1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Năm tháng vô định I: Gặp em ngày xuân phân - Dư Lạc Thuần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5.

      Quản gia dẫn theo cảnh sát vào nhà, ông nhìn mặc cảnh phúc phía trước rất quen. Giống như gặp ở đâu rồi. An Thực ngồi dưới sảnh đọc báo, nghe quản gia thông báo, mới ngước mặt lên. vừa thấy Diệp Dao, trong lòng dịu dàng rất nhiều, nhìn bên cạnh thấy vài ba tên nữa mặt lại thêm lạnh.

      Diệp Dao lạnh lùng cất tiếng "An Thực, tôi bắt chú vì tình nghi có liên quan đến vụ án hai người bị giết. Mời theo chúng tôi."

      Mắt liếc tấm giấy trước mặt, khóe môi hờ hững nhếch lên, câu nào, thong thả cùng . Điều này khiến bọn họ rất nghi hoặc, cũng cần phải dùng còng tay.

      Trong phòng thẩm vấn, Diệp Dao ngồi đối diện quan sát An Thực, hai người bọn họ, mặt chút biểu cảm tựa khối hàn băng lớn, giống như đấu với nhau xem ai lạnh lùng hơn. Dương Cảnh Kiệt cùng em đứng sau tấm kính cảm thấy ổn, liền nhắc nhở "Tiểu Dao, nên kéo dài thời gian."

      Diệp Dao nghe giọng phát ra từ tai nghe, mới chịu cất tiếng ", có phải chú giết hai người này?" đẩy hai bức hình về phía .

      An Thực trầm ngâm, khẽ lắc đầu "."

      "Còn ngụy biện, phố, chú là người nổ súng bắn vào họ. Ngay hôm sau liền thấy xác của hai người đó. Đừng tưởng tôi biết những người khác bàn tán, bất kể người nào dám đến địa bàn của An Thực gây rối, chết toàn thây."

      An Thực nhếch môi, tay chống cằm nhìn "Em đến chỗ tôi gây rối nhiều lần mà vẫn sống đấy thôi."

      "Tôi có thời gian đùa giỡn với chú."

      "Tắt hết máy quay, đuổi bọn họ ra ngoài. Tôi em biết."

      Diệp Dao im lặng như suy nghĩ điều gì, sau đó tắt hết máy quay phim, ra ngoài em ra. "Bây giờ được rồi chứ."

      An Thực khẽ cười, thích ngoan ngoãn như vậy hơn, hai chân duỗi dài gác lên bàn, giọng điệu đầy giễu cợt "Tay, là do tôi chặt, nhưng người, phải tôi giết."

      Diệp Dao tuy muốn tin nhưng cũng còn cách nào khác. hiểu bản tính của , nếu làm, chắc chắn nhận. Nhưng An Thực lại là kẻ tình nghi số . Diệp Dao cất tiếng "Nếu chú nhận tội, tôi bắt giam chú."

      "Dao nhi, bắt người trái phép bị kiện ngược đấy. ràng tin tôi trong sạch, tại sao lại miễn cưỡng như vậy."

      Diệp Dao mím môi, rất muốn tống người đàn ông này vào tù càng sớm càng tốt để đền tội cho gia đình . Nhưng là cảnh sát, thể làm việc lỗ mãng. Diệp Dao cười lạnh "Tay chú giết bao nhiêu mạng người, tưởng tôi biết sao? Hồ sơ vụ án liên quan đến chú trong sở nhiều gấp mấy lần. Chú tôi tin thế nào đây?"

      An Thực nhìn đôi mắt chất đầy lửa giận của , dù tức giận nhưng vẫn giữ bình thản. Điểm này rất giống , khóe môi An Thực giương lên, ôn nhu "Dao nhi, tôi, ngoài chuyện đó ra, chưa từng gạt em điều gì." Sau đó đứng dậy, tiến ra cửa "Nếu còn gì tôi về đây."

      Diệp Dao trầm mặc trong phòng tối, tim đập rất mạnh, thể phủ nhận lời của cũng thể hận. Diệp Dao khẽ thở dài, lấy tài liệu ra ngoài.... Cuối cùng lại dể cách dễ dàng như vậy.

      ......

      An Thực quay trở về biệt thự, hứng thú đến vụ án của , đời này người chết vì bị giết thiếu, hơn nữa, hai kẻ đó còn là người trong xã hội đen, sớm muộn cũng chết. Cây hoa đào lâu năm trong vườn độ mãn khai, chỉ cần cơn gió tản qua khiến những cánh hoa mỏng manh rơi đầy trời, thu hút chú ý của An Thực, khẽ thở dài, xuân đến rồi.

      Lúc Diệp Dao còn ở đây, thường ngồi dưới gốc cây vẽ tranh, An Thực còn nhớ, nằm chân ngủ rất ngon. Hoa đào nở rất đẹp, nhìn giống như tuyết rơi. Diệp Dao cười tươi "Chú nhìn xem, có giống tuyết ?"

      An Thực lúc ấy chỉ mỉm cười, cùng nhìn khung cảnh hết đỗi mỹ lệ, híp mắt "Chúng ta gặp nhau vào xuân phân đúng ? Sau này, chỉ cần đến ngày này, chú nhất định phải cùng con ngắm hoa đào nở."

      "Được, chú hứa."

      Nhưng bây giờ, lại chỉ còn An Thực đứng đây, trầm ngâm hồi lâu nhìn cây hoa đào. Lời hứa rốt cuộc cũng thể giữ được, ánh mắt đen huyền ngập tràn bi ai....

      ... ...

      có bằng chứng chứng minh An Thực là người giết hai thanh niên kia, sở cảnh sát đành phải thay đổi hướng và điều tra lại. Nhưng họ vẫn cho rằng việc này có liên quan đến An Thực. Chỉ cần có bằng chứng bắt được . Nếu cảnh sát có thể loại được người có tiếng tăm lớn như An Thực đất Trung Hoa này bớt loạn hơn.

      Diệp Dao tuần tra, xem xét xung quanh, nạn nhân bị vứt xác ở góc sông Hoàng Phố, nên kiểm tra ở đó. Đột nhiên, tiếng kèn xe hơi vang lên, Diệp Dao quay lại, cặp mắt ghét bỏ muốn nhìn người đàn ông trong xe. An Thực nghiêng đầu ra ngoài, cất tiếng "Tôi mời em ăn cơm."

      Diệp Dao quan tâm, chân bước đều bỏ . An Thực nhấn ga chạy theo "Có cần tôi bế em vào xe ?"

      vẫn để ý, dừng xe, bước xuống chặn trước mặt , đôi mắt vui, Diệp Dao bình thản nhìn thẳng , có ý muốn chuyện, An Thực nắm tay kéo , mày liễu nhíu lại, cố gắng thoát tay "Chú điên sao? Bỏ ra."

      Gần đó vang lên tiếng hét "Ăn cướp, giúp tôi, làm ơn bắt cậu ta lại."

      Diệp Dao nhìn tên cướp chạy lướt qua, tay vung mạnh, hất An Thực ra, chạy theo. ngạc nhiên, thấy mặc cảnh phục, chân mang giày đế cao chạy rất nhanh. Miệng rủa thầm câu "Thằng khốn, làm gián đoạn việc của ông." Sau đó cũng đuổi theo.

      Diệp Dao hét lên "Đứng lại." nhưng tên cướp nghe, đường bỏ chạy còn đẩy ngã mấy người. Đột nhiên đứng lại, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thấy An Thực dùng cước đánh ngã tên cướp xuống đất. nhíu mày chạy đến còng tay ta, giờ biết: Trong cuộc rượt đuổi, câu vô dụng nhất chính là "đứng lại".

      Giao cho đồn cảnh sát gần đó, trả túi sách cho người phụ nữ kia. An Thực điềm nhiên "Tôi giúp em bắt cướp, nên trả công tôi bằng bữa trưa."

      Diệp Dao nhếch môi cười lạnh "Tôi có nhờ chú sao? Lo chuyện bao đồng."

      " bữa trưa đối với em khó thế sao?"

      "Tôi chính là muốn ăn với chú."

      Diệp Dao quay mặt bỏ , lại bị An Thực kéo ngược, dường như bản tính của cho phép người khác từ chối, nâng lên quăng vào xe. Diệp Dao tức đến đỏ mặt, giơ chân đạp , liền bị nắm lại, vung tay đánh cũng bị chặn, hừ mũi, vươn tay còn lại, nhưng An Thực cũng rất nhanh né sang bên, cất giọng trầm trầm bất mãn "Tôi chỉ có hai tay, nhưng em có tin tôi giữ chặt tay chân em cách gọn ? Còn ngoan ngoãn ngồi yên?"

      Diệp Dao thể phản kháng, cũng cách nào cự lại, đành im lặng. An Thực rất hài lòng, nhấn ga rời .

      Nhà hàng gần sông Hoàng Phố đông đúc người ra vào, An Thực đưa Diệp Dao vào phòng đặt sẵn, căn phòng này cách xa với bên ngoài ồn ào, từ trong nhìn ra cửa sổ có thể thấy sông Hoàng Phố chảy dài óng ánh nắng chiều. Diệp Dao ngồi xuống, khuôn mặt trắng mịn chán ghét, bất mãn.

      An Thực gọi món xong, đưa mắt nhìn "Cau có như vậy làm gì?"

      còn biết nguyên nhân, Diệp Dao nhịn được trừng mắt nhìn . Phục vụ dọn thức ăn lên bàn, đều là món thích, nhiều năm như vậy, An Thực vẫn nhớ khẩu vị của ?

      An Thực gắp vào chén Diệp Dao miếng thịt, cất giọng "Ăn thử xem."

      ăn thử, tệ. Cứ coi như vì giúp nhanh chóng bắt cướp nên cùng ăn bữa. An Thực nhìn ăn cơm, khóe miệng khẽ giương lên, thong thả dùng bữa. chờ đợi rất lâu mới có thể cùng ngồi ăn cơm chung. Diệp Dao vẫn là hết lòng thương.

      lúc sau điện thoại bất chợt reo lên, Diệp Dao nhận được thông báo ở sở cảnh sát, nên phải về. An Thực nhíu mày, tại sao đời này lại có lắm kẻ phá rối chuyện của như vậy? Diệp Dao dùng khăn tay lau miệng, cất tiếng "Tôi phải về rồi."

      "Dao nhi...."

      Chính là lúc Diệp Dao đưa tay mở cửa, liền bị cánh tay to lớn chặn lại, An Thực đứng ngay sau lưng, khoảng cách rất gần khiến tim đập mạnh. Giọng trầm ấm, đầy nam tính khẽ vang "Có chuyện, tôi nhất định phải với em."

      Diệp Dao cố gắng giữ bình tĩnh "Chú ."

      ".... Tôi nhớ em."

      Câu của khiến đầy kinh ngạc. Ngay từ khi gặp lại, muốn ba chữ ấy, chỉ là, có cơ hội. biết, mình gây cho Diệp Dao tổn thương rất lớn, muốn chấp nhận lần nữa là chuyện rất khó. An Thực tiếp "Năm năm qua, chưa lần tôi ngưng nghĩ về em, ngay cả thở tôi cũng dành để nhớ em. Nếu có thể, tôi ước mình đủ dũng cảm để vứt bỏ mối tình này, nhưng lại thể."

      Diệp Dao trầm mặc, khoảnh khắc ấy, tim rung động mãnh liệt. Cơ thể cách nào di chuyển, từ khoảng cách này, có thể cảm nhận được hơi thở thanh lạnh cùng nhịp tim vội vã của An Thực, nắm chặt vạt áo, nuốt run rẩy vào lòng "Đối với tôi, chú vẫn là kẻ giết người gớm tay. Tôi và chú, sớm là hai thế giới khác nhau..."

      Dứt lời, Diệp Dao đẩy cửa bước . Bàn chân nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. sợ, nếu còn đứng đó, rung động vì lời của An Thực. Mỗi lần xuất , đều làm tâm tư hỗn loạn, cố gắng lắm mới có thể kìm nén. Năm năm qua, biết Diệp Dao lặp lặp lại bao nhiêu lần rằng hận An Thực - là kẻ hại chết ba mẹ . Nhưng vẫn thể chối bỏ việc từng rất An Thực. Nếu ngay từ đầu, sớm , có lẽ.... như bây giờ.

      An Thực trầm mặc đứng sau cánh cửa gỗ, mỗi lần bị cự tuyệt, tim thực rất đau, từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng lúc này. An Thực muốn nhìn lại nụ cười của Diệp Dao lúc tỏa sáng, vì mà hạnh phúc. Bất luận là việc gì, Diệp Dao cũng muốn học, chỉ để trở thành gánh nặng của An Thực. bé đó, dù cố chấp nhưng vẫn khiến người khác thương . Thở hơi, nếu sớm biết kết quả như bây giờ, để biết .

      Bất luận là ai, dù lạnh lùng đến đâu, trái tim có sắc đá thế nào, cũng từng trải qua lần tổn thương trong đời. Có người , tổn thương giống như vết thương ngoài da sớm lành, còn tôi nghĩ, tổn thương, chính là vết sẹo cắm sâu vào tận đáy lòng mãi thể phai nhòa.


      Nhiều người tình là thứ xa xỉ nhất thế gian, nhưng hạnh phúc còn xa xỉ hơn gấp vạn lần.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6.

      Tố Nghi đứng gần sở cảnh sát, khi thấy Diệp Dao trở về vội lên tiếng gọi "Tiểu Dao."

      Diệp Dao nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, có vẻ từng gặp qua nhưng vẫn là nhớ là ai. Tố Nghi mỉm cười "Là chị, Tố Nghi. Còn nhớ ?"

      "Lâu quá gặp." Diệp Dao khẽ cười, lúc còn , Tố Nghi thường xuyên đến "Nguyệt" chơi cùng , có thể bọn họ còn thân như chị em ruột. Mỗi khi có chuyện Diệp Dao đều tìm Tố Nghi. Nhiều năm trôi qua, vẫn giữ nét thanh tú, xinh đẹp dịu dàng như vậy.

      cùng Tố Nghi đến quán nước gần đó, Diệp Dao hỏi "Chị tìm em có chuyện gì sao? Nếu là vì An Thực cần thiết."

      Tố Nghi mấy kinh ngạc, vì từ Diệp Dao là người rất nhạy cảm và tinh tế. Dễ dàng hiểu ý người khác. Tố Nghi dịu dàng cất tiếng "Tiểu Dao, chị chỉ là thay ấy với em vài câu thôi."

      Diệp Dao miễn cưỡng lắng nghe. "Tiểu Dao, khi em bỏ , An Thực như phát điên lên, để tìm em, ấy như lật tung cả trái đất. An Thực rất em. Chuyện năm đó chỉ là vô tình, tâm ấy cũng muốn giấu em."

      Tố Nghi tuy thể nhìn thấu tâm tư người khác nhưng biết tình cảm Diệp Dao dành cho An Thực cũng rất nhiều. Diệp Dao vốn hận đến mức này, chỉ là giận dỗi việc lừa dối . Tố Nghi mỉm cười, vỗ tay Diệp Dao "Nếu có thể tha thứ tha thứ ."

      Diệp Dao trầm tư, biết phải trả lời Tố Nghi thế nào....
      ....

      Dương Cảnh Kiệt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, tay lướt chuột, lông mày lâu lâu chau lại. Thấy vậy, Du Phong cất tiếng " Kiệt, sao lại cau có như vậy? Hử? Quà sinh nhật cho phụ nữ? định tặng ai vậy?"

      Dương Cảnh Kiệt đẩy đầu cậu ra, bất mãn gằn giọng "Nhiều chuyện."

      "Haha, Du Phong, cậu còn biết. Tiểu Dương người ta là muốn chọn quà cho Tiểu Diệp." Lão Từ là cảnh sát lão làng hơn nữa cũng là đội trưởng cất tiếng trêu chọc. Cả đội sớm nhận ra tình cảm Dương Cảnh Kiệt dành cho Diệp Dao, chỉ có mình biết.

      Du Phong gật gù "Phải rồi, tuần sau là sinh nhật chị Diệp. Ai da, cũng nhanh tay đấy."

      Dương Cảnh Kiệt nhíu mày "Liên quan đến cậu à!"

      Bọn họ cười rộ lên, đúng lúc Diệp Dao từ ngoài vào, nhìn thấy , Lão Từ ho khan nhắc nhở, Dương Cảnh Kiệt vội tắt máy tính, thấy biểu bất thường, nhíu mày hỏi "Có chuyện gì à?"

      "Chị Diệp, tuần sau chị rãnh ?" Tâm Liên vui vẻ .

      "Tuần sau? Tôi rãnh."

      "Vậy tốt, tuần sau chị nhất định phải với tụi em." xong liền quay sang nháy mắt với Dương Cảnh Kiệt. Người khô khan lại có kinh nghiệm như cũng nên giúp tay, mau mau tác thành cho bọn họ.

      Diệp Dao cũng suy nghĩ nhiều, chắc đồng nghiệp rủ ăn uống cho khuây khỏa.

      .....

      Bang "Nguyệt" có vụ làm ăn lớn với lão đại ở Bắc Kinh, bọn họ trao đổi hàng hóa rất cẩn thận. Đối phương họ Cao. Đây là lần thứ hai họ hợp tác làm ăn với nhau. Gã nhận hàng, khóe miệng giương lên "Rất tốt, nhanh như vậy xong. Phải rồi, tôi nghe , gần đây cảnh sát phá vài vụ làm ăn trong xã hội đen đúng ?"

      Ánh mắt thâm trầm của An Thực lướt lượt, cất giọng trả lời "Phải. Ông lo à?"

      Gã cười phá lên, lắc đầu "Tôi chỉ thắc mắc thôi, từ trước đến nay tôi thích cảnh sát rồi, hơn nữa, nghe còn là phụ nữ, nên tôi rất tò mò."

      " cần thiết. Việc này cứ để tôi."

      "Cậu có hứng thú?"

      "Phải, vì tôi và bọn họ có ân oán từ trước. Tôi mong ông nhúng tay vào."

      "Hừm.... được. Nếu cần gì cứ gọi tôi." Gã đứng dậy, mỉm cười chào rồi bỏ về.

      Đợi gã khỏi, Phong Duật Nam cất tiếng "Xem ra bọn họ điều tra được là Tiểu Dao rồi."

      An Thực trầm tư, nếu gã họ Cao kia biết là Diệp Dao làm người trong xã hội đen ít nhiều cũng biết. nhất định để tổn thương thêm lần nào nữa. Dù cho có lên tiếng bọn họ cũng ngầm hành động. Nếu bọn chúng biết mối quan hệ của càng thêm phức tạp. Cần phải khiến từ bỏ ngành cảnh sát, quay về biệt thự "Nguyệt", chỉ như vậy mới an toàn. "Trác Sâm, cậu cho vài em ngầm bảo vệ Dao nhi, nhớ đừng để ấy phát . Nếu có chuyện gì nghiêm trọng đừng ra mặt."

      Trác Sâm gật đầu nhận lệnh, Lăng Nghị ngồi bên cạnh cất tiếng mỉa mai, người trong thế giới ngầm đều né tránh cảnh sát vì muốn phiền phức, bây giờ lại bảo vệ họ "Haha, xã hội đen mà bảo vệ cảnh sát. Nực cười."

      An Thực trừng mắt "Đừng để khi cậu chết tôi đến thắp nhang."

      Lăng Nghị cứng họng, buông ra câu chửi thề, sau đó đứng dậy về. Sao đời này lại có người luôn nghiêm túc như An Thực? nhàm chán.

      ****

      Diệp Dao siêu thị mua đồ ăn, lần trước đống mì gói và thực phẩm ăn liền đều bị An Thực ném , bây giờ phải mua lại. Vô tình gặp Tố Nghi, mỉm cười chào, Tố Nghi vui vẻ "Em cũng mua đồ để nấu bữa tối sao?"

      Diệp Dao gật đầu, tiếp "Hay em sang nhà chị ăn cơm nhé. Hôm nay Duật Nam có nhà."

      Diệp Dao trầm tư, như vậy tiện cho lắm. Tố Nghi thấy im lặng, liền cất tiếng "Chị cũng chỉ ăn mình, sao hả? Em chê cơm chị nấu sang nhà chị nhé."

      "Vâng." Diệp Dao hết cách đành gật đầu đồng ý. Tuy quen ăn mình nhưng cũng nỡ từ chối Tố Nghi.

      Tố Nghi cười tươi, nụ cười của như ánh mặt trời chói lọi "Vậy chúng ta cùng mua thức ăn."

      Ngôi nhà của Tố Nghi và Phong Duật Nam tuy phải rộng lớn như biệt thự "Nguyệt" nhưng cũng gọi là , có thể xem là đầy đủ tiện nghi. Tố Nghi đưa Diệp Dao vào phòng bếp, cùng chuẩn bị bữa tối. Diệp Dao nhìn xung quanh, từ đầu đến cuối luôn giữ trạng thái trầm mặc.

      nhớ lại năm mười lăm tuổi, vì An Thực nhờ đầu bếp Thẩm dạy nấu ăn, kết quả làm bản thân bị thương nên bị An Thực cấm được vào bếp. Sau này, khi sống ở Đài Loan, tự thân vận động, học từ sách dạy nấu ăn mà chăm sóc bản thân. Tố Nghi thấy đứng im, liền cất tiếng "Tiểu Dao, em ngồi ở bàn chờ nhé."

      Diệp Dao giật mình bừng tỉnh, lắc đầu " cần đâu, em cũng biết nấu để em giúp chị."

      "Vậy sao, được, nhớ cẩn thận."

      giúp Tố Nghi rửa rau, nấu nướng chút. Hai người cùng ngồi ăn cơm chung. Diệp Dao quen với việc ăn cơm cùng người khác nên có chút mất tự nhiên. Tố Nghi nhìn , trong lòng thầm thở dài, Diệp Dao rốt cuộc còn là bé hay cười như trước. Đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh chứa đầy ưu phiền. Khiến biết phải làm thế nào.

      Diệp Dao ăn xong, giúp Tố Nghi rửa chén, bên ngoài chợt có tiếng mở cửa, Tố Nghi nhíu mày ra ngoài nhìn, ngờ Phong Duật Nam đột nhiên về sớm, hơn nữa còn có Lăng Nghị và An Thực.

      Lăng Nghị cười tươi "Chào em dâu."

      Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của , Phong Duật Nam bật cười "Sao vậy?"

      "Tại sao lại về sớm như vậy? phải hôm nay bận?"

      "Để em ở nhà mình an tâm. Phải rồi, nhà có khách sao?" Lúc nãy nghe có tiếng chuyện.

      Tố Nghi định trả lời Diệp Dao ở trong bếp ra khiến bọn họ sững người. An Thực nhìn thấy , sắc mặt liền thay đổi, dịu dàng hẳn . Diệp Dao lạnh nhạt "Chị Tố Nghi, em về đây." Sau đó cầm lấy túi xách bỏ . An Thực liền chạy theo.

      "Để tôi đưa em về."

      Diệp Dao lạnh lùng đáp " cần."

      "Em muốn tự hay để tôi bế?"

      Diệp Dao quay lại nhíu mày, từ khi nào lại thích bắt ép như thế. mặc kệ, chân bước đều. An Thực nhanh chóng dùng tay muốn bế , liền bị Diệp Dao gạc ra, dùng chân vào người .

      An Thực gằn giọng "Em muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao?" này, dám nhắm ngay hạ bộ mà ra tay, nếu phải nhanh trí, sớm bị hạ gục rồi. Mỗi lần gặp, nếu phải đánh mắng người vô cớ.

      Diệp Dao nhướn mày, nhàn hạ đáp "May cho chú là trúng."

      "Nếu em dám làm vậy, tôi đảm bảo, cả đời còn lại em cũng sinh được con."

      "Vô sỉ." Diệp Dao vung tay đánh , An Thực né sang bên, càng đánh thêm. cau có giữ chặt tay "Tôi còn chưa xong, em đánh cái gì?"

      "Buông ra." dám những câu vô lại với . Còn ở đó lớn giọng.

      An Thực khẽ thở dài "Ý tôi là em thể có con với người khác..." Ngưng lại chút, khóe môi nhếch lên "...nhưng với tôi được."

      "Chú....!!!!" Diệp Dao bị chọc tức, hất ra, dùng hết lực đấm thẳng vào bụng An Thực. nhíu mày ôm bụng. Đánh trúng rồi, rất thỏa mãn, nhanh chóng bỏ .

      An Thực nhìn theo, thở dài tiếng. Người như , lần đầu tiên bị phụ nữ đánh, hơn nữa còn là bé hai mươi mấy tuổi.

      Diẹp Dao vừa vừa lẩm bẩm, An Thực khốn khiếp, đúng là tên bỉ ổi vô liêm sỉ, nhưng trong tâm chợt dâng lên cảm xúc ngọt ngào.... Diệp Dao nhíu mày, đây là loại cảm xúc gì.

      dừng lại, trầm tư bất động tại chỗ. Diệp Dao đối với An Thực rốt cuộc là hay hận. Chính bản thân cũng chưa hiểu , chỉ có điều... muốn tiếp xúc với loại người như An Thực.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7


      Trong phòng họp, khí có chút căng thẳng, Diệp Dao cùng đồng nghiệp im lặng lắng nghe " tại, tôi vừa nhận được tin có cuộc mua bán ma túy xảy ra. Người đưa tin cung cấp thông tin, vào bảy giờ tối nay tại thành phố Phổ Đà bang Bắc Đoàn giao dịch. Sở trưởng có lệnh, đội chúng ta thực nhiệm vụ."

      "Chắc chắn là thông tin chính xác?" Dương Cảnh Kiệt cất tiếng. Bọn họ thể biết được đây có phải là tin hay là cái bẫy. Diệp Dao cũng từng bị lừa lần. Việc này rất nguy hiểm và quan trọng nên thể sơ suất.

      Lão Từ gật đầu "Đây là tin chính xác. Mọi người hãy nghe sắp xếp. Cảnh Kiệt, cậu phụ trách chỉ huy đội B, gồm Du Phong, Tâm Liên và Diệp Dao, nấp trong tối, để tiếp ứng cho đội của tôi. Nếu đây là cái bẫy, các cậu phải gọi viện trợ đừng hành động lỗ mãng. Bang Bắc Đoàn là bang phái lớn mạnh, chỉ có bao nhiêu đây người vốn thể chống lại trăm tên. Mọi hiểu rồi chứ."

      "." Cả đội đồng thanh nhận lệnh. Diệp Dao trầm tư, thông tin giao dịch quan trọng như vậy sao lại dễ dàng để lộ? bang phái lớn mạnh thể làm việc sơ suất. Giống như An Thực, lập kế hoạch nhằm bắt . Diệp Dao cất giọng "Chú Từ, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn."

      Lão Từ nhìn , chắc chắn cất tiếng “Tiểu Diệp, cháu yên tâm, người chỉ điểm là do chú chọn, chú cũng xem xét kỹ lưỡng rồi. có vấn đề gì đâu.”

      Diêp Dao gật đầu, Lão Từ vỗ vai , sau đó bỏ . quay lại bàn làm việc, Dương Cảnh Kiệt khẽ cười “Tiểu Dao, em nên tin tưởng tài phán đoán của đội trưởng.”

      “Tất nhiên là em tin tưởng, chỉ là…” im lặng tiếp, chỉ là lần này hình như đội trưởng làm việc hơi hấp tấp. Trong tâm dường như có linh cảm hay.

      ---

      “An ca, em nghĩ đây là tin giả.” – Trác Sâm cất tiếng, tin bang Bắc Đoàn giao dịch trong đêm nay, ít nhiều bị lộ ra ngoài. Mặc dù nhìn bên ngoài thế giới ngầm dường như rất sóng yên biển lặng, nhưng bên trong rất phức tạp. Có số người lên kế hoạch đối phó với An Thực và Diệp Dao, vì là người từng phá phi vụ làm ăn của bọn họ, tổn thất rất lớn, mối thù này trả bọn họ còn mặt mũi để làm ăn?? Còn An Thực, bọn chúng nghi ngờ qua lại với cảnh sát.

      Phong Duật Nam gật đầu “ lý nào tin tức lại dễ dàng lọt ra ngoài như vậy, chỉ khi muốn bẫy ai đó.” Người trong hắc đạo, mỗi khi làm việc đều rất thận trọng, vì mỗi phi vụ số tiền lên đến hơn trăm triệu, bọn họ tuyệt nhiên phải tính toán kỹ lưỡng.

      An Thực phun ra làn khói trăng, ánh mắt lạnh lẽo u “Lúc mấy giờ?”

      “Bảy giờ tối nay.”

      “Chung Nguyễn, cậu dẫn theo vài em tập kích ở đó, chỉ khi là bẫy hãy trà trộn vào đám cảnh sát. Nhớ kỹ, đừng để bị phát và bảo vệ Dao nhi. A Đông, Trác Sâm người của cậu chặn Bắc Đoàn, cho bọn chúng có cơ hội hỗ trợ nhau.” An Thực điềm đạm phân phó.

      Lăng Nghị ngồi bên cạnh, buông tạp chí xuống, cất tiếng “Cậu định đến đó?”

      “Tất nhiên là đến.” Nếu đến, Diệp Dao thể an toàn.

      “Để tôi và Duật Nam cùng cậu.” Lăng Nghị nhún vai, tiếp tục đọc tạp chí. Xem ra, lời cảnh cáo của An Thực dường như có tác dụng. tuyên bố, ai được động đến Diệp Dao, với danh nghĩa là có ân oán cần giải quyết, vậy mà vẫn có người tự ý làm việc. Xã hội đen có bao nhiêu bang phái, có mấy trăm người, mình An Thực vốn thể quản hết.

      …..

      Diệp Dao chuẩn bị mọi thứ xong, như kế hoạch cùng đội của mình nấp gần đó, hơn nữa còn quan sát xung quanh rất kỹ, Dương Cảnh Kiệt đưa cho thêm súng và hộp đạn “Tiểu Dao, cẩn thận.”

      “Ừm.”

      “Chị Diệp, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chúng ta cùng uống rượu, ăn mừng.” Giọng của Tâm Liên vang lên trong tai nghe. Diệp Dao khẽ cười đồng ý “Được. Quyết định như vậy”

      Bên phía đối diện, đội A do Lão Từ chỉ huy, chờ đợi cuộc giao dịch diễn ra. Địa điểm là khu nhà hoang, Đoàn Khiệm Luân tay đút túi quần, dáng người cao lớn, ánh mắt tinh nhạy nhìn phía xa. Điếu thuốc tay sắp tàn, khi người lạ mặt xuất , khóe môi giương lên, quăng điếu thuốc xuống đất. Cất tiếng “Đây là hàng ông cần.” Phẩy tay cho người phía sau đưa chiếc vali đen, người lạ mặt mở ra, tay cầm gói bột trắng, gật đầu vui vẻ “Tốt, tiền của cậu.”

      Lão Từ đứng gần đó, cất tiếng ra lệnh qua tai nghe “Đội A, hành động.”

      Diệp Dao vừa nghe, vội can ngăn "Khoan ..." nhưng kịp.

      “Tất cả giơ tay lên.” - Giọng ông hô to, mũi súng chĩa thẳng về phía Đoàn Khiệm Luân.

      bình thản nhìn đám người cảnh sát, khóe môi cao ngạo nhếch lên, người đàn ông kia cầm vali nhíu mày, Đoàn Khiệm Luân cất giọng "Các người làm gì vậy?"

      "Đoàn Khiệm Luân, chúng tôi bắt vì tôi buôn bán ma túy trái phép."

      "Haha.... biết đùa, ông kiểm tra xem đây là gì?" Đoàn Khiệm Luân cầm gói bột trắng quăng về phía ông.

      Lão Từ cầm lấy mở ra xem, bên trong là bột nở bình thường, ông kinh ngạc, ngước nhìn . Đoàn Khiệm Lâm vui vẻ "Chúng tôi mua bán bột nở để làm bánh cũng cần cho phép của cảnh sát sao?"

      "Ngụy biện, đừng tưởng chúng tôi biết việc làm của các người. Đồ Dung, bắt họ lại."

      Đồ Dung cùng vài em lấy còng ở sau lưng ra, tiến đến phía đám người Bắc Đoàn. Đoàn Khiệm Luận vẫn giữ trạng thái vui vẻ đến bình thản. Nụ cười của chứa đầy hàm ý. Lão Từ khó hiểu, lý nào lại có chuyện này, đúng như Diệp Dao , tất cả chỉ là cái bẫy, hay.... trong sở cảnh sát có nội gián??

      Diệp Dao bước ra, đứng trước mặt Lão Từ, quả nhiên đoán sai "Chú Từ, thôi."

      Nhưng, nếu là bẫy, tại sao bọn họ lại dễ dàng để cảnh sát bắt? Đoàn Khiệm Luân phát ra xuất của Diệp Dao, liền cất tiếng " là cảnh sát Diệp?"

      Diệp Dao quay sang, ánh mắt sắc bén lướt ngang người . Trong đầu lóe lên tia nghi hoặc, chẳng lẽ...

      "Tiểu Dao, chú Từ, cẩn thận." Tiếng súng đột nhiên vang lên, Dương Cảnh Kiệt nhanh mắt phát , liền lao tới, kéo Diệp Dao và Lão Từ nằm xuống đất.

      *Rầm...

      Tiếng động mạnh phút chốc phát ra, màn khói trắng bay ngút trời trước kinh ngạc của cảnh sát. Đoàn Khiệm Luân mỉm cười "Quả tìm hơi khó đấy. Cảnh sát Diệp."

      Đàn em bên cạnh dùng súng bắn vào ổ khóa còng tay, chiếc còng bằng sắt gãy thành hai mảnh rơi xuống đất, xoay cổ tay vòng, nghiêng đầu nhíu mày nhìn Diệp Dao, dáng vẻ quật cường và lạnh lùng này tệ, cái phẩy tay, từ xa liền xuất đám người, tay đầy đủ vũ khí.

      híp mắt cười tươi "Mục tiêu là ta, còn lại, giết sạch."

      Dương Cảnh Kiệt kinh ngạc, bọn chúng muốn bắt Diệp Dao? Mọi người nhanh chóng xông lên, tuy số người hai bên chênh lệch khá lớn nhưng trong tình hình này, bọn họ có cơ hội gọi chi viện.

      Đoàn Khiệm Luân đứng thong thả nhìn Diệp Dao đánh bại mấy tên đàn em của mắt đầy hứng thú. ngờ có thân hình nhắn như vậy nhưng thân thủ rất nhanh nhẹn. Quyền cước đưa ra vừa mạnh vừa dứt khoát. tồi...

      "Lên ." Từ phía xa, giọng trầm thấp cất lên. Lập tức xông ra.

      Cảnh sát ngạc nhiên, cứ nghĩ là kẻ thù, nhưng ngờ đám người lạ mặt này lại giúp cảnh sát.

      Đoàn Khiệm Luân nhíu mày, bọn người lo chuyện bao đồng này là ai, dám cản trở việc của . đanh mặt, xem ra, đích thân phải ra tay .

      Đoàn Khiệm Lâm xuyên qua đám người hỗn loạn, phút chốc đến chỗ Diệp Dao. Vung ra quyền.

      Diệp Dao giật mình, kịp tránh. Cũng may, Dương Cảnh Kiệt thay đỡ, đồng thời "tặng" vài cú đấm."Em sao chứ?"

      Diệp Dao lắc đầu " sao."

      Sau đó đối phó với Đoàn Khiệm Luân. tặc lưỡi, mình có thể đánh lại Dương Cảnh Kiệt và Diệp Dao. Sức và võ của hơn nên rất nhanh Dương Cảnh Kiệt bị hạ. Thừa dịp có kẽ hở, rút súng bên hông định bắn , Diệp Dao liền dùng chân đá văng cây súng.

      Đoàn Khiệm Luân cau có, nhân nhượng, trực tiếp hạ quyền, liên tiếp dùng lực rất mạnh. Diệp Dao dù có giỏi đến đâu cũng thể chịu đựng được lâu.

      Dương Cảnh Kiệt muốn giúp nhưng bị tên chặn lại.

      *Đoàng....

      Diệp Dao nhíu mày, vai bị trúng đạn. Chết tiệt! Diệp Dao chửi thầm câu, đúng là bọn khốn khiếp. đưa tay tiếp tục đỡ chiêu thức của Đoàn Khiệm Luân

      Nhận ra dần mất sức, khóe môi nâng lên nụ cười mỉa mai "Tôi rất thưởng thức người như , chỉ tiếc, là cảnh sát, tôi là người hắc bang."

      Đoàn Khiệm Lâm rút dao, từ cao chém xuống. Diệp Dao tránh sang bên, tiếp tục vung tay. Đám hỗn loạn rất đông, cảnh sát có thể dễ dàng phân biệt nhưng biết ai là người mình ai là kẻ địch. Diệp Dao chịu được nữa. Vết thương ngày càng chảy nhiều máu. thể đỡ được cú đánh cuối cùng.

      "Chị Diệp."

      "Tiểu Dao."

      Đám cảnh sát kinh ngạc, giật mình hét lớn. Diệp Dao ổn, nhưng bọn họ thể kịp thời cứu .

      Phút chốc, Diệp Dao thấy cả cơ thể hẫng, cánh tay chắc khỏe kiên định giữ chặt hông . Người đó, có mùi hương rất dịu , lại quen thuộc.

      "Bảo người của dừng lại." Giọng trầm trầm vang lên, Diệp Dao biết người này, dù xung quanh ồn ào đến đâu, vẫn nhận ra được. Chỉ tiếc, sớm chìm trong vô thức.

      Đoàn Khiệm Luân nhìn lưỡi dao lạnh buốt trước yết hầu, cao giọng "Tất cả dừng tay!!"

      Lập tức, người của bang Bắc Đoàn đều dừng tay, người kia lại "Rút."

      "Được, giải tán hết. Đưa em bị thương trở về." ra lệnh, đàn em buộc phải nghe theo. Cảnh sát đứng bất động, phần ba bị thương, thêm vài người chết. Thiệt hại của bọn họ .

      Đoàn Khiệm Luân nhướn mày "Được rồi chứ?"

      Người lạ mặt quăng con dao sắc nhọn xuống đất, đưa Diệp Dao . Dương Cảnh Kiệt vội ngăn lại.

      cái nhíu mày, cất tiếng "Vô dụng." Sau đó bình thản lướt qua , đàn em của cũng bỏ . Đoàn Khiệm Luân trong lòng ngừng khó chịu, kẻ che mặt đó là ai, thân thủ nhanh như chớp, nếu phải ta xuất đóa hoa xinh đẹp kia bại dưới tay . Hơn nữa, đám người giúp đỡ cảnh sát, chắc chắn là người của .

      Dương Cảnh Kiệt trầm mặc, dường như từng gặp qua người đó. Hai chữ "Vô dụng" dù phát ra nhàng như nhưng chất đầy mỉa mai, tức giận.... rất muốn biết muốn đưa Diệp Dao đâu, nhưng bị bọn người kia chặn lại.

      cứu Diệp Dao, nên có lẽ được an toàn...

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8

      Khi Diệp Dao tỉnh dậy là sáng hôm sau, sau lớp sương mờ là căn phòng to rộng, Diệp Dao gượng người ngồi dậy, nhìn xung quanh lượt, nơi đây... là biệt thự "Nguyệt". Đồ của thay, vết thương cũng được băng bó cẩn thận. Người cứu hôm qua.... là Thực

      Diệp Dao bước xuống giường, có thói quen mang dép trong nhà nên chân trần. Đứng giữa căn phòng rộng, Diệp Dao thẫn thờ trầm tư. năm năm chưa từng quay lại đây. Đồ đạc vẫn giữ nguyên vị trí, lại còn sạch , là An Thực sai người dọn dẹp và giữ gìn phòng của ??

      Nhìn tủ đồ màu hồng phấn cao to, Diệp Dao vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi đến biệt thự, nỗi ám ảnh vì chuyện của ba mẹ khiến mỗi đêm thể an giấc. Thường xuyên gặp ác mộng, khi đó vô thức chạy trốn vào trong tủ, rồi ngủ quên bên trong. Bất cứ là chuyện gì, Diệp Dao đều chạy vào trong tủ trốn.

      Khi An Thực biết, khuôn mặt lạnh như băng của ngước nhìn , lạnh nhạt "Là người nên quá yếu đuối, muốn sinh tồn phải mạnh mẽ."

      Vì vậy, mỗi khi nhớ ba mẹ, ngồi trong tủ mà khóc. Vì sợ An Thực biết mà nổi giận. Nhưng rốt cuộc vẫn bị phát , cứ tưởng bị trách, ngờ An Thực chỉ dịu dàng vỗ đầu "Nếu sau này buồn, đừng trốn trong bóng tối khóc mình, hãy tìm chú, chú an ủi con."

      đối với thế giới tuyệt tình tàn nhẫn, chỉ với là hết đỗi dịu dàng.

      Chỉ cần cần, xuất . Im lặng và lắng nghe . Dù bất cứ chuyện gì, chỉ cần có thể vui vẻ trở lại, đều toàn tâm toàn ý thực .

      Tim Diệp Dao đập mạnh, nhớ đến cảnh tối hôm qua.

      Đám người đột nhiên xuất tối qua, chắc chắn là người của "Nguyệt". vì sao lại làm nhiều việc vì như vậy? Nếu để các bang phái khác biết, chẳng phải gặp bất lợi??

      "Dậy rồi sao?" Cửa phòng mở ra, Diệp Dao quay lại, mắt nhìn đứng dựa vào cửa.

      Diệp Dao im lặng trả lời, trầm mặc nhìn . Giống như suy tư điều gì đó.

      An Thực cất tiếng "Xuống ăn sáng." sau đó quay lưng . muốn im lặng, tuyệt đối bắt trả lời.

      Diệp Dao chậm trãi theo. Ngồi xuống bàn ăn, có chút ngạc nhiên. Là vẫn giữ thói quen hay do nên mới vậy? Bữa sáng là há cảo, sủi cảo và cháo cá và nước ép. Bữa sáng này, vốn dĩ trước kia là do đề nghị, vì hầu như rất ít ăn sáng.

      An Thực thấy trầm ngâm nhìn thức ăn, liền "Đồ ăn là để ăn phải để ngắm." lúc sau lại hỏi " đỡ hơn chưa?"

      Diệp Dao nhàn nhạt trả lời "Rồi...."

      "Ừ." gật đầu, gì thêm.

      muốn ở lại đây nên sau khi ăn sáng xong liền về, An Thực cũng cản. Đứng trước cửa nhìn theo bóng lưng . Diệp Dao vừa vừa thấy khó chịu trong người. Gần đến cổng liền quay đầu, đứng trước mặt , kiên định "Tôi nợ chú mạng, sau này nhất định trả. Còn nữa, cảm ơn."

      Khóe môi An Thực cong lên, ôn nhu nhìn Diệp Dao "Em như vậy, sợ tôi đổi ý giữ em lại sao?"

      "Chú thể."

      "Chỉ cần tôi muốn, việc gì cũng có thể."

      Diệp Dao trả lời, quay lưng bỏ về. Khi ngang qua cây hoa đào lâu năm, khóe mắt lên tia ngọt ngào kỳ lạ.

      Khuôn mặt An Thực phút chốc trở nên băng lạnh, cất tiếng "Chuẩn bị xe, theo tôi đến Bắc Đoàn."

      "Vâng." Người kia gật đầu nhận lệnh.

      ......

      Đoàn Khiệm Luân ngồi đối diện, khuôn mặt góc cạnh luôn duy trì nụ cười thích thú, nham hiểm. Sáng sớm, Bắc Đoàn có khách quý.

      An Thực vòng vo, trực tiếp thẳng vào vấn đề " xem lời của tôi như gió thoảng bên tai? Cảnh sát Diệp, dám động đến?"

      Đoàn Khiệm Luân nghiêng đầu "An ca, vậy là sao? Tôi chỉ giúp tay." Còn dám là kẻ thù có ân oán cần giải quyết, nhìn cũng biết An Thực và Diệp Dao có quan hệ với nhau.

      An Thực nhíu mày, cất giọng lạnh nhạt, chỉ cần nghe cũng biết vui "Đoàn Khiệm Lâm, từ khi nào cậu thích lo chuyện bao đồng như vậy?"

      "Được được, cần phải tức giận thế chứ? Chỉ là viên "kẹo đồng", có gì to tát?"

      *đoàng...

      Đoàn Khiệm Lâm trợn tròn mắt, vừa dứt lời, viên đạn từ súng của An Thực là cắm sâu vào vai, máu đỏ ướt đẫm. Đàn em của chỉ vội gọi hai chữ "đại ca" chứ dám manh động. An Thực cất súng vào áo, hắc khí ngày dày dặc, xọa người khiếp sợ, đôi mắt đen láy u "Trả công cho cậu."

      Sau đó quay lưng bỏ . Đoàn Khiệm Luân nghiến răng, khóe môi hời hợt nhếch lên "An Thực, cứ vui vẻ hết mấy ngày này ." nhìn vai mình, thở ra hơi.

      ....

      "Lão đại, làm vậy chẳng khác nào để bọn họ biết bảo vệ cảnh sát Diệp?" - Trác Sâm vừa lái xe, vừa . Cậu hiểu, An Thực là người muốn ngấm ngầm bảo vệ , chính là muốn người trong xã hội đen biết Diệp Dao là bé năm đó. Bây giờ "trả" Đoàn Khiệm Luân viên đạn, giống như muốn cảnh cáo bọn họ được chạm vào .

      An Thực cất tiếng, đáy mắt đầy tâm tư "Tôi chính là để bọn họ biết." Đến nước này, cần phải che giấu nữa. Nhất định phải bắt Diệp Dao quay về "Nguyệt", chỉ có ở đó, mới được an toàn.

      từng , bắt ép làm bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ, thể để tự do tự tại thêm phút giây nào.

      ... ...

      Diệp Dao vừa về đến nhà mới phát điện thoại có bên cạnh, chắc phải để quên ở "Nguyệt" rồi chứ? Trong đó rất nhiều thứ quan trọng, lại muốn quay về. Diệp Dao cảm thán thôi, phải rồi, có thể nhờ Tố Nghi. Nghĩ đến đây, tâm tư đỡ hơn hẳn, chỉ là, tài sản của chỉ có cái điện thoại vết thương đỡ hơn rồi nhưng vẫn chưa cử động mạnh. đành mặt dày đến sở cảnh sát mượn vậy.

      Dương Cảnh Kiệt cùng mọi người từ tối hôm qua rất rối loạn, phần do lực lượng bị thương, bị chết gần nửa người , nên sở trưởng vô cùng tức giận, sáng sớm gọi Lão Từ vào phòng hơn hai tiếng, phần còn lại là do Diệp Dao mất tích thấy liên lạc. Người hôm qua cứu còn chưa biết tốt hay xấu... người lo lắng nhất là Dương Cảnh Kiệt. hoài nghi, có khi nào kẻ đó là An Thực?!

      "Chị Diệp?!" Tâm Liên hét lên, bóng dáng Diệp Dao chưa vào đến cửa phát . Vội vàng chạy đến. "Chị sao chứ? Hôm qua người đó đưa chị đâu? Làm em lo quá mất."

      "Chị sao, hỏi gấp như vậy làm gì?" Diệp Dao khẽ cười.

      Dương Cảnh Kiệt nhìn thấy , lòng hẳn "Em ổn chứ?"

      "Ừ, vết thương sâu, tịnh dưỡng vài ngày là được. Chú Từ thế nào?"

      Dương Cảnh Kiệt lắc đầu, Diệp Dao hiểu , hành động lần này thất bại chắc chắn sở trưởng rất tức giận. Lão Từ mở cửa vào, mọi người đều lo lắng nhìn ông. Ông khẽ thở dài "Chỉ bị trách vài câu thôi. Tiểu Diệp, cháu bị thương nên ở nhà dưỡng thương ."

      Diệp Dao gật đầu "Cháu chỉ đến thông báo cho mọi người đỡ lo thôi."

      "Phải rồi chị Diệp, người hôm qua cứu chị là ai vậy? Còn đám người lạ mặt kia nữa. Ai da.... chị Diệp, chị đào hoa đó. " Tâm Liên cất tiếng trêu chọc. cùng mọi người rất muốn chạy theo nhưng Dương Cảnh Kiệt lại ngăn cản, cần lo. Bọn họ thắc mắc, từ khi Diệp Dao được điều về đây chưa từng qua lại với ai, mối quan hệ cũng rộng. Ngoại trừ người trong sở ra còn ai khác.

      Diệp Dao muốn để mọi người biết đó là người của An Thực, kẻ mà toàn bộ cảnh sát muốn bắt giữ. "Chị cũng biết, người đó sau khi cứu chị liền đưa đến bệnh viện, sau đó bỏ ."

      Du Phong nhíu mày, ngẫm nghĩ " kỳ lạ. Rốt cuộc bọn họ là ai??? Là bạn, hay là kẻ thù?"

      Tim Diệp Dao đập thình thịch, trước giờ chưa từng gạt ai, lần này vì bất đắc dĩ mới làm vậy. Dương Cảnh Kiệt nhìn biểu của Diệp Dao, nếu đoán sai, người đó chắc chắn là An Thực. Nhưng, chẳng phải là kẻ thù? Xem ra, trong chuyện này còn rất nhiều khuất mắc.

      "Được rồi, được rồi, đừng suy nghĩ nữa, quay lại làm việc . Cảnh Kiệt, cháu lấy xe đưa Tiểu Diệp về ." Lão Từ cất tiếng. Tuy ông cũng muốn biết người đó là ai, nhưng dù sao, bọn họ cũng có ý xấu, còn che mặt, xem như muốn để lộ thân phận, nên cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng.

      Diệp Dao vội lắc đầu " cần, cháu xe bus là được. Phải rồi, Cảnh Kiệt, cho em mượn điện thoại, điện thoại của em rơi đâu mất rồi."

      "À, đây."

      "Cảm ơn." Diệp Dao mở điện thoại lên, mới phát mình nhớ số của Tố Nghi, ngoài số của ra nhớ thêm số điện thoại của ai. Diệp Dao mím môi, An Thực khốn khiếp, có nhiều tiền như thế, lấy điện thoại của làm gì chứ. Diệp Dao đành cười trừ " cần nữa, cảm ơn . Em về đây."

      "Để đưa em về."

      "Nhưng...."

      "Chị Diệp, chị bị thương, cứ để ấy đưa về." Tâm Liên cười tươi, đẩy vai Dương Cảnh Kiệt.

      Diệp Dao hết cách đành đồng ý cùng lấy xe. Vừa ra đến cửa, liền phát bóng dáng An Thực đứng dựa vào xe chờ . đeo kính râm, che đôi mắt đen láy thâm trầm. An Thực vẫn như mọi khi, khoác bộ trang phục đen, hệt như thần chết.

      An Thực bước đến trước mặt , quan tâm đến diện của Dương Cảnh Kiệt, điềm đạm "Em để quên điện thoại ở nhà tôi."

      Dương Cảnh Kiệt kinh ngạc, quả đoán sai.... Diệp Dao nhíu mày, ở trước mặt Dương Cảnh Kiệt, dám như vậy.

      An Thực cất tiếng tiếp "Thế nào? Có muốn lấy lại ?"

      Diệp Dao quay sang Dương Cảnh Kiệt "Xin lỗi, nhưng em phải với An Thực."

      mỉm cười "Được."

      Diệp Dao ngồi vào xe, Dương Cảnh Kiệt bước đến trước mặt An Thực "Tôi biết có ý đồ gì với Tiểu Dao, nhưng nếu ấy bị thương tổn, tôi bắt phải hối hận."

      Khóe môi An Thực hời hợt nhếch lên "Tuy trong sở cảnh sát cậu có thể bảo vệ Dao nhi, nhưng ra ngoài, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ ấy an toàn."

      Dương Cảnh Kiệt ngạc nhiên, câu của An Thực có ý gì? lẽ, nội bộ cảnh sát có vấn đề?? Nhưng, chuyện của cảnh sát sao dễ dàng để người ngoài biết được, Dương Cảnh Kiệt trong tâm vô cùng khó hiểu.

      .....

      Diệp Dao ngồi trong xe, vẻ mặt lạnh lùng như băng, điềm đạm cất tiếng "Đưa điện thoại cho tôi."

      An Thực ngồi bên cạnh lái xe, hứng thú trả lời, Diệp Dao liền gằn giọng "Rốt cuộc chú muốn giở trò gì? Đưa người đến giúp cảnh sát, còn cứu tôi? Chú mưu chuyện gì? Dù chú có làm bao nhiêu việc tôi cũng tha thứ."

      An Thực đưa mắt nhìn , bình thản "Em là người biết nhất."

      "Tôi biết gì hết. Chú muốn đưa tôi đâu?"

      " ăn trưa."

      An Thực lái xe đến quán ăn cũ, Diệp Dao bất đắc dĩ phải vào. Mặt mũi cau có khó chịu. Tại sao cứ phải chung với ???

      An Thực gọi món xong, chống cằm nhìn "Em có thể dẹp bộ mặt đó ?"

      Diệp Dao hứng thú trả lời, quay mặt nhìn ra hướng khác. lại "Nếu thứ hai tuần sau em cùng tôi, tôi trả điện thoại cho em."

      mím môi "Nếu chú khổ sở như vậy, tôi cho chú."

      muốn dây dưa với , dứt lời liền đứng lên. Bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa bị chặn lại, ép sát từ phía sau. Diệp Dao giật mình, tim đập mạnh, bàn tay to rộng của An Thực giữ chặt cánh cửa gỗ, Diệp Dao cách nào mở được. nhíu mày "Chú làm gì vậy? Mau tránh ra?"

      An Thực khẽ thở dài, này, mềm được, cứng rắn cũng xong. phải làm thế nào mới ngoan ngoãn nghe lời? Tâm ý của , hết với Diệp Dao nhưng chút cũng thèm quan tâm. An Thực cất giọng trầm trầm "Dao nhi, tôi phải làm thế nào, em mới hết giận đây? Phải thế nào, em mới chịu theo tôi về nhà?"

      Diệp Dao im lặng chút, vẫn quay đầu "Nơi đó, phải là nhà của tôi."

      "Chỉ cần em đồng ý theo tôi về "Nguyệt", bất luận em muốn gì cũng được." Điều cần bây giờ chính là Diệp Dao phải quay về "Nguyệt" càng sớm càng tốt.

      Diệp Dao tự hỏi, rốt cuộc muốn về "Nguyệt" làm gì? Muốn nhốt, hay muốn hại ? Tâm ý của An Thực, có bao nhiêu phần là ?? "Tôi, muốn quay lại nơi đó. Tôi muốn sống chung với kẻ thù của mình. Chú đừng tốn công. Nhiệm vụ của tôi, là bắt hết những người có liên quan đến vụ án buôn ma túy, hàng quốc cấm của hôm trước. Chú làm vậy, là vì điều gì? Muốn tôi nhân nhượng mà bỏ qua việc này, xin lỗi, nhưng tôi thể."

      Rầm----

      "Tôi phải thế nào em mới chịu nghe lời?!" An Thực gầm lên, cánh tay chắc khỏe nắm chặt hai vai , ép đối diện với . Diệp Dao lần đầu tiên thấy bộ mặt đáng sợ như vậy, hệt như quỹ dữ. An Thực nghiến răng cất tiếng "Diệp Dao, tôi cảnh cáo em, nếu còn nhúng tay vào chuyện này lần nữa, tôi để yên cho em."

      Diệp Dao nhếch môi, ra là vì lý do đó, mỉa mai "Chú làm gì?"

      "Tôi nhốt em vào "Nguyệt", em nghĩ rằng, mình có thể chống lại các bang phái ở Thượng Hải sao? Đừng là Thượng Hải, khắp thế giới đều có xã hội đen, chỉ cần bọn họ liên kết với nhau, đám cảnh sát vô dụng đó có thể làm được gì?" Ánh mắt đục ngầu, sâu thẳm lên tia lửa giận, An Thực dù tức giận đến đâu, cũng nổi giận với , hạ giọng "Dù em có tài giỏi đến đâu, cũng chỉ là phụ nữ, em thể chống lại cả thế giới này."

      Diệp Dao trừng mắt nhìn "Nhưng tôi là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là đem công bằng đến cho xã hội."

      cười khẩy, dáng vẻ quật cường của khiến thực rất khó chịu "Em nghĩ rằng, chỉ cần mặc cảnh phục, tay cầm súng, là có thể bắt được tất cả tội phạm? Cái gọi là công bằng, sớm bị xã hội này chà đạp rồi."

      "Chú, buông tay ra... mau...!!" Diệp Dao thở dốc, còn sức lực đôi co với An Thực, vì , vết thương sau vai bị chảy máu.

      An Thực nhìn thấy vầng trán trắng mịn xuất lớp mờ hôi, sắc mặt ngày càng tệ, mới nhớ đến vết thương của , phát tay hơi ướt, vội buông ra, Diệp Dao ngước nhìn , thở dốc "An Thực, bất luận thế nào, tôi vẫn là cảnh sát, còn chú, là tội phạm. Tôi và chú là hai thế giới khác nhau. Đối với chú, xã hội này tồn tại cái gọi là công bằng. Nhưng đối với tôi ngược lại, công bằng luôn luôn tồn tại."

      "Tôi đưa em về băng lại vết thương." An Thực thở dài, giống ai mà lại cứng đầu như thế.

      Diệp Dao cũng kháng cự, theo . Nhân viên phục vụ đứng nép sang bên, lúc nãy định đem đồ ăn vào nhưng lại nghe tiếng cãi nhau nên dám vào. Xem ra, đồ ăn cần phải dọn lên nữa.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9.

      Diệp Dao nằm giường, mắt nhìn vào khoảng , tâm tư vì lời của An Thực mà hỗn loạn. Dù có hay cũng rung động. Diệp Dao úp mặt xuống gối, giờ hiểu: Càng hận càng , càng thể quên.

      tự dối gạt mình. Diệp Dao khẽ thở dài, bên ngoài có tiếng chuông cửa, lười biếng chải lại tóc cứ thế ra mở cửa. Người đứng trước mặt là Dương Cảnh Kiệt, Tâm Liên và Du Phong. Tâm Liên cười tươi "Chị Diệp, chị đỡ hơn chưa? Vừa tan ca là em đến đây."

      "Cảm ơn mọi người." Diệp Dao mỉm cười.

      Du Phong đặt trái cây cùng thức ăn lên bàn "Toàn bộ là do Kiệt mua đấy, hơn nữa còn đặc biệt chọn những loại trái cây tốt nhất cho chị."

      "Tôi mướn cậu quảng cáo." Dương Cảnh Kiệt cất tiếng. quay sang nhìn Diệp Dao, hai bên gò má hơi phiếm hồng "Em ăn cho nóng."

      "Cảm ơn ."

      "Phải rồi, thứ hai tuần sau chị nhất định phải với tụi em đó. Chú Từ đặt chỗ sẵn rồi." Tâm Liên , bọn họ dự định đãi bữa tiệc cho Diệp Dao vì hôm đó là sinh nhật của .

      Diệp Dao hơi bất ngờ, thứ hai? An Thực cũng hẹn hôm ấy. Trầm tư chút, dù sao cũng muốn dính dáng đến nên gật đầu đồng ý "Được."

      Diệp Dao dường như quên mất, thứ hai, là sinh nhật của mình.

      An Thực ngồi ngoài ban công uống rượu, bầu trời tối đen, say sưa ngắm nhìn sợi dây chuyền tay, cho người sửa lại và cất giữ bên mình suốt năm năm qua. Bởi vì đây là món quà sinh nhật của Diệp Dao, tự tay làm đứt.

      An Thực sâu kín thở dài, của bây giờ luôn muốn né tránh . Ngay cả ngày sinh nhật cũng muốn cùng tổ chức. An Thực từng cho rằng, chỉ cần còn hận nhất định thể quên . Chỉ là... nỗi hận trong quá lớn, thể dùng chân thành mà hóa giải được.

      An Thực khép mí mắt, siết chặt sợi dây trong tay, giọng trầm thấp đầy u phiền "Dao nhi, nếu tôi vì em mà từ bỏ thế giới của mình em, có chấp nhận tình cảm của tôi?"

      .....

      Mấy ngày sau, vết thương Diệp Dao tốt hơn rất nhiều, bắt đầu làm lại. Thu xếp quần áo xong, Diệp Dao xuống dưới, hôm nay Dương Cảnh Kiệt đến đón .

      Chú Từ cùng mọi người trong tổ hôm nay có chút kỳ lạ, cứ nhìn đầy mờ ám. Diệp Dao có hỏi cũng . Sở trưởng từ bên ngoài vào, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, mọi người trong phòng cũng quay về tư thế nghiêm túc. Giọng ông ồn ồn ra lệnh "Đội phòng chống tội phạm nghe đây, tôi vừa nhận được tin, hai ngày nữa bang Bắc Đoàn cùng Đông Triều giao dịch tại khu rừng phía Tây Hồ Nam. Mọi người hãy nhanh chóng cùng em tập kích, mục tiêu phải bắt sống bọn chúng. Tôi cho người chuẩn bị máy bay cùng trực thăng. Bắc Đoàn lần này giao dịch lên đến 400 kg ma túy. Mọi người hãy cẩn thận."

      "." Cả đội nhận lệnh.

      Dứt lời, sở trưởng gật đầu quay . Tâm Liên nằm dài bàn " phải chứ, tận Hồ Nam sao."

      "Đành chịu thôi, được rồi, mọi người lên kế hoạch ."

      Chú Từ lấy bản đồ toàn khu rừng dán lên bảng, xem xét lượt, sở trưởng bọn chúng dựng căn cứ ở đó làm nơi điều chế thuốc và giao dịch. Địa hình trắc trở, nguy hiểm kém. ngờ, bọn chúng dám chọn nơi như vậy để làm việc.

      "Mọi người nghe đây, khu rừng này có bờ vực sâu, địa hình hiểm trở. Khi di chuyện cẩn thận sập bẫy. Bắc Đoàn và Đông Triều dễ đối phó vì vậy chúng ta cần lên kế hoạch đường nước bước thâht kỹ." Dương Cảnh Kiệt cất tiếng. từng điều tra về khu rừng này, nắm được chút. Nhưng tại sao Đoàn Khiệm Luân lại chọn Hồ Nam, việc gì phải đến tận nơi xa xôi đó để giao dịch??

      Diệp Dao nhìn tấm bảng, trầm mặc suy nghĩ, những vụ gần đây đều do Bắc Đoàn gây ra, mục tiêu của là "Nguyệt" nhưng An Thực xem ra làm việc rất cẩn trọng, chút tin tức cũng lộ ra ngoài. Chỉ khi giao dịch hoàn thành, cảnh sát mới được biết. "Chuyện này đơn giản, mọi bang phái làm việc luôn cẩn trọng chỉ có bang Bắc Đoàn là luôn để lộ tin ra ngoài. Có khi nào giống như lần trước, là cái bẫy?"

      Du Phong gật đầu đồng ý "Đúng vậy, chúng ta nên tính toán kỹ."

      Lão Từ đồng ý với Du Phong, việc này đơn giản, hơn nữa còn là vụ rất lớn, Đoàn Khiệm Luân đến tận Hồ Nam, lại chọn địa điểm trong rừng, chắc chắn am hiểu địa hình khu rừng."Được, chúng ta đến đó trước hai ngày để điều tra kỹ. Nắm tình hình trước rồi ra quân."

      "Vâng." Mọi người đều đồng ý, Dương Cảnh Kiệt dự đính, hoàn thành nhiệm vụ xong tổ chức sinh nhật cho Diệp Dao, dù sao, bọn họ còn ba ngày nữa để chuẩn bị.

      Diệp Dao về nhà tu xếp quần áo, mở laptop lên điều tra chút. Trong lòng vẫn nghi hoặc về phi vụ làm ăn của Đoàn Khiệm Luân. Diệp Dao lắc đầu nghỉ thêm....

      ......

      " ấy Hồ Nam?" An Thực hướng mắt về tấm bia, cất giọng hỏi.

      "Vâng, cảnh sát Diệp đến khu rừng phía Tây Hồ Nam để phục kích Bắc Đoàn và Đông Triều." Trác Sâm cẩn trọng trả lời.

      Lăng Nghị đứng bên cạnh, nhếch môi cười "Dạo này Bắc Đòan nhiều phi vụ nhỉ."

      "Em nghe người bên đó , Đoàn Khiệm Luân muốn bắt cảnh sát Diệp." Trác Sâm thu thập tin tức rất chính xác, muốn bắt cũng vì muốn đối phó với An Thực, điều quan trọng chính là lật mặt An Thực trước tổ chức, tố cáo cấu kết với cảnh sát nhiều lần đưa tin. Tất nhiên, đều do Đoàn Khiệm Luân bịa đặt.

      An Thực hứng thú với tin tức này, dù sao cũng là cảnh sát, từng do dạy võ "Tôi muốn xem định giở trò gì."

      "Còn chuyến hàng của chúng ta?" Phong Duật Nam lướt ipad, hứng thú với trò bắn súng, rãnh rỗi cầm ipad đọc tạp chí.

      "Như thường. Đến hẹn giao."

      " đến Hồ Nam sao?" Phong Duật Nam thắc mắc, mỗi khi Diệp Dao làm nhiệm vụ, đều cho người thầm theo dõi, hoặc đích thân .

      " phải bây giờ." Diệp Dao thích gò bó, đến lúc cần thiết mới ra mặt, đối với Diệp Dao vẫn nên "lạt mềm buộc chặt", nhớ đến khuôn mặt vì mà tức giận nhưng lại thể làm được gì, An Thực khẽ cười, tay bóp cò, hai viên đạn nhanh chóng xuyên qua tâm bia, Đoàn Khiệm Luân, xem ra nên giải quyết chuyện này nhanh.

      Lăng Nghị nạp đạn vào súng, cất giọng "Tôi tự hỏi, cậu làm gì nếu Diệp Dao bị bắt."

      "Giết ."

      "An lão đại, tôi cậu đấy. Ngoài mặt quan tâm nhưng chắc chắn rất muốn đến Hồ Nam đúng ?" Lăng Nghị cười khinh bỉ, ngoài ra còn ai hiểu An Thực hơn, ngoài mặt ra vẻ quan tâm lúc nào cũng lạnh lùng ra trong lòng rất lo lắng, muốn lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Dao "Nhìn cậu giống như ông bố ra sức bảo vệ con vậy... haha..."

      "Cậu thích ăn "kẹo đồng" ?" An Thực đưa mắt nhìn Lăng Nghị, cây súng đưa trước mặt .

      "Tôi thích đồ ngọt." tặc lưỡi lắc đầu. Trong lòng thầm mắng : Đồ nóng tính!

      ......

      Dương Cảnh Kiệt cùng mọi người đến nhà Diệp Dao, sau đó ra sân bay. tại chỉ có đội đến Hồ Nam thám thính tình hình, sở trưởng cùng các em tập trung sau. Bọn họ thuê khách sạn ở tạm trong hai ngày, mỗi phòng hai người, chia nhau quan sát và tìm hiểu.

      Diệp Dao vòng gần gần khách sạn, Đoàn Khiệm Luân cần gì phải giao dịch trong rừng, trước nay các bang phái nếu muốn giao dịch tại cảng Thượng Hải, hoặc nhưng nơi hẻo lánh chứ đến tận nơi xa như Hồ Nam. Dương Cảnh Kiệt bên cạnh, thấy trầm tư, cất tiếng hỏi "Em vẫn còn nghi ngờ sao?"

      Diệp Dao gật đầu "Phải. Nhưng, sở trưởng điều tra rồi, có lẽ là do em nghĩ nhiều."

      "Vết thương của em chỉ mới lành, lần này, hãy nên cẩn trọng."

      "Ừm, em biết rồi."

      Dương Cảnh Kiệt thêm, cùng xung quanh, Hồ Nam tuy lớn như Thượng Hải nhưng cũng là nơi xầm uất, tìm người dễ.

      .....

      Diệp Dao mơ màng nằm giường, trán thấm đầy mồ hôi, trong giấc mơ, nhiều thứ xuất , lặp lặp lại rất mơ hồ. Ba mẹ, An Thực, thực với quá khứ đan xen.

      Trong giấc mơ, nhìn thấy An Thực vì cứu mình mà trúng đạn, vũng máu đỏ tươi khiến khiếp sợ. nhìn , vẫn ánh mắt thâm trầm ôn nhu, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng là gục xuống. Diệp Dao bật dậy, thở dốc, ánh đèn vàng lập lòe đủ thắp sáng căn phòng, Diệp Dao lau mồ hôi trán.

      Nhìn sang giường bên cạnh, thấy Tâm Liên vẫn say giấc. Diệp Dao điều hòa lại hơi thở. Tại sao lại mơ thấy An Thực, là do mỗi khi gặp nguy hiểm, đều xuất ???

      Diệp Dao nghĩ gì thêm, nằm xuống giường, chỉ có điều thể ngủ được nữa. Cơn ác mộng khiến ám ảnh. Từ sâu trong tâm dâng lên nỗi bất an..

      ......

      Thời gian điều tra tình hình kết thúc, sáng sớm ngày giao dịch, sau khi sở trưởng cùng em có mặt đầy đủ, Lão Từ nhìn sơ lược bản đồ, trầm tư lúc, ông gật gù "Mọi người nghe đây, đây là khu vực giao hàng, khu trữ hàng. Chúng ta chia ra bốn hướng, chặn mọi hướng của chúng. "

      Sở trưởng thêm "Chuyến hàng lần này số lượng vận chuyển lớn nên chúng thể di chuyển nhanh được, chúng ta phải lợi dụng điểm này để tấn công. Tôi cũng nhờ trợ giúp của cảnh sát Hồ Nam, nên tâm. Được rồi, mọi người hiểu rồi chứ?"

      "Vâng!" Cả đội lớn giọng đáp. Diệp Dao cầm lấy vũ khí, trang bị cẩn thận rồi tập trung ra xe.

      ......

      An Thực bỏ vài cây súng và hộp đạn vào túi, cầm lấy áo khoác ra ngoài. Lăng Nghị cùng Phong Duật Nam với vài người đứng ở chân cầu thang. Lăng Nghị bỏ hai tay vào túi quần, cất tiếng "Tôi đoán sai."

      Phong Duật Nam khẽ nhíu mày " định đến đó mình? Như vậy chẳng khác nào nộp mạng!" Dù An Thực có mạnh đến đâu. Nhưng mình chống lại người của Bắc Đoàn và Đông Triều thực rất khó.

      An Thực trầm tĩnh "Tôi muốn liên lụy đến các cậu. Tránh ra."

      Đoàn Khiệm Luân làm mọi chuyện cũng chỉ vì muốn lật đổ và bang "Nguyệt". Nếu việc và Diệp Dao có liên quan bị bại lộ, Đoàn Khiệm Luân lấy đó làm cớ để hạ An Thực, như vậy liên lụy đến hàng trăm em trong "Nguyệt". An Thực thà mình đối mặt với chứ muốn kéo bọn họ vào cuộc.

      "Lão đại, chúng em theo đến Hồ Nam." Trác Sâm cất tiếng. Mọi người ai cũng đều biết lí do vì sao An Thực lại mình.

      "Nếu xem chúng tôi là em, để chúng tôi cùng cậu." Lăng Nghị chắc chắn , bọn họ là em từng giàu sinh ra tử, việc gì cũng trải qua. Chẳng lẽ, lại đứng yên để xông vào hang cọp mình. Tên điên này, dù bên ngoài lạnh lùng như khối băng hàn, nhưng lại luôn nghĩ cho người khác.

      "Phải đó lão đại, chúng ta cùng giúp cảnh sát Diệp."

      An Thực cuối cùng cũng đành chấp nhận, nhưng vẫn thể để bị lộ, trầm tư chút rồi lên tiếng phân phó "Lăng Nghị, A Đông, hai cậu cùng tôi dẫn vài em đến Hồ Nam, còn Duật Nam và Trác Sâm ở lại sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa. Phòng khi có người tới quấy rối."

      Phong Duật Nam bất mãn từ chối. "Nhưng...."

      "Cậu còn có Tố Nghi, đừng để ấy lo lắng."

      "Nhưng...."

      "Được rồi, cứ quyết định vậy . Nên nhớ, lần này, cố ý để tên đó biết số lượng hàng vận chuyển, tức là muốn dụ Diệp Dao ra mặt. Nên, nếu tôi có việc gì, còn có cậu xoay chuyển tình thế..." Dứt lời, An Thực rời .

      Lăng Nghị vỗ vai Phong Duật Nam, "Cậu giúp tôi làm việc này....."

      "Được. Em biết rồi. Cẩn thận!"

      "Ừ."

      Phong Duật Nam thở ra hơi, ánh mắt trở nên sắc bén, xem ra lần này, nếu An Thực có thể cứu được Diệp Dao, chắc chắn công hai việc giết chết Đoàn Khiệm Luân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :