1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 115
      Edit: Ngân Nhi

      “Tôi…Tôi đói sắp chết rồi đây này!” Trịnh Bồi Bồi giận điên người, “Cậu bỏ đói cho tôi chết luôn !”

      Tay còn lại của Lục Gia Diệp lúc này mới giơ cái túi khác ra đưa cho : “Tôi mua sủi cảo cho cậu rồi đây, ăn tạm lót bụng .”

      “…” Nét mặt Trịnh Bồi Bồi hòa hoãn lại trong nháy mắt, có cái ăn là được rồi.

      nhận lấy túi sủi cảo, quay người vào trong phòng, ngồi trước bàn ăn vui vẻ.

      Nóng hổi, ngon miệng, tươi mới lại đẫm nước, chỉ tiếc là ít quá, mỗi sáu cái.

      “Sao cậu mua ít thế hả…Chẳng đủ ăn gì cả…” Mới ăn mấy miếng hết nửa, Trịnh Bồi Bồi đau lòng .

      Lục Gia Diệp cởi áo khoác, xắn tay áo lên vào bếp, vừa vừa : “Đấy là món khai vị, bữa chính đợi lát nữa.”

      Trịnh Bồi Bồi nhìn : “Uây, cậu muốn tự nấu bữa trưa đấy à? Tôi tưởng cậu ăn ở ngoài rồi?”

      “Quán đó hợp khẩu vị nên tôi quyết định về nhà tự nấu ăn.” Lục Gia Diệp vào bếp.

      Nghĩ tới bữa ăn ngon sắp tới, Trịnh Bồi Bồi liền ăn nốt chỗ sủi cảo còn lại.

      tới đứng bên cạnh quầy bar, nhìn Lục Gia Diệp bận rộn trong bếp.

      ngồi lên ghế, tay chống đầu nhìn .

      “Cậu lêu lổng ở Mỹ mấy năm cũng có ích đấy nhỉ, rèn được khả năng sinh tồn rồi.”

      phương diện nấu nướng là kẻ vô dụng, nếu có đồ ăn bán sẵn chắc sống nổi mất.

      “Vớ vẩn, cậu mới lêu lổng ấy! Ông đây phải rời xa quê hương, học nơi đất khách quê người! Tưởng tôi sống dễ dàng lắm à?”

      Nhìn Lục Gia Diệp vung vẩy cái nồi, dáng vẻ như muốn bãi công, Trịnh Bồi Bồi vội vàng trấn an: “ dễ dàng, hề dễ dàng chút nào, ông chủ vất vả rồi.”

      Lục Gia Diệp hừ cái, tiếp tục nấu nướng.

      Nửa tiếng sau, bữa ngon lành hai món mặn món canh được bưng đến quầy bar.

      Mùi thơm xông vào mũi, màu sắc món ăn rất sáng, nhìn là biết nguyên liệu nấu ăn rất tươi mới.

      Lục Gia Diệp ngồi xuống đối diện Trịnh Bồi Bồi, mắt đảo cái, chỉ huy: “Còn xới cơm?”

      Trịnh Bồi Bồi lập tức hấp tấp xới cơm cho cả hai.

      “Nhìn tươi ngon quá, khác hẳn với đồ ăn gọi bên ngoài.” Trịnh Bồi Bồi cảm thán.

      nhảm, đồ ăn sẵn bên ngoài toàn đồ để lâu ngày thôi.”

      “Lão đại, hay cậu mở nhà hàng , cậu là đầu bếp chính, tôi đảm bảo làm ăn tốt lắm!”

      “Thôi , tôi cao thượng đến mức vì nhân dân phục vụ như thế đâu, bây giờ tôi phải chăm chỉ kiếm nhiều tiền để còn nuôi vợ.”

      “Lão đại có nhiều tiền thế rồi mà, còn sợ vợ đủ tiêu à?”

      “Cũng chẳng biết được, nhỡ đâu vợ tôi thích mua sắm mấy thứ hàng hiệu phiên bản giới hạn sao, có tiền chiều nổi đâu.”

      Trịnh Bồi Bồi giơ ngón cái lên: “Ông chủ đúng là người đàn ông tốt, người chồng tốt.”

      Lục Gia Diệp thản nhiên đón nhận lời khen.

      Trịnh Bồi Bồi có lòng khuyên nhủ: “Thế cậu phải chọn ra người trong nhóm bạn của cậu chứ, ngày nào cũng đổi bạn như thế, tiền tiết kiệm cho vợ cũng tiêu vào rồi còn đâu.”

      Lục Gia Diệp : “Cậu chẳng hiểu gì cả, tôi tìm hiểu nhiều người làm sao biết được ai là vợ tôi?”

      Trịnh Bồi Bồi: “…”

      “Nên đấy coi như là chi phí tôi dùng để tìm vợ thôi.”

      “Cái cớ của kẻ phong lưu nghe sao mà tử tế thế.” Trịnh Bồi Bồi bái phục.

      Hai người cười cười ăn xong bữa cơm.

      Trịnh Bồi Bồi chủ động nhận trách nhiệm dọn bát đĩa, Lục Gia Diệp nhàn nhã ngồi chỗ.

      Trịnh Bồi Bồi: “Cậu có việc gì làm .”

      Lục Gia Diệp: “Tôi nấu cơm cậu ngồi xem cậu rửa bát tôi cũng phải ở bên cạnh chứ, làm việc nhà mình chán lắm.”

      “Cũng có lý.” gật đầu.

      “Tôi dự án làm khu nghỉ dưỡng, cậu có muốn khảo sát với tôi ? Rồi cho tôi nghe ý kiến quý giá của cậu?”

      hỏi: “ bao lâu?”

      “Khoảng tuần.”

      “Tôi làm gì có nhiều thời gian để chơi bời như thế, vừa mới chơi ở đảo về, còn đống việc chưa giải quyết xong kia kìa.”

      “Tôi cho phép cậu nghỉ mà.”

      “Chuyện này có liên quan đến cậu, dù cậu có nghỉ tôi vẫn phải nỗ lực làm việc, tôi mà nghỉ nghệ sỹ của tôi phải làm sao.”

      Lục Gia Diệp nhàn nhã dựa vào quầy bar, nhìn bóng lưng đứng trước bồn rửa bát, mỉm cười thỏa mãn, “Có nổi tiếng được hay phải dựa vào thực lực, phải dựa vào người đại diện.”

      “Này, người đại diện giỏi chính là người khai quật được nhân tài và đào tạo nhân tài đấy nhé, có tôi thử hỏi xem Thẩm Miên Miên và Chúc Thần có thể nổi được hay hả.”

      “Vâng vâng vâng cậu giỏi nhất, thế tóm lại khi nào cậu mới rảnh? Tôi chờ cậu, có chị Bồi Bồi chuyên gia chỉ điểm tôi yên tâm bỏ tiền đầu tư đâu.”

      Lời nịnh hót này khiến cho Trịnh Bồi Bồi sướng hết cả người, nghĩ lát rồi : “Hai ngày nữa tôi báo với cậu, phải xem xem có nhiều việc quan trọng .”

      “OK, tôi chờ chị Bồi Bồi của tôi đó.”

      Trịnh Bồi Bồi quay người lại, thấy cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng, đẹp trai cũng đẹp trai , nhưng vẫn có cảm giác giống như tên ngốc ngày xưa, át hết cả khí chất bá đạo tổng tài rồi.

      “…” Trịnh Bồi Bồi quen rồi, người này là thế đấy, giây trước là bá đạo tổng tài, giây sau biến thành Lục ba tuổi ngay được.

      Lục Gia Diệp ở nhà tháng liền công tác, Trịnh Bồi Bồi sáng dậy thấy chuẩn bị xong bữa sáng rồi, buổi trưa dù có làm việc ở đâu cũng có người đưa cơm cho đúng giờ, đến chiều lại gọi điện bảo nếu bận bảo người đưa cơm đến, còn bận về nhà ăn cơm.

      Là ông chủ nên rất bá đạo ra lệnh cho , đó là cho phép xã giao.

      Sợ uống rượu vào lại bị đau dạ dày.

      Lần trước bị viêm dạ dày cấp tính, cái bộ dạng vật lộn đau đớn của khi ấy trở thành bóng ma trong lòng mất rồi.

      Bây giờ dù Trịnh Bồi Bồi có làm việc tùy hứng đến đâu cũng phải ăn cơm đúng giờ.

      Ghi hình xong show, Trịnh Bồi Bồi chuyện với người của tổ chương trình đến giờ ăn cơm, điện thoại đổ chuông, là người giao cơm gọi. lúng túng cười : “Dạ dày của tôi được tốt nên phải ăn cơm rồi, tạm thời nghỉ ngơi nửa tiếng cho mọi người ăn cơm có được ?”

      Nhân viên làm việc đứng bên cạnh đùa: “Bồi Bồi dạo này chăm dạ dày kĩ lắm, ăn cơm cũng phải đúng giờ mới được.”

      Cuộc thảo luận tạm dừng trong tiếng cười đùa vui vẻ, Trịnh Bồi Bồi nhận lấy bữa trưa của mình, chụp ảnh gửi cho Lục Gia Diệp, vừa ăn vừa nhắn tin, “Hương vị món ăn hôm nay quen quen, là ông chủ Lục nấu đúng ?”

      Lục Gia Diệp: “Hôm nay papa rảnh nên vào bếp nấu cho em ăn đấy.”

      Lục Gia Diệp: “Ngạc nhiên hạnh phúc cảm động hả?”

      Trịnh Bồi Bồi: “[Gật đầu]”

      Lục Gia Diệp: “ có thành ý gì cả!”

      Trịnh Bồi Bồi: “Cảm ơn ông chủ! Ông chủ tốt nhất!”

      Năm đầu tiên khi cả hai sống chung nhà, Trịnh Bồi Bồi bay khắp cả nước, Lục Gia Diệp bay khắp thế giới, hai người trong năm chẳng chạm mặt chuyện trò được mấy lần. Nhưng Trịnh Bồi Bồi lại thấy như thế rất tốt, vì quen ở chung với đàn ông, cả hai cứ bận rộn như vậy có cảm giác như mình mình.

      Sang năm thứ hai, thời gian cả hai cùng ở nhà dần dần nhiều lên, tháng Lục Gia Diệp có mấy ngày ở nhà, có đôi lúc cả hai còn cùng ở nhà hơn tuần, lần nào cũng đấu võ mồm với nhau, cuộc sống coi như cũng hòa hợp, Trịnh Bồi Bồi cảm thấy Lục Gia Diệp là người bạn cùng phòng khá lý tưởng.

      Năm thứ ba, nhịp độ công việc của Lục Gia Diệp có vẻ chậm lại, ở nhà khá thường xuyên, Trịnh Bồi Bồi cũng quen với việc ở nhà. Lúc hai người ở nhà, người cười , người vào bếp nấu cơm, khí trong nhà rất vui vẻ, tràn ngập mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Đôi lúc buồn phiền áp lực vì công việc, về đến nhà có ai nghe than thở, có ai nấu ăn cho càng thấy buồn bực hơn, những lúc như thế hi vọng Lục Gia Diệp ở nhà.

      Đến lúc Trịnh Bồi Bồi thu xếp được thời gian, Lục Gia Diệp liền dẫn khảo sát trải nghiệm dự án khu nghỉ dưỡng.

      Cái gọi là trải nghiệm rất đơn giản, chính là ở đây chơi bời tuần để có cảm nhận đánh giá về hoàn cảnh môi trường và phong cách phục vụ của nơi này.

      Trịnh Bồi Bồi thầm nghĩ, mỗi năm mà được mấy lần trải nghiệm thế này tốt quá.

      Buổi tối, thay đồ tắm tới bể bơi, lại thấy Lục Gia Diệp ở trong hồ bơi từ lúc nào rồi.

      Lục Gia Diệp vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy mặc đồ tắm, lập tức vùi đầu vào làn nước lần nữa.

      Đường cong kia quá khủng, khiến người ta thở nổi.

      nhóc này bình thường mặc quần áo rộng rãi nhìn có phần đầy đặn, trong giới giải trí nhiều người nhìn vào thấy hơi mập, nhưng chỉ có Lục Gia Diệp biết, chẳng qua là do bộ ngực của lớn thôi.

      Trịnh Bồi Bồi nhảy xuống nước: “Bơi thi ?”

      Lục Gia Diệp hưởng ứng: “Chơi luôn.” Hai mắt ngượng ngập nhìn xuống làn nước.

      Hai người bơi thi vài vòng, Lục Gia Diệp mãi mà thể tập trung được, vóc dáng bốc lửa như thế, thêm cả bộ bikini khêu gợi thế kia, thể nhịn nổi mà, dù ở trong hồ bơi nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn hề có dấu hiệu hạ nhiệt.

      Càng bơi động tác của càng cứng nhắc.

      quá buồn bực!

      Cảm giác như là tên ngốc có tiền đồ vậy!

      Lục Gia Diệp dừng lại, : “Tôi thua tôi thua, mệt quá, tôi về phòng nghỉ trước đây.”

      Trịnh Bồi Bồi lập tức cười nhạo: “Ông chủ, giữ gìn sức khỏe nha.”

      Lục Gia Diệp đưa lưng về phía , rời khỏi bể bơi.

      Trịnh Bồi Bồi nhìn theo , cảm thấy máu nóng sôi trào, đồ ngốc này có body rất đáng khen đấy chứ.

      cũng theo lên luôn, định ngồi nghỉ lát, choàng khăn lên người, lại cầm cái khăn khác ném cho Lục Gia Diệp.

      Lục Gia Diệp quay người nhận lấy, bên trong quần bơi có thứ dựng cao ngất lên, ngay cả Trịnh Bồi Bồi chú ý lắm cũng còn phát ra.

      vội cầm lấy cái khăn choàng lên người rồi ra ngoài.

      Trịnh Bồi Bồi hơi đỏ mặt, đứng im tại chỗ nhìn xa dần.

      Cái kia…Sao lại thế nhỉ…

      Chẳng lẽ lại vì …nên mới có phản ứng?

      Suy nghĩ này vừa lên bị đánh bay luôn, làm người thể quá ảo tưởng thế được. Lục đại gia tình trường phong phú như thế, có kiểu phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua đâu.

      Mặc dù rất lý trí, nhưng hiểu sao mà mặt vẫn đỏ bừng.

      Tựa như trong thoáng chốc chợt nhận ra, thằng bạn ngốc hay cãi nhau với mình từ người đàn ông đích thực, cùng giới tính với .

      Đêm khuya nhưng vẫn ngủ được, trong đầu cứ nghĩ đến body tuyệt đẹp kia, cả cái bọc siêu to ấy nữa…

      Trời đất ơi! hề có tâm tư gì với cậu ta đâu!

      Cậu ta chỉ là người em thân thiết khác giới với thôi mà!

      trằn trọc vào giấc ngủ, kết quả lại mơ giấc mơ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập…

      Trong mơ hai cơ thể quấn lấy nhau, cảm nhận thứ cảm xúc mê hồn, lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy lúng túng và ngượng ngùng, dựa vào đầu giường, sắc mặt ửng đỏ, mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

      lúc sau, vỗ mạnh vào mặt mình, đứng dậy tắm cho tỉnh táo.

      Hai người gặp nhau trong nhà ăn, Lục Gia Diệp ngồi đối diện Trịnh Bồi Bồi, chào hỏi chuyện trò với .

      Trịnh Bồi Bồi chậm rãi ngồi ăn, rất ít, cảm giác như chỉ cần nhiều hơn mấy câu là Lục Gia Diệp có thể nhìn thấu được giấc mơ xấu hổ của vậy.

      Lục Gia Diệp vẫn khá thoải mái, mặt dày quen rồi.

      Chuyến du lịch trải nghiệm tuần kết thúc, Trịnh Bồi Bồi lúc về nhà phải lật xem các tài liệu chuyên ngành mới viết được bản báo cáo dài gần vạn chữ, phân tích trình bày ý kiến của mình mọi phương diện của hạng mục này.

      Sau khi Lục Gia Diệp nhận được bản báo cáo, suýt nữa té ngã…

      Mục đích chính của là dẫn chơi thôi, sợ chịu nên mới lấy cái cớ khảo sát, thế mà trở về lại nghiêm túc viết báo cáo gửi cho , nhìn qua cũng có vẻ tốn khá nhiều công sức mới làm xong.

      Lục Gia Diệp xem rất cẩn thận, thở dài hơi, hổ cái lợi hại thế này, về sau hoàn toàn có thể trở thành nữ doanh nhân quyền lực ấy chứ. Thử nghĩ cũng thấy được phết, trở thành người phụ nữ quyền lực đàn ông ai dám động vào. Đợi sau này trở thành lỡ , biết đâu lại trông cậy vào người bạn cùng phòng là đây, ở bên đến già sao?

      Thế nhưng, suy tính của Lục Gia Diệp bước đầu thất bại rồi.

      Xung quanh Trịnh Bồi Bồi chưa bao giờ thiếu ong bướm, chẳng qua là luôn chủ động tránh né thôi.

      Tuy nhiên, lần này người tỏ tình với lại là ngôi sao lưu lượng Chúc Thần, nghệ sỹ do tay đào tạo và nâng đỡ.

      Sau khi Trịnh Bồi Bồi nhận về cho Chúc Thần hợp đồng làm người đại diện cho thương hiệu lớn, ấy hẹn đến quán bar, đưa chiếc nhẫn kim cương ra, : “ thích em.”

      Trịnh Bồi Bồi sửng sốt, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngỡ ngàng.

      “Em có thể cho cơ hội ?” ấy rất chân thành.

      Trịnh Bồi Bồi lúc này mới phản ứng lại được, : “Tôi người trong giới giải trí đâu.”

      “Tại sao?” Chúc Thần hỏi.

      “Bạn trai tôi phải là người có thể thoải mái công khai tồn tại của tôi, mà người trong giới giải trí chỉ có thể trong bóng tối thôi.”

      “Ai là chỉ có thể trong bóng tối?” Chúc Thần , “Chỉ cần em chấp nhận , ngay lập tức đăng bài công bố cho tất cả mọi người biết, nếu em muốn kết hôn chúng ta có thể đăng ký luôn cũng được.”

      “Vậy còn nghiệp của sao? cần fan nữa sao?”

      “Điều cần nhất là người bạn , gia đình ấm áp, phải là rừng fan gửi gắm hết tình cảm lên . người bình thường, có tình cảm và cuộc sống riêng của mình!”

      Trịnh Bồi Bồi cúi đầu, mái tóc xòa xuống nửa gương mặt .

      Trong lòng bỗng dưng rất khó chịu…

      từng mong đợi rất lâu rất lâu những lời này, qua nhiều năm rồi, sau khi tưởng rằng mình hoàn toàn còn bận tâm đến nữa lại nghe được câu đó từ miệng của người khác.

      Trịnh Bồi Bồi điều chỉnh lại tâm trạng, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên với Chúc Thần: “Là người đại diện của , tôi cần phải cho biết điều này, công ty khắt khe chuyện đương của nghệ sỹ, trừ phi điều đó làm ảnh hưởng đến công việc. Nhưng mà nghề này cạnh tranh rất tàn khốc, rất khó có thể bảo vệ được cả hai thứ. Nếu như muốn công khai chuyện tình cảm, bất chấp chuyện nghiệp bị ảnh hưởng cũng được thôi, nhưng làm ngôi sao, cần phải biết mình nên đặt thứ gì lên hàng đầu, vẫn chưa đạt tới trình độ thích làm gì làm đâu.”

      Chúc Thần nhìn lúc lâu, cười khổ: “Vậy là em từ chối sao?”

      “Tôi nghĩ nên suy nghĩ lại .” Trịnh Bồi Bồi đẩy lại nhẫn cho Chúc Thần rồi đứng dậy rời .

      Chúc Thần vội vàng đứng lên đuổi theo , “ lái xe, để đưa em về.”

      Trịnh Bồi Bồi ngồi trong xe, cả quãng đường đều nghe điện thoại chuyện công việc, dường như hề bị dao động bởi lời tỏ tình của Chúc Thần.

      Chúc Thần nhìn góc mặt nghiêng xinh đẹp của , nở nụ cười bất đắc dĩ.

      này tay nâng đỡ từ khi là thực tập sinh cho đến khi trở thành đại minh tinh, vậy mà tại sao ấy lại muốn cùng hưởng thành công chứ?

      Xe dừng lại bên ngoài khu nhà, trước khi Trịnh Bồi Bồi xuống xe, Chúc Thần lại : “ suy nghĩ rất lâu rất lâu rồi, nghiệp phải là ưu tiên hàng đầu của , điều cần là mối quan hệ bền vững, mái ấm gia đình.”

      nhìn vào mắt : “Mà em, chính là người mà muốn được cùng nhau xây dựng tổ ấm suốt đời này.”

      Trịnh Bồi Bồi: “…” Nhất thời biết phải gì.

      Chúc Thần tiếp: “ tưởng rằng chúng ta quen nhau ba năm, cũng đủ để vun đắp tình cảm rồi, xem ra vẫn quá vội vàng. Xin lỗi em, em có thể từ chối , nhưng từ bỏ đâu.”

      Trịnh Bồi Bồi nhìn , khóe môi khẽ giật như muốn gì, nhưng cuối cùng lại xuống xe luôn.

      Về đến nhà, Trịnh Bồi Bồi toàn thân mỏi mệt ngã ra ghế salon.

      Lục Gia Diệp ngồi đối diện liếc : “Gì mà như con cá chết thế? Vừa chịu đả kích gì à?”

      “…” Trịnh Bồi Bồi lườm , gì.

      “Sao ? Ai bắt nạt em để trai xử lý nó!”

      ai bắt nạt tôi hết…” Trịnh Bồi Bồi uể oải đáp.

      “Thế tóm lại là làm sao?”

      “Chúc Thần vừa tỏ tình với tôi.”

      “Cái gì?!” Lục Gia Diệp tí nhảy dựng lên, nhưng cố giữ bình tĩnh, ngồi nghiêm chỉnh lại, mắt sáng quắc hỏi: “Thế cậu trả lời sao?”

      “Tôi khuyên ấy nên tỉnh táo phân nặng .”

      “Đúng! hay lắm! Tên này quá tùy hứng rồi! Nghĩ gì là làm nấy! Lại còn muốn tán tỉnh người đại diện chứ! Ghê tởm! Quá ghê tởm!” Lục Gia Diệp càng càng cáu điên lên, chỉ thiếu mỗi câu “Dám để mắt đến người của tôi” là chưa dám thôi.

      “Tôi phải chuyện với cậu ta mới được!”

      “Cậu muốn cái gì?” Trịnh Bồi Bồi ngồi thẳng dậy, trợn mắt nhìn Lục Gia Diệp, “Đây là chuyện riêng của chúng tôi, cậu đừng có mà xen vào! Càng nhiều người biết càng khó xử thêm thôi!”

      “Chuyện riêng? Đây ràng là chuyện có liên quan tới công việc, sao lại là chuyện riêng được?” Lục Gia Diệp thể bỏ qua, “Nhỡ mà hai người cậu nhau làm ảnh hưởng tới công việc phải làm sao? Công ty có quy định ràng rồi, quản lý được nghệ sỹ!”

      Trịnh Bồi Bồi sợ run mấy giây, suy nghĩ lúc rồi : “Công ty có quy định đó từ bao giờ vậy?”

      “… có à?”

      có.” Trịnh Bồi Bồi cực kỳ chắc chắn, “Là người đại diện nên tôi nắm các quy định của công ty hơn cậu là cái chắc.”

      “Được rồi, từ hôm nay trở , công ty có thêm quy định này! Nghệ sỹ của công ty mà dám đương với quản lý cả hai bị phạt!”

      “…” Trịnh Bồi Bồi nhìn với ánh mắt khó hiểu, “Có cần làm đến mức đấy ? Giờ là thời đại nào rồi mà còn cấm đoán thế? Chỉ cần làm ảnh hưởng tới công việc là được chứ gì?”

      “Cần chứ! đặt ra quy định ràng về sau ai cũng dám tán tỉnh người đại diện của mình sao! Công ty thành đống lộn xộn thế nào hả! Trước đây đề ra quy định này là do tôi sơ suất! Bây giờ phải chỉnh đốn lại ngay!”

      Lục Gia Diệp xong liền cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho trợ lý của mình.

      Trịnh Bồi Bồi lập tức chạy tới giật điện thoại của lại: “Cậu đừng có mà làm loạn!”

      Lục Gia Diệp tránh , “Ai làm loạn! Tôi phải làm trong sạch lại cái công ty này!”

      Trịnh Bồi Bồi: “Cậu mới là người nghĩ gì làm nấy có…Đưa điện thoại cho tôi…Đừng có làm trò hề…”

      Trịnh Bồi Bồi từ tận đáy lòng luôn coi Lục Gia Diệp là ông chủ mà đối đãi, vẫn quen xưng huynh gọi đệ như bình thường, nào có chuyện kính trọng sợ sệt ông chủ chứ. Hai người giằng co, mãi mà thể cướp được cái điện thoại nên càng ngày càng tức giận.

      Trong lòng Lục Gia Diệp chỉ có ghen tuông và cảm giác nguy hiểm cực lớn, nên làm thế nào cũng chịu thỏa hiệp.

      “A…” Trịnh Bồi Bồi bỗng kêu lên thảm thiết.

      Đầu bị đập vào bàn trà, hai người dừng tranh chấp, ngồi bệt xuống đất, cau mày ôm đầu, vẻ mặt tỏ ra rất đau đớn.

      Lục Gia Diệp luống cuống, vội vàng đỡ dậy, dìu đến salon.

      muốn xoa đầu cho , nhưng lại bị thẳng thừng đẩy ra.

      Lục Gia Diệp ngồi bên, rầu rĩ : “Cậu cuống cái gì, cướp cái gì, chỉ là thêm quy định mới thôi mà, lẽ cậu muốn tiến tới với Chúc Thần hay sao?”

      “Ai bảo tôi muốn tiến tới với Chúc Thần! Cậu mới muốn tiến tới với Chúc Thần ý!” Trịnh Bồi Bồi quát.

      “…Cậu bị đập đầu nên ngốc luôn rồi à, tôi là trai thẳng nhé, còn thẳng hơn cả ống tuýp đấy nghe chưa!”

      “Cậu mới ngốc có, Chúc Thần vừa mới tỏ tình với tôi cậu liền đưa ra quy định mới luôn, thế có khác nào muốn nhắm thẳng vào ấy? Chúc Thần liệu nghĩ thế nào?”

      “Hơ, tôi mà còn phải sợ cậu ta nghĩ thế nào à?”

      “Ông chủ Lục à, cậu bình tĩnh chút ! Bây giờ Chúc Thần là cây hái ra tiền của công ty đấy! Những nghệ sỹ khác mà nổi tiếng được như ta bọn họ tách ra tự lập từ lâu rồi!”

      “Ha ha, ông đây thiếu tiền nhé, kể cả là cây hái ra tiền mà muốn tán cậu tôi cũng chặt cây luôn!”

      “…”

      “Cậu , rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?”

      Trịnh Bồi Bồi: “ cứ lạnh nhạt thôi, cho ấy hết hy vọng .”

      Lục Gia Diệp: “Cậu hiểu đàn ông rồi, đàn ông khi thích ai nhé, họ càng tỏ ra lạnh lùng đàn ông càng có cảm giác muốn chinh phục.”

      “…Có đến mức thế ?” Trịnh Bồi Bồi buồn bực hỏi.

      “Có chứ!” Lục Gia Diệp chắc như đinh đóng cột, “Vì Bồi Bồi tỷ quá có sức hút mà! Đàn ông khi rơi vào tay cậu thể thoát ra ngay được đâu!”

      “…Cái quái gì thế.” Trịnh Bồi Bồi tuy trách móc nhưng khóe môi lại lặng lẽ nhếch lên, phụ nữ được khen là có sức hút ai mà vui chứ? “ chuyện chính , đừng có mà tranh thủ nịnh hót.”

      “Được, chuyện chính, tôi cho rằng cách giải quyết của cậu hoàn toàn có tác dụng gì cả.” Lục Gia Diệp .

      “Cách giải quyết của cậu cũng được, làm vậy Chúc Thần rất khó xử.”

      Trong đầu Lục Gia Diệp chợt lóe lên suy nghĩ, cười : “Tôi có cách giải quyết cực kỳ hợp lý rồi đây.”

      “Cách gì?” Trịnh Bồi Bồi vội hỏi.

      “Cách này cần có Lục gia tôi ra mặt, để có thể hoàn toàn chặt đứt hoa đào của cậu, tôi đành phải hy sinh bản thân, đóng giả là bạn trai của cậu thôi.” Lục Gia Diệp xong liền ôm vai Trịnh Bồi Bồi, “Phụ nữ ấy à, cách tốt nhất để làm cho người đàn ông hết hy vọng, chính là có bạn trai.”

      “Nhưng mà…”

      “Làm vậy cần phải đưa ra quy định mới để khiến Chúc Thần chịu đả kích, cậu cũng phải dây dưa lằng nhằng với tên đó nữa, cậu mà càng kéo dài càng khó dứt ra thôi.”

      “…” Trịnh Bồi Bồi vẫn do dự.

      “Nếu cậu vẫn thể chấp nhận cách này cứ theo cách cũ của tôi mà làm, trực tiếp bổ sung quy định mới.”

      “Được rồi, làm theo cách cậu .” Trịnh Bồi Bồi thở dài hơi rồi lại nằm xuống salon.

      “Cách nào?” Lục Gia Diệp giả ngu.

      “Tạm thời cậu hãy đóng giả làm bạn trai tôi, để cho Chúc Thần hết hy vọng.” Trịnh Bồi Bồi nhắm mắt .

      Lục Gia Diệp hớn hở đáp: “Đồng ý.”

      “Cậu phải chú ý chừng mực, chuyện đừng có làm cho người ta khó xử mất mặt đấy.”

      “…” Ha ha ha ha ha, tiểu Lục Gia Diệp thầm cười trong lòng, được làm người ta mất mặt à, chỉ hận thể túm đầu tên đó chà sát xuống mặt đất thôi. Nhưng mà mọi việc tiến triển tốt, nhất định phải giữ bình tĩnh, làm đúng theo lời .

      Hôm sau, Trịnh Bồi Bồi hẹn gặp Chúc Thần.

      Chúc Thần rất vui, nghĩ rằng Trịnh Bồi Bồi suy nghĩ thấu đáo, bằng lòng chấp nhận rồi.

      Vì hoàn cảnh gia đình nên mới vào giới giải trí, mấy năm nay Trịnh Bồi Bồi là người ở bên cạnh nâng đỡ . lên kế hoạch phát triển cho , tìm cho những tài nguyên tốt, cùng khắp nơi, có những lần bận suốt đêm, đều ở bên cạnh chờ đợi, biết từ khi nào, tình cảm của dành cho còn đơn thuần như trước.

      Nơi phố thị xa hoa rộng lớn này, ban ngày tỏa ánh hào quang rực rỡ, khi đêm về trong đầu chỉ nghĩ đến . Mỗi hành trình được cùng nhau, đều rất vui vẻ, chỉ cần nơi nào có ánh mắt của liền kìm được mà nhìn về phía ấy, thứ cảm xúc lưu luyến thể hình dung đó thôi thúc bày tỏ tình cảm với .

      Chúc Thần ăn mặc gọn gàng tử tế rồi tới điểm hẹn từ rất sớm, bỏ mũ và khẩu trang xuống, ôm trong lòng trạng thái hưng phấn kích động chờ Trịnh Bồi Bồi.

      Trịnh Bồi Bồi đẩy cửa vào.

      lập tức nở nụ cười, còn chưa kịp bỗng nhìn thấy người phía sau .

      Chúc Thần sững người, : “Lục tổng.”

      Lục Gia Diệp gật đầu: “Bây giờ phải giờ làm việc, tôi tới đây với thân phận khác.”

      …Thân phận khác?

      Người trong công ty ai cũng biết ông chủ Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi là bạn học cũ, cũng là bạn thân lâu năm.

      Lục Gia Diệp ôm vai Trịnh Bồi Bồi : “Bồi Bồi là bạn tôi.”

      Trịnh Bồi Bồi ngượng ngùng cười: “ ngại quá, hai chúng tôi sở dĩ công khai quan hệ là vì cầu của tôi, tôi muốn mọi người vì chuyện này mà e dè tôi, quan hệ đồng nghiệp được thoải mái.”

      Chúc Thần: “…”

      Rất lâu sau, mới miễn cưỡng mỉm cười: “ ra là thế.”

      Ba người cùng ngồi xuống.

      Lục Gia Diệp : “Tôi thường xuyên nghe Bồi Bồi khen cậu, lần này mời cậu ăn cơm cũng là ý của Bồi Bồi, ấy tôi nên cảm ơn cậu vì cậu đóng góp rất nhiều cho công ty.”

      Trịnh Bồi Bồi cười : “Đúng vậy, Chúc Thần giờ là lão đại của công ty đấy.”

      Chúc Thần mỉm cười: “ có chị đại Bồi Bồi nâng đỡ có khi bây giờ tôi vẫn chỉ là diễn viên quần chúng thôi, làm sao trở thành ngôi sao được.”

      Lục Gia Diệp : “Ai cũng có công cả, nghệ sỹ tự mình nỗ lực, người đại diện ở bên trợ giúp, thiếu ai cũng được.”

      Chúc Thần chỉ cười, cũng may là quen với việc luôn nở nụ cười khi làm việc, chắc bây giờ mặt cứng ngắc lại rồi.

      Trịnh Bồi Bồi: “Sắp tới công ty định đầu tư vào dự án phim lớn, Lục tổng muốn nhận vai nam chính.”

      Chúc Thần: “Cảm ơn Lục tổng.”

      “Lục tổng rất coi trọng , hy vọng tiến xa hơn nữa.”

      “Tôi nhất định phụ kỳ vọng của Lục tổng.”

      Trong lòng Chúc Thần thầm cảm kích Trịnh Bồi Bồi, có vẻ như chưa cho sếp tổng biết chuyện tỏ tình với , mà muốn dùng cách này để khéo léo cho câu trả lời. Thân phận của ấy là bà chủ, hơn nữa còn trao cho tài nguyên cực kỳ tốt.

      vẫn biết người rất tốt bụng lại trượng nghĩa, mà ngờ ngay cả khi từ chối , cũng dùng cách thức giống như tính cách của vậy.

      Tiếc rằng… ấy phải là người phụ nữ của .

      tự cho rằng mình đủ ưu tú để xứng đôi với , nhưng ở trước mặt Lục Gia Diệp, vẫn thấp hơn người ta cái đầu.

      Dù là gia thế hay tài lực, Lục Gia Diệp cũng hơn nhiều, bàn về ngoại hình, Lục Gia Diệp cũng hề thua kém .

      bữa cơm kết thúc trong bầu khí vui vẻ hòa hợp.

      Lúc ra về, Lục Gia Diệp ôm eo Trịnh Bồi Bồi, Trịnh Bồi Bồi kịp phản ứng, quay đầu trừng mắt với .

      “…” Lục Gia Diệp dùng ánh mắt ra hiệu cho .

      Trịnh Bồi Bồi hiểu, đây là diễn trò cho Chúc Thần xem.

      Là người của nhau mà cách xa nhau quá nhìn cũng giả .

      Thế là Trịnh Bồi Bồi liền dựa vào cánh tay .

      Lục Gia Diệp: “…”

      Tại sao lại kích động thế này?

      Kể cả là diễn trò cũng rất khó có cơ hội trải nghiệm cảm giác được hổ cái dịu dàng nép vào lòng như chim thế này.

      Ba người rời khỏi nhà hàng, đến bãi đỗ xe, Lục Gia Diệp cảm thấy như cưỡi mây mà , lòng cứ lâng lâng.

      Vòng eo của hổ cái sao lại thế này? Đúng là ngực lớn eo thon.

      Xúc cảm này là thích…Còn cả mùi hương tỏa ra làm say lòng người…

      Liệu có thể kéo dài thời gian thêm lúc nữa ?

      Lục Gia Diệp với Chúc Thần: “Cậu ở đâu? Để tôi đưa cậu về?”

      “Cảm ơn Lục tổng, tôi lái xe tới đây ạ.”

      phải cậu mới uống rượu sao? Uống rượu được lái xe đâu.”

      “Tôi chỉ uống mấy ngụm rượu mơ thôi, có vấn đề gì.”

      “Ai có vấn đề gì, bây giờ cảnh sát giao thông theo dõi tài xế chặt lắm đấy.”

      “…Vậy để tôi gọi người lái hộ.”

      “Nhỡ người lái hộ mà nhận ra phiền lắm.” Lần này là Trịnh Bồi Bồi .

      Lục Gia Diệp cười: “Thôi, tôi đưa cậu về, khách sáo cái gì. Ngày mai bảo người nào đến đây lấy xe về là được.”

      “…” Chúc Thần thà gọi taxi về còn hơn là phải nhìn ông chủ và người mình thích ở bên nhau, quá đau lòng.

      Nhưng mà đến nước này thể từ chối được.

      Thế là Lục Gia Diệp chịu trách nhiệm lái xe, Trịnh Bồi Bồi ngồi ở ghế lái phụ, Chúc Thần ngồi ghế sau.

      Lúc dừng đèn đỏ, Lục Gia Diệp đặt tay lên mu bàn tay Trịnh Bồi Bồi, véo , ra vẻ quan tâm hỏi: “Em uống rượu vào có bị say xe ?”

      say.” Trịnh Bồi Bồi mỉm cười đáp.

      đương nhiên biết là say xe, với lại cũng uống rất ít rượu, độ cồn lại thấp đáng kể.

      Cơ mà tội gì mà tranh thủ chiếm tiện nghi tí cơ chứ?

      Vừa nghĩ xong, Lục Gia Diệp lập tức gạt phắt , đúng, đây phải là chiếm tiện nghi, đây là show ân ái.

      Phải show mạnh cho mấy tên có ý đồ xấu nhìn vào mà biết!

      Chúc Thần: “…”

      ngả đầu ra ghế, gương mặt trong bóng tối.

      Hồi trước mắt bị mù hay sao mà nhìn ra được là hai người này nhau nhỉ?

      Cuối cùng cũng chịu được cho đến khi xe đỗ dưới nhà, Chúc Thần nhanh chóng chào tạm biệt rồi xuống xe.

      Lục Gia Diệp thở dài hơi, lưu luyến rời đánh tay lái rời .

      Lúc có Chúc Thần cùng, dọc đường nắm bàn tay bé của Trịnh Bồi Bồi phải đến bốn năm lần.

      Bây giờ được nữa rồi.

      Hoa đẹp thường xuyên nở, mà cảnh đẹp cũng tồn tại lâu.

      Trịnh Bồi Bồi nhìn vẻ mặt , khỏi lên tiếng: “Sao tôi lại có cảm giác là cậu nỡ để Chúc Thần thế nhỉ?”

      “…” Trong lòng Lục Gia Diệp dấy lên hồi chuông báo, vội : “Tôi là tiếc thay cho cậu ta, thích người thích mình là việc rất đau khổ.” Tuyệt đối được để lộ suy nghĩ của mình ra.

      “Thôi , ấy thiếu gì con thích, rất nhanh quên chuyện này thôi.”

      “Thế cậu nhầm rồi, bản tính của đàn ông rất tà ác, thứ gì càng có được càng khao khát muốn có, phải có câu là vợ bằng thiếp, thiếp bằng trộm, mà trộm bằng trộm được. Cậu thuộc vào dạng trộm được đấy!”

      Trịnh Bồi Bồi quát: “Xin cậu đừng có mà ví von linh tinh trong những hoàn cảnh phù hợp nữa !”

      “Tôi đúng à?” Lục Gia Diệp cười hỏi.

      cậu mù chữ có lỗi với những con người thất học nhưng thông minh biết cố gắng quá, cậu là dạng ngu hết thuốc chữa rồi!”

      “…” Lục Gia Diệp bỏ qua lời chế nhạo của , : “Tóm lại tôi nhắc cho cậu nghe, tuyệt đối được xem thường đâu! Chúng ta vẫn phải diễn trò thêm thời gian nữa mới được, như thế cậu ta mới hoàn toàn hết hy vọng.”

      “…”

      “Hay là chúng ta công khai luôn ?”

      “Cậu bị điên à? Chúng ta chỉ diễn trò thôi, công khai cái quái gì?”

      diễn phải diễn cho tử tế, chừng Chúc Thần còn hoài nghi là vì sao trước giờ chúng ta thể ra bên ngoài cũng nên. khi công khai rồi cậu ta hoàn toàn chết tâm, tôi thấy ý tưởng này rất tuyệt! Đỉnh cao luôn!”

      “…???” Trịnh Bồi Bồi hết nổi, lười chẳng buồn nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

      Lục Gia Diệp cười: “Dù sao scandal tình ái của tôi cũng nhiều mà, sao đâu. Cậu phải người trong giới giải trí lại càng vấn đề. Quan tâm đến việc mọi người nghĩ thế nào làm gì chứ? Chỉ cần Chúc Thần tin là được rồi.”
      Khủng Long, huyenlaw68, Pe Mick21 others thích bài này.

    2. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Bó tay bạn Diệp, cái gì mà làm trong sạch cái công ty này, ghen quá rồi...Rồi lại thứ nổi trg quần nữa chứ, mất mặt chưa :)))
      2 bạn theo cách ko giống ai, mau tỏ tình cho tui nhờ
      Đọc đc chương dài sướng đấy
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      2 cậu này nhanh nhanh dùm tuôi cái , cả mấy năm trời rồi mà chưa có tiến triển thêm bước nữa , Lục tổng mau mau tấn công dồn dập vào nào , mau mau thịt nhau luôn để Bồi Bồi khỏi cần mộng xuân nữa mà thực tế làm cho nó cảm xúc kkkkk
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Cơ hội tốt cho diệp tổng
      Chúc diệp tổng từ giả thành
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Hahaaa nhờ thanh niên Chúc mà trong cái khó ló cái khôn Lục tổng tranh thủ đóng vai bạn trai :))))
      Chết cười đoạn ở bể bơi :))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :