1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 22
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi bị vây quanh bởi tiếng ồn ào trêu chọc của đám con trai…

      Trịnh Bồi Bồi vẫn bình tĩnh, nhưng Cố Tư Ức là người trong cuộc, bị cả đám người quen biết xúm lại trêu vừa ngượng vừa bực.

      kéo tay Trịnh Bồi Bồi, làm như nghe thấy, vội vàng bỏ .

      Tiếng hô hào đằng sau càng to hơn “Chị dâu xấu hổ kìa ~” “Chị dâu thong thả nhé ~” “Cung tiễn chị dâu ~” “Chị dâu nhớ thường xuyên qua chơi nhé ~”

      Lục mà bọn họ là ai vậy?” Trịnh Bồi Bồi tò mò hỏi.

      biết.” Cố Tư Ức giận tái mặt.

      phải là người mua đồ cho cậu đấy chứ?” Thám tử Holmes Bồi vẫn tiếp, “Đầu tiên là tặng quà để tạo nên bầu khí lãng mạn thần bí, sau đó lợi dụng dư luận để lăng xê tên tuổi, mạnh mẽ bao vây như những ngôi sao bao quanh trăng sáng vậy, cuối cùng bắt gọn trái tim thiếu nữ, cao thủ, đúng là cao thủ.” Trịnh Bồi Bồi càng càng hăng, “Để mình hỏi thăm giúp cậu xem tên họ Lục đó là ai nhé.”

      “Mình muốn biết.” Cố Tư Ức nghĩ lại lúc nãy mà vẫn thấy tức, mặc kệ người đó là ai cũng phán quyết tử hình rồi.

      Tối hôm đó rảnh rỗi, Trịnh Bồi Bồi cùng Cố Tư Ức và hai bạn đến thư viện học.

      Trong này ai cũng đọc sách, người đọc sách tham khảo, người đọc sách chuyên ngành, người đọc tiểu thuyết.Trịnh Bồi Bồi nhìn đám học bá, tâm thế vẫn rất thoải mái, : “ mong được đứng đầu, chỉ cần đừng xếp cuối là được.”

      đường từ thư viện trở về phòng, bỗng có chiếc xe đạp địa hình lao đến dừng trước mặt mấy .

      Người ngồi xe đội mũ lưỡi trai, gương mặt đẹp trai tươi cười, nhìn cái là Hướng Lê nhận ra ngay: “Lục Minh à?”

      Lục Minh cầm hộp quà đưa cho Cố Tư Ức, “Chào cậu, tôi là nhân viên giao hàng tình , đây là phần tình cảm bé, mong cậu hãy nhận lấy.”

      “Mình cần! Cậu…” Cố Tư Ức còn chưa xong Lục Minh phóng xe mất.

      “Chậc, cũng đẹp trai đấy.” Trịnh Bồi Bồi nhận xét, “Cảm thấy cậu này có hơi hướng bad boy, con dễ mà bắt được đâu.”

      “Qua đây xem xem cậu ấy tặng cái gì .” Hướng Lê rất tò mò.

      Mấy kéo Cố Tư Ức đứng dưới cột đèn.

      Mở hộp ra, bên trong là mười bông hoa hồng Roseonly(*) xếp thành hình trái tim và con gấu bông ôm trái tim ở bụng nữa.

      (*) Roseonly là thương hiệu hoa hồng cao cấp của Trung Quốc, người đặt mua hoa tại Roseonly để tặng người chỉ được tặng cho người duy nhất, nếu khách hàng đó chia tay bị gạch tên trong danh sách người mua hàng Roseonly mãi mãi.

      Trong hộp còn có tấm ảnh, là hình Cố Tư Ức đánh cầu lông, bên cạnh là hàng chữ: Cậu thắng cuộc thi, cũng thắng luôn trái tim của tôi rồi.

      Trịnh Bồi Bồi hưng phấn : “Vậy là mấy món đồ lần trước cũng là cậu ấy mua hả? Tên là Lục Minh à?”

      Hướng Lê : “Chả trách mà mấy hôm trước cậu ấy lại hỏi bài cậu, hóa ra là cố tình tiếp cận…”

      Trương Hân Dịch kể: “Bạn học cũ của mình ở lớp 8, nghe Lục Minh là người nổi bật nhất lớp đấy, Tư Ức à, cậu đào hoa đó, được lòng cả học thần Hạ lẫn nam thần lớp 8 nữa.”

      Cố Tư Ức quýnh lên: “Cậu lại nghĩ đâu đấy? Đừng có kéo Hạ Chi Tuyển vào!”

      Trịnh Bồi Bồi : “Mình quyết định từ ngày mai tập chơi cầu lông chăm chỉ, chừng lại được trai đẹp theo đuổi.”

      Hướng Lê trêu: “Tư Ức à, cậu chia ít vận đào hoa cho bọn mình ~.”

      Cố Tư Ức: “Cái quái gì chứ…”

      ném cái hộp vào lòng Trịnh Bồi Bồi, lấy bức ảnh ra xé nát rồi vứt vào thùng rác, làm xong còn bảo: “Cái hoa này cũng xé luôn .”

      “Đừng đừng đừng…” Trịnh Bồi Bồi né ra, “Đẹp mà, đem về trang trí phòng cũng hay đó.”

      Trương Hân Dịch cũng hùa vào: “Đúng đấy, vứt tiếc lắm, ngày mai có người trông thấy nó ở thùng rác lại bàn tán bịa đặt chuyện hận tình thù cho xem…”

      Hướng Lê cũng tỏ vẻ tiếc nuối: “Dù sao cũng là của trai đẹp tặng, giữ chút mặt mũi cho người ta .”

      Trịnh Bồi Bồi mang món quà về phòng ngủ, Cố Tư Ức : “Coi như mình tặng cậu, mình trả tiền cho cậu ta sau.”

      “Bà chủ hào phóng quá ~” Trịnh Bồi Bồi cười đùa, “Xem ra cậu ưa tên Lục Minh đó chút nào.”

      Buổi tối nằm giường, Cố Tư Ức lên mạng tìm giá của hoa hồng và con gấu bông.

      Lúc trông thấy cái giá suýt hộc máu, tổng cộng hết 4000 đồng! 4000 đó! (Khoảng 13 triệu vnd)

      Hai tháng tiền sinh hoạt của !!

      --

      Hôm sau, trong thời gian ăn sáng, phòng học lớp 6 chỉ có lác đác mấy người…

      học sinh lớp khác vào từ cửa sau, tay cầm cái túi giấy, nhanh chóng tới đặt lên bàn Cố Tư Ức.

      Vừa quay người lại bỗng thấy cái bóng cao lớn che phủ, cậu học sinh kịp đề phòng, lui về sau bước, hoảng hốt nhìn người kia… Là học thần nổi tiếng của trường, Hạ Chi Tuyển, nhân vật thể động vào.

      “Cậu là người tặng quà cho Tư Ức?” Hạ Chi Tuyển hỏi.

      Ánh mắt của cậu lạnh như băng, rét thấu xương, toàn thân tỏa ra cảm giác nguy hiểm, cậu học sinh bị dọa sợ, vội : “ phải… phải tôi…”

      “Vậy là ai?”

      “Tôi chỉ là người đưa đồ thuê thôi…Tôi đưa đồ cho người ta để kiếm chút tiền trà nước…”

      “Cậu đưa giúp ai?” Hạ Chi Tuyển hai tay đút túi quần, từng bước ép sát.

      Cậu học sinh bị dồn vào góc tường, bất đắc dĩ phải khai ra: “Lục Minh, Lục Minh của lớp 8…”

      xong liền chạy biến như làn khói.

      Hạ Chi Tuyển tới trước bàn Cố Tư Ức, thấy trong túi giấy là hộp sữa đậu nành của Nhật có bao bì rất đẹp, cậu cầm lấy rồi vứt vào thùng rác.

      Cố Tư Ức và các bạn vào lớp, Hướng Lê vẫn còn trêu chọc: “Hôm nay biết người ta có tặng quà nữa nhỉ?”

      Trương Hân Dịch : “Chắc có đấy, đoán thử xem là cái gì ?”

      Trịnh Bồi Bồi đoán: “Căn cứ vào phong cách trước đó của cậu ấy, lúc này chắc hẳn mua đồ ăn cho bọn mình ăn trong giờ.”

      Cố Tư Ức hết nổi: “Chán các cậu quá đấy.”

      Hướng Lê và Trương Hân Dịch thương lượng đổi chỗ ngồi, cho nên bây giờ bốn người họ ngồi bàn trước bàn sau với nhau rồi.

      Vừa ngồi vào chỗ Trịnh Bồi Bồi bảo Cố Tư Ức lục ngăn bàn: “Cậu mau nhìn xem có quà .”

      có.” Cố Tư Ức thở phào nhõm.

      phải chứ?”

      mà.”

      “Chẳng có tâm tí nào, mới mấy ngày mà mất kiên nhẫn thế rồi, có nghị lực mà còn đòi tán .” Trịnh Bồi Bồi chê bai.

      Hướng Lê đoán: “Tối qua mới vừa tặng mà, chắc hôm nay cũng tặng buổi tối cũng nên…”

      Cố Tư Ức : “Ôi các chị của em ơi, ngồi học ạ, đừng có cả ngày để ý tới tên thần kinh lai lịch nữa.”

      Lúc ăn sáng Cố Tư Ức có nhắn wechat với mẹ, hết nước hết cái mẹ mới đồng ý đưa trước hai ngàn tiền sinh hoạt tháng sau cho , cộng với tiền tiết kiệm của ngàn, tổng cộng là ba ngàn, vẫn còn thiếu ngàn nữa.

      …Phải làm sao đây?

      Mang theo tâm trạng buồn bã vì thiếu tiền, chuông vào học vang lên.

      Tiết đầu tiên là tiết Toán, chính là môn mà Cố Tư Ức học kém nhất.

      Trước kia chỉ cầu môn Toán của mình đủ điểm trung bình là được rồi, nhưng giờ có Hạ Chi Tuyển phụ đạo nên mục tiêu của cũng cao lên, hi vọng có thể đạt được 100 điểm.

      Giáo viên Toán viết đề bài lên bảng, vừa viết vừa : “Tôi viết đề lên đây, lát nữa mời hai bạn lên bảng làm, các bạn bên dưới làm ra vở nhé.”

      Cố Tư Ức ngồi chép xong đề, khó hơn bài tập trong sách giáo khoa rất nhiều, biết làm.

      Đành phải thầm cầu nguyện thôi, xin đừng gọi em, tuyệt đối đừng gọi em lên bảng…

      Viết xong hai đề, thầy giáo bắt đầu liếc nhìn cả lớp.

      Cố Tư Ức cúi gằm mặt xuống, Trịnh Bồi Bồi cũng mở sách rồi cúi đầu trốn, yên lặng cầu nguyện, thầy đừng nhìn em thầy đừng nhìn em…

      Thầy giáo nhìn hai nhóc làm đà điểu, : “Mời bạn Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi lên bảng làm bài.”

      Cố Tư Ức: “…”

      Trịnh Bồi Bồi: “…”

      còn cách nào, đành phải lên bảng thôi.

      Trịnh Bồi Bồi đứng dậy, khom người : “Học bá, giúp mình nhé…Nhờ vào cậu cả đấy…”

      Cố Tư Ức còn hơn: “Mình cũng biết làm mà…Mình dốt Toán lắm…”

      Trịnh Bồi Bồi đau khổ: “Sao đen đủi vậy…”

      Hai nương ưỡn ẹo mãi mới lên được tới bảng, trái phải, mỗi bên đều có ba bài điền vào chỗ trống và bài cần viết lời giải.

      Bài thứ nhất điền vào chỗ trống khá đơn giản, Cố Tư Ức vận dụng công thức để tính rồi viết đáp án ra.

      Bài thứ hai…Cố gắng tính cũng ra được đáp án, bài thứ ba…độ khó tăng lên rồi, đoán mò rồi viết đáp số, sau đó nhìn bài cuối cùng.

      Bài này nhìn qua đơn giản nhưng thực chất lại khá khó, Cố Tư Ức viết mấy bước xong lại bị tắc làm nổi nữa, phải xóa giải lại.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Tư Ức càng làm càng cuống, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

      “Thưa thầy.” Hạ Chi Tuyển giơ tay lên.

      Thầy giáo nhìn về phía cậu, ý bảo cậu cứ .

      Hạ Chi Tuyển : “Em xin phép vệ sinh ạ.”

      Thầy giáo vẫy tay: “Em .”

      “Thưa thầy.” Lục Gia Diệp cũng giơ tay.

      Thầy giáo nhìn cậu, nét mặt tốt như lúc nãy, hỏi: “Em cũng muốn vệ sinh à?”

      ạ, thưa thầy, em có vấn đề muốn hỏi, thầy lại đây được ạ?”

      Các bạn học trong lớp đều khẽ cười, thầy giáo nghiêm khắc : “ làm ồn.”

      xong liền tới chỗ Lục Gia Diệp, hỏi: “Em muốn hỏi gì?”

      “Chỗ này ạ, thầy xem giúp em…”

      Lúc thầy giáo xuống Hạ Chi Tuyển cũng đứng dậy về hướng bục giảng.

      Thầy giáo cúi xuống nhìn chỗ Lục Gia Diệp hiểu, Hạ Chi Tuyển qua chỗ Cố Tư Ức, đụng vào tay , dừng bước mà cứ thế ra khỏi lớp.

      Cố Tư Ức thấy bàn tay bị nhét vào cái gì đó, căng thẳng đến nỗi tim muốn nổ tung rồi.

      …Cái gì vậy? còn đứng đây giải bài tập mà, sao lại đưa giấy gì cho thế hả!

      Phía cuối lớp thầy giáo vẫn giảng bài cho Lục Gia Diệp, Cố Tư Ức yên lặng mở tờ giấy ra xem, ngạc nhiên mở to mắt, trong lòng vui mừng khôn xiết.

      Trong giấy viết đầy đủ đáp án của ba bài điền vào chỗ trống và các bước giải đầy đủ của bài cuối cùng.

      Bài làm đúng rồi, bài hai làm sai, bài ba đoán mò mà đúng, vội vàng sửa lại đáp án câu hai rồi chép lời giải của bài cuối lên.

      Viết xong, Cố Tư Ức thở phào nhõm, nhét tờ giấy vào túi áo ngoài.

      Tạ ơn trời đất, a dì đà phật, phải chôn chân bục giảng rồi.

      Bên kia Trịnh Bồi Bồi thấy bạn viết xong : “Xem hộ bài của mình với…”

      Cố Tư Ức liếc nhìn, chịu thua luôn: “Bài của cậu còn khó hơn của mình đó…”

      Hai học sinh yếu chỉ hận thể ôm đầu khóc rống thôi.

      “Vậy phải làm sao đây…”

      “Cậu viết đại mấy câu đối phó …”

      “Mình còn chẳng biết viết đại thế nào cơ…”

      “Hai bạn kia ai làm bài người đấy , được hỏi nhau.” Thầy giáo đứng cuối lớp vọng lên.

      Cả hai lập tức im lặng.

      Cố Tư Ức để lại cho Trịnh Bồi Bồi ánh mắt hàm ý “tự cậu cầu phúc nhé”, sau đó yên lặng quay về chỗ ngồi.

      Hạ Chi Tuyển cũng quay về lớp đúng lúc này, Cố Tư Ức ngẩng đầu lên, hai ánh mắt giao nhau, nét mặt của tràn ngập biết ơn như nhìn Bồ Tát vậy.

      Thầy giáo lên bục giảng, nhìn Trịnh Bồi Bồi rồi lắc đầu : “Em xuống cuối lớp đứng nghe giảng .”

      Lúc nhìn sang bài làm của Cố Tư Ức sắc mặt của thầy thay đổi hẳn, gật đầu : “ tệ, bạn Cố Tư Ức làm rất tốt.” Sau đó lại nhìn Trịnh Bồi Bồi bị phạt đứng: “Em phải học tập bạn cùng bàn của mình nhiều vào.”

      Trịnh Bồi Bồi cúi đầu, điên cuồng oán thán trong lòng.

      Cố Tư Ức được khen mà ngại, tâm trạng rất phức tạp.

      Nhưng dù thế nào cũng bị phạt đứng, việc này vẫn phải cảm ơn Hạ Chi Tuyển.

      Hết tiết, Trịnh Bồi Bồi đặt mông ngồi lại chỗ của mình, ôm bụng tức : “Sao lại giao cho mình cái đề khó như vậy chứ! Làm được phạt mình! Cả lớp đông như thế mà cứ phải gọi trúng mình là sao! Hôm nay ra cửa xem lịch rồi!”

      Cố Tư Ức cúi đầu, trán chống lên sách, hai tay để lên đùi cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Chi Tuyển.

      Ý cũng như tên: “Người cứu mạng vạn năng, xin hãy nhận của ta lạy!”

      X: “Miễn lễ.”

      Ý cũng như tên: “Sau này chỉ cần ngài mở miệng, dù có phải xông pha nơi khói lửa, ta cũng tiếc mạng sống mà giúp ngài, bao giờ thay lòng.”

      X: “Nghe người tặng quà cho em là Lục Minh.”

      Ý cũng như tên: “…”

      X: “Là nam thần của lớp 8, đẹp trai lắm đúng ?”

      Ý cũng như tên: “…”

      Nội tâm Cố Tư Ức sụp đổ rồi…

      Học thần à, hóng chuyện như thế từ bao giờ vậy? Đến cả mấy chuyện cỏn con đó cũng biết?

      nhịn được mà lén liếc nhìn cậu, muốn xem khi nam thần hóng chuyện có biểu cảm như thế nào.

      Nhưng ngoài ý muốn, chẳng nhìn thấy dáng vẻ hóng hớt buôn chuyện của người ta gì cả, ngược lại thấy mặt học thần như sắp đông cứng thành băng rồi, lạnh lùng cực kỳ.

      quyết định sang chuyện khác, cùng cậu ấy tiếp chủ đề đáng ghét này nữa…

      Bên tai vẫn là tiếng Trịnh Bồi Bồi than thở với Hướng Lê, Cố Tư Ức càng cảm thấy áy náy hơn.

      Ý cũng như tên: “Sao nhân tiện giúp Bồi Bồi luôn?”

      X: “ quan tâm.”

      Ý cũng như tên: “…”

      X: “Lục Minh đẹp trai ?”

      Ý cũng như tên: “ đừng nhắc tới cậu ta nữa được ? Phiền lắm.”

      X: “Sao thế?”

      Ý cũng như tên: “Cậu ta biến em thành người nghèo rồi!”

      X: “Là sao?”

      “Tư Ức, cậu làm gì đấy?! Cứ cắm đầu nghịch điện thoại thôi…” Trịnh Bồi Bồi đập vào vai Cố Tư Ức.

      bèn nhanh chóng tắt màn hình chat , ngẩng đầu : “Mình lên Taobao xem mấy thứ thôi mà.”

      Trương Hân Dịch hỏi: “Đừng là cậu xem hoa hồng và gấu bông tối qua Lục Minh tặng đấy nhé?”

      Ở bên kia, ánh mắt sắc lạnh của Hạ Chi Tuyển lập tức nhìn về phía .

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 23
      Edit: Ngân Nhi

      Cố Tư Ức ngơ ngác, vốn muốn nhắc tới người đó, nhưng bị hỏi vậy tự nhiên lại nhớ ra chuyện, liền gật đầu : “Ừ.”

      Trịnh Bồi Bồi hào hứng nhìn : “Vậy cậu có quyết định gì chưa?”

      “Lại gần đây.” Cố Tư Ức ngoắc tay bảo ba bạn ghé đầu vào.

      Bốn cái đầu chụm thành nhóm, Cố Tư Ức thầm: “Mình có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc với các cậu.”

      Hướng Lê cũng theo: “Chuyện gì vậy?”

      Trịnh Bồi Bồi khí thế bừng bừng: “Muốn làm chuyện lớn gì hả?”

      Trương Hân Dịch thúc giục: “Chuyện gì quan trọng thế? mau mau!”

      Bên kia Lục Gia Diệp thấy bốn thầm hỏi: “Bốn nhóc kia to gì với nhau biết?”

      “Tò mò qua nghe thử .” Hạ Chi Tuyển xoay bút trong tay, thờ ơ .

      “Thôi, nên tham gia vào, Trịnh Bồi Bồi dữ như hổ cái ý, lại cắn tôi cái …”

      “Hèn thế!” Hạ Chi Tuyển khinh bỉ, “Cậu mà lại sợ bị con ăn thịt à?”

      Lục Gia Diệp bực mình : “You can, you up!” (Cậu giỏi mà làm!)

      Cố Tư Ức : “Giữa biển người mênh mông, chúng ta đến với nhau, trở thành học sinh của lớp 10-6 trường trung học Long Hưng này. Trong lớp có nhiều con , vậy mà chỉ có bốn chúng ta là ngày ngày đoàn kết cùng nhau đến lớp cùng nhau vệ sinh. Người ta tu trăm năm mới tìm được người cùng chung chí hướng, tu mười năm mới nên tình nghĩa bạn bè…”

      Trịnh Bồi Bồi nhịn nổi mà xen ngang: “Quần cũng cởi ra rồi mà cậu lại bắt mình nghe mấy cái này à?”

      Hướng Lê đồng ý: “Đừng có rào trước đón sau nữa, mau .”

      Trương Hân Dịch cũng hùa theo: “Có phải viết văn đâu mà bay bổng thế.”

      muốn cả bọn mất kiên nhẫn, Cố Tư Ức nhanh chóng vào ý chính: “Muôn sông nghìn núi vẫn là tình, cho mình mượn ngàn được ?”

      Hướng Lê: “…”

      Trương Hân Dịch: “…”

      Trịnh Bồi Bồi cười ầm lên: “Hahahaha phải chứ, cậu mở bài dài dòng như vậy chỉ vì muốn vay tiền thôi sao?”

      thôi! Đừng để người khác nghe thấy!” Cố Tư Ức vội .

      Trịnh Bồi Bồi nín cười: “Được, mình cho cậu vay ngàn.”

      Cố Tư Ức định cảm ơn Hướng Lê cũng : “Mình cũng có nè, mình cho cậu vay!”

      Trương Hân Dịch cũng cam lòng bị thụt lùi phía sau: “Mình cũng có, mình còn mấy ngàn ở đây, chả có việc gì để tiêu, mình cho cậu vay!”

      “…” Cố Tư Ức bỗng chốc được bao vây trong cảm giác hạnh phúc ngập tràn.

      ra mấy bạn thân của đều giàu hết, vì tình bạn mà sẵn sàng vung tiền như nước.

      chắp tay trước ngực lần lượt cúi đầu với từng người: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn các vị đại gia rất nhiều ạ, xin hãy nhận của Tiểu Cố này lạy.”

      Trịnh Bồi Bồi xua tay : “Chuyện chuyện , nhưng mà cậu vay tiền làm gì thế? Gặp chuyện gì khó khăn à? ngàn có đủ ? đủ lấy thêm ít nữa .”

      Cố Tư Ức : “Đủ rồi đủ rồi.”

      Hướng Lê còn định thêm nhưng chuông vào học vang lên rồi.

      Bốn người liền ngồi ngay ngắn về vị trí.

      Tiết này là tiết Địa, các học sinh gần như đều rất thoải mái.

      Cố Tư Ức thấy điện thoại để trong ngăn bàn rung lên, hình như là tiếng tin nhắn Wechat.

      kìm được mà yên lặng lấy ra xem.

      X: tiếp chuyện lúc nãy .

      X: Sao Lục Minh lại biến em thành người nghèo?

      X: Có chuyện gì?

      X: Cậu ta tặng hoa hồng với gấu bông cho em là như thế nào?

      Cố Tư Ức nhìn thấy loạt câu hỏi đau cả đầu, nhưng học thần hỏi thể trả lời.

      Thế là cúi đầu lặng lẽ nhắn tin lại.

      Ý cũng như tên: Cậu ta tặng em con gấu bông với hoa rất đắt tiền, em phải trả tiền cho cậu ta.

      Ý cũng như tên: Em lên mạng xem giá mới biết là tận bốn ngàn, đau lòng chết được…

      Hạ Chi Tuyển để điện thoại lên quyển sách Địa mở, tay chống đầu, tay nhắn tin.

      Lục Gia Diệp tò mò muốn chết, từ khi sinh ra đến bây giờ mới thấy học thần ngồi nhắn tin trong giờ học, bình thường cậu ấy ngủ cũng ngồi đọc sách, dù cho cả đám cho buôn chuyện rôm rả wechat thế nào cậu ấy cũng tham gia.

      Lục Gia Diệp ghé đầu vào xem xem rốt cuộc học thần chat với ai, nhưng mắt còn chưa kịp đọc nội dung Hạ Chi Tuyển cầm sách đập vào đầu cậu rồi, dứt khoát đẩy cậu tránh ra.

      X: Có thích món quà mà cậu ta tặng ?

      Ý cũng như tên: thích tí nào!

      X: Thế sao em lại nhận?

      Ý cũng như tên: Em nhận mà, tại cậu ta chạy mất, cho người ta từ chối.

      Lục Gia Diệp vẫn bất khuất muốn nhích lại gần xem, thế là Hạ Chi Tuyển phát đá thẳng vào cái ghế cậu ta ngồi, khiến cậu ta trượt mông ngã xuống, kèm theo tiếng “Rít –” do chân ghế ma sát với mặt sàn vang lên giữa lớp học.

      “Lục Gia Diệp, chú ý kỷ luật lớp học nhé!” Giáo viên Địa nhìn cậu học sinh lảo đảo trượt ra khỏi ghế, vui .

      Lục Gia Diệp: “…!!!”

      X: Nếu thích để giúp em trả lại cho cậu ta.

      Ý cũng như tên: cần đâu, để tự em giải quyết.

      Cố Tư Ức chờ lúc thấy Hạ Chi Tuyển trả lời quay đầu sang nhìn, thấy cậu cất di động , nét mặt chút thay đổi ngồi đọc sách.

      Cái dáng vẻ thờ ơ này…

      quyết định giải thích thêm mấy câu, lại cúi đầu nhắn tin tiếp.

      Giáo viên Địa vừa vừa về phía này, Trịnh Bồi Bồi bận đọc manga, Cố Tư Ức vùi đầu vào điện thoại, cả hai đều biết là nguy hiểm đến gần.

      Hạ Chi Tuyển đột ngột giơ chân đẩy lùi ghế của Lục Gia Diệp về đằng sau.

      Lục Gia Diệp nhoài ra trước chuyện với Tô Hàn, lúc ngồi lại xuống ghế chút đề phòng, cả người rơi tự do…

      Bịch cái, cậu ta ngã chổng vó, đập cả người vào ghế.

      “Lục Gia Diệp! lại làm cái gì đấy!” Giáo viên Địa quát lên.

      Cố Tư Ức giật bắn mình, vội vàng cất điện thoại , ngồi nghiêm chỉnh.

      Trịnh Bồi Bồi cũng cất quyển truyện tranh vào ngăn bàn.

      Hạ Chi Tuyển nhìn Lục Gia Diệp ngã xuống đất, giơ ba ngón tay ra với cậu ta.

      Lục Gia Diệp ngầm hiểu, đây là thỏa thuận ngầm, ngã cái được ba ngàn, đáng giá đáng giá.

      Cậu ta kêu rên: “…Cái ghế nó chắc ạ! Em cũng tuyệt vọng lắm rồi!”

      Thầy giáo : “Đừng có giả vờ! Các bạn khác vẫn ngồi bình thường có sao đâu?”

      Lục Gia Diệp khổ sở đứng lên, đáng thương : “Thầy ơi, em ngã đau quá, sắp khóc luôn rồi đây này, thầy đừng mắng em nữa được ? Thầy mà còn mắng em khóc đấy!”

      Thầy giáo: “…”

      Lục Gia Diệp: “…” Cậu tỏ ra rất quật cường cam chịu, đúng kiểu muốn “em khóc cho thầy xem”.

      Các bạn học cố gắng nhịn cười.

      Yên tĩnh được lúc, thầy giáo đành thỏa hiệp: “Ngồi xuống , đàn ông đàn ang mà khóc hai nháo ba thắt cổ còn ra thể thống gì nữa.”

      xong thầy lại tiếp tục giảng bài.

      Lúc này Cố Tư Ức dám nhắn tin nữa, sợ bị thầy bắt được.

      Buổi chiều tan học, hôm nay đến phiên bốn người nhóm Cố Tư Ức ở lại trực nhật.

      Những bạn học khác lục đục ra về, chỉ còn nhóm của Hạ Chi Tuyển là ở trong lớp chờ bốn .

      Trịnh Bồi Bồi : “Sao các cậu còn về ? Bọn tôi phải trực nhật nữa.”

      Tô Hàn ngồi bàn cười : “Các em trực nhật, bọn tất nhiên là muốn ở lại giúp đỡ rồi.”

      “Giúp thế nào hả?” Trịnh Bồi Bồi cười híp mắt hỏi, có người làm hộ tốt quá rồi.

      “A Tuyển giúp em má lúm đồng tiền, tôi giúp em mèo hoang , còn em quả lê và em ngôi sao cho Lục Gia Diệp và Chu Kiêu chọn.”

      Trịnh Bồi Bồi chỉ vào mình : “Tôi là em mèo hoang hả?”

      em mèo hoang vừa quyến rũ vừa nguy hiểm, vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm này, tôi có thể có vinh hạnh được giúp em dọn vệ sinh ?” Tô Hàn nhấn mạnh cuối, nháy mắt cái, ánh mắt đào hoa chứa nét cười.

      “…” Trịnh Bồi Bồi hậm hừ, khó có lúc tỏ ra hơi ngượng ngùng.

      Hướng Lê chỉ vào mình, biết nên khóc hay cười: “Tôi là em quả lê sao?”

      Trương Hân Dịch gật đầu: “Ồ, vậy mình là em ngôi sao rồi.”

      Lục Gia Diệp đắn đo nhìn hai , : “Tôi thích ăn lê, để tôi giúp em quả lê .”

      xong liền vỗ vai Chu Kiêu: “Ngôi sao giao cho cậu đấy.”

      Thế là ngày trực nhật của bốn người biến thành tám người rồi.

      Tô Hàn giúp Trịnh Bồi Bồi kéo ghế ra bên, Lục Gia Diệp và Chu Kiêu cầm chổi quét lớp.

      Cố Tư Ức cầm cây lau nhà giặt, Hạ Chi Tuyển theo .

      Lúc qua lớp 8, mấy cậu học sinh trực nhật lại bắt đầu ồn ào: “Chị dâu à ~” “Chị dâu hôm nay cũng trực nhật à?” “Có cần bọn em đến giúp ?” “Gọi điện cho Lục .”

      Hạ Chi Tuyển ở bên cạnh, Cố Tư Ức càng lúng túng hơn, quay đầu xấu hổ quát lên với mấy người kia: “Đừng có gọi linh tinh nữa!”

      Nhưng trong mắt mấy cậu con trai càng xấu hổ càng đáng , khiến cả đám lại muốn trêu tiếp: “Chị dâu ngượng à?” “Chị dâu đợi chút nhé, Lục đến ngay đây.” “Chị dâu cùng trực nhật với bọn em luôn nhé?”

      “…” Cố Tư Ức mắt điếc tai ngơ, chỉ muốn nhanh ra khỏi đây.

      Hạ Chi Tuyển bên cạnh bỗng dừng bước, quay người xông vào phòng học lớp 8.

      Cố Tư Ức gọi: “Ơ này, …”

      Hạ Chi Tuyển vào lớp 8, cậu học sinh đứng ở cửa trêu Cố Tư Ức thấy cậu ấy đến ngẩn người.

      Hạ Chi Tuyển cầm lấy quyển sách ở bàn đầu rồi cuộn lại, đập thẳng vào mặt cậu nam sinh kia, cậu ta bị đánh còn chưa kịp định thần bị Hạ Chi Tuyển đập thêm phát nữa vào mồm.

      “Mẹ mày…” Cậu ta nổi giận muốn đánh trả, nhưng chưa kịp làm gì đầu gối lại bị đạp mạnh, cánh tay bị kìm chặt, mặt bị ăn thêm cái đập nữa của Hạ Chi Tuyển.

      Mấy cậu nam sinh còn lại nhìn thấy cảnh này cũng sững người.

      Cố Tư Ức cũng ngây ra luôn.

      Hạ Chi Tuyển đá cậu nam sinh kia cái, lạnh lùng nhìn mấy người còn lại, : “Chúng mày thử thêm câu nữa cho tao nghe xem nào?”

      ai dám lên tiếng.

      Bầu khí trở nên yên tĩnh đáng sợ.

      Mấy người này ai cũng biết Hạ Chi Tuyển, cậu là học thần nổi tiếng toàn trường, thành tích đứng đầu thành phố.

      Nhưng bọn họ biết là cậu học thần luôn được đem ra làm tấm gương để noi theo kia lại tàn bạo như thế, ra tay ác đến vậy.

      Trong phút chốc, cả đám đều bị kinh hãi.

      Cố Tư Ức phản ứng nhanh hơn, chạy lên kéo Hạ Chi Tuyển : “Thôi thôi, bọn mình nào.”

      nắm chặt cánh tay cậu, kéo cậu ra khỏi lớp học.

      Cố Tư Ức sợ Hạ Chi Tuyển lại đánh nhau tiếp nên dọc đường cứ bám chặt tay cậu buông, cho tới khi đến chỗ vòi nước mới buông ra, giặt giẻ lau nhà, thở phào nhõm, Hạ Chi Tuyển: “Sao lại nổi cáu lên thế, làm em sợ muốn chết.”

      Hạ Chi Tuyển : “Về sau nếu còn đứa nào gọi em như thế vẫn đánh.”

      dùng bạo lực như thế, phục cũng được.” Cố Tư Ức để cây lau nhà vào chậu nước, dùng sức để giặt sạch, Hạ Chi Tuyển đẩy đầu ra, cầm lấy giặt giúp .

      Cố Tư Ức đứng bên cạnh nhìn cậu, lúc bình thường thế này trông cậu rất đẹp trai, còn lúc nổi cáu làm người ta sợ hãi cực kì, tựa như lưỡi dao sắc ai dám đụng vào chết vậy.

      Hai người lần nữa ngang qua lớp 8, lúc này trong lớp họ còn ai, cửa lớp cũng khóa.

      Cố Tư Ức liếc nhìn, hỏi Hạ Chi Tuyển: “ sợ các cậu ấy trả thù à?”

      Hạ Chi Tuyển cười khinh bỉ: “Chúng nó thích cứ việc.”

      Cố Tư Ức: “… đáng sợ.”

      suy nghĩ chút, cảm thấy cũng cần lo lắng quá, vì bên cạnh Hạ Chi Tuyển còn có ba cậu bạn thân mà, cậu nào cũng cao mét tám, phải người dễ dàng đụng vào.

      Khúc nhạc đệm này chỉ có hai người họ biết, lúc quay về lớp, Lục Gia Diệp kêu gào: “Có giặt cái giẻ thôi mà lâu thế, A Tuyển, phải cậu mang em trốn đấy chứ?”

      Cố Tư Ức lên giọng cãi: “ phải, bọn mình giặt giẻ lau hơi kĩ quá thôi! Giặt mấy lần liền cơ!”

      Lục Gia Diệp lập tức cười tươi rói: “Em có má lúm đồng tiền, em gì cũng đúng.”

      Cố Tư Ức: “…”

      Trực nhật xong, Tô Hàn : “Giờ này đến nhà ăn cũng chẳng còn gì ngon nữa rồi, hay là bọn mình ra ngoài ăn .”

      Lục Gia Diệp nhiệt tình hưởng ứng: “Tôi và Chu Kiêu giơ hai tay tán thành.”

      Ánh mắt của mọi người tập trung vào Hạ Chi Tuyển, cậu : “Được thôi, tôi mời.”

      Hướng Lê và Trương Hân Dịch hơi gượng gạo, dù sao hai người họ thân với nhóm nam thần lắm, dám chắc là trong số người được mời có bao gồm mình hay

      Trịnh Bồi Bồi thu dọn đồ đạc rồi với hai bạn: “Mau lên, bọn mình cùng nhau ăn.”

      Hướng Lê ngại ngùng : “Thôi, mình với Hân Dịch đến nhà ăn ăn cũng được.”

      Trương Hân Dịch cũng ngại nên vội : “Ừ, hai đứa mình đến nhà ăn, các cậu cứ .”

      Hạ Chi Tuyển ra tới cửa, thấy mấy vẫn còn đứng yên lại quay lại.

      Cố Tư Ức cất sách vào cặp, vừa cất xong Hạ Chi Tuyển xách cặp giúp , tay còn lại ôm vai bước , quay đầu lại mà : “Các cậu cũng nhanh lên , đừng chuyện nữa.”

      Hướng Lê và Trương Hân Dịch lúc này mới vui, như vậy là các cũng được mời rồi, thế là lại vội vàng thu dọn đồ đạc.

      Lục Gia Diệp đứng ở cửa oán thán: “Này, em má lúm tự được à mà cậu phải ôm?”

      Cố Tư Ức đỏ bừng mặt, vội vàng tránh khỏi vòng tay của Hạ Chi Tuyển, trừng mắt nhìn Lục Gia Diệp, bực mình quát: “Ôm cái em nhà cậu ý!”
      ---
      Editor: Học thần Hạ mặt bắt đầu dày rồi đấy nhờ :013: Ai cho ôm mà ôm đấy :th_116:

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Đùa chứ càng đọc càng thấy đáng thế này. Lại còn hài nữa chứ, nằm cười như điên. T thương thanh niên Lục GD qá cơ, bị hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác :yoyo36: vì 3 ngàn mà chấp nhận cho thằng bạn đá như bịch rác :yoyo36:
      Hú la bạn Hạ đánh đẹp lắm. Vợ tao mà chúng mày dám gọi là chị dâu à, bố láo :hoho:

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 24
      Edit: Ngân Nhi

      Ánh mắt của Hạ Chi Tuyển liếc tới, Lục Gia Diệp vội vàng chuồn mất.

      Cố Tư Ức bị Lục Gia Diệp trêu nên cũng ngượng dám đứng gần Hạ Chi Tuyển, chờ mấy bạn của mình rồi cùng , bốn tay nắm tay cười cười.

      Mấy cậu con trai đằng trước, Lục Gia Diệp thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn, thầm: “Các cậu xem sao con lại thích dính lấy nhau thế nhỉ? đường cũng phải nắm tay, có phải người đâu chứ.”

      Tô Hàn : “Thế cậu nghĩ tay của các em là để cho cậu nắm đấy à?”

      Lục Gia Diệp tỏ vẻ cậu hiểu ý tôi đấy, : “Chẳng thế sao…Con nắm tay con , đúng là phí của.”

      Chu Kiêu xen vào: “Lục Gia Diệp, cậu mau tìm bạn , cả ngày cứ tăng động thôi, phải có con đến trị cậu mới yên tĩnh được.”

      “Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng đâu tìm bạn bây giờ? Trong trường có ?”

      Tô Hàn cười: “Trong lớp nhiều con thế mà cậu vừa mắt ai à?”

      “Cũng có, nhưng mà…” Lục Gia Diệp lơ đãng nhìn Hạ Chi Tuyển, nét mặt muốn lại thôi.

      Tô Hàn và Chu Kiêu đồng thanh : “ có cửa đâu.”

      “…Mẹ!” Lục Gia Diệp bực bội vô cùng.

      Hạ Chi Tuyển nãy giờ vẫn mở miệng, hai tay đút túi quần bước , lạnh lùng : “ ai được phép tơ tưởng đến Cố Tư Ức.”

      Lục Gia Diệp: “…!!!”

      Nội tâm điên cuồng gào thét: Cậu muốn độc chiếm người ta đấy à?!!

      Tô Hàn cười ha hả: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu…” (*)

      (*) Ý mưu và dã tâm hoàn toàn lộ , ai nhìn cũng biết.
      Chu Kiêu cười: “Biết nhưng phá vẫn là bạn tốt.”

      Hạ Chi Tuyển liếc nhìn, Tô Hàn vội : “Tôi Lục Gia Diệp muốn tìm bạn là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người nào nhìn vào cũng biết.”

      Chu Kiêu cũng hùa theo: “Chúng ta nên phá đám, dù gì cũng là bạn tốt.”

      Lục Gia Diệp: “Chó! Các cậu thế rồi tôi còn biết gì đây?”

      Phía trước các nam sinh tranh luận ầm ĩ, phía sau các nhìn theo, bắt đầu buôn chuyện.

      Hướng Lê : “Mấy người họ ai cũng cao đấy, chắc là cao nhất lớp mình rồi nhỉ?”

      Trương Hân Dịch cười : “Các nam thần ít nhất đều mét tám trở lên, các cậu xem ai đẹp trai nhất?”

      Cố Tư Ức: “Hạ Chi Tuyển.”

      Trịnh Bồi Bồi: “Hạ Chi Tuyển.”

      Hướng Lê: “Hạ Chi Tuyển.”

      Trương Hân Dịch: “Được rồi, mình cũng thấy là Hạ Chi Tuyển.”

      Trịnh Bồi Bồi cười: “Câu hỏi này có gì phải tranh cãi cả, toàn bộ các nữ sinh trong trường đều công nhận thế rồi, chi bằng gạt Hạ Chi Tuyển ra, xem ba người còn lại ai đẹp trai nhất .”

      Hướng Lê: “Mình thấy Lục Gia Diệp hay làm trò cười, đáng nhưng cũng rất xuất sắc.”

      Trịnh Bồi Bồi khinh bỉ: “Cái đồ nhiều đó vừa nhìn thấy là kiểu play boy rồi, còn có bố giàu nữa, sau này biết trêu ghẹo bao nhiêu .”

      Trương Hân Dịch : “Mình thấy Chu Kiêu rất tuấn tú và đàn ông, lạnh lùng ít , tác phong làm việc dứt khoát ràng, nghe cậu ấy còn từng vô địch giải đấu Sanda (*) , quá giỏi luôn.”

      (*) Sanda, hay còn có tên là Sanshou, tiếng Trung là Tán Thủ, là môn võ chiến đấu tay tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

      Trịnh Bồi Bồi : “Cái đồ dùng gậy đánh cũng ra tiếng rắm như cậu ta ấy à, chơi cùng mệt chết được, giống hệt cái thói của Hạ Chi Tuyển, chẳng ai mà thân nổi.Mình thấy Tô Hàn rất được, trông như mấy trai đẹp trong phim Hàn ý, tính cách phong độ ga lăng, ở cùng cậu ấy cảm thấy ấm áp như được tắm gió xuân vậy, mình rất thích kiểu ngọt ngào như cún con của cậu ấy.”

      Ba người nêu ý kiến, giờ đến lượt Cố Tư Ức lên tiếng.

      “Tư Ức, trong ba người ai đẹp trai nhất? Cậu giữ lá phiếu quyết định đấy.”

      Cố Tư Ức trả lời trong chờ mong của các chị em: “…Mình bỏ cuộc chơi được ?”

      “Stop!” “Chẳng vui tí nào!” “Hèn thế!” Ba người đồng thời tỏ vẻ khinh bỉ .

      Cố Tư Ức: “…” QAQ

      Cố Tư Ức chỉ biết mỗi Hạ Chi Tuyển đẹp trai thôi, vì hay được nhìn Hạ Chi Tuyển ở khoảng cách gần, còn mấy người kia chưa từng quan sát kỹ nên dám đánh giá.

      Cố Tư Ức: “Bọn mình đừng về vấn đề này nữa, bọn họ mà nghe được… chừng lại dẫn bọn mình ăn cơm nữa đâu.”

      Lần này ba có vẻ đồng tình, nhanh chóng đổi đề tài.

      Ra đến cổng trường, Hạ Chi Tuyển gọi hai chiếc taxi.

      Cậu nhìn mấy lên xe, báo địa chỉ với lái xe rồi mới lên chiếc taxi còn lại.

      xe là gian riêng tư của bốn , cả đám lại bắt đầu buôn chuyện.

      Hướng Lê rất hưng phấn: “ biết học thần mời bọn mình ăn gì nhỉ, hóng quá !”

      Trương Hân Dịch cười : “Tối nay được Hạ Chi Tuyển mời cơm, thế là mình có cái để khoe trong ba năm cấp ba rồi!”

      Trịnh Bồi Bồi khinh bỉ: “Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, nhìn tiền đồ của hai cậu kìa, học cách bình tĩnh ung dung của Tư Ức .”

      Cố Tư Ức như tỉnh mộng, : “ giờ trong đầu mình chỉ toàn là tôm hùm tôm đất cua hấp cá hồi bánh bao kim sa chân gà muối sủi cảo tôm sườn xào chua ngọt thịt kho tàu chân giò hầm gà quay chim bồ câu quay thịt nướng cay Brazil cơm rang dứa… Ăn xong uống thêm cốc trà sữa trân châu đường đen là tuyệt nhất.”

      Trịnh Bồi Bồi: “…”

      xong Cố Tư Ức lại liếm môi: “Háo hức quá!”

      Xe dừng lại trước trung tâm thương mại.

      Các theo nhóm Hạ Chi Tuyển vào thang máy.

      “Ăn ở hàng nào vậy?” Trịnh Bồi Bồi hỏi.

      Hạ Chi Tuyển : “ biết các cậu thích ăn gì nên tôi đặt buffet rồi.”

      Cố Tư Ức hai mắt sáng rực: “Thích quá, thế là mình có thể ăn tất cả các món mình muốn rồi.” quay sang nhìn Hạ Chi Tuyển, giơ tay bắn tim với cậu, nháy mắt cười : “Tặng này.”

      Hạ Chi Tuyển nhếch môi cười cái rồi thu về ngay, nhưng trong ánh mắt vẫn đọng lại nét cười.

      Mấy người theo Hạ Chi Tuyển lên nhà hàng của tầng cao nhất, Hạ Chi Tuyển đến chỗ thu ngân đăng kí và thanh toán, còn lại ngồi ở ghế chờ, Cố Tư Ức nhìn xung quanh, nhà hàng đẹp thế này biết có đắt nhỉ?

      tới đứng bên cạnh Hạ Chi Tuyển, nhìn vào giấy mới biết là 488 đồng (~ 1 triệu 7 vnd) người, ăn hai người sao, nhưng tám người tốn kém quá.

      Hạ Chi Tuyển cầm vé ăn, quay người lại, thấy Cố Tư Ức mở to mắt nhìn mình.

      vào thôi.”

      ra đây em bảo chút.” Cố Tư Ức kéo ống tay áo Hạ Chi Tuyển, lôi cậu ra chỗ hành lang người, nghiêm túc : “Sao nhiều tiền vậy? Cho dù chú có cho tiền sinh hoạt hàng tháng nhiều nữa cũng nên lãng phí thế.”

      “Làm gì có.” Hạ Chi Tuyển bình tĩnh , “ tháng tiền sinh hoạt của chỉ có ngàn thôi.”

      Ợ…Ít hơn tận ngàn cơ á? Chú Hạ keo kiệt như vậy sao?

      Cố Tư Ức lại hỏi: “Vậy lấy tiền ở đâu ra? vẫn học mà, lại có công việc.”

      “Ai có công việc?” Hạ Chi Tuyển hỏi ngược lại .

      Cố Tư Ức nghe cậu hỏi thế cũng nhớ tới lần trước khi đến nhà cậu, thấy cậu ngồi trước máy tính gõ đống kí tự, hỏi cậu làm gì cậu bảo kiếm tiền.

      “Vậy… Kể cả có công việc, có thể kiếm tiền, cũng thể tiêu xài phung phí như vậy được!” Cố Tư Ức tỏ vẻ buồn bã đau đớn, “ vất vả khổ sở tranh thủ chút thời gian sau giờ học để kiếm ít tiền mồ hôi nước mắt, vậy mà chỉ bữa cơm tiêu tốn hết rồi! Có mời cũng cần tốn kém thế đâu! Bọn mình ăn lẩu, đắt lắm cũng chỉ 100 đồng người, bỏ 800 đồng ra mời khách là ổn lắm rồi!”

      Hạ Chi Tuyển cười nhìn , chậm rãi : “ ngờ là em còn biết quản lý việc gia đình đấy.”

      “…??” Cái quái gì cơ? quản lý cái gì chứ?

      “Nhưng mà kiếm tiền hề vất vả, tiền công cũng cao hơn em nghĩ. Yên tâm , bữa cơm vẫn lo được.” Hạ Chi Tuyển nắm tay dắt vào trong.

      Cố Tư Ức có hơi kháng cự, Hạ Chi Tuyển nắm chặt tay , bàn tay to lớn vững vàng bao kín bàn tay mềm.

      Cố Tư Ức liếc nhìn hai bàn tay đan vào nhau, kìm được mà đỏ mặt, ngay cả cũng biết nên gì.

      Mấy người còn lại được phục vụ dẫn vào chỗ ngồi.

      Lúc hai người họ đến, Hướng Lê trông thấy liền vẫy gọi, Cố Tư Ức lúc này mới vội vàng giật cái tay được Hạ Chi Tuyển nắm ra.

      Phục vụ xếp cho bọn họ bàn ăn dài cho tám người, lúc Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức ngồi xuống, Lục Gia Diệp liền trêu: “Hai em có chuyện gì mà thể trước mặt bọn tôi thế, còn kéo nhau ra góc riêng để nữa?”

      Hạ Chi Tuyển mặt lạnh tanh, Cố Tư Ức hậm hực: “ cho cậu.”

      Lục Gia Diệp thương tâm: “Em má lúm đồng tiền thay đổi rồi, tôi đau lòng quá…”

      Trịnh Bồi Bồi lườm Lục Gia Diệp, kéo tay Cố Tư Ức : “Đừng để ý đến cậu ta, bọn mình lấy đồ ăn .”

      Cố Tư Ức tuy rất đau lòng vì bữa ăn này tiêu tốn rất nhiều tiền của Hạ Chi Tuyển, nhưng cũng còn cách nào, tiền người ta kiếm được mà, muốn tiêu thế nào là việc của người ta, điều duy nhất có thể làm chính là ăn no mà thôi, ăn cho bõ tiền!

      Nơi này đắt đỏ nhưng cũng rất đáng tiền, cách bài trí đẹp, khu ăn uống sang trọng, đồ ăn cũng dùng nguyên liệu tươi ngon cao cấp.

      Mấy bưng đồ ăn về chỗ, việc đầu tiên là phải tự sướng vài kiểu, ban đầu Hướng Lê và Trương Hân Dịch còn ngượng ngùng, nhưng Trịnh Bồi Bồi rất thoải mái giơ tay giơ chân tạo dáng, thay đổi đủ các kiểu dáng góc độ, cho nên hai cũng thoải mái tự nhiên hơn.

      Cố Tư Ức cực kì tập trung đối phó với đống đồ ăn trước mặt, thỉnh thoảng Trịnh Bồi Bồi có bảo ngẩng đầu lên cũng phối hợp mà ngẩng lên, chụp ảnh xong lại cúi đầu ăn tiếp.

      Ba bạn chụp ảnh rất vui vẻ, Cố Tư Ức cũng ăn rất vui vẻ.

      Trịnh Bồi Bồi nghỉ lát, thấy Cố Tư Ức ăn ngấu nghiến như chuột cảm thán: “Cậu ăn khỏe như thế mà sao mập vậy?”

      Cố Tư Ức nuốt thức ăn, thỏa mãn : “Mình cũng thích vận động mà.”

      Hạ Chi Tuyển ngồi đối diện Cố Tư Ức, cậu cầm lấy con tôm, đeo bao tay vào rồi bóc vỏ, ngắt đầu bỏ đuôi và lấy phần sống lưng ra.

      Đến lúc con tôm tay cậu trở nên nhẵn nhụi Lục Gia Diệp cũng thèm đến rỏ dãi rồi.

      Cậu ta muốn thò tay ra bốc Hạ Chi Tuyển đưa cái đĩa đựng toàn tôm bóc vỏ cho Cố Tư Ức, : “Em ăn .”

      Cố Tư Ức nhìn thấy đĩa tôm trợn to mắt nhìn Hạ Chi Tuyển: “ bóc đấy à?”

      “Ăn .” Hạ Chi Tuyển nhàng , sau đó lại chậm rãi ăn bò bít tết của mình.

      Cố Tư Ức gắp con tôm rồi chấm tương hải sản, cho vào miệng, thịt tôm dai chắc tươi mềm, ăn cực ngon.

      “Em má lúm cho ăn với.” Lục Gia Diệp giơ đũa ra định gắp con.

      Cố Tư Ức bảo vệ đĩa tôm của mình: “ cho, mình em ăn còn chưa đủ đâu.”

      Trịnh Bồi Bồi nhìn hai người kia lúc rồi cũng cầm con tôm đưa cho Tô Hàn, nịnh nọt: “Mình biết bóc tôm, cậu bóc giúp mình được ?”

      Tô Hàn cong môi cười, đeo bao tay : “Rất vinh hạnh được giúp đỡ em mèo hoang .”

      Trịnh Bồi Bồi cười híp mắt, ngồi nhìn cậu bóc tôm.

      “Đây là phong tục gì vậy? Con trai phải bóc tôm cho con sao?” Lục Gia Diệp xắn tay áo lên, nhìn Hướng Lê : “Tôi quyết định theo lẽ thường, em quả lê , cậu bóc cho tôi con tôm nhé, được ?”

      Hướng Lê ngay: “Được thôi.” Rồi vui vẻ bóc tôm cho cậu ta.

      Trịnh Bồi Bồi lườm Lục Gia Diệp, nghĩ: Sai con làm mà thấy xấu hổ à!

      Lục Gia Diệp đắc ý nhìn lại Trịnh Bồi Bồi.

      Ăn xong, Lục Gia Diệp lại đề nghị: “Giờ vẫn còn sớm, hát ? Lục mời!”

      Cố Tư Ức tỏ thái độ gì, Hạ Chi Tuyển : “Tôi muốn đưa Cố Tư Ức mua sách, các cậu .”

      Lục Gia Diệp bất mãn: “Mua sách gì? Để lần khác mua, nể mặt tôi chút .”

      Trịnh Bồi Bồi : “Đừng làm mất hứng chứ, cùng .”

      Cố Tư Ức lúc này mới lên tiếng: “Mình rất cần mấy cuốn sách để học, nhu cầu cấp bách đó.”

      Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức kẻ tung người hứng, cuối cùng bọn họ đành chia làm hai nhóm hai nơi khác nhau.

      Cố Tư Ức bên cạnh Hạ Chi Tuyển, ăn uống no nê, tâm trạng cũng tốt lên, cười híp mắt hỏi: “ muốn dẫn em mua sách gì thế? Có phải là loại sách tham khảo gì đó siêu hay ?”

      Hạ Chi Tuyển đáp lại, cậu dừng bước trước cây ATM, : “Chờ lát.”

      “Vâng.” Cố Tư Ức ngoan ngoãn đứng chờ.

      lúc sau Hạ Chi Tuyển ra, đưa bốn ngàn tiền mặt cho Cố Tư Ức: “Đây là bốn ngàn để em trả cho Lục Minh.”

      Cố Tư Ức kinh sợ, vội : “Em có tiền mà! Em chuẩn bị xong hết rồi!”

      Hạ Chi Tuyển hỏi: “Em lấy tiền ở đâu? Có kể ràng cho bố mẹ biết hay là lại lấy tiền sinh hoạt của mình ra trả?”

      Cố Tư Ức : “Em kể cho bố mẹ, mẹ em mà biết lo lắm, với lại bây giờ em ở luôn trong trường, mấy chuyện này nên để cho bố mẹ biết, bố mẹ lại suy nghĩ nhiều.”

      “Thế tức là em lấy tiền tiêu vặt của mình để trả?”

      “Em xin mẹ trước tiền tiêu của tháng sau rồi, với cả có vay thêm của đám Trịnh Bồi Bồi nữa…” Cố Tư Ức thành khẩn khai báo dưới cái nhìn áp bức của Hạ Chi Tuyển.

      “Em vay của mấy bạn thà vay của còn hơn, dù sao cũng có tiền tiết kiệm để .” Hạ Chi Tuyển kéo tay Cố Tư Ức lại rồi đặt xấp tiền lên tay .

      Cố Tư Ức vẫn chịu nhận, hai người giằng co mãi, Hạ Chi Tuyển : “ phải em là người bạn tốt nhất của em sao? Bây giờ em thà hỏi người khác chứ nhất quyết chịu nhận giúp đỡ của phải ?”

      phải mà…”

      phải là cái gì?” Hạ Chi Tuyển nhìn hỏi, tay ghìm chặt tay và xấp tiền, tay bất ngờ giơ lên véo tai , khiến Cố Tư Ức giật bắn mình.

      Cậu vừa vuốt tai vừa : “ còn là người thân nhất của em ở trường nữa rồi hả? Hả?”

      “…” Cố Tư Ức ruột gan rối bời, lòng bàn tay cũng nóng rực lên, cảm giác toàn thân bị Hạ Chi Tuyển khống chế, cứ đứng im tại chỗ nhúc nhích được.

      cúi đầu như con chim cút, dưới ánh đèn đường, Hạ Chi Tuyển nhìn thấy vành tai đỏ rực và cái cổ trắng nõn của .

      Cậu nuốt nước bọt, nhìn chỗ khác, kìm chế xúc động trào dâng của mình.

      Hạ Chi Tuyển đột ngột buông tay ra, Cố Tư Ức sợ tiền rơi nên theo bản năng nắm chặt tay lại.

      Cậu lùi về sau bước, quay người bước , hai tay đút túi quần, : “Nếu vẫn coi là người bạn thân nhất của em ngoan ngoãn cầm tiền .”

      Giọng cậu rất hờ hững, hề tỏ ra ép buộc , nhưng cậu càng như thế Cố Tư Ức mới càng thấy khó chịu.

      chạy đuổi theo Hạ Chi Tuyển, bên cạnh cậu : “Đúng vậy, chính là người bạn thân nhất của em.”

      Hạ Chi Tuyển dừng bước, tiếp tục thẳng, Cố Tư Ức bước nhanh theo cậu, tâm trạng hơi hỗn loạn, lại lo là mình khiến cậu vui, sợ về sau cậu xa lánh , sợ trở thành người qua đường rất bình thường đối với cậu… Chỉ vài giây ngắn ngủi thôi mà nội tâm chịu đủ đau khổ rồi, Cố Tư Ức chịu nổi mà bật thốt lên: “Được được được, em nhận, cảm ơn nhé! Em cố gắng trả cho sớm!”

      Hạ Chi Tuyển dừng bước, nhìn : “ thiếu tiền, em phải vội, đến lúc tốt nghiệp trả hết nợ là được.”

      “…” Cố Tư Ức lúc này mới thở phào nhõm.

      cất tiền vào trong túi xách của mình, kéo khóa lại cẩn thận, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hạ Chi Tuyển, phát là ánh mắt cậu trở nên dịu dàng hơn rồi.

      Tính cách của học thần như thế biết làm sao? Tất nhiên là phải nghe lời rồi! Ai bảo người ta vừa đẹp trai lại vừa học giỏi chứ!

      Cố Tư Ức cười hỏi: “ muốn đưa em mua sách gì vậy?”

      rất mong chờ học thần dẫn mua mấy quyển sách tham khảo tốt, để cố gắng chạy nước rút cho kỳ thi thử giữa kỳ sắp tới.

      “Mấy cuốn sách tham khảo chỉ toàn lừa tiền người ta thôi, thích để viết cho em quyển.”

      “…” Nhưng phải mới là đưa em mua sách sao?

      Hạ Chi Tuyển nhìn thấy nghi vấn của Cố Tư Ức thản nhiên : “ chỉ muốn đưa em tới chỗ rút tiền thôi, bây giờ chúng ta về trường.”

      “Ồ…” Mất cả hứng.

      “Chờ đấy, soạn tài liệu ôn tập cho em.” Hạ Chi Tuyển đưa tay xoa gáy Cố Tư Ức, chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ tủi thân của lúc này.

      Hả…Hạ Chi Tuyển tự soạn tài liệu học cho ư?

      Cố Tư Ức tất nhiên là nghi ngờ gì vào năng lực của Hạ Chi Tuyển rồi, nhưng liệu có làm phiền người ta quá ?
      ---
      Editor: Học thần Hạ càng ngày càng đáng đúng hả mấy ? :050:
      Last edited: 24/4/19

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Càng ngày càng đáng thế này :yoyo51: đáng từ chính đến phụ luôn :yoyo36:
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :