1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 20
      Edit: Ngân Nhi

      Lúc Cố Tư Ức đấu với người đầu tiên mọi thứ đều ổn, niềm hưng phấn tạm thời lấn át được mệt mỏi và khó chịu.

      Đến khi đấu với người thứ hai cảm giác khỏe trong người bắt đầu xuất , cũng vì thế mà để mất điểm.

      Đối phương nhận thấy Cố Tư Ức yếu nên cũng tăng thêm sức lực mà đánh.

      Trịnh Bồi Bồi lên đầu hàng nhìn Cố Tư Ức đứng sân, toát mồ hôi hột thay cho .

      Cố Tư Ức liều mạng phen, vung vợt đánh mạnh, đối phương đỡ được.

      Nhân lúc bên kia nhặt cầu, Trịnh Bồi Bồi liền chạy đến bên cạnh Cố Tư Ức, thầm: “Cậu đau bụng đúng ? Thua thôi, dù gì cũng thắng được hiệp rồi, chơi nữa cũng có sao.”

      Cố Tư Ức thở gấp : “ hề gì, còn điểm nữa là phân thắng bại rồi, thi đấu phải hết mình chứ.”

      “Cầu tới rồi, cậu tránh ra .” Cố Tư Ức đẩy Trịnh Bồi Bồi ra rồi chạy lên .

      Quả cầu lông bay tới sắp rơi xuống đất, Cố Tư Ức bổ nhào ngã xuống để đỡ, đối phương đánh lại được.

      Sắc mặt Hạ Chi Tuyển trầm hẳn xuống, định bước vào sân Cố Tư Ức nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười tự tin với người đối diện: “Tôi thắng rồi.”

      Hạ Chi Tuyển: “…”

      Các lớp 6 vui sướng hoan hô, tiếng chuông tan học cũng vang lên ngay lúc này.

      Kết quả cuối cùng là Cố Tư Ức của lớp 6 mạnh mẽ phản công, thắng được lớp 8, niềm vui bất ngờ này khiến cho các lớp 6 cực kì hưng phấn.

      Cố Tư Ức bình tĩnh quay trở lại khán đài, Trịnh Bồi Bồi tới, thấy sắc mặt tái nhợt lo lắng hỏi: “Cậu khỏe ?”

      “Mình sao.”

      “Cố Tư Ức.” Đằng sau truyền đến giọng lạnh lùng.

      Cố Tư Ức quay đầu lại, thấy Hạ Chi Tuyển ném áo khoác đồng phục cho , : “Mặc vào.”

      “Ơ…Em lạnh…”

      “Mặc vào.” Cậu cao giọng lên, thái độ cho cãi lại.

      Cố Tư Ức hiểu nổi, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc vào.

      Trịnh Bồi Bồi đứng bên cạnh mở to mắt: “Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy bắt ép người khác mặc áo của mình đấy.”

      Lục Gia Diệp chạy đến, hai mắt sáng như sao nhìn Cố Tư Ức: “Em à, vừa rồi trông em ngầu lắm đấy.”

      Tô Hàn cũng giơ ngón cái lên: “Được đấy chị Ức, chơi môn nào cũng giỏi.”

      “Cũng bình thường thôi…” Cố Tư Ức khiêm tốn cười .

      Tan học, mọi người lại túm năm tụm ba ăn cơm, Cố Tư Ức với Trịnh Bồi Bồi: “Mình muốn về phòng ngủ, cậu mua cơm cho mình được ?”

      thành vấn đề.” Trịnh Bồi Bồi sảng khoái đồng ý, vỗ vai : “Hôm nay cậu là người lập công của lớp, mình mua cho cậu thêm cái đùi gà.”

      Cố Tư Ức mình trở về phòng ngủ, cơ thể có dấu hiệu hạ đường huyết, ngồi xuống ghế rồi nằm gục xuống bàn nghỉ ngơi.

      Lúc thi đấu chỉ thấy hừng hực khí thế, đến khi ra về mới thấy mình quá tốn sức, mệt rã rời.

      Nghỉ lát, Cố Tư Ức lại vào nhà vệ sinh tắm rửa.

      Khi cởi quần áo ra mới phát là đằng sau quần lót có dính vết máu, vội vàng nhìn lại cái váy ngoài, quả nhiên cũng có máu…

      May là váy sẫm màu nên nhìn , kể cả vết to cũng khó nhìn ra.

      Cố Tư Ức bỗng giật mình, nghĩ đến việc Hạ Chi Tuyển vứt áo khoác cho mình mặc.

      lẽ là vì…Cậu ấy nhìn thấy…Nên mới…

      Áo khoác của cậu ấy rất to, có thể che hết phần mông .

      Cố Tư Ức nhớ lại, mặt đỏ bừng cả lên.

      Mình sơ ý quá, để ý gì cả, lại để người con trai trông thấy, thế người ta còn giấu diếm hộ mình nữa.

      Lam Hiểu Thu ăn cơm xong, lúc về phòng còn mang cho Cố Tư Ức cốc trà sữa nóng.

      Cố Tư Ức ngồi trước bàn học, lấy gối chèn lên bụng, ngồi làm đề cho quên , đột nhiên có cốc trà sữa đặt xuống bàn làm giật mình, Lam Hiểu Thu : “Cậu làm rạng danh cho con lớp mình, người làm lớp trưởng tôi đây mời cậu đấy.”

      “Vậy đến lúc tổ chức đại hội thể thao biết lớp trưởng phải mời mình bao nhiêu cốc trà sữa cho đủ đây.” Cố Tư Ức trêu ghẹo, cầm cốc trà sữa hút ngụm.

      Lam Hiểu Thu ngồi về chỗ của mình, lúc sau lại tới chỗ Cố Tư Ức, đưa cho tờ giấy, : “Cậu có thể hỏi Hạ Chi Tuyển giúp mình xem bài này làm thế nào được ? Chỉ cần bảo cậu ấy viết gợi ý cách giải là được.”

      “Cậu tự hỏi cũng được mà.”

      “Cậu ngồi gần cậu ấy nên dễ hơn.”

      “Ừ.” Cố Tư Ức nhận lấy tờ giấy, là bài số học, nhìn riêng từng chữ hiểu, nhưng khi ghép thành tổ hợp hiểu lắm, nhịn được phải hỏi: “Lớp trưởng đại nhân, cái đề này nằm ngoài chương trình học phải ? Sao mình đọc mà hiểu gì hết?”

      “Đây là đề thi Olympic.”

      “…Bái phục.” Bạn Cố học kém lập tức quỳ lạy đại thần.

      chỉ dám nghĩ đến kì thi giữa kì thôi, còn người ta chiến đấu cho cuộc thi Olympic rồi.



      Tiết học buổi chiều, Cố Tư Ức vì thoải mái nên tư thế ngồi có phần lười nhác, hiên ngang như cây bạch dương giống ngày thường.

      Trong giờ học, Trịnh Bồi Bồi ngồi bên cạnh cười : “Cậu học hành liều mạng như mọi khi nữa, mình cũng thấy thoải mái hơn nhiều.”

      “Trông cậu hả hê quá đấy.” Cố Tư Ức gục xuống bàn lầm bầm.

      “Tiết thể dục sáng nay cậu làm thế nào mà mạnh mẽ như chiến sĩ thế? Chẳng nhìn ra chút khác thường nào cả.”

      “Cứ giả vờ là mình rất thoải mái thôi, còn sau đó…Cậu hiểu mà.”

      “Ha ha…” Trịnh Bồi Bồi bật cười.

      vệ sinh ?”

      .”

      Cố Tư Ức thấy khát nước, cầm cốc lên thấy chẳng còn giọt nước nào.

      Bình nước ở cuối lối bên cạnh chỗ Lục Gia Diệp, Cố Tư Ức liền quay sang nhìn Hạ Chi Tuyển.

      Cậu yên lặng ngồi đọc sách, Lục Gia Diệp ngồi cùng bàn cười đùa với Tô Hàn.

      Cố Tư Ức lấy điện thoại trong ngăn bàn ra, mở wechat nhắn tin cho Hạ Chi Tuyển: “Lấy cho em cốc nước được ?”

      Nhắn xong lại liếc trộm Hạ Chi Tuyển, thấy cậu vẫn còn đọc sách.

      “Có được hả?”

      “Nàyyyy!!!”

      Phát liền ba tin nhắn xong người bên kia mới có phản ứng, lấy di động ra xem.

      X: “ phải vẫn khỏe lắm à?”

      X: “Đến lấy cốc nước cũng làm nổi?”

      Cố Tư Ức bĩu môi, nhắn lại: “Em muốn làm gì cả, giúp em mà… nhẫn tâm nhìn em chết khát hay sao?”

      X: “Chết khát thôi.”

      Ý cũng như tên: “[Rơi lệ] [Rơi lệ]”

      Đành chịu vậy, lão Hạ phải là người mà có thể tự do sai khiến.

      Cố Tư Ức đặt di động xuống, ngồi thẳng người dậy, cầm cốc nước lên, định đứng dậy tự lấy nước cái cốc bị người ta giật mất.

      Hạ Chi Tuyển tay cầm cốc để lại cho bóng lưng kiêu ngạo, cậu ra chỗ bình nước lấy nước rồi quay lại đặt cái cốc lên bàn .

      “Cảm ơn nhé.” Cố Tư Ức mỉm cười với cậu.

      Sắc mặt cậu chút thay đổi, lạnh lùng ngồi lại chỗ của mình.

      “…” Cậu ấy được vui à? Sao vậy nhỉ?

      Cố Tư Ức lấy tờ giấy kia ra, với Hạ Chi Tuyển: “Học thần, em có bài toán muốn nhờ giúp.”

      Hạ Chi Tuyển có phản ứng gì.

      “Giúp em thêm tí nữa mà, sang đây xem chút thôi ~” Cố Tư Ức nịnh.

      Hạ Chi Tuyển đứng dậy, lười biếng tới ngồi vào chỗ của Trịnh Bồi Bồi, dịu dàng hỏi: “Bài gì?”

      Cố Tư Ức cười hì hì, ghé sát vào nhìn cậu, hỏi: “Có phải tâm trạng được tốt ?”

      Gương mặt tươi cười cùng hàng lông mi chớp phóng đại ngay trước mắt khiến cho Hạ Chi Tuyển kịp chuẩn bị tâm lý, tim đập loạn nhịp, cậu lui về sau chút, mặt lạnh : “Có muốn hỏi bài nữa đây?”

      Cố Tư Ức nắm hai tay lại thành nắm đấm, đặt lên bàn rồi chống cằm lên, nghiêng đầu : “Nhưng mà em thấy được vui, nên em quan tâm đến chuyện gì khiến bực bội hơn.”

      vui hay buồn quan trọng đến vậy cơ à?” Hạ Chi Tuyển nhìn hỏi.

      “Tất nhiên là quan trọng rồi, cực kì quan trọng luôn.” Cố Tư Ức chắc chắn, ánh mắt chút tránh né nhìn thẳng vào mắt cậu, như muốn chứng minh chân thành của mình.

      “…” Hạ Chi Tuyển chịu thua, quay đầu nhìn chỗ khác.

      Ánh mắt cậu nhìn vào trung, hờ hững hỏi: “Em muốn hỏi bài gì?”

      Cố Tư Ức đưa tờ giấy qua: “Bài này, chỉ cần viết các bước giải lên đó là được.”

      Hạ Chi Tuyển liếc , hỏi: “Em muốn thi Olympic Toán à?”

      phải em, là lớp trưởng Lam Hiểu Thu đó, bạn ý nhờ em hỏi giúp bài này.”

      biết làm.” Hạ Chi Tuyển .

      Cố Tư Ức kinh ngạc: “ là học thần mà cũng có bài biết làm sao?”

      “Ừ.” Hạ Chi Tuyển thản nhiên đáp, “Trừ em ra những bài của người khác hỏi đều biết làm.”

      xong cậu rời khỏi chỗ của Trịnh Bồi Bồi, quay về vị trí của mình.

      Cố Tư Ức phải mất khoảng năm giây mới hiểu được ý của Hạ Chi Tuyển.

      cách khác …Chỉ có mới được hỏi bài cậu ấy thôi, còn người khác hỏi cậu ấy coi như biết?

      Cố Tư Ức quay sang nhìn Hạ Chi Tuyển, nét mặt nghiêng của cậu có phần lạnh nhạt xen lẫn kiêu ngạo, chính là kiểu muốn quan tâm đến bất kì ai.

      Cố Tư Ức giơ tay lên sờ mặt mình, cảm thấy vừa buồn bực lại vừa vui mừng.

      đây là gặp vận cứt chó gì mà lại được người ta đối xử khác biệt như vậy chứ?

      Trịnh Bồi Bồi vệ sinh quay về, thấy Cố Tư Ức ngẩn ngơ cười khúc khích chọc vào đầu cái: “Cậu mơ mộng cái gì đấy?!”

      “Cậu tránh ra.” Cố Tư Ức đập phát vào tay bạn, miệng vẫn ngừng cười được.

      “Chậc, cười đến nhộn nhạo cả người thế này, tám phần là nghĩ đến con trai rồi.”

      Cố Tư Ức trong lòng lúng túng, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: “ linh tinh.”

      “Hai em, tối ra ngoài ăn cơm nhé?” Lục Gia Diệp ở bên kia mời mọc, “Nhà Lục đây mới mở nhà hàng, xa trường lắm đâu, có muốn đánh giá tài nghệ của đầu bếp ?”

      “Được đấy.” Trịnh Bồi Bồi sảng khoái đồng ý, “Mặc dù có cậu ở đó hơi sát phong cảnh, nhưng nể tình cậu chủ mời tôi nhịn tí cũng được.”

      “Trời đất, cậu ăn của tôi rồi còn muốn hưởng lợi thế đấy à?”

      “Lêu lêu ~” Trịnh Bồi Bồi làm mặt quỷ với cậu ta.

      “Em à, em cũng cùng nhé?” Lục Gia Diệp hỏi Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức lắc đầu: “Mình đâu, hôm nay mình hơi mệt, tan học mình muốn về phòng nghỉ ngơi luôn.”

      “Thôi được, vậy bọn này ăn trước xem thế nào, nếu được lần sau lại rủ em nhé.”

      “Được.” Cố Tư Ức cười đáp.

      --

      Cố Tư Ức cùng Hướng Lê và Trương Hân Dịch ăn xong bữa tối ở nhà ăn rồi quay về phòng ngủ luôn.

      ngồi giường, dựa lưng vào tường, quấn chăn xung quanh cho thoải mái, sau đó bắt đầu đọc sách làm đề.

      Trước đây Cố Tư Ức chăm học đến vậy, đến lớp ngồi nghe giảng còn có thể miễn cưỡng làm được, chứ tan học mà còn bắt đặt việc học lên hàng đầu là hoàn toàn thể. có tố chất thể thao rất tốt, môn gì cũng chơi được và chơi rất hăng say, nào có tâm trí mà học với hành chứ.

      Nhưng mà, sau khi lên cấp ba, mới quyết tâm thay đổi thái độ học tập của mình.

      Môi trường mới, bạn bè mới, thầy mới, tất cả đều khác biệt, khiến cho người ta cũng cảm thấy nhiệt huyết hơn.

      Trịnh Bồi Bồi lúc này ăn với bọn Lục Gia Diệp, Từ Lâm và Lam Hiểu Thu đến thư viện học, trong phòng lúc này chỉ có mình Cố Tư Ức.

      Khi tập trung tinh thần để học có người gõ cửa phòng.

      “Ai đấy? Cửa khóa đâu.”

      Cửa được đẩy ra, có hai bạn vào rồi nhìn xung quanh.

      “Các cậu tìm ai?” Cố Tư Ức ngồi giường hỏi, hai người kia lập tức ngẩng đầu nhìn.

      “Cố Tư Ức, bọn mình học lớp 8, là lớp hôm nay thi đánh cầu lông với lớp cậu ý.”

      “Mình biết rồi, có chuyện gì ?”

      “Tối nay lớp bọn mình rủ nhau hát, muốn mời cậu cùng.”

      “Cảm ơn các cậu nhé, mình hơi mệt nên được.”

      “Là Lục Minh lớp bọn mình muốn mời cậu, cậu à?”

      , mình mệt lắm.” Cố Tư Ức biết Lục Minh là ai, cũng có hứng thú hỏi thêm, dứt khoát từ chối.

      Hai thấy Cố Tư Ức kiên quyết như vậy, lại thấy đúng là có vẻ gì là hào hứng nên đành thôi.

      Sau khi bọn họ rời , Cố Tư Ức lại tiếp tục ngồi làm đề.

      Lúc gặp bài khó, theo bản năng lại cầm di động bấm số của Hạ Chi Tuyển.

      Tút tút hai tiếng điện thoại được kết nối, Cố Tư Ức nghe thấy đầu bên kia “Alo” mới chợt nhớ ra, có thể bây giờ cậu ấy vẫn ăn cơm với đám Lục Gia Diệp, quấy rầy cậu ấy lúc này có ổn nhỉ?

      có gì, chỉ là em có vấn đề muốn hỏi thôi, mà nếu ở bên ngoài tiện lắm, để mai lên lớp rồi em hỏi sau.”

      “Em hỏi , ở phòng ngủ.”

      ăn cơm mà về sớm vậy sao…

      Cố Tư Ức nhận được đồng ý cũng khách khí nữa, mau chóng đọc đề cho Hạ Chi Tuyển.

      Hạ Chi Tuyển ngồi trước bàn học, cầm bút viết xuống những bước quan trọng.

      Chờ Cố Tư Ức đọc xong đề cậu cũng nghĩ xong rồi.

      làm xong chụp ảnh lại gửi em nhé?”

      cần, bây giờ các bước giải cho em.”

      “…”

      Còn gì tàn nhẫn hơn nữa !

      nghĩ mãi chẳng ra, còn cậu ấy cần thời gian để suy nghĩ luôn.

      Hạ Chi Tuyển lần cách giải cho Cố Tư Ức, bật loa để điện thoại sang bên, vừa nghe vừa viết ra giấy.

      Giải quyết xong bài tập, vui vẻ gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là như thế, sao em nghĩ ra nhỉ!”

      “Còn gì nữa ?”

      “Tạm thời có.”

      Cố Tư Ức định cúp máy Hạ Chi Tuyển lại : “ cũng làm bài, bọn mình cùng nhau học, cứ mở điện thoại thế .”

      “…” Còn có kiểu này nữa à? Mở điện thoại cùng nhau học?

      “Lúc nào em hiểu có thể hỏi ngay.”

      “Được học thần tình nguyện dạy học, đám học sinh kém chúng em xin được cảm tạ.”

      Trong loa truyền đến tiếng cười của Hạ Chi Tuyển: “Nhớ đeo tai nghe vào đấy, đừng để ảnh hưởng đến người khác.”

      Lúc này bạn cùng phòng ở bên ngoài hết, chỉ có mình nên tương đối tự do, nên Cố Tư Ức vẫn để loa ngoài điện thoại như cũ.

      Lúc Từ Lâm và Lam Hiểu Thu vào phòng cũng đúng lúc Cố Tư Ức hỏi bài Hạ Chi Tuyển, loa điện thoại truyền ra giọng nam hơi khàn rất dễ nghe, so với giọng thường ngày nghe thấy lớp quyến rũ hơn nhiều.

      Hai ngẩn người, nhưng sau đó lại yên lặng trở về chỗ của mình.

      Cố Tư Ức thấy bạn cùng phòng về vội tắt loa ngoài điện thoại , kẹp vào bên vai rồi tiếp tục thảo luận với đầu bên kia.

      Cuối cùng : “Bạn cùng phòng về rồi, tối nay em cũng học được kha khá, cảm ơn nhé.”

      Cố Tư Ức cúp máy, Lam Hiểu Thu tới hỏi: “Vừa rồi cậu chuyện với Hạ Chi Tuyển đấy à?”

      “Ừ đúng rồi.”

      Lam Hiểu Thu lại hỏi: “Vậy cậu hỏi hộ mình cái bài kia chưa?”

      “…”

      Cố Tư Ức có phần lúng túng, ngại dám kể lại chuyện Hạ Chi Tuyển lạnh lùng từ chối làm cho ấy nghe.

      Nhất là mới vừa rồi cậu ấy còn giảng liền mấy bài cho nữa chứ, lớp trưởng đại nhân cũng nghe thấy rồi.

      Cố Tư Ức bối rối vài giây rồi mới : “Mình hỏi rồi, cậu ấy bảo ngày mai đưa đáp án.”

      Lam Hiểu Thu mỉm cười với : “Cảm ơn nhé.”

      “…” Trời ạ, đây là lần đầu tiên thấy Lam Hiểu Thu cười đấy.

      còn tưởng là mọi vui buồn của lớp trưởng đều chỉ dành cho mỗi việc học thôi chứ.

      ra ấy cũng biết cười.

      --

      Hôm sau, Cố Tư Ức đành phải mặt dày đưa tờ giấy đó cho Hạ Chi Tuyển lần nữa, thế mà thái độ cậu ấy vẫn rất hờ hững.

      Tranh thủ lúc Lục Gia Diệp chưa đến lớp, liền ngồi vào ghế của Lục Gia Diệp luôn, bám dính lấy Hạ Chi Tuyển tha, nhàng kéo tay áo cậu, giọng mềm nhũn : “Giúp em mà, em cũng rất tò mò biết bài này làm như thế nào, xem hộ em nha, có được ?”

      Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt liếc : “Em làm nũng đấy à?”

      “…” Cố Tư Ức nghẹn họng, máu trong người xông thẳng lên đỉnh đầu, từ phần cổ trở lên đỏ bừng hết cả, lan sang cả hai tai.

      đợi thoát ra khỏi trạng thái quẫn bách này, Hạ Chi Tuyển hỏi tiếp: “Em nghĩ em làm vậy có tác dụng sao?”

      , phải mà, em có…” Cố Tư Ức đỏ mặt giải thích, nhưng lại thể ra hai từ làm nũng ấy.

      Ở nhà còn chưa bao giờ làm nũng với bố mẹ, vậy mà sao…lại cùng với người con trai…

      Hạ Chi Tuyển nhìn , khẽ cười thành tiếng, cúi đầu viết các bước giải.

      Cố Tư Ức ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn.

      Cậu gần như cần nghĩ mà viết, làm xong đưa luôn cho , cúi đầu cười : “Em cũng thông minh đấy, biết là làm nũng rất có tác dụng với .”
      ---
      Editor: Eo ơi hờn cả thế giới, mệt với Hạ cực kì luôn :)) Tung thính cách ràng cmnl ạ :))
      Last edited: 20/4/19

    2. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Huhuhu vch 2 đứa nó thả thính nhau làm t đau tim qá :yoyo25::yoyo25: xem Cố Vị Dịch vs Tư Đồ Mạt quắn quéo lắm r, sang bên này lại gặp 2 thanh niên này bảo FA như t phải làm sao :yoyo25::yoyo25:
      thedark, baongocbtNgân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 21
      Edit: Ngân Nhi

      Buổi chiều sau khi tan học, Cố Tư Ức đưa lại tờ giấy cho Lam Hiểu Thu, Lam Hiểu Thu đặt bút xuống rồi nhận lấy, nhìn mấy dòng lời giải giấy ánh mắt ngập tràn vui sướng, ấy ngẩng đầu lên cười nhìn Cố Tư Ức, : “Cảm ơn cậu.”

      “Chuyện chuyện .” Cố Tư Ức xua tay .

      “Hạ Chi Tuyển có ?” Lam Hiểu Thu hỏi, trong giọng chứa chút chờ mong.

      “…” Cố Tư Ức sợ run, vội đáp: “ gì cả, cậu ấy cứ thế viết lời giải ra thôi.”

      gì chứ… làm nũng…Còn làm nũng có tác dụng nữa…

      Trong đầu bỗng lên dáng vẻ của Hạ Chi Tuyển khi ấy, Cố Tư Ức chỉ muốn chui ngay vào cái hang nào đó để trốn thôi.

      “Thế à.” Lam Hiểu Thu lên tiếng, nét mặt có phần trùng xuống.

      Tuy nhiên Cố Tư Ức lại đắm chìm trong bối rối của riêng mình nên hoàn toàn phát ra.

      Ăn cơm tối xong, Trịnh Bồi Bồi dắt Trương Hân Dịch làm tóc, Cố Tư Ức và Hướng Lê tới thư viện.

      Cố Tư Ức vùi đầu vào làm đề tờ giấy hiểu từ đâu bay vào giữa quyển sách của .

      Suy nghĩ bị gián đoạn, cầm tờ giấy lên rồi mở ra xem, đó viết: bé, nhìn sang phía đối diện .

      Cố Tư Ức ngẩng lên nhìn, lúc đến ghế đối diện vẫn trống, biết từ bao giờ cậu con trai ngồi ở đó rồi.

      Hai người nhìn nhau, cậu ta nháy mắt với cái rồi nhếch môi cười.

      Cậu thiếu niên có làn da màu lúa mạch, để đầu cua, ngũ quan nét, trong đẹp trai kèm theo chút xấu xa vô lại.

      Người này quen, Cố Tư Ức sau khi đưa ra nhận định lại cúi đầu làm đề tiếp, nội tâm hề xao động chút nào.

      Lục Minh: “…”

      ra nhóc này rất lạnh lùng, hay lắm.

      Lục Minh lại viết vào tờ giấy khác, rướn người ra đưa thẳng vào tay Cố Tư Ức.

      “Này bạn học, cậu có thể giảng cho mình bài này được ?”

      “Tốc độ ban đầu của tàu hỏa là 42km/h, lúc xuống dốc tăng lên 0.3m/s…”

      Cố Tư Ức ngồi làm đề Vật Lý, vốn hơi bực bội vì bị quấy rầy, nhưng đọc xong đề bài biết là đối phương cũng học lớp mười giống mình, quan trọng là đề này biết làm!

      cầm bút viết lời giải ra giấy, sau đó trả lại cho đối phương.

      Trong nháy mắt đối phương lại đưa tờ giấy cho Cố Tư Ức ghi: “Cảm ơn cậu nhé, chị , kiến thức cơ bản của mình khá kém nên còn bài nữa muốn hỏi. vật chuyển động nhanh dần đều với gia tốc 2m/s, 5 giây sau gia tốc đổi thành 1m/s, phương hướng thay đổi…”

      Cố Tư Ức đọc đề xong là viết lời giải luôn, nhanh chóng trả lại giấy cho cậu ta.

      Trong lòng có hơi lo lắng, lo biết cậu ta có hỏi nữa , lo biết cậu ta có hỏi đúng bài mà biết làm

      Chi bằng rút lui trước cho xong.

      đập vào tay Hướng Lê, : “Bọn mình về thôi.”

      Hướng Lê cũng nhìn thấy có nam sinh truyền giấy qua lại cho Cố Tư Ức, giờ thấy Cố Tư Ức muốn về rất phối hợp mà đứng lên với .

      Hai người ra khỏi thư viện, đằng sau truyền đến tiếng gọi: “Này, Cố Tư Ức!”

      Cố Tư Ức dừng bước, thấy cậu con trai ngồi đối diện đuổi theo mình : “Cảm ơn cậu giải đề giúp mình, mình mời cậu uống trà sữa được ?”

      “Sao cậu biết tên tôi?” Cố Tư Ức buồn bực hỏi.

      Cậu ta cười đáp: “Mình là Lục Minh học lớp 8, hôm qua mình có ngồi xem cậu thi đấu cầu lông với con lớp mình, lúc ấy có nhiều người kêu tên cậu lắm, sao mà mình biết được.”

      “Ồ.” Cố Tư Ức hiểu ra.

      ra cậu chỉ biết chơi cầu lông mà còn học rất giỏi nữa.”

      “…” Tại cậu học quá kém thôi người em ạ! Bài mà tôi có thể làm được gọi gì là khó chứ.

      Tất nhiên Cố Tư Ức ra, chỉ cười lấy lệ.

      “Mình mời cậu trà sữa nhé.”

      “Được thôi.” Cố Tư Ức còn chưa kịp Hướng Lê lên tiếng trước.

      Thế là ba người cùng nhau rời thư viện rồi đến quán trà sữa.

      Dọc đường, Lục Minh tìm đủ chủ đề để bắt chuyện với Cố Tư Ức, Cố Tư Ức quen với việc nhiệt tình với người mới quen nên chỉ giữ im lặng, chỉ có Hướng Lê là chuyện với cậu ta thôi. Lục Minh kể chuyện cười, Hướng Lê cười nghiêng ngả, Cố Tư Ức có phản ứng gì.

      “Chị nghĩ gì vậy?” Lục Minh cúi người nhìn Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức giật mình, đáp: “Nghĩ đến mấy công thức hóa học ý mà.”

      Được rồi, ra lại nghĩ đến lúc Hạ Chi Tuyển làm nũng…

      Hai chữ đó giống như thần chú vậy, cứ nhớ tới là lại thấy ngượng.

      Mua trà sữa xong, Lục Minh và hai người hai hướng khác nhau, Cố Tư Ức cảm thấy cuối cùng lỗ tai mình cũng được bình yên rồi.

      Hướng Lê : “Cậu thấy Lục Minh rất đẹp trai sao? Cậu ấy cũng thú vị lắm đấy.”

      “Ồn ào quá.” Cố Tư Ức , “Con trai thông minh ít như Hạ Chi Tuyển vẫn tốt hơn.”

      Hướng Lê vui vẻ : “Nam thần nhà cậu tất nhiên là cậu thấy tốt nhất rồi.”

      “Cái gì mà nhà mình chứ…Cậu đừng có mà lung tung.” Cố Tư Ức vội cãi, nét mặt mấy tự nhiên.

      “Ha ha, cậu và học thần thân thiết như vậy, phải của nhà cậu nhà ai?” Hướng Lê trêu, “Học thần công nhận là rất đẹp trai, nhưng lạnh lùng quá, ít khủng khiếp, tạo cho người ta cảm giác rất xa cách, mình thấy Lục Minh được hơn.”

      Cố Tư Ức phản bác: “Thiên tài ai mà chả trầm tính, lắm đều là người ngốc, giống Lục Minh ý, có cái đề Vật Lý dễ như thế mà cũng làm được, phải hỏi mình, quá ngốc luôn!”

      Lục Minh: “…”

      Cậu ta đuổi theo Cố Tư Ức để xin số, nhưng còn chưa kịp lên tiếng nghe thấy Cố Tư Ức vậy.

      Cho nên đấy chính là lý do tại sao ấy lại hờ hững với cậu sao? ấy thích con trai thông minh ít ?

      Lục Minh sầu não, cậu học Lý khá ổn, nhưng lại thấy Cố Tư Ức làm đề Lý ở tầm trung nên mới cố tình chọn câu dễ để hỏi, đủ thấy là cậu quan tâm người ta thế nào rồi, thế mà sao lại bị chụp luôn cái mũ ngu ngốc lên đầu thế này?

      Lục Minh nhận ra chán ghét của , cảm thấy mình nên lùi bước hơn.

      Hướng Lê cười : “Được rồi được rồi, động đến học thần nhà cậu nữa được chưa? ngờ là cậu lại bảo vệ cậu ấy đến vậy cơ đấy.”

      “Làm gì có, mình chỉ tranh luận thôi mà…”

      --

      Ngày hôm sau, Cố Tư Ức vẫn đến lớp sớm, đón ánh mặt trời ngồi tự học.

      Trịnh Bồi Bồi khoan thai tới muộn, đưa cho Cố Tư Ức quyển manga: “Đưa cho Lục Gia Diệp giúp mình với.”

      Cố Tư Ức cầm lấy, quay sang thấy Hạ Chi Tuyển ngồi dãy bên cạnh đọc sách, miệng nhai kẹo, nhàn nhã như chơi vậy.

      chần chừ đưa quyển truyện cho cậu ấy, tự dưng cảm giác là mình và Hạ Chi Tuyển chuẩn bị có chướng ngại nào đó, nhất là chỉ sợ gì là lại bị cậu ấy là làm nũng, làm sao bây giờ.

      đành xé mẩu giấy rồi viết lên đó: Đưa cho Lục Gia Diệp giúp em.

      Sau đó kẹp tờ giấy vào trong quyển truyện rồi đưa cho Hạ Chi Tuyển, đưa xong là rút tay về luôn, cúi đầu đọc sách tiếp, nhìn cậu thêm giây nào.

      Hạ Chi Tuyển xem giấy xong quay sang nhìn Cố Tư Ức lúc này cúi gằm xuống học bài như con chim cút vậy.

      Từ hôm qua sau khi trêu mấy câu, liền xấu hổ đến tận bây giờ.

      Hạ Chi Tuyển vo tờ giấy lại thành cục rồi ném vào đầu Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức lập tức quay sang trừng mắt nhìn cậu.

      Xong giờ truy bài buổi sáng, Cố Tư Ức cùng các bạn đến nhà ăn ăn sáng.

      Trịnh Bồi Bồi khoe mái tóc mới làm của mình: “Nhìn tây ? Kiểu này hot lắm đấy, thấy mình giống ngôi sao Hồng Kông hả?”

      Cố Tư Ức gật đầu: “Nhìn tây lắm, rất đẹp.”

      Trịnh Bồi Bồi khuyên: “Cậu cũng cắt tóc , cứ buộc đuôi ngựa mãi trông lỗi thời lắm.”

      “Để mình nghĩ …” Cố Tư Ức cũng hơi dao động.

      Ăn sáng xong quay về lớp, vẫn còn thời gian, bốn lại xúm vào chỗ cười đùa với nhau.

      Hạ Chi Tuyển tới chỗ Cố Tư Ức, gõ lên bàn : “Cho miếng socola.”

      “Vâng.” Cố Tư Ức mò ngăn bàn tìm socola, nhưng ngoài ý muốn lại mò thấy món đồ lạ, lấy ra xem thấy đó là hộp quà được gói rất đẹp.

      “Ơ? Ai tặng quà cho cậu đấy?” Trịnh Bồi Bồi ghé vào hỏi, “Mau mở ra xem .”

      Cố Tư Ức mở hộp quà ra, bên trong là món ngọt được làm thành hình hoa hồng rất cầu kỳ.

      “Oa ~~~” Ba bạn đồng thanh hô to.

      Hạ Chi Tuyển đứng bên cạnh nhìn, sắc mặt lập tức trở nên lạnh như băng.

      Cố Tư Ức ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải, đúng lúc chạm mắt Hạ Chi Tuyển, liền hỏi: “ mua đấy à?”

      Nghe hỏi xong, sắc mặt Hạ Chi Tuyển càng thối hơn, lạnh nhạt : “ phải .”

      “Vậy ai nhỉ? lẽ có ai đó thầm theo đuổi cậu?” Trịnh Bồi Bồi đoán.

      Cố Tư Ức cực kỳ bối rối: “Chỉ là món đồ ngọt mà thôi, đừng nghĩ nhiều.”

      “Nhìn ngon nhỉ.” Trương Hân Dịch nhìn mà thèm.

      “Ngon cậu lấy ăn , sợ trúng độc chết được.” Cố Tư Ức đưa luôn cho Trương Hân Dịch.

      “Cho mình à?”

      “Lấy nhanh .”

      Trương Hân Dịch cầm luôn, Cố Tư Ức thở phào nhõm.

      Trong giờ học, Trịnh Bồi Bồi ghé sát vào Cố Tư Ức hỏi: “Gần đây có ai tỏ tình với cậu ?”

      , cậu đừng có đoán mò nữa.” Cố Tư Ức .

      “Vậy rốt cuộc là ai tặng nhỉ?”

      “Có khi là tặng nhầm đấy.”

      Nhưng chứng minh là người đó hoàn toàn tặng nhầm người.

      Buổi chiều Cố Tư Ức cùng các bạn đến lớp, lại thấy bàn để cốc trà lớn hiệu Heytea và miếng bánh ngọt rất xinh.

      Cố Tư Ức lại hỏi bạn ngồi trong lớp từ trước: “Cậu có thấy ai để mấy thứ này lên đây ?”

      Đối phương ngơ ngác lắc đầu.

      Trịnh Bồi Bồi cầm cốc nước lên, cười với Cố Tư Ức: “Cậu có uống ? uống cho mình nhé, mình thích uống cái này.”

      uống.” Cố Tư Ức chút do dự mà , “Đồ nguồn gốc mình dám uống đâu.”

      “Quan tâm làm quái gì chứ, đối phương người ta cũng có lòng mà, gần trường mình có quán Heytea nên người ta đến tận trung tâm thương mại để mua cho cậu đó.”

      Lúc Hạ Chi Tuyển và đám Lục Gia Diệp thong thả vào lớp, Trịnh Bồi Bồi liền giơ cao cốc nước trong tay lên hỏi: “Có phải trong số các cậu mua cái này cho em má lúm đồng tiền đấy?”

      “Heytea à? Trong trường bán cái này mà nhỉ, bọn tôi có ra ngoài trường đâu mà mua được.” Lục Gia Diệp xong, cảm thấy có gì đó đúng nên lại hỏi: “Gì thế? Có người mua cho em à? Ai vậy? Nam hay nữ? Có phải là để ý đến em đấy?”

      “Chắc là thế rồi.” Trịnh Bồi Bồi cười, mắt liếc nhìn Hạ Chi Tuyển.

      Lục Gia Diệp vọt ngay tới bên cạnh Cố Tư Ức: “Em , ai mua cho em đấy?”

      biết nữa, người này bí mật mua đồ cho mình, nhất định là muốn mình tò mò, thế mình càng thèm quan tâm xem người ấy là ai, mình thèm biết!”

      Lục Gia Diệp nhiệt liệt vỗ tay: “Ngầu lắm ngầu lắm, thích em mạnh mẽ như vậy đấy, chút quà mọn này sao có thể làm dao động em nhà chúng ta chứ, kệ nó .”

      Hạ Chi Tuyển đứng bên cạnh lời, mặt lạnh tanh.

      Giờ ra chơi, Trịnh Bồi Bồi cùng Cố Tư Ức vệ sinh, lúc qua lớp 8 thấy đám con trai đứng ngoài hành lang hô hào ầm ĩ.

      “Cố Tư Ức lớp 6 kìa ~~” “Chào Tư Ức ~~” “Gọi chị dâu chúng mày!” Mấy nam sinh hùa nhau .

      Sau đó mọi người lại đồng loạt gọi theo “Chị dâu ~~” “Chào chị dâu ~~” “Chân chị dâu dài quá ~~” “ Lục ơi chị dâu tới này!!”
      ---

      Editor: Mấy đứa muốn nếm mùi quả đấm của học thần có phải ? :)))

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Lũ khỉ loi nhoi lớp 8 có phải chưa thấy quan tài chưa đổ lệ k :yoyo36:
      thedarkNgân Nhi thích bài này.

    5. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Dành cả ngày cuối tuần đọc 21 chương truyện để rồi hờn cả thế giới
      levuongNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :