1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nơi ánh đèn rực rỡ - Thanh Sam Lạc Thác (46c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5
      Nhâm Nhiễm bước xuống xe từng bước chậm rãi đến ngồi cạnh Gia Thông: "Cám ơn ."

      " có gì."

      " chưa gặp người nào bướng bỉnh như tôi đúng ?"

      "Các trẻ đều có quyền bướng bỉnh, nhưng mà", khói thuốc phà khỏi miệng , cười : "Quả tôi chưa gặp người nào khóc dữ dội như ."

      Nhâm Nhiễm đưa mắt ra mặt hồ tối tăm: " tôi rất đau lòng."

      "Tôi hiểu, bây giờ đỡ hơn chưa?"

      " biết, nhưng khóc nổi nữa."

      "Từ từ phát , bất kể chuyện đau lòng nào chăng nữa cũng có thể vượt qua."

      " ư? Tôi nghi ngờ lý luận của ." Nhâm Nhiễm cười nhạt: "Mẹ tôi qua đời hai năm trước..."

      dừng lại lúc, chẳng hiểu sao mà lại chuyện này với gã đàn ông xa lạ. Như có tảng đá nặng nghìn cân đè nặng trong lòng, cất nên lời, cảm giác khí ít đến nghẹt thở.

      Gia Thông nhàng "ừ" tiếng, thêm điều gì. Trong bóng tối, cũng để tâm đáp trả theo phép lịch hay lòng, tiếp.

      "Mẹ bệnh ung thư, nghe căn bệnh ung thư đó chỉ cần điều trị đúng cách, cơ hội lành bệnh rất cao. Nhưng mẹ chiến đấu bốn năm, vẫn... Lúc mẹ qua đời, chỉ bốn mươi hai tuổi."

      Ngày tháng dài đằng đẵng tràn ngập đau thương ấy về trước mắt .

      Họ khắp các phòng khám phụ khoa, phòng khám ung bướu, khoa ngoại, khoa phóng xạ... mẹ chuyển từ giường bệnh này đến giường bệnh khác, từ bệnh viện này đến bệnh viện nọ, hàng tá bác sĩ hội chẩn, xét nghiệm, từng ống thuốc dịch tiêm vào người, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh mắt vô cảm của y tá...

      hoảng hốt nhìn trộm bệnh án, nhớ kĩ từng dòng chẩn đoán của bác sĩ rồi thầm đến thư viện và lên internet tra cứu tài liệu, đối chiếu với từng từ chuyên ngành cố làm nghĩa của chúng. Trong suốt quá trình chữa bệnh, có lúc tràn trề hi vọng, có lúc tuyệt vọng não nề, nắm chặt tay Gia Tuấn gào khóc trước ánh mắt thương xót của họ hàng. hiểu , đằng sau nụ cười gượng gạo của cha là cả nỗi đau khôn xiết.

      "Tôi rất đau lòng và bất kể tôi đau lòng đến đâu vẫn biết rằng, mẹ mất và bao giờ quay lại. Tôi hi vọng mình sống tốt, nếu tôi đau lòng và nhớ mẹ nhiều như trước, mẹ cũng trách tôi mà ngược lại còn mừng cho tôi."

      " nghĩ như vậy là đúng."

      "Tôi cứ tưởng, cha cũng đau lòng như tôi, ông... rất ít khi nhắc đến mẹ trước mặt tôi, tôi cũng cố kìm nén chạm vào nỗi đau của ông. Nghe lời ông, tôi dọn đến sống ở đây, rời xa mảnh đất thương tâm. Hôm nay tôi mới biết, tôi thực ngây ngô đến khờ dại."

      " à, đừng cố chấp quá. Người đàn ông mất vợ tìm bạn mới chẳng phải là tội lỗi gì." Gia Thông vứt đầu mẩu thuốc, lấy tiếp điếu khác ra, chiếc bật lửa lóe sáng, tia sáng lóe gương mặt , vẫn chút cảm xúc.

      Nhâm Nhiễm cắn răng : " ư? Nếu như người đàn ông này trăng hoa với người đàn bà khác từ khi vợ mình còn sống sao? Nếu như ông ta trơ tráo lừa gạt người vợ lâm bệnh giường, thậm chí khoanh tay nhìn người vợ chết để có chỗ trống cho người đàn bà khác thế vào sao?"

      Gia Thông im lặng lúc, : "Xin lỗi, trong chuyện này, tôi thể đưa bất kỳ lời phán đoán về phẩm hạnh người khác theo cầu của ."

      Nhâm Nhiễm sực nhớ là con riêng của nhà họ Kỳ, vội tắt tiếng. Gia Thông nhả khói thuốc, quay đầu nhìn , điềm đạm : "Tin chắc rằng Kỳ Gia Tuấn kể nghe về lai lịch của tôi."

      "Hôm nay tôi mới biết, những chuyện như thế này, Gia Tuấn tùy tiện kể cho người khác."

      "Đúng, đây là chuyện xấu của gia đình ta. Xem ra nhà nào cũng có những chuyện thể tiết lộ cho người khác, trong ngày mà biết quá nhiều tội ác của thế giới người lớn, chả trách xúc động như vậy."

      Nhâm Nhiễm tức giận trước miêu tả hời hợt của , "Lúc nào cũng lạnh lùng trước nỗi đau của người khác như vậy à?"

      Gia Thông bật cười. " vậy sao? Chẳng lẽ tôi phải so tài với , chứng minh rằng tôi thê thảm hơn gấp nhiều lần mới được an ủi à?"

      Nhâm Nhiễm tức giận, vùng dậy định bỏ , nhưng bị ta kéo lại: "Chân của thể dùng sức, đợi tôi hút hết điếu thuốc này đưa về nhà."

      "Tôi cần đưa."

      "Được rồi, đừng ương ngạnh nữa, cho dù cần tôi đưa cũng nợ tôi rồi. Chính tôi đưa vào bệnh viện, xe của tôi, quần áo của tôi đều lấm lem vết máu của , hơn nữa, tôi chở dạo quanh cả thành phố, đến giờ vẫn chưa ăn tối."

      Nhâm Nhiễm im lặng, dưới ánh đèn mờ ảo, quả lem luốc vết máu đỏ tươi áo sơ mi trắng tinh, nhất là chỗ trước ngực . xưa nay rất ngoan ngoãn, vốn ngang bướng, bỗng chốc thấy mình có lỗi: "Xin lỗi, tìm nơi nào đó rửa xe giúp , muốn ăn gì tôi mua cho , cũng đền cho chiếc áo mới."

      " cần đâu." Gia Thông cười thầm, vỗ vào ghế. "Ngồi ."

      Nhâm Nhiễm đành ngoan ngoãn ngồi xuống, ngượng ngùng vô cùng. May là Gia Thông lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng hút thuốc, trong màn đêm giữa mùa Xuân, gió nhè lùa mặt hồ, khói thuốc thở ra xoay từng vòng giữa hai người mà khó chịu tí nào. Vừa hút xong, vứt bỏ mẩu thuốc, đỡ Nhâm Nhiễm đưa trở vào xe.

      Gia Thông hề hỏi ý của lái xe thẳng về bậc cầu thang trước khu kí túc xá Thế Yến, Nhâm Nhiễm cũng gì, định sau khi về tự về kí túc xá của mình.

      Thế nhưng, dừng lại mở đèn trong xe, quay xuống nhìn : " Nhâm, tôi chỉ vừa quen giáo sư trong chiều nay, vả lại cũng chỉ là có người kiên quyết muốn chúng tôi gặp nhau, giữa chúng tôi chẳng có giao tình gì. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm trước hành vi của mình, có quyền có những vui ghét giận hờn của riêng mình, cho nên, tôi khuyên tha thứ cho cha . Nhưng tôi cảm thấy, hận người là việc tiêu hao khá nhiều năng lượng và tổn thương nghiêm trọng đến tình cảm, nhất là phải hận người luôn thương mình."

      "Nếu có người lừa dối , hận người đó chứ?"

      "Đừng hỏi tôi vấn đề này, lừa dối theo khái niệm của tôi giống như ." lạnh lùng trả lời.

      "Được rồi, xem như tôi chưa hỏi gì, cứ xem tôi ấu trĩ. Đúng vậy, tôi rất mực cha, nhưng tôi nghĩ, trước đây tôi ông bao nhiêu sau này tôi hận ông bấy nhiêu."

      Gia Thông bật cười trước lời hùng hồn của : " à, tình cảm của quá kịch liệt, tôi thẳng thắn trả lời câu hỏi của vậy. Người mà cha lừa dối là mẹ , chứ phải là . Cho dù là con của ông ta ông ta cũng chẳng cần công khai cuộc sống riêng tư của mình với , chỉ là, giờ đây, hạ quyết tâm hận ông ta bởi vì cảm thấy như vậy mới xứng đáng với mẹ ."

      " tự cho mình là đúng, dựa vào đâu mà suy đoán như vậy?". nóng giận trước lời quá lạnh lùng và lí trí của , "Theo tôi, là loài động vật máu lạnh, chẳng hề có tình cảm với con người nên mới phân tích lạnh lùng và tự phụ như vậy."

      đẩy mạnh cửa xe bước xuống, quên mất chân phải thể dùng sức, vừa đứng vững suýt ngã vì đau, xuýt xoa, Gia Thông cũng vừa xuống xe liền vội đỡ , vùng vẫy "Mặc kệ tôi."

      nhàng nâng bổng , mặt áp sát bên , cảm giác thoang thoảng mùi rượu, mùi thuốc lá và hơn cả là "mùi đàn ông". biết đây là lần thứ mấy bế trong ngày, nhưng đó là lần đầu tiên có cảm giác này, mặt đỏ bừng, nghe nhịp đập rất mạnh và chậm rãi của , vội co người ôm chặt cánh tay phải băng bó.

      bế bước chầm chậm lên thang, "Xưa nay tôi phải là người khoan dung, tôi có tư cách gì, hơn nữa, tôi chưa bao giờ tin tưởng lòng thứ tha vô điều kiện."

      dứt khoát: "Việc này, tôi bao giờ tha thứ cho ông ta."

      "Được thôi, đừng bắt ép mình phải tha thứ, nhưng cũng đừng gồng mình hận ông ấy. Nếu ngày nào đó, có thể vô cảm có lẽ cảm thấy nhõm."

      Trong bóng tối, giọng trầm cảm của giống như cảnh vật mịt mù xung quanh, hơi thở đập vào mặt , kèm theo mùi thơm của thuốc lá. Ngoài Gia Tuấn, đây là lần đầu tiếp xúc thân mật với người khác giới, chỉ là cảm giác này khác xa với cảm giác khi ở bên Gia Tuấn. Lúc bên cạnh Gia Tuấn, hoàn toàn cảm giác rung động và những suy nghĩ lệch lạc.

      Nếu buồn phiền bởi chuyện trăng gió dơ bẩn của cha càng cảm giác , sức cuốn hút kì lạ mà chưa từng biết đến khi được ôm ấp trong lòng. Tuy vậy, cũng chịu tác động, đột nhiên run rẩy, lắp bắp: "Tôi, tôi muốn về nhà, hôm nay tôi muốn nhìn mặt ông."

      "Lúc ngủ xe, cha và bạn trai cứ gọi điện cho tôi suốt."

      "Bạn trai? Tuấn ư?"

      "Họ an tâm khi chung với tôi." bế vào tòa nhà kí túc xá, giọng trộn lẫn lối chọc ghẹo: "Tôi hứa với họ nhất định đưa về nhà, cho nên, đừng bướng nữa, được ?"

      đành gật đầu.

      Ánh đèn đường chiếu vào, hành lang lập lờ ánh sáng, Nhâm Nhiễm biết hành lang có gắn đèn cảm ứng, chỉ cần ho cái đèn sáng lên. Nhưng phát ra bất kỳ thanh nào, tựa vào lòng , mặt đỏ bừng, sợ phát . Cho dù là trong bóng tối, vẫn che kín được, biết lúc này, tim đập "thình thịch" rất loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tuyệt thể giấu được người đàn ông bế chặt tay.

      Rất nhanh chóng, đặt chân lên lầu ba bấm chuông, cửa mở liền ngay sau đó, Nhâm Thế Yến và Kỳ Gia Tuấn cùng xuất trước cổng, Gia Tuấn đưa tay bế Nhâm Nhiễm, Gia Thông : "Cẩn thận, đừng chạm vào tay ấy."

      Nhâm Thế Yến vội : "Cám ơn cậu, Gia Thông, mời vào."

      Gia Thông bước vào, đặt Nhâm Nhiễm vào ghế sô pha, dặn dò : "Nghỉ ngơi cho khỏe nhé."

      dám nhìn vào mặt , chỉ gật đầu. đứng thẳng, chuyển lại từng lời dặn dò của bác sĩ xong liền chào Nhâm Thế Yến rồi bỏ .
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6
      Nhâm Nhiễm đếm xỉa đến Gia Tuấn, từng bước từng bước vào phòng lấy quần áo rồi quay thẳng vào phòng tắm. nhìn vào gương và tin vào mắt mình, đầu tóc rối bời, mặt nhem nhuốc, cằm bị xước mất mảnh thịt, mắt sưng húp, quần áo lấm lem máu, hỡi ôi, trông tệ hại!

      nhức nhối nhìn vào gương, chuyện xảy ra trong phòng vào chiều nay lại ùa về, những ý nghĩ liên quan vụt biến mất – thậm chí còn kinh ngạc, sao mình lại có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.

      Hôm nay khóc rất lâu, cứ ngỡ nước mắt cạn nhưng lúc này, khóe mắt lại đẫm nước.

      Bần thần lúc lâu, mới tỉnh táo gạt bỏ nước mắt. thể tắm chỉ có thể lau sạch người, thay áo mới.

      Gia Tuấn ngồi trong phòng khách vội đứng dậy hỏi : "Tiểu Nhiễm, ăn tối chưa, em đói ?"

      lên tiếng, cũng nhìn mặt người nào, bước thẳng về phòng nằm vào giường. lúc sau, Gia Tuấn cầm túi đá bước vào, kê gối vào đầu , sau đó đắp túi đá vào mắt cá bị trật, túi đá quả giảm đau đáng kể.

      Gia Tuấn lại bước ra ngoài, tay cầm vài viên thuốc và ly nước đưa cho : "Uống thuốc mau. gọi thức ăn, lát nữa người ta mang đến."

      ực hơi hết thuốc, đặt ly đầu giường nhắm chặt mắt. "Em muốn ăn, ra ngoài , tắt đèn giúp em, cám ơn."

      Gia Tuấn bỏ , ngược lại còn ngồi cạnh giường. lâu sau, phàn nàn: "Sao chưa nữa?"

      "Túi đá chỉ có thể đắp 20 phút, ngồi trông chừng thời gian."

      quay ngoặt người sang bên mặc kệ .

      "Đói ?"

      vẫn đáp trả.

      "Có rất nhiều chuyện, cho dù chúng ta biết cũng thể thay đổi điều gì, chỉ thêm đau khổ."

      "Đó là kinh nghiệm của sao?", lạnh lùng .

      Gia Tuấn im lặng lúc, gật đầu: "Quả từng trải."

      Nhâm Nhiễm nhói lòng, thường ngày hay ong ỏng giở giọng tiểu thư với Gia Tuấn nhưng đây là lần đầu giễu cợt . Liên tưởng đến câu chuyện lúc chiều Gia Tuấn kể gần như tổn thương . nắm chặt tay , rút lại rồi nằm gọn trong tay .

      "Ba năm trước, vô tình nghe trộm ông nội, chú và chuyện phiếm, biết được tồn tại của Kỳ Gia Thông. dám hỏi thẳng cha, biết khác múi giờ, vẫn gọi điện qua Úc hỏi chị. Chị hề ngạc nhiên, giọng lạnh như băng:

      "Tuấn, chị ngưỡng mộ vô tri của em trong nhiều năm qua, em tưởng rằng tính khí mẹ thuộc dạng nóng nảy bẩm sinh hay sao?"

      Ngừng lúc, Gia Tuấn bật cười, nhanh chóng thu lại nụ cười đó,

      "Chị bất hạnh hơn , chị gần như biết chuyện cùng lúc với mẹ. Lúc đó, chỉ có tám tháng tuổi, đúng là vô tri . Còn chị bảy tuổi, vốn rất thông minh, cơn giận mẹ bùng nổ, mấy năm đầu khi cãi nhau với cha, hai người hoàn toàn né tránh chị. Đến lúc hiểu chuyện, mẹ nhắc đến chuyện đó. Nhưng chị vẫn cứ bị ám ảnh, hoàn toàn hiểu nguyên nhân của những cuộc chiến tranh lạnh trong nhà, chị vừa tốt nghiệp trung học phổ thông là kiên quyết đòi du học nước ngoài, mấy năm cũng về nhà."

      Nhâm Nhiễm mở mắt, nhìn mắt Gia Tuấn, vẫn là gương mặt điển trai quen thuộc, đó là lần đầu trông thấy gương mặt đau lòng của bạn chơi thân từ . nắm chặt tay , biết an ủi thế nào.

      " chuyện với chị xong, trốn học chạy đến công ty cha, đúng lúc bước ra, bọn chạm mặt, cha giới thiệu rất tỉnh." dừng lát, cười đau khổ: "Cha , 'Gia Tuấn à, làm quen với Kỳ Gia Thông – con.'!"

      Nhâm Nhiễm trố mắt.

      "Nực cười lắm phải ? Em xem, cha thản nhiên căn cứ vào gia phả đặt tên cho từ rất sớm, giống như việc ông có con riêng là lẽ đương nhiên, phải chấp nhận vô điều kiện. Chỉ là Kỳ Gia Thông nể mặt chút nào, là con trai duy nhất của mẹ , từ chị em, sau này cũng đừng cố gượng mà hẹn gặp nhau làm gì để rồi khó xử, xong quay người bỏ ."

      Nhâm Nhiễm lòng đầy nghi hoặc, hiểu tại sao Kỳ Hán Minh lại cư xử như vậy. nhanh chóng nghĩ đến cha mình, đau khổ thừa nhận, thảo nào Gia Thông lại chuyện với bằng thái độ miệt thị và nhẫn nhịn, thế giới của người trưởng thành có thể hiểu được bao nhiêu?

      "Hôm nay em cũng thấy rồi, muốn đếm xỉa đến Kỳ Gia Thông, đối với cha còn như thế, huống chi là . Tụi ai muốn đối phương tồn tại cõi đời này, thế nhưng, tụi cứ sờ sờ đó, ai thay đổi được ."

      "Trước bữa nay, hai chỉ gặp qua lần thôi sao?"

      "Ừ, từ sống ở bên ngoài. Sau này chạy đôn đáo giữa Bắc Kinh và Thượng Hải kinh doanh trái phiếu, ít khi về thành phố Z. Ông nội và cha khen ngợi hết lời, còn khen là thiên tài trước mặt người ngoài, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, năng lực siêu phàm. Sau khi biết tồn tại, họ còn khen trước mặt . Những lúc này, biết làm sao? Đành quay người bỏ chạy. Cha biết vui, ông nhắc đến nữa, càng thể gì với mẹ."

      Nhâm Nhiễm, sau hồi lâu im lặng, cất tiếng hỏi: " cảm thấy việc xấu gia đình kể em nghe cũng sao. Nhưng lại giấu em cả chuyện của cha em và Quý Phương Bình, còn cố thuyết phục em chấp nhận cho cha có cuộc sống mới, em thể chấp nhận điều này."

      "Em vẫn chưa hiểu sao, Tiểu Nhiễm? Em cho rằng, chuyện gia đình , ngoài việc gián tiếp đẩy chị ra khỏi nhà thà sống mình tại nơi đất khách quê người cũng bằng lòng về nhà, và khiến nghi ngờ cha mẹ, có niềm tin vào hôn nhân, còn có sứ mệnh gì khác chứ? Nếu như được chọn lựa, nghĩ và chị thà hay biết chuyện."

      "Thế là, lựa chọn thay em..." Nhâm Nhiễm tái mặt, thầm trong miệng.

      ", chỉ cảm thấy..."

      " chỉ thấy em nên biết chuyện, tiếp tục sùng bái người dối gạt mẹ em như kẻ chính nhân quân tử, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận người phá vỡ hạnh phúc gia đình em là mẹ kế sao?"

      Nhâm Nhiễm vùng khỏi tay , chồm dậy, nhìn thẳng vào mắt : " có từng nghĩ, em bao giờ chấp nhận chuyện này ?"

      Gia Tuấn cầm người lại, "Đừng kích động, đừng kích động, có ý đó. Em thử nghĩ xem, sao biết chuyện này?"

      Nhâm Nhiễm chợt hiểu, mẹ Gia Tuấn là đồng nghiệp của cha trong trường đại học Z, cha Gia Tuấn còn là bạn tốt của cha, đương nhiên họ biết rất chuyện ngoại tình của người bạn thân kiêm đồng nghiệp.

      "Đúng vậy, biết được từ trận cãi vã của cha mẹ. Có lẽ em còn nhớ, thời gian đó được vui, thường về nhà hoặc đến dùng cơm ở nhà em hoặc cùng em đến bệnh viện thăm dì."

      Đương nhiên là nhớ khoảng thời gian đó, mẹ bệnh ngày càng nặng, Gia Tuấn dành thời gian bên nhiều hơn trước. Lúc ấy, vô cùng sợ hãi, rất muốn Gia Tuấn bên cạnh, đích thực có cảm giác khác gì với ngày thường.

      "Hôm nọ, lúc vào đến bệnh viện em mượn sách cho dì. Hôm đó, hút thuốc, dì ngửi thấy mùi thuốc lá, hỏi có tâm gì. Đại loại là mớ lời ngu ngốc như cuộc sống chẳng có ý nghĩa, thế giới của người lớn quá giả tạo, sống đời để làm gì v.v... xong mới sực nhớ dì bệnh nặng, thực nên lời đó.

      Nhâm Nhiễm dán chặt mắt vào , nhắc đến mẹ vào lúc này là rất đau lòng, nhưng vẫn khát khao biết được câu chuyện về mẹ mà trước đây chưa từng được biết.

      " xin lỗi dì, dì cười và rằng dì sẵn lòng nghe điều đó, có lẽ sau này em cũng như vậy. Dì biết có thể chống cự đến ngày nghe em oán trách hoặc ngỗ nghịch hay . Nhưng khôn lớn trước em, dì hi vọng có thể chín chắn nhìn mọi việc. Chỉ có như vậy đến lúc em ngỗ nghịch mới có thể với em, cuộc sống có mặt đen tối, nhưng cũng có mặt tốt, đừng nhìn phiến diện rồi vội đưa kết luận."

      Nhâm Nhiễm lại khóc, lần nữa.

      Gia Tuấn cẩn thận lau nước mắt cho , "Lúc đó rất buồn phiền, nhưng dì , dì nhìn thoáng từ sớm, sống chết có số. Dù rằng dì còn cõi đời nữa, dì vẫn tin rằng cha em và chăm sóc tốt cho em. Như vậy mãn nguyện rồi."

      Nhâm Nhiễm khóc thành tiếng.

      "Tiểu Nhiễm, lời dèm pha lan truyền với tốc độ nhanh hơn em tưởng, dì là người trong cuộc, đương nhiên thể nào hay biết chuyện. Nhưng dì chưa bao giờ kể em nghe, còn cẩn thận để bất kỳ lời ra tiếng vào nào lọt vào tai em, để em tiếp tục tin tưởng cha em. Nếu như chuyện này với em, hiển nhiên ngược với di nguyện của dì, lại còn khiến em bắt đầu hận cha em – ông là người thân duy nhất của em cõi đời này. nghĩ rằng, dù ở góc độ nào, cũng thể làm hiệp sĩ chính nghĩa tố cáo việc này."

      Gia Tuấn có lý của ta, nhưng thể nào chấp nhận lý thuyết ấy. "Có lẽ khi biết gì, em ngốc ngếch sống vui vẻ, nhưng như thế có xứng với người mẹ đáng thương của em ? Hay mẹ em đáng là vật hi sinh? Khi còn sống, vì muốn cho con mái ấm hoàn chỉnh mà chịu đựng người chồng ngoại tình. Sau khi chết còn phải cho con nhận kẻ cướp chồng mình làm mẹ kế hay sao? Em sống vui vẻ như thế có ý nghĩa gì?"

      Gia Tuấn đuối lý, trong nhà lặng im như tờ, Nhâm Nhiễm ngả lưng về phía sau, dùng tay che mắt nghẹn ngào : "Gia Tuấn, , em muốn ở mình."

      Nhâm Nhiễm đặt di ảnh mẹ kế bên gối, nằm trong bóng tối, cả đêm chợp mắt.

      Lúc mẹ bệnh, luôn bên cạnh mẹ mà hoàn toàn phát rằng ngoài việc chịu dày vò của cơn bệnh, mẹ còn phải chịu đựng người chồng thay lòng đổi dạ.

      Nhâm Thế Yến nhận xét con mình sai. Từ , Nhâm Nhiễm rất ôn hòa. Từ khi chào đời, cha mẹ dạy dỗ con rất khoa học, hết mực thương và cũng rất cứng rắn uốn nắn con nên người, nhất là mẹ, nghiêm khắc nhưng lại tận tình dạy dỗ con. vốn có giai đoạn ngỗ nghịch và bồng bột thường có của tuổi mới lớn.

      Nếu cố này, khi nỗi đau mất mẹ vơi dần, vẫn hoạt bát, nhí nhảnh, vẫn có nỗi đau nho , có cái nhõng nhẽo đáng của tuổi mới lớn và có ước mơ ngây ngô của tuổi trẻ.

      Thế nhưng, sau khi biết chuyện, Nhâm Nhiễm đau khổ hiểu rằng, cuộc sống của thể tiếp diễn theo kiểu răm rắp tuân theo sắp đặt của cha và hi vọng của mẹ lúc còn sống.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7
      Nhâm Nhiễm tuyệt nhiên chuyện với Nhâm Thế Yến, hôm sau ôm chân băng bột trở về kí túc xá, nghe điện thoại của ông, ngoài việc thừa dịp ông ở nhà về lấy ít đồ đạc, hiếm khi về nhà – dù gần trong gang tấc.

      Hầu như ngày nào Gia Tuấn cũng đến thăm , lấy nước, mua cơm, đốc thúc uống thuốc, dẫn thay băng, tháo chỉ. từ chối, chỉ là mặt buồn rười rượi, chuyện với như trước.

      gầy nhanh chóng, gần như trở về trạng thái trầm cảm của lúc vừa đặt chân đến thành phố này, bất luận là đề tài gì, cũng thấy hứng thú, lại thêm phần nóng nảy hay cáu gắt.

      Dưới chăm sóc của Gia Tuấn, chân của hết sưng và lại thoải mái được, tay phải sau khi tháo chỉ để lại vết sẹo dài. thường sờ vào nó như nhớ ra điều gì.

      Gia Tuấn muốn giúp khuây khỏa, nhưng bất luận là xem phim, hát karaoke hay các trò giải trí khác, cũng có hứng thú. Điều có thể làm, chẳng qua là dành nhiều thời gian hơn bên cạnh , trông cảnh ngơ ngớ nhìn vào sách rồi thả hồn xa, càng biết gì.

      vừa thử nhắc đến cha , trừng mắt: "Nếu còn muốn làn bạn với em nữa, đừng bao giờ nghĩ cách truyền lời giúp cha em."

      kiên quyết như vậy, đành lắc đầu, thêm gì nữa.

      Gia Tuấn hôm nay là sinh nhật của bạn – Tư Lăng Vân, hẹn cả nhóm bạn học và nhất định buộc Nhâm Nhiễm ăn mừng cùng, từ chối được bèn thay đồ . Chương trình mà sắp xếp là sau bữa cơm tối, cả nhóm đến quán bar mới mở ở gần trường, nghe hôm đó có ban nhạc nghiệp dư khá nổi tiếng đến biểu diễn.

      Quán bar náo nhiệt vô cùng. Nhâm Nhiễm chưa kịp ngồi xuống tình cờ bắt gặp Gia Thông trong đám đông trước mặt.

      ngồi uống rượu cùng với bạn và hai nữa. Giống như lần trước, mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên xuệch xoạc vài cái, bên cạnh nàng với mái tóc xoăn dài, trông rất xinh đẹp. ghé tai Gia Thông thầm điều gì.

      Quán bar lúc nào cũng ồn ào, tư thế chuyện như vậy cũng rất bình thường. Nhưng cách chuyện ta có đôi phần nhõng nhẽo, lắm phần thân mật. Gia Thông cùng lúc cũng nhìn thấy , cười mỉm nâng ly ra dấu, sau đó ngửa cổ uống cạn nửa ly rượu tay. Hành động này khiến Nhâm Nhiễm nghẹt thở, đỏ bừng mắt, người cứng như khúc gỗ và đầu gật như robot, vội ngồi xuống, mình trong nhóm bạn học.

      lúc sau, biểu diễn bắt đầu, ban nhạc gồm người hát chính, người chơi đàn ghi-ta, người chơi bass và người đánh trống. Cả nhóm ăn mặc theo phong cách rất rock, ngầu cực kì. Họ hát toàn bài tự sáng tác, có bài lên án xã hội, có bài thổ lộ tình cảm vô vọng, tất cả đều sục sôi nhiệt huyết, cộng thêm phần biểu diễn gào thét, tưng bừng rất rock, quả là có sức hút đối với giới trẻ, nhóm bạn cùng đều đắm chìm trong điệu nhạc.

      Nhâm Nhiễm ảnh hưởng tính cách nho nhã, hướng nội của mẹ. thích điệu nhạc nhàng, dân dã như nhạc Blues hơn, rất ít khi nghe nhạc cao trào như rock, chỉ thấy nhói tai, tim đập nhanh loạn xạ. hòa nhập được với nhóm bạn cùng, chỉ ngồi mình, nhấm nháp ly khóm ép mà Gia Tuấn gọi cho .

      Gia Tuấn đến ngồi bên ghé tai hỏi có phải ồn ào lắm , lắc đầu. sợ ồn chỉ vì tâm trạng u uất nên sợ cái cảm giác mọi người đắm chìm trong niềm vui, sợ cái cảm giác khi mình thể hòa mình với họ. vừa ngước đầu liền phát bạn của – Tư Lăng Vân liếc mắt nhìn chăm chăm, vội đẩy Gia Tuấn ra, đứng dậy: "Em tolet."

      Quán bar này mới mở, phòng vệ sinh còn sạch và vắng vẻ, vả lại trong lúc biểu diễn nên càng vắng hơn. Vừa đứng tại bồn rửa tay phát người đứng tô son trét phấn bên cạnh là nàng ngồi chung với Gia Thông khi nãy. Đèn đủ sáng, nàng áp sát mặt vào gương, có lông mi cong dài vút đến ngờ, Nhâm Nhiễm nhìn mà ngưỡng mộ.

      nàng phát ánh mắt của Nhâm Nhiễm, cười hì hì : "Xem giúp tôi mi bên trái có hạt gì đó ? Tôi nhìn ."

      Nhâm Nhiễm làm theo lời nàng, lông mi chuốt mascara. mỗi sợi mi đều cong rất đẹp, chỉ duy nhất cọng mi gần khóe mắt trái có chấm , biết có phải là phấn nền còn dính lại đó . cầm bông trang điểm từ tay nàng, cẩn thận dặm hạt bụi đó ra, "Nó chỉ bé tí, hoàn toàn có thể cho qua mà."

      nàng vui mừng : "Cám ơn bạn, đương nhiên là tôi để tâm đến nó, chỉ là đàn ông mà ở quá sạch là đáng sợ."

      nàng bước ra, Nhâm Nhiễm ngắm mình trong gương, thường ngày chỉ thoa kem dưỡng da. Sau khi lên đại học có học lỏm vài cách trang điểm của đứa bạn cùng phòng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc bấm chút lông mi, tô chút son, rất lười trang điểm. Hôm nay, Gia Tuấn kéo đến quán bar, hào hứng tí nào, chỉ khoác chiếc áo thun đính hạt cũng chả thèm trang điểm, may mà tuổi trẻ, da còn nõn nà và trắng sáng. Cho dù đứng bên cạnh Tư Lăng Vân trang điểm lòe loẹt, cũng thấy chạnh lòng.

      Dưới ánh đèn mờ ảo lấp lánh trong quán bar, muốn nhìn hạt bụi lông mi khoảng cách giữa hai người là bao nhiêu? – như nàng kia, áp sát mặt vào gương, soi mói vào mặt mình, lẩm ba lẩm bẩm.

      Bất thình lình, tưởng tượng đến cảnh mặt đối mặt giữa nàng kia với Gia Thông, mặt lại đỏ bừng lên.

      Hình ảnh bế trong đêm tối ấy lại tràn về, khoảng cách hai người lúc ấy cũng rất gần, thậm chí còn nhớ mùi hương đặc trưng pha với mùi thuốc lá người . Người đàn ông ấy ở sạch lắm sao? Lúc ôm cái thân thể lấm lem máu và bụi đất, lại nhòe nhoẹt nước mắt của , hoàn toàn chút gì là khó chịu.

      giật mình hoảng hốt, nhìn mình trong gương lẩm bẩm như gặp ma.

      Thời gian gần đây chỉ lo nghĩ về chuyện đau lòng của mình, hầu như chưa từng nhớ đến , ngờ gặp ở đây, rồi chỉ động tác chào hỏi, những nghĩ ngay đến thái độ kì quặc của đêm hôm đó, mà còn suy diễn nhiều việc khác liên quan.

      Nhâm Nhiễm đợi khi bình tĩnh trở lại rồi mới bước ra, vừa ra khỏi hành lang lại thấy Gia Thông đứng nghe điện thoại, vội nhanh sang người , đúng lúc bỏ điện thoại xuống, ngay đối diện . gượng cười, "Chào ."

      "Chào , xem ra vết thương lành rồi, có thể ra ngoài vui chơi rồi."

      nhúc nhích tay phải: "Tháo chỉ rồi, có vết sẹo dài nhưng may là phải ở mắt."

      Gia Thông như bị chọc cười, gương mặt ánh lên, "Thích rock ?"

      thà lắc đầu, " thích lắm, đối với tôi, tâm trạng của họ quá phấn khích, cao trào."

      "Đó là cách giãi bày, người nghe rock nhiều khi phẫn nộ cũng dễ dàng bình tĩnh hơn."

      Nhâm Nhiễm nghi ngờ nhắc về chuyện đó, thêm điều gì, buồn bã "Ừ" rồi định bước về chỗ. đột nhiên , "Ban nhạc này chơi khá lắm, đây là lần thứ hai tôi xem họ biểu diễn, nghe thử bài này..."

      Chỉ thấy ca sĩ d

      " đặc biệt như em từng nghĩ,

      Khi có , phải chăng em chưa có được niềm vui như em từng mong đợi,

      Nếu chúng ta chưa từng hẹn thề,

      so đo thái độ hời hợt của em,

      Thế giới chúng ta quá nhiều điều hoang đường và tội ác,

      Tương lai chúng ta thay đổi khôn lường,

      Em lại , chúng ta buộc phải học quy tắc của nó,

      Ai ơi hãy dạy tôi, làm sao để quen với nhượng bộ,

      Giảng hòa với mọi việc như ý..."

      Tiết tấu bài hát cao, dồn dập và phát loạn xạ như bài hát trước. Cách hành lang, tiếng nhạc còn chói tai, ca từ được trình bày bởi ca sĩ giọng cao lảnh lót mà kém phần mạnh mẽ, phút chốc làm rung động Nhâm Nhiễm, dán mắt vào sân khâu, cảm giác như trong cuộc chiến, sờ vết sẹo tay như sờ vào cảm xúc của mình.

      hoàn toàn thấy Gia Tuấn ầm ầm bước qua, kéo mạnh tay , tiến lên vài bước theo quán tính mới hoàn hồn.

      "Gia Tuấn, làm gì vậy?"

      Gia Tuấn liếc cái, bực bội câu gì đó nghe , đành theo Gia Tuấn đồng thời quên ngoái đầu lại, trông thấy Gia Thông vẫn đứng tại chỗ đó mà hề nhìn , khoanh hai tay nhìn về sân khấu, dường như hề bận tâm việc rời khỏi bằng cách nào.

      Vừa về chỗ ngồi, Nhâm Nhiễm bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tư Lăng Vân, vội rút tay ra.

      Tư Lăng Vân là người bản địa, biệt hiệu là hoa khôi của học viện, dáng chuẩn như người mẫu, lại đẹp lộng lẫy, nên có đôi phần cao ngạo. nàng từ lâu còn nhẫn nại khi Gia Tuấn dành quá nhiều thời gian chăm sóc Nhâm Nhiễm. Nhưng vì Nhâm Nhiễm bị thương, nàng tiện nhiều lời.

      Vốn dĩ nàng mong đợi cuộc hẹn hò lãng mạn trong đêm sinh nhật để thắt chặt thêm tình cảm với chàng Gia Tuấn – tưởng gần như lại xa này. Nào ngờ Gia Tuấn lại mời cả Nhâm Nhiễm, ngấm ngầm bực bội, may là còn mời thêm các bạn khác trong khoa nên cũng có dịp nở mặt.

      quyết tâm làm nàng độ lượng nhưng tình hình là: Nhâm Nhiễm cả buổi tối cứ ngơ ngớ ra, chỉ chúc mỗi câu sinh nhật vui vẻ chẳng thèm mở miệng thêm lời nào, Gia Tuấn lúc nào cũng chăm chăm vào Nhâm Nhiễm, thời gian quan tâm Nhâm Nhiễm còn nhiều hơn mình. Giờ đây lại ngang nhiên nắm tay Gia Tuấn về chỗ. Các bạn cũng hẹn mà gặp – họ xem biểu diễn nữa, chỉ nhìn nhau với ánh mắt tò mò, khiến Tư Lăng Vân phẫn nộ.

      Vừa khéo lúc ban nhạc nghi giải lao, DJ chuyển nhạc sang giai điệu du dương hơn, cuối cùng cũng nghe được tiếng chuyện của mọi người. Gia Tuấn lạnh mặt hỏi Nhâm Nhiễm: "Em lâu như vậy là chỉ chuyện với sao?"

      "Em và ta chỉ vô tình gặp và chào hỏi nhau thôi." Nhâm Nhiễm trách móc thái độ của vội giải thích, đồng thời đẩy tay Gia Tuấn, ngụ ý chú ý đến ánh mắt phẫn nộ của Tư Lăng Vân nhìn qua. Hành động này lọt vào mắt Tư Lăng Vân khoác lên ý khác, quả như châm dầu vào lửa, chút bình tĩnh còn sót lại của nàng bị thiêu cháy.

      Tư Lăng Vân đứng nhổm dậy: "Hai người làm gì đấy? Nếu cảm thấy chơi cái trò ám muội này thú vị cũng cần phải chơi trước mặt tôi để sỉ vả tôi."

      Nhâm Nhiễm đỏ mặt, Gia Tuấn cảm thấy quái lạ, chau màu : "Tư Lăng Vân, em gì vậy?"

      Lăng Vân "hứ" tiếng dài, "Kỳ Gia Tuấn, hai người chỉ là em thôi ư? Tôi hai người đùa cợt với tình cảm."

      "Em bậy cái gì thế kia?" Gia Tuấn cáu kỉnh hỏi lại, chỉ có tướng tá trông dịu dàng thôi chứ tính tình xưa nay chẳng dịu dàng chút nào, đụng mặt Gia Thông ở đây mất vui lắm rồi, còn có tâm trạng dỗ ngọt ai.

      nàng giận đến phát khóc, cầm lấy giỏ xách rồi phóng nhanh ra ngoài. Các bạn học ngơ ngác nhìn nhau, biết phải gì hơn. bạn trong đó lên tiếng: "Gia Tuấn, đuổi theo nhanh , khuya rồi, lỡ xảy ra chuyện gì hay." Gia Tuấn hề nhúc nhích, trước mặt mọi người, Nhâm Nhiễm buộc đẩy mạnh cái, mới đứng dậy đuổi theo.

      Mọi người trong buổi tiệc hôm nay đa phần đều là bạn học chung khoa kinh tế và pháp luật với Gia Tuấn và Lăng Vân. Vốn chẳng quen gì Nhâm Nhiễm, lúc này lại nhìn ánh mắt đầy ác ý, Nhâm Nhiễm nán lại nữa, ngồi được lúc, đứng dậy: "Mọi người chơi, em xin phép về trước."

      Lúc này, ban nhạc quay trở lại sân khấu, nhạc lại vang lên, nào ngờ ai chào tạm biệt , nhếch nhác ra chỗ ngồi với tâm trạng ủ rũ.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8
      "Bạn trai đuổi theo khác ra ngoài rồi kìa?", Gia Thông vẫn đứng tại chỗ ban nãy, ánh mắt cố giấu giễu cợt, trong tư thế sẵn sàng đón nhận cơn bộc phát của .

      Nhâm Nhiễm thèm gì, trợn tròn mắt, lầm bầm: " rảnh thiệt!"

      thèm để ý có nghe hay , bước qua người .

      Nào ngờ Gia Thông vừa theo sau vừa gọi điện bạn có việc bận phải trước. Nhâm Nhiễm nào dám với bạn trai người khác nữa, vội vàng dừng chân, " đừng theo tôi, đợi tôi khỏi, tùy muốn đâu cũng được."

      "Sợ bạn trai hiểu lầm à?"

      "Tôi sợ bạn hiểu lầm!"

      "Bạn ?", Gia Thông ngơ ngác rồi bật cười ngay sau đó: "Đừng lo, chúng tôi vừa quen bao lâu, hơn nữa ấy là người trưởng thành, chịu nghe giải thích, biết nhượng bộ. khác, tôi sợ lại trốn hốc nào đó ngồi khóc mình nguy to, khu này buổi tối được an ninh lắm".

      Nhâm Nhiễm vừa ngượng vừa tức giận, nhưng nhớ đến cảnh khóc hết nước mắt trước mặt ta vào nhiều tháng trước quả cãi lại được, đành phải bước theo ra ngoài.

      Đúng vào đầu mùa hạ, khí bên ngoài mát mẻ trong lành, con người ta cũng tươi tỉnh hơn. Gia Thông chỉ qua bên kia đường: "Xe của tôi ở bên kia."

      Nhâm Nhiễm bước theo, cười : "Cám ơn quan tâm, nhưng cần thiết đâu. Tôi gọi taxi về thẳng trường, tắm rửa sạch rồi lên giường ngủ đây. Xin hãy yên tâm, hôm nay tâm trạng tôi tốt, tuy thể là vui vẻ gì, nhưng cũng đến nỗi phải ngồi khóc ở góc tường hoặc cắn chặt góc chăn mà khóc đâu."

      Đèn nê-on ngoài quán bar rọi thẳng vào mặt , đó là gương mặt trẻ trung, tươm tất, chân mày thanh thoát, rất mạnh mẽ đan xen chút chế nhạo, vừa dứt lời quay lưng bỏ , Gia Thông đưa tay chặn lại.

      Nhâm Nhiễm bất bình: "Còn điều gì an tâm nữa sao? quan tâm tôi như vậy, tôi hiểu lầm đấy..."

      Gia Thông phớt lờ: "Lần trước hứa rửa xe cho tôi, hôm nay thực nhé."

      Nhâm Nhiễm kinh ngạc, chỉ thấy tự bước qua đường, đành theo.

      Xe Mercedes to đồ sộ đậu đường ấy đen sì sì, bụi đóng thành từng lớp, lại còn bám đầy sình cát, quả là cần được rửa. nghi ngờ quét cái nhìn từ xe lên mặt Gia Thông: "Xe này được rửa bao lâu rồi? Chẳng lẽ vẫn đợi tôi rửa xe cho à? Rửa lần xe tốn bao nhiêu tiền? Tôi trả cho ngay đây, được rồi chứ? À, uống rất nhiều rượu, chắc là mình lái xe được chứ?"

      Gia Thông mặc kệ hàng tá câu hỏi của , mở cửa ra dấu bảo lên xe.

      Nhâm Nhiễm chần chừ chút, vẫn lên xe.

      khởi động xe, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, mở nhạc Rock ầm ầm chiếm hết bầu gian trong xe, thấy là, muốn chuyện. Nhâm Nhiễm cũng vui mừng hưởng thụ.

      chạy khoảng 20 phút rồi rẽ vào con hẻm chật hẹp, dãy nhà đơn sơ bên trái hầu như đều treo bảng hiệu rửa xe hoặc làm đẹp cho xe hơi. Ánh đèn sáng boong boong, hàng chục chiếc xe kiểu dáng đậu ở đó, nhân viên chùi xà phòng, dùng vòi nước cao áp phun rửa, làm việc ngừng nghỉ.

      ném chìa khóa cho nhân viên xong trông thấy Nhâm Nhiễm trố mắt tìm cho mình chỗ đứng sạch hòng tránh khỏi dòng nước bẩn, liền : " qua bên đây."

      đưa tay ra, Nhâm Nhiễm vịn vào mượn sức tay nhảy qua hố nước bẩn rồi theo ra ngoài tiệm. Họ qua vài tiệm sửa xe, tiệm rửa xe và dừng tại quán cà phê có cái cổng xanh nhạt hề bắt mắt. trông thấy bảng hiệu với dòng chữ đen tuyền: "Cà phê cửa xanh".

      kinh ngạc: "Mở quán cà phê trong khu này ư?"

      "Vào trong xem ."

      Gia Thông đẩy cửa vào, tiếng chuông gió vang lên, bên trong quả quán cà phê với diện tích chỉ độ mười mấy mét vuông, hương cà phê lan tỏa khắp quán. Quán cà phê được thiết kế khá đơn sơ, đậm chất gia đình. Trong quán chỉ khoảng 5 – 6 cái bàn và quầy pha chế, vị khách nào. phục vụ đứng trong quầy pha chế, khoác chiếc tạp dề màu xanh lá sọc caro, say sưa tiết mục nhạc phát ra từ radio và thong thả lật xem tạp chí, thấy khách vào, thờ ơ ngước mắt lên cái, hoàn toàn có ý đứng dậy chào đón khách.

      Gia Thông ra dấu Nhâm Nhiễm ngồi xuống, sau đó đến quầy pha chế hỏi phục vụ xinh đẹp, "Tô San, hôm nay bán gì thế?"

      "Chiều mới xay cà phê Mandeling."

      "Được, vậy hai ly nhé."

      Gia Thông trở về chỗ: "Cà phê ở đây rất đậm đà nhưng quy mô có hạn, thể gọi theo ý muốn. Mùi của Mandeling hơi đắng, có thể quen, lát nhớ cho thêm nhiều sữa và đường."

      "Tôi biết rồi," Nhâm Nhiễm trả lời dứt khoát.

      Gia Thông nhìn , "Thôi được rồi, rửa xe xong là tôi đưa về, đừng nghĩ lung tung là tôi có ý đồ gì. tôi sợ cãi nhau với bạn trai đau lòng, thường đối với con , bạn trai thay lòng còn tệ hại hơn chả có bạn .

      "Cái gì mà bạn trai thay lòng?" Nhâm Nhiễm hoảng hốt, trợn mắt nhìn : " đừng nghĩ lung tung có, tôi nhớ về mẹ."

      Gia Thông tỏ vẻ ngạc nhiên: "Xin lỗi."

      Nhâm Nhiễm tiếng hẳn: " ra cũng chẳng có gì. Trước đây mẹ uống cà phê, chỉ uống trà. Lúc tôi lên bốn, cha tôi qua Mỹ công tác hai năm, trong thời gian ông sống tại nước ngoài, ông thích uống cà phê pha. Sau khi về nước, gần như ngày mẹ cũng pha cho cha uống." đau khổ cười, " mẹ rất cha, nhưng điều đó thể cấm cản ông... ngoại tình."

      "Chuyện này khiến người ta đau lòng, nhưng nếu chuyện gì mà cũng đau buồn phen bạn trai là khổ, sao cũng thể dỗ dành được, ngược lại còn phải đối diện với cơn bộc phát bất cứ lúc nào."

      "Tôi bộc phát với ấy..."

      phản bác theo bản năng nhưng ngưng lại nhanh chóng, đột nhiên nhận ra rằng, gần đây Gia Tuấn chăm sóc rất chu đáo trong khi lúc nào cũng ương ngạnh, bướng bỉnh lại còn gay gắt nữa chứ. thể trải lòng mọi việc với Gia Tuấn như trước đây, nếu được thanh thản hơn. Nhưng giờ đây chỉ câu của Kỳ Gia Thông – người luôn nhìn với ánh mắt lạnh lùng soi mói lại có thể khiến dễ dàng giãi bày, hoàn toàn chút phòng thủ. Biểu này quả khiến rất kinh ngạc, cắn chặt môi nữa.

      Cà phê được mang đến, hai người tự cho sữa và đường vào ly của mình khuấy đều. Nhâm Nhiễm cầm chiếc ly, nhấm nháp ngụm, vị đắng trộn lẫn vị chua và mùi thơm ngào ngạt của cà phê chiếm trọn toàn bộ giác quan của .

      Lúc ấy, vừa lên tiểu học, cha cứ ai oán cà phê pha sẵn ngon, nên mẹ tìm mua bình cà phê Siphon, bà vừa tra cứu tài liệu vừa đến quán cà phê thưởng thức và học hỏi cách nấu, cuối cùng mẹ cũng nấu được ly cà phê đậm đà theo đúng nghĩa. lúc nào cũng la toáng lên khi cha nhâm nhi cà phê mình, mẹ trẻ con được uống, nhưng cha sao từ chối được, thường nhân lúc mẹ bận bịu, lén cho thìa cà phê vào ly sữa của mới thôi.

      cố gắng nghĩ lại, tự bao giờ, bình cà phê Sophin đó được xếp vào xó và phòng bếp còn thoang thoảng mùi hương cà phê vào mỗi buổi sáng? Lúc ấy, mẹ bệnh nặng đến nỗi thể làm tròn trách nhiệm với chồng hay là còn nhàn hạ vì đau lòng tuyệt vọng? hoàn toàn chú ý đến chuyện đó.

      Bất giác, khóe mắt lại loang nước. gục mặt xuống, tay cầm cốc cà phê, đợi cảm xúc tan .

      Đương nhiên, vị cà phê thoang thoảng trong nhà năm xưa cũng giống như bóng mát của cây long não trước nhà, đó hoàn toàn chỉ là hồi ức của riêng . Trong tình cảnh này dễ dàng tức cảnh sinh tình, nhưng thể trước mặt người khác. Gia Thông im lặng đứng dậy, về phía quầy pha chế, gì với nhân viên phục vụ, đẩy cửa bước vào trong. lúc sau, bê ra đĩa bánh kẹp nướng đặt trước mặt : "Ăn , kiệt tác của chủ quán, thường bán cho khách đâu."

      Nhâm Nhiễm bình tĩnh trở lại, chăm chăm vào đĩa bánh rồi ngước lên nhìn chằm chằm vào Gia Thông, cảm kích tấm lòng của nhưng lại bật cười, "Trong mắt , tôi ấu trĩ đến vậy sao?"

      là sao?"

      " cảm thấy tôi rất cảm tính, hễ gặp ít chuyện vừa lòng bật khóc, nên cần dùng bánh trái hoặc điểm tâm đến dỗ ngọt tôi à?"

      Gia Thông nhịn được cười, vuốt cằm : " ấu trĩ, nhưng quả còn là đứa trẻ."

      hết , đưa mắt nhìn , ánh đèn vàng lung linh trong quán khiến mái tóc đen tuyền của sáng bóng, hai tay khoanh lại hơi nghiêng người xuống, gương mặt điềm đạm nở nụ cười rất dịu dàng, cảm giác ngạo mạn như trước.

      Nhâm Nhiễm đỏ mặt trước ánh mắt của , vội : "Tôi ghét nhất là hạng người ra vẻ ta đây lão làng, nhất là khi người đó già chút nào."

      " mười tám tuổi đúng ? Những đứa trẻ ở độ tuổi của với người đàn ông gần hai mươi lăm tuổi như tôi, đích thị là đứa trẻ."

      thể phản biện logic đó, đành càu nhàu: "Tùy , dù sao tôi còn là trẻ con."

      "Nhâm Nhiễm" – đây là lần đầu gọi tên , tim nhảy thót lên, điềm đạm : "Làm đứa trẻ thẳng thắn có gì là xấu."

      Tim đập thình thịch, tránh nổi ánh mắt của liền cúi mặt xuống trông thấy mặt miếng bánh nướng chocolate phủ lớp đường trắng, nhìn rất hấp dẫn lại rất thơm. muốn mình bình tâm lại, cũng chẳng có ý định phải từ chối món bánh ngon như thế để chứng minh điều gì, cắn miếng, khen nức nở: "Ngon quá!"

      Lúc này, người đàn ông trung niên đeo kính bước từ trong hành lang của quầy pha chế ra. Ông cao vừa phải, mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần màu sậm, trông rất bình dân, điều duy nhất khác với đàn ông bản xứ là dây nịt màu đỏ sậm quần. Nhâm Nhiễm cảm thấy, cách ăn mặc này chỉ xuất trong phim điện ảnh của Mỹ

      "Gia Thông, giới thiệu bạn nào." Ông cười hì hì , giọng đậm chất giọng vùng Phúc Kiến.

      Nhâm Nhiễm chưa kịp phản đối, Gia Thông giới thiệu ngắn gọn: "Nhâm Nhiễm, đây là chủ quán cà phê, gọi ông là lão Lý được rồi."

      Lão Lý gật gù nhìn Nhâm Nhiễm: " Nhâm, thưởng thức từ từ nhé, sau này rãnh rỗi đến đây, bạn của Gia Thông muốn ăn điểm tâm gì cũng được."

      Nhâm Nhiễm cười, "Cháu rất muốn đến đây, nhưng nếu cháu có thể tự mò đến đường này quả là kì tích."

      "Cháu phải là người ở đây sao? Tôi cũng vậy, năm năm trước, khi tôi tới đây giống hệt cháu bây giờ."

      Ông cười ha hả: "Nhưng bây giờ có vứt tôi góc xó nào trong thành phố cũng bị lạc nữa. Con đường này tên là Hoa Thanh, khó tìm đâu."

      "Quán cà phê lấy tên là Cửa Xanh, có liên quan gì đến truyện ngắn của O.Henry ông?"

      " ngạc nhiên, bây giờ rất ít người đọc tác phẩm của O.Henry, nhất là tác phẩm rất ít người biết đến đó."

      "Mẹ học chuyên ngành Văn, trước đây có dạy cháu đọc nguyên tác nên được biết đến."

      Lão Lý cười lớn, "Đúng vậy, 'Cửa xanh' của O.Henry; sống cuộc sống thư thái có thể nghênh đón tương lai mới. Khi tôi mở quán cà phê này đích thực có nghĩ đến điểm này. Cháu giống Tô San", ông chỉ về phía nữ phục vụ xinh đẹp – "Người ta hỏi tại sao gọi là Cửa Xanh, ta liền trơ tráo nhìn người ta mà , bởi vì cửa được sơn màu xanh kìa."

      Tô San cãi lại tỉnh bơ: "Làm ơn, cách giải thích này trực quan và dễ hiểu nhất, nào giống như mọi người cứ xổ Nho suốt."

      "Được rồi, nàng bị mù màu ạ, lúc nào cũng có lý." Lão Lý lắc đầu: "Xin lỗi, tôi có việc trước, hai người dùng tự nhiên."

      Gia Thông và ông quen rất thân, câu nệ gì, chỉ gật đầu chào tạm biệt, rồi lấy miếng bánh đưa vào miệng: "Lão Lý là người Đài Loan, nếu như muốn uống cà phê cứ đến đây, ông có trí nhớ rất tốt, chắc chắn nhớ là ai."

      Nhâm Nhiễm khó hiểu: "Sao ông ta lại chọn khu vực tồi tệ này để mở quán cà phê, kinh doanh tốt ?"

      "Ông ấy hi vọng kiếm được tiền từ cái quán này, vả lại, chủ yếu là ông ấy buôn bán cà phê hạt và cà phê bột xay sẵn, sẵn tiện pha bột cà phê vừa xay ra để mọi người thưởng thức, người đến đây chủ yếu là người ngồi đợi rửa xe. Sau này do vị cà phê khá đậm đà nên giành được chút danh tiếng, buôn bán cũng tạm được."

      "Ông ấy sống ở đây được bao lâu?"

      "Hơn tháng."

      " ngờ lại tìm được quán cà phê hẻo lánh này, lại còn kết bạn với chủ quán, lợi hại." Nhâm Nhiễm ác cảm với thành phố này như ban đầu, nhưng cũng chẳng có thiện cảm với thành phố náo nhiệt này. Chỗ quen thuộc chẳng nơi nào khác ngoài khu đại học, ngầm thán phục tốc độ hòa nhập của người khác.

      "Tôi quen lão Lý trước đó." Gia Thông định tiếp, chuông điện thoại reng lên, nhìn số gọi đến, hơi ngạc nhiên và chút nực cười. "Bạn trai gọi đến, dĩ nhiên là phải tìm tôi, nghe ."

      Lúc đó di động chưa được phổ biến, nhà của Nhâm Nhiễm lại ở ngay trong trường, cảm thấy cần thiết phải sắm cái. nhận điện thoại bấm nút nghe, chỉ nghe Gia Tuấn hét lớn: "Kỳ Gia Thông, cho dù ghét tôi cũng đừng nhắm vào Nhâm Nhiễm, ấy rất ngây thơ..."

      Nhâm Nhiễm đỏ mặt, nén giọng: " bậy gì vậy, Gia Tuấn?"

      Gia Tuấn dừng giây sau vội : "Tiểu Nhiễm, em ở đâu? qua đón em?"

      " cần đâu, em về trường ngay đây." tắt máy, trả điện thoại cho Gia Thông, "Xin lỗi, tôi..."

      "Tôi đưa về."

      Gia Thông thản nhiên gọi phục vụ qua tính tiền.

      Hai người bước ra, xe rửa xong đậu bên lề, nhân viên đưa chìa khóa cho Gia Thông. Nhâm Nhiễm lục lọi ví móc tiền trả phí gửi xe. Kỳ Gia Thông dù nhẫn tâm nhưng cũng để mặc , mở cửa mời lên xe chạy thẳng về trường. Vẫn tiếng nhạc Rock xe, hai người gì nữa
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9
      Nhâm Nhiễm chạy vội vào kí túc xá, lúc này sắp đến giờ đóng cổng. Xưa nay luôn tuân theo quy định chưa về trễ bao giờ, nếu bị cấm cửa phải năn nỉ quản lý nổi tiếng khó tính.

      Nào ngờ Gia Tuấn đợi ngay trước cổng.

      "Em đâu với ?" – giọng đầy ác ý.

      Nhâm Nhiễm khỏi cảm thấy tội lỗi: " đâu, chỉ đến quán cà phê uống cốc cà phê."

      "Sau đó?"

      "Sau đó... ăn mấy miếng bánh kẹp."

      Gia Tuấn tức giận khi Nhâm Nhiễm có ý né tránh: "Trong quán bar là tình cờ gặp nhau, em chuẩn bị giải thích thế nào khi uống cà phê cùng ."

      Nhâm Nhiễm bối rối, "Giải thích gì chứ. Sau khi , bạn của đều bỏ mặc em, coi em như khí. Em ở đó được nữa nên đành về trước. Em gặp ta ngay trước cổng rồi cùng uống cà phê, sau đó ta đưa em về, đơn giản chỉ vậy thôi."

      "Nhâm Nhiễm, em biết là ai mà?"

      Vẫn là ánh đèn mờ ảo, Nhâm Nhiễm chỉ thấy giận tím người, mắt phun lửa, chưa bao giờ thấy giận dữ như vậy, khiến khỏi lo lắng, hạ giọng:

      " kể em nghe rồi mà, ta là con riêng của cha ..."

      "Đủ rồi." Gia Tuấn nạt lớn, ngắt ngang lời : "Em chỉ gặp lần mà dám lên xe của , em to gan!"

      Lúc này, các sinh viên về muộn khác cũng lần lượt bước vào kí túc xá và tò mò nhìn về phía họ.

      Nhâm Nhiễm ngượng ngùng năn nỉ, "Gia Tuấn, tiếng chút được ? Mọi người đều nghe thấy rồi kìa!"

      Gia Tuấn lườm rồi đột nhiên nắm chặt cánh tay kéo , Nhâm Nhiễm bất đắt dĩ theo, " Tuấn, làm gì vậy? Kí túc xá sắp đóng cửa rồi kìa!"

      mặc kệ , kéo mạch đến sân bóng rổ mới buông ra, "Ngồi xuống!"

      Nhâm Nhiễm tức giận ngồi vào ghế đá: "Hôm nay điên rồi à? Hễ tí là lôi em kéo . Dù có cãi nhau với Tư Lăng Vân cũng đừng trút giận lên người em chứ."

      Gia Tuấn ngồi, cúi đầu nhìn : " gì với em?"

      " gì hết." Nhâm Nhiễm cố nén nhưng được, đỏ bừng mặt. Điều đó lọt vào mắt Gia Tuấn, càng nghi ngờ hơn.

      "Ý của em là cùng uống cà phê với em, từ đầu đến cuối câu nào hết sao?"

      "Ai lại truy cùng hỏi tận như ."

      "Em đừng quên rằng, lúc hẹn hò với người khác, ngay cả việc hôn người đó trong bao lâu, hôn như thế nào, hôn bằng lưỡi hay chỉ lướt qua môi em cũng phải hỏi."

      Nhâm Nhiễm nghẹn lời. Tính vốn tò mò, rất muốn biết tình trong thực tại khác gì so với tình được miêu tả trong sách vở, chưa có bạn trai và chỉ có Gia Tuấn là dày dạn kinh nghiệm trong chuyện đương. Đôi lúc rảnh rỗi biết làm gì, hay hỏi đến từng chi tiết nhặt nhất.

      "Sao giống nhau được, em và ấy có nhau đâu." tức giận.

      "Toàn chuyện phiếm, kể gì cho nghe chứ."

      "Em chỉ cần kể lại gì, có phải là chuyện phiếm hay tự biết xét đoán."

      " ta em quá cảm tính."

      "Em cảm tính với à? Còn gì nữa ?"

      " ta em còn... trẻ con quá." Nhâm Nhiễm khó khăn lắm mới nên lời, đột nhiên cảm thấy những lời mà lúc nãy nghe rất tự nhiên, khi kể lại cho người thứ ba lại có vẻ mùi mẫn.

      Gia Tuấn tối sầm mặt, gượng gạo tiếp: " làm đứa trẻ thẳng thắn có gì là xấu xa."

      " có ý đồ với em, Tiểu Nhiễm."

      Nhâm Nhiễm ngạc nhiên trước kết luận của đồng thời cũng bật cười. " nhiều chuyện quá , giống hệt như Dư Lệ trong kí túc xá, hễ chàng nào bất cẩn nhìn lâu chút là có thể phân tích ra hàng loạt các dấu hiệu bảo người ta có tình ý với bạn ấy, ha ha."

      Gia Tuấn lạnh mặt: "Em quá ngây ngô và hiểu gì về đàn ông, đàn ông viết ý đồ mặt, với em những lời đó ràng là lấy lòng em, em phải cảnh giác với ."

      "Gia Tuấn, nực cười. Em và ta vốn quen thân gì đến cảnh giác. ta mắng em ngây ngô còn hơn cả lúc em và hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì đến em, em thấy có thành kiến với ta."

      "Hứa với , đừng gặp nữa."

      Nhâm Nhiễm buồn bã. "Điều này yên tâm, em chỉ gặp ta có hai lần, hai lần đều rất tình cờ, em đâu tìm ta kia chứ? Hôm nay kì lạ, Gia Tuấn."

      Gia Tuấn lúc này mới ngồi xuống cạnh , thở dài rồi chậm rãi : "Tiểu Nhiễm, em biết quan hệ của tụi , cho dù nhắc đến mối quan hệ kì quặc đó cũng là người nguy hiểm."

      "Nguy hiểm, về cái gì?". Nhâm Nhiễm thắc mắc, cũng tò mò nữa.

      "Em biết tại sao hôm ấy lại xuất ở nhà em ? Chú Nhâm gọi đến kể cho nghe. Kỳ Gia Thông phát hành trái phiếu riêng lẻ (Private Placement), còn kí các hợp đồng tương lai (Futures). nắm trong tay nguồn vốn rất lớn, còn vay vốn đầu tư trái phiếu, tuy có thể hô mưa hoán gió thương trường nhưng cũng vượt qua giới hạn cho phép của pháp luật và gặp nhiều rắc rối. Cha kiên quyết sắp xếp gặp chú Nhâm để phân tích cho những rủi ro pháp luật mà có thể vấp phải."

      Nhâm Nhiễm nghe kể mà như đàn gảy tai trâu, thắc mắc: "Ý ta làm chuyện phạm pháp ư?"

      "Chú Nhâm kĩ, chỉ buôn thép tuy đến nỗi phạm pháp, nhưng pháp luật có điều lệ đảm bảo quyền lợi cho , chỉ bất cẩn chút là gặp đại họa."

      Những việc này quá xa vời với cuộc sống của Nhâm Nhiễm, nhìn đăm đăm vào Gia Tuấn, quay mặt sang hướng khác.

      "Tóm lại, em đừng gặp nữa, về nghỉ ngơi ."

      Hễ xảy ra chuyện gì, Nhâm Nhiễm luôn là người phát muộn nhất. biết tự bao giờ, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán xôn xao khi xuất ở những chốn công cộng như căn tin, thư viện và phòng đọc sách... Tệ hại hơn là thậm chí có người cố tình đến trước mặt rồi buông vài lời chua ngoa với người cùng, liếc vài cái rồi xoay người bỏ .

      "Đó chính là Nhâm Nhiễm khoa kinh tế."

      " nữ sinh tầm thường, có gì đặc biệt đâu."

      "Nghe hôm sinh nhật bạn Gia Tuấn – Tư Lăng Vân, ta lại xuất ghen bóng ghen gió, còn khiến nhân vật chính phải tức giận bỏ về."

      "Tư Lăng Vân là người đẹp nổi tiếng nhất khoa luật, tệ vậy chứ?"

      "Cậu biết à? Cha của Nhâm Nhiễm là Nhâm Thế Yến, ông là giáo sư phong độ nhất trong khoa đó!"

      "À, thảo nào mới học năm nhất mà dám xỏ mũi vào chuyện người khác."
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :