1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi Chưa Người Đặt Chân

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Vào ngày chúng tôi rời đến Maldives, Stacy và Anna cùng với chúng tôi đến O'Hare. Chúng tôi gửi bọn ở nhà cha mẹ tôi và sau khi phải lập lập lại nhiều lần cam đoan với mẹ tôi rằng có chuyện gì xấu xảy ra cả, và tôi về đến nhà trước khi họ kịp biết đến, chúng tôi trở lại trong xe.

      Stacy im lặng cách bình thường, điều mà Ben thầm là dấu hiệu xấu. " ra nó có nghĩa là ấy sắp sửa khóc lóc đấy," cậu ta , vì thế cậu ấy làm đủ mọi cách để dỗ dành ấy. " có gì đâu, Stace," tôi nghe cậu ấy . " ổn cả mà. Đừng lo. Ý là, đấy, làm gì có rủi ro gì nào?"

      Anna ngồi trong ghế phụ và ấy cũng có chút im lặng.

      " phải em cũng lo lắng đấy chứ?" Tôi hỏi.

      "Có lẽ có chút."

      "Em biết bọn đề phòng trước mọi rủi ro rồi mà."

      "Em biết."

      Trước khi qua cửa hải quan, tôi hôn tạm biệt ấy. " em. nhớ em và bọn trẻ lắm. Và sớm về thôi."

      hôn tôi bằng tất cả của . " như thế là được đâu đấy, T.J."

      Ben và Stacy khóa chặt vào nhau trong cái ôm siết chặt, như thể họ lo lắng còn được gặp lại nhau nữa. Owen và tôi kiên nhẫn chờ cho đến khi tôi nhắc với Ben, nếu cậu ta xong mau, cậu ta làm cho cả bọn bị trễ. Anna kéo Stacy ra khỏi cậu ta, đề nghị họ uống cà phê với nhau, và ba chúng tôi cuối cùng cũng có thể qua cửa hải quan.



      ***


      Nó cũng giống với hành trình Anna và tôi cùng bay lúc tôi mười sáu: Chicago đến Đức và từ Đức đến Scri Lanka và cuối cùng là đến Malé. qua hơn mười năm rồi, nhưng theo lối nào đó, cảm giác tưởng chừng như mới hôm qua vậy. Nhưng lần này chuyến bay của chúng tôi hề bị đình trệ, và tôi tự nhủ với mình đây là điềm lành.

      Lúc chúng tôi đáp xuống Maldives và ra ngoài để bắt chiếc xe khách đến trạm bay thủy phi cơ, hơi nóng gợi lên trong tôi những ký ức sâu sắc. khí nóng ẩm ép xuống, và tôi thấy có hơi ngột ngạt.

      "Jesus, nóng chết mất. Tớ nghĩ cả mấy sợi tóc của tớ cũng ra mồ hôi đấy," Ben .

      "Chứ còn gì nữa," tôi .

      Viên phi công thủy phi cơ trông khác với Mick Forrester như hai thái cực. Cơ trưởng Harrison Bradley trẻ trung và săn chắc và cho chúng tôi biết ta đến từ Canada. Tôi liếc nhìn xuống. ta còn mang giày nữa.

      Chúng tôi lên thủy phi cơ và thắt dây an toàn. phải là tôi có vấn đề với máy bay, và Anna và tôi cũng máy bay nhiều lần kể từ cái lần chúng tôi ngồi chiếc máy bay Learjet được thuê riêng đưa chúng tôi về nhà sau khi được giải cứu, nhưng có cảm giác thoải mái mà tôi thể lờ trong lúc chúng tôi bay đại dương mênh mông.

      Khi viên phi công báo cho chúng tôi biết gần đến đảo rồi, tôi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Quang cảnh nhìn từ xuống của hòn đảo mê hoặc tôi bởi vì cảm giác nhìn nó từ xuống lạ. đúng ra, nhìn thấy nó lần nữa càng lạ hơn.

      Hạ cánh có cảm giác thực với tôi, và chắc là cả với Ben, nhưng là do những nguyên nhân hoàn toàn khác nhau. ai trong hai đứa tôi từng ngồi chiếc máy bay hạ cánh xuống cái phá; khá là khác biệt với đâm sầm xuống biển. có cầu tàu, vì thế chúng tôi nhảy thẳng từ máy bay xuống vùng nước nông, túi xách vác vai.

      Thêm vào túi ngủ và túi xách, mỗi người chúng tôi đều có mang theo nhiều chai nước cỡ lớn, ít thức ăn đóng hộp, và di động. Cơ trưởng Bradley với chúng tôi rằng, nhờ vào thăng tiến trong khoa học kỹ thuật ngày nay, nhất là những tòa tháp phát tín hiệu điện thoại, di động của chúng tôi hẳn là nên dùng được. Tôi mở di động của mình lên và thở phào khi nhìn thấy tín hiệu vẫn ổn định và mạnh.

      "Tôi quay lại vào sáng sớm," cơ trưởng Bradley . "Tôi thể bay trong tối, nhưng các bạn qua đêm ở đây ổn thôi. Tôi biết chính xác nơi các bạn ở."

      Chúng tôi cám ơn ta và ta lội nước, trở về chiếc thủy phi cơ.

      Tôi nhớ đến những gì mình với Anna lúc tôi cho ấy biết tại sao tôi lại muốn quay về đây. Mong muốn mình có thể đứng bãi biển và cảm nhận mình là người nắm giữ quyền kiểm soát.

      Nhưng tôi có cảm giác quyền lực gì cả.

      Tôi chỉ thấy nguyên do duy nhất mình vẫn còn sống sót để đứng bãi biển này lần nữa là bởi may mắn, hoặc số mệnh, hoặc bất cứ gì bạn muốn gọi nó. Tôi thấy mình vô địch. Tôi chỉ cảm thấy yếu đuối, bất lực. Tim tôi nện thình thịch trong lồng ngực và tôi khó khăn nuốt xuống. Tôi chưa bao giờ bị lên cơn hoảng loạn trong cuộc đời mình, nhưng tôi e là mình sắp sửa trải nghiệm nó lần đầu tiên.

      " sao chứ, bạn?" Ben hỏi.

      Tôi muốn Owen và Ben nghĩ mình thể chịu đựng nổi, mặc dù, tình mà tôi chắc mình có thể. Cho nên tôi hít thở sâu vài lần và cố trấn tĩnh nhanh. Tôi nghĩ đến Anna, mạnh khỏe và hạnh phúc. Bọn trẻ. Mái ấm của chúng tôi. Tất cả là của chúng tôi.

      "Ừ. Tớ sao," tôi . " nào."

      Owen quay lại và ra hiệu cho viên phi công và tim tôi lần nữa đập loạn nhịp lúc tôi dõi theo chiếc máy bay cất cánh và bay .



      ***


      Chúng tôi bước dọc bãi biển trước. Nó trông quen thuộc. Cùng bờ biển. Cùng mặt biển trong xanh. Cùng những hiểm nguy rình rập nếu cẩn trọng. Tôi đứng đó, bãi cát trắng dưới chân, và cảm giác ngọn gió thổi vào từ ngoài biển. Owen chỉ tay về dãy đá ngầm san hô. "Tuốt ngoài xa đó là nơi tôi nhìn thấy con cá mập voi. Đó là tất cả những gì James cố làm vào cái ngày cậu ta chết. Cố sức tìm xem có thể nhìn thấy con ."

      Sau khi hết bãi biển, chúng tôi vào bên trong đất liền. Đầy rẫy sâu bọ và ẩm ướt hệt như trong trí nhớ của tôi. còn bất cứ dấu vết nào của hai ngôi nhà mà chúng tôi xây, nhưng chúng tôi chỉ cho Ben vị trí chung chung mà Owen dựng nó. Khó có thể xác định chính xác vì thực vật đảo dường như dày đặc hơn xưa nhiều.

      Phải mất nửa giờ để tìm ra hang động. Đáng lẽ khó để tìm đến vậy, nhưng miệng hang lần này bị che lấp và chúng tôi phải bỏ sức ra đào bới để dọn sạch số cây cỏ lùm xùm ở đó. "Đây à?" Ben hỏi.

      Owen gật đầu."Ừ."

      "Cậu ta vẫn còn bên trong chứ?" Tôi hỏi.

      chuyến bay đến đây, Owen có nhắc đến chuyện ta lo lắng trận tsunami chuyển dời xương cốt nơi khác. Có thể nước tràn vào hang và khi nó rút , nó mang theo bộ hài cốt.

      "Chỉ có cách để biết," ta .

      Owen có mang theo cái đèn pin ta lôi nó ra từ trong túi của mình và nằm bệt xuống mặt đất, lê người vào trong. ta tiếp tục bò vào cho đến khi chỉ còn ló ra ngoài hang là đôi giày của ta.

      "Thế nào?" Tôi hét lớn.

      Tôi nhận được câu trả lời của mình lúc ta ngọ nguậy bò ra và đặt cái đầu lâu dưới chân tôi. Tôi ngồi sụp xuống, nhớ đến cái ngày mà tôi phát ra nó đầu tiên. Thắc mắc nó thuộc về người nào. Chuyện gì xảy ra với ta hoặc ta.

      Owen đứng lên, phủi đất cát tay mình, và chùi mặt mình vào cánh tay. "Có vẻ như tất cả xương đều trong đó cả. Để tôi lấy túi."



      ***


      Ben và tôi giúp Owen thu hồi bộ xương từ trong hang. Đến lúc nào đó, cả ba chúng tôi chen chút vào trong miệng hang cạnh nhau. Ben giữ đèn pin trong lúc Owen và tôi mò mẫm bên trong, để chắc chắn chúng tôi bỏ sót cái xương nào.

      Chúng tôi cho hết xương vào trong cái túi xách ngoại cỡ mà Owen mang theo. "Giờ làm gì tiếp đây?" Tôi hỏi. "Chúng ta đâu thể mang bộ hài cốt lên chiếc máy bay thương mại nhỉ?"

      Owen lắc đầu. "Bộ hài cốt được vận chuyển bởi dịch vụ mai táng địa phương ở Malé; tôi liên lạc với họ để sắp xếp mọi thứ. Cơ trưởng Bradley đồng ý chuyên chở bộ xương vào trong lục địa cho tôi."

      Tôi vỗ lên lưng Owen. "Kết thúc rồi. làm xong việc mà mình đến đây để giải quyết."



      ***


      Khi mặt trời lặn xuống, tôi bảo Ben quan sát bầu trời. "Tại sao?" Cậu ta hỏi.

      "Cậu biết." bao lâu sau Ben hiểu ra, khi đó bầy dơi tràn ra cả bầu trời, che lấp cả ánh trăng.

      "Mẹ ơi," cậu ta . "Phải là hàng trăm, có khi hàng ngàn con chứ chẳng chơi. Chúng ở đâu vào ban ngày vậy?"

      " biết nữa," tôi . "Tớ nghĩ là mình muốn biết đâu."

      Chúng tôi đốt đống lửa cháy bùng bãi biển, và ăn thức ăn chúng tôi mang theo người: bánh khoai tây chiên và thịt bò khô và bánh cracker với bánh mì sandwich quệt bơ đậu phộng.

      "Sao trước đây đến đây thu hồi bộ xương?" Ben hỏi.

      "Tôi phần nào chấp nhận cái thực tế rằng đây là nơi an nghỉ cuối cùng của James. Giống như những người leo núi chết đỉnh Everest vậy. Đúng là tốt hơn vẫn nên đưa thi thể xuống núi, nhưng những nơi như thế dễ đến được và mọi người cư xử cách kính trọng với những bộ hài cốt đấy, nhờ đó mà họ vẫn nằm yên định chỗ. Tôi có kết nối Internet thường xuyên - tôi offline nhiều năm rồi và tôi cũng nhớ nhung gì nó - nhưng vài tháng trước, tôi tình cờ có cơ hội sử dụng máy vi tính. Tôi tiện tay google Maldives, đấy. Tôi sống ở đây đủ lâu, nên có chút tò mò. Cho rằng tôi thấy tin tức mới về những chuyện diễn ra. thể ngờ nổi tôi tìm thấy những gì. Tôi đọc về T.J. và Anna, và những gì xảy ra với họ. Tôi đọc tất cả các bản tin, bấm thụt lùi về sau những trang cập nhật bản tin về vụ rơi máy bay và giải cứu. trong các đường link dẫn tới tin tức có nhắc đến bộ xương người mà họ phát , và họ thông báo với cảnh sát về nó thế nào sau khi được giải cứu. Tôi biết nơi an nghỉ của James còn an toàn như tôi những tưởng. Nếu Anna và T.J. có thể tìm thấy cậu ta, có khả năng ngày nào đó, người khác cũng có thể tìm thấy. Bởi vậy chúng ta mới ở đây bây giờ."

      ai gì trong lúc. Chúng tôi nhìn đăm đăm vào đống lửa và tôi lắng nghe tiếng sóng vỗ. "Thế còn mấy người cổ đông của sao rồi, Owen?" Tôi hỏi.

      "Tôi cũng có tra tin tức về họ. Họ trở thành doanh nghiệp có giá chứng khoán cao nhất trong nước lúc bấy giờ. Nhưng họ mang lại đủ lợi tức từ sản phẩm bán ra thị trường và thu đủ doanh thu để bù đắp cho những khoảng chi phí chi ra. khi bong bóng bể, giá cổ phiếu của họ rơi xuống đáy và đáng giá xu. Họ bị phá sản vào đầu năm 2001."

      "Wow," tôi . "May là kịp rút ra."

      "Tôi đoán vậy," ta .

      Sau đó, lúc Owen thiếp , Ben quay đầu về tôi và , "Cậu có thấy khó khăn ? Khi ở đây?"

      Tôi nằm đây, thao thức ngủ được, thầm đếm ngược từng phút cho đến lúc thủy phi cơ trở lại, cố gắng sắp xếp lại mọi suy nghĩ. "Tớ có mọi ký ức về nơi này, Ben ạ. Tất cả những cảnh vật và thanh và mùi vị của nơi này trào dâng trong từng mạch máu của tớ, và chúng có cảm giác tốt chút nào. Tớ tưởng mình có cảm giác như người vô địch khi trở về đây, nhưng . Tớ vẫn cảm thấy mình bất lực. Tớ muốn về nhà, về với Anna và bọn trẻ."

      "Tớ hiểu," cậu . "Nhưng bất kể cậu có đồng ý với tớ hay , cậu vẫn là người hạ đo ván cái hòn đảo này, T.J. có bao nhiêu người thế giới này có thể vượt qua những thứ thế này đâu."

      "Cậu phải ngạc nhiên bởi tiềm năng của con người khi họ còn lựa chọn nào khác, Ben."

      "Có lẽ vậy. Nhưng tớ phải bạn thân của mấy người đó."

      "Cám ơn cậu đến đây với tớ," tôi .

      "Tớ luôn sẵn lòng."

      Vào buổi sáng, tôi dùng điện thoại của mình để chụp ảnh mang về cho Anna và cha mẹ của tôi xem những gì tôi nhìn thấy, xem hòn đảo trông thế nào tại. Những tấm hình này trưng bày ra nơi đẹp đến mê hồn, nhưng đó là vẻ đẹp chết người.

      Và khi thủy phi cơ đáp xuống phá, tôi là người đầu tiên leo lên nó.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22 - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi thu gom hành lý của mình và bước ra ngoài. Chúng tôi về đến nhà từ Maldives tối khuya hôm qua, và cả T.J. và tôi ngủ mê man luôn đến sáng hôm sau. Bây giờ, tôi còn chuyến bay nữa trong khoảng ba tiếng đồng hồ tới.

      Anna ngồi bậc thềm trước nhà thổi bong bóng xà phòng, với Piper đùi. Đứa có vẻ thích thứ này, và bé đưa bàn tay bé của mình ra, ra sức chọc vỡ chúng.

      "Thấy khỏe hơn rồi chứ?" hỏi.

      "Cũng gần," tôi . " biết T.J. ở đâu ?"

      " ấy và cặp song sinh ở đằng kia đấy," , chỉ tay về cái kiến trúc bằng gỗ chạy dọc sát cạnh với cái gara.

      "Là gì vậy?" Tôi hỏi.

      mỉm cười. "Là cái chuồng gà. Chúng tôi có nuôi năm con. Chúng là những vật nuôi đáng ." thổi ra tràn bong bóng nữa và Piper cười khanh khách. Tôi dõi theo trong lúc T.J. vòng qua góc, Josie và Mick nắm hai bên tay ta.

      "Tôi suy nghĩ về Calia trong lúc các ," Anna . "Chuyện gì xảy ra với ấy, Owen? Tại sao ấy gọi điện cho ."

      Tôi ngồi xuống bậc thềm bên cạnh . "Sau khi thủy phi cơ của hai người rơi, tôi nơi khá tệ hại. Tôi về nhà. Làm hòa với gia đình. Vào thời điểm đó, chị tôi ly dị với tên chồng thối nát của chị ấy, nhưng mẹ tôi vẫn còn ở bên cha dượng của tôi. Ông ấy rốt cuộc cũng đàng hoàng lên chút và mẹ tôi trông cũng hạnh phúc. Tôi ở lại đó, nỗ lực suy nghĩ xem mình muốn làm gì tiếp theo. Nhưng rồi tôi nhận ra mình ngốc nghếch thế nào. Tôi có đủ nguồn tài chính và hiển nhiên là có dư thời gian. Thế vì cái quái gì mà tôi truy tìm ấy? Tôi bắt đầu bằng việc bay đến Farnham. khó để tra ra địa chỉ nhà của ấy. Tôi trông mong ấy mở tung cửa ra và rồi tôi cầu ấy giải thích tại sao gọi cho tôi. Nhưng ai mở cửa lúc tôi bấm chuông cửa, và tôi rất thất vọng bởi vì lẽ ra ấy nên trở về trước lúc đó rồi. Nhưng những cái trấn luôn có điểm chung: ai cũng biết chuyện của ai. Hàng xóm của Calia tưới hoa bên ngoài lúc tôi đến, và bà ấy vui vẻ cho tôi biết tất cả về Calia, và nơi nào tôi có thể tìm được ấy, hóa ra ấy thôn làng , hẻo lánh ở Châu Phi. Tiện thể luôn, Châu Phi nơi vô cùng rộng lớn."

      Anna phì cười. "Nó đúng là nhắn gì."

      "Tôi phải mất thời gian mới tìm ra ấy. ra ấy đăng ký thêm công tác tình nguyện khác, và tổ chức của ấy nhiệt tình lắm với việc tiết lộ thông tin vị trí của viên tình nguyện của họ, có thể hiểu được. Tôi kiên trì theo đuổi nhưng hết lần này đến lần khác đều đâm sầm vô ngõ cụt. Cuối cùng, tôi gặp may vào ngày kia, sau hàng tuần tìm kiếm, tôi tình cờ vào trong thôn làng và bắt đầu nhìn quanh tìm những có mái tóc vàng dài. Khi tôi nhìn thấy ấy, đứng giữa trong bầy những đứa trẻ Châu Phi, tôi còn nhớ, khoảnh khắc đó là phút giây hạnh phúc nhất của tôi, từ lâu lắm rồi. Tôi quan tâm nếu ấy thấy phiền chán vì tôi truy tìm ấy. Tôi chỉ thấy vui sướng vì tìm được ."

      " ấy gì?" Anna nghiêng người tới, như thể ấy háo hức để nghe câu trả lời của tôi.

      " ấy bổ nhào vào vòng tay tôi, khóc nức nở, và , 'Em luôn mong chờ đến đây để un-break trái tim (18-) em, Owen. Em vẫn luôn chờ đợi đến và tìm thấy em.'"

      "Sao em gọi cho ?" Tôi hỏi ấy.

      "Tại vì túi xách của em bị trộm đường về nhà," . "Di động của em bên trong nó."

      "Rồi chuyện gì xảy ra tiếp?" Anna hỏi.

      "Rồi tôi hôn ấy như thể sinh mạng của mình phụ thuộc vào nó."

      "Ồ, Owen," Anna . Nước mắt rưng rưng trong mắt .

      "Khi đó, mọi chuyện sáng tỏ. Tôi hiểu sai về tình cảm ấy dành cho tôi. ấy chỉ biết nơi nào để tìm tôi thôi."

      "Bây giờ ấy ở đâu? Vẫn còn ở Châu Phi?"

      "Đúng vậy. Hai người chúng tôi sống trong thôn làng, như tình nguyện viên. Điều đó làm ấy thấy vui. Và bây giờ, ấy là vợ tôi, điều này làm cho tôi thấy hạnh phúc. Tôi rất khó khăn khi cho ấy biết thi thể của James bị phát . Lúc tôi cuối cùng cũng tìm ra ấy, việc đầu tiên tôi với ấy đó là tôi trở lại đưa thi thể cậu ta như hứa. Tôi cảm thấy rất khó chịu về điều đó, và tôi tin chắc ấy suy sụp. Rằng ấy với tôi ấy thất vọng với tôi như thế nào. Tôi biết có phải là do đủ thời gian trôi qua hay sao, nhưng ấy bảo sao, ấy chấp nhận thực đó, cũng như tôi. ấy có nhiều cách để tưởng nhớ đến cậu ấy - hình ảnh và những vật dụng cá nhân của cậu ấy, rất nhiều những thứ đó mà cất giữ. Nhưng cả hai chúng tôi đều biết đến lúc phải đưa James về. ấy muốn cùng với tôi. ấy có quá nhiều...những ký ức xấu. , 'Em chờ đợi ở Farnham để chào đón nó về nhà, Owen.'"

      " thầm những gì bên tai ấy?" Anna hỏi. "Lúc đưa ấy lên máy bay về nhà? gì với ấy?"

      "Tôi tôi ấy."

      "Và ấy gì?"

      " ấy , 'Em cũng .'"

      Anna chùi mắt. " đẹp, Owen ạ."

      T.J. bước đến chỗ chúng tôi, hai đứa bé song sinh sát theo sau. quỳ xuống bên cạnh Anna, nét mặt quan tâm lo lắng. "Sao em lại khóc?" ta hỏi.

      " đừng lo," . "Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. có gì em hơn là happy ending tuyệt vời."



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (18-) Un-break my heart ở đây, đồng nghĩa với undo my broken heart. Sau kiện của James, trái tim Calia tan nát. Và luôn chờ đợi Owen đến để có thể hoàn thiện lại trái tim tan vỡ của .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phần kết - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Sáu tháng sau.

      Tôi nắm tay trái của Calia và cầm những bông hoa trong tay phải của mình. Lần này là hoa cúc. lần nào giống lần nào. chọn tùy hứng thứ gì bắt mắt . Adhra ba tuổi nhảy chân sáo đằng trước chúng tôi, hát khẽ mình. Trước khi Ahra đến viện mồ côi, bé sống trong khu ổ chuột ở Kenya, phải tự tìm kiếm thức ăn cho mình sau khi mất cha mẹ. bé trở về nhà cùng chúng tôi ba tháng trước, và tôi nghĩ con bé có lúc nào bám dính chúng tôi.

      Khu nghĩa trang này cũ kỹ và có vẻ cổ, với những con đường trải sỏi và những bia mộ đổ nát, số những cái bia này có từ cả trăm năm trước hoặc hơn. Đây là nơi mẹ của Calia, Eleanor, được chôn cất, và chúng tôi viếng thăm nơi đó trước. Calia đưa phân nửa số hoa cho Adhra và để cho bé cắm chúng vào cái lọ hoa bằng kim loại đặt bên cạnh bia đá. Đây là nhiệm vụ của Adhra, và chúng tôi có ý định tước đoạt nó khỏi con bé. bé cảm thụ niềm vui sướng khôn cùng từ những việc nhặt như thế.

      Mộ phần kế tiếp mà chúng tôi đến viếng còn mới. bia khắc JAMES COLIN REED, NGƯỜI EM TRAI VÀ CON TRAI DẤU. Biết rằng em trai của mình về nhà mang đến thỏa mãn to lớn cho Calia. Còn với tôi, tôi gần như có thể đến viếng thăm mộ của của James mà còn phải mang gánh nặng tội lỗi và ăn năn. Gần như, nhưng hẳn là thế.

      Sau khi hoa được cắm, chúng tôi lưu lại đó vài phút.

      "Em có thể rồi," Calia . nắm lấy tay Adhra và chúng tôi xoay người rời .

      Chúng tôi ở đây thời gian, ở Farnham. Chúng tôi sống trong căn nhà thuở bé của Calia bởi vì đó là điều ấy muốn và tôi hầu như thể nào chối từ ấy bất cứ thứ gì có thể làm cho ấy hạnh phúc. Ngoài ra, đó cũng là khát vọng của tôi để đến cuối cùng cũng có cuộc sống ổn định, cần phải này đây mai đó đến những nơi mà chúng tôi được cần đến. phải bởi vì tôi muốn ngừng giúp đỡ người, mà là vì tôi muốn có gia đình của chính mình để chăm sóc. Và bây giờ, Calia và tôi cố gắng mở rộng gia đình mình để tặng cho Adhra người em trai hoặc em . Đúng ra tôi nên là cố gắng, nhất là với những gì cần làm để sản xuất ra em bé. Chúng tôi xây dựng tổ ấm của mình, phải là mảnh đất Kenya khắc nghiệt, mà là ở nơi đây. Nơi Calia sinh trưởng. Đây là ngôi nhà có thể chứa gia đình bốn người dễ dàng, nhưng nếu có lúc nào chúng tôi thấy chán nó rồi, có lẽ Calia rốt cuộc cũng đồng ý cho tôi mua căn nhà lớn hơn cho ấy.

      Sau khi tôi lái xe đưa chúng tôi về nhà, tôi đậu xe và bế Adhra lên và đặt con bé vai cho quãng ngắn đến trước cửa nhà. Con bé cười khanh khách và giật tóc tôi, nhưng tôi mắng con bé. Đó chỉ là cái giá để có thể nghe tiếng cười của con bé.

      "Có ai đó cần phải cắt tóc rồi kìa," Calia . "Ai bảo có nhiều tóc quá làm chi. Làm con bé thể nhịn được."

      Tôi nghiêng người tới và hôn . "Em biết ? nghĩ em khiến thể cưỡng lại được."

      "Vậy may rồi. Bởi vì tình cờ làm sao, em cũng thấy rất khó để có thể cưỡng lại."

      " mừng là chúng ta loại bỏ cái khúc mắt đó, Calia."

      cười ha hả và theo tôi vào trong nhà. "Em cũng vậy, Owen. Em cũng vậy."

      End

      P.S: Ok. Thế là chính thức kết thúc luôn rồi T_T. Cám ơn các bạn vẫn luôn theo dõi truyện và comment ủng hộ mình. Bây giờ mình bế quan tu luyện những cái hố chưa đc lấp :v. Comment của các bạn mình vẫn đọc đc, nên các bạn thích cứ comment. Comment cần ngần ngại :))
      Mong gặp lại các trong ngày xa ;D.
      Last edited by a moderator: 24/8/14

    4. teacher.anh

      teacher.anh Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      37
      @gauthichdocsach : post thêm phần giới thiệu truyện này bạn (tác giả, hình bìa truyện - nếu có, nội dung, thể loại)

    5. gauthichdocsach

      gauthichdocsach New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      [​IMG]

      Nơi Chưa Người Đặt Chân
      ( Hoang Đảo ngoại truyện)

      Tracey Garvis-Graves


      Về Tác Giả:
      Tracey Garvis-Graves là tác giả của Hoang Đảo, Nơi Chưa Người Đặt Chân và Ham Muốn (tạm dịch). Với giọng văn quá hoa mỹ, nhưng lại sống động như , thu hút vô số độc giả hâm mộ.
      sống ở vùng ngoại ô của Des Moines, Iowa, với chồng, hai con, và chú chó Chloe hiếu động. blog ởwww.traceygarvisgraves.com, dùng ngôn ngữ đa màu đa dạng và giọng văn hài hước châm biếm của mình để viết về đời sống hàng ngày, những chương trình tv ngớ ngẩn, và hàng xóm ở vùng ngoại ô của mình.


      Về Nơi Chưa Người Đặt Chân:
      "Nơi chưa người đặt chân" là chìa khóa giải mã tất cả những nghi vấn còn tồn đọng trong " Hoang Đảo". Đây vừa là mở đầu, vừa là kết thúc. Câu chuyện của Owen Spark, Calia Reed và James Reed kể hết tất cả.
      Owen Spark, triệu phú kinh doanh công ty mạng, bất mãn vì lòng người thay đổi từ khi trở nên giàu có và cuộc sống xô bồ xô bộn khiến đánh mất niềm vui trong cuộc sống. quyết định bán đứt cổ phần trong công ty của mình và dứt khoát rời , bỏ lại bọn sâu mọt trục lợi ngoài đòi hỏi tiền bạc cũng chỉ biết đòi hỏi. nhớ lại thời thơấu, cùng cha cắm trại ngoài trời. thích ra bên ngoài, đến những vùng hoang dã cắm trại. muốn tìm lại niềm vui đó, cảm giác đó mà bao năm nay còn. Thế là tìm đến viên phi công ở Maldives đồng ý đưa đến hòn đảo, hoàn toàn có ngườiở, và chuyển đồ dùng, lương thực, nước uống đến đảo hàng tháng.
      độc, tĩnh mịch là thứ theo đuổi.
      Lúc mới đến đảo, còn nghĩ rằng, nơi đẹp như thế này sao có thể có chuyện gì xảy ra được. Nhưng sai. bị vẻ đẹp bên ngoài của nó dụ dỗ, và vẻ đẹp này mang đến cho nỗi hối hận khôn cùng, mãi mãi cũng thể xóa mờ.

      (by gauthichdocsach)

      @teacher.: phần giới thiệu này trước đây mình đã post, nhưng chắc lúc CQH thay đổi giao diện bị bỏ sót. :)
      Last edited by a moderator: 27/8/14
      teacher.anh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :