1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Năm tháng vô định I: Gặp em ngày xuân phân - Dư Lạc Thuần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13

      "Sao vậy, vẫn chưa tìm được An ca và Diệp Dao sao?" Tố Nghi ngồi bên cạnh, cất tiếng hỏi. Việc Diệp Dao và An Thực rơi xuống vực là chuyện nội bộ, chỉ những người liên quan đến ngày hôm đó mới biết được.

      Phong Duật Nam đặt điện thoại lên bàn, khẽ gật đầu. Việc này nếu cứ kéo dài gây ra hậu quả khó lường. Tố Nghi nhìn Phong Duật Nam trầm tư khiến thêm lo lắng "Xảy ra chuyện gì rồi?"

      " có gì, em đừng lo." Phong Duật Nam mỉm cười, xem ra cần thêm người đến Hồ Nam chuyến, cũng nên làm theo kế hoạch. phẩy tay ra lệnh, quản gia đứng gần đó tiến lại "Vâng, cậu có gì căn dặn."

      "Phái thêm người đến Hồ Nam trợ giúp Lăng ca, chuẩn bị xe, tôi muốn đến 'Nguyệt'."

      "Vâng." Nhận lệnh, ông lập tức ngay.

      Phong Duật Nam vuốt tóc Tố Nghi, cất tiếng " có việc phải ra ngoài, ngủ sớm ."

      "Ừm..." nhìn theo bóng lưng , khẽ thở dài tiếng. Dù muốn giúp cũng biết giúp thế nào. cũng chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm...

      ----

      An Thực đứng lên, cất giọng "Em thích ăn cá nướng đúng ?"

      Diệp Dao ngước mắt nhìn "Phải, sao?"

      Khóe môi giương lên " thôi, bắt cá."

      "Ở đâu?"

      "Tất nhiên là ở suối, lẽ em đào đất bắt cá à?"

      Mí mắt giật giật, đúng là đồ khốn khiếp "Ý tôi hỏi là chú có biết đường hay ? Lúc tôi tìm quả dại, hề thấy con suối nào."

      "Tôi biết, khả năng định vị phương hướng của em rất tệ, càng hiểu em hề biết xem bản đồ."

      câu châm chọc của khiến sắp tức nghẹn, mím môi trừng mắt nhìn . Ngược lại, An Thực rất vui vẻ, kéo . "Tôi điều tra kỹ khu rừng này, nên em đừng lo."

      "Buông ra!" Diệp Dao gằn giọng cố gắng rút tay ra.

      hững hờ đáp "Tay lỡ nắm rồi, buông ra được."

      "..." Diệp Dao sững người, cuối cùng cũng im lặng theo .

      An Thực quãng khá xa cái hang, len qua đám lá cây rậm rạp mới nghe tiếng nước chảy, Diệp Dao rời tay bước nhanh đến nơi phát ra tiếng. Trước mặt là con suối , dòng nước trong xanh, có thể nhìn thấy đống sỏi dưới đáy suối. Diệp Dao xắn ống quần rồi nhảy vào giữa suối, làn nước mát lạnh khiến thấy rất thoải mái.

      say sưa nhìn Diệp Dao, nhìn bộ dáng vui vẻ chơi đùa dưới suối, khóe miệng khẽ giương lên. bao lâu rồi được thấy nụ cười rạng rỡ như vậy?

      An Thực tìm cành cây đủ cứng chắc và nhọn, rồi bước xuống, quăng cho , Diệp Dao nhíu mày, An Thực nhàn hạ "Bắt cá!" Sau đó quay lưng ngồi xuống vách đá gần bờ suối.

      Diệp Dao mím môi, bắt bắt. Dù sao cũng là cảnh sát, mấy việc nhặt này sao có thể làm khó được!

      An Thực ngồi bờ, tay chống cằm nhìn loay hoay với đám cá, bắt trượt biết bao nhiêu lần, làm vậy mục đích là muốn mở miệng cầu cứu. Xưa nay, Diệp Dao là đứa trẻ biết tự lập từ . Số việc nhờ chỉ đếm đầu ngón tay, nên bây giờ, muốn nhờ cậy .

      cho cùng, bộ dáng này của Diệp Dao khiến An Thực nhịn được mà bật cười.

      Diệp Dao thở hồng hộc, đám cá này giống như muốn chống đối vậy, bắt cá buổi được con nào.. quay sang nhìn An Thực ngạo nghễ nhìn mình, còn ngừng cười. tức giận "Chú còn mau giúp tôi?"

      An Thực nhướn mày "Em nhờ vả người khác như vậy sao?"

      "Dù sao , chú bị thương tay phải, tay trái vẫn còn dùng được. Mau ra đây."

      An Thực ngồi im bất động, biểu cảm như muốn tỏ thành ý chút. Diệp Dao rất đói, trầm tư chút, đành cắn răng nhờ vả "A... , tới giúp tôi bắt cá."

      Lời ra, chính bản thân còn thấy ghê sợ. Đúng là đồ biến thái An Thực. Khóe môi giương lên rất thỏa mãn, xắn ống quần lên, đứng phía sau Diệp Dao, tay trái cầm lấy tay giơ cao, khiến Diệp Dao giật thót "Làm gì vậy?"

      "Dạy em bắt cá."

      "Tự chú... ưm... làm được sao?"

      An Thực trả lời, nắm chặt lấy tay , ở khoảng cách này, Diệp Dao có thể nghe nhịp tim bình ổn của cùng hơi thở thanh lanh khiến tim đập thình thịch, chỉ sợ có thể nghe được. An Thực như bao trọn lấy cơ thể Diệp Dao, tuy phải dáng người quá bé, nhưng đứng trước người cao lớn như giống như bị thu .

      An Thực im lặng quan sát dưới suối, sau đó nhanh tay đâm thẳng cành cây nhọn xuống đáy xuyên qua thân con cá. Diệp Dao kinh ngạc, chỉ lần duy nhất bắt được hơn nữa còn rất nhanh chóng.

      Diệp Dao giơ cành cây lên, vui mừng quay lại, đúng lúc An Thực vừa cúi xuống, khiến hai người vô tình chạm môi. Diệp Dao trợn tròn mắt, lập tức lùi lại, lại bị An Thực giữ chặt, khóe môi nâng lên nụ cười nhạt "Là do em đấy nhé." Sau đó trực tiếp hôn .

      Diệp Dao muốn đẩy ra nhưng cư thể như tường thành nhúc nhích, ngược lại nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt. Đột nhiên, Diệp Dao phản kháng nữa, mà im lặng phối hợp với An Thực, bàn tay vô thức nắm chặt lấy áo .

      An Thực rất hài lòng khi Diệp Dao ngoan ngoãn như vậy, hôn lúc lâu mới lưu luyến rời môi Diệp Dao, đứng thở dốc, định hình lại, vội đẩy ra. Đưa tay che miệng "Đồ biến thái, chú làm gì vậy hả?"

      An Thực nhướn mày, mỉm cười "Sao? Là em tự nguyện, hơn nữa còn phối hợp."

      "Câm miệng!" Hai bên tai nhanh chóng đỏ ửng, vội vã chạy lên bờ. Khốn khiếp! Sao lúc đó lại đứng im cơ chứ.

      "Em biết đường quay về sao?" được vài bước, An Thực cất tiếng châm chọc. tức đến mặt mày đỏ gắt "Còn mau lên!"

      là, đồ của cũng bị ướt vài phần rồi, tất cả là tại tên bệnh hoạn An Thực...

      An Thực bật cười, dùng cây đâm thêm con cá nữa rồi mới bỏ , đưa trở về hang.

      Diệp Dao nhóm lửa, rồi đặt hai con cá lên, đối với mấy loại thức ăn nướng như thế này Diệp Dao rất thích. Vừa nướng vừa ăn, phải rất tuyệt sao? An Thực chống tay ngồi bên cạnh, mặc cho tự giải quyết hai con cá. "Đồ em ướt rồi, sao cởi ra để hong khô?"

      Diệp Dao tùy tiện trả lời " ướt nhiều, lát khô."

      "Chúng ta đâu phải người xa lạ, ôm cũng ôm, hôn cũng làm rồi, còn nữa, chẳng phải lúc còn đòi ngủ chung với tôi, ngại làm gì?"

      Diệp Dao quay sang, trừng mắt đe dọa "Chú còn nữa, tôi đâm cái cây này vào ruột chú." Bây giờ nghĩ lại chuyện lúc rất mất mặt, là do sợ cái nơi rộng lớn như "Nguyệt" mới đòi ngủ chung với . Nhưng đó là chuyện lúc , bây giờ khác.

      đến bây giờ, Diệp Dao lại nhớ đến nụ hôn lúc nãy, hai bên má nhanh chóng ửng đỏ, tại sao lúc đó lại im lặng để cho hôn như vậy, bảo làm sao đối diện với . Diệp Dao sực tỉnh, vội lắc mạnh đầu nghĩ nữa. An Thực nhìn màn biểu cảm đa dạng của , đành phải nén cười.

      lúc sau, hai con cá nướng hoàn thành, mùi thơm lan tỏa khắp hang, Diệp Dao đưa cho An Thực con, còn mình vừa thổi vừa ăn. Ha, ngờ, cũng có lúc như vậy, cùng lão đại khét tiếng ngồi co ro trong hang ăn cá nướng, dáng vẻ tức cười.

      Đột nhiên An Thực vươn tay về phía khiến Diệp Dao giật mình, tránh sang bên "Làm gì vậy?"

      "Mặt em bị bẩn." An Thực nhàn nhã cất tiếng, dùng tay lau vết than bên má phải.

      Diệp Dao có chút bối rối, hất tay ra, tiếp tục ăn, nhất quyết nhìn .

      An Thực biết Diệp Dao thích đồ nướng, sở thích của cũng cao sang rất đơn giản, mọi tính cách liên quan đến An Thực đều nắm trong lòng bàn tay. Trước khi đến Hồ Nam sai người thám thính và vẽ bản đồ chi tiết về khu rừng này, nên chỉ cần muốn biết nơi nào có thức ăn, nơi nào có nước.

      "Dao nhi, mặt em dính bẩn nữa kìa."

      "Hửm? Ở đâu?" Diệp Dao quay đầu, nhíu mày hỏi.

      Vừa quay lại, liền bị An Thực hôn bất ngờ, kịp tránh, hơn nữa còn bị liếm khóe miệng. Diệp Dao như tượng đá bất động, còn An Thực vui vẻ, liếm môi cái, vẻ mặt rất lưu manh "Sạch rồi."

      Mặt mày đen như than, chĩa cành cây về phía An Thực, quát lớn "Tên khốn An Thực, tôi đánh chết chú!" Rồi trực tiếp đánh mạnh vô tình trúng vai phải của .

      *Bốp....

      "Tại sao, chú, tránh?" Diệp Dao ngẩn người, lỡ tay chạm vào vết thương của rồi. Nhìn xem, máu chảy.

      An Thực khẽ nhíu mày "Lực của em mạnh như vậy, nếu tôi tránh, em bị thương."

      Diệp Dao im lặng, quả , nếu tránh, mặt của , sớm hôn đất rồi. Diệp Dao nhìn vết thương, liền thở dài hơi, được, coi như vì vết thương, tha cho . "Để tôi xem vết thương, xin lỗi..."

      " sao." An Thực , khi Diệp Dao chăm chú nhìn vết thương, khóe môi liền nâng lên nụ cười lưu manh... --

      Vết thương vì bị động mạnh, lại bị hở, Diệp Dao còn chiếc áo khác, nghĩ chút, đành giơ tay xé áo.

      Nhưng An Thực kịp thời cản lại "Em làm gì vậy?"

      "Xé áo."

      " cần." Dứt lời, tự lấy áo của mình xé làm đôi "Tôi ở trần sao, nhưng nếu em mặc áo, tôi sợ mình kìm chế được."

      "Chú thể nghiêm túc hơn được sao?" Diệp Dao gằn giọng. sắp bị chọc cho tức chết rồi.

      "Tôi cực kỳ nghiêm túc."

      Diệp Dao mím môi, bị cả ngày xoay vòng vòng khiến sắp phát hỏa, An Thực, nghe đến hai chữ này, đủ khiến muốn đập nát thứ gì đó.

      An Thực nhìn vẻ mặt tức giận đến tím tái của , biết bản thân đùa quá trớn nên tìm cách xoa dịu "Được rồi, giúp tôi băng vết thương lại, săo chảy cạn máu rồi."

      "Cạn máu càng tốt, cho chú chết khô ở đây."

      "..."

      Mặc dù ngoài miệng là như vậy, nhưng cuối cùng Diệp Dao cũng băng bó vết thương lại cho .

      Tại sao người phụ nữ này, lại khiến An Thực chất đầy hứng thú như vậy, tuy muốn làm lành với , muốn quay về "Nguyệt" nhưng lại ngừng muốn chọc giận ? Nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của Diệp Dao khiến tâm tư cực kỳ thoải mái.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14

      An Thực đưa mắt quét lượt những người xung quanh, chán chường "Muốn biết mấy ngày qua tôi ở đâu? Hửm? Tôi ở cùng bọn họ."

      Ánh nhìn tức khắc di chuyển sang những người bên cạnh. Khiến bọn họ thất kinh hồn vía. Thực hôm nay là ngày bọn họ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những người từng có tiếng trong giới giang hồ đều có mặt, em nhà họ Ngô* và Nam Cung Tử Đằng.

      * em nhà họ Ngô: Nhân vật trong bộ em hơn cả sinh mệnh của Dư Lạc Thuần: Ngô Thiên Bảo, Ngô Chấn Nam, Ngô Vũ Thần.

      An Thực cất tiếng tiếp "Từ khi nào mà việc của tôi, cậu lại nhúng tay vào vậy, Đoàn Khiệm Luân? Tôi đâu làm gì cũng phải báo cáo với cậu sao?"

      Đoàn Khiệm Luân tin vào mắt mình, toàn thân cứng ngắc. thể thốt ra tiếng. Lăng Nghị mỉm cười, vỗ vai "Đoàn Khiệm Luân cậu, ăn ở nhỉ?"

      Nam Cung Tử Đằng cất tiếng "An Thực cùng chúng tôi bàn chuyện mấy ngày nay, chúng tôi dù rút khỏi hắc bang, nhưng vẫn còn giữ mối quan hệ với "Nguyệt", tất nhiên khi cần xuất , sẵn mọi người có mặt đầy đủ, chúng tôi có chuyện muốn ."

      Đoàn Khiệm Luân siết tay thành quyền, chỉ tay về phía An Thực "An Thực, tưởng tôi sợ sao? Tôi cho mọi người biết, ở bìa rừng Hồ Nam, đàn em của tôi chém hai nhát ở vai phải và sau lưng. Chắc chắn vết thương chưa lành." Chỉ cần để mọi người thấy vết thương, mọi chuyện , dù là trùng hợp, cũng có chuyện trùng hợp vết thương được.

      An Thực nhếch môi khinh miệt, từ từ cởi cúc áo "Cậu muốn xem? Tôi cho cậu xem. " An Thực cởi áo sơ mi ra, cơ thể hề có thương tích, da thịt vẫn còn nguyên vẹn "Thế nào? Kiểm chứng ."

      Đoàn Khiệm Luân kinh ngạc, thể nào, sao có chuyện đó được, ràng, nhìn thấy An Thực bị chém hai nhát. thể nào. "Chắc chắn là ta ngụy trang." Sau đó dùng tay chạm vào vai và lưng An Thực, nhưng rốt cuộc có dấu vết nào.

      An Thực đẩy Đoàn Khiệm Luân ra, chậm trãi "Kiểm tra rồi chứ? Còn gì để ? Bây giờ, đến tôi ."

      *Bốp, rầm...

      An Thực vung chân lên, cước đá văng Đoàn Khiệm Luân, khiến ngã xuống đất, hộc máu tươi. Mọi người đều xôn xao, khí dần trở nên căng thẳng. An Thực mặt đầy hắc khí, dáng vẻ vô cùng hung tợn "Đoàn Khiệm Luân, cậu năm lần bảy lượt gây , tôi nể tình Đoàn lão đại mà tha cho cậu mạng, cậu lại điếc sợ súng là thứ nhất! Khiến người của tôi bị thương là thứ hai! Thừa nước đục thả câu, bịa chuyện bôi xấu danh dự của tôi là thứ ba! Kể từ bây giờ, Bắc Đoàn và "Nguyệt" phân chia rệt, chính thức là kẻ thù. Ba ngày sau, chúng ta quyết đấu. Nếu cậu thắng, mạng tôi và "Nguyệt" do cậu quyết định, còn nếu thua, người của Bắc Đoàn...chết chỗ chôn!"

      Lời vừa ra, hết sức kiên định và uy lực, xung quanh đều im bặt, chỉ có thể nghe tiếng thở hổn hển của Đoàn Khiệm Luân cùng vẻ mặt lo lắng sợ hãi của những người xung quanh. Từ trước đến nay, ai động đến An Thực đều có cái kết thảm hại nhất. luôn chọn quyết đấu với để phán xét và quyết định tất cả, và cho đối phương ba ngày để chuẩn bị.

      Đoàn Khiệm Luân đứng vững, nghiến răng, tức giận siết tay thành quyền. thừa biết mình đấu lại An Thực, chỉ cước mà hộc máu sao có thể đánh thắng? Nếu thể quang minh chính đại dùng cách tiểu nhân. Có trách, hãy trách An Thực là kẻ quá tài giỏi. "Được, ba ngày sau, gặp ở võ đài của tổ chức."

      "Nếu cậu đến, tôi lôi đầu cậu đến! Còn nữa, người của tôi canh chừng người của cậu, được rời khỏi cửa Bắc Đoàn dù chỉ nửa bước." An Thực quay sang phía những người khác, ánh nhìn đầy dò xét, nghiêm nghị cao giọng "Ai muốn chống đối tôi, hãy đứng ra quyết đấu, đừng bày trò bỉ ổi sau lưng. Nếu để tôi phát , tôi đảm bảo, các vị có cái kết mấy tốt đẹp đâu!"

      Dứt lời, người của "Nguyệt" nhanh chóng rời khỏi. Để lại mớ hỗn loạn trong lòng bọn họ.

      xe, Phong Duật Nam liền đề cập vấn đề chính " may là Lăng ca có tính toán trước, mời Ngô gia và Nam Cung đến."

      Lăng Nghị ngồi phía trước, xoay đầu lại "Cậu nghĩ tôi là ai?"

      "Phải rồi, vết thương của ? Em nghe khá nặng mà?" Vừa nãy khi An Thực cởi áo, cũng rất ngạc nhiên khi thấy vết thương đâu.

      An Thực khẽ nhíu mày, cắn răng xé lớp da giả ra, cất tiếng "Trước khi đến đây, tôi có đến chỗ Dì Hà, tay nghề hóa trang của bà ấy rất tốt. Nên tôi nhờ bà ấy dùng lớp da giả, vừa nãy Đoàn Khiệm Luân chạm mạnh, khiến vết thương lại bị hở." An Thực biết , Đoàn Khiệm Luân tìm đủ mọi cách để buộc tội , nên chuẩn bị từ sớm. Dì Hà là người quen lâu năm với An Thực, bà là thợ trang điểm, hóa trang nổi tiếng.

      "Mau về "Nguyệt", tôi gọi bác sĩ đến nhà." Lăng Nghị cất tiếng, ra lệnh cho Trác Sâm tăng tốc xe.

      ... .....

      Diệp Dao trở lại khách sạn, đến quầy lễ tân, cất tiếng "Xin chào, có thể đưa tôi chìa khóa phòng 302 ? Tôi vừa bị mất chìa khóa."

      Nhân viên nữ nhìn bộ dáng của Diệp Dao khỏi nghi ngờ, người vừa tiểu tụy vừa rách rưới, bụi bặm, sao có thể là khách của khách sạn nổi tiếng bọn họ? Diệp Dao chỉ cần nhìn cũng biết ấy suy nghĩ gì, nhưng tại, thẻ cảnh sát và chìa khóa phòng đều mang theo, còn thêm bộ dáng thê thảm này.... "Phải rồi, có thể gọi điện vào phòng 301, với họ, có người cần gặp, tên là Diệp Dao."

      "Được, phiền đợi lát."

      "Chị Diệp!!" Tiếng của Tâm Liên vang lên, Diệp Dao quay về phía . Tâm Liên mừng ra chạy nhanh đến "Chị sao chứ? Chị Diệp, mấy ngày nay mọi người tìm chị rất vất vả."

      Diệp Dao mỉm cười "Chị sao."

      "Mau lên phòng . Kiệt rất lo cho chị. ấy mấy ngày nay muốn tìm chị nhưng đội trưởng cho." Vết thương của Dương Cảnh Kiệt phải tịnh dưỡng đầy đủ để hồi phục, việc Diệp Dao bị mất tích khiến rất ray rứt luôn muốn tìm .

      Nhân viên nhìn Diệp Dao cùng Tâm Liên lên phòng, có chút khó hiểu, nhưng đây phải việc của nên được quan tâm. đó, chắc vừa xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ...

      Diệp Dao tắm rửa sạch, hai ngày được tắm, rất khó chịu. Đột nhiên nghĩ đến An Thưc, biết vết thương của tại như thế nào, chuyện của bang "Nguyệt" giải quyết xong chưa... Lại nhớ đến nụ hôn lúc đó, hai bên mặt Diệp Dao bất giác đỏ ửng, vội lắc mạnh đầu, nghĩ đến nữa. Diệp Dao vỗ hai bên má. Nhanh chóng tắm rồi ra.

      Tâm Liên đứng chờ bên ngoài, thấy bước ra liền cùng sang phòng Dương Cảnh Kiệt gặp mọi người. Biết tin Diệp Dao an toàn trở về, mọi người đều rất vui. Dương Cảnh Kiệt nhìn thấy , trong lòng vui muốn nhẩy cẫng lên "Tiểu Dao, em sao chứ?"

      Diệp Dao gật đầu "Em sao, vết thương của thế nào? Có đỡ hơn chưa?"

      Dương Cảnh Kiệt cười tươi "Đỡ rồi. Nhìn em trở về, lòng." Nếu xảy ra chuyện gì, cả đời này, nhất định hối hận đến chết.

      "Còn An Thực?" Lão Từ ngồi ghế sofa, cất giọng nghiêm nghị hỏi. Việc cùng An Thực rơi xuống vực, toàn bộ cảnh sát đều biết. Hai ngày trôi qua, giữa bọn họ xảy ra chuyện gì?

      Diệp Dao chột dạ, mọi người đều biết, muốn giấu cũng được. Nhưng nếu ra càng được. Lão Từ tiếp "Tiểu Diệp, cháu lên trở về bằng cách nào? Trèo lên hay... người của An Thực cứu cháu?"

      "Đội trưởng, việc này..."

      "Cậu im lặng, tôi hỏi Tiểu Diệp." Dương Cảnh Kiệt muốn lên tiếng nhưng lại bị ông cản lại.

      Diệp Dao hết cách đành "Phải, là người của An Thực cứu cháu. Nhưng giữa bọn cháu, có quan hệ gì mờ ám."

      Lão Từ lắc đầu chán nản "Tiểu Diệp, cháu có biết, sở trưởng nghi ngờ cháu là nội gian ?"

      "Cái gì?!" Có lý nào lại như vậy? Gã sở trưởng đó, ỷ mình có quyền cao xem ai ra gì. Việc lớn hay đều phân phó cho cấp dưới, sau đó bản thân nhận thưởng. Nhìn xem, đây bị rơi xuống vực biết sống chết ra sao, ông ta lại cùng đám cấp dưới về Thượng Hải, bây giờ còn dám vu khống cho ? "Chú Từ, cháu trước giờ chưa làm chuyện gì trái với lương tâm, chuyện này, đúng là nực cười."

      Lão Từ sâu kín thở dài, ông đương nhiên biết điều đó, chỉ là, luôn khiến người khác nghi ngờ. Mỗi lần có cuộc càn quét hay nhiệm vụ, chỉ cần Diệp Dao xảy ra chuyện, luôn có người bí cứu giúp, nhớ lại việc ở bến tàu lần trước, từ đâu xuất đám người lai lịch đến đưa . Ngày hôm sau lại an toàn trở về. " có người nhìn thấy cháu ăn cơm cùng với An Thực, hơn nữa, có phải người cứu cháu là cậu ta?"

      Diệp Dao trầm tư, thể để lộ quan hệ giữa An Thực " đúng, phải ta."

      "Vậy người đó là ai?"

      "Cháu biết!"

      "Cháu còn dối!" Lão Từ tức giận đập mạnh bàn khiến mọi người đều giật mình."Việc đến nước này cháu còn nhận tội, ta quá thất vọng về cháu."

      Lần đầu tiên thấy ông giận dữ như vậy, nhưng Diệp Dao vẫn sợ, cương quyết . Dương Cảnh Kiệt lên tiếng "Chú Từ, cháu là người hiểu Tiểu Dao, ấy làm chuyện phản bội mọi người. Chú thể nghe sở trưởng mà nghi ngờ Tiểu Dao khi chưa có bằng chứng. Như vậy công bằng." Dù biết An Thực là người giúp , nhưng nếu ra càng gây bất lợi cho Diệp Dao nên cùng giúp giấu .

      "Phải đó, chú Từ, cháu tin chị Diệp phải người như vậy." Cả Tâm Liên và Du Phong cũng lên tiếng. Bọn họ tuy cùng làm việc với chỉ gần năm nhưng tự nhận thấy con người Diệp Dao rất tốt. Làm mọi nhiệm vụ đều tốt đẹp nhanh chóng, chỉ riêng dạo gần đây là bất ổn.

      Thâm tâm Lão Từ tin Diệp Dao, nhưng lại thể phủ nhận mối nghi ngờ của mình "Quay về Thượng Hải, ta tra khảo cháu."

      "Chú Từ..."

      "Được, cháu làm gì sai, việc gì phải sợ." Diệp Dao kiên quyết . Vốn định điều tra xem tên nội gian trong sở là ai, ngờ chính bản thân lại bị nghi ngờ...

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 15

      An Thực đưa mắt quét lượt những người xung quanh,chán chường "Muốn biết mấy ngày qua tôi ở đâu? Hửm? Tôi ở cùng bọn họ."

      Ánh nhìn tức khắc di chuyển sang những người bên cạnh.Khiến bọn họ thất kinh hồn vía. Thực hôm nay là ngày bọn họ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.Những người từng có tiếng trong giới giang hồ đều có mặt, em nhà họ Ngô* và Nam Cung Tử Đằng.

      * em nhà họ Ngô: Nhân vật trong bộ em hơn cả sinh mệnh của Dư Lạc Thuần: Ngô Thiên Bảo, Ngô Chấn Nam, Ngô Vũ Thần.

      An Thực cất tiếng tiếp "Từ khi nào mà việc của tôi,cậu lại nhúng tay vào vậy, Đoàn Khiệm Luân? Tôi đâu, làm gì cũng phải báo cáo với cậu sao?"

      Đoàn Khiệm Luân tin vào mắt mình, toàn thân cứng ngắc. thể thốt ra tiếng. Lăng Nghị mỉm cười, vỗ vai "Đoàn Khiệm Luân cậu, ăn ở nhỉ?"

      Nam Cung Tử Đằng cất tiếng "An Thực cùng chúng tôi bàn chuyện mấy ngày nay, dù chúng tôi dù rút khỏi xãhội đen, nhưng vẫn còn giữ mối quan hệ với "Nguyệt", tất nhiên khi cần xuất , sẵn mọi người có mặt đầy đủ, chúng tôi có chuyện muốn ."

      Đoàn Khiệm Luân siết tay thành quyền, chỉ tay về phía An Thực"An Thực, tưởng tôi sợ sao? Tôi cho mọi người biết, ở bìa rừng Hồ Nam, đàn em của tôi chém hai nhát ở vai phải và sau lưng. Chắc chắn vết thương chưa lành." Chỉ cần để mọi người thấy vết thương, mọi chuyện , dù là trùng hợp, cũng có chuyện trùng hợp vết thương được.

      An Thực nhếch môi khinh miệt, từ từ cởi cúc áo "Cậu muốn xem? Tôi cho cậu xem. " An Thực cởi áo sơ mi ra, cơ thể hề có thương tích, da thịt vẫn còn nguyên vẹn "Thế nào? Kiểm chứng ."

      Đoàn Khiệm Luân kinh ngạc, thể nào, sao có chuyện đó được, ràng, nhìn thấy An Thực bị chém hai nhát. thể nào. "Chắc chắn là ta ngụy trang." Sau đó dùng tay chạm vào vai và lưng An Thực, nhưng rốt cuộc có dấu vết nào.

      An Thực đẩy Đoàn Khiệm Luân ra, chậm trãi "Kiểm tra rồi chứ? Còn gì để ? Bây giờ, đến tôi ."

      *Bốp,rầm...

      An Thực vung chân lên, cước đá văng Đoàn Khiệm Luân, khiến ngã xuống đất, hộc máu tươi. Mọi người đều xôn xao, khí dần trở nên căng thẳng. An Thực mặt đầy hắc khí, dáng vẻ vô cùng hung tợn "Đoàn Khiệm Luân, cậu năm lần bảy lượt gây , tôi nể tình Đoàn lão đại mà tha cho cậu mạng, cậu lại điếc sợ súng là thứ nhất! Khiến người của tôi bị thương là thứ hai! Thừa nước đục thả câu,bịa chuyện bôi xấu danh dự của tôi là thứ ba! Kể từ bây giờ, Bắc Đoàn và "Nguyệt" phân chia rệt,chính thức là kẻ thù. Ba ngày sau, chúng ta quyết đấu. Nếu cậu thắng, mạng tôi và "Nguyệt" do cậu quyết định, còn nếu thua, người của Bắc Đoàn...chết chỗ chôn!"

      Lời vừa ra, hết sức kiên định và uy lực, xung quanh đều im bặt, chỉ có thể nghe tiếng thở hổn hển của Đoàn Khiệm Luân cùng vẻ mặt lo lắng sợ hãi của những người xung quanh. Từ trước đến nay, ai động đến AnThực đều có cái kết thảm hại nhất. luôn chọn quyết đấu với để phán xét và quyết định tất cả, và cho đối phương ba ngày để chuẩn bị.

      Đoàn Khiệm Luân đứng vững, nghiến răng, tức giận siết tay thành quyền. thừa biết mình đấulại An Thực, chỉ cước mà hộc máu sao có thể đánh thắng? Nếu thể quang minhchính đại dùng cách tiểu nhân. Có trách, hãy trách An Thực là kẻ quá tài giỏi. "Được, ba ngày sau, gặp ở võ đài của tổ chức."

      "Nếu cậu đến, tôi lôi đầu cậu đến! Còn nữa, người của tôi canh chừng người của cậu, được rời khỏi Thượng Hải dù chỉ nửa bước." An Thực quay sang phía những người khác, ánh nhìn đầy dò xét, nghiêm nghị cao giọng "Ai muốn chống đối tôi, hãy đứng ra quyết đấu, đừng bày trò bỉ ổi sau lưng. Nếu để tôi phát , tôi đảm bảo, các vị có cái kết mấy tốt đẹp!"

      Dứt lời, người của "Nguyệt" nhanh chóng rời khỏi. Để lại mớ hỗn loạn trong lòng bọn họ.

      xe, Phong Duật Nam liền đề cập vấn đề chính " may là Lăng ca có tính toán trước, mời Ngô gia và Nam Cung đến."

      Lăng Nghị ngồi phía trước, xoay đầu lại "Cậu nghĩ tôi là ai?"

      "Phải rồi, vết thương của ? Em nghe khá nặng mà?" Vừa nãy khi An Thực cởi áo, cũng rất ngạc nhiên khi thấy vết thương đâu.

      An Thực khẽ nhíu mày, cắn răng xé lớp da giả ra, cất tiếng "Trước khi đến đây, tôi có đến chỗ dì Hà, tay nghề hóa trang của bà ấy rất tốt. Nên tôi nhờ bà ấy dùng lớp da giả, vừa nãy Đoàn Khiệm Luân chạm mạnh, khiến vết thương lại bị hở." An Thực biết , Đoàn Khiệm Luân tìm đủ mọi cách để buộc tội , nên chuẩn bị từ sớm. Dì Hà là người quen lâu năm với An Thực, bà là thợ trang điểm, hóa trang nổi tiếng.

      "Mau về "Nguyệt", tôi gọi bác sĩ đến nhà." Lăng Nghị cất tiếng, ra lệnh cho Trác Sâm tăng tốc xe.

      ... .....

      Diệp Dao trở lại khách sạn, đến quầy lễ tân, cất tiếng "Xin chào, có thể đưa tôi chìa khóa phòng 302 ? Tôi vừa bị mất chìa khóa."

      Nhân viên nữ nhìn bộ dáng của Diệp Dao khỏi nghi ngờ,người vừa tiểu tụy vừa rách rưới, bụi bặm, sao có thể là khách của khách sạn nổi tiếng bọn họ? Diệp Dao chỉ cần nhìn cũng biết ấy suy nghĩ gì, nhưng tại, thẻ cảnh sát và chìa khóa phòng đều mang theo, còn thêm bộ dáng thê thảm này.... "Phải rồi, có thể gọi điện vào phòng 301, với họ, có người cần gặp, tên là Diệp Dao."

      "Được, phiền đợi lát."

      "Chị Diệp!!" Tiếng của Tâm Liên vang lên, Diệp Dao quay về phía . Tâm Liên mừng ra chạy nhanh đến "Chị sao chứ? Chị Diệp, mấy ngày nay mọi người tìm chị rất vất vả."

      Diệp Dao mỉm cười "Chị sao."

      "Mau lên phòng . Kiệt rất lo cho chị. ấy mấy ngày nay muốn tìm chị nhưng đội trưởng cho."Vết thương của Dương Cảnh Kiệt phải tịnh dưỡng đầy đủ để hồi phục, việc Diệp Dao bị mất tích khiến rất ray rứt luôn muốn tìm .

      Nhân viên nhìn Diệp Dao cùng Tâm Liên lên phòng, có chút khó hiểu, nhưng đây phải việc của nên được quan tâm. đó, chắc vừa xảy ra chuyện gì rất đáng sợ...

      Diệp Dao tắm rửa sạch, hai ngày được tắm, rất khó chịu. Đột nhiên nghĩ đến AnThưc, biết vết thương của tại như thế nào, chuyện của bang "Nguyệt" giải quyết xong chưa... Lại nhớ đến nụ hôn lúc đó, hai bên mặt Diệp Dao bất giác đỏ ửng, vội lắc mạnh đầu, nghĩ đến nữa. Diệp Dao vỗ hai bên má. Nhanh chóng tắm rồi ra.

      Tâm Liên đứng chờ bên ngoài, thấy bước ra liền cùng sang phòng Dương Cảnh Kiệt gặp mọi người. Biết tin Diệp Dao an toàn trở về, mọi người đều rất vui. Dương Cảnh Kiệt nhìn thấy , trong lòng vui muốn nhẩy cẫng lên "Tiểu Dao, em sao chứ?"

      Diệp Dao gật đầu "Em sao, vết thương của thế nào? Có đỡ hơn chưa?"

      Dương Cảnh Kiệt cười tươi "Đỡ rồi. Nhìn em trở về, lòng." Nếu xảy ra chuyện gì, cả đời này, nhất định hối hận đến chết.

      "Còn An Thực?" Lão Từ ngồi ghế sofa, cất giọng nghiêm nghị hỏi. Việc cùng An Thực rơi xuống vực,toàn bộ cảnh sát đều biết. Hai ngày trôi qua, giữa bọn họ xảy ra chuyện gì?

      Diệp Dao chột dạ, mọi người đều biết, muốn giấu cũng được. Nhưng nếu ra càng được. Lão Từ tiếp "Tiểu Diệp, cháu lên trở về bằng cách nào? Trèo lên hay... người của An Thực cứucháu?"

      "Đội trưởng, việc này..."

      "Cậu im lặng, tôi hỏi Tiểu Diệp." Dương Cảnh Kiệt muốn lên tiếng nhưng lại bị ông cản lại.

      Diệp Dao hết cách đành "Phải, là người của An Thực cứu cháu. Nhưng giữa bọn cháu, có quan hệ gì mờ ám."

      Lão Từ lắc đầu chán nản "Tiểu Diệp, cháu có biết, sở trưởng nghi ngờ cháu là nội gian ?"

      "Cái gì?!" Có lý nào lại như vậy? Gã sở trưởng đó, ỷ mình có quyền cao xem ai ra gì. Việc lớn hay đều phân phó cho cấp dưới, sau đó bản thân nhận thưởng. Nhìn xem, đây bị rơi xuống vực biết sống chết ra sao, ông ta lại cùng đám cấp dưới về Thượng Hải, bây giờ còn dám vu khống cho ? "ChúTừ, cháu trước giờ chưa làm chuyện gì trái với lương tâm, chuyện này, đúng là nực cười."

      Lão Từ sâu kín thở dài, ông đương nhiên biết điều đó,chỉ là, luôn khiến người khác nghi ngờ. Mỗi lần có cuộc càn quét hay nhiệm vụ, chỉ cần Diệp Dao xảy ra chuyện, luôn có người bí cứu giúp, nhớ lạiviệc ở bến tàu lần trước, từ đâu xuất đám người lai lịch đến đưa . Ngày hôm sau lại an toàn trở về. " có người nhìn thấycháu ăn cơm cùng với An Thực, hơn nữa, có phải người cứu cháu là cậu ta?"

      Diệp Dao trầm tư, thể để lộ quan hệ giữa An Thực " đúng, phải ta."

      "Vậy người đó là ai?"

      "Cháu biết!"

      "Cháu còn dối!" Lão Từ tức giận đập mạnh bàn khiến mọi người đều giật mình."Việc đến nước này cháu còn nhận tội, ta quá thất vọng về cháu."

      Lần đầu tiên thấy ông giận dữ như vậy, nhưng Diệp Dao vẫn sợ, cương quyết . Dương Cảnh Kiệt lên tiếng "Chú Từ, cháu là người hiểu Tiểu Dao, ấy làm chuyện phản bội mọi người. Chú thể nghe sở trưởng mà nghi ngờ Tiểu Dao khi chưa có bằng chứng. Như vậy công bằng." Dù biết An Thực là người giúp , nhưng nếu ra càng gây bất lợi cho Diệp Dao nên cùng giúp giấu .

      "Phải đó, chú Từ, cháu tin chị Diệp phải người nhưvậy." Cả Tâm Liên và Du Phong cũng lên tiếng. Bọn họ tuy cùng làm việc với chỉ gần năm nhưng tự nhận thấy con người Diệp Dao rất tốt. Làm mọi nhiệm vụ đều tốt đẹp nhanh chóng.

      Thâm tâm Lão Từ tin Diệp Dao, nhưng lại thể phủ nhận mối nghi ngờ của mình "Quay về Thượng Hải, ta tra khảo cháu."

      "Chú Từ..."

      "Được,cháu làm gì sai, việc gì phải sợ." Diệp Dao kiên quyết . Vốn định điều tra xem tên nội gian trong sở là ai, ngờ chính bản thân lại bị nghi ngờ...

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16.


      "Cậu đúng là đồ ngu ngốc vô tích , chỉ việc đơn giản như vậy thôi cũng làm được. Đồ ăn dâng đến miệng mà cũng ăn xong." Giọng trầm thấp vang lên, kẻ lạ mặt mặc áo khoác đen trùm kín mặt, ngồi nghiêm nghị ghế.

      Đoàn Khiệm Luân cao giọng " nghĩ là tôi muốn vậy sao? ngờ còn sống, còn lằn lặn trở về, hơn nữa, những người từng có tiếng trong giới giang hồ đều có mặt, thử hỏi, tôi còn có thể làm gì?" tính vô vàn kế hoạch, cũng ngờ tới, An Thực lại nhờ đến Ngô gia và Nam Cung gia ra mặt. Trước bao nhiêu người lại giấu vết thương cơ thể, vốn có đường nào để kết tội An Thực.

      Kẻ áo đen hừ mạnh, An Thực lại đê tiện như vậy, dám dùng người có tiếng để chống lưng "Hừ, tưởng như vậy là xong sao? Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu."

      là sao?

      "Nhắm vào điểm yếu của ."

      "Điểm yếu? Diệp Dao? Nhưng, người của tôi trong ba ngày được rời khỏi Bắc Đoàn, còn Diêp Dao, ta cũng phải kẻ tầm thường, luôn có người bí mật bảo vệ."

      Gã cười phá lên "Vậy sao? Tôi quan tâm. Còn cậu, lo mà luyện tập , mà tôi nghĩ, dù cậu có luyện thế nào, cũng thắng nổi An Thực."

      "Vậy, phải làm cách nào?" Đoàn Khiệm Luân bắt đầu lo lắng, chống đối An Thực là do kẻ này dụ dỗ, rằng chỉ cần lật đổ An Thực, có tổ chức trong tay. Tuy gai mắt An Thực nhiều năm, nhưng giữa Bắc Đoàn và Nguyệt từ trước đến nay nước sông phạm nước giếng, nếu phải có kẻ kia là người giật giây, đời nào Đoàn Khiệm Luân dám làm càn.

      Gã nhếch môi "Chuyện của cậu, sao lại hỏi tôi?"

      "!?"

      "Tôi ngờ mình lại chọn sai đối tượng, hừm... cậu quả vô dụng, nếu phải là con trai của Đoàn lão đại, đời nào ngồi được cái ghế này!"

      "Câm miệng." Đoàn Khiệm Luân tức giận nắm lấy cổ áo kẻ kia, nghiến răng nghiến lợi .

      Gã nhếch môi, đôi mặt đầy khinh miệt "Đoàn Khiệm Luân, người thất thời thể ngóc đầu lên lại đâu." Đẩy tay ra, gã rời . Xem ra, phải tìm đối tượng khác để ra tay, hoặc cũng cần, An Thực bị thương, gã chỉ cần nhắm vào điểm yếu của là Diệp Dao mọi chuyện dễ dàng hơn. Bao năm qua, gã lôi kéo nhiều bang phái gây hấn với An Thực nhưng ngờ thế lực của quá lớn, cách nào hạ được.

      Còn tại, người bị thương, cả tình nhân kia cũng bị thương kém. Bắt để uy hiếp An Thực là chuyện hết sức dễ dàng. Nếu thể bắt ngoài đường, đành bắt trong sở cảnh sát vậy...

      ....

      Sau khi bác sĩ khám qua lượt và băng bó vết thương lại cho An Thực, ông cất tiếng "Ngài nên nghỉ ngơi để hồi phục nhanh hơn, vết thương có phần bị nhiễm trùng nhưng sao, tôi rửa sạch rồi. Điều quan trọng là ngài phải bồi bổ, điều dưỡng nhiều hơn."

      An Thực gật đầu, khoác áo choàng xuống sảnh, mọi người đều tập trung ở dưới. em nhà họ Ngô và Nam Cung ngày trước từng thời lẫy lừng trong giới hắc đạo, nhưng sau đó đều rút khỏi, lý do chỉ có , chính là vì phụ nữ. Bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là đàn ông bình thường, muốn có gia đình sống qua ngày.

      Trác Sâm đỡ An Thực ngồi xuống ghế, sẵn tiện ghé sát tai thông báo "An ca, vừa nhận được tin, cảnh sát Diệp quay về Thượng Hải."

      An Thực trầm ngâm, đợi giải quyết xong việc với Bắc Đoàn đến gặp sau vậy. Nam Cung Tử Đằng cười tươi " bé kia thế nào rồi?" hiểu , người có thể thay đổi tâm tình của An lão đại đây chỉ có .

      Ngô Vũ Thần cũng cất tiếng "Vẫn chưa chịu về nhà sao?" Người trong xã hội đen đều biết, An Thực nhận nuôi bé, nghe , hết mực sủng ái ấy, nhưng sau đó vài năm còn nghe nhắc đến bé kia nữa.

      An Thực cầm ly trà, sâu kín thở dài "Nhiều khi, tôi chỉ muốn chặt đứt tay chân của ấy rồi trói chặt trong nhà, để ấy thể chạy đâu được."

      ...

      phải chứ!?

      Câu của An Thực khiến mọi người im bặt, sao lại có kẻ như , đến mù quáng rồi sao? chặt rồi còn trói? Có máu S trong người à?

      Lăng Nghị vỗ vai An Thực " may là cậu chỉ nghĩ, chứ chưa làm."

      Phong Duật Nam cất tiếng " xem, Đoàn Khiệm Luân từ trước đến nay có gan động đến "Nguyệt", nhưng bây giờ lại dám gây hấn? Dù có gai mắt chúng ta, nhưng bản chất ta ham danh cầu lợi, khó khăn lắm mới có được cái ghế và chỗ đứng như bây giờ, sao có thể từ bỏ?" Điều nghi ngờ nhất chính là điểm này, người trong hắc đạo luôn muốn có cái ghế của An Thực, nhưng có gan làm gì, bởi thế lực quá lớn mạnh. Dù có liên kết các bang lại cũng làm được gì.

      Ngô Vũ Thần trầm tư "Ý cậu là có kẻ giật giây?"

      "Phải, nếu có người chỉ đường, sao có thể gây ra chuyện? Đoàn Khiệm Luân, con người này có tài cáng gì nhiều, nếu nhờ Đoàn lão đại khi còn sống dốc sức xây dựng Bắc Đoàn lớn mạnh như bây giờ."

      An Thực bây giờ mới nhớ ra, những năm gần đây, có kẻ lạ mặt cố tình phá rồi chuyện làm ăn của "Nguyệt" sau đó im hơi lặng tiếng, đến khi Diệp Dao xuất Đoàn Khiệm Luân bắt đầu giở trò. Luôn cố tình đưa Diệp Dao vào bẫy, còn kẻ đó thấy đâu. Đây chỉ là trùng hợp, muốn nhắm vào điểm yếu của , hay kẻ kia mưu gì?

      Trác Sâm đột nhiên lên tiếng "Đúng rồi, An ca, em nghe người trong Bắc Đoàn , bắt đầu từ năm trước, Đoàn Khiệm Luân cứ lén lút ra ngoài mình vào đêm khuya để gặp ai đó, thỉnh thoảng lại có người lạ tìm , mà kẻ này, từ xuống dưới che kín rất khả nghi, bọn họ gặp nhau lúc đêm khuya nên rất ít người để ý, chỉ có những tên trực đêm mới vô tình nhìn thấy. Bọn họ còn , chuyện về Diệp Dao cũng là do người kia cho biết."

      An Thực nhếch môi cười nhạt "Hừ, xem ra, chúng ta lại sắp có cuộc chơi mới. Cậu phái người điều tra kỹ việc này cho tôi." uổng công, An Thực mua người của Bắc Đoàn để theo dõi Đoàn Khiệm Luân, bây giờ lại biết thêm việc thú vị.

      "Vâng."

      Kẻ có thể biết nhược điểm của An Thực chỉ có người, mà người này chính là kẻ khiến Diệp Dao bỏ vào năm năm trước, ra chưa chết...

      ------

      Diệp Dao sau khi có mặt ở sân bay, nghỉ ngơi mà lập tức đến sở cảnh sát để gặp sở trưởng, mặc cho mọi người khuyên can. Dù có mệt mỏi đến đâu, cũng phải làm việc này.

      "Sở trưởng, ngài như vậy là có ý gì?" Vừa bước vào sở, Diệp Dao bị còng tay, bắt vào phòng tra khảo.

      Sở trưởng nghiêm nghị nhìn "Cảnh sát Diệp, còn dám đứng đây lớn tiếng?"

      "Ngài vu khống tôi. Tôi phải nội gian."

      "Còn dám chối, cùng An Thực cấu kết với nhau bao nhiêu lần tưởng tôi biết sao. Còn bị rơi xuống vực cùng nhau. ngờ, tôi lại nuôi ong tay áo bao lâu nay." Ông quăng xấp giấy trước mặt Diệp Dao, bên trong là các cuộc gọi giữa hai người.

      Diệp Dao nhíu mày, ông ta tự tiện điều tra . Nhưng may là lưu số "Những cuộc gọi đó đều là số lạ, ngài thể kết luận tôi là nội gian. Tôi và An Thực rơi xuống vực khi nào chứ?"

      Ông tức giận đập mạnh bàn "Người đến cứu lúc đó, chắc chắn là An Thực, làm sao có thể trèo lên vách núi cao như vậy, là thần tiên sao?"

      "Bởi vì tôi thể trèo lên, bởi vì tôi cùng người rơi xuống, nên ông kết luận tôi là nội gian? Cái lý lẽ tức cười này ở đâu ra vậy?" Diệp Dao lạnh lùng trả lời. Đối diện với khuôn mặt tựa như quỷ dữ kia, hề có chút sợ hãi.

      "?!...Được, tôi bắt giam , cho đến khi nào nhận tội. Đợi khi tôi lấy đủ thông tin, khiến tâm phục khẩu phục."

      " bằng chứng, ông giam tôi được bao lâu? Bất quá chỉ là 48 tiếng!"

      " cứ chờ xem."

      Diệp Dao chút biểu cảm, nhìn sở trưởng rời . ngờ, vừa lằn lặn quay về, bị ném vào phòng giam? An Thực, rốt cuộc cũng gây rắc rối cho . Nếu để họ truy ra số điện thoại đó, người đăng ký là , có khi phải ăn cơm tù cả đời...

      ......

      Dương Cảnh Kiệt cùng vài người trong đội xông vào phòng sở trưởng, cất tiếng "Sở trưởng, ngài thể vô duyên vô cớ bắt giam Tiểu Dao. ấy phải là nội gian."

      Sở trưởng nhìn , vẻ mặt vẫn như cũ, chút quan tâm "Cậu lấy điều gì để đảm bảo, ta thông đồng với An Thực, hết lần này đến lần khác thông báo tin tức?"

      "Vậy ngài có bằng chứng chứng minh ? Những số điện thoại lạ kia tụe động gọi cho Tiểu Dao, ấy hề chủ động."

      "Tờ giấy này chính là bằng chứng, nhiều nữa, ngày mai tôi chuyển ta đến nhà tù Thượng Hải."

      " được." Lão Từ im lặng từ đầu, cuối cùng vì câu của sở trưởng mà lên tiếng phản đối. "Chưa có kết luận ràng, ông thể ngang nhiên nhốt người."

      "Đúng, sở trưởng, ngài làm vậy là công bằng." Cả Tâm Liên và Du Phong cũng lên tiếng.

      "Các người muốn chống đối tôi sao?" Sở trưởng tức giận đập mạnh bàn làm việc.

      "Là ông bắt người của tôi bất hợp pháp!"

      "Tôi điều tra rồi, cần các người nhúng tay vào. Nếu , tôi bắt cả các người." Dứt lời, sở trưởng bỏ ra ngoài.

      Lão Từ cùng những người khác còn cách nào khác, trong vòng 24 giờ phải điều tra được kẻ nội gián nếu Diệp Dao coi như mãi mãi cứu được...

      "Chú Từ, phải làm sao đây? Nếu để bọn họ đưa chị Diệp vào nhà tù, chẳng khác nào sống bằng chết?" Tâm Liên bốc đồng lên tiếng, ở Thượng Hải này ai mà biết, nhà tù nữ Thượng Hải nổi tiếng với những phương thức tra khảo tàn nhẫn, quản viên còn phải là người, chuyên ức hiếp tù nhân, đánh đập, tra tấn bọn họ thừa sống thiếu chết?

      "24 tiếng, phải kiếm được nội gian." Lão Từ cắt tiếng. Ông tin Diệp Dao phản bội đồng nghiệp, càng phải loại người ham danh lợi...

      Vốn dĩ, bọn họ dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cùng nhau tổ chức tiệc sinh nhật cho , vậy mà..

      Dương Cảnh Kiệt trầm tư, hiểu thể tra ra người nhanh như vậy, Diệp Dao sớm muộn cũng bị đưa . tại, chỉ có người mới có thể cứu , chính là An Thực, dù bản thân thích , càng muốn dính dáng nhờ cậy. Nhưng, để cứu Diệp Dao, còn cách nào khác. Thay vì để chịu khổ, chi bằng để An Thực đưa ...

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 17

      Dương Cảnh Kiệt quyết định gặp An Thực, nhưng nơi ở của rất khó tìm. Lần trước Diệp Dao dẫn em cảnh sát bắt, bọn họ cũng nhớ được đường vào. tự hỏi, rốt cuộc, giữa và An Thực có mối quan hệ như thế nào. Dương Cảnh Kiệt hết cách đành đến hộp đêm của An Thực tìm, đáng tiếc, hôm nay đóng cửa, nhà hàng, khách sạn thấy.

      tại, chuyện với nhân viên nhà hàng Đông Du "Cảm phiền giúp tôi liên lạc với An lão đại. Tôi có chuyện rất gấp."

      "Thực xin lỗi, tại ông chủ tôi tiếp bất cứ ai. Mời về cho. Chỗ chúng tôi đều làm ăn."

      Đây là lần thứ năm bị đuổi về. Chết tiệt! Dương Cảnh Kiệt tức giận đấm mạnh vào tường, ngay lúc cấp bách này, lại chết ở đâu rồi???

      .....

      Đêm đến trong nhà giam rất lạnh lẽo và u, Diệp Dao thể chợp mắt, dù rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc mình bị giam lỏng trong lòng yên. Hơn nữa, còn bị cấm gặp mặt các đồng đội...

      *cạch...

      Cửa giam đột nhiên mở ra, hai người cảnh sát bước vào, lôi đứng dậy "!"

      Diệp Dao nhíu mày "Các người muốn đưa tôi đâu?"

      người cảnh sát lấy khăn bịt miệng Diệp Dao lại khiến thể thêm bất cứ lời nào. Diệp Dao thể chống cự, cứ như thế bị lôi lên chiếc xe tù giữa đêm khuya. Chiếc xe dần rời khỏi sở cảnh sát. Diệp Dao được tháo khăn che miệng, cất tiếng "Các người muốn làm gì? Định đưa tôi đâu?"

      Kẻ ngồi bên phải "Rồi biết."

      "Là ai sai các người làm vậy? Có phải là sở trưởng ?"

      "Hừ, việc đó cần biết."

      Diệp Dao mím môi, lẽ sở trưởng là nội gián, nhưng tại sao lại phải bắt để làm gì. Là chọn kẻ chết thế hay còn mục đích khác. được, thể ngồi im chịu chết, nhưng làm cách nào để thoát thân. Kẻ kia đột nhiên cất tiếng " đừng mong mà trốn thoát được, ai có thể cứu nổi đâu."

      Diệp Dao ngạc nhiên, làm sao biết được nghĩ gì?

      "Đường còn rất dài, nên tận hưởng giây phút còn ngồi đây ." Dứt lời, kẻ lên phía trước ngồi, và hai tên còn lại yên vị trong khoang xe. ngờ, mọi chuyện lại ra nông nổi này. Số mạng Diệp Dao xui xẻo.

      *Rầm - Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động mạnh, thân xe bị chấn động khiến Diệp Dao ngã xuống sàn, đầu óc quay cuồng.

      "Có chuyện gì vậy?" tên hét lên, bọn chúng cầm súng chạy ra ngoài. Diệp Dao nhân cơ hội đó mà chạy . Nhưng ngờ, chân vừa chạm đất, chiếc xe tải liền nổ tung, mảnh xe đập mạnh vào lưng khiến Diệp Dao hộc máu tươi.

      "Khốn khiếp!" Diệp Dao đau đớn gắng gượng đứng dậy. Hai bên bắt đầu nả súng, tên tiến đến kéo Diệp Dao đứng dậy. nhíu mày chống cự, tuy hai tay bị còng nhưng vẫn có thể dùng chân đá văng đối thủ.

      Kẻ bị đánh nghiến răng tức giận "Con khốn" Dùng súng bắn về phía . Diệp Dao nhanh chóng né sang bên.

      *đoàng...

      viên đạn xuyên qua chân phải Diệp Dao, khiến khụy xuống, tên đồng bọn phía sau nhân cơ hội mà bắn lén. Diệp Dao đau đớn, mồ hôi lấm tấm trán. Kẻ kia chĩa súng vào đầu , cười khẩy "Diệp Dao, có trách, hãy trách là người của An Thực. Nhưng cũng đừng lo, rồi cũng xuống dưới gặp sớm thôi."

      Diệp Dao thở dốc, nghe tiếng lên đạn, bình tĩnh lại, dùng sức nhanh chóng gạc cây súng ra, chân còn lại cước nhắm ngay điểm yếu đầu, đá mạnh. Sau đó bỏ chạy, tên còn lại lập tức đuổi theo.

      Bây giờ là nửa đêm, đường bóng người, biết phải cầu cứu ai, chỉ có thể chạy theo quán tính, lúc tên kia sắp đuổi kịp dùng hết sức chống cự rồi chạy trốn, nấp sau con hẻm hoang vu, máu từ chân cứ liên tục chảy, chẳng khác nào để lại dấu vết. Diệp Dao vẫn chưa tháo được còng tay, lúc nãy, do đánh nhau nên bị cọ xát, cổ tay vì thế bị trầy xước vài đường. Diệp Dao thở hồng hộc, xé mảnh áo, buộc chặt vết thương ngăn cho máu chảy thêm. Rồi quan sát hai bên kỹ mới tiếp tục chạy.

      nên đâu đây, thể trở về nhà, càng thể cầu cứu cảnh sát. Bởi vì tại, là kẻ cấu kết với tội phạm. Còn nếu cứ lang thang đường, tên đó bắt được. tại, chỉ có nơi, người có thể bảo vệ , chính là An Thực... Nhưng từ đây đến biệt thự "Nguyệt" rất xa. Tuy chưa ra khỏi trung tâm Thượng Hải quá xa, nhưng để đến đó cũng phải chuyện .

      Diệp Dao loạng choạng bước, mồ hôi nhễ nhại, đau chết mất. biết bao lâu mới có thể nhìn thấy dãy rừng trúc cao lớn rậm rạp trong đêm đen. Hai mắt Diệp Dao mờ dần, nhưng phải cắn răng để tỉnh táo. sắp đến được Nguyệt, chỉ cần len qua khu rừng trúc này,... Cuối cùng, cơ thể Diệp Dao ngã phịch xuống đất bất tỉnh, trong tâm ngừng gọi tên An Thực...
      __________

      Trời gần sáng, An Thực đột nhiên bật tỉnh, tim đập mạnh, trong tâm dâng lên cảm giác bất an, biết vì sao. Hình như, vừa mơ thấy Diệp Dao bị thương, bị người ta truy bắt... An Thực xoa xoa mi tâm, rời khỏi giường, vết thương ở vai cùng dần khỏi nên gặp Diệp Dao, phải tận mắt thấy bình an mới yên tâm...

      __________

      "Cái gì, là ai đưa Tiểu Dao ?" Dương Cảnh Kiệt hét lên, thể tin những gì Lão Từ . Sáng sớm đội trưởng gọi cả đội tập trung gấp, vừa đến nhận được tin Diệp Dao biến mất khỏi trại giam, nghe cảnh sát canh gác có hai cảnh sát đến đưa theo lệnh của sở trưởng.

      Lão Từ nhíu mày trầm tư "Chuyện này thể bỏ qua được..."

      "Chú Từ, chú Từ, xảy ra chuyện lớn rồi." Du Phong từ ngoài cửa, hấp tấp chạy vào "Chiếc xe ngày hôm qua đưa chị Diệp bị nổ, cách trung tâm Thượng Hải khoảng, hai cảnh sát hôm qua là Ôn Triết Thừa và Trịnh Tư Nghiệt chết, chị Diệp mất tích rồi."

      Dương Cảnh Kiệt chết sững, vội chạy đến trường, cầu xin ông trời đừng để xảy ra chuyện gì. được, tuyệt đối được.

      trường là nơi vắng vẻ, hai bên đường thưa thớt nhà, hai cảnh sát và hai tài xế được xác định là bị bắn chết, xe tải và xe con bị nổ. Dương Cảnh Kiệt quan sát kỹ, phát dưới đất là đồng hồ của Diệp Dao, bị dính phần máu... Tim đập thình thịch, đây, chắc phải máu của Diệp Dao... "Tâm Liên, đem về xác định mẫu máu."

      "Vâng." Tâm Liên đeo bao tay cao su vào cầm lấy đồng hồ rồi đặt vào túi chứa vật chứng, cất cẩn thận.

      Du Phong bước đến " thấy chị Diệp đâu cả. lẽ, chị ấy bị bắt? Nhưng là ai?"

      Dương Cảnh Kiệt im lặng, là ai dở trò? lẽ sở trưởng? Nếu đến nội gián tại sao ông phải lén lút đưa trong đêm khuya. lẽ...

      --- -------

      Sáng sớm, Tố Nghi cùng Phong Duật Nam và Lăng Nghị đến biệt thự "Nguyệt" để xem sức khỏe của An thực. Mặc dù bị thương nhưng thời hạn quyết đấu của An Thực và Đoàn Khiệm Luân chỉ còn ngày. A Đông đột nhiên phát phía trước đường vào có bóng người nằm dưới đất. Cậu thắng xe lại, nhíu mày nhìn .

      Lăng Nghị thấy xe dừng lại, thắc mắc hỏi "Sao vậy?"

      "Hình như phía trước có người."

      "Sao? Cậu ra xem xem."

      "Vâng."

      A Đông bước xuống xe, cẩn thận đến gần người kia, dáng người là phụ nữ, hơn nữa, chân phải bị trúng đạn, tuy dùng vải chặn miệng vết thương, nhưng máu vẫn ra rất nhiều, áo quần bị rách vài chỗ. A Đông nâng người kia dậy, vô cùng ngạc nhiên. "Phong ca, Lăng ca, là cảnh sát Diệp."

      Cả ba người đều giật mình bước xuống, Tố Nghi nhìn bộ dạng của Diệp Dao khiến khỏi hốt hoảng, rốt cuộc Diệp Dao xảy ra chuyện gì? "Mau, đưa ấy về biệt thự."

      A Đông bế Diệp Dao đặt vào xe để nằm chân Tố Nghi, lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt , trắng bệch như còn giọt máu, lẽ ngất ở đây cả đêm?

      An Thực vừa chuẩn bị xong xuôi, định ra ngoài Phong Duật Nam, Lăng Nghị, Tố Nghi cùng A Đông gấp gáp chạy vào, tay A Đông còn bế người phụ nữ nhìn rất thảm hại. Lăng Nghị cất tiếng "An Thực, là Diệp Dao, ấy bị thương khá nặng, tôi gọi bác sĩ Hà rồi."

      "Sao?" An Thực nhíu mày, nhìn người đầy thương tích trong lòng khỏi lo lắng, lẽ giấc mơ hôm qua thành ?

      Bác sĩ Hà cùng y tá ở trong phòng khá lâu, An Thực cùng mọi người chờ bên ngoài rất nóng ruột, giọng lạnh lẽo vang lên " có chuyện gì?"

      Phong Duật Nam cất tiếng "Khi phát , chỉ thấy ấy nằm ngất ngoài rừng trúc."

      Đúng lúc Trác Sâm xuất , cung kính cúi chào rồi "An ca, Dương Cảnh Kiệt có chuyện muốn gặp ." Khi nãy, cậu phân phó công việc ở hộp đêm Dương Cảnh Kiệt xông vào, đòi phải gặp được An Thực, có chuyện liên quan đến Diệp Dao cần giúp đỡ. "Vì ta cảnh sát Diệp xảy ra chuyện, nên em đưa ta đến đây, chờ ở gian phòng*. Xin lỗi vì hỏi ý kiến của ."

      *Gian phòng: Đây là nơi dùng để tiếp đãi khách hoặc dùng để ba người Lăng Nghị, An Thực, Phong Duật Nam bàn chuyện ở bên bang Nguyệt.

      An Thực gật đầu "Được rồi, sao." Quay lưng sang bên gian phòng. Biệt thự Nguyệt và nơi hoạt động của bang Nguyệt nằm cạnh nhau, nhưng ở giữa có bức tường cao ngăn lại, giống như là rào cản, khi chưa được phép hoặc cần thiết, người của Nguyệt được phép tự tiện sang biệt thự. Ngay bức tường có cánh cửa lớn để lưu thông giữa hai bên, luôn luôn có người canh gác.

      Dương Cảnh Kiệt lòng như lửa đốt ngồi chờ trong gian phòng, cuối cùng cũng thấy An Thực xuất , vội hỏi "Tiểu Dao có ở chỗ ?"

      An Thực nhíu mày, trầm tĩnh hỏi "Có chuyện gì sao?"

      Mặc dù chuyện của cảnh sát là tuyệt mật, nhưng người có thể cứu Diệp Dao chỉ có An Thực, cần phải hợp tác với "Tiểu Dao bị sở trưởng nghi ngờ là gián điệp sau khi lằn lặn trở về, ông ta bắt giam ấy, trong đêm khuya lén đưa ấy , giữa đường gặp nạn. Chiếc xe tù bị nổ, bốn người chết. Còn Tiểu Dao mất tích, chúng tôi xét nghiệm mẫu máu chiếc đồng hồ tại trường là của ấy. Người lúc này có thể cứu Tiểu Dao chỉ có , nên tôi muốn nhờ giúp đỡ."

      Khuôn mặt An Thực chút biểu cảm cũng biến sắc khi nghe tin Diệp Dao gặp nạn, lạnh lùng cất tiếng "Đây là điều cậu muốn sao?"

      là gì?"

      "Chẳng phải, trước đây tôi từng : Ở ngoài này, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng bảo vệ Dao nhi, nhưng còn trong sở cảnh sát, chỉ có cậu mới bảo vệ được ấy. Lúc đó, cậu trả lời rất chắc chắn, vậy còn bây giờ sao?" Dương Cảnh Kiệt trước đây luôn bám theo Diệp Dao, theo và bảo vệ , đối diện với An Thực luôn đề phòng và có thành kiến với . Còn chắc chắn bảo vệ được Diệp Dao, nhưng hết lần này đến lần khác, đều để bị thương tổn.

      Dương Cảnh Kiệt im lặng, là lỗi do .. "Tôi biết tôi sai, nhưng bây giờ điều quan trọng là phải tìm Tiểu Dao. Tôi..."

      "Nếu tìm được ấy, tôi đưa về Nguyệt. Cậu cũng đừng mong gặp lại." An Thực cắt ngang lời Dương Cảnh Kiệt.

      "! Loại người như ..." bức đến phát điên.

      "Loại người như tôi sao? Thà ngay từ đầu nhận mình là kẻ xấu còn hơn những kẻ ngoài mặt tốt lành, bên trong thâm hiểm." Dứt lời, An Thực liền rời , cần phải cho Dương Cảnh Kiệt biết, tại ở biệt thự. hiểu tình cảm của Dương Cảnh Kiệt đối với , trong lòng tất nhiên vui. Để cho tự dằn vặt bản thân mình vì thể bảo vệ Diệp Dao cũng rất đáng.

      Dương Cảnh Kiệt siết chặt hai tay thành quyền, dù tin An Thực có khả năng tìm được Diệp Dao, nhưng thể để mãi ở bên cạnh . Bọn họ là xã hội đen, còn là cảnh sát, nếu cứ tiếp tục như vậy, mối nghi ngờ về càng lớn....

      Về phía sở trưởng, Dương Cảnh Kiệt cũng có chút nghi ngờ. Nhưng ai ngốc nghếch tới nỗi, giấu đầu lòi đuôi như vậy. Ngang nhiên đưa người , chẳng phải bị lộ. Việc này, càng phải điều tra.

      ....

      An Thực trở về biệt thự, nhanh chóng vào phòng, nhìn thấy bác sĩ cùng Tố Nghi ngồi bên cạnh giường, bước lại gần, ngắm nhìn khuôn mặt Diệp Dao. Tố Nghi mỉm cười "Em thay bộ đồ mới giúp Tiểu Dao rồi."

      An Thực gật đầu "Cảm ơn em. ấy thế nào?"

      Bác sĩ Hà cúi chào, đưa tờ giấy tay cho , cất tiếng "Phần lưng bị vật cứng đập mạnh, vài phần da bị trầy xước do mảnh kính xe tải, chăm chỉ bôi thuốc là ổn. Còn chân phải, cũng may, viên đạn chưa ghim sâu vào thịt, lấy được mảnh đạn ra rồi. bé này đúng là phước lớn mạng lớn, mất máu nhiều như vậy mà nguy hiểm đến tính mạng, thay vào đó hôn mê sâu hoặc có khi bị sốt. Phần đầu cũng chỉ chấn thương , cổ tay do chống cự mạnh mà bị trầy xước. Còn nữa, có vẻ như ấy bị mất sức, suy nhược cơ thể do mất ngủ. Nghỉ ngơi, điều dưỡng tốt là được."

      An Thực lắng nghe kỹ rồi gật đầu "Được rồi, cảm ơn chú."

      "Là trách nhiệm của tôi. Chào cậu." Bác sĩ Hà mỉm cười, cúi chào lui xuống.

      Tố Nghi cũng rời " ở lại với Tiểu Dao, em xuống dưới với hai ấy."

      "Ừ."

      An Thực ngồi bên mép giường, nhìn Diệp Dao say ngủ, khuôn mặt lại chút sắc khí, chỉ mới gặp ngày, yếu ớt như vậy, chắc chắn bị ngược đãi. Diệp Dao cố gắng để chạy đến "Nguyệt" cầu cứu , ắt hẳn còn hận nữa, thay vào đó là tin tưởng tuyệt đối...

      thanh trầm thấp khẽ vang "Dao nhi, em đau lắm phải ? Em đừng lo, tôi đòi lại công bằng cho em. Nếu em chạy đến đây tìm tôi, tôi nhất định để em rời thêm lần nữa."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :