1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi cuối con đường - Tình Không Lam Hề (44c + 1NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 44 - Nơi cuối con đường
      Bên ngoài phòng bệnh, Lâm Nặc tựa vào tường, bờ vai khẽ run rẩy. Trợ lý Từ xách bộ sản phẩm rửa mặt cùng quần áo sạch quay trở lại, trông thấy Lâm Nặc vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?".

      ngẩng đầu, mỉm cười, : " ấy tỉnh rồi, vào ".

      "Vậy còn ?"

      nhìn đồng hồ đeo tay, : "Muộn rồi, sáng sớm mai tôi phải làm". Khi đứng thẳng lên trước mặt tối sầm lại, cả buổi tối chẳng ăn chút gì, đường huyết tụt thấp.

      Sao có thể như thế chứ? đường về nhà cứ nghĩ mãi, cảm thấy bất lực lại như tức giận bất bình.

      Sao lại có thể thốt ra những lời như vậy với chứ?

      Chẳng sớm chẳng muộn lại ngay sau khi mẹ qua đời, trong lúc bệnh, khi mà cơ thể và tinh thần yếu đuối nhất.

      thực bối rối và hoảng hốt, người cao ngạo như , sao có thể thừa nhận sai lầm của mình?

      Về đến nhà, Hứa Diệu Thanh ngủ, quan tâm chạy ngay vào phòng ấy, cả đèn cũng mở.

      Hứa Diệu Thanh mơ màng bỗng trông thấy bóng đen thét lên.

      vội , "Là tớ, là tớ!", lại lay Hứa Diệu Thanh, hỏi vồn vã, "Chẳng phải cậu là chuyên gia tình cảm sao? Tớ hỏi cậu, lời của những người bị bệnh, có thể coi là ?".

      "Lời gì? Cái gì mà coi là ? Cậu có biết bấy giờ là mấy giờ rồi ?", Hứa Diệu Thanh nghiến răng tức giận, trùm chăn chẳng buồn để ý đến .

      ngẩn người, cúi đầu xoay người ra, quên nhàng khép cửa lại.

      Lúc này mới phát ra, chỉ vì câu cúa Giang Doãn Chính mà đánh mất cả lý trí, nhưng thứ tình cảm dịu dâng lên trong lòng , ngọt ngào đầy ắp trong tim, đồng thời những lo lắng, hoảng hốt cứ ngừng trỗi dậy, sợ rằng tất cả chỉ là hư ảo.

      Lâm Nặc chủ động, dũng cảm trước đấy dường như chẳng còn nữa. Sau khi ở bên Giang Doãn Chính, ngày càng trở nên nhát gan, để rồi cuối cùng thà lựa chọn ra cũng chẳng dám dũng cảm, kiên trì, chỉ sợ đến kết cục khiến mình đau thương, thất vọng. Đến lúc đó thể chịu đựng được.

      Năm đó là vậy, bây giờ còn hơn thế nữa.

      Vì vậy, sau khi Lâm Nặc trở về từ bệnh viện, mấy ngày liền đều đến thăm Giang Doãn Chính.

      Mãi đến chạng vạng tối cuối tuần, ở nhà, cảm thấy đói bụng liền thay quần áo ra ngoài mua thức ăn.

      Xuống lầu mới phát sương mù dày đặc, cả bầu trời mang màu xám nhạt, sương mù lững lờ trôi trong khí.

      Thời tiết lạnh giá, hơi thở thoát ra từ miệng tạo thành những làn khói trắng vờn quanh, Lâm Nặc run rẩy, cúi đầu bước nhanh. Bỗng có người chặn lại, nữa gương mặt rụt trong cổ áo cao, khẽ ngước lên nhìn, thực chẳng trông thấy gì, tránh qua bên theo trực giác.

      Nhưng dường như người ấy cố ý cho , cố tình đứng chắn trước mặt .

      Vốn dĩ đói, trời lại lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập như đánh trận, tâm trạng rất xấu ngẩng đầu lên.

      Giang Doãn Chính nhướn mày, giọng điềm nhiên: "Em định đâu?".

      mặc chiếc áo khoác dài màu đen, thân hình cao ráo mảnh khảnh đứng ngay trước mặt , giọng rất bình tĩnh.

      sửng sốt, lại cười , : "Em có bản lĩnh".

      Bản lĩnh gì chứ? Dễ nghe nhưng chẳng dễ hiểu, đến khi hoàn hồn lại chỉ hỏi: " khỏe hẳn chưa?".

      "Chưa", nheo mắt nhìn , hỏi lại: "Em quan tâm à?".

      Bàn tay đút trong túi áo, khẽ nắm chặt lại, biết có phải vì lạnh mà ngay cả hít thở cũng thấy run rẩy, trong chớp mắt sắc mặt thay đổi có chút xót xa, lại như mâu thuẫn, hoang mang.

      Giang Doãn Chính mím chặt môi, thở dài dường như lại trông thấy Lâm Nặc của mấy năm về trước. Khi đó đối mặt với cũng vẫn dáng vẻ này, dường như chẳng thể quyết định, cứ trăn trở mãi thôi.

      Vì vậy bức ép mà còn chiều chuộng bao bọc . Phần vì thực thích thú, mặt khác cùng vì muốn nhìn thấy dáng vẻ lóng ngóng, khó xử của .

      từng ngỡ rằng như vậy đủ rồi nhưng rồi sau này mới biết, thực ra vốn chẳng hiểu cần thứ gì, cũng như chưa bao giờ hiểu bản thân mình mong muốn nhất là điều gì.

      Đầu tiên chỉ đơn thuần là mong muốn bảo vệ , đến sau này dần dần mến , chỉ cần trông thấy mỉm cười cũng cảm thấy mãn nguyện. Mấy năm nay, địa vị trong lòng vẫn rất quan trọng, vậy mà mãi đến gần đấy mới dần hiểu ra.

      Vì thế phản kháng, dường như muốn thừa nhận trái tim mình từ nay về sau bị người con chiếm lĩnh - chỉ vì cảm giác này khác lạ, như có thứ gì đó giãy giụa rồi thoát khỏi tầm khống chế của , còn cực kỳ quen, thậm chí căm ghét thứ cảm giác bất lực này, nhất thời chẳng biết làm thế nào.

      Thế nhưng quẩn quanh hồi thể thừa nhận rằng: thực chẳng ai có thể thay thế .

      Gió lạnh thổi vun vút, lúc này mới phát ăn mặc rất phong phanh, cơ thể bé đứng co ro tại đó, cằm bị cổ áo che kín, đôi mắt đen nhánh linh hoạt nhìn thẳng về phía trước.

      đưa tay ôm lấy , ngưng lát, nhận thấy kháng cự, lúc này mới chậm rãi siết chặt hơn.

      đỉnh đầu : "Hôm đó trong bệnh viện, có thể khiến ra những lời đó em là người đầu tiên, nghe thấy những lời đó lại vờ như chẳng có chuyện gì quay người bỏ , e rằng cũng chỉ có em. Thế nên, em rất có bản lĩnh đấy".

      Thân hình mảnh mai được ôm trọn vào lòng. Hồi lâu sau, thấy phản ứng của , định cúi đầu nhìn bỗng cảm thấy vạt áo bên hông được nắm .

      Lâm Nặc vùi mặt vào ngực , thầm, nghe , đành hỏi lại: "Gì cơ?".

      khẽ động đậy, giọng lớn hơn chút, đầy ngờ vực: "... Lẽ nào đó chẳng phải vì nhất thời yếu đuối nên mới thốt lên những lời như vậy?".

      hơi ngẩn ra, tiếp đó là tràng cười ngắn: "Em coi là người như thế nào? Sao có thể những lời có trách nhiệm như vậy chứ?", ngừng lại lát rồi tiếp: "Hôm đó những lời em bên bờ sông, hoàn toàn thừa nhận. Em ai cúi đầu trước người đó là kẻ thua cuộc, bây giờ thừa nhận rằng, thực cần em". Dù phải ra những lời này nhưng gương mặt điển trai của vẫn toát lên vẻ vui mừng, rạng rỡ.

      vẫn mãi là vậy. Ban đầu khi ngồi trong xe : " có cảm tình với em", cũng vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh. Khi nhận trái tim mình muốn gì, thẳng thắn thừa nhận bày tỏ, chẳng chút bối rối, vả lại ngữ khí còn đầy kiên định, mang niềm kiêu hãnh cùng tự tin trời phú.

      Lâm Nặc kìm được ngước mắt nhìn , ngắm đôi mắt đen sâu thẳm của , nơi đó trong veo, phát ra ánh sáng lóa mắt lạ thường.

      Hóa ra những lời tối đó là , muốn đừng rời xa hóa ra là vì thực cần .

      Trái tim khẽ chao đảo, dường như cuối cùng nó tìm được bến bờ đích thực, nhàng rơi xuống, trong khoảnh khắc, dường như trăm hoa đua nở lung linh rực rỡ.

      "Nhưng lúc ở khu nghỉ mát, ràng chẳng thế", chớp mắt như vẫn tin.

      "Ai bảo đến cả lúc say em vẫn chẳng quên chuyện phải rời xa chứ? Hôm đó, giận đến mất tỉnh táo" Giang Doãn Chỉnh mím môi, mắt lóe lên, chợt đổi đề tài: "Em lạnh ? Hay là mình vào xe ngồi, được ? cũng hơi mệt rồi". Hệt như trở lại thời gian trước kia, vẫn là ngữ khí hờ hững đó, nhưng lại hàm chứa biết bao quan tâm và chiều chuộng.

      Lâm Nặc chỉ chú ý đến câu cuối cùng của , như bừng tỉnh, vội ngẩng lên nhìn .

      Sắc chiều thẫm, cảnh vật mờ mịt, mặc quần áo đen, dáng người mảnh khảnh, gương mặt hao gầy, tái nhợt

      cầm lấy bàn tay , chất vấn: "Mới vài ngày, mà xuất viện rồi sao?". Chân tự quay trở lại, kéo cùng bước vào khu chung cư.

      Giang Doãn Chính theo sau, bước chân chậm rãi, thực hơi khó khăn nhưng nhìn thấy dáng vẻ tràn ngập sức sống ngay trước mặt, nhịn được khẽ mỉm cười.

      Thực ra vết mổ vẫn chưa khép miệng, mãi tận đêm hôm trước mới còn phải truyền thức ăn lỏng nữa. Chiều nay lại có vị khách cực kỳ quan trọng đàm phán với Dung Giang, lúc ra khỏi bệnh viện, bác sĩ điều trị sa sầm mặt : "Buổi tối trước sáu giờ nhất định phải quay lại, là làm ẩu quá!"

      Đường đường là Tổng giám đốc Dung Giang mà bị người khác giáo huấn, khi đó nghe thấy vậy Trợ lý Từ quay khẽ cười.

      Kết quả là sau khi cuộc đàm phán kết thúc, xe phóng lên đường cao tốc, Giang Doãn Chính ngồi ở băng ghế sau nhắm mắt, tĩnh tâm chợt : "Đến nhà Lâm Nặc".

      Biết là chẳng thể ngăn cản được, Trợ lý Từ cũng nhiều lời, lái xe thẳng đến khu chung cư của Lâm Nặc.

      Tận mắt trông thấy hai người họ mặt đối mặt trò chuyện hồi lâu, cuối cùng cũng dìu nhau lên lầu, Trợ lý Từ mới thở phào, khóa xe rồi ăn cơm.

      Vào phòng, Lâm Nặc tất tả chạy ra chạy vào, Giang Doãn Chính chậm rãi ngồi xuống sofa, tay đặt bụng, hơi thở nặng nề.

      Ngay sau đó, cốc nước được đưa tới, đón lấy nhưng chưa uống vội. Nhiệt độ vừa phải xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt truyền vào lòng bàn tay, bỗng thấy bàng hoàng nhưng lúc này lại nghe thấy chuông điện thoại reo lên.

      Lâm Nặc liếc nhìn , cuối cùng bước đến bên cửa sổ nhận điện thoại.

      Phòng khách lớn lắm, muốn tránh cũng khó, vì vậy mà lời Giang Doãn Chính đều nghe chẳng bỏ sót câu nào.

      Năm, sáu phút sau ngắt điện thoại, khi quay lại bỗng hỏi: "Là người bạn hôm đó đứng dưới lầu à?".

      mím môi, gì nữa, cũng nhìn chẳng suy nghĩ điều gì.

      Lâm Nặc cảm thấy bối rối, ngỡ rằng vui ngẫm nghĩ hồi lâu, chỉ hỏi: " đói ?".

      " đói."

      Thấy thở gấp, kìm được lại hỏi: "Vết thương có đau ?".

      " đau."

      Lúc này chỉ trả lời có hai từ cụt ngủn, nghe xong giật mình, run rẩy, cuối cùng, hỏi: " cứ thế này xuất viện ư?".

      ngước mắt nhìn , đáy mắt sâu thẳm u ám.

      bàng hoàng, lại nghĩ dựa vào đâu mà có thể có Vương Tịnh, Trương Tịnh, Lý Tịnh, vậy mà mới nhận cuộc điện thoại lại như làm chuyện gì xấu xa lắm? Thậm chí sau đó còn hạ mình nịnh nọt, lấy lòng ngược lại chẳng được hồi đáp!

      ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu lên nhưng vẻ mặt điềm nhiên thoải mái chưa kịp lộ ra Giang Doãn Chính bỗng cử động.

      định đứng dậy nhưng vì động tác quá mạnh, động đến vết thương, cúi gập người khẽ rên tiếng.

      Lâm Nặc chẳng kịp nghĩ ngợi liền đưa tay đỡ lấy nhìn sắc mặt tái nhợt của , vội , "Cẩn thận chút!", đến khi đứng vững lại, hỏi: " định làm gì?".

      Thoáng chốc bỗng cảm thấy hơi thở tươi mát vấn vít quanh mình, bị kéo vào lòng, hơi thở bên tai đều đặn, : " muốn ở bên em lần nữa".

      Trái tim run lên, trước kia phải khó khăn, khổ sở lắm với thoát khỏi vũng lầy tình cảm đó, đến giờ loanh quanh hồi lại trở về chỗ cũ, còn phòng tuyến bảo vệ xây dựng từ đó đến nay tưởng rằng vô cùng kiên cố vậy mà khi vừa những lời này nó hoàn toàn sụp đổ.

      "Nhưng mà còn Vương Tịnh sao?", lúc này đó là điều đầu tiên nghĩ đến.

      Giang Doãn Chính chỉ "ưm" tiếng rồi : "Chẳng có Vương Tịnh nào cả, kết thúc rồi".

      "Nhưng mà em có", ngẩng lên : " ấy cầu hôn em rồi".

      Bàn tay Giang Doãn Chính bỗng siết chặt: "Em đồng ý rồi à?".

      "Chưa", thực tế có lẽ là mãi mãi đồng ý, chỉ vì người đó phải .

      Chỉ vì phải là người mình thực cần nên dù mọi thứ có tốt đến đâu chăng nữa rốt cuộc vẫn chẳng liên quan gì đến .

      Thực ra từ khi còn rất , người lớn trong nhà thường : "Con bé Nặc Nặc này, cố chấp lắm đấy...". Khi đó, món đồ chơi cũ thích nhất bị hỏng nhưng lại chẳng nỡ vứt bỏ, chỉ nhất mực đòi sửa, nhưng sửa được, cứ ngồi buồn ủ rũ, còn cách nào khác, bố đành mua rất nhiều đồ chơi mới bù lại nhưng ngay cả chút hứng thú ngắm nhìn cũng có.

      Dì út, vốn rất thương , ngồi cạnh chuyện, xoa đầu : "Chỉ bằng lòng với thứ mình mến nhất, mai này biết , chẳng có như vậy ...".

      Khi đó đương nhiên hiểu, chỉ cuộn tròn sofa tiếp tục buồn bã dỗi hờn.

      Hóa ra, đó chính là bản tính.

      Từ đến lớn vẫn chẳng thay đổi.

      Chẳng còn cách nào khác, Trợ lý Từ đành gọi điện thoại nhắc nhở Giang Doãn Chính quay lại bệnh viện. Lúc này Lâm Nặc mới phản ứng lại, vội giục .

      Giang Doãn Chính lại : "Chúng mình ăn cơm". Ý quyết, chẳng ai có thể khuyên can được.

      Thực ra bệnh của vẫn chưa khỏi, rất nhiều thứ phải kiêng khem, ăn nhiều, gọi món cũng chỉ lặng lẽ nhìn ăn.

      Lâm Nặc chẳng còn nhớ đấy là lần thứ mấy thở dài buông đũa, nhìn , : "Em no rồi, chúng mình quay về bệnh viện nhé?". như bỏ ngoài tai lời , lát sau, chợt : "Chúng mình kết hôn nhé".

      Phòng ăn tĩnh lặng tột cùng, loáng thoáng còn nghe thấy cả tiếng nước chảy róc rách hòn non bộ trong đài phun nước đặt ngay sân vườn. Do ánh đèn chiếu sáng, dòng nước cũng rực rỡ sắc màu, chảy róc rách từ đỉnh núi xanh đen.

      Thời gian trôi qua từng phút, từng giây, sau hồi, cuối cùng lên tiếng, lắc đầu : " muốn".

      Giang Doãn Chính giật mình: "Nhưng lần trước em ...".

      " sai", gật đầu ngắt lời : "Nhưng em muốn như vậy".

      như bị làm cho hồ đồ, hỏi: "Như vậy là như thế nào?".

      Sắc mặt dưới ánh đèn trông mệt mỏi nhợt nhạt, nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Đầu óc rối loạn, nhất thời cảm xúc của bản thân nên chẳng thể giải thích ràng. Chỉ biết rằng, muốn vậy, chẳng thể nào nhận lời .

      ngẫm nghĩ hồi lâu rồi : "Trước kia ràng tin tưởng vào hôn nhân vậy bây giờ đừng miễn cưỡng bắt mình phải thay đổi suy nghĩ. Nếu sau này hối em cũng chẳng vui vẻ gì, chúng mình sống với nhau cũng hạnh phúc". Ngưng lát, khẽ mỉm cười: "Cuộc hôn nhân của bố mẹ em rất hoàn hảo, vì thế từ em luôn ngưỡng mộ cuộc sống đó. Mỗi người đều có ước mơ hoài bão, cầu gì lớn lao chỉ muốn cuộc sống bình thường chính là ước mơ của em. Chỉ vì người em gặp là , nên mới muốn sống cùng , chúng ta cùng nhau cố gắng hoàn thành điều đó, đổi lại là người khác, cũng chẳng được. Nhưng cũng như lúc đầu em thể miễn cưỡng chính mình, giờ em cũng chẳng thể miễn cưỡng ". chưa bao giờ lý trí đến vậy, ra những lời mà ngay đến cũng cảm thấy khâm phục chính mình, thế nên mỉm cười càng nhõm hơn.

      Những khi cười, đôi mắt cong cong, ánh lên tia sáng long lanh, vẫn là dáng vẻ trong sáng thuần khiết đó, dường như chẳng hề thay đổi trong mấy năm nay.

      Thế nhưng, Giang Doãn Chính như chẳng để ý đến lời , nghe xong mỉm cười, cũng chẳng cho ý kiến, chậm rãi đứng dậy : " thôi, quay về bệnh viện".

      Ăn no chẳng kìm được cơn buồn ngủ, trong xe hệ thống sưởi vừa đủ, luồng hơi ấm áp bao trùm cả người. Đúng lúc Lâm Nặc sắp nghiêng đầu ngủ thiếp bàn tay bị Giang Doãn Chính giữ chặt lấy.

      Đầu ngón tay hơi lạnh, đặt vai , hờ hửng : "Ai dạy em những lời đầy lý lẽ như vậy? Đừng suy nghĩ nhiều quá, thực ra nhượng bộ phải là chuyện xấu", rồi ngừng lại, "Huống hồ, cũng chẳng miễn cưỡng".

      Giọng vốn trầm thấp, thực buồn ngủ, mắt díp lại, tựa vai . Lời nghe rất , đáy lòng thoáng thư thái, thoải mái. Thế nhưng, bởi lẽ quá buồn ngủ, thể nắm bắt được tâm trạng ấy. Trái lại, dường như chỉ nghe thấy câu đầu tiên của , thầm : "Lý lẽ là tự em nghĩ ra...". Chỉ là hài lòng, làm sao lúc nào cũng nghĩ như đứa trẻ chứ?

      Ngay sau đó nghe thấy tiếng cười khe khẽ, quen thuộc quá, tiếng cười ấy khiến người khác cảm thấy an lòng, rồi ngủ thiếp .

      Đến khi Giang Doãn Chính được bác sĩ phê chuẩn cho xuất viện, Lâm Nặc đề nghị viếng mộ mẹ .

      Hai người lái xe đến nghĩa trang đỉnh núi, Lâm Nặc nhìn bia mộ khẽ kinh ngạc: "Hợp táng ư?". hoài nghi quay đầu hỏi: "Nhưng mà... người đàn ông này là ai?". Chương Vân Như trong bức ảnh dường như chỉ mới ba mươi tuổi, xinh đẹp lạ thường, đôi mắt vô cùng thông minh sắc sảo. Giang Doãn Chính thừa hưởng ở bà đặc điểm này, bên cạnh là bức ảnh người đàn ông lạ mặt, ràng phải Giang Tu.

      "Là bố dượng của ", Giang Doãn Chính thắp nén hương, đưa cho , " phải là con ruột của ông nhưng ông nuôi mười năm trời, sau đó bố đẻ đón hai mẹ con về". Hình như chưa bao giờ gọi Giang Tu là bố, chỉ xưng hô vói ông bằng tên , kèm theo xa cách đến đau lòng. Lâm Nặc khẽ nắm chặt tay , ngừng lại, rồi tiếp lời: "Tình cảm của hai bố con rất tốt, từng ngỡ rằng ông và mẹ cũng mặn nồng nhưng sau này mới biết vốn dĩ chẳng phải vậy, khi mẹ dẫn ra khỏi nhà, đầu ngoảnh lại, bước thẳng lên chiếc xe do bố đẻ điều đến".

      Chuyện rất lâu rồi nhưng thuật lại chẳng tốn chút công sức gì, nó ra ngay trước mắt, dường như mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

      Những tháng ngày sau đó, chẳng còn nghe thấy chút tin tức gì về người bố dượng từ miệng Chương Vân Như nữa. Cuộc hôn nhân mười mấy năm có mà như , chỉ vì bà vốn hề ông.

      Thậm chí từng có lúc oán hận, cảm thấy buồn bực vì chuyện của bố . vẫn gọi ông như vậy, dù sau này rời xa nhau cũng thế. phẫn uất, trốn từ trường học danh giá chạy đến căn nhà bé như lồng chim bồ cầu trước kia, mặc cho ai đến đón cũng chẳng chịu .

      Khi đó nghĩ rằng, mẹ đến, nếu như bọn vệ sĩ, tài xế ngăn cản mẹ thể đích thân đến đón . Khi đó tuy còn nhưng cũng hiểu được người đàn ông chất phác đó mẹ đến nhường nào, muốn gặp lại bà biết bao nhiêu.

      Thế nhưng, từ đầu đến cuối mẹ chẳng xuất , hệt như chỉ muốn cắt đứt hoàn toàn những mối liên hệ với mình trong quá khứ.

      chờ trong phòng, tận mắt trông thấy ánh mắt của bố dượng tối dần, tối dần, chưa bao giờ ông đau thương đến vậy.

      Mãi đến khi trưởng thành mới hiểu , hóa ra người Chương Vân Như vẫn mãi vẫn là Giang Tu, người đàn ông thực có quan hệ huyết thống với . Vậy mà điều nực cười nhất chính là, người đàn ông đó chẳng bao giờ cho bà danh phận, cho tới tận lúc bà qua đời, chỉ viết vòng hoa dòng chữ " Chương".

      vòng luẩn quẩn, cũng chẳng là ai nợ ai nữa.

      Trời chạng vạng tối, màn đêm dần ập xuống, nghĩa trang càng thêm lạnh lẽo.

      Lâm Nặc thầm lặng lẽ thắp nén hương rồi bái lạy, lúc này dường như chợt nhớ ra điều gì, lùi về sau hai bước.

      Giang Doãn Chính quay đầu lại, nhìn thấy nở nụ cười rạng rỡ bất giác khẽ nhướn mày.

      Hôm nay mặc trang phục màu đen tuyền, thân hình dong dỏng mảnh khảnh, làn sương mù mỏng lảng bảng trong khí, chợt : " có biết lần đầu mình gặp nhau là ở đâu ?".

      cảm thấy lạ nhưng vẫn gật đầu: "Hôm đó xe của suýt đụng trúng em".

      cười , đôi mắt cong cong tựa trăng lưỡi liềm.

      ngày cách đây rất lâu, cũng đứng đây như hôm nay, dáng vẻ thanh tú mảnh khảnh, trong tay chẳng cầm vật gì, toàn thân vận bộ đồ đen tuyền, lặng lẽ đứng trong cơn gió mùa thu, vài sợi tóc phất phơ trước trán.

      Còn đứng cách đó xa, trước mộ của ông nội cầu nguyện, hy vọng ông phù hộ cho mình cuộc sống hạnh phúc. Sau đó, vừa ngước mắt lên liền trông thấy .

      Dường như, đấy chính là duyên trời định.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương ngoại truyện - Ngoài ra, ai cũng được chạm vào em
      Lý do vì sao lại cãi nhau, Lâm Nặc cũng chẳng nhớ nữa, vả lại đây là lần cãi nhau lớn nhất từ trước tới nay, chỉ nhớ câu cuối cùng Giang Doãn Chính bỏ lại cho mình là: "Lâm Nặc, em đừng có cố ý gây thế được !", sau đó đóng sập cửa lại bỏ .

      tức giận, buồn bã cả ngày trời, kết quả là cho đến khuya mới về, lạnh lùng nhìn , quay đầu lại tiếp tục chơi máy tính.

      lát, sau lưng có người bước lại gần, hơi thở mạnh mẽ, nóng bỏng.

      Lâm Nặc vẫn cử động, chỉ : " chỗ khác , đừng cản trở em". Chỉ là chơi bài QQ, nhưng dường như phải tập trung hết tất cả tinh lực.

      Giang Doãn Chính hơi say, đầu như muốn phình to ra, chẳng kịp suy nghĩ cúi người hôn lên cổ .

      Da vốn trắng trẻo, dưới ánh đèn lại càng mềm mại, trơn láng như ngọc.

      đưa tay ngăn lại: "Em rồi mà, tránh ra !".

      Cái người phía sau dừng lại chút, sau đó đôi môi nóng bỏng tiếp tục di chuyển cổ .

      Đây rốt cuộc là thế nào? ràng mới cãi nhau mà!

      Lồng ngực Lâm Nặc nghẹn lại, vì thái độ ban ngày của , sập cửa rất mạnh nha, quả thực khiến cho bản lề chấn động như muốn rơi xuống.

      "Người toàn mùi rượu, hôi chết được, đừng chạm vào em!", đột nhiên đứng bật dậy, đẩy mạnh ra, bởi hề phòng bị lại thêm men rượu Giang Doãn Chính lảo đảo lùi về phía sau hai bước.

      sầm mặt: " cho động vào, vậy em muốn ai chạm vào em?".

      thèm để ý đến , cuối cùng lẫy: "Trừ ra, ai cũng đều được!", rồi quay người thẳng vào phòng tắm, kéo cửa cái rầm.

      Song chưa đến phút sau, cửa lại bị người nào đó dùng lực mở ra.

      Giang Doãn Chính đứng trước cửa, đôi môi mỏng nhếch lên.

      hoảng sợ, vội lấy chiếc váy ngủ cởi dở che trước ngực, tức giận quát lên: " làm gì vậy?".

      Có điều động tác này của lại càng kích thích , chỉ thấy chẳng tiến tới trước mặt, mạnh mẽ dang hai tay ra, giọng lạnh tựa băng: "Em xem muốn làm gì nào?".

      Trước ngực thấy lạnh, chiếc váy ngủ mỏng manh buông rũ theo từng đường cong cơ thể nhanh chóng bị đẩy xuống.

      "Á", khẽ kêu lên, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Giang Doãn Chính bỗng trở nên sâu đen thăm thẳm, khuôn mặt nóng ran, hét lên: "Biến thái! là đồ lưu manh...", lời còn chưa dứt bị đẩy mạnh vào tường.

      Bức tường bằng gạch men lạnh lẽo khiến khẽ run lên, mặc dù ánh đèn ấm áp nhưng cả người cứ run rẩy.

      Nụ hôn của nhanh chóng rơi xuống, mạnh mẽ cắn vào đôi môi . Lực rất mạnh nhưng ngay cả tiếng kêu đau cũng thể phát ra.

      Trong vô thức giãy giụa, quay đầu , nhưng lại bị mạnh mẽ túm lấy cằm kéo lại, hơi thở nặng nề của phả vào khuôn mặt , dần dần trở nên nóng ran đến lạ thường.

      Hai tay bị nắm chặt kéo lên đầu, chỉ dùng tay mà hoàn toàn khống chế được , cả người áp sát vào bức tường bằng gạch men, muốn vùng vẫy cũng được. Váy ngủ rơi từ lâu, chiếc váy quấn lấy mắt cá chân , đột nhiên giơ chân lên định đá , ai ngờ đề phòng từ sớm, đầu gối lập tức đè lên ngăn lại.

      Cứ như vậy bị giam cầm giữa cơ thể ấm nóng, rắn chắc của và bức tường bằng gạch men lạnh lẽo, như con thú tội nghiệp, cho dù có giãy giụa đến thế nào cũng thể thoát khỏi .

      bắt đầu hôn , nụ hôn chẳng chút dịu dàng, so với những nụ hôn trong quá khứ, lần này còn mang theo cả ngang ngược lẫn thô bạo, biết câu lẫy vừa rồi của mình thực chọc giận .

      Đôi môi phảng phất hương rượu, như có lửa, mỗi nơi chạm đến đều như cháy lên, toàn thân nóng ran.

      Lúc đầu còn muốn giãy giụa thoát ra nhưng rất nhanh sau đó cả người mềm oặt, dường như tất cả sức lực đều bị rút , nếu như phải bị đè chặt e rằng sớm khuỵu xuống rồi.

      Đột nhiên dừng lại, nghiêng người bế xốc lên, bước nhanh về phía phòng ngủ, đặt xuống giường.

      Cả người nằm chiếc giường mềm mại, có chút mơ hồ, dường như đầu óc cũng trở nên hồ đồ rồi, ánh mắt mơ màng. cởi quần áo xong, áp sát lại, cười lạnh: " lẽ em thích đứng hơn?".

      kinh ngạc, lát sau mới có phản ứng, xấu hổ, định quay người né tránh nhưng sớm cúi đầu hôn dọc cổ , đường thẳng xuống dưới, nụ hôn vẫn thô bạo y như cũ, gần như là ngấu nghiến lấy . xương quai xanh, trước ngực đều lưu lại dấu răng mờ mờ của .

      Mặc dù rất đau, mặc dù trong lòng rất tình nguyện nhưng cơ thể bất giác vẫn để lộ ra phản ứng nguyên thủy nhất, cong người lên như muốn nghênh hợp cùng . cảm thấy ngượng ngùng, cắn môi nắm chặt hai tay lại nhưng cách nào khống chế được phản ứng của bản thân, thậm chí dưới cơ thể bắt đầu run lên nhè . Mà ràng cố ý khiêu khích , bởi lẽ mắt vẫn lạnh băng, chẳng có chút dịu dàng ấm áp nào.

      Cuối cùng cánh tay cũng dừng lại chân , nóng hừng hực, bất giác định khép hai chân lại, nhưng lại bị tách ra.

      "... Ngoài ra, ai cũng thể!", ghé sát tai , hung hăng tuyên bố, ngừng lại trong chốc lát, rồi hề báo trước cử động, ngang ngược tiến sâu vào cơ thể .

      Hơi đau, bởi khúc dạo đầu sơ sài mà vốn chưa sẵn sàng.

      kìm được kêu lên, khẽ run rẩy, trong vô thức hai tay nắm chặt lấy thành giường, nhưng lại chẳng hề quan tâm đến phản ứng của , bắt đầu chuyển động, tốc độ nhanh dần, càng lúc càng mãnh liệt.

      nhắm mắt lại cố chịu đựng, nghiến răng, tiếng thở dốc ngừng phát ra, trong chớp mắt đau đớn cùng khoái cảm hòa quyện vào nhau, dường như có dòng điện chạy từ chân lên tới đỉnh đầu khiến rã rời, mê đắm.

      Cuối cùng thả lỏng kháng cự lại nữa, hoặc giả nếu có muốn kháng cự cũng chẳng có cách nào cả.

      đưa tay ôm chặt lấy lưng , móng tay bấm sâu vào da thịt . Vào thời khắc ấy ngửa cổ ra sau đồng thời phát ra tiếng rên rỉ.

      Tựa hồ cũng cảm thấy thỏa mãn, cả người rung động, rồi phủ phục cơ thể thở dốc.

      Cuối cùng hai người cũng tỉnh táo trở lại.

      Mồ hôi túa ra trán , mang theo hơi nóng, còn khuôn mặt nóng ran, ửng đỏ vì kích thích, đột nhiên há miệng hung hăng cắn vào vai .

      động đậy, chỉ khẽ kêu lên tiếng đầy đau đớn, đem những lời vừa lặp lại lần nữa: "Ngoài ra, ai cũng được chạm vào em".

      ~~~~ HẾT ~~~~​
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :