1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 38
      Edit: Ngân Nhi

      Ngay lúc Cố Tư Ức còn cười trộm Hạ Chi Tuyển cúi người xuống bế bổng lên.

      Cố Tư Ức kịp đề phòng nên sợ hãi kêu ầm lên, Hạ Chi Tuyển rất bình tĩnh bế công chúa, với Chu Kiêu cầm máy ảnh: “Chụp tiếp .”

      Chu Kiêu: Emmmmm(*)….Rốt cuộc tôi làm sai điều gì? Vung cẩu lương còn có thể thăng cấp đến độ như vậy sao?

      (*)Emmmm: Ngôn ngữ mạng nay, sử dụng trong trường hợp người ta biết phải gì.

      Cố Tư Ức vừa xấu hổ vừa giãy dụa : “Em sai rồi…Em nên cười …Tha cho em mà…”

      Hạ Chi Tuyển vẫn đứng yên bế Cố Tư Ức, với Chu Kiêu run người đứng đối diện: “Chụp .”

      Lão đại lên tiếng, Chu Kiêu tất nhiên phải nể tình rồi, liền chụp tiếp mấy kiểu.

      Chụp xong, Hạ Chi Tuyển mới đặt Cố Tư Ức xuống, Cố Tư Ức định chạy trốn Hạ Chi Tuyển ôm lấy hông từ phía sau, mắt nhìn về phía Chu Kiêu, Chu Kiêu hiểu ý, lại chụp tiếp.

      Cố Tư Ức mặt đỏ bừng, hai mắt long lanh ngượng ngùng như nai con nhìn vào ống kính.

      Chu Kiêu trong thoáng chốc cũng bị phân tâm…

      bạn má lúm đồng tiền này, đúng là rất đáng .

      Hạ Chi Tuyển vào tai : “Kiểu này chắc giống như bố mẹ chúng ta chứ?”

      Cố Tư Ức: “…” Rốt cuộc là tự đào hố sâu đến mức nào để hại bản thân thế này?

      Hạ Chi Tuyển buông tay ra, đứng đằng sau Cố Tư Ức, giơ tay lên nắm lấy hai tai .

      Cố Tư Ức né ra, giận dỗi : “Nào…”

      Hạ Chi Tuyển vẫn chịu buông mà vuốt tai , : “Tập trung chụp ảnh nào.”

      Chu Kiêu oán thán: …Người em, cậu còn có thể tạo thêm bao nhiêu kiểu nữa hả?

      Cậu quay sang tìm kiếm bóng dáng của Lục Gia Diệp, thể để mình mình bị ăn no cẩu lương được, phải kéo theo người để ăn cùng.

      nhìn thấy thôi, nhìn thấy rồi lại càng bực.

      Lục Gia Diệp tung tăng theo sau Trịnh Bồi Bồi, chụp ảnh cho nàng.

      “Tổ tông của tôi ơi, cúi thấp chút, thấp chút nữa ~ Vai nghiêng sang đây, nào, cười lên ~”

      “…” Chu Kiêu yên lặng quay đầu về, tiếp tục chụp ảnh cho Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức.

      Chụp xong, cả bọn lại dạo chơi trong ngôi chùa đỉnh núi.

      Trong đại điện, Cố Tư Ức thành tâm dâng hương bái Phật, ra những nguyện vọng của bản thân.

      Thứ nhất, mong gia đình mình ai cũng bình an khỏe mạnh, thứ hai, hi vọng thành tích học tập bền vững lên, ba năm sau thi đỗ đại học, thứ ba, mong Hạ Chi Tuyển bình an khỏe mạnh, mọi thuận lợi.

      Cố Tư Ức có phần ngạc nhiên, tại sao cậu ấy cũng nằm trong danh sách nguyện vọng của nhỉ?

      Trong lúc nhất thời thể nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cũng muốn tiếp tục tìm hiểu.

      Cậu ấy tốt như thế, xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất đời.

      Cố Tư Ức ra ba nguyện vọng, sau đó thành tâm cúi đầu trước Phật tổ.

      Lúc vái xong, phát Hạ Chi Tuyển chỉ đứng bên ngoài chờ chứ vào trong.

      tới bên cạnh cậu hỏi: “Sao vào vái?”

      Hạ Chi Tuyển thoải mái đáp: “ có tín ngưỡng, bái Phật.”

      Cố Tư Ức: “Vậy à…Nhưng dù sao cũng đến đây rồi, vào vái cái cũng tốt mà.”

      cần, cuộc đời chỉ quỳ gối trước cha mẹ thôi.”

      “Vậy nếu sau này bạn phạt quỳ bàn phím phải làm sao?” Cố Tư Ức trêu.

      Hạ Chi Tuyển ngẩn người, biểu cảm dám tin, thầm nghĩ: Em còn có cái sở thích kỳ lạ này à?

      Cố Tư Ức cứ nghĩ là bị hỏi khó rồi nên bật cười ha ha.

      Hạ Chi Tuyển giơ tay đặt lên đầu , vuốt , dịu dàng : “Nếu làm cho ấy giận cam tâm tình nguyện chịu phạt.”

      “…” Trong đầu Cố Tư Ức ra bức tranh, xinh đẹp hung dữ ra lệnh cho Hạ Chi Tuyển quỳ bàn phím, cậu nghe lời quỳ xuống rồi tội nghiệp lấy lòng làm hòa…Trong lòng bỗng cảm thấy hơi khó chịu, cậu ấy kiêu ngạo như vậy, sao mà biết dỗ dành người khác chứ, cho dù bạn cậu ấy có đẹp như tiên trời nữa người có địa vị cao như cậu bao giờ đầu hàng nhân nhượng như thế đâu!

      “…!!!” Cố Tư Ức càng nghĩ càng giận, tự dưng lại tự mình làm mình khó chịu thế này làm gì cơ chứ!

      Hai tiếng sau nhóm Tô Hàn cũng đến, cả bọn lại tụ tập đông đủ.

      Tô Hàn cùng hai bạn nữ có nhiều thời gian rảnh dưới chân núi, buổi tối ngủ giấc ngon rồi hôm nay ngồi xe lên núi, chỉ phải leo đoạn ngắn, lúc leo còn thấy mệt, nhưng lên đến đỉnh mệt mỏi đều tan biến hết.

      Tô Hàn cảm thán: “ hổ là ngọn núi cao 3000m so với mặt nước biển, từ đây nhìn xuống mới thấy núi non xung quanh bé.”

      Trịnh Bồi Bồi : “Này là gì, cảnh mặt trời mọc mới gọi là tráng lệ, tiếc là các cậu được ngắm.”

      Tô Hàn nhìn cười: “Cậu nhìn rồi đúng ? Chỉ cần chụp ảnh cho bọn mình xem là được, mặc dù thể tận mắt trông thấy, nhưng xem ảnh của cậu cũng đủ rồi.”

      Trịnh Bồi Bồi vui vẻ cười vang.

      Lục Gia Diệp đứng bên cạnh liếc xéo hai người họ, hừ cái rồi quay đầu thưởng thức phong cảnh.

      Chu Kiêu : “Còn cách nữa, lần sau cứ ngồi xe lên núi luôn, ở qua đêm rồi sáng hôm sau ra ngoài là ngắm mặt trời mọc được rồi.”

      Tô Hàn cười : “Được đấy, lần sau phải tìm cơ hội thử xem sao.”

      Bốn ở chung chỗ, tất nhiên tránh khỏi việc xúm lại chụp ảnh chung với nhau.

      Trịnh Bồi Bồi kéo Cố Tư Ức lại : “Cậu bảo Hạ Chi Tuyển chụp ảnh cho bọn mình .”

      Cố Tư Ức nhiệt tình hưởng ứng: “Được thôi, các cậu đợi chút nhé.”

      Cố Tư Ức biết là Hạ Chi Tuyển trước giờ thích chụp ảnh cho người khác, mỗi lần lớp có hoạt động gì, cậu đều mang theo máy ảnh, các bạn nữ ngượng ngùng tiến tới nhờ cậu chụp ảnh cho, nhưng đều bị cậu từ chối thẳng thừng.

      là mỗi khi bị người khác nhờ chụp ảnh rất phiền, cậu biết là chỉ cần cậu đồng ý là sau đó cậu hoàn toàn trở thành người chụp ảnh cho cả đội rồi, cho nên liền giữ vững nguyên tắc, kiên quyết từ chối, lâu dần ai dám nhờ cậu chụp hộ nữa.

      Nhưng khi Cố Tư Ức rối rít chạy đến trước mặt cậu, cười : “ chụp ảnh cho bọn em có được ?”

      Hạ Chi Tuyển lại hề do dự mà đáp: “Được.”

      Nếu là , mọi nguyên tắc đều chẳng là gì cả.

      Trịnh Bồi Bồi cũng đoán là nếu nhờ Cố Tư Ức có hy vọng hơn, khi thấy Hạ Chi Tuyển tới, ấy lại càng thêm sáng tỏ, cậu ấy đối xử với Cố Tư Ức khác hoàn toàn so với những bạn khác.

      Hạ Chi Tuyển chụp ảnh cho bốn với đủ kiểu tạo dáng, còn chỉ đạo ra đứng trước mấy tòa kiến trúc đẹp để chụp nữa.

      Cậu dẫn kiên nhẫn, trở thành thợ chụp ảnh chuyên nghiệp và làm việc rất có tâm.

      Mỗi khi nhìn vào ống kính, dường như cậu chỉ trông thấy người trong số bốn – Người đó có gương mặt trắng như trứng gà bóc, hai má ửng hồng, cười lên có lúm đồng tiền, cái mũi cao xinh xắn, bên là đôi mắt to long lanh và hàng mi dài, nhìn xuống là đôi môi đào căng bóng đỏ hồng, làm cho người ta muốn cắn cái.

      Vì muốn ngắm nhìn nhiều hơn, cho nên cậu hề thấy phiền mà đáp ứng mọi lời cầu của bốn , chụp hết tấm này đến tấm khác.

      Chơi chán ở khu chùa đỉnh núi, cả bọn chuẩn bị xuống núi.

      Đến Lôi Động Bình, mấy cậu con trai trả lại áo khoác cho chủ cửa hàng rồi ra bãi đậu xe.

      Chu Kiêu : “Theo kế hoạch bọn mình bộ theo hướng khác để xuống núi.”

      Lục Gia Diệp dùng biểu cảm như muốn giết người để nhìn cậu bạn: “Tốt nhất là cậu hãy nuốt lại từng chữ vừa mới vào trong bụng !”

      Trịnh Bồi Bồi vội vàng tố khổ: “ được, được, nổi đâu, cả hôm qua lẫn sáng nay đều phải leo quá lâu, vừa nãy lúc xuống tôi còn suýt bị trượt ngã đó…”

      Cố Tư Ức : “Mình cũng tự tin là có thể bộ xuống chân núi đâu.”

      Tô Hàn cười : “Tôi nghe theo ý kiến số đông.”

      Hướng Lê lo lắng : “Người ta đều là lên núi dễ xuống núi mới khó, bọn mình lên núi khổ sở như vậy rồi, liệu có xuống được ?”

      Trương Hân Dịch cũng yếu ớt đồng tình: “Đúng đó…”

      Chu Kiêu nhìn đoàn tàn binh bại tướng trước mặt, còn lời nào để , cậu nhìn sang Hạ Chi Tuyển, Hạ Chi Tuyển : “Ngồi xe xuống núi .”

      Bảy chọi , cho dù Chu Kiêu có là người lên kế hoạch nữa cũng đành phải nghe theo ý muốn của quần chúng thôi.

      Ở đây có rất nhiều xe, có xe bus du lịch chạy theo giờ và cả xe riêng.

      Cả nhóm quyết định xe bus du lịch, mấy lên xe, Hạ Chi Tuyển phía sau thấy chỗ ngồi gần cửa sổ có mấy người đàn ông vừa hút thuốc vừa nhìn mấy bạn nữ.

      “Mấy con bé kia xinh quá…”

      “Nhất là cái đứa cao nhất kia kìa, biết đủ 18 tuổi chưa nhỉ? Lâu rồi bắt gặp đứa con xinh thế ở đường, còn đẹp hơn cả mấy đứa mạng nữa…”

      “Đợi mấy đứa nó ngồi lên xe rồi thử xin số .”

      Mấy tên đó vừa vừa tỏ ý thèm thuồng.

      Hạ Chi Tuyển dừng bước, với Lục Gia Diệp đằng trước: “Cậu bảo mấy bạn nữ xuống xe , bọn mình ngồi xe riêng.”

      “Hả? …Ờ ờ.” Lục Gia Diệp gật đầu đáp.

      “Mình gọi xe, các cậu xuống đứng chờ nhé.”

      xong Hạ Chi Tuyển liền ra chỗ xe riêng, thương lượng giá cả với chủ xe.

      Mấy người đàn ông ngồi xe bus còn chờ mấy bé ngồi vào chỗ rồi làm quen, nào ngờ vừa mới lên xe bị bạn học bảo xuống rồi…

      Hạ Chi Tuyển thương lượng giá cả xong xuôi với chủ xe, cả nhóm liền ngồi vào xe riêng.

      Trịnh Bồi Bồi vừa lên luôn: “Đúng là xe thuê riêng có khác, thoải mái , dễ thở hơn nhiều!”

      Lục Gia Diệp cũng giơ ngón cái : “Nghe theo học thần là chuẩn nhất.”

      So với cái xe bus với đủ loại người và sặc mùi thuốc lá ban nãy đúng là ngồi xe riêng thoải mái hơn nhiều.

      Xe có 20 chỗ, 8 người ngồi rất rộng rãi.

      Mỗi người chiếm luôn hai ghế, chỗ để ngồi và chỗ để đồ.

      Cố Tư Ức ngồi ở hàng cuối cùng ghế cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài.

      Trịnh Bồi Bồi chuyện với đám Lục Gia Diệp Tô Hàn ở đằng trước, muốn tham gia vào, chỉ muốn yên lặng ngồi phía sau thưởng thức phong cảnh.

      lấy tai nghe ra đeo vào, chọn nhạc bên cạnh vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn, thấy Hạ Chi Tuyển cầm túi xách ở ghế bên cạnh đặt sang chỗ khác rồi ngồi xuống.

      “Đưa bên.” Hạ Chi Tuyển giơ tay .

      Cố Tư Ức hiểu ngay, đưa bên tai nghe cho cậu.

      Giai điệu trong trẻo vang lên.

      “Tôi nghe thấy tiếng mưa rơi sân cỏ xanh,

      Tôi nghe thấy tiếng chuông tan học từ nơi xa vọng đến,

      Nhưng tôi nghe thấy,

      Tiếng của cậu tha thiết gọi tên tôi…”(*)

      (*)Những câu trong bài hát “May mắn bé ” của Hebe Tian, ca khúc chủ đề của phim Our Times (Thời đại thiếu nữ của chúng ta), phim hay và rất cảm động về thời học sinh, nên xem nhé ^^.

      Đây là bài hát chủ đề trong phim điện ảnh có nội dung về tình cảm ngây thơ trong sáng của thời học sinh.

      Lời ca rất đẹp và lãng mạn, chạm vào tâm hồn mỗi con người, là ca khúc rất thịnh hành.

      Năm ấy Cố Tư Ức cùng các bạn học cấp hai xem bộ phim đó, xem xong mấy bạn đều mơ mộng : “ biết khi lên cấp ba có gặp được người con trai mà mình thích nhỉ?”

      muốn gặp được người con trai mình thích, muốn có mối tình khắc cốt ghi tâm…”

      Cố Tư Ức đắm chìm trong nội dung bộ phim, : “Mình xúc động nhất là đoạn Chân Tâm chống lại quy định của trường học, cực kì dũng cảm, cực kì ngầu!”

      “Hóa ra cậu chính là may mắn mà tôi muốn níu giữ nhất,

      Hóa ra chúng ta và tình từng gần nhau đến thế,

      Ngày ấy cậu quyết định chống lại cả thế giới để cùng mình tắm mưa,

      Từng hồi ức đều là tình cảm chân thành nhuốm bụi trần của cậu…”

      Cố Tư Ức vừa nghe nhạc vừa nhớ lại mối tình ngây thơ trong bộ phim ấy…

      Mu bàn tay bỗng dưng bị nắm lấy, cảm giác ấm áp truyền đến.

      liếc mắt sang, thấy Hạ Chi Tuyển nắm tay mình, trong đầu vẫn còn tràn ngập những cảnh ngọt ngào của bộ phim, giờ tự dưng lại được nắm tay thế này, cảm thấy bối rối như mèo bị nắm phải đuôi vậy.

      Trái tim đập loạn nhịp, dám ngẩng lên nhìn cậu, đầu óc hỗn loạn rối rắm, mặt nóng rực, hô hấp cũng được bình thường.

      Sau đó, cảm giác có sức nặng đè lên vai…

      Quay đầu nhìn sang, thấy Hạ Chi Tuyển dựa vào vai ngủ mất rồi.

      Vậy là, trong lúc ngủ cậu ấy chỉ vô thức nắm cái gì đó thôi đúng ?

      Cố Tư Ức thở hắt ra, tâm trạng thay đổi rất nhanh, đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi, thậm chí còn chẳng dám nhìn người ta…

      Tiếng hát vẫn vang lên bên tai, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ nên nhàng gỡ tai nghe của cậu xuống.

      Tranh thủ lúc cậu ngủ, liền quan sát kĩ gương mặt cậu, là đẹp đến mức có gì để bắt bẻ cả.

      Xe được đoạn cả bọn cũng mệt rồi, lúc đầu còn có tinh thần chuyện đùa giỡn, giờ ngã trái ngã phải ra xe mà ngủ.

      Cố Tư Ức được Hạ Chi Tuyển đánh thức, phát thế mà lại nằm đùi cậu ngủ…

      đỏ mặt ngồi dậy, vội vàng sửa sang lại mái tóc dài rối tung, Hạ Chi Tuyển chỉ khẽ cười nhìn .

      ra lúc nắm tay , cậu vẫn chưa ngủ.

      Nghe đến câu hát “Gặp được nhau là may mắn, nhưng tôi mất quyền được rơi nước mắt vì cậu rồi…”, chợt thấy cảm xúc dâng trào, nên mới muốn nắm tay .

      Sau đó bắt gặp biểu cảm chột dạ như kẻ trộm của , thế là tiện đà dựa vào vai giả vờ ngủ luôn.

      Khoảnh khắc ấy rất hạnh phúc, nhưng kéo dài được lâu, vì lúc sau cũng mệt rã rời rồi mơ màng ngủ, cậu liền ngồi dậy chỉnh tư thế thoải mái cho .

      Cố Tư Ức hắng giọng cái để giảm bớt lúng túng, : “Em ngủ lúc nào biết…”

      Hạ Chi Tuyển nhìn , cười mà .

      “…” càng thêm lúng túng hơn rồi.

      May là ai cũng ngủ nên chú ý tới tư thế ngủ của hai người ngồi ghế cuối, Cố Tư Ức da mặt mỏng thành công tránh được trêu chọc của đám bạn.

      Xuống xe, cả nhóm lại tìm quán cơm, vừa ăn vừa lên kế hoạch tiếp theo.

      Lục Gia Diệp : “Còn hai ngày nữa, bọn mình tới Thành Đô thư giãn, ngày cuối về trường được ?”

      Trịnh Bồi Bồi tán thành: “Mình thấy được.”

      Tô Hàn tán thành: “Mình cũng thấy được.”

      Những người còn lại đều có ý kiến gì, cho nên liền quyết định như vậy.

      Trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, nghỉ ngơi chút, ăn cơm tối xong rồi cả bọn đến ga tàu.

      Tới Thành Đô, màn đêm bao phủ cả thành phố, ánh đèn đường tràn ngập màu sắc rực rỡ, những tòa nhà chọc trời mọc lên san sát nhau.

      Ngồi trong xe, mấy ngâm nga hát rất đúng với hoàn cảnh: “Cùng tôi bước những con đường ở Thành Đô ~ Đến khi tất cả những ánh đèn đều tắt cũng dừng lại…”(*)

      (*)Những câu trong bài hát “Thành Đô” do Triệu Lôi thể .

      Hạ Chi Tuyển đặt phòng ở khu Thái Cổ Lý, cả bọn xuống xe rồi vào khách sạn.

      Vào phòng, Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức đứng bên cửa sổ, từ cao nhìn xuống cảnh đêm thành phố, Trịnh Bồi Bồi chậc lưỡi khen ngợi: “ chơi cùng Hạ Chi Tuyển tốt , đặt phòng khách sạn chắc chắn khiến bọn mình thất vọng.”

      Cố Tư Ức cười : “Đâu chỉ mỗi việc đặt phòng, các việc khác cậu ấy cũng rất chu đáo mà.”

      “Vâng, Hạ nhà cậu là tuyệt nhất.” Trịnh Bồi Bồi trêu.

      ấy tuyệt mà.” Cố Tư Ức bật thốt lên.

      Trịnh Bồi Bồi: …Sao tự dưng lại cảm thấy mình vừa bị đút cho miếng cẩu lương vậy nhỉ?

      Vì hai ngày nay leo núi quá mệt mỏi, nên tối đó cả bọn có hoạt động gì cả, chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi thôi.

      Cố Tư Ức tắm rửa xong ra, dựa vào giường chơi điện thoại, Trịnh Bồi Bồi : “Lập team chơi game .”

      “…Ok!” Dù sao lần trước cũng tái nghiện game cùng Hạ Chi Tuyển rồi… , phải tái nghiện, mà bây giờ nghỉ lễ, có thể tự do lựa chọn các cách để giải trí.

      Cố Tư Ức sau khi tìm được cái cớ thuyết phục, liền vui vẻ mở game chơi.

      Nick của Trịnh Bồi Bồi đạt hạng vàng, Cố Tư Ức dùng nick hạng bạch kim của để chơi với bạn.

      Vốn cho rằng với kết hợp cấp bậc ấy vào trận thành vấn đề, nào ngờ hai ván liền đều gặp cao thủ, những đồng đội khác cũng đủ sức đấu lại, dù Cố Tư Ức cố hết sức cân team cũng thua liền hai ván.

      “Trời ạ, cậu chơi thế nào vậy! chơi nữa chơi nữa!”

      “Hê hê, đấu lại ván nữa thôi, ván nữa thôi nha, chắc chắn bọn mình thắng.” Trịnh Bồi Bồi ghé sát vào người , ôm lấy cánh tay dỗ dành: “ Ức của em tốt nhất, chơi với em mà.”

      Cố Tư Ức nhớ lại lần trước chơi cùng Hạ Chi Tuyển, gặp phải đối thủ mạnh, hai người họ hợp sức xoay chuyển thế trận, : “Hay là bảo Hạ Chi Tuyển vào chơi cùng .”

      Trịnh Bồi Bồi nhiệt tình hưởng ứng: “Được đó, để mình gọi thêm Tô Hàn, bốn người cùng nhau chơi.”

      Thế là hai liền lên wechat gọi người.

      Cố Tư Ức nhắn cho Hạ Chi Tuyển: “Lập team chơi game ?”

      Hạ Chi Tuyển nhắn lại ngay: bận.”

      du lịch sao lại vẫn bận thế chứ, nghỉ ngơi chút , cùng chơi với em…”

      Trong phòng khách sạn, Hạ Chi Tuyển ngồi vào bàn đánh máy, đọc tin nhắn ấy liền bật cười.

      Dường như cậu có thể hình dung ra gương mặt vừa xấu hổ vừa đáng của , còn cả giọng điệu ngọt xớt này cũng vừa như oán trách vừa như làm nũng vậy.

      Mà mỗi lần làm nũng với cậu, cậu đều chịu thua.

      X: “Đợi mười phút nhé.”

      Ý Mặt Chữ: “Vâng ạ.”

      Bên kia Trịnh Bồi Bồi cũng rủ được Tô Hàn, mười phút sau, bốn người lập thành đội vào game.

      Lục Gia Diệp trong phòng tắm ngâm bồn, vừa ngâm vừa nhớ lại trải nghiệm lần đầu được ôm con .

      Vừa thơm vừa mềm, muốn ôm mãi ôm mãi…Muốn ôm nữa…Muốn…

      Lục Gia Diệp nín thở vùi đầu vào trong nước, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, thầm nghĩ sao mình lại có khát vọng muốn ôm hổ cái chứ?

      Bình thường cậu ta tắm mất 20 phút, nhưng lần này phải tiếng mới thấy ra.

      Ra ngoài liền trông thấy Hạ Chi Tuyển ngồi chơi game, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, muốn làm gì đó để phân tán chú ý, cậu ta liền : “Lão tài xế, đợi tôi tí! Tôi cũng muốn chơi!”

      Lục Gia Diệp mở game ra, đứng bên cạnh Hạ Chi Tuyển nhìn cậu chơi, hết hiệp, cậu ta nhìn thấy cả ID của Tô Hàn.

      Lục Gia Diệp: “Hai cậu nhóm à?”

      Hạ Chi Tuyển bận, trả lời ngay.

      Lục Gia Diệp nhìn cả đội, : “Pháp sư kia đánh tệ nhé, nhìn ID chắc là con hả? Còn cái đứa phụ trợ kia đúng là ăn hại mà, đánh cái quái gì…Cấp bậc của cậu sao vẫn gặp phải mấy loại này vậy?”

      “Lục! Gia! Diệp!” Trong điện thoại truyền đến tiếng con rít gào.

      “…??” Sao tự dưng lại nghe thấy giọng của Trịnh Bồi Bồi vậy?

      Hạ Chi Tuyển thoát khỏi trận, : “Pháp sư là Cố Tư Ức, phụ trợ là Trịnh Bồi Bồi.”

      “…!!!” Sao sớm! Lục Gia Diệp chỉ muốn bóp chết Hạ Chi Tuyển thôi!

      Giọng cười hiền hòa của Tô Hàn vọng tới: “Tiểu ngọt ngào đừng giận, đến đường dưới , Hàn dẫn em thu hoạch đầu người.”

      Trịnh Bồi Bồi hậm hực, sau đó cười : “Vâng ạ, bọn mình thôi!”

      Lục Gia Diệp: …Chó! Hai đứa này làm trò gì biết!

      Hạ Chi Tuyển với Cố Tư Ức tình cảm với nhau thôi , nhưng Tô Hàn từ khi nào lại cũng ngọt ngào với hổ cái rồi?!

      Lục Gia Diệp bỗng dưng cảm thấy mình có nguy cơ trở thành ông già đơn trong tương lai.

      Các em đều bắt đầu nuôi em rồi, mà cậu vẫn ngồi chỗ nghịch đất thế này sao?!



    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Mình rất thích bài may mắn bé ấy năm ngoái nghe nghe lại mãi
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thanh niên Lục dễ thương quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      2 con cẩu độc thân Lục Gia Diệp và Chu Kêu khơi khơi bị đút thức ăn chó :059::059::059:
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 39
      Edit: Ngân Nhi

      Lục Gia Diệp ngơ ngẩn thêm vài phút rồi tỉnh lại, nhìn chằm chằm tiến độ chơi game của bốn người kia, đến lúc họ đánh xong trận liền hỏa tốc gia nhập, lập thành đội năm người.

      Cả năm đều mở mic nên rất tiện trao đổi.

      Lúc chọn hùng, Trịnh Bồi Bồi chọn thích khách A Kha, Lục Gia Diệp chọn chiến sĩ Quan Vũ, Cố Tư Ức chọn xạ thủ hậu duệ, Hạ Chi Tuyển chọn vị tướng phụ trợ Minh Thế , Tô Hàn chọn pháp sư Gia Cát Lượng.

      Sau khi bắt đầu, Lục Gia Diệp phát Trịnh Bồi Bồi là hùng mặc đồ trắng, trước đây chưa từng đánh qua, nhịn được mà gắt lên: “Cậu luyện tập đấy à?”

      Trịnh Bồi Bồi hơi ngượng ngùng đáp: “Dù sao cũng đẹp đội hình mà, tôi vẫn muốn thử thích khách xem thế nào.”

      Lục Gia Diệp chậc lưỡi: “Cậu chỉ thích chơi thôi có.”

      Tô Hàn cười : “ sao, Bồi Bồi thích chơi gì cũng được, chúng ta bảo vệ Bồi Bồi chắc chắn vấn đề gì.”

      Trịnh Bồi Bồi hậm hực: “Mình cần Lục Gia Diệp bảo vệ, mình có Ức, có học thần, có Tiểu Tô Tô rồi.”

      Lục Gia Diệp: “…” Mình bị loại trừ rồi sao?

      Vào trận, Lục Gia Diệp cam lòng bị người ta lờ , toàn bộ hành trình đều bám dính lấy Trịnh Bồi Bồi, đánh quái, cậu ta cũng ở bên cạnh đánh cùng.

      Trịnh Bồi Bồi gào lên: “Cậu tránh ra! Đừng giành điểm kinh nghiệm với tôi!”

      Lục Gia Diệp: “Cậu ngốc à? Tôi giúp cậu mà, nhỡ đối phương phản công sao?”

      Cố Tư Ức bắt gặp con đường có người, liền : “Lục Gia Diệp, binh đường tới rồi, cậu qua đây phòng thủ được ?”

      Lục Gia Diệp: “ sợ sợ, trai giúp Bồi Bồi đánh quái nốt rồi đến ngay.”

      “Ai cần cậu giúp chứ! Tôi là thích khách đấy! Đừng có cùng tôi!” Trịnh Bồi Bồi phát điên.

      “Thích khách yếu đuối lắm, bé con ạ.” Lục Gia Diệp đê tiện dỗ dành.

      Trịnh Bồi Bồi còn cách nào, đánh xong nửa số quái liền nhanh chóng chạy tới bảo vệ tháp, Lục Gia Diệp cũng hấp tấp đuổi theo.

      Bên đối phương có hai người ở đây tấn công tháp, Tô Hàn cũng bất ngờ thân, tạo thành thế trận ba đánh hai, thuận lợi chặt đứt hai đầu người.

      Lục Gia Diệp đắc ý : “Thế nào hả? Phiêu bạt giang hồ với tôi tệ chứ?”

      Trịnh Bồi Bồi : “Tiểu Tô Tô tuyệt quá, cậu tới đúng lúc!”

      Tô Hàn cười: “Tiểu ngọt ngào cũng rất giỏi nhé, phối hợp cực đẹp mắt.”

      Lục Gia Diệp: “Hai cậu đúng là biết xấu hổ! có Quan Vũ tôi ở chỗ này trấn giữ, giúp hai cậu ép địch vào tường hai cậu có thể lấy được đầu người chắc?”

      Trịnh Bồi Bồi: “…”

      Tô Hàn: “…”

      Cả hai đều thèm quan tâm đến cậu ta.

      Có người tấn công ở trung lộ, Trịnh Bồi Bồi lập tức chạy đến trợ giúp cho Tô Hàn, Lục Gia Diệp cũng đuổi theo sau.

      Đối phương thấy tình thế ổn nên chuồn mất.

      Tình hình chiến đấu ở hạ lộ cũng rất máu lửa, Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển cùng nhau thể sức mạnh ở hạ lộ, đối phương có ba người tới tấn công tháp, từ trung lộ có hai người đến trợ giúp, thắng lợi áp đảo với thế trận năm đánh ba.

      Nào biết lúc bọn họ chạy tới nơi ba người kia cũng bại trận rồi, Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển phối hợp ăn ý, nhanh chóng thu hoạch đầu người.

      Cố Tư Ức vừa chơi vừa : “Định đánh lén tao à, ngu dốt! Để tao biểu diễn kỹ thuật chân chính cho mà xem, để chúng bây biết được lợi hại của tao! Aaa trúng đòn rồi, trai mau giúp em truyền máu, em muốn bắn sạch hết chúng nó!”

      Hạ Chi Tuyển : “Gọi tiếng trai tốt cho nghe xem.”

      Cố Tư Ức hèn mọn loanh quanh trong bụi cỏ, : “ trai tốt, trai tốt, nhanh chút mà ~”

      Hạ Chi Tuyển truyền đầy máu cho Cố Tư Ức, hai người hợp lực chặn đầu đối phương rồi đánh cho chúng trận.

      Cố Tư Ức đánh thắng trận, giết liên tiếp năm mạng, vui đến phát điên luôn.

      Hạ Chi Tuyển bên cạnh Cố Tư Ức, làm người phụ trợ tận tâm, mấy lần kéo ra khỏi bờ vực tử vong, các ngón tay cậu thao tác điện thoại, khóe miệng chứa nụ cười, bên tai là giọng vừa khí thế lại vừa ngọt ngào của , lần đầu chơi game cùng còn thấy hơi phiền vì cứ làm ồn, giờ lại thấy thích.

      Ba người kia vốn còn định chạy tới trợ giúp, kết quả mới tới nửa đường thấy Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển hai đánh năm rồi.

      Lục Gia Diệp: “Em má lúm lợi hại.”

      Tô Hàn: “ Ức ra tay tàn nhẫn .”

      Trịnh Bồi Bồi gào thét: “ Ức giỏi quá! Em phát điên vì mất!”

      Trận này bọn họ hoàn toàn áp đảo, Trịnh Bồi Bồi thỏa lòng mong ước, Cố Tư Ức chơi cũng rất vui, cho nên đánh liền mấy ván.

      Lại hiệp nữa kết thúc, Hạ Chi Tuyển nhìn đồng hồ đến 11 giờ, liền : “ chơi nữa, ngủ thôi.”

      Trịnh Bồi Bồi giọng ngọt xớt : “Thôi mà, chơi hiệp nữa thôi, hiệp cuối cùng đấy.”

      Tiếc là ấy làm nũng có tác dụng với Hạ Chi Tuyển, lòng cậu vẫn bình lặng như mặt nước, giọng lạnh lùng trước sau như : “Ngủ! Mai còn có kế hoạch khác.” xong liền thoát khỏi game luôn.

      Người phụ trợ đắc lực rồi, Cố Tư Ức cũng còn hứng chơi nữa, liền thoát game, : “Ngủ thôi.”

      Lục Gia Diệp: “Hai người kia thoát bọn mình chơi tiếp, để Lục đưa em bay…”

      Vừa dứt lời Hạ Chi Tuyển giật lấy điện thoại của cậu ta, : “Ngủ .”

      Lục Gia Diệp : “Bồi Bồi vẫn muốn chơi tiếp mà, để tôi chơi với cậu ấy mấy ván nữa…Thôi được rồi, tôi ra ngoài chơi được chưa? quấy rầy cậu nghỉ ngơi là được chứ gì?”

      Lục Gia Diệp vượt qua ngàn cay đắng, cuối cùng cũng giật lại được cái điện thoại từ tay Hạ Chi Tuyển, sau đó ra khỏi phòng, đứng ngoài hành lang.

      Lục Gia Diệp gửi tin nhắn wechat cho Trịnh Bồi Bồi: “Có chơi nữa , vào game .”

      Trịnh Bồi Bồi chưa trả lời, cậu ta liền ở trong game trang bị mấy món đồ cho mình, đến lúc cậu xài xấp tiền giấy để trang bị đủ đồ Trịnh Bồi Bồi mới nhắn tin lại.

      Ức ngủ rồi, tôi cũng ngủ đây, chơi nữa.”

      …???!!! Mình phải vượt qua trăm cay nghìn đắng, còn tiêu mất số tiền, đao cũng mài sáng bóng rồi, chỉ đợi đến lúc mang người ta bay lượn khắp nơi thôi mà.

      Lục Gia Diệp cam lòng mà nhắn lại: “Vào vào mà, chơi hai ván thôi, tôi đảm bảo giúp cậu thắng.”

      “Có cái rắm ý! Cậu làm vướng chân tôi thôi, ở đấy mà đòi giúp tôi thắng, tôi ngủ đây, bai bai.”

      Lục Gia Diệp tí nữa hộc máu.

      Lúc cậu ta ấm ức quay về phòng, Hạ Chi Tuyển mới nằm xuống, vẫn chưa ngủ, thấy thế liền hỏi: “Mới đó chơi xong rồi à?”

      “…” Lục Gia Diệp bổ nhào xuống giường, buồn bực kêu gào trong chăn: “Ông đây bao giờ tin lời con nữa! Đồ lừa đảo! Tất cả đều là đồ lừa đảo!”

      Hạ Chi Tuyển liếc nhìn cậu ta, chờ cậu ta phát điên xong rồi nằm cứng đơ giường, lúc ấy cậu mới cầm điện thoại, đè vào phím tin nhắn thoại, với bên kia: “Nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon.” Giọng vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác so với lạnh lùng thường ngày.

      Lục Gia Diệp ngồi bật dậy như con cá chép, cùng Hạ Chi Tuyển bốn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ mình đánh lại cậu ấy nên lại nằm xuống, kéo chăn lên ngủ.

      .

      Hôm sau, theo kế hoạch cả nhóm dạo trung tâm mua sắm IFS và khu Thái Cổ Lý.

      Lúc ăn sáng, Trịnh Bồi Bồi rất vui vẻ : “Mình leo núi bị di chứng rồi, bước nào cũng thấy đau ý, sợ dạo phố nổi đâu, hôm nay mình còn định nằm ườn trong khách sạn cơ.”

      Lục Gia Diệp cũng đồng cảm: “Hôm nay lưng với eo còn nhức hơn cả hôm qua, hay là hôm nay cứ ở trong khách sạn chơi .”

      Cố Tư Ức : “Vậy bọn mình chia ra vậy, khó có dịp được nghỉ, mình muốn ra ngoài dạo chút.”

      Hướng Lê, Trương Hân Dịch và Tô Hàn leo núi nên sức khỏe rất tốt, tất nhiên ra ngoài chơi, Chu Kiêu là cậu con trai cứng nhắc, có hứng thú với việc dạo phố, hai ngày vừa rồi leo núi cũng hơi mệt, nên chọn ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

      Thế là có ba người ở lại khách sạn, Hạ Chi Tuyển cùng Cố Tư Ức và ba người bạn dạo phố.

      Ngày lễ Quốc Khánh người đến người tấp nập đường phố, cực kỳ náo nhiệt.

      Con rất thích dạo phố, Cố Tư Ức cũng ngoại lệ, với Hướng Lê và Trương Hân Dịch xem cái này tí cái kia tí, trông rất vui vẻ.

      Cố Tư Ức cùng Hướng Lê xếp hàng mua trà sữa, Hạ Chi Tuyển thấy có người cầm máy ảnh hướng ống kính vào Cố Tư Ức, liền bước nhanh tới ngăn lại.

      Cả nhóm lại vào khu Thái Cổ Lý, Hạ Chi Tuyển trông thấy cửa hàng Pandora, liền ôm vai Cố Tư Ức : “Tôi đưa Cố Tư Ức mua ít đồ, lúc nữa gặp nhau ở quán trà sữa vừa nãy nhé.”

      Tô Hàn hiểu ý, cười híp mắt chào hai người rồi dẫn hai bạn rời .

      Cố Tư Ức ngạc nhiên nhìn Hạ Chi Tuyển: “ muốn dẫn em mua gì thế?”

      Hạ Chi Tuyển đưa vào cửa hàng Pandora, : “Vào đây xem chút.”

      Cậu ngắm nghía quầy hàng lúc, sau đó chọn được cái charm rất đáng có chủ đề du lịch, cậu lấy nó gắn vào chiếc vòng đeo tay Cố Tư Ức, : “Unforgettable moment, kỉ niệm lần đầu tiên chúng ta cùng nhau du lịch, cùng nhau leo lên đỉnh Nga Mi ngắm mặt trời mọc.”

      Cố Tư Ức mở to mắt nhìn, quà tặng à…

      Niềm vui tới quá bất ngờ, kịp chuẩn bị, cũng biết nên gì.

      “Thích ?” Cậu nhìn , giọng hỏi.

      Cố Tư Ức gật đầu, ngẩng lên nhìn Hạ Chi Tuyển, lại gật đầu thêm hai cái nữa, cười tươi : “Thích ạ! Cực kì thích!”

      Hạ Chi Tuyển nhìn cười, cảm thấy rất hài lòng.

      “Em cũng mua quà tặng .” Cố Tư Ức vội .

      “Hửm? Em muốn tặng gì cho ?” Hạ Chi Tuyển nhướn mày, “Tương ớt cần đâu, vẫn chưa ăn hết.”

      phải…” Cố Tư Ức thấy hơi ngượng, nếu cách nghiêm khắc tương ớt thể tính là quà được, chỉ là chút thành ý của nhà mà thôi.

      Cố Tư Ức kéo Hạ Chi Tuyển vào cửa hàng, nghiêm túc chọn lựa, sau đó cầm cái áo khoác bóng chày đưa cho cậu: “ mặc thử !”

      Hạ Chi Tuyển cởi áo khoác mặc ra đưa cho Cố Tư Ức, sau đó mặc cái áo vừa chọn.

      Nhãn hiệu này chuyên về trang phục bóng chày, kiểu dáng rất đẹp, mặc lên người Hạ Chi Tuyển trông rất trẻ trung và thời thượng, thua kém gì người mẫu tấm áp phích trong cửa hàng, các nhân viên cũng đứng bên cạnh khen dứt miệng.

      Cố Tư Ức lại chọn cái mũ lưỡi trai rồi đội lên cho cậu.

      Hạ Chi Tuyển thay áo xong, hai tay đút túi quần, đứng trước mặt Cố Tư Ức cho nhận xét.

      Hầu hết thời gian cậu đều mặc đồng phục học sinh, cũng là quần áo hơi hướng thể thao, có phong cách cố định, vóc dáng cậu khá cao lớn, mặc đồ đẹp trông lại càng đẹp trai hơn.

      “Thế nào?” Hạ Chi Tuyển hỏi.

      Cố Tư Ức mím môi, ổn định lại nhịp tim tăng nhanh, gật đầu như băm tỏi: “Đẹp lắm.”

      Hạ Chi Tuyển cũng chọn cái áo khoác nữ màu sắc tương tự đưa cho : “Em cũng mặc thử .”

      chỉ có áo khoác mà cậu còn chọn cả mũ cho nữa.

      Cậu giơ tay gỡ tóc xuống, vuốt mái tóc dài cho thẳng rồi đội cái mũ lưỡi trai cho .

      Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nhìn mà hai mắt bắn ra hình trái tim, cặp đôi đẹp trai xinh này phải quá ngọt ngào rồi sao?

      Hạ Chi Tuyển : “Mua cả bộ này luôn .”

      Cố Tư Ức vui vẻ đồng ý: “Vâng ạ.”

      Nhân viên cửa hàng chuẩn bị đóng gói hai cái áo lại, Hạ Chi Tuyển : “ cần gói đâu, cắt mác cho em là được.”

      “Dạ vâng.” Nhân viên cửa hàng hiểu ngay, vừa cười vừa cắt mác áo, mua hai cái áo làm đồ đôi, chắc là rất muốn được mặc ngay để cùng bạn khoe ân ái đây mà.

      Hạ Chi Tuyển đưa áo cho Cố Tư Ức: “Mua áo mới mặc áo mới luôn .”

      Cố Tư Ức phản đối, thay áo luôn.

      Áo khoác mặc lúc trước được gói vào túi, Hạ Chi Tuyển tay cầm túi tay ôm vai Cố Tư Ức, cùng nhau rời khỏi cửa hàng.

      Cậu liếc nhìn bên cạnh mình, khóe môi lên nụ cười chứa khát vọng chiếm hữu.

      cặp đôi ngang qua họ, ngừng quay đầu nhìn, kéo tay bạn trai : “Đôi kia mặc đồ đẹp quá, bọn mình cũng mua !”

      Hạ Chi Tuyển đưa Cố Tư Ức dạo vòng quanh, Cố Tư Ức : “Bọn mình có nên quay về tập hợp với nhóm Tô Hàn luôn ?”

      Hạ Chi Tuyển đáp: “ vội, bên đó biết tính toán thời gian.”

      Khó có khi được tách đoàn riêng với nhau thế này, cậu hoàn toàn có suy nghĩ về tập hợp ngay.

      Cố Tư Ức lại : “Nhỡ mấy bạn ý đợi bọn mình sao?”

      Hạ Chi Tuyển: “Nếu chờ lâu nhất định nhắn tin vào nhóm.”

      “Cũng đúng…” Cố Tư Ức gật đầu.

      Hạ Chi Tuyển rất vui, Tô Hàn là người rất tinh ý, trong thời khắc quan trọng làm cho người ta phải bực bội.

      Hạ Chi Tuyển lại dẫn Cố Tư Ức vào cửa hàng khác, hỏi: “ muốn xem cái gì?”

      “Bọn mình chọn ốp điện thoại .” Mặc dù điện thoại của cả hai cùng kiểu, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc chọn ốp giống nhau.

      Mua ốp điện thoại xong, cậu lại dẫn mua cốc rồi mua giày dép, Cố Tư Ức sợ hãi than: “ ra cũng là người cuồng mua sắm à.”

      Tâm trạng Hạ Chi Tuyển rất tốt, cậu khẽ cười, đáp: “Đúng vậy.”

      mua làm sao thay đổi đồ dùng của cả hai thành đồ đôi được.

      Mỗi lần Cố Tư Ức đòi trả tiền, Hạ Chi Tuyển đều ngăn cản.

      Dù sao cậu trả hay trả cũng như nhau thôi, sau này tiền cậu kiếm được đều đưa cho tiêu xài hết.

      Ý nghĩ này lên, ánh mắt cậu khi nhìn lại càng thêm dịu dàng, tựa như ngắm nhìn người vợ của mình mười năm sau vậy.

      Sau khi hai người thu hoạch được rất nhiều đồ, quay về gặp nhóm Tô Hàn, ba người kia trông thấy mà sợ ngây người.

      Nhóm Tô Hàn ngồi ghế, vừa uống trà sữa vừa nhìn xung quanh, thấy hai người kia từ xa tới mà suýt mù mắt.

      Hướng Lê ngạc nhiên hô lên: “Hai cậu ấy mặc đồ đôi đấy à? Đẹp quá !”

      Trương Hân Dịch cũng thốt lên: “Quá đẹp ý! Người đẹp mặc gì cũng đẹp!”

      Tô Hàn chậc chậc hai tiếng: “ hổ là học thần đẹp trai của trường Long Hưng chúng ta.”

      Hướng Lê : “Hai cậu ấy có phải… nhau rồi ?”

      Tô Hàn : “Hai cậu là bạn thân của em má lúm, câu hỏi này phải là tôi hỏi hai cậu mới đúng, hỏi A Tuyển chắc chắn nghe được đáp án đâu.”

      Trương Hân Dịch: “…Tư Ức chỉ là hai người rất thân nhau, bố mẹ hai bên cũng có quan hệ tốt.”

      Đợi khi hai người ngồi xuống, cả bọn lại vừa chuyện vừa nghịch điện thoại, Tô Hàn lúc này lại phát thêm điều là hai người này còn dùng cả ốp điện thoại đôi nữa…

      A Tuyển trước giờ phải là người sến như vậy đâu, cậu luôn tỏ ra xa cách với đám con , thư tình nhận được đều vứt vào thùng rác, thỉnh thoảng mấy thằng con trai có chuyện về các bạn , vẻ mặt cậu đều rất thờ ơ.

      Buổi tối Trịnh Bồi Bồi cùng Chu Kiêu và Lục Gia Diệp ra ngoài tụ họp với năm người kia, ăn tối rồi dạo chợ đêm.

      Trịnh Bồi Bồi vừa gặp chú ý ngay đến hai người mặc đồ đôi kia: “Chậc chậc…Chậc chậc chậc…”

      Cố Tư Ức cười híp mắt hỏi: “Đẹp ?”

      “Đẹp lắm đẹp lắm.” Trịnh Bồi Bồi chân thành khen ngợi, đẹp đến ghen tỵ luôn ý.

      “Cửa hàng này bán đồ đẹp lắm, mình dẫn cậu mua cái như thế nhé?” Cố Tư Ức nhiệt tình rủ rê.

      Trịnh Bồi Bồi liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Hạ Chi Tuyển, rất hiểu ý mà : “Thôi, mình hợp với phong cách này.”

      nào dám xen vào giữa hai người ăn mặc rất xứng đôi này chứ, nếu thêm người mặc đồ giống thế thành ra là đồng phục nhóm rồi chứ phải đồ đôi nữa… Chắc Hạ Chi Tuyển tức phát điên lên mất.

      Trịnh Bồi Bồi mặc dù rất muốn chọc tức Hạ Chi Tuyển, nhưng cũng biết chừng mực.

      Hôm nay Lục Gia Diệp ở khách sạn chơi game với Trịnh Bồi Bồi, được nghe gọi là trai tốt vô số lần, nên lúc này tâm trạng rất bay bổng, chẳng quan tâm đến Hạ Chi Tuyển với Cố Tư Ức nữa, miệng cứ mỉm cười mãi.

      Chiều hôm sau, hành trình đến Thành Đô kết thúc, kì nghỉ lễ cũng chỉ còn ngày.

      Lúc về ở ga tàu rất đông người, vì để tiết kiệm thời gian, cả bọn quyết định máy bay.

      Ai nấy đều lưu luyến rời, buồn bã ngồi chuyến bay trở về nhà.

      Trịnh Bồi Bồi : “Kì nghỉ dài tiếp theo là nghỉ đông, bọn mình lại lên kế hoạch du lịch cùng nhau tiếp được ?”

      Lục Gia Diệp hưởng ứng: “Được!”

      Cố Tư Ức cũng : “Đồng ý!”

      Hướng Lê và Trương Hân Dịch cũng tán thành, nhưng cả bọn đều nghĩ là lần sau chơi thoải mái chút, leo núi nữa.

      Lục Gia Diệp : “Lần sau cứ để Lục gia đây lên kế hoạch, đảm bảo cho các cậu chuyến hành trình vừa vui vẻ vừa lãng mạn.”

      Trịnh Bồi Bồi lo lắng: “Đừng có làm hỏng chuyện đấy!”

      Lục Gia Diệp hậm hực: “Cứ chờ đó!”

      Trở về thành phố C, còn ngày nghỉ nữa, những ai nhà ở thành phố C đều về nhà, còn Cố Tư Ức định về trường luôn.

      Hạ Chi Tuyển : “Mẹ bảo đưa em về nhà ăn cơm.”

      Cố Tư Ức từ chối: “Để lần sau , em muốn về phòng nghỉ ngơi.”

      Hạ Chi Tuyển thấy có vẻ là chơi mệt quá rồi, cần được ở mình nghỉ ngơi, cho nên cũng ép.

      Lúc Cố Tư Ức về phòng kí túc thấy Lam Hiểu Thu cũng ở đây rồi.

      Bắt chuyện vài câu xong, cả hai lại bận rộn làm những việc riêng của mình.

      Bảy ngày nghỉ này đâu phải là được chơi thoải mái đâu, còn cả đống lớn bài tập chờ đó.

      ra lúc lên đường du lịch, Cố Tư Ức nhét cả sách vở và bài tập vào trong túi rồi, nhưng mà cho đến lúc trở về, mấy cuốn sách đó vẫn được sờ đến…

      Ngày nghỉ cuối cùng, ở trong phòng vùi đầu vào làm bài tập, có mấy bài ngày mai học phải nộp luôn rồi.

      Sợ Trịnh Bồi Bồi quên, còn nhắc riêng trong wechat cho nàng: “Ngày mai phải nộp hai tờ bài tập Toán, tờ tiếng , tờ Lý và tờ Hóa đấy!”

      Trịnh Bồi Bồi: “…Ôi mẹ ơi, mình nghe mà sợ đến nhũn cả chân rồi.”

      Trịnh Bồi Bồi: “Cố lên Ức, tối nay mình về kí túc chép bài của cậu!”

      Cố Tư Ức: “Lúc này mình phải là Ức, mà chỉ là em học dốt thôi…”

      Trịnh Bồi Bồi: “… sợ, cậu còn có trai học thần mà.”

      Trịnh Bồi Bồi: làm xong cứ lấy bài của cậu ấy mà chép.”

      Chép bài của Hạ Chi Tuyển á? Ý nghĩ này vừa lên trong đầu bị Cố Tư Ức dập chết.

      Sao có thể hèn mọn đến vậy chứ! Đến cả bài tập cũng phải chép của người ta! Mất thể diện chết được!

      Thà nộp giấy trắng còn hơn là chép bài của cậu ấy!

      Giờ truy bài sáng hôm sau, Trịnh Bồi Bồi trông thấy Hạ Chi Tuyển vào lớp huých tay Cố Tư Ức ngay, : “Học thần tới rồi kìa, mau mượn bài tập của cậu ấy …Tranh thủ giờ truy bài, kịp đâu.”

      Cố Tư Ức: “…” Xấu hổ lắm.

      “Cậu muốn bị phạt đứng, muốn bị phê bình sao? Lão Vương ác lắm đó!” Trịnh Bồi Bồi dọa.

      “Hạ Chi Tuyển cũng chơi với bọn mình mà, chắc gì làm bài tập…”

      “Cứ hỏi thử xem, dù sao người ta cũng là học thần.”

      Cố Tư Ức nhìn Hạ Chi Tuyển lúc này ngồi xuống, còn chưa mở miệng dũng khí như bị rút cạn rồi, lúng túng đến mức đỏ bừng cả hai má.

      “Sao thế?” Hạ Chi Tuyển phát có điều muốn .

      Cố Tư Ức hỏi : “ làm xong bài tập chưa?”

      “Xong rồi.” Cậu thản nhiên đáp.

      “Làm xong hết rồi á?” Cố Tư Ức kinh ngạc.

      Hạ Chi Tuyển lại : “Trong ngày nghỉ đầu tiên trước khi chơi làm xong hết bài rồi.”

      “…”
      ---
      Editor: Gì chứ riêng về khoản sướng trước khổ sau là nỗi buồn của riêng ai :))) Nghỉ lễ rồi còn bài với chả tập, vớ vẩn :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :