1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 29
      Edit: Ngân Nhi

      “…” Cố Tư Ức giật lại áo, giả vờ vui quay lưng , nhìn Hạ Chi Tuyển, yên lặng quan sát màn “chém giết đẫm máu” của Trịnh Bồi Bồi và Lục Gia Diệp.

      “Xấu hổ đấy à?” Hạ Chi Tuyển ghé người ra trước .

      “Em muốn quan tâm nữa đâu.” Cố Tư Ức rầu rĩ .

      lo lắng cho cậu như vậy, thế mà cậu chỉ biết trêu chọc thôi.

      Hạ Chi Tuyển thấy như con chim cút đùa nữa, : “ bị xử phạt đặc biệt gì cả, Lục Minh nhập viện rồi, phải lo tiền thuốc thang cho cậu ta, còn lại học sinh của hai lớp đều bị phê bình.”

      Hạ Chi Tuyển là học sinh giỏi đứng đầu thành phố, là bộ mặt của trường Long Hưng, hiệu trưởng dù xét đến vấn đề bối cảnh của cậu cũng xem trọng thể diện của nhà trường, xử phạt để khiến lý lịch của cậu có vết nhơ. Mà Lục Minh tuy là nhập viện nhưng mọi chuyện đều do cậu ta gây ra trước, hai là cậu ta vốn có tiếng xấu vì hay gây gổ đánh nhau, là nhân vật khiến nhà trường rất đau đầu, cho nên dưới tình huống đối lập ràng này nhà trường tất nhiên đều nghiêng về phía Hạ Chi Tuyển.

      Cố Tư Ức nghe Hạ Chi Tuyển thế cũng yên tâm rồi.

      nhớ đến tuýp thuốc mỡ trong ngăn bàn, liền lấy ra đưa cho Hạ Chi Tuyển, : “ bôi cái này lên khóe miệng , phòng y tế cho em đấy.”

      Hạ Chi Tuyển liếc mắt nhìn, đáp: “ cần đâu.”

      Đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, cậu đứng dậy trở về chỗ của mình.

      Trịnh Bồi Bồi thở hổn hển quay về chỗ ngồi, đuổi bắt mười phút đồng hồ cũng đánh được Lục Gia Diệp mấy phát, nhưng ấy vẫn chưa hết giận, nghiến răng nghiến lợi : “ ngày nào đó mình xử lý triệt để tên họ Lục kia!”

      Cố Tư Ức ngượng ngập, chuyện này đúng là Lục Gia Diệp hơi quá đáng, nhưng dù sao cũng là vì muốn bao che cho thôi.

      Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Lục Gia Diệp : “Hôm nay đánh nhau bị tổn thương gân cốt, cần phải bồi bổ, các vị huynh đệ tỷ muội muốn ăn gì để Lục gia mời khách nào.”

      Tô Hàn cười : “Lần trước ăn buffet ở chỗ kia được đấy, cậu mời bọn tôi bữa nữa .”

      khí phách hào phóng của Lục Gia Diệp lập tức sụp đổ: “Tôi chỉ là đứa nhóc đáng thương sống nhờ tiền tiêu vặt của bố mẹ thôi, đừng có so sánh tôi với Hạ được hả?”

      Chu Kiêu cười ha hả: “Chẳng lẽ cậu mời bọn tôi ăn ở căng tin trường à?”

      Mấy người còn thảo luận hăng say Hạ Chi Tuyển : “Tối nay tôi phải về nhà chuyến, các cậu tự bàn với nhau .”

      Lục Gia Diệp liếc cậu : “ phải cậu về nhà để tiếp thu giáo dục của gia đình đấy chứ?”

      Hạ Chi Tuyển trả lời, chỉ đứng dậy : “Tôi đây.”

      Lúc Hạ Chi Tuyển ra khỏi lớp học, Cố Tư Ức ghé vào hỏi Lục Gia Diệp: “Cậu ấy phải nhận giáo dục gì từ gia đình thế?”

      Lục Gia Diệp nhún vai đáp: “Thằng Lục Minh kia bị đánh đến mức phải nằm viện, nhà họ Lục bỏ qua dễ dàng đâu, bố mẹ của A Tuyển nhất định biết chuyện.”

      Tô Hàn : “A Tuyển luôn được dạy dỗ rất nghiêm khắc, xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy…”

      Chu Kiêu cắt ngang lời cậu ấy: “ phải chỉ là ẩu đả chút thôi sao, có thằng nào mà chưa từng đánh nhau bao giờ ? Có gì to tát đâu.”

      Lục Gia Diệp thấy nét mặt sầu lo của Cố Tư Ức búng trán , cười : “Em cần lo cho cậu ta đâu, bố mẹ cậu ấy có thể làm gì quá đáng với cậu ấy chứ? Đến đây là cái loại có tiền đồ gì mà bố mẹ vẫn chăm lo nuôi nấng đầy đủ đấy thôi, cũng muốn được như A Tuyển, giỏi giang khiến cho người ta làm gì được.”

      Cố Tư Ức còn chưa kịp phản ứng Trịnh Bồi Bồi từ đằng sau chen tới kéo ra, vỗ phát lên bàn : “Đừng tưởng A Tuyển có ở đây là cậu có thể động tay động chân với Cố Tư Ức nhé! Nợ của tôi với cậu vẫn chưa thanh toán xong đâu!”

      “Bà ơi tôi sai rồi, tôi biết sai rồi mà…” Lục Gia Diệp sợ hãi cầu xin tha thứ, “Tối nay tôi mời cơm để bồi tội nhé được ?”

      Trịnh Bồi Bồi hậm hực: “Tôi muốn ăn lẩu, ăn ba phần luôn.”

      thành vấn đề thành vấn đề.”

      Thế là bữa tối mọi người kéo nhau ăn lẩu.

      bàn ăn, Lục Gia Diệp gọi mấy chai bia, uống bằng chai luôn.

      “Bà à, người ta khi bồi tội uống ba chén, để tỏ lòng thành ý của mình, tôi xin chịu phạt ba chai luôn nhé, cậu thấy có được ?”

      “Cứ uống rồi hẵng , đừng chỉ biết mồm.”

      “Tuân lệnh.”

      Hai người cười đùa trêu chọc nhau, những người khác cũng náo loạn theo, chỉ có Cố Tư Ức là ngồi im lặng, món thịt bò cay bình thường thích ăn mà giờ cũng lười chần nóng, có hứng thú.

      Bảy người ngồi ăn lẩu, có Hạ Chi Tuyển, cứ cảm thấy thiếu thiếu.

      Mặc dù Hạ Chi Tuyển có tham gia cùng cũng rất ít , nhưng chỉ cần có cậu ấy ngồi đây là được rồi, trước có cảm giác gì lắm, nhưng giờ trong tiếng chuyện cười đùa và cả tiếng mắng chửi, lúc cảm thấy buồn cười nhìn xung quanh, thấy Hạ Chi Tuyển bỗng dưng còn cảm thấy thú vị nữa, có cậu ấy chia sẻ cùng tự nhiên thành ra mất vui.

      Lục Gia Diệp còn khoác lác về dũng mãnh phi thường của mình, xong còn kể đến Hạ Chi Tuyển: “Các cậu đừng có bị cái vẻ lạnh nhạt màng đời của cậu ấy lừa, hôm nay thấy cậu ấy đánh nhau chưa? Phải là quá tàn bạo, Lục Minh đánh tay đôi với cậu ấy cũng là người bị thương nặng nhất. A Tuyển ra tay thôi, khi đánh người đến cả mẹ người ta cũng nhận ra con luôn.”

      Tô Hàn chút nể tình mà cung cấp thông tin: “Cho nên cậu ta trước khi làm bạn được với Hạ Chi Tuyển cũng bị đánh ít đâu.”

      “Cút! Đấy là bọn tôi thể tình đồng chí gắn bó biết chưa!”

      Chu Kiêu uống vài chén rượu nên nhiều hơn mọi ngày: “Gia Diệp phản nghịch ở bên ngoài, còn A Tuyển phản nghịch từ trong xương, cách khác Gia Diệp là gối thêu hoa, A Tuyển là kiểu thâm tàng bất lộ (*).”

      (*) Thâm tàng bất lộ: Người có tài nhưng che giấu để cho người khác biết.
      “Cút cút cút cút cút!” Lục Gia Diệp cầm lấy chén rượu của Chu Kiêu, “Đừng có uống rượu của ông đây mua nữa.”



      Tại nhà họ Hạ.

      Hạ Quảng Vũ cầm chén trà lên chậm rãi thưởng thức.

      Vợ của ông là Bành Linh ngồi bên cạnh, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cấp dưới.

      Hạ Chi Tuyển ngồi mình ghế salon.

      Sau khi hết bận, Bành Linh để điện thoại xuống, : “Phía bên nhà họ Lục giải quyết ổn thỏa rồi.”

      Hạ Quảng Vũ gật đầu.

      Bành Linh nhìn Hạ Chi Tuyển, vẻ mặt nghiêm túc, giọng chứa thất vọng: “Sao con lại có thể dẫn đầu kéo bè kéo lũ đánh nhau chứ? Bố mẹ với con bao nhiêu lần rồi, bố mẹ luôn muốn nuôi dạy con trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn, vậy mà con lại làm thế à?”

      Hạ Quảng Vũ đặt chén trà xuống, chậm rãi : “Sao con lại đánh bạn bị thương nặng như vậy? Hai đứa có mâu thuẫn gì?”

      Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt đáp: “ có mâu thuẫn gì ạ, là nó gây trước nên con đánh thôi.”

      đánh là đánh ngay được, con là đứa bé ba tuổi đấy à?” Bành Linh khiển trách, “Hôm nay chuyện con đánh nhau bố mẹ có thể giải quyết được, nhưng sau này nếu con gây ra chuyện lớn hơn giải quyết được sao? Vì con mà làm ảnh hưởng đến bố con sao? Mẹ với con rất nhiều lần rồi, ở trường phải biết khiêm tốn, đặc biệt là trong cách đối nhân xử thế, càng giỏi giang xuất chúng bao nhiêu càng phải học cách khiêm nhường nhẫn nhịn bấy nhiêu.”

      Hạ Chi Tuyển cúi đầu, tay đỡ trán, mệt mỏi : “Con mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi.”

      Bành Linh nghe vậy càng tỏ ra hài lòng, trách mắng: “Bây giờ mới con vài câu mà con muốn nghe rồi, sau này có phải con còn gây ra mấy chuyện lớn hơn nữa ?”

      “Mẹ đừng đặt nhiều giả thiết như vậy nữa, có ý nghĩa gì đâu.” Hạ Chi Tuyển đứng dậy lên nhà.

      “Hạ Chi Tuyển, con 17 tuổi rồi, là tuổi phải chịu trách nhiệm hình , mẹ mong rằng con biết chừng mực, giống như mấy đứa học sinh hư suốt ngày gây đánh nhau kia.” Bành Linh sau lưng cậu.

      Hạ Quảng Vũ thở dài tiếng.

      Hạ Chi Tuyển lên gác bỗng dừng bước.

      Hạ Quảng Vũ : “A Tuyển, bố mẹ gửi gắm rất nhiều kì vọng vào con, tương lai nếu con sai đường có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của cả gia tộc.”

      Hai tay Hạ Chi Tuyển siết chặt thành quyền, yết hầu chuyển động, dường như có rất nhiều lời muốn .

      mu bàn tay đầy gân xanh, cậu kìm chế, nhẫn nại, cuối cùng chán nản buông lỏng tay.

      Cậu đáp lại lời, tiếp tục lên gác.

      Có những lời dù ra bố mẹ cũng chỉ cảm thấy rất trẻ con thôi, nghĩ rằng con mình chưa hiểu chuyện, quan tâm đến thể diện của gia đình.

      .

      Đêm khuya, Hạ Chi Tuyển giật mình tỉnh dậy bởi cơn ác mộng, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

      Vì từng trải qua lần bị bắt cóc khi còn bé, nên đến tận bây giờ nó vẫn là nỗi ám ảnh thể xóa mờ trong lòng cậu.

      Khi đó hai mắt của cậu bị che kín, trước mặt chỉ là màu đen, nên từ đó ngủ cậu đều phải bật đèn.

      Hạ Chi Tuyển yên lặng ngồi lúc, thấy buồn ngủ nữa.

      Cậu cầm điện thoại mở danh bạ ra, ngón tay sắp chạm vào chữ “Má lúm đồng tiền dừng lại.

      Nếu gọi điện bây giờ biết gì với đây?

      Cậu muốn gọi cho , nhưng lại muốn gì cả.

      Hạ Chi Tuyển đứng dậy ra ngoài, ngồi trước đàn dương cầm, sau khi bấm vào dãy số kia liền để điện thoại lên nắp đàn.

      Cuộc gọi được kết nối, giọng nhàng ngọt ngào của người con truyền đến, mang theo ngái ngủ: “Alo…”

      Hạ Chi Tuyển lúc này lại bắt đầu đánh đàn.

      Cố Tư Ức ngơ ngác, lại alo thêm hai tiếng nữa nhưng thấy đáp lại, nhìn số gọi đến thấy là Hạ Chi Tuyển.

      đeo tai nghe vào, nhận ra ngay giai điệu của bài “Nếu chúng ta chưa từng gặp gỡ” của nhóm Mayday.

      rất thích nhạc của nhóm này, nên nghe thấy giai điệu quen thuộc liền ngâm nga nhẩm theo.

      “Nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, vậy ở nơi đâu?

      Nếu chúng ta chưa từng quen biết, bài hát này cũng tồn tại

      Mỗi giây đều sống, mỗi giây đều chết , mỗi giây đều tự hỏi mình

      Ai chưa từng tìm kiếm, ai chưa từng hoài nghi, đời người mịt mờ về nơi đâu?

      Ngày hôm đó, khoảnh khắc ấy, cảnh tượng ấy

      Em xuất trong cuộc đời

      Từ đó về sau, cuộc đời mang định nghĩa mới

      thức tỉnh từ câu chuyện cũ của mình…”
      Đây vốn là ca khúc sôi động, nhưng đánh bằng piano lại trở nên bay bổng và êm ái.

      Cố Tư Ức ngâm nga hát theo, chưa hết bài sang bài khác, cũng hát tiếp luôn: “Bước trong gió, ánh mặt trời hôm nay dịu dàng, giống như ôm em…”

      Sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của các bạn, phải kéo chăn trùm kín đầu.

      Tiếng đàn vang lên gần nửa tiếng, Cố Tư Ức vui vẻ hát, cơn buồn ngủ tan biến dần, tinh thần ngày tỉnh táo.

      Tiếng đàn kết thúc, Cố Tư Ức lại alo tiếng.

      Hạ Chi Tuyển cầm điện thoại, : “ ngủ được, làm sao bây giờ?”

      Cố Tư Ức đáp: “Vì mà bây giờ em cũng thấy buồn ngủ nữa.”

      “Gặp nhau nhé, được ?”

      “Hả?” Cố Tư Ức ngơ luôn.

      “Hẹn nhau ở tòa nhà tổng hợp, chỗ dạy em học ý, được ?”

      “Nhưng mà, phải ở nhà sao…”

      định về trường bây giờ.”

      “Nhưng mà…”

      “Em có thuốc mỡ đúng ? Miệng đau quá, em bôi thuốc cho .”

      “…”
      Last edited: 17/7/19

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Bé hạ biết làm nũng đấy các bạn ạ
      Bonbeo94Ngân Nhi thích bài này.

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Bắt đầu bước con đường vô sỉ rồi đó bạn học Hạ:yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Má ơiii sao càng ngày bạn Ức lại càng soái thế này :yoyo19: ngầu dã man :))))
      Bạn Lục GD và bạn Trịnh BB đúng chất oan gia r k hiểu sau này có thành đôi k :yoyo36: mới nghe “đóng cửa thả chó” thoii, lần đâu biết thêm câu “đóng cửa đánh chó”:hoho:
      Sao tự nhiên đọc c29 thấy bme bạn Tuyển căng thẳng qá nhỉ. Có khi nào sau này biết bạn Tuyển thích bạn Ức lại có tí ngăn cấm k ta :-((
      Last edited: 2/5/19
      Hale205, linhdiep17Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 30
      Edit: Ngân Nhi

      đợi Cố Tư Ức trả lời, Hạ Chi Tuyển cúp máy, trở về phòng thay quần áo.

      Thay quần áo xong, cậu đeo balo, gọi xe rồi xuống nhà, ra cửa.

      Đến cổng lớn, bảo vệ nhìn thấy cậu, nghĩ con trai của ông Hạ đêm hôm khuya khoắt còn đâu thế này?

      Hạ Chi Tuyển : “Sáng mai cháu sợ tắc đường đến muộn nên tối nay về trường luôn.”

      “Vậy à, thế cháu có xe đón chưa? Để chú gọi xe đưa cháu về trường nhé?” Bảo vệ cười .

      cần đâu ạ, cháu gọi xe rồi.”

      Xe đỗ bên ngoài khu, Hạ Chi Tuyển tới mở cửa bước lên.

      Mở điện thoại xem giờ, mười giờ rưỡi rồi, nửa tiếng nữa là sang ngày hôm sau.

      Thế mà cậu lại bảo ra khỏi phòng vào lúc này…

      Trong lòng Hạ Chi Tuyển thoáng lên chút hối hận, nhưng nhanh chóng bị nỗi khát vọng mãnh liệt áp chế.

      Cậu mở wechat ra nhắn tin cho Cố Tư Ức: “ ra khỏi nhà rồi.”

      nhắn lại, cậu lại gửi tin tiếp: “Khoảng 20 phút nữa tới.”

      Ở bên kia Cố Tư Ức đau cả đầu, nếu là người khác chửi luôn là đồ thần kinh rồi tắt máy ngủ tiếp rồi.

      Nhưng đó phải người khác, đó là Hạ Chi Tuyển, là người duy nhất cho đến lúc này được đối xử khác biệt so với mọi người.

      Cố Tư Ức mở đèn pin điện thoại ra, rón rén xuống giường, sợ thay quần áo gây tiếng động mạnh đánh thức bạn cùng phòng nên mặc nguyên đồ ngủ rồi khoác cái áo rộng thùng thình bên ngoài, dạo này thời tiết có dấu hiệu hạ nhiệt, sợ nửa đêm ngồi tầng thượng gió thổi lạnh nên lại quấn thêm cái khăn lông cừu nữa.

      Cố Tư Ức nhàng mở cửa phòng ngủ ra ngoài, xuống tầng .

      Ở đây có nhân viên trực 24/24 nên rất tiện cho các học sinh muốn ra vào.

      Cố Tư Ức cầm hai cuốn sách, : “Cháu có bài tập chưa làm xong, muốn đến thư viện làm nốt ạ.”

      “Muộn thế này rồi mà còn định thức đêm học sao? Đừng khiến cơ thể mệt mỏi quá nhé.”

      Cố Tư Ức ngượng ngùng cười đáp: “Vâng ạ, sau này cháu chú ý sắp xếp thời gian học tập.”

      Sau khi thuận lợi rời khỏi kí túc, Cố Tư Ức liền chạy thẳng đến tòa nhà tổng hợp.

      Đứng dưới nhà mới phát là mình đến hơi sớm, cách thời gian Hạ Chi Tuyển hẹn khoảng mười phút.

      Cố Tư Ức đứng bên cạnh bồn hoa ngoài tòa nhà, mở điện thoại đọc tiểu thuyết giết thời gian.

      Hạ Chi Tuyển tới cổng trường, nhìn thấy Cố Tư Ức đâu.

      Có phải lúc cậu cúp máy là lại ngủ tiếp ? Cho nên mới đọc tin nhắn mà cậu gửi đến sau đó?

      Cậu nở nụ cười tự giễu, đúng là mình hơi quá rồi, cứ tùy hứng nôn nóng như trẻ con vậy, giống mình lúc bình thường chút nào.

      Nhưng dù sao cũng tới rồi, dù gặp Cố Tư Ức cậu cũng tới tòa nhà tổng hợp.

      những con đường trong trường luôn được bật đèn sáng suốt đêm.

      Hạ Chi Tuyển đến tòa nhà tổng hợp, nhìn dãy cầu thang dài tối đen trước mắt.

      Cậu lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Tư Ức: đến rồi.

      Nếu nhắn lại cậu về phòng ngủ.

      Cố Tư Ức ngồi góc đọc tiểu thuyết, thấy tin nhắn gửi đến lập tức ngẩng đầu lên.

      nhìn xung quanh, thấy ngay Hạ Chi Tuyển đứng dưới cầu thang, người mặc đồng phục học sinh đơn giản, vóc dáng cao gầy đứng dưới ánh trăng.

      Hạ Chi Tuyển cất điện thoại, quay người , định trở về phòng ngủ.

      Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi như mèo kêu: “Hey ~”

      Quay đầu lại nhìn, cậu thấy bước nhanh về phía mình, lúc đến gần cười với cậu: “Em chờ mười phút rồi đó.”

      Hạ Chi Tuyển nhìn , thoáng sững sờ.

      Đây là lần đầu tiên cậu thấy xõa mái tóc dài của mình, những lọn tóc hơi rối phủ lên vai.

      Gương mặt của chỉ lớn cỡ bàn tay, đôi mắt to tròn trắng đen ràng cùng cặp lông mi rất dài, đôi má lúm đồng tiền xinh xắn, trong ngây thơ lộ ra nét quyến rũ, vừa ngọt ngào vừa say lòng người, gió đêm thổi làm những lọn tóc tung bay, cũng khiến cho tim cậu đập loạn nhịp.

      “…” Cố Tư Ức bị Hạ Chi Tuyển nhìn chăm chú nên hơi ngượng.

      lúc lâu sau, cậu vẫn cứ nhìn như thế, lời.

      cúi đầu, mất tự nhiên ho cái, tự tìm cho mình lý do: “Vì muộn rồi, em sợ đánh thức các bạn cùng phòng, nên… nên cứ mặc nguyên đồ ngủ với dép lê mà ra ngoài…”

      Hạ Chi Tuyển cười : “ sao cả.”

      Cố Tư Ức tiếp: “Vậy…bọn mình lên nhé?”

      Hạ Chi Tuyển đáp: “Ừ.”

      Cố Tư Ức bên cạnh Hạ Chi Tuyển, hai người cùng nhau lên cầu thang.

      vào bên trong, vì bật đèn nên tầm mắt dần chìm vào bóng đen.

      Cố Tư Ức mò tới chỗ thang máy, : “Ôi, thang máy dừng hoạt động rồi, bọn mình chỉ còn cách cầu thang bộ thôi.”

      về chỗ Hạ Chi Tuyển, tiếp: “Cầu thang bộ ở đằng kia…” giơ tay lên, vừa đụng vào Hạ Chi Tuyển chút mà cậu như bị điện giật vậy, vội hất tay ra, nhanh chóng lùi về sau bước.

      Cố Tư Ức kinh ngạc: “ sao vậy?”

      “…” Hạ Chi Tuyển hít sâu hơi, : “Xin lỗi, chưa quen với bóng tối nên phản ứng kịp.”

      “Ơ? sợ tối sao?” Cố Tư Ức xong thấy hơi buồn cười, nhưng cố gắng nhịn xuống.

      Học thần có thể đánh nhau với người ta cách tàn bạo như thế, vậy mà lại sợ tối ư?

      Tuy vậy vẫn rất quan tâm, : “Chỗ này đúng là hơi tối , chờ chút, để em mở đèn pin điện thoại cho.”

      Cố Tư Ức bật đèn pin chiếu sáng lối trước mặt rồi : “ thôi.”

      Cảm giác được người bên cạnh căng thẳng, theo bản năng muốn an ủi bảo vệ cậu, liền dịu dàng hỏi: “Em dắt nhé được ?”

      “Ừ.” tiếng đáp phát ra từ trong cổ họng cậu.

      Cố Tư Ức đưa tay ra, còn chưa chạm vào tay cậu mà thấy hồi hộp rồi, trong lòng như có con nai con chạy loạn vậy, nhưng cố gắng kìm nén lại, chủ động nắm tay Hạ Chi Tuyển.

      Vì để giảm bớt ngượng ngùng, đùa: “Có chị Cố nắm tay dắt em trai thấy sợ tối nữa đâu.”

      Hạ Chi Tuyển chỉ khẽ cười, gì.

      vừa nắm tay cậu vừa soi đèn, lên cầu thang.

      Trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân hòa cùng tiếng hít thở của hai người.

      Mới đầu là chủ động nắm tay cậu, nhưng trong lúc để ý biến thành cậu nắm chặt tay .

      Cố Tư Ức vì muốn hòa hoãn bầu khí nên lại bắt chuyện: “Tối nay chú gọi về nhà à?”

      “Ừ.”

      “Vì chuyện đánh nhau sao?”

      “Ừ.”

      “Vậy…Chắc là chú có mắng hả?”

      “Ừ.”

      Yên lặng vài giây, yếu ớt : “Xin lỗi , cũng tại em…”

      Nếu như từ chối Lục Minh cậu ta đến khiêu khích, có trận bóng rổ đó, cũng xảy ra xung đột sau trận đấu…

      “Vậy em định bù đắp cho thế nào?” Hạ Chi Tuyển đột nhiên hỏi.

      “Ơ…” Cố Tư Ức ngây người.

      đánh nhau vì em, bị mắng cũng vì em, giờ khóe miệng vẫn còn đau, chỉ xin lỗi thôi chẳng có ý nghĩa gì hết.”

      “…” Cố Tư Ức bối rối, vắt óc suy nghĩ mãi mới : “Thế để em bôi thuốc cho nhé.”

      “Chưa đủ.”

      “Vậy… Vậy sau này bảo em làm gì em cũng làm, bao giờ từ chối!”

      “Được, nhớ kỹ rồi.”

      “…”

      Cố Tư Ức khỏi tưởng tượng đến cuộc sống sau này bị đại ca Hạ sai bảo chỉ đâu đánh đó.

      Hai người lên sân thượng thấy ánh sáng.

      Có ánh đèn trang trí, ánh trăng và bầu trời đầy sao nữa.

      Cố Tư Ức rút tay ra, tắt đèn pin điện thoại .

      Nhiệt độ trong lòng bàn tay đột ngột mất , Hạ Chi Tuyển tay nắm thành quyền, trong ánh mắt tỏ ra hơi mất mát.

      Hai người tới chỗ lan can, Cố Tư Ức lấy thuốc mỡ và băng gạc trong túi ra, định bóp thuốc ra miếng băng Hạ Chi Tuyển : “ thích dùng băng gạc.”

      Cố Tư Ức dừng động tác: “Nhưng dùng băng mới sạch, chứ dùng tay nhiều vi khuẩn lắm.”

      sao, em cứ dùng tay .”

      Hạ Chi Tuyển kiên quyết như vậy, Cố Tư Ức đành phải chiều theo ý cậu thôi.

      bóp thuốc mỡ ra tay, cẩn thận bôi lên khóe miệng cậu, nhìn vết máu bầm sưng tấy khỏi đau lòng, dịu dàng : “Nếu thấy đau bảo em nhé.”

      Hạ Chi Tuyển giơ tay lên vuốt tóc Cố Tư Ức, các ngón tay xuyên qua mái tóc mơn trớn da đầu .

      Da đầu Cố Tư Ức như sắp nổ tung đến nơi, dòng điện tê tê truyền khắp toàn thân, khiến đầu ngón tay run lên, bèn nghiêng đầu tránh , : “ làm gì đó…”

      “Em xõa tóc nhìn đẹp lắm.” Giọng cậu hơi khàn, nhìn , “ thích mái tóc dài của em.”

      Bỗng dưng được khen ngay trước mặt như vậy, Cố Tư Ức hoàn toàn chống đỡ được, mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống : “ gì thế… Đừng nữa, ngồi yên chờ em bôi thuốc xong được ?”

      “Được.” Cậu nhếch môi cười.

      Cố Tư Ức lại tiếp tục bôi thuốc cho cậu, mà bàn tay cậu lại cũng lần nữa giơ lên vuốt tóc , nghiêng đầu tránh : “… đừng cử động nữa mà.”

      phải em vừa muốn làm gì cũng được à? Bây giờ chỉ muốn sờ tóc em chút mà em cũng cho?” Cậu nhìn .

      phải mà… Em bôi thuốc… cứ động đậy ảnh hưởng đến em…” Giọng Cố Tư Ức như muỗi kêu.

      “Vậy à.” Cậu rất phối hợp, ngồi yên để bôi thuốc cho.

      Đến khi Cố Tư Ức thả tay xuống, Hạ Chi Tuyển đột ngột tiến sát lại gần , cậu tiến gần bước, lùi sau bước, nhưng lưng dựa vào lan can rồi, thể lùi thêm nữa.

      Hạ Chi Tuyển chống tay lên lan can đằng sau , nhìn : “Bôi xong rồi đúng ?”

      “…Ừ.”

      “Thế bây giờ vuốt tóc em được chưa?”

      “…Tùy .” Cố Tư Ức cúi đầu cầm tuýp thuốc, dáng vẻ như nhận mệnh.

      Bàn tay Hạ Chi Tuyển đặt lên đầu , yên lặng mỉm cười, các ngón tay đan vào tóc .

      Cố Tư Ức khẽ cắn môi, nhịn xuống cảm giác tê tê dại dại khiến người ta vừa căng thẳng lại vừa thỏa mãn kia.

      Vén mái tóc sang, Hạ Chi Tuyển có thể nhìn thấy góc mặt nghiêng của , ánh mắt lưu luyến rời, lơ đãng nhìn vào vết thương mũi, khẽ cau mày.

      “Mũi còn đau ?” Cậu hỏi.

      “Đỡ rồi…” còn đau như trước nữa, với lại cũng phải là kiểu con yếu đuối, bị đau chút cũng dễ dàng bỏ qua.

      “Sau này được đứng chắn cho nữa.”

      phải mà… Chỉ là lúc đó…”

      “Lúc nào cũng được.” Cậu cắt đứt lời giải thích của , giọng điệu có phần ép buộc, “Dù trong hoàn cảnh nào em cũng được bị thương vì .”

      “Tại em lo cho mà…” Cố Tư Ức tủi thân .

      biết, nhưng muốn thấy em bị thương.” Cậu đè nén tâm trạng, dịu dàng .

      “…” tủi thân của lập tức hóa thành vũng nước.

      “Em phải nhớ cho kỹ, mới là người bảo vệ em.”

      Cố Tư Ức ngước lên nhìn Hạ Chi Tuyển, nhìn thấy chân thành và cương quyết trong ánh mắt cậu, như thể đó chỉ đơn giản là câu , mà đó là lời hứa hẹn.

      Trong lòng cảm thấy rất ấm áp, biết nên gì, hồi lâu sau mới bật ra được câu: “Cảm ơn .”

      cần cảm ơn.” Hạ Chi Tuyển cười , “Đấu vài ván game với được ?”

      Cố Tư Ức tỏ vẻ khó xử, thành đáp: “Em hứa với mẹ là bỏ game rồi, mẹ sợ em chơi game ảnh hưởng tới việc học.”

      “Có chơi cùng sao đâu.”

      “Tại sao?”

      “Vì có thể giúp em nâng cao thành tích học.”

      “…”

      Nội tâm vốn rất kiên định của Cố Tư Ức, giờ lại có nguyên tắc mà thỏa hiệp rồi.

      “Em chỉ hay chơi Liên Quân thôi, quen chơi PUBG.”

      chơi Liên Quân.” Lục Gia Diệp thích chơi game này, cũng hay rủ cậu chơi cùng, cho nên Hạ Chi Tuyển chơi cũng khá thành thạo.

      Hai người ngồi dựa vào tường, Cố Tư Ức đợi game tải về máy.

      trận gió thổi qua, mở rộng áo choàng, đắp lên người Hạ Chi Tuyển ngồi bên cạnh: “Bọn mình dùng chung , đừng để bị cảm.”

      Hạ Chi Tuyển khách khí, chủ động dựa vào gần thêm chút, hương thơm dịu bao vây khiến cho cậu rất thoải mái.

      Tâm trạng của Hạ Chi Tuyển lúc này rất mâu thuẫn.

      Cậu biết làm thế này là nên, đêm hôm khuya khoắt còn kéo lên sân thượng, bắt bôi thuốc rồi lại rủ chơi game nữa.

      hơn mười hai giờ, cậu nên để về phòng nghỉ ngơi mới đúng, mai còn phải học.

      Nhưng mà trong lòng lại có con quỷ cắn nuốt lý trí cậu.

      Cậu muốn xa , chỉ muốn thời gian dừng lại.

      Chiếc áo choàng tạo thành thế giới , mang đến cho cậu ấm áp và vui vẻ.

      hấp dẫn quá lớn hoàn toàn đập tan lý trí của cậu, cậu cứ mặc kệ mà bám lấy , tham lam muốn kéo dài khoảnh khắc này.

      Cố Tư Ức cùng Hạ Chi Tuyển chơi vài ván, lúc đầu còn hăng hái mà tiêu diệt đối thủ, nhưng dù sao cũng quá muộn rồi, càng chơi càng buồn ngủ, đầu cứ gật gù như gà mổ thóc.

      Hạ Chi Tuyển nhìn thấy nhưng lên tiếng, đánh hết trận rồi lại vào luôn trận mới, cho kịp gì.

      Cố Tư Ức đầu óc hỗn loạn, mắt mở ra được nữa rồi, cố gắng chống đỡ, thậm chí còn lén bấm mạnh vào lòng bàn tay, nhưng mệt mỏi vẫn kéo đến.

      làm thế này có phải là rất ích kỷ ?”

      “…Dạ?” Cố Tư Ức mơ màng đáp lại.

      mất ngủ mà lại bắt em thức cùng .”

      sao ạ…” Vừa dứt lời, liền ngáp cái dài, “Bọn mình là bạn thân của nhau mà… tốt như vậy, em bằng lòng làm mọi thứ vì …”

      “Vậy em có bằng lòng làm bạn của ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :