1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 103
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức dẫn chồng mình về nhà, mặc dù Hạ Chi Tuyển tới nhà rất nhiều lần, còn có cả phòng riêng nữa, trước giờ quan hệ với bố mẹ cũng rất hòa hợp. Tuy nhiên lần tiền trảm hậu tấu này lại khiến chút áp lực.

      Cố Trí Viễn và Hứa Giai Tuệ bỏ hẳn công việc để về nhà chờ hai người.

      Cố Tư Ức bước vào cửa nhà, dáng vẻ như đứa trẻ mới vừa làm chuyện xấu, kéo tay Hạ Chi Tuyển, đứng bên cạnh cười làm lành với bố mẹ.

      Hai ông bà nghĩ đến cũng hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy gương mặt hạnh phúc che giấu được của con

      Hạ Chi Tuyển lên tiếng trước: “Thưa chú, bọn con xin lỗi, quả bọn con quá nóng vội, chưa được đồng ý của chú mà đăng ký kết hôn. Nhưng xin chú hãy yên tâm, địa phương này có phong tục gì con cũng bổ sung đầy đủ. Chuyện sau này con cũng có chuẩn bị rồi ạ, dù là ở giai đoạn nào, con cũng trân trọng Tư Ức, thương chăm sóc Tư Ức, trước sau như .”

      Cố Trí Viễn nhìn hai đứa, : “Chú thấy con giống người có suy nghĩ bồng bột, đột ngột đăng ký thế này, có phải là tại con nhóc thối kia ?”

      Cố Tư Ức hừ cái, bố đáng ghét.

      Hạ Chi Tuyển mỉm cười: “ phải đâu ạ, là do con nôn nóng muốn cưới em ấy thôi, cho nên mới hành động thiếu suy nghĩ.”

      Trong những thời khắc quan trọng, đương nhiên phải bảo vệ vợ rồi.

      “Thôi được rồi, hai đứa ngồi xuống .” Hứa Giai Tuệ .

      Hạ Chi Tuyển ngồi xuống, Cố Trí Viễn hỏi: “Sau này con định thế nào?” Đây là vấn đề ông quan tâm nhất.

      “Tư Ức làm việc ở thành phố S, con cũng tính phát triển nghiệp ở đây luôn, tương lai bọn con an cư lạc nghiệp ở nơi này ạ. Con cũng biết thành phố S là mảnh đất màu mỡ để làm kinh doanh.”

      Cố Trí Viễn cười : “ tồi.”

      Hai ông bà chỉ có đứa con cưng nên tất nhiên muốn nó lấy chồng xa, nhưng chuyện hôn nhân phải lúc nào cũng được như ý nguyện, nếu phía bên kia đồng ý cũng có cách nào. Bây giờ Hạ Chi Tuyển lại tình nguyện vì Tư Ức mà tới đây sống, chính là đền đáp tốt nhất cho bố mẹ vợ rồi.

      Hứa Giai Tuệ cũng rất vui: “Ở đây quá tốt rồi, chú cũng chuẩn bị xong nhà cho Tư Ức từ lâu, chỉ có điều là vẫn chưa trang hoàng gì vì sợ gu thẩm mỹ của người trẻ khác biệt, hai con có thể bài trí theo sở thích của mình. Còn bây giờ nếu hai đứa muốn ở riêng luôn chỉ có là thuê căn hộ ở trung tâm mà ở tạm thôi.”

      Cố Tư Ức vội : “Ở tạm cũng được ạ, nhưng mà hôm nay bọn con mới mua nhà rồi.”

      Cố Tư Ức lấy giấy tờ mua nhà từ trong túi ra đặt lên bàn trà: “Sang tháng nhận nhà là có thể bắt tay vào trang hoàng rồi ạ.”

      Cố Trí Viễn cầm lên xem, nhà bao gồm nội thất mà hơn mười triệu tệ, lại còn thanh toán hết lần rồi?

      Ông nhìn Hạ Chi Tuyển: “Số tiền này…”

      Hạ Chi Tuyển liền qua với Cố Trí Viễn về công việc của mình ở nước ngoài.

      Cố Trí Viễn vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, vẻ mặt càng lúc càng hài lòng.

      Thằng bé này cực kỳ có tài, giỏi giang nhưng kiêu ngạo khinh người như đa số người khác, lại rất nhạy bén trong việc làm ăn. Con cưng nhà ông sau này theo nó chắc chắn phải chịu khổ.

      Hai người đàn ông chuyện với nhau rất vui vẻ, Cố Tư Ức tới bên cạnh mẹ, lấy chìa khóa xe ra khoe: “Con có xe mới nè, là xe mà con thích từ lâu rồi, khi nào làm con tự lái xe .”

      Hứa Giai Tuệ cười trêu: “ mình con mà mua nổi chiếc xe cơ à?”

      “Đây là quà tân hôn đó mẹ.” Cố Tư Ức cười híp mắt.

      Cố Trí Viễn hỏi Hạ Chi Tuyển: “Bố mẹ con biết chuyện này chưa?”

      Ông vừa hỏi xong, Cố Tư Ức và Hứa Giai Tuệ cũng quay đầu nhìn Hạ Chi Tuyển.

      Ban đầu bố mẹ đồng ý, cả nhà ai cũng biết. Mấy năm nay tuy rằng Cố Tư Ức vẫn đương với , nhưng chưa gặp lại bố mẹ lần nào, cho nên cũng biết thái độ giờ của bố mẹ .

      Hạ Chi Tuyển im lặng mấy giây rồi mới : “Tạm thời vẫn chưa biết ạ, khi nào về nhà con với họ.”

      “Liệu làm vậy bố mẹ con có đồng ý ?” Hứa Giai Tuệ lo lắng.

      “Chuyện hôn nhân của con do con tự quyết định, bố mẹ con đồng ý tốt, mà đồng ý cũng thay đổi được điều gì.” Hạ Chi Tuyển nhìn Cố Tư Ức, đón nhận ánh mắt lo âu của , mỉm cười trấn an, “Cả nhà đừng lo, chuyện bên nhà con con tự giải quyết.”

      Cố Tư Ức gật đầu.

      Cố Trí Viễn vốn lạc quan cho lắm, nhưng nhìn thấy tình cảm gắn bó của hai đứa, ông cũng càng ngày càng tín nhiệm Hạ Chi Tuyển hơn. Thằng bé này tự lập, cần dựa vào gia đình, nên ảnh hưởng của bố mẹ đối với nó cũng rất .Mặc dù đáng tiếc nếu như nhận được chúc phúc từ bố mẹ Hạ Chi Tuyển, nhưng quan trọng nhất vẫn là hai đứa sống hạnh phúc với nhau.

      Cố Trí Viễn gật đầu: “Con mau báo cho bố mẹ biết tiếng , chuyện gia đình chắc con giải quyết tốt được thôi, còn về phía bên nhà này cũng có phong tục gì cần lo hết, chỉ cần hai đứa hạnh phúc là tốt rồi.”

      Hạ Chi Tuyển rất cảm kích: “Cảm ơn chú tin tưởng ạ.”

      Cố Trí Viễn lại : “Cướp được con tôi về tay rồi mà còn gọi là chú à?”

      Hạ Chi Tuyển sững người, vẻ mặt bình tĩnh kìm nổi mà lộ ra ngượng ngùng, gọi tiếng: “Bố.”

      “Còn mẹ?” Hứa Giai Tuệ chen vào.

      Hạ Chi Tuyển cười : “Mẹ.”

      Hai ông bà cực kỳ vui vẻ, con kết hôn, trong nhà tự nhiên có thêm đứa con trai, thế đứa con trai này chỉ có ngoại hình đẹp mà còn rất thông minh, biết nhìn xa trông rộng nữa chứ.

      Hứa Giai Tuệ với Cố Trí Viễn: “Lão Cố, ông chuẩn bị bao lì xì chưa? Thằng bé cũng đổi xưng hô rồi kìa, phải có phí đổi xưng hô đấy nhé.”

      Cố Trí Viễn mải vui quên mất, suy nghĩ lúc liền : “Vậy tòa nhà văn phòng Hằng Long bố tặng cho hai đứa nhé, chỗ đó phong thủy tốt, con rể mở công ty ở đó mà khởi nghiệp.”

      Cố Tư Ức giơ ngón cái: “Lão Cố, bố tuyệt!”

      Hạ Chi Tuyển vội : “Món quà này quý giá quá, con dám nhận đâu ạ.”

      Mặc dù biết là điều kiện của nhà họ Ức rất khá, nhưng muốn lấy cái gì của nhà vợ hết.

      Cố Trí Viễn : “Bố làm vậy cũng là nghĩ cho Tư Ức, trước kia bố định đợi khi nào nó kết hôn giao bất động sản cho nó làm của hồi môn. Nhưng mà nó thông minh như con, biết làm ăn kiếm tiền đâu, cho nó làm công việc bình thường ổn định là được rồi.”

      Cố Tư Ức phục: “Bố, dù gì con cũng tốt nghiệp từ trường danh giá mà, con có thể tự nuôi bản thân được. Vừa tốt nghiệp mà con được ký hợp đồng làm MC cho đài truyền hình rồi, cần nhờ quan hệ đâu nhé. Với lại còn rất nhiều các công ty người mẫu này nọ tới tìm con đấy, họ trả cho con triệu tháng cơ.”

      được.” Cố Trí Viễn và Hạ Chi Tuyển đồng thanh .

      Cố Tư Ức: “…”

      Hạ Chi Tuyển ôm vai , dịu dàng : “Tối cho em hiểu.”

      “Vâng…” Cố Tư Ức ngoan ngoãn đáp.

      Buổi tối hai người bị bố mẹ giữ ở lại, Hạ Chi Tuyển theo thói quen tự giác về phòng mình, Hứa Giai Tuệ cười : “Hai đứa kết hôn rồi mà, còn ngủ riêng sao?”

      Hạ Chi Tuyển: “…” Hạnh phúc tới quá bất ngờ.

      Cố Tư Ức che miệng cười trộm, về phòng mình.

      Hạ Chi Tuyển có thân phận mới, tất nhiên để bản thân chịu thiệt, rất nghe lời vào phòng Cố Tư Ức.

      Đêm đó, lúc hai người làm chuyện ấy, Cố Tư Ức kêu lên thành tiếng.

      Hạ Chi Tuyển khàn giọng: “…Vừa mới lấy chồng thôi đấy, em muốn để bố mẹ nghe thấy à?”

      Cố Tư Ức đỏ mặt xấu hổ, : “Phòng cách tốt lắm…”

      “Thế em kêu to hơn chút nữa .”

      “Đừng mà…A…”

      “Gọi chồng ơi…”

      “Chồng ơi…”

      “Có muốn ?”

      “Muốn…”

      “Muốn gì?”

      “Muốn chồng…”

      “Muốn chồng làm cái gì?”

      …Chồng à… đứng đắn chút …”

      “Đứng đắn như này à…Hay là đứng đắn như này…”

      “Ưm…A…Đáng ghét…”

      Hai vợ chồng quấn lấy nhau cả đêm, sáng hôm sau, Cố Tư Ức thức dậy trong lòng , ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai đến mức khiến người ta phẫn nộ, ghé tới hôn cái.

      Hạ Chi Tuyển mở mắt ra, vẻ mặt mơ màng dần tỉnh táo lại, ngồi dậy, nhìn cái thùng rác, định đứng lên Cố Tư Ức kéo lại: “Ngủ cùng em thêm lúc nữa mà…” Tối qua bị dày vò, còn chưa ngủ đủ đâu.

      : “Để vứt mấy cái bao .”

      Cố Tư Ức buồn cười: “ sợ cái gì chứ…Bọn mình kết hôn rồi mà, làm gì em mới gọi là bình thường đấy.”

      “…” Hạ Chi Tuyển nghe xong liền nằm lại xuống giường.

      thở dài cái, vòng tay kéo đầu vào lòng, trầm tư lát rồi cảm thán: “Bố mẹ em rất tốt.”

      Cố Tư Ức cười: “Em rồi mà, bố mẹ em thích lắm, làm khó đâu.”

      “Lỡ như…” Hạ Chi Tuyển ngập ngừng chút, “ là lỡ như, lỡ như bố chấp nhận quan hệ của chúng ta em cũng đừng buồn nhé.”

      Mấy năm nay và bố rất lạnh nhạt với nhau, với tính tình cố chấp của bố, cảm thấy lạc quan lắm.

      “Ừm…” Cố Tư Ức ôm , “ sao đâu, từ từ rồi ổn thôi.”

      Hạ Chi Tuyển vỗ lưng : “ để em phải chịu ấm ức đâu.”

      “Em tin .” Cố Tư Ức mỉm cười áp mặt vào ngực .

      Hạ Chi Tuyển về nước chuyến này là để dự lễ tốt nghiệp của Cố Tư Ức, ai ngờ lại tiện đăng ký kết hôn luôn, vì thu xếp thời gian khá ngắn nên hơi vội, chưa về nhà gặp bố mẹ được bên Mỹ giục về gấp rồi.

      Cố Tư Ức nỡ chút nào, nhưng biết là vẫn còn việc ở bên Mỹ chưa làm xong.

      Hai người tạm biệt nhau ở sân bay.

      Hạ Chi Tuyển : “Ngoan ngoãn ở nhà chờ nhé, về sớm thôi.”

      “Vâng, em tranh thủ thời gian trang trí phòng ốc nhé, đảm bảo khi về được nhìn thấy tổ ấm tràn ngập tình của bọn mình.”

      Hạ Chi Tuyển xoa đầu , ánh mắt ấm áp: “ liên hệ với công ty nội thất, bọn mình cùng chọn mẫu nhé.”

      “Vâng ạ.” gật đầu lia lịa.

      lên tiếng nhắc : “ phải xếp hàng rồi kìa.”

      “Ừ…” Hạ Chi Tuyển ôm muốn buông tay, “Vợ à, nhớ phải ngoan ngoãn ở nhà chờ đấy.”

      “Em biết rồi.” Cố Tư Ức đẩy ra, “ mau , kịp đâu.”

      Hạ Chi Tuyển thở dài, quay người rời , lúc qua cửa an ninh vẫn còn quay đầu nhìn lần nữa.

      vẫn đứng đó, tươi cười nhìn .

      Trong lòng giống như có thứ gì đó nở to ra, hoặc là bị cái gì bám chặt lấy, nỡ cũng thể bỏ được.

      …Cảm giác khi kết hôn chính là như thế sao?

      Cố Tư Ức ra khỏi sân bay, vừa mới ngồi lên xe về nhận được điện thoại của Trịnh Bồi Bồi.

      Ức à, cậu làm gì thế?”

      “Mình vừa mới tiễn học thần ở sân bay, có việc gì ?”

      “Mình đến tìm cậu nhé, bọn mình gặp nhau tí được ?” Giọng nghe rất yếu ớt.

      “Có chuyện gì vậy?” Cố Tư Ức khỏi lo lắng.

      “Mình thất tình rồi…”

      “Hả…Cậu, với Tô Hàn á?”

      “Ừ, kết thúc rồi.”

      “Bây giờ cậu ở đâu? Mình đến chỗ cậu.”

      “Vậy mình ở Đại Duyệt Thành chờ cậu nhé.”

      Lúc Cố Tư Ức gặp Trịnh Bồi Bồi, suýt nữa bị gương mặt tái nhợt cùng quầng thâm mắt cực đậm của bạn dọa sợ, trạng thái tệ đến mức này sao…

      ấy cầm cốc nước, ngẩn ngơ ngồi ghế, giống như người mất hồn vậy, chẳng có chút sức sống nào.

      Cố Tư Ức vô cùng đau lòng, ngồi xuống bên cạnh bạn, nắm tay ấy : “Bảo bối à, cậu sao rồi?”

      Trịnh Bồi Bồi quay đầu sang, vừa nhìn thấy Cố Tư Ức là lập tức ôm chầm lấy rồi òa khóc.
      Khủng Long, huyenlaw68, Hạnh Đoan31 others thích bài này.

    2. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Oimeoi t nổi hết cả da vs mấy câu vợ vợ chồng của đôi trẻ nhà ta r đấyy :)))) 2 đứa tốc chiến nhanh ghê, đk kết hôn, mua nhà mua xe combo đủ cả :))) cùng 1 lúc mà Ức nhà ta 4 cái giấy chứng nhận rồi :))) bằng đh, giấy đk kết hôn, giấy tờ nhà, giấy tờ xe :)))) em nó có thể k phải thủ khoa đại học nhưng t chắc chắn 1 điều là em nó đỗ thủ khoa ngành đầu thai và thủ khoa ngành lấy chồng :))))))
      Mừng hạnh phúc đôi trẻ <3<3<3<3<3
      Đôi này hạnh phúc ở nơi khác lại có đôi chia ly
      _tata_, tieunai691993, Tuanh835 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Bồi bồi cố lên nhé! Chúng ta rồi ổn thôi!
      Tuanh83Ngân Nhi thích bài này.

    4. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Eo ôi quà tặng của lão Cố cũng hoành tráng quá
      Khổ thân Bồi Bồi, nhg mà chuyện gì đến đến, vượt qua hết thôi...cố lên nào
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 104
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức nhìn bạn khóc đến thắt ruột thắt gan mà biết phải gì, chỉ biết ôm bạn, nhàng vỗ lưng ấy.

      Trịnh Bồi Bồi khóc đời trận, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.

      Hai người tìm quán cà phê ít người, chọn góc yên tĩnh ngồi xuống.

      Cố Tư Ức ân cần hỏi: “Hai cậu xảy ra chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng lại…”

      Mấy năm nay Trịnh Bồi Bồi thường xuyên tìm đến để than thở kể lể về chuyện tình cảm của mình, cho nên cũng lạ gì với những khó khăn trắc trở của đôi này. Lần trước hai người còn chiến tranh lạnh đến suýt chia tay, nhưng sau lại làm lành. Còn tưởng tốt nghiệp xong mọi chuyện dần tốt lên, nào ngờ vừa mới tốt nghiệp

      Trịnh Bồi Bồi nghẹn ngào: “Là mình chia tay trước…Mình muốn hành hạ bản thân thêm nữa…Lần này dù có đau khổ thế nào mình cũng gắng gượng vượt qua…”

      “Cậu kể với mình trước , rốt cuộc là làm sao? Cậu ấy làm chuyện gì có lỗi với cậu à?”

      phải…” Trịnh Bồi Bồi hít sâu hơi, : “Chính vì ấy có lỗi, nên mình mới càng thấy lo sợ, muốn được, muốn cãi nhau cũng thể, chỉ biết nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cứ tiếp tục như vậy chắc mình phát điên mất…”

      “Mình… tận mắt trông thấy… ấy hôn người con khác…” Trịnh Bồi Bồi phải rất khó khăn mới hết được câu này, trong đầu lại ra cảnh tượng ấy, nước mắt kìm nổi mà rơi xuống.

      Tô Hàn đến lễ tốt nghiệp của , cho dù thể cho cái ôm trước mặt mọi người, nhưng chỉ cần tranh thủ ở chỗ vắng người gặp nhau chút thôi cũng vui rồi. Nhưng mà gần đến giờ, lại phải ở trong phim trường thể rời được.

      Đấy là công việc của , hiểu…

      Ngày trường Cố Tư Ức tổ chức lễ tốt nghiệp, Trịnh Bồi Bồi cũng đến chơi với bạn, nhìn Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức hạnh phúc bên nhau, cảm thấy rất buồn. Đều là đương như nhau mà, nhưng vì sao đương lại khổ sở như vậy chứ?

      ràng Hạ Chi Tuyển là người thoạt nhìn thấy rất lạnh lùng, còn Tô Hàn vừa dịu dàng lại kiên nhẫn. Trong lòng thầm nghĩ, nếu được ở bên người như Tô Hàn hạnh phúc biết bao, vì ngày nào cũng có thể hưởng thụ dịu dàng ấm áp của ấy.

      Thế mà…

      Hạ Chi Tuyển lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại trao hết bao dung cưng chiều của mình cho người con duy nhất. Mà dịu dàng của Tô Hàn, là dành cho toàn bộ các fan hâm mộ của ấy.

      khó chịu của Trịnh Bồi Bồi bị đè nén trong lòng, nhưng cũng đành phải thông cảm cho nghề nghiệp của Tô Hàn.

      Tuy vậy nhưng vẫn nén nổi nỗi nhớ nhung, liền chạy đến phim trường tìm .

      trước với , vì muốn tạo cho bất ngờ.

      Trịnh Bồi Bồi trà trộn vào trong, thấy rất nhiều nhân viên làm việc đứng xung quanh địa điểm quay…

      Dưới tán cây đại thụ, Tô Hàn ép nữ chính vào thân cây mà hôn…

      Diễn viên đóng vai nữ chính tạo hiệu ứng cặp đôi với mấy tháng nay rồi, cũng giải thích với rằng đây chẳng qua chỉ là cầu của phía đầu tư thôi. tin , cho nên bao giờ đọc mấy bài báo mạng.

      Nhưng hai người họ diễn quá

      Đạo diễn hô Cut, bọn họ lại hôn nhau lần nữa…

      Theo lời đạo diễn cầu, ánh mắt và nét mặt của hai người càng lúc càng đạt hơn…

      Cảm giác rất giống với cặp đôi nhau…

      Trịnh Bồi Bồi sụp đổ hoàn toàn…

      Ừ, đây là công việc, có thể hiểu được. Nhưng con tim có cách nào để chấp nhận chuyện này!

      muốn trở thành diễn viên giỏi, sau này còn nhận những bộ phim khác, thân mật với những nữ chính khác như thế…

      Vậy phải làm sao đây? lẽ lần nào cũng phải tự an ủi mình rằng đó là cầu công việc hay sao?

      Bên trong màn hình, Tô Hàn những lời thương với nữ chính.

      Còn bên ngoài màn hình, trong góc người, Trịnh Bồi Bồi tự ôm lấy mình, yên lặng rơi lệ.

      chưa từng có cảm giác hèn mọn như vậy, chưa từng cảm thấy đau lòng đến thế…Đây chính là thứ tình mong muốn sao?

      Vĩnh viễn phải nhẫn nhịn, vĩnh viễn phải cảm thông, vĩnh viễn đứng phía sau, vĩnh viễn chỉ là cái bóng…

      “Vậy là, nguyên nhân đến từ cảnh hôn trong phim sao?” Cố Tư Ức hỏi .

      “Ừ…” Trịnh Bồi Bồi cười khổ, “Có phải mình rất quá đáng ? ràng đấy là công việc của ấy thôi mà!”

      “Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, nếu học thần mà như vậy, mình cũng chịu được.” Cố Tư Ức .

      cần biết lý do là gì, chỉ cần hôn người con khác, tha thứ đâu, đấy chính là tính chiếm hữu trong tình .

      Trịnh Bồi Bồi lau nước mắt, : “Sau khi ấy diễn xong, mình vẫn muốn tỏ ra như có chuyện gì mà nhắn cho tiếng, ít nhất là để ấy biết rằng mình tới…”

      “Rồi sao?”

      “Rồi mình nhìn thấy ấy và nữ chính kia ngồi cạnh nhau chuyện trò, có thể là thảo luận về kịch bản, cũng có thể là chuyện khác, ấy vẫn dịu dàng tươi cười như thường ngày, nữ chính cũng cười rất ngọt…Hai người họ xứng đôi lắm. Còn nữa, nữ chính thấy hơi nóng, nên ấy đứng dậy lấy cái quạt đưa cho ấy.”

      Cố Tư Ức yên lặng hồi lâu, : “Cái này…Cậu ấy là người như vậy mà, rất ga lăng phong độ.”

      “Ừ, hồi trước mình chính là bị thu hút bởi dịu dàng ấy mà…” Trịnh Bồi Bồi cười, mang theo tuyệt vọng tiếp: “Nhưng nếu người con nào ấy cũng đối xử như vậy, mình còn có thể cảm thấy hạnh phúc được nữa ? Các fan ai cũng hưởng thụ quan tâm của ấy, đến mình còn chẳng bằng…”

      Cố Tư Ức chỉ biết thở dài.

      Trịnh Bồi Bồi trong nước mắt: “ ràng mình là bạn của ấy, mình cố gắng duy trì mối quan hệ này trong đau khổ, mình mới là người cần được ấy quan tâm nhiều nhất chứ!”

      “Cuối cùng mình quyết định đến chào nữa, vì cảm giác mình mới chính là người thừa thãi ở chỗ đó ý…Sau khi khỏi phim trường, mình nhắn tin cho ấy lời chia tay. ấy gọi điện cho mình, mình lại thẳng trong điện thoại lần nữa, sau đó kéo số của ấy vào blacklist luôn. Lần này mình quyết định chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ này, phải là để tìm cảm giác tồn tại, cũng phải là để xả giận hay chiến tranh lạnh gì, mình chính là…Chịu đủ rồi! ...Bốn năm rồi, mình muốn làm khổ bản thân nữa… Mình phải là cái bóng của ấy… Mình cảm thấy cứ tiếp tục thế này quá có lỗi với chính mình… Mình nên sống như thế…”

      Cố Tư Ức nhàng : “Lần tụ tập trước, cậu ấy có với mình, bảo mình khuyên nhủ cậu, cậu ấy cố gắng hết sức vì tương lai của hai người.”

      “Có lẽ vậy…” Trịnh Bồi Bồi thở hắt ra, “ ấy đúng là rất cố gắng, cứ nhìn vào nghiệp của ấy biết, nhưng bọn mình cũng vì thế mà ngày càng trở nên xa cách hơn… bốn năm rồi, mình chờ nổi nữa.”

      Cố Tư Ức thoải mái : “ việc gì phải buồn hết, ít nhất cậu coi như cũng từng idol rồi đúng nào? Cứ coi như đây là trải nghiệm trong cuộc đời , vui vẻ lên nào. Sau này cậu tìm được người bạn trai khiến cho cậu hạnh phúc!”

      Trịnh Bồi Bồi gật đầu: “Ừ! Mình cũng muốn tìm được Hạ Chi Tuyển của mình! Người ta cũng là tiểu công chúa mà đúng ? Chẳng lẽ người ta lại thể có người bạn trai nâng niu mình trong lòng bàn tay hay sao?”

      “Có chứ, tất nhiên là có rồi, hồi trước học con trai theo đuổi cậu cũng đâu phải là ít.”

      “Đúng thế, người thích mình rất nhiều, hồi trước mình nhìn vừa mắt, nhưng sau này mình nghiêm túc chọn ra được người cho xem ~”

      “Cậu chỉ cần chia nửa số đào hoa cho mình là được rồi, cậu với học thần hạnh phúc đấy, ngay cả lúc xa mà cũng vung cẩu lương được.”

      Ban đầu khi Hạ Chi Tuyển du học, Trịnh Bồi Bồi còn mắng Cố Tư Ức ngốc, đầu bị úng nước rồi nên mới cho bạn trai nước ngoài, sau lại phải nếm mùi đau khổ là cái chắc. Kết quả sao… Có mấy lần hai ngồi ăn cơm với nhau, Hạ Chi Tuyển gọi video call, sau đó hai người này cứ thế coi ai ra gì vừa ăn vừa chuyện, nội dung cuộc chuyện vô cùng rộng, đến ngay cả mấy chuyện vụn vặt như hôm nay ăn gì hay hôm qua nhìn thấy cái gì cũng phải ra mới được.

      Trịnh Bồi Bồi thể nhìn nổi, đợi khi bạn kết thúc cuộc gọi mới hỏi: “Sao chuyện gì cậu cũng kể được thế, sợ bị bạn trai chê phiền à?”

      “Đây là cộng hưởng cuộc sống mà, có gì phiền phức chứ?” Cố Tư Ức hỏi ngược lại.

      Sau đó, Trịnh Bồi Bồi lại phát hai người này đều down cái app tình gì đó, thỉnh thoảng lại thấy những mẩu tin ghi chép về cuộc sống hàng ngày. Mặc dù cách xa nhau vạn dặm, ở hai đầu trái đất, nhưng đối với cuộc sống của nhau, hai người vẫn như lòng bàn tay. À, còn nữa, hai người này còn đều đặn mỗi tháng gặp nhau lần.

      Nhìn cảnh hai người xa, Trịnh Bồi Bồi mới biết, ra người ngốc chính là .

      chỉ xa, mà còn phải trong bóng tối, bạn trai là ngôi sao lớn bận rộn đến mức có nổi thời gian cho bản thân.

      Còn học thần và má lúm , cho dù có xa cũng vẫn giữ được ngọt ngào hạnh phúc.

      Trịnh Bồi Bồi khoác vai Cố Tư Ức, : “Bây giờ mình cực thích xem cậu vung cẩu lương, cậu chính là người cho mình niềm tin đấy…”

      Cố Tư Ức khó hiểu: “Cho cậu niềm tin?”

      Nụ cười của Trịnh Bồi Bồi mang theo đau khổ cùng đùa cợt: “Đúng vậy, mặc dù mình hạnh phúc, nhưng cậu lại rất hạnh phúc. Cho nên là, vấn đề phải nằm ở tình , mà nằm ở con người, mình bao giờ mất niềm tin vào tình đâu.”

      Cố Tư Ức bỗng cảm thấy rất thương Trịnh Bồi Bồi, ôm nàng, dịu dàng : “Nhất định cậu hạnh phúc mà.”

      Trịnh Bồi Bồi ngoài miệng muốn được giải phóng, được tự do, nhưng dẫu sao cũng là tình đầu, lại còn tận bốn năm, nên lòng khó chịu đến chết sống lại. tại chưa thể thoải mái được, muốn suy nghĩ chuyện công việc, cũng muốn về nhà để rồi bị gia đình phát ra bất thường. Thế là liền cùng Cố Tư Ức tới thành phố S.

      Cố Tư Ức dẫn Trịnh Bồi Bồi cùng nhau ở trong căn hộ ở thành phố, mẹ Cố lo hai bé ở với nhau thể chăm sóc tốt bản thân, nên thuê hẳn đầu bếp và người giúp việc tới phục vụ khi nào hai đứa cần.

      Cố Tư Ức trở thành nhân viên chính thức của đài truyền hình, lúc làm Trịnh Bồi Bồi ở nhà.

      biết bây giờ điều Trịnh Bồi Bồi cần nhất chính là gian để chữa lành vết thương, cùng người bạn ở bên cạnh.

      Sau khi tan ca về, nhìn thấy đống chai rượu dưới sàn nhà, trách mắng bạn mà hỏi ấy là có cần mua thêm thịt nướng về nhậu . Trong điều kiện cho phép, cùng ấy nhậu bữa, cùng nhau buông thả.

      Cả hai ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn quang cảnh bên ngoài, ngồi chém gió với nhau đủ các chuyện đông tây nam bắc dưới cảnh đêm tuyệt đẹp của thành phố.

      Thời gian này Tô Hàn cũng từng liên lạc với Cố Tư Ức, hi vọng giúp đỡ cho hai người gặp nhau lần.

      Cố Tư Ức : “Cậu hãy cho cậu ấy có chút gian để bình tâm lại , đợi khi nào cậu ấy bình tĩnh lại rồi gặp cũng muộn.”

      Tô Hàn nghe vậy cũng đành thôi.

      Sau khi vượt qua được giai đoạn sa sút, sang giai đoạn thứ hai Trịnh Bồi Bồi bắt đầu ra khỏi nhà, tới trung tâm thương mại mua sắm, tuy nhiên hứng thú mua đồ cho mình, mà là mua cho Cố Tư Ức.

      Ức à, sau này mình chỉ cưng chiều mình cậu thôi!”

      “Đàn ông gì đó đều cút hết !”

      “Sinh nhật mình có cậu chơi cùng! Mình nợ môn cậu giám sát mình học! Mua túi xách quần áo cũng là cậu mua cùng mình! Lúc mình buồn cậu luôn ở bên cạnh! Nghỉ lễ chơi cậu cũng với mình!”

      “Thế mình còn cần đàn ông làm cái mẹ gì nữa chứ! ràng người ở bên mình nhiều nhất vẫn là người chị em tốt này!”

      Trịnh Bồi Bồi hăng say, Cố Tư Ức chen vào: “Nhưng mà, đàn ông có thứ mà phụ nữ có…”

      “Ví dụ?”

      Cố Tư Ức ho tiếng, cười : “Cái thứ có thể khiến cho cậu thoải mái đó.”

      “…???” Trịnh Bồi Bồi mặt đầy vạch đen.

      Sau khi hiểu ra, nàng khiếp sợ : “ Ức à! Cậu hư lắm rồi nha! Lại dám thế hả!!”

      Cố Tư Ức cười vang: “Mình chỉ suy nghĩ đến thực tế thôi mà.”

      “…”

      Cố Tư Ức lại ghé vào tai nàng : “Tình cảm của con có lớn đến đâu chúng ta vẫn có thể hưởng thụ cơ thể của đàn ông mà, liên quan đến nhau, đúng chứ?”

      “…!!!” Trịnh Bồi Bồi ôm ngực, có cảm giác muốn hộc máu.

      Nhớ năm đó, lấy thân phận là lão tài xế chuyên đọc H văn, nhắc nhở bạn mình về chuyện ấy, Tư Ức nghe xong còn đỏ bừng cả mặt…

      Còn giờ sao, bị chuyện tình cảm hành hạ đến mức sống bằng chết, hoàn toàn đánh mất hết ham muốn khát vọng rồi, bạn này lại ngược lại, trở thành sống vui vẻ hạnh phúc, mê mệt chuyện chăn gối, còn có thể dạy ngược lại nữa?

      Phản rồi phản rồi, phản hết rồi…

      Trịnh Bồi Bồi ở với Cố Tư Ức hơn hai tháng, dần cũng gần đến ngày Hạ Chi Tuyển về, nàng biết là mình sắp phải chuyển chỗ khác rồi.

      Hạ Chi Tuyển ở Mỹ ba tháng, lâu hơn chút so với dự tính, sau khi xong việc, liền khẩn cấp trở về nước.

      Trước khi về, Cố Tư Ức với Trịnh Bồi Bồi: “Hai bọn mình định mời mấy người bạn thân ăn bữa để chúc mừng, có thể Tô Hàn cũng tới đấy, cậu có thể đối mặt với cậu ấy ?”

      “Ăn mừng học thần về nước à? Trời ạ, có cần phải hoành tráng vậy …”

      phải.” Cố Tư Ức ngượng ngùng, “ ra bọn mình đăng ký kết hôn rồi, đám cưới có thể phải thời gian ngắn sau mới làm, còn trước tiên bọn mình muốn mời cả nhóm ăn bữa để thông báo.”

      “…???” Trịnh Bồi Bồi đần ra, “Hai cậu, , đăng ký, rồi sao?”

      “Ừ, vào lần trước ấy về nước ý.”

      “Sao cậu gì với mình vậy?”

      “Hai đứa mình cũng hấp tấp vội vàng quá mà, khi đó mình cũng kịp phản ứng luôn, đầu óc cứ choáng váng, đến cả bố mẹ mình cũng quên …” Cố Tư Ức lúng túng cười, “Lúc ấy mình còn tưởng là mình rất bình tĩnh cơ, sau phát ra đống việc rối rắm khác mới biết hóa ra là mình vui đến váng đầu rồi. Lúc mình tiễn ấy Mỹ, vừa mới ngồi xe về cậu lại gọi mình…”

      Lúc này Trịnh Bồi Bồi mới ý thức được là khoảng thời gian này chủ đề chuyện của hai người hầu như đều chỉ có liên quan đến , Cố Tư Ức cũng đặt ở vị trí trung tâm, hề kể về chuyện của mình. Trạng thái của quá tệ, cứ chìm đắm trong nỗi đau khổ…

      Trịnh Bồi Bồi kéo tay Cố Tư Ức, nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh tay , nước mắt bỗng rơi xuống: “Tốt quá rồi…Hai cậu tuyệt vời quá…”

      “Cậu cũng tốt mà.”

      “Hâm mộ quá … Sắp hâm mộ chết luôn rồi… đấy…”

      Trịnh Bồi Bồi ôm Cố Tư Ức: “Mau chia nửa số đào hoa của cậu cho mình ngay! Mình chỉ cần được hạnh phúc bằng nửa cậu là được rồi! Mình cầu mong gì nhiều đâu!”

      , cái gì mà nửa của mình chứ, cậu hạnh phúc hơn gấp mấy lần mình là cái chắc! Sau này chồng cậu nhất định cưng chiều cậu lên tận trời luôn!”

      “Mình tin cậu, Ức à.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :