1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 44
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức thoát ra khỏi nỗi buồn, phát mình và Hạ Chi Tuyển quá thân mật, thế còn ở trong lớp, ngay trước mặt các bạn học, vừa liếc mắt nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều những cặp mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ và cả ghen tỵ nhìn mình…

      mau chóng ổn định lại trạng thái, đẩy Hạ Chi Tuyển ra, mất tự nhiên : “Em sao nữa rồi…”

      Sau đó lại cúi đầu, vuốt mũi để che lúng túng, : “ ăn thôi.”

      xong liền xoay người ra ngoài luôn, Trịnh Bồi Bồi cùng , giơ tay ôm vai , nháy mắt cười trêu: “Được học thần trao cho cái ôm tình , cảm giác thế nào hả?”

      “…” Cố Tư Ức đỏ mặt, quát khẽ: “Cậu đáng ghét!”

      “Chậc, ngờ đấy, ra Ức lại giỏi làm nũng như vậy.”

      “Mình đánh cậu đấy nhé!” Cố Tư Ức ra vẻ uy hiếp.

      Trịnh Bồi Bồi sợ, còn làm mặt quỷ với .

      Cố Tư Ức vừa thẹn vừa giận, đùa giỡn với Trịnh Bồi Bồi, nỗi buồn lúc trước hầu như tan biến gần hết rồi.

      Lam Hiểu Thu đứng ở cửa lớp, ban nãy còn định ra về rồi, nhưng nghe thấy tiếng động trong lớp lại quay đầu nhìn.

      Hình ảnh Hạ Chi Tuyển ôm Cố Tư Ức cứ thế xuất ngay trước mắt…

      Lam Hiểu Thu hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt trắng bệch, trong lòng như có hàng vạn mũi kim ngừng cắm vào.

      thích Hạ Chi Tuyển ba năm rồi, từ năm cấp hai khi học cùng lớp với cậu, người con trai cao lớn khôi ngô lại giỏi giang ấy thu hút , thế giới của , trừ việc học ra chỉ có cậu.

      chỉ dám yên lặng để ý tới cậu, yên lặng ngắm nhìn cậu, có đôi khi chỉ cần được thảo luận bài tập với cậu trong lúc học nhóm thôi khiến hạnh phúc suốt cả ngày rồi.

      biết cậu cao ngạo lạnh lùng, ngày nào cũng có nữ sinh viết thư tình gửi cậu, nhưng cậu chẳng thèm ngó ngàng tới, chẳng bao giờ đọc mà cứ thế ném luôn vào thùng rác.Năm ấy hoa khôi của trường tỏ tình với cậu, vậy mà cũng bị cậu từ chối, cho nên lại càng thấy thích cậu hơn.

      Thích người như thế cảm thấy rất an toàn, cần lo lắng đột nhiên đến cướp cậu .

      Lên cấp ba, nhờ mẹ dựa vào các mối quan hệ trong trường để xin cho được học cùng lớp với Hạ Chi Tuyển, lý do đưa ra là vì lớp mà Hạ Chi Tuyển học chắc chắn là lớp tốt nhất khối.

      Vào năm học mới, nhìn thấy cậu trong lớp, lòng xúc động đến thế nào chỉ có mình biết.

      Thế là lại có thêm thời gian để cố gắng đến gần cậu hơn rồi, cậu thanh cao, cùng cậu thanh cao, cậu lạnh lùng, cùng cậu lạnh lùng, cậu thích lo chuyện bao đồng, cũng như vậy, cho cậu ấy thấy rằng, hai người có rất nhiều điểm chung.

      Thế nhưng, tất cả bị xuất của Cố Tư Ức phá hỏng…

      Cậu ấy thay đổi rồi.

      Cậu thích qua lại với đám con , nhưng lại luôn bên cạnh ấy, cậu thích giảng bài cho người khác, trừ ấy ra.

      Người hay cười như cậu, vậy mà lại dịu dàng cưng chiều cười với ấy, thậm chí còn công khai ôm ấy ngay trong lớp nữa.

      Lam Hiểu Thu đau đớn thôi, xoay người rời khỏi lớp, bước nhanh.

      Nước mắt sắp trào ra, nhưng ngừng mắng bản thân rằng được khóc, đừng khóc, đừng để lộ cảm xúc ra bên ngoài.

      “Hạ Chi Tuyển tốt với Cố Tư Ức …”

      “Trời ạ, tôi bao giờ dám tưởng tượng là học thần lại biết dỗ con đấy…”

      “Hai người họ có phải nhau ?”

      “Nghe quan hệ hai bên gia đình rất tốt, Cố Tư Ức là em nuôi của Hạ Chi Tuyển.”

      “Thế à, hồi cấp hai em họ của cậu ấy cũng ở đây, vậy mà chưa từng thấy cậu ấy quan tâm nhiều như thế đâu.”

      “Chắc chắn là Hạ Chi Tuyển thích Cố Tư Ức rồi…Chắc chắn 100% luôn! Ánh mắt biết gạt người!”

      “Chậc chậc, hot boy của trường Long Hưng chúng ta cuối cùng cũng chìm đắm vào nữ sắc rồi…”

      Lam Hiểu Thu cố gắng an ủi bản thân nên quá đau buồn, nhưng các bạn học xung quanh cứ bàn tán về Hạ Chi Tuyển, chẳng khác nào như tra tấn màng nhĩ của .

      chịu nổi, chạy càng nhanh hơn, trở về phòng ngủ khóc to trận trong gian yên ắng.

      Trong nhà ăn của trường, nhóm Hạ Chi Tuyển cùng mấy ăn các món xào.

      Lục Gia Diệp gọi bàn đầy đủ các món, : “Chủ đề của hôm nay là an ủi và hồi máu cho em má lúm, đừng để lão Vương hiểu chuyện kia làm ảnh hưởng đến tâm trạng.A Tuyển đúng lắm, dù em có ngốc hơn nữa bọn vẫn thích em!”

      Cố Tư Ức quát: “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

      Lục Gia Diệp: “Tóm lại là em má lúm của chúng ta tuyệt nhất, cho ai phản đối đâu nhé!”

      Sắc mặt Hạ Chi Tuyển rất khó coi, cậu lườm Lục Gia Diệp, : “Cậu có thể yên lặng chút được ?”

      “Tôi làm công tác an ủi thôi mà, cậu làm gì mà nhìn tôi như kẻ thù thế?” Lục Gia Diệp kêu oan.

      Trịnh Bồi Bồi phì cười: “Đừng có lúc nào cũng lắm như thế, ngốc chết được.”

      Lục Gia Diệp phục: “Sao tôi lại được ?”

      “Cậu hết rồi học thần biết gì nữa đây?” Trịnh Bồi Bồi hỏi ngược lại.

      “…”

      “Người ta cũng chẳng phải là má lúm đồng tiền của cậu, cậu lo lắng giúp làm cái gì? Người ta buồn còn cần đến lượt cậu dỗ à?”

      “…” Lục Gia Diệp bị Trịnh Bồi Bồi mắng, còn lời nào để phản bác.

      Cố Tư Ức ngồi bên rất ngượng ngập, may là đồ ăn lên, liền : “Ăn thôi ăn thôi.”

      Ăn cơm xong, cả bọn lại đến quầy bán nước.

      Hạ Chi Tuyển mua cho Cố Tư Ức cốc trà ô long, đưa cho : “Về phòng ngủ giấc nhé.”

      “Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu đáp, hai người nhìn nhau mấy giây, hiểu tại sao mà thấy cực kì ngượng.

      cúi thấp đầu, nhớ lại câu ‘Dù em có ngốc hơn nữa vẫn thích em’, mặt lại có cảm giác nóng ran lên.

      Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức cùng nhau quay về phòng ngủ.

      Trịnh Bồi Bồi kéo tay Cố Tư Ức : “Đột nhiên mình nghĩ tới chuyện.”

      “Chuyện gì?”

      “Ai là người với thầy là cậu chép bài của Hạ Chi Tuyển?”

      “…” Cố Tư Ức sững sờ, chỉ lòng mắng mình ngốc chứ nhớ tới chuyện này.

      ràng lần này cậu chép bài, vậy mà nó lại mách với thầy là cậu chép bài, có phải là rất xấu ?”

      “Chắc phải đâu…” Cố Tư Ức suy nghĩ lát rồi , “Có thể là thầy thấy bài của mình được điểm tuyệt đối, giống như bình thường nên mới nghĩ vậy, nhưng lại lấy lý do là có người sao?”

      loại trừ khả năng này, nhưng mình vẫn cảm thấy là có đứa cố ý nhằm vào cậu.”

      Cố Tư Ức ngạc nhiên: “Mình có gây thù với ai đâu…”

      “Thôi ~” Trịnh Bồi Bồi bĩu môi, “Trừ mình, Hướng Lê và Trương Hân Dịch ra đứa con nào trong lớp cũng có khả năng bị cậu chọc tức.”

      “…???” Cố Tư Ức ngơ ngác.

      “Cậu tưởng có ai thích Hạ Chi Tuyển, hot boy học thần của trường, ngoại hình và thực lực đều xuất sắc sao hả? Người thích cậu ấy có thể là lửa thiêu chết gió xuân thổi vạn vật hồi sinh đấy biết chưa?”

      “Nhưng mình và ấy…” Cố Tư Ức định và Hạ Chi Tuyển chỉ là có mối quan hệ thân thiết giữa hai bên gia đình thôi, nhưng hiểu sao tự dưng lại ngập ngừng tiếp được.

      Trịnh Bồi Bồi tiếp luôn: “Cậu và cậu ấy phải là cực kì thân thiết ý, mình xin lấy danh nghĩa của người bạn thanh mai trúc mã của Hạ Chi Tuyển ra để mà phán, rằng cậu là duy nhất thân với cậu ấy đến như vậy, cũng là người duy nhất được cậu ấy cưng chiều, mình đấy!”

      Lúc những lời này, Trịnh Bồi Bồi ra cũng cảm thấy hơi chua xót.

      Dù sao hồi trước chính cũng bị Hạ Chi Tuyển làm cho điên đảo, cậu ấy chính là mối tình đầu của .

      Tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Trịnh Bồi Bồi phải là kiểu con cố chấp bám dính lấy người, cậu ta tỏ thái độ xa cách cũng dần dần buông bỏ được tình cảm của mình.

      Cũng bởi đoạn tình cảm đau buồn này nên Trịnh Bồi Bồi rất muốn nhìn thấy Hạ Chi Tuyển bị Cố Tư Ức giày vò đến đau khổ.

      Cố Tư Ức đầu óc chậm lụt nhận ra, cũng lười luôn, ban đầu còn muốn gây mâu thuẫn cho Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển, nhưng về sau khi tình bạn giữa và Cố Tư Ức ngày khăng khít, cộng thêm việc tận mắt nhìn thấy Hạ Chi Tuyển đối xử rất tốt với Cố Tư Ức, suy nghĩ của lại thay đổi.

      Cậu bạn mà từng thích sánh vai với bạn thân mà quý, quá tốt rồi.

      Tim Cố Tư Ức đập loạn nhịp, : “Cậu gì thế…Có hơi quá …”

      Trịnh Bồi Bồi lườm : “Ai quá hả?! Mình thấy là Hạ Chi Tuyển thích cậu đến phát điên lên rồi ý.”

      “…” Lồng ngực Cố Tư Ức như bị tắc nghẹn, máu trong người trào dâng, hai tai đỏ rực như sắp rỉ máu đến nơi.

      Ức à, ngờ là lại dễ xấu hổ như vậy đấy.” Trịnh Bồi Bồi cười hì hì trêu .

      “… được lung tung!” Cố Tư Ức ôm mặt bước nhanh về phía trước.

      Trịnh Bồi Bồi theo sau cười : “Trời ạ, Ức à, cậu là học sinh trung học rồi đấy biết ? Sao lại ngây ngô như trẻ con tiểu học thế! Mà học sinh tiểu học bây giờ chúng nó còn biết hôn rồi đấy! Còn cậu mới chỉ nghe thôi mà chịu nổi rồi hả?”

      Cố Tư Ức chịu nổi , chạy biến luôn, muốn nghe mấy lời trêu chọc của Trịnh Bồi Bồi nữa.

      Trịnh Bồi Bồi đằng sau cười đến sắp chết rồi.

      Cố Tư Ức chạy mạch về phòng ngủ, tim đập loạn biết là vì câu kia hay là vì chạy quá nhanh nữa.

      Vừa đẩy cửa ra thấy Lam Hiểu Thu gục mặt xuống bàn học.

      Lam Hiểu Thu nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, vội vàng lau những giọt nước mắt còn chưa khô mặt.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Tư Ức nhận ra là tâm trạng bạn này được tốt lắm, nhưng từ trước đến nay ấy vẫn luôn lạnh lùng đơn độc, hay chuyện trò với mọi người, càng đừng là tâm .

      Hai thân thiết lắm, cho nên dù thấy Lam Hiểu Thu buồn Cố Tư Ức cũng biết gì, sợ cả hai càng thêm lúng túng, chỉ gật đầu cái rồi về chỗ của mình, làm như có chuyện gì.

      Lúc Cố Tư Ức chuẩn bị nghỉ trưa Trịnh Bồi Bồi về, vừa vào cửa cười đùa: “Khiếp, cậu chạy nhanh như thỏ ý, mình chỉ là Hạ Chi Tuyển thích cậu thôi mà, bình thường cậu và cậu ta thân thiết với nhau thấy cậu ngại, thế mà mới nghe mình thế xấu hổ rồi à?”

      Cố Tư Ức suýt nữa ngã từ giường xuống, đỏ mặt quát khẽ: “Đừng ầm ĩ nữa, trong phòng còn có người đấy.”

      Trịnh Bồi Bồi liếc nhìn Lam Hiểu Thu, bất chợt cười ha hả hai tiếng, vì buổi sáng Lam Hiểu Thu bắt nộp bài tập sớm nên đến giờ vẫn còn thấy bực.

      Lam Hiểu Thu yên lặng nằm xuống giường, đắp chăn che kín người, nước mắt vốn ngừng rơi lại bị câu kia của Trịnh Bồi Bồi khơi lại, buồn bã nằm trong chăn, cắn chặt môi để ép mình được khóc thành tiếng, đau đớn đến mức sắp thở nổi.

      Cố Tư Ức cũng nằm xuống, trong đầu lại vang lên câu hồi trưa của Hạ Chi Tuyển…

      Dù em có ngốc hơn nữa vẫn thích em…Chuyện này đối với hoàn toàn quan trọng…

      Khoảnh khắc đó kinh ngạc lấn át toàn bộ những cảm xúc khác của , cho đến tận lúc này, khi chỉ có mình, nằm nhớ lại đến lúc đó, cảm giác như giọng dịu dàng của Hạ Chi Tuyển quanh quẩn bên tai, lại xấu hổ chịu được, có chút giờ nghỉ trưa ngắn ngủi cũng được yên lòng.

      .

      Giờ học buổi chiều, Cố Tư Ức phá lệ ngồi nghiêm túc nghe thầy giảng.

      Trong giờ học, chỉ cùng vệ sinh với Trịnh Bồi Bồi hoặc đứng bên ngoài hành lang hóng mát, lúc ngồi về chỗ cũng chỉ nghiêm túc làm bài tập.

      Tóm lại là, cố gắng để ý đến Hạ Chi Tuyển.

      Lúc Cố Tư Ức đứng dậy chuẩn bị lấy nước cái cốc của Hạ Chi Tuyển cũng được đưa ra, cậu : “Lấy cho cốc luôn.”

      Cố Tư Ức cầm lấy cái cốc, cúi đầu bước hề nhìn cậu.

      Cầm hai cốc nước quay về, đặt cốc của Hạ Chi Tuyển lên bàn cậu trước, tầm mắt cố ý tránh né cậu, sau đó quay người luôn, lúc quay người suýt đâm vào Lục Gia Diệp tới.

      “Á! Có bị đổ nước vào người ?”

      …”

      “Vội cái gì biết.” Hạ Chi Tuyển .

      Cố Tư Ức đáp lại, yên lặng ngồi về chỗ của mình uống nước.

      Hạ Chi Tuyển uống hết cốc nước của mình, lại nghiêng người gõ lên bàn , : “Lấy cho cốc nữa.”

      Cố Tư Ức ngoan ngoãn đứng dậy ra chỗ Hạ Chi Tuyển, muốn cầm cái cốc lại bị cậu giành trước, mắt cứ dõi theo nó, cuối cùng lại nhìn thẳng vào Hạ Chi Tuyển.

      Cậu như cười như , nhìn hỏi: “ làm gì có lỗi với em à?”

      “Hả? có…” Cố Tư Ức vội vàng phủ nhận, bối rối nên lời, mắt lại bắt đầu nhìn chỗ khác.

      “Thế tại sao chuyện với ?”

      “…??” Cố Tư Ức tỏ ra vô tội, : “Vì có bài nào cần hỏi cả.”

      có bài cần hỏi là thèm để ý đến luôn phải ?” Giọng của cậu có vẻ được vui.

      Đúng vậy, cậu chủ Hạ bị bơ từ chiều đến giờ cực kì khó chịu trong người.

      phải mà…” Cố Tư Ức lại phủ nhận.

      “Nhìn !” Hạ Chi Tuyển nghiêm giọng.

      Cố Tư Ức nhìn xung quanh, lập tức nghe lời nhìn thẳng vào mắt cậu.

      Hai người nhìn nhau, Hạ Chi Tuyển đối diện với đôi mắt long lanh ngập nước của người con , hàng mi dài và đôi môi hồng căng bóng làm người ta nhìn mà muốn cắn cái…Bỗng dưng cậu biết phải gì.

      Cố Tư Ức nhìn sống mũi của Hạ Chi Tuyển, ánh mặt trời chiếu từ đằng sau khiến cho cậu như tỏa sáng.

      Hai người cứ nhìn em em nhìn , ai câu gì, nhưng đều hẹn mà cùng đỏ mặt.

      Lục Gia Diệp ở bên cạnh lấy điện thoại ra nhắn tin vào nhóm nam thần.

      Lục Gia Diệp: “A Tuyển càng ngày càng quá quắt, má lúm người ta chỉ muốn yên lặng cũng cho, còn tra hỏi cho bằng được!”

      Lục Gia Diệp: có bài cần hỏi cậu ta còn nổi đóa lên, đúng là bạo quân!”

      Lục Gia Diệp: “Tôi phát ra là cậu ta cứ thích quấn lấy má lúm chịu tha!”

      Tô Hàn: “Thời kỳ rung động tuổi thanh xuân, ai mà hiểu nổi chứ.”

      Chu Kiêu: ngờ A Tuyển vào rồi lại mãnh liệt đến vậy…”

      Lục Gia Diệp: “Càng ngày càng cợt nhả, hồi trưa cậu ta còn ôm ôm ấp ấp má lúm ngay giữa lớp, hận thể cho cả thiên hạ biết má lúm là của cậu ta!”

      Chu Kiêu: “Tôi quen rồi.”

      Khi ở núi Nga Mi, Chu Kiêu luyện thành công kĩ năng bình tĩnh sống sót sau khi nhìn cảnh show ân ái rồi.

      Mấy cậu con trai vẫn chuyện trò vui vẻ trong nhóm chat, còn Cố Tư Ức nhìn Hạ Chi Tuyển, đỏ mặt lầm bầm: “ đưa cốc cho em…”

      Hạ Chi Tuyển đưa cốc cho , lập tức quay lấy nước luôn.

      Lục Gia Diệp: “Chậc chậc chậc, em má lúm của tôi trở thành vợ bị sai bảo rồi.”

      Hạ Chi Tuyển cầm điện thoại đọc tin nhắn trong nhóm chat, mặt lạnh gõ hai từ: “Của cậu?”

      “…Tôi quen mồm cũng được à? Biết là của cậu rồi!!!”

      Hạ Chi Tuyển nhếch môi cười, Lục Gia Diệp bực bội lườm cái.

      .

      Giờ truy bài của ngày hôm sau, giáo chủ nhiệm tới chỗ ngồi của Cố Tư Ức, gõ lên bàn , : “Em theo lên văn phòng lát.”

      Cố Tư Ức bất ngờ đứng dậy, ra khỏi lớp cùng giáo.

      Lục Gia Diệp : “Sao tự dưng lại gọi má lúm lên văn phòng thế nhỉ?”

      Hạ Chi Tuyển thản nhiên đáp: “Đợi về rồi hỏi biết ngay thôi.”

      Trong văn phòng chỉ có mỗi chủ nhiệm và Cố Tư Ức.

      giáo quanh co mà thẳng vào vấn đề: “ nghe là em và Hạ Chi Tuyển đương đúng ?”

      Cố Tư Ức mặt biến sắc, vội : “ phải đâu ạ!”

      “Nhưng trưa hôm qua có rất đông các bạn học nhìn thấy Hạ Chi Tuyển ôm em.”

      Cố Tư Ức khẽ run, lập tức giải thích: “Bởi vì em bị thầy dạy Toán hiểu lầm là chép bài, trong lòng buồn bã muốn khóc, nên cậu ấy mới an ủi em…”

      “Vậy à.” giáo trầm ngâm suy nghĩ.

      Cố Tư Ức tiếp: “Bố em là bạn học cũ của bố mẹ Hạ Chi Tuyển, rất thân nhau, trước khi vào trường em biết Hạ Chi Tuyển rồi ạ, cuối tuần cũng thường xuyên đến nhà cậu ấy chơi, mẹ của cậu ấy dặn cậu ấy ở trong trường để ý đến em chút, cho nên cậu ấy rất quan tâm em…”

      “Vậy sao.” Sắc mặt của giáo hòa hoãn rất nhiều, “Thế đúng là nghe tin đồn đúng rồi.”

      xong lại nhìn Cố Tư Ức, chân thành khuyên nhủ: “ đương tốt, giai đoạn này các em nên cố gắng học tập giỏi, đương ảnh hưởng đến bài vở, lớp mười là thời điểm đặt nền móng, được phép lười biếng.Hạ Chi Tuyển năm nào cũng đứng thứ nhất toàn thành phố, là niềm tự hào của trường chúng ta, nếu thành tích của em ấy mà xuống ảnh hưởng rất lớn.”

      “Em biết ạ…” Cố Tư Ức .

      “Được rồi, em về lớp , hôm nay chỉ hỏi vậy thôi, nếu có chuyện đó em cũng cần lại với các bạn khác làm gì, kể cả là Hạ Chi Tuyển, tránh tạo ảnh hưởng tốt trong lòng em ấy.”

      “Vâng ạ.” Cố Tư Ức gật đầu đáp.

      Cố Tư Ức quay trở lại lớp, Trịnh Bồi Bồi ghé vào hỏi: “Sao chủ nhiệm lại gọi cậu lên văn phòng thế?”

      “Vì chuyện trong giờ Toán… sợ mình buồn nên khuyên nhủ vài câu thôi.” Cố Tư Ức dối.

      “Ồ, ngờ lại tốt thế cơ à.”

      Lục Gia Diệp cũng tới hỏi lần nữa, Hạ Chi Tuyển chỉ chăm chú nhìn .

      Cố Tư Ức muốn dối hai lần, may là có Trịnh Bồi Bồi trả lời hộ.

      Trong lòng bộn bề những suy nghĩ, thể cảm xúc tại là như thế nào, cuối cùng tổng kết ra câu là: Tất cả những chuyện khác đều đáng nhắc đến, chỉ có việc học là ưu tiên hàng đầu!

      .

      Cố Tư Ức tới câu lạc bộ tiếng lại gặp Lục Minh ở đó.

      tay cậu ta cầm túi quà rất đẹp, còn chuyện với bằng tiếng luôn: “Đây là quà bố tôi bảo tôi đưa cho cậu.”

      Cố Tư Ức ngạc nhiên, chần chừ dám nhận, Lục Minh liền để luôn xuống dưới chân : “Coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ gửi quà rồi nhé.”

      Cậu ta cười híp mắt tiếp tục chuyện với bằng tiếng , rút kinh nghiệm lần trước, lần này cậu ta chỉ về những vấn đề cuộc sống hàng ngày, cố thông qua cuộc hội thoại để tìm hiểu sở thích của nữa.

      Hạ Chi Tuyển ngồi trong phòng làm đề nhận được tin nhắn.

      Tô Hàn nhắn vào nhóm chat: “Tôi nghe người ta bảo là trông thấy Lục Minh và má lúm ở câu lạc bộ tiếng đấy.”

      Lục Gia Diệp nhắn lại ngay: “Thằng kia vẫn chưa chịu từ bỏ à!!”

      Hạ Chi Tuyển ném luôn cây bút cầm, đứng dậy rời khỏi phòng.

      Cố Tư Ức chuyện với Lục Minh Hạ Chi Tuyển đột ngột xuất , thẳng tới chỗ .

      Cậu lạnh lùng nhìn Lục Minh, Lục Minh cười : “Nếu hai người có việc bận tôi quấy rầy nữa.”

      xong liền vui vẻ quay chỗ khác.

      Hạ Chi Tuyển nắm tay Cố Tư Ức ra khỏi câu lạc bộ.

      Cố Tư Ức nghĩ đến việc ở bên ngoài tòa nhà có rất nhiều người qua lại, nên vội vàng rút tay về.

      Hạ Chi Tuyển lạnh mặt nhìn .

      Cố Tư Ức hơi mất tự nhiên : “ ở nơi công cộng…”

      Nắm tay nhau nhỡ lại có người mách với chủ nhiệm sao…

      Hạ Chi Tuyển im lặng vài giây, thấy túi quà cầm tay lập tức giật lấy, : “Theo đến chỗ cũ.”

      ngang qua cái thùng rác, Hạ Chi Tuyển vứt thẳng túi quà vào đó luôn.

      Cố Tư Ức đằng sau: “…??”

      Đó là quà của người lớn tặng mà, vứt rồi về biết ăn thế nào?

      Hạ Chi Tuyển đút hai tay vào túi quần, sải bước thẳng.

      Cố Tư Ức ngoan ngoãn đuổi theo, biết chỗ cũ mà cậu chính là sân thượng của tòa nhà tổng hợp.

      Hai người duy trì khoảng cách xa gần, Hạ Chi Tuyển hề đứng lại đợi , cứ mình trước, hình như rất giận.

      Cố Tư Ức nhìn bóng lưng cao lớn đơn độc của cậu, biết phải làm sao, lòng hỗn loạn vô cùng, có linh cảm xuất khiến cho muốn chạy trốn, nhưng chung quy vẫn dám, hai chân cứ tự động theo sau.

      Lúc Cố Tư Ức tới được sân thượng Hạ Chi Tuyển chờ ở đó trước rồi.

      Màn đen bao phủ cả bầu trời, những đám mây mờ xám che ánh sao, sân thượng chỉ còn lại ánh đèn vàng yếu ớt.

      Cố Tư Ức đứng cách Hạ Chi Tuyển đoạn, lên tiếng trước: “Đó là quà bố cậu ấy tặng cho em, có khi là tặng cho bố mẹ em cũng nên, vứt rồi phải làm sao bây giờ…”

      Hạ Chi Tuyển bước lại gần , mỗi bước đều làm cho nhịp tim Cố Tư Ức đập nhanh hơn, hai tay cậu chống lên tường rào sau lưng , hơi khom lưng cúi đầu để mắt đối mắt với nhau, : “ cứ thích vứt đấy, có sao ?”

      Cậu vui chút nào, tính khí lúc này có hơi trẻ con bốc đồng, thể ghen tức.

      Cố Tư Ức bị cậu nhìn mà tâm hoảng ý loạn, rất có khí phách mà : “ sao…Vứt vứt thôi, vui là được rồi.”

      “Bố mẹ nó hoàn toàn có thể tặng trực tiếp cho bố mẹ em mà, sao mà phải đưa cho nó làm gì?”

      “…” biết trả lời thế nào.

      “Chẳng lẽ là để tạo cơ hội cho nó đến gần em hơn?” Hạ Chi Tuyển ghé sát vào nhìn .

      Cố Tư Ức bị hỏi đến á khẩu được gì, vì nhớ tới mẹ mình, lúc đầu mẹ cũng bảo tặng cậu mấy lọ tương ớt, ra là để và Hạ Chi Tuyển thân thiết với nhau hơn…

      Cố Tư Ức : “Em nghĩ tới…”

      Cậu khẽ mắng: “Em cái gì cũng nghĩ tới, ngốc chết được.”

      Cố Tư Ức cam chịu: “Phải rồi, em đúng là ngốc mà…”

      Hạ Chi Tuyển giơ tay nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt : “Làm tức điên lên rồi mà bây giờ còn dám làm nũng cơ à?”

      “Đâu có…” đỏ mặt né tránh ánh mắt cậu.

      “Trốn cái gì.” Cậu lần nữa giữ chặt cằm , bắt nhìn thẳng vào mắt mình.

      Gương mặt đẹp trai giờ phút này lại mang theo cả nguy hiểm.

      Cố Tư Ức tim đập như sấm, biết làm thế nào cho phải, ngập ngừng : “ tức giận cái gì thế…”

      “Cứ thấy em với thằng họ Lục kia ở cùng chỗ là giận.” Hạ Chi Tuyển nghiêm giọng.

      “Em chỉ tình cờ gặp cậu ấy ở câu lạc bộ tiếng thôi mà…Sau đó …Luyện tập hội thoại…”

      Ánh mắt Hạ Chi Tuyển càng trở nên đáng sợ hơn: “Vậy nếu sau này còn gặp nhau ở đó nữa em vẫn chuyện với nó đúng ?”

      phải chứ…Việc này có vấn đề gì sao? Giúp nhau học thôi mà…” Mặc dù cũng thích chuyện với Lục Minh, nhưng thỉnh thoảng gặp hai câu thôi, đến nỗi như gây phải tội ác tày trời thế chứ?

      “Có vấn đề!” Hạ Chi Tuyển gắt lên.

      “…” Được rồi được rồi, là lớn nhất.

      Hạ Chi Tuyển lại : “Sau này cho phép em chuyện với nó nữa, luyện tiếng cũng được.”

      “…??” Cố Tư Ức sững sờ, “ ghét người ta thế cơ à…”

      Hạ Chi Tuyển thấy nét mặt hoang mang của đột ngột cúi đầu xuống, ghé sát mặt lại gần.

      Hô hấp của Cố Tư Ức cũng bị ngưng lại ngay giây phút ấy...
      ---

      Editor: Ui các ơi học thần bá đạo vch ôi dồi ôiiii :yoyo30: Bạn Ức à, khí chất mạnh mẽ khi chơi thể thao đâu rồi, gặp bạn Hạ cái là auto biến thành cún con thế hả :yoyo4: Gì mà “ cứ thích vứt đấy, có sao ?” - sao…Vứt vứt thôi, vui là được rồi.” Thiệc ba chấm :yoyo4:
      Khủng Long, huyenlaw68, keochjpchjp42 others thích bài này.

    2. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Đôi trẻ vờn nhau, hint bay tung toé hơi lâu r đấy làm ơn thành đôi cho chúng t nhờ :yoyo36: ban đầu cứ tưởng chỉ có bạn Hạ thê nô thôi ai dè bạn Cố cũng “phu nô” dã man :hoho:
      Lý Linh LungNgân Nhi thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Đôi vạn trẻ biết cách rải cẩu lương mà . Học Thần bá đạo hết sức , miễn là giống đực bạn Học Thần điều ghen ghen ghen ghen mà . Tội nghiệp Tiếu Ức biết Học Thần ghen nên vẫn hồn nhiên kkkkkk
      trachanhbachakuteo, Lý Linh LungNgân Nhi thích bài này.

    4. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Yes có chương mới, ngày nào cũng phải hóng vài lần. Tui là tui nghĩ đến đây vẫn chưa kiss thậc đâu, hầy. vậy nhg vẫn hy vọng là kiss thậc. Biết ngay con LHT đáng ghét kia bắt đầu hành động mà, ko biết giở trò gì nữa đây
      Lý Linh LungNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 45
      Edit: Ngân Nhi

      Môi của Hạ Chi Tuyển mạnh mẽ đáp xuống má .

      “…” Mắt Cố Tư Ức mở to hết cỡ, má cảm nhận được xúc cảm ướt át, thấm vào da rồi chui vào lục phủ ngũ tạng, khiến cho lòng xao xuyến đảo lộn đến long trời lở đất, làn da trắng nõn mịn màng dần dần ửng hồng.

      “…???”

      “…!!!!”

      Lúc lý trí quay trở lại, Cố Tư Ức mới đẩy Hạ Chi Tuyển ra rồi chạy sang bên, hai chân như sắp nhũn ra, vịn vào tường rào, giọng hơi run : “ làm gì thế hả…”

      Gương mặt nóng bừng của Hạ Chi Tuyển trong ngọn đèn vàng mờ tối, ra là cậu muốn hôn lên cái miệng hồng hồng kia cơ, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế vì muốn sợ, cho nên mới hôn vào má.Nào ngờ gương mặt mềm mại kia hôn vào cũng rất thích, khiến cho cậu suýt mất khống chế.

      Cậu dựa vào tường, thầm hít thở sâu, nhìn chăm chú.

      “…” Cố Tư Ức hơi khó thở, 16 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên có người con trai làm như thế với

      Mà đó lại là học thần, người bạn rất thân thiết của nữa.

      hoàn toàn biết phải đối mặt với chuyện này ra sao, mãi lâu sau mới ra được câu: “…Sao lại như thế chứ!”

      Hạ Chi Tuyển giơ tay chỉ vào góc tường, : “Ngày 28 tháng 9, 3 giờ 42 phút sáng, ngay tại nơi đó, em đồng ý làm bạn .”

      “…???” Cố Tư Ức sững sờ.

      hôn bạn cái cũng được à?” Cậu hỏi ngược lại .

      Cố Tư Ức rất muốn linh tinh, làm gì có chuyện đó, nhưng mà đầu lại bắt đầu hồi tưởng lại tối hôm ấy rồi, trước còn vẫn nghĩ là mình nằm mơ, cho nên cũng dần quên mất…

      Kết quả, điều gì đến đến…

      Nhưng mà hiểu là tại sao lại có chuyện đó được chứ! Sao lại đồng ý vậy hả?

      Cố Tư Ức đỏ mặt, : “Em…em nhớ…Em ngủ biết gì cả…”

      “Nhưng nhớ rất đấy.” Hạ Chi Tuyển xong liền đến gần Cố Tư Ức.

      Mặc kệ có nhớ hay , kể từ giây phút câu em bằng lòng ấy là cậu coi là bạn của mình rồi.

      Cố Tư Ức đầu óc trống rỗng, liên tục lui về sau.

      Hạ Chi Tuyển dừng bước, nhìn thẳng vào mắt , khẽ : “Cố Tư Ức, rất nghiêm túc muốn làm bạn trai em.”

      Giọng của cậu thiếu niên hơi trầm khàn, ánh mắt sâu thẳm chân thành, vẻ chững chạc và thành thục hợp với số tuổi chút nào, thái độ của cậu giống như đùa giỡn, mà như thể về vấn đề rất quan trọng trong cuộc đời vậy.

      Cố Tư Ức nhìn màn đêm u tối, ngay lúc bối rối trong đầu lại lên lời của chủ nhiệm…

      Giai đoạn này các em nên cố gắng học tập giỏi, đương ảnh hưởng đến bài vở, lớp mười là thời điểm đặt nền móng, được phép lười biếng.Hạ Chi Tuyển năm nào cũng đứng thứ nhất toàn thành phố, là niềm tự hào của trường chúng ta, nếu thành tích của em ấy mà xuống ảnh hưởng rất lớn…

      Năm cấp hai chưa từng nghĩ tới chuyện đương, năm cấp ba bố mẹ lại bỏ bao nhiêu tiền của để cho đến đây học, vì thế lại càng muốn sớm.

      Nếu Hạ Chi Tuyển, bị bố mẹ và thầy phát

      Bố mẹ của Hạ Chi Tuyển, nhất là mẹ cậu đối xử với rất tốt, coi như con nuôi mà thương , nếu biết là con trai mình sớm…còn làm ảnh hưởng đến học tập

      Lời nhắc nhở của chủ nhiệm vẫn còn văng vẳng bên tai, Cố Tư Ức hoàn toàn dám để chuyện này phát triển thêm nữa.

      cúi đầu, rụt rè như đứa trẻ vừa mắc lỗi: “Tối hôm đó tại em ngủ say quá nên mới thế, phải lòng đâu…Xin lỗi làm hiểu lầm, em chưa muốn nghĩ tới chuyện đương…Bọn mình mới lên trung học, phải lấy việc học làm trọng, em bị mất căn bản nên áp lực học hành rất lớn, muốn bị những chuyện thế này làm phân tâm, em chỉ muốn cố gắng học để thi được vào trường đại học tốt thôi.”

      Cố Tư Ức mạch xong cũng dám nhìn Hạ Chi Tuyển, chạy ào về hướng cửa, chớp mắt thấy bóng dáng.

      Cố Tư Ức vội vàng chạy xuống, mãi tới khi ra ngoài tòa nhà rồi mới nghỉ chút, cảm giác như vừa thoát ra khỏi nước sôi lửa bỏng vậy.

      chuẩn bị về phòng ngủ, nhưng vừa mấy bước lại nhớ ra là thang máy trong tòa nhà ngừng hoạt động.

      Cầu thang bộ cũng có đèn…Xung quanh tối om, có những đoạn có tí ánh sáng nào, tối đen như mực.

      vẫn nhớ lần trước khi lên sân thượng cùng Hạ Chi Tuyển, cậu có vẻ sợ tối, đụng vào tay cậu mới thấy là toàn thân cậu căng cứng, tựa như chim sợ cành cong, hai người thân nhau được thời gian, chỉ trong giây phút ấy, mới thấy là cậu cũng có những lúc rất yếu đuối.

      Bây giờ mình xuống thế này lát nữa cậu xuống kiểu gì đây? Có phải rất sợ ?

      Cố Tư Ức khó khăn bước từng bước về phía trước, do dự lúc rồi quyết định quay lại sân thượng.

      thể để học thần sợ hãi ở đó mình được.

      nhàng lên sân thượng, liếc mắt thấy Hạ Chi Tuyển đứng bên tường rào.

      Cánh tay cậu đặt lên lan can, vẻ mặt hờ hững ngắm nhìn bầu trời sao, ánh trăng tạo cho cậu đường cong rất đẹp từ sống mũi xuống đến cằm.

      Cố Tư Ức đứng nhìn cậu, đứng hình mất mấy giây, chỉ bởi cậu đẹp trai đến rung động lòng người, mà còn vì khí chất lạnh lùng tự nhiên toát ra từ gương mặt ấy.

      Cậu giống như người bị cả thế giới lãng quên, mình đứng ở nơi yên tĩnh người, dùng bầu trời sao để lấp đầy khoảng trống trong lòng.

      Hạ Chi Tuyển phát có người lên quay đầu lại nhìn, thấy đó là Cố Tư Ức.

      Hai người nhìn nhau, Cố Tư Ức lập tức đỏ mặt, nhưng mau chóng gạt bối rối, : “Xin lỗi , em quên mất là sợ tối…”

      Hạ Chi Tuyển yên lặng nhìn .

      Cố Tư Ức tiến lại gần cậu, kéo ống tay áo cậu : “ thôi.”

      Hạ Chi Tuyển buông tay xuống, cùng về phía trước.

      Lúc xuống cầu thang bộ, cậu bỗng dừng bước, Cố Tư Ức cũng đứng lại theo, ngơ ngác nhìn cậu.

      Hạ Chi Tuyển đưa tay ra, Cố Tư Ức hiểu ngay lập tức, chần chừ tí rồi cũng ngoan ngoãn nắm tay cậu.

      tay nắm lấy tay cậu, tay cầm điện thoại bật đèn pin, từ từ xuống dưới lầu.

      Hai người ai gì, lúc xuống cầu thang cũng chỉ có tiếng hít thở và tiếng bước chân.

      Ra khỏi tòa nhà, Cố Tư Ức bỏ tay Hạ Chi Tuyển ra, : “Ừm…Em về phòng trước đây.”

      Hạ Chi Tuyển: “ cũng về phòng đây.”

      Kí túc xá của nam và nữ ở chung chỗ, chỉ cách nhau con đường ở giữa.

      Thế là cả hai lại cùng nhau về kí túc, Hạ Chi Tuyển tay đút túi quần, theo Cố Tư Ức, đôi chân dài thẳng tắp thong thả bước .

      Bầu khí yên lặng khiến cho Cố Tư Ức cảm thấy mất tự nhiên, nhưng biết phải gì, bối rối vô cùng.

      Hạ Chi Tuyển biết lòng rất hỗn loạn nên cũng để yên cho có thời gian suy nghĩ.

      đến dưới phòng ngủ, Cố Tư Ức : “Em lên đây, gặp lại sau nhé.”

      Lúc quay người, Hạ Chi Tuyển lại kéo tay , : “ được chuyện với tên Lục Minh kia nữa, nhớ chưa?”

      “…” Vẫn còn nhớ chuyện này sao?

      “Kể cả là luyện tiếng cũng được.” Cậu nghiêm túc .

      “…Em biết rồi.” Cố Tư Ức giọng lầm bầm, rút tay ra rồi chạy .

      Lúc trở về phòng bạn cùng phòng đều ở đây hết rồi.

      Trịnh Bồi Bồi vào tai : “Mình thấy cậu với Hạ Chi Tuyển, hai cậu làm gì đó?”

      “Học thôi mà! Mình có bài cần hỏi Hạ Chi Tuyển!” Cố Tư Ức đáp rất mạnh miệng để che chột dạ.

      “Thôi đê ~” Trịnh Bồi Bồi tỏ ra tin.

      Lam Hiểu Thu cầm tờ giấy tới đưa cho Cố Tư Ức, : “Cậu giúp mình chút được , nhờ Hạ Chi Tuyển viết các bước giải của hai bài này ra cho mình nhé?”

      Trịnh Bồi Bồi thầm lườm cái, : “Thích tự cậu mà hỏi, sao lại nhờ Tư Ức? Người ta có phải là con ngựa của cậu đâu!”

      Cố Tư Ức lúng túng ho hai tiếng.

      “Mình thân với Hạ Chi Tuyển lắm, hai cậu lại thân nhau, hi vọng cậu có thể giúp mình.” Lam Hiểu Thu thành khẩn nhìn Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức thấy bạn này ham học như vậy cũng rất muốn giúp, nhưng vừa nghĩ tới lúng túng giữa và Hạ Chi Tuyển tối nay …Bây giờ nên cố gắng bớt làm phiền cậu ấy hơn.

      áy náy : “Cậu tự hỏi cậu ấy nhé, cậu ấy thích làm bài hộ người khác đâu.”

      “Có chuyện này thôi mà cậu cũng muốn giúp mình sao?” Lam Hiểu Thu nhìn , giọng điệu rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lộ ra khó chịu.

      “Hơ, lạ đấy, người ta giúp cậu tốt, còn giúp cũng chấp nhận , ở đây giở cái giọng đạo đức gì thế?” Trịnh Bồi Bồi cướp lời Cố Tư Ức luôn, “Tự bản thân dám hỏi thẳng Hạ Chi Tuyển nên quay ra ép Tư Ức à, kiểu gì đấy? Chọn quả hồng mềm để nắm à?”

      “Đừng thế…” Cố Tư Ức kéo tay Trịnh Bồi Bồi.

      Trịnh Bồi Bồi giận đến mức thèm nhìn luôn.

      Cố Tư Ức bình tĩnh : “Mình phải quả hồng mềm, việc gì mình sẵn lòng làm nhất định làm, còn chuyện gì muốn làm gì cũng vô dụng thôi.”

      Trịnh Bồi Bồi lúc này mới cười, liếc xéo Lam Hiểu Thu: “Nghe chưa hả lớp trưởng đại nhân? Làm phiền cậu hiểu chuyện chút, đừng có tạo thói quen ăn sẵn như vậy nữa nhé.”

      Lam Hiểu Thu đứng yên bất động tại chỗ, ta vốn là người biết xã giao, đối mặt với Cố Tư Ức trong cứng ngoài mềm và Trịnh Bồi Bồi đanh đá như vậy, ta biết ứng phó như thế nào, sắc mặt vì lúng túng mà lúc đỏ lúc trắng.

      Từ Lâm ngồi đọc sách liền tới, khoác tay Lam Hiểu Thu, cười : “Chút chuyện thôi mà, người ta giúp thôi, đừng làm ảnh hưởng đến bầu khí trong phòng.”

      xong lại kéo Lam Hiểu Thu , : “Bài gì mà khó thế à? Đến học bá như cậu cũng làm được sao? Cho mình xem chút được ?”

      Lam Hiểu Thu thoát ra khỏi ngượng ngập, quay trở về chỗ của mình, đưa tờ giấy cho Từ Lâm xem.

      Trịnh Bồi Bồi bĩu môi, vào toilet tắm rửa.

      Buổi tối nằm giường, Cố Tư Ức gửi tin nhắn cho Trịnh Bồi Bồi.

      Ý Mặt Chữ: “Cậu thích lớp trưởng à?”

      Bồi Bồi: “Đúng thế.”

      Ý Mặt Chữ: “Tại sao?”

      Bồi Bồi: “Thứ nhất, thích cái vẻ nghiêm túc của nó, thứ hai, quá tự phụ.”

      Bồi Bồi: “Thứ ba, tính tình tốt, thứ tư, vừa mắt, thứ năm, thích là thích, chẳng có lý do gì cả, trực giác cần có lý do.”

      Cố Tư Ức đọc tin nhắn của Trịnh Bồi Bồi lại có tin nhắn của người khác gửi tới, là tin nhắn thoại.

      quay lại giao diện chat thấy Hạ Chi Tuyển gửi tin nhắn thoại tới, lúc còn ngạc nhiên cậu lại gửi thêm tin nữa.

      Cố Tư Ức nhìn hai cái chấm đỏ lúc lâu, cuối cùng quyết định tắt máy, nhét điện thoại xuống dưới gối, ngủ.

      Nhưng mà ngủ được, lật qua lật lại mãi, cứ trở mình mấy lần như thế, Trịnh Bồi Bồi liền : “Cậu bị vẩy nến đấy à mà cứ cọ tới cọ lui thế.”

      “…” Cố Tư Ức cứng đờ người, cười mắng: “Cậu biến !!”

      lúc sau, Cố Tư Ức đành chịu thua, tung mình xuống giường, tìm tai nghe, vừa tìm vừa : “Mình ngủ được, đeo tai nghe nghe nhạc lát đây.”

      Trịnh Bồi Bồi: “Sao cậu phải giải thích làm gì?”

      “…” Cố Tư Ức đỏ mặt, tùy cơ ứng biến: “ sợ cậu lại cằn nhằn chứ còn gì nữa, có khi lại mình bị tăng động ý.”

      “Chậc, Ức à, sao mình lại cảm thấy tối nay cậu cứ hèn hèn thế nào ý…”

      “…???”

      “Bộ dạng cứ như kiểu vội vội vàng vàng muốn làm chuyện xấu…”

      “Cậu mau ngủ ! Mình thấy cậu càng ngày càng giống Lục Gia Diệp rồi đấy!”

      “Gì chứ…Mình khác hẳn với tên ngốc đó mà.”

      “Hai cậu có thể dừng chuyện được ?” Giọng Lam Hiểu Thu đột ngột vang lên, lộ bất mãn.

      “Ơ hay, bọn tôi có chuyện với cậu đâu, muốn nghe đeo tai nghe vào thưởng thức mấy bài hát ru .” Trịnh Bồi Bồi .

      “Thôi, ngủ ngủ .” Cố Tư Ức giọng khuyên nhủ.

      Đêm hôm rồi còn chuyện ầm ĩ, đúng là hai làm ảnh hưởng đến người ta rồi.

      Cố Tư Ức về giường nằm, kéo chăn lên che kín người.

      Trong gian kín đáo, Cố Tư Ức co rúc người lại, đeo tai nghe vào, cái nút đỏ của tin nhắn còn chưa bấm vào mà tim đập thình thịch rồi.

      Hình như rất dài đó, gì mà nhiều thế biết?

      dùng sức chà xát gương mặt để khiến mình tỉnh táo lại, căng thẳng và hồi hộp cực kì.

      được căng thẳng, thả lỏng nào, thả lỏng…

      Chỉ là nghe giọng thôi mà, ngày nào mà chẳng nghe cậu chứ.

      Cố Tư Ức hít sâu hơi, bấm vào cái nút đỏ.

      “Bảo bối, bảo bối của , gửi cho em chút ngọt ngào, để đêm nay em ngủ ngon. Quỷ , quỷ của , chọc cho em vui cười, để em thấy thế giới này.”*

      (*)Những câu trong bài hát “Bảo bối” do Trương Huyền thể , siêu siêu đáng , trong đoạn đầu tiên của truyện thích thế giới này, chỉ thích em cũng có nhắc đến đó nha.

      Tiếng hát dịu dàng trầm ấm, truyền vào tai rất ràng.

      Cố Tư Ức vùi đầu vào trong chăn, hai tay đè lên trái tim đập loạn nhịp.

      Trời ơi! Sao lại hát hay như thế chứ! Hay muốn khóc luôn ấy…

      Cố Tư Ức nghe xong đoạn, đắm chìm lúc rồi mới mở tiếp đoạn sau.

      “Wa la la la la la bảo bối của , khi em mệt mỏi vẫn còn có ở bên, ai ya ya ya ya ya bảo bối của , muốn em biết rằng em là người xinh đẹp nhất.”

      Trong gian tối tăm yên tĩnh, chỉ có tiếng hát của cậu vang lên, lời ca mộc mạc cùng giọng hát ngọt ngào thấm sâu vào lòng người.

      Cố Tư Ức nghe xong liền bỏ tai nghe ra, trong khí dường như vẫn còn đâu đó những dư quanh quẩn.

      lúc lâu sau nhịp tim mới ổn định trở lại, lại đeo tai nghe vào lần nữa.

      Cứ nghe hết lần này tới lần khác, tim lại bắt đầu đập nhanh dần…

      bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng, ngủ thiếp mất trong giọng hát của Hạ Chi Tuyển, vẻ mặt vẫn còn chút ngượng ngùng.

      .

      Chỉ còn mấy ngày nữa là tới đại hội thể thao mùa thu, đại hội lần này được phối hợp tổ chức bởi ba trường khác nhau, lãnh đạo thành phố cũng tới tham dự buổi khai mạc, cho nên nhà trường cực kì để tâm đến việc này, những học sinh tham gia thi đấu cũng giành thời gian luyện tập trước khi đại hội diễn ra.

      chủ nhiệm chọn Cố Tư Ức, cao nhất lớp làm người cầm bảng đầu.

      Đến ngày khai mạc đại hội, sân thể dục đông nghịt người, bầu khí vô cùng náo nhiệt.

      Chủ nhà là trường trung học Long Hưng diễu hành cuối cùng, Cố Tư Ức giơ bảng dẫn đầu cả lớp vòng đường chạy, các học sinh trường khác tập hợp giữa sân bắt đầu xôn xao bàn tán.

      Cả đám châu đầu vào nhau thầm , ai nấy đều rất hưng phấn.

      “Nam sinh hàng cuối kia có phải là học thần đứng đầu thành phố trong truyền thuyết ?”

      “Hot boy trường Long Hưng đấy, cứ ai đẹp trai nhất chắc chắn là cậu ấy rồi!”

      “Đẹp trai thế! Hot boy trường mình …”

      “Hạ Chi Tuyển đẹp trai quá, trời ơi, đẹp trai kinh khủng ý…”

      “Vừa cao vừa đẹp trai, khí chất hơn người, lại còn đứng thứ nhất toàn thành phố! Đúng là được trời cao sủng ái!”

      “Tôi lao ra đây, cứ để tôi ra, đừng cản tôi, cậu ấy tới rồi…”

      “Đừng ai cản tôiiii…”

      Các rối rít ngắm học thần trong truyền thuyết, còn mấy cậu con trai bàn luận về bạn cầm bảng đầu.

      “Bạn nữ kia có phải là hoa khôi trường Long Hưng nhỉ?”

      “Xinh đấy…”

      “Chân dài nhờ, vừa dài vừa thẳng.”

      “Kia đúng là người tình trong mộng của tôi rồi còn gì nữa.”

      “Lát nữa giải tán phải tranh thủ tới xin số , phí lắm.”

      “Đúng đúng, phải nắm bắt cơ hội…”

      Cố Tư Ức mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng, vest đen, váy ngắn và tất dài qua đầu gối, tôn lên vóc dáng cao gầy và đôi chân dài thẳng tắp. đầu hàng, cao hơn hẳn các bạn nữ trong lớp, tựa như cây bạch dương cao ngất, gương mặt lại xinh đẹp thanh tú, miệng hơi mỉm cười, trông tràn ngập hơi thở thanh xuân dưới ánh mặt trời rực rỡ.

      chỉ các học sinh trường khác, mà chính trường trung học Long Hưng cũng phải ngắm nhìn lại lần hoa khôi của lớp 10-6.

      Nhóm con trai bên trường Nhất Trung là khoa trương nhất, tên nào cũng rối rít lấy di động ra rồi điên cuồng chụp hình Cố Tư Ức.

      Lớp 10-6 quanh đường chạy vòng rồi tập hợp giữa sân.

      Đợi cho tới khi tất cả các lớp đều ổn định vị trí, ban lãnh đạo mới bắt đầu lên đài phát biểu.

      Trịnh Bồi Bồi nhìn Cố Tư Ức đứng nghiêm trang đầu hàng, chậc lưỡi : “ Ức của tôi đúng là bộ mặt của lớp mà, khí chất của cả lớp cũng được tăng lên theo.”

      Lục Gia Diệp: “Đúng vậy, em má lúm của tôi mà lại, sao chịu để thua kém được chứ.”

      Tô Hàn: “Của cậu?”

      Chu Kiêu: “Của cậu?”

      Trịnh Bồi Bồi cười ầm lên, hùa theo đội hình : “Của cậu?”

      Hạ Chi Tuyển gì, chỉ đanh mặt nhìn Lục Gia Diệp.

      Lục Gia Diệp: “…”

      “Tôi sai được chưa, là em má lúm của chúng ta.”

      Tô Hàn: “ phải của tôi.”

      Chu Kiêu: “ phải của tôi.”

      Lục Gia Diệp: …Mấy cái thằng này!!

      Hạ Chi Tuyển: “Cậu im là tốt nhất đấy.”

      Buổi lễ khai mạc kết thúc vào giữa trưa, buổi chiều bắt đầu thi đấu.

      Sau khi giải tán, đoàn người bắt đầu khởi động.

      Cố Tư Ức chưa bước nổi hai bước, kịp tới chỗ Trịnh Bồi Bồi có mấy nam sinh chạy tới trước mặt rồi.

      “Hi, chào bạn.” Cả đám mỉm cười chào hỏi .

      “??” Cố Tư Ức nhìn mấy nam sinh quen biết kia, hỏi: “Có chuyện gì ?”

      “Bọn mình đến từ trường Bát Trung, cho bọn mình xin wechat của bạn được ?”

      được.” Hạ Chi Tuyển lạnh lùng , cậu tới bên cạnh Cố Tư Ức, nghiêm mặt nhìn mấy nam sinh kia.

      Bọn Lục Gia Diệp đuổi theo ngay sau, bốn chàng trai đều cao mét tám trở lên vây quanh Cố Tư Ức, biểu cảm cũng được thân thiện cho lắm, mấy nam sinh kia thấy thế đành phải nuối tiếc quay .

      Trịnh Bồi Bồi cùng Hướng Lê và Trương Hân Dịch cũng tới chỗ Cố Tư Ức, Trịnh Bồi Bồi khoác tay , chậc lưỡi : “Mới để ý chút thôi mà cậu lại trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, Ức à, cậu càng ngày càng khiến cho người ta phải lo đấy.”

      Cố Tư Ức hơi mất tự nhiên rũ mắt xuống, huých tay Trịnh Bồi Bồi: “Đừng linh tinh.”

      Lục Gia Diệp : “Thế này ngoài việc thi đấu ra, chúng ta còn nhiệm vụ khác là giám sát chặt chẽ má lúm rồi.”

      Chu Kiêu: “Tư Ức là tuyển thủ hạt giống của lớp chúng ta, cũng là tuyển thủ ghi danh nhiều hạng mục nhất, ai dám làm ảnh hưởng đến việc thi đấu của Tư Ức chính là làm ảnh hưởng đến thành tích của lớp chúng ta, là cán thể dục, tôi đồng ý việc này.”

      Tô Hàn cười: “ đúng lắm, được để cho gian tế có cơ hội quấy nhiễu Tư Ức, tôi tham gia thi đấu, để tôi làm tùy tùng chuyên trách cho má lúm .”

      Trịnh Bồi Bồi với Cố Tư Ức: “Sướng chưa hả? Tứ đại kim cương của lớp làm hậu phương cho cậu đó.”

      Cố Tư Ức còn chưa tỏ thái độ gì Lục Gia Diệp lại nhảy dựng lên trước: “Tứ đại kim cương con khỉ ý! Bọn tôi là tứ đại nam thần! Nam thần đó biết chưa!!”

      Hướng Lê và Trương Hân Dịch che miệng cười trộm.

      Tô Hàn bình tĩnh cười : “Thế Bồi Bồi Tư Ức Hướng Lê và Trương Hân Dịch gọi là gì? Tứ đóa kim hoa à?”

      “Khó nghe quá ~” Mấy đồng loạt hô lên.

      Lục Gia Diệp cười vang: “Ha ha được đó, tứ đóa kim hoa!”

      Trịnh Bồi Bồi dỗi: “Tô Hàn, cậu đáng chút nào!”, Cố Tư Ức cũng theo: “Tô Hàn, cậu đáng chút nào!”

      Mấy người cười đùa với nhau, Hạ Chi Tuyển lặng lẽ tiến tới đứng đằng sau Cố Tư Ức, giữ vững phong cách lạnh lùng ít của mình.Cậu nhìn Cố Tư Ức, ánh mắt dịu dàng ấm áp.

      Tám người này túm tụm lại chỗ, trở thành tiêu điểm chú ý của rất nhiều người.

      Nhóm họ quá đông, cho nên kể cả là nam sinh hay nữ sinh mà có ý muốn tiến tới làm quen cũng mấy tự tin, chỉ có thể đứng từ xa mà bàn tán.

      Đến giờ ăn trưa, vì có thêm học sinh của các trường khác nên nhà ăn của trường Long Hưng hôm nay chật kín người, còn chưa đến gần trông thấy cảnh dòng người xếp hàng ùn ùn để lấy cơm rồi.

      Trịnh Bồi Bồi đề nghị: “Bọn mình ra ngoài ăn , ăn bữa ngon, thêm hẳn cái đùi gà để chiều có sức mà thi.”

      Lục Gia Diệp nhiệt liệt hưởng ứng: “Tôi giơ cả hai tay hai chân tán thành.”

      Chu Kiêu : “Còn ba tiếng nữa mới bắt đầu thi, thừa thời gian, có thể ra ngoài ăn.”

      Cố Tư Ức : “Vậy thôi.”

      Thế là cả bọn rời khỏi trường học, đến quán cơm ở gần trường, ngồi riêng hẳn phòng mà ăn trưa.

      Trong thời gian đợi đồ ăn được mang lên, Cố Tư Ức ra ngoài rửa tay.

      Trùng hợp là có mấy nam sinh bên trường Nhất Trung cũng đến đây ăn trưa, cả đám nhìn thấy Cố Tư Ức hưng phấn thôi, cười híp mắt đến trước mặt bắt chuyện.

      bé xinh đẹp, em tên là gì vậy?”

      “Em là học sinh lớp 10-6 trường Long Hưng đúng ?”

      “Bọn học Nhất Trung, làm quen với nhau nhé.”

      “Bọn phải là người xấu đâu, em nhìn logo trường này.”

      “…”

      ra từ cấp hai Cố Tư Ức gặp ít những nam sinh muốn tiếp cận mình rồi, bố mẹ sợ bị mấy tên con trai đó làm hư nên luôn luôn nhắc nhở dạy bảo, rằng việc gì phải để ý đến những người mà mình thích, nhất là người khác giới quen biết, thà cứ lạnh mặt còn hơn là dây dưa lằng nhằng.

      lùi về sau bước, lạnh nhạt : “Phiền các tránh ra.”

      “Sao lạnh lùng vậy?”

      “Đàn phải người xấu mà…”

      Cả đám chịu nghe Cố Tư Ức, cứ xúm lại xung quanh , bọn họ đều là đại ca trong trường, tác phong điển hình của đám con nhà giàu, thấy xinh cứ phải tới trêu ghẹo trận, giờ ở địa bàn Long Hưng nhưng bản tính vẫn thay đổi.

      Tô Hàn ra phòng ăn để nghe điện thoại, đúng lúc bắt gặp Cố Tư Ức bị đám con trai dây dưa, lập tức quay lại với Hạ Chi Tuyển: “A Tuyển, má lúm của cậu bị quấy rối kìa.”

      Hạ Chi Tuyển đứng dậy ngay rồi lao ra khỏi phòng ăn, Lục Gia Diệp và Chu Kiêu cũng đuổi theo.

      ở bên ngoài trường học nhưng Hạ Chi Tuyển vẫn giữ vững tác phong của mình, cậu tới bên cạnh Cố Tư Ức, cánh tay dài ôm lấy vai , mạnh mẽ ôm chặt vào lòng.

      Tay còn lại của cậu đút túi quần, ánh mắt lạnh thấu xương, nét mặt vô cùng đáng sợ, với những nam sinh kia: “Có lời gì muốn gửi đến bạn tao cứ trực tiếp với tao này.”
      Khủng Long, huyenlaw68, keochjpchjp44 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :