1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi Chưa Người Đặt Chân

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6 – Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi chờ bãi biển lúc chiếc thủy phi cơ đáp xuống phá. Cảm giác nhõm tràn ngập trong tôi khi tôi nghe thấy tiếng ồn của động cơ và nhìn thấy chiếc máy bay trời. Tuy mỗi ngày trôi qua, tôi càng tiến nhập vào trạng thái cư sĩ ở của mình, nhưng dù sao nữa, tôi cũng chưa sống hoang đảo đủ lâu để có thể trăm phần trăm thoải mái với việc cắt đứt hoàn toàn mọi sợi dây liên kết với thế giới bên ngoài. Tôi cần biết rằng mối kết nối giữa tôi với bên ngoài kia vẫn còn tồn tại. Rằng nó luôn sẵn sàng ở đó chờ tôi, và tôi có thể kỳ vọng vào nó nếu tôi cần đến nó.

      Tôi nhét hết quần áo bẩn của mình vào trong túi xách và thu dọn gọn vật dụng. Tôi cất mọi thứ trong lều và chú ý chắc chắn đóng cọc sâu hết mức có thể xuống cát để cả cái lều bị thổi bay nếu trời nổi bão. Tôi định chỉ ở lại lục địa đêm thôi và quay trở về đây vào sáng sớm hôm sau khi chất đủ mọi thứ đồ bổ sung cần thiết lên máy bay. Tôi cho hết số rác rưởi mà tôi thể đốt vào trong bao rác và tôi vác nó lên vai.

      Chân trần, tôi lội ra đó để gặp cơ trưởng Forrester. Tôi mất công mặc áo vào, hơn nữa, ông cũng giống loại người quan tâm đến ba cái thứ ý tứ đó. Tôi ném túi xách và bao rác vào trong trước, và ông cười với tôi lúc tôi tự nâng mình qua cửa máy bay.

      “Ôi chao,” ông . "Cậu rám nắng đến khủng khiếp.” Ông đưa tay ra để bắt tay tôi và vỗ lên lưng tôi. “Thế nào rồi, con trai?”

      “Tôi sống tốt lắm,” tôi , cười đáp lại. “Gặp lại bác tốt.”

      với cậu, tôi nửa nghĩ rằng cậu thế nào cũng gọi điện kêu tôi đến đón sau tuần lễ đầu tiên. thể trách được nếu cậu trở nên có chút loạn trí. Tôi mừng vì cậu có thể chịu đựng được độc nơi đó.”

      “Vâng. độc chính xác là mục tiêu tôi theo đuổi.”

      “Tôi nghĩ cậu tìm được điều đó rồi. Nếu muốn cậu có thể ngồi này,” ông , sau khi đóng cửa lại và ngồi vào trong ghế mình.

      “Được.” Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông và thắt dây an toàn.

      “Kể cho tôi nghe cậu làm gì ở đó,” ông sau khi chúng tôi cất cánh. “Cậu sẵn sàng thu dọn mọi thứ và về nhà luôn chưa?”

      “Vẫn chưa,” tôi . “Cuộc sống đảo hình thành cho tôi lề thói hằng ngày. Tôi còn gặp được mấy con cá heo nữa.”

      “Tôi luôn cho rằng động vật là người bạn đồng hành tốt nhất. Chỉ cần mình có nguy hại đến chúng, chúng luôn quay lại tìm chúng ta.”

      “Đúng vậy. ra, chúng còn cả tuyệt vời nữa. Như thể chúng hiểu tôi gì vậy.”

      “Tôi thấy ngạc nhiên đâu nếu chúng hiểu,” ông hỏi. “Đồ ăn thức uống dự trữ của cậu còn được bao nhiêu?”

      “Tôi còn rất ít nước. Tôi uống nhiều hơn mình nghĩ bởi vì trời oi bức quá. Đồ ăn vẫn còn. Tôi câu được nhiều cá lắm.”

      gì ngon hơn cá do chính mình câu được. Đáng tiếc, tôi chỉ thích cá chiên giòn và được rưới đầy sốt tartar (8-) bên ,” ông , cười ha hả.

      Tôi cũng cười theo. “Ừ. Tôi cũng vậy. Nhưng kiểu tôi chế biến chúng cũng ngon kém đâu đấy.”

      “Cậu ăn thử dừa chưa?”

      “Rồi. Nhưng muốn đập chúng ra cũng dễ dàng tí nào. Mém tí nữa tôi cắt đứt tay mình lần đầu tiên tôi thử cạy mở nó.”

      “Muốn ăn dừa phải bỏ công sức, điều này thể nghi ngờ.”

      “Bác có biết đảo có gà rừng ?”

      “Có chứ. Hầu hết hòn đảo nào cũng có vài con lang thang đó.”

      “Bác có biết nhện đảo có độc ? Loại nhện to đùng màu nâu ấy?”

      "Chúng là giống nhện Huntsman nâu. Trông hình hài sởn gai ốc vậy thôi, chứ độc hại đâu.”

      “Thế còn cá mập?”

      “Ở vùng này, thường thấy nhất là cá nhám voi, nhưng chúng nguy hại đến con người. Ở đây cũng có cá mập đầu búa, có thể có tính đe dọa, tôi đoán vậy. Cá mập san hô là chắc chắn rồi, nhưng thường chúng tấn công con người. Tôi cho rằng đa số cá mập sống yên ở phía bên kia dãy đá ngầm, vì thế bên trong phá có thể coi là an toàn,” ông . “Nhưng cũng phải có gì ngăn trở chúng ở bên ngoài nếu chúng bỗng nhiên quyết định muốn bơi vào trong, thế nên cậu phải cẩn thận.”

      “Theo bác, tôi có thể xây nơi ở đảo ? Bằng gỗ ấy? Tôi có thể dùng nó để trú thân những khi trời kéo bão.”

      “Tùy thuộc vào độ lớn mà cậu muốn xây nó,” ông .

      quá to đâu,” tôi . “Tôi còn chưa biết mình xây thế nào nữa, cho nên tôi phải vừa làm vừa học thôi. Gỗ xây nhà có thể vận chuyển đến đây được nhỉ? Có đủ chỗ máy bay ?”

      “Chắc rồi, trong khoang có đủ chỗ đấy. Có lẽ tôi thể chuyển cùng lúc tất cả đến đây được, nhưng tôi có thể mang đủ số gỗ để cậu bắt tay vào việc xây dựng,” ông . “ phải là chủ ý tồi nếu cậu có ý định sống ở đây thời gian. Ít nhất , nó cũng cho cậu công việc để bận rộn.”

      “Tôi có ý đó,” tôi . “Tôi tuyệt đối cho rằng mình sống ở đó thời gian nữa.”



      ***


      Sau khi chúng tôi hạ cánh, tôi lôi chiếc áo thun và giày của mình từ trong túi xách ra. Mang giày có cảm giác lạ; tôi rất hiếm khi mang chúng trừ những lúc tôi vào trong khu rừng đảo. Tôi tròng chiếc áo thun qua đầu và theo cơ trưởng Forrester ra khỏi cửa máy bay.

      “Cậu có sẵn danh sách những thứ cần mua ?” Ông hỏi.

      “Có.” Tôi đút tay vào trong túi quần và lôi ra tờ danh sách mà mình liệt kê đưa cho ông. “Tiền chuyển vào tài khoản của bác vấn đề gì chứ?” Tôi hỏi.

      “Bình thường cả. Tôi mua tất cả những thứ cậu cần và chất nó sẵn lên máy bay cho cậu.”

      “Được,” tôi . “Cám ơn bác.”

      gì,” ông , và cười.

      “Tôi sẵn sàng để rời trước chín giờ sáng mai, nếu ổn thỏa với bác.”

      “Tốt cả,” ông . “Hưởng thụ buổi tối của cậu vui vẻ nhé.”



      ***


      Ông đặt phòng cho tôi dưới tên của ông ở khách sạn Hulhule Island gần sân bay. Tôi bắt chiếc xe buýt chuyên chở và chưa tới năm phút tôi đứng ngay trước quầy tiếp tân. Người phụ nữ tiếp tôi cười duyên và đưa thẻ khóa phòng cho tôi.

      “Chúc quý khách vui vẻ,” ta .

      “Được. Cám ơn .”

      Vừa đến phòng, tôi ném túi xách lên giường và ngay tức tắt máy điều hòa. Tôi mở cửa sổ ra để cho hơi nóng vào trong, mà bây giờ tôi thấy quen thuộc hơn so với khí lạnh.

      Trong phòng tắm, tôi phải nhìn kỹ lần nữa lúc thấy hình ảnh phản chiếu trong gương của mình lần đầu tiên. Nước da của tôi chưa bao giờ sạm màu đến vậy. Mặc dù tôi sống ở đất Califonia nắng noi, da dẻ tôi vẫn trắng nhợt nhạt hồi mới đến đảo, do ngồi suốt trước máy tính từ mười hai đến mười lăm tiếng ngày. Nguồn ánh sáng chủ yếu của tôi chính là những cái bóng đèn huỳnh quang trong văn phòng.

      tháng dài râu tóc phủ đầy mặt tôi. Tôi có mang theo túi dao cạo dùng lần và hủ kem cạo râu, và tôi có thể cạo trụi nó nếu muốn, nhưng việc đó có vẻ quan trọng, nên tôi bỏ qua luôn. Tóc tôi cũng dài ra, nhưng hồi đầu nó cực kì ngắn, do vậy mà tôi chắc còn có thể kéo đến tháng sau mới cần cắt tóc.

      Tôi cởi quần áo và tắm nước nóng dưới vòi sen lâu. Cảm giác lạ lùng khi quay về với những tiện nghi đại sau quãng thời gian sống hoang đảo. Mọi thứ trở nên quá dễ dàng có được, như thể có gì tôi thể có chỉ cần tôi muốn nó. Tôi gần như cảm thấy hơi tội lỗi, dù hiểu tại sao.

      Sau khi tắm xong, tôi lau khô mình và quấn chiếc khăn tắm quanh hông trong lúc cạo râu. Khách sạn có cung cấp dịch vụ giặt quần áo, vì thế tôi gom lại tất cả quần áo bẩn của mình và gọi đến quầy tiếp tân. Họ hứa cử người đến mang chúng ngay, thế nên tôi mặc vào áo choàng tắm tìm thấy trong tủ áo và nằm dài giường.

      Tôi nghĩ sạc pin di động của mình, nhưng tôi chút hứng thú kiểm tra xem những ai gọi vào. Nếu gia đình và bạn bè tôi có xem qua quyển nhật ký cũ của tôi - cái quyển mà tôi đặt chình ình ngay táp đầu giường trong căn hộ của tôi - họ biết dự định đến đây của tôi. Nếu họ quan tâm đến an nguy của tôi, mà phải chỉ vì tiền, họ biết tìm tôi ở đâu.

      Điều đáng buồn là tôi cho rằng họ bỏ công để làm chuyện đó.



      ***


      Tôi gọi bữa trưa từ dịch vụ phòng và rồi ngủ trưa trong khi đợi cho quần áo giặt là xong được trả lại. Tiếng gõ cửa đánh thức tôi dậy khỏi giấc ngủ và lúc tôi mở cửa, nhân viên của khách sạn đưa quần áo cho tôi. Chúng thơm tho hơn hẳn lúc tôi mới mang đến đây. "Cám ơn," tôi , và hào phóng bo cho ta.

      Sau khi mặc vào chiếc áo thun và quần soóc, tôi xỏ chân vào đôi giày tennis, chộp lấy thẻ khóa phòng và bóp tiền, và ra tiền sảnh. Tôi lên xe chuyên chở khách đưa đến sân bay và rồi lên chiếc phà gọi là dhoni cho chuyến ngắn đến Malé. Nó được sơn trong những sắc màu xanh nhạt và cam và chật ních du khách.

      Khi đến đất liền, tôi quyết định bộ đến điểm đến của mình. Tôi có thể thuê chiếc xe mô-tô hoặc ngồi taxi, nhưng tôi muốn tham quan thành phố thủ đô này. Trong quyển hướng dẫn du lịch trong phòng khách sạn của tôi có gần như tất cả mọi nơi trong thành phố Malé đều có thể đến được chỉ trong mười phút bộ.

      Tôi những con đường trong thành phố, ngừng lại để xem lướt qua khu chợ, quan sát dân địa phương trộn lẫn với du khách. Những nải chuối màu vàng tươi treo lơ lửng bên , và những thương buôn đứng bán cạnh các cái bàn trưng bày đặc sản địa phương và trái cây tươi.

      Tôi tình cờ gặp được chợ cá cách đó mấy lô; tôi ngửi thấy mùi trước cả khi nhìn thấy nó. đám đông huyên náo gồm cả ngư dân và khách hàng chiếm hết mọi ngóc ngách trong khu chợ, và tôi đứng lại và quan sát những người đàn ông mổ thịt cá, những đường dao cắt của họ chính xác hơn nhiều so với tay nghề chuyên của tôi. Dù thế, tôi cũng tiến bộ nhiều, và bây giờ tôi gần như làm lãng phí chút thịt cá nào mỗi khi làm sạch chúng.

      Tôi phát thấy bảng hiệu đề NOVELTY BOOKSHOP. Đó là nguyên do trọng yếu mà tôi ghé tới Malé. Sau khi băng qua đường, tôi đẩy cửa ra và bước vào gian mát lạnh bởi máy điều hòa. Những kệ tủ bút viết và văn phòng phẩm sắp thành hàng các bức tường. Có hết dãy kệ này đến dãy kệ khác chất đầy tiểu thuyết và sách giáo khoa, và tôi từ tốn ngang qua chúng, đọc tựa đề gáy sách, tìm kiếm. Trong khí hơi có mùi mốc, theo cái kiểu mà khi có quá nhiều sách được trữ sát gần nhau, nhưng đó là mùi hương quen thuộc và nó gợi tôi nhớ đến những lúc tôi ở trong thư viện trường đại học.

      Rốt cuộc tôi cũng thấy thứ mà tôi tìm kiếm trong khu sách thường thức, gần mấy quyển sách kỹ năng sống. Các đầu sách chọn lọc khá hạn hẹp, nhưng trong đó có mấy quyển sách dạy cách dựng khung nhà. Tôi cầm lên quyển và mở ra phần mục lục. Có vài chương về vật liệu và dụng cụ mà tôi cần, và cũng viết về các phương pháp xây dựng. Tôi đứng đó chừng mười lăm phút, xem lướt qua các quyển sách, cuối cùng chọn quyển có nhiều thông tin nhất về mọi thứ mà tôi cần biết. Tôi lấy thêm vào tất cả những số báo thời của tất cả các tập san kinh tế mà họ có, và ấn bản USA Today mới ra hôm đó. Tôi hối hận vì quyết định rời bỏ giới kinh doanh, phút cũng chưa từng, nhưng tôi vẫn còn ham muốn muốn biết những xu hướng hành.

      Khi tôi rời khỏi tiệm sách, tôi hưng phấn huýt sáo, bởi tôi chưa bao giờ thấy tốt hơn khi có trong tay kế hoạch.



      ***


      Tối hôm đó, tôi ăn tối trong quán bar của khách sạn. Tôi ngồi ngoài ban công và gọi ly bia và burger phô mai với khoai tây chiên, mà tôi thấy ngon hơn cả những cái burger phô mai và khoai tây chiên mình từng ăn qua. Tôi gọi thêm ly bia sau khi ăn sạch đĩa thức ăn của mình và nhâm nhi nó trong khi ngắm mặt trời lặn xuống mặt biển Ấn Độ Dương. Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn trong thành phố Malé thắp sáng cả vùng trời.

      Tôi tha thẩn vào trong và ngồi vào quầy bar. Có rất nhiều khách chơi bi-a hoặc ném phi tiêu. Họ dường như là tổ hợp giữa thương gia vận com-lê và các phi công mặc áo sơ-mi tay ngắn có in tên và logo của hãng hàng của họ. ràng nơi đây rất ư là thiếu thốn phái nữ, khiến tôi khỏi có chút hụt hẫng, vì sau ba mươi ngày đơn độc, tôi hơn cả hứng khởi nếu có thể phát ra nàng ngồi ở quầy bar.

      Tôi uống thêm ly bia và rồi kết thúc buổi tối của mình và trở về phòng. Trước khi ngủ, tôi lật ra quyển sách dạy xây nhà và liệt kê tỉ mỉ loạt tất cả những thứ cần thiết.



      ***


      Sáng hôm sau tôi tắm rửa và gọi cà phê với bữa sáng từ dịch vụ phòng. Tôi cần phải ra đến vũng tàu đậu trong vòng mười lăm phút, vì vậy tôi nhét những thứ mua từ tiệm sách vào trong túi xách và trả phòng.

      Cơ trưởng Forrester đợi tôi. "Chào buổi sáng," ông . "Sẵn sàng rồi chứ?"

      "Rồi." Tôi theo ông leo qua cửa máy bay và lần nữa ngồi vào trong ghế cạnh ông và thắt dây an toàn và quan sát ông thực các bước quy trình chuẩn bị bay.

      "Tôi liên lạc vài nơi," ông . "Tôi có thể mua giúp cậu gỗ xây nhà mà cậu muốn. Người đàn ông mà tôi bàn chuyện họ đốn chúng cho cậu. Cậu có thể đưa cho tôi danh sách những thứ cậu muốn ? Nhưng có lẽ phải đến tuần sau mới có. Như vậy được chứ?"

      "Chắc chắn rồi." Tôi lấy ra tờ giấy từ trong túi quần mình. "Đây là danh sách mọi thứ mà tôi cần. Bác cứ việc gửi hóa đơn đến địa chỉ email của tôi. Trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, tiền được chuyển vào tài khoản của bác."

      Ông nhìn tôi cách kỳ quặc và , "Chính xác là cậu làm nghề gì vậy, con trai?"

      "Công ty mạng," tôi , vội trả lời. Vì nguyên nhân nào đó - có lẽ là do ông giúp đỡ tôi rất nhiều và rất tử tế - việc ông cho rằng tôi kiếm tiền bằng nghề buôn thuốc phiện hay là những hoạt động mờ ám nào đó quan trọng với tôi. "Nhưng tôi còn trong ngành nữa. Tôi bán hết cổ phần của mình trong công ty trước khi đến đây."

      "Vậy là cậu có cổ đông à?"

      "Tôi có ba cổ đông." Scott và tôi cùng trưởng thành với nhau; cậu ta chuyển đến ở đối diện nhà tôi lúc chúng tôi mới học lớp . Tôi quen Tim và Andrew năm đầu tiên ở UCLA (9) . Bốn chúng tôi cùng hợp tác gầy dựng công ty sau khi tốt nghiệp, chuyên bán các chuyên mục quảng cáo mạng. Chúng tôi đăng ký tên miền và lợi dụng lãi suất thấp và lòng tin của thị trường. Mọi người mà chúng tôi biết đều đua nhau để mở ra những ý tưởng có quy mô lớn tiếp theo và chúng tôi cũng hăng máu tham gia vào đội ngũ đào vàng theo dòng Internet hệt như họ.

      "Công ty cậu hẳn là phải thành công lắm."

      "Cũng tốt," tôi .

      Công ty này phải là mạo hiểm kinh doanh mạng đầu tiên của tôi. Tôi rất thành công trong việc buôn bán eBay, trước khi trang đấu giá mạng đó chính thức được đưa vào trào lưu chính. trong những thứ đầu tiên tôi bán được là bộ sưu tập búp bê Barbie cũ của chị tôi. Tôi đề xuất phân chia sáu-bốn và bán trọn bộ với giá năm trăm đô la. Quá dễ dàng - chỉ cần có vài cái bấm chuột thôi - và kể từ đó tôi bị nó thu hút.

      Tôi dùng những ngày cuối tuần thu thập những quảng cáo báo và lái xe đến những căn nhà rao bán, thu mua tất cả những thứ mà tôi nghĩ có thể bán lấy lời. Căn phòng trong ký túc xá của mình có chỗ chứa, nên tôi chuyển hết tất cả về nhà mẹ và trữ nó trong phòng ngủ trước đây của mình hoặc là trong gara hoặc là bất cứ đâu tôi có thể chất đồ. Mẹ tôi tái hôn ba năm sau khi cha tôi qua đời - với thằng cha khốn nạn mà tôi ưa hay tin tưởng gì từ cái nhìn đầu tiên - và mớ hàng tồn kho của tôi làm lão ta điên tiết. Tôi bảo với ông ta tôi trả tiền thế chấp nhà nếu ông ta thôi lằng nhằng nữa, và bởi vì bản thân ông ta thường xuyên bị thất nghiệp, ông ta khôn ngoan chấp nhận. Về sau, lão ta ngoan ngoãn ngậm miệng.

      Tôi tin nổi mình kiếm được bao nhiêu là tiền trong năm học cuối ở đại học. Hầu như mỗi tháng số tiền tôi kiếm được vượt quá hai mươi ngàn đô la, và lý do duy nhất mà tôi kiếm được nhiều hơn là bởi ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng đồng hồ thôi. Thành tích của tôi ở trường luôn rất tốt, nhưng tôi thường phải thức thâu đêm để cân bằng giữa công việc làm ăn và hoàn tất bài học và bài tập được giao của khóa học.

      Sau khi tốt nghiệp với chứng chỉ kinh doanh, tôi quyết định mình muốn mở rộng làm ăn, kinh doanh gì đó trong quy mô lớn. Thứ gì đó mà đòi hỏi công việc thu mua và trữ kho số lượng hàng hóa quá lớn như vậy. Bán những chuyên mục quảng cáo mạng dường như là đáp án hoàn hảo nhất, và tôi tham gia lực lượng cùng Scott, Tim, và Andrew, những người cũng đồng chí hướng như tôi. Đó là sai lầm đầu tiên mà tôi làm.

      Như những người mới mở đầu, chúng tôi bỏ ra chín mươi phần trăm những ngày làm việc suốt mười lăm tiếng đồng hồ của mình năm đầu tiên để cố gắng tạo ra uy tín cho công ty. Uy tín cho công ty vẫn chưa sản xuất ra thứ gì. Chúng tôi xông xáo theo đuổi đầu tư mạo hiểm, và các nhà đầu tư còn kịp để dâng hiến vốn cho chúng tôi. Họ dường như chút ngần ngại liều lĩnh đầu tư cho chúng tôi, và tại sao họ lại chứ? Chúng tôi là bốn ngôi sao lên tràn đầy tự tin, và có học thức cao với dự án kinh doanh tài tình. Hơn nữa, càng tổn hại gì khi tờ báo kinh tế quốc gia gán cho chúng tôi cái danh hiệu "bốn chàng trai cần phải cảnh giác."

      Chúng tôi đổ rất nhiều tiền vốn vào gian văn phòng của mình và đề nghị của Scott là chúng tôi bao giờ được xuất trước công chúng trong trang phục gì ngoài com-lê và cra-vát, ngay cả những ngày cuối tuần. Tôi chán ghét điều đó, và lớn tiếng phản đối, nhưng đa số thắng thiểu số, và bỗng dưng tất cả bọn tôi đều phải trang hoàng như mấy ông giám đốc ngân hàng.

      Những chiếc xe đẹp đẽ và các bữa ăn trưa và ăn tối tiếp khách là thứ tiếp theo. Mấy thứ này tôi cũng ghét tuốt. Tôi chỉ muốn ngồi trước máy vi tính làm việc. Sáng tạo. Chứ phải giới thiệu với mọi người công ty chúng tôi trở nên hùng mạnh thế nào. lần nữa, tôi lại bị thua phiếu, và tôi mua chiếc BMW và đậu chiếc xe tải của mình trong gara của mẹ.

      Với tôi, tất cả chẳng khác nào bức màn giả dối che đậy . Chúng tôi bắt đầu có những trận tranh chấp nóng nảy, và cuối cùng tôi bảo họ hãy mua hết cổ phần của tôi. Chúng tôi nâng vốn thương nghiệp lên số tiền lớn khủng khiếp vào thời điểm đó, và tôi cầu lấy ba triệu đô la. Họ nghĩ tôi bị điên, và ngay cả Scott còn kéo tôi sang bên và cố khuyên can tôi bỏ ý định; tôi nghĩ cậu ta thấy áy náy. Nhưng tôi có dự cảm xấu về chiều hướng phát triển lúc bấy giờ của công ty và chỉ muốn dứt ra thôi. Tôi có sẵn rất nhiều tiền trong ngân hàng rồi, và thêm vào ba triệu đô la nữa đồng nghĩa với việc tôi có thể bất kì đâu và làm những gì mình muốn.

      Giọng của cơ trưởng Forrester cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi. "Những cổ đông này của cậu có biết cậu ở đâu ?" ông hỏi.

      "," tôi , bởi vì tôi hơi đâu với họ làm chi. Tôi biết mình có bao giờ gặp lại mấy người đó nữa . Ngay cả Scott, đứa bạn thời thơ ấu của tôi. Cậu ta chính là người thay đổi nhiều nhất, và những thôi thúc của cậu ta thường dẫn đến những quyết định doanh nghiệp rủi ro nhất. Cậu ta có đầy mục tiêu lớn lao, nhưng tôi vô cùng nghi ngờ khả năng có thể thực chúng của cậu ta.

      "Nghe có vẻ như công ty làm ăn khấm khá lắm," ông . "Có hối hận ?"

      Có đôi khi tôi nghĩ đến những triệu đô la mà mình bỏ lỡ. tờ báo địa phương đăng bản tin về chúng tôi, và họ liệt kê chi tiết mọi thứ: lương tháng, tài sản, thu nhập ước lượng của chúng tôi. Như thể chúng tôi có thừa tiền để đốt vậy. Chẳng giúp được tí nào khi họ chụp ảnh văn phòng của chúng tôi và trong những bức đó là ảnh Scott đứng cạnh chiếc Range Rover của cậu ta. Bất thình lình, ai cũng biết về việc kinh doanh của chúng tôi. Và buồn cười làm sao cái cách mọi người thay đổi thái độ với mình khi họ biết mình có tiền. Cái cách mà họ xử như thể mình nợ họ phần tiền trong đó và xứng đáng được quyền giữ tất cả cho riêng mình chỉ bởi vì số tiền quá nhiều. Chị của tôi là người đầu tiên đòi hỏi. Chị ấy bảo nếu phải vì chị ấy cho tôi bán bộ búp bê Barbie của chị, tôi thể nào có thành tựu như bây giờ. là vớ vẩn, và cả hai chúng tôi đều hiểu điều đó, nhưng dù thế, tôi vẫn cho chị ấy tiền, nghĩ rằng đấy chỉ là lời cầu lần thôi. Đó là sai lầm thứ hai của tôi.

      ". hề hối hận," tôi .

      Lúc chúng tôi đến đảo, tôi mang đồ dự trữ mới đến bãi biển, phần lớn là thức ăn và nước và nhiên liệu cho cái bếp lò. Tôi cười khi mở thùng chứa thức ăn đóng hộp và vật dụng vệ sinh và chú ý thấy bộ kính lặn ống thở và chân vịt được nhét bên cạnh chúng. "Này," tôi . "Tôi có ý nhờ bác chuẩn bị mấy thứ này giúp. Bác hẳn là đọc được suy nghĩ của tôi rồi."

      "Tôi nghĩ cậu có thể dùng đến chúng. Vùng biển này là trong những nơi tuyệt vời nhất thế giới để lặn đấy."

      Tôi nhớ được lần cuối cùng ai đó làm việc gì chu đáo cho tôi đến vậy, và tôi cảm thấy nghẹn ngào cách kỳ cục. "Ừ. Rất tuyệt."

      Ông nhìn quanh mấy cái thùng và , "Được rồi. Đây là tất cả rồi. Tôi quay trở lại trong vòng tuần nữa cùng với gỗ xây dựng và công cụ của cậu. Tôi mang tất cả những thứ tôi có thể và chuyển số còn lại đến cho cậu chừng nào cậu cần đến."

      "Cám ơn," tôi . "Tôi vô cùng cảm kích bác về những gì bác làm cho tôi."

      Ông cười và , "Có chi đâu, con trai."

      Chúng tôi bắt tay nhau và sau khi ông cất cánh, tôi dõi theo ông cho đến khi ông chỉ còn là hạt bụi bầu trời.



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (9) Viết tắt của University of California, Los Angeles.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7 - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Nhật Ký

      18 Tháng sáu, 1999

      Tôi mê mẩn bơi lặn trong phá phần lớn thời gian suốt hai ngày qua, chỉ ngưng lại những lúc bầy cá heo kéo đến chơi. Mọi thứ trông ràng hơn khi tôi nhìn xuyên qua mặt nạ. Màu sắc của các đàn cá sặc sỡ hơn và tôi có thể nhìn thấy những thứ mà trước đây mình thể, như là những đường sọc hoặc những đặc điểm khác. Tôi bạo gan bơi ra ngoài dãy đá ngầm san hô vài lần. Màu sắc của nước tối dần và khi nó còn màu xanh nhạt nữa, tôi biết mình ra đến vùng biển sâu. Nó làm tôi thấy hồi hộp vì tôi nhớ đến lời cảnh báo về lũ cá mập.

      Tôi đọc hết năm chương đầu trong quyển dạy xây nhà mà tôi mua ở Malé và phát họa ra vài bản mẫu. Tôi nóng lòng được bắt tay vào làm việc. Ngày mai tôi tìm nơi để dựng nhà.



      19 Tháng sáu, 1999

      Tôi thể chờ đến lúc có tất cả vật liệu để dựng nhà, bởi vì tôi tìm được vị trí tuyệt vời trong rừng. Nó quá xa nơi tôi cắm trại bãi biển, và những cây cối bao quanh có thể che chắn ngôi nhà phần nào khỏi những cơn bão, chỉ cần có cây nào ngã thẳng xuống nhà tôi là được. Tôi phải dọn dẹp sạch số thực vật quanh đó, nhiệm vụ mệt lả người, nhưng tôi cũng bắt tay vào dùng cái xẻng để đào lên những cây bụi thấp.



      20 Tháng sáu, 1999

      Tôi thấy con cá mập hôm nay. Tôi lặn biển sau khi ăn trưa và lặn hơn tiếng ở gần dãy đá ngầm cho đến khi nó bơi đến ngay bên cạnh tôi. Tôi nghĩ nó là con cá mập san hô. Tôi phải cố gắng hết sức mới có thể trấn áp cơn hoảng loạn.



      ***


      Tôi giật nảy mình khi điện thoại vệ tinh reo lên. Lý do duy nhất mà tôi nghe được tiếng reo của nó là vì tôi vào trong lều để lấy cái áo thun từ túi xách của mình khi cú điện thoại gọi vào. Tôi quen nghe tiếng điện thoại - tôi quen nghe tiếng gì khác ngoài thanh sóng vỗ - và phải giây sau tôi mới hiểu ra chuyện gì diễn ra. Tôi xoay xở tìm được chiếc điện thoại, bị chôn vùi dưới đống quần áo của tôi, và tôi chộp lấy nó trước khi ông cúp máy. Màn hình FORRESTER.

      "Xin chào," tôi .

      "Ồ, tốt. Nó kết nối được," ông .

      "Ờ, bộ bác nghĩ nó kết nối được sao?" Tôi hỏi.

      "Người bán cho tôi nó có thể hơi thất thường."

      "Ồ. Thôi được. Tôi lưu ý chuyện này." Tôi hẳn quá lo lắng về chuyện điện thoại có thể lúc nào cũng dùng được. Những chuyến trở về lục địa là chiếc lưới an toàn của tôi. Ngay cả nếu có chuyện gì xảy ra - nếu tôi bị bệnh hoặc bị thương - tôi biết thủy phi cơ thế nào cũng quay lại đón tôi. Tôi chuyển chiếc điện thoại to đùng sang tai bên kia. "Có chuyện gì?"

      "Áp suất khí quyển giảm xuống. Tối nay có bão đấy. có gì quá dữ dội, có gì cậu thể chống đỡ. Chỉ là tôi muốn cậu bị stress và nghĩ rằng tôi bỏ mặc cậu ở đó để cậu chịu đựng mình. có mưa nhiều. Gió mạnh. Nhưng gì quá tệ đâu."

      "Cám ơn bác báo trước cho tôi."

      " gì. Gỗ và công cụ của cậu sẵn sàng vào ngày mai. Sáng mai tôi chở chúng đến cho cậu."

      "Tiền chuyển bình thường chứ?" Tôi hy vọng ông nghe ra băn khoăn trong giọng của tôi như tôi nhận thấy.

      "Tiền cậu chuyển luôn vào tài khoản tốt cả," ông . " cần phải lo. Mai tôi gặp lại cậu. Bảo trọng tối nay nhé."

      "Cám ơn. Tôi ."



      ***


      Buổi tối hôm đó, sau khi mặt trời lặn, gió bắt đầu trở mạnh và nước biển gợn sóng cuồn cuộn trong phá. Sấm chớp đánh xẹt ngang bầu trời và tôi gần như có thể cảm nhận được giảm tuột trong áp suất khí quyển. Tôi hồi hộp chờ đợi, và khi mũi giùi của cơn bão ập tới, tôi quan sát tấm nylon các phía của cái lều gợn sóng và căng ra ở các đường may nối, nhưng may mắn làm sao, mọi thứ vẫn giữ chắc và sau vài tiếng đồng hồ, cơn bão rút . Đó là đêm tệ nhất mà tôi từng trải qua từ lúc đến đảo sống tới giờ, bởi tôi cảm thấy mình yếu đuối và hoàn toàn phải phó thác số mệnh cho tự nhiên.

      Biết đâu trước thời điểm cơn bão kế tiếp kéo đến, tôi xây gần xong nơi trú thân được trang bị tốt hơn để chống lại những gì mà Mẹ Thiên Nhiên dành sẵn cho tôi.



      ***


      Tôi ngồi bãi biển ăn sáng khi nghe thấy thanh o o của động cơ. Lúc chiếc thủy phi cơ đáp xuống phá, tôi lội nước ra đó và chúng tôi bỏ nửa tiếng tiếp theo để dỡ xuống tất cả vật liệu xây dựng từ khoang chứa hành lý. Khi mà chúng tôi khuân vác hết mọi thứ lên bờ, ông , "Chính xác là cậu định dựng nhà mình thế nào?"

      "Từ từ, và mò mẫm bằng vô số thử nghiệm và lỗi sai," tôi . "Tôi mua quyển sách. Nó giúp ích được đôi chút, tôi mong là vậy."

      "Chỉ là cậu định sống ở đây bao lâu nữa? nhé, tôi ngờ rằng cậu có thể kéo dài lâu đến vậy đấy. Nhưng có vẻ như cậu rất thích nơi này," ông , cười thầm. "Thế nên bây giờ tôi thấy hơi tò mò."

      " biết nữa. Có vấn đề gì nếu tôi ở đây? Visa của tôi có giới hạn thời gian. Theo bác người ta có để ý nếu tôi vẫn còn sống ở đây?"

      "Chà, như vậy họ cũng phải tìm ra cậu trước . Hầu như các thủy phi cơ đều bay thẳng đường tới khu nghỉ mát luôn. Nếu có ai bay đến lân cận đây phải có lý do để họ ra xa đến tận vùng giáp ranh phía bắc này. Giả sử như họ bay ngang qua đây, thế họ vẫn phải quyết định xem cậu có giá trị gì để họ dừng lại . Đa số phi công chắc tốn công kiểm tra lại đâu, . Cũng phải họ chưa từng thấy du khách ghé chơi các hòn đảo người thế này. Họ chỉ ở lâu như cậu thôi. Trừ khi cậu đứng bãi biển với ngọn lửa bùng cháy làm tín hiệu và chữ SOS to đùng được vẽ cát, phi công mất công điều tra đâu."

      Tôi gật đầu. "Vậy được."

      "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi," ông .

      "Tôi nghĩ mình tiếp tục ở lại đây cho đến khi có được lý do thích đáng để rời nơi khác."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8 - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Xây nhà mình dễ dàng chút nào. Tôi phải ngừng lại thường xuyên để tham khảo quyển sách nằm mở toang mọi lúc, có đôi khi tôi còn gãi đầu, theo đúng nghĩa của nó, trong khi cố tính toán bước tiếp theo nên làm gì. Tôi có ai giúp cố định mấy tấm ván, vì vậy tôi đành phải chế ra hệ thống sử dụng mấy gốc cây chống đỡ bên cạnh những phần được dựng khung để giữ chặt chúng yên vị. Tôi biết mình bị bao nhiêu vết thương vụn vặt mỗi khi trong mấy tấm ván gỗ đập vào đầu tôi hay đổ xuống chân tôi.

      Công việc nhạt nhẽo và khó nhọc, nhưng nó cũng khiến tôi thấy bực dọc gì mấy. Trong khi làm việc, tôi để cho tâm trí mình lan man, và nhiều lúc, khi tôi lôi đồng hồ từ túi quần ra, tôi tin nổi bao nhiêu tiếng trôi qua. Tôi chưa bao giờ làm việc gì đòi hỏi nhiều thể lực thế này, và mỗi ngày cơ thịt tôi nhức nhói thêm ở nhiều vị trí khác. ngày kia, thân thể tôi đau nhức đến mức tôi gần như nhấc nổi tay qua đầu khi tôi nghỉ giải lao chút để bơi. Nhưng đau nhức của cơ bắp dần phai , và tôi có tiến triển công việc chậm chạp, nhưng đều đặn.

      Mấy tuần lễ trôi qua, tôi càng lúc càng dùng nhiều thời gian ở trong rừng hơn. Tôi còn chú ý đến bầy muỗi, nhện, và cả khí oi bức nữa. Tôi rất hay làm việc đến khi trời tối mịt và bọn chuột kéo ra, nhưng ngay cả chúng cũng còn làm tôi thấy khó chịu mấy.

      Tôi nhớ cảm giác sửng sốt của mình khi lần đầu tiên nhận ra, bằng cách nào đó, tôi biến đổi đống gỗ vác vào trong rừng từng cây từng cây , thành thứ gì đó bắt đầu thành hình của ngôi nhà.



      ***


      Vào giữa tháng mười, tôi cầm điện thoại vệ tinh lên, ấn vào nút FORRESTER. Khi ông bắt máy, lời đầu tiên ông là, "Mọi thứ ổn cả chứ?"

      "Ừ," tôi trả lời. "Mọi thứ tốt cả. Phải là tuyệt vời mới đúng. Tôi chỉ muốn báo với bác là tháng này tôi muốn ghé thăm lục địa. Tôi hy vọng có thể đọc danh sách những thứ tôi cần qua điện thoại cho bác và bác có thể mang chúng đến cho tôi. Nếu được ở lại đây chơi tiếng hay gì đó."

      "Chắc rồi," ông . "Cho tôi biết những thứ cậu cần ."

      "Tôi cần thêm gỗ xây là chắc chắn rồi. Tôi cũng còn rất ít đinh và ốc vít. Ồ, và còn keo gỗ nữa. Đáng lẽ tôi nên sử dụng nó từ đầu. Còn về những thứ khác, bác cứ mang đến những thứ như thường lệ. Có lẽ là thêm nhiều thức ăn chút. Gần đây tôi rất hay đói."

      "Được rồi," ông . "Gỗ và thức ăn. Tôi có thể làm chuyện này."

      "Cám ơn bác. Gặp lại bác sau."



      ***


      Khi thủy phi cơ hạ cánh xuống phá mấy ngày sau, tôi gần như thể kìm chế hưng phấn của mình. phải là vì tôi có khách đến thăm - hẳn là vậy - bởi vì vào thời điểm đó, độc trở nên tự nhiên với tôi. Chắc rồi, tôi thấy an tâm khi biết rằng sống hoang đảo suốt năm tháng trời qua biến tôi thành sĩ quái dị hay gì đó. Tôi vẫn còn khao khát được có người bè bạn và chuyện trò. Nhưng tôi muốn khoe với ai đó cái nhà mà tôi tự mình hai tay dựng nên. Tôi thấy tự hào về thành quả mà mình đạt được đến giờ, mặc dù, nhìn tới nhìn lui cái kiến trúc gỗ này cũng có gì ấn tượng. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tạo ra thứ gì đó có thể chạm vào được. Có thể quan sát nó từ tất cả các góc độ. vòng quanh chu vi của nó. Bước vào trong nó và được bao bọc trong bốn bức tường .

      Tôi lội nước ra ngoài chỗ máy bay. Ông bắt tay tôi và vỗ lên lưng tôi. "Đáng lẽ nên mang cho cậu cây kéo, con trai ạ," ông , cười hô hố. "Có vẻ như cậu cần cắt tóc rồi đấy."

      Lần trước qua đêm ở lục địa, tôi bỏ qua cắt tóc. Tôi hoàn toàn có ý định tới chỗ cắt tóc, nhưng rồi quyết định thà ngồi ở quầy bar suốt buổi chiều để uống rượu với đám du khách từ Đức còn hơn. Nỗ lực chịu thua kém ai của tôi dẫn đến kết quả tôi bất tỉnh nhân trong phòng khách sạn của mình và ngủ mê mệt luôn đến sáng sớm hôm sau. Khi tôi tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, tôi thề bao giờ uống rượu nữa.

      Tôi chải tay qua mái tóc bờm xờm của mình. Tôi mua cái gương trong tiệm quà lưu niệm của khách sạn, và cố gắng cạo râu thường xuyên hơn, nhưng lúc này râu ria lởm chởm mặt tôi phải tích tụ ít nhất tuần rồi. "Ừ, thời gian này, tôi được chải chuốt cho lắm.

      "Ài, ai mà quan tâm chứ," ông .

      "Hiển nhiên là phải tôi rồi," tôi , cười. " Tiền chuyển..."

      "...Bình thường chứ gì? Được hết. Tiền chuyển vào ổn cả," ông . "Nào. Chúng ta dỡ mớ hàng này ra thôi. Tôi muốn xem cậu làm được những gì rồi kể từ lần trước tôi đến đây."



      ***


      Sau khi mọi thứ lần nữa được chất đầy bãi biển, tôi dẫn ông vào trong nội địa đảo. Tôi quay người lại và theo dõi nét mặt ông khi chúng tôi tới chỗ căn nhà. Mắt ông mở to ra, và tôi có thể thấy thành quả của tôi vượt ngoài dự kiến của ông. Ông vòng xung quanh ngôi nhà. "Tôi tin nổi cậu tự mình dựng nó đấy," ông . "Tôi rất ấn tượng đấy."

      "Lúc đầu tiến triển chậm lắm, nhưng rồi tôi bắt đầu nhanh tay hơn. Dựng khung nhà là giai đoạn khó nhất. Tôi ráp chúng từng bộ phận đất, nhưng sau đó lại có ai để giúp giữ chúng vào vị trí với nhau. Nhưng tôi nghĩ ra cách giải quyết."

      "Cậu làm rất tốt," ông , lấy cánh tay lau mồ hôi mặt. "Cậu dựng được pháo đài của riêng mình trong khu rừng này."

      "Chà, pháo đài cơ đấy," tôi , cười ha hả.

      "Tôi nghĩ bọn đàn ông chúng ta có bao giờ bỏ được cái khát vọng có được cái pháo đài của riêng mình."

      ". Tôi nghĩ là bao giờ."



      ***


      Tôi quyết định làm cá cho bữa tối. Chẳng mấy chốc có mấy con cá cắn câu và tôi làm sạch ba con có kích cỡ vừa đủ, và lúc sau thôi, chúng xèo xèo trong chảo rán. "Tôi giúp gì được ?" Ông hỏi, hạ thân người tầm cỡ của mình xuống đất gần cái bếp lò cắm trại.

      " cần đâu, cám ơn. Tôi gần xong cả rồi." Chú ý thấy ông dường như ngồi được thoải mái cho lắm, tôi . "Lẽ ra tôi nên bảo bác mang theo mấy cái ghế gấp. Xin lỗi nhé."

      "Được cả mà," ông . "Chỉ là tôi già hơn cậu ba mươi tuổi thôi. Xương cốt của tôi còn khoan dung được như xưa."

      Tôi cho đầy nước vào cái chảo và khi nó sôi lên, tôi mở cái túi nhựa và đổ vào chảo khoai tây hình sò sấy khô. Khi cá gần chín, tôi xúc chúng ra khỏi chảo, mở nắp hộp đậu hà lan, và đổ hết vào chảo, cho thêm ít nước. Lúc khoai tây nấu xong, đậu cũng được hâm đủ nóng.

      "Ở đây yên tĩnh," ông . "Tôi quá quen với những khu nghỉ mát, và làn người ồ ạt quanh đó. Những tiếng ồn huyên náo."

      "Tôi quen thế này rồi," tôi . "Tôi thích khi phải nghe thấy thanh nào khác ngoài tiếng sóng vỗ."

      Tôi đảo khoai tây, bưng chảo xuống bếp, và đậy nắp lên chảo. Đậu cũng sôi rồi, nên tôi tắt luôn lò bếp, và múc đồ ăn ra đĩa, đưa đĩa cho ông. "Cám ơn," ông .

      Tôi ngồi xuống cạnh ông và chúng tôi ăn. "Gần đây cậu có gọi điện cho gia đình mình ?" Ông hỏi.

      Tôi lắc đầu. "Tôi chưa hề liên lạc với họ từ lúc rời khỏi nhà."

      "Coi bộ giữa cậu và gia đình phải bất hòa dữ lắm."

      " phải là bất hòa. Chỉ là họ thèm quan tâm thôi." Giọng điệu tôi nghe như thằng nhóc vị thành niên ương bướng lúc ra lời đó, và ông nhận ra điểm đó ngay.

      "Tôi tin chắc họ có quan tâm cậu."

      Tôi đặt đĩa xuống và dùng mu bàn tay chùi miệng; khăn ăn chưa bao giờ được đưa vào danh sách vật dụng cần thiết của tôi cả. "Vào tháng ba năm 1999, công ty của tôi quyên góp số tiền để tân trang dàn máy tính cho trường công lập ở khu vực dân cư có thu nhập thấp. Chúng tôi luôn nhận được rất nhiều đơn xin tiền quyên góp, nhưng ai muốn chấp nhận quyên góp cho ngôi trường này cả. Các cổ đông của tôi đều rằng nó có đủ tiếng tăm. Song, tôi vận động cật lực cho nó, và rốt cuộc họ cũng đồng ý, chắc là do quá chán ngán phải nghe tôi lằng nhằng mãi về nó ."

      Ông đặt cái đĩa sạch trơn của mình xuống.

      "Bác ăn nữa ?" Tôi hỏi. "Vẫn còn ít đấy."

      " cần đâu, cám ơn," ông . " tiếp ."

      "Hiệu trưởng và giáo viên ở ngôi trường đó hết sức cảm kích và muốn đưa mục trao tặng chi phiếu vào phần của buổi lễ tập trung toàn trường. Tôi sắp xếp cho phóng viên và nhiếp ảnh gia có mặt ở đó khi chúng tôi chính thức trao tặng tấm chi phiếu. Tôi đoán bọn trẻ khoái chí lắm khi thấy ảnh mình đăng báo và tôi phải bị mấy cổ đông chỉ trích mãi nữa bởi sắp xếp này cũng coi như là chút quảng cáo cho thiên hạ biết đến công ty chúng tôi.

      "Vì mẹ tôi là người mua cho tôi chiếc máy tính đầu tiên, tôi nghĩ bà và cha dượng của tôi có thể muốn đến tham dự. Tôi tự hào về những gì mà công ty mình làm. Tôi hy vọng rằng số tiền quyên góp đó khơi dậy cảm hứng hứng thú của bọn trẻ với vi tính như tôi thuở ấy. Tôi để lại tin nhắn trong hộp thoại của mẹ tôi, cho bà biết chi tiết về thời gian và địa điểm buổi lễ được tổ chức, nhưng tôi nhận được trả lời nào của bà. Bà và cha dượng của tôi rất hay du lịch, thế nên tôi đảm bảo bà nhận được tin đúng lúc. Lúc đó tôi phải làm việc liên tục ngừng nghỉ và cũng lâu gặp mặt bà." Tôi ngập ngừng giây, bởi vì tôi chắc mình muốn kể tất cả cho ông, nhưng do nguyên nhân nào đó mà tôi cảm thấy rất dễ để tâm với ông. "Tôi ưa cha dượng của tôi. Ông ta kết hôn với mẹ tôi ba năm sau khi cha tôi mất, và chúng tôi chưa bao giờ hòa hợp được với nhau.

      "Dù sao , tôi nhận được trả lời của mẹ, nhưng vào ngày tổ chức buổi lễ ở trường, tôi phát thấy bà và cha dượng của tôi ngồi trong hàng ghế khách mời. Cảm giác của tôi lúc đó tuyệt vời, bác biết ?"

      Ông gật đầu.

      "Khi đám đông rút bớt và học sinh bắt đầu tản ra trở về lớp học, tôi tới chỗ họ. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình làm được việc có giá trị và trông thấy họ ở đó càng làm tôi thấy sung sướng hơn. Thế nhưng, đáng lẽ tôi phải đoán trước được là có chuyện gì đó. Cha dượng của tôi cười và mẹ tôi có vẻ bồn chồn. Hóa ra họ đường ra sân bay, chuẩn bị bắt chuyến bay tới Hawaii. Nhưng có vấn đề với số tiền tôi chuyển vào tài khoản họ hàng tháng. Vấn đề là họ vẫn chưa nhận được món tiền đó."

      "Tháng nào cậu cũng chuyển tiền cho họ à?"

      Tôi gật đầu. "Cha dượng của tôi làm suốt hai năm rồi. Ông ta tìm được công việc nào hợp với mình cả, ông ta bảo thế. Lúc đó, tôi phải chi trả tiền thế chấp nhà hàng tháng cho họ rồi, nhưng ông ta gọi tôi ra riêng và bảo rằng có lẽ tốt hơn nếu tôi chuyển số tiền nhất định vào tài khoản hai người họ đứng tên mỗi tháng và họ nhận phần chi trả tiền thế chấp nhà và các chi phí khác. 'Tốt hơn cho con,' ông ta với tôi vậy đấy. Tôi muốn, nhưng tôi lo lắng cho mẹ. Bà làm quản lý trong bộ phận chăm sóc khách hàng, và công việc của bà rất cực. Tôi biết được từ chị , mẹ nhận thêm nhiều ca làm việc. Nếu tiền bạc vẫn còn chật hẹp cho họ, ngay cả khi còn phải chi trả khoản tiền thế chấp nhà, tôi thắc mắc cha dượng của tôi dùng tiền vào việc gì. Tôi ghét cái ý nghĩ mẹ tôi phải tăng ca làm thêm giờ mà vẫn đủ tiền chi tiêu, vì vậy tôi đồng ý, mặc dù số tiền hàng tháng mà ông ta đề nghị phải là quá thể.

      "Đó là ngày đầu tiên của tháng và tôi biết chuyện gì xảy ra, nhưng mục tiền chuyển tự động mà tôi sắp đặt chuyển vào như bình thường. Trước giờ tiền đều được chuyển tốt cả, vì thế mẹ và cha dượng của tôi đứng đó trong phòng thể dục vắng tanh của nhà trường và chờ trong khi tôi gọi điện đến ngân hàng. Hiển nhiên là cố kỹ thuật nào đấy và họ sửa lỗi ngay qua điện thoại."

      "À," ông . "Giờ tôi hiểu tại sao cậu cứ luôn hỏi chuyện đó."

      "Cha dượng của tôi rời ngay nhưng mẹ tôi lần lữa ở lại. Bà cám ơn tôi về số tiền và rằng bà rất tự hào về những gì mà công ty của tôi cống hiến cho trường, và tự hào về tôi. Bà ôm tôi và khi bà lui lại, trong mắt bà rưng rưng nước mắt. Rồi bà tạm biệt và vội đuổi theo cha dượng của tôi."

      "Tôi xin lỗi."

      "Họ hoàn toàn đến buổi lễ vì tôi. Họ chỉ vì bản thân mình và tiền thôi. Đó là tất cả giá trị của tôi với họ - nguồn thu nhập. Con người ta tiếp tục nhận vào chỉ cần mình tiếp tục dâng hiến cho họ. Chị tôi cũng hệt như vậy. Thoạt đầu, mọi người thấy biết ơn về những món quà tặng. Rồi họ bắt đầu đòi hỏi chúng. Sau đó họ dường như tức giận khi tôi cho họ nhiều hơn. Như thể họ xứng đáng phải có và bực tức với tôi khi tôi còn phải chờ họ cầu. Vài ngày trước khi tôi rời khỏi California, tôi hủy bỏ các mục tiền chuyển tự động. Tôi trả dứt điểm tiền thế chấp nhà cho mẹ để bà luôn có mái che đầu cho mình."

      "Mẹ cậu có biết cậu ở đây ?" Ông hỏi.

      "Có. Nhưng bà là người duy nhất biết được. Tôi cảm thấy như thằng khốn nạn nếu làm cho bà lo lắng cho tôi. Tôi gặp bà sau giờ làm việc, ngay trước khi tôi đến đây và kể hết với bà về kế hoạch của tôi. Tôi rằng mình để lại quyển nhật ký và nếu có ai muốn tìm tôi, họ có thể lần theo dấu tôi đến Maldives. Còn về sau đó, tôi biết họ chắc thể tìm ra được tôi. Tôi bảo với bà rằng số tiền mà tôi chuyển cho bà hàng tháng bây giờ được đưa vào tài khoản chỉ đứng tên bà và tôi, và số tiền có sẵn đó nếu có ngày bà muốn rời bỏ gã chồng của bà. Nó đòi hỏi hai chữ ký để có thể rút tiền, của bà và của người đàn ông tên là Brian Donahue, trong những vị giáo sư của tôi ở đại học. Ông là người duy nhất tôi tin tưởng. Tôi gọi về ngân hàng từ phòng khách sạn trong lần thu gom hàng dự trữ mới rồi. Cho đến giờ, vẫn chưa có đợt rút tiền nào cả, tức là bà vẫn chọn lão ta, cũng tốt thôi. Tình vượt qua tiền bạc hử?"

      "Nó nên là như vậy," ông .

      "Nhưng nếu có bao giờ bà muốn rời ông ta, bà có thể làm vậy." Chị của tôi - người bao giờ chịu ngừng vòi vĩnh tiền bạc - nhận được số tiền gộp lại cuối cùng, và tôi chút áy náy khi chấm dứt nguồn cung cấp cho chị ta. Số tiền đó đủ lớn và nếu chị ta tiêu xài sạch hết, chị ta chỉ có thể trách bản thân mình thôi. Hôn nhân của chị ta cũng tốt đẹp cỡ như của mẹ tôi vậy, và tôi muốn nhìn vẻ mặt của chồng chị ta khi ta nhận ra còn có tiền từ trời rơi xuống nào nữa.

      "Những gì cậu làm rất đáng ngưỡng mộ," ông . "Nhưng cậu cảm thấy như thế là thiệt thòi à? Cậu là người phải rời bỏ tất cả."

      Tôi nhún vai. "Có lẽ. Nhưng thế này cũng đủ rồi. Ít ra bây giờ là vậy."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9 - Owen
      Dịch: gauthichdocsach

      Tôi phát ra cái hang động vào tháng giêng. lạ lùng, trong thời gian tám tháng sống đảo, tôi hề chú ý thấy nó. Tôi tình cờ nhìn xuống lúc ngang qua, và đống củi khô và lá cây mục nát bị thổi lấp lối ra vào bắt mắt tôi.

      Tôi dọn chúng và thận trọng thò tay vào, mò mẫm thử bên trong. Tôi quay ra bờ biển và trở lại với cái đèn pin, rồi bò lê tới trước đủ để thò hết đầu vào trong. Nó có mùi mốc meo và tôi nhận ra cái hang thế nào. Tôi phải kẹp cái đèn pin dưới cánh tay mình và luồn lách bụng vào trong. gian trong đây to hơn cái lều hai người của tôi bao nhiêu. có gì thú vị cả, chỉ toàn là lá cây. Có thứ gì đó chậm rãi bò đất, nhưng lúc tôi chiếu đèn pin tới, nó chạy vọt . Tôi chiếu sáng đèn lên trần hang động, cầu mong mình nhìn thấy hàng trăm con dơi treo ngược đó. May mắn làm sao, có gì đầu tôi ngoài vài con nhện nâu khổng lồ mà tôi vẫn chưa thể quen được. Phải là tôi rất may mắn bởi trong đó có dơi, vì nếu hang động đó là nơi mà bầy dơi cư trú, tôi hẳn là bò thẳng ngay vào trong bãi toàn phân là phân của chúng rồi.

      Tôi bò ra khỏi hang động và đứng dậy, hít thở sâu để làm vơi bớt cái mùi mốc meo còn vương lại trong mũi tôi. có lý do gì để phải tr lại đó cả, tôi nghĩ vậy.

      Hoàn toàn có lý do nào cả.



      ***


      Trong bốn tháng kế tiếp, tôi tập trung vào việc hoàn tất dựng ngôi nhà. Tôi bao giờ có thể gọi mình là người thợ mộc giỏi giang, nhưng lúc ngôi nhà thành hình tôi cảm thấy như mình làm rất tốt, nhất là bản thân chưa trải qua huấn luyện nào. Ngôi nhà có hai phòng, nối giữa hai căn phòng là cánh cửa. Sàn gỗ khô cứng, chân đất cảm giác quá xù xì, vì vậy tôi bỏ nhiều giờ để đánh nhẵn nó bằng tay, làm mòn hết tờ giấy nhám này đến tờ khác. Tôi phải lợp lá làm mái che vì tôi muốn tiết kiệm gỗ để đóng tường và sàn, nhưng tôi vẫn có đủ để dựng sườn xà nhà, rồi tôi phủ những lớp lá cọ xếp chồng lên nhau. Tôi chuyển hết mọi vật dụng của mình vào trong nhà, và tôi thử ngủ trong đó vài đêm, nhưng tôi thấy thích ngủ trong chiếc lều của mình bãi biển và lắng nghe tiếng sóng vỗ đập hơn. thanh về đêm rất khác lúc ngủ trong nhà. Luôn có tiếng vo ve từ bầy côn trùng và tiếng sột soạt của bọn chuột. Rất, rất nhiều chuột. phải là khủng khiếp gì, nhưng tôi vẫn thích tiếng sóng biển hơn.

      Bây giờ là mùa khô và thời tiết khá ôn hòa, do đó tôi biết khả năng ngôi nhà có thể kiên cố chống đỡ bão táp thế nào. Do trời mưa nhiều như lúc trước, tôi phải phụ thuộc vào nước được máy bay chuyên chở đến đây nhiều hơn hẳn các tháng trước. Và cứ mỗi ba mươi ngày hay gì đó, khi tôi nghe thấy tiếng động cơ thủy phi cơ, tôi tươi cười vì nó đồng nghĩa với việc tôi có người bầu bạn cùng dùng bữa tối.

      Những lúc tôi dựng nhà, tôi ở trong nước, bơi cự ly dài. nghi ngờ gì nữa, đây là thời gian thân hình tôi rắn chắc nhất cả đời mình. Tôi có thể bơi lâu mà bị hụt hơi, và tôi cảm thấy mình mạnh khỏe hơn bao giờ hết. Tôi biết mình lên cân, và trong đó chủ yếu là cơ bắp.

      Còn những lúc bơi đường dài tôi lặn biển. Cuối cùng, tôi cũng bắt đầu thấy thoải mái bơi trong vùng biển sâu ngoài dãy san hô. Có quá nhiều thứ để chiêm ngưỡng mà có đôi khi tôi mạo hiểm lặn xuống tầng nước sâu hơn của đại dương, nơi màu nước biển xanh nhạt chuyển sang tối, tôi quên bẵng mất mình cũng là sinh vật trong chuỗi thức ăn. Đó là vào trong những ngày như thế mà tôi có cơ hội trải nghiệm cuộc gặp gỡ thực đáng kinh ngạc, dù rằng lúc mới đầu tình cờ liếc nhìn thấy nó từ bên khóe mắt, tôi kinh sợ đến cứng đơ cả người, tin chắc rằng mình bị nuốt sống bởi sinh vật đồ sộ này.

      Tôi thình lình nhận ra nó là con cá mập voi, to lớn đến đáng sợ nhưng hứng thú ăn thứ gì ngoài sinh vật phù du. Nó hẳn là phải dài đến bốn mươi hay năm mươi foot (12,2m - 15,2m), và tôi bơi sát cạnh nó, tay đặt lên thân nó. Nó bơi lướt trong nước, miệng há ra cho tới khi nó quay đầu và bơi . Tôi dõi theo nó bơi , tin chắc rằng những gì mình vừa thấy phải là thứ mà ai cũng có cơ hội thấy được.



      ***


      Vào tháng năm, ngay trước khi mùa mưa bắt đầu lần nữa, tôi quyết định muốn vào lục địa chơi. Tôi cần phải cắt tóc; tôi ngại để tóc dài, nhưng nó dài đến mức liên tục vướng víu vào mắt tôi và làm cho gáy tôi nhễ nhại mồ hôi. Thêm vào đó, tôi rất thèm cái burger phô mai và bia, và tôi cảm thấy muốn được tắm dưới vòi sen thực thụ và ngủ chiếc giường êm ái để thay đổi chút.

      Và đó là lần đầu tiên trong cả năm ròng, tôi bắt đầu suy nghĩ rằng có lẽ đến lúc tôi phải suy tính đến chuyện gì mình muốn làm tiếp theo.



      ***


      Check-in phòng khách sạn xong, tôi cắt tóc và rồi ghé qua tiệm chuyên buôn bán dụng cụ và vật dụng để mua thêm đinh và ốc vít trữ sẵn, phòng trường hợp tôi cần phải sửa chữa ngôi nhà. Tôi lang thang đường phố Malé lúc, chỉ quan sát dòng người qua lại. Tôi có thể chỉ ra ai là dân địa phương, ai là du khách và khác biệt giữa du khách với những người xa xứ cách dễ dàng vào thời điểm đó, chỉ bằng lối ăn mặc của họ. Dân địa phương hay mặc áo thun có in logo thương mại, trong khi du khách mặc những bộ đồ tắm sặc sỡ hoặc quần áo có in logo của khu nghỉ mát của họ. Những người xa xứ dường như luôn mặc quần áo sờn và phai màu, và mấy người mà tôi bắt chuyện thường có kinh nghiệm du hành rộng rãi quanh khắp Châu Á.

      Tôi quay về khách sạn để cất đồ mua trước khi trở xuống quán bar ở dưới tầng trệt. Tôi ngồi bên trong thay vì ở bàn ngoài ban công tôi hay ngồi bởi trời mưa. Thời tiết trùng khớp với tâm trạng của tôi, hờ hững và có chút chán nản. Tôi bảo mình hãy thôi cái trò này .

      "Xin chào, Owen." Dì hầu bàn, người phụ nữ bản xứ trông cỡ tuổi mẹ tôi, đặt tấm thực đơn và chai bia lên bàn trước mặt tôi.

      Tôi mỉm cười với dì. "Chào, Donna."

      " gặp cậu thời gian rồi đấy," dì ấy . "Mém tí nữa tôi nhận ra cậu với cái đầu tóc ngắn kia. Cậu trốn ở đâu đấy?"

      "Ồ, dì biết đấy. Chỉ vơ vẩn lang thang đảo này nọ thôi." Tôi chưa bao giờ hòn đảo nào, và Donna cũng hề hỏi tới.

      "Burger và khoai tây chiên?" Dì hỏi.

      "Đúng rồi," tôi . "Cám ơn."

      Dì ấy cầm tấm thực đơn lên và , " có ngay."



      ***


      Sau khi ăn xong, tôi đẩy đĩa ra. Lúc Donna đến dọn đĩa, tôi chuyển vị trí đến cái ghế trống ở quầy bar, mong rằng thêm vài ly bia nữa có thể làm tâm trạng tôi tốt hơn chút. Nơi này đêm nay chật kín người, và tôi may mắn khi giành được chỗ ngồi. trong những phi công lái thủy phi cơ mà tôi làm quen vài tháng trước ngang qua.

      "Có hứng thú chơi ván bi-a ?" ta hỏi.

      "Có lẽ để chút nữa," tôi . Tôi có hứng chơi; chính xác là tôi có hứng làm gì cả. Có lẽ giờ đây ngôi nhà hoàn thành rồi, tôi cần phải tìm ra mục tiêu mới, cái đích để phấn đấu, để chiếm trọn thời gian và tâm trí của tôi. Tôi chắc cái hoang đảo kia còn có thể cho tôi điều đó. Càng nản lòng là tôi chắc chắn chính xác thứ tôi tìm là gì. Nhưng bất kể có quyết định thế nào, tôi cũng cần phải nhanh chóng tính toán.

      Tôi uống ngụm bia và nhìn quanh. ngồi ở cuối quầy bar thu hút chú ý của tôi. Tôi nghe được ta gì, nhưng cười khanh khách và còn dùng tay để mô tả đầy nhiệt tình, xoay đầu qua lại hệt như ấy kể chuyện cho những người ngồi cả hai bên . Tôi nhớ được lần cuối cùng mình gặp mặt người có vẻ vui sướng hồn nhiên đến thế là bao giờ.

      Lần cuối cùng mà tôi vui vẻ giống như thế là lúc nào?

      Tôi lén liếc nhìn quan sát và để ý thấy cái cách đặc biệt chăm chú đến gã tóc vàng ngồi bên phải. Cái cách đặt tay lên vai ta và xô cái. hẳn là đùa giỡn, bởi vì mỉm cười với ta và ta cười đáp lại. Tôi nhìn xuống ly bia của mình. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy lẻ loi và đó là độc liên quan gì đến việc tôi ngày đêm sống mình hoang đảo.

      Nốc thêm hai ly bia, tôi thấy người lâng lâng sảng khoái và cảm thấy khá lên chút. Nhưng khuya lắm rồi và tôi nghĩ tốt hơn là nên ngừng ở đây trong khi mình còn chút tỉnh táo. đánh giấc đời và phủi bỏ hết cái tâm tình chó chết mà mình vùng vẫy trong đó. Hy vọng rằng mặt trời chiếu sáng rực rỡ khi tôi thức dậy. Tôi định tính tiền ngồi ở cuối quầy bar ngồi vào chiếc ghế vừa được bỏ trống cạnh tôi.

      "Chào," . "Có ai ngồi đây ? Chỗ tôi ngồi nãy giờ có chút chật chội quá. Và hơi bị khó gọi bartender (10) tới."

      ấy có giọng người , làm tôi hơi ngạc nhiên, và trông trạc tuổi tôi, có lẽ hơn chút. Với con , đôi khi cũng hơi khó đoán. Hai má hơi rám nắng, mắt màu xanh lục, và mái tóc vàng của buộc thành chùm đuôi gà.

      " có," tôi . "Cứ tự nhiên." Ly của gần hết. "Tôi mời ly được ?"

      "Được chứ. Nhưng mà tôi cũng chỉ nên uống thêm ly nữa thôi," , cười. "Tôi ngà ngà say rồi."

      Tôi ra dấu cho bartender mang thêm chầu bia đến cho chúng tôi. "Tôi là Owen."

      "Calia." đưa tay ra và bắt tay tôi.

      "Rất vui được gặp ," tôi . " từ đâu đến?"

      "Surrey (11) ," . " thị trấn gọi là Farnham. Tôi ở đây hai tuần rồi, đến thăm người bạn làm việc ở trong mấy khu nghỉ mát. Khoảng thời gian tuyệt vời. Còn ."

      "California."

      "Vừa mới đến hay chuẩn bị về?"

      Tôi lắc đầu. "Đều phải. Tôi sống hòn đảo. Tôi trở về lục địa để thu gom vật dụng và lương thực dự trữ."

      nhìn tôi kỳ quái. " cần đồ dự trữ làm gì? Khu nghỉ mát có tất cả mọi thứ mà cần còn gì."

      "Tôi hẳn là sống ở khu nghỉ mát. Hòn đảo của tôi khá là...hoang vắng."

      Mắt trợn trừng. "Nó hoàn toàn có người ở à? Tôi nghe rằng có thể đến những hòn đảo như thế chơi. Họ chuẩn bị giỏ picnic và mọi thứ cho mình."

      Tôi cười. "Chà, với tôi nó lâu hơn là chuyến du ngoạn ngày."

      "Bao lâu?"

      "Chừng năm rồi."

      " sống hoang đảo suốt cả năm? Chỉ mình thôi? Tự nguyện à?"

      Tuyệt. Khi ấy như thế làm tôi nghe giống như thằng bệnh hoạn. "Ừ," tôi . "Tôi chỉ cảm thấy muốn nghỉ ngơi, trốn tránh đời thời gian." Tôi nhún vai.

      "Wow," .

      Tôi biết ấy có thể hiểu rằng có cái gì đó về nơi xa xôi hẻo lánh như thế kêu gọi tôi. Rằng tôi có nguyên nhân để muốn được độc mình. Và bất thình lình tôi nhận ra rằng tôi muốn ấy nghĩ mình quái gở. "Tôi muốn thách đấu với bản thân. Thử xem mình có thể làm được ."

      nhìn tôi và mỉm cười. "Chà, tôi thấy điều đó hay."

      " chứ?" Tôi hỏi. Tâm tình của tôi cải thiện tốt hơn trong từng giây.

      "." nghiêng người tới và giọng thầm bí . "Có phải đó là lý do ghé bar trong khi ở đây ? Để vớ theo nàng cùng với lương thực dự trữ của ?"

      Dường như ấy tò mò, và vô cùng nghiêm túc, khiến tôi lắc đầu và bật cười. " có đâu," tôi . "Bình thường tôi còn đủ may mắn để gặp được nào ở đây nữa là." Nhất là xinh đẹp như . "Thế nên phải cám ơn xuất để tôi có thể chiêm ngưỡng thay vì bọn đàn ông thô kệch," tôi .

      Tôi có thể ngửi thấy hương nước hoa của , và ngồi quá sát với ở cái quầy bar chật ních người này, cánh tay hai chúng tôi gần chạm vào nhau, gợi lên trong tôi đủ thứ cảm xúc. Có thể tôi xa lánh đại đa số người, nhưng gần đây tôi thường hay đặc biệt nhung nhớ đến các .

      "Rất sẵn lòng," . mỉm cười, và tôi dám chắc nhưng tôi nghĩ mình phát thấy tầng đỏ hồng ửng lên . "Tôi biết việc này bạo gan bằng sống hoang đảo mình, nhưng tôi chuyển đến Kenya (12) mùa thu này."

      "Sao lại chọn Châu Phi?" Tôi hỏi.

      "Tôi gia nhập vào phái đoàn tình nguyện. Tôi muốn có nhiều kinh nghiệm mới mẻ, nhưng đồng thời tôi cũng muốn giúp đỡ con người. Tôi vừa tốt nghiệp đại học, nhưng muốn ru rú sau cái bàn làm việc văn phòng. Ý tôi là, nó có ý nghĩa gì chứ?" Càng , càng trở nên nồng nhiệt hơn. Giọng lớn hơn chút, kiên định hơn chút. nhìn vào mắt tôi và . " có biết có hơn triệu trẻ em bị mồ côi cha mẹ vì bệnh AIDS ở Kenya ?"

      "," tôi . "Tôi biết."

      " đấy. Và phần lớn bọn trẻ phải bỏ học khi chỉ mới mười tuổi để tìm công việc làm để có thể nuôi nấng các em trai em của mình." lắc đầu. " đáng thương làm sao. Có quá nhiều người cần đến giúp đỡ. Nếu tôi có thể làm gì đó để thay đổi cuộc sống của dù chỉ người trong số họ, điều đó hoàn toàn xứng đáng. Đặc biệt là nếu người đó là đứa trẻ."

      Tôi ngưỡng mộ khát vọng nhiệt thành được giúp đỡ người của , như tôi và ý nguyện xa lánh mọi người của mình. "Tôi cho rằng những gì dự tính làm rất đáng ca ngợi," tôi . " sống ở đâu?"

      " người tình nguyện khác và tôi cùng đội. Chúng tôi sống trong khu tập thể trong làng."

      "An toàn chứ?"

      "Người điều phối tình nguyện viên quả quyết với chúng tôi như vậy," . "Tôi tốt mà."

      "Khi nào rời khỏi đây để về nhà?" Tôi hỏi.

      " ra ngày mai là tôi bay rồi."

      "Ồ," Tôi , gật gù. Dĩ nhiên là thế rồi. Chứ bằng sao ấy lại ngồi trong quầy bar của khách sạn sân bay? " hẳn là sẵn sàng để về nhà rồi."

      nhún vai. "Tôi vẫn còn cả mùa hè trước mắt. tình mà tôi cũng chắc mình làm gì với quãng thời gian rảnh rỗi này. Tôi có thể tìm việc làm, nhưng như vậy chỉ có thể là công việc tạm thời, bởi vì tôi phải rời trong ba tháng nữa."

      Trong khi ấy , tôi chợt nhận ra mình có thể liếc nhìn vào trong chỗ áo trễ xuống của ấy. Chỉ chút thôi, nhưng cũng đủ để nhắc tôi biết bao lâu rồi tôi có quan hệ tình dục. Đó là điều cuối cùng trong trí óc tôi lúc mới rời khỏi California, nhưng bây giờ có vẻ như nó vượt lên và trở thành điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi thức dậy vào mỗi buổi sáng. Và nhiều lần trong ngày. Và lần nữa khi đến đêm.

      Có lẽ đó là tại sao tôi , " với tôi ."

      "Đến đảo của à?"

      "Ừ. Sao lại ?"

      chút ngập ngừng. "Có lẽ tôi ."

      Tôi đoán chừng ấy chỉ cố cứng thôi, và nàng chắc hẳn là trưng cái nụ cười đẹp chết người kia với hàng tá những gã trai khác. "Chắc rồi," tôi , cười ha hả. "Chừng nào thấy rồi tôi tin." Dáng vẻ chút thô kệch. Thực tế ấy có vẻ khá là mảnh mai. Gần như là mỏng manh. Thẳng thắn mà , tôi thể hình dung được ấy sống hoang đảo hay là ở Châu Phi hay là bất kì nơi đâu mảy may tí nguyên thủy.

      bật cười và , " nên chưa chi giả định rồi. Cuộc sống của tôi tạm thời thiếu vắng yếu tố phiêu lưu đấy."

      "Vậy ra phiêu lưu là thứ theo đuổi?" Tôi hỏi.

      "Trong số những thứ khác," .

      vậy là có ý gì? Jesus, xem ra tôi yếu tay nghề cua rồi. Lỡ như tôi hoàn toàn mất năng lực xác định xem có hứng thú với mình phải làm sao đây? Tôi thấy mình ngớ ngẩn nếu tôi coi trọng lời ta và hóa ra ấy chỉ đùa giỡn thôi. Tôi quyết định bắt thóp ấy và xem coi ấy có thú nhận rằng thể nào ấy có thể cùng với tôi đến sống ở hòn đảo hoang xa xôi. " biết ở đó có phòng vệ sinh chứ?"

      Trán ấy nhăn lại có chút bàng hoàng, nhưng chỉ trong giây thôi. " có phòng vệ sinh?"

      " có, bởi thế đừng trách tôi báo trước. Tôi có túi tắm ngoài trời - ra cũng tệ lắm - nhưng có nước máy đâu. có điện. có tiện nghi đại nào cả."

      "Nếu tôi thấy phiền nhiễu vì thiếu thốn những thứ đó, tôi đến Châu Phi rồi, đúng nào?"

      " đúng, Vậy thôi được. Coi như tôi chính thức mời đến đó . Đến đó thăm thú và ở chơi bao lâu tùy ý . Tôi có cái điện thoại vệ tinh và phi công sẵn sàng có thể đến để đưa về Malé bất cứ lúc nào. Gặp tôi ở ngoài vũng tàu đậu thủy phi cơ sáng mai lúc chín giờ."

      "Tôi đến, Owen."

      "Ờ, dù sao cũng rất vui được gặp ."

      Tôi tính tiền hóa đơn của mình và trở về phòng. Trước khi ngủ, tôi cầm điện thoại lên. Khi nghe tiếng bíp của hộp thư thoại, tôi , "Tôi mời theo tôi đến đảo chơi. ấy chắc xuất đâu. Ý tôi là, làm gì có chuyện điên rồ đến thế, phải ? Nhưng chỉ là để phòng trước, tôi tự hỏi biết bác có thể mang dư thêm số đồ dùng và lương thực dự trữ ." Tôi ngừng lại, nhận ra giọng điệu của mình ngốc nghếch cỡ nào. Ông chắc chắn thương hại mà nhìn tôi sáng mai khi thấy tôi bơ vơ mình đứng chờ cầu tàu như thằng đàn ông thất bại. "Tôi nghĩ lại rồi, thôi, cần nữa. Vậy , bai." Tôi cúp máy.

      thể nào có chuyện ta ra vũng tàu đậu gặp tôi sáng mai đâu. Nhưng tôi cứ thao thức ngủ được vì tôi thể ngăn cái suy nghĩ rằng tuyệt vời biết bao nếu ấy đến.



      ***


      Sáng hôm sau tôi tắm rửa và thu dọn đồ đạc. Tôi đứng đợi ở ngoài cầu tàu vài phút trước chín giờ, và đó là lần đầu tiên trong gần cả năm qua mà tôi thấy chút phấn khởi khi đáp thủy phi cơ. Tôi cảm nhận đợt sóng đơn khác ập tới, và đột nhiên quãng thời gian tôi sống đảo dường như trở nên vô nghĩa.

      Tôi thấy ấy lúc tôi quay người để cầm túi xách của mình lên. Tôi đứng thẳng dậy và dõi theo bước tới chỗ tôi, kéo theo vali cỡ trung lăn bánh xe bằng tay và tay kia nắm chặt chiếc quai của cái hòm đựng ghita. mặc quần soóc và chiếc áo thun màu hồng đậm, và tóc buông xõa.

      thể nào.

      Khi tới chỗ tôi, tôi mỉm cười và , "Chà, tôi sai rồi. thích mạo hiểm hơn tôi nghĩ."

      cười đáp lại. "Tôi bảo đừng có vội đưa ra giả định mà."

      "Có lẽ tôi nên nghe lời ." Tôi thể tin được mình sung sướng đến mức nào. Đúng là tôi rất thích được mình, nhưng vẫn có những lúc tôi ao ước có người bè bạn, nhất là người như ấy. biết tí gì về tôi, thế mà vẫn có hứng thú cùng với tôi. Chuyện như thế từ lâu rồi xảy ra.

      Song tôi còn cười được nữa khi để ý thấy gã trai tóc vàng ngồi cạnh ở quầy bar tối qua tới chỗ chúng tôi, đeo vai cái ba lô to đùng và xách theo cái túi xách.

      Quái quỷ gì thế này?

      ấy chú ý thấy tôi nhìn qua vai mình và xoay người. "Ồ, đó là James," . "Cậu ấy lo lắng có thể là tay giết người hàng loạt và rằng cậu tuyệt đối để tôi đến hòn đảo bản đồ mình. ngại cậu ấy cùng với chúng ta chứ nhỉ?"

      , có đấy. Tương đối. Nhưng tôi hiểu. Nếu tôi là người bạn đồng hành của , tôi cũng đồng ý để mình với người lạ. ", hề," tôi . Tôi cố để lộ ra thất vọng. "Tôi ngại đâu."

      toét miệng cười tươi tắn với tôi và tôi mừng là nhận ra cảm giác của tôi.

      "Nhưng tôi phải là kẻ giết người hàng loạt đâu."

      "Thế tốt," phấn khởi . "Tôi đảm bảo cho James biết."

      Gã trai tóc vàng đến chỗ chúng tôi. Cậu ta đặt túi xuống và đưa tay ra. "James Reed. Rất vui được gặp . Nghe bảo tụi tôi làm quen với môi trường sống nguyên sơ thời gian. đừng lo. Tôi dễ thích ứng lắm. Và cũng rất may. Chị tôi thuộc tuýp con hiếm hoi quan tâm đến mấy thứ xa hoa."

      Chị ?

      Và chỉ có thế thôi, tâm trạng vui vẻ của tôi lập tức trở lại. Tôi nhớ đến tương tác giữa hai người ở quầy bar. Cái lối cậu ta cười rộ lên và mỉm cười khi bị ấy chọc ghẹo. Tôi nhầm lẫn nó thành tán tỉnh, nhưng bây giờ tôi hiểu ra họ chỉ là đôi chị em thương, hòa thuận với nhau. Tất nhiên là cậu ta thể nào để chị mình mình rồi.

      "Tôi cũng rất hân hạnh được gặp cậu," tôi , bắt tay cậu ta cách hơi bị quá sức nhiệt tình. James trông có vẻ hơn Calia vài tuổi, nhưng cậu ta cao gần bằng tôi, và rất rắn chắc. "Tôi rất vui khi hai bạn quyết định cùng với tôi," tôi , giờ đây biết hai người họ có quan hệ ruột thịt. "Có người cùng đồng hành vui hơn."

      "Chúng ta sắp bay chứ?" James hỏi.

      "Ừ," tôi . Tôi chỉ tay. "Cậu thấy người đàn ông ở đằng kia ? Cái người vừa tới chỗ chúng ta vừa ăn donut ấy? Đó là cơ trưởng Forrester. Bác ấy là phi công của chúng ta. Cậu thích bác ấy cho xem."

      "May là tôi bỏ mặc cái tin thoại huyên thuyên tùm lum của cậu," cơ trưởng Forrester khi ông đến gần bọn tôi. "Tôi tưởng cậu bảo chỉ có người thôi chứ."

      "Thay đổi kế hoạch," tôi . "Đây là Calia và em trai của ấy, James."

      "Em trai à?" Ông nhìn tôi đầy thâm ý và tôi quay mặt , mong rằng Calia chú ý thấy. "Hân hạnh được gặp hai người," ông , bắt tay cả hai.

      Ông vẫn còn lén cười thầm khi tôi theo ông đến cửa máy bay.

      "Ôi trời, vì Chúa. Bác thôi ngay ," tôi .

      "Biết làm sao được," ông . "Tôi chưa từng gặp ai mong muốn có người bầu bạn nhiều như cậu đấy, con trai. Tôi thấy vui cho cậu. đấy." Ông mở tung cửa ra, quay người lại, và thở dài, lắc đầu. "Tiếc làm sao, nàng xấu quá."

      Lần này, tôi là người bật cười.



      ***


      Tôi ngồi ở ghế lái phụ. James và Calia ngồi kế nhau và tôi ngồi ở dãy ghế bên cạnh cách họ lối giữa. Rất khó để có thể nghe được gì qua tiếng ồn của động cơ, cho nên tôi hầu như chỉ quan sát họ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ và chỉ trỏ này nọ cho nhau xem. Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến chị của mình, và chúng tôi gần gũi với nhau giống như thế lúc còn bé.

      Lúc hạ cánh, James phụ khuân vác mọi thứ lên bờ. Tôi thấy mừng vì mình gọi nhắn ông chuẩn bị dư ra lương thực và vật dụng cần thiết. Tôi vẫn còn ít thức ăn dự trữ, nhưng chúng tôi chắc chắn cần thêm nước và những thứ cơ bản mà luôn cần phải bổ sung thêm, như là nhiên liệu cho lò bếp và đồ dùng bằng giấy.

      "Số này chắc đủ để các cậu dùng trong ba mươi ngày. Lần tới mang hàng đến, tôi thêm nhiều hơn số lượng cho mỗi thứ."

      "Được," tôi . Tôi bắt tay ông. "Gặp lại bác trong ba mươi ngày nữa."



      ***


      Việc đầu tiên tôi làm khi chỉ còn lại ba chúng tôi là dẫn Calia và James tới xem ngôi nhà của mình. James có vẻ rất thích thú, lướt tay dọc theo các bức tường và mở đóng cánh cửa nối giữa hai căn phòng. " tự xây tất cả sao?" Cậu hỏi. "Mất bao lâu?"

      " dưới chín tháng."

      " có ngủ ở đây ?"

      "Đôi khi. Tôi xây ngôi nhà này chủ yếu là để có nơi trú thân tránh những cơn bão hay ập tới vào mùa mưa. Nhưng hai người có thể ngủ trong lều - ngủ ở gần bãi biển mát mẻ hơn và thoải mái hơn. Tôi ngại ngủ trong nhà."

      "Đỉnh lắm đấy, bạn."

      "Cám ơn."

      Chúng tôi trở ra bãi biển. Dường như James mê tít rồi, nhưng Calia lặng thinh và tôi lo rằng chừng ấy hối hận quyết định đến hòn đảo hoang này. "Tôi biết ở đây khá là nguyên thủy," tôi . "Nhưng có nhiều thứ để làm lắm. Chúng ta có thể lặn biển và bơi. Tôi có sách và tạp chí. Bầy cá heo sắp sửa kéo tới rồi. thích chúng cho xem."

      "Tôi nghĩ nơi này rất tuyệt vời," Calia , làm tôi sửng sốt.

      "Vậy sao?"

      "Ừ. Các khu nghỉ mát năm sao phải là thứ tô điểm nên vẻ đẹp của những nơi thế này. Tôi thích nhất khi chúng chưa bị bàn tay của con người nhúng vào. James và tôi luôn thích thú với những nơi nằm ngoài phạm vi đường mòn bị con người giẫm đạp hơn."

      "Hai người rất nhiều nơi?" Tôi hỏi.

      "Nhiều lắm," . "Thời gian học đại học, mỗi mùa hè tôi đều chọn ra địa điểm mới để khám phá. nơi nào đó khác thường. James cũng rất thích. Đến Maldives là đề xuất của nó. Giờ chúng tôi mới chính thức được cảm thụ vẻ đẹp nơi đây."

      "Calia và tôi có chút máu khoái lang thang đây đó," James .

      "Trước giờ chúng tôi vẫn luôn bốc đồng," Calia thêm vào.

      "Cả mẹ của bọn tôi còn biết phải làm gì với bọn tôi nữa là," James .

      "Mẹ biết phải làm gì với em có." Calia quay đầu về phía tôi như thể muốn giải bày. "Cha chúng tôi bỏ nhà ra lúc bọn tôi còn bé. rằng ông ta chỉ ra quán rượu thôi, và rồi bao giờ quay về nữa. Lão già khốn kiếp. Từ sau đó, James viễn vông tự coi mình là người đàn ông trụ cột trong nhà."

      "Em đúng người đàn ông duy nhất trong nhà."

      "Về mặt lý thuyết," Calia nhàng . "Lúc đó em chỉ mới mười tuổi thôi." nhìn tôi. "Đó hẳn là lý do tại sao bọn tôi luôn sẵn sàng thử thách những thứ mới lạ. Mẹ chúng tôi phải đảm nhận cả hai công việc cùng lúc để kiếm tiền nuôi chúng tôi và thường có mặt ở nhà. Chúng tôi trở nên hơi bị ngông cuồng."

      "Bà nghĩ thế nào về chuyện hai người đến đây?" Tôi . Tôi phỏng đoán họ gọi về nhà, báo tin mình thay đổi kế hoạch chuyến . "Hai đứa con độc nhất của mình sống đảo hoang ở nơi hẻo lánh người biết đến."

      Họ liếc nhìn nhau.

      "Bà mất bốn năm trước rồi," Calia . "Giờ chỉ còn mỗi James và tôi thôi."

      "Và người bác, trai của mẹ," James thêm vào. "Ông ấy là người giám hộ hợp pháp của tôi mãi cho đến vài tháng trước, lúc tôi lên mười tám. Nhưng ông ta còn hứng thú nào với chúng tôi nữa. đúng ra là chưa từng có."

      "Tôi xin lỗi," Tôi . Bỗng dưng tôi nhận thức ra điều quan trọng rằng Calia dọn đến Kenya để chăm sóc cho trẻ mồ côi trong khi, về cơ bản, chính cũng là đứa trẻ mồ côi. chừng cha ấy vẫn còn sống nhăn răng, nhưng Calia và James ràng từ lâu lắm rồi nhận được lợi ích gì từ người cha như ông ta.

      " sao," Calia . "Cả hai chúng tôi đều trưởng thành rồi. Mặc dù người trong đó chỉ mới vừa đủ," trêu đùa, chọc chọc chân James. "Bọn tôi cũng rất may mắn. Số tiền bảo hiểm nhân thọ đủ để chi trả tiền ăn học và dư ra chút tiền cho chúng tôi du lịch đó đây vài nơi. Rồi ngày nào đó chúng tôi ổn định cuộc sống."

      "Trước lúc đó, chị tôi còn phải cứu rỗi thế giới ," James , giọng điệu của cậu ấy, nửa châm chọc, nửa trìu mến.

      Tôi nhìn cậu cười với ấy và , "Như thế có gì sai."



      ***


      Cả ngày hôm đó chúng tôi bơi lội trong nước. Tôi cất vali và cây đàn ghita của Calia trong nhà, và tôi đưa về đó để thay đồ. Tôi đứng đợi ở bên ngoài và cố kiềm chế nhìn chằm chằm vào ấy lúc mở cửa và bước ra ngoài, mặc bộ đồ tắm bikini hai mảnh màu đen. Dáng khá là cao ráo, chừng năm foot bảy hay tám (1m7 hay 1m73) gì đấy, và đôi chân của dài xọc.

      theo tôi ra khỏi khu rừng về bãi biển. Tôi quét mắt nhìn quanh mặt biển, tìm kiếm vây cá. Bầy cá heo chắc sắp kéo đến rồi, và tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt của Calia khi gặp chúng lần đầu tiên. Chúng vẫn thôi làm tôi kinh ngạc, ngay cả sau năm trôi qua.

      James chỉ vào mặt nạ gắn ống thở lặn biển và chân vịt mà tôi để nằm cát. "Tôi mượn chúng có được ?" Cậu .

      "Được chứ. Cậu phải sửng sốt trước những gì cậu nhìn thấy cho xem." Tôi chỉ tay về hướng dãy đá ngầm. "Có hôm tôi nhìn thấy con cá mập voi ngoài đó. Tôi bơi chung với nó cho đến khi còn sức lực để bơi tiếp. Trải nghiệm đó hoàn toàn thể tin nổi."

      " điên cuồng," cậu , cúi xuống để nhặt chúng lên. "Cám ơn."

      "Cẩn thận đấy," tôi . "Bầy cá mập san hô để tâm đến cậu, nhưng thể trước được cậu có thể gặp thứ gì khác. Nhớ phải hết sức chú ý, được ?"

      "Được mà, bạn. Tôi chú ý."

      Calia và tôi dõi theo cậu ta xuống nước. Chẳng mấy chốc cậu ta bơi ra dãy đá ngầm san hô. Tôi lấy tay che mắt mình khỏi ánh nắng mặt trời chói chang. " còn bao lâu nữa," tôi .

      "Sắp có gì à?" hỏi.

      " biết ngay thôi."

      Chúng tôi cần phải đợi lâu khi tôi nhìn thấy cái vây cá đầu tiên. Calia cũng nhìn thấy nó, do tôi nghe tiếng đột ngột hít vào hơi.

      "Đó là gì vậy, Owen?" Hoảng sợ, nhìn ra dãy đá ngầm nơi James lặn, chuẩn bị hét lên bảo cậu ta nhanh chóng lên bờ.

      " sao đâu," tôi . "Là cá heo thôi. Chăm chú dõi theo cái vây đó . Rồi có thêm ba hoặc bốn cái nữa ngay tức ."

      "Nhìn kìa!" khi mấy con cá heo còn lại nổi lên mặt nước trong phá.

      " nào," tôi . Tôi bước chân tới bờ biển.

      theo sau tôi. "Chúng có bơi nếu chúng ta xuống nước?"

      " đâu. thích cho coi."

      thích mê, đúng như tôi đoán biết, và ngay cả James cũng tháo chân vịt và mặt nạ ra đủ lâu để làm quen với chúng. Tôi chỉ cho họ cách nhàng vuốt ve bụng của chúng thế nào khi chúng lật ngửa ra, và cách cho chúng chở bằng cách bám chặt vào vây của chúng. Calia cười ha hả khi chúng vẩy nước . "Ngày nào chúng cũng đến đây à?" hỏi.

      "Thường là hai lần ngày. Vào buổi sáng muộn và lần nữa vào buổi chiều. Tôi thấy áy náy những lúc có ở đây, bởi vì chúng chưa bao giờ lỡ cuộc viếng thăm nào cả," tôi . "Chúng là sinh vật thân thiện nhất mà tôi từng gặp."

      Khi bầy cá heo rời - cũng đột ngột như lúc chúng đến - Calia và tôi bơi trong phá lúc. Tôi nhìn thoáng qua bầu trời và biết đến giờ ăn trưa dựa vào vị trí của mặt trời. "Đói bụng chưa?" Tôi hỏi.

      " chút," .

      " thích ăn cá chứ?"

      "Chắn chắn rồi."

      đứng bên cạnh tôi trong nước sau khi tôi lấy cần câu từ trong nhà ra và ném câu. Trong khi chờ đợi cho cá cắn câu, tôi , "Cái tên Calia. lạ."

      đảo mắt. "Mẹ tôi đặt đấy."

      "Tôi chưa bao giờ nghe cái tên đó."

      "Nó có gốc từ cái tên thời Hy Lạp trung cổ, Kaleas, nghĩa là ' người lương thiện hoặc xinh đẹp.'"

      Tôi dừng việc quan sát dây câu của mình lúc để nhìn qua . "Mẹ chọn tên rất khéo, bởi vì cái tên đó hoàn toàn tương xứng với ."

      Lần này, thể nhầm lẫn được đôi gò má đỏ ửng lên của . nhìn qua tôi, mỉm cười, và , "Cám ơn, Owen."



      ***


      James vui thích khi được chơi với bầy cá heo, nhưng ngay khi chúng rời , cậu lập tức bơi trở ra dãy đá ngầm. Tôi phải hét lớn lên để kêu cậu ta trở vào sau khi bắt đủ cá cho bữa trưa.

      "Câu chuyện của là gì, Owen?" James hỏi trong lúc bọn tôi ăn. "Calia đến từ California và sống ở đây được năm rồi."

      " có câu chuyện gì cả. Chỉ cảm thấy muốn rời thôi," tôi . "Tôi quay về lục địa cũng khá thường xuyên nên thấy buồn chán bao giờ."

      "Nhưng có công việc làm à? Làm sao có thể chịu nổi chi phí mua lương thực và vật dụng, bạn? Còn chi phí chuyên chở của thủy phi cơ nữa chứ?"

      "James," Calia quở trách. "Đừng nhiều chuyện."

      " sao," tôi . Tôi quay lại phía James. "Tôi lập sẵn mọi kế hoạch. Chuẩn bị sẵn tiền. Tôi có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào."

      "Tức là cứ thế bỏ lại tất cả và đến đây à?"

      "Có thể vậy."

      Tôi suy nghĩ về việc tiếp theo mà mình muốn làm. Tôi cân nhắc và rồi vứt bỏ ngay gần cả nửa tá ý tưởng. có gì có vẻ đủ hứng thú để thuyết phục tôi bắt tay vào lập kế hoạch. Nhưng còn việc quay trở về California ngay cả cơ hội để đưa vào danh sách sơ tuyển cũng chưa hề có.

      "Tôi bơi đây," Calia tuyên bố. " với tôi nào, các chàng trai lười biếng."

      Tôi cảm thấy hơi uể oải sau bữa ăn, và ràng là James cũng vậy. Tôi thấy ngạc nhiên; tôi chưa từng thấy ai ăn trong lần nhiều như cậu ta. Có gì đó mách bảo tôi cậu ta vẫn còn chưa hết lớn đâu.

      "Em ra đó trong vài phút nữa, đợi bụng em êm xuống ," cậu .

      "Tôi cũng vậy," tôi lặp lại ý kiến của cậu. rời và tôi thể ngăn mình ngắm nhìn cặp mông của Calia trong cái mảnh bikini bé tí.

      James duỗi người ra cát. "Tôi biết nghĩ mình chỉ mời mỗi Calia, vì thế cám ơn ngại cho tôi bám theo," cậu .

      " có chi."

      "Tôi thể để chị ấy đến đây mình được."

      Mặc dù cậu ta chỉ mới mười tám, tôi có ấn tượng rằng James vô cùng nghiêm túc đảm nhiệm vai trò người bảo hộ của Calia. "Dĩ nhiên là rồi," tôi .

      "Và chị ấy rất muốn ."

      "Vậy à?" Tôi hỏi. Cố gắng giả cho giọng mình thản nhiên, như thể tôi quan tâm việc ấy có đến hay . Nhưng có gì đó trong tôi trồi lên khi cậu ấy điều đó.

      "Ừ. Chị ấy như thể đây là kinh nghiệm chỉ đến lần trong đời. Lần duy nhất tôi từng nghe chị ấy hào hứng đến vậy là khi chị kể về Châu Phi. Chị ấy Châu Phi."

      Tôi nhìn ra biển. Calia làm tư thế trồng chuối và nhào lộn mấy vòng, và rồi lặn xuống dưới mặt biển. Tôi chú ý thấy ấy rất hiếm khi chịu ngồi yên. cứ cựa quậy nhúc nhích luôn trong bữa ăn trưa và lúc nào cũng chạy nhảy. hẳn là nhìn thấy tôi quan sát bởi vì vòng hai bàn tay quanh miệng và hét lớn, "Nhanh lên!"

      James chậm rãi ngẩng đầu lên khi cậu ta nghe tiếng ấy. Để ý thấy chị mình kiên nhẫn chờ đợi chúng tôi nhập bọn, cậu , "Dậy luôn cho rồi. Chị ấy buông tha cho chúng ta đâu."

      " ấy lúc nào cũng hiếu động thế này à?" Tôi hỏi.

      Cậu bật cười và , "Lúc nào cũng vậy."



      Nhật Ký

      5 Tháng 6, 2001

      James và Calia ở đây được tuần. Tôi vẫn chưa hoàn toàn xác định tại sao Calia muốn đến đây. ấy thuyết phục em trai mình cùng theo, bởi vì thể nào cậu ta có thể để cho mình. tuyệt nếu phần nguyên nhân muốn đến đây là vì tôi.

      thích cá heo. James thích lặn biển. Còn tôi thấy mình vui vẻ hơn bao giờ hết.



      Nhật Ký

      7 Tháng 6, 2001

      Tôi nhường cái lều cho Calia và James, và mình ngủ trong nhà. Tôi bảo với họ rằng họ luôn được chào đón ngủ trong nhà với tôi, nhưng chiếc lều thoải mái hơn nhiều và ở trong nhà được thoải mái bằng, đặc biệt là về đêm. Biết đâu tôi có thể thuyết phục Calia ngủ lại qua đêm với tôi vào tối nào đó. Chắc là tôi chỉ có thể ảo tưởng thôi.



      Nhật Ký

      8 Tháng 6, 2001

      Calia và tôi bơi hôm nay. phải chỉ là bơi lượn lờ nghịch nước, như chúng tôi luôn làm, mà là thi bơi đường dài. ấy cũng thua kém khi chúng tôi bơi đua trong phá. Lúc chúng tôi rốt cuộc cũng dừng lại, cả hai đều thở hổn hển. Tôi chú ý thấy ngực phập phồng lên xuống với từng nhịp thở, và thể ngăn mình nhìn chằm chằm. bắt gặp cái nhìn của tôi. Tôi biết có, nhưng phản ứng như thể nó làm ngượng ngùng.

      Tôi chưa bao giờ quan hệ tình dục thời gian dài như vậy, và tôi cũng chưa từng hứng tình như thế này trong đời, ngay cả khi tôi lần đầu tiên biết về sex cũng như thế. Nhưng vì tôn trọng James, tôi quyến rũ chị cậu ấy ngay trước mặt cậu ta. Tình huống đó chỉ tổ gây khó xử cho đôi bên thôi.

      Nhưng nếu ấy là người dụ dỗ tôi trước, tôi chút ngần ngại.



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (10) Người phục vụ ở quầy rượu cũng như người pha chế rượu.

      (11) hạt ở miền Đông Nam nước .

      (12) Quốc gia Đông Phi. Thủ đô là Nairobi, quốc hiệu là Cộng Hòa Kenya. Ngôn ngữ thông dụng là tiếng và tiếng Swahili.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Nét mặt của Owen ngay bây giờ, trong lúc kể cho chúng tôi nghe về Calia và tình cảm của ta dành cho ấy, điều mà mong muốn có thể xảy ra giữa họ, khỏi làm tôi nhớ đến cảm xúc của mình đối với Anna. Cái cảm giác mà, trong khi thời gian trôi qua, tôi hy vọng giữa chúng tôi phát triển nào đó, dù cho nó nghe có vẻ mơ mộng hão huyền, bởi vì làm sao mà ấy có thể thấy gì ở tôi ngoài thằng nhóc? Làm sao ấy có thể tôi?

      Tôi nhớ trong quãng thời gian mình trưởng thành, tôi luôn quan sát , truy tìm dấu vết của thay đổi trong cái cách mà nhìn tôi hay trong ngôn từ mà . Bất cứ thứ gì có thể cho tôi biết rằng cũng có tình cảm với tôi như tôi có với . Chúng tôi luôn phải sống trong mối đe dọa rình rập về chuyện gì xấu có thể xảy đến, nhưng gì có thể xóa niềm hạnh phúc trong tôi vào cái ngày tôi phát Anna muốn tôi. Khi với tôi đây phải là tình đêm. Những ngày tháng sau đó trở nên dễ dàng hơn như thế nào bởi vì ấy là của tôi.

      Song tất cả dường như công bằng. Tôi tôi, nhưng thời gian chúng tôi được bên nhau, dù cho nó vô cùng hoàn hảo, cũng bị ngắt đoạn vì cả hai chúng tôi đều chết dần chết mòn. Tôi nhớ hình ảnh Anna trong bộ bikini màu vàng của , gầy đến nỗi tôi có thể thấy cả từng cái xương sườn. Tôi còn nhớ mùi tóc cháy khét của vào cái ngày tôi đốt hết cả tám inch (23,3cm) tóc. Cái nhìn trong đôi mắt vào hôm Giáng Sinh, khi tôi nhận ra ấy bắt đầu từ bỏ. hoảng loạn và sợ hãi bao trùm lấy tôi còn dữ dội hơn cả nỗi sợ lúc rơi máy bay, bởi tôi biết lần này, còn gì có thể cứu vớt chúng tôi được nữa.

      có gì kinh khủng hơn cái cảm giác khi nhận ra mình sắp phải chứng kiến người con mình say đắm chết .

      Và bỗng nhiên, tôi có linh cảm lành về những gì mà Owen kể tiếp cho chúng tôi.



      P.S. Truyện hoàn trong 2 ngày nữa. Mình post tốc chiến tốc thắng để sắp tới bế quan tu luyện mấy bộ truyện mới chọn dịch và lấp mấy cái hố còn trong kho. Dịch và beta xong xuôi, gấu post lên cho mọi người cùng đọc cho vui nhé, tuy nhiên cũng phải đến mấy tháng sau lận. ;D

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :