1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      chung là tội cho cả 3 người Hàn - Bồi - Diệp . ràng Tô Hàn cũng Bồi Bồi nhưng cậu ấy lại có ước mơ muốn thực hơn . Còn Lục Gia Diệp chắc chắn về nước vì Bồi Bồi
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @KY_BIBG Tui cũng thương Tô Hàn, làm idol là phải chuẩn bị tâm lý từ trước là ko đc sống vô tư rồi, Tô Hàn ban đầu cũng ko định tỏ tình với Bồi vì biết là thế, chỉ ko ngờ là Bồi lại tỏ tình trước :-( Lý trí ko thắng được con tim :-(
      levuong thích bài này.

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Chuẩn bị đôi bạn trẻ " xa" rồi, cơ mà với trình độ kiếm tiền của học thần và độ cưng con rể của ba Cố chuyện 2 bạn trẻ làm giàu cho ngành hàng nó lớn lắm luôn
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Sao t cảm giác rằng bạn Tuyển k du học nhỉ :)) sao mà nỡ xa ny bé của mình chứ. Hoặc nếu mà cả 2 đứa cùng vs nhau chứ t nghĩ k có chuyện bạn Tuyển chấp nhận xa 1 lần nữa đâu
      Nhưg nếu k có 1 số người nhân cơ hội Ức k hiểu chuyện thế nọ thế kia cho mà xem
      tieunai691993Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 98
      Edit: Ngân Nhi

      Trịnh Bồi Bồi sửng sốt, trả lời: “Cảm giác rất là thoải mái chứ còn thế nào được nữa.”

      “Vậy à…”

      “Cậu hết chuyện để làm nên chạy tới đâm cho mình nhát đấy à! Show ân ái đúng ? Quá đáng lắm luôn ấy!”

      Cố Tư Ức lại vài ba câu với bạn rồi cúp máy, cụ thể mọi chuyện cho ấy nghe.

      Trịnh Bồi Bồi chịu đủ khổ sở khi xa rồi, Cố Tư Ức sợ tâm trạng bất ổn của ấy làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.

      suy nghĩ chút, sau đó lựa thời gian gọi điện chuyện với bố mẹ.

      Trong những thời khắc quan trọng, bố mẹ vẫn luôn là người mà tin tưởng và lệ thuộc nhất.

      gọi điện qua về chuyện này, bên kia Cố Trí Viễn mở loa ngoài nên cả ông và vợ đều nghe được.

      “Thầy giáo bảo con khuyên ấy, nhưng trong lòng con rất mâu thuẫn…Con muốn ấy nước ngoài…” Cố Tư Ức càng càng tủi thân, “Bọn con ở bên nhau rất vui vẻ mà, sao phải tách ra chứ…Bạn thân con là Bồi Bồi được ở gần bạn trai, ngày nào cũng phải lo nghĩ…”

      Cố Trí Viễn hỏi: “Nếu con muốn sao phải cảm thấy mâu thuẫn, còn hỏi ý kiến bố mẹ làm gì?”

      “Vì con cảm thấy đây là chuyện tốt với ấy, ấy được đào tạo sâu hơn ở ngôi trường tốt, quen biết những người giỏi giang hơn, kể cả có là thiên tài ấy vẫn cần được mài dũa. Con hi vọng ấy được trải nghiệm những điều mới mẻ, có cảm giác thành tựu.”

      “Vậy là con ủng hộ việc để nó nước ngoài học, chỉ là về mặt cảm xúc vẫn chưa thể chấp nhận được đúng ?”

      “…” Cố Tư Ức im lặng vài giây rồi đáp, “Vâng ạ.”

      “Tư Ức à, bố rất mừng cho con.”

      “…Dạ? Vì sao ạ?” khó chịu thế này mà bố còn vui mừng cái gì chứ?

      “Vì con người từ tận đáy lòng.”

      “…”

      “Là , phải thích. Cho nên con muốn cố chấp giữ chặt nó bên mình để tận hưởng giờ phút vui vẻ tại, mà con biết nghĩ cho tương lai của nó, con hi vọng nó được sống tốt, mặc dù có thể con phải đánh đổi rất nhiều.”

      “…” Cố Tư Ức yên lặng ngồi nghe bố mẹ chuyện.

      Cố Trí Viễn tiếp: “Hồi xưa lúc bố từ chức để tự lập nghiệp chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng mẹ con vẫn luôn ở bên ủng hộ bố. Nếu mẹ con mà phản đối, có thể bố vẫn tiếp tục làm công ăn lương, kiếm tiền đủ cho cả nhà sống qua ngày. Thế nhưng mẹ con biết bố có nhiều hoài bão lớn lao, cũng hiểu bố làm phải chịu áp lực rất nhiều, vì muốn bố còn gánh nặng tâm lý, sau khi sinh con mẹ con tìm việc làm, giữ ổn định kinh tế cho gia đình. Thời gian đầu lập nghiệp, bố vào Nam ra Bắc, hai bố mẹ chung đụng ít mà xa cách nhiều, nhưng đến bây giờ phải đâu vào đấy rồi sao?”

      Hứa Giai Tuệ : “Cuộc đời còn dài lắm, tốt nhất nên lựa chọn yên ổn khi còn trẻ, rèn luyện bản thân, nhìn ra thế giới rộng lớn, chắc chắn là uổng phí đâu. Mẹ rất thích Hạ Chi Tuyển, nhưng tương lai của nó như thế nào, phần cũng được quyết định bởi người bạn đồng hành của nó, chính là con đấy.”

      Cố Tư Ức thở dài cái, : “Vâng, con hiểu rồi ạ.”

      chuyện với bố mẹ xong, suy nghĩ thấu đáo hơn, những chướng ngại trong lòng cũng còn nữa.

      Tuy nhiên, lúc gặp Hạ Chi Tuyển, đều ra vẻ như có chuyện gì, Cố Tư Ức nhận ra được là có ý định nước ngoài học.

      Cuối tuần, Cố Tư Ức chủ động đặt phòng khách sạn nghỉ dưỡng.

      Đặt xong, gửi ảnh cho xem.

      Cố Tư Ức: “[Xấu hổ] [Xấu hổ]”

      Hạ Chi Tuyển: “[Đáng ]”

      Cố Tư Ức: “Ha ha ha ha ha…”

      Lần đầu tiên thấy gửi icon mặt này, lạ ghê!

      Đại thần tự nhiên lại đáng thế, cảm giác nguy hiểm lắm nha.

      Hai người lên đường vào chiều thứ sáu, buổi tối tới khách sạn.

      Ăn tối xong, cả hai lại dạo trong khuôn viên tươi đẹp yên tĩnh của khu nghỉ.

      Cố Tư Ức có ý định cùng chơi thỏa thích lần, trong lòng đề ra mục tiêu, đó là nhất định được đầu hàng trước.

      Hai người quấn lấy nhau rời, làm đến nửa đêm rồi mà Hạ Chi Tuyển vẫn bừng bừng khí thế.

      Cố Tư Ức kiên trì nổi nữa, thầm tự vả mặt mình vài cái, rất có tiền đồ mà mở miệng xin tha.

      Hôm sau, tỉnh dậy, thấy Hạ Chi Tuyển ra ngoài tập thể dục, biết lúc nào, trong phòng còn có mẩu giấy viết để lại.

      thử cử động chút, chân mềm oặt tí ngã…

      Hạ Chi Tuyển biết ngủ chưa đủ giấc nên quấy rầy , còn chuẩn bị xong bữa sáng cho .

      phần sandwich và cốc sữa tươi, tuy rằng lúc ăn sắp đến trưa rồi.

      Sau khi đến phòng tập gym của khách sạn tập xong, Hạ Chi Tuyển tinh thần sảng khoái quay trở về phòng, thấy Cố Tư Ức khoanh chân ngồi dựa vào cái ghế ngoài ban công, dáng vẻ lười nhác ăn sáng, nhìn có vẻ như chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng rất quyến rũ.

      ra ban công, xoa đầu , ngồi xuống trước mặt , mỉm cười.

      Cố Tư Ức nhìn lại : “ cười gì?”

      Hạ Chi Tuyển hỏi ngược lại : “ có cười à?”

      Cố Tư Ức: “Có cần em lấy gương ra cho soi ?”

      Hạ Chi Tuyển khẽ cười thành tiếng, ngồi xuống bên cạnh , nhấc lên ngồi đùi mình, véo hông : “Ai bảo em làm cho người ta thích như thế chứ?”

      Cố Tư Ức đưa tay vuốt tóc, tỏ vẻ chán ghét: “…Càng ngày càng giữ được hình tượng đại thần rồi, lời ngon tiếng ngọt dễ dàng quá .”

      Hạ Chi Tuyển chăm chú nhìn gương mặt tươi cười với hai cái má lúm đồng tiền của

      Dưới ánh mắt của , rất hiểu chuyện ôm chầm lấy , cười tủm tỉm : “Nhưng em rất thích nghe! Cực kỳ thích!”

      Hạ Chi Tuyển cúi đầu chặn miệng lại, trong miệng lập tức tràn ngập mùi sữa thơm.

      Cố Tư Ức cảm thấy bầu khí lúc này rất tốt, có thể vào chuyện chính được rồi.

      rời khỏi lồng ngực , : “Em có chuyện muốn với …”

      “Có phải gặp chuyện gì phiền phức ?” hỏi.

      “… phải, em muốn bàn với việc, chính là việc nước ngoài ấy.”

      nước ngoài?” Hạ Chi Tuyển nhìn , “Ai nước ngoài?”

      “Giáo sư của tìm em chuyện…Với cả, trước đây em luôn nghĩ là, dựa vào thành tích học tập và khả năng trời phú của , chắc chắn có cơ hội được ra nước ngoài đào tạo sâu hơn.”

      Hạ Chi Tuyển cười nhạt: “Chuyện này chắc.”

      “Nhưng mà, nếu như có em, nhất định du học mà, đúng ?” Cố Tư Ức nhìn .

      Hạ Chi Tuyển sững người, suy nghĩ đến khả năng này, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

      tiếp: “Nhưng thực tế là có em rồi, em đặt ra giả thiết này cũng có ý nghĩa gì nữa.”

      “Ít nhất cũng chứng minh được là, em chính là người gây cản trở cho .” Giọng có phần buồn bã.

      Hạ Chi Tuyển cau mày: “Ai với em mấy lời này?”

      “Cái này còn cần người ta sao? ràng thế còn gì nữa.”

      giận tái mặt mắng: “ linh tinh!”

      Cố Tư Ức hít sâu hơi, : “Em mong rằng ra nước ngoài học chuyên sâu…”

      “Tại sao?” nhìn thẳng vào , “Như bây giờ có gì tốt?”

      “Cuộc đời còn dài mà, em muốn nhân lúc tuổi còn trẻ, đến nhiều nơi, học được nhiều thứ hơn.” nhìn tránh né, “Em muốn mình là người khiến trở nên ưu tú hơn nữa, chứ phải lấy danh nghĩa bạn mà ràng buộc .”

      Cố Tư Ức yên lặng trầm ngâm lát rồi tiếp: “Em sao đâu, đấy. đừng lo cho em, em thề là ngoan ngoãn ở đây chờ về.”

      Đợi ra hết những lời trong lòng mình, Hạ Chi Tuyển mới : “ hiểu ý của em rồi, bây giờ em có thể lắng nghe suy nghĩ của ?”

      .”

      “Em sao nhưng có.” nhìn , giọng trầm xuống, “ muốn , em đừng ép có được ?”

      “…”

      “Trước kia nghe em lần rồi, bây giờ đến lượt em nghe nhé?”

      “Nhưng mà…”

      nhưng nhị gì hết, hiểu bản thân mình hơn em, tự có quyết định của riêng mình.”

      “…”

      Hạ Chi Tuyển đứng lên, hai tay đút túi quần, ra lan can ngắm cảnh nơi xa, gì nữa.

      Cuộc chuyện vừa rồi, bầu khí rất căng thẳng, nghiêm mặt, bóng lưng cao lớn tựa như núi băng lạnh lẽo.

      Cố Tư Ức cảm thấy thở nổi.

      lúc sau, nhàng bước đến phía sau, chậm rãi đưa tay ôm lấy hông .

      Đầu dụi vào lưng , giọng mềm nhũn: “ đừng giận nữa mà…”

      giận.”

      “Có… giận mới là lạ đấy…”

      “…”

      “Đáng sợ quá , dọa chết bảo bảo rồi.”

      “…”

      xoay người ra trước, nhìn vào mắt , nịnh: “Em hôn cái, được giận nữa nha, được ?”

      Hạ Chi Tuyển tỏ thái độ gì, Cố Tư Ức kiễng chân lên, hôn lên mặt cái.

      cười tươi : “Được rồi, chuyện kia coi như cho qua nhé, cho giận nữa!”

      “…” Nụ cười của đúng là làm cho cơn tức của tan biến rồi.

      vuốt ve người : “Cứ thế là xong à?”

      “…Vậy còn muốn thế nào nữa?”

      “Ít nhất cũng phải bồi thường bằng thịt mới được.” bế bổng lên, thẳng vào phòng.

      Cố Tư Ức sợ hãi đạp mạnh hai chân: “ muốn muốn…Em vẫn còn chưa hồi phục lại mà…”

      Hạ Chi Tuyển hậm hực: “ thấy em tinh thần thoải mái quá nên mới có thời gian suy nghĩ lung tung có.”

      có mà… đấy… mà…Em thể đâu…Ưm…”

      Tuy nhiên dù có thề thốt thế nào nữa cũng vô dụng, ngay khi biết suy nghĩ đến việc khuyên du học, muốn cho trận rồi.

      nhìn lắc lư dưới thân mình, cảm nhận độ sâu khi kết hợp với nhau, hết lần này tới lần khác, cuối cùng cảm xúc khủng hoảng và bất an trong lòng mới từ từ được tháo gỡ.

      chỉ có phụ nữ cần cảm giác an toàn, mà đàn ông cũng vậy. Nhất là , cực kỳ cần.



      Sau khi chuyện tới kết quả gì, Cố Tư Ức nhắc lại chuyện này nữa.

      Ít nhất nếu muốn cũng phải chờ cơ hội tốt và suy nghĩ kỹ càng , bây giờ cái quan trọng là phải hòa hoãn lại.

      Tuy nhiên trong lòng rất rối bời, việc này tựa như tảng đá đè nặng, muốn đẩy nó ra cũng được, mỗi ngày càng đè ép nhiều hơn.

      Gần tới ngày thi cuối kỳ, cũng bị phân tâm luôn, thể tập trung vào việc học, công việc trong hội sinh viên nhiều, thời gian có thể tĩnh tâm vào học rất ít.

      Tất nhiên mỗi khi Hạ Chi Tuyển hỏi thăm, đều tỏ ra vô cùng tự tin, vấn đề gì.

      Kỳ thi cuối kỳ đến.

      Cố Tư Ức cứ thế ngây ngốc trải qua tuần thi.

      Thi xong chẳng có tí lòng tin nào hết, chỉ đành yên lặng cầu nguyện ông Trời che chở thôi.

      Nghỉ hè Hạ Chi Tuyển có hạng mục nghiên cứu nên phải ở lại trường thêm thời gian ngắn, Cố Tư Ức cũng ở lại với luôn.

      đặt phòng khách sạn để tiện cho hai người hơn.

      Thi xong lâu điểm số từ từ được công bố.

      Buổi tối, Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức ăn xong quay về khách sạn, hỏi : “Em thi tốt ?”

      biết nữa…”

      “Chưa xem điểm à?”

      “Em chưa xem…” thể trốn như đà điểu, muốn xem điểm tí nào.

      Vào phòng, Hạ Chi Tuyển mở máy tính ra, vào hệ thống của trường, đăng nhập bằng tên Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức hết cách, đành phải đối mặt thôi, a di đà phật, biết đâu lại may mắn qua môn hết như kỳ trước sao?

      Thế nhưng…Thực tế lại vô cùng tàn khốc!

      trượt hai môn, các môn còn lại vừa đủ qua.

      Điều này còn thảm hơn cả trong tưởng tượng của nữa, còn tưởng nát lắm cũng chỉ trượt môn thôi chứ…

      Tâm trạng sụp đổ trong nháy mắt: “Trời ơi, sao lại tệ thế này!!!”

      Hạ Chi Tuyển: “…” cũng thấy hơi bất ngờ.

      “Kém cỏi thế này về sau làm sao tìm được công việc tốt đây… tìm được công việc tốt kiếm được tiền nuôi bản thân…” Cố Tư Ức đau khổ , chỉ thiếu mỗi là khóc òa lên thôi.

      Hạ Chi Tuyển bị bộ dạng như trời sập này của chọc cười, vuốt ve vành tai trắng nõn của , cười : “Có nuôi em mà.”

      Cố Tư Ức vốn chỉ muốn gào lên mấy câu để thể tâm trạng đau khổ của mình thôi, tự nhiên Hạ Chi Tuyển lại câu kia, làm sững sờ kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.

      Trái tim thiếu nữ bỗng tràn ngập trong hạnh phúc…

      Cố Tư Ức đáng thương quay sang nhìn , đầu dúi vào ngực , : “Hu hu hu, lão đại à, em nhờ cả vào đó…”

      “Nhưng mà, nếu bốn năm đại học môn nào em cũng chỉ đủ điểm trung bình để qua tích đủ học phần, được nhận bằng tốt nghiệp đâu.”

      Cố Tư Ức ngạc nhiên: “Thảm như vậy sao?”

      “Cho nên là, từ bây giờ cứ đến kỳ thi giám sát việc học của em, để em thi được điểm cao chút.”

      Cố Tư Ức uốn éo trong lòng : “Em có khác gì con , bám từ hồi trung học đến đại học luôn…”

      Hạ Chi Tuyển cười: “Bám cả đời cũng được.”

      Hạ Chi Tuyển ban ngày bận rộn trong phòng thí nghiệm, buổi tối kiểm tra việc học của Cố Tư Ức, xong việc thân mật chút… cảm thấy cuộc sống như thế này còn tốt đẹp hơn cả trong tưởng tượng của , còn mong hạng mục nghiên cứu của mình kết thúc. Bởi vì bình thường chỉ ngày nghỉ cuối tuần mới có thể ở bên ngoài với thôi.

      buổi tối, Cố Tư Ức đợi Hạ Chi Tuyển từ phòng thí nghiệm ra, kéo tay : “Em mới phát ra chỗ hay lắm, theo em nhé.”

      dẫn tới con đường rất yên tĩnh phía sau trường học.

      Rẽ vào hướng khác, đèn đường cũng còn, lối phía trước hoàn toàn chìm trong màu đen.

      Cố Tư Ức nắm tay : “ qua con đường này có điều bất ngờ đấy.”

      Hạ Chi Tuyển sợ tối, kháng cự theo bản năng: “Thôi, muốn .”

      mà, coi như chiều em . lẽ yên tâm để cho em mình buổi đêm sao?”

      Cố Tư Ức nắm chặt tay , hai người chậm rãi tiến về phía trước.

      Ánh trăng bị bóng cây và các tòa nhà cao tầng che khuất, con đường này tia sáng nào, giơ tay nhìn thấy năm ngón.

      Con đường tối mịt thấy điểm cuối, tựa như vô tận vậy…

      Hồi trước cùng leo cầu thang để lên sân thượng tòa nhà học, lúc ấy còn có ánh sao và đèn flash ở điện thoại.

      Còn lúc này hoàn toàn có ánh sáng, con đường vừa dài vừa xa lạ.

      Bóng tối chính là khởi nguồn của những cơn ác mộng…

      từng bị che kín mắt, bị nhốt trong phòng tối, bị người ta đánh đập… biết liệu mình có chết hay , mà từng muốn chết , nhưng , thứ chờ đợi chỉ là những trận đòn ngừng nghỉ…Nhưng ngay đến cả người hành hạ là ai cũng biết…Mắt chỉ nhìn thấy màu đen…

      Sau khi được cứu, được đưa điều trị tâm lý, nhưng nỗi sợ bóng tối vẫn còn.

      Chuyện cũ bắt đầu bị khơi lại, khiến thể nghĩ tới, bắt đầu toát mồ hôi lạnh…

      Cố Tư Ức nhận ra bất an, dính sát vào , ôm eo , Hạ Chi Tuyển cũng nắm chặt lấy cánh tay .

      : “Em ở đây.”

      đáp: “Ừ.”

      Hai người cứ thế bước trong bóng tối.

      biết vẫn bên cạnh, nên nỗi sợ cũng được đè xuống, tâm trạng dần trở nên ổn định hơn.

      Dần dần, bàn tay bám lấy cánh tay cũng thả lỏng đôi chút, Cố Tư Ức thấy vậy rất vui.

      : “Em cười đấy à?”

      đáp: “Vâng.”

      “Vì sao?”

      “Vì chuyện với em!”

      “Vậy có gì mà buồn cười?”

      Cố Tư Ức chỉ tiếp tục cười mà đáp.

      Lúc bình tĩnh lại, cũng là khi tới cuối con đường.

      Ánh sáng phía trước thoắt thoắt , xa hơn nữa là ánh đèn rực rỡ sắc màu.

      Cố Tư Ức nhờ người ta treo đầy hoa đăng lên cây.

      Ánh trăng chiếu xuống, bốn phía tràn ngập ánh đèn, khung cảnh này còn lãng mạn hơn tưởng rất nhiều.

      Cố Tư Ức ôm Hạ Chi Tuyển, kiễng chân hôn lên môi .

      giữ đầu , trao cho nụ hôn sâu nóng bỏng.

      Hôn xong, Cố Tư Ức : “ khó lắm phải ?”

      “Ừm.” đáp.

      nước ngoài cũng như vậy thôi.” Cố Tư Ức mỉm cười nhìn , “Cho dù bọn mình phải tạm thời chia xa, nhưng em vẫn luôn ở bên mà. Kể cả bọn mình thể gặp nhau, em vẫn luôn ở đây, giống như trong con đường tối tăm bọn mình vừa qua ấy.”

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      Ánh mắt Cố Tư Ức sáng rực như ánh sao, rạng rỡ nhìn cười: “Em muốn được đồng hành cùng mọi con đường, dù là con đường tình hay con đường theo đuổi ước mơ. cần biết con đường đó trải đầy nắng vàng hay toàn là bùn đất, em vẫn ở bên cạnh , đâu hết.”

      Hạ Chi Tuyển nhìn lúc lâu, bất đắc dĩ cúi đầu : “Em đó…”

      “Gì, tin em à?”

      phải.”

      “Bây giờ là thời đại Internet rồi, ngày nào bọn mình cũng có thể liên lạc với nhau mà. Thế này , bọn mình hẹn nhau mỗi tháng gặp mặt lần nhé, tháng này đến gặp em, tháng sau em đến gặp , có được ? Nếu đến hẹn mà em tới cho trở về phạt em thế nào cũng được!” vui vẻ nhìn .

      Tâm trạng Hạ Chi Tuyển rất phức tạp, biết mình bị làm sao nữa, trước giờ ràng là ý thức chủ quan của rất mạnh, là người rất có lý trí, bao giờ bị người khác làm lung lay. Vậy mà, Cố Tư Ức lại hết lần này tới lần khác…

      ôm vào lòng, lúc lâu sau mới thấp giọng : “Có phải em có bàn tay của Phật Tổ Như Lai, có thể khống chế được đúng ?”

      “…Gì cơ?”

      sao cứ luôn nghe lời em như vậy chứ?”

      “…” Cố Tư Ức ngẩn ngơ mấy giây, sau khi hiểu ra ý của , mới vui sướng ngẩng đầu, hai mắt sáng rực nhìn , “Vậy là đồng ý rồi sao?”

      Hạ Chi Tuyển nhìn , dáng vẻ vừa bất đắc dĩ lại vừa chiều: “Nghe lời vợ là thói quen tốt.” Dừng chút, tiếp, “Chúc mừng em nuôi dạy thành công nhé.”
      ---
      Cảm giác sắp hết phim ràng lắm rồi các :))))
      Khủng Long, huyenlaw68, Socnau35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :