1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi ánh đèn rực rỡ - Thanh Sam Lạc Thác (46c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 10
      Nhâm Nhiễm vẫn chìm đắm trong nỗi buồn của mình, lại chuẩn bị thi cuối kì, hoàn toàn để tâm chuyện khác. Những lời xì xầm lần lượt lọt vào tai, suy nghĩ mãi mới hiểu ra, có lẽ Kỳ Gia Tuấn và người đẹp Tư Lăng Vân xảy ra vấn đề, còn trở thành kẻ thù của mọi người. Từ đến lớn, chưa từng bị đối xử như vậy nên khó tránh khỏi bực bội, hoang mang.

      Ngay sau đó, các bạn cùng phòng cũng trêu chọc: "Nhâm Nhiễm, trước đây cậu Gia Tuấn chỉ là bạn thanh mai trúc mã, chơi thân từ , bây giờ nảy sinh tình cảm với bạn nối khố cảm giác thế nào hả?"

      "Nảy sinh tình cảm với bạn nối khố ư? Ai vậy?", muốn phớt lờ cho qua chuyện, "Nếu mọi người biết là ai bảo tớ, tớ ngắm cho mắt."

      Bạn cùng phòng bĩu môi: "Theo tớ thấy thời gian trước Gia Tuấn chăm sóc cậu rất tận tình, chu đáo, đích thị có điều mờ ám."

      đứa bạn khác lên tiếng: "Củi khô dễ bén lửa, em nuôi dễ nảy sinh tình cảm, chân lí này được cậu và Gia Tuấn chứng minh rồi đó."

      chống chế cách yếu đuối, "Làm gì có chuyện đó, giời, lại còn chân lí này nọ nữa, thiệt khó hiểu."

      ai để ý đến , có người còn giễu cợt: " em nuôi chỉ là cái vỏ bao bọc tình cảm mờ ám gì đó thôi."

      bạn khác lại tiếp lời, "Nếu bạn trai tớ sau này mà nhận bừa em là tớ đá ta ngay lập tức."

      Mọi người cười phá lên, Nhâm Nhiễm bó tay với trò đùa ác ý của họ, phát rằng nếu càng cố sức cãi người khác càng nghi ngờ, cái gọi là càng càng đuối lí là vậy, nên quyết định nữa cho xong chuyện.

      Gia Tuấn gọi điện kêu ra ngoài ăn cơm vào đúng lúc này, chạy vội đến và tức giận hỏi: " và Tư Lăng Vân sao rồi?"

      "Chia tay rồi." Gia Tuấn bình thản .

      Bắt đầu từ thời trung học, Nhâm Nhiễm chứng kiến biết bao lần chuyện tình hợp tan của Gia Tuấn, hề ngạc nhiên trước tin đó. Nhớ về những gì xảy ra trong đêm hôm đó, lập lờ hỏi: "Nếu như Vân hiểu nhầm em có cần em đến giải thích ? Lúc đó tâm trạng em tốt, quả làm hỏng khí buổi tiệc."

      "Có gì đâu mà phải giải thích chứ, ghét nhất là các nàng cứ ỷ mình có vài phần nhan sắc là cứ lên mặt, muốn cả thế giới này đều vây quanh ta mới thôi."

      Nhâm Nhiễm quan sát , xoe tròn hai mắt: "Hả? Câu này mà cũng được à? theo đuổi người ta chẳng phải cũng chỉ vì nhan sắc của người ta thôi sao? lỡ trót tâm hồn người ta rồi à?"

      Gia Tuấn "Hứ" tiếng, : "Em cảm thấy là nhan sắc đối với , vốn chẳng phải là chuyện khó khăn gì sao?"

      Quả , Gia Tuấn có nét đẹp trời phú, cộng thêm thái độ tự tin và tính "tự kỉ" của , Nhâm Nhiễm thể đả kích được, sụp mắt buồn bã : "Hai người chia tay chia tay, cớ gì kéo em vào cuộc, em là xui xẻo."

      "Liên quan gì đến em?"

      Nhâm Nhiêm kể nghe những lời bán tán và trò đùa của các bạn, nào ngờ chẳng thèm để tâm mà còn cười ha hả.

      "Thế sao nào? Chẳng lẽ như vậy với em là nhục nhã lắm sao?"

      "Em luôn chúng ta chỉ đơn thuần là em, bây giờ hay rồi. Cả cái trường này đều xem chúng ta là đôi trai xạo có tiếng rồi đó."

      Cách này khiến cười hả hê dứt. Sau khi nín cười, đột nhiên nghiêm chỉnh : "Tiểu Nhiễm, hay em làm bạn luôn , để bọn họ hết ."

      Nhâm Nhiễm xị mặt: "Làm ơn , có tính hài hước đừng đùa, chẳng buồn cười chút nào."

      " thiệt đó. chán ngấy chuyện cặp bồ. Từ cấp II đến giờ, cũng chỉ chiêu bài, nào là ăn cơm dạo phố xem phim, người ta nhõng nhẽo phải dỗ dành, chán chết được. Sau này chúng ta vẫn phải bên nhau kia mà..."

      Nhâm Nhiễm hoảng hốt, vội chen ngang: "Khoan!!! Ngưng!!! chơi chán là chuyện của , em còn chưa bắt đầu, đừng tỏ vẻ dày dạn kinh nghiệm, nhìn thấu chuyện đời hòng bắt cóc em."

      Gia Tuấn nhìn lâu, lâu đến nỗi cảm thấy lúng túng, chậm rãi: "Tiểu Nhiễm, nếu như bây giờ có bạn nam theo đuổi em, em cứ thử kết bạn rồi nhau cũng chẳng sao! phản đối, chỉ có điều em phải ghi nhớ."

      "Chẳng lẽ muốn dặn dò em phải giữ gìn tấm thân trong trắng để đợi đến cưới em à?"

      Gia Tuấn bật cười trước câu đùa của , nghiêm nghị : "Hãy hứa với , đừng bao giờ tiếp cận Kỳ Gia Thông."

      Nhâm Nhiễm há hốc mồm vì kinh ngạc, đồng thời mặt tự dưng đỏ bừng lên, " gì thế, sao lại nhắc đến ta? Tối hôm đó vừa tra xét vừa giáo huấn, lại còn ép em hứa này hứa nọ, hại em năn nỉ quản lý đến khuya mới được thả vào kí túc xá. Em rồi, em chỉ gặp ta có hai lần, ngay cả số điện thoại của ta em cũng có, ta coi em như đứa trẻ ngốc nghếch. Hay dạy em cách tiếp cận ta nhé, được nào?"

      "Mỗi lần nhắc đến , thái độ của em đều rất bất thường."

      "Câu này dùng để hợp lí hơn em, em hoàn toàn hiểu tại sao cứ nhắc đến ấy. Tuấn, ta liên quan gì đến cuộc sống của , chính cũng , ta chưa bao giờ xuất ở nhà , cũng dòm ngó đến tài sản nhà , hà tất phải nghĩ ngợi nhiều về ta."

      Nét mặt Gia Tuấn thay đổi hẳn, im lặng hồi lâu. "Đúng vậy, Tiểu Nhiễm, nhưng thể xem là người xa lạ và can hệ gì đến cuộc sống của . Nhà công khai bàn luận về nhưng mọi người đều biết tồn tại của . Thậm chí ông nội , chú còn thầm khen ngợi tài năng của , than phiền chỉ biết ăn chơi, đại khái là sau này cũng chẳng làm được cái gì ra hồn."

      Nhâm Nhiễm nắm chặt tay : " Tuấn, mặc kệ suy nghĩ của họ, biết kinh doanh biết kiếm tiền phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá người khác."

      " hứng thú với việc kinh doanh của gia đình, thực ra cũng chẳng để tâm lắm có tranh giành tài sản hay . Tiền bạc là thứ sinh ra có, chưa bao giờ cảm thấy nó quan trọng. thẳng thắn hơn . nghe chú kể, lúc trước cha mẹ tranh cãi rất lâu mới thống nhất, sau khi tốt nghiệp đại học chia phần kinh doanh của gia đình cho . Nhưng từ chối thẳng thừng lợi nhuận bèo bọt từ gia công xuất khẩu thèm. Sau này quả nhiên nắm trong tay lượng vốn lớn từ việc kinh doanh trái phiếu riêng lẻ, khiến cha và chú đều kinh ngạc."

      Nhâm Nhiễm nghĩ, người đàn ông xem cha mình là kẻ qua đường, dù chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà mua được chiếc xe Mercedes đắt tiền việc ta thích ngành kinh doanh truyền thống cũng khó hiểu. Đó cũng giải thích cho lạnh nhạt bình tĩnh vượt xa tuổi hai mươi lăm của .

      "Em lại nghĩ gì vậy hả?", Gia Tuấn giật mạnh tóc : " em nghe, thực ra can thiệp được chuyện của thế hệ trước, cũng có hứng thú về nó. có thành kiến về , chỉ hi vọng cũng đừng có dây đến . Em tuyệt đối đừng nhìn với ánh mắt chỉ toàn màu hồng, thích hợp với em."

      Nhâm Nhiễm né vội tay : "Em cũng thích hợp với ta, cần thay cha em bận tâm làm gì."

      "Nhắn đến cha em, chú Nhâm nhờ với em..."

      "Lại nữa rồi, em cảnh cáo rồi, đừng nhắc cha trước mặt em."

      "Tiểu Nhiễm, em về nhà, nghe điện thoại của cha, chẳng lẽ em chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với chú ấy sao? Chú rất đau lòng."

      Nhâm Nhiễm nao lòng: "Em cũng rất đau lòng, nhưng hết cách, bây giờ em muốn nhìn mặt ông ta."

      "Đó giờ em có thù dai ai bao giờ, chỉ giận chút hôm sau là quên liền, chưa bao giờ lạnh lùng và cố chấp như nay. Tiểu Nhiễm, nhìn thoáng chuyện này em bao giờ vui lên dược."

      Nhâm Nhiễm nhìn ra xa, im lặng lúc rồi : "Niềm vui với em quan trọng lắm, nhất thiết phải trao đổi bằng nguyên tắc."

      Gia Tuấn nhìn , giọng khàn khàn: "Nhiều lúc, chúng ta thể nguyên tắc với người thân và những người mình. muốn em như vậy, Tiểu Nhiễm, mẹ em cũng muốn em như vậy."

      Nhâm Nhiễm hổ thẹn, dám nghĩ đến cảm nhận của mẹ. Hễ nghĩ đến vấn đề này tim cứ nhói lên, cơn phẫn nộ lại dậy sóng vỗ ào ào trong tâm trí. Đôi lúc chỉ cần chuyện rất cũng có thể làm hồi ức của trỗi dậy và nhấn chìm . Đúng vậy, đó là nguyên tắc của , thể thỏa hiệp càng thể bỏ qua.

      cố bẻ nụ cười: "Vậy cảm thấy mẹ hi vọng gì ở em? Hi vọng em tha thứ cho cha và tiếp nhận người mẹ mới?"

      "Người mẹ mới" cắn răng ra ba chữ đó đầy hận thù, Gia Tuấn im thin thít.

      " Tuấn, em biết giấu em là muốn tốt cho em, nên em thứ lỗi cho . Nhưng em thể nào tha thứ cho cha, xin hiểu tâm trạng của em, đừng nhắc đến chuyện này nữa."

      Gia Tuấn biết còn rất phẫn nộ. còn chỉ trích như đêm hôm đó và tha thứ dễ dàng cho việc giấu chuyện này, nhưng lòng khoan dung đó lại được cùng lúc ban tặng cho cha mình. hiểu được cảm nhận của .

      cảm giác bất an kì lạ chợt ùa đến trong lòng , cảm nhận , trong những con đường thường qua trái tim được khóa chặt cửa, còn tâm mọi điều với như trước. tha thiết nhìn vào gương mặt , gầy rất nhiều trong thời gian qua, biết gì. ngước đầu xin lỗi : " Tuấn, gần đây em hay nổi giận, chắc là rất đáng ghét, cảm ơn luôn nhẫn nhịn em."

      "Ôi trời, lại cảm ơn khách sáo vậy à, Tiểu Nhiễm, chưa bao giờ cảm thấy phải nhẫn nhịn em."

      Ít khi Gia Tuấn ăn nghiêm chỉnh như vậy, Nhâm Nhiễm hơi bất ngờ, cười :

      "Xem cái nét mặt u sầu của kìa, còn phải là nhẫn nhịn. Sau này có quen bạn đừng bao giờ kéo em theo nữa, nếu sớm muộn gì chọc giận các người của hết, người ta chán ghét em là chuyện , chỉ sợ là sau cùng cả cũng chán ghét em. Nếu vậy ở cái thành phố này em chẳng còn người bạn nào."

      "Tầm phào, người khác sao có thể ảnh hưởng đến... cách nhìn của đối với em."

      Hai người họ quá thân thiết, nhưng họ lại quen cách chuyện nghiêm túc này. Bất thình lình cũng biết gì hơn.

      Gia Tuấn vội chuyển đề tài, "Nhâm Nhiễm, phải muốn nhắc đến chú, nhưng sắp nghỉ hè rồi, em làm gì trong ki nghỉ? Chẳng lẽ cứ ở mãi trong kí túc xá về? Như vậy hay."

      Nhâm Nhiễm đương nhiên biết đúng, ngày thường còn có thể viện cớ chứ nghỉ hè mà cũng ở lại kí túc xá mà về căn nhà chỉ trong gang tấc, tức là công khai đoạn tuyệt vời cha, công bố chuyện xấu của gia đình trước bàn dân thiên hạ. Trong cái trường hẹp này, ắt bị mọi người dòm ngó.

      đến nỗi độc đoán, cũng ngây thơ nghĩ rằng hành vi của mình can hệ đến người khác, phút chốc, im bặt.

      " vậy , nghỉ hè về quê chung với ."

      Nhâm Nhiễm chần chừ, "Em và cha về quê hai năm rồi, nhà em trống trơn, em sợ ở mình lắm!"

      " về nhà mà ở, biệt thự lớn như vậy lẽ có phòng cho em."

      dao động. Cha mẹ chị em, quê nhà cũng còn bà con họ hàng. Từ khi mẹ mất cha đưa đến đây, thậm chí tết cũng về nhà. Dịp thanh minh hoặc ngày giỗ của mẹ, cha chỉ đặt hai mâm trái cây tươi cùng thắp nén hương trong nhà. sợ hãi phải tảo mộ, cũng luôn nghĩ tấm lòng hoài niệm hơn hẳn hình thức. nghĩ mình phải về quê thăm mộ mẹ mới được gọi là hiếu thảo. Nhưng nghĩ đến những gì Quý Phương Bình hôm đó, liền nghĩ ngay, cha dẫn rời quê nhà, chắc đích thị là muốn dẫn rời xa .

      "Này, em quen thân với bố mẹ , họ chắc chắn hoan nghênh em. Ở đó có gì là đáng lo ngại cả."

      gượng cười, "Ừ, vậy nghỉ hè em đến đó."

      Gia Tuấn mừng khôn xiết: " đặt vé máy bay ngay đây!"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 11
      Hôm đó, đến thư viện trả sách, vừa về đến kí túc xá, bạn cùng phòng Dư Lệ đúng lúc cũng ra ngoài và với : "Có người đến tìm cậu kìa, đợi được lúc rồi."

      bước lên lầu, người ngồi cạnh bàn lại là Quý Phương Bình. Bà ta mặc bộ đồ vest màu trắng ngà, tóc dài uốn thành từng lọn rất tươm tất. Bà vẫn trang điểm nhạt, cầm túi xách màu xám bạc, dáng ngồi rất thong thả, đôi phần đối nghịch hẳn với chút lộn xộn của kí túc xá nữ.

      "Bà đến làm gì?"

      Quý Phương Bình cười mỉm: "Tiểu Nhiễm, muốn bàn với cháu, cháu muốn trò chuyện ở đây hay đổi chỗ khác tiện hơn?"

      Nhâm Nhiễm muốn đếm xỉa đến bà ta nhưng lại thể đuổi bà ta làm kinh động đến các bạn khác, đành : "Chúng ta ra ngoài ."

      thèm nhìn Quý Phương Bình, trước và bước nhanh ra ngoài. mang dép bằng nên rất nhanh và vững, còn Quý Phương Bình mang đôi giày cao gót, bà cố gắng nhanh hơn để được ngang hàng cùng : "Cám ơn cháu đồng ý bước ra."

      Nhâm Nhiễm vẫn thèm nhìn bà ta, cay giọng: "Tuy rằng lúc tôi hai đến ba tuổi, mẹ từng dạy được chuyện với người lạ có ý đồ xấu và càng được theo họ, nhưng mẹ ngờ rằng, có những người lạ mặt dày vô cùng, cho dù là tôi thèm dòm ngó đến ả, ả vẫn tự mò đến mà xin phép ai. Tôi nghĩ mãi mà ra, rốt cuộc tôi có thể làm được gì."

      Quý Phương Bình màng đến lời chế nhạo của , "Xe của đậu ngoài cổng, chúng ta tìm quán cà phê trò chuyện được ?"

      " cần đâu, tôi có hứng thú chuyện với bà, có gì bà cứ thẳng."

      " ở đây à?", Quý Phương Bình nheo mắt nhìn chung quanh. Gần kỳ nghỉ hè, đâu đâu cũng toàn sinh viên qua lại, "Dường như được tiện lắm!"

      "Điều này còn tùy thuộc vào câu chuyện mà bà muốn . Có những chuyện cho dù ở đâu chăng nữa cũng thể cho là tiện, càng thể có kết quả mà bà hi vọng."

      Quý Phương Bình cười to, "Tiểu Nhiễm, trong mắt cha cháu, cháu vẫn là đứa trẻ. Nhưng giờ xem ra cháu là người trưởng thành, chúng ta có thể bình tâm trò chuyện được ?"

      Nhâm Nhiễm đứng im quan sát bà chớp mắt, Quý Phương Bình là luật sư nhiều năm, bà chưa mất tự tin bao giờ, đương nhiên vẫn giữ được điềm tĩnh trước ánh mắt miệt thị của Nhâm Nhiễm. Thế mà, Nhâm Nhiễm nghiêng đầu, cười nhạo: "Luật sư Quý, nếu tôi nhớ lầm năm nay bà ba mươi bốn tuổi rồi, đúng ?"

      "Đúng vậy."

      "Ba mươi bốn tuổi", Nhâm Nhiễm tỏ vẻ hơi kinh ngạc, "Chín chắn lắm rồi nhỉ! Gần đây tôi có ấn tượng sâu sắc với những mưu mô của người trưởng thành. Hơn nữa, tôi biết chắc, hôm nay bà có chuẩn bị trước, từ ngoại hình – cách trang điểm, trang phục thể chê vào đâu được, rất có thể tiếp theo bê cả núi lý lẽ để đối phó với tôi..."

      "Tiểu Nhiễm, có ác ý, chỉ muốn..."

      "Xin lỗi, bà muốn gì liên quan đến tôi. Tôi chỉ mới mười tám tuổi, phán đoán của cha là hoàn toàn chính xác. So với , tôi đích thị là hiểu chuyện đời, biết lòng người có thể xấu xa và ác độc đến nhường nào. Tâm lý tôi luôn rất ấu trĩ và yếu đuối, tôi đối phó được với kế sách thâm hiểm của người đời. Cho nên tôi định chuyện với bà, cho bà bất kỳ cơ hội hòng thuyết phục tôi. Mời bà về cho, bằng tôi gọi điện cho cha và cầu xin ông: "Hãy tội nghiệp cho con của cha, xin cha đừng để người tình của cha đến quấy rồi con nữa!"

      Quý Phương Bình ngờ lại được những lời này. vừa xong là quay lưng bỏ , bà thấy vậy đành đuổi theo: "Hôm nay đến phải chuyện của . Gần đây, cháu nghe điện thoại của cha, cũng về nhà thăm ông ấy, ông ấy rất đau lòng..."

      Bà ta là luật sư nên phải qua trường lớp đào tạo phát thanh để được đứng vững tòa. Vì thế phát rất chuẩn và , tuy cố ý chỉnh cao tần số nhưng người quen ngang qua đều nghe mồn nội dung bà vừa .

      Nhâm Nhiễm bốc khói, càng nhanh hơn. Gần đây đúng là có người hỏi thăm tại sao cuối tuần mà cũng về nhà. chỉ trả lời qua loa cho êm chuyện, nào ngờ Quý Phương Bình mò đến công bố chuyện này. muốn mọi người biết chuyện, bèn rẽ sang hướng khác, về kí túc xá.

      Quý Phương Bình theo sát từng bước phía sau, vẫn liến thoắng: "...cha cháu rất cháu, nghĩ cần , cháu cũng biết."

      "Đó là chuyện của tôi và ông ta, liên quan gì đến bà mà cứ lải nhải ở đây?"

      "Quan hệ giữa và cha cháu, cháu phản đối có thể hiểu được. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cháu thể trút nỗi oán hận vào cha cháu."

      Nhâm Nhiễm dừng bước, cười nhạo: "Vậy , bà đến khuyên tôi làm lành với cha đúng ?"

      "Đúng."

      "Được thôi, tôi bà biết, tôi làm lành với cha cũng được. Tôi chỉ cần điều kiện duy nhất, đó chính là ông ta phải đoạn tuyệt qua lại với bà. Bà bằng lòng hi sinh để người cha thương con đó được toại lòng ?"

      Quý Phương Bình cười, "Tiểu Nhiễm, cha cháu cháu là đứa trẻ lương thiện và tốt bụng."

      "Ý bà muốn cha nhìn lầm tôi à? Có lẽ vậy! Dù sao những người có quan hệ máu thịt thân thiết nhất cũng có nghĩa là hiểu hết về nhau. Bằng chứng là tôi vẫn luôn nhìn lầm ông ta."

      "Cháu nên đưa ra đề nghị bất hợp lý này."

      "Bà cho rằng quan hệ của hai người hợp lí lắm ư?"

      "Trước đây, có thể chúng tôi có chỗ đúng. Nhưng bây giờ, đương nhiên là hợp lí."

      " ngờ bà lại ngang nhiên được như vậy, là khiến người ta khâm phục! Tôi muốn chửi rủa bà, bà cứ gìn giữ cái gọi là quan hệ hợp lí của hai người và đừng đến làm phiền tôi. Đối với tôi, quá khứ, tại và tương lai của bà hoàn toàn là tồn tại bất hợp lí. Tôi căm ghét bà, tôi hi vọng nhìn thấy bà!!!"

      lạnh lùng của Nhâm Nhiễm đả kích Quý Phương Bình.

      "Tiểu Nhiễm, cháu từng chưa?"

      " nực cười, chẳng lẽ bà quyết tâm đóng vai người mẹ hiền để tâm với tôi sao?"

      Quý Phương Bình lắc đầu, điềm đạm : "Dựa vào tình của cha cháu dành cho và lòng chống đối của cháu đoán, ít nhất là tại, có hi vọng được làm mẹ kế của cháu. Thực ra, cũng muốn làm mẹ của người con tồn tại sẵn đời. Chỉ là rất cha cháu, ngay từ ngày đầu tiên gặp ông ấy cho đến tại. Nếu như cháu nghĩ tự do người là có tội còn gì nữa.

      "Bà muốn tôi hiểu con người ta có quyền tự do người phải điều khó. Tôi chưa từng , nhưng tôi tin rằng thế giới này, có dạng tình có sức mạnh nhấn chìm chính mình."

      "Đúng, chính làm cảm giác bị nhấn chìm. Tiểu Nhiễm, nếu như ngày nào đó cháu cũng từng trải tình cảm này, có lẽ cháu ..."

      " hiểu bà ư? Xin lỗi, đó là điều thể. Chắc bà quên, thế gian này, ngoài tình còn có cái gọi là đạo đức. Chúng ta có quyền tự do làm tổn thương người khác. Với điều kiện của cha tôi, bà cho rằng, từ đến giờ, tôi tận mắt chứng kiến cảnh các si mê và quyến rũ cha tôi còn ít lắm hay sao? Nhưng ông ta là đàn ông có vợ, tình tự do mà bà thánh thiện như bà nghĩ. Với ông ta, đó là quấy nhiễu. Với vợ của ông mà , là xâm phạm. Còn với tôi chính là tội lỗi."

      "Cháu cho rằng chưa tự trách, chưa từng dày vò sao?"

      "Tôi hứng thú với quá trình diễn biến tâm lý của bà."

      Quý Phương Bình gượng cười, "Tiểu Nhiễm, hôm nay đến phải thuyết phục cháu đồng ý cho chúng tôi qua lại, cho rằng đó là chuyện giữa và cha cháu, vốn cần thiết van xin ai. chỉ nhắc nhở cháu, cha cháu có lỗi với mẹ như cháu nghĩ. Hơn nữa, ông ta hi sinh quá nhiều vì cháu, cháu cũng nên nghĩ cho ông ấy, đừng cứ dùng đạo đức mà lạnh lùng trừng phạt tình thân."

      Nhâm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt bà ta, từng chữ : "Tôi bỏ mặc người thân duy nhất của tôi thực ra là trừng phạt tôi đấy chứ, luật sư Quý ạ! Đương nhiên, bà ngang nhiên chen vào cuộc sống gia đình người khác, hiểu được cảm nhận của tôi. Đừng quấy rối tôi và đừng nhắc đến mẹ tôi, bà xứng! Tôi căm ghét bà, nhìn thấy bà là tôi muốn ọe, như vậy là quá đủ rồi."

      xong bỏ mạch.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 12
      Sau khi nghỉ hè, Nhâm Nhiễm suy đoán lúc cha có nhà, thầm quay về lấy hành lí. Nhưng lầm, vừa bước vào nhà vang vọng tiếng cha điện thoại trong phòng làm việc, giọng ông vẫn ấm áp.

      muốn vào nhà như kẻ trộm, vừa chuẩn bị xông thẳng vào phòng của mình nghe Nhâm Thế Yến : "Gia Thông, tôi cho rằng phạm vi ảnh hưởng của chuyện này ngày càng rộng."

      Cái tên đó khiến mất lí trí dừng lại, lúc sau, Nhâm Thế Yến tiếp:

      "Tôi có người bạn là chủ tịch công ty trái phiếu ở Bắc Kinh, ông ta cũng là nhà kinh tế học. Tôi vừa chuyện với ông ta, theo cách nhìn nhận của ông ấy lần này Du Hồng Lương bị cách li điều tra kéo theo bao nhiêu nguồn vốn bị đóng băng trong kiện này vẫn chưa biết . kiện này chắc chắn tạo thành hiệu ứng dây chuyền trong ngành trái phiếu. Theo lời của cháu, tuy cháu trực tiếp tham gia vụ đó, nhưng trái phiếu riêng lẻ trong tay cháu tiến hành giao dịch với ông ấy nên cũng có rủi ro bị đóng băng. Hậu quả việc này, tôi nghĩ cháu hiểu hơn tôi."

      Lại khoảng im lặng rất lâu, gián đoạn chỉ nghe tiếng "ừ", "ờ" của Nhâm Thế Yến. Nhâm Nhiễm hoàn toàn hiểu các từ chuyên ngành đó nhưng cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề qua giọng của cha.

      Nhâm Thế Yến lại cất giọng: "Tôi điện cho cháu, chính là nhắc nhở cháu để ý chuyện đó, cháu có dự định gì?"

      lúc sau, Thế Yến cười mỉm, "Như vậy cũng tốt, đương nhiên, cháu xưa nay vẫn tự giải quyết chuyện của mình. Bất kể cháu có quyết định gì, nhất định phải báo tin cho cha cháu, ông ấy rất lo lắng cho cháu. Được rồi, đừng khách sáo, tạm biệt."

      Nhâm Thế Yến tắt điện thoại bước ra nhìn thấy con , mừng rỡ vô cùng: "Tiểu Nhiễm, ăn cơm chưa con? Cha dẫn con ăn."

      Nhâm Nhiễm lắc đầu, sụp mắt nhìn ông. vào phòng mình lấy rương thu dọn đồ đạc. Nhâm Thế Yến theo phía sau, gọi tên con lần nữa: "Tiểu Nhiễm."

      bực dọc ậm ự, nhét vội vài cái áo vào rương.

      "Cha biết con muốn tha thứ cho cha, nhưng chúng ta có thể ngồi xuống chuyện đàng hoàng được ?"

      Giọng của Nhâm Thế Yến rất khẩn thiết vẻ như van xin. ngước đầu, sau ngày hôm đó, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào cha. Người đàn ông trước mặt là người được mẹ rất mực thương, được sùng bái vô hạn, được đồng nghiệp và sinh viên ngưỡng mộ vô vàn. Ông vẫn rất phong độ và hào hoa, thậm chí vài đốm chấm bạc tóc còn tô điểm cho khí chất của ông, ánh mắt ông nhìn vẫn ngập tràn tình thương quen thuộc. Tình đó giờ lọt vào mắt giờ đây chỉ là cảm giác xa lạ và nghi hoặc.

      " gì đây, cha?" – đứng hẳn dậy, nhàng hỏi.

      "Tiểu Nhiễm, cha luôn cố giảm ảnh hưởng cho con đến mức thấp nhất trong chuyện này, thế nhưng cha biết rằng có ngày, cha vẫn phải đối diện chất vấn, hoài nghi của con. Cha chỉ hi vọng, ngày này đến càng trễ càng tốt." Nhâm Thế Yến đau khổ .

      "Thế là, cha sắp xếp mọi thứ: dẫn con rời xa quê nhà dọn đến đây, đến khi cha ở góa đủ giới thiệu... tình nhân cho con biết, có lẽ lúc đó con cảm thấy cha đơn quá lâu và nên có cuộc sống mới, thậm chí còn cầu cha tái hôn, đúng ?" – Giọng vẫn rất .

      "Xin lỗi, Tiểu Nhiễm, việc đến bước này, cha cầu con cảm thông ngay, nhưng..."

      "Cha, cha quan tâm đến cảm nhận của con lắm sao?"

      "Cha tuyệt nhiên muốn làm tổn thương con."

      Nhâm Nhiễm khóa chặt mắt vào ông: "Còn mẹ sao?"

      Ông đau khổ trốn khỏi ánh mặt đó, "Nhâm Nhiễm, mẹ con mất rồi, hãy để mẹ yên nghỉ..."

      "Mẹ mới mất hai năm thôi, nhưng cha và luật sư Quý qua lại 8 năm, bắt đầu từ khi nào, cha phán tội tử hình cho mẹ để mẹ yên nghỉ sớm..."

      "Đừng như vậy..."

      "Vậy con phải sao? Thực con bị tổn thương, nhưng hình như cha sơ sót, trong chuyện này, người chịu tổn thương nhiều nhất chính là mẹ con."

      "Tiểu Nhiễm, chuyện của người lớn, cha khó mà với con. Cha từng bàn bạc li hôn với mẹ."

      Nhâm Nhiễm nhói người, " ư? Là chuyện lúc nào?"

      "Năm con mười tuổi."

      "Tức là khoảng bảy năm trước, lúc đó cha ngoại tình năm rồi." gắng hồi ức, nhưng ngoài việc mẹ đột nhiên mắc bệnh ung thư làm rối loạn cuộc sống của , xua tan ngày tháng yên bình và vui vẻ, cảm giác khí gia đình có gì bất ổn. cười nhạt: "Hai người ly hôn, vậy cha còn trăng hoa với người đàn bà khác, vụng trộm mãi đến tận bây giờ, cha thể chối tội đâu được."

      Trước lời chỉ trích như đinh đóng cột của con , ông được lời nào.

      "Đúng, chuyện của người lớn, con hiểu. Cũng có cách nào để hỏi mẹ, tại sao mẹ đồng ý ly hôn mà nuốt trôi nỗi nhục này? Tại sao mẹ san sẻ với con?"

      "Hay tin mẹ con bệnh, cha nhắc đến chuyện li hôn nữa. Mẹ cho con biết là muốn tốt cho con."

      "Đương nhiên." Nhâm Nhiễm cắn răng, cố kiểm chế nỗi đau, "Thực ra, con cũng có việc muốn hỏi cha, cha có thể thành trả lời con ?"

      "Cha cố gắng, bất kể con có tha thứ cho cha ?"

      "Cha mẹ ?"

      Nhâm Thế Yến ngờ rằng, thành với con khó hơn ông tưởng tượng nhiều, bất thình lình, ông biết gì.

      "Trước đây, mẹ từng kể con nghe, cha và mẹ là bạn học đại học rồi sau đó nhau và kết hôn. Có lẽ, cha mẹ như mẹ cha, nhưng con biết mẹ cha rất nhiều, con biết điều đó ngay từ khi còn rất . Từ tiếng bước chân, mẹ có thể phân biệt người đó có phải là cha . Thậm chí ngay cả trong hành lang ồn ào ở bệnh viện, mẹ cũng chưa đoán sai lần nào. Con từng thử như mẹ con hoàn toàn phân biệt được. Nếu như đó phải là tình con biết tình là gì."

      Nhâm Thế Yến cắn chặt răng, đau lòng quay mặt , Nhâm Nhiễm định tha cho ông, cứ nhìn chăm chăm vào ông tiếp: "Nếu cha và mẹ như bác Kỳ và dì Triệu, với những cuộc cãi vã triền miên có lẽ con hiểu được chút, dù gì khi ở bên nhau mà còn tình cảm, đại khái là việc rất đáng sợ. Nhưng con cố nhớ lại, cũng nhớ cha mẹ từng tranh cãi khi nào."

      "Mẹ và cha thống nhất, cãi nhau trước mặt con."

      "Vậy cãi vã sau lưng con ư?"

      Nhâm Thế Yến lắc đầu, "Cha và mẹ có... thương lượng, nhưng phải tranh chấp."

      Nhâm Nhiễm thất thần nhìn những tấm di ảnh của mẹ, cố tình chọn tấm hình chỉ chụp bên mặt khi mẹ bệnh nặng. Nét mặt của người phụ nữ trong tấm hình rất thanh thoát và điềm đạm.

      "Cha! Mẹ bệnh trong bốn năm, cha tận tâm chăm sóc mẹ mà chưa oán trách lời nào, cả các y tá cũng khen cha là người chồng mẫu mực. Con chắc là cha chỉ vì lời khen đó mà làm như vậy, đúng ? Tình cảm cha mẹ rất tốt, điểm này, con hiểu sai chứ?"

      "Cha và mẹ con đương nhiên có tình cảm."

      "Vậy tại sao cha lại phản bội mẹ?"

      Nhâm Thế Yến phát , với ánh mắt trong veo thuần khiết của con, thành quả là chuyện gian nan. Ông đau khổ, "Tiểu Nhiễm, sau này con hiểu, chuyện tình cảm vô cùng phức tạp, cha thể cho con đáp án mà con mong muốn."

      "Vậy con và cha cũng còn gì để ."

      Nhâm Nhiễm cúi người tiếp tục thu dọn đồ đạc.

      "Tiểu Nhiễm, mùa hè này cha phải đến Bắc Kinh tham gia hội nghị, còn phải biên tập nốt cuốn sách của cha. Sau khi về quê con cứ ở nhà Gia Tuấn, đừng về nhà ở mình tiện, đợi khi cha làm việc xong cũng quay về chuyến."

      "Suýt nữa con quên, ha ha! Con và Gia Tuấn cũng là phần trong kế hoạch chu đáo của cha nhỉ? Con tốt nghiệp du học cùng ấy, tốt nhất là sau này gả hẳn con cho Tuấn cha có thể tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của cha."

      Nhâm Nhiễm đóng khít rương, đứng dậy, cười bí hiểm: "Đúng vậy , cha?"

      "Đừng vì cha mà giận Gia Tuấn."

      "Cha đừng nghĩ ngợi quá nhiều, Tuấn là bạn thân của con từ , mẹ mắc bệnh nằm viện đúng lúc cha công tác nơi khác, chỉ có Tuấn luôn bên cạnh con. Con bị cha đưa đến đây mất hết bạn cũng chỉ có ấy gọi điện cho con hằng ngày. còn vì con mà học đại học ở đây. Tuấn giấu con là muốn tốt cho con, con trách ấy. Nhưng càng như vậy, con càng thể lợi dụng tình bạn của Tuấn mà chiếm giữ ấy, hoàn thành tâm nguyện của cha."

      "Tiểu Nhiễm, con vẫn chưa hiểu sao? Gia Tuấn con, con ở bên cạnh cậu ấy, cha mới an tâm..."

      Nhâm Nhiễm nhấc rương lên, bất mãn : "Cha quá nóng vội đuổi con mình rồi cha à! Giáo sư Nhâm, cần thiết, tôi đây, dành lại vị trí trống cho hai người."

      bước đến cửa phòng đột nhiên dừng lại, quay trở về bàn học lấy ra quyển sách. Đó là tiểu thuyết "Xa rời đám đông huyên náo(1)" của Thomas Hardy, là cuốn sách cuối cùng mẹ đọc trong bệnh viện. Tiểu thuyết được mẹ mượn trong thư viện nơi bà làm việc, sau khi mẹ mất, lấy quyển sách này ở cạnh gối của mẹ và trả cho bệnh viện, luôn mang nó bên mình. cất sách vào cặp mở tiếp ngăn kéo, lấy sổ tiết kiệm từ đáy tủ: "Đây là của mẹ để cho con, con lấy cha ý kiến chứ."

      (1). Nguyên tác "Far from the madding crowd" – Thomas Hardy

      đợi Thế Yến lên tiếng, xách va ly, thẳng ra ngoài.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 13
      Nhâm Nhiễm trở về kí túc xá, muốn ăn tối chỉ buồn bã nằm giường, đeo tai nghe nghe nhạc. Gia Tuấn gọi điện rủ ăn chung, bảo là chia tay với các chị tốt nghiệp lớp , hoàn toàn có tâm trạng, " chỉ tổ làm người khác mất hứng, em đâu, cũng đừng uống say bí tỉ rồi về nhà."

      Dường như sinh viên năm nhất là khát khao về nhà hơn hết, bạn nữ cùng phòng đều về quê, kí túc xá im phăng phắc. Trời tối dần, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng bước chân vọng từ hành lang, rất thích hợp nghỉ ngơi, thư giãn.

      Nhâm Nhiễm cảm thấy tâm trạng mình nặng trĩu đến nhạc vang bên tai cũng cảm thấy nhức nhối. cáu kỉnh bỏ tai nghe ra, xoay người chồm về bàn lấy tiểu thuyết "Xa rời đám đông huyên náo" đọc lại.

      Tiểu thuyết xuất bản năm 1982 được thiết kế rất đơn giản, bìa ngoài màu xanh nhợt in dáng cưỡi ngựa rời xa, bên trong là chân dung của tác giả Thomas Hardy. Ông có bộ râu dài, nét mặt nghiêm khắc đoán được tuổi, trông ông giống nhà văn mà giống vị thần hơn.

      Sau khi mẹ chết, đây phải là lần đầu Nhâm Nhiễm đọc quyển sách này, đọc hết mục lục rồi lật sang chương với tiêu đề: "Bàn về người nông dân Oak – chuyện ". Đoạn đầu tiên đập vào mắt:

      – Lúc nông dân Oak mỉm cười, hai góc miệng toẹt ra kéo dài đến vành tai, hai mắt híp lại như đường chỉ, nếp nhăn khóe mắt cũng kéo dài hơn, giống như ánh sáng tỏa ra từ cây cỏ trong buổi ban mai.

      Nhâm Nhiễm bắt đầu chán, đây phải là giọng văn thu hút đọc. Nếu phải đọc tác phẩm văn học ở thế kỉ 19, thà đọc của Austin, ít nhất trong đó có nhân vật mà thích, có các tình tiết và đối thoại hài hước mà say mê.

      Thế nhưng, thời gian cuối của cuộc đời, khi nằm giường bệnh, mẹ vẫn đọc quyển sách này, bà đọc rất say mê, có lúc còn đọc lớn như đọc diễn văn. Nhâm Nhiễm cố gắng đọc hết chương , tới đoạn người nông dân động lòng trước sắc đẹp của qua đường và phán đoán họ mắc bệnh "hoang tưởng". thực đọc tiếp được, lật trở về đoạn tóm tắt đơn giản: "Chàng nông dân sau khi đem lòng thương chủ trang trại, vì gia cảnh bần hàn nên bắt đầu công việc chăn dê cho . chủ trang trại say mê chàng Troy khôi ngô điển trai trong thị làng và đám cưới với . Troy ruồng bỏ chủ để lấy ngây thơ khác, người khác xuất thầm chủ và còn điên cuồng giết cả Troy. Cuối cùng, ông ta bị tù chung thân, còn chủ kết hôn với chàng nông dân – người luôn rất mực thương ."

      Nhâm Nhiễm giống các đứa trẻ lớn lên trong thành thị, tha thiết với cuộc sống điền viên vùng quê, đối với tình sử lãng mạng của chàng nông dân và chủ, e rằng chỉ tóm gọn trong vài chữ "Chuyện tình chỉ có trong phim", hoàn toàn thu hút đọc tiếp.

      Nhâm Nhiễm chỉ muốn biết mẹ nghĩ gì.

      biết, cha là mối tình đầu của mẹ, hai người nhau khoảng hai năm kết hôn, có sóng gió gì. Nội dung như vậy chẳng trùng lắp với cuộc sống của mẹ, chắc rằng, mẹ phải tìm đáp áp giải quyết vấn đề thực tại.

      Chẳng lẽ đọc tác phẩm có giọng văn nhàng mang tính thực này có thể giúp mẹ giảm bớt nỗi đau của bệnh tật sao? Có lẽ vậy, điều quan trọng hơn là để bà nghĩ đến phản bội của chồng.

      Cũng có lẽ, chỉ là trùng hợp khi quyển sách này chứ phải quyển sách khác ở bên cạnh mẹ trong cuối cuộc đời, dù sao mẹ làm việc trong thư viện, lại rất thích đọc sách.

      Ý nghĩa này vừa lóe lên, Nhâm Nhiễm tự trách: "Chính bởi mày tuổi vô tri, chỉ biết nỗi âu lo và sợ hãi của bản thân, hoàn toàn phát giác tâm của mẹ. Mẹ những phải mình chịu đựng cơn dày vò của bệnh tật, từng bước đến cái chết mà phải giữ kín bí mật động trời chỉ vì muốn làm tổn thương mày. Bây giờ mày lại muốn né tránh, tiếp tục để mẹ sống trong đơn và tuyệt vọng ư?"

      Nước mắt tuôn ra từ khóe mắt lăn dài má, nằm gục xuống giường, vùi mặt vào hai tay khóc lớn.

      Sau khi mẹ mất, Nhâm Nhiễm nhiều lần khóc đến ngất , những ban ngày tâm thần hoảng hốt cần có Gia Tuấn bên cạnh mà ngay cả ban đêm, cũng thường tỉnh giấc khóc ỉ. Nhiều lần, Nhâm Thế Yến nghe tiếng khóc của con rồi xông thẳng vào phòng ôm chặt mà an ủi, ông muốn cảm nhận được vẫn còn có người san sẻ cùng nỗi đau với .

      Phải mất khá nhiều thời gian mới thoát ra khỏi nỗi đau kinh hoàng ấy, bây giờ, cảm giác tuyệt vọng đó như lại trào dâng.

      Điều quan trọng hơn là giờ đây đồng thời mất cả tình và lòng sủng bái với cha, thể có người cha như thế xuất để an ủi .

      trở thành trẻ mồ côi , chí ít là về mặt tinh thần.

      Từ sau khi nghe đoạn đối thoại giữa cha và Quý Phương Bình, cảm giác độc tuyệt đối này mới là đả kích lớn nhất đối với trong cuộc sống.

      biết khóc bao lâu, nước mắt khô cạn, Nhâm Nhiễm ngồi dậy, cảm thấy nếu tiếp tục nhốt mình ở trong kí túc xá chỉ khiến thêm u uất và càng khó xua đuổi cảm giác độc này. quyết định ra ngoài dạo.

      Đại học tài chính nằm ở khu sầm uất của Giang Nam, khuôn viên trường lớn, thẫn thờ dạo bước chậm rãi phố. Con đường trước trường học có đủ loại quán karaoke, quán ăn, tiệm internet, tiệm thời trang, nhà sách... lúc nào cũng rất đông người, kinh doanh khá rầm rộ.

      Đơn thân độc chiếc bước trong dòng người hối hả, dần bình tĩnh trở lại. ăn vội ít đồ bên bên lề đường và tiếp tục dạo. Thành phố này vừa bước vào mùa hạ, tuy nhiệt độ tăng dần nhưng vẫn chưa đến giữa hạ, thi thoảng vẫn có gió lướt qua mặt, mát rười rượi.

      bước dạo rất lâu đến lúc cảm thấy hơi mệt nhưng vẫn chưa muốn về kí túc xá. lại dạo tiếp và nhìn thấy bảng hiệu to đùng của quán cà phê đối diện bên ngã tư đường. Lòng đột nhiên gờn gợn, vẫy tay gọi taxi. Khi ngồi yên xe, : "Đến đường Hoa Thanh."

      xuống xe tại đầu đường Hoa Thanh rồi chậm về phía trước, vừa gắng phân biệt con đường lúc trước vừa nghi ngờ trí nhớ của mình. May sao cuối cùng cũng tìm được quán cà phê Cửa xanh ngay giữa rừng tiệm rửa xe.

      đẩy cửa bước vào, bên trong chỉ có khách hàng. Tô San vẫn như vậy, ngồi trong quầy pha chế nghe radio đọc báo. nghe thấy tiếng chuông gió liền ngước đầu nhìn lên, quả nhiên là ta nhận ra Nhâm Nhiễm, nhưng có vẻ hơi ngạc nhiên: "Gia Thông và lão Lý ăn cơm rồi, hai người hẹn trước sao?"

      Cảm giác ngượng ngùng khi bị nhìn thấu tâm , e dè lắc đầu: "Tôi hẹn với ấy, chỉ muốn đến đây uống cà phê."

      Tô San buồn cười nhưng cũng nhiều: "Hôm nay phục vụ Blue Mountains."

      Nhâm Nhiễm cười: "Bây giờ nào còn bán cà phê Blue Mountains nữa."

      Tô San bật cười, nàng có làn da trắng mịn vô cùng, gương mặt sắc nét toát lên nét đẹp của người phụ nữ chín chắn, dễ làm say lòng người khác. Chỉ lạ nụ cười của nàng vẫn rất ngây ngô, có lẽ tuổi hơn Nhâm Nhiễm bao nhiêu. "Em biết nhiều hơn chị, lão Lý cũng thường , chính xác phải gọi là "Blue Mountain Blend", nó chẳng liên quan gì đến Blue Mountains của Jamaica cả. Nhưng ai lại để ý đến tí khác biệt này chứ, phân biệt quá kĩ để làm gì, là kì lạ!"

      Kiến thức về cà phê của Nhâm Nhiễm được góp nhặt từ những buổi chuyện phiếm của cha mẹ, còn kén chọn: "Cám ơn, cho em tách nhé."

      lúc sau, vị khách duy nhất trong quán cũng tính tiền rồi ra về, Tô San pha tách cà phê bê đến chỗ rồi chạy nhanh về quầy nghe điện thoại. Dù giọng được nén lại rất nhưng vẫn nghe được cách chuyện rất ư ngọt ngào vào điện thoại. hồi lâu, đặt điện thoại xuống, đột nhiên với Nhâm Nhiễm: "Em ơi, trông hộ cửa tiệm cho chị chút nhé, chị ra ngoài tí quay về liền."

      Nhâm Nhiễm sao cũng được, "Em biết pha cà phê đâu chị, nhỡ có khách đến sao?"

      Tô San cười: "Em tưởng khách lạ đến đây nhiều lắm sao? Chỉ có người hôm nay đến lấy hạt cà phê nhưng có việc dời lại rồi. Lỡ như khách vào, em cà phê hôm nay bán sạch, sao đâu."

      Nhâm Nhiễm buồn cười trước cách kinh doanh thờ ơ này, "Chị sợ ông chủ mắng à?"

      "Lão Lý cũng thường tùy ý đóng cửa tiệm đó thôi. Ông ta ngại đâu. Bạn trai chị tìm, mấy ngày gặp , chị cái rồi về."

      Tô San vui mừng thấy , gương mặt vốn xinh đẹp nay còn rạng ngời hơn, Nhâm Nhiễm gật đầu, "dạ".

      "Em nghe điện thoại giúp chị, nếu có khách đặt hạt cà phê hoặc bột cà phê, em ghi lại số lượng, chủng loại và thời gian là được." Nhâm Nhiễm bước vào ngồi tại quầy pha chế, Tô San vội thu dọn đồ đạc và tiện tay đưa cho vài quyển tạp chí văn nghệ – "Đây là sở thích của chị, lão Lý thường cười nhạo, nếu em buồn cứ ngồi đọc, nếu thích dẹp qua bên sao đâu."

      Tô San nhanh như gió.

      Nhâm Nhiễm ngồi vào vị trí của nhấc tách cà phê lên, nhâm nhi từng ngụm . Ngụm cà phê lượn lờ trong lưỡi mang đậm vị đắng và vị chua đặc trưng của cà phê Blue Mountains. chưa kịp có thói quen thưởng thức cà phê, khi mẹ còn sống mẹ luôn trong tuổi dậy , thích hợp uống caffeine. Khi dọn theo cha đến đây, Nhâm Thế Yến cũng buồn nấu cà phê trong nhà, đổi uống cà phê hòa tan.

      hoàn toàn hiểu tại sao bản thân lại xe đến nơi hẻo lánh này uống cà phê. Bây giờ chỉ có mình , thể thành với chính mình, đích thực, tìm Kỳ Gia Thông trong tiềm thức.

      Mặt nóng ran từng hồi, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là tình nam nữ mà Gia Tuấn hay chọc ghẹo. Người đàn ông đó với , gần như là người xa lạ. Hơn nữa, chênh lệch về tuổi tác, về trải nghiệm khiến hai người như sống trong hai thế giới khác. Nhất là, trong tâm trí rối bời lúc này, lại còn tâm trí nghĩ đến , có cảm giác tội lỗi.

      Nhâm Nhiễm kê cằm vào hai tay, thỉnh thoảng lắc tách cà phê. quyết tâm đợi Tô San trở về quay về kí túc xá ngay.

      Tiếng nước xối xả từ vòi cao áp vọng từ ngoài vào quán cà phê bé tí trong căn phòng máy lạnh, cánh gỗ quạt xoay tí tách trần nhà, radio quầy pha chế phát nhạc hòa tấu, gian rất tĩnh lặng, mùi hương cà phê lan tỏa khắp phòng. Cảm giác lâng lâng, biết mình ở phương nào.

      Tiếng chuông gió vang lên, chưa kịp ngước đầu nghe chất giọng Phúc Kiến của lão Lý: "Vào đây uống ly cà phê."

      "Thôi, tôi định ra quầy uống rượu."

      "Gần đây cậu uống nhiều rượu quá rồi."

      Gia Thông cười, "Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang."(1)

      (1). "Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang" – Câu thơ của Tào Tháo trong trận chiến Xích Bích, nghĩa là, "Gì có thể giải sầu, chỉ mỗi rượu thôi."

      "Rượu thể uống nhiều được, hơn nữa tấm thân tồi tàn này cũng thể nhậu cùng cậu. Cậu quyết định ra , tôi cũng nhiều, chuyện gì cũng phải cẩn thận."

      "Đừng lo lắng, trước mắt chưa nghiêm trọng vậy đâu." Giọng Gia Thông vẫn rất điềm đạm, giống như nội dung đối thoại chỉ xoay quanh vấn đề thời tiết. "Tôi điện cho Tần Tổng, ngày mai ông ta đến đây, tôi bàn nốt những việc còn lại rồi ngay."

      Nhâm Nhiễm đứng yên tại chỗ, chỉ nghe lão Lý : "Theo kinh nghiệm của tôi, ra mình phải là chuyện vui vẻ gì. Tốt nhất là đừng cắt đứt hết liên lạc với mọi người, tan biến trong biển người này."

      "Đại khái là tôi còn lựa chọn được nữa, hơn nữa, cái gì cũng từng trải chưa hẳn là chuyện xấu."

      "Vậy cũng đúng, nếu nhất định phải trắng tay lúc còn trẻ dễ dàng chấp nhận hơn."

      Gia Thông cười to, "Cám ơn an ủi của ông, tôi đây, lão Lý, ông bảo trọng."

      "Bảo trọng."

      Tiếng chuông gió lại vang lên, Gia Thông rời khỏi. Nhâm Nhiễm đọc được ý cáo biệt bất thường trong đối thoại bình dị của hai người. thể nhân lúc đoạn từ biệt chưa kết thúc mà xông ra chen ngang vào. đến đây uống cà phê và thầm mong đợi cuộc hội ngộ " hẹn mà gặp", nhưng đồng thời nghi hoặc muôn trùng với mong đợi của bản thân, ngờ xuất tình cảnh thế này.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 14
      "Tô San, ông La đến lấy hạt cà phê chưa?" Lão Lý vọng vào nhưng ông dừng lại ngạc nhiên khi thấy Nhâm Nhiễm ngồi dậy từ phía quầy chế. "Cháu Nhâm, chào cháu, sao cháu lại ở đây?"

      Nhâm Nhiễm lúng túng: "Cháu đến uống cà phê, chị Tô San lúc nãy có chút việc ra ngoài, nhờ cháu trông hộ cửa tiệm lúc."

      " nàng này, chắc là bạn trai lại đến tìm chứ gì, dám ngang nhiên giao cửa tiệm cho khách trông hộ, lương tháng này bị cắt nửa."

      Nhâm Nhiễm sốt sắng: "Ấy, đừng cắt, chị ấy về ngay mà."

      " đùa thôi." Lão Lý cười ha hả, "Vài đồng lương quèn của quán cà phê này mà mời được mĩ nhân đến pha cà phê vinh dự. ta bỏ rơi ông chủ này mừng thầm rồi, nào dám trừ lương chứ!"

      Nhâm Nhiễm cũng bật cười, ra khỏi quầy: "Ông thanh toán giúp cháu, cháu uống tách Blue Mountains."

      Lão Lý xua tay: "Cám ơn cháu trông hộ cửa tiệm, tách cà phê này chú đãi. Lần sau đến đây chú làm bánh Cookie cho mà ăn. Cháu thích mùi nho hay dâu tây?"

      "Dâu tây ạ. Cám ơn, cháu trước, tạm biệt."

      vừa chạm ô cửa màu xanh sọc, lão Lý cất tiếng, giọng ông rất nhã nhặn: "Lúc nãy sao đứng dậy lời chia tay với Gia Thông?"

      phiền muộn quay đầu đối diện với gương mặt bước sang tuổi trung niên của lão Lý. Ông đeo cặp kính tròng vuông, tướng mạo bình thường và thậm chí có vài nét già trước tuổi, ánh mắt lão tràn đầy quan tâm tha thiết, như bị thúc ép.

      Nhâm Nhiễm chua chát: "Cháu vốn phải là bạn của ấy, mọi hành trình, kế hoạch của ấy – tất cả đều liên quan đến cháu. Nếu như cháu mạo muội chen vào từ biệt, dường như hơi thừa thãi."

      Lão Lý cướp lời: " cần giải thích, chú biết ta có bạn ở đây."

      Nhâm Nhiễm đột nhiên nghĩ ngay đến người đẹp trong quán bar hôm nọ, nhưng dám hỏi nhiều.

      "Nếu như gặp lại ta, cháu có cảm thấy đáng tiếc ?"

      Giả thiết này khiến Nhâm Nhiễm bàng hoàng, đến giờ phút này, trong cuộc sống của chỉ mới trải nghiệm lần chia ly duy nhất. Đó chính vào hôm đông giá rét, khi từ trường chạy ào đến bệnh viện, nhìn thấy di hài của mẹ dưới tấm ga giường trắng tinh.

      Trái tim như bị bàn tay vô hình lôi , đau nhói, hoang mang nhìn vào lão Lý.

      Lão Lý nhấc điện thoại quầy pha chế, quay dãy số, ngắn gọn: "Gia Thông, đến đây ngay, tôi còn chút chuyện muốn với cậu."

      Nhâm Nhiễm ngạc nhiên: "Chú gọi ấy về làm gì?"

      " ta chỉ uống rượu buồn mình thôi. Chú cảm thấy, nếu ta dành thời gian đó để chia tay với dù sao cũng thú vị hơn là uống rượu mình."

      "Cháu hoàn toàn biết gì với ấy." Nhâm Nhiễm bối rối, "Chắc chắn ấy nổi giận, ấy thường cháu là ngang bướng."

      Lão Lý bật cười: " phải ai cũng có diễm phúc được ngang bướng nhớ nhung đâu." Thấy mặt Nhâm Nhiễm đỏ bừng, ông chuyển đề tài khác: "Gia Thông rời khỏi đây ngay."

      "Tại sao lúc nãy hai người lại từ biệt cách nghiêm túc như vậy? ấy lâu lắm à?"

      "Cái này khó , chuyện đời khó đoán, tám năm trước khi tôi rời khỏi Đài Loan, cứ nghĩ là thay đổi môi trường sống khoảng thời gian thôi. Nhưng từ đó đến nay tôi vẫn sống đất khách, chưa từng liên lạc bất kỳ ai tại quê nhà."

      "Chú còn người nhà bên đó ?"

      "Đương nhiên có chứ. Cha mẹ chú qua đời, bên đó có trai, em , bà vợ ly hôn và đứa con trai được quan tòa trao quyền nuôi dưỡng cho bà, cộng thêm dây bà con họ hàng, nhưng..." Ông lắc đầu, tự chế nhạo: " nữa, đó là cả câu chuyện dài dòng và tẻ nhạt. Tóm lại, khi cắt đứt toàn bộ mối liên hệ trước đây hoàn toàn còn đường lui nữa."

      Nhâm Nhiễm hiểu, "Cháu hiểu, tại sao chú liên lạc với người nhà? Có việc gì thể giải quyết mà nhất thiết phải biến mất thế này."

      Lão Lý cười đắng, "Nguyên nhân rất phức tạp, cháu đúng là còn rất trẻ con, đừng sợ hãi trước lời của chú. Ý của chú là, tính của Gia Thông còn quả quyết hơn cả chú, ta vẫn chưa bắt đầu cuộc sống mới vội cắt hết mọi vướng bận. Thực ra, ta nên giữ lại nhiều hồi ức, nhiều vấn vương hơn..."

      Tiếng leng keng của chuông gió vang lên, cửa được đẩy vào, Gia Thông xuất trước cổng vừa khéo đối diện với Nhâm Nhiễm. hơi ngạc nhiên nhưng bình thản lại ngay: "Chào , Nhân Nhiễm."

      Nhâm Nhiễm : "Chào ."

      Lão Lý cắt ngang, "Hôm nay phải lúc, phục vụ duy nhất của bổn tiệm hẹn hò với bạn trai, đành phải đóng cửa sớm thôi, hai vị muốn uống cà phê bữa khác đến sớm nhé."

      Nhâm Nhiễm bước theo sau Gia Thông, né khỏi bọt xà phòng văng tung tóe rồi xuyên qua khỏi làn nước bẩn thỉu và hàng tá chiếc xe ngang dọc, dừng phía trước chiếc xe Mercedes màu đen đậu đối diện đường. Gia Thông bấm remote mở cửa phía trước rồi quay đầu nhìn , đứng lại, cảm giác bất an dâng trào, lần nữa, chất vấn hành vi của mình.

      "Con người lão Lý đôi khi thích kịch tính hóa cuộc sống, đừng nghĩ ngợi nhiều. Bây giờ tôi đưa về trường." Gia Thông uể oải .

      "Chiều nay tôi nghe cha chuyện điện thoại với ."

      Gia Thông hơi ngạc nhiên, đột nhiên nhận ra rằng lo lắng cho mình nhưng lại ương ngạnh chịu thẳng. hơi nôn nao, hỏi ngược lại: " làm lành với cha rồi à?"

      Nhâm Nhiễm mặc kệ câu hỏi của , hỏi thẳng: "Vấn đề gặp phải có nghiêm trọng lắm ?"

      "Phải xem lí giải hai chữ nghiêm trọng như thế nào."

      Nhâm Nhiễm bực bội: "Lại nữa, cho dù tôi chỉ mới mười tám tuổi cũng có sức phán đoán của mình, hơn nữa, tôi đâu phải là bà tám, ăn ngồi rồi mà ngồi lê đôi mách, đừng tỏ vẻ huyền bí."

      Gia Thông bật cười, nghĩ ngợi rồi : "Được thôi, đơn giản dễ hiểu, ông tổng của công ty trái phiếu ở Bắc Kinh gặp nạn, trái phiếu riêng lẻ mà tôi kinh doanh cũng bị liên lụy vào. Tôi có rắc rối, nhưng phải là rắc rối trực tiếp. Công việc của tôi ở đây sắp giải quyết xong, tiếp theo tôi rời khỏi chỗ này."

      Cách ăn điềm đạm của rất có sức thuyết phục, Nhâm Nhiễm dù hiểu hết nhưng cảm thấy chuyện đến nỗi nghiêm trọng. ái ngại cười, nhõm hẳn. "Vậy tốt."

      "Lên xe ."

      Sau khi lên xe, Gia Thông nổ máy, giai điệu ầm ĩ của nhạc Rock lại vang lên, Nhâm Nhiễm ngạc nhiên phát , đó là bài hát của ban nhạc mà nghe trong quán bar lần trước.

      "Nếu chúng ta chưa từng hẹn thề,

      so đo thái độ hời hợt của em,

      Thế giới chúng ta quá nhiều điều hoang đường và tội ác,

      Tương lai chúng ta thay đổi khôn lường,

      Em lại , chúng ta buộc phải học quy tắc của nó,

      Ai ơi hãy dạy tôi, làm sao để quen với nhượng bộ,

      Giảng hòa với mọi việc như ý..."

      "Họ phát hành CD rồi à?"

      Gia Thông lắc đầu, "Dạng nhạc này định sẵn là ít thị trường, trước đây lâu, họ quyên góp được tiền ghi CD làm kỉ niệm, bạn trai của Tô San là tay chơi bass trong ban nhạc, ta mang tặng tôi đĩa."

      "Tôi thích ca từ của bài hát này."

      "Nhiều người thích nhạc Rock, nhưng cứ hay nhầm lẫn ca từ. Tôi nhớ có , nguyên nhân nàng thích Bob Dylan là vì – ông ta là nhà thơ."

      "Nếu đích thực ta xem ca từ của Bob Dylan như bài thơ và say mê nó có vấn đề gì kia chứ?"

      Gia Thông cười, "Đúng, vần đề." lấy CD khỏi máy hát, đưa cho Nhâm Nhiễm, "Vỏ hộp trong tủ, lấy ra ."

      Nhâm Nhiễm bỏ đĩa CD vào hộp theo lời dặn, vừa định cất vào tủ, Gia Thông : "Tặng cho ." bổ sung, "Mấy ngày nữa tôi phải rời khỏi nơi này, xe đưa cho người khác, thể mang CD lên đường, cầm lấy ."

      Lời ngụ ý cáo biệt rất ràng, đủ để con tim Nhâm Nhiễm lạc nhịp, thỏ thẻ: "Cám ơn." Trong xe còn tiếng nhạc ầm ĩ, im lặng đến khác thường. lấy hết can đảm: "Có thể cho tôi số điện thoại của ?"

      Gia Thông thắng gấp xe, lúc sau, nhàng : "Tôi biết bao giờ mới trở về, hơn nữa, rất có thể tôi đổi số điện thoại."

      Lời cự tuyệt này khiến Nhâm Nhiễm cảm nhận , lần ra này nhõm như kể. buồn bã cúi đầu nhìn sang ánh sáng lung linh từ bên ngoài xuyên qua ô cửa kính rồi nhìn sang bìa của hộp CD. Tấm hình rất nhạt của bốn người trong ban nhạc, họ đều mặc áo thun quần jeans, tuy có người đứng người ngồi nhưng nét mặt của họ đều rất lạnh lùng, phía dưới là dòng chữ màu đen có tạo hiệu ứng như dòng chảy: "Miệt thị thế giới này là cách ngụy trang tốt nhất của chúng tôi."

      Họ đối diện với thế giới này, phải dùng miệt thị để ngụy trang. Nếu như kẻ được mọi người cho là đứa trẻ cách ngụy trang nào là tốt nhất dành cho ? suy nghĩ trong tuyệt vọng.

      Đương nhiên, trước mặt người đàn ông lớn hơn những bảy tuổi mọi ngụy trang đều vô ích. chút ít xao động, chút ít lời muốn nhưng lại thôi, toàn bộ tâm tư của , đều nhìn rất hơn . Có lẽ Gia Tuấn đúng, người đàn ông này quá nguy hiểm với .
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :