bà Lâm, bà chẳng hề có chút biểu kinh ngạc, chỉ tủm tỉm cười, ràng là hai người bàn bạc với nhau từ trước.

      Lúc cả nhà cùng ngồi ăn cơm, ngẫm nghĩ, đây mới chính là cuộc sống khiến người ta cảm thấy hài lòng nhất.

      Cái gì mà tình tan vỡ chứ, cùng lắm là chia tay, đỡ tốn thời gian vừa phiền phức lại khổ mình, khổ người.

      Việc du lịch nhanh chóng được tiến hành, Lâm Nặc tạm trở thành người "vô gia cư", cơm tối hàng ngày đều "giải quyết" bên ngoài. Cũng may vẫn còn Hứa Tư Tư bầu bạn, thi thoảng cả hai ra ngoài dạo phố, thời gian trôi qua nhanh.

      Buổi tối hai người ngồi trong quán kem Hứa Tư Tư nhận được điện thoại, vội vã quay về công ty tăng ca đột xuất. Lâm Nặc mình dọc con phố trở về nhà.

      Tiết trời nóng bức nhưng người bộ qua lại đường vẫn rất đông. Khi băng qua đường, lơ đãng quay đầu sang nhìn, dưới ánh đèn đường sáng choang vừa trông thấy xe của Giang Doãn Chính.

      Chiếc xe đậu ngay đầu hàng xe dài, ngoài biển số xe quen thuộc còn trông thấy ngồi trong xe cúi đầu như tìm vật gì.

      Khẽ sững sờ, bước qua vạch sang đường theo dòng người. Khi đèn đỏ chuyển sang xanh, ngoái đầu nhìn, đèn xe choáng ngợp tạo thành dải ánh sáng chuyển động nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc đó đâu nữa.

      Ngày hôm sau làm gặp Giang Doãn Chính ngay cửa thang máy.

      Lần này, cùng sánh vai bước vào thang máy nhân viên, tỏ vẻ thờ ơ trước ánh nhìn né tránh của mọi người xung quanh, tay đút vào túi quần ngắm nhìn dãy số màu đỏ chuyển động nhịp nhàng.

      Bên trong thang máy chỉ có hai người, lúc thang máy di chuyển lên, cửa mở ra, nhân viên đứng ngoài vừa trông thấy Giang Doãn Chính, tất thảy đều đứng nguyên tại chỗ chờ đợi chuyến tiếp theo.

      khí trầm lắng, Lâm Nặc cảm thấy quen, ngày thường chưa bao giờ nhận ra thang máy lại chậm đến vậy, trong lòng suy ngẫm hồi lâu, vẫn hiểu vì sao tất cả đồng nghiệp đều cố ý né tránh hai người.

      nghĩ có nên với chuyện tối qua mình gặp phố Giang Doãn Chính mở miệng hỏi: "Hôm qua sao chào hỏi ?".

      Tối qua, chính trong khoảnh khắc di chuyển ánh nhìn, vừa ngẩng đầu lên trông thấy bóng dáng mỏng manh lướt qua xe , ánh mắt kịp giao nhau nhưng vẫn tin rằng trông thấy mình.

      Đáng tiếc khi đó đèn giao thông chuyển quá nhanh, lại là đường chiều, quay xe lại tìm là chuyện thể.

      "À, em cứ tưởng bận", cười lại thấy mình vô cùng ngớ ngẩn, bận gì chứ? Bận lái xe ư?

      Giang Doãn Chính thờ ơ rướn mày, hỏi: "Làm gì loanh quanh ngoài phố mình vậy?".

      nhún vai, mỉm cười: "Mấy ngày nay bố mẹ em ở nhà, về nhà sớm cũng chẳng để làm gì".

      nghiêng đầu nhìn , hồi sau : "Tối nay cùng ăn cơm với nhé".

      "Hả" tiếng, " đâu cơ?... Với ai?", ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Vì sao?".

      "Hỏi nhiều vậy?", khẽ cười, " cùng vài người bạn, em cũng quen đấy!".

      Bạn của làm sao quen biết chứ? định nhưng nắm bắt thời gian là điểm mạnh của , chưa kịp mở miệng khước từ thang máy dừng ở tầng lầu của .

      Cửa thang máy nằm đối diện cánh cửa kính phòng Hành chính, bên trong có vài đồng nghiệp qua lại, trông thấy đưa tay ra nhấn nút mở cửa thang máy giúp, cũng chẳng tiện thêm gì nữa đành đeo túi lên vội vã rời .

      Bận rộn túi bụi gần như quên mất chuyện đó. Mãi đến khi sực nhớ ra, cầm điện thoại ngần ngừ hồi lâu rồi lại thôi. Ai mà biết được lúc này làm gì, chẳng may có chuyện quan trọng, lại gọi điện thoại hay nhắn tin khác nào quấy rối, phiền nhiễu?

      Giữ khuôn phép có chừng có mực, mãi đến khi tan ca nhận được điện thoại của , mới phát ra mình chẳng còn cơ hội khước từ.

      ra chuyện họ cùng nhau ăn bữa cơm cũng chẳng đáng sợ đến thế.

      Giờ phút này, dù Lâm Nặc cảm thấy mâu thuẫn vể chuyện hai người tiếp xúc với nhau quá nhiều nhưng khi chuyện xảy ra, cũng chẳng e ngại nhiều nữa, vẫn bình thường như trước kia.

      Địa điểm ăn cơm là ở câu lạc bộ cao cấp, gian yên tĩnh, ít người qua lại nhưng bãi đỗ xe có đủ các loại xe.

      mạch vào trong, Lâm Nặc cảm thấy bồn chồn, ánh mắt chợt thấy gương mặt khá quen thuộc.

      Đối phương đứng dậy, hơi ngạc nhiên khẽ mỉm cười, "Chào em". mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, cử chỉ phóng khoáng, bàn tay chìa ra trước mặt, ánh mắt sáng long lanh.

      Lúc này mới sực nhớ, ra đó là bạn của Giang Doãn Chính, họ gặp nhau lần ngoài quán rượu.

      Ngồi xuống ghế, Giang Doãn Chính hỏi: "Mọi người đâu rồi?".

      "Sắp đến rồi", Trình Từ Phi đáp, " đường tới".

      Quả nhiên chưa đầy năm phút sau, họ lần lượt kéo đến, tất thảy đều ăn mặc thoải mái nhưng vô cùng tươm tất, trông thấy Lâm Nặc ánh mắt khỏi chợt dừng lại.

      Có người đùa, "Oa, hôm nay dẫn bạn theo à? Sao trước với tớ, báo hại tớ đường kẹt xe suýt ngủ gật", rồi quay sang cười với Lâm Nặc, "Tôi vẫn chưa biết quý danh đây!".

      Lâm Nặc cảm thấy bối rối, nghe ra ý trong lời của người đó, lẽ nào những buổi tụ họp riêng tư thế này họ chưa bao giờ dẫn theo bạn ư? Thế nhưng vẫn chủ động , "Em là Lâm Nặc", giọng trong trẻo giòn tan. xong quay sang nhìn Giang Doãn Chính ngồi bên cạnh, thấy vẫn chẳng có biểu gì, chỉ giới thiệu lượt tên mọi người rồi đẩy thực đơn đến trước mặt , : "Em chọn món !".

      Đúng lúc đói bụng, vâng lời cúi đầu lật thực đơn, chẳng hể biết rằng mọi người đưa mắt nhìn nhau hồi lâu.

      Bữa tối được dọn lên mới biết bọn họ còn hẹn hôm sau đánh golf.

      Trình Tử Phi , "Lâm Nặc, ngày mai em cũng cùng nhé", mắt lại liếc sang Giang Doãn Chính.

      Bị gọi tên, rất ngạc nhiên, vội : "Đánh golf ấy ạ? Em chẳng biết đánh đâu".

      "Có sao đâu! Để Giang Doãn Chính dạy em là được mà", là người trước đó hỏi tên , Chương Minh Hạo, ta nghịch chiếc bật lửa cười , "Ngày mai hai người đội, thắng có thưởng", giọng như trêu chọc trẻ con.

      vẫn mực khước từ, nhưng Giang Doãn Chính lại phản đối, cuối cùng hỏi ngược lại : "Ngày mai là thứ Bảy, em bận việc gì sao? Nếu cùng nhé!".

      Bởi lẽ bọn họ đều là chiến hữu, tụ tập bên nhau rất vui vẻ, lúc này chân mày khóe mắt của đều dãn ra, dáng vẻ thoải mái nhõm, nghiêng đầu ngắm nhìn đôi mắt đen láy tựa đá Obsidian của , sâu thẳm như có thể hút trọn mọi thứ.

      quay lại, ngẫm nghĩ rồi : "Vậy cũng được, nhưng em trước, em chỉ ngồi làm khán giả thôi đấy".

      Chương Minh Hạo vội : "Vậy sao được? còn định mai quyết thắng cậu ta trận".

      Đến lúc Lâm Nặc phản ứng lại, mới hiểu ý của ta, khỏi bật cười cùng mọi ngưòi.

      Sau đó, Giang Doãn Chính đưa về nhà, rồi : "Ngày mai mười giờ, đến đón em". được vài bước lại hạ cửa kính xe xuống: "Buổi tối ở mình em phải cẩn thận".

      ngoảnh đầu lại trông thấy bàn tay gác bên cửa kính xe, vẻ mặt vẫn lãnh đạm. bật cười, lòng dấy lên cảm giác ấm áp.

      "Em biết mà", mím môi , " cũng vậy, đường lái xe cẩn thận nhé!".

      Trong bóng đêm như trông thấy nụ cười nơi khóe môi .

      trùng hợp, hôm sau là ngày nhiều mây hiếm hoi. Dù vậy, trong sân golf nhấp nhô thoáng đãng, Lâm Nặc vẫn cảm thấy nóng đến nỗi như sắp bị lột da.

      đội mũ, thoa kem chống nắng đeo kính mát, khắp người đều nhễ nhại mồ hôi, mặt đỏ bừng bừng.

      Giang Doãn Chính nắm chặt gậy đánh golf đo khoảng cách rồi quay sang nhìn , khóe môi nhếch lên thành nụ cười, chỉ vào chiếc xe ngay cạnh, : "Em lên xe ngồi nghỉ lát ".

      Lâm Nặc chưa kịp phản ứng Chương Minh Hạo chép miệng cười : "Cậu là thương hoa tiếc ngọc quá đấy".

      Giang Doãn Chính để tâm, thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn ta, chiếc gậy trong tay vung lên, quả bóng trắng vút trong trung tạo thành đường vòng cung vô cùng đẹp mắt.

      Lâm Nặc nghe lời ngồi vào trong xe, lẳng lặng nhìn mọi người trầm trồ, đến hôm nay mới biết đánh golf cừ vậy.

      Dường như trong cuộc sống luôn có mẫu người dù làm bất cứ việc gì cũng đều hoàn hảo, khiến người khác phải trầm trổ thán phục.

      chợt cảm thấy hơi xao xuyến, lồng ngực khẽ thắt lại, chẳng phải trước đây Từ Chỉ An cũng vậy ư? Hình ảnh trong khuôn viên trường diễm lệ, dáng vẻ trong sáng kiên cường cũng như phong cảnh hữu tình.

      Vậy giờ sao? vẫn cố gắng, vẫn rất được xem trọng nhưng người như đeo thêm chiếc gông nặng nề, chẳng thể nào thoải mái bộc lộ mặt tốt đẹp của mình, càng thể nào thản nhiên đối mặt với cuộc sống.

      Nhũng việc này, dường như đến khi tốt nghiệp ra trường mới cảm nhận cách rệt. Cũng như trước kia chưa từng có cảm giác khát khao được người khác thương như giờ.

      Nhưng dù sao chăng nữa, giờ phút này đây vẫn chẳng muốn dễ dàng buông bỏ mối tình này.

      Đau thương cùng tuyệt vọng nhưng thực chẳng đành lòng.

      Sân golf nằm đỉnh núi, khí rất trong lành, vả lại khách qua lại nhiều, cả nhóm vui chơi thỏa thích.

      Lâm Nặc biết bọn họ cược tiền, tuy con số nhưng chắc là ít vì thế mà khi bọn họ gọi Lâm Nặc sang chơi gậy vội vàng xua tay khước từ.

      Mọi người đều đến đây để giải trí thư giãn, thêm vào đó nơi đây chỉ mình là nữ, những người khác sao chịu chiều theo ý chứ, cứ mực khích lệ . Hồi sau, đến cá Giang Doãn Chính cũng vẫy tay : "Cứ ngồi xem thấy chán sao? Em lại đây ". thanh trong trẻo nhưng điệu lộ ra thoải mái, dáng vẻ rất hiếm khi xuất trong công ty.

      Lâm Nặc nhìn , muốn làm mất hứng nhưng chẳng cách gì lay chuyển được , đành bước ra.

      ra, trước đây cũng từng cùng bố và mấy chú, bạn của bố chơi, chẳng qua đó là việc từ rất lâu rồi, về sau rất ít cơ hội cầm gậy đánh golf. Lúc này đứng tại đây, tư thế khỏi lộ vẻ cứng nhắc, bất giác ngoái đầu lại hỏi: "Thế này à?".

      Giang Doãn Chính nhìn động tác của , nhướn mày, chỉ tay, thấp giọng : "Đẩy nhè là được".

      vốn định chạm vào tay , để tránh khỏi bối rối ngượng ngùng, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy nhõm khoan khoái, lực đánh cũng mạnh hơn chút, quả bóng lăn quanh miệng lỗ, từ từ dừng lại, khoảng cách rất gần nhưng cuối cùng vẫn lọt vào trong.

      Bên cạnh vang lên tiếng than thở tiếc nuối, cũng nhịn được giẫm giẫm chân, tính trẻ con nổi lên, nghiêng đầu le lưỡi, gương mặt tuy xấu hổ nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ.

      Lẽ dĩ nhiên Giang Doãn Chính để tâm đến việc bóng có vào lỗ , trái lại thoáng chốc sức chú ý đổ dồn sang hành động của , tựa như làm nũng với , lòng chợt xao xuyến, đưa tay vỗ về má .

      " sao", mỉm cười, thản nhiên dỗ dành, "Thử thêm gậy nữa".

      Thời tiết nóng bức, ngón tay hơi lạnh vậy mà vừa chạm vào , cả gương mặt thoáng chốc như bị thiêu đốt.

      vẫn cảm thấy quen rụt người lại theo phản xạ. Lúc này Giang Doãn Chính cũng rụt tay lại, ánh sáng rực rỡ như lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm long lanh, liếc nhìn lần nữa rồi quay sang trò chuyện cùng bạn bè.

      Gậy tiếp theo có thế nào cũng chịu đánh, cứ mực khoanh tay đứng sang bên, nhìn Giang Doãn Chính đứng giữa mọi người lúc chuyên tâm lúc lại cười nhạt. Hôm nay mặc áo thể thao màu trắng, tác phong hoàn toàn ung dung thoải mái, gương mặt tú, động tác điêu luyện đẹp mắt lại đủ lực, chuẩn xác đến mức gần như chỉ xuất trong sách giáo khoa.

      ràng là đeo kính mát nhưng vẫn thấy chói mắt.

      nheo mắt nhìn có người tiến lại gần.

      " nhìn gì vậy, ngưòi đẹp?", Trình Tử Phi cười cợt hỏi.

      cũng mỉm cười, "Nhìn các đánh golf", rồi hỏi, "Các thường đến đây à?".

      "Nếu mọi người có thời gian rỗi và hứng thú", Trình Tử Phi dừng lại, cười , "Hôm nay Giang Doãn Chính thắng chắc rồi, chút nữa em thích quà gì nào?".

      Lâm Nặc ngẩn người ra, suy nghĩ đây là cơ hội tốt để quan hệ giữa và Giang Doãn Chính, như bọn họ nghĩ. vừa lắc đầu, Trình Tử Phi lại hỏi: "Em vẫn còn học à?".

      chớp mắt, khỏi mỉm cười: "Em nhìn trông giống học sinh lắm à?".

      Trình Tử Phi khẽ nheo mắt cúi đầu nhìn .

      chẳng được, chỉ cảm thấy người con này quá trong sáng tựa như chưa từng bị thực xã hội làm vấy bẩn, cảm xúc thế nào đều lộ trong ánh mắt. ở bên Giang Doãn Chính chẳng hề vì tiền bạc hay dục vọng, trái lại chỉ như người bạn mơ màng đón nhận chăm sóc quan tâm của cậu ta, hề khoe khoang cũng chẳng tỏ ra vui vẻ, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.

      Xưa nay rất hiếm khi Giang Doãn Chính dẫn bạn theo cùng, những buổi họp mặt riêng tư tựa như hôm qua là người con đầu tiên và cũng là người duy nhất xuất cạnh cậu ta. Giọng điệu cùng biểu cảm dịu dàng của Giang Doãn Chính khiến bọn được phen kinh ngạc còn lại chẳng hay biết gì.

      Trình Tử Phi bật cười, nhìn trả lời chẳng ăn nhập gì cả: " à, phải biết giữ gìn làn da của mình". rồi tìm trong túi rồi lôi ra chiêc quạt mini cho sau đó rảo bước cầm chiêc gậy đánh golf hòa vào cùng nhóm bạn.

      Ăn cơm tối xong, đường về nhà, Lâm Nặc cười hi hi : "Trình Tử Phi ngỡ rằng em vẫn còn là học sinh cơ đấy!".

      Giang Doãn Chính nghiêng đầu nhìn , hỏi: "Đáng để em vui thế sao?".

      "Đương nhiên rồi", mỉm cười, bởi xưa nay bản thân cự tuyệt với xã hội phức tạp, thế nên việc liên tưởng với khuôn viên trường trong sáng tươi đẹp, dường như là lời ca ngợi.

      Đèn đỏ, xe dừng lại.

      Ánh đèn neon sáng nhấp nháy hắt lên đường nét mềm mại khuôn mặt , Giang Doãn Chính quay sang nhìn thấy nụ cười cong cong nơi khóe mắt , đôi môi mềm mại căng mọng, quyến rũ gì bằng.

      chợt trầm mặc còn vẫn chuyện trò trong vô thức, rằng trưa nay trời nóng quá, rằng nhìn thấy nữ huấn luyện viên xinh đẹp bên ngoài sân golf, cuối cùng còn bàn luận về những món ăn ở nhà hàng tối nay. Huyên thuyên hồi chợt cảm thấy bầu khí có gì đó ổn. Lúc này, chuyển ánh nhìn từ những tủ kính trưng bày sát nhau quay lại khoang xe rồi đến khuôn mặt .

      Phút chốc ánh mắt lọt vào đôi mắt sâu đen thẳm đó, đôi mắt ấy như hút trọn tất thảy mọi thứ, sâu thẳm đáy nhưng lại như có ánh sáng rực rỡ.

      Có lẽ vừa rồi quá nhiều, miệng hơi khô, liếm môi theo phản xạ. Thực ra, cảm thấy bối rối thậm chí còn nhận ra tia nhìn nguy hiểm lạ thường, nhưng chẳng kịp phản ứng. giây sau, gương mặt rất mực tú ngay đối diện đột nhiên được phóng to lên, ập thẳng đến.

      hoảng hốt lùi ra sau, khủy tay chống lên thành xe nhưng vẫn ngửi thấy hương nước hoa người , nhàn nhạt, hòa quyện cùng mùi thuốc lá, kể cả nụ hôn của , cũng cuốn hút.

      gần như chẳng thể suy nghĩ gì được, chẳng nhớ gì nữa cả, chỉ biết rằng khi gáy sắp đập vào cửa kính, bàn tay kịp thời đỡ lấy.

      Ngay lập tức, trước mắt màu đen kịt, chỉ thấy hơi ấm nóng bỏng mãnh liệt môi
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 18 - Diệp Hi Ương
      Tiếng còi xe phía sau vang lên liên hồi, Giang Doãn Chính nới lòng tay ngước lên, đôi mắt càng sâu đen lấp lánh.

      Dòng xe lại tiếp tục chuyển động, Lâm Nặc ngưng lại trong giây lát rồi đưa tay cởi dây an toàn.

      "Em làm gì vậy?", Giang Doãn Chính hỏi, tay trái nắm vô lăng, tay phải giữ lại.

      chẳng gì, khẽ cúi đầu, hàng mi dày khẽ run lên, môi mím chặt, gồng mình.

      Chiếc xe dừng lại bên đường, đúng lúc đó, tiếng "tách" vang lên, dây thắt an toàn được tháo bỏ, Lâm Nặc mở cửa bước ra ngoài.

      Giang Doãn Chính chẳng đuổi theo, chỉ nhìn theo dáng hình mảnh mai vội vã lướt di giữa màn đêm nhập nhoạng trong bối rối hoảng hốt.

      vẫn là đứa trẻ, bị ôm chặt mà chẳng có chút phản ứng lại cứ ngẩn người để mặc hôn. Cơ thể cứng lại khẽ run rẩy trong vòng tay .

      Xuống xe rời , tuy chẳng nhìn nhưng vẫn nhận ra bên khóe mắt long lanh.

      Cái gọi là mến và theo đuổi chỉ là lời ngoài miệng chẳng có hành động thực tế nào nhưng lần này hiểu rằng mình thực làm sợ hãi.

      Quả nhiên tuần sau làm gặp trong công ty với dáng vẻ cúi đầu khép nép, khẽ dừng bước kính cẩn cúi đầu , "Giang Tổng", hệt như những nhân viên bình thường khác.

      chau mày, thoáng chốc bước xa, mái tóc đen nhánh suôn dài được túm gọn thành đuôi ngựa khẽ đung đưa theo từng bước chân.

      cố ý làm ra vẻ xa lạ và lạnh lùng, tựa hồ như có bức tường vô hình, ngăn cách hai người.

      Vài ngày sau ông bà Lâm trở về, so với tinh thần bất an cùng gương mặt u ám của con khuôn mặt hai người rạng rỡ tựa gió xuân, hệt như vừa hưởng tuần trăng mật lần thứ hai.

      Quà đầy va li, bạn bè người thân ai cũng có. Bà Lâm sai Lâm Nặc mang tặng, quên khen ngợi con dọn dẹp giữ gìn nhà cửa sạch trong mấy ngày qua.

      Lâm Nặc mỉm cười, bố mẹ về, mọi việc vẫn như trước, chẳng ai phát khác thường của , chẳng ai biết cuộc sống tình cảm của giờ rối tung như tơ vò.

      Nụ hôn tối đó đem đến cho khoảng lặng nhưng dường như cũng lưu lại chút gì đó chẳng thể nào xóa bỏ được.

      Hễ gặp mặt Giang Doãn Chính là bắt đầu cảm thấy căng thẳng muốn tiếp xúc với ánh mắt của . Tựa như lúc này đây, giúp thư ký sắp xếp tài liệu đặt bàn họp, khi bước đến bên Giang

      Doãn Chính bỗng thấy hoảng loạn, bất giác hất tay vào chai nước khoáng đặt bàn.

      May mà chai nước vặn chặt nắp, nước bị đổ ra ngoài nhưng cũng khiến người bên cạnh liếc mắt nhìn.

      "Tôi xin lỗi", vội , dù cụp mắt xuống nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Giang Doãn Chính.

      Mãi đến khi ra khỏi phòng họp, mới thở phào, thư ký Trương cũng bước ra, quan tâm hỏi: "Sao thế? Tâm hồn để đâu ấy!".

      chau mày, suy nghĩ : "Tối qua em mơ thấy ác mộng".

      "Thảo nào", Thư ký Trương tỏ vẻ thông cảm, vỗ vai. "Đừng suy nghĩ nữa là được, em về làm việc !", rồi đẩy cửa vào trong.

      quay lại nhìn xuyên qua cánh cửa khép hờ, loáng thoáng nghe thấy giọng mạnh mẽ, kiên định quen thuộc.

      Sau buổi họp, Lâm Nặc bị gọi vào phòng Tổng giám đốc, thư ký Trương phụ trách truyền đạt thông tin cứ nghĩ vì sai sót đáng kể vừa rồi. thầm kinh ngạc biết sếp trở nên nghiêm khắc từ bao giờ, nhưng Lâm Nặc biết rốt cuộc là vì sao.

      Khi bước vào, Giang Doãn Chính gọi điện, khẽ nghiêng đầu, nhìn chỉ nhíu mày trả lời qua loa với người trong điện thoại.

      Lâm Nặc đứng bên cạnh hồi lâu, thấy thu lại ánh nhìn, dưới ánh đèn khuôn mặt thanh tú lộ vẻ mệt mỏi chẳng hề giống với cung cách làm việc trước nay của .

      Ngưng lát, hỏi, "Giang Tổng, có chuyện gì ?".

      Giang Doãn Chính lại chau mày, hỏi ngược lại: "Em nhất định xưng hô với như thế ư?".

      bỗng nghẹn lời, cúi đầu, tâm trí thoáng lên nụ hôn tối đó, hơi ấm cùng sức mạnh thiêu đốt trong hơi thở của , chẳng có chút sức phản kháng nào.

      Lâm Nặc cúi đầu chẳng lời nào, trong mắt Giang Doãn Chính đây giống như phản kháng và giữ khoảng cách, lẽ đương nhiên cũng kèm theo chút bối rối cùng vẻ bất đắc dĩ.

      lặng lẽ co chặt bàn tay đặt bàn, trầm mặc hồi lâu, giọng trầm thấp: "Ngồi xuống rồi ".

      Hiển nhiên Lâm Nặc cũng cảm nhận được bất thường, ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ thấy lãnh đạm cúi xuống, khuôn mặt còn trắng bệch hơn vừa nãy.

      Do dự hồi, ngồi xuống chiếc sofa rộng lớn, đưa mắt nhìn , tuy trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng môi vẫn mím chặt, chẳng lời nào.

      Giang Doãn Chính nhắm mắt lại, thở dài, rồi thấp giọng, : "Nếu em cảm thấy ngại, vậy xin lỗi em".

      Điều này khiến rất bất ngờ, sững sờ trong giây lát, sau đó mới lí nhí đáp, "Vâng", rồi lại hỏi, " tìm em, chính là vì chuyện này ư?".

      Giang Doãn Chính ngước lên nhìn với ánh mắt phức tạp, rồi gật đầu, chưa kịp gì thêm di động của Lâm Nặc reo lên.

      "Xin lỗi ", vội , nghiêng người nhận điện thoại, là Từ Chỉ An, sớm gọi trễ gọi, trùng hợp đến thế này.

      Kỳ thực từ sau hôm ở ký túc xá của , hai người ít liên lạc hẳn . Đôi lúc, ràng là rất nhớ nhưng vẫn gọi điện thoại. Hệt như những gì hôm đó , hai người đều cần thời gian để suy nghĩ lại.

      số thứ cách gì vứt bỏ nhưng cũng có số thứ ta chẳng thể thản nhiên chấp nhận. tương lai như vậy, mâu thuẫn biết nhường nào.

      Mấy ngày nay, càng nghĩ càng cảm thấy con đường tình cảm trước mắt của cả hai gian nan biết chừng nào.

      ra, mọi chuyện sớm sáng tỏ, người ngoài cuộc nhìn thấy rất ràng, nhưng khi đó họ trong tháp ngà của chính mình, thiếu cơ hội và dũng cảm đối diện với .

      Từ Chỉ An chỉ ngắn gọn trong điện thoại là muốn cùng ăn cơm.

      suy nghĩ rồi trả lời: "Vậy tối nay vậy! Năm giờ em tan sở".

      Từ Chỉ An : "Chiều nay rảnh, đón em".

      Rất hiếm khi chủ động như vậy, Lâm Nặc mỉm cười: "Vâng, chiều gặp ".

      Ngắt điện thoại, đưa mắt xem thời gian, còn tới hai tiếng đồng hồ nữa là tan ca. Vừa quay lại thấy Giang Doãn Chính tựa vào ghế ngắm nhìn mình, khuôn mặt cảm xúc, ánh mắt điềm tĩnh mà sâu thẳm.

      chợt thấy bối rối, cúi đầu, giọng trong trẻo: "Nếu có chuyện gì khác, em..."

      "Ra ngoài ", Giang Doãn Chính lạnh nhạt , lúc này mới chú ý đến đèn báo nhấp nháy liên tục bàn, vươn tay bấm điện thoại nội bộ.

      Thư ký Trương : "Giang Tổng, Diệp đến rồi".

      "Tôi biết rồi", đưa mắt nhìn xuống, tì tay vào bàn đứng dậy, động tác chậm rãi, ngập ngừng hồi mới lấy chìa khóa xe, ngước lên thấy Lâm Nặc nhìn mình chăm chú, nhíu mày, "Sao vậy?".

      " có gì", Lâm Nặc vội quay lại, tâm tư vẫn lang thang gương mặt tái xanh của , càng khẳng định rằng, hôm nay Giang Doãn Chính giống như ngày thường.

      Diệp Hi ương ngồi sofa bên ngoài xem tạp chí, vừa nghe tiếng động liền đứng ngay dậy, trông thấy hai người, kẻ trước người sau bước bước ra, ngẩn ra.

      Đương nhiên Lâm Nặc nhận ra ngay chính là người phụ nữ xinh đẹp gọi tên Giang Doãn Chính đầy thân mật.

      Hóa ra ấy họ Diệp, thầm nghĩ, rồi nờ nụ cười, tỏ ý chào hỏi.

      Đối phương gật đầu với , rồi níu lấy cánh tay , gọi tiếng "Doãn Chính", liền chau mày lại, giọng dịu dàng kèm theo quan tâm hề che giấu: "Sao sắc mặt khó coi thế kia? Lại đau dạ dày sao?".

      Tuv ấy rất nhưng Lâm Nặc vẫn nghe mồn , trái tim thót lên, khỏi dừng bước ngoái đầu lại. Giang Doãn Chính đứng chết trân tại chỗ để mặc cho Diệp Hi Ương níu kéo, đôi môi mỏng mím chặt lại như chịu đựng nỗi đau đớn nào đó.

      " sao", nghe thấy giọng Giang Doãn Chính hơi trầm khàn.

      Hiển nhiên là Diệp Hi Ương tin, vẻ mặt dịu dàng, " uống thuốc chưa?", rất mực ân cần quan tâm.

      Lúc này vài thư ký ngồi trước bàn cũng cúi gằm mặt, chẳng dám ngước lên. Lâm Nặc ngẩn người, cảm giác mình nên lập tức rời khỏi đày tốt hơn. Nhưng ánh mắt vẫn khỏi đảo vài vòng gương mặt Giang Doãn Chính, tựa như đến cả chính cũng chẳng thể nào kiểm soát được.

      Chỉ nghe thấy : "Uống rồi, sao đâu. Em muốn đâu? lái xe đưa em ". nghiêng người cúi đầu nhìn Diệp Hi Ương. Tuy lúc trò chuyện thần sắc vẫn bình thản nhưng vì cơ thể khó chịu nên giọng điệu rất dịu dàng, ánh mắt ấm áp, xem như xung quanh chẳng có ai cả.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :