1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. baongocbt

      baongocbt Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      25
      Thương Bồi Bồi quá, thần tượng rất khổ, đau khổ nào hơn khi gặp người mình hôn người khác cho dù biết đó là công việc, thích Tô Hàn tí nào, cố lên Bồi Bồi ơi tương lai tươi sáng đàn chờ đợi Bồi Bồi
      A fang, levuongNgân Nhi thích bài này.

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Thương Bồi Bồi quá , Tô Hàn đúng là có Bồi Bồi nhưng tình ấy lại nhiều bằng ước mơ của cậu ấy , giống với A Tuyển , đối với A Tuyển Tiểu Tư Ức chính là ước mơ cũng là mạng sống của cậu ấy , những thứ luôn phải xếp sau Tiểu Tư Ức , nên vậy thôi chia tay đối với Bồi Bồi và Tô Hàn cũng là tốt mặc dù buồn đau khổ nhưng là thời gian ngắn thôi

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Bạn Diệp đâu rồi, mau đến an ủi bạn Bồi ..
      Ây gu, đúng như bạn Bồi , bạn Ức hư lắm rồi đó nha :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      K biết mọi người thế nào chứ t thấy dù chương này hơi buồn vì chuyện của Bội Bội nhưng t thấy khá hay vì có nhiều câu rất đúng và hợp lý :))
      Mạnh mẽ lên , nửa kia đích thực của ở ngay bên cạnh chỉ là cậu ấy đến hơi chậm mà thôi :)))
      thedarkNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 105
      Edit: Ngân Nhi

      Lần này về nước, Hạ Chi Tuyển gặp Cố Tư Ức luôn mà về nhà mình trước.

      Lần trước thời gian hơi gấp nên báo cho gia đình biết là mình về, nhưng lần này hoàn thành xong việc học và về hẳn nên người nhà ai cũng biết rồi.

      Về chuyện kết hôn, cũng nên thông báo với gia đình tiếng.

      Mấy năm nay Hạ Chi Tuyển học chuyên sâu ở nước ngoài, đạt được rất nhiều thành tích cao, mới đầu Hạ Quảng Vũ hài lòng chút nào khi con trai theo học ngành này, nhưng sau khi nhìn thấy thành tích của con, ông cũng hòa hoãn nhiều.

      Hạ Chi Tuyển về nhà, trừ bố mẹ ra còn có người thân họ hàng hai bên nội ngoại, mọi người tụ tập lại mở tiệc chúc mừng Hạ Chi Tuyển về nước.

      Trong bữa tiệc có đông người nên Hạ Chi Tuyển gì, chỉ khiêm tốn lễ phép đáp lại quan tâm hỏi han của cả nhà.

      Hạ Quảng Vũ rất vui, đứa con trai này từ khiến ông nở mày nở mặt, việc học của nó chưa bao giờ cần ông phải lo lắng, nước ngoài cũng đạt nhiều thành tựu xuất sắc. Hậu sinh khả úy, về sau những hoài bão mà ông chưa làm được, con trai ông nhất định có thể hoàn thành thay ông.

      Ăn xong bữa cơm, mọi người trở về nhà, lúc này chỉ còn lại nhà ba người.

      Hạ Quảng Vũ với Hạ Chi Tuyển: “Phương diện công việc bố liên hệ giúp con rồi, làm biên chế trong viện nghiên cứu, đãi ngộ đảm bảo là tốt nhất. Dựa vào trình độ học vấn và năng lực của con, sau này thăng tiến rất nhanh.”

      Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt : “Con có ý định làm nhà nước, con muốn tự lập nghiệp.”

      “Lập nghiệp?” Hạ Quảng Vũ giận tái mặt, ngữ điệu thay đổi, “ mình con có thể làm ra trò trống gì?”

      “Có làm nên trò trống gì hay cũng phải thử mới biết được.” Hạ Chi Tuyển vẫn rất bình tĩnh.

      “Hoang đường! Quốc gia đào tạo bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, mới ra nước ngoài học vài năm mà tư tưởng vặn vẹo rồi hả?” Hạ Quảng Vũ trách mắng, “Hai chữ lập nghiệp dễ lắm, nhưng con có biết môi trường kinh doanh nó như thế nào ? Người ta bỏ cả triệu bạc ra để ước gì được làm nhà nước, còn con ngược lại!”

      Bành Linh sợ mâu thuẫn giữa hai bố con lại tăng lên, vội : “A Tuyển à, bố con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Ngoài kia có được bao nhiêu công ty trụ vững được quá mười năm chứ? Xã hội này nhìn qua hào nhoáng, nhưng phía sau nó là rất nhiều người thất bại. Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, con đường mà con chọn đầy rẫy những điều lạ lẫm và rối ren."

      *Nghĩa đen: Mỗi ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
      Nghĩa bóng: Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường. (Theo Wiki)


      Hạ Quảng Vũ : “Nó đúng là biết tốt xấu gì hết! ràng có con đường rộng thênh thang trước mắt rồi, vậy mà vẫn cứ thích phân cao thấp chọn cầu độc mộc.”

      Hạ Chi Tuyển: “Con chưa từng nghĩ tới việc phân cao thấp với bố mẹ, con đường mà con lựa chọn, dù thành công hay thất bại cũng là trải nghiệm trong cuộc đời con, con bình thản mà chấp nhận.”

      Hạ Quảng Vũ trầm giọng: “Thắng làm vua thua làm giặc, đến lúc mày thất bại, cả nhà chúng ta cũng bị mày vứt hết mặt mũi!”

      Hạ Chi Tuyển cười nhạt, : “Vậy bố cứ coi như có đứa con trai này là được.”

      “Mày…”

      Ánh mắt Hạ Chi Tuyển trở nên sắc lạnh: “Năm đó nếu con được người ta cứu ra con còn ở đời này nữa rồi, bố hãy coi như con chết từ khi đó rồi .”

      “A Tuyển…” Bành Linh nghe con trai vậy, ký ức cũ lại ùa về, nước mắt lập tức lăn dài má.

      Hạ Quảng Vũ nghe xong cũng nghẹn lời.

      Đây là nỗi đau chôn sâu trong lòng cả gia đình họ, lúc Hạ Chi Tuyển được cứu, thân thể bé chằng chịt vết thương, mà vết thương nặng nhất chính là vết thương trong tâm hồn, sau khi trị liệu hai ba năm mới bình thường trở lại. Nhưng có lẽ…Chỉ bình thường bên ngoài thôi, còn ám ảnh vẫn luôn tồn tại trong lòng.

      Yên lặng lát, Hạ Quảng Vũ mới lên tiếng: “Có phải con bé Cố Tư Ức làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của con ? Nhà nó làm kinh doanh, cho nên con cũng muốn học theo bố con bé?”

      “Đây là suy nghĩ của riêng con, liên quan gì đến em ấy cả.” Dừng chút, tiếp, “Mà cũng hẳn, vì có em ấy nên con mới có động lực theo đuổi lý tưởng sống. Điều con coi trọng nhất, chính là trong tương lai có đủ thời gian và tự do để ở bên em ấy.”

      Hạ Quảng Vũ : “Bố có thể đồng ý cho con và Cố Tư Ức ở bên nhau, nhưng với điều kiện là chuyện công việc con phải nghe theo sắp xếp của bố.”

      Hạ Chi Tuyển cười, nét mặt tỏ ra rất tùy hứng: “Chuyện con ai và ở với ai cần bố phê chuẩn, đây phải là chuyện nằm trong quyền hạn của bố.”

      “Hạ Chi Tuyển, bố lùi bước rồi, đó là khoan dung lớn nhất của người bố này dành cho con đấy!”

      “Dù là chuyện hôn nhân hay nghiệp con cũng có ý định nghe theo bố, con có cuộc sống riêng của mình, con phải là món đồ phục chế của bố, cũng phải là người tiếp nối những ước mơ hoài bão của bố.” Hạ Chi Tuyển xong, mắt thấy sắc mặt của bố càng lúc càng khó coi, vẫn sợ hãi mà tiếp, “Còn nữa, con muốn thông báo với bố mẹ chuyện, con đăng ký kết hôn với Cố Tư Ức rồi.”

      “Cái gì?!” Hạ Quảng Vũ ngồi bật dậy khỏi ghế, phẫn nộ nhìn Hạ Chi Tuyển, “Chuyện hôn nhân đại mà mày coi như trò đùa thế à?”

      Bành Linh cũng sợ đến ngây người, chỉ biết đứng sững chỗ nhìn.

      Hai người đều biết là Hạ Chi Tuyển vẫn qua lại với Cố Tư Ức, nhưng hoàn toàn bao giờ nghĩ tới chuyện hai đứa mới vừa tốt nghiệp lén đăng ký kết hôn.

      Hạ Chi Tuyển bình tĩnh : “Đây phải trò đùa, cưới em ấy là quyết định đúng đắn và nghiêm túc nhất của đời con.”

      Hạ Quảng Vũ thể dùng lời để hình dung về tức giận của ông lúc này được nữa, phẫn nộ khi lên tới đỉnh điểm vẻ bộc lộ ra bên ngoài lại trái ngược hẳn, ông rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Chi Tuyển.

      Bành Linh : “Con thể trước với bố mẹ tiếng được sao? Cái gì cũng quan tâm, cứ thế đăng ký, trong mắt con còn có người cha người mẹ này hả?”

      “Nếu con liệu bố mẹ có đồng ý ?” Hạ Chi Tuyển khẽ cười, “ phải bố mẹ còn mới định dùng chuyện hôn nhân để trao đổi điều kiện với con đấy sao? đáng tiếc, dù là chuyện hôn nhân hay nghiệp con đều có suy nghĩ của riêng mình.”

      “Giỏi lắm, mày lớn rồi, đôi cánh cứng cáp rồi, còn nghe lời bố mẹ nữa, cũng cần bố mẹ nêu ý kiến.” Hạ Quảng Vũ lên tiếng, “Mày có thể rời khỏi cái nhà này rồi đấy, tao coi như có đứa con trai này.”

      “Lão Hạ, ông tức giận với thằng bé làm gì chứ!”

      “Nó còn bé nữa, nó lớn rồi, trở thành đứa hư đốn bất hiếu cãi lời cha mẹ rồi!”

      Hai tay Hạ Chi Tuyển đút trong túi quần siết chặt lại, biểu cảm mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “ đáng tiếc, con thể làm đứa con ngoan như bố mẹ mong muốn rồi.”

      xong quay người bỏ , Bành Linh chạy theo giữ lại: “Con định đâu? Người nhà với nhau thế nào mà chả có lúc bất đồng ý kiến, cái tính cố chấp của bố con cũng biết rồi mà, đợi bố nguôi giận ổn thôi.”

      Hạ Chi Tuyển nhìn mẹ, : “Con có gia đình của mình rồi, con phải về với vợ con đây.”

      “…” Bành Linh ngỡ ngàng nhìn con trai.

      “Con rất em ấy, từ khi quen em ấy, con mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.” Nhắc tới mà mình đặt đầu quả tim, ánh mắt Hạ Chi Tuyển liền trở nên dịu dàng hẳn.

      Bành Linh rưng rưng : “Con vẫn còn trách bố mẹ sao? Chuyện năm đó, bố mẹ cũng hề muốn nó xảy ra…”

      phải đâu ạ.” Hạ Chi Tuyển lắc đầu phủ nhận, mặc dù người kia ra tay với để hả giận là vì bố , nhưng vì thế mà trách bố mẹ mình, “Mẹ, con đây. Nếu ngày nào đó bố mẹ chấp nhận chuyện hôn nhân và nghiệp của con, con nhất định dẫn theo vợ trở về.”

      “…” Bành Linh bỗng chốc thể được gì.

      Hạ Chi Tuyển gỡ tay mẹ ra, quay người .

      Bành Linh đứng ở cửa, sững sờ nhìn bóng lưng cao lớn của con trai dần biến mất bên ngoài sân nhà.

      Rốt cuộc là bà hiểu con, hay là quá thờ ơ với con rồi, con trai bà nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng ra lại là người sống rất tình cảm.

      Nó giấu yếu mềm của mình ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng, cho nên người thân trong nhà đều chỉ nhìn thấy được mặt ưu tú xuất sắc của nó. Từ đến lớn, dù là việc học hay sinh hoạt nó cũng khiến ai phải quan tâm. Kể cả khi ở trong giai đoạn khó khăn nhất, nó cũng chỉ thầm chịu đựng mình, tạo gánh nặng cho gia đình.

      Nó trở thành người mà gia đình mong muốn, nhưng có ai từng hỏi nó muốn gì.

      Cho đến khi con trai bà tự đưa ra quyết định của mình…



      Hạ Chi Tuyển trở lại thành phố S, Cố Tư Ức tới ga tàu đón .

      Lần này căn thời gian, trước khi xuống tàu hai mươi phút đứng ở cửa ra đợi rồi.

      Bên ngoài cũng có khá đông người đứng, Cố Tư Ức lẩn trong đám đông, thầm quan sát, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Hạ Chi Tuyển.

      rất đẹp trai lại cao lớn, ở trong đám đông luôn nổi bật như thế.

      Bây giờ bước vào tháng mười đầu thu, Hạ Chi Tuyển mặc cái áo khoác dáng dài phẳng phiu, nhìn rất chững chạc phong độ. Vẻ tùy hứng của thời niên thiếu hoàn toàn biến mất, bây giờ trở thành người đàn ông trưởng thành điềm tĩnh rồi.

      Cố Tư Ức phát , chỉ thoáng chốc mà trước sau trái phải đều ít con nhìn về phía .

      Có lẽ vì khí chất của tỏa ra quá mạnh, nên bọn họ chỉ dám đứng nhìn chứ dám đến bắt chuyện.

      Cố Tư Ức lặng lẽ tới phía sau , Hạ Chi Tuyển bước , bỗng dưng lại đứng lại.

      Cố Tư Ức đợi xoay người mà nhào tới ôm cổ luôn: “ đẹp trai ơi, nhìn quen quá, giống chồng của em lắm.”

      Mọi người ai nấy đều trợn mắt há mồm: “…???”

      Hạ Chi Tuyển giơ tay kéo lại, nghiêm túc hỏi: “Chồng em có đẹp trai bằng ?”

      Cố Tư Ức cười híp mắt: “Cả và chồng em đều có thể liệt vào dạng đẹp trai đệ nhất thiên hạ! có hứng thú muốn gặp ấy ?” xong, liền kiễng chân lên hôn lên môi cái.

      Hạ Chi Tuyển mỉm cười, nắm tay : “Đương nhiên là có rồi, ta giỏi khi lấy được người vợ xinh đẹp như em.”

      Cố Tư Ức tựa vào vai , nụ cười ngọt ngào gương mặt thể ngừng được.

      Hai người ra khỏi ga tàu, lên xe về nhà họ Cố.

      Cố Trí Viễn và Hứa Giai Tuệ biết là hôm nay Hạ Chi Tuyển đến nên chuẩn bị bàn thức ăn thịnh soạn.

      Nhưng lần này Hạ Chi Tuyển ở lại nhà, vì Cố Tư Ức muốn kéo tới ở trong căn hộ riêng.

      Hai vợ chồng son luôn mong muốn có gian riêng, hai ông bà dù nỡ nhưng vẫn phải hiểu cho hai đứa.

      Hai ngày trước khi Hạ Chi Tuyển về, Trịnh Bồi Bồi dọn và chuyển sang ở khách sạn.

      Sau đó Cố Tư Ức quét dọn sạch tổ ấm này để đón chồng về.

      Tranh thủ cuối tuần, Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức mời nhóm bạn thân đến thành phố S chơi, ăn với nhau bữa cơm, sau đó thông báo kết hôn, chơi đùa trận vui vẻ. Cố Tư Ức đặt khách sạn trước cho các bạn rồi, sau khi tốt nghiệp mọi người đều có nhiều thời gian rảnh, nhưng ai cũng tới rất đúng hẹn.

      Tô Hàn cũng tới, lần này chỉ tới muộn, mà còn tới sớm hơn mọi người nhiều.

      Trịnh Bồi Bồi biết đến nên chuẩn bị tâm lý từ trước, dù sao vẫn có lúc phải đối mặt thôi.

      Cả bọn ở trong cùng khách sạn, Tô Hàn sau khi hỏi Cố Tư Ức số phòng của Trịnh Bồi Bồi lập tức đến tìm .

      Cửa phòng mở ra, hai người đứng trong đứng ngoài, bầu khí thoáng chốc như bị đình trệ.

      ràng chỉ cách nhau bước chân, mà ngỡ như hai thế giới.

      Tô Hàn vẫn phải đội mũ đeo khẩu trang, vành mũ kéo thấp, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt.

      “Bọn mình ra ngoài lúc được ?” Tô Hàn , giọng hơi khàn.

      “Ừm.” Trịnh Bồi Bồi đồng ý.

      Trịnh Bồi Bồi ở đây mấy tháng, ban đầu đóng cửa ở nhà đâu, sau lại ra ngoài lượn khắp thành phố, cho nên cũng khá quen với nơi này rồi.

      dẫn Tô Hàn đến con đường vắng vẻ, vừa vừa : “ có thấy con đường này rất giống với con đường mà chúng ta hẹn hò lần trước ?”

      “Lần trước?” Tô Hàn hỏi.

      “Cái lần mà bọn mình ăn cơm xong ra ngoài dạo ý, ánh đèn bên ngoài nhà hàng đó nhìn cực kỳ lãng mạn, em muốn hôn bất ngờ có fan phát ra, sau đó bọn mình nắm tay nhau chạy như điên…” Trịnh Bồi Bồi xong liền nở nụ cười, “ còn cởi cả áo khoác rồi chạy sang lối khác nữa.”

      Tô Hàn mỉm cười: “ nhớ rồi, con đường này rất giống với con đường mà bọn mình chạy trốn lúc đó.”

      “Em mặc áo khoác của , đội mũ của rồi chạy sang hướng khác.” Trịnh Bồi Bồi tiếp, “Nhưng hôm đó em giày cao gót, nên lúc chạy bị ngã…”

      Tô Hàn khẽ nhíu mày: “Hình như em chưa với chuyện này phải?”

      “Ừm, lịch trình của dày đặc, hôm sau phải luôn, mà chân của em chỉ bị trật chút thôi, nhịn đau tí là hết. Em biết bận rộn, muốn phải lo lắng, cho nên mới .”

      “…” Tô Hàn lặng hồi lâu, sau đó mới khàn giọng : “ xin lỗi.”

      cần xin lỗi em đâu, em rất vui mà.” Trịnh Bồi Bồi vẫn cười rất thoải mái, “Lúc đó em tự cảm thấy mình rất giỏi, vừa giúp trốn được khỏi nhóm fan, lại vừa tạo thêm phiền toái cho , quả đúng là người bạn tuyệt vời.”

      Tô Hàn đưa tay ra nắm lấy tay .

      Trịnh Bồi Bồi ngẩn người nhìn , ba giây sau liền rút tay về, cười áy náy.

      “Em chỉ kể lại tâm trạng lúc trước thôi, phải là muốn được dỗ dành.”

      “Nhưng mà, muốn kết thúc dễ dàng như thế.” Tô Hàn .

      Trịnh Bồi Bồi mỉm cười, hồi trước mà nghe được câu này, chắc là vui lắm, nhưng bây giờ nghe xong, chỉ càng thấy đau khổ hơn.

      “Em chỉ là phần tô điểm cho cuộc sống bận rộn của , còn lại là cả cuộc sống của em. Từ khi làm fan của , trở thành trưởng fanclub, cho đến khi làm bạn trong bóng tối, mỗi lần khóc cười vì , em đều dùng hết cả sức lực của mình…” Trịnh Bồi Bồi thở dài, ánh mắt lộ ra mỏi mệt, “ muốn từ bỏ cũng có ích gì cả, vì em mệt rồi.”

      “Chẳng lẽ…Em chưa từng lần thấy hạnh phúc sao?” Tô Hàn hỏi.

      Trịnh Bồi Bồi đút hai tay vào túi áo, chậm rãi về phía trước, hồi ức lướt nhanh qua trong đầu, từng hình ảnh xưa cũ cứ thế ùa về.

      …Hạnh phúc ư?

      “Thời gian hạnh phúc đương nhiên là có rồi.”

      Những người đắm chìm trong tình , ai cũng dễ dàng cảm thấy thỏa mãn như thế.

      Trong hội trường đông đúc, chỉ cần hướng mắt nhìn cái rồi mỉm cười thôi, cũng đủ khiến vui cả ngày.

      Khi đến gặp , liền hưng phấn chờ đợi trước cả tuần, bài hát mà thu tặng riêng cho , cũng là ca khúc đưa vào giấc ngủ mỗi tối…

      Nhưng thời gian trôi , những niềm hạnh phúc nho ấy, dần bị nỗi đơn khổng lồ cắn nuốt.

      Trịnh Bồi Bồi : “Em từng , chỉ cần nỗ lực tiến về phía trước thôi, em chắc chắn luôn ở phía sau dõi theo . Về sau em mới nhận ra, nhận ra em hề vĩ đại đến thế, em kiên nhẫn nổi nữa rồi.”

      Lặng vài giây, khó khăn : “Em xin lỗi .”

      Hai mắt bắt đầu cay xè, lập tức nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.

      , em có lỗi gì với hết.” Tô Hàn , “Là có lỗi với em, thể làm được những điều mà người bạn trai nên làm.”

      cứ ngỡ rằng rồi tốt thôi, tốt thôi…Nhưng mà, con đường này dường như thể nhìn thấy được điểm cuối.” Tô Hàn khổ sở cười, “Có đôi khi cảm thấy mình như bám vào cái hố sâu, dám ngã xuống dưới, chỉ có thể liều mạng leo lên, dám chán nản lười biếng, cũng thể chịu thua.”

      “Em hiểu khó khăn của mà.” Trịnh Bồi Bồi miễn cưỡng nở nụ cười, “Làm fan của mấy năm nay, em biết là càng ngày càng nổi tiếng và có chỗ đứng, cũng biết có bao nhiêu người muốn thấy bị rơi xuống từ đỉnh cao.”

      “Em phải là thứ tô điểm cho cuộc sống bận rộn của .” Tô Hàn giải thích, mạnh mẽ nắm chặt tay , nhìn vào mắt , “ chưa bao giờ đùa giỡn với tình cảm này, đối với em là hoàn toàn nghiêm túc. luôn rất nỗ lực và lên kế hoạch cho tương lai của hai đứa mình, biết mấy năm qua em rất cực khổ, nhưng em có thể cho thêm chút thời gian nữa ? Chúng ta qua bốn năm rồi, bây giờ em lại muốn từ bỏ sao? …” chợt nghẹn ngào, mãi lâu sau mới tiếp được, “… nỡ.”

      “Chúng ta vẫn nên làm bạn thôi.” Trịnh Bồi Bồi thở dài, “Giống như thời trung học vậy, vui vẻ biết bao, thoải mái biết bao, khi ấy em cũng rất thích rồi mà. Em thể làm bạn của đại minh tinh được, cho em làm bạn thân của đại minh tinh vậy nhé.”

      nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với Tô Hàn: “Chúng ta đừng trở mặt thành thù, làm bạn nhé, được ?”

      “…” Tô Hàn khó khăn chậm rãi gật đầu.

      biết lần này giống với lúc trước, bây giờ quá bình tĩnh, cũng quá lý trí.

      phải giận dỗi, mà muốn chia tay.

      tia hy vọng cuối cùng trong cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn…

      còn ai đứng đằng sau chờ , để mỗi khi quay đầu lại là có thể nhìn thấy nữa rồi.
      Last edited: 13/11/19
      Khủng Long, huyenlaw68, Hạnh Đoan29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :