1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Giang Amy thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 12
      Edit: Ngân Nhi

      Phòng của Hạ Chi Tuyển rất rộng, chia làm hai khu riêng, vừa có chỗ nghỉ ngơi mà vừa có chỗ giải trí.

      giá sách cạnh bàn máy tính chất đầy sách, còn có đủ loại robot và mô hình lắp ghép nữa.

      Cố Tư Ức nhìn qua lượt, các cuốn sách thuộc rất nhiều chủ đề, có thể coi là thông thiên văn dưới tường địa lý.

      Lại lần nữa cảm nhận được khoảng cách giữa mình và học thần.

      Cố Tư Ức quay đầu lại, thấy Hạ Chi Tuyển gõ gì máy tính, màn hình đầy các kí tự.

      hỏi: “ làm gì đó?”

      Hạ Chi Tuyển đáp: “Lập trình.”

      lại hỏi: “Lập trình để làm gì?”

      Hạ Chi Tuyển đáp: “Để kiếm tiền.”

      Cố Tư Ức: “…Siêu thế.”

      Hạ Chi Tuyển vứt ipad cho : “ có việc bận lát, em ngồi chơi game hay xem phim .”

      “Được ạ.” Cố Tư Ức khoái trá nhận lấy, “Có tai nghe ạ, lại làm ồn đến .”

      Hạ Chi Tuyển lại vứt cho cái tai nghe.

      Cố Tư Ức ngồi xuống thảm, dựa lưng vào ghế sô pha, đeo tai nghe rồi cầm ipad xem anime.

      Hạ Chi Tuyển tập trung vùi đầu vào đống kí tự, các ngón tay lướt như bay bàn phím.Cậu hoàn thành nốt phần còn dang dở, sau khi thử nghiệm thành công gửi cho bên công ty mà mình hợp tác.

      Cậu thở phào, tắt chương trình , quay người lại nhìn Cố Tư Ức.

      nhóc lười biếng dựa vào ghế sô pha, biết xem cái gì mà thỉnh thoảng lại cười rung cả người, còn cố lấy tay che miệng để phát ra tiếng.

      Hạ Chi Tuyển đứng dậy, tới ngồi xuống bên cạnh .

      Cố Tư Ức bỏ tai nghe ra hỏi: “ xong việc rồi à?”

      “Ừ.” Cậu gật đầu, mắt liếc nhìn màn hình ipad, ra xem Slamdunk, “Chưa xem bao giờ à?”

      “Em vẫn xem mà, cũng vì bộ này mà em mê bóng rổ lắm đấy, phim này quá hay luôn.”

      “Ừ, cùng xem .”

      “Được thôi.” Cố Tư Ức giơ cái ipad cho cả Hạ Chi Tuyển xem.

      gập chân để ipad lên đầu gối, hai người xem chung nên ngồi rất sát nhau.

      Hạ Chi Tuyển đặt tay lên đùi, tay để gác lên ghế sô pha sau lưng .

      Cậu cao hơn nên lúc ngồi cũng cao hơn, tầm mắt những nhìn được màn hình mà còn có thể nhìn xuống gương mặt nữa.

      Ngắm hàng mi cong duyên dáng, ngắm cái mũi xinh đẹp, ngắm đôi môi đỏ mọng như quả đào…

      Cố Tư Ức chăm chú xem phim, còn Hạ Chi Tuyển ngồi ngắm .

      Trong phim diễn ra những trận đấu thể thao đặc sắc cùng tiếng cười đùa của các nhân vật, nhưng cũng chẳng hấp dẫn bằng .

      Chỗ nào cũng đẹp.

      Càng nhìn càng thấy đẹp.

      Bàn tay vắt ngang sau lưng tiện thể giơ lên véo tai cái.

      “A! làm sao thế?” Cố Tư Ức quay đầu .

      Hạ Chi Tuyển nhìn , như cười như : “Cố Tư Ức, cảm thấy em rất xinh.”

      “…” Bị ánh mắt sâu hút đen láy của Hạ Chi Tuyển nhìn chằm chằm, Cố Tư Ức kìm chế được mà đỏ mặt.

      Chính mình cũng cảm nhận được điều này nên càng xấu hổ hơn, quay người đưa lưng về phía Hạ Chi Tuyển, hậm hừ : “Em vẫn xinh mà, cần phải sao.”

      Đúng vậy đó, từ đến lớn các các chú và các bạn ai cũng khen xinh mà.

      Nhưng nghe người ta chỉ mỉm cười cho qua thôi, thế mà sao Hạ Chi Tuyển lại mất tự nhiên như thế nhỉ?

      Hạ Chi Tuyển nhìn lưng , nét cười trong mắt càng thêm ràng.

      Cảm xúc khó chịu bị đè nén bởi những chuyện cũ ùa về giờ hoàn toàn tan biến như làn khói.

      Người giúp việc tới gõ cửa gọi hai người ăn cơm trưa, Cố Tư Ức như nhận được lệnh đặc xá, vội vội vàng vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng, thoát khỏi bầu khí bí bách này.

      Hạ Chi Tuyển lười biếng đứng lên, nhanh chậm theo sau , sắc mặt rất bình thường.

      Ăn trưa xong, Hạ Chi Tuyển hỏi: “Chiều nay em muốn làm gì?”

      Cố Tư Ức suy nghĩ lát rồi : “Cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa là phải quay về trường rồi, bọn mình đến trung tâm thương mại nhé, em muốn mua ít đồ mang về trường.”

      “Vẫn muốn mua sách nữa à?” Hạ Chi Tuyển trêu.

      Cố Tư Ức: “…”

      muốn để ý đến cái người này nữa!

      Nghỉ trưa lát, Hạ Chi Tuyển gọi xe rồi cùng Cố Tư Ức tới trung tâm thương mại.

      Cố Tư Ức hết mấy cửa hàng chọn này chọn nọ, mua đống đồ mang về, nào là cái cốc xinh xinh, cái gối ôm đáng , còn giờ vẫn quanh quẩn ở cửa hàng giày dép, hỏi Hạ Chi Tuyển: “ thấy đôi nào đẹp?”

      Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu chủ Hạ cùng dạo phố mua sắm với con , rốt cuộc cậu cũng hiểu được là vì sao mạng lại có nhiều người thích chế giễu việc đàn ông mua sắm với phụ nữ rồi. nhóc bên cạnh cậu đây, nhìn gầy yếu thế mà sao lại nhiều năng lượng vậy biết, cứ hớn hở lại lại suốt, dù chỉ là món đồ thôi cũng phải tận mấy cửa hàng khác nhau để so sánh mới chịu, hoàn toàn biết mệt là gì.

      Nghe Cố Tư Ức hỏi, cậu chỉ đáp cho có: “Đôi nào cũng đẹp.”

      Cố Tư Ức chợt nhận ra là có phần mệt mỏi, rất ngượng ngùng mà : “ tìm chỗ nào đó ngồi .”

      sao.” Hạ Chi Tuyển nhìn mấy đôi giày mà Cố Tư Ức đắn đo lựa chọn, ra cậu thấy nó chẳng khác nhau mấy, nhưng vì muốn tỏ ra hời hợt nên cậu bèn chỉ đại đôi: “Cái này được đấy.”

      “Á, em cũng thấy thế, vậy chọn cái này !” Cố Tư Ức vui vẻ lấy đôi dép xuống.

      Tiếp theo lại tiếp tục chinh chiến ở những khu vực khác, Hạ Chi Tuyển bên cạnh giúp đẩy xe đồ, bên trong đựng toàn chiến lợi phẩm của .

      Hạ Chi Tuyển quan sát đống đồ, : “Em thích mua sắm đấy, xem ra chồng em sau này mà có tiền được rồi.”

      Cố Tư Ức quýnh lên: “Đây là em mua cả cho mấy bạn mà.”

      Vì muốn gia tăng tin tưởng, còn giải thích ràng: “Cái gối này là mua cho Hướng Lê, cái cốc là mua cho Hân Dịch, hôm nọ bạn ý khen cốc em đẹp nên giờ em mua cho bạn ý cái giống hệt luôn, còn đôi dép là mua cho Duy Duy…”

      Hạ Chi Tuyển nhướn mày : “Em mua hộ à?”

      phải, là quà em tặng các bạn.” Cố Tư Ức rất cảm kích những người bạn ấy, trong lúc được mọi người chào đón họ chủ động tới kết bạn với , người nào đối tốt với , đối tốt lại với họ gấp nhiều lần.

      “À.” Hạ Chi Tuyển hờ hững đáp.

      Cố Tư Ức sau khi mua được kha khá với Hạ Chi Tuyển: “Em ra chỗ đồ ăn vặt mua mấy thứ, đẩy xe đến đấy bất tiện lắm, ở khu nghỉ chờ em nhé, em quay lại ngay.”

      “Được.” Hạ Chi Tuyển ngồi xuống, buồn chán nghịch điện thoại.

      Hôm nay cậu mặc đồ rất thoải mái, áo sáng màu và quần dài màu tối, dáng vẻ lười nhác nhưng làm át khí chất cao ngạo lạnh lùng và gương mặt đẹp trai, mấy ngang qua đều phải quay đầu nhìn, có người còn đứng ở góc lén chụp hình lại, những ai bạo dạn đến gần đều phải chịu ấm ức mà bỏ .

      lâu sau Cố Tư Ức cầm đồ trở lại, Hạ Chi Tuyển cất điện thoại rồi đứng dậy.

      Cố Tư Ức đưa cho cái túi: “Cho này.”

      “Gì vậy?” Hạ Chi Tuyển nhận lấy rồi mở ra xem.

      “Có socola dâu tây, kẹo cầu vồng, kẹo dẻo…Em toàn chọn những loại được mọi người thích nhất mạng đấy, dù sao cũng đều là kẹo ngọt mà thích.” Cố Tư Ức phát ra là Hạ Chi Tuyển rất thích ăn kẹo, có hôm ngồi trong giờ tự học buổi sáng cũng phải ăn viên kẹo, người ta ngồi học khí thế ngất trời, còn Hạ Chi Tuyển vừa ăn kẹo vừa đọc sách, nhìn nhàn hạ như chơi vậy, hơn nữa lại còn rất đẹp trai đáng .

      “Sao lại mua mấy cái này cho ?” Hạ Chi Tuyển hỏi.

      “Là quà tặng đó, cảm ơn cùng em trải qua ngày chủ nhật rất vui vẻ.” Cố Tư Ức cười .

      “À…” nhóc này rất biết lấy lòng người khác đấy.

      --

      đường trở lại trường, Hạ Chi Tuyển vẫn là người xách tất cả đồ.

      Cố Tư Ức thích ứng rất nhanh, lần trước còn thấy ngại, nhưng lần này yên lặng hưởng thụ cảm giác được con trai chăm sóc rồi, cũng thích lắm, lặng lẽ liếc nhìn Hạ Chi Tuyển cao lớn đẹp trai bên cạnh, híp mắt cười.

      “Em cười gì?”

      “Hả? Em có cười sao?”

      “Ngốc.” Cậu phì cười.

      Dọc đường ngừng có người chào hỏi Cố Tư Ức.

      “Cố Tư Ức ơi ~”

      “A, Tư Ức ơi ~ Cậu về trường rồi à ~”

      “Tư Ức ơi ~ Tư Ức ơi ~”

      “Tư Ức cuối tuần ở với trai đó à ~”

      “Cố Tư Ức ~”

      “Tư Ức ~ Cùng ăn tối ?”

      Cố Tư Ức liên tục đáp lại mọi người.

      Đợi đến khi rảnh rang được chút, Hạ Chi Tuyển mới : “Quan hệ tốt đấy.”

      Cố Tư Ức cười khúc khích: “Bình thường vậy đâu, hôm nay là trường hợp đặc biệt đấy, có biết tại sao ?”

      Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt : “ muốn biết.”

      “…” Cố Tư Ức định thừa nước đục thả câu, nào ngờ lại bị người ta vùi xuống hố rồi.

      thở dài, chân thành : “ mà cứ như vậy có bạn đâu, biết hả?”

      sao cả.”

      “Được rồi, tiếp tục chủ đề lúc nãy nhé, ra phải là em quan hệ tốt đâu, mà là vì hôm nay cùng em đấy, bọn mình cùng nhau về trường, bọn họ nhiệt tình chào hỏi em là để gây chú ý với .”

      Cố Tư Ức hề suông, mà là mấy lần tán gẫu với mấy bạn, ai cũng muốn mấy lời hay ho với Hạ Chi Tuyển, tranh thủ lưu lại chút ấn tượng với nam thần của họ.

      biết là được các bạn nữ thích thế nào đâu, bọn họ còn muốn xếp hàng lấy lòng em chồng tương lai là em đó…” Cố Tư Ức xong liền bật cười, nhờ có được trải nghiệm cảm giác được làm vầng trăng sáng giữa các vì sao rồi.

      em chồng?” Hạ Chi Tuyển dò xét nhìn .

      Sao cậu lại cảm thấy khó chịu với dáng vẻ vui sướng này của nhỉ?

      Cố Tư Ức cười đáp: “Đúng vậy, em là em đây được dịp cáo mượn oai hùm, hưởng ké chút hào quang từ đấy.”

      Còn chưa đến kí túc xá Hạ Chi Tuyển đưa đống đồ cho Cố Tư Ức, : “ có chút việc bận, em mình về phòng .”

      Cố Tư Ức nhận lấy rồi đáp: “Vâng, cảm ơn trai nhé, cứ làm việc của .”

      Hạ Chi Tuyển nhìn , gằn từng chữ: “Sau này đừng có gọi trai nữa.”

      Ơ…

      có em nào hết.” Hạ Chi Tuyển lạnh lùng rồi nghênh ngang rời .

      “…???”

      “…”
      Last edited: 19/4/19

    3. baongocbt

      baongocbt Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      25
      Hay quá :ex10:cám ơn nàng Ngân Nhi :037:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 13
      Edit: Ngân Nhi

      Thời gian tập quân là hai tuần, vì có tuần đầu tiên làm nền móng rồi nên tuần thứ hai có phần dễ dàng hơn.

      Cố Tư Ức ràng cảm nhận được là bầu khí học tập trở nên khí thế hơn hẳn, giờ tự học buổi sáng mọi người cũng rất hăng say (trừ cái vị thiên tài nào đó kia, vẫn chỉ ngồi đọc sách ngoại văn và ăn kẹo thôi).Buổi tối ai nấy cũng đều hẹn nhau uống trà sữa dạo sân trường, mà ở trong phòng kí túc hoặc phòng tự học để học.

      Cố Tư Ức bắt đầu trải nghiệm căng thẳng học hành của trường trung học trọng điểm cả nước, nhất thời thấy hơi hoảng hốt.

      Bây giờ vẫn chưa bắt đầu vào học chính thức hay làm bài thi thử gì cả, mọi người vẫn chưa biết thực lực của nhau, thầm nghĩ mình phải tranh thủ tận dụng giai đoạn chuẩn bị trước này mới được, thể tụt hậu được.

      Ngày nào cũng dậy rất sớm, đầu tiên là ngồi trong phòng đọc bài 20 phút, sau đó mới đến lớp tự học buổi sáng cùng các bạn, buổi trưa cơm nước xong là cũng về phòng đọc sách làm bài tập ngay.

      Mối quan hệ giữa với Từ Lâm và Lam Hiểu Thu cũng dần trở nên ôn hòa hơn.

      ra Từ Lâm cũng có biểu muốn lấy lòng , nhưng Cố Tư Ức cảm thấy ‘đạo bất đồng, bất tương vi mưu’(*), thể đối xử với người bạn này cách vô tư giống như ban đầu được nữa, nhưng cũng muốn gây mâu thuẫn hay mặc kệ người ta, chỉ coi như người bạn cùng phòng của mình mà tôn trọng lẫn nhau thôi.

      (*) Đạo bất đồng, bất tương vi mưu: Ý người cùng quan điểm, chí hướng thể chuyện, thương lượng hay đàm đạo được.

      Bóng tối nổi lên tứ phía, trời đầy sao.

      cái bàn bi-a trong góc phòng thể chất, Tô Hàn và Lục Gia Diệp so chiêu, Chu Kiêu tập xà đơn.

      Hạ Chi Tuyển ngồi cái xà đôi ăn kẹo, lười nhác nhìn bọn bạn chơi.

      Lục Gia Diệp đấu thua, đổi cho Chu Kiêu lên.

      Cậu ta tới chỗ Hạ Chi Tuyển, giơ tay định giật lấy túi kẹo của cậu, nào biết Hạ Chi Tuyển lại tránh được.

      phải chứ, giờ đến cả viên kẹo cậu cũng cho em ăn với à?”

      “Muốn ăn tự mà mua.” Hạ Chi Tuyển thản nhiên , kiên quyết cho Lục Gia Diệp túi kẹo.

      “Mẹ kiếp, em cây khế thế đấy! viên kẹo cũng đủ nhìn thấu lòng người!” Cậu ta tức giận hành động tiếp, tay đưa ra muốn cướp đồ.

      Hạ Chi Tuyển vẫn nhanh hơn cậu ta bước, cậu nhảy xuống xà, thuận tiện đạp cho cậu ta phát: “Cút!”

      Thân thủ của Lục Gia Diệp đúng là kém hơn Hạ Chi Tuyển, cho nên cũng ngầm nhận thua rồi, nhưng ngoài miệng vẫn chịu tỏ ra yếu thế: “Tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu!”

      Hạ Chi Tuyển nghe cậu ta tuyên bố như vậy ngàn cũng tám trăm lần rồi, chỉ cười khinh bỉ chứ đáp lại.

      Tô Hàn lại : “Hình như dạo này em có vẻ bận nhỉ, cả ngày cứ vội vàng tới lui.”

      Lục Gia Diệp đồng cảm: “Đúng thế, lúc bước cũng nhanh như gió vậy.”

      Hạ Chi Tuyển gì, nét mặt lãnh đạm như có điều phải suy nghĩ.

      Cả bọn chuyện hăng say, cậu mình ra góc gọi điện cho Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức làm bài tập trong phòng, thấy Hạ Chi Tuyển gọi tới vội vàng bấm nghe.

      “Alo?”

      “Em làm gì thế?”

      “Ơ…” sững sờ ba giây rồi hỏi: “Sao vậy?”

      chơi bóng rổ ?”

      chơi chơi, em muốn học bài.” Cố Tư Ức thành khai báo, “ có nhớ đợt trước em mua rất nhiều sách ? Em thể có lỗi với chúng nó được.”

      Hạ Chi Tuyển phì cười, : “Có muốn đến kèm em học ?”

      cần cần, em trong phòng ngủ mà.”

      “Vậy tới phòng tự học .”

      Cố Tư Ức có chút rầu rĩ, bây giờ trong giai đoạn tự mày mò học tập, muốn có người phụ đạo mà, thế người ta lại còn là học thần nữa, đẳng cấp chênh lệch quá lớn, nhỡ mà người ta hỏi gì cũng biết mà lắc đầu xấu hổ lắm.

      Thế nên đành dịu dàng từ chối thành ý của Hạ Chi Tuyển: “Cảm ơn nhé, nhưng từ phòng ngủ đến phòng tự học xa lắm, hơi mất thời gian, mà em học xong cái là muốn ngủ ngay, nên là thôi nhé, em đâu.”

      “…”

      “Vậy…Gặp lại sau nha?”

      Hạ Chi Tuyển tắt máy, sắc mặt rất khó coi, tâm trạng cũng cực kì phức tạp.

      Cậu, thế mà lại bị từ chối?

      Hạ Chi Tuyển phải thuộc dạng tự luyến, nhưng mà từ số thư tình mà cậu nhận được quả thực hề ít chút nào, mấy công khai ra ám hiệu nhiều đến nỗi làm cậu phát bực, bước ra khỏi cửa cái là trăm phần trăm có người đến gần làm quen.

      Mặc dù cậu tự mãn về ngoại hình của mình, nhưng cũng biết là kiểu như mình rất thu hút người khác phái.

      Tất nhiên quan trọng nhất vẫn là thành tích học tập của cậu, từ đến lớn vẫn luôn cầm cờ đầu.

      Cho nên khi cậu chủ động muốn phụ đạo bài vở cho Cố Tư Ức, trong lòng còn thầm nhắc nhở đối phương phải cảm ơn cậu tiếng vì cậu đối với người ta tốt như vậy, thế mà nhóc ấy lại…

      Mấy em tới chỗ Hạ Chi Tuyển, nhìn cậu đứng ngây người tại chỗ hỏi: “A Tuyển, cậu nghĩ gì mà thất thần thế?”

      Hạ Chi Tuyển im lặng lát rồi : “Có phải lâu rồi bọn mình tiếp xúc với đám con ?”

      “What??? Cậu gì cơ?”

      “Ha ha ha A Tuyển cậu có khỏe đấy?” Tô Hàn giơ tay sờ trán cậu nhưng bị cậu hất ra ngay.

      Chu Kiêu : “ phải cậu ghét đám con lắm à? Còn bảo nhiều con quá làm cậu khó thở nữa, cũng vì cậu mà bọn tôi trở thành vật cách điện với nữ sinh luôn rồi đấy.”

      Lục Gia Diệp bực tức: “Cho nên tôi phải vạch giới hạn với A Tuyển mới được! Cẩu nam thần gì chứ, ràng là thành hội cẩu độc thân rồi còn gì!”

      Chu Kiêu vẫn rất bình tĩnh: “Độc thân tốt à? Cậu hết trò để chơi hay chê bài vở đủ nhiều thế hả?”

      Tô Hàn ngẫm nghĩ : “ phải chứ, sao đột nhiên A Tuyển lại hỏi câu đó vậy nhỉ? lẽ tự dưng cảm thấy mình cao siêu quá ít người hiểu được, cảm nhận được nguy cơ ai thèm thích rồi?”

      Sắc mặt của Hạ Chi Tuyển ngày càng khó coi, cậu chỉ định thảo luận xem suy nghĩ giờ của con là như thế nào thôi, nhưng đám bạn tốt của cậu lại nghĩ linh tinh đâu cả rồi, cậu chẳng thèm nữa.

      --

      Ngày hôm sau, Cố Tư Ức lại như thường lệ ngồi đúng vị trí, lớn tiếng đọc từ vựng.

      Cảm thấy có ai đó đến gần, quay đầu nhìn thấy Hạ Chi Tuyển ngồi vào cái ghế trống bên cạnh .

      Cố Tư Ức hỏi: “Sao lại ngồi đây?”

      Hạ Chi Tuyển lười nhác giở sách của mình ra đọc, đáp: “Lục Gia Diệp làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu ta nên đuổi .”

      Cố Tư Ức nhìn sang phía bên kia, thấy Lục Gia Diệp gục xuống bàn ngáy khò khò.

      Giữa bầu khí chăm chỉ học tập thế này mà cậu ấy vẫn có thể ung dung mà ngủ như vậy, đúng là đáng nể .

      Cố Tư Ức lại tiếp tục ngồi đọc sách, nhưng có người ngồi bên cạnh nên cảm giác rất khác, thế từng cử chỉ của người này đều rất đẹp mắt nữa chứ.Sau mấy lần trông thấy cậu cho kẹo vào miệng, nhịn được mà hỏi: “Ngày nào cũng ăn kẹo mà bị ngọt khé cổ à?”

      cũng rất thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn thua xa Hạ Chi Tuyển.

      Hạ Chi Tuyển : “Đường có tác dụng ổn định tâm trạng.”

      Cố Tư Ức lại liếc nhìn , đại ca à, tâm trạng của vốn ổn định lắm rồi, dáng vẻ lúc nào cũng lạnh lùng như thể đây cần ai đến bắt chuyện vậy đó.

      Thôi , ngồi học tiếp nào!

      Cố Tư Ức rất hăng hái chiến đấu, giờ học thuộc được ba từ vựng tiếng rồi, lúc này bắt đầu học từ thứ tư.

      “Transport, danh từ là chuyên chở, vận chuyển, động từ là chuyên chở, vận chuyển…”

      “Transport…T,r,a,n,s,p,o,r,t…Transport…”

      “Chuyên chở vận chuyển, transport…”

      Hạ Chi Tuyển nghe nhẩm nhẩm lại từ đơn, nhịn nổi mà bật cười khẽ.

      Cố Tư Ức rất nhạy cảm bắt được tiếng cười này, lập tức quay sang : “ cười em đúng ?”

      Hạ Chi Tuyển chẹp miệng, ngậm nốt viên kẹo rồi : “Em có thuộc hết từ vựng cũng chẳng ích gì đâu.”

      “Ai bảo thế chứ? Từ vựng là nền móng cơ bản mà!” Cố Tư Ức cãi.

      “Chỉ học từ đơn mà biết bối cảnh sử dụng được đâu, đề nghị em nên học thuộc hẳn bài văn hơn.”

      Cố Tư Ức do dự, lại nghĩ đến số điểm tiếng của Hạ Chi Tuyển nên ngoan ngoãn nghe theo lần.

      “Được rồi, là học thần, gì cũng đúng hết.” Thế là giở sách ra học luôn bài khóa.

      Sau khi đọc lướt lần, bắt đầu học thuộc từng câu , lại nghe thấy Hạ Chi Tuyển cười, cảm giác như chế giễu vậy.

      Cố Tư Ức lại hỏi: “ lại sao thế?”

      “Em học…Đúng là rất…Ừm…” Dường như cậu nghĩ ra từ nào dễ nghe chút, sau đó mới tiếp: “Rất gắng sức.”

      “…” cười vì quá gắng sức đấy à?

      Gương mặt nhắn của Cố Tư Ức hơi đỏ lên, “Vậy mời gắng sức đọc lần cho em nghe xem nào.”

      để quyển sách giáo khoa ra trước tầm mắt của Hạ Chi Tuyển.

      “Do you want a friend whom you could tell everything to, like your deepest feelings and thoughts.Or are you afraid that. . .”

      Bên kia Lục Gia Diệp ngủ mơ màng, quay đầu sang hướng khác, hé nửa mắt ra nhìn thấy ghế bên cạnh có ai.

      Cậu ta lười biếng ngồi dậy, nhìn sang bàn bên kia, cậu được đấy, sang ngồi cạnh em rồi, còn đọc chung quyển sách nữa chứ.

      Lục Gia Diệp cầm di động, gửi tin nhắn cho nhóm chat mới đổi tên thành “Tập đoàn cẩu độc thân”: “A Tuyển lợi dụng lúc tôi ngủ sang tán tỉnh em kìa, quá hiểm!”

      Cố Tư Ức nghe Hạ Chi Tuyển đọc bài khóa, rốt cuộc cũng hiểu là vì sao cậu ấy lại quá gắng sức rồi.

      Nếu muốn hình dung cách đọc bài khóa của cả hai đó chính là, khản cả cổ như ăn mày, còn cậu ấy ung dung nhàn nhã như vị hoàng tử dạo trong vườn vậy đó.

      Phát và ngắt nghỉ câu của cậu ấy rất chuẩn xác, như nước chảy mây trôi, rất dễ dàng tốn sức, khác là bao so với mấy diễn viên người Mỹ mà hay xem, quan trọng là ngữ điệu của cậu ấy rất dễ nghe, những từ tiếng từ miệng cậu bay ra tựa như những nốt nhạc du dương vậy, vừa thanh khiết lại ngọt ngào như kẹo.

      Chờ cậu đọc xong bài khóa, Cố Tư Ức liền đập đầu xuống bàn, bi thương : “Em muốn mang theo vốn tiếng của mình cùng tự thiêu luôn quá!”

      có gì khó hết, em cứ tập trung đọc mấy lần là được thôi.” Hạ Chi Tuyển nhàng .

      có gì khó á?

      Cố Tư Ức nội tâm điên cuồng gào thét, hai tay đập đầu, mắt nhìn chằm chằm quyển sách, chỉ hận thể xuyên thủng lỗ.

      “Có muốn giúp em học ? Có gì khó giảng cho.”

      Cố Tư Ức ngạc nhiên, chậm rãi buông hai tay ra, khó tin nhìn Hạ Chi Tuyển: “ đọc sách của nữa à?”

      thể trơ mắt nhìn em tự thiêu được!” Cậu hời hợt cười , gập sách ngoại văn của mình vào rồi để sang bên, kéo quyển sách tiếng của đặt ra giữa bàn, : “Ngồi dịch vào đây.”

      Cố Tư Ức ngoan ngoãn kéo ghế ngồi gần lại, hai người tay kề tay, đầu ghé vào nhau, Hạ Chi Tuyển tay cầm bút vừa viết vừa giảng bài khóa cho , còn cẩn thận đánh dấu những câu quan trọng.

      “Ôi con mẹ nó con mẹ nó con mẹ nó!”

      “Mau nhìn A Tuyển và em ! Cậu ta định ăn cỏ gần hang đấy à?”

      “Ông đây lần đầu tiên được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng như tắm gió xuân của cậu ta thế kia, tự nhiên thấy lạnh sống lưng quá.”

      Lục Gia Diệp ngừng nhắn tin trong nhóm.

      Chu Kiêu và Tô Hàn mãi mới có phản ứng.

      Chu Kiêu: “Dù sao người ta cũng là em trong sáng mà, dạy nhau học cũng là chuyện bình thường thôi.”

      Lục Gia Diệp: “Có cái cứt chó ý! Kể cả có là em ruột nữa chưa chắc cậu ta cam tâm tình nguyện thế đâu! Các cậu có nhớ em họ hồi trước ? Nghỉ hè tìm cậu ta hỏi bài thôi mà bị cậu ta cho phát khóc luôn rồi!”

      Tô Hàn: “Có thể cậu ấy thay đổi suy nghĩ, muốn đoàn kết bác ái với các bạn học, nên bắt đầu thực từ em thôi.”

      chỉ có mấy người họ, mà ngay cả mấy học sinh khác trong lớp cũng thầm nhìn lén.

      Dưới ánh mặt trời, cậu thiếu niên tay chống đầu, tay cầm bút viết lên giấy, thỉnh thoảng lại gì đó, nhìn vừa đẹp trai vừa dịu dàng.

      thế có lúc cậu ấy còn dùng bút gõ lên đầu ngồi bên cạnh nữa, khiến ai nhìn vào tim cũng đập loạn xạ, nằm mơ thôi cũng muốn mình trở thành người thân thiết với cậu ấy như thế.
      Last edited: 19/4/19

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Hooc môn nam thần bay hơi xa, ố ồ, chỉ cần thả thính e thui, mà tui mún chết rồi đây, thanh xuân nợ tui nam thần như thế, hu hu hu
      levuongNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :