1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 5
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi Cố Tư Ức dẫn Khương Hiểu tới phòng y tế rồi quay về phòng sắc trời tối hẳn, bé kia từ đầu tới cuối đều lý do tại sao mình bị đánh, mà Cố Tư Ức cũng muốn hỏi nhiều.

      Lúc chia tay Khương Hiểu lại lần nữa cảm ơn , còn lo lắng hỏi: “Chị đắc tội với Từ Na rồi, làm sao bây giờ?”

      Cố Tư Ức cười đáp: “Kệ .”

      Trong phòng, Lam Hiểu Thu ngồi ở bàn học bài, chiếc bút bi ghi chép bao nhiêu là công thức toán lên trang giấy trắng.

      Từ Lâm đeo tai nghe ngồi trước máy tính, tay gõ phím lạch cạch chat QQ.

      Cố Tư Ức cầm theo hai cốc trà sữa đặt lên bàn hai bạn.

      “Mới vào học mà chăm thế rồi, hổ danh là học bá!” Cố Tư Ức đứng bên cạnh Lam Hiểu Thu, nhìn đống giấy viết chi chít công thức toán và hình học mà thấy tê cả đầu.

      Lam Hiểu Thu gì, Cố Tư Ức cũng muốn quấy rầy việc học của bạn nên sang chỗ Từ Lâm, Từ Lâm buôn dưa lê nhiệt tình, có vẻ như cũng rảnh để chuyện với .

      Từ Lâm lúc nãy cùng lên tầng thượng, điều này khiến Cố Tư Ức cảm thấy được thoải mái lắm, nhưng cũng muốn giận dỗi, dù sao cũng là bạn cùng phòng với mình. phải ai cũng muốn xen vào việc của người khác, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ, muốn đem việc này ra để tỏ vẻ thánh mẫu dạy đời người ta.

      Vẫn chưa tới giờ ngủ, bạn cùng phòng lại bận rộn, cho nên Cố Tư Ức cũng tự nghĩ ra việc để làm.

      lấy quyển sách tham khảo ra, cầm bút lên, cố gắng tiến vào trạng thái học tập.

      Mình phải học giỏi…Phải cố gắng học…Học…Học…

      “A!” Bị đầu bút bi chọc vào mặt, Cố Tư Ức mơ mơ màng màng giật mình tỉnh lại.

      xoa chỗ má bị đau, nhìn xuống quyển sách thấy toàn những nét bút nguệch ngoạc như gà bới…

      Nhìn đồng hồ vẫn chưa đến chín giờ.

      Cố Tư Ức lại động viên bản thân, cố học đến đúng chín giờ rồi rửa mặt ngủ.

      Cuối cùng cũng tới chín giờ, mặc dù chẳng học được gì nhưng dù sao cũng gọi là có ý chí học hành, coi như vượt lên chính mình.

      Lúc chuẩn bị ngủ, phát hai bạn kia vẫn bận rộn.

      “Mình ngủ đây, các cậu bật đèn bàn lên nhé.” xong tắt đèn trong phòng .

      Hai người kia lúc này mới quay lại nhìn Cố Tư Ức, cười : “Hai cậu ngủ ngon.”



      Hôm sau, khi Cố Tư Ức tỉnh lại, thấy trong phòng bóng người, bò xuống giường nhìn đồng hồ mới biết là bảy giờ rồi!

      ràng đặt báo thức lúc sáu rưỡi mà, di động vẫn để bàn học, chẳng lẽ lại ngủ biết gì sao?

      Cố Tư Ức vội vàng rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, giày trắng rồi dùng tốc độ chạy trăm mét để đến lớp.

      Lúc tới cửa lớp 10/6 thấy chủ nhiệm điểm danh rồi.

      hô lên: “Báo cáo!” Giọng trong trẻo mang theo hơi thở gấp gáp.

      chủ nhiệm tên Lý Thiểu Hồng, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc búi lên rất gọn gàng, đeo mắt kính, mặc đồ công sở nhìn rất đứng đắn lịch .

      giáo quay ra nhìn phía cửa, : “Em tên là gì?”

      Cố Tư Ức giọng đáp: “Cố Tư Ức ạ.”

      chủ nhiệm lại nhìn danh sách lớp, thấy được tên của , còn nhìn cả điểm thi và tên trường cũ luôn, khẽ cau mày.Đối với học sinh có thành tích tốt, thái độ còn nghiêm túc thế này, ắt phải có cách giáo dục cần thiết.

      lên tiếng: “Đứng xuống cuối lớp cho tôi.”

      Cố Tư Ức cúi đầu vào, hướng thẳng xuống cuối lớp rồi đứng dựa vào tường.

      chủ nhiệm lại đứng bục giảng tiếp: “Tôi cần biết các các chị cấp hai học trường nào, quen với tác phong ra sao, nhưng khi vào trung học Long Hưng phải tuân thủ quy định kỉ luật của nhà trường, ai đến muộn về sớm đều bị phạt.”

      Học sinh trong lớp bắt đầu xôn xao, thỉnh thoảng lại quay xuống nhìn bạn học xui xẻo đến muộn này.

      Trường trung học Long Hưng áp dụng phương pháp giáo dục rất tân tiến, mỗi lớp có 36 học sinh, phòng học rất rộng rãi, cơ sở vật chất đại, hai cái bàn ghép lại thành từng cặp, chia làm ba tổ, lớp có tất cả sáu hàng ghế.

      Hạ Chi Tuyển và mấy cậu bạn thân an vị ngồi ở hàng cuối cùng.

      Cậu nhìn Cố Tư Ức cúi đầu tới, hai tay nắm chặt quai balo, vành tai đỏ hồng, mặt cúi gằm như đà điểu, khí thế hoàn toàn khác biệt so với lúc chiều hôm qua ở tầng thượng, hiểu vì sao mà cậu lại thấy hơi buồn cười.

      Lục Gia Diệp khẽ thở dài : “Quá đáng đấy, mới buổi đầu gây khó dễ cho em thế rồi, chỉ muộn có vài phút thôi mà, em từ thành phố khác tới đây học, lần đầu tiên ngủ ở kí túc xá nên chắc là được ngon giấc, sáng ra mới dậy muộn.Nhìn em tội nghiệp quá , tôi đau lòng muốn chết đây này.”

      Tô Hàn ngồi bên cạnh phụ họa: “Em đáng thương, bị đem ra làm gương xấu rồi.”

      chủ nhiệm vẫn bục giảng, Hạ Chi Tuyển lấy từ trong balo ra con robot rồi đặt nó xuống đất.

      Con robot yên lặng tới bên cạnh Cố Tư Ức, leo lên chân , Cố Tư Ức liếc mắt nhìn xuống, hết hồn vì biết đó là thứ gì, suýt nữa hét ầm lên rồi. run chân đứng vững, ngay lúc đó Hạ Chi Tuyển kịp thời ra đỡ lấy .

      Cậu giơ chân ra với lấy cái ghế rồi ấn Cố Tư Ức ngồi xuống.

      Cố Tư Ức biết phải làm sao, cứ cuống quýt nhìn cậu, giáo phạt đứng mà, cậu lại làm cái gì đó?

      Hạ Chi Tuyển giữ chặt vai Cố Tư Ức, quay lên với chủ nhiệm: “Thưa , bạn Cố Tư Ức bị tụt huyết áp, suýt nữa ngất xỉu, nên để bạn ấy đứng lâu ạ.”

      chủ nhiệm sửng sốt lúc rồi : “Vậy em tìm chỗ ngồi .”

      Các giáo viên trong trường ai cũng biết Hạ Chi Tuyển, ba năm cấp hai cậu học trò này luôn vững vàng ở vị trí đứng đầu thành phố, đặc biệt là học đều các môn, giỏi nhất là khoa học tự nhiên nhưng xã hội cũng hề yếu kém, gia đình cũng thuộc tầng lớp quan nhị đại hồng tam đại (*).

      (*) Quan nhị đại: chỉ tầng lớpcon cháu (thế hệ thứ 2) trong các gia đình quan chức cấp cao. Hồng tam đại:chỉ tầng lớp con cháu (thế hệ thứ 3) của các lãnh đạo Đảng Cộng Sản thời kì cách mạng

      Đối với cậu học trò vừa giỏi lại vừa có gia thế này, các thầy đương nhiên là rất thiên vị.

      Cố Tư Ức nhận được lệnh đặc xá của giáo, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lớp học.

      Dãy cuối cùng còn chỗ trống, bèn tới ngồi xuống.

      Chủ đề của chủ nhiệm ngừng được mở rộng, nhưng cũng chỉ loanh quanh chuyện nên học hành thế nào trong ba năm cấp ba sắp tới.

      Cố Tư Ức nghiêng đầu nhìn Hạ Chi Tuyển, hai người chỉ ngồi cách nhau lối mà thôi.

      Hạ Chi Tuyển giở sách đọc bỗng cảm giác được gì đó nên quay sang nhìn, ánh mắt của hai người lập tức giao nhau.

      Cố Tư Ức chớp mắt, dùng khẩu hình miệng để truyền đạt: Cảm ơn nhé.

      Mắt bé sáng long lanh, hàng lông mi rất dài, ánh mắt tràn đầy cảm kích, vì mỉm cười nên còn lộ ra hai cái lúm đồng tiền.

      chủ nhiệm xong bắt đầu cho từng người đứng lên giới thiệu bản thân.

      Cố Tư Ức thấy Từ Lâm và Lam Hiểu Thu đều ngồi cạnh bạn học khác, lớp này đa số đều là các học sinh chuyển từ cấp hai lên, số ít còn lại là từ các trường cấp hai khác, hơn hai mươi bạn nam và mười mấy bạn nữ.

      Sau khi xong màn giới thiệu bản thân, chủ nhiệm lại gọi mấy bạn ngồi bàn đầu cùng lấy đồ tập quân và sách giáo khoa.

      Bầu khí trong lớp trở nên thoải mái hơn, các học sinh bắt đầu quay sang trò chuyện với nhau.

      Lục Gia Diệp vội vàng với Cố Tư Ức: “Em đừng buồn nhé, lát nữa Lục mua kẹo cho em ăn.”

      “Mình có buồn đâu…” Cố Tư Ức thở dài , “Chỉ thấy xấu hổ quá thôi, ước gì có cái lỗ để chui vào…”

      “Còn biết đùa chắc là sao rồi, giỏi lắm giỏi lắm.”

      “Đừng có gọi mình là em nữa, bây giờ ở trong lớp, phải gọi tên của mình.” Cố Tư Ức lại .

      thấy gọi là em nghe thân thiết hơn mà, ai quy định trong lớp được gọi là em chứ?” Lục Gia Diệp cố tình cợt nhả, “Hay em muốn được gọi là chị hả? Chị Ức ơi ~”

      “Đừng mà!” Cố Tư Ức vội ngăn lại, gọi thế còn ghê hơn ý.

      “Em à, cho xin số .” Lục Gia Diệp cầm điện thoại .

      Trong lớp ồn ào, Cố Tư Ức muốn to, bèn lấy giấy ra ghi số di động của mình vào rồi đưa cho Lục Gia Diệp.

      Tờ giấy được đặt bàn, Lục Gia Diệp nhanh chóng lưu số vào máy.

      Hạ Chi Tuyển chỉ nhìn lướt qua cái rồi thôi.

      Cố Tư Ức nhớ đến lọ tương ớt mà mẹ làm đưa cho mình, liền với Hạ Chi Tuyển: “Em có thứ muốn đưa cho , đợi lát nữa về phòng em lấy cho.”

      Hạ Chi Tuyển hỏi: “Cái gì thế?”

      “Đến lúc ấy biết.” Cố Tư Ức cười đáp.

      Lúc này cảm thấy mẹ mình sáng suốt vì đưa quà để tặng Hạ Chi Tuyển, vừa lúc định cảm ơn cậu ấy.

      Từ nay về sau, vị học thần này chính là bạn của rồi.

      Sau khi phát xong đồ tập quân và sách giáo khoa là thời gian 40 phút ăn sáng, sau 40 phút tất cả phải mặc quân phục rồi tập trung ở sân thể dục.

      Cố Tư Ức quay về phòng ngủ, thấy Từ Lâm và Lam Hiểu Thu đều ở đó.

      kìm được lòng mà hỏi: “Sáng nay các cậu sao gọi mình dậy với?”

      Lam Hiểu Thu gì, chỉ mau chóng thay quần áo, thay xong khỏi phòng luôn.Từ Lâm cũng im lặng nãy giờ, đợi bạn kia rồi mới nhìn Cố Tư Ức : “Tư Ức, xin lỗi cậu nhé.”

      Nét mặt của ấy rất khó xử, chậm rãi giải thích: “Tối qua đám bạn của Từ Na tìm được phòng của bọn mình rồi… Bảo bọn mình được chơi với cậu nữa, nếu nghe lời coi như là chống đối lại bọn họ, sau này thường xuyên gây phiền phức cho bọn mình.”

      “Cậu là học sinh trường khác chuyển đến nên biết Từ Na ghê gớm thế nào đâu… Mình có gia thế bối cảnh gì, nên muốn đắc tội họ.” Từ Lâm khuyên nhủ: “Hay là cậu tìm Từ Na xin lỗi , nếu sau này chị ta cứ nhắm vào cậu đấy.”

      Cố Tư Ức cười : “Cảm ơn quan tâm của cậu, nhưng mẹ mình dạy mình là phải xin lỗi mấy loại cặn bã đó.”

      Gương mặt của bé rất ngây thơ, nhưng lúc lại mang theo bướng bỉnh và kiêu hãnh rất lớn.
      ---

      Chương 6: 05/04/19
      Last edited: 19/4/19

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 6
      Edit: Ngân Nhi

      Trong nhà ăn, Hạ Chi Tuyển và mấy cậu bạn ngồi chờ Cố Tư Ức.

      Ai bảo chỉ con mới thích buôn chuyện, đám con trai mà ngồi với nhau cũng buôn kém đâu.

      Lục Gia Diệp: “Em muốn tặng quà gì cho cậu đấy?”

      Tô Hàn: “Có khi nào là bình thủy tinh đựng ngàn con hạc giấy, sao giấy hay mấy trái tim nhỉ?”

      Chu Kiêu: “Cũng có thể là gối ôm tự khâu, hoặc mấy cái cốc tự làm.”

      Lục Gia Diệp nhìn Hạ Chi Tuyển nãy giờ vẫn lên tiếng, hỏi: “A Tuyển, cậu nghĩ xem là quà gì? Cậu tò mò à?”

      Hạ Chi Tuyển nhanh chậm đáp: “Tặng cái gì quan trọng, có lòng là được.”

      “Cái vẻ điềm đạm này đúng là hổ danh con cháu cán bộ, tôi thua!” Lục Gia Diệp thở dài , Tô Hàn và Chu Kiêu bật cười.

      Cố Tư Ức vào nhà ăn, đến thẳng chỗ Hạ Chi Tuyển rồi đặt cái túi xuống dưới chân cậu, “Nghe rất thích cái này nên mẹ em đặc biệt làm cho đấy.”

      “Uầy, cái gì thế? Tôi còn biết là A Tuyển thích cái gì đâu.” Tô Hàn ngồi bên cạnh lập tức mở cái túi ra.

      Lúc mấy lọ tương ớt xuất trước mặt mọi người, ai nấy đều quay sang nhìn nhau, Lục Gia Diệp là người bật cười đầu tiên.

      Cậu ta vừa cười vừa : “Được đấy, chị Ức quả nhiên là theo lẽ thường!”

      “Có lòng là được…” Tô Hàn vỗ vai Hạ Chi Tuyển, cười .

      Chu Kiêu rất chân thành hỏi: “A Tuyển thích ăn tương ớt à?”

      Hạ Chi Tuyển lúc ở nhà đúng là thích ăn mấy thứ này, nhưng ở bên ngoài ăn, vì nếu ăn hơi thở có mùi.

      Cậu ngờ là Cố Tư Ức lại mang tận mấy lọ tương ớt tới trường cho cậu thế này.

      Cố Tư Ức với Hạ Chi Tuyển: “Nhà em tự làm đấy, nguyên liệu đều được lấy ở vườn nhà, có thuốc trừ sâu và chất bảo quản, lại đảm bảo vệ sinh.”

      Hạ Chi Tuyển gật đầu : “Cảm ơn nhé.”

      Giọng điệu bình thản, nghe ra tâm trạng trong đó.

      Cố Tư Ức quan sát nét mặt cậu, hỏi: “ thích à?”

      Lục Gia Diệp cướp lời: “ thích đưa đây tôi! Tôi thích! Vì em , tôi bằng lòng trở thành cậu bé tương ớt! Ngày ngày trộn tương ớt ăn, cuộc sống vui vẻ biết bao!”

      Cố Tư Ức thèm để ý cậu ta, chỉ quan tâm Hạ Chi Tuyển: “Nếu thích để em mang về cũng được, em thích ăn lắm.”

      Hạ Chi Tuyển như cười như nhìn , đáp: “Em muốn nghe thích đúng ?”

      phải, em chỉ nghĩ là… nên gượng ép bản thân thôi.” Nếu để nó ở chỗ người thích ăn, vậy chi bằng đem về hưởng thụ còn hơn, vừa hay đồ ăn trong trường cũng hợp khẩu vị.

      gượng ép chút nào, rất thích.”

      “Vâng.”

      Hạ Chi Tuyển thấy bé này thay đổi sắc mặt nhanh chóng cười hỏi: “ vui lên chưa?”

      “Em vẫn vui từ nãy mà.” Cố Tư Ức phản bác, khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

      Hạ Chi Tuyển phát vành tai bụ bẫm dưới mái tóc hơi hồng lên, rất đáng .

      Bây giờ là giờ ăn sáng nên nhà ăn vẫn lục đục người ra vào, rất nhiều người liếc nhìn về phía Hạ Chi Tuyển.

      Mấy ngồi đằng xa giọng thầm : “ thể tin nổi là Hạ Chi Tuyển lại ăn cơm với con .”

      phải cậu ấy ghét nhất chuyện con lại gần sao?”

      “Đúng rồi, lúc chơi bóng mấy đứa con đưa nước cho thôi mà cậu ấy cũng uống cơ mà, sao con bé đó lại là ngoại lệ nhỉ?”

      “Hay là bạn mới quen của cậu ấy?”

      thể nào! Hồi đầu Hạ Chi Tuyển còn từ chối cả hoa khôi của trường cơ mà, là muốn tập trung học hành, thích sớm.”

      “Vậy con bé kia rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là bạn của đám Lục Gia Diệp Tô Hàn?”

      “Quên ! Gia Diệp đẹp trai như thế, Tô Hàn lại dịu dàng, sao có thể con đó chứ?”



      Vì số học sinh mỗi lớp nhiều, nên tất cả tập trung tập quân cùng nhau, nam nữ được chia ra tập ở hai nơi khác nhau.

      Cố Tư Ức dáng người cao ráo nên đứng ở cuối hàng.

      Đứng ở tư thế quân đội dưới ánh mặt trời chói chang, lại trong thời gian dài nên có nhiều nữ sinh chịu nổi.

      Chỉ có Cố Tư Ức là vẫn đứng nghiêm nhúc nhích, chỉ bởi thể lực tốt mà còn vì trong đầu vẫn vướng bận chuyện của Từ Na, thân thể cũng theo đó mà đơ ra.

      Mãi đến khi huấn luyện viên tới bên cạnh , đem ra làm tấm gương tốt để ngợi khen, bấy giờ mới tỉnh khỏi cơn mơ.

      Lúc huấn luyện viên kia ra chuyện với huấn luyện viên khác, liền nghe được mấy câu mỉa mai phát ra từ trong hàng ngũ.

      “Từ trường khác chuyển đến nên muốn thể đấy mà.”

      “Con này ghê phết đấy, dám đánh nhau với đàn chị nữa cơ, vậy mà trước mặt Hạ Chi Tuyển lại giả bộ ngây thơ.”

      “Chứ còn gì nữa, theo sau mấy đứa con trai là tỏ ra đáng ngay…”

      “Cậy mình xinh ý mà…”

      Tiếng chuyện xôn xao nên là ai phát ngôn, đột nhiên cười rộ lên, bâng quơ: “Thừa nhận tôi xinh là được rồi, việc gì phải quan tâm đến mấy việc khác chứ.”

      lâu sau, huấn luyện viên quay lại, cả đám lại tiếp tục tập luyện.

      Người ở tổ hậu cần chuẩn bị cho mỗi đội ngũ hai thùng nước khoáng, lúc huấn luyện viên tuyên bố nghỉ giải lao, cả đám đều như cá mất nước, chạy thẳng tới chỗ để nước.

      Cố Tư Ức xếp hàng cuối cùng, chờ mọi người lấy xong mới lấy.

      Nào biết đến lượt hai cái thùng trống trơn, chẳng còn chai nước nào.

      Lướt nhìn mọi người lượt, thấy ai cũng uống nước, thể biết được là ai lấy thừa chai.

      Cố Tư Ức thở hắt ra cái, trong lòng có phần bực bội.

      Căn tin lại cách sân tập quân xa lắm…

      Mãi mới được nghỉ giải lao tí, còn phải chạy tới chạy lui mua nước nữa mệt chết mất.

      đành nhịn khát, tìm chỗ bóng râm ngồi xuống, chỗ này vốn có mấy ngồi, trông thấy đến lại đứng dậy chỗ khác.

      Cố Tư Ức ngồi khoanh chân, hai tay chống cằm, yên lặng tự thôi miên bản thân.

      khát, mình khát, mình khát, khát tí nào…

      chút xíu cũng khát!!!

      “Em , em ngồi đây niệm kinh à? Miệng lẩm bẩm cái gì đấy?”

      Cố Tư Ức mở mắt ra, thấy Lục Gia Diệp ngồi bên cạnh, ánh mắt tò mò nhìn mình.

      Tầm mắt lại hướng lên , nhìn thấy chai nước khoáng.

      Chai nước ở trong tay Hạ Chi Tuyển.

      “…Cho em xin miếng nước được ?” Cố Tư Ức liếm môi, hỏi.

      “Cái này á?” Hạ Chi Tuyển lắc chai nước trong tay.

      “Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu đáp, hai mắt sáng rực.

      Hạ Chi Tuyển có phần do dự, định lên tiếng Cố Tư Ức lại giành trước: “Xin đấy, cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, em sắp chết khát rồi đây!”

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      nhận được nguồn nước cứu mạng, vội vàng mở nắp chai ra, ngửa mặt lên đổ vào miệng.

      Bình nước còn dư lại nửa bị uống sạch.

      Hạ Chi Tuyển nhìn đôi môi đào của bé trước mặt, đắm chìm trong thứ cảm xúc thể thành lời, Lục Gia Diệp nhận ra vấn đề, hỏi: “Em lấy nước uống à?”

      “Lúc đến lượt em hết sạch nước rồi.” Cố Tư Ức khó xử , có nước bổ sung năng lượng, giọng của cũng trở nên trong trẻo hơn, còn thều thào như hồi nãy nữa.

      “Ở đây chờ nhé, Lục lấy cho em chai.” xong cậu ấy lập tức đứng dậy chạy .

      “Ơ, cần…” Cố Tư Ức còn chưa xong Lục Gia Diệp chạy xa rồi.

      Hạ Chi Tuyển nhìn Cố Tư Ức rồi : “Về sau mà còn gặp chuyện như vậy cứ đến chỗ bọn mà lấy nước.”

      “Ừm.” Cố Tư Ức gạt chuyện làm bực bội lúc nãy, cười : “Cảm ơn cho em nửa bình nước cứu mạng, cứu em hai lần rồi, đại ân này lời cảm ơn thể diễn tả hết được.”

      Hạ Chi Tuyển nhàng đáp: “ có gì.”

      Chờ Lục Gia Diệp đem nước tới thời gian nghỉ giải lao cũng hết, mọi người lại trở về khu vực của mình tập luyện.

      Bổ sung năng lượng xong, Cố Tư Ức lại bừng bừng khí thế, có thể là cây bạch dương mạnh mẽ nhất trong đội.

      Bất luận là đứng ở tư thế chào hay đều động tác của cũng rất chuẩn mực, tác phong nghiêm trang và hoạt bát, tràn đầy năng lượng.

      Huấn luyện viên rất hài lòng với biểu của , nhiều lần lên tiếng khen ngợi, còn bảo đứng ra trước hàng làm mẫu nữa.

      Lúc các thầy phải họp, huấn luyện viên liền gọi Cố Tư Ức ra khỏi hàng, hướng dẫn mọi người luyện tập.

      Cố Tư Ức đứng đối diện với các bạn nữ, : “Mọi người đều học cùng khóa nên chắc cũng biết nhau cả rồi, bây giờ chúng ta lần lượt báo danh theo thứ tự nhé.”

      Các bạn học nữ tuy phục lắm việc Cố Tư Ức đứng ra làm huấn luyện viên tạm thời, nhưng cũng thể nghe lời chỉ huy, cho nên mọi người lần lượt báo danh theo thứ tự.

      Cố Tư Ức nhìn lướt qua từng người , chăm chú nghe họ .

      biết người đứng ở hàng thứ ba và thứ sáu chính là người mà trước bàn luận chê bai mình, tên của hai người là Hứa Kiệt và Thư Ngọc.

      Báo danh xong, Cố Tư Ức lại chỉ huy cả bọn lần lượt tập đều theo hàng.

      Động tác của hai bạn kia rất khó coi, Cố Tư Ức tự thấy mình trả thù vào lúc này cũng coi như hợp tình hợp lý rồi.

      hô lên: “Hứa Kiệt, Thư Ngọc bước ra khỏi hàng!”

      Hai người kia phục, đứng im chịu di chuyển.

      “Nếu các cậu nghe lời chỉ huy lát nữa tôi báo cáo lại với huấn luyện viên.”

      Huấn luyện viên của nhóm họ cực kì nghiêm khắc, hai nghe xong sợ lắm, hậm hực bước ra khỏi hàng.

      đầu tháng chín nhưng trời vẫn rất nóng, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua nhưng còn thấy nóng hơn.

      Mặt trời lên cao, thiêu rát những thiếu nữ mềm mại đứng ở đây.

      Cố Tư Ức gọi hai bạn kia lên rồi bảo họ đứng nghiêm chỗ.

      trong hai người quay sang nhìn chằm chằm Cố Tư Ức, giọng : “Cậu cố tình chơi bọn tôi đúng !”

      Cố Tư Ức phủ nhận, chỉ đáp: “ phục với huấn luyện viên ý.”

      để ý tới bọn họ nữa mà tới với hàng ngũ: “Trời nắng quá, chúng ta di chuyển đến khu vực mát mẻ hơn .”

      Cả đám con cầu còn chẳng được, ai cũng hân hoan, trước có huấn luyện viên ở đây nên ai dám gì, vì thầy ấy rất đáng sợ.Chuyện tập quân ở trường Long Hưng cũng nổi tiếng là nghiêm túc, mục đích là để rèn luyện ý chí chịu đựng gian khổ của học sinh, cả đám ai nấy đều chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ còn biết cố gắng chịu đựng, ngờ giờ lại được hưởng phúc nhờ Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức dẫn mọi người đến chỗ râm mát, : “Các cậu đứng tại chỗ nghỉ ngơi, đừng làm loạn đội hình là được.”

      Sau đó tới chỗ Hứa Kiệt và Thư Ngọc: “Bây giờ tôi dạy hai cậu cách đều sao cho đúng.”

      Hai người kia tức sắp chết rồi, cả đám đều được đứng ở chỗ thoáng mát nghỉ ngơi, còn mình lại phải đứng dưới nắng tập đều.

      Thấy bọn họ gần như muốn phát điên, Cố Tư Ức liền lạnh mặt : “Tôi cần biết là các cậu có quan hệ với ai, đến cả Từ Na tôi cũng dám đánh sợ gì các cậu? Bây giờ tôi làm thay vị trí của huấn luyện viên, nên tôi có quyền chỉ huy các cậu, mà nếu nghe lời tôi cũng được quyền phạt các cậu đấy.”

      Hai hậm hực, cứ định lại thôi.

      Thế là Cố Tư Ức bới móc lỗi chuyên nghiệp, cách chỉ đạo nghiệp dư, chậm rãi cùng hai người họ tập đều.

      Cách đó xa, các bạn học nữ đều nhìn bọn họ.

      Có người giọng : “Cố Tư Ức phải là người dễ động vào đâu, nên suy nghĩ kĩ trước khi muốn gây với cậu ta.”

      “Tôi cảm thấy Cố Tư Ức đạt đến trình độ nhất định rồi.”

      “Tôi sắp ngất xỉu vì nắng nóng đây, may mà có Cố Tư Ức dẫn cả bọn qua đây đứng.”

      “Cố Tư Ức gan lớn , lại cho bọn mình nghỉ ngơi, sợ bị huấn luyện viên trách phạt à?”

      “Hình như cậu ta có quan hệ rất thân thiết với Hạ Chi Tuyển phải, vừa nãy tôi còn trông thấy cậu ta uống nước của Hạ Chi Tuyển đấy.”

      “Vậy nếu có người bắt nạt cậu ấy Hạ Chi Tuyển đứng ra bảo kê à?”

      “Chắc chắn rồi, hôm nay chủ nhiệm lớp tôi phạt Cố Tư Ức đứng góc lớp, Hạ Chi Tuyển giúp cậu ấy đấy.”

      Cố Tư Ức hành hạ hai bạn kia lúc, nhưng quả đem đến kết quả rất tốt.

      Lúc huấn luyện viên quay lại, thấy ba tập luyện dưới nắng, Cố Tư Ức liền giải thích rằng vì hai bạn kia tập chưa tốt lắm, làm ảnh hưởng đến cả đội, nên mới kèm riêng cho hai bạn.

      Ba người ai cũng mồ hôi nhễ nhại, huấn luyện viên hỏi han mấy câu rồi cho cả ba quay về hàng đứng.

      Kết thúc ngày tập quân , huấn luyện viên ra lệnh giải tán.

      Ai nấy đều kéo lê cơ thể mỏi mệt của mình, chậm rãi tản ra các hướng.

      Cố Tư Ức uống nước, thong thả tới nhà ăn.

      Vì Từ Lâm ràng rồi, cho nên tới tìm hai bạn cùng phòng để chuyện nữa, đôi khi cũng có chạm mắt nhau, nhưng cả hai đều chỉ lờ , coi nhau như khí.

      Cố Tư Ức hoàn toàn để bụng, nhưng Từ Lâm lại cảm thấy rất bức bối.

      “Cố Tư Ức, cậu ăn cơm đấy à?”

      Cố Tư Ức dừng bước nhìn hai bạn nữ tiến lại gần, là bạn học cùng lớp , tên là Hướng Lê và Trương Hân Dịch, hai bạn này ở phòng kí túc khác, cũng là học sinh từ trường khác chuyển tới giống .

      “Ừ.” Cố Tư Ức gật đầu đáp.

      “Vậy cùng nhau nhé, bọn mình cũng đến nhà ăn đây.”

      “Được thôi.” Cố Tư Ức vui vẻ đồng ý.

      Đám con mới lớn có vệ sinh cũng phải cùng nhau, cho nên có người ăn cơm cùng tất nhiên là rất vui rồi.

      Nhưng Cố Tư Ức vẫn bận tâm vì mấy lời của Từ Na, nên liền đưa số di động của mình cho hai bạn, : “Các cậu có biết Từ Na ? Chị ta học khóa , ưa mình lắm, nên có thể gây với các bạn của mình.Nếu các cậu gặp chuyện gì ngoài ý muốn phải gọi ngay cho mình đấy.”

      Hai vừa ngỡ ngàng vừa vui, gật đầu lia lịa, cảm thấy bạn này tốt.

      Hướng Lê năng rất có khí phách: “Cố Tư Ức, mình ở cạnh cậu.”

      Trương Hân Dịch tuy cảm động nhưng cũng rất tức giận, : “Bọn mình đều từ nơi khác chuyển đến, nhất định phải đoàn kết với nhau, như vậy mới bị bọn xấu trong trường bắt nạt.”

      Cố Tư Ức chỉ khẽ cười: “ cần khoa trương như thế đâu, chơi với nhau là vui rồi.” Giống như Hạ Chi Tuyển và mấy cậu bạn thân kia vậy.

      Tối hôm ấy trước khi ngủ, Cố Tư Ức để hẳn đồng hồ báo thức ở cạnh gối, còn cài hẳn ba lần báo thức luôn.

      Hôm sau, lúc chuông báo thức kêu, Cố Tư Ức bị buộc phải tỉnh dậy trong cơn mơ, mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ, còn chưa đến sáu giờ, sáu rưỡi mới phải tập trung chạy bộ buổi sáng cơ mà, còn sớm còn sớm…

      tắt báo thức , vẹo đầu ngủ tiếp.

      Chẳng bao lâu sau lại có tiếng chuông điện thoại kêu, hơn nữa đầu bên kia còn rất kiên nhẫn giữ máy.

      Cố Tư Ức bấm nút nghe, nhắm mắt để di động bên tai, ngái ngủ lầm bầm: “Ai đấy ạ…”

      Giọng nghe rất non nớt, nũng nịu yếu ớt, như thể rất tủi thân vì bị đánh thức.

      Mấy phút trước, cả đám con trai ra ngoài hết, Lục Gia Diệp ngẫm nghĩ : “ biết em dậy chưa nhỉ? Tập quân mà đến muộn bị phạt chạy mấy vòng đó ~”

      Cậu ta bèn lấy điện thoại ra gọi vào số của Cố Tư Ức, nhưng cuộc gọi còn chưa được kết nối di động bị Hạ Chi Tuyển cướp mất rồi.

      Sau đó, Hạ Chi Tuyển nghe thấy giọng phát ra từ đầu bên kia, cảm giác giống như được con mèo thu lại móng vuốt sắc nhọn, dùng lớp đệm mềm mại ở chân rồi cào lên người mình vậy.
      Last edited: 19/4/19

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 7
      Edit: Ngân Nhi

      Hạ Chi Tuyển ung dung : “Bạn Cố Tư Ức à, còn chịu dậy là tới muộn đấy.”

      “…Hả?”

      “Aaaaa!!!”

      Cố Tư Ức giật mình ngồi bật dậy.

      Nhìn đồng hồ mới sáu giờ năm phút, vẫn ổn vẫn ổn.

      lấy lại tinh thần, lúc này mới phát người gọi điện cho mình chính là…Hạ Chi Tuyển?

      Lúc nhìn lại điện thoại đối phương cúp máy rồi.

      Cố Tư Ức hết hẳn buồn ngủ, xuống giường rửa mặt.

      Bạn cùng phòng vẫn ngủ, tới đập giường từng người, : “Còn 20 phút nữa thôi đấy.”

      Lúc rửa xong mặt mũi Hướng Lê và Trương Hân Dịch từ phòng khác tới gõ cửa: “Tư Ức ơi, cùng nhé.”

      “Mình ra ngay đây!” Cố Tư Ức sửa soạn xong liền theo hai bạn ra khỏi phòng.

      Buổi sáng phải tập thể dục và chạy bền xung quanh sân tập, từng đội lần lượt xếp thành hàng rồi chạy vòng quanh.

      Trời sáng hẳn, mặt trời vẫn chưa lên cao, tiết trời buổi sáng khá mát mẻ.

      Các học sinh nam và học sinh nữ chạy từng vòng quanh sân dưới chỉ đạo của giáo viên hướng dẫn, còn phải đồng thanh hô khẩu hiệu nữa, từng tiếng hô vang kéo theo cả nhiệt huyết của những thiếu niên trẻ, vang vọng khắp cả sân trường.

      Học sinh nam tốc độ nhanh hơn học sinh nữ, thỉnh thoảng lại thấy đám con trai chạy vượt qua mấy .

      Lục Gia Diệp chạy ngang qua đội hình nữ, trông thấy Cố Tư Ức vẫy tay chào: “Hi ~~”

      Đám con bắt đầu xôn xao.

      “Ôi, Lục Gia Diệp kìa!”

      “Cậu ấy chào bọn mình à!”

      “Cả Tô Hàn nữa…”

      Cả đám đồng loạt nhìn sang, khí vốn trầm lắng bỗng trở nên sôi nổi hẳn.

      Cố Tư Ức cũng quay đầu nhìn, đập vào mắt chính là Hạ Chi Tuyển.

      nhóm con trai mặc quân phục, dường như chỉ có cậu ấy là tỏa sáng nhất, liếc mắt cái là trông thấy ngay, cậu chạy đằng sau Lục Gia Diệp, mắt nhìn thẳng phía trước, mái tóc đen mềm mại rực rỡ dưới ánh mặt trời.

      Cố Tư Ức lại phát ra là góc nghiêng của cậu ấy rất đẹp, từ sống mũi cho đến đôi môi, lướt xuống cái cằm, ra đường cong rất hoàn hảo.

      Lần đầu tiên cảm thụ góc nghiêng thần thánh của con trai, Cố Tư Ức có phần bị mê hoặc, cho đến khi Hạ Chi Tuyển bất ngờ quay đầu nhìn, ánh mắt của hai người trùng hợp chạm nhau.

      Cố Tư Ức mau chóng nở nụ cười, cảm xúc vui vẻ nên lời, sau đó nhìn chỗ khác, nhớ đến cuộc điện thoại hồi sáng, lại bật cười.

      Tập thể dục xong là thời gian ăn sáng 40 phút, ăn xong đến 40 phút tự học buổi sáng.

      Cả bọn trở về lớp, cầm sách giáo khoa ngồi học.

      Thầy vẫn chưa chỉ định chỗ ngồi, nên ai nấy đều ngồi lại đúng vị trí mà hôm đầu tiên đến báo danh mình chọn.

      Cố Tư Ức lại tới hàng ghế cuối cùng của dãy ba, mọi người ai cũng có bạn cùng bàn, chỉ còn chỗ ngồi bên cạnh là vẫn trống, có lẽ chính là người bạn cùng phòng vẫn còn vắng mặt của .

      Cố Tư Ức mở sách tiếng ra học từ vựng, tập trung tinh thần vào vòng xoáy học tập.

      Hạ Chi Tuyển ở dãy bên cạnh nghiêng đầu nhìn .

      Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên quyển sách đọc.

      Đôi mắt trong veo cùng hàng mi dài của lúc này cụp xuống, chất giọng dễ nghe lẩm bẩm đọc từ rồi lại dừng lúc, có lẽ là cố gắng ghi nhớ.

      lát sau ngẩng đầu lên, cặp lông mi cũng theo đó mà vươn cao, mắt nhìn thẳng về phía trước, đọc lại mấy từ đơn vừa học.

      Cứ thế lặp lặp lại…

      Hạ Chi Tuyển bị dáng vẻ nghiêm túc học thuộc lòng của chọc cười.

      Lục Gia Diệp ngồi bên cạnh tiến lại, cười đê tiện: “Tôi thấy rồi nhá, cậu nhìn lén em .”

      Hạ Chi Tuyển quay mặt , nét mặt chút thay đổi.

      Lục Gia Diệp lại : “Cậu có ý với em đúng ?”

      Hạ Chi Tuyển đá thẳng cái ghế cậu ta ngồi, : “Cút!”

      Lục Gia Diệp nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Hạ Chi Tuyển, cười làm hòa: “Đùa tí thôi mà.”

      “Về sau đừng có đem Tư Ức ra đùa cợt nữa.”

      “Dạ vâng ạ, em biết đấy là em của rồi ạ.”

      Sau này Lục Gia Diệp mới tự thấy mình ngu, lại cho rằng Hạ Chi Tuyển đối tốt với Cố Tư Ức là vì mối quan hệ thân thiết giữa bố mẹ hai bên.Đối với mờ ám bùng lên như trận đại hồng thủy, giữa trai và em có quan hệ huyết thống ấy mà, người ta gọi đó là “Gian tình”.

      Cố Tư Ức học thuộc mấy từ vựng xong, cảm thấy như hoàn thành nhiệm vụ, mắt bắt đầu lơ đãng nhìn sang Hạ Chi Tuyển ngồi dãy bên cạnh, lần nữa phải công nhận góc nghiêng của người này đúng là có đối thủ.

      Nhưng mà thấy cậu đọc sách giáo khoa, chỉ yên lặng ngồi đọc quyển sách gì trông như sách ngoại văn vậy.

      Cố Tư Ức rất tò mò, hiểu thiên tài trẻ tuổi như cậu hay đọc thể loại sách gì, có khi là mấy sách chỉ phương pháp học cấp tốc để trở nên tài giỏi cũng nên.Cố Tư Ức rướn người sang thăm dò, cố gắng nhìn xem cậu đọc cái gì.

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      Sao mà phải khổ thế hả, cậu đẩy hẳn quyển sách ra ngoài cho nhìn luôn.

      Lúc này Cố Tư Ức nhìn thấy rồi, là sách toàn chữ tiếng thôi.

      “Sách gì đây?” Cố Tư Ức tò mò hỏi.

      Hạ Chi Tuyển nhấc nửa bên sách lên cho Cố Tư Ức nhìn cái bìa.

      Astrophysics, từ này biết, là vật lý thiên văn (*).

      (*) Vật lý thiên văn: là phần của ngành thiên văn học có quan hệ với vật lý ở trong vũ trụ, bao gồm các tính chất vật lý của các thiên thể chẳng hạn như ngôi sao, thiên hà, và gian liên sao, cũng như các ảnh hưởng qua lại của chúng.

      Cái này có liên quan gì đến bài thi đại học đâu? Sao cậu ấy lại đọc cái này nhỉ? lẽ nó có thể giúp ích cho môn Vật Lý?

      ngờ là cậu ấy đọc được cả quyển sách chuyên ngành bằng tiếng rồi.

      Cố Tư Ức như đứa trẻ ngây ngô vậy, trong đầu đầy nghi vấn, ánh mắt tỏ ngơ ngác, nhưng điều này cũng khiến quên việc cảm thán trình độ tiếng của Hạ Chi Tuyển.

      “Đại thần, giỏi quá .” Cùng là con người với nhau mà lại thua kém nhiều quá, như cách xa cả bầu trời vậy.

      Cố Tư Ức lại quay đầu về, tiếp tục nghiêm túc học từ vựng.

      --

      Giữa trưa là thời điểm nhiệt độ lên cao nhất.

      Thế mà các cậu học sinh khối mười mới vào học lại phải rời xa căn phòng có điều hòa và wifi, tập trung dưới sân tập, bắt đầu học quân buổi chiều.

      Cả bọn hầu như đều tới sân tập trong tình trạng phờ phạc ủ rũ hoặc vẫn còn ngái ngủ, có người mệt mỏi vì chưa được nghỉ ngơi.

      Huấn luyện viên còn chưa tới nên cả đám đều đứng lộn xộn ngay ngắn.

      “Ôi ôi, Hạ Chi Tuyển tới kìa…”

      “Lại đến tìm Cố Tư Ức à?”

      “Hai người đó thân nhau phết nhỉ…”

      Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.

      Cố Tư Ức cũng trông thấy cậu ấy, còn cả mấy cậu bạn thân nữa, trong tay họ xách theo mấy túi nilon.

      Hạ Chi Tuyển thẳng tới trước mặt Cố Tư Ức, lấy hộp kem Haagen-Dazs vị Tiramisu ra, đưa cho lúc này vẫn trong tình trạng uể oải buồn ngủ.

      “Ơ?” Cố Tư Ức ngơ ngác.

      “Còn bắt phải mở hộp ra cho em nữa à?”

      “…” Cố Tư Ức vẫn chẳng hiểu chuyện gì Hạ Chi Tuyển bóc lớp vỏ giấy bên hộp kem ra, còn cầm cái thìa nhựa xúc miếng rồi đưa lên miệng Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức theo phản xạ mở miệng ra ăn.

      Buổi trưa nóng bức, hương vị ngọt ngào của kem Haagen-Dazs ngập tràn trong miệng, truyền thẳng xuống tận xương tủy, thoải mái như muốn nổ tung.

      Cố Tư Ức hai mắt sáng rực nhìn Hạ Chi Tuyển, toàn thân sảng khoái, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo.

      Cùng lúc đó, Lục Gia Diệp, Tô Hàn và Chu Kiêu cũng tự mình đưa từng hộp kem cho các bạn nữ khác.

      Lục Gia Diệp nở nụ cười đẹp trai thương hiệu, : “Mấy bạn đều là đồng đội của em Tư Ức, có phúc cùng hưởng, mời mọi người ăn kem nhé.”

      Ăn Haagen-Dazs cũng có gì đặc biệt, bình thường mấy đều hay ăn kem thay cơm, nhưng kem do nam thần đưa tới khác, mấy trước đây nào có bao giờ nhận được đãi ngộ này, chỉ cần được nhìn mấy cậu bạn đẹp trai kia từ xa là thỏa mãn lắm rồi.

      Mọi người vui vẻ ăn kem, trong lòng ngọt ngào tả nổi, mặc dù chỉ là hưởng ké của Cố Tư Ức thôi, nhưng cũng đủ khiến cả bọn sung sướng rồi.

      Ở bên kia, Hạ Chi Tuyển bị Cố Tư Ức nhìn chằm chằm, trong lòng có phần bối rối.

      Cậu cảm thấy hình như mình mới là người vẫn chưa tỉnh ngủ mới đúng.

      Chứ tại sao lại đích thân đút cho ăn chứ?

      Thậm chí còn thấy thỏa mãn như đút cho mèo con ăn vậy, suýt nữa kìm nổi mà đút tiếp miếng thứ hai.
      ---

      Bắt đầu ngửi thấy mùi ngược cẩu :)) Thanh niên muốn mua kem cho người thương ăn nhưng sĩ sợ bị người ta hiểu lầm nên đành mua cho cả đám con ăn vậy :)))
      Last edited: 19/4/19

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 8
      Edit: Ngân Nhi

      Hạ Chi Tuyển đưa hộp kem cho Cố Tư Ức: “Tỉnh chưa? Ăn nhanh lên, sắp đến giờ tập rồi.”

      Lục Gia Diệp bận rộn đằng kia nhìn mà tức: “Sao cậu ấy lại giành việc đưa kem cho em chứ? Cứ thích làm người tốt thôi.”

      Tô Hàn cười hì hì : “Đấy là em người ta mà, nghĩ thoáng chút .”

      “Chuyện mua kem là do tôi đề xuất đấy nhé!” Lục Gia Diệp hậm hực.

      Chu Kiêu xen vào: “Nhưng A Tuyển là người bỏ tiền.”

      Mấy cậu lúc nghỉ trưa tập trung ngồi ở quán trà sữa trong nhà ăn lập đội chơi game, mua đồ uống xong Lục Gia Diệp : “Mua kem cho em ăn .”

      Hạ Chi Tuyển : “Cây cao chịu nhiều gió lớn, chi bằng mua cho cả hội con .”

      “Cũng đúng, hôm qua em đến nước cũng có mà uống, chừng là do mấy đứa con ghen ăn tức ở gây ra, ai bảo em tôi xinh đẹp như thế làm gì.”

      Thế là Lục Gia Diệp vơ luôn mấy chục hộp Haagen-Dazs, lúc trả tiền cậu ta chỉ cười trừ, đáng thương : “Tôi mới bị bố cắt phần tiền tiêu vặt rồi, A Tuyển, cậu có thu nhập ngoài, cậu trả .”

      Hạ Chi Tuyển chẳng thèm nhìn cậu ta, cậu đưa thẻ ra thanh toán, mấy giây sau quẹt mất hơn hai ngàn tệ.

      Đưa kem xong, Hạ Chi Tuyển cùng mấy cậu bạn rời , các vừa nhìn theo vừa vui vẻ ăn kem.

      Hướng Lê và Trương Hân Dịch tiến lại gần Cố Tư Ức, cười tủm tỉm : “Hưởng ké chút hào quang của cậu, bọn mình cũng có ngày được ăn đồ tráng miệng do các nam thần đưa tới rồi.”

      Cố Tư Ức lúc này mới phát ra là chỉ mình có kem, mà ai cũng có phần cả.

      Buổi tập chiều bắt đầu, Cố Tư Ức cảm nhận được cách ràng rằng bầu khí trong đội ngũ hòa hợp hơn rất nhiều.

      Đến giờ nghỉ, tất cả mọi người đều vây xung quanh , vừa tò mò vừa hưng phấn hỏi: “Cậu và đám Hạ Chi Tuyển có quan hệ như thế nào vậy?”

      “Mấy cậu ấy đều gọi cậu là em , rốt cuộc ai là họ của cậu thế?”

      Cố Tư Ức trả lời dưới ánh nhìn chăm chú đầy khát vọng của mọi người: “Bố mình là bạn thân của bố mẹ Hạ Chi Tuyển, mà bố mẹ Hạ Chi Tuyển muốn Hạ Chi Tuyển coi mình như em mà chăm sóc, cho nên mấy cậu ấy mới gọi mình là em .”

      ra là thế!”

      “Chả trách mà bọn họ lại cưng chiều cậu như vậy!”

      “Trước tôi học cùng lớp với Hạ Chi Tuyển đấy, mà cậu ấy cực kì lạnh lùng luôn, chẳng bao giờ thấy chuyện với con .”

      “Đừng có là tôi nhắc nhở mấy cậu nhé, ai thích Hạ Chi Tuyển cứ xếp hàng lấy lòng em chồng tương lai này trước .”

      Nghe xong câu này các đều đồng loạt cười vang, trong nụ cười còn mang theo ngượng ngùng nữa.

      Trong thời kì này, các cần nhún nhường, cũng cần thỏa hiệp, cứ đem lòng thích là đủ rồi, cho dù có cơ hội, có khả năng lại gần người ta, nhưng đơn phương cũng là thứ tình cảm rất đẹp.

      ngày tập luyện xong, ai cũng mệt chết người, Cố Tư Ức còn chả muốn ăn cơm tối, chỉ mua tạm cái sandwich rồi về phòng.

      khoanh hai chân ngồi ghế, vừa cầm điện thoại xem phim hài vừa ăn sandwich, miệng cười ha hả.

      bàn đột nhiên có thêm cốc trà hoa quả.

      Cố Tư Ức quay đầu nhìn, thấy Lam Hiểu Thu đứng bên cạnh : “Mua cho cậu đấy.”

      Đúng lúc khát nước, định uống ngụm nước lọc, nhưng mà…

      Cố Tư Ức ngơ ngác nhìn Lam Hiểu Thu.

      Lam Hiểu Thu : “Lần trước cậu mua cho mình cốc rồi.”

      “À.” Cố Tư Ức gật đầu, cầm cốc trà uống ngụm, lại hỏi: “Chẳng phải cậu chơi với mình nữa sao?”

      “Mình đến đây để học, phải để kết bạn, càng muốn dính dáng tới tranh chấp, mấy việc đó quá lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến việc học.” Lam Hiểu Thu bình tĩnh .

      Cố Tư Ức cảm thấy đúng là bạn này có vẻ chỉ muốn chăm chỉ học hành thôi, muốn quan tâm đến những chuyện khác.

      Thế nhưng liệu như vậy có tốt ?

      Cố Tư Ức cười : “Bố mẹ mình cũng rất kì vọng vào mình, hi vọng mình cố gắng học để thi đỗ trường tốt, nhưng bố mẹ cũng muốn mình có thời thanh xuân nhiều màu sắc, sau này khi nhớ về thời học có nhiều kỷ niệm đẹp.”

      --

      Lại thêm ngày tập quân nữa trôi qua, Cố Tư Ức cùng các bạn tới nhà ăn ăn tối.

      Lúc ngang qua vườn hoa thấy Từ Na và mấy người bạn của ta xuất ngay trước mắt.

      Cố Tư Ức làm như thấy, tiếp tục sang hướng khác.

      “Cố Tư Ức!” Từ Na đuổi theo .

      Cố Tư Ức vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt.

      “Chị em mình chuyện lát được ?”

      phải là chị lại muốn đưa Tư Ức rồi giở trò với cậu ấy đấy chứ?” Hướng Lê hỏi.

      Sắc mặt Từ Na trầm xuống, nhưng vài giây sau lại chuyển biến rất nhanh, còn tươi cười : “Làm gì có, việc lần trước chỉ là hiểu lầm thôi.Cố Tư Ức, chị em mình kết bạn với nhau nhé, được ?”

      Mấy hôm trước vẫn còn ghê gớm lắm, giờ lại chạy tới muốn kết bạn với ? Cố Tư Ức thể chán ghét gương mặt, thẳng: “, tôi muốn làm bạn với chị.”

      “…!!” Từ Na bị từ chối, mặt tái xanh.

      “Đừng tưởng có Hạ Chi Tuyển chống lưng mà mày…”

      “Im ngay!” Từ Na ngăn con bé đứng bên cạnh có dấu hiệu nổi đóa lại, lần nữa nở nụ cười, với Cố Tư Ức: “Em à, chắc em hiểu lầm chị rồi, sao, chơi với nhau lâu là hiểu nhau thôi mà.”

      “Tôi phải em của chị, đừng có nhận họ hàng bừa bãi.” Cố Tư Ức xong liền xoay người rời , quan tâm đến chị ta.

      Lúc xa rồi, Hướng Lê mới hưng phấn : “Tư Ức à, cậu soái quá mất!”

      “Đừng đùa nữa.” Cố Tư Ức bật cười.

      “Nhưng mà biết tại sao chị ta lại tới tìm mình nhỉ? Chẳng phải rất ghét mình sao?”

      “Chắc chắn là vì Hạ Chi Tuyển rồi!”

      “Hả? Việc này có liên quan gì đến Hạ Chi Tuyển chứ?”

      “Cậu biết sao? Chị ta thích Hạ Chi Tuyển từ hồi còn học cấp hai cơ.”

      “Mình nghe có lần chị ta trông thấy Hạ Chi Tuyển giảng bài cho bạn học nữ, thế là chị ta gọi người dạy dỗ bạn đó trận luôn, cũng may là Hạ Chi Tuyển qua lại nhiều với đám con , chứ chị ta có mà bận rộn dằn mặt người ta suốt ngày ý.”

      “Chắc là chị ta biết chuyện Hạ Chi Tuyển coi cậu như em nên mới tới lấy lòng đấy.”

      Hai bạn phân tích từng câu cho Cố Tư Ức, câu chuyện nhanh chóng được làm , Cố Tư Ức càng thêm căm ghét chị ta, nhưng lại quan tâm đến việc khác: “Vậy Hạ Chi Tuyển có thích chị ta ?”

      “Làm gì có chuyện đấy, thích phải thường xuyên cùng nhau chứ.”

      “Nam thần người ta thể ràng lắm, hoàn toàn thèm để ý đến chị ta đâu.”

      Cố Tư Ức khỏi thở phào nhõm, thích tốt.

      Buổi tối nằm giường suy nghĩ lại mấy chuyện xảy ra, nhận ra có việc quan trọng làm thay đổi thái độ của mọi người đối với , đó chính là nhờ Hạ Chi Tuyển và các bạn của cậu mua kem cho tất cả đám con , bọn họ làm vậy là vì muốn giúp sao?

      Cố Tư Ức lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Gia Diệp: “Cho mình số của Hạ Chi Tuyển .”

      Lục Gia Diệp mới tắm xong, lau khô tóc nhận được tin nhắn từ “em Tư Ức”, vui như muốn bay lên, vứt luôn cái khăn xuống giường rồi sung sướng mở tin nhắn ra…Trời đất! thực quá phũ phàng!

      Cố Tư Ức nhận được số của Hạ Chi Tuyển lập tức gửi tin nhắn cho cậu: “Cảm ơn hộp kem của hôm trước nhé, cũng cảm ơn mua kem cho cả hội con .”

      Gửi xong, lại yên lặng nằm trong bóng tối, chờ cậu nhắn lại.

      Đợi mãi mà vẫn thấy hồi đáp, Cố Tư Ức lại cầm di động lên xem.

      Chẳng lẽ cảm ơn khô khan quá nên người ta biết nhắn lại thế nào?

      Thế là lại gửi thêm tin nữa: “ ngủ chưa?”

      Lần này nhận được hồi rất nhanh, Hạ Chi Tuyển nhắn lại: “ cứ tưởng là tin nhắn rác nên bỏ qua, add wechat , nhập số di động của là ra.”

      Cố Tư Ức ngượng ngùng sao chép số của Hạ Chi Tuyển rồi lên wechat tìm.

      Avatar của cậu để hình giải ngân hà, nhìn vừa đẹp vừa lãng mạn.

      Cố Tư Ức xin kết bạn với nick wechat tên X này, bên kia đồng ý rất nhanh.

      Ý cũng như tên: [mặt cười] [mặt cười]

      Ý cũng như tên: Nhờ có mà bây giờ mọi người thân thiết với em lắm đấy.

      X: Cảm ơn kiểu này qua loa quá.

      Ý cũng như tên: Xin được thúc ngựa trình lên cho ngài mười lọ tương ớt!

      X: Mấy lọ hôm trước em đưa vẫn chưa ăn hết, tạm thời cần.

      Ý cũng như tên: Vậy… muốn em cảm ơn thế nào?

      X: Khi nào nghĩ ra cho em biết.

      Ý cũng như tên: Sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào!

      X: Nên ngủ rồi.

      Cố Tư Ức gửi icon gật đầu.

      Cứ tưởng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc rồi, Cố Tư Ức cũng chuẩn bị tắt máy đối phương lại gửi tin nhắn tiếp.

      X: Ngủ .

      nhắn tin lại: Vâng, ngủ ngon nhé ~

      X: Ngủ ngon.

      Ý cũng như tên: [Đáng ] [Đáng ]

      X: Đừng gửi icon nữa, ngủ .

      Ý cũng như tên: Vâng, em ngủ đây ~ ngủ ngon ~

      X: Ngủ ngon.

      Ý cũng như tên: Ngủ ngon.

      X: .

      (Editor: Mệt hai chị quá ạ :)) )

      “Ha ha ha ha…” Cố Tư Ức buồn cười chịu được.

      Từ Lâm giường bên cạnh hỏi: “Cậu cười gì thế?”

      có gì…” Cố Tư Ức mãi mới dừng được, lại cầm di động lên xem tiếp.

      Cái dấu chấm kia chọc cười đấy, với lại hình như cậu ấy có thói quen bắt buộc là bản thân phải là người kết thúc cuộc chuyện phải, đáng ra phết!

      --

      Chớp mắt tuần đầu tiên của học kỳ mới trôi qua.

      Trường học cho phép học sinh được tự do ra ngoài vào chủ nhật hàng tuần, nhưng vì là thời gian tập quân nên thứ bảy cũng được nghỉ, các học sinh trở về phòng, vui sướng thu dọn đồ đạc để ra khỏi trường, giống như những chú chim được thoát khỏi lồng vậy.

      Cố Tư Ức gọi điện cho mẹ: “Hôm nay con được nghỉ, chiều là về đến nhà rồi.”

      Nhà cách thành phố C khoảng ba tiếng xe, cũng xa lắm.

      Cố Tư Ức hào hứng : “Mẹ nhớ chuẩn bị cho con mấy món con thích nhé, thịt kho tàu này, bò cay này, thịt lợn sốt cay nữa…” Mấy món thanh đạm ở trường đúng là làm khó cho cái miệng quen ăn mặn của quá.

      Thế nhưng hào hứng của còn chưa vượt quá được ba phút bị Hứa Giai Tuệ tạt cho gáo nước lạnh.

      “Mẹ với bố lại công tác ở nước ngoài mất rồi, có ở nhà, làm sao bây giờ?”

      “Ơ? Ơ… Ơ…” Cố Tư Ức cực kì bi thương.

      “Cuộc sống khó khăn, kiếm được tiền cho con học đâu có dễ, ngày nghỉ con cứ ở trường , cho quen với hoàn cảnh sống.”

      “Con ở đây hơn tuần rồi mà, quen lắm rồi.”

      “Vậy tìm Hạ chơi .”

      “…”

      “Đúng rồi, cứ ở cùng nó đến hết chủ nhật , có cần mẹ gọi điện chào hỏi nhà đó trước ?”

      “Thôi đừng ạ!” Cố Tư Ức vội can ngăn, “Nhỡ người ta có kế hoạch gì trước rồi sao ạ? Bình thường ở trường ý rất quan tâm đến con rồi, giờ đến cả ngày nghỉ cũng làm phiền nhà người ta nữa còn đâu là gian riêng tư nữa, mẹ đừng lo, con tự thu xếp.”

      chuyện với mẹ xong, Cố Tư Ức tắm rửa sạch thay quần áo, tuy rất muốn về nhà, rất nhớ bố mẹ, nhưng bố mẹ bận công tác rồi đành thôi vậy.

      quyết định tới thư viện đọc sách.

      Hầu như các khu vực hoạt động trong trường vẫn mở cửa kể cả ngày nghỉ, dành cho những học sinh lưu trú tại trường dịp cuối tuần.

      Cố Tư Ức mua cốc trà sữa, chọn cuốn tiểu thuyết có vẻ lãng mạn ngọt ngào để đọc, tên là “Lần thứ 3650 thích em”, sau đó chọn chỗ rộng rãi mát mẻ mà ngồi.

      Nhưng mà mọi khi Cố Tư Ức đều đọc tiểu thuyết rất nhập tâm, chỉ có lúc này là thể tập trung nổi.

      Được lúc, lại lôi điện thoại ra nghịch.

      Mắt nhìn vào nick wechat của Hạ Chi Tuyển, biết cậu ấy có kế hoạch gì chưa nhỉ?

      Có phải là về nhà ăn bữa ngon, sau đó chơi với hội bạn thân? Ghen tị quá .

      cố gắng đè nén ý định gửi tin nhắn cho người ta, quyết tâm tắt hẳn máy rồi vứt vào trong balo luôn.

      Bên kia, Hạ Chi Tuyển bận việc xong quay về kí túc, mấy em bắt đầu bàn bạc kế hoạch ngày chủ nhật.

      Cậu bỗng nghĩ tới Cố Tư Ức từ nơi khác đến đây, liền gọi điện cho , nếu nhóc mà có về nhà cậu tiễn ra bến xe.

      …Nhưng di động của Cố Tư Ức sao lại tắt nguồn rồi?

      Hạ Chi Tuyển để điện thoại xuống, với mấy em: “ gọi được cho Cố Tư Ức, mấy cậu thử liên lạc với mấy bạn của em ấy hỏi xem em ấy ở đâu .”

      Lục Gia Diệp : “Sao cơ? Mất liên lạc với em Tư Ức đáng xinh đẹp của tôi à? Nguy hiểm nguy hiểm! Phải mau chóng tìm người!”

      Cả bọn hành động rất nhanh và dứt khoát.

      --

      Hạ Chi Tuyển phải hỏi thăm mấy người mới biết là Cố Tư Ức ở thư viện, còn có người gửi cả ảnh đọc truyện uống trà sữa cho cậu nữa.Hạ Chi Tuyển vừa tức vừa buồn cười, mình ngồi đây sốt hết cả ruột, còn lại thảnh thơi thư giãn như thế.

      Mấy ngày nay tập quân với cường độ cao, đến tầm trưa là mệt rã rời, Cố Tư Ức ngồi đọc truyện tí là ngủ mất.

      Lúc Hạ Chi Tuyển tìm được , thấy gục xuống bàn ngủ say sưa.

      Gương mặt ửng hồng, cặp lông mi dài khẽ run, gò má bị đè chặt nên môi cũng chu ra.

      Hạ Chi Tuyển nhìn mấy giây rồi ngồi xuống bên cạnh, cậu đánh thức , nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, làm chuyện mà đến chính bản thân cũng thể hiểu nổi.

      Ngón tay của chàng trai nhàng chạm lên hàng mi của , mang theo say mê và vui thích.
      Last edited: 19/4/19

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 9
      Edit: Ngân Nhi

      Lúc này trong thư viện vẫn có người, tuy là nhiều lắm.

      Bỗng dưng hotboy học thần Hạ Chi Tuyển lại tới đây, tất nhiên là bị người ta chú ý.

      Có bạn học lén chụp lại hình lúc Hạ Chi Tuyển vuốt lông mi của Cố Tư Ức rồi gửi tin nhắn cho đám bạn.

      “Tao gặp Hạ Chi Tuyển trong thư viện này, cậu ấy còn nghịch lông mi của đứa con nữa cơ.”

      “Con đó là ai?”

      “Hình như là em hay sao ý.”

      “Trời ạ, có lẽ nào Hạ Chi Tuyển thích con có lông mi dài …”

      “Các chị em, chủ nhật tập trung nối mi nhé!”

      “Được luôn được luôn!”

      “Góc nghiêng của Hạ Chi Tuyển đẹp quá, dáng vẻ cậu ấy lúc nghịch lông mi người ta trông cũng hấp dẫn nữa.”

      “Chụp thêm mấy kiểu cho bọn tao xem , lúc nào về trường tao mua đùi gà cho ~”

      Hạ Chi Tuyển chẳng hề nhận ra là mình bị người ta đem ra bàn tán, thế giới của cậu lúc này chỉ có ngủ trước mặt mình thôi.

      Khóe môi chứa nụ cười như có như , cậu cẩn thận quan sát nét mặt , như thể đó là thứ đáng để nghiên cứu nhất đời vậy.

      Cuối cùng Cố Tư Ức bị cậu quấy rầy nên ngủ nổi nữa, bực bội cọ mắt lên cánh tay, ngẩng đầu lên, giận dỗi tìm kiếm kẻ gây chuyện.

      Trước mắt là Hạ Chi Tuyển đẹp rung động lòng người, sau lưng cậu là lớp cửa sổ thủy tinh trong suốt.

      Giữa trưa hè trời xanh mây trắng, bên dưới là những tán cây xanh, cùng với cậu thiếu niên mặc áo phông trắng này, tạo thành bức tranh vô cùng hoàn mỹ.

      Cố Tư Ức kinh ngạc giơ tay ra sờ lên mặt Hạ Chi Tuyển, cảm nhận được nhiệt độ giật mình rút tay về, lầm bầm: “ ra phải mình nằm mơ…”

      “Ngủ trong thư viện phải là thói quen tốt đâu.” Hạ Chi Tuyển , dáng vẻ cao lãnh mang theo chút nghiêm túc.

      “Em đọc sách…Ừm… biết sao lại ngủ mất…” Giọng vẫn còn ngái ngủ.

      Hạ Chi Tuyển hỏi: “Sao lại tắt máy?”

      Cậu giơ tay xoa lên chỗ mà vừa chạm vào, cảm thấy hơi tê dại, cứ bám vào da tan được.

      “Ơ?” Cố Tư Ức vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, “Em muốn tập trung đọc sách nên mới tắt máy.”

      Hạ Chi Tuyển cau mày: “Đừng tùy tiện tắt máy như vậy, lại còn trong ngày nghỉ nữa, làm mọi người lo lắng đấy.”

      “Vâng.” Cố Tư Ức ngoan ngoãn gật đầu.

      “Chủ nhật về nhà sao?”

      “Vâng, bố mẹ em công tác rồi, bảo em cứ ở trường .” Ánh mắt tỏ buồn bã.

      “Vậy tốt quá, mẹ bảo chủ nhật dẫn em về nhà ăn cơm.” xong Hạ Chi Tuyển đứng lên, : “ thôi.”

      Cố Tư Ức cũng hành động rất nhanh, đứng dậy theo sau Hạ Chi Tuyển.

      Nhìn bóng lưng Hạ Chi Tuyển, lén mím môi cười.

      Cậu hỏi Cố Tư Ức: “Tối nay bọn mình về ăn cơm, từ giờ đến lúc đó còn mấy tiếng nữa, em có muốn tới chỗ nào đó chơi ?”

      Cố Tư Ức đáp: “Em biết lắm về thành phố C, nghe theo đấy.”

      rất có tinh thần giác ngộ bám đuôi, giao hết cho người ta làm chủ.

      Ra khỏi tòa nhà, mặt trời lên cao, khí nóng cuồn cuộn kéo đến, Cố Tư Ức lấy ô ra rồi tới bên cạnh Hạ Chi Tuyển, che cho cả hai luôn.

      Hạ Chi Tuyển vốn định cần, nhưng chần chừ lát lại thôi.

      Chiếc ô lớn lắm, nên để che được cho cả hai cần phải sát nhau chút.

      Cố Tư Ức rất sợ cháy nắng nên chỉ lo điều chỉnh góc độ che ô mà ý thức được là hai người vai chạm vai, người ngoài nhìn vào cảm thấy rất thân mật.

      Chuông điện thoại của Hạ Chi Tuyển vang lên, cậu móc trong túi quần ra rồi bấm nút nghe.

      “A Tuyển, tìm được em chưa? Có ở trong thư viện ?” Lục Gia Diệp kêu ầm lên.

      “Tìm thấy rồi.” Hạ Chi Tuyển hờ hững đáp.

      “Thế tốt.” Lục Gia Diệp thở phào nhõm, lại hỏi: “Có phải chủ nhật em về nhà đúng ? Thế dẫn em cùng chơi !”

      Được đó, cả hội chơi với nhau , Cố Tư Ức thầm trong lòng.

      Hai người đứng sát nhau, giọng của Lục Gia Diệp lại to tướng, nên Cố Tư Ức có thể nghe được tám chín phần.

      “Các cậu tự chơi với nhau , mẹ tôi bảo tôi dẫn em ấy về nhà.” Hạ Chi Tuyển thản nhiên đáp lại.

      Cố Tư Ức: “…”

      phải mới là còn mấy tiếng để chơi sao?

      “Đừng mà! Về sớm làm gì chán lắm! Đưa em chơi bi-a , tôi phải khoe cho cả bọn biết là em chơi giỏi thế nào! Hoặc xem phim hay gì cũng được, tội nghiệp tôi sống mười mấy năm trời, chưa lần được dẫn em xem phim…”

      Mặc kệ Lục Gia Diệp có ba hoa chích chòe nghĩ ra đủ thứ trò Hạ Chi Tuyển vẫn thẳng thừng đáp: “ rảnh.”

      Cậu ta nghe vậy mà vẫn muốn vùng vẫy giãy chết, thế là Hạ Chi Tuyển tắt máy luôn.

      Cố Tư Ức lại : “Em thấy cùng hội Lục cũng vui mà, đông người cũng thích hơn.”

      “Cậu ta ồn ào lắm, chủ nhật muốn được yên tĩnh.”

      Cố Tư Ức lại nhìn góc mặt nghiêng của Hạ Chi Tuyển, thấy cậu chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào.

      Trong lòng khỏi đồng cảm với Lục Gia Diệp, cậu ấy chắc biết là mình bị người em thân thiết này ghét bỏ thế nào đâu nhỉ?

      Nhưng bắp đùi của là Hạ Chi Tuyển cơ mà, nguyện ôm đùi người ta rồi phải ôm cho chắc, kiên quyết ủng hộ các quyết định của bắp đùi.

      Trong phòng, Lục Gia Diệp bị ngắt máy, điên tiết vò đầu bứt tai.

      “Khó khăn lắm mới tìm được em , thế mà A Tuyển lại muốn đưa người về nhà, mẹ!”

      Tô Hàn : “Thế A Tuyển cùng bọn mình nữa à?”

      “Ừ, cậu ấy đưa em về nhà gặp mẹ.”

      Chu Kiêu nắm thành giường luyện cơ tay, bình thản : “Người có em giống với chúng ta đâu.”

      Tô Hàn cười: “Sao tôi lại hiểu thành người có vợ giống với đám em độc thân thế nhỉ.”

      “Mẹ chứ bớt linh tinh !” Lục Gia Diệp chút khách khí mà đập Tô Hàn phát, “ cho phép cậu vấy bẩn tình em thuần khiết của A Tuyển và em , hai người họ còn trong sáng hơn cả em ruột ý!”

      “Ngu vãi.” Chu Kiêu phun ra hai chữ rồi tập tiếp.

      Tô Hàn dùng sức chín trâu hai hổ mới thoát được khỏi nanh vuốt của Lục Gia Diệp, khỏi nể phục A Tuyển, ít ra cậu ấy còn có thể dễ dàng chế trụ được tên hỗn thế ma vương này.Thấy Lục Gia Diệp lại xông tới, Tô Hàn vội : “Được rồi được rồi, ba người đàn ông độc thân chúng ta có quan hệ trai em trong sáng thuần khiết mau nghĩ trò gì chơi .”

      Lục Gia Diệp yên lặng lúc, cảm thấy mấy câu này nghe được ổn cho lắm.

      “Câu của cậu có phải có vấn đề gì ?”

      Chu Kiêu hỏi: “Chẳng lẽ cậu phải là người đàn ông độc thân à?”

      “…” Lục Gia Diệp như bị mười vạn mũi tên đồng loạt đâm trúng.

      --

      Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển cùng nhau sân trường, thu hút ít ánh nhìn của mọi người.

      Cố Tư Ức đùa: “ cùng làm em cũng được hưởng ké chút đãi ngộ của ngôi sao rồi.”

      Hạ Chi Tuyển chỉ khẽ nhếch môi, gì.

      “Vừa là học thần vừa là hotboy trường, cả người tràn ngập ánh hào quang, được vô số nữ sinh mến, biết cảm giác thế nào nhỉ?” Cố Tư Ức cảm khái.

      “Nhàm chán.” Hạ Chi Tuyển .

      Cố Tư Ức nhún vai, tưởng là Hạ Chi Tuyển câu hỏi của chán, nhưng ra là cậu vừa mới trả lời câu hỏi của .

      Ra khỏi cổng trường, Hạ Chi Tuyển gọi taxi.

      Cậu mở cửa xe phía sau ra rồi đứng bên cạnh.

      Cố Tư Ức vừa vào vừa cảm ơn.

      Hạ Chi Tuyển sau đó cũng ngồi vào luôn.

      Hai mươi phút sau, xe đưa bọn họ đến khu tổ hợp trung tâm thương mại.

      vào bên trong, ngăn cách với nắng nóng bên ngoài, Cố Tư Ức vui vẻ : “Chỗ này được đó.”

      Trong đây cũng có chỗ chơi, lại phải phơi nắng, rất hợp để giết thời gian.

      Cố Tư Ức nhìn lượt các hàng quán rồi : “Ở kia có quán trà sữa Heytea mà em thích, bọn mình vào mua hai cốc uống .”

      Trung tâm thương mại ngày thứ bảy rất đông đúc, ngớt người qua lại.

      Quán này rất đông người xếp hàng, phần lớn là các trẻ và những cặp đôi.

      Hạ Chi Tuyển với ngoại hình đẹp trai vào, khiến cho rất nhiều cặp mắt phải chú ý.

      Cố Tư Ức tuy có dáng vẻ ngọt ngào, cũng thường được khen xinh, nhưng dẫu sao vẫn chỉ là bé chưa lớn, có sức hấp dẫn như mấy nàng trưởng thành, lúc bên cạnh Hạ Chi Tuyển, dù là ở trong trường hay ngoài trường cũng cảm nhận được cách sâu sắc lực sát thương đến từ khuôn mặt của Hạ Chi Tuyển.

      Hai người đứng xếp ở cuối hàng, mới được lát đến chỗ Hạ Chi Tuyển, cười : “Cho em xin nick wechat của được ạ?”

      Hạ Chi Tuyển gì, mặc kệ bé đó.

      Cố Tư Ức coi như cũng hiểu là tại sao các bạn học lại cậu ấy rất khó gần rồi.

      Giống như lúc này đây, dáng vẻ cao lãnh của cậu nhắc nhở người ta nên tiến lại gần.

      Cố Tư Ức có phần lúng túng, gặp phải tình huống này, còn thấy bối rối hơn cả nhân vật chính ý.

      trả lời thay Hạ Chi Tuyển: “ ngại quá, mình dùng wechat.”

      “Ồ…” bé được Cố Tư Ức giải vây rất cảm kích, liền mỉm cười với .

      Mấy khác trông thấy cảnh đó cũng mau chóng thu hồi lại ý định ra xin số người ta.

      Hàng người chậm rì rì tiến lên, ra Hạ Chi Tuyển thích việc xếp hàng cho lắm, cậu thà mua chứ muốn lãng phí thời gian vào việc này.

      Cố Tư Ức thấy Hạ Chi Tuyển mất kiên nhẫn ngượng ngùng : “ ra kia ngồi chờ em , em tự xếp hàng mua cũng được.”

      Hạ Chi Tuyển : “ sơ ý quá, em tìm chỗ ngồi , để xếp hàng.”

      “…” hề có ý này mà!

      Cố Tư Ức vội : “Em xếp hàng được mà sao đâu, em rất thích xếp hàng, cảm giác xếp hàng rất thoải mái…”

      Chết, rốt cuộc là mình luyên thuyên cái gì vậy nhỉ?

      “Nghe lời , ra kia ngồi .” Hạ Chi Tuyển trực tiếp cắt ngang mấy lời linh tinh của .

      Lúc cậu tỏ ra bình tĩnh thế này, lại nhàng ra lệnh, làm cho người ta dám chống đối.

      Cố Tư Ức ngoan ngoãn nghe lời, ra khu nghỉ ngồi chờ.

      bé ngồi cạnh tiến lại hỏi : “Bạn trai chị đẹp trai quá, còn rất quan tâm đến bạn nữa!”

      Cố Tư Ức đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Đó phải bạn trai chị, bọn chị là bạn học thôi.”

      “Vậy chị còn mau ra tay , đợi đến lúc bước ra ngoài xã hội xung quanh chị chỉ còn lại mấy ông chú béo ị thôi đó.”

      “…” Cố Tư Ức biết nên gì, mãi sau mới rặn ra được câu: “ được sớm.”

      “Hai chị là học sinh cấp ba à? Nhìn hai người cao quá, em lại tưởng là sinh viên đại học.” bé dừng chút rồi tiếp: “ ra lên cấp ba đương cũng sao mà, ít học sinh giỏi đương rồi cùng nhau thi đỗ vào trường tốt đấy.”

      “Có à?” Cố Tư Ức ngơ ngác hỏi.

      Đối phương cười : “Tất nhiên rồi, chị mà học sinh giỏi á, là người ta quản chị nghiêm hơn cả bố mẹ chị luôn ý, ngày nào cũng kèm cặp chị, chị có muốn học giỏi cũng khó lắm.”

      “…” Trong đầu Cố Tư Ức bất chợt lên cảnh tượng Hạ Chi Tuyển nét mặt hằm hằm cầm thước kẻ kèm học bài, lập tức luồng khí lạnh ùa tới truyền từ bàn chân lên tận đỉnh đầu .

      Đáng sợ, đáng sợ quá mất! tuyệt đối để chuyện đó xảy ra đâu!
      --

      order cốc Heytea uống đây :)) Người ta có người xếp hàng mua cho còn mình tự mua thôi :))
      Last edited: 19/4/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :