1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi Chưa Người Đặt Chân

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16 - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Chuyến bay của Calia được lên lịch trình cất cánh vào lúc 5:00 giờ chiều.

      " có thể cùng em," tôi . " giúp em khi em về đến nhà, giúp em gọi điện liên lạc, làm bất cứ việc gì em cần làm." Tôi muốn gây cản trở cho ấy, và tôi cảm giác được ấy cần gian riêng của mình cùng với những ký ức của James thời gian, nhưng tôi vẫn cảm thấy đúng khi chỉ đưa ấy lên máy bay.

      "Em có mấy bạn rất đảm sẵn sàng giúp đỡ em. Em biết em trông có vẻ bất lực, Owen, nhưng em có thể làm được việc này." mỉm cười với tôi. Đó là nụ cười yếu ớt, và ấy phải cố nặn nó ra, nhưng dù sao vẫn còn khá hơn nhiều so với cái trạng thái gần như là cái xác hồn trong mấy ngày qua.

      " trở về đó và đưa thi thể của cậu ấy ," tôi . Phải mất phút để những gì tôi thấm vào đầu , nhưng rồi dường như hiểu ra.

      " làm vậy?" hỏi.

      "Đúng."

      có gì có thể che dấu nét mặt trào dâng hy vọng của , và tôi nhận ra đây là điều duy nhất mà tôi có thể làm cho ấy. "Khi nào?"

      "Bất cứ lúc nào em muốn. có thể ngay bây giờ, hoặc đợi thời gian nữa." Lời của tôi nghe có vẻ can đảm hơn nhiều so với cảm giác thực của tôi. Có lẽ người đàn ông chân chính để bất cứ thứ gì ngăn trở mình, nhưng phần trong tôi thể chịu đựng cái ý nghĩ quay về đó đưa xác của James trong vài ngày tới, khi khí nóng và độ ẩm đảo trong tầm hoạt động cao độ để phân hủy thể xác James. Nhưng tôi làm nó, chỉ cần ấy lên tiếng.

      Calia hẳn là cũng suy nghĩ đến chuyện đó, bởi vì ấy trông có chút băn khoăn và sợ hãi. "Em muốn nhìn thấy nó như thế."

      " hiểu."

      "Thi thể của nó bị gì chứ?"

      "Ừ. có ai đụng chạm hoặc di dời cậu ấy đâu, ngay cả việc cậu ấy ở trong đấy cũng ai có thể biết được. có thể tạm thời sống ở đây, chắc là lang thang vòng quanh Thái Lan thời gian, và quay về để đưa cậu ấy vào đầu tháng sáu, sau khi em trở về từ Châu Phi. Rồi chúng ta chôn cất cậu ấy." Tôi biết phải mất bao lâu để thể xác của James hoàn toàn phân hủy, nhưng nhiêu đó thời gian chắc là đủ. Tôi cũng biết các điều lệ pháp luật về chuyên chở hài cốt người, nhưng tôi có thừa thời gian để tìm hiểu.

      " xa nhà em có cái nghĩa trang . Em muốn chôn cất nó ở đó, Owen. Em rất muốn như vậy."

      "Được. Thế đó là những gì chúng ta làm."

      Calia đút tay vào trong túi xách và lấy ra chiếc điện thoại. " nhập số phone vào di động của em ."

      Tôi bấm thông tin liên lạc của mình và ấn LƯU, rồi trả nó lại cho ấy.

      "Cám ơn sẵn lòng đưa James về nhà," ấy .

      " sẵn lòng làm bất cứ việc gì cho em, Calia," tôi , và rồi tôi bắt chiếc taxi và chúng tôi cùng đến sân bay.



      ***


      Ngay trước khi thông báo tập hợp cho chuyến bay của ấy cất lên, tôi ôm lấy khuôn mặt trong tay mình và nhàng hôn ấy. Rồi tôi kéo vào lòng và thầm vào tai . thào đáp lại, ôm tôi lần cuối cùng, và bước lên máy bay.



      ***


      ấy hề gọi cho tôi.

      Tôi trông chờ ấy báo tin cho tôi biết rằng ấy an toàn hạ cánh ở Farnham, và di động của tôi trở thành vật bất ly thân với tôi trong suốt mấy ngày đầu ấy. Tôi xem điện thoại liên tục, phòng trường hợp tôi nhỡ bỏ lỡ cuộc gọi nào của .

      Thời gian đầu, tôi tự nhủ với mình rằng ấy chắc là quá bận rộn xử lý tất cả những việc đòi hỏi đến chú ý của ấy, và ấy chỉ quên gọi cho tôi thôi.

      Nhưng sao có thể quên gọi cuộc gọi quan trọng như thế chứ?

      Tôi cũng cho rằng mình nhận được cuộc gọi đầy giận dữ từ chú của Calia. ấy bảo ông ấy quan tâm, nhưng người sao có thể quan tâm đến chuyện như thế? Sao có thể bỏ mặc việc sắp xếp để đưa thể xác của cháu mình về nhà, bất luận mối quan hệ trước đây thế nào?

      Điều mà tôi dự kiến trước đó là nhận được cuộc gọi nào cả.

      Sau khi ấy rời tuần, tôi chìm trong phiên bản sụp đổ của chính mình. Tôi thuê nơi ở ở Malé sau khi trả phòng khách sạn, và cảm giác như cả bốn bức tường đóng sầm lại chung quanh tôi, theo đúng nghĩa đen của nó. Tôi héo hon trong nỗi tuyệt vọng, và tôi tự khiến cho mình tin rằng Calia đổ lỗi cho tôi vì cái chết của James, hối hận vì quen biết tôi. Rằng ấy thực tế hề có ý định muốn liên lạc với tôi, nhưng muốn tổn thương tôi.

      Tôi thấy mình cực kỳ ích kỷ và hoàn toàn trống rỗng. Tôi thể vượt qua rằng mình phá hủy cuộc sống của Calia. Những lựa chọn của tôi vô tình kết thúc sinh mạng của người thân duy nhất mà ấy còn đời. Cảm giác tội lỗi và ăn năn giày xéo tôi, và có những ngày tôi lê nổi thân mình ra khỏi giường.

      Mãi đến khi dường như tôi làm gì ngoài ngủ và ngủ suốt mấy tuần qua, tôi mới bắt ép mình phải gượng dậy. Tôi muốn, nhưng tôi làm được. Tôi tắm rửa và thay đồ và ra ngoài được năm phút. Rồi tôi quay trở vào trong và về lại giường. Nhưng ngày hôm sau tôi lại dậy lần nữa và ra ngoài dạo quanh các con phố ở Malé. Tôi buộc mình phải dậy khỏi giường mỗi ngày sau đó, và rốt cuộc, tôi còn cần phải quá gắng sức để làm việc đó nữa. Tiếp theo tôi du lịch nhiều nơi, những chuyến kéo dài cả tháng trời ở Thái Lan và Scri Lanka, Việt Nam và Cam-pu-chia. Du lịch đây đó giúp tôi giết bớt thời gian.

      Vào đầu tháng sáu, tôi gọi cuộc điện thoại. "Tôi cần bác đưa tôi trở về hòn đảo."

      "Tại sao vậy, con trai?" Cơ trưởng Forrester hỏi. "Sao cậu lại muốn quay về đó?"

      "Bởi vì tôi hứa làm vậy."

      Ông cố thuyết phục tôi đừng . Ông đồng ý giúp tôi, như ông vẫn luôn như thế. "Đến bãi đậu thủy phi cơ lúc 9:00 sáng ngày mai, Owen."

      Hệt như những lần trước đây.

      Tôi đợi ông cả buổi sáng, nhưng ông xuất . Khi tôi thấy nhóm phi công túm tụm với nhau cầu tàu chuyện, tôi hỏi họ có biết chuyện gì .

      Và đó là lúc tôi biết tin thủy phi cơ của cơ trưởng Mick Forrester bị rơi xuống biển mang theo hai hành khách đến từ Chicago.



      P.S. Trước khi ngủ gấu post nốt phần còn lại của truyện. Sáng mai các bạn mở ra có nhé =D

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17- Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Anna và T.J. thoạt đầu gì cả, và trong tĩnh lặng bao trùm tôi thề rằng mình có thể nghe cả tiếng tích tắc của kim đồng hồ chạy. Cổ họng tôi khô rát do quá nhiều, và giọng tôi khàn khàn.

      Anna rời khỏi phòng và trở lại với ly nước đá. đưa nó cho tôi và tôi uống hơi hết nửa ly mới đặt ly xuống. Tôi bắt mình phải tiếp tục , bởi vì tôi vẫn chưa kể cho họ đến đoạn tệ hại nhất.

      "Vẫn còn," tôi . "Tôi biết vị trí của hòn đảo. Tôi hỏi bác ấy vào ngày khi chúng tôi bay trở về sau chuyến thu gom thêm đồ dùng và lương thực. Tôi hiểu lắm về những thứ mà bác ấy , lúc bác ấy bắt đầu thao thao về những trợ giúp định vị hàng và hướng và đủ thứ chuyện mà tôi quen thuộc, thế nên tôi lấy ra quyển nhật ký của mình và cây viết từ trong túi xách và bảo bác ấy lặp lại. Tôi có thể dễ dàng thuê phi công khác đưa tôi đến đảo. Tôi có thể đến đó ngay vào sáng hôm sau. Tôi ngồi trong trạm hàng suốt gần hai tiếng đồng hồ, để quyết định xem có nên trở lại đó hay ." Tôi ngập ngừng bởi vì đây là giây phút mà tôi lo sợ. "Nhưng tôi vì đột nhiên nó dường như trở nên vô nghĩa. Cho dù tôi có tìm đến được hòn đảo đó cũng có giá trị gì trong khi tôi thể tìm được Calia? Do vậy mà, thay vì trở về hòn đảo, tôi thu dọn hành lý và rời . Tôi bắt ngay chuyến bay đầu tiên rời khỏi nơi đó. Và đó là tại sao tôi đến đây. Để kể cho hai bạn biết tôi hối hận bởi quyết định đó nhiều như thế nào."

      Anna trông giống như sắp bật khóc. Hoặc là nôn mửa. Hoặc là ngất xỉu. Sắc mặt của T.J. cũng khá hơn gì; tất cả sắc máu khuôn mặt ta đều rút hết. Họ chắc là nhớ đến ngày đầu tiên hoang đảo, và họ cầu mong cách tuyệt vọng đến thế nào cho chiếc máy bay nào đó bay ngang qua và đáp xuống phá. T.J. nắm lấy tay Anna. ấy khóc, nhưng mặt vẻ mặt giống hệt như của Calia lúc James chết: bàng hoàng.

      Tôi biết có gì mình có thể để xoa dịu bớt nỗi xúc động của họ, cho nên tôi chờ họ lên tiếng.

      "Em ổn chứ, cưng?" T.J. hỏi Anna.

      gật đầu, hít vào hơi sâu, và thở hắt ra. "Em sao," .

      T.J. bắt đầu . "Anna và tôi có triết lý sống thế này. từng với tôi lúc chúng tôi còn đảo, 'Chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi.' Chúng tôi tìm thấy cái lán gỗ của , cùng với cái bình nhựa dùng để hứng nước mưa. Nếu chúng tôi tìm thấy nó sớm hơn, chúng tôi cần phải uống nước đọng trong ao, đồng nghĩa với việc chúng tôi trở bệnh và có thể ở bãi biển lúc đoàn máy bay cứu hộ bay ngang qua. Có chiếc máy bay nữa bay ngang qua sau khi chúng tôi đó được chừng năm. Nếu nó phát ra chúng tôi, chúng tôi được cứu thoát sớm hơn, và Anna có thể ở bên cha mẹ của ấy trước lúc họ qua đời. Nhưng những thứ này đều xảy ra. Chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi. Chúng tôi thể đổ lỗi cho quyết định có khả năng lường trước được có ảnh hưởng đến chúng tôi. Chúng tôi vẫn chiến thắng số mệnh, Owen. Chúng tôi sống sót và có cuộc sống tuyệt vời này. Tôi hiểu tại sao đến đây và tại sao cần phải kể câu chuyện của mình. Nhưng giờ đây có thể buông bỏ nó rồi, được ?"

      Tôi nghĩ mình từng bao giờ xúc động mãnh liệt thế này trong đời. Tôi thể , bởi vì tôi trong nguy cơ sụp đổ ngay trước mặt họ. Thay vào đó, tôi gật đầu, và nhìn sang chỗ khác, hít thở sâu. Khi tôi phần nào trấn tĩnh trở lại, tôi , "Tôi quay trở lại hòn đảo, để thực lời hứa của mình. Biết được những gì hai người phải trải qua, tôi cảm thấy nó là thứ duy nhất để tôi có thể đến kết thúc điểm của cái vòng tròn định mệnh này. Tôi ở lâu - chỉ buổi tối thôi - nhưng tôi tự hỏi nếu có thể cân nhắc đến chuyện cùng tôi, T.J."

      "Nó vẫn còn ở đó sao?" T.J. hỏi. "Bọn tôi cứ tưởng hòn đảo bị nhấn chìm bởi trận tsunami rồi."

      "Nó vẫn còn. Tôi thuê phi công đồng ý kiểm tra nó cho tôi, dùng các thông tin mà tôi ghi chú vị trí của nó."

      ta gì lúc đầu, nhưng rồi ta liếc nhìn sang Anna và , "Cám ơn . Nhưng tôi đành phải từ chối."

      "Tôi hiểu," tôi . "Chỉ nghĩ thử hỏi ý xem sao."

      Tiếng khóc của em bé tràn khắp phòng và nó làm tôi giật mình vì thanh quá lớn. T.J. tới bên kia phòng và vặn bộ máy theo dõi trẻ (15) đặt chiếc bàn .

      "Em xem con bé," Anna . bước đến chỗ tôi và trao cho tôi cái ôm. "Ngủ ngon, Owen. Rất vui được biết ."

      Trời trễ lắm rồi, và T.J. tiễn tôi ra cửa. "Khi nào ?" ta hỏi.

      "Chuyến đến Malé của tôi là vào bảy ngày nữa. Còn nhiều thời gian lắm nếu có đổi ý. Và vé máy bay và mọi chi phí do tôi chi trả."

      "Chuyện đó làm Anna lo sợ."

      "Như tôi . Tôi hoàn toàn hiểu được."

      " bay khỏi O'Hare à?" T.J. hỏi.

      "Đúng vậy."

      "Thế tối mai hãy trở lại đây. Ăn tối với chúng tôi lần nữa. Tôi mời cả bạn của tôi, Ben. Tôi chắc chắn cậu ta cũng rất muốn gặp .

      "Được," tôi . "Tôi đến. Cám ơn . Vì mọi thứ."

      ta gật đầu. "Được mà. Mai gặp lại."



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (15) Máy thu (hoặc thu hình) đặt trong phòng em bé, và bất cứ tiếng động nào trong phòng bé cũng được thu vào, và phát tới những nơi có đặt máy phát, báo động cho cha mẹ bé biết tình trạng của bé.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Sau đó, khi Owen trở về khách sạn, tôi vào phòng trẻ. Anna ngồi trong ghế đung đưa Piper, vẫn còn quấy. "Con bé đau răng phải ?" Tôi hỏi.

      Anna gật đầu. "Chắc vậy. Con bé có cái răng lú ra rồi. Em cho con bé uống chút Motrin (16) rồi."

      Tôi tới, gập người xuống gần chiếc ghế bập bênh, và xoa đầu đứa . "Em sao chứ?" Tôi hỏi.

      gật đầu.

      "Em chắc chứ?"

      "Ừ." trông mỏng manh, tựa như có thể vỡ tan ra thành triệu mảnh vào bất cứ lúc nào. Nhưng ấy ; ấy mạnh mẽ hơn thế nhiều.

      "Câu chuyện đó khó có thể tiếp thu," tôi .

      "Ừ," . " ta phải rất can đảm để đến đây."

      Tôi biết Anna đổ lỗi cho Owen, và những gì tôi với ta đều là . Chúng tôi từng con đường "nếu như" và quyết định từ lâu rằng chẳng có ý nghĩa gì trong việc cứ dùng dằng mãi với những thứ mà cho dù có thế nào cũng thể thay đổi được. Trong vận mệnh mà thánh thần an bày, chúng tôi coi như là may mắn rồi. Nhưng Anna mất nhiều hơn tôi trong thời gian sống hoang đảo, và tôi dám cá ấy nghĩ đến cha mẹ của mình và ấy nhớ họ nhiều thế nào lúc này.

      "Em biết muốn quay về hòn đảo với Owen," .

      Tôi mở miệng để phản đối, nhưng ấy lắc đầu.

      "Em hiểu hơn bất kì người nào khác. Em có thể đọc được ý nghĩ mặt , T.J."

      ấy hoàn toàn đúng.

      Tôi muốn . Và lần này, tôi muốn đến và trong quyền lực của mình, chứ phải bị ném xuống biển và bị dạt vào bờ. Tôi muốn đứng vững bãi cát đó và biết rằng tôi ở đó tùy theo ý muốn của tôi. Tôi muốn biết rằng trong khi tôi ở đó, Anna và bọn trẻ an toàn ở nhà, chờ đợi tôi về.

      "Chúng ta hề có quyền quyết định nào khi ở đó," tôi . "Lần này, muốn đứng bãi biển đó và biết rằng mình là người nắm giữ quyền kiểm soát."

      " biết em bao giờ trói buộc khỏi những gì muốn làm," . "Em cho rằng nên với Owen."

      "Em ghét hòn đảo đó," tôi lại.

      "Em ghét nó," . "Em ghét nơi xinh đẹp, và hấp dẫn đến thế lại suýt tí nữa lấy mất mạng chúng ta. Nhưng nếu có nó, em có được . Và nếu muốn quay về đó, thế . cầu chúc của em."

      Tôi gật đầu, thầm nghĩ, cũng như tôi vẫn luôn nghĩ, rằng ấy là người sâu sắc nhất mà tôi từng biết.

      "Em về giường ngay thôi," . "Để em đung đưa Piper thêm lúc."

      Piper thôi quấy nữa và thiếp . Nhưng tôi biết đó là cách Anna cho tôi biết ấy cần được mình để tưởng nhớ lại những ký ức trước đây thêm lúc nữa, vì vậy tôi hôn cả hai mẹ con và , "Được."



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (16) Thuốc giảm đau, giảm sốt và giảm sưng. Có liều lượng hơn và tác dụng ngắn hơn thuốc Aspirin.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19 - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi ngồi trong phòng khách của Anna và T.J. buổi tối hôm sau lúc chuông cửa reo lên.

      "Chắc là Ben đấy," T.J. . mở cửa và chào đón bạn mình, rồi mời ta vào trong.

      Tôi đứng dậy khỏi ghế và tới chỗ họ đứng.

      "Đây là Owen," T.J. .

      Ben bước bước tới chỗ tôi, đưa tay ra. "Xin chào, tôi là Ben. Rất vui được gặp . T.J. kể với tôi câu chuyện của . Phải điên cuồng, bạn."

      "Tôi cũng rất vui được gặp ," tôi .

      "Chú Benny," Mick hét lên, xông vào trong phòng và lao tới chỗ Ben.

      "Chào nhóc, Mickey Mouse." Ben bế bổng cậu nhóc lên và quay vòng vòng. "Cháu làm gì đó, cậu nhóc bé bỏng?" ta tiếp tục xoay vòng, càng lúc càng nhanh, và Mick cười đến nổi trả lời được.

      Anna ngang qua với em bé trong tay. "Thằng bé mà có ọc ra như lần trước cậu làm thế, cậu phải tự dọn dẹp lấy đấy," .

      Họ từ từ ngừng xoay vòng và lúc Ben đặt Mick xuống, cậu nhóc lập tức ngã phịch xuống.

      "Lần nữa!" Mick .

      " thể," Ben . "Cháu mà ọc ra, mẹ cháu tức điên lên với chú. Đừng với mẹ chú từ tức điên trước mặt cháu, được ?"

      "Tức điên!" Mick hét lên.

      Josie bước tới chỗ Ben và đưa cho ta tách trà nhựa. ta cực kỳ phối hợp và giả vờ uống hết tách. "Cám ơn cháu, Jos. Rót cho chú thêm ly nữa được chứ?" bé bước trở về cái nhà bếp đồ hàng của mình, được bày ra trong góc phòng khách.

      Anna trở vào trong phòng. "Bữa tối sẵn sàng rồi. Ai muốn ăn taco (17) nào?"

      "Con!" Bọn trẻ hét lên, và chúng tôi theo sau chúng vào trong bếp.



      ***


      Sau bữa tối, T.J. với tôi muốn cùng tôi đến đảo nếu lời mời vẫn còn giá trị.

      "Tất nhiên rồi," tôi . Tôi có chút ngạc nhiên, bởi tôi ngờ đến nghe những lời này từ ta. "Cái gì thay đổi ý định của ?"

      "Anna," T.J. . ấy nhìn mỉm cười lại với , và tôi có cảm giác đơn giản chỉ là như thế. T.J. choàng cánh tay quanh tựa đầu lên vai .

      Ben nghiêng người tới ghế tôi. "Họ lúc nào cũng quấn lấy nhau như thế đấy. quen dần thôi," ta .

      T.J. bật cười. "Cậu có tư cách sao. Giờ mà có Stacy ở đây, nàng leo tuốt lên đùi cậu ta vào giờ phút này rồi, lưỡi liếm láp lỗ tai cậu ta."

      "Đúng là ấy làm thế," Ben . ta nhìn tôi. "Stacy là vị hôn thê của tôi. Vài tháng nữa, chúng tôi kết hôn. ấy muốn đến đây tối nay, nhưng vẫn còn mấy thứ chuẩn bị cho hôn lễ phải sắp xếp. ấy giờ biến thành dâu hạng nặng rồi. Nhưng tôi quan tâm bởi vì tôi ấy."

      "Xin chúc mừng," tôi .

      Anna đứng dậy và đẩy ra ghế sau. "Em chuẩn bị cho bọn ngủ và ở trong phòng ngủ đọc sách cho chúng. Em để cho các trò chuyện với nhau."

      T.J. cũng đứng lên. "Để giúp em tóm chúng lại." ấy ngừng lại trước cái tủ bếp, mở nó ra, và lấy ra chai uýt-xki. "Owen?" ấy hỏi.

      "Chắc rồi," tôi .

      Anna tới tủ lạnh. "Tôi có mua bia đấy, Ben."

      "Tôi dùng uýt-xki được rồi," ta .

      "Chắc chứ?" Anna hỏi. "Vì tôi mua nhãn hiệu Bud Light đấy." mỉm cười và nghe giọng như trêu chọc ta. lôi ra chai bia cổ dài và giơ nó lên. "Tôi mua vài chai ở siêu thị hôm trước, chỉ riêng cho cậu thôi."

      " cần đâu, tôi vậy được rồi," ta .

      " ở đây , T.J. Em có thể xử lý bọn mà." đường ra khỏi bếp, Anna tặng cho ấy cái hôn lưu luyến. Ben chỉ lên má ta và hắng giọng, và ấy cười rộ lên và hôn chụt cái lên đó.

      "Bà xã cậu vừa hôn tớ đấy, T.J. Tốt hơn hết là cậu nên để ý kỹ bọn này ."

      T.J. lấy ra ba cái ly và mở nắp chai rượu. "Tớ chút cũng lo," khinh khi khịt mũi , rót rượu vào ly.

      "Đau lòng quá, bạn hiền," Ben , cười ha hả. "Đau lòng quá thôi."



      ***


      "Điều tôi muốn biết là," tôi hai tiếng đồng hồ sau, "tại sao nhà của tôi xây lại là lán gỗ, còn của lại là nhà hẳn hoi." Tôi thấy câu hỏi này của mình khá là buồn cười, nhưng đó hẳn là do rượu trong chai cạn xuống nhiều so với ban đầu.

      "Đừng hiểu nhầm," T.J. . "Nhà xây rất kiên cố. được dựng lên rất tốt. Nhưng khí nóng và hơi ẩm ở đó khoan dung cho gỗ." Hoặc là thi thể người, tôi phải thêm vào, nhưng tôi muốn làm mọi người mất hứng. " số gỗ trong đó bị mục nát rồi." ấy uống thêm ngụm. "Nó còn được tốt như trong trí nhớ của đâu lúc chúng tôi tìm thấy nó." cầm chai rượu lên và rót thêm uýt-xki vào ly tôi. "Cơ mà, sao dựng nó trong rừng vậy? Jesus, bọn chuột."

      "Tôi nghĩ rừng cây trong đó phần nào che chắn cho căn nhà khỏi cơn bão - và đúng là vậy. Thế nhưng tôi vẫn luôn lo lắng có cái cây nào đó ngã đập xuống nhà."

      "T.J. kể với tôi về mấy con nhện to đùng," Ben .

      "Brown Huntsman," tôi . "Gớm ghiếc chết được."

      "Chính xác," T.J. , nghiêng người tới để cụng ly với tôi.

      " ngại ngủ bãi biển chứ?" Tôi hỏi, với T.J.

      " ngại. Cũng phải là lần đầu."

      "Tôi định chỉ mang ít hành lý thôi. định mang lều theo. Chỉ túi xách và túi ngủ. Đủ thức ăn và nước uống để dùng trong khoảng hai mươi bốn tiếng."

      "Được mà. Cậu trai thành thị kia kìa mới là người cần cả bộ đồ nghề cắm trại sành điệu," T.J. . "Cậu ta làm việc trong ngân hàng. Đeo cra-vát hàng ngày. Còn uống lattes cơ đấy."

      "Tớ thích công việc của mình đấy - và cả lattes - thế nên cậu xéo chỗ khác , Callahan," Ben . ta cười với T.J., và tôi có thể từ giọng điệu của ta rằng ta chỉ đùa thôi. Cậu chàng may mắn. Công việc ổn định, mình thương. Còn muốn gì hơn nữa chứ?

      "Sao theo cùng chúng tôi?" Tôi hỏi.

      "Tôi á?" Ben .

      Hẳn là chàng nghĩ chất cồn trong tôi bừa thôi, nhưng tôi nghiêm túc. "Đúng vậy," tôi . " có passport ?"

      "Có," Ben .

      "Có thể xin nghỉ vài ngày ?"

      "Tôi vẫn còn mấy ngày nghỉ dồn lại mà tôi cho Stacy biết, nhưng đó là vì tôi sợ ấy bắt tôi phải dùng chúng để làm mấy thứ lễ cưới điên khùng mà tôi chút hứng thú."

      "T.J.?"

      "Nếu có Ben chung, rất tuyệt," .

      "Thôi được. Cứ vậy ," Ben . "Stacy thế nào cũng nổi khùng với tớ, nhưng rồi ấy cũng chấp thuận thôi."

      "Cụng ly," tôi , và chúng tôi nâng ly lên.

      "Chúng ta uống mừng chuyện gì?" Ben hỏi.

      "Bình an về nhà," T.J. , và cả ba chúng tôi uống cạn ly của mình.



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (17) Món bánh thịt chiên giòn của Mê-hi-.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi bảo Ben ngủ đỡ trong phòng và nhường cho Owen chiếc ghế sofa dài trong phòng khách. ai say bí tỉ, nhưng cũng có người nào đủ tỉnh táo để lái xe cả. Tôi tắt đèn và khóa cửa nhà, rồi xuống hành lang. Josie nằm ngửa ngủ, ôm siết cái chăn dấu của mình. Tôi kéo chăn lên quanh người con bé rồi đến phòng của Mick. Thằng bé tỉnh giấc lúc tôi đặt con gấu Teddy Bear trở lại trong tay nó. Còn mơ màng, nó nhìn tôi và , "Cho con uống nước được , Daddy?"

      Tôi vào trong bếp và cho đầy nước vào cái ly mút. Khi tôi đưa nó cho thằng bé, nó mút vài ngụm nước và lăn ra ngủ ngay. Piper nằm sấp, chổng cái mông lót tả nhắn của mình lên trời. Tôi cũng đắp chăn cho con bé, mặc dù cũng có tác dụng gì. Con bé lại đạp chăn ra nữa thôi.

      Sau khi kiểm tra bọn xong xuôi, tôi vào trong phòng ngủ, vô cùng sung sướng khi thấy Anna vẫn còn thức. Tôi khóa cửa sau lưng mình.

      nằm đè lên mớ chăn, dựa lưng hai cái gối, và chỉ mặc mỗi cái áo hai dây với cái quần lót đen be bé. đánh dấu trang và rồi đặt sách lên táp đầu giường, mỉm cười với tôi.

      Tôi cởi quần áo của mình ra - tất cả - và leo lên giường cùng .

      " có vị uýt-xki," khi tôi kéo vào trong vòng tay của mình và hôn . lướt tay dọc ngực tôi, rồi sâu xuống dưới hơn, làm cho tôi càng sướng rơn. "Em thích vị của . Hôn em lần nữa ."

      Thế là tôi hôn . Tôi cũng cởi luôn cái áo hai dây của nhàng rê tay mình làn da . thở ra hơi . ấy luôn xinh đẹp trong mắt tôi, nhưng lúc này đây, đặc biệt xinh đẹp hơn cả, bởi vì tôi có thể nhìn, và cảm giác và nghe thấy đụng chạm của mình gây phản ứng gì trong .

      " cần em," tôi .

      "Em là của ."

      Tôi biết ấy thường mệt mỏi, và phải chăm nom cả ba đứa trẻ làm ấy kiệt sức, nhưng rất hiếm khi nào ấy từ chối tôi. vẫn còn lo lắng căn bệnh ung thư của tôi tái phát lại, và từng với tôi rằng mỗi lần chúng tôi làm tình là món quà trời cao ban cho . Tôi cũng cho là vậy. Nhưng phải bởi vì tôi lo lắng sức khỏe của mình. Đó là vì chọn cuộc sống này cùng tôi, và tôi biết mình may mắn thế nào.

      Tôi cởi chiếc quần lót của ra, chậm rãi tuột nó xuống, và bắt đầu chạm vào . rên rỉ và nỉ non cho tôi biết thấy rất sung sướng, với tôi đừng dừng lại. Tôi cái cách hiến dâng toàn bộ cho tôi, mà chút kìm nén lại.

      "Ngay bây giờ," , kéo tôi lên để tôi có thể vào trong . Cảm giác sung sướng hệt như mọi lần và chẳng bao lâu, tôi trở thành người thầm vào tai , rên rỉ, với rằng tôi .

      Tôi gần rồi, nhưng tôi cố đợi cho đến khi co thắt quanh tôi và rồi tôi nén lại nữa. ôm chặt tôi và gọi tên tôi lần này đến lần khác trong lúc hô hấp và chuyển động của chúng tôi chậm dần.

      Tôi có thể lắng nghe gọi tên tôi mãi mãi và như thế vẫn còn chưa đủ với tôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :