1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi Chưa Người Đặt Chân

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11 - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      "Owen." Calia lắc lư vai tôi, đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. "Dậy ."

      Tôi nhắm chặt mắt. Nếu tôi mở mắt ra, như vậy chẳng khác nào chịu thua.

      " bơi mà," .

      Tôi thích dậy sớm, và Calia cũng thế. Nhưng tôi nhận ra quan niệm về sớm của và tôi hãy còn cách nhau đến tận tiếng. bắt đầu có thói quen chạy xộc vào căn nhà lúc bình minh chỉ mới hé lộ để gọi tôi dậy. Còn James hiếm khi dậy trước trưa. Dù rằng tôi thích khoảng thời gian của riêng tôi và , tôi phải nếm mùi thiếu ngủ đáng kể. Lạy Chúa vì tôi bọc mình trong cái túi ngủ từ hông xuống, nếu ấy phát ra tình trạng mỗi sáng sớm thức dậy của tôi, mà giờ chỉ có thể mô tả là cứng như đá.

      bắt đầu cù tôi. Bình thường tôi rất ghét ai làm vậy, nhưng lần này khác, bởi vì người chạm vào tôi là ấy và tôi có thể tưởng tượng đôi tay ấy làm những trò khác mà tôi ngại thử nghiệm. Tôi mở mắt ra và tóm lấy tay , nắm chặt. "Nếu thức dậy, em thôi cù chứ?"

      tặng cho tôi nụ cười tươi rói và gật đầu. "Giờ mới chịu thua cơ đấy."

      "Có cà phê ?" Tôi chỉ cho ấy cách dùng cái lò cắm trại. chừng ấy bắt tay vào nấu nước sôi.

      "Có lẽ," , kéo dài hai từ đó ra. cù hai bên sườn tôi thêm lần nữa và rồi nhảy chân sáo ra khỏi nhà. Tôi ngồi dậy, dụi dụi mắt, và theo .



      ***


      Hầu hết thời gian, James đều ở dưới nước, để Calia và tôi riêng lẻ phần lớn thời gian trong ngày. Cậu ta rất muốn tìm ra con cá mập voi. "Tôi ngừng lại cho đến khi nào gặp được con," cậu ta .

      "Tôi cũng mong cậu thấy được nó. Tôi thể mô tả cái trải nghiệm khi bơi cùng với thứ sinh vật to lớn như thế tuyệt vời đến thế nào."

      Calia và tôi thường dõi theo cậu ta lặn, ống thở nhấp nhô mặt biển. "Nó chịu thôi cho đến khi thấy được con đâu," . "Nó luôn kiên định như thế đấy."

      Chúng tôi ngồi trong bóng râm vào ngày mấy tuần sau khi Calia và James đến đảo. Tôi đọc tập san Newsweek cũ trong khi khảy đàn ghita. Chúng tôi bơi đua sau bữa trưa, và ai chịu thua ai. Tôi thấy hơi buồn ngủ và định đánh giấc. Cả Calia cũng có vẻ uể oải.

      "Bài hát đó tên gì?" Tôi hỏi. lúc nào cũng khảy cùng giai điệu này, nhưng tôi nhớ nổi là bài hát nào.

      "Un-Break My Heart của Toni Braxton," .

      "Ừ, đúng là bài đó. Hát cho nghe ."

      "."

      "Sao lại ?"

      "Xấu hổ lắm."

      Tôi khịt mũi. "Vớ vẩn. Em hoàn toàn trái ngược với cái gọi là xấu hổ đấy. Hát ."

      " được nhìn em đấy," .

      "Được." Tôi đặt tờ tập san xuống và nằm ngửa lưng, nhắm mắt lại. khảy đàn hồi và vừa lúc tôi tưởng đổi ý, giọng cất lên. Tôi hiểu tại sao ấy lại chần chừ hát, bởi vì trình bày bài hát đó tuyệt vời kể xiết. Tôi chắc chắn phải là tài năng nhạc gì, nhưng chất giọng của tuyệt hảo vô cùng và ấy hát được tất cả các bậc.

      Tôi chưa bao giờ chăm chú lắng nghe từng từ từng chữ trong lời bài hát như lúc này, và trong khi hát, tôi tự hỏi tại sao lại chọn bài hát về thất tình và nỗi đau. Khi hát xong, tôi mở mắt và ngồi dậy. "Có phải có gã nào phụ tình em?" Tôi hỏi. "Chính vì vậy mà em luôn khảy bài hát đó?"

      " phải," khẽ . "Em chỉ nghĩ bài hát này rất đẹp thôi."

      Vươn tay tới, tôi cầm lấy cây ghita và nhàng đặt nó mặt cát. gì, nhưng nhìn sâu vào mắt tôi như thể tò mò tôi làm chuyện gì tiếp. Tôi muốn hỏi ấy tại sao lại đồng ý đến đây. Tôi muốn hỏi có phải ấy có người nào chờ ở quê nhà . Tôi muốn với ấy rằng tôi nghĩ ấy rất đẹp.

      Và nếu phải James chọn ngay đúng khoảnh khắc đó để chạy tới chỗ chúng tôi, cười ha hả và vẩy nước tung tóe khỏi người như chú chó, tôi làm như thế.



      "Tối nay có bão," James . Cậu ngồi trước cái lò cắm trại, hâm nóng hộp bò hầm lúc tôi tới.

      "Ồ, vậy sao?" Tôi hỏi. "Sao cậu biết?"

      "Điện thoại reo lúc tôi trong nhà thay đồ. Phi công của gọi đến. rằng áp suất khí quyển tuột. Có thể là trận bão lớn."

      Từ lúc tôi xây xong căn nhà, vài trận bão, nhưng chưa lần nào cần được gọi điện đến để cảnh báo trước cả. Tôi liếc nhìn lên bầu trời. có đám mây nào. Nhưng cho dù thế, cũng có ý nghĩa gì. Tôi nhìn James. "Chúng ta tốt hơn nên chuyển mọi thứ vào trong nhà."

      "Được, đồng chí. Chuẩn bị chiến đấu thôi."

      Sau khi James ăn xong, cậu ta, Calia, và tôi phải ra vào nhiều chuyến từ bãi biển đến căn nhà. Bầu trời dần chuyển u trong khi chúng tôi vận chuyển cái lò bếp, nước uống, và mọi vật dụng. Tôi dỡ chiếc lều ra và tháo xuống túi tắm ngoài trời treo cây.

      Calia tụt lại phía sau lúc bọn tôi mang mớ đồ cuối cùng. Tôi quay đầu để nhìn xem cái gì giữ chân ấy và chú ý thấy ấy khập khiễng, hẳn là vì ấy để chân trần mà . "Giày của em đâu?" Tôi hỏi.

      "Em đá chúng ra lúc còn bãi biển. Em chịu nổi cát vào trong giày và dính dáp chân em. Em quên mang chúng lại."

      "Em thể vào rừng mà mang giày, Calia." Mặt đất đầy rẫy nào là những cành cây sắc nhọn, bụi gai, và lá; khác hoàn toàn so với mặt cát mềm mại biển. "Đưa chân xem nào." đặt tay lên vai tôi để giữ thăng bằng, rồi nhấc lên cho tôi xem gót của mỗi bên bàn chân. "Hơi bị đỏ đấy, nhưng nghĩ em bị thương," tôi .

      " có xa lắm đâu," .

      " biết, nhưng vết thương có thể dễ dàng bị nhiễm trùng ở đây." Tôi quay lưng lại. "Nào. cõng em đoạn đường còn lại và rồi trở ra bãi biển để lấy đôi giày cho em." nhảy lên lưng tôi, báu víu vào hai vai tôi, và quấn chân quanh eo tôi. Tôi nâng lên cao hơn chút và bắt đầu bước .

      "Em quá nặng chứ nhỉ?" hỏi.

      Tôi hiểu nổi tại sao các luôn hỏi câu hỏi đó, đặc biệt là người mảnh mai như . "Em nặng khủng khiếp. cõng muốn nổi đây."

      bỏ tay ra khỏi vai tôi để đánh cái lên sau đầu tôi. "Đừng có ba xạo. , 'Calia tựa lông vũ.'"

      Tôi cười ha hả. "Calia tựa lông vũ."

      " ấy là sinh vật nhất, mỏng manh nhất đảo."

      "Wow, em biết phóng đại quá trớn đấy," tôi , khiến ban cho tôi thêm cái đập lên sau đầu. "Ui da! Em có thôi ? Đánh thêm cái nữa là cho mỏng manh em rơi đập mông xuống đất cho biết."

      " xin lỗi. cứ việc tự nhiên."

      "Thôi được rồi. Em là sinh vật nhất, mỏng manh nhất, xinh đẹp nhất đảo." Vào lúc đó, chúng tôi tới căn nhà. Cánh cửa mở toang, nhưng James thấy đâu. Tôi bước qua ngưỡng cửa và nhàng thả Calia xuống.

      "Em đâu có xinh đẹp đâu," .

      " biết em ," tôi .

      ngước lên nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ. " nghĩ em xinh đẹp à?"

      Tôi nhìn sâu vào mắt . "Ừ."

      "Em nghĩ cũng đẹp." Mặt đỏ bừng và bối rối. "Ý em là, em thấy quyến rũ. Em thích ngoại hình của ."

      "Chà, phải tạ ơn Chúa vì khúc mắc này cuối cùng được loại bỏ," tôi . bắt đầu cười rộ lên và chúng tôi mỉm cười với nhau như thể cả hai đều thấy nhõm vì cần phải mang theo mình cái bí mật to lớn này nữa. "Sẵn tiện cho em biết luôn, em tha hồ nhận được vô số lời khen từ cần phải tìm cớ đâu."



      ***


      Sau khi tôi lấy về giày cho Calia, tất cả chúng tôi cùng ra bãi biển chuyến cuối cùng. Vào thời điểm đó, nước biển trong phá dậy sóng cuồn cuộn màu trắng xóa và bầu trời chuyển nhạt thành sắc hồng quỷ dị. Đằng xa đường chân trời, đường giao thoa giữa trời và biển biến hóa màu tối đen, như dự báo điềm gở. Khi trời bắt đầu mưa xuống, chúng tôi chạy vội vào trong nhà và ăn bánh cracker với bơ đậu phộng cho bữa tối. Tôi lôi ra chai rượu uýt-xki mà tôi thêm vào danh sách mua hàng mấy tháng trước, và chuyền nó qua lại.

      "Cay quá," Calia , ho sặc sụa và nhăn nhó mặt mày.

      "Từ từ nhấm nháp. Đừng uống cả ngụm lớn như thế," tôi , uống lượt của mình khi ấy đưa chai rượu cho tôi.

      Rượu uýt-xki giúp tôi thư giãn, nhưng tôi cho rằng uống quá nhiều rượu là ý kiến hay, nhất là khi Mẹ Thiên Nhiên mặc sức điên cuồng. Cho tới giờ, cũng chỉ mới có mấy tiếng ồn hơi bị đáng lo ngại - và những ngọn gió gào thét và cơn mưa xối xả như thác lũ - nhưng tôi vượt qua tình cảnh thế này trước đây, chỉ với mỗi cái lều làm nơi trú thân. Lo lắng lớn nhất của tôi là nguy cơ có cái cây nào đó ngã thẳng xuống chúng tôi. Tôi biết cái mái nhà này có thể chống đỡ hay .

      "Tôi biết Calia Châu Phi. Nhưng còn dự tính tương lai của cậu là gì, James?" Tôi hỏi.

      "Nhập học đại học vào mùa thu." Cậu uống ngụm rượu và đưa chai cho chị . xua tay để cậu chuyền nó cho tôi. "Tôi muốn ngày nào đó trở thành thương gia thành công." Cậu với toàn bộ chân thành và lòng nhiệt huyết đầy mong đợi từ thanh niên mười tám tuổi vẫn còn cả tương lai trải dài phía trước.

      "Vậy là cậu thích kinh doanh?"

      Cậu cười. "Tôi thích tiền." Cậu lớn tiếng lên để có thể nghe được qua tiếng sấm càng lúc càng lớn. Nghe cứ như nó sấm chớp ngay đầu bọn tôi vậy.

      Calia ngước nhìn lên mái nhà, sắc mặt căng thẳng. quấn cái chăn quanh vai, và dịch chuyển sát vào tôi hơn.

      " sao đâu," tôi .

      "Chúng tôi sống thiếu thốn gì," James . "Nhưng tôi muốn có căn nhà đồ sộ của riêng mình và mua bất cứ chiếc xe nào bắt mắt tôi."

      "Ham muốn như thế có gì sai," tôi . Tôi cảnh báo cậu ta về những hệ quả kèm theo với giàu có. Tốt hơn hết là nên để cậu ta kiếm được tiền trước .

      " có học đại học , Owen?"

      "Tôi học ở California. UCLA. Tôi cũng học chuyên ngành kinh tế."

      James ngẩng đầu lên. "Thế tuyệt quá, bạn." Trán cậu ta nhăn lại. "Nhưng nếu ngại tôi hỏi, sao lại đến đây? Ý tôi là, nơi đây đúng là rất đỉnh, nhưng sao muốn sử dùng trình độ chuyên môn của mình?"

      "Có đấy, trong thời gian. Chỉ là cảm thấy muốn nghỉ ngơi thôi."

      " trở về giới thương mại chứ? Sau khi rời khỏi đây?"

      Tôi nhún vai. "Giờ phút này, tôi vẫn chưa chắc." Tôi quyết định rời khi James và Calia quay về, lúc nào đó vào cuối tháng tám. Tôi chắc mình muốn làm gì tiếp, nhưng có điều tôi biết đó là tôi chán ngấy với việc đơn độc mình. tĩnh mịch mà tôi từng có lúc cầu còn đủ bị thay thế bởi nỗi khao khát được ổn định ở nơi nào đó, được bao quanh bởi những con người. Tôi vẫn còn ít thời gian để quyết định nơi đó là đâu.

      Cuộc tán gẫu của chúng tôi bị ngắt quãng khi thứ gì đó đập xuống bên căn nhà. Tiếng động lớn đến mức như thể có thứ gì gần đó bị nổ và những mảnh vụn vỡ tung tóe văng về phía chúng tôi như loạt tên lửa phóng tới, hết cái này đến cái nọ. Adrenaline (13) trào dâng trong máu tôi và nhịp tim tôi tăng nhanh. Calia thét lên. Cả căn nhà lắc lư và rung lên và kêu kẽo kẹt, và tôi gần như trông chờ cả bốn bức tường sập xuống, hoàn toàn phơi bày chúng tôi ra giữa đe dọa của thiên nhiên.

      May mắn làm sao, nó xảy ra. Tại lúc đó, cả ba chúng tôi chui rúc sát vào nhau, chăn phủ lên đầu. "Phi công của tôi ông đến đón nếu ông cho rằng cơn bão kéo đến quá dữ dội để có thể vượt qua. Tôi tin mũi giùi của nó sắp qua rồi."

      Có vài tiếng đổ sầm sau đó nữa khiến tôi phải nín thở, nhưng dần dần những tiếng động ầm ầm giảm dần cho đến khi rốt cuộc, tiếng sau đó, chúng tôi chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi.

      James cầm chai rượu uýt-xki lên. " là dã man," cậu . Cậu uống ngụm và đưa nó cho tôi.

      Sau khi tôi nuốt xuống lượng rượu đáng kể, tôi quay lại đưa nó cho Calia. vẫn còn chui rúc trong chăn và lúc ngẩng lên nhìn tôi, trong mắt ngân ngấn nước mắt. Lòng tôi như bị đâm nhát dao tội lỗi, bởi vì nên phải đối mặt với chuyện này. "Này," tôi , đặt tay lên vai . "Em đừng sợ. qua rồi."

      James lên tiếng. " sao đâu chị. Hãy nghĩ đến câu chuyện mà chị có thể kể cho tất cả bạn bè của mình."

      "Chị nghĩ loại chuyện này gây hứng thú cho họ đâu," . Nhưng vẫn can đảm gắng nặn ra nụ cười và dùng mu bàn tay lau mắt.

      Tôi muốn kéo vào vòng tay mình, ôm chặt lấy , vuốt lưng . Nhưng tôi làm vậy, là vì James. Cậu ta hẳn phải biết tôi có ý với chị cậu ấy, nếu tại sao tôi lại mời ấy đến đây? Nhưng tôi cho rằng bộc lộ tình cảm của mình trong khi cậu ta ngồi cạnh chúng tôi là ý kiến hay. Vả lại, tình huống như thế rất ư là kì cục.

      Lúc chúng tôi chuẩn bị chỗ ngủ sàn nhà, trễ lắm rồi, ba người chúng tôi ngủ sát bên nhau, với Calia ở giữa. James say ngủ ngay, tiếng ngáy nhè của cậu vang lên trong căn phòng. Calia phải mất lâu hơn, nhưng cuối cùng hô hấp của cũng sâu chút. Trong lúc nằm cạnh bên tôi, tôi tự hỏi liệu ấy có cùng nghĩ đến những thứ trong đầu tôi : như là chuyện chúng tôi coi như là thừa nhận bản thân bị thu hút bởi đối phương. Điều này dẫn đến bước tiến tiếp theo, nhưng với James ở đây gây ra chút trở ngại cho tôi. Tôi có thể cố tranh thủ thời gian để ở riêng với Calia, nhưng như thế lập James và khiến nó giống như chúng tôi giấu giếm điều gì. Hoặc là tôi có thể thẳng thắn với cậu ta là mình có ý với chị cậu ta cho rồi. Tôi ngủ thiếp trong khi cân nhắc đến những lựa chọn của mình.

      Tôi thức giấc lúc Calia bắt đầu lăn qua trở lại, hết va vào người James lại đến người tôi, như là viên bi bạc trong máy chơi bắn đạn. Nhưng thay vì nằm yên đó làm gì cả, tôi choàng tay quanh và kéo vào lòng, quàng chân lên người cho đảm bảo. thôi cựa quậy nữa và rồi thở ra hơi, tựa như tất cả thứ cần chỉ là người nào đó ôm lấy thôi.



      ***


      ấy vẫn nằm trong vòng tay tôi khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, nhưng có lúc nào đó giữa đêm, cả hai chúng tôi đều thay đổi tư thế, và ấy tại nằm đè nửa người bên tôi, đầu gối lồng ngực tôi và chân chèn vào giữa hai chân tôi, cảm giác này tuyệt vời nhưng cũng khổ sở, bởi lẽ tôi thể làm gì thêm được ngay lúc này. Tôi nhắm chặt mắt và tập trung vào cảm giác tuyệt thế nào khi thân người đè tôi. Tôi nhận thức cao độ phập phồng lên xuống của lồng ngực hai chúng tôi, cử động của chúng tôi trùng khớp với nhau.

      Tôi quay đầu khi nghe thấy tiếng động bên trái mình. ngờ được, lần đầu tiên James thức giấc sớm hơn cả tôi và chị của cậu ấy. Cậu ta quan sát Calia nằm trong vòng tay tôi, nhưng khuôn mặt chút cảm xúc của cậu ta khiến tôi khó có thể đoán định cậu ta suy nghĩ gì. Cậu ta rời khỏi nhà, nhàng đóng cửa lại sau lưng.

      Tôi bắt đầu đỡ Calia khỏi ngực mình, làm cho ấy thức giấc. tay tôi luồn vào sau lưng chiếc áo thun của và tay kia nắm lấy bắp tay . Tôi muốn kéo cả thân người vào sát hết mức có thể, và vuốt ve làn da , nhưng tôi nhìn vào ánh mắt , " cần phải chuyện với em trai em."

      ngẩng đầu lên vài inch và nhìn xuống tôi. Mắt còn khép hờ và tóc trông giống như bị ai đó đan tay vào suốt cả đêm. Nó làm tôi ước gì đôi bàn tay đó là của mình. "Được," .

      Cậu ta ở dưới bờ biển.

      "Hey," tôi

      "Hey." Cậu ta hẳn là tiện tay tóm lấy bộ mặt nạ lặn biển đường ra khỏi nhà vì cái mặt nạ treo lòng thòng quanh cổ cậu ta. "Vậy là. thích chị tôi," James .

      Tôi ngưỡng mộ phương pháp đối mặt trực diện của cậu ta. có vòng vo tam quốc cho James. Nếu cậu ta vẫn giữ vững phong thái này, cậu ta làm rất tốt trong kinh doanh. "Chà, tôi thích cả hai người," tôi .

      Cậu gập người xuống để mang chân vịt vào. "Ý tôi là thích chị ấy đấy."

      Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu và gật đầu. "Thích theo kiểu đấy luôn. Cậu phản đối chứ?"

      "Có quan trọng nếu tôi phản đối?" Cậu ta hỏi.

      Cậu ta dùng giọng điệu thù địch hay buộc tội. Thái độ của cậu là của người đàn ông đảm nhận trách nhiệm bảo đảm cho chị mình được tốt cách nghiêm túc, và tôi nhớ đến việc Calia về chuyện James là người đàn ông trụ cột trong nhà. Từ những gì mà tôi quan sát thấy, cậu ta đảm đương vai trò đó cách xuất sắc. Cậu xứng đáng nhận được tôn trọng của tôi. "Quan trọng với tôi. Nghe này, nếu chị của tôi và tôi gần gũi với nhau như cậu và Calia, và khi chỉ còn lại mỗi hai người chúng tôi, tôi vô cùng để ý đến bất kỳ gã nào đến gần chị ấy. Cũng như cậu vậy. Nếu tôi thấy vừa lòng về chuyện gì, tôi cho ta biết. Thế nên, có chuyện gì cậu đừng nén giữ trong lòng."

      "Chị ấy cũng thích chứ?" Cậu ta hỏi.

      "Theo tôi có thể là vậy."

      "Như thế là đủ với tôi rồi." Cậu ta dõi mắt ra dãy đá ngầm, che mắt khỏi ánh mặt trời. "Tôi thích , Owen. Calia là người chị tốt, nhưng khiến tôi ước ao mình cũng có người trai."

      Lời đó khiến họng tôi hơi nghèn nghẹn. Cậu ấy có cha từ lúc chỉ mới mười , và chắc là cậu luôn cảm giác gánh nặng gia đình đè vai bất kể mẹ của cậu có hết lời khuyên nhủ thế nào nữa. Tôi hiểu rất cảm giác đó, bởi vì chính mẹ của tôi cũng cực lực khuyên nhủ tôi hệt như thế. Song cậu chấp nhận thử thách, càng làm tôi tin rằng cậu chỉ làm tốt trong việc kinh doanh, mà còn cả trong đời nữa.

      "Cám ơn, James. Cậu tốt."

      Cậu gật đầu. "Ờ, tôi xem thử coi cơn bão đó có đẩy tới đây con cá mập voi nào . ngày tôi gặp may cho xem," cậu .

      "Biết đâu là hôm nay." Tôi vỗ vai cậu. "Cẩn thận đấy." Tôi dõi theo cậu bước xuống nước và rồi quay người và trở về ngôi nhà.



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (13) Chất hoóc-môn làm tăng huyết áp, tim đập nhanh và hoạt động như tác nhân truyền tín hiệu thần kinh khi cơ thể bị căng thẳng hay gặp nguy hiểm.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12 - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Calia giũ chăn và xếp túi ngủ lúc tôi quay về. chất chúng vào trong góc phòng và , " chuyện với James rồi à?" Giọng của nghe chỉ có vẻ hơi tò mò, nhưng thực tế, việc thể ngồi yên chứng tỏ trong lòng cũng vô cùng băn khoăn.

      "Ừ. Cuộc chuyện của và cậu ấy diễn ra rất tốt," tôi .

      thôi chuyển động. " ?"

      "Em nghĩ nó ư? James phải là người ngây thơ. cho rằng cậu ta ngạc nhiên là bao."

      " phải. Chỉ là em nghĩ nó luôn ước gì được sinh ra trước em, như thế nó trai. Nó luôn phải nghe theo ý em vô số lần lúc chúng em còn bé. Em đoán nó muốn cân bằng tỉ số với em. Nếu là thế , nó có thể phản đối bằng những nguyên nhân chả liên quan gì đến và em cả."

      "James ổn cả thôi."

      Bọn tôi thu gom vài thứ để mang trở ra bãi biển. Lúc chúng tôi ra đến bãi cát, tôi thấy James ở gần dãy đá ngầm. Tôi chưa từng thấy người nào say mê ở trong nước nhiều như cậu ấy. "Lỡ như nó phản đối sao?" Calia hỏi.

      "Gì cơ?"

      "Lỡ như James thấy khó chịu với chuyện của chúng ta sao?"

      "Nếu vậy chuẩn bị sẵn bảo với cậu ta rằng, cánh tay của chỉ vòng quanh em bởi vì em là có tướng ngủ xấu nhất mà từng thấy, và nếu làm gì đó để chế ngự em, ngủ được chút nào. Rồi từ từ thuyết phục cho đến khi cậu ấy chịu ưng thuận."

      "Đó là lý do duy nhất mà em tỉnh dậy trong vòng tay sao?" hỏi.

      "Calia, luôn mong muốn được thức dậy với em trong vòng tay mình từ ngày đầu tiên em đến đây."

      Calia bật cười. " mừng vì khúc mắc này được loại bỏ, Owen."



      ***
      Điện thoại reo trong khi chúng tôi thu thập đồ đạc còn lại từ căn nhà. Khi tôi trả lời máy, cơ trưởng Forrester , "Các cậu ổn cả chứ? Cơn bão đó ngờ lại mạnh hơn dự đoán. Tôi rất lo lắng."

      "Nó đúng là rất dữ tợn," tôi . "Nhưng chúng tôi chống đỡ khá ổn. Căn nhà chịu vài thiệt hại , nhưng có gì tôi thể sửa chữa."

      "Ờ, thế tốt quá. Tôi vẫn theo kế hoạch chuyển hàng đến cho cậu hai ngày nữa. Cậu vẫn còn đủ đồ để dùng cho tới lúc đó chứ? Muốn tôi mang thêm thứ gì nữa ?"

      May mắn làm sao, cả James và Calia đều trở ra bãi biển. "Có đấy," tôi . "Tôi cần bác mang bao cao su cho tôi." Có lẽ chỉ là ý nghĩ mơ mộng thôi, nhưng thà chuẩn bị sẵn còn hơn tiếc nuối.

      " gì?" Ông .

      "Bác nghe tôi ràng còn gì."

      "Ồ, tôi nghe hết, con trai. Nhưng tôi muốn nghe cậu thêm lần nữa đấy mà," ông .

      "Chắc chắn là bác muốn nghe rồi."

      "Thế, cậu có nhãn hiệu ưa dùng ?" Tôi có thể nghe thấy tiếng cười của ông. "Có đặc tính đặc biệt nào mà tôi cần chú ý tìm ?"

      "Tôi mừng vì bác thấy chuyện này hài hước. Tôi quan tâm bác mang đến loại nào cả. Tôi cúp máy đây," tôi . Tôi ấn nút END điện thoại, nhưng ngay cả tôi cũng phải công nhận chuyện này tức cười, theo cái kiểu nhục nhã làm sao.

      Chúng tôi bơi lội trong nước cả ngày. Khi bầy cá heo đến, Calia ôm chặt vai tôi, trong khi tôi bám chặt vây của hai con cá heo bơi song song với nhau. Chúng kéo chúng tôi vòng quanh phá, nội thú vui này thôi cũng hào hứng lắm rồi, nhưng còn tuyệt vời hơn khi có thêm bám chặt người mình.

      Ba chúng tôi thả bộ dạo lát sau, đánh giá những tổn hại mà cơn bão để lại. Lá cây nằm rải rác bờ biển, và nhiều cây thân bị thổi đến đổ xuống đầy trong rừng. Dừa và sa kê la liệt mặt đất. Có vài chỗ căn nhà cần phải xem xét, nhưng số cây cối trong rừng làm rất tốt trong việc che chắn phần nào những luồng gió mạnh.

      Tối đó, lúc mặt trời lặn xuống, chúng tôi đốt lửa bãi biển.

      "Chai uýt-xki đâu rồi, Owen?" James hỏi.

      Tôi tìm chai rượu và khi tôi thấy nó trong lều, tôi mang theo nó trở ra và đưa nó cho cậu ta. Sau khi uống ngụm, cậu ta đưa nó lại cho tôi và tôi uống ngụm, rồi đưa nó cho Calia. Lần này ấy bị sặc.

      "Như pro (14) ấy,"James chọc ghẹo.

      ấy ngồi sát bên tôi, và trong khi chúng tôi tiếp tục chuyền nhau chai uýt-xki, tôi thấy mình càng lúc càng thư giãn. Khao khát được ở riêng cùng Calia sôi sục bề mặt cả ngày hôm nay, và nếu cần thiết, tôi sẵn sàng chờ cho đến khi James say thiếp . Đêm nay là đêm đẹp và tôi có ý định nghỉ trước cậu ta. Thức trắng đêm dường như chỉ là cái giá nho phải trả, chỉ cần được ở riêng mình với ấy.

      Tôi phải cám ơn Calia cho chuyện xảy ra tiếp theo. Có thể là vì rượu uýt-xki hoặc có thể là vì muốn thúc đẩy tiến triển, bởi vì ấy bò lên đùi tôi và choàng tay ôm cổ tôi.

      "Ờ...tôi ngủ đây," James , vội đứng dậy. " ngại tôi vào trong nhà ngủ chứ? Hai người có thể ngủ trong lều."

      "Ờ, chắc rồi," tôi , có chút phân tâm, vì Calia ngồi đùi tôi.

      "Ngủ ngon, James," Calia vui vẻ với theo.

      "Tuyệt," tôi . Tôi ôm lấy khuôn mặt trong tay và hôn , và vào khoảnh khắc môi chúng tôi chạm nhau, tôi phải ép mình được mất kiểm soát. rất lâu rồi, tôi ở bên người con nào. đan tay vào tóc tôi và hôn đáp lại. Tôi ngửi thấy mùi hương của biển làn da và nếm thấy vị rượu uýt-xki mờ nhạt lưỡi . Tôi ngừng hôn đủ lâu để chuyển vị trí chân để cưỡi thân tôi. Tôi nghĩ có thể cảm giác tốt hơn được nữa, nhưng tôi sai.

      Tại lúc này, hô hấp của Calia cũng dồn dập như tôi, và càng thêm rối loạn khi tôi lướt lưỡi khắp trong miệng . Tôi đan tay mình trong tóc và quấn vài lọn tóc quanh ngón tay mình, rồi dịu dàng kéo xuống để đầu hơi nghiêng về sau và để lộ ra phần cổ. Mút lên làn da ngay dưới hàm ấy, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của , thanh này càng thêm kích thích tôi muốn làm những thứ khác với ấy, những thứ làm ấy rên rỉ mãnh liệt hơn.

      Sau vài phút, thoát ra và đền đáp lại cho tôi. đưa lưỡi liếm đường thẳng từ tai tôi xuống đến hàm dưới và cuối cùng là đến cổ. Khi bắt đầu mút, tôi gần như mất lý trí.

      Chúng tôi mê mẩn hôn nhau dường như là suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng ngay cả thế, tôi vẫn thấy đủ. mặc chiếc áo ba lỗ và quần jean, cùng với cái áo khoác nón có dây kéo để tránh để tay bị muỗi đốt. Theo ý kiến của tôi là hoàn toàn quá nhiều lớp áo. Tôi kéo khóa dây kéo chiếc áo khoác nón của và tuột nó xuống vai , dõi mắt nhìn theo hành động cởi nốt áo của . Tôi kéo áo ba lỗ qua khỏi đầu ấy, và mừng đến khôn tả khi nhận ra ấy có mặc áo ngực. Mặt trăng như cái đèn pha chiếu rọi ánh sáng xuống ấy, giúp tôi dễ dàng chiêm ngưỡng thứ mà tôi vẫn luôn ao ước được thấy, được sờ. Tôi rê tay từ xương đòn của xuống đến bụng, và rên rỉ khi lòng bàn tay tôi lướt núm vú . Tôi bóp hai bên ngực và dùng hai đầu ngón cái, lưỡi, và miệng mình để khiến phải hét lên, "Ôi, Chúa ơi, Owen," trong khi nắm chặt túm tóc tôi.

      Tôi vừa định mở nút quần jean của khi ngăn tôi lại với bàn tay đặt cổ tay tôi và nhàng kéo nó. "Ngày mai," , cố gắng điều chỉnh hơi thở.

      "Được," tôi , chầm chậm hôn lần cuối cùng. Tốt hơn hết chúng tôi nên ngừng lại, vả lại bao cao su của tôi cũng chưa được chuyển tới.

      nghiêng người tới, dựa đầu vào lồng ngực tôi. Tôi chắc chắn ấy có thể cảm nhận tiếng trái tim tôi đập thình thịch dưới má trong khi tôi ôm chặt lấy , trong đầu nghĩ rằng lâu lắm rồi tôi có cảm giác tốt như bây giờ.

      "Em chuẩn bị ngủ chưa?" Tôi hỏi. Chỉ mỗi chuyện có thể hỏi điều này làm tôi thấy sung sướng, bởi vì tối nay ấy lại ngủ trong vòng tay tôi.

      "Ừ," đáp. Tôi đưa chiếc áo ba lỗ cho ấy và chờ trong khi mặc nó vào. leo khỏi đùi tôi và tôi đứng dậy, rồi đưa tay ra cho . nắm lấy nó, và tôi kéo lên, đan tay mình vào tay trong lúc chúng tôi về lều. Khi chúng tôi vào bên trong, tôi bật mở đèn pin và đưa nó cho Calia. "Em cầm nó giùm ," tôi . Tôi lôi ra hai cái túi ngủ và nối dây kéo chúng vào nhau, làm thành cái túi ngủ lớn cho hai chúng tôi nằm chung. "Em có thể tắt nó rồi." Tôi cầm giữ cho túi ngủ mở ra để có thể chui vào trong. " thừa cơ lợi dụng đâu nếu em có muốn cởi quần jean ra," tôi .

      " quý ông hoàn hảo," , luồn ra khỏi quần ngay sau khi được che phủ bởi túi ngủ.

      Những ý nghĩ tràn lan trong đầu tôi thế nhưng phải là của quý ông, chút nào. Tôi có quan hệ xác thịt quá lâu rồi, và ngay lúc này đây, tôi phải chịu đựng nỗi khổ sở quằn quại nhất mà tôi từng phải chịu. Nhưng tôi cho ấy biết, khiến cho cảm thấy như nợ tôi thứ gì, bởi vì nợ tôi gì cả. Tôi mặc cái áo lạnh tay dài, và trước khi tôi bò vào trong cùng ấy, tôi cởi nó qua đầu. Tôi để nguyên cái quần soóc vì tự chủ của tôi cũng có giới hạn, và cởi bỏ nó luôn trở thành thử thách quá đỗi khốc liệt. Tôi kéo vào trong lòng mình và lắng nghe tiếng thở dài thỏa mãn trong khi tôi vuốt tóc .

      Trước khi đến đảo, tôi tự nhủ với bản thân rằng nếu đơn độc là thứ mà tôi muốn, vậy tôi phải sẵn sàng từ bỏ tất cả các mối quan hệ. Và đó chính là vấn đề, bởi vì tôi thích có người bạn bên cạnh mình. Nhưng tôi thuyết phục bản thân mình có thể sống mà cần bạn , ít ra cũng là thời gian. Nhưng tôi sai, bởi được ôm Calia trong vòng tay mình, và hôn , làm tôi nhận ra rằng mình thể nào có thể sẵn lòng từ bỏ điều này lần nữa, trong cái tương lai có thể nhìn thấy được, và do tự nguyện. vô tư này chạm đến trái tim tôi, thay đổi cách nhìn của tôi về cuộc sống. Có lẽ nó vốn phải là tìm kiếm đơn độc. Có lẽ câu trả lời phải là trốn tránh khỏi những con người luôn đòi hỏi từ mình, mà là tìm đến những con người cần đến giúp đỡ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đòi hỏi.

      Và sánh vai làm việc đó cùng xinh đẹp chỉ muốn cứu rỗi thế giới.



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (14) Dân chuyên nghiệp.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13 - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi lo mọi chuyện trở nên sượng sùng ngày hôm sau, nhưng James vẫn làm việc hàng ngày của cậu ta như bình thường, chắc là hết sức cố gắng nghĩ đến thực tế tôi ngủ đêm cùng với chị cậu ấy. Calia và tôi cũng theo thói quen hàng ngày của mình: chúng tôi bơi lội, cùng chơi với bầy cá heo, và tán gẫu với nhau.

      Tối đó, tôi thể chờ cho đến lúc được ở bên Calia lần nữa. Tôi tranh thủ hôn lén ấy vài lần những lúc James lặn biển, nhưng hầu hết thời gian, chúng tôi luôn giữ cho tay mình chạy loạn lung tung. Mong chờ đến chuyện làm với ấy ngay khi được tách riêng ra, khiến tôi khó tập trung, và ngay sau khi James chúc ngủ ngon và rời về căn nhà, tôi kéo Calia vào vòng tay mình. Có lẽ ấy cũng có cùng cảm nhận với tôi, bởi vì tôi còn chưa có cơ hội để đôi môi của ấy hôn lên môi tôi. Nỗi khát khao của tôi với ấy cũng kém phần mãnh liệt, và tôi cho rằng đó hoàn toàn là do tôi hôn hoặc ôm người nào khoảng thời gian dài. Những gì Calia làm dường như đều xuất phát từ nội tâm nồng nhiệt của , như thể làm gì nửa vời cả. ấy để tôi tiến xa đến mức mà tôi mong muốn tối qua, nhưng ấy cũng chút kìm nén cho đến khi ngăn tôi lại.

      Chúng tôi đứng bờ biển lúc James rời , nhưng ngay sau khi nụ hôn kết thúc, tôi nắm tay và kéo về lều.

      Chúng tôi vồ lấy nhau như hai đứa nhóc vị thành niên hứng tình vậy. Hoặc là cũng lâu rồi ấy quan hệ, hoặc là chúng tôi may mắn tâm linh tương thông vào giờ phút đó. Hôm nay còn là cái cảm giác thăm dò nhau như tối qua nữa. Tôi đoán chừng - hoặc ít ra là hy vọng - ấy cho tôi làm những gì mà mình làm, và mỗi cái ý thức đó thôi thúc giục tôi mau chóng cởi bỏ áo ra. Tôi rên lên khi ấy cởi áo của tôi cũng thần tốc như vậy.

      Tôi hôn lần từ môi xuống cổ và rồi đến vai. Tôi từ tốn rê đôi tay mình dọc bề mặt làn da trần của , lắng nghe những tiếng rên rỉ của . bắt chước làm theo tôi, và tôi rên lên khi ấy duỗi thẳng người nằm dài bên tôi và ấn cả thân người mình đè tôi. Tôi căng cứng đến đau đớn, và tôi lo nó phun ra luôn trong quần ngay lúc đó. Mặc dù như vậy rất sung sướng, nhưng ra tôi vẫn muốn chờ thứ cơ.

      Tôi lăn khỏi người mình và lần này, khi tôi mở nút quần jean của , ấy ngăn tôi lại. Tôi mở khóa quần và tuột nó ra. vươn tay ra và định làm như tôi, nhưng lần này là tôi chặn ấy lại.

      " mang theo bao cao su," tôi .

      "Em cũng ," .

      " thêm nó vào danh sách mua hàng. Chúng được chuyển đến đây vào ngày mai."

      " cầu phi công của mình mang bao cao su đến sao?"

      "Ừ," tôi . "Và mong phải về chuyện này thêm lần nữa. còn cố sức vờ như đoạn đối thoại đầu tiên về nó chưa từng xảy ra."

      bật cười. " tuyệt vời," . "Em ngại chờ đâu. đấy, sao cả. Chờ đợi càng khiến nó kích thích hơn."

      "Em cần phải đợi. Có rất nhiều cách có thể làm em thỏa mãn mà cần đến bao cao su." Tôi hôn lên môi và cổ ấy. Tôi chầm chậm hôn dần xuống dưới, nhàn nhã dừng lại ở ngực và bụng . Tôi móc hai ngón cái của mình vào cạp quần lót của và từ tốn kéo nó xuống, và môi tôi càng du ngoạn sâu xuống dưới để chứng tỏ cho ấy biết chính xác ý tứ của mình.

      Và sau đó, khăng khăng đòi cởi bỏ hết tất cả quần áo của tôi và bày tỏ lòng biết ơn của với tôi.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14 - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Cả ba chúng tôi ngồi bãi biển lúc chúng tôi nghe thấy tiếng thủy phi cơ. Khi nó bồng bềnh trong phá, chúng tôi lội nước ra đó để giúp chuyển đồ vào bãi biển. Bên trong trong số mấy cái thùng là túi giấy màu nâu và tôi chộp lấy nó và nhét nó vào trong túi xách của mình.

      Sau khi mọi thứ dỡ xuống hết, chúng tôi ngồi với nhau dưới bóng râm của cái cây và trò chuyện với nhau lúc. "Tôi cần phải rồi," cơ trưởng Forrester . "Còn phải chở cả đoàn các đến khu nghỉ mát."

      "Đưa họ đến đây ," James . "Tôi hứng tình đến chịu nổi rồi đây."

      "James!" Calia quở trách.

      " đấy là mà. Hơn nữa, chị cũng có tư cách để mắng em."

      "Cậu tìm được con cá mập voi chưa, James?" Cơ trưởng Forrester lấy khăn tay ra khỏi túi và lau mồ hôi. "Nó giúp cậu khỏi tơ tưởng đến mấy ."

      "Vẫn chưa. Nhưng tôi ."

      "Tôi mang tới hết mọi thứ cậu cầu rồi đấy nhé, Owen," ông đầy ngụ ý. Tôi nửa như chờ đợi ông ấy nháy mắt với tôi.

      "Ừ, tôi biết rồi. Cám ơn bác."

      "Cứ cho tôi biết nếu cậu cần thêm."

      "Tôi làm vậy."

      "Chà, mấy cậu trẻ chơi vui nhé. Tôi phải làm việc đây, còn có hành khách để chở."

      James và tôi bắt tay ông. "Cám ơn bác," chúng tôi . Calia vẫy tay chào và rồi chúng tôi dõi theo ông lội trở ra chiếc thủy phi cơ và cất cánh bay .



      ***


      Nếu chờ đợi cho đêm đến tối hôm trước là gian khổ, chờ đợi bây giờ dài như vô tận. Tất cả những gì trong đầu tôi lúc này là khát khao được ở riêng mình với Calia, và ý nghĩ về việc chúng tôi cần phải kìm nén nữa lần này.

      Khi chúng tôi ở dưới nước bơi đua với nhau, tôi bế bổng lên và ấy quấn chân quanh hông tôi. James có quanh đó, thế nên tôi hôn , hưởng thụ những thanh nức nở mà phát ra lúc tôi kéo đến gần hơn. "Em nửa đường tới cao trào rồi, Owen," . "Chỉ cần suy nghĩ đến nó thôi."

      Tôi cười và , " còn gần hơn thế cơ."

      Rốt cuộc, khi chúng tôi ăn tối xong, bơi lần cuối cùng xong, gội sạch nước biển người xong, ngắm màn trình diễn hằng đêm của bầy dơi xong, ăn những thanh kẹo luôn được mang đến cùng với những chuyến hàng mới xong, và uống ngụm nước cuối cùng xong, cũng đến giờ ngủ.

      Calia theo tôi vào trong lều và tôi ôm ấy vào lòng mà năng gì. Tôi hôn , lên môi, xuống cổ, lên tai, xương đòn. Bất cứ đâu lộ ra da thịt . Tôi muốn xé toạt áo quần và lược qua những bước khác, nhưng tôi buộc mình phải chậm lại để ấy cũng có thể hưởng thụ thỏa mãn như mình.

      lăn lên tôi và cưỡi người tôi. Tôi ngắm nhìn ấy cởi áo qua khỏi đầu và rồi cúi người xuống để tôi có thể tiếp tục hôn lên làn da trần trụi của . Tôi nhàng đẩy khỏi người tôi để tôi có thể cởi khóa quần jean của và tuột nó ra, cởi luôn cả quần lót của , chạm vào , bắt đầu quen thuộc với cái cách mà muốn tôi dùng tay và miệng của mình. Chẳng mấy chốc, tôi cởi bỏ tuốt quần áo của mình, quên sạch về chuyện mình tự nhủ làm chậm rãi. " muốn em," tôi . "Ngay bây giờ."

      thở gấp đến nỗi đủ hơi để thành tiếng, "Em cũng muốn ," cố gắng ra trong khi di chuyển lên xuống nơi đó của tôi, làm cho tôi suýt ra ngay lúc đó và tại đó. Tôi chộp lấy bao cao su và dùng răng xé bao ra, và gần như ngay tức khắc tôi vào bên trong ấy. chuyển động cùng tôi và cảm giác tuyệt vời làm sao. Tôi phải cố hết sức để tập trung vào việc lên đỉnh ngay và vừa lúc tôi nghĩ mình thể nào nén lại được nữa, trở loạn, kêu lên những tiếng nức nở khe khẽ và di chuyển nhanh hơn và nhanh hơn cho đến khi hét lên. đến phút sau, tôi cũng đến cao trào, rên rỉ và gọi tên trong khi tôi co bóp bên trong .

      Chúng tôi nhễ nhại mồ hôi và hô hấp dồn dập, và nhịp tim của chúng tôi dần trở lại bình thường trong khi chúng tôi nằm sát bên nhau với cả tay và chân quấn quít lấy nhau. "Em có ai ở quê nhà chưa?" Tôi . "Có người con trai nào chờ đợi em chăng?"

      " có," . " có ai đặc biệt cả. Còn sao?"

      "."

      "Trước khi đến đây, có bạn ?"

      "Có."

      "Tên ấy là gì?"

      "Chelsea."

      " chia tay với ấy à?"

      " bảo ấy theo . ấy từ chối." Chelsea thích những bữa tiệc cốc-tai và được lên ảnh với tôi. ấy ưa những bữa ăn tối sang trọng và trang sức đắt tiền. ta chiếc BMW của tôi. Cái vẻ mặt vô cùng kinh hoảng của ta khi tôi cho ta biết mình rút lui khỏi vị trí trong công ty cũng đủ để tôi nhận ra rằng Chelsea thích đời sống của tôi hơn là chính tôi. Khi tôi kiểm nghiệm giả thuyết của mình bằng cách cầu ấy đến đây cùng tôi, ấy còn thèm giấu giếm cảm xúc của mình nữa. " điên rồ, Owen," ta .

      " đoán vậy tức là rồi," tôi đáp.

      Tôi với tay lấy nước và uống ngụm, rồi đưa nó cho Calia. "Khát ?"

      cầm lấy chai nước. "Cám ơn."

      "Em ở đây với bao lâu nữa?" Tôi hỏi.

      "Cho đến cuối tháng tám, có lẽ là tuần đầu tiên tháng chín. Em có vài thứ cần phải xử lý trước khi James bắt đầu nhập học đại học vào cuối tháng chín. Em rời đến Châu Phi vào đầu tháng mười."

      Tức là vẫn còn được vài tuần nữa. "Được," tôi . Tôi hôn ấy lần nữa và ngủ thiếp với ấy nằm trong lòng mình.



      ***


      Hầu như mọi việc mà tôi làm từ cái ngày đó trở , đều có Calia bên cạnh tôi. Khi chúng tôi nằm cạnh nhau bãi cát, bầu trời cao trong xanh hơn. Khi chúng tôi bơi cùng bầy cá heo, nước biển trong veo hơn. Vào những bữa ăn, thức ăn ngon lành hơn, mặc dù có lý do thích đáng nào giải thích được tại sao nó lại ngon hơn. Mỗi lần ấy cười với tôi - và ấy cười với tôi rất nhiều - khiến cho tôi cảm thấy tràn trề hy vọng. Thay vì cho rằng tôi là sĩ quái gở và lập dị, ấy chấp nhận lời giải thích và nhu cầu cho đơn độc của tôi theo giá trị bề ngoài của nó và rồi cùng tôi, đồng thời cũng để thỏa mãn ham muốn phiêu lưu của . Và chẳng phải nó vốn nên như vậy sao? Thêm vào quan hệ xác thịt khiến người ta mê mẩn là món quà tặng kèm tuyệt vời.

      Tình cảm tôi dành cho ấy mỗi ngày chúng tôi bên nhau càng thêm sâu đậm. ấy làm cho tôi hạnh phúc và rất lâu rất lâu rồi kể từ lần cuối cùng người - hoặc việc gì đó - cho tôi cảm giác này.



      ***


      Chúng tôi ngồi bãi biển chuyện. Thủy phi cơ quay trở lại đây để đón Calia và James trong bảy ngày nữa, và tôi muốn bày tỏ mong muốn của mình với ấy. "Khi nào em trở về từ Châu Phi?" Tôi hỏi.

      "Cuối tháng năm."

      "Em làm gì sau đó?"

      "Em biết nữa," . đưa tay tới và nắm lấy tay tôi. "Em vẫn chưa quyết định. dự tính làm gì?"

      " muốn tiếp tục ở đây sau khi em rời . còn giống như trước nữa. tính thuê nơi ở Malé. Thư thả ở đó thời gian. Có lẽ ghé thăm Thái Lan."

      "Owen?" Giọng có vẻ bồn chồn. " có thể đợi em ?"

      "Tất nhiên đợi em," tôi .

      thở ra. "Em mong rằng thế."

      Tôi choàng tay quanh và hôn lên đỉnh đầu ấy. dựa lưng vào tôi và chúng tôi ngồi như thế cho đến khi James đột nhiên gào lên. Tôi hiểu cậu ta gì, vì thế tôi lấy tay chắn ánh sáng để có thể nhìn hơn.

      Cậu ta nhấp nhô lên xuống cách lạ thường, đập tay mặt nước biển. "Calia," tôi .

      "Hmmm?" Giọng hơi uể oải, như thể ấy sắp thiếp trong lòng tôi.

      "James làm gì ngoài đó vậy?" Tôi đỡ ra khỏi người và vội đứng dậy, quan sát trong khi James rốt cuộc cũng bắt đầu bơi vào bờ. "James," tôi hét lớn. "Cậu có sao ?" Lần này thu hút chú ý của Calia, và ấy đứng lên.

      "Chuyện gì vậy?" hỏi.

      cơn hoang mang ập đến trong tôi, bởi vì cậu ta trả lời tôi. "James!"

      "Sao nó đáp lại ?" Calia hỏi, và tôi có thể nghe thấy sợ hãi đột ngột trong giọng . hét lên tên cậu ta liên tục, giọng càng lúc càng kích động.

      Cậu ta vẫn đều đều bơi đến chỗ chúng tôi, nhưng tốc độ của cậu ấy bắt đầu giảm dần và cánh tay và chân của cậu ấy còn đồng bộ nữa. Tôi lao xuống biển, tim đập thình thịch, bởi vì trực giác cho tôi biết chuyện gì xảy ra, và cái vũng máu bao quanh cậu ấy xác nhận nỗi lo sợ của tôi rằng cậu ta bị cắn bởi thứ gì đó, có khả năng nhất là con cá mập.

      Tôi bơi tới chỗ cậu ta hết tốc lực, cầu mong cho mình bơi tới cùng số phận như James, nhưng cũng biết mình thể nào bỏ mặc cậu ta ngoài biển được.

      Tiếng gào thét của Calia trở nên mãnh liệt hơn, nên tôi biết ấy nhìn thấy vũng máu từ bờ biển. Lúc tôi đến chỗ James, cậu ta ngừng bơi và quàng cánh tay qua vai tôi. Mắt cậu ta đờ đẫn và tập trung. "Tôi ở đây rồi, James," tôi . "Tôi đưa cậu lên bờ ngay và rồi mọi chuyện ổn cả." Tôi cố thuyết phục bản thân tin vào điều đó, mặc dù có quá nhiều máu trong nước, dường như cả cái phá đều bị nhuộm đỏ. Lượng adrenaline được bơm vào trong từng mạch máu của tôi khiến cho chuyến tựa như chỉ có vài giây, nhưng thực tế, nó hẳn là gần cả phút. Tôi kéo cậu ta bơi trong nước nhanh hết mức có thể, muốn nhìn ra sau vì sợ phải nhìn thấy những gì.

      Khi tôi chỉ còn cách bờ chừng mười foot (3m), Calia vừa hét vừa chạy xuống nước và chúng tôi lôi James lên bãi cát. Tôi biết ngay lúc đó rằng quá trễ rồi. Tôi biết bởi làn da còn tí sắc máu. Bởi đôi đồng tử bất động. Bởi cái vết thương dài và sâu mở toang miệng đùi của cậu ta, và bởi tôi có thể thấy máu được bơm tràn lan xuyên qua cái vết rách tả tơi quần của cậu ta, thấm đẫm xuống nền cát.

      Calia đè chặt tay lên vết thương cứ như thực cố gắng đè giữ lại sinh mệnh bên trong cậu ta, để giữ cho nó thoát khỏi chỉ bởi sức lực bình thường. " sao đâu, James. sao đâu. Mọi thứ ổn cả," Calia . cứ lặp lặp lại lời này, nhưng James đáp lại ấy.

      Tôi nghĩ đến chuyện bảo Calia lấy điện thoại vệ tinh. Tôi nghĩ mình tự chạy lấy. Tôi nghĩ thử tìm thứ gì để dùng như ga-rô để ngăn lại lượng máu trào ra với tốc độ báo động. Nhưng đến cuối cùng, tôi làm gì cả, bởi vì ngay cả nếu chiếc thủy phi cơ có chờ sẵn trong phá cùng với đội ngũ cấp cứu đó, cũng trễ rồi.

      Thời điểm đó, James hoàn toàn mất ý thức. Xuất huyết giảm dần và cuối cùng là ngừng hẳn và rồi tôi hoảng sợ dõi theo cho đến khi phập phồng lên xuống của lồng ngực James cũng theo đó ngừng hẳn luôn. Tôi ấn ngón tay mình lên cổ cậu ta, tuyệt vọng cảm nhận mạch đập, nhưng có gì hết.

      Tôi thể nào quên được tiếng khóc thảm thiết của Calia.

      nằm dài xuống bên cạnh đứa em trai của mình và vòng tay ôm quanh người cậu ta. tiếp tục nằm bên James, bỏ mặc cái nóng rát và gay gắt của ánh mặt trời ban trưa. Tôi hoàn toàn bất lực thể giúp gì được ấy, nhưng tôi vẫn ở bên , năng gì, thầm nghĩ chúng tôi cần phải làm cái quái gì tiếp theo đây. Rốt cuộc, tôi lên tiếng, " quay lại ngay. lấy điện thoại vệ tinh." đáp lại tôi và tôi lo sợ ấy có thể bị lên cơn sốc, vì thế tôi vội về lều và chộp lấy điện thoại từ túi của mình. Tôi ấn nút gọi nhưng có tiếng gì cả. Đèn cũng sáng lên, và tôi nhận ra điện thoại còn pin nữa. Tôi sạc pin điện thoại lần cuối cùng tôi đến khách sạn ở, và đáng lẽ phải còn đủ pin để dùng trong hoặc hai tháng nữa chứ, nhưng ràng là nó có vấn đề.

      Chuyện này thể xảy ra.

      Nhưng nó xảy ra. Và phải đến tuần nữa thủy phi cơ mới quay trở lại đón chúng tôi. Tôi ôm đầu trong tay, và cố nặn óc suy nghĩ. Tôi cần phải chú tâm đến Calia. Và tôi cần phải làm gì đó với cái thi thể nằm phơi dưới mặt trời oi bức. Nhưng trước khi tôi kịp làm gì đó, tôi lao vội ra khỏi lều và nôn mửa. Đó vẫn luôn là phương cách cơ thể tôi chống đỡ với vấn đề mỗi khi tôi bị áp lực đè nặng. Mẹ tôi từng bảo đó là dấu hiệu duy nhất cho bà biết tôi có chuyện phiền muộn.

      Nôn khan xong, tôi đứng dậy. bãi biển vẫn còn cần đến an ủi của tôi, cần tôi nghĩ ra bước tiếp theo phải làm. Tôi trở về chỗ Calia và ngồi bên cạnh ấy.

      " cố gọi cho bác phi công. Bác ấy ...bắt máy bây giờ, nhưng tin lúc nữa bác ấy bắt máy ngay thôi. Chút nữa gọi lại." Tôi đủ can đảm để cho Calia biết cái điện thoại hết pin. ấy thừa nhận nghe tôi ; ấy chỉ thẫn thờ nhìn đứa em trai của nằm bất động cát. " cần phải chuyển James ," tôi , dịu dàng hết mức có thể.

      "," . nhìn tôi và tôi nhận ra nỗi bấn loạn mặt , nỗi sợ hãi. Giọng rối lên và nước mắt chảy dọc xuống mặt . "Chưa được, Owen. Để nó ở bên em thêm lúc nữa . Van xin ."

      Tôi biết góc nào đó trong tâm trí cũng nhận thức đến vấn đề khí nóng và ánh nắng mặt trời trực tiếp dẫn đến kết quả thế nào cho thi thể của James. Nhưng tôi cũng biết phần to lớn hơn còn lại trong vẫn chưa sẵn sàng để buông tay cậu ấy. Làm sao tôi có thể từ chối ấy đây?

      "Em muốn sao cũng được mà," tôi .

      Vì thế chúng tôi tiếp tục ngồi bãi biển. Mùi máu nồng nặc trong khí, tanh tưởi và gay gắt. Lấp đầy khoang mũi tôi với mùi vị của chết chóc. Dù thế, ấy vẫn nằm bên cạnh cậu ấy, cho nên tôi cũng ngồi bên .

      Cuối cùng, nhiều tiếng đồng sau đó, lúc mặt trời bắt đầu lặn xuống sâu hơn bầu trời, hít hơi sâu và chầm chậm thở ra. " đưa nó đâu?" hỏi.

      "Đến hang động." Tôi chỉ cho Calia và James cái hang động vào ngày chúng tôi ngang qua nó. James bò vào trong với cái đèn pin, giống như tôi khi mới đầu phát ra tồn tại của nó. Calia muốn tham gia. ấy ló đầu vào trong và thụt đầu trở ra ngay tức , rùng mình.

      "Cậu ấy được an toàn ở đó," tôi . Khí nóng và độ ẩm nơi đây tử tế với thi thể của James, bất kể nơi nào tôi chuyển xác cậu ta tới, nhưng làm như thế là cách để tôi bày tỏ tôn trọng với cậu ta.

      Calia đặt nụ hôn lên trán James, rồi đứng dậy và , "Được rồi, Owen. có thể đưa nó rồi." Tôi dõi theo ấy bước đến lều và biến mất vào trong đó.



      ***


      Chuẩn bị tâm lý để thực nhiệm vụ này, tôi hít sâu hơi, sai lầm to bởi vì nó chỉ khiến cái mùi chết chóc này vào sâu trong phổi tôi hơn. Dạ dày tôi miễn cưỡng quặn lên cái, nhưng còn gì trong đó để nôn ra nữa và cuối cùng cơn buồn nôn cũng rút xuống.

      Tôi nắm lấy James bên dưới cánh tay và bắt đầu kéo lê cậu ta vào trong rừng. Cậu ta chết chừng sáu tiếng đồng hồ rồi, và thi thể cậu ta bị xơ cứng; người cậu ta có cảm giác cứng đờ và thể co giãn.

      Khi tôi đến chỗ hang động, tôi dọn sạch đống đổ nát khỏi miệng hang. Tôi nhìn cậu ta lần cuối cùng và khó nhọc nuốt cục nghẹn xuống. Tôi , "Xin lỗi, James," và đẩy thi thể cậu ta thẳng luôn vào trong; có cách nào có thể làm nhàng hơn được. Sau khi chất đống cành cây phía trước miệng hang để tạm thay thế cho cái cửa lấp hang, tôi đứng dậy và rời .

      Lúc tôi quay trở về bãi biển, tôi đốt lửa và ném quần áo của mình vào đó, rồi đứng dưới túi tắm ngoài trời cho đến khi da thịt tôi sạch . Sau khi mặc đồ xong, tôi chui vào trong lều để kiểm tra Calia.

      Đáng ngạc nhiên là ấy ngủ. Hai bên má bị sạm nắng sau khi ngồi bãi biển cả ngày, và dù rằng tôi biết ấy ăn gì, tôi muốn ấy uống chút nước. Tôi buộc mình phải uống ít nước trong lúc đứng cạnh đống lửa, và tôi thấy nhõm khi nó bị trào trở ra.

      Nhưng có lẽ ấy ngủ như vậy tốt hơn. Có lẽ đó là cách cơ thể ấy đối phó với stress. Tôi nằm xuống bên ấy, lắng nghe nhịp thở chậm rãi và đều đặn của ấy. Vào lúc nào đó, ấy bất thình lình mơ ngủ kêu lên, và người tôi căng cứng lên, sẵn sàng đối đầu với trận khóc lóc nữa. Tôi vòng tay ôm lấy và kéo vào lòng. Thế nhưng ấy tỉnh giấc. Tôi ôm chặt ấy suốt cả đêm dài, chỉ ngủ chập chờn, cố gắng xóa nhòa cái ký ức về những gì khủng khiếp xảy ra bãi biển.



      ***


      Khi Calia tỉnh giấc vào sáng sớm hôm sau, tôi giúp ấy ra khỏi lều. che mắt khỏi ánh sáng chói lòa của mặt trời và đầu gối nhũn xuống. Tôi bắt lấy ấy trước khi ngã. "Chúng ta uống chút nước nào," tôi . để tôi dẫn đến nơi chúng tôi trữ nước uống. Sau khi ngồi xuống, nhìn quanh, quét mắt khắp bãi biển như là tìm kiếm ai vậy. Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh , mở chai nước, và đưa nó lên miệng . Thoạt đầu chỉ uống theo phản xạ, nhưng rồi cơn khát của kéo đến và cầm lấy chai nước từ tay tôi, nốc cạn nó. "Em muốn nữa ?" Tôi hỏi.

      ", cám ơn ," . Mắt đờ đẫn và giọng khàn do khóc lóc. Tôi choàng cánh tay ôm lấy , dường như có tác dụng an ủi phần nào. "Chờ bác phi công gọi lại rồi, bảo bác ấy đến đây đón chúng ta và đưa chúng ta đến khách sạn, được chứ? để lại tin nhắn trong hộp thoại cho bác ấy. tin chắc bác ấy gọi cho chúng ta ngay thôi."

      "Ừ," . Tôi ghét phải dối gạt ấy, nhưng có lẽ nó cũng quan trọng vì giọng của ấy họa may cũng chỉ có thể là thờ ơ mà thôi. Tôi có thể cho ấy bất cứ điều gì, và ấy chắc cũng phản ứng lại hệt như vậy.

      "Em thấy có thể ăn chút gì ?" Tôi hỏi.

      "."

      "Em có muốn rửa ráy người ?" Người ấy bê bết máu khô của James. Hai cánh tay và chân của ấy nhuộm đầy vệt đỏ, và quần với áo của ấy cũng nhơ nhớp máu; dường như là chỗ nào người ấy cũng có máu. ấy chắc chắn xuống nước, nhưng tôi có thể mở túi tắm xả nước xuống cho tắm và thay quần áo sạch cho ấy.

      "Em chỉ muốn ngồi thôi, Owen."

      Thế nên chúng tôi ngồi trong bóng râm của cái cây cả buổi sáng, lặng thinh. Vào lúc nào đó, tôi nhận ra Calia lại thiếp , mềm oặt dựa vào tôi, cho nên tôi đỡ nằm xuống, đầu gối lên đùi tôi. Tôi nhìn đăm đăm ra mặt biển, và còn thấy sắc màu rực rỡ hay là mặt nước trong veo đến thấy đáy. Trong mắt tôi chỉ còn lại hình ảnh máu nhuộm cả vùng biển màu đỏ tàn khốc.

      Bầu trời trở nên u tiếng đồng hồ sau đó và thoạt đầu, tôi để tâm đến nó. Vào mùa mưa, phải chuyện lạ gì khi những cơn mưa phùn bất chợt đổ xuống rồi lại tạnh ngay lặp lặp lại trong ngày. Có lúc, trời còn mưa trong khi mặt trời vẫn chói chang, và cũng có lúc, mây đen đột ngột kéo đến, rồi cũng mau chóng tản khi cơn mưa chấm dứt.

      Nhưng lúc này bầu trời đen kịt mà lại có mưa. Gió trở mạnh lên chút và nước trong phá nổi sóng cuồn cuộn, và tôi gần như có thể cảm nhận tuột xuống của áp suất khí quyển. Tôi những tưởng còn chuyện gì tồi tệ hơn nữa có thể xảy ra, nhưng hiển nhiên là có thể rồi; luôn luôn có thể. Tôi muốn gào thét với trời cao.

      Tôi đánh thức Calia dậy, nhưng ấy dường như nhận ra cơn bão kéo đến. Tôi phải bắt tay vào chuẩn bị di tản ngay, khó khăn hơn nhiều bởi vì chỉ còn mỗi mình tôi di chuyển mọi thứ.

      "Trời hơi trở bão chút," tôi , cố gắng giảm tình hình thời. "Nó chắc ngừng ngay thôi, em đừng lo." Tôi muốn làm ấy hoảng sợ, nhưng Calia nhìn tôi với hoang mang trong mắt, và tôi nhớ đến những giọt nước mắt rưng rưng trong mắt trong lần bão trước. " sao đâu," tôi . Nhưng tình, tôi biết ấy còn có thể chịu đựng được thêm bao nhiêu nữa.

      Tôi đứng dậy và vừa được vài bước đến lều nghe thấy thanh: tiếng động cơ đôi của chiếc thủy phi cơ. nhõm trào dâng trong tôi thể đo lường được và càng tăng lên khi chiếc máy bay đột ngột ra trong tầm mắt, hạ xuống từ những đám mây và đáp xuống trong phá. Sau này khi tôi ngẫm lại, tôi tự hỏi liệu đây có phải là cứu rỗi của thánh thần chăng. Như là vũ trụ thiêng liêng quyết định chúng tôi chịu khổ đủ rồi, vì thế trời đưa đến cho tôi thứ mà tôi luôn khiếp sợ nhưng đúng ra là cần đến vào lúc đó: cơn bão mãnh liệt đến mức chúng tôi thể vượt qua nổi.

      "Em ở đây nhé," tôi với Calia, mặc dù tôi chắc cần làm vậy, bởi vì dường như có khả năng để theo tôi.

      Cửa máy bay mở ra lúc tôi đến đó. Ông nhìn tôi cái và , " sao đâu, con trai. Tôi đến đón cậu nếu thời tiết biến chuyển quá xấu mà. Tôi cố gọi cho cậu, nhưng cậu bắt máy."

      "James chết rồi," tôi trắng ra. "Cậu ta bị con gì cắn, chắc là cá mập, và xuất huyết mà chết." Tôi những tưởng kể ra chuyện này với ai đó giúp tôi thấy khá hơn, nhưng . Nó chỉ khiến cho chuyện đó hơn, khủng khiếp hơn. Nhất là khi tôi nhìn thấy phản ứng khuôn mặt của cơ trưởng Forrester. Tôi chưa từng thấy ông bị sốc bao giờ, nhưng đó là nét mặt mà tôi nhìn thấy. "Tôi ... biết phải làm gì," tôi gào lên. "Tôi biết phải làm cái chó chết gì cả!"

      "Nào nào, bĩnh tĩnh lại. Nghe này," ông , liếc mắt nhìn đến nơi Calia nằm sụp xuống cát. "Việc đầu tiên mà chúng ta làm là thu dọn đồ và quay về trước khi cơn bão ập đến. Chúng ta lo đến chuyện tiếp theo khi trở về được lục địa." Ông nhảy xuống nước và nhìn tôi qua vai. " nào, con trai."

      Phải mất đến mấy chuyến mới xong. Chúng tôi chạy tới chạy lui đến máy bay mang theo lò bếp, vali của Calia và của tôi, ba lô của James, và cái lều. Bãi biển giờ đây còn dấu hiệu nào từng có người ở đó ngoại trừ cái vết máu đỏ thẫm to tướng còn lưu lại cát mà cơn mưa gột sạch.

      Tiếng sét nổ đầu tiên lúc tôi vừa định vào trong rừng. "Còn vài thứ trong nhà," tôi .

      "Có thứ gì cậu thể thay thế ?" Ông hỏi bằng giọng cấp bách. "Chúng ta cần phải ngay."

      Tôi kiểm lại đồ đạc trong đầu: đàn ghita của Calia, hộp công cụ, túi ngủ của James, và vài bộ quần áo của cậu ấy.

      "."

      "Vậy bỏ chúng lại ."

      Tôi bồng Calia đến máy bay và sau khi tôi đưa vào trong, tôi thắt chặt dây an toàn cho ấy. đặt tay lên cánh tay tôi và nắm chặt.

      "Chúng ta thể bỏ nó lại đây," .

      "Chúng ta phải làm vậy thôi, Calia." Tôi cầm tay lên và giữ chặt nó trong hai tay mình. "Chúng ta lựa chọn nào khác."



      ***


      Gió và mưa đập liên hồi vào chiếc máy bay và sấm sét làm rực sáng cả bầu trời. Nếu phải tôi phải đối mặt với kiện đau thương, có thể tôi lo lắng về những trận sấm sét cứ mỗi vài giây là nổ ầm lên như quả bom phát nổ. Có lẽ tôi nên lo sợ chiếc máy bay bị rơi, nhưng tôi .

      Nếu hỏi tôi vào lúc đó, chừng tôi trả lời rằng tôi chắc mẩm Calia cũng quan tâm nếu nó có bị rơi.

      Khi chúng tôi cuối cùng cũng hạ cánh, tôi giúp neo chiếc thủy phi cơ vào cầu tàu.

      "Tôi đặt cho cậu phòng trong khách sạn," cơ trưởng Forrester . " . Chăm sóc cho ấy và gọi cho tôi khi cậu ổn định mọi thứ."

      Bên trong máy bay, tôi tháo dây an toàn cho Calia. " cần em theo ," tôi . Tôi ghét khi phải với bằng giọng nghiêm khắc, nhưng ấy cần phải tự mình vì cả hai tay tôi đều bận phải xách hành lý cho đến khi chúng tôi check-in trong khách sạn.

      Tôi đeo túi xách qua vai và kéo hai cái vali đằng sau trong khi cơn mưa tạt xối xả vào chúng tôi. Điểm cộng duy nhất của nó đó là nó giúp gột bớt phần nào máu bám da Calia, nhờ đó mà chúng tôi trông như thứ gì vừa bước ra từ bộ phim kinh dị lúc vào trong khách sạn.

      Tôi bảo ngồi ghế chờ trong tiền sảnh và sau khi lấy được chìa khóa phòng, tôi ra hiệu cho theo tôi.



      ***


      Vào trong phòng rồi, tôi đóng cửa lại sau lưng, vào phòng tắm, và xả đầy nước ấm vào trong bồn tắm. Calia ngồi mép giường, khóc, chuyện. Chỉ ngồi bất động ở đó. Tôi nhàng kéo đứng dậy và lồng tay mình trong tay tôi và để tôi dẫn đến phòng tắm. Tôi cởi quần áo của ra và giúp bước vào trong bồn.

      "Xin đừng ," thào.

      " đâu cả. làm bất cứ việc gì em cần," tôi . Chụm hai tay lại với nhau, tôi hứng nước và đổ cho nước chảy xuống đầu cho đến khi tóc ướt. Tôi gội đầu và tắm rửa người cho ấy và khi nước chuyển màu hồng, tôi nhanh chóng thoát nước. Tôi lại mở vòi nước và xả đầy nước mới trong đó, lần này nước vẫn trong chuyển màu nữa. "Em có đủ ấm ?" Tôi hỏi.

      gật đầu và tựa đầu lên lưng bồn tắm, vì thế tôi cởi bỏ quần áo của mình và bước vào trong buồng tắm vòi hoa sen ở phía đối diện. Sau khi vội vàng tắm rửa, tôi quấn khăn tắm quanh hông mình và quỳ xuống bên cạnh . Mắt nhắm lại.

      "Để lau khô người cho em nào," tôi , đỡ ra khỏi bồn tắm.

      "Được."

      Tôi dậm dậm khăn người và chộp lấy cái áo choàng tắm từ tủ quần áo, quấn nó quanh người và dẫn trở về giường. Sau khi tôi kéo chăn ra, ấy chui vào trong và cuộn tròn người. " gọi ít thức ăn lên đây và thấy tốt hơn nếu em chịu ăn chút vào bụng." ai trong bọn tôi ăn gì từ sau bữa ăn sáng ngày hôm trước, và mặc dù tôi thèm ăn tí nào, bụng tôi cảm giác trống rỗng và hõm vào. "Em có muốn thử dùng ít súp ?"

      gật đầu. " có thể gọi trà nóng cho em ?"

      "Tất nhiên rồi."

      cố gắng, . gắng nuốt xuống bụng chút súp và cả ly trà nóng. Sau đó, cuộn người vào trong chăn và tiếp tục ngủ, và sau cùng, tôi lên giường ngủ cùng .



      ***


      Lúc tôi mở mắt ra vào sáng hôm sau, Calia tỉnh giấc. Khi ấy thấy tôi nhúc nhích, quay người về phía tôi. Mắt đỏ ửng và sưng tấy lên, nhưng tiếp tục khóc. "Em nhớ nó quá, Owen. Em nhớ nó vô cùng."

      " biết." Tôi kéo vào sát mình. tựa đầu lên lồng ngực tôi và tôi xoa xoa lưng . " cho biết em muốn gì và làm nó cho em."

      "Em muốn về nhà. Em muốn về nơi có mọi thứ quen thuộc. Nơi có đồ đạc của James. Những bức hình của nó. Những thứ của nó mà em có thể ngửi thấy mùi hương của nó và chạm vào. Em cần chúng."

      "Thế đưa em đến đó," tôi .

      " cần đâu," . "Em biết bây giờ trông em có vẻ bất lực, nhưng việc này em có thể. Em có thể tự về đó. Bây giờ em thấy khá hơn chút rồi, đấy."

      "Còn chú của em? Em có muốn gọi cho ông ấy ? Ông ấy có lẽ muốn sắp xếp vài thứ...nhờ người đến đó đưa thi thể về chẳng hạn."

      Mặt đau đớn khi tôi ra điều đó. "Ông ấy quan tâm đâu," . "Ông ấy muốn bị làm phiền. Mẹ em có người bạn tên Sally. Họ thân thiết với nhau từ hồi còn bé, thân như chị em ruột thịt vậy. Bác ấy luôn em giống như đứa con thứ hai của bác. Em gọi cho bác ấy. Bác biết cần phải làm gì."

      "Em vẫn còn giữ vé máy bay chứ?" Tôi hỏi.

      "Trong va li của em."

      " lo chuyện đổi chuyến bay cho em."

      "Là lỗi của em," ấy đột nhiên , như thể nhận thức đó đè chặt lên tim ấy và thể nén nhịn nó trong lòng thêm giây nào nữa. "Em với nó em muốn đến đảo và lúc nó bảo cho em mình, em năn nỉ nó cùng em. Em làm gì thế này, Owen?"

      Tôi kéo vào trong lòng, và lần này, nước mắt lần nữa rơi xuống. "Em làm gì cả, Calia. Em làm chuyện gì hết."

      Bởi vì nếu cái chết của James là lỗi của ai, đó là của tôi.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15 - Anna
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi cảm thấy như trái tim mình sắp bị vỡ ra làm hai. Tôi gần như thể chịu đựng được đau đớn khuôn mặt Owen, và tôi có thể nghi ngờ rằng nỗi hối hận của ta còn ăn sâu vào tận xương cốt ấy. T.J. ôm tôi vào lòng trong khi tôi lặng lẽ khóc thương cho Owen, và cho Calia, và đặc biệt là cho James.

      Tôi nghĩ đến khả năng T.J. và tôi có thể rơi vào vô số hoàn cảnh hiểm nguy mà chính bản thân cũng hề biết. bao lần con cá mập đó rình rập gần đó nhưng quyết định tha cho chúng tôi? Liệu có phải con cá mập cắn James chỉ đơn giản là để nhắc nhở rằng cậu ấy trong địa bàn của nó? Có lẽ nó chỉ là vết cắn thử nghiệm nhưng lại trong môi trường hiểm nghèo nhất, dẫn đến vết thương quá tầm khả năng cứu chữa của Owen và Calia. James mạo hiểm như bao lần T.J. làm lúc chúng tôi còn đảo. Tôi vô cùng tức giận vào cái ngày tôi phát ấy đứng trong nước sâu đến hông, cho dù lường trước nguy hiểm. Tôi buộc tội ấy hành xử như thể mình là vô địch. Có lẽ James cũng cho rằng mình là vô địch.

      Tôi bị giằng xé giữa nhõm vì T.J. phải trả giá cho hành động của bằng chính sinh mạng của mình và tiếc thương cho James vì cậu là người phải trả cái giá đó. Mọi chuyện dường như trở nên quá ngẫu nhiên, quá tùy hứng, quá công bằng. cơn bão hỗn độn những kiện sai lầm.

      Tôi tuyệt đối thể hình dung nổi ngày hôm đó ngày thế nào cho tất cả họ bãi biển. Nét mặt của Owen, chất chồng nỗi đau thương, và đớn đau, và thống khổ, cho tôi biết mình bao giờ biết được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :