1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Năm tháng vô định I: Gặp em ngày xuân phân - Dư Lạc Thuần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18.

      Diệp Dao mê man mãi tỉnh, đến gần khuya phát sốt, mê sảng những điều rất kỳ lạ. An Thực ngồi bên cạnh dùng khăn lau mồ hôi giúp . "Dao nhi.... em khó chịu lắm phải ?"

      Diệp Dao mơ màng mở mắt, tầm mắt mông lung nhìn "An... Thực..."

      "Em tỉnh rồi sao?"

      "... Ha... Tại sao... ngay cả khi nằm mơ, chú cũng xuất vậy?"

      ra, nghĩ đây là mơ, mới có thể gọi tên như thế... An Thực ôn nhu hỏi "Sao vậy?"

      Diệp Dao thở dài, hai mắt nhắm lại, mệt mỏi "Chú, là kẻ dối. Chẳng phải, chú .... chỉ cần tôi gặp chuyện... dù là bất cứ nơi đâu, chú xuất cứu tôi? Nhưng mà.... lần này, chú lại xuất . Tôi... bị người ta ức hiếp, chú có biết ?"

      "An Thực, mỗi lần chú xuất , hay chỉ cần nghĩ đến chú, tim tôi đều rất đau... đau đến khó thở. Tại sao... nếu năm đó, chú với tôi... tôi và chú, như bây giờ... Năm năm qua, mình tôi đơn ở Đài Loan, nhiều lần muốn quay về nhưng lại từ bỏ... Người đó , chú cứu tôi, để tôi ở bên cạnh đều có mục đích... chỉ là thú vui, khi chán rồi vứt bỏ... nên tôi, rất sợ... khi đó, tôi chỉ là bé mười tám tuổi, chỉ cần chú phủ nhận, tôi tin chú... nhưng mà, tại sao chú lời..."

      "..." An Thực im lặng nghe nhưng lời trất vấn của , biết, năm năm qua mình Diệp Dao rất khổ sở, luôn sợ cảm giác độc chỉ có mình, vậy mà lại để chịu đựng trong khoảng thời gian dài như vậy....

      "Tôi... cứ nghĩ, mình hận chú, nhưng ra, tôi sai rồi... tôi hề hận, mà là sợ, là giận...." Nước mắt lăn dài khuôn mặt , Diệp Dao thở đều "An Thực, năm năm qua, tôi... cũng rất nhớ chú..."

      "Chú có biết... điều làm tôi đau lòng nhất là gì ?.... Chính là chú, An Thực, chỉ cần nghĩ đến chú, tôi lại thấy đau lòng... rất đau..." Diệp Dao dần chìm vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt , lòng An Thực đầy chua xót, vươn tay lau khô khóe mắt ướt đẫm của Diệp Dao, bàn tay to rộng nhàng vuốt mái tóc đen huyền, giọng trầm trầm vang lên "Vậy em có biết, điều gì khiến tôi hối hận nhất ? Chính là năm năm trước, để em bỏ ..."

      An Thực cúi người hôn lên môi Diệp Dao. Còn việc của Lâm Triển, xem ra cố ý bịa chuyện để khiến Diệp Dao hiểu lầm. Vì An Thực chỉ nghĩ với nguyên nhân cái chết của cha mẹ nên mới phủ nhận, ngờ, ngay cả đứa trẻ Lâm Triển cũng lợi dụng...

      Diệp Dao hôn mê hơn ngày vẫn chưa tỉnh khiến An Thực càng thêm lo lắng, dù bác sĩ có là do mất máu và mệt mỏi nhưng vẫn yên lòng. Chuyện của "Nguyệt" và Bắc Đoàn còn ngày nữa là quyết đấu nhưng tâm trí An Thực quan tâm đến việc này. Tình hình bên Bắc Đoàn cũng có gì đáng lo ngại, người của An Thực luôn canh chừng bọn họ.

      em nhà họ Ngô giải quyết xong vài việc về nhà, còn Nam Cung Tử Đằng ở lại, coi như nghỉ mát. Lăng Nghị ngồi ghế sofa, cất tiếng "Sao cậu vẫn chưa về?"

      Nam Cung Tử Đằng cười tươi "Sẵn tiện du lịch, vợ tôi muốn thế."

      "Ha... đúng là thê nô. Phục tùng vợ như vậy."

      "Sau này cậu có vợ rồi cũng như tôi. Ấy, mà tôi quên mất, có người từng , bao giờ ai, nên có lẽ cậu chết già trong độc."

      Lăng Nghị hừ mũi, cất tiếng châm chọc "Nam Cung, cậu nghĩ tôi thấp kém như cậu? Cả đời tồn tại gần ba mươi năm lại bị phụ nữ 'bóc tem' trước."

      "Cậu... còn đỡ hơn loại người bay bướm như cậu." bị phụ nữ 'bóc tem' sao? Cũng chẳng có gì mất mặt, dù sao, sau đó ấy cũng trở thành người phụ nữ của . Việc gì phải mất mặt, chuyện giường chiếu, ai ' dưới' chẳng được, miễn sao thỏa mãn là được.

      Lăng Nghị duỗi hai chân lên bàn, vẻ mặt cao ngạo đáp "Quá khen!"

      "Phải rồi, bé đó vẫn chưa tỉnh sao?" nghe , Diệp Dao bị trúng đạn, sau đó hôn mê hơn ngày. Lúc còn , Nam Cung Tử Đằng cũng đôi khi ghé sang biệt thự chơi nên tình cờ quen biết. Cũng mấy năm rồi gặp, biết trở nên như thế nào.

      Lăng Nghị gật đầu, nhìn về căn phòng tầng hai "Phải, An Thực luôn ở bên cạnh ấy." Từ khi Diệp Dao hôn mê, mọi việc cần giải quyết và Phong Duật Nam cùng các em đều tự làm. Còn An Thực, cơm ăn ngon, ngủ yên, cứ ngồi trong phòng Diệp Dao đợi đến khi tỉnh mới yên tâm.

      Nam Cung Tử Đằng im lặng, bao năm rồi mới thấy vẻ mặt đầy tâm của An Thực. Khiến người khác cũng có chút đau lòng.

      Lăng Nghị đột nhiên cất tiếng "Cậu nghĩ xem, Diệp Dao chạy đến đây để cầu cứu, sau đó, khi tỉnh dậy, ấy có đồng ý ở lại ?"

      Nam Cung Tử Đằng nhíu mày, tính khí Diệp Dao rất cứng đầu và kiên định giống như An Thực, nếu bắt ở lại đây, rất khó "Tất nhiên là ."

      "Ha... tôi cách giúp cậu ta."

      "Cái gì?"

      Lăng Nghị nhếch miệng cười "Lâu lâu, tôi mới rộng lượng làm việc tốt đấy." Sau đó thầm to với Nam Cung Tử Đằng. Người đầy mưu kế, rốt cuộc vẫn là Lăng Nghị, nhưng đa số mưu kế của nếu phải hại người, trêu chọc người khác là chuyện lạ.

      ... ....

      "Được, cứ làm như ý cậu. Phải rồi, nhớ càng mạnh tay càng tốt." An Thực chuyện qua điện thoại, vẻ mặt rất hài lòng. Xem ra là chuyện tốt.

      Diệp Dao mơ màng mở mắt, đưa mắt nhìn về nơi phát ra giọng . Chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn, đứng ngược sáng tại cửa sổ, nhìn từ phía sau cảm giác hết đỗi quen thuộc. đưa tay lên cao giữa trung, như muốn chạm vào . Diệp Dao nhìn xung quanh, đây, là phòng của ở biệt thự "Nguyệt". Còn người kia, chắc chắn là An Thực.

      Vì nơi này, ngoài ra, ai có thể tự tiện ở trong phòng như thế.

      Diệp Dao muốn gọi nhưng cổ họng khô khốc, người chút sức lực, phát ra như khí.

      An Thực chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu liền phát Diệp Dao nhìn mình. vui mừng tiến đến "Em tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?"

      Diệp Dao lắc đầu, gượng người ngồi dậy, khó khăn cất tiếng "N.... ước....."

      "Nước? Được, đợi chút." An Thực bấm điện thoại nội bộ xuống phòng bếp, sai người đem nước cùng cháo lên. "Thấy trong người thế nào rồi?"

      "Sao tôi lại ở đây?" nhớ mình ngất ngoài rừng trúc, cứ nghĩ mình bị mất mạng rồi chứ.

      An Thực cầm khăn lau mồ hôi trán Diệp Dao, cất tiếng "Là Lăng Nghị và Duật Nam đưa em vào đây. Bác sĩ có , viên đạn sâu, cố gắng dưỡng thương."

      "Tôi nằm đây bao lâu rồi?"

      "Hơn ngày."

      "Vậy, chuyện bên ngoài?"

      "Tôi cho người điều tra." muốn cho biết tình hình tại. Người phái điều tra báo cáo, Diệp Dao bị khai trừ khỏi sở cảnh sát còn bị bọn họ truy lùng, tuy phát lệnh truy nã nhưng cảnh sát điều tra ráo riết, bọn họ kết luận rằng, việc xe tù bị bốc cháy và cảnh sát bị giết chết là do Diệp Dao cùng đồng bọn làm, và dĩ nhiên, đồng bọn mà họ là An Thực.

      "Vậy sao?" Diệp Dao sâu kín thở dài, cần cũng biết cảnh sát chắc chắn tìm .

      Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng của quản gia "Ông chủ, thức ăn cùng nước chuẩn bị xong."

      "Vào ."

      Quản gia mở cửa, cúi đầu chào , đưa ly nước rồi đặt bát cháo lên bàn, sau đó lui ra. Diệp Dao cầm ly nước uống hơi, cảm thấy cổ họng thông khá thoải mái. An Thực múc muỗng cháo, đưa lên miệng thổi rồi cất tiếng "Ăn , nếu tôi đoán lầm hai ngày rồi em chưa ăn gì hết."

      Diệp Dao đăm đăm nhìn , quả từ khi trở về Thượng Hải, chưa ăn gì cả, còn bị thiếu ngủ nên tại rất đói "Tôi có thể tự ăn."

      "Em còn mệt, cứ để tôi."

      " cần."

      "Em muốn tôi đút cháo bằng miệng hay bằng tay?"

      "...." Diệp Dao ngẩn người, ở đâu ra loại người như vậy, bị thương ở chân chứ phải ở tay, cần làm cái trò trẻ con này. "Tôi cần."

      An Thực nhíu mày, bây giờ người có chút sức còn cứng đầu? đưa mắt nhìn , nghiêm túc "Tôi trói em lại rồi đút."

      "Chú!!!" Diệp Dao hết nổi, tức giận đến mặt mày đỏ bừng.

      "Còn mau ăn?"

      thể tiếp tục đôi co với , đành yên phận ngồi ăn, dù sao, có thực mới vực được đạo. An Thực đều đặn đút cháo, vẻ mặt chút biểu cảm, yên lặng lúc, đột nhiên "Xin lỗi..."

      Diệp Dao ngạc nhiên, nuốt miếng cháo trong miệng, hỏi "Xin lỗi cái gì?"

      "... Em ra nông nổi này là do tôi."

      "Chú cũng biết vậy sao?"

      "..." Có cần phải với vậy ? là...

      Diệp Dao khẽ thở dài "Tôi đùa thôi, phải lỗi của chú, tôi là cảnh sát, gặp mấy chuyện như vậy cũng là bình thường thôi."

      An Thực trầm tư, đặt bát cháo lên bàn "Em nghỉ ngơi ."

      Diệp Dao nhíu mày, chuyện, lại bỏ ? Nhưng cũng quan tâm, cúi người ngửi xung quanh, vẫn là nên tắm. cố gắng trèo xuống giường, chân phải liền truyền lên cơn đau nhức, Diệp Dao khập khiểng vào phòng tắm. Bây giờ có quần áo để thay, đành choàng áo tắm rồi sấy khô bộ đồ ngủ này thôi.

      Diệp Dao cẩn thận xối nước, toàn thân đều đau nhức, là khổ sở. Chưa bao giờ Diệp Dao cảm thấy, tắm, lại mệt mỏi như vậy. Lau sạch người, với tay lấy áo choàng tắm mặc vào, Diệp Dao ôm bộ đồ ngủ cùng khăn tắm ra ngoài, chậm trãi đến bên giường.

      *Cạch...

      Đúng lúc An Thực mở cửa vào khiến Diệp Dao giật mình xoay người, vì chân phải đau nên đứng vững, ngã về phía sau, An Thực lập tức chạy đến đỡ ngã xuống giường. Hai mắt Diệp Dao trợn tròn nhìn , phải ngạc nhiên mà là chân bị đau đến nỗi thốt thành lời, cảm giác như lần nữa lại bị trúng đạn vậy.

      An Thực bình thản nhìn , ánh mắt vô tình liếc nhìn xương quai xanh và nơi đẫy đà qua khe hở áo tắm, bất giác mộ dòng điện truyền lên não. Diệp Dao đau chân để ý, hốc mắt dần đỏ lên, vừa nãy chân đập vào giường nên bây giờ vô cùng đau đớn "An... Thực... đau... quá mất...."

      An Thực bừng tỉnh, phát mặt biến sắc, vội nâng người dậy "Sao vậy? Chân bị đau sao?"

      "Phải... tất cả là tại chú, vào phòng người khác biết gõ cửa sao?" Diệp Dao đột nhiên phát hỏa, lớn tiếng mắng.

      An Thực lấy hộp cứu thương trong tủ, rồi quỳ chân dưới đất, Diệp Dao lập tức cất tiếng "Làm gì vậy?"

      "Kiểm tra vết thương."

      Diệp Dao cất tiếng "Tôi khỏe hơn rồi, tôi muốn về nhà."

      "Nhà? Đây chính là nhà của em." An Thực cầm khăn bông lau vết thương, rùng mình cái, cắn răng " phải."

      "Từ trước đến nay, đây vẫn là nhà của em, bây giờ là vậy, sau này, mãi mãi vẫn vậy." Băng bó vết thường lại, An Thực đưa mắt nhìn Diệp Dao khiến có chút ngượng, quay mặt về hướng khác "Tôi muốn về chung cư."

      đứng dậy ngồi sau lưng Diệp Dao "Em nghĩ bây giờ có thể về đó?" được biết, cảnh sát ráo riết tìm , phải là tìm người bị mất tích mà là tìm tội phạm. Chung cư nơi sống đều được cảnh sát túc trực 24/24, đợi lúc xuất bắt lại.

      "..." Diệp Dao dường như quên mất mình trở thành tội phạm, ai có thể giúp rửa sạch nỗi oan này.

      "Á..." Đột nhiên An thực kéo áo choàng tắm Diệp Dao xuống khiến giật mình giữ chặt, hét lên.

      "Bôi thuốc."

      " cần, tôi tự làm được." thể trước rồi mới làm sao? Hơn nữa, lại còn dám cởi áo như vậy, vừa mới tắm, có mặc gì bên trong hết.

      An Thực tay mở hộp thuốc, hứng thú "Đầu và tay của em có thể bẻ ra đằng sau để bôi thuốc sao?" Sau đó thẳng tay bôi thuốc vào chỗ bị thương.

      Diệp Dao giật mình, xoay người gạc tay ra "Chết tiệt, biết đau sao?"

      An Thực nhướn mày nhìn khuôn mặt giận dữ đến đỏ chót của , mắt lướt xuống dưới huýt sáo cái, Diệp Dao vội đưa tay che lại, mím chặt môi, mắng "Hạ lưu!"

      "Là em tự đưa ra trước mặt tôi đấy nhé."

      "Chú cút ra ngoài cho tôi." Diệp Dao xoay người lại, tên khốn An Thực, biết xấu hổ còn ở đó trêu chọc ?

      "Được rồi, ngồi yên, tôi tay." An Thực lấy khăn tắm bàn đưa cho , Diệp Dao nhận lấy che phía trước ngực, vẫn còn tức giận nên câu nào. An Thực cẩn thận thoa thuốc, vì bị va đập mạnh nên xuất những vết thương lớn đầy tấm lưng mảnh mai, mỗi lần chạm vào Diệp Dao đều cắn răng, nắm chặt tay để kêu đau, cả cơ thể run bần bật, khiến lòng đầy đau xót.

      Nhớ tới những lời lúc hôn mê, chợt cất tiếng "Tôi biết năm đó Lâm Triển những gì với em, nhưng, ngoài việc tôi giấu chuyện cha mẹ em ra tôi hoàn toàn hề có ý đồ gì. Để em ở bên cạnh là tôi muốn bù đắp, những gì tôi làm cho em trong những năm đó đều là tâm muốn vậy." biết Lâm Triển muốn Diệp Dao hận , sau đó để chính ra tay giết An Thực mà cần Lâm Triển ra tay.

      Diệp Dao im lặng gì, những lời này tại sao sớm hơn? Tại sao năm đó câu cũng biện minh? Lòng Diệp Dao nặng trĩu, cuối cùng cũng nghe được lời thanh minh từ , nhưng trong tim vừa mừng lại vừa đau, có phải, mọi chuyện trễ rồi? , thể quay đầu.

      "Em tin hay cũng được, tôi chỉ muốn em biết, bắt đầu từ khi em mười lăm tuổi, tôi em..."

      Nước mắt vô thức rơi khuôn mặt nhắn, Diệp Dao như bất động, những lời này, nhiều lần nhưng tại sao ngay lúc này lại khiến cảm động đến rơi lệ? An Thực hôn lên vai , Diệp Dao bất giác run lên... "Dao nhi, tôi em."

      Diệp Dao cúi mặt, bụm miệng khóc, muốn nghe thấy cũng muốn để thấy mình yếu đuối. An Thực ôm chặt Diệp Dao từ phía sau, đưa tay nâng mặt lên đối diện với , ánh mắt ôn nhu như nước, đặt lên môi nụ hôn dịu dàng và thương nhất. cần biết trước kia xảy ra chuyện gì, chỉ cần tại vẫn ở cạnh , mãi mãi là bé năm đó hết mực thương...

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 19.

      An Thực đưa tay xoa đầu Diệp Dao, cưng chiều "Em nên nghỉ ngơi thêm, đợi tôi giải quyết mọi việc, sang thăm." Diệp Dao khỏe hơn, còn lo lắng nữa, bây giờ có thể chuyên tâm vào việc xử lý Đoàn Khiệm Luân.

      Diệp Dao nghe vậy, trong lòng ngừng hiếu kỳ, việc cần giải quyết mà , có phải là Đoàn Khiệm Luân? "Chú, định giải quyết Đoàn Khiệm Luân thế nào?"

      An Thực trầm tĩnh "Em cần phải lo. Cứ dưỡng thương ."

      An Thực muốn , cũng muốn ép, dù sao, cũng hiểu , những người muốn chống lại An Thực chỉ có kết cục.

      An Thực đưa tay mở cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu cất tiếng "Em cần phải sấy lại bộ đồ ngủ đó đâu, trong tủ có rất nhiều quần áo chuẩn bị sẵn."

      Diệp Dao nhíu mày, quần áo? "Nhưng..."

      "Đừng lo, số đo của em tôi biết rất , thế nào? Chỉ cần sờ là biết được ngay! "

      "Chú cút mau!" Diệp Dao mặt mày đỏ chót, tức giận ném cái gối về phía cửa, đáng tiếc, nhanh tay đóng lại. tức giận đến thở hồng hộc, An Thực lại mở cửa câu "Phải rồi, em cũng nên thay đổi cách xưng hô ."

      Diệp Dao nghiến răng nghiến lợi, là đồ hạ lưu...
      ....

      An Thực khẽ cười, sang thư phòng bàn bạc vài chuyện với Lăng Nghị và Duật Nam. Bọn họ chở sẵn ở bên trong. Lăng Nghị nhìn sắc mặt An Thực, cất tiếng "Cậu vẫn nên nghỉ ngơi thêm, có chuyện gì bàn sau cũng được. Tôi thấy, cậu càng lúc càng khỏe."

      bị thương chưa kịp lành, phải hao tổn sức lực để chăm sóc Diệp Dao suốt hai ngày, khuôn mặt cũng trở nên phờ phạc thấy , nếu còn mau tịnh dưỡng, e rằng ngày mai đủ sức để giải quyết đống việc kia.

      Phong Duật Nam tán thành "Phải, dù có khỏe mạnh đến đâu cũng nên chủ quan."

      "Được rồi." An Thực gật đầu, còn phải phân phó vài chuyện mới có thể an tâm nghỉ ngơi. Người điều tra tung tích Lâm Triển vẫn chưa có tin gì, bên phía cảnh sát vẫn rục rịch tìm kiếm Diệp Dao.

      Tình hình bên ngoài nhìn yên bình như vậy nhưng ra bên trong vô cùng hỗn loạn. Việc bang "Nguyệt" thanh trừng Bắc Đoàn khiến bọn họ khỏi lo ngại. Từ sau khi bang Lâm Sát bị truy sát năm năm về trước bang nào dám gây với bang Nguyệt. Xem ra, lại sắp có vô số kẻ chết dưới tay An Thực.
      .....

      Nghe Diệp Dao tỉnh nên Tố Nghi sang biệt thự "Nguyệt" để thăm, Diệp Dao sau khi được người giúp việc trong nhà giúp mặc quần áo ngồi giường đọc sách, nhớ đến nụ hôn lúc nãy, tim lại đập thình thịch, tay khẽ chạm vào môi, Diệp Dao bất giác mỉm cười.

      "Tiểu Dao."

      Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Diệp Dao giật mình sực tỉnh. Cất tiếng "Vào ."

      Tố Nghi mở cửa bước vào nhìn thấy sắc mặt Diệp Dao đỡ hơn trước rất nhiều liền mỉm cười "Em khỏe hơn chưa? Nghe , em hôn mê gần hai ngày liền."

      Diệp Dao cười "Em ổn rồi."

      "Chị có mang bánh cam thảo đến, em ăn thử ." Tố Nghi mở hộp giấy ra, bên trong là bốn cái bánh hình tròn nhìn rất bắt mắt, đưa cho Diệp Dao.

      Diệp Dao cầm lấy nếm thử, ừm... tệ. Nhìn Diệp Dao ăn ngon miệng đến nỗi dính cả khóe môi, Tố Nghi bật cười đưa khăn giấy cho Diệp Dao, ngờ Diệp Dao lại thích bánh ngọt như thế. "Em khỏe lại, chị cũng đỡ lo lắng. đúng hơn, người lòng nhất là An Thực."

      Diệp Dao cầm khăn giấy lau miệng, "An Thực?"

      "Phải, kể từ lúc em hôn mê ấy luôn túc trực bên cạnh, dù bản thân bị thương cũng chịu nghỉ ngơi."

      Cho nên, khi vừa tỉnh dậy, người đầu tiên thấy là . Tố Nghi tiếp "Em ràng còn giận ấy nữa, vậy tại sao chịu với ấy. Hai người cứ như vậy thấy mệt sao?"

      Diệp Dao nhíu mày "? gì chứ?"

      "Chính là em cũng thích ấy!"

      Diệp Dao bất chợt đỏ mặt, gằn giọng "Ai với chị là em thích ? là..."

      còn chối, mặt đỏ như thế còn là mình có tình ý gì với An Thực. Tố Nghi cảm thán, hai người bọn họ rốt cuộc cũng có điểm giống nhau, chính là cứng đầu! Hừm... xem ra, việc của hai người đó phải ra tay giải quyết. Tố Nghi khẽ thở dài "Haiz... nhưng tại, An Thực ấy rất suy nhược, nằm nghỉ ở trong phòng nửa ngày rồi. Nghe quản gia , do vết thương hành nên càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Bác sĩ còn , nếu tình trạng cứ như vậy. E rằng nguy hiểm lắm."

      Diệp Dao sững người, mới nhớ, vết thương của cũng , hơn nữa còn bị nhiễm trùng đến phát sốt, nếu phải phước lớn mạng lớn cũng chết từ lâu rồi. Tất cả cũng chỉ vì cứu .

      Nhìn vẻ mặt suy tư của Diệp Dao, Tố Nghi phải nén cười, còn dám quan tâm, nhìn xem, chẳng phải rất lo cho An Thực sao? Tố Nghi giả vờ lo lắng "Haiz... bị thương như vậy nhưng ấy vẫn cứng đầu chịu dưỡng bệnh khiến vết thương nặng hơn phải. Lúc nãy bác sĩ có khám qua, là... ổn lắm."

      Diệp Dao mím môi, muốn xem tình hình của , nhưng mà, chân phải rất khó cử động, lúc nãy khó khăn lắm mới vài bước tới phòng tắm... Diệp Dao ngước mặt, "Chị giúp em sang phòng An Thực chút nhé."

      "Hửm? Em muốn thăm ấy sao?"

      "Em... em chỉ là thắc mắc chút thôi." Diệp Dao phủ nhận, lúc nãy còn mạnh miệng muốn quan tâm bây giờ lại muốn gặp , chẳng phải rất mâu thuẫn sao?

      Tố Nghi bật cười "Được rồi." Sau đó đỡ Diệp Dao đứng dậy, dù sao cũng biết tâm ý của Diệp Dao, chỉ là hứng thú nên trêu chọc chút thôi.

      Phòng của An Thực và Diệp Dao ở cạnh nhau nên chỉ cần vài bước là đến. Thấy Diệp Dao đứng chần chừ trước cửa, Tố Nghi liền đưa tay mở cửa, thuận tiện lên tiếng "An Thực, Tiểu Dao vào thăm đấy. " Rồi nhanh chóng bỏ . Dù An Thực thích người khác tự tiện vào phòng nhưng tin, Diệp Dao là ngoại lệ.

      Diệp Dao đứng ngẩn người, chưa kịp lên tiếng Tố Nghi xuống dưới sảnh, trước khi còn quên trêu chọc vài câu, hết cách Diệp Dao đành chầm chậm bước vào.

      An Thực nằm giường nghỉ ngơi, Diệp Dao giữ im lặng, cẩn thận kéo ghế ngồi xuống. Bất cứ người đàn ông nào, dù bên ngoài có nghiêm khắc đến đâu lúc ngủ cũng dịu dàng như thế sao? Diệp Dao vô thức vươn tay chạm vào trán An Thực, ngẩn người chút, đột nhiên An Thực mở mắt, nắm chặt tay khiến Diệp Dao giật bắn người.

      Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm, mày đẹp khẽ nhíu lại, ngồi dậy, dựa vào đầu giường, thanh lạnh lẽo vang lên "Chẳng phải em nên nghỉ ngơi sao?"

      Diệp Dao cố rút tay lại nhưng được "Tôi là có ý tốt muốn đến thăm chú."

      Khóe môi nâng lên nụ cười nhạt, Diệp Dao thoát tay được khó chịu "Mau buông ra."

      "Em cũng chịu đến thăm tôi, xem ra đồng ý." An Thực gượng người ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

      "Đồng ý? Chuyện gì?"

      "Ở bên cạnh tôi."

      "Ai... ai chứ. Tôi chỉ là thể phép lịch thôi."

      An Thực nhếch môi "Được thôi, tùy em."

      Diệp Dao im lặng, có thể cảm nhận được hai bên tai ửng đỏ. Đối diện với , lần nào cũng khắc khẩu như vậy! An Thực đột nhiên vươn tay chạm vào mặt Diệp Dao, khiến tim đập thình thịch, cả người như mất hồn.

      "Á..... " bên mặt Diệp Dao bị nhéo mạnh, tức giận nhìn khuôn mặt đầy thỏa mãn của An Thực, nghiến răng nghiến lợi "Ông chú chết tiệt, chú bị điên sao?"

      An Thực mỉm cười, điềm tĩnh "Em sang phòng tôi, chỉ đơn giản là thăm bệnh phải ?"

      "..." Vẫn là thể giấu được ... dù sao cũng giấu được, Diệp Dao liền ra hết "Chú, thanh trừng hết người của Bắc Đoàn? Giết chết họ?"

      An Thực mỉm cười, nụ cười đơn thuần dịu dàng như lúc nhìn mà chất đầy nhàm chán "Nếu như vậy sao? Cảnh sát như em... làm gì tôi?"

      "...." vẫn thể bỏ được việc giết người gớm tay đó? Sát hại bao nhiêu mạng người, bọn họ cũng chỉ phục tùng theo lệnh của Đoàn Khiệm Luân.

      An Thực nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Diệp Dao, khóe môi nâng lên nụ cười "Chuyện này em cần phải quan tâm. Trễ rồi, về nghỉ ."

      Diệp Dao cũng gì thêm, dù sao cũng phải là người có thể khuyên được việc muốn làm. Lúc định đứng lên, An Thực đột nhiên kéo tay "Tôi có vật này muốn đưa cho em."

      Sau đó lấy trong tủ hộp hình vuông bằng gỗ đưa cho Diệp Dao "Tuy trễ mất vài ngày nhưng tôi vẫn muốn với em. Dao nhi.... sinh nhật vui vẻ."

      Diệp Dao ngẩn người, mày đẹp chau lại, nhận lấy hộp gỗ, phải rồi, hai ngày trước là sinh nhật của . Vậy mà bản thân cũng nhớ. Mở hộp gỗ ra, bên trong là sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt dây chuyền hình như có đính kiêm cương. nghi hoặc hỏi "Là à?"

      Khuôn mặt An Thực đen lại, nhìn giống kẻ dùng hàng giả lắm sao? Diệp Dao cười tươi "Haha... đùa thôi. Nhưng mà, sợi dây này nhìn rất quen..."

      "Là sợi dây năm năm trước em làm đứt, tôi cho người gia công và làm lại."

      Diệp Dao bĩu môi "Xì, là đồ cũ. Đây cũng gọi là quà sao? Tặng tôi sợi dây đứt? Chú keo đấy."

      Khóe miệng An Thực co giật, đây gọi là thái độ gì vậy? Dám chê quà của . Sợi dây đó người thường sao có thể mua được, giá trị của nó gấp mấy trăm lần tiền lương cảnh sát của nhóc đấy. An Thực cất tiếng "Hừ, em trở nên tham lam từ bao giờ vậy?"

      "Ai da... làm người phải có chút tham vọng chứ."

      "Được, vậy để tôi tặng em món quà có ý nghĩa hơn. Lại đây."

      Diệp Dao nhíu mày nghi hoặc nhưng cũng làm theo. chỉ là thuận miệng đùa thôi, làm sao? Khi Diệp Dao cúi sát gần , An Thực liền vươn tay giữ chặt cằm , nhướn người, nhanh chóng hôn lên môi khiến Diệp Dao kịp phản ứng.

      Rời môi Diệp Dao, An Thực nâng lên nụ cười châm chọc "Thế nào? Có phải rất tuyệt?"

      "Đồ vô sỉ nhà chú!" Diệp Dao nghiến răng nghiến lợi . Bỉ ổi, lưu manh, chết tiệt, còn lời nào để mắng cái tên hạ lưu như .

      "Sau này, nếu em gọi tôi tiếng "chú" tôi hôn em cái. Cứ như thế cho đến khi em ngưng cách gọi đó thôi!" An Thực mỉm cười, nụ cười của chất đầy đe dọa, dĩ nhiên cho dù có thay đổi cách xưng hô, nếu thích vẫn hôn Diệp Dao như bình thường.

      Diệp Dao im lặng, đây gọi là uy hiếp sao? Từ tới bây giờ, An Thực là kẻ đầu tiên dám uy hiếp đấy, chết tiệt! Diệp Dao thầm chửi trong bụng. Ông trời, ông sinh ra con, tại sao còn sinh ra loại người như ta?
      ....

      Dương Cảnh Kiệt tức giận đập mạnh xuống bàn "Ông còn chối? Nếu phải ông là ai? Người dám sát hai tên đó nhận mình là người của ông đến đưa Diệp Dao !"

      Sở trưởng nhíu mày, trầm giọng cất tiếng "Dương Cảnh Kiệt, cậu đừng quên mình là cấp dưới của tôi, thái độ phải lịch chút. Cậu hai tên đó là người của tôi, ha... cậu có vấn đề vậy?"

      "Ông gì chứ?"

      "Tôi đây ngu ngốc đến nỗi mà làm như vậy. Chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này." Nhận được tin Diệp Dao mất tích Dương Cảnh Kiệt và đội của lập tức xông vào phòng của sở trưởng làm ầm lên khiến ông ta rất tức giận.

      Du Phong cất tiếng "Sở trưởng, chính ông đưa chị Diệp trong ngày mai, gấp gáp như vậy, ngoài ông ra, còn ai nữa chứ?"

      Rầm... Sở trưởng bị chọc cho tức điên lên, ông đập mạnh xuống bàn, cao giọng quát "Các người điên sao? Bọn người các cậu nghĩ tôi là ai? chừng chính đồng bọn của ta giở trò. Nhìn xem, bây giờ ta biến mất. Còn mau tìm còn ở đây mà vu khống người khác. Có tin tôi đuổi các người ?"

      "Ông..."

      "Cảnh Kiệt, đừng nữa. Ra ngoài hết ." Lão Từ lên tiếng ngăn cản. Nếu cứ để bọn họ gây rối bị đuổi việc trước khi cứu được Diệp Dao.

      Tâm Liên phản đối "Nhưng mà chú Từ..."

      "Ra ngoài!" Lão Từ gằn giọng nghiêm nghị. Buộc bọn họ phải ra ngoài. Dương Cảnh Kiệt chuốc giận lên tấm bàn làm việc. Tại sao lại vô dụng như vậy, hết lần này đến lần khác đều thể bảo vệ Diệp Dao.

      Tâm Liên chống cằm bàn, chán nản "Vốn dĩ đợi sau khi kết thúc vụ án, mọi người cùng nhau mở tiệc chúc mừng sinh nhật chị Diệp, ngờ lại xảy ra cớ như vậy..."

      Du Phong thở dài, chuyện vui ngay trước mắt lại biến thành chuyện buồn. Diệp Dao biết ở đâu, nếu xảy ra chuyện gì Dương Cảnh Kiệt như thế nào đây. Hơn nữa, có khi Diệp Dao bị gán tội là gián điệp sở cảnh sát. Còn tên gián điệp , bọn họ cách nào tìm được..

      Về sở trưởng, Lão Từ cũng , nếu là ông ta làm, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, hơn nữa, sở trưởng làm vậy là vì sợ đội của Cảnh Kiệt manh động làm mất đầu mối thông tin, lần này, nếu như Diệp Dao bị nghi là gián điệp, tên nội gian đó lộ sơ hở vì nghĩ rằng tầm ngắm chuyển sang Diệp Dao, như vậy mới dễ dàng bắt .

      Đội của Lão Từ đích thân cúi đầu xin lỗi với sở trưởng, ông cũng gật đầu bỏ qua, vì nghĩ đến tình đồng đội của họ. Mọi việc vẫn như kế hoạch của sở trưởng, đội của Cảnh Kiệt tiếp tục tìm kiếm Diệp Dao.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20

      Diệp Dao biết hôm nay An Thực đến tổ chức để đấu với Đoàn Khiệm Luân, ngồi trong phòng, Diệp Dao phải đấu tranh giữa giúp An Thực và giúp. Dù sao cũng là cảnh sát, thể phản bội mọi người, phản bội lại lòng tin của Lão Từ, Dương Cảnh Kiệt, Tâm Liên và Du Phong. Diệp Dao ôm đầu, cho dù vậy, nếu nhìn An Thực bị người khác hãm hại đến mất mạng lòng lại đau đớn gấp bội. Rốt cuộc phải làm sao đây?

      Trong lòng Diệp Dao rối bời, lúc hai người đàn ông lạ mặt bắt , có nghe được cuộc chuyện của họ, rằng trong lúc và Đoàn Khiệm Luận đấu với nhau, lợi dụng sơ hở mà ra tay, lúc đó, chỉ cần bắn trúng chỗ hiểm, An Thực lập tức mất mạng, như vậy, đất Thượng Hải này mất mối lo...Người nằm vùng là cảnh sát cũng trà trộn vào tổ chức, chắc chắn kẻ đó lợi dụng lúc tình hình hỗn loạn mà ra tay.

      Cứu An Thực, trở thành kẻ phản bội, mang danh là kẻ hai mang, cứu An Thực cả đời này sống trong hối hận, áy náy..

      trong lúc hỗn loạn, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến Diệp Dao giật mình. Đằng sau cánh cửa gỗ, bóng dáng Tố Nghi dần xuất . Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Dao trắng bệch, vội đến bên cạnh "Tiểu Dao, em sao vậy? khỏe sao?"

      Toàn thân Diệp Dao lạnh toát, khẽ lắc đầu. Tố Nghi yên tâm "Có chuyện gì vậy?"

      "An Thực...em muốn gặp ấy." cất tiếng.

      "An Thực cùng mọi người đến tổ chức rồi."

      "Sao?!" Bây giờ trời chỉ mới hửng sáng mà ?

      "Nhưng mà, chị nghe Duật Nam , sức khỏe ấy còn chưa hồi phục hẳn, sợ rằng có nguy hiểm. Em cũng biết, Đoàn Khiệm Luân là người như thế nào mà, dù ở bất cứ nơi đâu, cũng giở thủ đoạn." Dù cho Phong Duật Nam và Lăng Nghị đề nghị nên dời ngày quyết đấu lại, nhưng An Thực vẫn cứng đầu đồng ý. Hết cách bọn họ đành làm theo.

      Nghe đến đó, đại não Diệp Dao thể tiếp nhận bất cứ thông tin nào thêm, bây giờ trong tâm trí chỉ có điều: phải ngăn An Thực. Bằng mọi giá, thể khiến gặp nguy hiểm. "Chị, ngăn An Thực lại. Nếu , nếu ấy gặp nguy hiểm."

      "Sao? Nhưng chân của em..."

      "Giúp em đến nơi của bọn họ."

      Tố Nghi đỡ Diệp Dao đứng dậy, hiểu hết ý của Diệp Dao nhưng qua lời có thể hiểu được tính chất quan trọng của việc. lẽ có người muốn hại An Thực? Diệp Dao cố gắng bước từng bước , nhưng khi đến cầu thang bị chặn lại. A Đông cùng vài người được lệnh cho rời khỏi biệt thự nửa bước.

      Diệp Dao nhíu mày "Các người làm gì vậy?"

      A Đông nghiêm nghị , khuôn mặt chút biểu cảm "Cảnh sát Diệp, An ca ra lệnh cho chúng tôi cho rời khỏi nơi này."

      "Nhưng An Thực gặp nguy hiểm."

      " xin lỗi, dù có thế nào cũng thể. hãy quay về phòng ."

      Tố Nghi lên tiếng "A Đông, cậu hãy để chúng tôi , nếu sợ rằng kịp. Cậu cũng biết trong tổ chức có người muốn hãm hại ấy mà."

      A Đông im lặng lúc rồi cất tiếng "Dù vậy cũng được, chị đừng lo, An ca cũng đoán được nên sắp xếp hết rồi."

      *Rầm...

      tiếng động mạnh vang lên, khiến mọi người bất động, Diệp Dao cầm cây nạng ném mạnh vào những người trước mặt, rất nhanh họ đều tránh được nên cây nạng rơi thẳng xuống dưới sàn, tức giận hét lên "Dù ta có tài giỏi đến đâu cũng chỉ là con người, làm bằng da bằng thịt chứ phải thần thánh. nghĩ, chỉ cần ta sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa? sao? Các người làm em của An Thực như vậy sao? Chỉ cần câu " sao" của ta các người mặc kệ?"

      A Đông bất động nhìn khuôn mặt giận dữ của Diệp Dao, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đó nổi giận, cũng giống như An Thực, người biết giấu cảm xúc của mình nhưng bây giờ lại...

      Hết cách, A Đông đành chấp nhận, dù sao chỉ cần cứu được An Thực, cậu có bị giết vì làm trái lệnh cũng được. "Để tôi đưa hai người ."

      Diệp Dao ngụy trang thành người thanh niên, để tránh bị nghi ngờ, nếu để bọn họ biết là cảnh sát Diệp mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Tố Nghi ngồi bên cạnh lo lắng, dù sao chân của Diệp Dao bị thương cũng khá nặng "Tiểu Dao, chân em liệu sao chứ?"

      Diệp Dao mỉm cười " sao đâu."

      A Đông vừa lái xe vừa lo lắng, rốt cuộc biết được những gì?

      ...

      Giữa võ đài hình tròn rộng lớn, An Thực và Đoàn Khiệm Luân đứng đối diện nhau, vẻ mặt lạnh lùng như khối băng. Phía dưới có hàng trăm người theo dõi, tiếng xì xào ngày lớn. Các lão đại trong bang phái vô cùng hứng thú chờ trận đấu diễn ra. Trước khi đấu, An Thực và Đoàn Khiệm Luân đều phải kiểm tra kỹ để tránh chuyện bọn họ mang vũ khí vào.

      Đoàn Khiệm Luân đảo cặp mắt xung quanh võ đài, sau đó lại quan sát An Thực, nhưng , ngoài khuôn mặt lạnh như tiền r có gì khác thường. Đoàn Khiệm Luận cố trấn an bản thân, trong tổ chức này, đơn độc, việc gì phải sợ...

      "Lên !" thanh lạnh lẽo vang lên từ phía An Thực, rất nhanh sau đó, tiếp cận được Đoàn Khiệm Luân, vung chân đá cước.

      Đoàn Khiệm Luân lùi lại, ngờ tốc độ An Thực lại nhanh hơn trước. Đấu qua đấu lại như vậy, sớm muộn bị hạ gục. An Thực thân thể nhanh nhẹn liên tục ra chiêu, vốn dĩ Đoàn Khiệm Luân khó đối phó nhưng An Thực muốn ta phải thua trước mặt bao nhiêu người ở đây, cúi đầu nhận tội và chịu hình phạt tàn khốc nhất, nhưng cho dù vậy, những gì gây ra cho Diệp Dao khiến An Thực vẫn thể nguôi giận.

      An Thực cất tiếng "Đoàn Khiệm Luân, hôm nay là ngày giỗ của cậu." Dứt lời, liên tiếp mấy cú đấm mạnh vào mặt Đoàn Khiệm Luân, khiến hộc máu tươi.

      Đoàn Khiệm Luân thở dốc, mồ hôi ngày nhiều, tên khốn kia, sao đến bây giờ còn chưa ra tay? lẽ gã muốn trở mặt với ? Chết tiệt! Đoàn Khiệm Luân rủa thầm trong lòng. được, thể bị thua, thể chết được!! Đột nhiên, phát ra, phía sau đám người ồn ào phấn khởi xem trận đấu lóe lên tia sáng. Trong tâm thầm vui mừng. Tên khốn, để tôi bị đánh tơi bời mới chịu ra tay. nhếch môi cười, hai tay cố sức giữ chặt An Thực, thở dốc "An Thực, chết !"

      An Thực nhíu mày, dùng sức hất văng Đoàn Khiệm Luân ra. Đúng lúc đó phía sau xuất ba cây kim bay ra.

      "An Thực, nằm xuống!" giọng hét vang lên, người đó biết xuất từ lúc nào, chạy đến đẩy An Thực ngã xuống sàn đấu, khiến mọi người ngạc nhiên.

      An Thực ngạc nhiên, chưa kịp lên tiếng phát Đoàn Khiệm Luân rút cây súng bằng bạc ra, An Thực vội ôm người nằm mình tránh phát súng vừa rồi. Đám người phía dưới hết sức ngạc nhiên, nhưng ai lên tiếng. Bởi vì, đối với bọn họ, trận đấu này, chính là trận đấu của hai kẻ lớn mạnh trong tổ chức, cho dù bên nào thắng, họ cũng nhận được món lời lớn.

      "Đoàng..." Phát súng thứ 2 vang lên, lần này, viên đạn nằm ngay ngắn bàn tay Đoàn Khiệm Luân, khiến đau đớn rên lên. Người nổ súng là Lăng Nghị. Sau đó, ra lệnh cho đám đàn em, khống chế ta.

      An Thực đỡ người kia đứng dậy, khỏi kinh ngạc khi phát ra Diệp Dao? Sao lại ở đây, còn trong cái bộ dạng này. Khi định lên tiếng bị giữ lại "Có người muốn hại , A Đông và vài người đuổi theo."

      Cũng may đến kịp lúc, lúc vừa chạy vào, quan sát ánh mắt, cử chỉ của Đoàn Khiệm Luân và những người xung quanh đây, khả năng quan sát của rất sắc bén, nên nhanh chóng phát ra ánh sáng lóe lên đằng sau An Thực, nên với A Đông là sang bên đó. ngờ kẻ đó ra tay trước khi A Đông hành động, khiến phải dùng toàn bộ sức lực của mình chạy nhanh lên sàn đấu. Lúc định thần chân phải còn cảm giác gì, đứng cũng vững.

      Diệp Dao cắn răng, cố gắng đứng vững, vẻ mặt vô cùng đau đớn. lão đại ngồi dưới cất tiếng "Nhóc con kia là ai? Ngang nhiên ngăn cản trận đấu?"

      "Ông thấy Đoàn Khiệm Luân mang vũ khí vào võ đài sao? Còn có người đánh lên nữa. Mắt ông chỉ để trưng thôi à?" Lăng Nghị cất tiếng, bước lên võ đài, khom người nhặt cây kim dưới sàn lên. Lạnh lùng cất tiếng, khiến người kia im bặt.

      Diệp Dao cao giọng "Lúc nãy, tôi nhìn thấy có người muốn đánh lén An ca, nên mới chạy lên đây. Mọi người cũng thấy , Đoàn Khiệm Luân phạm quy. Còn đồng bọn, đợi khi người của chúng tôi bắt được giải quyết sau."

      An Thực nhìn vẻ mặt thấm đầy mồ hôi của Diệp Dao, giọng chùn xuống, chỉ cần nghe qua cũng biết là rất tức giận "Nhóc con, em to gan dám chống lời của tôi?"

      "Nếu tôi đến, chú mất mạng rồi." Diệp Dao nghiến răng .

      An Thực hít mạnh hơi để nén giận, cất giọng nghiêm nghị " cần đấu nữa, người của Bắc Đoàn cứ ngồi đấy chờ chết là được." Sau đó định cúi người bế Diệp Dao lên.

      ghì chặt "Chú điên sao? Bế tôi giữa bao nhiêu người, nên nhớ tôi là đàn ông đó."

      "Khoan An lão đại." giọng vang lên, là người đàn ông trung niên. Vẻ mặt lạnh lùng, nhìn phong thái chắc chắn là người có quyền lực.

      An Thực hướng mắt liếc nhìn, chán chường "Tô lão đại, ông phục điều gì?"

      Tô lão đại là bang chủ của bang Long Đấu, uy quyền đứng thứ 4 trong tổ chức, cũng là kẻ ham danh phú quý, xem mạng người như cỏ rác, muốn đối đầu với An Thực. "Cậu xem? Đoàn Khiệm Luân sai, tôi đồng ý, nhưng mà, tên nhóc đó, là nam nhi sao?"

      Diệp Dao giật mình, lẽ ông ta phát ? Kỹ thuật hóa trang của Tố Nghi rất tốt, thể nào bị lộ được, nhưng, nếu An Thực có thể phát ra ông ta...

      An Thực điềm tĩnh cất tiếng, trong giọng có chút hài lòng "Ý ông là gì?"

      "Hahaha....dáng người cậu ta ốm yếu cứ như là con vậy? Chắc phải....đó là cảnh sát mà mọi người đồn đấy chứ?"

      "Ông cần kiểm chứng ?"

      "Được, nếu vậy, cởi áo ra . Đàn ông với nhau việc gì phải sợ, còn nếu như cậu ta dám coi như tôi đúng."

      Diệp Dao cắn răng, chết tiệt, nếu vậy, chẳng khác nào lộ tẩy? Lăng Nghị, Phong Duật Nam, Tố Nghi đều lo lắng, kỹ thuật hóa trang của Tố Nghi tồi, nếu phải cho họ họ cũng biết đó là Diệp Dao nhưng ngờ ông ta lại phát . Tình hình xem ra ổn rồi, hướng mắt về phía An Thực, tự hỏi, ta giải quyết thế nào?

      Nét mặt An Thực vẫn thay đổi, ngược lại còn lạnh lùng hơn, giống như sắp có bão tuyết xuất vậy "Được, tôi chiều ý ông." Câu của khiến mọi người sửng sốt, ta điên rồi sao, lẽ bản thân nhận ra đó là Diệp Dao? "Nhưng...nếu như cậu ta đúng là đàn ông ông biết hậu quả, đúng chứ?"

      Ánh mắt kiên định của An Thực khiến lòng ông ta bắt đầu lung lay, lẽ là đoán sai? Nhưng kẻ đó , trong lần quyết đấu này, cảnh sát Diệp xuất bên cạnh An Thực. Tô lão đại phân vân Đoàn Khiện Luân gào lên "Tô lão đại, ta chắc chắn là Diệp...A..."

      Chưa hết câu, Phong Duật Nam đá cho cước, tên khốn nhiều lời này, đáng lẽ Lăng Nghị nên bắn cho văng não ra ngoài cho rồi!

      Tô lão đại nghe vậy liền lấy lại bình tĩnh, cất giọng kiêu ngạo "Được! Tôi cược với cậu."

      Đùng...

      Đột nhiên bên ngoài xảy ra tiếng nổ lớn khiến mọi người bên trong trở nên náo loạn. kẻ chạy vào lớn giọng "Lão đại, có bom. Mau chạy khỏi nơi này."

      "Cái gì? Chết tiệt là tên nào?"

      "Có cảnh sát!"

      "Tất cả rút lui!"

      đám hỗn loạn diễn ra, nhân cơ hội này, An Thực vác Diệp Dao lên vai nhanh chóng rời . Bên ngoài vẫn còn vang lên mấy tiếng nổ liên tiếp, người bên trong gấp rút bỏ chạy. Đối với bọn họ, mặc kệ là tên khốn nào làm náo loạn, chỉ cần giữ được mạng sống là được.

      .....

      Trác Sâm nhanh chóng lái xe rời , An Thực ngồi phía sau, tức giận quát "Em điên sao?"

      Diệp Dao rất khó chịu vì vết thương, nghe lớn tiếng, càng thêm tức giận "Chú mới điên đấy. nhìn thấy tôi cứu chú sao?"

      "Ai cần em cứu hả? Xém chút là gặp nguy hiểm rồi."

      "Aiz...cái ông chú này, chú đúng là biết lễ nghĩa gì hết. Tôi, vừa mới cứu chú đó. Nếu , bây giờ chú cái xác rồi, còn ngồi đây lớn tiếng với tôi được sao?" Diệp Dao hét lên, đây là loại người gì? Đối xử với ân nhân mình như vậy? Biết trước, mặc kệ rồi.

      Trác Sâm ngồi phía , dám hé nửa lời, cảnh tượng này, lần đầu tiên cậu được chứng kiến, quả , người duy nhất dám đấu khẩu và lớn tiếng với An Thực chỉ có mình Diệp Dao.

      "Em còn dám .."

      "Sao?..." Diệp Dao nhíu mày.

      "Lời của tôi em xem như gió thổi qua tai sao? Dám nghe?"

      "An Thực, chú đừng cho rằng lời của mình là tất cả, là mệnh lệnh, những người khác bắt buộc phải nghe theo, nếu như... nếu như có việc gì bất đắc dĩ, họ cũng phải làm theo bản năng của mình. Chú lấy quyền gì mà ra lệnh tôi được làm trái ý?" Diệp Dao cắn răng , chịu đựng tất cả, bị như thế là vì ai? Là ai khiến ra nông nổi này, bây giờ, hi sinh mạng mình để cứu , đổi lại bằng những lời trách móc sao? khiến tức chết!!

      An Thực im lặng, nhìn vẻ mặt nhăn nhó cùng vết thương của Diệp Dao, đành thở dài "Đợi về đến biệt thự, giáo huấn em sau." Sau đó ra lệnh cho Trác Sâm tăng tốc...

      Còn về vụ nổ vừa rồi, lát, hỏi lại.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21.



      Vừa về đến biệt thự, Diệp Dao liền bị An Thực bế lên phòng, mặc cho ra sức chống cự. An Thực đặt ngồi lên giường, tay nhanh chóng kiểm tra vết thương. vẫn còn giận nên gạc tay ra. An Thực khẽ nhíu mà "Làm gì vậy?"

      Diệp Dao quay mặt trả lời, tiếp tục kiểm tra vết thương, lại bị gạc ra. An Thực gằn giọng đe dọa "Thử làm thêm lần nữa xem, tôi trói em lại!"

      Diệp Dao mím môi, im lặng để băng bó, đưa tay gỡ bộ tóc giả xuống, lúc nãy xe tẩy trang sạch , vẫn thắc mắc, tại sao lại bị lộ dễ dàng như vậy?

      "Em biết nếu cử động mạnh như thế nào sao?" An Thực vừa cầm máu vừa . Nhìn vết thương ngừng chảy máu, trong lòng vừa tức giận vừa đau lòng.

      " phải là vì chú sao?... Lúc đó cơ thể tôi tự di chuyển..." Diệp Dao cất tiếng đáp, câu tiếp theo đột nhiên hạ giọng. Nếu lúc đó, chạy lên, chắc chắn bản thân hối hận cả đời... nếu là , có đứng yên nhìn người mình chết trước mặt mình mà cứu ?

      An Thực cẩn thận băng lại, tay quấn chậm, sợ làm đau "Em giống ai mà cứng đầu như vậy?"

      "Tôi là con ba mẹ tôi, tất nhiên phải giống họ, lẽ giống nhà hàng xóm? Hỏi thừa..."

      An Thực mím môi, cần phải đối với vậy sao? Còn cái kiểu móc họng đó? An Thực gì, rửa tay sạch , thu dọn mọi thứ rồi rời .

      "Này, chú... giận sao?" Chính là lúc An Thực định đưa tay mở cửa, Diệp Dao liền cất tiếng.

      trả lời, đưa tay mở cửa, Diệp Dao tức giận cầm gối ném mạnh về phía , cao giọng "Đây là thái độ đối với người cứu mạng chú sao?"

      "Tôi có cần em cứu sao?"

      "Chú...!" Diệp Dao mím môi "Con người của chú, sao có thể? Biết trước như vậy, lúc đó, tôi để chú bị người đó bắn chết cho rồi!"

      "Em nên làm vậy!"

      "Nếu là chú, chú bằng lòng nhìn người mình chết cứu sao?" Diệp Dao ấm ức , ngăn bước chân An Thực sắp bỏ , khiến ngạc nhiên nhìn khóe mắt ửng đỏ của Diệp Dao.

      Diệp Dao biết, An Thực là vì bản thân thể bảo vệ được nên mới như vậy, luôn gánh vai trọng trách rất lớn, chính là bảo vệ tất cả mọi người ở bang Nguyệt. Ngày trước biết nên cứ hễ nổi giận với , lập tức trách mắng . Nhưng mà, Tố Nghi với tất cả..

      Trước lúc bọn họ đến tổ chức, Tố Nghi với Diệp Dao điều "Tiểu Dao, chị biết khi nhìn thấy em xuất ở đó, An Thực rất tức giận, nếu em bị thương, ấy chắc chắn nhìn mặt em, nhưng mà, em đừng hiểu lầm, ấy làm như vậy là trách bản thân vì thể bảo vệ em. Đối với ấy, em quý giá hơn bất cứ điều gì thế giới này, cho nên, mỗi lần em xảy ra chuyện, ấy đều cảm thấy có lỗi..."
      ....

      Khóe mắt Diệp Dao càng lúc càng ửng đỏ, muốn mình trở nên yếu đuối, nhưng lại ngăn nổi nước mắt cứ liên tục chảy như thế này " từng , bảo vệ em, dù bất cứ chuyện gì, chỉ cần em muốn, cũng làm, vậy bây giờ, em muốn phải hứa, đừng bao giờ nhận lấy trách nhiệm, tự mình gánh vác tất cả...."

      còn là bé cần người khác phải bảo vệ cũng còn là bé lúc nào cũng núp sau lưng . Bây giờ có thể bảo vệ chính mình còn bảo vệ được rất nhiều người khác. Bị thương cũng được, bị oan ức cũng được, tự bản thân vực dậy sau tất cả... Cho nên, cần cảm thấy có lỗi vì thể bảo vệ được ...

      An Thực chậm trãi bước đến trước mặt Diệp Dao, nhìn ánh mắt cương nghị cùng ấm ức của , nhàng ôm vào lòng bàn tay to rộng vỗ tấm lưng mảnh mai "Em có biết điều gì khiến tôi đau lòng nhất ?... chính là năm đó, để em rời ..."

      Diệp Dao nhíu mày "Chuyện đó... có liên quan gì đến điều em vừa chứ?" đường, trả lời nẻo là sao?

      An Thực thở dài, hiểu , hay là giả vờ? "Nếu lúc đó, tôi giữ em lại, mọi chuyện như bây giờ, tôi và em... có lẽ, hạnh phúc bên cạnh nhau."

      Hai bên mặt Diệp Dao ửng đó, gục đầu trong lòng , có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của An Thực, cùng mùi hương thanh lạnh phát ra từ cơ thể , khiến Diệp Dao đột nhiên cảm thấy bổi rối "Nếu... nếu trước kia thể, bây giờ có thể là được chứ gì."

      An Thực đột nhiên kéo mặt ngẩng lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm, phải định hôn đó chứ? Trong phim, thường thấy, nam nữ chính nhìn nhau thế này, sau đó im lặng lúc rồi bắt đầu hôn. Tim Diệp Dao đập thình thịch, hai mắt nhắm chặt. Tuy có hơi phù hợp chút, bởi vì bọn họ tranh cãi nhưng mà... chết tiệt! Tại sao lại hồi hợp như vậy?

      An Thực nhìn hành động của Diệp Dao, chợt bật cười, là vì muốn nhìn vẻ mặt của khi câu vừa nãy, lại tưởng muốn hôn ? "Em... phải là... nghĩ rằng tôi muốn hôn em đấy chứ? Đồ ngốc kia! "

      Diệp Dao hé mắt, phải sao? Hai bên mặt vốn dĩ đỏ nay còn đỏ hơn. rất mất mặt, lớn tiếng " phải thôi. Đồ ngốc cái gì?"

      "Hơn nữa, từ lúc nãy đến giờ, là em tỏ tình với tôi đúng chứ?"

      "Cái gì? Ai... ai chứ. Tôi...tôi... ưm... " Chưa hết câu, An Thực đặt môi mình lên môi , nhàng uyển chuyển khiến Diệp Dao im bặt.. hai tay ghì chặt lấy , An Thực thấy phản kháng, đầu lưỡi ngày linh hoạt, mạnh mẽ, như muốn nuốt chửng lấy . lâu sau, khi hô hấp Diệp Dao trở nên khó khăn mới buông ra, thanh khàn đục đầy mê hoặc, cất tiếng "Dao nhi.... từ bây giờ trở ... để em rời xa nửa bước.." Sau đó lại tiếp tục hôn ...

      *Xin lỗi, chương này vẫn chưa có H nhé. :)) Đôi trẻ đây, vẫn chưa "làm thịt" nhau sớm vậy đâu. Hô hô.*

      ....

      An Thực ngồi ghế da êm ái, vẻ mặt sắc lạnh, đối diện là A Đông và đám người được lệnh phải canh chừng Diệp Dao. Giọng lạnh lẽo vang lên "!"

      A Đông từ từ ngẩng lên, nuốt nước bọt, nếu cậu là do cảnh sát Diệp cũng được lão đại tha mạng, còn nếu càng chết sớm... "An ca, ra...em cũng vì lo cho . Cảnh sát Diệp ..."

      "Từ bây giờ cần gọi ấy là cảnh sát!"

      "Vậy..."

      " ấy là người của tôi."

      Lăng Nghị ngồi bên cạnh, nghe vậy liền nhướn người đến gần An Thực, thầm " lẽ, cậu và Diệp Dao "ấy ấy" rồi sao? Nhanh như vậy?"

      An Thực trừng mắt, gằn giọng "Câm miệng!"

      "Này, người ta còn bị thương đấy!"

      "Cậu muốn tôi may cái miệng cậu lại ?"

      Lăng Nghị biểu môi, nhún vai cái. Phong Duật Nam ngồi bên cạnh nén cười. Nhưng mà, cậu cũng thắc mắc, lẽ... bé đó bị An Thực "ăn thịt"? Biến thái vậy sao? Vừa mới đưa người ta về ... chậc chậc...

      An Thực hướng mắt về phái A Đông "Tôi hỏi về vụ nổ." biết , dù cho cảnh sát có cài nội gián cũng thể dễ dàng hành động được. Hơn nữa, ai lại ném bom trong khi trong đó còn có người của mình?

      A Đông đáp "Là ý của Diệp Dao, ấy , nếu chẳng may bị lộ hãy dùng cách này. Trong khi vài người xông vào, những người còn lại ở ngoài đặt bom ở gần đó, tránh những nơi khiến bọn gác cửa phát . Đợi lệnh của em mà ra tay, làm náo loạn bên trong."

      Bọn họ hơi ngạc nhiên, Diệp Dao quả nhiên rất thông minh, còn nghĩ kế phòng trường hợp này. An Thực trầm tư, ra vừa nãy Diệp Dao có với về việc mình tự ý chạy đến tổ chức chứ liên quan đến đám người của A Đông, còn về phần này, mấy ngạc nhiên, dù sao cũng đoán được từ đầu rồi, chỉ là muốn biết chi tiết. "Được rồi, nể mặt Dao Nhi, tôi tha các người lần này."

      A Đông cùng vài em, cúi đầu cung kính "Cảm ơn An ca."

      Phong Duật Nam cất tiếng " định giải quyết Bắc Đoàn thế nào?"

      "Đoàn Khiệm Luân,tất nhiên thể bỏ qua. Xử lý hết những người thân cận của , còn đám nhóc con...đưa chúng đến nơi chế tạo vũ khí, làm bên phần tìm kiếm nguyên liệu." An thực phân phó, hứa với Diệp Dao giết những người vô tội, nhưng đối với , dù chỉ là những đám nhóc con sai vặt chúng cũng ra tay với người của Nguyệt, tất nhiên là thể tha mạng dễ dàng như vậy, chưa giết là may rồi!

      Lăng Nghị nhếch miệng cười "Xem ra cậu rất cưng chiều bảo bối của mình. Cậu nghĩ bọn chúng đâm sau lưng?"

      "Đám nhóc con?"

      Lăng Nghị bật cười "Tôi biết cậu tính toán rất kỹ. Được rồi, đến đó thôi." Dứt lời, đứng dậy, thong thả rời khỏi. An Thực cùng những người khác cũng rời . Nơi bọn họ đến là nhà giam của Nguyệt, nơi giam giữ những tên chờ được chết...

      Đường tối tăm, ánh đèn mờ ảo tường liên tục chớp tắt, gian lại ẩm thấp, có thể , nơi đây giống như địa ngục trần gian. khi vào đây chỉ có hai con đường, là chết, hai là trở nên điên dại sau khi bị giày vò, tra tấn thời gian.

      Người của Bắc Đoàn rất nhiều, bị giam gần ba, bốn phòng lớn mới đủ, An Thực cũng dặn người phân chia từng cấp bậc của bọn họ. Ngoại trừ Đoàn Khiệm Luân do An Thực trực tiếp xử lý những người khác đều giao cho Lăng Nghị và Phong Duật Nam. chậm trại bước đến nơi Đoàn Khiệm Luân bị giam, tiếng giày chạm xuống đất vang lên khiến gian trở nên rợn người. Đoàn Khiệm Luân ngồi dựa vào tường, hai tay bị trói bằng dây xích, gắn lên cao, cổ tay có còng sắt, mặt trong chiếc còng là những cây đinh sắt sắc nhọn cách da thịt chỉ 1 centimet, nếu cử động mạnh, đinh sắt đâm vào tay. bàn tay vẫn còn vết máu khô cứng, nếu nhìn kỹ thấy viên đạn thấm đầy máu, đó chính là vết thương cho Lăng Nghị gây ra.

      An Thực đứng nghiêm nghị trước mặt Đoàn Khiệm Luân, mệt mỏi vì mất máu nên còn sức để , chỉ thở mạnh từng đợt. Khóe miệng An Thực hời hợt nhếch lên "Đoàn lão đại, cũng có ngày như thế này sao?"

      Đoàn Khiệm Luân nghe giọng của An Thực liền ngước mặt lên, cặp mặt đục ngầu đầy căm phẫn nhìn chằm chằm vào An Thực, rồi rít lên từng tiếng "An Thực...An Thực...mày..." Vì cử động mạnh nên những cây đinh sắt lập tức đâm mạnh vào cổ tay, Đoàn Khiệm Luân đau đớn rên lên "Thằng khốn..."

      An Thực chậm trãi cất tiếng "Có phải mọi chuyện là do Lâm Triết sai cậu làm?"

      Đoàn Khiệm Luân im lặng trả lời, An Thực nghiêng đầu, lời buông ra như lời phán quyết cuối cùng dành cho kẻ chịu tội "Đoàn Khiệm Luân, mặc kệ cậu có hay , tôi cũng biết . Từ bây giờ, hãy xem đây như nhà mình, thay vì ăn cơm đổ máu. Thay vì ngủ là bất tỉnh, thay vì sống hãy tận hưởng cảm giác sống bằng chết, ngày ngày bị tra tấn! Chúc vui vẻ!" Dứt lời, An Thực rảo bước bỏ , chống đối , chỉ có kết cục này. vài bước, An Thực quay đầu "À...phải rồi. Nếu cậu cho tôi biết thêm về việc Lâm Triết làm, có lẽ, cậu được thanh thản hơn đấy."

      Đoàn Khiệm Luân điên cuồng gào lên, mắng chửi An Thực. An Thực sao có thể để Đoàn Khiệm Luân chết dễ dàng như vậy. Con người có gì đau khổ bằng sống bằng chết..

      Đoàn Khiệm Luân nghiến chặt răng, Lâm Triết, tên khốn khiếp, dám phản bội ....

      .....

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :