1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Hôm nay các ăn đậu đỏ hết chưa? Thôi trước khi ngủ ăn nốt bát cẩu lương này nữa cho trọn vẹn ngày Thất Tịch nhé :)))
      *
      Chương 65
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức được Hạ Chi Tuyển kéo ra khỏi căn phòng kín trong ngượng ngùng và bối rối.

      Lúc ra ngoài đường rồi, Cố Tư Ức mới thở phào, bầu khí trong phòng quá đáng sợ, phải lo lắng đề phòng chớ, lại còn bị Hạ Chi Tuyển hỏi cung trêu chọc, tim sắp chịu nổi rồi.

      : “ đừng với giáo mà, ngại lắm, ngồi cùng bàn với ai cũng được, em để ý lắm đâu…”

      ra lúc nhìn hai người họ ngồi cạnh nhau, trong lòng đúng là được thoải mái, nhưng phải tự trấn an bản thân mình, ai mà chả từng ngồi cùng bàn với người khác giới chứ, hồi cấp hai cũng từng ngồi cùng bàn với bạn nam mà, thầy xếp chỗ đành nghe theo thôi.

      với em bao nhiêu lần rồi, là em biết dối đâu.” Hạ Chi Tuyển gõ vào đầu cái.

      “Em đâu có dối chứ!” Cố Tư Ức tức giận cãi lại.

      “Được rồi, lần này sai.” Hạ Chi Tuyển nghe theo , tiếp: “Em giỏi ra những lời trái với lương tâm.”

      “…” Cố Tư Ức bĩu môi, “ có mà.”

      “Vậy sao? Tức là em có cảm giác gì khi thấy ngồi cùng bàn với những bạn nữ khác à?” Hạ Chi Tuyển bỗng buồn bã thở dài, ngồi xuống chiếc ghế ở ven đường, “Bạn quan tâm gì đến tôi hết, vui.”

      Cố Tư Ức sửng sốt : “ ngồi đây làm gì? Bọn mình qua bên kia ăn cái gì !”

      “Tâm trạng tốt, muốn ăn gì cả, có sức lực, chẳng muốn làm gì hết.” Hạ Chi Tuyển xong liền lấy điện thoại ra nghịch.

      “…” Cố Tư Ức trơ mắt đứng nhìn dáng vẻ đáng ghét của .

      Kia có đúng là học thần thông minh tuyệt đỉnh lại thành thục hiểu biết thế? Sao nhìn như đứa trẻ giận dỗi vậy?

      Cố Tư Ức hết cách, đành kéo tay cậu : “Em nào có quan tâm đến chứ…” Giọng ngọt xớt như dỗ trẻ con.

      Hạ Chi Tuyển bị coi như con nít, chẳng những khó chịu mà trái lại còn được voi đòi tiên: “Thế em cho biết , em quan tâm nhiều như thế nào?”

      “…, là thấy bạn nữ khác ngồi bên cạnh em thấy vui nha, với cả, lúc giảng bài cho bạn ý…”

      giảng bài cho Trương Nhân, chỉ với cậu ấy là bài đó biết làm, bảo cậu ấy mà hỏi Tô Hàn.”

      “Ồ…”

      Hạ Chi Tuyển ngẩng đầu nhìn Cố Tư Ức, cười xấu xa: “Em ghen cũng ghê đấy, giảng bài cho người khác em cũng thấy vui hả?”

      “…” Cố Tư Ức nghẹn đến đỏ mặt, giận dỗi : “ xấu lắm, bắt em xong lại cười nhạo em!”

      quay lưng bỏ .

      Hạ Chi Tuyển đứng dậy đuổi theo, nắm lấy tay , cười giải thích: “ cười nhạo em.”

      thèm để ý đến nữa…”

      vậy nhưng tay vẫn bị cậu nắm chặt, đến tận lúc cậu vào trung tâm thương mại mua trà sữa nóng cho hai cái má lúm mới lộ ra.

      dạo vòng, nhìn dáng vẻ vui sướng của , Hạ Chi Tuyển mới nhịn nổi mà kéo vào góc cầu thang.

      Nhân lúc có ai lui tới, cậu liền ôm chặt vào lòng, nâng gương mặt đỏ bừng của lên, cúi đầu xuống hôn lên má cái, sau đó chuyển sang mút lấy đôi môi mềm…

      Cố Tư Ức nhũn cả chân, ngừng muốn rời khỏi cái ôm của cậu.

      Hạ Chi Tuyển chiều theo , cứ giữ chặt tha, khàn giọng vào tai: “Nghỉ đông xa nhau lâu như thế, cả tuần học cũng chẳng thèm quan tâm đến , bây giờ còn để cho ôm cái à?”

      Cố Tư Ức oan ức : “…Ai quan tâm đến chứ?”

      “Sang tuần mà còn dám tiếp tục đối xử với như thế thử xem, có tin ôm hôn em ngay trong lớp ?” Cậu véo tai , nghiêm trọng uy hiếp.

      “Sao bá đạo thế hả…” Cố Tư Ức giọng cằn nhằn.

      Hai người chơi đến tối, Hạ Chi Tuyển mới lưu luyến rời đưa Cố Tư Ức về trường.

      Trước khi ngủ cậu nhắn tin cho , dám trả lời cho có lệ nữa, nghĩ lát rồi nhịn được phải hỏi: “Sao lại biết là em vui vì Trương Nhân?”

      Hạ Chi Tuyển nhắn lại: “Dùng phương pháp loại trừ thôi, trong tuần vừa rồi chỉ có thay đổi lớn nhất là cậu ta thôi mà.”

      Tất nhiên còn phải nhờ vào trực giác nữa.

      Khi cực kì thích ai đó, dù chỉ là cái nhíu mày hay cử chỉ của người ấy thôi bạn cũng có thể nhận ra ngay được.

      Ý Mặt Chữ: “Em nghĩ là vẫn đừng nên với giáo, đấy, hay lắm đâu.”

      X: “ có cách khác, em phải lo.”
      …Có cách khác?

      Đến thứ hai, Cố Tư Ức rốt cuộc mới biết cách khác mà cậu là cách gì.

      Trịnh Bồi Bồi lên bục giảng với chủ nhiệm: “Thưa , em muốn đổi chỗ với Hạ Chi Tuyển ạ.”

      giáo ngạc nhiên : “Vì sao?”

      “Em thích bạn mới ạ, em muốn ngồi cùng bàn với bạn ấy.”

      “…” chủ nhiệm hỏi Hạ Chi Tuyển, “Em có đồng ý đổi chỗ cho bạn Bồi Bồi ?”

      Hạ Chi Tuyển thờ ơ đáp: “Em thế nào cũng được ạ, ngồi cùng bàn với ai cũng như nhau cả.”

      giáo lại hỏi Trương Nhân: “Trịnh Bồi Bồi muốn đổi chỗ với Hạ Chi Tuyển để ngồi cùng bàn với em, em có đồng ý ?”

      Trương Nhân thoáng kinh ngạc, mấy giây sau mới gật đầu: “Đồng ý ạ.”

      “…” ai có ý kiến gì, chủ nhiệm cũng đành phải cho phép.

      Sau khi về lại chỗ ngồi, Trịnh Bồi Bồi bắt đầu thu dọn sách vở để chuyển chỗ.

      Cố Tư Ức ngạc nhiên nhìn bạn, Trịnh Bồi Bồi phải bấm tay cái: “Còn mau giúp mình tay.”

      Cố Tư Ức bấy giờ mới bừng tỉnh, thu dọn đồ đạc giúp bạn.

      Hai người đổi vị trí cho nhau rất nhanh, Hạ Chi Tuyển giờ ngồi cạnh Cố Tư Ức.

      Hạ Chi Tuyển nhìn , chỉ cười mà .

      “…” Cố Tư Ức cúi gằm đầu nhắn tin cho Trịnh Bồi Bồi.

      Ý Mặt Chữ: “Sao cậu luôn vậy?”

      Bồi A Bồi: “Hi hi, hãy gọi mình là người bạn tốt của Trung Quốc !”

      Ý Mặt Chữ: “…Mình nỡ xa cậu mà T-T.”

      Bồi A Bồi: “Học thần nhà cậu quyết rồi phải chiều theo thôi! Bọn mình cũng có xa nhau lắm đâu, chỉ cách lối thôi mà [Cười nhe răng].”

      Ý Mặt Chữ: “Cậu làm mình xúc động đấy QAQ.”

      Bồi A Bồi: “Để cậu bị cảm động đến phát khóc, mình đành vậy, mình chuyển chỗ là để giám sát Tô Hàn của mình đó.”

      Ý Mặt Chữ: “0-0”

      Bồi A Bồi: “Trương Nhân với Tô Hàn người ngồi trước người ngồi sau, nhỡ lại nảy sinh tình cảm phải làm sao?”

      Ý Mặt Chữ: “Chị Bồi suy nghĩ thấu đáo…”

      Ý Mặt Chữ: “[Trợn mắt] [Trợn mắt] Tô Hàn là của cậu rồi sao?”

      Bồi A Bồi: “Dù sao mình cũng để người khác cướp mất cậu ấy đâu! [Kiêu ngạo]”
      Hạ Chi Tuyển gõ lên bàn , nghiêm khắc : “Chú ý vào học , được chuyện riêng.”

      “…” Vừa mới chuyển chỗ quản lý mình rồi, Cố Tư Ức thầm oán trách, cất điện thoại .

      Chưa đến hai ngày Cố Tư Ức cảm thấy mình đúng là điển hình cho kiểu người khẩu thị tâm phi, mấy hôm trước còn có chuyện gì có chuyện gì, thế mà bây giờ mới bước vào lớp nhìn thấy Hạ Chi Tuyển ngồi ở vị trí bên cạnh thôi là vui sướng muốn chết rồi. Tâm trạng đúng là khác hẳn so với lúc Hạ Chi Tuyển ngồi cùng bàn với Trương Nhân.

      Tất nhiên là, nếu đừng có mà suốt ngày trộm nắm tay trong lớp còn vui hơn…

      Bên kia Trịnh Bồi Bồi và Trương Nhân ngồi cùng bàn cũng khá hòa thuận, mới đầu Trịnh Bồi Bồi còn ôm thái độ hơi thù ghét với bạn này, nhưng ra Trương Nhân rất hiền, mềm yếu như bột mì vậy, lúc nào cũng dịu dàng ít . Trịnh Bồi Bồi phải kiểu người thích soi mói, nên dần dần hai người cũng khá thân thiết với nhau.

      Cố Tư Ức nghe Trịnh Bồi Bồi nhận xét về Trương Nhân như vậy cũng thay đổi ấn tượng của bạn này trong suy nghĩ của mình.

      Tiết thể dục, mấy còn kéo nhau chơi bóng bàn.

      Nhóm Hạ Chi Tuyển tới nhìn thấy ba vui vẻ hòa thuận với nhau, Lục Gia Diệp nhịn được mà : “Con thay đổi nhanh …”

      Chu Kiêu: “Thay đổi thế nào?”

      Lục Gia Diệp: “ tháng trước còn tỏ ra như nước với lửa, giờ ngồi cùng bàn với nhau cái là thân ngay được.”

      Tô Hàn cười : “Bồi Bồi là vui vẻ cởi mở mà, đâu có ghê gớm gì.”

      “Vui nhất chắc là A Tuyển nhỉ? Con nhà người ta vì cậu mà chuyển sang lớp này, chẳng những tạo ra nguy hiểm gì, ngược lại còn giúp cho cậu và má lúm được ngồi cùng bàn với nhau.” Lục Gia Diệp chậc lưỡi, “Đúng là may mắn .”

      Hạ Chi Tuyển hai tay đút túi quần, liếc cậu ta cái, cười mà như , gương mặt đẹp trai có phần kiêu ngạo xấu xa.

      “Nhìn nhìn , cái mặt cậu ta đắc ý chưa kìa, chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi gắn vào sau mông để vẫy thôi…Aaaa cứu!!! Kiêu cứu em!!”

      “Liên quan gì tới tôi!”

      “Tôi chỉ ra suy nghĩ của các cậu thôi mà!”

      Tô Hàn : “ , chỉ mình cậu nghĩ thế thôi.”

      Chu Kiêu và Tô Hàn đứng cười nhìn Hạ Chi Tuyển xử lý Lục Gia Diệp.

      Mấy nghỉ ngơi, thấy cách đó xa mấy cậu con trai ầm ĩ, Trương Nhân cười : “Lục Gia Diệp hài hước đấy.”

      Trịnh Bồi Bồi: “Tên đó vô duyên có ý.”

      “Đâu có, cậu ấy chỉ nhiều thôi mà.” Cố Tư Ức cười .

      Trong giờ học, Trương Nhân cầm tờ đề tới với Hạ Chi Tuyển: “Bài này cả mình và Tô Hàn đều biết làm, cậu xem giúp mình chút được ?”

      Hạ Chi Tuyển cầm lấy : “Để tôi suy nghĩ, cậu cứ về chỗ .”

      Trương Nhân gật đầu rồi về chỗ ngồi.

      Hạ Chi Tuyển đưa bài đó cho Cố Tư Ức xem, hỏi : “Em biết làm ?”

      Cố Tư Ức nhận lấy tờ giấy, tính tính toán toán theo công thức lúc giấy nháp, cuối cùng…

      giải được.

      nhịn được mà gắt: “Bài này nhìn tưởng khó, thực ra là khó chết được.”

      Hạ Chi Tuyển cầm bút khoanh lại những điểm cần lưu ý, phân tích và ghi các bước giải cho

      Cố Tư Ức gật đầu lia lịa, được cậu giảng cho, hoàn toàn nắm chắc được phương pháp giải.

      Hạ Chi Tuyển : “Em qua đó giảng cho hai đứa kia nghe .”

      “Em á…”

      Cậu vỗ đầu : “Em là quan môn đệ tử* duy nhất của mà.”

      *Người nắm mọi thứ nhất chỉ sau sư phụ.
      “Em ngất đây!”

      , đừng làm sư phụ mất thể diện.”

      Quan môn đệ tử Cố Tư Ức đành phải cầm giấy tới bàn Trịnh Bồi Bồi, gọi cả mấy người lại để giảng luôn thể.

      Tô Hàn gật đầu khen Cố Tư Ức: “Má lúm , cậu càng ngày càng lợi hại đó, rất có phong thái của học thần.”

      Cố Tư Ức ngượng ngùng cười: “ học thần dạy mình mà…”

      Sau mấy lần như vậy, mọi người có câu hỏi đều hỏi học thần nữa mà trực tiếp hỏi Cố Tư Ức luôn.

      Cũng vì thế mà nhân duyên của Cố Tư Ức trong lớp cũng trở nên tốt hơn, vì vốn lạnh lùng khó gần như Hạ Chi Tuyển, có việc gì cũng nhiệt tình mà giúp đỡ.

      vài nam sinh có thiện cảm với Cố Tư Ức, cố tình tới hỏi mấy câu, nhưng còn chưa kịp làm gì bị ánh mắt lạnh như băng của Hạ Chi Tuyển dọa chạy mất.

      Ngày qua ngày, thời gian cứ thế trôi trong chăm chỉ học hành và những lúc cười đùa với lũ bạn thân, kỳ thi cuối kỳ chỉ còn tháng nữa là bắt đầu.

      Hạ Chi Tuyển với Cố Tư Ức: “Nếu em quyết chọn Tự nhiên rồi cần phải để ý nhiều đến mấy môn Xã hội nữa.”

      “Vâng…” Cố Tư Ức cũng biết thế, nhưng lại sợ nếu làm vậy điểm môn Xã hội kéo tụt bảng điểm xuống, thế khó coi lắm, nhưng nếu học thần vậy rồi cũng yên tâm hơn, bạo dạn đem mấy tiết Sử Địa Chính Trị trở thành tiết ngủ bù.

      coi việc học cùng trường đại học với Hạ Chi Tuyển trở thành mục tiêu của mình, nỗ lực hết sức vào việc học. Có những hôm tự học về muộn, khó tránh khỏi việc bị mệt mỏi vào sáng hôm sau, Hạ Chi Tuyển có những phương pháp đặc biệt để giúp nâng cao tinh thần, ví dụ như tranh thủ lúc thầy quay lưng , cậu bất ngờ véo tai , hoặc lén nắm lấy bàn tay mềm mại bé của dưới mặt bàn. Cố Tư Ức chịu nổi bị trêu chọc, ngủ được yên, cơn buồn ngủ cứ thế mà bị cậu cưỡng chế xua .

      thể điều, rằng kể từ khi Hạ Chi Tuyển chuyển sang ngồi cạnh , hiệu suất học tập của được nâng cao hơn hẳn, từ tiết đầu tiên của buổi sáng cho đến giờ tự học buổi tối, cậu đều giám sát việc học của rất kĩ, gặp vướng mắc chỗ nào cậu gỡ bỏ chỗ ấy, có muốn bị loạn đầu cũng được.

      Hôm nay trước khi ngủ, Trịnh Bồi Bồi xem điện thoại rồi đột nhiên : “ Ức, hình như mấy ngày nữa là tới sinh nhật của cậu rồi nhỉ?”

      Cố Tư Ức : “Đúng rồi, cùng ngày sinh nhật với học thần luôn.”

      Hai người đều sinh ngày 23 tháng 5, đúng vào ngày thứ bảy được nghỉ.

      “Trời, hai cậu sinh cùng ngày luôn á? Thế càng phải ăn mừng lớn.” Trịnh Bồi Bồi hào hứng .

      Cố Tư Ức bắt đầu suy nghĩ, tặng quà gì cho bây giờ đây?

      thích chụp ảnh, hay là tặng cái ống kính máy ảnh nhỉ?

      Ý tưởng này vừa xuất liền quyết định luôn.

      Thứ sáu, Cố Tư Ức nhận được điện thoại từ nhà gọi tới.

      Hứa Giai Tuệ : “Cục cưng à, mai là sinh nhật con, bố với mẹ tới cùng con đón sinh nhật nhé.”

      Cố Tư Ức hơi khó xử: “Các bạn học cũng trước là ăn sinh nhật với con rồi ạ…”

      “Thế bố mẹ đến ăn cùng các con luôn, ăn xong mấy đứa trẻ các con thích chơi gì chơi.”

      0 giờ thứ Bảy, Hạ Chi Tuyển gửi tin nhắn thoại cho Cố Tư Ức: “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

      Cố Tư Ức trốn vào chăn, khẽ: cũng thế nha, chúc sinh nhật vui vẻ.”

      Buổi trưa, bố mẹ Cố Tư Ức đặt bàn tiệc lớn ở nhà hàng năm sao giữa trung tâm thành phố, tổ chức sinh nhật cho Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển luôn.

      Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn ăn, tay ai cũng cầm hai món quà, lúc đến là tặng cho cả hai người.

      Trịnh Bồi Bồi cười : “Đây là lần đầu tiên mình gặp cảnh này đó, sinh nhật cùng ngày cùng tháng cùng năm luôn, hai cậu đúng là có duyên phận đấy, sau này kết hôn cứ chọn luôn ngày này mà đăng kí.”

      Cố Tư Ức khẽ ho hai tiếng, trừng mắt lườm Trịnh Bồi Bồi.

      Cũng may là bố mẹ ngồi xa nên nghe thấy, Trịnh Bồi Bồi liền làm mặt quỷ với .

      Lúc dùng bữa, bố mẹ Cố Tư Ức chủ động ra mời rượu các bạn học của con , “Cảm ơn các con hôm nay đến dự sinh nhật của Tư Ức nhé, các con chính là tài sản vô giá trong cuộc đời Tư Ức, mong rằng năm năm sau, hay mười năm sau, các con vẫn luôn cùng nhau phấn đấu, cùng nhau nô đùa, mãi là những người bạn tốt của nhau nhé.”

      Tất cả mọi người nghe xong đều thấy rất xúc động.

      Lục Gia Diệp nâng ly : “Bác rất đúng ạ! Hôm nay bọn con xin lập lời thề ngay tại đây luôn, sau này dù có cách xa trời Nam biển Bắc nữa, ngày sinh nhật của A Tuyển và Tư Ức vẫn là ngày chúng con tụ họp đông đủ bên nhau!”

      Trịnh Bồi Bồi tích cực hưởng ứng: “Quyết định vậy nhé! Đứa nào vắng mặt đứa đấy làm chó!”

      Tô Hàn cười: “Được, ngày 23 tháng 5, tôi nhớ kỹ rồi.”

      Chu Kiêu : “Ngày 23 tháng 5, tôi cũng nhớ rồi.”

      Hướng Lê và Trương Hân Dịch cũng nhiệt tình hưởng ứng.

      Hạ Chi Tuyển mỉm cười, con trai đều thích mấy lời sến sẩm, từ trước đến giờ cậu chưa từng biểu lộ tâm tình của mình ra với các bạn, cho nên chỉ ra câu chân thành từ tận đáy lòng: “Cảm ơn các cậu.”

      Mọi người cùng nhau nâng cốc.

      Ngày hôm nay, 23 tháng 5, trở thành ngày kỷ niệm của bọn họ.

      Ăn xong, bố của Cố Tư Ức rất tâm lý mà đặt trước chỗ hát Karaoke cho cả nhóm, biết người trẻ thích náo nhiệt, có người lớn cùng mất tự nhiên nên cả hai vợ chồng ăn xong là về luôn.

      Cả đám điên cuồng reo hò trong phòng hát,

      Chiếc bánh gato năm tầng được đẩy vào, đèn trong phòng được tắt hết để thay thế cho ánh nến.

      Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức bị cả bọn kéo đến đứng trước bánh gato để cầu nguyện.

      Cố Tư Ức nhắm mắt lại, thầm trong lòng: Năm nay là năm rất tuyệt vời, có bố mẹ thương tôi, có nhóm bạn thân thiết, có người bạn trai rất tốt, tất cả đều là những tình cảm quý báu. Mặc dù việc học rất cực khổ, nhưng thành tích của tôi tăng lên rất nhanh, có học thần ở bên làm bạn…Tôi cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc. Bước sang tuổi 17, tôi mong rằng niềm hạnh phúc này được kéo dài thêm nữa, cầu mong cho những người tôi thương đều được mạnh khỏe.

      Cố Tư Ức cầu nguyện rất chân thành và nghiêm túc, Hạ Chi Tuyển đứng bên cạnh chăm chú nhìn .

      Nguyện vọng của cậu rất đơn giản, cậu muốn được chăm sóc cho này cả đời.

      Trong khoảnh khắc những cây nến phụt tắt, Hạ Chi Tuyển nâng cằm Cố Tư Ức lên, đặt lên môi nụ hôn.

      Cả đám lần đầu tiên thấy hai người họ hôn nhau, ai cũng kêu ầm lên.

      “Trời ơi aaaa ~”

      “Cẩu độc thân cảm thấy đau lòng quá !!”

      “Hai cậu đủ rồi đó, đừng có ngược cẩu độc thân bọn tôi nữa có được hả?”

      “A Tuyển quá lưu manh, hết thuốc chữa rồi.”

      Hạ Chi Tuyển hôn chút rồi thôi, nhàng buông Cố Tư Ức lúc này đỏ bừng mặt ra.

      biết ai là người khơi mào vụ ném bánh kem, trong phòng bắt đầu đại chiến, chơi đùa điên cuồng loạn hết cả lên.

      Mục tiêu công kích của cả bọn là hai nhân vật chính kia, Cố Tư Ức hét chói tai trốn trong lòng Hạ Chi Tuyển.

      Bắt đầu đến thời gian ca hát, trong phòng tràn ngập giai điệu nhàng của nhạc.

      “Liệu có thể có ngày, thời gian bỗng quay ngược trở lại?

      Trở lại những ngày tháng vô tư của bạn và tôi

      Có lẽ rồi ngày, thế giới này đến điểm kết thúc

      Cũng muốn được cùng bạn nâng cao ly rượu kí ức ngọt ngào, cùng bạn uống cạn ly…”*

      *Ca khúc “Cạn ly” của nhóm Mayday.

      Chơi đùa đến mức làm cho cả phòng trở nên bừa bãi, nhưng ai buồn lau dọn.

      Ai cũng thả hồn vào ca khúc “Cạn ly” mà Cố Tư Ức hát.

      Hạ Chi Tuyển tới bên cạnh hát cùng , Tô Hàn, Lục Gia Diệp, Chu Kiêu cùng mấy bạn nữ cũng bước đến tụ lại chỗ.

      Trịnh Bồi Bồi bắt đầu chỉ đạo: “Chuẩn bị hát đồng thanh nào, lên!!”

      “Cuối cùng rồi ngày, chúng ta đều trở thành ngày hôm qua

      Là bạn cùng tôi qua những hối hả trong cuộc đời

      ngày chính là ngày hôm nay, hôm nay chính là “có ngày” đó

      Tôi ra lời cảm ơn bạn vẫn luôn giấu trong lòng, cùng bạn uống cạn ly

      Cạn tiếp ly vĩnh cửu, uống vào sống muôn tuổi, hết năm này qua năm khác…”
      Dù có thể hát hay, nhưng tất cả mọi người đều rất tự tin mà ngửa cổ lên hát to.

      “Thời gian dừng lại, chúng ta đều trở về rồi, tôi rất nhớ các bạn, tôi chờ các bạn đến…

      Thời gian dừng lại, bọn họ đều trở về rồi, tôi rất nhớ các bạn, tôi chờ các bạn đến…”
      Chơi đến chiều, Hạ Chi Tuyển đặt chỗ ăn tối cho cả bọn, ăn tối xong lại kéo Cố Tư Ức chơi riêng.

      Ai cũng tỏ vẻ hiểu, dù sao cũng là vợ chồng son mà, cần có thời gian riêng tư với nhau, trời tối là thời điểm thích hợp nhất rồi.

      Hạ Chi Tuyển đưa Cố Tư Ức lên tàu điện ngầm, hoàn toàn biết là cậu muốn đưa đâu.

      Cho đến khi hai người đến sân vận động ở trung tâm thành phố, nhìn thấy rất đông các người trẻ tụ tập, ai cũng cầm lightstick và đeo bờm thú, dán hình trái tim, nét mặt mọi người đều cực kì hưng phấn.

      Cố Tư Ức lại tiếp tục bị Hạ Chi Tuyển kéo về phía trước, trông thấy tấm poster cỡ lớn quảng bá cho concert của nhóm Mayday Ngũ Nguyệt Thiên.

      Cố Tư Ức kinh ngạc mở to mắt: “Hôm nay có concert của họ à?”

      Suốt ngày chỉ vùi đầu vào học, làm gì có thời gian mà để ý đến concert này nọ cơ chứ, Cố Tư Ức chẳng biết gì cả.

      “Ừ, trùng hợp ?”

      “Ha ha, quá tuyệt luôn! Nhóm Ngũ Nguyệt Thiên mở concert mừng sinh nhật bọn mình đó!”

      Đến gần cửa soát vé, Cố Tư Ức : “Bọn mình qua bên kia mua vé trước .”

      mua rồi.” Cậu lấy vé ra đưa cho tờ, “Vào thôi.”

      Cố Tư Ức cười híp mắt nhận lấy vé, nhìn vào mới biết là khu VIP, “Đắt lắm đó…”

      “Em thích có gì là đắt cả.” Hạ Chi Tuyển nắm tay đứng xếp hàng, chờ qua cửa an ninh.

      Hai người ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn xung quanh, các ánh đèn lightstick tạo thành đại dương ánh sáng rực rỡ.

      Đây là lần đầu tiên Cố Tư Ức có mặt trực tiếp trong concert của nhóm Ngũ Nguyệt Thiên, cảm thấy vừa vui vừa hưng phấn.

      Đến phần mở màn, và các khán giả có mặt ở đây đều vui sướng hò hét chói tai.

      Hạ Chi Tuyển nhìn , bỗng cảm thấy hơi sơ suất khi quên mua lightstick cho vẫy.

      Cố Tư Ức lấy điện thoại ra chụp chung với Hạ Chi Tuyển tấm, sau lưng hai người là cả khoảng trời lung linh, cười rạng rỡ, còn cậu chỉ mỉm cười .

      đăng ảnh lên vòng bạn bè kèm theo câu: “Ngày sinh nhật được xem concert của Ngũ Nguyệt Thiên ~ Vui quá ~”

      “Bước trong gió, ánh mặt trời hôm nay sao bỗng dịu dàng,

      dịu dàng của trời, dịu dàng của đất, giống như khi em ôm …”
      Cố Tư Ức hát đồng thanh cùng những khán giả ở đây, Hạ Chi Tuyển ngồi bên cạnh nắm tay , chăm chú nhìn hát.

      Mới qua hơn nửa buổi concert thôi mà giọng Cố Tư Ức khản đặc lại rồi.

      Hạ Chi Tuyển đưa nước cho : “Nghỉ chút .”

      Cố Tư Ức uống nước, thở dài: “Già rồi già rồi, hát nổi nữa, nhường lại cho mọi người thôi.”

      mới nghỉ được lúc nhạc dạo của bài “Nếu chúng ta chưa từng gặp gỡ” bỗng vang lên, làm lại kích động gào thét: “Aaaa…Em cực thích bài này! đỡ em , em vẫn có thể hát thêm lúc nữa!”

      Hạ Chi Tuyển phì cười với , sao mà xem concert với thôi cũng thấy vui thế này.

      Kết thúc đêm diễn, bước của Cố Tư Ức lâng lâng như bay, Hạ Chi Tuyển dẫn ngồi xuống gốc cây hòe lớn.

      Cậu lấy ra hộp quà đưa cho : “Quà sinh nhật cho em này.”

      Mượn ánh đèn đường, Cố Tư Ức nhìn thấy logo của hãng Cartier, ngây ngốc : “Hãng này đắt lắm đấy!”

      từ từ mở nắp hộp ra, bên trong là sợi dây chuyền rất đẹp.

      Là dây chuyền vàng 18K, mặt dây chuyền có vòng tròn được khảm đá quý bên ngoài, bên trong có con báo đốm ngồi lên, mũi báo là hạt mã não, mắt báo là đá ngọc hồng lựu, bên còn khảm kim cương.

      Ai cũng thích cái đẹp cả, nhất là con , thể kháng cự lại với mấy món đồ tinh sảo lấp lánh này, Cố Tư Ức nhìn sợi dây chuyền, bị vẻ đẹp của nó làm cho khó thở.

      Nhưng cũng biết là đồ của hãng này rất đắt tiền, vòng bình thường thôi cũng mấy vạn rồi chứ đừng là cái vòng được khảm đầy đá quý xung quanh thế này, giá tiền của nó dám nghĩ đến.

      đóng nắp hộp lại rồi trả cho Hạ Chi Tuyển: “ được! nên mua cho em những thứ đắt đỏ thế này! Bọn mình vẫn là học sinh thôi đó!”

      Hạ Chi Tuyển cầm lấy cái hộp, mở ra lần nữa, lấy sợi dây chuyền ra, : “Ừ, đúng là nó rất đắt, suốt kì nghỉ đông nghiêm túc làm việc kiếm tiền, cộng thêm cả số tiền tiêu vặt còn dư lại cũng đều tiêu hết vào cái dây chuyền này.”

      “Vì để mua được nó, bây giờ tạm thời tán gia bại sản rồi.” Cậu cầm sợi dây chuyền giơ ra trước cổ Cố Tư Ức.

      “Biết vậy rồi còn mua làm gì chứ… đem trả lại …” Cố Tư Ức tránh .

      “Nhưng muốn đưa cho em tín vật đính ước vào đúng ngày sinh nhật em, muốn cố hết sức để mua được món quà tốt nhất.” Cậu tiến lên đeo sợi dây chuyền cho , đeo xong, ngón tay cậu lại nhàng mơn trớn lướt qua da thịt , nhìn thẳng vào mắt : “Cho nên là, em phải đợi đấy.”

      “…” kinh ngạc nhìn cậu, dường như bị hút vào ánh mắt sâu thẳm kia.

      được rời xa , cũng được chạy mất, nhất định phải chờ , chờ đến ngày cưới em về nhà.
      ---
      Cận cảnh chiếc vòng làm bạn học thần tạm thời bước vào thời kỳ vô sản :))
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

    2. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Chộ ôi, bạn Tuyển biết làm nũng rồi đấy
      Mà các bạn thậc là chịu chơi, thử 1 lần chơi lớn xem người ta có trầm trồ...
      Quá nhiều cẩu lương trg ngày thất tịch roài :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      có bánh đậu đỏ để ăn còn phải ăn đống cẩu lương :yoyo25::yoyo25::yoyo25::yoyo25::yoyo42::yoyo42::yoyo42::yoyo42:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chao ôi, học thần cũng sợ ny bé chạy mất kìa, đáng quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Cạn lời. May mà mình có bồ :) thôi bị ném cẩu lương điên cuồng thế này chắc chết mất. Nhìn cái dây chuyền thèm thuồng theo huhu
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :