1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Năm tháng vô định I: Gặp em ngày xuân phân - Dư Lạc Thuần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10.

      Khu rừng phía Tây Hồ Nam, vừa rậm rạp vừa nguy hiểm còn có cả vực sâu. Đoàn Khiệm Luân ngửa người ra sau, hai chân gác lên bàn. Nở nụ cười quỷ dị. tên đứng bên cạnh, cất tiếng "Lão đại, tại sao lại để lộ tin ra ngoài?"

      Đoàn Khiệm Luân híp mắt, vui vẻ trả lời "Cậu biết mục tiêu của tôi là gì ?"

      "Bắt Diệp Dao để uy hiếp An Thực?"

      "Phải, vì thế, tôi cần dụ ta ra mặt. Hừm... thể dột nhập hay ngang nhiên bắt ở ngoài, vậy đành dụ ta." Ba lần bảy lượt muốn bắt Diệp Dao nhưng đều thất bại. lại được An Thực bạo vệ, muốn tiếp cận dễ. cực khổ bày mưu tính kế, chính là vì mục đích muốn trở thành ông trùm của Thượng Hải. Và thanh trừng "Nguyệt".

      Cũng may, tay trong Đoàn Khiệm Luân cài trong sở cảnh sát làm việc rất thuận mắt, liên tục khiến đám cảnh sát bị sa bẫy. Người ta , cảnh sát luôn tin vào những gì họ làm, ha... quả sai. Nhưng, những việc làm đó là sai lầm! Bọn họ nghĩ, chỉ cần tên chỉ điểm là mọi việc đều nắm chắc phần thắng?

      Nhưng, chơi đùa với cảnh sát phải điều hay, lần này bọn họ có đến gần trăm người, người của Bắc Đoàn và Đông Triều hợp lực đủ giết sạch đám cảnh sát ấy nhưng sau đó dính đến lệnh truy nã, sợ việc đó, chỉ lo sau này khó hành động. Nên Đoàn Khiệm Luân lên sẵn kế hoạch để nghênh đón Diệp Dao.

      Cảnh sát có thể cài gián điệp, xã hội đen cũng có thể cài tay trong!

      đứng dậy, quăng điếu thuốc tay, cất tiếng "Mau chuẩn bị , chúng ta sắp có khách quý!"

      Đoàn Khiệm Luân ngước mặt lên cao, tự mãn "Tôi rất mong chờ , Diệp Dao!"

      .....

      Phía cảnh sát, chia ra bốn đường, mỗi nhóm cẩn trọng di chuyển để bị lộ, Diệp Dao cùng Dương Cảnh Kiệt điều phối người trong nhóm chia ra hành động. Khi nhìn thấy đám người của Đoàn Khiệm Luân, cẩn thận quan sát xung quanh, đưa mắt nhìn Dương Cảnh Kiệt chờ hiệu lệnh của .

      Dương Cảnh Kiệt gật đầu, ra hiệu cho nhóm Tâm Liên cùng xông lên. Cao giọng "Tất cả giơ tay lên."

      Đám người Bắc Đoàn hoảng loạn, vội rút súng bắn về phía cảnh sát, Đoàn Khiệm Luân hất mặt, ra ám hiệu với đàn em, sau đó lao về phía Diệp Dao.

      Dương Cảnh Kiệt biết mục tiêu của liền nhanh chóng chặn lại, lớn tiếng "Mọi người nhanh chóng bắt sống bọn họ."

      Đoàn Khiệm Luân khẽ thở dài, tên khốn vô dụng Dương Cảnh Kiệt sao cứ liên tục cản trở việc của ? Đoàn Khiệm Luân liên tục xuất quyền cước, nhưng chỉ dùng bốn phần sức, tay chân nhanh như chớp di chuyển tạo sức ép cho Dương Cảnh Kiệt.

      Cảnh sát và người của Bắc Đoàn như đám hỗn loạn đấm đá, súng vang khắp rừng. Bên phía Lão Từ cũng ra mặt hỗ trợ. Diệp Dao nhanh chóng bắn hạ mấy tên, chạy đến giúp Dương Cảnh Kiệt.

      Đoàn Khiệm Luân thấy , khóe miệng nhếch lên đầy tự mãn "Quý , lâu rồi gặp, tôi nhớ lắm đấy."

      Diệp Dao như cỗ băng hàn, đáp trả lời , lên đạn chĩa mũi súng vào phía "Đưa tay lên."

      Đoàn Khiệm Luân nghiêng đầu, dáng vẻ cao ngạo " có biết, những câu như vậy rất vô dụng với người như tôi ?" Dứt lời, như tia chớp, vươn chân đá văng cây súng tay Diệp Dao, cũng may, thân thủ nhanh nhẹn nên bị thương.

      Đoàn Khiệm Luân bỏ chạy lên cao, Diệp Dao nhíu mày đuổi theo, chặn đường, lập tức ra quyền. thể dùng vũ khí, dùng quyền với . Mọi người cực khổ trong hai ngày, cộng thêm những năm tháng ở Thượng Hải cố điều tra bắt Đoàn Khiệm Luân. Bắt phải đền tội với những tội ác của mình, nên lần này, thể thất bại.

      Dương Cảnh Kiệt rất kinh ngạc, và Diệp Dao võ tệ vậy mà vẫn thể hạ gục Đoàn Khiệm Luân. hổ danh là bang chủ lớn thứ hai Thượng Hải.

      Đoàn Khiện Luân mỉm cười, nghiêng người áp sát vào mặt Diệp Dao. giật mình lùi lại, tên khốn khiếp. đột nhiên bỏ chạy, cả hai người lập tức đuổi theo. Đoàn Khiệm Luân lên cao gần bờ vực hết đường chạy, khẽ thở dài "Diệp Dao, tôi chỉ cần , nhưng do ta nhiều chuyện theo đấy nhé."

      *Đoàng...

      Tiếng súng vang lên, Dương Cảnh Kiệt nhíu mày khụy xuống, viên đạn ghim sâu thắt lưng. Diệp Dao giật mình "Cảnh Kiệt!!"

      Đoàn Khiệm Luân vỗ tay, cười lớn tiếng "Haha... xem ra lần này, An Thực thể đến kịp để giúp rồi."

      Bốn phía đều xuất người, gần trăm tên bặm trợn, tay cầm súng, gậy sắt, dao,... bao vây Diệp Dao và Dương Cảnh Kiệt. nhíu mày "Bị lừa rồi."

      Diệp Dao xé áo khoác, quấn quanh vết thương để cầm máu cho . Đôi mắt ngoan cường nhìn "Người cần là tôi, để Cảnh Kiệt ."

      " được." Đoàn Khiệm Luân lắc đầu, cười "Tôi rất thưởng thức , nếu phải là người tôi cần để diệt An Thực có lẽ, là người phụ nữ của Đoàn Khiệm Luân này rồi."

      Diệp Dao mím môi, tức giận "Vô sỉ, nghĩ mình cùng đẳng cấp với tôi?" ra, Đoàn Khiệm Luân muốn bắt là muốn giết An Thực, An Thực chắc chắn gặp nguy hiểm. Vậy mà, hết lần này đến lần khác đều bảo vệ .

      Đoàn Khiệm Luân cười lớn " vô sỉ, phải tôi. này cảnh sát Diệp, đẳng cấp của tôi cao hơn đấy." nhìn đồng hồ tay, nhún vai, lắc đầu "À, tôi rãnh mà đôi co với nữa rồi. Nếu sau việc này, còn sống, chúng ta tiếp tục tâm ."

      phẩy tay, đám người kia cùng lúc xông đến phía . Dương Cảnh Kiệt đứng dậy "Tiểu Dao, mau chạy ."

      Dương Cảnh Kiệt cướp súng của tên, bắn liên tục vào đám hỗn loạn. Diệp Dao thể bỏ mình, cùng hợp sức đấu đến cùng.

      Đoàn Khiệm Luân hiểu , dù Diệp Dao có tài giỏi đến đâu cũng phải là đối thủ của . Khóe môi nhếch lên đầy ngạo mạn,quả cực phẩm.

      Diệp Dao đột nhiên bị khóa tay, vô cùng kinh ngạc, thể cử động, Đoàn Khiệm Luân cười khẩy, áp sát vào bên tai Diệp Dao "Cảnh sát Diệp, dù có mạnh thế nào cũng chỉ là phụ nữ, điều mà mọi đàn ông dùng để thỏa mãn dục vọng."

      Diệp Dao tức giận, ngọn lửa giận trong lòng dâng lên, như muốn bốc cháy, đời này, ghét nhất là loại đàn ông luôn xem phụ nữ như thú vui. Diệp Dao dùng khuỷu tay dội ngược vào bụng , tháo tay, dùng chân đá ngã xuống đất. Nghiến răng "Đoàn Khiệm Luân, thứ đàn ông cặn bã như , sống đời này chỉ chật đất. Tôi cho biết, đừng bao giờ xem thường phụ nữ, vì khi họ nổi điên lên rất đáng sợ."

      Dứt lời, lao về phía , Đoàn Khiệm Luân nhíu mày tránh đòn, cần gì phải nổi điên gì như vậy?

      Dương Cảnh Kiệt dù bị thương nhưng vẫn đủ sức đánh lại mấy chục tên, nhanh chóng giúp Diệp Dao hạ Đoàn Khiệm Luân, lại bị đám đàn em đả thương từ phía sau. Diệp Dao nhíu mày, quay sang giúp .

      Bọn họ bị bao vây, thể thoát ra được.

      *Đoàn...gggg

      Liên tiếp mấy phát súng vang lên, gió to thổi mạnh, từ cao xuất hai ba chiếc trực thăng, người áo đen bịt mặt dùng dây thừng để tiếp đất. Diệp Dao cùng những người khác vô cùng kinh ngạc.

      Người đứng đầu liếc lượt, rồi nhàn nhã ra lệnh "Giết."

      Đám người áo đen cùng lúc xông lên, áp đảo người của Bắc Đoàn, An Thực tiến đến gần Diệp Dao, nhanh chóng kéo về phía sau, còn Dương Cảnh Kiệt giao cho đàn em. còn thất thần bị giọng gọi tỉnh "Dao nhi, xin lỗi, tôi đến trễ."

      !!!

      Tại sao mỗi lúc làm nhiệm vụ An Thực đều luôn có mặt, chẳng lẽ Dương Cảnh Kiệt đúng, cảnh sát có nội gián???

      Đoàn Khiệm Luân cười lớn "Tôi đoán sai, người cần đến cũng đến. Hừ, tôi biết là ai rồi, việc gì phải che mặt? An lão đại."

      Đoàn Khiệm Luân rút cây dao sắc dọn dưới chân, xông về phía An Thực và Diệp Dao. đẩy ra, tự mình giải quyết Đoàn Khiệm Luân. Diệp Dao định lên tiếng liền bị đánh bất ngờ, cũng may nhanh nhạy phản xạ.

      An Thực lời nào, sức cũng dùng hết có thể đánh gục Đoàn Khiệm Luân. thở dốc, chết tiệt! đoàn Khiệm Luân cười mỉa mai "Quả hổ danh là người đứng đầu, chỉ là, nếu như tổ chức biết được, An lão đại đây lại dính dáng đến cảnh sát, năm lần bảy lượt phá rối. "

      An Thực khẽ nhíu mày, dù thừa nhận nhưng người ngoài ắt biết, chỉ có điều có bằng chứng bọn họ tuyệt dám liên tiếng. Đoàn Khiệm Luân nhếch miệng "Dù có ba đầu sáu tay cũng thể bảo vệ ta."

      Dứt lời, xông lên, động tắc nhanh như chớp, Đoàn Khiệm Luân cần phải khóa chặt An Thực như vậy mới dễ dàng bắt Diệp Dao. Lăng Nghị thấy ổn liền chạy đến, đá văng , "An Thực, để cho tôi. Cậu giúp Diệp Dao."

      "Được." An Thực gật đầu rời .

      Lăng Nghị ngoắc Đoàn Khiệm Luân, híp mắt cười "Bây giờ, đối thủ của là tôi."

      ....

      An Thực vừa quay liền nhìn thấy Diệp Dao gặp nguy hiểm, có kẻ đánh lén từ đằng sau, hơn nữa còn ép sát mép vực. cần nghĩ ngợi, nhanh chóng chạy đến, đỡ cho nhát dao, sau đó kéo vào trong. Diệp Dao trợn tròn mắt. nhìn người cao lớn trước mặt, miệng còn chưa thốt lên lời, An Thực lại bị bọn chúng chém thêm nhát.

      "An..."

      An Thực vươn tay bụm miệng Diệp Dao, khẽ lắc đầu. xoay người bắn liên tiếp vào người của Bắc Đoàn. A Đông chạy đến "Lão đại, . Để nơi này cho em."

      " được để bọn họ thoát." Đoàn Khiệm Luân cao giọng.

      Lăng Nghị rủa câu "Fuck!" Đá cước. "Đồ nhiều chuyện."

      tên đắc lực bên cạnh Đoàn Khiệm Luân lén lút chạy về phía sau An Thực muốn đánh lén, Diệp Dao giật mình vội đẩy ra "Coi chừng....a...!"

      Diệp Dao bị sảy chân, ngã xuống vực. An Thực kinh hãi, cũng may kịp thời nắm được tay . Cơ thể Diệp Dao lơ lửng giữa trung. Máu tử vai chảy dài xuống dưới, Diệp Dao nhìn gồng mìng, vết thương chảy máu, cất tiếng "Chú mau buông ra. Nếu , ngay cả chú cũng rơi xuống."

      Trán An Thực xuất lớp mồ hôi mỏng, thều thào " được..."

      Lăng Nghị chạy đến, liền bị Đoàn Khiệm Luân chặn lại. A Đông lo đối phó với gã kia. Những em còn lại ra sức đấu đá với người của Bắc Đoàn, lúc này, chỉ dựa vào sức lực cuối cùng, mới có thể cứu "Tôi kéo em lên."

      Vết thương bị động mạnh, nhói lên đau thắt, cũng mặc kệ, cố gắng kéo Diệp Dao lên "Dùng sức..."

      " thể...Á..."

      An Thực bị trượt, cơ thể xém chút rơi xuống. Diệp Dao nhìn máu đỏ chảy ngừng, giọt xuống khuôn mặt trắng mịn của , thực nỡ, vươn tay gỡ tay An Thực ra. lập tức gào lên "Dừng tay!!! Em điên rồi sao?"

      "Chú thấy mình bị thương sao? Buông tay, nếu , chú bị rơi xuống."

      "Dao nhi..." An Thực đau lòng lắc đầu "Năm năm trước tôi chấp nhận buông tay em, năm năm sau, dù có chết tôi cũng buông." Nếu có rơi xuống cùng rơi. muốn lặp lại sai lầm năm xưa. Nếu chết rồi, sống còn ý nghĩa gì nữa?

      Trong lòng Diệp Dao dâng lên cỗ xúc động, nhưng vẫn thể để chết vì mình, bàn tay kiên quyết đẩy tay ra. An Thực trừng mắt, kiên định nắm chặt buông.

      Lăng Nhị hạ đòn cuối, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ An Thực, nhưng ngờ chậm bước...

      Ngọn cỏ yếu ớt đủ sức giữ được An Thực, nó bật gốc, trượt tay cùng Diệp Dao rơi thẳng xuống vực... Lăng Nghị tin vào mắt mình, thể cứu bọn họ !!!!

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11.

      Lăng Nghị tức giận xoay người muốn tính sổ với Đoàn Khiệm Luân, nhưng thừa cơ hội bỏ chạy từ lúc nào, chỉ còn mấy tên đàn em vô dụng. Đôi mắt màu hổ phách của hai ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi “Giết hết bọn chúng!”

      A Đông chưa từng thấy vẻ mặt đó của , từ trước đến nay dù bất cứ tình huống nào Lăng Nghị cũng để lộ cảm xúc của mình, điệu bộ luôn tươi cười đầy phong tình. Lăng Nghị nhìn về phía Dương Cảnh Kiệt nằm dưới đất, hất mặt “Đông, sai người đưa cậu ta về. Gọi trực thăng quay lại đây!”

      “Vâng!”

      Vách núi này rất cao, nhưng Lăng Nghị tin An Thực dễ dàng chết như vậy, nhất định phải tìm được , sau đó giải quyết Đoàn Khiệm Luân.

      -----

      Diệp Dao nhíu mày tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, trước mắt là màu xanh thẳm, cành cây cao vút, Diệp Dao lắc đầu để tỉnh táo, nhìn xung quanh mới phát cơ thể An Thực thấm đầy máu tươi, loang khắp đất, nằm cách xa. nghĩ ngợi trực tiếp cởi áo , vết thương quá sâu, hai vết chém dài chồng lên nhau. Diệp Dao hô hấp khó khăn, phải làm gì ngay lúc này, nếu mau cầm máu, chết.

      An Thực chết !

      Ý nghĩ vừa xuất , Diệp Dao liền run lên, lắc mạnh đầu, tự trấn an bản thân, tìm trong túi áo chiếc khăn tay, sẵn tiện cởi áo khoác, xé mảnh, chèn vào vết thương. Diệp Dao cẩn thận cầm máu, An Thực dù hôn mê nhưng cảm giác đau đớn từ vai dội lên, nhíu mày cái.

      Bàn tay Diệp Dao nhanh chóng nhuộm đỏ, mùi tanh xộc vào mũi. phải lần đầu nhìn thấy máu, cũng phải lần đầu tự tay băng vết thương cho An Thực, chỉ là, lần này có dụng cụ đầy đủ, chỉ có mảnh áo để cầm máu, chỉ sợ vết thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng.

      An Thực lâu lâu nhíu mày cái khiến Diệp Dao giật mình, cơ thể có bao nhiêu vết sẹo, dài ngắn khác nhau, đủ để hiểu người đàn ông này vượt qua bao nhiêu sóng gió để có thể tồn tại đến bây giờ. từng với , muốn tồn tại ở thế giới đầy cạm bẫy này phải mạnh mẽ, dùng chính đôi tay này để đọat mọi thứ! Nhờ có tán cây rậm rạp mà cơ thể hai người chỉ bị xây xát , có gì nghiêm trọng, hợn nữa, còn được An Thực dùng cơ thể che chắn. Mọi việc xong xuôi, Diệp Dao thở phào nhõm, đưa mắt nhìn An Thực, thấy nằm bất động, gọi "An Thực, An Thực, chú...... này...."

      Đáp lại Diệp Dao chỉ là khoảng u, Diệp Dao nhíu mày, lay người An Thực "An Thực, chú có nghe tôi gọi vậy??"

      "An Thực..."

      Diệp Dao bất giác sợ hãi thôi, khoảnh khắc im lặng khiến tim như ngừng đập. nỗi đau dâng lên trong tâm, Diệp Dao ghé sát tai vào ngực , thể cảm nhận được nhịp tim của An Thực. Toàn thân Diệp Dao run lên, bi thống gọi "An Thực, nếu chú nghe tôi trả lời . Này, tên khốn, chú định bắt tôi cõng trèo lên sao? An Thực...."

      .....

      "Chú được chết, nếu chú chết rồi, tôi phải làm sao đây?? Chẳng phải chú , nếu được tôi cho phép, chết sao, còn bảo vệ tôi? Chú chết rồi, biến thành hồn ma để bảo vệ tôi sao? Còn mau tỉnh dậy??? An Thực, chú tỉnh dậy ngay!!!!" Diệp Dao bất lực hét lên, từ trước đến nay luôn muốn An Thực phải chết, biến mất khỏi thế giới này để đền mạng cho cha mẹ , nhưng tại, nhìn nằm vũng máu, tim cũng muốn ngừng đập theo .

      Hết lần này đến lần khác, An Thực luôn bảo vệ , bất chấp tất cả. Dù cho là cảnh sát, người luôn chống lại xã hội đen vẫn mực bên cạnh . Diệp Dao sớm bị những hành động của An Thực làm cảm động, là do bản tính cố chấp chịu thừa nhận. Đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh, nhợt nhạt của An Thực, bất giác rơi nước mắt. Từ khi Diệp Dao hạ quyết tâm phải bắt được , cố gắng trở nên mạnh mẽ đây là lần đầu khóc....

      Diệp Dao gục xuống người An Thực, nước mắt theo trật tự tuôn ra, chua xót "An Thực, chỉ cần chú tỉnh lại, tôi tha thứ tất cả. Là do tôi cố chấp, biết chú cố ý, vẫn trách oán."....

      "An Thực.... tỉnh dậy, mau tỉnh dậy . muốn thế nào cũng được, muốn em về 'Nguyệt' hay ở cạnh em đều đồng ý."

      " sao?"

      "Phải..."

      giọng nhàng phát ra, Diệp Dao ngẩn người, nhíu mày ngồi dậy, mắt nhìn An Thực nhìn mình chằm chằm, khóe môi cong lên. Nhận ra mình bị lừa, tức giận giơ tay muốn đánh.

      An Thực liền cất tiếng "Tôi bị thương đấy."

      Diệp Dao vươn tay lau khóe mắt, khuôn mặt vô cùng tức giận, dám đùa cợt như vậy. An Thực khẽ cười, gượng người ngồi dậy “Em lo cho tôi vậy sao?”

      Diệp Dao nhíu mày " ràng lúc nãy, chú..."

      "Tim người nằm bên trái."

      Lúc nãy do rối quá nên để ý, Diệp Dao có chút xấu hổ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh "Tôi đỡ chú tìm hang trú tạm." Dù sao cứu , coi như đáp lễ. Diệp Dao vươn tay đỡ đứng dậy.

      An Thực bước từng bước nặng trĩu, cơ thể mệt mỏi phải dựa vào Diệp Dao. dùng sức đỡ An Thực, cảm nhận hơi thở khóc nhọc của , xem ra vết thương rất nặng. được lúc, Diệp Dao phát cái hang gần đó, hít hơi mạnh, nhanh chóng đỡ An Thực đến.

      cười "Em có nghĩ đó là hang gấu ?"

      Diệp Dao nhíu mày "Tốt nhất chú nên im ."

      An Thực cười khẽ, có khi Diệp Dao biết làm gì. những câu khiến người khác phát điên. Để nằm thảm cỏ, thở dài, quả thực rất nặng.

      Diệp Dao xoay người, cổ tay liền bị ai đó nắm lại “Em định đâu?”

      “Tôi kiếm vài cành cây để đốt lửa.” Dù sao bọn họ cũng thể ra khỏi đây sớm, vẫn nên tìm ít cành cây để nhóm củi, và thức ăn.

      An Thực rời tay, khẽ “Nhớ quay về sớm.” rồi mệt mỏi nhắm mắt.

      Diệp Dao gì, đối với các loại trái cây rừng có chút am hiểu, Diệp Dao quá xa, nhặt đủ củi rồi quay về. Nhìn An Thực vẫn ngủ, bước lại gần. Phát toàn thân nóng bừng, lẽ vì vết thương mà phát sốt?? Diệp Dao lay người “An Thực…”

      An Thực thở dốc, trán thấm đầy mồ hôi, thều thào “Nước…”

      Diệp Dao nghe , cố gắng nghe lại “N…nước…”

      Nước? Nhưng ở đây, biết hướng nào có nước, nhìn An Thực vừa run rẩy vừa khó chịu gọi khiến Diệp Dao an lòng, vội đứng dậy. Chính là lúc, định chạy , cổ tay liền bị nắm lại, hơi nóng như muốn thiêu cháy , An Thực thều thào cất tiếng “Em…lại đâu?”

      “Tôi… tìm nước.”

      Giống như thành khẩn cầu xin Diệp Dao, An Thực gắng gượng “Đừng…..”

      Đôi mắt An Thực đầy bi thương, muốn Diệp Dao lần nữa. Diệp Dao nhíu mày, phải muốn uống nước sao? cố gắng thoát tay, càng bị siết chặt "Dao nhi... em đừng ...đừng ..."

      Diệp Dao nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của An Thực, nỡ rời , lấy mấy trái cây rừng vừa hái, bóp chặt, từng giọt nước chảy vào miệng An Thực, mấp máy môi, từ từ nuốt. Diệp Dao cách nào thoát tay, đành ngồi xuống bên cạnh .

      Khuôn mặt An Thực nhợt nhạt đến thê thảm, hơi thở phun ra làn khói nóng hổi, thanh trở nên hẫng chút sức “Dao nhi…Cùng tôi về nhà, chỉ ở nơi đó em mới được an toàn. Tôi dùng tính mạng của mình để bảo vệ em, dùng cả đời để bù đắp cho em.” Ngưng chút, An Thực lại "Có rất nhiều người.... muốn giết em. Tôi lại thể bên cạnh em từng giây từng phút. Chỉ cần, rời mắt khỏi em, tôi lập tức lo lắng. Dao nhi.... nên quay về nhà thôi..."

      Câu của khiến Diệp Dao có chút bất ngờ. Quay về "Nguyệt" là điều mà Diệp Dao luôn cự tuyệt, đến bây giờ hiểu vì sao, hết lần này đến lần khác, An Thực muốn quay về...

      “Tôi biết phải dùng lý do gì để giữ em bên cạnh, nhưng…tôi lòng em!”

      Trong tâm Diệp Dao dâng lên cỗ xúc động, An Thực vẫn nắm chặt tay , dứt khoát buông, người đàn ông này làm tất cả. Dù trước kia hay bây giờ vẫn vậy, luôn thầm bảo vệ . Nhưng, bọn họ sớm thuộc về nhau. Dù biết những lời này do sốt cao nên mê sản, Diệp Dao vẫn muốn trả lời An Thực “Nhưng, tôi và chú là người của hai thế giới khác nhau.”

      Đôi mắt An Thực lấp lánh hệt như có nước, nhu tình nhìn Diệp Dao, khóe môi nhợt nhạt mấp máy “Em luôn chúng ta thuộc hai thế giới, vậy, tôi muốn hỏi: Nếu tôi từ bỏ thế giới của mình để bên em, liệu, em chấp nhận tôi?” Đến bây giờ Diệp Dao vẫn hiểu tình cảm của ? hiểu hay giả vờ hiểu? Mười bốn năm, đời người có bao nhiêu cái gọi là mười bốn năm, mười bốn năm, đáp lại, chỉ câu vô tình như vậy?

      Diệp Dao ngẫn người, cơn đau khiến toàn thân tê dại. Diệp Dao gục mặt xuống đầu gối. Người trong thế giới ngầm, bỏ là bỏ được sao? phải người bình thường, có rất nhiều bang phái làm kẻ thù, chỉ cần An Thực , muốn rửa tay gác kiếm, bọn họ đồng ý? cũng chỉ là phụ nữ, muốn có gia đình bình thường. Hàng ngày, an nhàn sống hạnh phúc.

      An Thực có thể vì từ bỏ nghiệp, con đường mà chọn suốt ba mươi mấy năm quả thực khiến Diệp Dao rất cảm động. Nhưng, lo sợ, chính bản thân mình làm liên lụy đến An Thực. như , phải lo nghĩ rất nhiều điều. Bang "Nguyệt" có hàng trăm người, dễ dàng bỏ mặc bọn họ sao???

      Diệp Dao ngước mắt nhìn An Thực Thực, nhàng đáp “Tôi… trả lời chú khi biết câu trả lời.”

      An Thực lộ thất vọng, nhưng cũng muốn ép buộc Diệp Dao. Từ trước đến nay, chưa từng ép buộc phải làm điều gì… An Thực khẽ cười, nụ cười chua xót đến đau lòng “Được…tôi chờ em…Dao nhi, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định từ bỏ em…”

      mệt mỏi nhắm mắt thiếp , Diệp Dao bất động rất lâu. Quả thực, bị làm rung động. Mỗi lần nghĩ đến An Thực, có chút khẩn trương, cũng có chút lo lắng. Chân tình này, thể đáp lại. Chỉ là, Diệp Dao còn đủ dũng cảm thấy bị thương vì mình hơn nữa. Năm lần bảy lượt, mỗi khi Diệp Dao gặp chuyện, An Thực lập tức xuất , mặc cho có phải chống lại tổ chức, cũng để bị thương. trước giờ, luôn muốn An Thực phải chịu nỗi đau khổ dày vò đến sống được, chết xong, nhưng xem ra, chính cũng đau khổ…

      Diệp Dao cười nhạt... Tình , giống như khúc nhạc, xoa dịu tâm hồn con người mỗi khi đau khổ. Nhưng, cũng giống như liều thuốc độc, khiến người ta chết dần chết mòn trong bi thương...

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11.

      Lăng Nghị tức giận xoay người muốn tính sổ với Đoàn Khiệm Luân, nhưng thừa cơ hội bỏ chạy từ lúc nào, chỉ còn mấy tên đàn em vô dụng. Đôi mắt màu hổ phách của hai ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi “Giết hết bọn chúng!”

      A Đông chưa từng thấy vẻ mặt đó của , từ trước đến nay dù bất cứ tình huống nào Lăng Nghị cũng để lộ cảm xúc của mình, điệu bộ luôn tươi cười đầy phong tình. Lăng Nghị nhìn về phía Dương Cảnh Kiệt nằm dưới đất, hất mặt “Đông, sai người đưa cậu ta về. Gọi trực thăng quay lại đây!”

      “Vâng!”

      Vách núi này rất cao, nhưng Lăng Nghị tin An Thực dễ dàng chết như vậy, nhất định phải tìm được , sau đó giải quyết Đoàn Khiệm Luân.

      -----

      Diệp Dao nhíu mày tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, trước mắt là màu xanh thẳm, cành cây cao vút, Diệp Dao lắc đầu để tỉnh táo, nhìn xung quanh mới phát cơ thể An Thực thấm đầy máu tươi, loang khắp đất, nằm cách xa. nghĩ ngợi trực tiếp cởi áo , vết thương quá sâu, hai vết chém dài chồng lên nhau. Diệp Dao hô hấp khó khăn, phải làm gì ngay lúc này, nếu mau cầm máu, chết.

      An Thực chết !

      Ý nghĩ vừa xuất , Diệp Dao liền run lên, lắc mạnh đầu, tự trấn an bản thân, tìm trong túi áo chiếc khăn tay, sẵn tiện cởi áo khoác, xé mảnh, chèn vào vết thương. Diệp Dao cẩn thận cầm máu, An Thực dù hôn mê nhưng cảm giác đau đớn từ vai dội lên, nhíu mày cái.

      Bàn tay Diệp Dao nhanh chóng nhuộm đỏ, mùi tanh xộc vào mũi. phải lần đầu nhìn thấy máu, cũng phải lần đầu tự tay băng vết thương cho An Thực, chỉ là, lần này có dụng cụ đầy đủ, chỉ có mảnh áo để cầm máu, chỉ sợ vết thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng.

      An Thực lâu lâu nhíu mày cái khiến Diệp Dao giật mình, cơ thể có bao nhiêu vết sẹo, dài ngắn khác nhau, đủ để hiểu người đàn ông này vượt qua bao nhiêu sóng gió để có thể tồn tại đến bây giờ. từng với , muốn tồn tại ở thế giới đầy cạm bẫy này phải mạnh mẽ, dùng chính đôi tay này để đọat mọi thứ! Nhờ có tán cây rậm rạp mà cơ thể hai người chỉ bị xây xát , có gì nghiêm trọng, hợn nữa, còn được An Thực dùng cơ thể che chắn. Mọi việc xong xuôi, Diệp Dao thở phào nhõm, đưa mắt nhìn An Thực, thấy nằm bất động, gọi "An Thực, An Thực, chú...... này...."

      Đáp lại Diệp Dao chỉ là khoảng u, Diệp Dao nhíu mày, lay người An Thực "An Thực, chú có nghe tôi gọi vậy??"

      "An Thực..."

      Diệp Dao bất giác sợ hãi thôi, khoảnh khắc im lặng khiến tim như ngừng đập. nỗi đau dâng lên trong tâm, Diệp Dao ghé sát tai vào ngực , thể cảm nhận được nhịp tim của An Thực. Toàn thân Diệp Dao run lên, bi thống gọi "An Thực, nếu chú nghe tôi trả lời . Này, tên khốn, chú định bắt tôi cõng trèo lên sao? An Thực...."

      .....

      "Chú được chết, nếu chú chết rồi, tôi phải làm sao đây?? Chẳng phải chú , nếu được tôi cho phép, chết sao, còn bảo vệ tôi? Chú chết rồi, biến thành hồn ma để bảo vệ tôi sao? Còn mau tỉnh dậy??? An Thực, chú tỉnh dậy ngay!!!!" Diệp Dao bất lực hét lên, từ trước đến nay luôn muốn An Thực phải chết, biến mất khỏi thế giới này để đền mạng cho cha mẹ , nhưng tại, nhìn nằm vũng máu, tim cũng muốn ngừng đập theo .

      Hết lần này đến lần khác, An Thực luôn bảo vệ , bất chấp tất cả. Dù cho là cảnh sát, người luôn chống lại xã hội đen vẫn mực bên cạnh . Diệp Dao sớm bị những hành động của An Thực làm cảm động, là do bản tính cố chấp chịu thừa nhận. Đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh, nhợt nhạt của An Thực, bất giác rơi nước mắt. Từ khi Diệp Dao hạ quyết tâm phải bắt được , cố gắng trở nên mạnh mẽ đây là lần đầu khóc....

      Diệp Dao gục xuống người An Thực, nước mắt theo trật tự tuôn ra, chua xót "An Thực, chỉ cần chú tỉnh lại, tôi tha thứ tất cả. Là do tôi cố chấp, biết chú cố ý, vẫn trách oán."....

      "An Thực.... tỉnh dậy, mau tỉnh dậy . muốn thế nào cũng được, muốn em về 'Nguyệt' hay ở cạnh em đều đồng ý."

      " sao?"

      "Phải..."

      giọng nhàng phát ra, Diệp Dao ngẩn người, nhíu mày ngồi dậy, mắt nhìn An Thực nhìn mình chằm chằm, khóe môi cong lên. Nhận ra mình bị lừa, tức giận giơ tay muốn đánh.

      An Thực liền cất tiếng "Tôi bị thương đấy."

      Diệp Dao vươn tay lau khóe mắt, khuôn mặt vô cùng tức giận, dám đùa cợt như vậy. An Thực khẽ cười, gượng người ngồi dậy “Em lo cho tôi vậy sao?”

      Diệp Dao nhíu mày " ràng lúc nãy, chú..."

      "Tim người nằm bên trái."

      Lúc nãy do rối quá nên để ý, Diệp Dao có chút xấu hổ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh "Tôi đỡ chú tìm hang trú tạm." Dù sao cứu , coi như đáp lễ. Diệp Dao vươn tay đỡ đứng dậy.

      An Thực bước từng bước nặng trĩu, cơ thể mệt mỏi phải dựa vào Diệp Dao. dùng sức đỡ An Thực, cảm nhận hơi thở khóc nhọc của , xem ra vết thương rất nặng. được lúc, Diệp Dao phát cái hang gần đó, hít hơi mạnh, nhanh chóng đỡ An Thực đến.

      cười "Em có nghĩ đó là hang gấu ?"

      Diệp Dao nhíu mày "Tốt nhất chú nên im ."

      An Thực cười khẽ, có khi Diệp Dao biết làm gì. những câu khiến người khác phát điên. Để nằm thảm cỏ, thở dài, quả thực rất nặng.

      Diệp Dao xoay người, cổ tay liền bị ai đó nắm lại “Em định đâu?”

      “Tôi kiếm vài cành cây để đốt lửa.” Dù sao bọn họ cũng thể ra khỏi đây sớm, vẫn nên tìm ít cành cây để nhóm củi, và thức ăn.

      An Thực rời tay, khẽ “Nhớ quay về sớm.” rồi mệt mỏi nhắm mắt.

      Diệp Dao gì, đối với các loại trái cây rừng có chút am hiểu, Diệp Dao quá xa, nhặt đủ củi rồi quay về. Nhìn An Thực vẫn ngủ, bước lại gần. Phát toàn thân nóng bừng, lẽ vì vết thương mà phát sốt?? Diệp Dao lay người “An Thực…”

      An Thực thở dốc, trán thấm đầy mồ hôi, thều thào “Nước…”

      Diệp Dao nghe , cố gắng nghe lại “N…nước…”

      Nước? Nhưng ở đây, biết hướng nào có nước, nhìn An Thực vừa run rẩy vừa khó chịu gọi khiến Diệp Dao an lòng, vội đứng dậy. Chính là lúc, định chạy , cổ tay liền bị nắm lại, hơi nóng như muốn thiêu cháy , An Thực thều thào cất tiếng “Em…lại đâu?”

      “Tôi… tìm nước.”

      Giống như thành khẩn cầu xin Diệp Dao, An Thực gắng gượng “Đừng…..”

      Đôi mắt An Thực đầy bi thương, muốn Diệp Dao lần nữa. Diệp Dao nhíu mày, phải muốn uống nước sao? cố gắng thoát tay, càng bị siết chặt "Dao nhi... em đừng ...đừng ..."

      Diệp Dao nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của An Thực, nỡ rời , lấy mấy trái cây rừng vừa hái, bóp chặt, từng giọt nước chảy vào miệng An Thực, mấp máy môi, từ từ nuốt. Diệp Dao cách nào thoát tay, đành ngồi xuống bên cạnh .

      Khuôn mặt An Thực nhợt nhạt đến thê thảm, hơi thở phun ra làn khói nóng hổi, thanh trở nên hẫng chút sức “Dao nhi…Cùng tôi về nhà, chỉ ở nơi đó em mới được an toàn. Tôi dùng tính mạng của mình để bảo vệ em, dùng cả đời để bù đắp cho em.” Ngưng chút, An Thực lại "Có rất nhiều người.... muốn giết em. Tôi lại thể bên cạnh em từng giây từng phút. Chỉ cần, rời mắt khỏi em, tôi lập tức lo lắng. Dao nhi.... nên quay về nhà thôi..."

      Câu của khiến Diệp Dao có chút bất ngờ. Quay về "Nguyệt" là điều mà Diệp Dao luôn cự tuyệt, đến bây giờ hiểu vì sao, hết lần này đến lần khác, An Thực muốn quay về...

      “Tôi biết phải dùng lý do gì để giữ em bên cạnh, nhưng…tôi lòng em!”

      Trong tâm Diệp Dao dâng lên cỗ xúc động, An Thực vẫn nắm chặt tay , dứt khoát buông, người đàn ông này làm tất cả. Dù trước kia hay bây giờ vẫn vậy, luôn thầm bảo vệ . Nhưng, bọn họ sớm thuộc về nhau. Dù biết những lời này do sốt cao nên mê sản, Diệp Dao vẫn muốn trả lời An Thực “Nhưng, tôi và chú là người của hai thế giới khác nhau.”

      Đôi mắt An Thực lấp lánh hệt như có nước, nhu tình nhìn Diệp Dao, khóe môi nhợt nhạt mấp máy “Em luôn chúng ta thuộc hai thế giới, vậy, tôi muốn hỏi: Nếu tôi từ bỏ thế giới của mình để bên em, liệu, em chấp nhận tôi?” Đến bây giờ Diệp Dao vẫn hiểu tình cảm của ? hiểu hay giả vờ hiểu? Mười bốn năm, đời người có bao nhiêu cái gọi là mười bốn năm, mười bốn năm, đáp lại, chỉ câu vô tình như vậy?

      Diệp Dao ngẫn người, cơn đau khiến toàn thân tê dại. Diệp Dao gục mặt xuống đầu gối. Người trong thế giới ngầm, bỏ là bỏ được sao? phải người bình thường, có rất nhiều bang phái làm kẻ thù, chỉ cần An Thực , muốn rửa tay gác kiếm, bọn họ đồng ý? cũng chỉ là phụ nữ, muốn có gia đình bình thường. Hàng ngày, an nhàn sống hạnh phúc.

      An Thực có thể vì từ bỏ nghiệp, con đường mà chọn suốt ba mươi mấy năm quả thực khiến Diệp Dao rất cảm động. Nhưng, lo sợ, chính bản thân mình làm liên lụy đến An Thực. như , phải lo nghĩ rất nhiều điều. Bang "Nguyệt" có hàng trăm người, dễ dàng bỏ mặc bọn họ sao???

      Diệp Dao ngước mắt nhìn An Thực Thực, nhàng đáp “Tôi… trả lời chú khi biết câu trả lời.”

      An Thực lộ thất vọng, nhưng cũng muốn ép buộc Diệp Dao. Từ trước đến nay, chưa từng ép buộc phải làm điều gì… An Thực khẽ cười, nụ cười chua xót đến đau lòng “Được…tôi chờ em…Dao nhi, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định từ bỏ em…”

      mệt mỏi nhắm mắt thiếp , Diệp Dao bất động rất lâu. Quả thực, bị làm rung động. Mỗi lần nghĩ đến An Thực, có chút khẩn trương, cũng có chút lo lắng. Chân tình này, thể đáp lại. Chỉ là, Diệp Dao còn đủ dũng cảm thấy bị thương vì mình hơn nữa. Năm lần bảy lượt, mỗi khi Diệp Dao gặp chuyện, An Thực lập tức xuất , mặc cho có phải chống lại tổ chức, cũng để bị thương. trước giờ, luôn muốn An Thực phải chịu nỗi đau khổ dày vò đến sống được, chết xong, nhưng xem ra, chính cũng đau khổ…

      Diệp Dao cười nhạt... Tình , giống như khúc nhạc, xoa dịu tâm hồn con người mỗi khi đau khổ. Nhưng, cũng giống như liều thuốc độc, khiến người ta chết dần chết mòn trong bi thương...

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 12

      Đến gần khuya An Thực mới hạ sốt, nhiều lần, Diệp Dao phải bóp mấy trái cây rừng để có nước cho uống. Mỗi lần như vậy chỉ nhấp môi. Khuôn mặt An Thực ngày càng nhợt nhạt, thở cũng ra hơi..

      An Thực nhíu mày tỉnh giấc, tầm mắt mông lung phát Diệp Dao ngồi bên đống lửa, quay lưng về phía .

      An Thực gượng người ngồi dậy, sau đó, ngồi cạnh khiến Diệp Dao suy tư liền bị dọa giật bắn người. Mày đẹp khẽ nhíu lại, châm chọc " nghĩ gì xấu sao?"

      "Liên quan gì đến chú?"

      "Trễ rồi, sao em còn chưa ngủ?"

      Diệp Dao cũng biết tại sao? Thường ngày, thức khuya đến vậy, cũng có thể do An Thực, hoặc . nhận được câu trả lời, khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu " ngủ . Bên đó."

      Diệp Dao nhìn theo hướng mắt của An Thực, khẽ nhíu mày "Tôi cần, chú nằm ." Dù sao cũng bị thương, nằm vẫn tốt hơn. Nhường chỗ coi như là được nhất cho , vậy nằm ở đâu?

      An Thực lạnh nhạt cất tiếng "Em thể ngoan ngoãn hơn được sao?"
      im lặng trả lời, nhíu mày, người phụ nữ cứng đầu và dám chống đối , đời này quả chỉ có mình . An Thực đứng dậy, ngồi dựa lưng vào vách hang, nhắm mắt lại.

      Diệp Dao cũng thể đấu lại , so về cứng đầu, hơn , luận về bản lĩnh càng . Cuối cùng, gằn giọng "Nếu phải chú bị thương vì tôi, chắc chắn, tôi đánh chết chú."

      An Thực vẫn mở mắt, khóe môi giương lên, tùy tiện trả lời "Vậy sao..."

      nhất quyết nằm, ngồi dựa vào vách đá đối diện An Thực, cả ngày hôm nay thực rất mệt, nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ. An Thực khẽ mở mắt, nhìn Diệp Dao, từ khoảng cách này, có thể thấy khuôn mặt mệt mỏi của . Đôi mắt trở nên thâm trầm, biết nghĩ gì. Chỉ thấy, dường như sắp có giông bão nổi lên...

      đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Diệp Dao, đưa tay vén sợi tóc vương mặt. đời này, có hai loại người phải có tính cảnh giác cao, là cảnh sát, là xã hội đen. Nhưng xem ra, còn đủ sức, nếu là thường ngày, chỉ cần chạm , Diệp Dao liền đề phòng mà tỉnh giấc.

      An Thực khẽ cất tiếng "Dao nhi... kẻ khiến em như bây giờ, tôi bắt trả gấp vạn lần."

      Chỉ cần ra khỏi đây, điều đầu tiên giết chết Đoàn Khiệm Luân, diệt sạch Bắc Đoàn. cần biết quy tắc giang hồ, hay tình nghĩa đời trước, cũng đòi lại những gì Đoàn Khiệm Luân nợ và Diệp Dao...

      An Thực màng đến vết thương, vươn tay bế đặt nằm lên đống rơm cuối hang. Sau đó, cúi đầu nhàng hôn lên cánh môi đào, ôn nhu "Đợi tôi giải quyết xong mọi chuyện, đưa em ..."
      ....

      Ở ngoài bìa rừng, người của "Nguyệt" vẫn tích cực tìm kiếm. Đêm hôm qua chính là đêm dài đối với bọn họ, An Thực bị thương, chỉ lo đủ thuốc thang băng bó cho , sớm muộn vết thương nguy hiểm đến tính mạng. Lăng Nghị quăng điếu thuốc xuống đất, rủa thầm câu. Đoàn Khiệm Luân, để tìm được An Thực, tính xổ với .

      A Đông đứng bên cạnh "Lăng ca, vừa nhận được tin, cảnh sát cũng tìm người."

      Lăng Nghị nhếch môi "Hừm....bọn cảnh sát vô dụng đó bây giờ mới bắt đầu tìm? Tôi còn tưởng bọn họ quan tâm chứ." Sau đó cao giọng "Mọi người nhanh chóng xới tung khu rừng này lên, phải tìm ra An Thực và Diệp Dao trước cảnh sát."

      Điện thoại bên hông reo lên, Lăng Nghị nhìn màn hình điện thoại, là Phong Duật Nam "Tôi nghe."

      Đầu dây bên kia, Phong Duật Nam ngồi dưới sảnh cùng Tố Nghi, cất tiếng " tìm được An ca chưa?"

      "Vẫn chưa. Tôi cho thêm người vào sâu trong rừng rồi."

      "Em vừa nhận được tin, Đoàn Khiệm Luân cũng cho người tìm. nên nhanh chóng tìm An ca, nếu , lợi dụng việc này để kiếm chuyện." Nếu tìm được An Thực trước, An Thực gặp bất lợi hơn nữa còn bị thương, với sức của Diệp Dao đấu lại người của Bắc Đoàn. Đoàn Khiệm Luân nhân cơ hội này mà giết An Thực, sau đó quay về Thượng Hải đao to búa lớn...

      "Tôi biết rồi." Lăng Nghị trầm tư, Đoàn Khiệm Luân, ba chữ này, mỗi khi nhắc đến đều khiến tâm tình khó chịu. muốn mượn việc này kết tội An Thực cấu kết với cảnh sát, bấy lâu này làm tay trong trong tổ chức, rồi san bằng "Nguyệt"?? Lăng Nghị cười khinh miệt, để rồi xem... trò chơi này, ai là người thắng cuộc! "A Đông, nhanh thôi. Rồi có việc cho cậu và các em giải trí."

      A Đông gật đầu, cần hỏi, cậu cũng biết là việc gì. Xem ra, thế giới ngầm ở Thượng Hải lại sắp nổi bão...

      Bên phía cảnh sát, số người tìm cũng khá đông, bọn họ chia thành nhiều hướng, sâu trong rừng, nếu có thể tìm được Diệp Dao và An Thực quả là món lời lớn, bắt được ông trùm lớn lập được chiến công. Lão Từ để Tâm Liên ở lại cùng vài em chăm sóc Dương Cảnh Kiệt. Du Phong khẽ thở dài “Đội trưởng, cháu nghĩ, chúng ta nên sâu vào trong.” Nơi Diệp Dao rơi xuống có khi phải bìa rừng…

      cảnh sát “Rơi cao như vậy, có khi nào…”

      Lão Từ gằn giọng cắt ngang lời “Đừng bậy…” Diệp Dao phước lớn mạng lớn nhất định thể xảy ra chuyện gì… “Tiếp tục tìm .”...

      .....
      "Lão đại, rơi từ cao như vậy chắc chắn là chết, cần gì phải tốn sức tìm An Thực?"

      Đoàn Khiệm Luân nhả khói trắng lên cao, khóe mắt thâm trầm, hời hợt trả lời "Cậu nghĩ, là loại người như thế nào? Dễ dàng chết vậy sao? Cho dù chết cũng phải thấy xác!"

      Hừ, nếu phải nhanh chân chạy thoát, sớm bị Lăng Nghị đánh chết rồi. An Thực, cuối cùng cũng có ngày này, ngày mà bang "Nguyệt" bị xóa sổ, Đoàn Khiệm Luân tôi, thay "lo lắng" cho tổ chức...

      Trong khu rừng phía Tây Hồ Nam bắt đầu xuất nhiều người tìm kiếm, có ba phía khác nhau nhưng cùng mục tiêu...

      Khi ngủ đủ giấc, Diệp Dao vươn vai tỉnh dậy, trong người cảm thấy tốt hơn rất nhiều, quay sang phía An Thực, thấy vẫn ngủ, liền chậm trãi lại gần. Theo như trí nhớ của , An Thực nhìn dịu dàng và yên bình nhất là lúc ngủ.

      Diệp Dao im lặng, khuôn mặt An Thực rất nhợt nhạt, xem ra vẫn chưa hạ sốt. Mỗi khi nhìn , trong lòng đều dâng lên nỗi chua xót khó tả... khẽ thở dài.. Ngày trước, nếu phải là người gây ra vụ việc đó, có lẽ chấp nhận an phận mãi mãi bên cạnh An Thực.

      Cuộc đời vốn dĩ đầy bất ngờ, chỉ trách ông trời quá tàn nhẫn, trêu đùa hai người suốt mười mấy năm...

      Diệp Dao vô thức vươn tay chạm vào khuôn mặt An Thực, hơi ấm từ tay truyền lên, đột nhiên bị nắm chặt khiến giật mình. An Thực mở mắt, ngây người nhìn .

      Diệp Dao vội giữ bình tĩnh, chỉ thấy khuôn mặt An Thực giống như vừa gặp chuyện gì đó rất kinh hoàng nên sửng sốt, lần đầu tiên Diệp Dao trông thấy vẻ mặt này, cất tiếng "S... sao vậy?"

      An Thực trầm mặc, khóe môi nhợt nhạt khẽ giương lên, nén tiếng thở dài, khẽ "Tôi giấc mơ đẹp, về em và cả về tương lai chúng ta, nhưng đáng tiếc đó chỉ là mơ..."

      Diệp Dao rút tay lại, quay mặt chỗ khác, gì thêm. khắc khi câu đó, khiến tim đập thình thịch. nghĩ ngợi thêm, ngồi bên đống lửa sớm tàn từ rất lâu. lúc sau lại nghe tiếng gọi "Dao nhi..."
      quay lưng lại, đáp "Gì?"

      "Em nghĩ chúng ta có thể ra khỏi đây ?"

      "Tất nhiên là có thể!" lẽ muốn ở đây mãi?

      An Thực khẽ cười "Tôi thích ở đây hơn."

      Diệp Dao đoán đúng, là đồ bệnh hoạn "Chú có sở thích làm người rừng à?"
      "Tôi là thích được ở cạnh em..."

      Diệp Dao khẽ nhíu mày, dù bất cứ lúc nào cũng có thể đùa giỡn được sao? liền đổi đề tài "Tôi... có chuyện muốn hỏi chú!"

      "Chuyện gì?"

      "Chú.... có liên quan đến những vụ buôn ma túy ?" Dù bên cảnh sát rằng An Thực là kẻ đứng đầu trong việc vận chuyển các hàng cấm, nhưng vẫn muốn chính miệng ra. Bởi vì, lúc thấy từng cảnh cáo người trong "Nguyệt" được dính dáng đến ma túy?

      An Thực mỉm cười, di chuyển ngồi xuống cạnh , giọng có chút lạnh lùng "Mấy chuyện thất đức như buôn bán ma túy, tôi hứng thú!"

      Diệp Dao trong lòng an tâm, nhưng vừa nghe câu tiếp theo, nụ cười khuôn mặt liền biến mất "Tôi đơn giản chỉ buôn vũ khí."

      trừng mắt, gằn giọng "Buôn vũ khí còn tệ hơn ma túy."

      cười nhạt "Ma túy khiến con người chết dần chết mòn trong đau đớn, còn vũ khí, chậc, nhát là chết. Em thấy cái nào thoải mái hơn?"

      "..." Được rồi, đôi co với nữa, người đàn ông này, dù vẫn có thể đáp trả, những thế, điệu bộ còn rất lưu manh. Hừ, đúng là câu: sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Cự cãi với người như vậy, tức chết cũng bị làm cho bẽ mặt...

      Nhưng hình như An lão đại đây cho giây yên bình, vừa im lặng chút lại lên tiếng "Phải rồi, theo như trí nhớ của tôi. Có người rằng, chỉ cần tôi tỉnh lại, việc gì cũng làm."

      Diệp Dao chột dạ, giả vờ nghe thấy.

      An Thực cất tiếng "Dám làm dám chịu, lời ra rồi được nuốt lại. Đầu tiên, em nên thay đổi cách xưng hô của mình ."

      Diệp Dao nhíu mày "Chú chuyện với tôi à?"

      "Vậy em nghĩ tôi với ai?"

      "Tôi tưởng chú bị tự kỷ."

      "Em nghĩ thế nào cũng được, nhưng, nên nhớ lời hứa của mình."

      " biết."

      "Cảnh sát như em, có thể tùy tiện hứa suông?"

      Diệp Dao quay sang lớn tiếng "Cảnh sát cũng là người, tùy tiện phát ngôn được sao?"

      An Thực nhíu mày, cổ rốt cuộc cứng đến mức nào? Diệp Dao trừng mắt, vẫn giữ dáng vẻ cương quyết, lúc đó, chỉ bừa câu ngờ dám dùng để uy hiếp ? An Thực nhàn hạ "Tôi còn định giúp em truy tìm nội gián trong sở cảnh sát, nhưng xem ra bây giờ cần nữa."

      Diệp Dao sững người, nội gián? Nhìn vẻ mặt của , An Thực nở nụ cười châm biếm "Em nghĩ, những chuyện như thế này là ngẫu nhiên? Hại em năm lần bảy lượt rơi vào bẫy là tình cờ?"

      "Làm sao chú biết được?" chỉ mà cả Dương Cảnh Kiệt cũng nghi ngờ việc này. Mọi thông tin trong sở đều tuyệt mật, nếu phải có nội gián chắc chắn mọi nhiệm vụ đều thuận lợi.

      "Đoán."

      Diệp Dao trầm tư, nếu là người trong hắc bang dễ điều tra hơn nhưng như vậy chẳng khác nào lợi dụng An Thực.. Hơn nữa, cảnh sát vẫn nên dính dáng đến xã hội đen. Chỉ cần nhìn, An Thực có thể đoán được suy nghĩ của Diệp Dao."Dao nhi, tôi phải là người chịu giúp người khác bao giờ."

      "Chú có khả năng ngoại cảm à?" Diệp Dao nhíu mày. Mỗi lần suy nghĩ đều đoán trúng?

      "Thế nào? Chúng ta hợp tác?"

      "Điều kiện?"

      "Như tôi , những gì em khi tôi ngất."

      Diệp Dao mím môi, nhìn nụ cười đầy nguy hiểm của An Thực khiến khỏi đề phòng. "Nhưng chú..."

      An Thực ho , như nhắc nhở về cách gọi.

      Diệp Dao liền lầm bầm "Hừ, ràng là ông chú gần bốn mươi tuổi lại bắt chỉ mới hai mươi mấy gọi là '', phải là tâm lý biến thái sao?"

      An Thực vừa nghe xong, cơ miệng giật giật, lớn giọng "Em nhìn tôi chỗ nào giống ông chú bốn mươi? Toàn thân phát ra khí thế oai phong như vậy, "súng ống đạn dược" đều còn sử dụng được. Cho đến khi em 90 tuổi, tôi vẫn còn dư sức!"

      Diệp Dao im bặt, vừa rồi, xem ra chạm vào lòng tự tôn của ...dù muốn đáp trả cũng được!
      ----

      Dương Cảnh Kiệt sau khi tỉnh dậy, lập tức cầm áo khoác tìm Diệp Dao nhưng bị Tâm Liên ngăn lại " Kiệt, sức khỏe của chưa hồi phục đừng . Mọi việc có đội trưởng lo rồi."

      Dương Cảnh Kiệt nhíu mày " vẫn an tâm." Sao có thể nằm đây trong khi Diệp Dao bị rơi xuống vực. Hơn nữa, còn là lỗi của ?

      "Nhưng bị thương, nếu cũng thể làm gì, chi bằng cứ ở đây đợi tin." Tâm Liên cùng mấy em chặn trước cửa, bọn họ nhận lệnh cho ra ngoài bằng mọi giá phải giữ lại.

      "Các cậu tránh ra."

      "...." Dương Cảnh Kiệt tức giận, vung quyền cước đánh bọn họ trận, vết thương này đối với nhằm nhò gì. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm Diệp Dao. rơi xuống vực là điều nguy hiểm nhưng ở cùng An Thực càng khiếm thêm lo lắng.

      Tâm Liên thở hổn hển, dù bị thương nhưng bọn họ vẫn địch lại, hết cách, đành thừa cơ hội lúc Dương Cảnh Kiệt đấu với đám người kia, lẻn ra phía sau, đánh mạnh vào gáy , lập tức Dương Cảnh Kiệt chìm trong vô thức. Bọn họ nhanh chóng đỡ lên giường, trói chặt lại...

      " Kiệt, xin lỗi, nhưng em cũng là muốn tốt cho ..." Tâm Liên thở dài, Diệp Dao, nếu nhanh quay về, biết phải dùng cách gì để khiến Dương Cảnh Kiệt chấp nhận nằm yên ở đây.
      ... ....
      .....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :