1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Đọc liền tù tì 5c ghê :yoyo36:
      Tưởng tượng bạn Lục GD nhoi nhoi như khỉ ở bên cạnh nam nữ chính mà t buồn cười :hoho: thề đọc bộ này cứ liên tưởng đến F4 :hoho:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 10
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức lại đưa mắt nhìn Hạ Chi Tuyển, bất kể lúc nào cậu cũng vẫn là người nổi bật nhất, đẹp trai nhất trong đám đông, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi.

      người tài giỏi xuất chúng lại thanh cao như vậy, sao có thể cùng đương cơ chứ?

      Hai người họ bây giờ thân nhau thế này, cũng là nhờ mối quan hệ của bố mẹ hai bên thôi.

      Hạ Chi Tuyển cuối cùng cũng lên đến đầu hàng, đây là lần đầu tiên cậu làm cái chuyện khổ sở thế này, lại còn chỉ vì cốc nước.

      …Con đúng là phiền phức .

      Cậu cầm cốc trà sữa đưa tới, Cố Tư Ức vui vẻ nhận lấy, ngọt ngào “Cảm ơn ”, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.

      Hạ Chi Tuyển nhìn uống trà sữa ngon lành, cảm giác vui khi phải xếp hàng lập tức tan biến.

      “Để em chụp ảnh.” Cố Tư Ức lấy điện thoại ra, để cốc trà sữa của mình kề sát cạnh cốc mà Hạ Chi Tuyển cầm rồi chụp lại hình hai cốc trà sữa.

      đăng bức ảnh lên trang cá nhân, ghi là: Kết thúc tuần đầu tiên của năm cấp ba, vui quá ~

      Hạ Chi Tuyển liếc qua, nhận ra đăng cái gì, liền thờ ơ hút ngụm trà sữa, khóe môi nhếch lên.

      Lúc ngang qua khu Games City, Cố Tư Ức hăng hái : “Bọn mình vào đây chơi nhé?”

      Hạ Chi Tuyển vào mấy khu game này từ mấy năm nay rồi, nhưng thấy hai mắt Cố Tư Ức trông đợi nhìn mình, cậu đành gật đầu đồng ý, coi như là đưa nhóc này trải qua ngày nghỉ trọn vẹn .

      Cố Tư Ức muốn cùng Hạ Chi Tuyển chơi trò nhảy, nhưng Hạ Chi Tuyển phải xin thứ lỗi cho kẻ bất tài, : “ biết chơi, em tự chơi .”

      Học thức làm cho người ta thông tuệ, nhưng cũng khiến cho người ta trưởng thành sớm.

      Hạ Chi Tuyển có hứng thú với mấy trò này.

      Cố Tư Ức đứng máy nhảy nhót, Hạ Chi Tuyển buồn chán đứng góc chơi trò bóng rổ.

      Siêu, nhìn bé kia , cánh tay mảnh khảnh, cặp chân vừa trắng vừa thẳng lại mịn nữa, ngon phết!

      “Chậc…”

      “Ra dụ tí ! Siêu ra tay dễ như trở bàn tay.”

      Tiếng chuyện của hai thanh niên truyền vào tai, Hạ Chi Tuyển dừng động tác ném bóng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng .

      Người được gọi là Siêu về phía máy nhảy, Hạ Chi Tuyển vung tay ném bóng , quả bóng thẳng hướng đập trúng gáy của ta.

      Người kia bị choáng đứng vững, xoay người trợn mắt quát: “Mẹ nó…Thằng chó nào…”

      Hạ Chi Tuyển lạnh lùng đứng trước mặt ta, thân hình cao lớn nhưng gầy yếu, khí thế mạnh mẽ, ánh mắt sắc lạnh.

      “Mày có ý gì?” Người đàn ông đó trông khá trẻ, chỉ vào mặt cậu .

      Nhưng dù là ngoại hình hay khí chất cũng thua xa trời vực với Hạ Chi Tuyển.

      Tên bạn cùng ta quan sát Hạ Chi Tuyển, ánh mắt có phần sợ sệt, : “Bạn cậu đấy à? ngại quá, bọn biết.” xong liền dùng hết sức lực lôi Siêu tức giận .

      Lúc xa rồi ta mới : “Tên đó lai lịch đơn giản đâu, trước em thấy cục trưởng La bên cạnh nó còn phải khúm núm đấy.”

      “Mày dọa tao đấy à?”

      “Cái thằng đẹp trai đấy em nhận lầm được đâu.”

      Hạ Chi Tuyển chơi bóng rổ nữa mà đến chỗ máy nhảy nhìn Cố Tư Ức chơi.

      bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo trắng cộc tay và váy dài màu lam, áo còn in hình gấu trúc.

      Hai bàn chân đôi giày trắng giẫm lên những phím mũi tên cách rất nhịp nhàng, bé trắng trẻo cao gầy vui vẻ nở nụ cười, nhìn ngọt ngào hơn cả trà sữa.

      Thế này được rồi, Hạ Chi Tuyển vẫy tay với .

      Còn chưa hết ván mà, Cố Tư Ức do dự chút rồi xuống chạy tới chỗ Hạ Chi Tuyển: “Sao vậy?”

      Hạ Chi Tuyển : “ muốn mua mấy cuốn sách, theo đến nhà sách .”

      Tuy rằng Cố Tư Ức còn chưa chơi , nhưng dù gì Hạ Chi Tuyển cũng chiều mà vào đây rồi, giờ cậu ấy muốn hiệu sách, theo phép lịch nên vui vẻ đồng ý mới đúng.

      Thế là hai người lại vào nhà sách trong khu thương mại.

      Cố Tư Ức tưởng là Hạ Chi Tuyển muốn mua sách tham khảo, ngờ là cậu ấy lại đến quầy sách khoa học.

      chỉ biết theo sau, buồn chán lấy di động ra xem, thấy các bạn bè bình luận rất nhiều vào bức ảnh mới đăng.

      Bạn cấp hai A: “Có vẻ chuyển sang trường mới vui lắm đây ~”

      Bạn cấp hai B: “Heytea chỗ nào vậy? Ngày nghỉ mày có về nhà chơi ?”

      Bạn cấp hai C: “Cái tao quan tâm là người cùng mày là ai đấy?”

      Bạn cấp hai D: “Với kinh nghiệm của đứa cuồng ngắm tay như tao chắc chắn cái tay kia là của trai đẹp rồi, chuẩn chưa?”

      Hướng Lê: “Aaaa, ngày nghỉ cậu với Hạ Chi Tuyển đấy à?”

      Trương Hân Dịch: “Gato quá , mình cũng muốn uống ~”

      Mẹ: “ trai dẫn con uống trà sữa đấy à? Đừng có chỉ biết chơi thôi đấy, phải hỏi han trai chuyện bài vở nhiều vào.”

      Bố: “Mẹ con phải đó.”

      Bây giờ mới chỉ tập quân thôi, bắt đầu học đâu mà vội học làm gì, Cố Tư Ức nghĩ thầm.

      Nhưng mà…Quay đầu nhìn Hạ Chi Tuyển, khỏi cảm thấy xấu hổ, người ta những giỏi các môn lớp mà còn hiểu biết rất nhiều kiến thức bên ngoài nữa, đem ra so sánh chẳng khác nào dân mù chữ.

      “Em ra quầy sách tham khảo xem tí nhé.” Cố Tư Ức với Hạ Chi Tuyển câu rồi .

      Mù chữ khóc, phải cố lên!

      Cố Tư Ức cầm giỏ lên, tự chọn cho mình sáu bảy quyển sách tham khảo rồi mà vẫn chưa thấy đủ, vừa chọn sách vừa bừng bừng khí thế lên kế hoạch học hành nghiêm túc.

      Cố Tư Ức với tay cố lấy được cuốn sách toán để ở hàng cùng, hơi cao chút, kiễng chân lên, định cố lấy dáng người cao lớn của Hạ Chi Tuyển ở ngay sau lưng, cậu chỉ cần giơ tay là có thể dễ dàng cầm được cuốn sách mà muốn, lại hỏi: “Quyển này à?”

      “Đúng rồi ạ!” Cố Tư Ức gật đầu lia lịa đáp.

      Hạ Chi Tuyển cầm lấy cuốn sách, cúi đầu, cùng Cố Tư Ức bốn mắt nhìn nhau.

      nhóc nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn ngập nước, cặp lông mi dài chớp chớp như cánh bướm, gương mặt hơi ửng hồng.

      Cậu đưa tay ấn lên đầu , che dáng vẻ khiến cho người ta mất hồn này rồi mới đưa sách cho , : “Của em đây.”

      “Cảm ơn !” Cố Tư Ức để vào trong giỏ, hỏi: “ chọn xong chưa?”

      “Xong rồi.” Ánh mắt cậu lại nhìn xuống cái giỏ cầm, “Em định mua hết đống này đấy à?”

      “Vâng!” Cố Tư Ức gật đầu đáp.

      Hạ Chi Tuyển cầm lấy cái giỏ rồi để lên cái bàn cạnh đó, lấy từng cuốn ra xem, mấy phút sau kết luận câu: “Mấy cuốn này chẳng có ích gì cả.”

      “Sao lại thế? Tất cả đều là những quyển sách tham khảo mà em lựa chọn rất kĩ đấy.”

      “Đừng có mua cho có, chọn hai ba quyển là được rồi, mua nhiều chỉ chật chỗ thôi.”

      Giọng điệu của Hạ Chi Tuyển rất bình thản, nét mặt cũng hờ hững, ra vẻ mình chỉ đúng thôi.

      Nào biết chính điều này lại khiến Cố Tư Ức tức giận, : “Học thần các toàn coi thường dân chúng như vậy à? Cái gì mà mua cho có chứ, em dựa vào tất cả chỗ sách này để làm việc lớn, em muốn từ học sinh kém vùng lên trở thành học sinh giỏi!”

      Hạ Chi Tuyển nhướn mày : “Em là học sinh kém à?” Cậu biết điều này đâu đấy.

      Nhưng mà qua cách chọn sách học của cậu cũng có thể đoán ra được rồi.

      “Em…” Đúng , hai người họ chưa từng học cùng nhau bao giờ, cậu ấy làm sao mà biết được là học hành thế nào chứ, tự dưng lại ra mất rồi.

      Mất mặt chết được, Cố Tư Ức vô cùng hối hận, nhưng thể đối mặt với thực tại, tự bao biện cho mình: “Trước đây có thể coi là thế, nhưng dù sao bố mẹ cũng có cầu cao với em lắm, sau này em còn là học sinh kém nữa!”

      Hạ Chi Tuyển chẳng quan tâm là học có kém hay , cậu chỉ thấy bộ dạng vừa xấu hổ vừa rụt rè này của rất đáng .

      “Được, cố gắng lên.” Cậu khẽ cười, giơ tay xoa đầu .

      “…” Cố Tư Ức tự dưng thích ứng kịp với dịu dàng này của Hạ Chi Tuyển, cảm giác thế nào nhỉ, giống như chủ nhân dỗ dành con mèo của mình ý.

      nhanh chóng vứt bỏ cái suy nghĩ kì quái đó , cầm cái giỏ sách lên để khẳng định chủ quyền, : “Tóm lại là chỗ sách này em mua hết.”

      “Tùy em thôi.” Hạ Chi Tuyển muốn thêm những lời vô ích.

      Hai người tới quầy thu ngân, Cố Tư Ức : “Vừa nãy mua trà sữa cho em, bây giờ em trả tiền sách cho .” xong liền lấy tiền ra trả.

      Hạ Chi Tuyển ngăn cản, chỉ yên lặng đứng bên cạnh .

      Cố Tư Ức xách hai túi sách to ra, Hạ Chi Tuyển : “Đưa xách.”

      Cố Tư Ức đưa cho Hạ Chi Tuyển chỗ sách của cậu, cũng hơi nặng , vì mua hơi nhiều.

      “Đưa cả túi của em cho .” Hạ Chi Tuyển lại .

      “Thôi được rồi, em tự xách được mà.” Ở nhà Cố Tư Ức chính là nữ hán tử, thường ngày dạo phố với mẹ toàn là xách đồ thôi, lâu dần cũng thành thói quen luôn, với bạn bè cũng nhận việc xách đồ, đồ càng nặng lại càng hăng hái xung phong.

      Hạ Chi Tuyển cau mày, giật luôn cái túi trong tay , : “Đừng tự coi mình là đàn ông.”

      Ơ…

      Cố Tư Ức tay bên cạnh Hạ Chi Tuyển, nhìn đống đồ tay cậu mà ngượng ngùng, mấy lần lên tiếng hỏi: “Để em xách giúp túi nhé? Cái túi đựng sách của em ý?”

      Hạ Chi Tuyển nghe xong chỉ toàn lờ chẳng buồn để ý đến , mãi sau mới đành thôi.

      Cậu : “Chơi cũng đủ rồi, bọn mình chuẩn bị về thôi.”

      “Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu.

      Lúc hai người ra chỗ thang cuốn Cố Tư Ức bất ngờ trông thấy Lục Gia Diệp, Tô Hàn và Chu Kiêu, ba người đó bước lên thang để xuống tầng.

      Ôi mẹ ơi…Cố Tư Ức kéo Hạ Chi Tuyển lại: “Qua đây qua đây!”

      ôm cánh tay cậu, kéo cậu trốn ra đằng sau bức tượng.

      “Mấy người Lục Gia Diệp ở đằng kia đó, tuyệt đối thể để họ phát ra, lúng túng lắm.” Cố Tư Ức rón rén như ăn trộm, cẩn thận thò đầu ra quan sát tình hình.

      Hạ Chi Tuyển thế nào cũng được, mà Cố Tư Ức tuy đứng ngoài cuộc nhưng lại sợ lời dối bị vạch trần còn hơn cả cậu nữa.

      “Ngồi xuống ngồi xuống mau! Cẩn thận họ nhìn thấy đấy!” Cố Tư Ức lại kéo tay lôi Hạ Chi Tuyển ngồi xuống.

      Hạ Chi Tuyển bỗng cảm thấy cánh tay mình hình như vừa mới chạm phải thứ gì đó rất mềm…

      Ánh mắt cậu nhìn xuống người Cố Tư Ức, phát ra thứ mình đụng vào chính là ngực của người con

      Gương mặt trắng trẻo của Hạ Chi Tuyển lập tức bị bao phủ bởi sắc hồng.
      Last edited: 19/4/19

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 11
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức chỉ chăm chăm nhìn tình hình bên ngoài, để ý đến tiếp xúc động chạm của hai người, cũng phát ra bất thường của Hạ Chi Tuyển.

      Hạ Chi Tuyển ho tiếng, rút tay ra rồi đứng lên : “Thấy cũng có sao đâu.”

      Cố Tư Ức cũng đứng lên theo: “Được rồi.”

      Dù sao người bịa chuyện cũng phải là , cùng lắm giả chết thôi.

      Nhưng ra ba người kia xuống tầng rồi nên chắc chắn nhìn thấy hai người họ.

      Lúc ngồi taxi về nhà, Hạ Chi Tuyển rất trầm, Cố Tư Ức cảm thấy cậu có tâm gì nên cũng muốn quấy rầy.

      bao lâu cả hai về đến nhà họ Hạ.

      Hạ Quảng Vũ công tác ở nhà, Bành Linh bảo người giúp việc chuẩn bị xong thức ăn, bản thân cũng tự nấu mấy món đặc biệt chờ hai đứa về ăn.

      “Con chào ạ, con đến ăn chực đây.” Cố Tư Ức ngọt ngào cười .

      Bành Linh cười tươi: “ chỉ ước gì tuần nào con cũng cùng A Tuyển về nhà ăn chực thôi.”

      Bà xách đỡ mấy túi đựng sách rồi để lên bàn, nhìn cả đống sách tham khảo này, chắc chắn phải Hạ Chi Tuyển mua rồi, bà liền quay sang khen ngợi Cố Tư Ức: “Vừa mới vào học con mua nhiều sách thế à? Tư Ức chăm học quá.”

      Cố Tư Ức cực kì xấu hổ, mặt đỏ bừng cả lên, vội : “ phải đâu ạ, con chỉ chuẩn bị trước thôi…”

      Hạ Chi Tuyển nhìn ra quẫn bách của , miệng khẽ nhếch lên.

      Đồ ăn ở nhà họ Hạ hơi cay, rất hợp với khẩu vị của Cố Tư Ức, bữa cơm này khiến vô cùng thỏa mãn, luôn miệng khen ngon.

      Bành Linh càng nhìn càng thích bé này, ngoan ngoãn lễ phép, lại được bố mẹ dạy dỗ tốt, ngồi ăn uống rất đàng hoàng lịch , nhìn đúng kiểu tiểu thư khuê các.

      Ăn xong, Bành Linh : “Tư Ức, dọn riêng cho con phòng rồi đó, tối nay con đừng về nữa, cứ ở nhà mà ngủ, ngày mai lại cùng A Tuyển về trường.”

      Cố Tư Ức cũng ngại từ chối, vui vẻ cười : “Con cảm ơn ạ.”

      Bành Linh rất chu đáo, còn chuẩn bị trước cả đồ ngủ và đồ để thay cho Cố Tư Ức.

      Bà dẫn vào phòng, lấy quần áo ra cho xem: “Đều là chọn cho con đấy, có thích ?”

      Hạ Chi Tuyển đứng ở cạnh cửa : “Ai biết lại tưởng hai người mới là mẹ con ruột đấy.”

      Bành Linh cười : “Mẹ lúc nào chả mong có con , Tư Ức à, hay là con làm con nuôi của nhé?”

      “Được ạ.” Cố Tư Ức hề do dự mà đáp lại luôn, làm con nuôi của ấy cũng chính là em của Hạ Chi Tuyển rồi.

      Hạ Chi Tuyển dáng vẻ vốn lười nhác lập tức thay đổi thái độ, trầm giọng : “Con phản đối.”

      lớn đứng trong phòng đồng loạt quay ra nhìn cậu, chẳng hiểu tại sao.

      Bành Linh cười trêu : “Con sợ mẹ có con rồi thiên vị à?”

      Cố Tư Ức đứng bên cạnh làm mặt quỷ, còn chưa đâu vào đâu lo rồi.

      Hạ Chi Tuyển muốn đùa cợt, lạnh nhạt : “Tóm lại, con phản đối.”

      Cậu quay người rời , giơ tay bóp sống mũi, trong lòng có nỗi bực bội nên lời.

      Người lớn sao toàn chuyện như đùa thế nhỉ? Hồi trước bảo để Tư Ức làm dâu của cậu, giờ lại muốn nhận người ta làm con nuôi, cứ nghĩ gì nấy, đúng là tật xấu.

      Vì Hạ Chi Tuyển phản đối nên chuyện này đến đâu cả.

      Buổi tối Cố Tư Ức nằm giường chuyện với mẹ.

      thuận miệng kể cho mẹ chuyện Hạ muốn nhận mình làm con nuôi, sau đó khó chịu : “Mẹ nhìn thấy dáng vẻ của ấy lúc đó nên biết được đâu, trông ghê lắm ý, cứ làm như con muốn cướp mẹ của ấy vậy đó…Làm cho con lúng túng chết được, xấu hổ quá .”

      Hứa Giai Tuệ : “Dù sao chú Hạ cũng làm quan chức lớn, ai cũng ao ước có chút quan hệ với nhà họ, nên có thể Hạ hơi nhạy cảm thôi.Nhưng mà con cũng phải chú ý nhé, tính con trước nay vẫn vô tư, ở cùng Hạ cũng nên có chừng mực, đừng có làm người ta khó chịu.”

      Cố Tư Ức trở mình ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: “Tính con sao chứ, sao lại làm người ta khó chịu ạ?”

      chung là con cứ làm cho người ta vui vẻ người ta bao giờ bài xích con.”

      Cố Tư Ức tràn đầy bi thương.

      Hứa Giai Tuệ còn chuyện thêm mấy câu, nhưng chẳng còn tâm trạng nghe nữa rồi, bèn đáp cho có lệ: “Thôi con nữa đâu, con muốn yên tĩnh mình gặm nhấm vết thương…Con cúp máy đây, chúc mẹ ngủ ngon.”

      Cố Tư Ức vứt điện thoại sang bên rồi nằm xuống, thở dài mấy lần.

      cứ tưởng là mình và Hạ Chi Tuyển thân thiết cùng hội cùng thuyền rồi chứ…

      Chẳng lẽ con thuyền lật là lật sao?

      Bầu khí vốn yên tĩnh, bỗng Cố Tư Ức nghe thấy tiếng đàn dương cầm truyền đến.

      Giai điệu du dương phảng phất nỗi buồn, nghe được chút nhận ra đây là bài “Lâu đài mây”.

      Lòng hiếu kỳ thúc giục Cố Tư Ức xuống giường, ra khỏi phòng, về phía phát ra thanh.

      Phòng của và Hạ Chi Tuyển đều ở tầng ba, mà tiếng đàn cũng được phát ra từ phòng khách tầng này.

      Trong phòng khách bật đèn, chỉ có ánh trăng rọi vào, chàng trai ở trước đàn dương cầm, đắm chìm trong ánh trăng mờ ảo, ngồi đánh đàn mình.

      Cố Tư Ức đứng ở chỗ rẽ, xa gần nhìn góc mặt nghiêng của cậu dưới ánh trăng.

      Giờ khắc này mới cảm nhận được cao ngạo lạnh lùng và phong thái độc lập của Hạ Chi Tuyển.

      Đánh xong bản, Hạ Chi Tuyển nhìn bóng người phản chiếu lại chiếc đàn, : “Trốn ở đấy làm gì?”

      “Dạ? Em có trốn đâu.” Cố Tư Ức tựa vào góc tường , “Em nghe người ta , có lúc giữa người với người cần có khoảng cách an toàn, vượt qua nó làm người ta thoải mái.Tính cách của lạnh lùng, có thể phải cần khoảng cách xa hơn, cho nên em mới đứng ở đây.”

      Hạ Chi Tuyển đóng nắp đàn lại, đứng dậy về phía Cố Tư Ức.

      đứng ở trong góc, nhìn thân hình cao lớn của người con trai ngày lại gần, trong lòng bỗng cảm thấy hơi áp lực, tim đập loạn xạ.

      Hạ Chi Tuyển tới bên cạnh dừng lại, cánh tay chống lên tường, từ cao nhìn xuống , chậm rãi hỏi: “Em buồn bực vì phản đối việc mẹ nhận em làm con nuôi đúng ?”

      phải, hoàn toàn phải vậy.” Cố Tư Ức phủ nhận, “Sao em lại phải buồn vì chuyện nhặt đó chứ? có chuyện đấy đâu!”

      Vì muốn biểu ra chân nên còn nở nụ cười tươi nữa.

      Hạ Chi Tuyển yên lặng nhìn .

      Cố Tư Ức cảm thấy mình sắp duy trì nổi nụ cười nữa rồi.

      Cuối cùng đúng là gượng ép thêm được nữa, nụ cười dập tắt, môi mím lại.

      Hạ Chi Tuyển búng lên trán , : “Cố Tư Ức, em giỏi dối đâu, vì cảm xúc của em đều biểu hết lên mặt rồi.”

      “Hả? Có sao? ?” Cố Tư Ức giả ngu, hai tai bắt đầu đỏ rực lên.

      Qua ánh trăng sáng tỏ, Hạ Chi Tuyển có thể nhìn thấy ràng mỗi thay đổi dù là nhất của .

      Cậu giơ tay nắm vành tai mềm mại của , Cố Tư Ức chột dạ đảo mắt nhìn xung quanh bỗng giật mình sợ hết hồn, như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy, ngước mắt lên nhìn Hạ Chi Tuyển, lông mi khẽ run.

      Khóe môi Hạ Chi Tuyển thấp thoáng nét cười, ngón cái và ngón trỏ véo cái tai nóng rực của Cố Tư Ức, có ý muốn buông ra.

      Dáng vẻ cậu có phần lười nhác, : “ cũng nghe là người nào bị véo tai dối nữa, muốn nghe lời .”

      Cố Tư Ức nóng bừng hai tai, dưới áp lực tâm lý này, thể dối được nữa, đành nhìn mũi chân Hạ Chi Tuyển rồi : “Em đúng là…Đúng là có chút vui…”

      “Tại sao?” Cậu tiếp tục hỏi, bàn tay vẫn chưa nhàn rỗi, khóe môi nhếch lên vừa có vẻ xấu xa, nhưng cũng có phần thỏa mãn.

      “Em có cảm giác như bị người ta chối bỏ, vì trong lòng bài xích em nên mới phản đối việc để em làm em ra em sao đâu, em cũng nhất quyết là phải có cái danh phận đó, em chỉ nghĩ là nếu làm em sau này bọn mình thân nhau hơn thôi… thích thôi, em có ý gì đâu, đừng nghĩ em phiền phức là tốt rồi.” Cố Tư Ức hết nỗi lòng ra.

      Hạ Chi Tuyển khẽ cười: “ ra em lại là người có trái tim thủy tinh.”

      Cố Tư Ức xấu hổ lùi ra sau, thoát khỏi bàn tay , tinh thần được hồi phục trong thoáng chốc: “Em bảo là em sao rồi mà! Em có trái tim thủy tinh!”

      Hạ Chi Tuyển dựa vào tường, cười mà như , như thể vui vẻ nhìn con vật tức giận vì bị trêu chọc vậy.

      thèm chuyện với nữa, em về phòng ngủ đây.” Cố Tư Ức lẩm bẩm câu rồi xoay người .

      “Thứ nhất, hề ghét em.”

      Giọng có phần mệt mỏi nhưng cũng rất dễ nghe của chàng trai truyền đến từ phía sau.

      Cố Tư Ức chợt dừng bước.

      “Thứ hai, nếu em muốn gần gũi với hơn có rất nhiều cách.”

      “Ví dụ như?” tò mò quay đầu lại hỏi.

      đề bài đơn giản như vậy mà còn muốn phải viết đáp án nữa à?”

      “Lại còn tỏ vẻ bí mật nữa.” Cố Tư Ức hậm hừ.

      Nhưng mà nghe Hạ Chi Tuyển ghét rất vui rồi.

      Lúc tới trước cửa phòng ngủ, quay đầu lại vẫn thấy Hạ Chi Tuyển đứng đó, dựa vào vách tường, đôi mắt sâu thẳm nhìn .

      Cố Tư Ức lại : “ cũng mau ngủ , còn nữa, đánh piano nghe hay lắm.”

      --

      Hôm sau, lúc Cố Tư Ức ngồi ăn sáng với hai mẹ con nhà họ Hạ Bành Linh ra nghe điện thoại.

      Lúc để điện thoại xuống, bà áy náy nhìn Cố Tư Ức, : “Ở cơ quan có chút việc nên phải ngay bây giờ, hôm nay ở cùng hai đứa được rồi.”

      Kế hoạch vốn là buổi sáng Bành Linh đưa hai đứa trẻ đến thăm bảo tàng khoa học, buổi chiều xem triển lãm nghệ thuật rồi đưa hai đứa về trường.

      Cố Tư Ức vội : “ sao đâu ạ, công việc của quan trọng hơn, lần khác đưa bọn con xem cũng được ạ.”

      Bành Linh khẽ cười, với Hạ Chi Tuyển: “Con ở cùng em nhé, chiều cùng nhau về trường.”

      Hạ Chi Tuyển đáp lại, gương mặt tỏ ra lạnh nhạt.

      Sau khi Bành Linh rời , hai người cũng ăn xong bữa sáng rồi, Cố Tư Ức hỏi Hạ Chi Tuyển: “Thế hôm nay bọn mình làm gì đây?”

      “Làm gì cũng được.” Hạ Chi Tuyển đáp rồi đứng dậy lên gác.

      Cố Tư Ức theo sau, hỏi: “ vui à?”

      phải.” Cậu trả lời mà quay đầu lại.

      “Đúng là vui mà, sao vậy? Vì phải làm à?” Cố Tư Ức càng càng kinh ngạc, “ phải chứ? lớn thế rồi mà vẫn thể xa bố mẹ sao?”

      Hạ Chi Tuyển dừng bước, quay đầu lại nhìn, dáng vẻ tỏ ra mấy kiên nhẫn, lạnh lùng : “Nếu từ đến lớn em bị cho leo cây vô số lần em có thấy tức giận ?”

      Cố Tư Ức sững sờ, ngẩn người nhìn cậu, vài giây sau mới : “Ồ, hóa ra mới là người có trái tim thủy tinh.”

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      Cậu tiện tay vơ lấy con búp bê trang trí rồi ném thẳng vào người Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức tóm gọn rồi ôm vào trong ngực, lạch bạch từng bước theo cậu lên gác, cười hì hì khuyên nhủ: “Hồi bố mẹ em cũng thường xuyên có nhà, cũng có nhiều chuyện hứa mà thực , bực nhất là có lần mẹ em hứa nếu kết quả thi của em đứng trong top 10 của lớp mua cho em con búp bê Barbie bản giới hạn…”

      Hạ Chi Tuyển vào phòng, Cố Tư Ức cũng vào theo luôn, tiếp: “Em liều mạng học hành rất khổ cực, kèm theo chút may mắn nên kết quả được đứng thứ chín của lớp, mẹ em ngờ là em lại làm được , mua chuẩn bị trước nên hết hàng mất rồi.Lúc đó em vừa giận vừa buồn, khóc ầm ĩ lên, em rất cố gắng rất nỗ lực mới xếp được thứ chín đấy, lúc thi còn phải mạo hiểm vượt phong ba bão táp để nhìn lén bài của đứa học giỏi nhất lớp…”

      “Xì…” Hạ Chi Tuyển nhịn được mà bật cười, quay lại gõ lên đầu , “Chẳng có chút tiền đồ nào cả.”

      Cố Tư Ức ôm đầu : “ xem thế có tức chứ? Em ngậm đắng nuốt cay phút nào là chờ mong, thế mà mẹ em lại buông câu bẫng cho qua chuyện như thế.Nên là ý, người làm bố mẹ đôi khi cũng mắc lỗi, bọn mình đừng so đo làm gì, phải tức giận cả đời đấy.”

      cần em dạy.” Hạ Chi Tuyển ngồi xuống mở máy tính lên, trầm lặng nhìn vào màn hình.

      Cậu sao cả, mặc dù bố mẹ từng bận rộn đến mức khiến cậu gặp mấy chuyện hay, nhưng dẫu sao cũng là quá khứ cả rồi.

      Còn hôm nay lại là lần đầu tiên Cố Tư Ức tới nhà cậu làm khách.

      Cho nên cậu mới hi vọng mẹ mình thực được lời hứa, cùng nhóc kia trải qua ngày chủ nhật vui vẻ, chứ phải chỉ biết làm, luôn.
      —-

      Mẹ kì quá ah, bảo người ta làm con dâu từ bé rồi giờ lại lật lọng nhận con nà nàm thao?? :029: Giận luôn = ))))))) - Bạn học Hạ said = ))))
      Last edited: 19/4/19

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Tư ức à người ta chỉ thích bé làm dâu thôi
      baongocbtNgân Nhi thích bài này.

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Bạn Tuyển k sợ bạn Ức cướp mẹ đâu mà bạn ý sợ mẹ cướp mất con dâu về làm con :yoyo36:
      Chết cười cố gắng nỗ lực để xếp thứ 9, vượt qa phong ba bao táp để nhìn lén bài đứa giỏi nhất lớp :hoho: thôi t cũng đến ạ bạn Ức
      Last edited: 11/4/19
      Khủng Long, shadowofcal, levuong4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :