1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Đúng như tên gọi của truyện, ngọt ngào quá mất thôi.
      Ko biết tình tay 3 kia thế nào, chứ mềnh là mềnh ko mong ảnh hưởng đến tình bạn cử họ đâu nhé
      Ôi hóng truyện của bạn Ngân từng ngày luôn ý, ngày nào cũng zô xem có chương mới chưa :-(((
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Món quà sn mà BB “tặng” Lục GD đắt giá ghê :yoyo36: Lục GD bh biết lòng mình rồi nên tấn công mãnh miệt ghê :yoyo36: heheeee đôi Cố Hạ ngọt ngào quá r bh t hóng tình Lục GD vs BB qá mất :yoyo36:
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Ta bảo ăn được rồi là thèm lắm cơ..được 1 tấc lại 1 muốn tiến thêm 1 bước.haha.các nàng hiểu ý ta mà, phải ?
      thedark, Ngân NhiMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 59
      Edit: Ngân Nhi

      “Tôi có trêu ghẹo! Tôi theo đuổi cậu ấy!” Lục Gia Diệp rất có khí phách mà tuyên bố.

      “Theo đuổi cái rắm ý!” đợi Tô Hàn lên tiếng Trịnh Bồi Bồi trước, “Cậu ràng là cợt nhả trêu tôi!”

      Cố Tư Ức chạy tới chỗ bạn, ôm tay khuyên nhủ: “Bọn mình lên xe ngắm mưa sao băng , cảnh đẹp thế này mà lại tốn thời gian vào việc cãi nhau phí lắm, thôi thôi!”

      Trịnh Bồi Bồi được Cố Tư Ức kéo về xe, lòng vẫn rất bực bội, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, hôn cũng bị hôn rồi, đạp cũng đạp, mắng cũng mắng, cũng thể giết người được, đành tự an ủi bản thân: “Tức chết được! Mình bao giờ để ý đến tên ngốc đó nữa đâu!!”

      Cố Tư Ức cười tủm tỉm : “Được được, để ý tới cậu ấy nữa! Bọn mình chụp ảnh !”

      Trịnh Bồi Bồi cũng muốn đắm chìm trong cảm xúc bực bội khó chịu lúc này, có Cố Tư Ức ở bên cạnh phân tán chú ý, hai lại vui vẻ ngay, với lại còn có thêm cả Hướng Lê và Trương Hân Dịch nữa, mấy ngồi cùng nhau cười đùa rất vui.

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      Chỗ ngồi vốn thuộc về cậu, giờ lại bị chiếm mất rồi.

      Tuy nhiên cậu cũng hiểu tình huống lúc này nên đành bỏ qua, ngồi lên xe với Lục Gia Diệp.

      Tô Hàn và Lục Gia Diệp với nhau câu nào nữa, hai người lên hai chiếc xe khác nhau, bầu khí có phần gượng gạo.

      quá nửa đêm, Hạ Chi Tuyển bảo tài xế lái xe về trường học.

      Trịnh Bồi Bồi nằm ngủ đùi Cố Tư Ức, trong mơ vẫn còn nghe tiếng ấy mắng: “Tên khốn nhà cậu…Dám chiếm tiện nghi tôi…Tôi bao giờ để ý đến cậu nữa, đồ khốn…”

      “…” Cố Tư Ức nghe mà dở khóc dở cười, đoán chắc là bạn ở trong mơ đánh Lục Gia Diệp trận đây.

      Về trường, mấy cậu con trai vẫn bình thường, chỉ có các là bị cơn buồn ngủ bao vây.

      Sau khi chào tạm biệt, ai trở về phòng người nấy, mấy vừa vào phòng cái là nằm xuống ngủ luôn.

      Mấy cậu con trai về phòng rồi mà vẫn còn gượng gạo, chính xác hơn căng thẳng giữa Tô Hàn và Lục Gia Diệp.

      Bốn người nằm lên giường, sau khi tắt đèn, Chu Kiêu đột nhiên hỏi: “Ngủ chưa vậy?”

      thấy ai lên tiếng, cậu ấy lại tiếp: “Người nào thích Trịnh Bồi Bồi kêu chít chít .”

      Lục Gia Diệp: “Chít chít ~~”

      Hạ Chi Tuyển phì cười.

      Tô Hàn cũng cười : “Đừng tấu hài nữa.”

      Lục Gia Diệp: “Chỉ có mình tôi chít chít, nghĩa là chỉ mình tôi thích cậu ấy thôi, đừng có ai xen vào chuyện tôi theo đuổi cậu ấy đấy nhá!”

      Bầu khí lại trở nên yên tĩnh, lúc sau Tô Hàn mới : “Tôi cũng hơi thấy thích Bồi Bồi.”

      Lục Gia Diệp luôn: “Tôi rất thích cậu ấy! Còn cậu chỉ hơi thích thôi! Người em à, cậu nhường đường cho tôi !”

      “Thích mà cũng có thể cân đo đong đếm được sao?” Tô Hàn hỏi, “Trước ràng là cậu ưng Bồi Bồi chút nào còn gì, ngày nào cũng gọi cậu ấy là hổ cái, lúc tôi bảo Bồi Bồi rất xinh đẹp cậu lại xì mũi coi thường.”

      “Lúc ấy tôi có mắt như mù, còn bây giờ mắt tôi nhìn thấy rồi, thế được chưa?” Lục Gia Diệp cam lòng bị yếu thế.

      “Cậu làm cái gì cũng chỉ nhiệt tình được ba phút, lúc hứng lên hô hào ghê lắm, ai biết được là cậu có thể kiên trì được bao lâu?” Tô Hàn tiếp tục .

      “Tôi…” Lục Gia Diệp nghẹn họng, ngồi dậy : “Được, vậy tôi lập quân lệnh trạng* với cậu ngay tại đây, tôi muốn theo đuổi ấy, tuyệt đối từ bỏ! Cho nên cậu đừng tranh giành với tôi nữa!”

      *Ngày xưa, các vị tướng lĩnh trước khi ra trận phải lập quân lệnh trạng, nếu xuất binh mà bại trận phải chịu xử trảm, thậm chí bị tru di tam tộc. (Theo tuoitre.vn)

      “Đây là hai việc khác nhau, kể cả cậu có cam kết như vậy cũng có nghĩa là tôi phải từ bỏ Bồi Bồi.” Tô Hàn .

      “Trời ạ, giờ cậu muốn cạnh tranh với tôi luôn đấy à!”

      Chu Kiêu lên tiếng: “Bây giờ chúng ta mới học lớp 10, chuyện đương phải là quan trọng nhất, tôi thấy hai cậu nên thôi , sau này Trịnh Bồi Bồi có thích ai các cậu cũng đừng căng thẳng với nhau, vì mà trở nên như vậy hay đâu.”

      Chu Kiêu vốn hay xen vào chuyện của người khác, tối nay sở dĩ cậu vậy là vì sợ chuyện này trở thành tai họa ngầm.

      Hạ Chi Tuyển cũng : “Đúng vậy, cứ để cho Trịnh Bồi Bồi lựa chọn theo cảm xúc của mình .”

      Cũng may là ngay từ ban đầu cậu dập tắt luôn hy vọng của những cậu bạn mình với Cố Tư Ức, tránh khỏi cục diện này.

      Mặc dù khi ấy cậu vẫn chưa có tình cảm với .

      Hồi lâu sau, Tô Hàn mới : “Được.”

      Vốn cậu cũng có ý định tấn công Trịnh Bồi Bồi, chỉ là tình cảm thầm kín trong lòng cậu bị Lục Gia Diệp làm bộc phát ra thôi.

      Cậu cũng muốn vì chuyện này mà em trở mặt thành thù.

      Lục Gia Diệp rất thoải mái, nhưng nếu mọi người đều vậy rồi …Lại phải nghĩ tiếp, nếu Tô Hàn mà ra tay tỷ lệ thắng của cậu là cực kì , dù sao biểu của Trịnh Bồi Bồi tỏ ấy thích Tô Hàn hơn, nếu Tô Hàn công khai theo đuổi mối nguy hiểm được loại bỏ.

      Lục Gia Diệp nghĩ xong, cậu : “Được, vậy ai được công khai theo đuổi Bồi Bồi nữa, ai mà theo đuổi người ấy làm chó nhé!”

      Và thế là chuyện này được thỏa thuận xong.

      .

      Ngày hôm sau đến lớp, Trịnh Bồi Bồi nhìn Lục Gia Diệp lấy cái, lúc vô tình chạm mắt nhau đáp lại cậu ta bằng cặp mắt trắng dã.

      Vì tối qua ngủ muộn quá nên ai cũng mệt mỏi, Lục Gia Diệp và Hạ Chi Tuyển đều gục xuống bàn ngủ say.

      Thầy dạy Toán ném viên phấn trúng đầu Lục Gia Diệp, làm cậu ta giật mình hô toáng lên: “Mẹ nó chứ đứa nào đấy?”

      Cả lớp đồng loạt quay sang nhìn cậu ta, cả thầy giáo cũng trừng mắt lên : “Cậu nghĩ lại xem đợt thi giữa kì cậu được bao nhiêu điểm, thi cuối kì muốn nộp giấy trắng luôn phải ?!!”

      Lục Gia Diệp ngáp cái: “Thầy ơi, tại em mệt quá thôi mà, ngủ muốn lấy mạng luôn, là…” được nửa cậu ta lại ngáp cái, liếc mắt sang thấy Hạ Chi Tuyển cũng nằm úp xuống bàn ngủ, lập tức thấy bất bình: “Thưa thầy, cậu ấy cũng ngủ mà, sao thầy cậu ấy ạ?”

      “Tức quá thôi, sao lại kéo theo học thần cùng xuống nước chứ…” Cố Tư Ức tức giận khẽ.

      Trịnh Bồi Bồi gặp được đồng minh, hùa theo luôn: “Mình bảo cậu ta rất là ngu mà.”

      Thầy giáo nghe thấy Lục Gia Diệp thế càng giận hơn, “Cậu có so được với người ta ? Người ta kì thi nào cũng đạt điểm tuyệt đối đấy! Cậu làm được như thế hẵng tôi.”

      Cố Tư Ức: “…”

      Trịnh Bồi Bồi: “…”

      Tiếng trách mắng ngày càng to hơn, Hạ Chi Tuyển cau mày, vẻ mặt tỏ ra mất kiên nhẫn mà ngồi thẳng dậy.

      Thầy giáo lại : “ mình cậu chú ý vào học , lại còn làm ảnh hưởng đến học sinh giỏi người ta nghỉ ngơi, ra góc lớp đứng ngay!”

      “…” Lục Gia Diệp cảm thấy cực kì chán nản.

      Cậu chủ được sống an nhàn sung sướng từ bé, bây giờ mới cảm nhận được thua kém của mình so với người ta về mặt học tập.

      Hạ Chi Tuyển ngáp cái, mặt đổi sắc, gục xuống ngủ tiếp.

      Trịnh Bồi Bồi cúi đầu : “Dã man, đấy chính là đãi ngộ dành riêng cho học thần đấy.”

      Cố Tư Ức: “Đúng là kinh …”

      còn lo là Hạ Chi Tuyển bị phê bình, dám tưởng tượng luôn là người thanh cao như cậu khi bị phê bình trước lớp thế nào nữa, vậy mà…

      nghĩ nhiều quá rồi.

      Vì Lục Gia Diệp tới cười đùa trêu chọc Trịnh Bồi Bồi như trước nữa nên giờ nghỉ giải lao cảm thấy bình yên hơn rất nhiều.

      Mấy ngày sau có người còn bắt đầu bàn luận: “Trịnh Bồi Bồi với Lục Gia Diệp có phải gặp trục trặc trong tình cảm nhỉ? Mấy hôm nay đôi vợ chồng son này thấy để ý đến nhau như mọi khi nữa.”

      “Chắc bây giờ trở mặt rồi…”

      “Haizz, có gì là mãi mãi hết, cứ ngỡ là hạnh phúc, cuối cùng tan là tan ngay thôi.”

      “Tôi chỉ tò mò biết Hạ Chi Tuyển với Cố Tư Ức sau này có như vậy nhỉ?”

      “Ai biết được, chừng trở mặt còn nhanh hơn lật sách ý.”

      “…”

      Mọi người bàn tán với nhau, cuối cùng tự nhiên lại truyền đến tai của Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức.

      Trịnh Bồi Bồi ngoảnh mặt làm ngơ, cho đến hôm, lúc mấy cùng nhau vệ sinh bạn khác lớp tới hỏi: “Cậu với Lục Gia Diệp chia tay rồi à?”

      Trịnh Bồi Bồi bùng nổ luôn, người ta bàn tán sau lưng còn chưa tính sổ đâu, giờ lại còn dám hỏi thẳng trước mặt luôn cơ à! nổi trận lôi đình : “Ai là hai chúng tôi chia tay? Bọn tôi chưa từng đương gì hết nhé! Chưa hề có gì với nhau cả!!”

      “Ồ, ngại quá, hiểu lầm cậu rồi.” bạn kia vội vàng nhận lỗi, cười híp mắt, “Vậy mình có thể theo đuổi cậu ấy rồi.”

      Đợi đến khi bạn kia xa, Trịnh Bồi Bồi vẫn còn trợn tròn mắt.

      bấm tay Cố Tư Ức : “Có phải mình nằm mơ hả? …Tên ngốc Lục Gia Diệp mà cũng có người thích sao?”

      Cố Tư Ức vuốt tay bạn, làm bộ muốn véo cái: “Hay là để mình véo cậu xem có phải cậu nhé.”

      Trịnh Bồi Bồi lập tức tránh , vừa trốn vừa : “Aaaa sao có thể có chuyện đó chứ? Vừa rồi đứa con kia còn tỏ ra si mê lắm cơ, có bị ngốc đó? Lục Gia Diệp có cái gì đáng để thích cơ chứ?”

      cách công bằng nha, chẳng qua vì Lục Gia Diệp chơi chung với Hạ Chi Tuyển nên mới bị lu mờ về ngoại hình thôi, lại còn học kém nữa.Nhưng ở trường cấp hai mình học, mấy cậu bạn cao to đẹp trai nhưng học kém vẫn có rất nhiều con thích đấy nhé.”

      Cố Tư Ức vừa xong, Hướng Lê cũng gật đầu đồng ý: “Với lại Lục Gia Diệp rất đáng mà, hề lạnh lùng khó gần như Hạ Chi Tuyển.”

      “…” Trịnh Bồi Bồi lặng yên nhìn trời.

      lẽ cả thế giới đều thấy Lục Gia Diệp tốt hay sao? Chỉ mình là thấy tên đó rất ngốc thôi à?

      Sao lại có người theo đuổi tên ngốc cơ chứ, tức quá mất!

      .

      Giáng Sinh đến gần, sân trường bắt đầu giăng đèn kết hoa trang trí, hoa đăng và cây thông Noel tạo cho người ta cảm giác rất rệt về ngày lễ này.

      Mà dịp này thường là dịp để các bạn học sinh tỏ tình với nhau.

      hôm, Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi ở nhà ăn ăn tối xong ra, lúc ngang qua chỗ rẽ thấy bóng lưng của Hạ Chi Tuyển.

      Nếu chỉ thế thôi vấn đề gì, nhưng quan trọng là có đứng trước mặt cậu ấy.

      “Mẹ nó! Có đứa muốn cướp học thần của cậu kìa!” Trịnh Bồi Bồi tức giận , kéo tay Cố Tư Ức , “ thôi, bọn mình qua đó xem sao.”

      Cố Tư Ức bị Trịnh Bồi Bồi lôi kéo trở thành người nhìn trộm, tuy rất muốn từ chối nhưng lòng lại ngứa ngáy, cuối cùng vẫn đồng ý.

      Hai người cẩn thận núp phía sau bồn hoa, đối diện chính là Hạ Chi Tuyển và nữ sinh kia.

      “Hạ Chi Tuyển, mình thích cậu…” Giọng của kia dịu dàng lại xen chút ngại ngùng, như lấy hết dũng khí để ra.

      “Tôi thích cậu.” Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt đáp.

      Cố Tư Ức nhìn Hạ Chi Tuyển xuyên qua đám lá cây, mặt cậu có biểu cảm gì cả, lạnh lùng cực độ khiến người ta muốn chùn bước.

      sao… Mình bắt cậu phải đón nhận mình ngay… Mình, mình chỉ muốn cho cậu biết tình cảm của mình thôi…” Mặt đỏ bừng lên, rất , “Nếu mình cảm thấy rất tiếc nuối…”

      “Sau này tôi cũng thích cậu.” Hạ Chi Tuyển , “Tôi có người mình thích rồi.”

      “Là Cố Tư Ức sao…”

      liên quan đến cậu.”

      “Vậy... Dù người ấy có là ai… mình, mình cũng chúc phúc cho cậu…” Giọng bắt đầu nghẹn ngào, nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười, xong liền vội vàng quay người chạy .

      Hạ Chi Tuyển lạnh lùng về hướng khác.

      Bên phía bồn hoa, hai đứng dậy.

      Nét mặt Trịnh Bồi Bồi tỏ ra rất phức tạp: “Sao cậu ấy lại thừa nhận người đó là cậu chứ?”

      Cố Tư Ức : “Vì bọn mình được công khai chuyện này mà, thôi thôi.”

      kéo Trịnh Bồi Bồi , ngồi chồm hỗm ở đây nghe lén ngại chết được, mà có hoài nghi cậu ấy chút nào cả.

      “Nhưng nếu công khai cậu luôn cảm thấy an toàn… liên tục có những nữ sinh tới tỏ tình với cậu ấy đấy.”

      Cố Tư Ức: “Chẳng sao cả, dù có công khai vẫn có người thích cậu ấy thôi, tránh được đâu.”

      “Đúng là… Đẹp trai quá cũng là cái tội.”

      Hai người quay về phòng ngủ, Cố Tư Ức thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến phòng tự học.

      Trịnh Bồi Bồi: “Học thần vẫn kiên trì dạy thêm cho cậu à?”

      “Có lúc dạy thêm, có lúc ai làm việc của người nấy.” Cố Tư Ức .

      “Haizz, học thần tốt … Dạo này Tô Hàn lại bận nên dạy thêm cho mình được nữa.” Trịnh Bồi Bồi buồn bã .

      “Thế cậu có muốn cùng mình ?”

      “Liệu có quấy rầy đến hai cậu đó?”

      “Đừng linh tinh, bọn mình chỉ ngồi học thôi mà.”

      Hạ Chi Tuyển ngồi trong phòng tự học chờ Cố Tư Ức, thế mà…

      Trịnh Bồi Bồi làm mặt quỷ trêu cậu: “ Ức là của chúng tôi nữa nha, thể cho cậu độc chiếm đâu!”

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      Có phải là cậu làm sai điều gì rồi ?

      Giờ Tô Hàn theo đuổi Trịnh Bồi Bồi nữa, nên ấy mới rảnh rỗi mà dính lấy Tư Ức thế này…

      Đúng là tự rước phiền phức vào người.

      Cố Tư Ức : “Học tập quan trọng mà, càng đông càng vui.”

      “Đúng vậy! Mình rất thích ngồi học với Ức.” Trịnh Bồi Bồi cười hì hì.

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      Cái kiểu tình bạn ngọt ngấy dính lấy nhau này của đám con , cậu cũng biết là mình thể xen vào được rồi.

      Có Trịnh Bồi Bồi ở đây, Hạ Chi Tuyển trở nên rất nghiêm túc, còn hơn cả lúc dạy kèm cho Cố Tư Ức trước ngày thi.

      Cố Tư Ức thấy quen lắm, bình thường lúc chỉ có hai người với nhau cậu tỏ ra rất thoải mái, thỉnh thoảng còn trêu nữa.

      Trong đầu khỏi lên hình ảnh mới vừa tỏ tình với cậu… Dù trước đó còn mạnh miệng sao đâu sao đâu cần lo lắng, nhưng lúc nhìn lại gương mặt đẹp trai chê vào đâu được của Hạ Chi Tuyển, lại có chút nỡ.

      Cố Tư Ức ngồi giữa Hạ Chi Tuyển và Trịnh Bồi Bồi, Hạ Chi Tuyển ngồi suy nghĩ đề bài, tay cậu cầm bút, tay còn lại đút túi áo.

      Cố Tư Ức rón rén cho tay xuống, đỏ mặt, nhàng đưa tay vào trong túi áo cậu.

      Da thịt chạm nhau, Hạ Chi Tuyển ngẩn người, quay đầu nhìn .

      Cố Tư Ức vùi đầu vào nhìn đề, tay trái cầm bút ra vẻ suy tư, nhưng cậu bắt gặp gò má đỏ hồng lên của rồi.

      Hạ Chi Tuyển vốn thể tập trung rồi, giờ lại bị trêu chọc nên càng chịu nổi.

      Cậu nắm lấy tay trong túi áo, véo vào đầu ngón tay , còn vuốt ve dọc theo các ngón tay nữa.

      Cố Tư Ức: “…”

      Mặt càng ngày càng đỏ, tim đập mỗi lúc nhanh, làm mãi cái đề cũng xong.

      Ức à, đề này cậu biết làm ?” Giọng của Trịnh Bồi Bồi vang lên, Cố Tư Ức giật bắn mình, rút vội tay ra.

      “Ừm…Để mình xem…” giả vờ như có chuyện gì, ghé vào nhìn đề cùng Trịnh Bồi Bồi.

      “Mình nghĩ mãi ra, mấy cái điều kiện này sao mà ra kết quả được nhỉ? Mình thấy nó chẳng liên quan gì cả ý.”

      “…” Cố Tư Ức cũng hơi lúng túng, tâm trạng rối bời nên nhìn mãi cũng chẳng nghĩ ra được gì, đành phải : “Mình cũng biết làm… Hay cậu hỏi học thần .”

      “Thế cậu đưa cho học thần xem .”

      Cố Tư Ức giơ bài cho Hạ Chi Tuyển, : “Bài này Bồi Bồi biết làm.”

      Hạ Chi Tuyển liếc : “ phải là em cũng biết làm sao?”

      “…”

      giảng cho em lần, sau đó em giảng lại cho cậu ấy, như vậy em nhớ kĩ hơn.”

      “Vâng…”

      Kết thúc giờ tự học buổi tối, mấy người cùng nhau về phòng, đến dưới nhà tách nhau ra.

      Như bình thường Hạ Chi Tuyển tìm góc tối người rồi tìm mọi cách để được ôm được hôn Cố Tư Ức cái, nhưng tối nay có Trịnh Bồi Bồi ở đây, mọi mong muốn của cậu đều bị dập tắt, chỉ còn biết yên lặng đưa hai về dưới khu kí túc rồi rời .

      Lên cầu thang, Trịnh Bồi Bồi vào tai Cố Tư Ức: “Liệu học thần có muốn đánh chết cái bóng đèn là mình nhỉ? Ức à, nhất định phải bảo vệ em đó nha!”

      “Cậu diễn hơi quá rồi đó…” Cố Tư Ức cười .

      Đêm khuya, lúc Cố Tư Ức chuẩn bị ngủ nhận được tin nhắn của Hạ Chi Tuyển.

      X: “Ngày mai em đừng có dẫn Trịnh Bồi Bồi cùng nữa có được ?”

      Ý Mặt Chữ: “Cậu ấy trở nên nhiệt tình với việc học là chuyện rất tốt mà, thể chặn lại hăng hái của cậu ấy được.”

      X: “Nhưng nếu nó làm ảnh hưởng tới hăng hái của sao?”

      Ý Mặt Chữ: “Hơ, học cũng đâu có sao, dù gì cũng là học thần mà.”

      X: “Học thần cũng có thể bị tuột dốc.”

      Ý Mặt Chữ: “Thế càng tốt, người đứng thứ hai của trường cuối cùng cũng có cơ hội để vượt lên rồi! [thắng lợi] [thắng lợi]

      X: “Em có là bạn của đấy?”

      Ý Mặt Chữ: “[Cười trộm] [Cười trộm] Em ngủ đây, ngủ ngon ~”

      X: “Ngủ ngon.”

      bao lâu tới ngày trước Giáng Sinh, ngày này các thường đưa cho người con trai mà mình thích quả táo.

      Buổi chiều Hạ Chi Tuyển vào lớp, thấy bàn mình chất đầy táo, màu đỏ bắt mắt bao phủ cả mặt bàn, bên ngoài quả táo còn được bọc bằng lớp giấy bóng rất đẹp nữa.

      bàn Lục Gia Diệp cũng có ít táo, cả bàn của Tô Hàn và Chu Kiêu cũng có, nếu tính Hạ Chi Tuyển người nhận được nhiều táo nhất là Tô Hàn.

      Trịnh Bồi Bồi nhìn cảnh này chậc lưỡi : “Thời buổi này con còn chủ động hơn cả con trai, lúc biểu đạt tình cảm cực kì nghiêm túc.”

      Hướng Lê ngồi đằng trước : “Căn bản là vì mấy cậu ấy rất đẹp trai, nhất là những người có danh học thần, ở trường nào cũng được rất nhiều người thích!”

      Trịnh Bồi Bồi nhìn Cố Tư Ức: “ Ức à, có cảm nghĩ gì vào lúc này ạ?”

      Cố Tư Ức rất ung dung đáp: “Mình cảm thấy áp lực chút nào cả.”

      Hạ Chi Tuyển nhìn đống táo bàn nhức cả đầu, cậu thích ăn táo tí nào, đành cho hết vào cái túi rồi để xuống dưới chân.

      Tan học, Hạ Chi Tuyển với Cố Tư Ức: “Em về phòng thay quần áo , nửa tiếng sau gặp nhau ở cổng trường.”

      Hôm trước cậu với rồi, hôm nay cùng nhau ra ngoài đón Giáng Sinh.

      xong, Hạ Chi Tuyển cầm túi táo rời .

      Trịnh Bồi Bồi huých vào tay Cố Tư Ức: “Này này này, cậu nghĩ xem học thần mang chỗ táo đó đâu? Liệu có phải là đem vứt ?”

      biết nữa…” cũng đoán ra được là cậu ấy muốn làm gì với số táo đó.

      Trịnh Bồi Bồi cùng Cố Tư Ức về phòng, Cố Tư Ức thay áo khoác ngoài và bốt lông ngắn, thời tiết ngày lạnh hơn, quàng thêm chiếc khăn lông cừu và đội mũ len.

      Trịnh Bồi Bồi nhìn Cố Tư Ức càng thay đồ càng xinh đẹp, càng đáng hơn, trong lòng cảm thấy chua xót, giọng nghe cũng rất đáng thương: “Độc thân như mình đúng là chán quá … Đêm nay phải vượt qua như thế nào bây giờ…”

      Cố Tư Ức: “Thế thay quần áo mau lên rồi với mình luôn.”

      “Aaaaa, Ức ơi, em !” Trịnh Bồi Bồi vui sướng nhảy dựng lên ôm cổ Cố Tư Ức, hôn mạnh cái lên má .

      Hự… Cái loại tình cảm dạt dào này, Cố Tư Ức có phần chịu nổi.

      Nhưng mà cũng hơi lạ… Lúc Bồi Bồi hôn chỉ thấy lúng túng bình thường thôi, như lúc bị Hạ Chi Tuyển hôn, tim ngay lập tức đập rất nhanh, phải đều là môi chạm vào da hay sao? Sao lại có khác biệt lớn như vậy chứ?

      Hai người chuẩn bị ra cửa thấy hình ảnh mới được gửi tới trong nhóm chat của hội con trong lớp.

      Cả đám đều rất kích động.

      “Trời ơi, tôi vừa mới gặp học thần ở cổng trường đấy.”

      “Học thần là ấm áp nha, cậu ấy phát táo cho mấy người bán hàng vỉa hè bên ngoài cổng trường ý!”

      “Chụp thêm mấy tấm nữa cho tôi xem nào!”

      “Nếu sớm biết học thần phát táo chắc là nhiều đứa con muốn mở quán bán hàng vỉa hè lắm đây ha ha ha ha…”

      Cố Tư Ức bấm vào xem ảnh, thấy Hạ Chi Tuyển đứng trước mặt người bán hàng vỉa hè, tay đưa táo cho người ta.

      Trịnh Bồi Bồi: “Uầy, ngờ nha, cậu ấy đem vứt mà chia cho mọi người, có vẻ như tính cách của cậu ấy hề lạnh lùng vô cảm như vẻ bề ngoài.”

      Cứ đến ngày lễ là bên ngoài cổng trường có rất nhiều các quầy bán hàng vỉa hè, bất chấp việc có thể bị đội quản lý trật tự đô thị đuổi , vì trong những ngày này học sinh thường rất thích mua những món đồ xinh.

      Hạ Chi Tuyển thoáng chốc giải quyết xong túi táo đầy.

      Nhưng tất nhiên là cũng có những mặt trái, ví như việc cậu biết là có ít người chụp lén cậu.

      Làm xong, cậu tới góc yên tĩnh chờ Cố Tư Ức.

      “Ha ha! Trùng hợp quá người em! Chúng ta lại vô tình gặp nhau rồi!” Lục Gia Diệp bất ngờ xuất trước mặt cậu.

      Hạ Chi Tuyển hai tay đút túi quần, đứng thẳng người trong gió rét, chỉ thờ ơ liếc cậu ta cái rồi thôi.

      “Chẳng gì bằng cái duyên gặp gỡ, cùng nhau chơi Noel !” Lục Gia Diệp cợt nhả.

      rảnh, tôi đợi người, cậu mình .” Hạ Chi Tuyển .

      “Tôi biết chứ, cậu chờ má lúm đúng ? sao, tôi sợ phiền toái đâu, ba người với nhau cũng được.”

      Hạ Chi Tuyển mặt lạnh tanh: “Tôi sợ phiền toái, cảm ơn.”

      Khó khăn lắm mới đợi được đến Giáng Sinh, hai người cùng nhau ra ngoài chơi, cậu tuyệt đối thể đưa Lục Gia Diệp cùng được, cái kiểu ngột ngạt khó chịu ấy cậu muốn trải qua đâu.

      “Người em à, Tô Hàn với Chu Kiêu đều có việc rồi, chỉ còn lại mình tôi, cậu nhẫn tâm nhìn cẩu độc thân như tôi phải lưu lạc mình trong đêm đông lạnh giá hay sao?”

      Lục Gia Diệp thế nào cũng chịu , cứ đứng bên cạnh Hạ Chi Tuyển, cậu chỗ nào cậu ta theo chỗ đó, da mặt còn dày hơn cả tường thành.

      Lúc Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi ra, cậu ta trông thấy Trịnh Bồi Bồi hai mắt sáng lên, yên lặng thầm khen ngợi thông minh của bản thân.

      Cậu ta biết mà, cái người hay bám đuôi như Trịnh Bồi Bồi nhất định cùng với má lúm .

      Cho nên cậu ta chỉ cần bám theo Hạ Chi Tuyển là có thể thuận lợi tạo thành nhóm bốn người rồi, he he.

      Gặp mặt nhau, Cố Tư Ức nhìn Lục Gia Diệp đứng bên cạnh Hạ Chi Tuyển, Hạ Chi Tuyển lại nhìn Trịnh Bồi Bồi đứng bên cạnh Cố Tư Ức.

      “…” Hạ Chi Tuyển bực bội chịu nổi.

      Cố Tư Ức nhìn Lục Gia Diệp, cười : “Cậu cũng ở đây à, vậy bốn người bọn mình cùng nhau .”

      Bingo! Lục Gia Diệp cười rộ lên để lộ hàm răng trắng sáng, em má lúm đáng quá thôi, vừa lên tiếng trúng ý của cậu ta rồi.

      Trịnh Bồi Bồi tỏ ra chán ghét quát Lục Gia Diệp: “Sao cậu lại ở đây?! Cứ nhìn thấy cậu là tôi lại thấy phiền!”

      Lục Gia Diệp cười ha hả, chịu yếu thế mà lại: “Thế sao cậu cũng ở đây? Hôm nay A Tuyển hẹn chơi với má lúm cơ mà?”

      “…” Hạ Chi Tuyển chẳng còn muốn câu nào nữa, hai cái bóng đèn này đều thuộc phái diễn xuất cả.

      Cố Tư Ức : “ thôi thôi, xe bus tới rồi kìa.”

      kéo tay Trịnh Bồi Bồi trước, Hạ Chi Tuyển bất đắc dĩ theo sau, Lục Gia Diệp cực kì vui sướng và phấn chấn.
      ---
      Hẹn với chả hò :)) Thương bạn học thần :))

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      haha. học thần cũng phải thua bóng đèn với tường thành thôi
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :