1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Hahahaaaa Lục gia về rồi :))) Lục gia đúng là k làm t thất vọng mà, cứ mỗi lần lên sàn là y như rằng như 1 vở tấu hài :))) hẳn là xe tăng đến bắn chào đón, hoa đâu dàn hàng vỗ tay chào mừng về nào :))
      A fangNgân Nhi thích bài này.

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Có cảm giác lần này lục gia diệp sẻ ở lại nữa để thu phục bồi bồi
      Tuanh83Ngân Nhi thích bài này.

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      ấm áp của Tổ quốc chỉ là mây bay thôi bạn học Lục. Lên sàn đúng chất Lục gia quá k làm hội ce thất vọng
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Thấy các bạn tò mò về Diệp Bồi nên mình cũng luôn, cũng sắp hết truyện rồi mà nên dễ đoán đúng ? :v Diệp Bồi về với nhau, nhưng Lục gia mất khá nhiều thời gian và độ kiên nhẫn mới làm rung động được trái tim bạn Bồi sau chia tay, Lục gia tuy cợt nhả nhưng rất có nguyên tắc, ko có chuyện đập chậu cướp hoa, cũng cưỡng ép bạn Bồi gì cả :3

      Mình nhớ ko nhầm là tầm chục chương cuối chỉ là đất diễn của Diệp Bồi thôi, đôi chính lúc đấy yên bề gia thất rồi :))
      Thôi, tiếp tục chậm rãi đến cái kết với tôi nhé, các :yoyo45:


      Chương 97
      Edit: Ngân Nhi

      Đón Lục Gia Diệp rồi, mọi người lên đường tới nơi nghỉ dưỡng luôn.

      Xe Hạ Chi Tuyển lái có Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi, Lục Gia Diệp theo phản xạ cũng muốn ngồi xe đó, nhưng lúc ngang qua cửa xe lại thôi, lựa chọn ngồi xe Chu Kiêu lái.

      Lục Gia Diệp ngồi ở ghế lái phụ, đằng sau là Hướng Lê và Trương Hân Dịch.

      Hướng Lê ngồi phía sau , nhìn gò má chớp mắt, nội tâm trào dâng sóng dữ. Nhìn được lúc, phải quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ để khắc chế tâm trạng của mình.

      Lục Gia Diệp với Chu Kiêu ngồi chuyện với nhau.

      Chu Kiêu hỏi: “Sao sang xe kia ngồi mà chuyện với Bồi Bồi?”

      Lục Gia Diệp xua tay: “Hổ cái đó ấy à, miệng chẳng bao giờ ra nổi câu dễ nghe, tôi mới về, muốn cảm nhận chút ấm áp của tổ quốc, muốn tự chuốc khổ vào thân đâu.”

      Chu Kiêu cười ha ha, tấm lòng của Lục Gia Diệp với Trịnh Bồi Bồi thế nào mọi người đều biết, sau năm, nếu cậu ấy có thể bình thản ngồi bên cạnh ấy, trò chuyện với nhau vui vẻ tức là còn cảm xúc đó nữa. Còn nếu cố tình tránh né thế này chứng tỏ cậu ấy vẫn còn chưa vượt qua được rồi.

      Xe lái đến khách sạn nghỉ dưỡng ở núi vùng ngoại ô, cả bọn vào khách sạn, Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức ở phòng, Chu Kiêu với Lục Gia Diệp phòng, ba còn lại phòng.

      Nếu là trước kia Trịnh Bồi Bồi chắc chắn la hét ầm ĩ đòi ở cùng phòng với Cố Tư Ức, nhưng vì hôm nay là sinh nhật của hai người họ nên rất hiểu chuyện mà tách ra.

      Ăn xong bữa tối, cả bọn lại vào phòng karaoke của khách sạn.

      Lục Gia Diệp chọn bài, muốn mời Trịnh Bồi Bồi song ca nên cười : “Tôi thích nhất là hát với cậu.”

      Trịnh Bồi Bồi nhận lấy micro, Lục Gia Diệp lại tiếp: “Mấy bạn nữ còn lại trong nhóm mình ai cũng hát hay hết, chỉ có cậu là khác, hát mà chín cái đầu bò cũng kéo lại được, hát với cậu có thể che giấu khuyết điểm của tôi cách hoàn mỹ.”

      Trịnh Bồi Bồi đá cậu ta phát, Lục Gia Diệp nhanh nhẹn tránh được, trêu ghẹo: “ năm gặp, cái tính xấu này vẫn chẳng thay đổi gì cả!”

      “Tôi là tiểu tiên nữ dịu dàng động lòng người đấy nhé, nhưng mà cậu á…Tôi gặp lần nào là muốn đánh cho lần đấy! Mà cũng lạ cơ, sao lúc quái nào cậu cũng như thèm đòn thế hả?”

      “Đánh là thương mắng là , cậu thích tôi như thế tôi cũng chẳng còn cách nào!” Lục Gia Diệp nhún vai.

      “Cậu cút !!”

      Mọi người đều quen với cảnh này, Cố Tư Ức còn ngồi nhìn chăm chú nữa, tựa như được trở về thời trung học, cả đám chơi đùa với nhau, mà cái đôi oan gia kia, đến bây giờ gặp nhau vẫn yên tĩnh nổi.

      Hướng Lê yên lặng đứng dậy, ra ngoài phòng hát, vào nhà vệ sinh.

      Chờ bọn họ đùa nghịch xong, Cố Tư Ức mới kéo tay Trịnh Bồi Bồi cùng nhau hát.

      Mấy hát nhóm, còn con trai tụ tập uống rượu với nhau.

      Trịnh Bồi Bồi thấy điện thoại rung trong túi quần, lấy ra xem, là Tô Hàn gọi.

      nhanh chóng ra ngoài phòng hát nghe điện thoại.

      chơi cùng cả nhóm đấy à?”

      “Ừ…” khẽ đáp.

      “Xin lỗi em, cùng em được.” Giọng dịu dàng của truyền đến.

      Trịnh Bồi Bồi đứng bên ngoài, gió đêm từ núi thổi tới, hiểu tại sao, lại cảm thấy lòng mình trống rỗng.

      “Bồi Bồi?” Tô Hàn gọi .

      : “Ừm, sao mà, em biết phải quay phim, thể giữa chừng được. Với lại chỗ quay phim còn cách nơi này quá xa nữa.”

      “…” Tô Hàn thở dài tiếng, biết nên gì.

      “Em thấy phim của có nhiều diễn viên gạo cội tham gia, có bị áp lực ?”

      “Có chút.”

      “Đạo diễn còn nghiêm khắc nữa chứ…” Trịnh Bồi Bồi vuốt mũi, lòng chua xót, “Có fan là ở phim trường bị đạo diễn mắng nửa tiếng đồng hồ…”

      sao.” Tô Hàn cúi đầu cười, “ còn rất nhiều thứ phải học, được chỉ bảo là đúng.”

      giỏi quá, áp lực nặng nề mà vẫn giữ được trạng thái lạc quan tích cực, phải tiếp tục giữ vững thế nhé!” Trịnh Bồi Bồi động viên .

      Đầu bên kia im lặng hồi lâu, Tô Hàn : “Bồi Bồi, nếu em ở đây với tốt quá.”

      Hốc mắt đỏ lên, mỉm cười.

      Cúp máy, liền ngồi luôn ở bên ngoài đón gió.

      Lục Gia Diệp biết từ lúc nào ngồi xuống bên cạnh : “ mình ngồi đây suy tư tâm trạng gì thế?”

      Trịnh Bồi Bồi trừng mắt, ghét bỏ : “Cậu cách tôi xa ra tí ! Bệnh ngốc cũng có thể lây đấy!”

      Lục Gia Diệp cười ha hả: “ trước giờ cậu cũng có thông minh bao giờ đâu.”

      Trịnh Bồi Bồi muốn bùng nổ, nhưng giây sau lại mặc kệ , Lục Gia Diệp chịu đơn, đến trước mặt : “Vừa nãy vẫn còn nhảy chồm chồm lên như hổ vồ cơ mà, sao giờ lại im thế?”

      “Cậu cái đồ…” Trịnh Bồi Bồi đứng bật dậy, suýt nữa đụng vào đầu Lục Gia Diệp, lại ngã ngồi xuống.

      Ngửa đầu lên nhìn vào đôi mắt kia, thấy nó lóe sáng như những ánh sao vậy, đột nhiên phát ra, Lục Gia Diệp có đôi mắt rất đẹp.

      “Tôi chẳng thèm chấp cậu.” Trịnh Bồi Bồi hậm hực, quay đầu chỗ khác.

      Lục Gia Diệp lại ngồi xuống cạnh , thản nhiên gác chân lên, : “ chuyện nghiêm túc nhé, năm nay của cậu thế nào?”

      “Vui lắm, lên đại học tự do hơn cấp ba nhiều, mỗi ngày thích chơi thế nào chơi, chẳng có ai quản lý.”

      “Chậc, thế nợ môn là cái chắc.”

      “Nhưng tôi thi lại qua nhé, cần học lại!” Trịnh Bồi Bồi kiêu ngạo.

      “Ha ha ha ha Trịnh Bồi Bồi à cậu chỉ có chút tiền đồ vậy thôi sao?!” Lục Gia Diệp cười sảng khoái.

      “Này, nghe như cậu có tiền đồ lắm ý nhờ?” Trịnh Bồi Bồi khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn , “Cậu cũng , cậu qua Mỹ học có đạt được thành tựu gì , giành được bao nhiêu cái học bổng rồi?”

      “Học bổng có.” Lục Gia Diệp cười liếc , “Nhưng tôi bị nợ môn nhé.”

      Trịnh Bồi Bồi thầm nghĩ, giờ thậm chí đến cả đứa học dốt như cậu ta mà cũng có thể khinh bỉ thế sao?

      chịu thua: “Cậu chờ đấy, sang năm tôi cầm học bổng cho cậu xem!”

      “Được thôi, cầm được trai phát bao lì xì cho em luôn, coi như chuyển lại tiền lộ phí cho em mở tiệc ăn mừng nhá ~”

      “Được, lời định!”

      lời định.”

      Lục Gia Diệp giơ tay lên, Trịnh Bồi Bồi đập tay với .

      Bỏ tay xuống, bỗng cảm thấy lòng đau xót.

      quay đầu ra chỗ hành lang, trong bóng tối mịt mờ, nước mắt rơi xuống.

      Lục Gia Diệp theo , vô tình nhìn thấy nước mắt của , nhất thời biết phải làm sao, tim đau thắt lại: “Cậu sao vậy? Khóc cái gì?”

      có gì…Tôi…Tôi chỉ là…” Trịnh Bồi Bồi vừa lau nước mắt vừa , “Rất hoài niệm…Thời trung học…Cậu đừng để ý đến tôi, để cho tôi mình giải tỏa lúc được ?”

      “Được.” Lục Gia Diệp lui sang bên, ngồi xuống.

      “…” Trịnh Bồi Bồi cố gắng ổn định lại tâm trạng.

      Lúc học trung học chỉ mong lên đại học nhanh, tưởng rằng lúc đó được tự do…

      Nhưng đến khi học đại học rồi, lại thấy mình đơn hơn rất nhiều…

      ràng có bạn trai, có người để trong tim, nhưng nhớ nhiều hơn gặp, buồn nhiều hơn vui.

      Thời trung học hồn nhiên vô tư ấy, rất xa rồi.

      Trịnh Bồi Bồi điều chỉnh tốt tâm trạng, quay đầu nhìn Lục Gia Diệp, thấy hút thuốc.

      bước tới cạnh , trừng mắt nhìn: “Cậu bị nước Mỹ dạy hư rồi, sao lại hút thuốc thế?”

      Ngón tay kẹp điếu thuốc, lấy ra khỏi miệng, nhả khói, chậm rãi : “Hút thuốc lá có thể điều chỉnh lại cảm xúc đấy.”

      cười nhìn , đưa điếu thuốc ra: “ tin cậu có thể thử.”

      “Cậu mà hút, đừng lây mấy cái độc hại này cho tôi! Tôi muốn hút thuốc xong răng vàng khè đâu! Xấu chết!”

      Lục Gia Diệp: “Cậu vào trước , tôi hút xong điếu thuốc .”

      “Thế cậu cứ hút nhé, tôi vào đây.”

      Trịnh Bồi Bồi rời . Lục Gia Diệp quay người nhìn theo bóng lưng , đưa điếu thuốc lên miệng, hút mạnh hơi.

      Đến khi Lục Gia Diệp quay về phòng hát, lại tận dụng hài hước của mình để làm cho bầu khí thêm sinh động.

      sắp đến nửa đêm, nhân viên khách sạn đẩy bánh kem vào.

      Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển cùng nhau ước nguyện rồi thổi nến.

      yên bình duy trì được vài phút, phòng hát trở thành nơi đại chiến bánh kem.

      Trương Hân Dịch bị đẩy vào lòng Chu Kiêu, Chu Kiêu vội đỡ , làm bối rối đến mức chân tay cứng cả lại.

      Lục Gia Diệp hô lớn: “Đồng thanh hát nào! Bài ‘Cạn ly’ nhé!”

      “Liệu có thể có ngày, thời gian bỗng quay ngược trở lại?

      Trở lại những ngày tháng vô tư của bạn và tôi

      Có lẽ rồi ngày, thế giới này đến điểm kết thúc

      Cũng muốn được cùng bạn nâng cao ly rượu kí ức ngọt ngào, cùng bạn uống cạn ly…”

      Lúc mọi người hát, Trịnh Bồi Bồi mở điện thoại ra quay.

      Quay được đoạn, gửi cho Tô Hàn xem.

      lúc sau, Tô Hàn nhắn lại cho mấy icon mặt cười.

      Đêm khuya, cả bọn quay về phòng nghỉ ngơi.

      Cố Tư Ức đùa nghịch cả ngày, mệt muốn chết, lên giường cái là muốn ngủ luôn.

      Nhưng mà, người nào đó lại muốn ngủ nhanh như vậy…

      ôm dụ dỗ: “ ngày đặc biệt thế này mà lại ngủ luôn thế à?”

      “Đêm rồi phải ngủ chứ sao…” cố tình giả vờ hiểu.

      “Phải làm chút chuyện gì đó chúc mừng bọn mình bước sang tuổi mười chín chứ.”

      “Mười chín tuổi… sao…”

      “Bọn mình lại tiến gần hơn được năm so với tuổi được kết hôn rồi.” cắn tai .

      “Ưm…”

      vốn định giả làm cá chết, nhưng lại bị kích thích trêu chọc chịu nổi…

      Kết cục cuối cùng vẫn giống vậy thôi…Màn đêm bị chiếm giữ bởi thứ thanh hài hòa ấy…

      Qua sinh nhật, bước vào tháng sáu, cũng là thời điểm phải lên tinh thần đối phó với kỳ thi cuối kỳ.

      có kinh nghiệm vượt qua thuận lợi lần trước nên lần này Cố Tư Ức rất bình tĩnh, cứ theo trình tự cũ mà làm.

      hôm, có cán bộ trong hội sinh viên đến tìm , là có vị giáo sư muốn nhờ chút chuyện.

      Giáo sư này là giảng viên của khoa Hàng , Cố Tư Ức đồng ý, đến phòng làm việc của thầy ấy.

      “Hạ Chi Tuyển là thiên tài, giờ em ấy học hết những bài giảng của nghiên cứu sinh, nếu muốn nâng cao học thuật hơn nữa cách tốt nhất là Mỹ du học. Trường đại học Massachusetts đưa nhành ô liu ra với em ấy rồi, đó là trường đứng đầu thế giới trong đào tạo nghiên cứu khoa học Hàng Vũ trụ.”

      “Nhưng nếu ấy đồng ý…”

      “Ai cũng là em ấy rất thương bạn , thầy đoán đây cũng chính là trong những nguyên nhân khiến em ấy từ chối cơ hội này.”

      “Thầy cho rằng quyết định này là sáng suốt, tình cảm nên là động lực để em ấy phấn đấu hơn nữa, chứ phải là thứ tạo rào cản cho tương lai.”

      “Em là bạn của Hạ Chi Tuyển, thầy mong em có thể suy nghĩ cho tương lai của bạn trai, khuyên nhủ động viên em ấy. Ở trường chúng ta cũng từng có rất nhiều các cặp đôi xa, nhưng cuối cùng vẫn có cái kết hạnh phúc viên mãn mà.”

      “Nếu em ấy lựa chọn dừng bước, là thầy hướng dẫn của em ấy, thầy cảm thấy rất đáng tiếc, rất đau lòng.”

      “Em ấy có thể làm được rất nhiều điều cho đất nước, chứ phải trở thành người bình thường, kiếm công việc bình thường…”

      Sau khi ra khỏi phòng làm việc của giáo sư, trong đầu Cố Tư Ức vẫn quẩn quanh những lời đó.

      Chuyện này đột ngột quá, vì chưa từng đề cập với về việc du học.

      Nhưng nó cũng nằm trong dự liệu của , vì quá tài giỏi mà, cần được học ở những trường hàng đầu thế giới.

      Cố Tư Ức ngồi xuống dưới tán cây người, gọi điện cho Trịnh Bồi Bồi.

      hỏi bạn: “Bồi Bồi, cảm giác khi xa là như thế nào vậy?”
      Khủng Long, huyenlaw68, Socnau28 others thích bài này.

    5. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      hay ko , ko hay 1 lời :)))
      À mà có thêm 1 cặp Chu Kiêu - Hân dịch ko nhờ???
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :