1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Mong ngóng từng ngày :))). Mặc dù có lịch nhưng vẫn lết vào đây đọc lại chương cũ :yoyo36:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Tưởng tượng cảnh ném giấy c16 mà t k nhịn đc cười, có khác j bầy khỉ đâu cơ chứ :yoyo36: càng ngày càng thấy câu “Trâu bò đánh nhau ,Lục GD chết” là qá chuẩn :hoho: k cần biết ai oánh nhau vs ai nhưng chắc chắn 1 điều người bị ăn qả thiệt là bạn Lục GD :hoho:
      Bạn Bội Bội cũng đáng phết nhờ, vì ly trà sữa quyết tâm làm vệ sĩ bảo vệ công chúa ngủ trong giờ học :hoho:
      Hale205, levuong, Nhitocngan2 others thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 18
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức lặng lẽ ngước nhìn thấy thái độ khó hiểu của Hạ Chi Tuyển, vừa như tức giận, cũng vừa như buồn cười biết phải làm sao.

      Tóm lại, thông qua nét mặt ấy mà kết luận được rằng, tạm thời được an toàn.

      Cố Tư Ức lại vội : “Em còn mua mấy thứ cho đó, để em qua lấy nhé.”

      xong lại chạy về chỗ sân bóng, lúc quay còn thầm cười trộm, vì có kinh nghiệm bị véo tai nhiều lần rồi nên phản ứng lại rất nhanh, ra tay nhanh hơn người ta bước, thuận lợi tránh thoát được lần, rất đáng khen.

      Cố Tư Ức lấy đồ xong liền chạy về, lấy hộp kem đưa cho Hạ Chi Tuyển: “Em mua vị dâu cho này.”

      Nét mặt Hạ Chi Tuyển vẫn lạnh nhạt, có phản ứng gì.

      Ánh mắt kia khi cười tạo cho người ta cảm giác rất đáng sợ, dám lại gần.

      Nhưng Cố Tư Ức sợ chút nào, cười tủm tỉm: “Trước em thấy kem ngọt quá ăn rất ngán, nhưng kể từ lần trước mua cho em ăn em lại thấy nó cực kì ngon.” xong mở nắp hộp ra, xúc miếng rồi đưa tới trước miệng cậu: “ ăn thử .”

      Dưới ánh trăng, có má lúm đồng tiền với nét mặt nhộn nhạo, ánh mắt sáng rực, mỉm cười tươi, hàng mi dài khẽ rung động, chút kiêng dè mà khuấy động mặt hồ yên ả trong tim cậu.

      mở miệng ra nào, nếm thử chút thôi, ngon lắm đấy.” như dỗ trẻ con vậy.

      Hạ Chi Tuyển nhìn đôi môi xinh đỏ mọng của , há miệng ăn kem, liếm môi mình.

      Khi hương vị ngọt ngào ấy tan chảy trong miệng cậu, khát vọng trong lòng cũng nhận được chút thỏa mãn.

      Cố Tư Ức đút được miếng xong lại đút tiếp miếng thứ hai, Hạ Chi Tuyển gì, rất phối hợp mà há miệng ăn.

      “Thế nào? Có ngon ?” Cố Tư Ức lại xúc miếng đút cho cậu.

      Hạ Chi Tuyển có phần lười nhác, dựa lưng về sau, khoanh tay lại, ăn nữa.

      “…” Cố Tư Ức biết làm sao, đồ mình mua cho người ta, có ngượng ngùng cũng phải ăn cho hết.

      Chỉ là hộp kem thôi, ăn vài miếng là hết, thế là Cố Tư Ức lại tiếp tục kiên trì đút cho Hạ Chi Tuyển.

      Hạ Chi Tuyển đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc lạnh, quát lên: “Ai đấy?!”

      Cố Tư Ức giật mình: “Có người sao?”

      Phía đằng xa có tiếng động rất khẽ, lúc Hạ Chi Tuyển tới nơi đó lại trở nên yên tĩnh rồi.

      Hạ Chi Tuyển : “Vừa nãy có người chụp ảnh.”

      Cố Tư Ức gật đầu, : “Chắc quen rồi nhỉ.”

      “Phiền lắm.” Hạ Chi Tuyển cau mày, sắc mặt khó chịu.

      Cố Tư Ức khẽ cười, Hạ Chi Tuyển khó hiểu nhìn , thấy vậy lại nghiêm túc ngay, giải thích: “Chỉ là em cảm thấy như vậy rất đáng thôi…” Nam thần nổi tiếng là thanh cao lạnh lùng, thế mà lúc nãy lại bạo phát giống con sư tử, rất thú vị.

      “Nào, há miệng ra, nốt miếng này là hết rồi.” Cố Tư Ức lại đưa thìa kem tới trước miệng cậu.

      Hạ Chi Tuyển mở miệng ăn.

      Cố Tư Ức thành công hoàn thành nhiệm vụ, cười lấy lòng : “Hiểu lầm được giải thích ràng, kem cũng ăn, giờ bọn mình tìm chỗ nào đó ngồi, sau đó dạy em học có được ?” lấy sách tiếng trong túi ra, “ nhìn này, ngay cả sách em cũng mang theo rồi.”

      Hạ Chi Tuyển cười như cười nhìn : “Tự nhiên lại tỏ ra ân cần như vậy, ra là vì có việc muốn nhờ .”

      Cố Tư Ức có hơi xấu hổ, nhưng nhớ đến chức vụ của mình ở lớp tiếng , thầy giáo và bạn bè đều tín nhiệm như vậy…

      Dù có ở đây bị Hạ Chi Tuyển giễu cợt hai ba câu cũng có sao đâu chứ, đằng nào trước đó cũng bị mất mặt lần rồi.

      Cố Tư Ức ôm quyển sách trước ngực, ra vẻ đáng thương khẩn thiết nhìn cậu : “Trọng trách của cán môn học nặng nề quá, giúp em em xong đời rồi… Quan hệ của bọn mình thân thiết như vậy, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, em mà bị mất thể diện cũng mất thể diện theo đúng …”

      Hạ Chi Tuyển khoanh tay, nhìn Cố Tư Ức : “Hai chúng ta rất thân thiết à?”

      “Đúng mà, chính là người bạn tốt nhất của em ở cái trường này.” Cố Tư Ức chút do dự mà đáp.

      “Ồ.” Hạ Chi Tuyển cong môi cười, ngoắc tay với Cố Tư Ức, “Qua đây.”

      Hai người vốn đứng cách nhau hai bước chân, nên Cố Tư Ức lại gần thêm bước, Hạ Chi Tuyển cúi đầu nhìn , đưa tay nhàng nắm tai , cười : “Vậy người bạn tốt nhất này có thể được nghịch tai em chút ?”

      “…”

      Là phúc phải họa, là họa tránh được.

      Cố Tư Ức bị người ta véo tai, nét mặt cực kì cam chịu.

      Cảm giác nóng rực ở tai ùa tới, cố giữ bình tĩnh, bất khuất gật đầu.

      Thuận lợi sờ được cái tai mềm nóng, đầu ngón tay Hạ Chi Tuyển như bị điện giật, thích thú muốn buông tay, cười tươi: “Thế này mới ngoan.”

      “Vậy…Bọn mình ra đâu ngồi học đây?” Cố Tư Ức bị nhột ở tai, toàn thân cũng râm ran theo, nên lúc chuyện giọng cũng mềm nhũn ra, còn hơi run rẩy ở cuối câu, dáng vẻ xấu hổ này khiến cho người ta chịu nổi.

      “…” Hạ Chi Tuyển buông tay ra, quay lưng vài bước.

      Mẹ, sắp chịu nổi rồi.

      Hạ Chi Tuyển chống hai tay lên hông, hít sâu mấy lần, cố gắng đè nén cảm giác xao động trong lòng, giọng hơi khàn : “ đưa em tới tòa nhà tổng hợp.”

      “Được ạ.”

      Thế là Cố Tư Ức vui vẻ theo Hạ Chi Tuyển.

      lấy thanh socola ra, bóc vỏ bẻ miếng rồi đưa cho cậu: “Cho này.”

      Hạ Chi Tuyển nhận lấy ăn, Cố Tư Ức nghiêng đầu nhìn, khẽ mỉm cười.

      Hạ Chi Tuyển liếc cái, hỏi: “Em nhìn gì?”

      bật thốt lên: “Nhìn cái mặt đẹp trai của đó.”

      xong lại thấy ngượng, lập tức bao biện: “ phải chỉ mình em thôi đâu, mà tất cả mọi người đều thấy đẹp trai.”

      Hạ Chi Tuyển nhếch môi cười.

      Hai người sánh vai trong sân trường, ánh trăng rọi xuống cái bóng cao ngất của người con trai cùng nét mặt dịu dàng của cậu.

      Hạ Chi Tuyển dẫn Cố Tư Ức lên tầng thượng của tòa nhà tổng hợp, : “Ở đây , đến phòng tự học bất tiện lắm, làm ảnh hưởng đến người khác.”

      “Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu liên tục, cũng muốn đến chỗ nào đó yên tĩnh ít người lui tới để bái sư học nghệ.

      Hai người đứng bên cạnh lan can, Cố Tư Ức mở sách ra rồi đặt luôn lên đó.

      tầng thượng chỉ có cái đèn với ánh sáng rất yếu, cùng với đó là ánh trăng mờ ảo và ánh sao lấp lánh.

      Nếu chỉ lên đây chuyện phiếm rất hợp, nhưng hai người lại đến để học… Hạ Chi Tuyển sợ thị lực của bị giảm sút nên lấy di động mở đèn pin ra chiếu lên sách .

      Hạ Chi Tuyển : “Em đọc lần cho nghe xem nào.”

      Cố Tư Ức có phần bối rối: “Em học kém… đừng cười em nhé.”

      Hạ Chi Tuyển trêu: “ còn hiểu trình độ của em nữa à?”

      “…” Được rồi, là người bái sư học nghệ, phải chịu để người ta trêu thôi chứ sao!

      “Although it was autumn, the snow was already beginning to fall in Tibet. Our legs were so heavy and cold that they felt like blocks of ice…” Cố Tư Ức cố gắng dùng chất giọng chuẩn nhất để đọc bài khóa.

      Hạ Chi Tuyển nghe xong gật đầu : “ tệ, có tiến bộ.”

      “Cảm ơn khen, em tiếp tục cố gắng!” Cố Tư Ức đè nén được vui sướng.

      Nhưng đến lượt Hạ Chi Tuyển đọc mẫu cho nghe nụ cười của lại dần tắt…

      Thế nào gọi là khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh yếu, chính là đây!

      Hạ Chi Tuyển đọc xong, thấy mặt Cố Tư Ức như đưa đám giơ tay đặt lên đầu , : “Buồn cái gì chứ, có nền tảng hơn em, bác là dân ngoại giao, hồi còn thường xuyên cùng bác ra nước ngoài cơ.”

      “À…” Cố Tư Ức chậm rãi gật đầu, tổng kết: “Thế là em liều mạng chạy tới La Mã, còn khi mới sinh ra ở La Mã rồi.”

      Hạ Chi Tuyển mỉm cười xoa đầu : “Vậy từ giờ em cần chạy đến La Mã nữa, mà từ La Mã chạy đến tìm em, có được ?”

      “…” Cố Tư Ức ngờ là cậu ấy vậy nên đơ người luôn, nhưng ngay sau đó lại cười rộ lên, giọng trong trẻo pha lẫn ngọt ngào: “Được, em chờ tới đón em, rồi đưa em ngồi lên tên lửa phóng .”

      Hạ Chi Tuyển nhìn cười rồi cũng cười theo.

      Cố Tư Ức chỉ đùa thôi chứ nghĩ ngợi nhiều, tất nhiên cũng chú ý tới chân thành trong mắt người kia.

      Hạ Chi Tuyển cầm lấy cái bút trong tay , giảng cho từng câu từng chữ, giải thích ngữ cảnh trong câu, lưu ý những cấu trúc quan trọng và cách sử dụng từ vựng.

      Cố Tư Ức tập trung tinh thần nghe cậu , cố gắng tiếp thu hết.

      Đứng được lúc thấy tê chân, liền đập mạnh hai cái vào chân rồi cúi xuống xoa bóp.

      Hạ Chi Tuyển : “Nếu mệt bọn mình ngồi xuống đất .”

      Cố Tư Ức có phần do dự: “ cần đâu…Em sao, nhưng sợ ngại bẩn…”

      Hạ Chi Tuyển thoải mái : “Đừng có nghĩ đằng nẻo như thế.”

      Cố Tư Ức lập tức cởi áo khoác đồng phục của mình ra, trải xuống dưới đất rồi giơ tay làm động tác mời, nghiêm túc : “Mời thầy ngồi ạ.”

      Hạ Chi Tuyển phì cười, đằng nào cũng trải ra rồi, cậu cũng khách khí mà ngồi lên luôn, Cố Tư Ức cũng ngồi bên cạnh cậu.

      Hai người ngồi dựa vào tường, đặt sách lên đầu gối học tiếp, giống như hôm nọ cùng nhau xem ipad vậy.

      Tối muộn, ngồi được lúc có cơn gió thổi qua, làm Cố Tư Ức thấy hơi lạnh.

      Tập trung học nào…Học tập khiến cho ta có thêm kiến thức, học tập khiến cho ta cảm thấy ấm áp hơn…

      Cố Tư Ức yên lặng tự thôi miên bản thân, nhưng cơ thể co lại theo bản năng bán đứng .

      “Cầm hộ .” Hạ Chi Tuyển đưa điện thoại bật đèn pin cho .

      Cố Tư Ức cầm lấy, Hạ Chi Tuyển cởi áo khoác của mình ra ném cho : “Mặc vào .”

      “… sao đâu, em…” Cố Tư Ức khựng lại, vì đột nhiên lại bị cậu nắm tay.

      Tay lạnh như băng, còn tay cậu vừa to vừa ấm, bọc lấy tay , nhàng xoa, vừa xoa vừa : “Có phải nhiệt độ cơ thể cao hơn em đúng ?”

      “Hình như…Đúng thế…” Cố Tư Ức đỏ mặt, lắp bắp .

      Đây là lần đầu tiên trong đời được con trai nắm tay, lại còn vừa nắm vừa xoa…Cả người cứng đờ, mặt đỏ lên tận mang tai, biết phải làm sao.

      Hạ Chi Tuyển thấy tay ấm lên rồi mới buông ra, : “Mau mặc áo vào .”

      Cố Tư Ức như vừa trốn ra khỏi lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân vậy, mặt đỏ bừng, cuống quýt mặc áo khoác vào.

      Hạ Chi Tuyển nhìn dáng vẻ xấu hổ luống cuống của cười thầm.

      Sau đó cậu lại giảng tiếp cho Cố Tư Ức vài vấn đề nữa, chẳng mấy chốc mười giờ tối.

      Hai người đứng lên, Cố Tư Ức cất sách , cầm áo khoác của mình lên phủi sạch bụi, vắt cánh tay.

      Lúc thu dọn xong xuôi, lại phát Hạ Chi Tuyển dựa vào lan can, ngắm nhìn bầu trời đêm.

      Cố Tư Ức hỏi: “ ngắm sao à?”

      Hạ Chi Tuyển đáp: “Vào những ngày trời quang, con người có thể quan sát được hơn 3000 ngôi sao chỉ bằng mắt thường, trong bầu trời đầy sao ấy, chúng ta cũng có thể khám phá ra những điều kỳ diệu của vũ trụ.”

      Cố Tư Ức nhìn theo hướng cậu nhìn, : “Em hiểu mấy cái này lắm, với em đơn giản chỉ là bầu trời sao hôm nay trông đẹp, phủ khắp cả bầu trời.”

      Hạ Chi Tuyển khẽ cười, giơ tay chỉ về phía Bắc: “Em nhìn , bảy ngôi sao sáng nhất tạo thành sao Bắc Đẩu đấy.”

      “Ngôi sao nhìn giống cái muỗng kia á?”

      “Đúng rồi.”

      “Thú vị , còn gì nữa ?” Cố Tư Ức hăng hái hỏi.

      “Hôm nay muộn rồi, về nghỉ thôi, hôm nào dẫn em đến đài thiên văn xem.”

      “Vâng ạ.”

      Hạ Chi Tuyển đưa Cố Tư Ức về kí túc xá, đứng dưới nhà, Cố Tư Ức vẫy tay với cậu: “Gặp lại sau nhé.”

      Hạ Chi Tuyển vuốt cằm, xoay người rời .

      Cố Tư Ức nhớ tới socola trong túi nên lại đuổi theo: “Đợi chút.”

      đưa socola cho cậu, : “Em mua cho đấy.”

      Hạ Chi Tuyển liếc nhìn rồi : “Em cầm giúp , khi nào muốn ăn với em.”

      “…” Cố Tư Ức ngơ ngác nhìn Hạ Chi Tuyển rời , đại ca à, sao lười quá vậy?

      --

      Cố Tư Ức về phòng ngủ, Trịnh Bồi Bồi nằm giường nấu cháo điện thoại. Lam Hiểu Thu ngồi học, có lẽ là chịu nổi tạp bên ngoài nên đeo tai nghe.Từ Lâm đến phòng tự học vẫn chưa về.

      Trịnh Bồi Bồi thấy Cố Tư Ức về mau chóng tắt điện thoại , tung người nhảy dựng lên hỏi: “ mình cậu đâu thế? Tối muộn thế này mới thèm về.”

      “Mình đến phòng tự học.” Cố Tư Ức trả lời qua loa.

      “Lần sau đưa mình với, chơi mình chán lắm.”

      Cố Tư Ức gật đầu, có lẽ là hơi chột dạ nên gì thêm.

      Trịnh Bồi Bồi buồn chán : “Phòng này mình chỉ chơi được với cậu thôi, hai người kia tính cách khác biệt, hòa đồng nổi.”

      “…” Cố Tư Ức nhìn Lam Hiểu Thu vùi đầu vào học, thân làm lớp trưởng, cao siêu mấy ai hiểu được, cũng được trải nghiệm rồi.

      đúng, đồ cậu mặc người phải là đồng phục học sinh nam đấy chứ? Rộng thế này cơ mà.” Trịnh Bồi Bồi nhìn Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức lúc này mới giật mình nhận ra là mình quên trả áo khoác cho Hạ Chi Tuyển.

      Nhưng mà vẫn tỏ ra thản nhiên : “Áo mình bị bẩn nên có bạn học cho mình mượn áo, mình quên trả lại, để mai trả vậy.”

      --

      Hôm sau, Cố Tư Ức đến lớp từ rất sớm, cầm cái áo khoác đồng phục nhét vào ngăn bàn Hạ Chi Tuyển.

      Vì tới sớm nên cũng tranh thủ ôn lại những gì hôm qua Hạ Chi Tuyển dạy cho, đọc đọc lại nhiều lần cho nhớ kiến thức.

      Trịnh Bồi Bồi thong dong đến muộn, còn chưa ngủ đủ nên lại gục xuống bàn ngủ ngon lành.

      Giờ ôn bài buổi sáng kết thúc, Trịnh Bồi Bồi vươn vai, với Cố Tư Ức: “Tiếng đọc sách của cậu dễ nghe , làm mình ngủ say như chết.”

      Cố Tư Ức: “…Cảm ơn cậu nhé.”

      “Cậu đúng là học sinh giỏi, học hành rất nghiêm túc.”

      phải đâu, mình vốn học kém lắm.” Nhớ lại quá khứ, Cố Tư Ức có phần buồn bã, “Nhưng mà bố mẹ mình vất vả lắm mới cho mình vào được trường này, tốn ít tiền của, nên mình muốn phụ lòng bố mẹ.”

      “Đứa bé ngoan.” Trịnh Bồi Bồi vui vẻ xoa đầu .

      Cố Tư Ức muốn đẩy tay bạn ra cục giấy bay tới từ phía bên cạnh, đập thẳng vào cổ tay Trịnh Bồi Bồi, khiến ấy rụt tay lại rồi nhìn về hướng kia, tức giận quát: “Lục Gia Diệp, cậu liệu hồn đấy!”

      Lục Gia Diệp tỏ ra vô tội: “ phải tôi! Là…Cậu ấy.” Cậu ta chỉ dám bằng khẩu hình miệng, chỉ tay về phía Hạ Chi Tuyển đứng ở cửa.

      “…Đúng là tai hại.” Trịnh Bồi Bồi giận dữ , “Sớm biết vậy mình học ở lớp 6 rồi, mình là Hạ Chi Tuyển ưa mình rồi, thế mà mẹ mình vẫn là mình với cậu ta là thanh mai trúc mã, nên nhất định cậu ta quan tâm để ý đến mình.”

      Cố Tư Ức: “…”

      ra có nhiều người mong được Hạ Chi Tuyển quan tâm như vậy.

      Ở trong cùng thế giới, những người mẹ cũng có suy nghĩ giống nhau.
      ---

      Editor: Thế là hai bạn trẻ có cái nắm tay đầu tiên rồi, vỗ tayyyy :)))))
      Last edited: 19/4/19

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 19
      Edit: Ngân Nhi

      ăn sáng xong, Cố Tư Ức lại giật mình phát kì kinh nguyệt của mình tới rồi, vội vàng quay về phòng lót băng vệ sinh.

      ghét nhất là người họ hàng này của mình chưa bao giờ đến đúng hẹn cả, cứ ngay lúc người ta ngờ tới đến là đến, tiếng chào hỏi cũng có…

      Trở lại lớp học, nhìn thời khóa biểu ngày hôm nay, lại buồn bực muốn chết.

      Tiết thể dục mà mong đợi nhất lại đến đúng vào hôm nay, là tiết cuối cùng của buổi sáng.

      Học xong hai tiết đầu, đến giờ nghỉ giải lao tập thể dục buổi sáng, mọi người bắt đầu nối đuôi nhau ra ngoài.

      Trịnh Bồi Bồi biết chuyện người bạn tốt của Cố Tư Ức tới nên hỏi: “Cậu có ?”

      Cố Tư Ức lắc đầu: “Mình muốn .”

      Trịnh Bồi Bồi lại : “Vậy cậu nghỉ ngơi , mình nhé.”

      Cố Tư Ức quay sang nhìn Hạ Chi Tuyển phía bên cạnh, cậu ấy vẫn chưa đứng lên mà làm đề, rướn người ra gõ vào bàn cậu.

      Hạ Chi Tuyển nhìn , : “Em bị đau bụng, xin với Chu Kiêu cho em nghỉ giúp em nhé, em được.”

      Sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, trông có vẻ rất khó chịu trong người.

      Hạ Chi Tuyển gật đầu, đứng dậy ra ngoài, Cố Tư Ức nhìn ra cửa sổ thấy cậu đuổi theo Chu Kiêu rồi mấy câu với cậu ấy.

      Cố Tư Ức lấy mấy cuốn sách đặt ở giữa bàn, kê vừa đủ cao rồi gối đầu lên, thở phào nhõm, mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Cố Tư Ức mở mắt ra, thấy Hạ Chi Tuyển ngồi vào chỗ của Trịnh Bồi Bồi ngạc nhiên : “Sao lại quay về?”

      “Để đưa em lên phòng y tế.” Hạ Chi Tuyển .

      sao đâu… cần đến đó…” Cố Tư Ức vội .

      Nét mặt cậu rất nghiêm túc, giọng có phần ép buộc: “Mệt phải khám bác sĩ.”

      Cố Tư Ức: “…”

      quay mặt , hướng cái gáy về phía Hạ Chi Tuyển, : “Bạn tốt của em tới…”

      “Bạn tốt nào?” Hạ Chi Tuyển hiểu.

      Cố Tư Ức đành phải thẳng ra: “Cái mà con tháng nào cũng phải gặp ý…”

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      Bầu khí trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng.

      Tiếng tập thể dục dưới sân trường vang lên: “Quay người chạy nào, hai ba bốn, hai hai ba bốn…”

      Cố Tư Ức đỏ mặt, hai tay ôm bụng, muốn gì nữa, cảm thấy rất lúng túng.

      Mãi sau giọng khô khốc của Hạ Chi Tuyển mới truyền đến: “Có muốn uống chút nước ấm ?”

      “…” Cố Tư Ức đáp lại, chỉ thấy tay của Hạ Chi Tuyển giơ ra cầm lấy cái cốc đặt bàn , đến chỗ máy nước lấy cốc nước nóng, sau đó đặt xuống trước mặt .

      Cố Tư Ức chậm rãi ngồi dậy, cầm cốc lên uống mấy ngụm, nước ấm từ cổ họng chảy xuống lục phủ ngũ tạng, đúng là thoải mái hơn rất nhiều, liếm môi, : “Cảm ơn nhé.”

      xong lại uống thêm mấy ngụm nữa.

      Hạ Chi Tuyển hỏi: “Socola em giữ giúp đâu?”

      “Ở đây.” Cố Tư Ức lấy socola từ trong ngăn kéo ra, đưa mấy viên cho Hạ Chi Tuyển.

      Hạ Chi Tuyển cầm lấy, bóc giấy gói ra đưa tới bên miệng Cố Tư Ức: “Nghe đồ ngọt có thể làm giảm cảm giác khó chịu đấy.”

      “…” ra là đưa cho mình ăn à.

      Cố Tư Ức há miệng ăn, nhai chậm rãi.

      Hạ Chi Tuyển vứt giấy gói vào thùng rác, hỏi : “Thế nào?”

      Cố Tư Ức gật đầu cười : “Ngon lắm.” Uống chút nước ấm, ăn socola, cảm thấy đỡ hơn .

      Hạ Chi Tuyển nhếch môi cười, căng thẳng thoáng chốc được thả lỏng ít.

      Cậu lại bóc viên socola nữa rồi đút cho .

      Trịnh Bồi Bồi rất lo cho Cố Tư Ức, thèm tập thể dục giữa giờ mà mua cốc trà sữa cho Cố Tư Ức.

      Lúc trở về lớp học, liền trông thấy ở dãy cuối cùng, Hạ Chi Tuyển ngồi ở chỗ của mình, đút socola cho Cố Tư Ức ăn, động tác rất tự nhiên, ánh mắt dịu dàng, rất kiên nhẫn, dường như còn có phần vui thích.

      Trịnh Bồi Bồi sững sờ đứng ở cửa lớp.

      Hoàn toàn giống với Hạ Chi Tuyển mà quen chút nào.

      Đối với Hạ Chi Tuyển là cậu học sinh kiêu ngạo lạnh lùng, cậu ấy thích chuyện với con , thích chơi với con , cực kì ghét việc có con bên cạnh mình.

      Đúng là rắm thối, lúc nào cũng tỏ ra là mình nhìn ai cũng vừa mắt.

      Nhưng mà bây giờ…

      Trịnh Bồi Bồi quay người dọc hành lang, mắt nhìn các học sinh tập thể dục bên dưới.

      Đến khi mọi người lục đục về lớp mới vào theo.

      Hạ Chi Tuyển ngồi về chỗ của mình, Trịnh Bồi Bồi đưa cốc trà sữa cho Cố Tư Ức: “Mình mua cho cậu đấy.”

      “Cảm ơn cậu nhé.” Cố Tư Ức vui vẻ nhận lấy.

      Lúc Cố Tư Ức cúi đầu hút trà sữa, Trịnh Bồi Bồi cũng tận dụng ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào để quan sát kĩ.

      Làn da trắng nhẵn nhụi, nốt mụn hay tàn nhang nào, mặt chỉ có những sợi lông tơ rất mỏng, lông mi rất dài, cái mũi xinh xắn, lúc cười lên để lộ cặp má lúm đồng tiền.

      Công nhận là rất đáng , nhưng cũng thể tính vào diện quá xinh đẹp, sao có thể khiến cho Hạ Chi Tuyển mê mẩn nhỉ?

      Đến tiết thể dục cuối cùng Cố Tư Ức thoải mái hơn nhiều, nên cũng theo các bạn đến sân tập.

      Thầy thể dục sau khi tự giới thiệu bản thân xong bảo cả lớp chạy chậm hai vòng cho nóng người, Cố Tư Ức xin phép thầy cho ngồi nghỉ chỗ.

      Lúc chạy, Lục Gia Diệp cứ quay đầu lại liên tục, nhìn Cố Tư Ức ngồi góc, hỏi Hạ Chi Tuyển: “Em bị mệt à? Hôm nay nhìn như Lâm Đại Ngọc ý, chẳng giống với phong cách của em tôi gì cả.”

      Chu Kiêu cũng : “Chắc là mệt nên giờ nghỉ cũng xuống tập thể dục, A Tuyển, cậu đưa Tư Ức đến phòng y tế chưa?”

      Hạ Chi Tuyển ho cái rồi : “ phải chuyện gì quan trọng nên cần .”

      “Tôi thấy em yếu lắm, nếu cậu thấy phiền để tôi đưa Tư Ức .” Lục Gia Diệp .

      Ánh mắt sắc lạnh của Hạ Chi Tuyển quét tới, giọng lạnh mấy độ: “Đừng có mà xen vào việc của người khác.”

      Cậu muốn Cố Tư Ức lại phải giải thích chuyện ấy với người con trai khác…

      Chuyện bí mật khó này chỉ mình cậu biết là đủ rồi.

      Tô Hàn nghe mấy cậu bạn chuyện cười : “Em người ta người ta thương chứ, bọn mình đừng có nhiều chuyện nữa.”

      Sau khi làm nóng người, thầy thể dục của lớp bên cạnh tới chuyện với thầy thể dục của lớp này, hai người quyết định tổ chức thi đấu cầu lông giao lưu giữa các học sinh nữ của hai lớp.

      Cố Tư Ức cùng mọi người tới sân vận động, các đều ở dưới sân cầu lông, Cố Tư Ức ngồi hàng ghế khán giả quan sát.

      Hạ Chi Tuyển vốn định đánh bóng rổ, nhưng chống lại được nhiệt tình muốn xem thi đấu cầu lông của đám Lục Gia Diệp Tô Hàn, nên đành ở lại xem.

      Cuộc thi đánh cầu lông thi theo hình thức đánh đôi, mỗi lớp chọn ra hai bạn nữ ra sân, nếu thua năm quả đổi người.

      Lúc bắt đầu rất ổn, nhưng càng đánh cục diện lại dần nghiêng về bên rồi.

      Ở lớp 8 có mấy người rất giỏi thể thao, đánh cầu lông rất tốt, con lớp 6 bắt đầu cố nổi.

      Lục Gia Diệp càng xem càng nản: “ phân trình độ mà thi đấu thế này còn gì hay nữa, con lớp mình bị bên lớp đó đánh cho tơi tả rồi.”

      Lời này bị nam sinh lớp 8 nghe thấy, cười mỉa : “ Lục à, tại con lớp cậu yếu quá thôi, thể trách lớp tôi mạnh được.”

      bao lâu, mười mấy bạn nữ của lớp 6 đều bị đánh bại.

      Trong sân truyền đến tiếng hô hào vang dội của các nữ sinh lớp 8.

      Trịnh Bồi Bồi đấu xong, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh Cố Tư Ức, bực mình : “Bọn này kiêu ngạo chết được, thắng rồi mà còn này nọ, coi thường con lớp 6 bọn mình.”

      đứng trong sân, tay cầm vợt cầu lông, sau khi đánh bại đám con cười : “Thắng thế này dễ quá.”

      xong còn bảo với thầy thể dục: “Thầy Tưởng à, về sau thầy hãy sắp xếp cho lớp bọn em đấu với lớp nào đó mạnh hơn nhé, chứ thắng dễ thế này chẳng có ý nghĩa gì cả.”

      Cố Tư Ức đặt cốc trà sữa xuống, đứng dậy từ hàng ghế khán giả, to: “Đừng vội mừng, lớp chúng tôi vẫn còn người nữa chưa ra sân đâu.”

      cởi áo khoác ra vào trong sân, ánh mắt của mọi người cũng tập trung hết lên người .

      Lục Gia Diệp kích động cực kì: “Em má lúm đồng tiền đấy à, liệu có chơi được ?”

      Tô Hàn cũng rất lo lắng: “ phải Tư Ức mệt sao? Sao còn chơi làm gì?”

      Hạ Chi Tuyển nhướn mày, với ủy viên thể dục Chu Kiêu: “Cậu lên gọi em ý xuống .”

      Chu Kiêu vội vàng chạy tới chỗ Cố Tư Ức, : “Cố Tư Ức, cậu mệt đừng có chơi.”

      Cố Tư Ức cười rất tươi: “ sao đâu, mình đỡ nhiều rồi.”

      cầm vợt cầu lông, giơ lên với đối phương: “Giờ chỉ có mình tôi thôi, chúng ta đánh đơn , để rơi ba quả coi như thua.”

      Bên kia khinh thường : “Muốn tốc chiến tốc thắng à? Cũng được.”

      Cố Tư Ức khom lưng duỗi căng chân, với Chu Kiêu đứng bên cạnh: “Này ủy viên thể dục, cậu sang bên kia đứng , nhớ phải hô cố lên đấy nhé!”

      Trước thúc giục của Cố Tư Ức, Chu Kiêu còn cách nào, đành phải lui ra.

      Cậu trở về chỗ Hạ Chi Tuyển, : “Tư Ức là cậu ấy đỡ nhiều rồi, nhìn cũng có vẻ ổn.”

      Sau khi khởi động xong, Cố Tư Ức cầm vợt cầu lông với đối phương: “Đánh .”

      Trịnh Bồi Bồi ngồi hàng ghế khán giả: “…”

      Chẳng lẽ cậu ấy nhìn thấy sao, lớp 6 thua thê thảm rồi, còn xung phong chịu khổ tiếp làm gì chứ.

      Thầy thể dục thổi còi, lớp 8 phát cầu.

      Quả cầu lao vút qua tấm lưới, xông thẳng đến, Cố Tư Ức nhảy lên vung vợt, mạnh mẽ đánh trả.

      Qua vài hiệp, các nữ sinh lớp 6 phát Cố Tư Ức rất có năng lực, bắt đầu trở nên kích động.

      Hướng Lê dẫn đầu la lên: “Cố Tư Ức, cố lên!”

      Những người khác cũng hô theo: “Cố Tư Ức, cố lên!”

      Quả cầu lông bay lượn giữa trung, những tiếng vung gậy vun vút vang lên, trận đấu vô cùng gay cấn.

      Các làm cổ động viên của lớp 6 và lớp 8 cũng bên nào chịu yếu thế.

      “Cố Tư Ức, cố lên!”

      “Vũ Tịnh, cố lên!”

      “Cố Tư Ức, cố lên!”

      “Vũ Tịnh, cố lên!”

      Sau khi đánh ổn định vài hiệp, Cố Tư Ức đột ngột thay đổi cách chơi, đứng sát lưới bỏ cầu, đối phương vội vàng kịp chuẩn bị, để cầu rơi xuống đất.

      Tiếng còi của thầy vang lên, lớp 6 dẫn trước quả.

      Các lớp 6 vừa nãy bị đánh cho tơi tả muốn sống nữa, lúc này lại điên cuồng vỗ tay la hét trong vui sướng.

      Trịnh Bồi Bồi cũng nhảy lên hò reo: “Tư Ức cố lên!! Cho chúng nó thua thê thảm !!”

      Các đồng lòng cổ vũ khích lệ tinh thần, đám con trai chỉ bình tĩnh quan sát cuộc thi, tranh thủ tăm tia mấy bạn.

      “Cố Tư Ức của lớp 6 xinh phết.”

      “Chân dài , nhìn có vẻ gầy gò nhưng rất khỏe.”

      “Em chân dài này được đấy.”

      “Bàn về nhan sắc Cố Tư Ức đập chết Vũ Tịnh.”

      “Bàn về vóc dáng Cố Tư Ức cũng đập chết Vũ Tịnh luôn.”

      Các nữ sinh lớp 8 nghe được bực mình : “Nếu thích Cố Tư Ức thế chuyển sang lớp đó mà học.”

      “Đề cao người khác rồi tự dìm lớp mình xuống, các cậu thấy vẻ vang lắm à?”

      …Mấy cậu con trai bị giáo huấn liền biết điều mà ngậm miệng ngay.

      Trong số này có cậu học sinh khá đẹp trai, đứng khoanh tay, nét mặt bất cần đời, cười : “Thi đấu là thi đấu, tán thưởng là tán thưởng. thích vẻ đẹp của con lớp khác có nghĩa là khinh thường lớp mình, nghĩ thoáng .” Cậu ta nhìn thi đấu sân, tiếp: “ bạn bên lớp 6 đó tên Cố Tư Ức đúng ? Khá hợp gu của tôi đấy.”

      “Cậu muốn cưa người ta đấy à?” Mấy cậu con trai bên cạnh ồn ào .

      Cậu ta gì, chỉ chăm chú nhìn Cố Tư Ức.

      Các nữ sinh khi tập thể dục đều mặc đồng phục thể dục của trường, áo phông trắng và váy đen ngắn, Cố Tư Ức da trắng, chân thon dài, theo mỗi động tác mà nhìn càng năng động hơn.

      đứng ở sân chạy tới chạy lui, mái tóc buộc đuôi ngựa tung bay, mồ hôi chảy dọc khuôn mặt, sức bật cơ thể và dẻo dai được phối hợp rất tốt.

      Cố Tư Ức càng đánh càng hăng, đối phương ngờ xuất đối thủ mạnh thế này, sau khi thua hai quả bắt đầu cuống chân, nhanh chóng thua nốt quả thứ ba.

      Các nữ sinh lớp 6 vui vẻ hoan hô.

      Cố Tư Ức hít thở đều, đứng yên tại chỗ, lười biếng nghịch vợt cầu lông trong tay, hất cằm với đối phương: “Ai muốn đấu tay đôi nữa lên tiếp .”

      Chu Kiêu cười : “Tư Ức đúng là niềm kiêu hãnh của con lớp 6 chúng ta rồi.”

      Tô Hàn: “Siêu , em má lúm đồng tiền đúng là quá giỏi.”

      Lục Gia Diệp ôm ngực : “Trời ạ, em soái quá mất, tôi sắp mê chết rồi.”

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      Sao lúc nào ấy cũng gây được chú ý thế chứ?
      Last edited: 19/4/19

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Ức ngự tỷ lại ngầu lòi r :yoyo36: mà đỉnh trong kì như thế mà vẫn chơi vận động mạnh đc như vậy, tại hạ xin bá phục :5:
      Bạn Tuyển có thấy nguy cơ k :050:bạn Úc toả sáng qá, vệ tinh lại bu đầy :hoho:
      Hale205Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :