1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Năm tháng là đóa lưỡng sinh hoa – Đường Thất Công Tử(26 chương + 2 phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      ♥‿♥ Chương 10: Mười tám tuổi, thời gian như dòng nước trôi ♥‿♥


      Nghe đồn còn sông ngoài thị trấn này từng lấy ít mạng người.

      Gần đây là bà quả phụ ở thị trấn , bà quả phụ này là người miền núi, con của bà hồi trẻ sớm vào con đường tội lỗi, trốn chui trốn lủi hai năm, cuối cùng vì phát giết người mà bị phán tử hình, lúc xử án vừa tròn hai mươi lăm tuổi.


      Mười ba năm sau, trấn phái xuống cảnh sát chuyên môn rất cao bắt tội phạm cướp bóc, bởi vị bọn cướp bóc này làm hại bạn của cảnh sát kia, nên ta dễ gì bỏ qua. Vụ án được hé mở, chỉ chứng thực tội danh cướp bóc của bọn này, còn điều tra ra bọn chúng từng giết mạng người mười ba năm trước. Đến tận lúc này, con của bà quả phụ ấy mới giải được nỗi hàm oan.

      Bà ấy nghe thấy tin kích động này, suốt đêm chạy đến thắp cho con mình nén hương. Còn có đài truyền hình đến phỏng vấn bà lão, cũng mang cho bà lão cờ thưởng để bà lão trao cho viên cảnh sát phá án kia, ngày hôm sau lấy tiêu đề “Cảnh sát gương mẫu XX nhận cờ thưởng từ tay bà mẹ bảy mươi tuổi có con bị hàm oan” để lên trang đầu nhật báo.

      Tên thị trấn được xuất mặt báo làm cho mọi người phấn khởi. Mà lúc mọi người phấn khởi truyền tay nhau tờ báo này, vào buổi chiều hôm ấy, bà lão nhảy sông tự vẫn. Mặc cho mắt thấy mọi người nhảy xuống cứu vớt, bà lão vẫn tự sát thành công.

      Tôi ở bờ sông hóa vàng mã buổi chiều, xuyên qua làn nước trong xanh, giống như thấy bóng hình bà cụ in dưới đó.

      Ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, cúi đầu nhìn dòng nước lặng lẽ, phạm vi mười dặm có bóng người, vừa đúng khí trang nghiêm của nghi lễ tự sát. Tôi nghĩ sớm cũng là , muộn cũng là , nhảy vào con sông này còn có những người trước làm bạn, may mắn trôi đến nơi nào xa xôi, cũng giúp người nhà bớt phải bỏ tiền mua cỗ quan tài, vì vậy có chút nóng lòng muốn thử. lúc chuẩn bị nhắm mắt nhảy xuống, dường như nghe có giọng : “ , có đói bụng hay , nếu đói bụng đừng nhảy cầu, bằng chết rồi cũng vẫn bị làm con ma đói, mà bị đói rất khổ, rất khổ đấy.”

      Tôi kinh sợ, cảm thấy bụng quả hơi đói.

      Rất nhiều năm sau, tôi nghĩ, nếu khi đó phải có giọng kia khuyên can, nhất định tôi nhảy xuống rồi.

      Cho dù được chủ nghĩa Mác vũ trang, hơn nữa lúc thi chính trị cũng được đến chín mươi mốt điểm, nhưng đến nay tôi vẫn vững vàng tin tưởng giọng bên bờ sông năm đó là của bà quả phụ kia. Sở dĩ bà lão cứu tôi là vì mẹ tôi tự bỏ tiền túi ra giúp bà mua cỗ quan tài an táng, để bà ấy phải phơi thây nơi sông nước. Có thể thấy được, người làm có trời biết.

      Nhưng tôi hạ quyết tâm tự sát, hơn nữa cho rằng chỉ có tự sát mới có thể có cuộc sống tốt hơn.

      Về nhà ăn no chút cơm chuẩn bị sẵn sàng cho công tác tự sát, bên ngoài tiếng ho khan của bà ngoại liên tục truyền vào, tôi lấy ra con dao sáng chói mua hồi trưa hôm nay.

      Nửa ngày tôi mới tìm được động mạch cổ tay, vừa mới tìm xong, lưỡi dao mới hạ xuống chút, Nhan Lãng ba tuổi nghiêng ngả lảo đảo chạy vào. Nó vừa nhìn thấy hung khí tay tôi, cũng nhìn thấy cổ tay bắt đầu rướm máu lập tức òa khóc lớn lên. Bà ngoại ở bên ngoài vất vả kìm lại trận ho: “Lãng Lãng khóc cái gì vậy?”

      Tôi : “ có gì, có gì, thằng bé đái dầm ra quần thôi.”

      Bà ngoại nữa, lại trận ho khan dồn dập.

      Tôi ôm Nhan Lãng hôn cái : “Con ngoan, con ra ngoài chơi lát .”

      Nhan Lãng hề động đậy.

      Ba năm trung học của tôi vì sớm mà bận tối ngày tối mặt, thời gian ở cạnh Nhan Lãng quá ít, hề phát trở nên thông minh hiểu chuyện như thế.

      Nó mang theo khuôn mặt nức nở hỏi: “Mẹ, có phải mẹ sắp chết ?”

      Tôi : “ có, chỉ là hai ngày rồi nóng quá nên chảy chút máu.”

      : “Gạt người, TV có diễn cái này, mẹ sắp chết.”

      Tôi cảm thấy kinh ngạc trong lòng, : “Nếu mẹ thực muốn chết sao?”

      Nó lập tức : “Mẹ cần Lãng Lãng nữa sao?”

      Tôi : “Con xem, bà ngoại ngồi tù, cụ ngoại lại bệnh nặng như vậy, mẹ được học đại học, cũng chẳng có công việc gì, nuôi nổi con rồi.”

      : “Mỗi ngày con chỉ ăn chút cơm.”

      Tôi : “Con chỉ ăn chút cũng vô dụng, cụ ngoại cần ăn cơm, mẹ cũng cần ăn cơm, ăn hết cơm mất.”

      : “Vậy con chút cũng ăn, để hết cho cụ ngoại ăn, để hết cho mẹ ăn.”

      Tôi : “Con ngốc, ăn cơm đói chết.”

      Bị tôi như vậy, nó nghĩ ra cách phản bác nào, đành sang chuyện khác, nước mắt ầng ậc trong hốc mắt, sốt ruột hỏi: “Nếu mẹ chết Lãng Lãng phải làm sao bây giờ?”

      Mà tôi, rốt cuộc nhịn được rơi lệ, tôi : “Mẹ cảm thấy mệt mỏi, chống đỡ được. Sau khi mẹ chết có các đem con đến nơi có rất nhiều bạn bè, mỗi ngày đều có cơm ăn, còn có nhiều đồ chơi để chơi nữa.”

      Nó càng tiến sâu vào trong lòng tôi : “Mẹ, vậy mẹ đưa Lãng Lãng theo . Con biết nơi mẹ nhi viện, trước kia bà ngoại cũng thường , Lãng Lãng nghe lời đưa Lãng Lãng đến nhi viện. Những đứa trẻ ở nhi viện hay bắt nạt người, giống như mẹ , Lãng Lãng nhất định bị bắt nạt đến chết.” xong nó sợ hãi bật khóc.

      Ký ức cuối cùng của tôi về đêm hôm đó, là bà ngoại khó khăn dựa vào khung cửa, hốc mắt hõm xuống ứa nước mắt, tôi ôm chặt lấy Nhan Lãng đau lòng khóc, hoa quế phiên phiến bay ngoài cửa sổ, mang theo mùi máu tươi thoang thoảng. Mà nghỉ hè mười tám tuổi năm ấy, là lần cuối cùng tôi ngửi được mùi máu tươi trong gian, cho dù từ nay về sau có như thế nào, cũng bao giờ tôi lại lựa chọn con đường tự sát.

      Cuộc sống giống như chuyến dài, chỉ cần có thể vượt qua giới hạn cuối cùng của khổ đau, sức chịu đựng của con người tự động được nâng cấp. Sau khi tự sát, tuy thể năng của tôi được nâng cấp, nhưng lý chí dường như trở thành người bất tử, vận mệnh cũng còn tối đen như thời gian trước.

      Ngoài tháng tám, thế nào tôi lại nhận được thư trúng tuyển của đại học F.

      Đại học F là trường đại học ở vùng biên giới, bởi vì quá hẻo lánh nên sắp đóng cửa, chỉ thích hợp với những kẻ có tiền thi được đại học. Tôi vốn định bỏ cuộc, nhưng ngày hôm sau có xí nghiệp nông sản tìm đến, hy vọng giúp đỡ tôi học hết đại học, điều kiện tiên quyết là tôi phải giúp đỡ bọn họ làm nhân vật chính quay bộ phim chuyên đề về xí nghiệp của bọn họ, bộ phim chuyên đề này để chứng minh rằng xí nghiệp của bọn họ là xí nghiệp cực kỳ có ý thức trách nhiệm.

      Vốn dĩ tôi muốn bọn họ đem tiền giúp tôi học để giúp bà ngoại tôi chữa bệnh, nhưng bọn họ cho rằng số tiền giúp đỡ bà ngoại tôi chữa bệnh làm nổi bật được quan tâm của bọn họ tới nền giáo dục Trung Quốc, huống hồ quan tâm đến bà lão chẳng sống được bao lâu nữa làm gì, bây giờ thịnh hành giúp đỡ sinh viên nghèo hơn.

      Tôi cùng ông ta cò kè mặc cả đến giữa trưa, ông ta vỗ gáy: “ này khó , quên , quên , coi như tôi làm việc thiện, thuận tiện giúp đỡ chữa bệnh luôn cho bà ngoại vậy, nhưng phải trở thành người phát ngôn trường kỳ cho xí nghiệp chúng tôi, hàng năm đều phải quay bộ phim chuyên đề. Aiz, cũng may mắn, nếu trước đây thời gian, phải tôi công tác nên các sinh viên nghèo khó xung quanh bị đối thủ cạnh tranh giúp đỡ hết rồi có thể hời như vậy sao?”

      Tôi : “Đúng đúng, là tôi may mắn, là tôi may mắn.”

      tôi cảm thấy mình may mắn lắm.

      Trước khi vào đại học, tôi đối với mười tám năm làm người của mình đưa ra kết luận , con người ta rất khó hiểu, đau khổ đắng cay là điều tránh khỏi, nhưng việc duy nhất làm cho tôi tiếc nuối là, những khi hạnh phúc chưa bao giờ biết trân trọng, mà đợi đến khi bất hạnh lại nhớ lại những hạnh phúc qua, lúc đó mới cảm thấy tiếc nuối khổ đau.

      Hạnh phúc là thứ duy nhất giống kinh nguyệt của phụ nữ, tháng đúng ngày đến lần, lần này được chuẩn bị tốt chờ lần sau tiếp tục điều chỉnh. Mà đó là chiếc vé tàu, quá hạn rồi chẳng cách nào dùng được. Vì thế, tôi đưa ra quyết định, quyết định trong cuộc đời này, bao giờ ngu ngơ trong hạnh phúc nữa, cho dù hạnh phúc chỉ lộ ra cái đuôi, cũng phải cố gắng hết sức bắt lấy. Hơn nữa, chuyện vui hãy để theo gió bay , từ nay về sau làm người lần nữa.

      Từ khi đó tôi bắt đầu thử quên, quên mùa hè cấp ba năm đó.

      Nhưng chủ động quên là chuyện cực kỳ khó khăn, phải tìm cái gì đó hỗ trợ, vì vậy tôi ra nhập câu lạc bộ tâm lý trong trường để cuối mỗi tuần đều có thể được tư vấn tâm lý miễn phí của thầy giáo. Mà dưới tận tình tư vấn của thầy, mảng ký ức này quả thực mơn mởn trưởng thành, mỗi chi tiết đều lên sống động, làm cho tâm hồn của tôi trường kì bị bao phủ trong mùa đông băng giá, nhu cầu cấp bách cần món soup gà cho tâm hồn[1], mà ngay cả khoa học cũng thể thành soup gà cho tâm hồn của tôi, làm cho người ta tuyệt vọng.

      Sau đó, tôi lại đọc tạp văn của Lỗ Tấn, nghiên cứu “Vì quên mất kỷ niệm”, đoạn thứ nhất viết thế này: “Tôi sớm muốn viết văn, viết về kỉ niệm với vài tác gia trẻ. Điều này phải vì gì khác, đơn giản là hai năm nay, bi phẫn lúc nào cũng gõ mạnh vào cõi lòng tôi, đến nay vẫn ngừng nghỉ, tôi rất muốn mượn việc này xem như an ủi bản thân mình, đưa mình thoát khỏi đau thương, cho chính mình thoải mái chút, thẳng ra, chính là tôi phải quên bọn họ thôi.” Lời này làm tôi rung động rất lâu, làm cho tôi trong phút chốc có cảm giác muốn chuẩn bị viết cuốn sách, cũng để cứu rỗi bản thân mình, giúp chính mình quên những cái qua, tiếp nối người trước, mở đường cho người sau.

      Từ mười sáu tuổi đến mười tám tuổi tôi làm nhiều việc có lỗi lắm, quên được bao giờ có đủ dũng khí để tiếp tục sống cuộc sống tốt đẹp.

      “Sám hối” viết trong hai năm, được giáo của tôi nhìn trúng, sau khi trau chuốt, dùng bút danh quằn quại để xuất bản.

      Khi đó thịnh hành dòng văn học trẻ đau thương, đó là lừa gạt, đấu đá, phản bội, tri , liều mạng, những thứ đó luôn được độc giả rất ưu ái. Mà “Sám hối” lại có lừa gạt đấu tranh, có tin tưởng và phản bội, quả thực là đủ cả, huống hồ giáo còn giúp tôi sửa chữa lại kết cục, biến nó thành hồi bi kịch đau thương, xây dựng hình ảnh bi thảm chồng bi thảm, đau đớn thêm đau đớn, chịu vết thương khi còn trẻ, vì thế được độc giả đánh giá rất cao.

      giáo giúp tôi sửa lại kết thúc như thế này: Nữ chính Tống Tiểu Mễ ôm bà ngoại đốt nhà tự thiêu thành công. Mẹ của Tống Tiểu Mễ biết tin này lập tức tự sát. Nhiều năm sau, trưởng trấn trước vẫn giữ lại chút vết tích. Nam nhân vật chính đưa theo vợ và con đến tiếp nhận chức vụ trưởng trấn, việc đầu tiên của trưởng trấn mới là quy hoạch lại quảng trường. Ngôi nhà Tống Tiểu Mễ tự sát năm đó bị san bằng, bên dựng lên khu chung cư, nam chính vì phát động mọi người đến mua khu chung cư này, chính mình làm gương mua trước phòng, từ đó về sau cùng vợ và con sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

      Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy kết cục này cảm thấy, nếu năm đó tôi nghĩ sai, cố gắng tự sát, có khi việc phát triển đúng như thế này.

      Lâm Kiều và Tô Kỳ cùng con bọn họ sống những ngày vui vẻ hạnh phúc, nhiều năm sau, bọn họ đều quên ở khi thời thanh xuân nổi loạn từng quen biết tên Nhan Tống, đó bị bọn họ hại nhà tan cửa nát, chịu đựng nổi liền cùng người nhà tự sát.

      Tôi càng nghĩ càng nhập tâm, càng nhập tâm lại càng cảm thấy may mắn vì mình còn sống.

      Sau khi tốt nghiệp chính quy, vì nghề bắt buộc nên tôi lại phải học tiếp, tôi thành công thi đỗ làm nghiên cứu sinh khoa Trung văn đại học T. Sức khỏe bà ngoại cũng tốt dần, hơn nữa với tiền nhuận bút của “Sám hối”, bà có thể vào viện dưỡng lão ở trấn , mà Nhan Lãng chuyển trường học đến thành phố C theo tôi. Khi hạnh phúc hiểu được thế nào là chắt chiu hạnh phúc, tôi cảm thấy tại, tôi hạnh phúc lắm.

      Con đường sâu hun hút, khí lạnh át người, đậm người qua chúng tôi, liếc mắt nhìn cái, đột nhiên vắt chân lên cổ chạy. Tôi nghĩ trường này giống cướp đường, kia nặng nề như vậy mà còn có thể bước như bay, tiềm lực của con người thể lường được.

      Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều sau gọng kính vàng, thâm sâu mà trầm mặc.

      cơn gió lạnh tạt vào mặt tôi, tôi run run chút rồi : “Ừm, tôi rất tốt, mấy năm nay rất tốt.”

      ta chuyện, sau lúc lâu, đưa tay nâng cằm tôi: “Em khóc?”

      Tôi sửng sốt lắc mạnh đầu: “Mẹ nó, cát rơi vào mắt đỏ lên chút được à. Mấy năm nay tôi sống chết thế nào liên quan gì đến ? Con mẹ nó, đồ biến thái.”

      ta cứng người lại, Tôi thừa dịp đó giãy ra chạy nhanh như chớp.

      Được đoạn quay đầu lại nhìn, ta vẫn còn đứng dưới ngọn đèn thất thần.

      [1] Tên series sách vun đắp tâm hồn cải tạo thái độ sống =]

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      ♥‿♥ Chương 11: Bạn của ♥‿♥


      Tần Mạc ngày hôm sau muốn đến thăm Nhan Lãng.

      Tôi dự cảm nếu đời này Chu Việt Việt có cơ hội gặp Tần Mạc lần, nhất định chỉ có thể phát sinh vào ngày mai, vì thế định giúp ấy tay.

      Tôi : “Chu Việt Việt, cho cậu tin tốt, ngày mai Tần Mạc tới thăm Nhan Lãng, nếu cậu phải lên lớp đến đây , may mắn còn có thể chụp cùng ta bức ảnh.”


      ấy : “Ai?”

      Tôi : “Tần Mạc, kiến trúc sư mà cậu sùng bái từng được chụp bìa tạp chí, đại kiến trúc sư Tần Mạc.”

      Chu Việt Việt sợ hãi nhìn tôi chăm chú, tôi nghĩ nhất định ấy bị tin vui làm cho ngơ luôn rồi.

      bác sĩ mặc áo blouse trắng qua chúng tôi, bị Chu Việt Việt giữ lại. Tôi nghĩ ấy cũng quá kích động rồi, giây tiếp theo ngàn lần xin đừng bổ nhào vào người tôi là được.

      May mắn là Chu Việt Việt làm thế.

      Chu Việt Việt : “Bác sĩ, có thể đưa này siêu được ?”

      Tôi nghĩ chuyện này rối rắm, tại sao lại đưa tôi siêu, ấy lập tức thêm vào câu: “Siêu rồi có thể phát đầu óc có vấn đề ?”

      Tôi tức giận đạp cho ấy cái.

      Đêm khuya, thuốc gây mê tan dần. Nhan Lãng đau tỉnh lại, rên hừ hừ lát, tôi ôm nó vào trong ngực cho đến sau nửa đêm nó mới ngủ lại, vẫn hề khóc tiếng, thắng bé kiên cường hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều.

      Tuy rằng tin Tần Mạc đến thăm Nhan Lãng, nhưng ngày hôm sau Chu Việt Việt vẫn trốn học đến phòng bệnh của chúng tôi. ấy luôn bộp chộp như thế, dễ dàng bị người khác nhìn thấu, còn trang điểm nữa, nhưng đáng tiếc lại đúng thời điểm, chàng giường bên kia vừa vào toilet mất rồi.

      Trong khoảng thời gian chờ ta từ toilet trở về, Chu Việt Việt gọt xong quả táo, ném vỏ vào thùng rác, đưa táo cho Nhan Lãng. Nhan Lãng nhận lấy quả táo nhìn nửa ngày, rồi cũng im lặng ném vào thùng rác.

      Tôi : “Chu Việt Việt, đừng lo lắng, ngày hôm qua phải chuyện cũng rất tốt sao?”

      Chu Việt Việt : “Ngày hôm qua mình thấy ta dễ nhìn nên kìm lòng được chủ động đến bắt chuyện, có vẻ hơi vội vã, nhưng hôm nay thể nữa rồi. Tối hôm qua sau khi về, mình nằm ở giường suy nghĩ lại, càng nghĩ lại càng cảm thấy bộ dạng ta nhìn giống mối tình đầu của mình, mái tóc đen…”

      Tôi ngắt lời : “Mối tình đầu của cậu là chàng đầu bóng loáng.”

      Chu Việt Việt : “Cậu đừng ngắt lời, mối tình đầu của mình tóc dài mà, quả bộ dạng cùng với chàng này như khuôn mẫu đúc ra.”

      Bởi vì mối tình đầu của Chu Việt Việt nhìn rất giống Cát Ưu, cho nên tôi cũng dám gật bừa với ý kiến này của ấy.

      Tôi : “Cậu cứ tiếp tục .”

      ấy chuẩn bị tiếp tục, cửa bị đẩy ra.

      xinh đẹp tiến vào hỏi: “La Tư Phúc nằm phòng này sao?”

      Chu Việt Việt : “Ai? Người Mỹ ah?”

      xinh đẹp liếc mắt cái: “Dở hơi”, xong lui ra ngoài.

      Chúng tôi cũng biết tại sao Chu Việt Việt lại rỗi hơi, định thần lại, hành lang đột nhiên truyền đến tiếng gầm kinh thiên động địa: “Tư Phúc! ấy là ai? Tại sao ở trong phòng ?”

      Chúng tôi nhận ra đây là giọng của xinh đẹp vừa nãy, cảm thấy này nếu học thanh nhạc chắc chắn là bán thịt ngoài chợ. Bởi vì người bình thường rất khó có được vực cường đại thế này.

      Nhan Lãng hỏi: “Tư phục là cái gì?”

      Tôi sửng sốt chút : “Tư phục là trang phục riêng, chưa có bản quyền được cấp phép, được lưu hành ở internet, là tài nguyên lậu, nếu bị người khác đưa vào sử dụng với hành vi thu lợi nhuận…”

      Chu Việt Việt ngắt lời tôi : “Còn lâu, làm gì có phức tạp như vậy, Tư Phúc chính là tên thân mật của Roosevelt[1]. , xem trò vui.” xong dẫn đầu ra ngoài cửa.

      chàng La Tư Phúc giường đối diện đứng ngoài cửa, hai phía sau ta ra tay chút nể nang. A vừa đánh vừa khóc lóc nhìn ta: “Rốt cuộc thích người nào?”

      B nhân cơ hội dùng móng tay sắc cào lên mặt A vệ xước dài. Mà A lại vẫn quên hỏi câu thứ hai: “Rốt cuộc em hay ?”

      Tôi quay sang thuyết giảng cho Chu Việt Việt : “Cậu xem, trong tình , thủy chung là thứ vô nghĩa nhất.”

      Chu Việt Việt ôm cánh tay nhíu mày, bàng quan nhìn.

      La Tư Phúc : “ em, tại cũng .” Khi ta những lời này, A nở nụ cười hạnh phúc, thả lỏng cảnh giác, mặt lại lĩnh thêm vết xước dài. La Tư Phúc đành lòng, bắt đầu nhắm mắt lại: “ cũng em. Em từng đọc “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” của Trương Ái Linh chưa? Hai người đối với , là hoa hồng đỏ, là hoa hồng trắng.”

      Chu Việt Việt rốt cuộc thể chịu được, xoay người vào trong phòng bệnh.

      Tôi đoán ấy đối với mắt nhìn người của mình hoàn toàn tuyệt vọng rồi, mà tôi quả nhiên đoán đúng.

      Chu Việt Việt : “Cuộc đời sao lại thế? Tại sao ngay cả trai đẹp cũng bắt đầu đáng khinh rồi?”

      Tôi : “Cái này liên quan gì đến cuộc đời, đừng làm oan uổng cuộc đời thế. Có rất nhiều chàng đẹp trai đánh khinh, Nghê Trấn cũng ngoại tình, Trần Quán Hi scandal sex.”

      ấy gật gật đầu: “ là như vậy, nhưng thế này cũng quá vô liêm sỉ rồi, đẹp trai giỏi lắm sao, mài ra mà ăn được ?”

      Kỳ tôi rất muốn cho Chu Việt Việt, khoa học kỹ thuật tiến bộ, xã hội phát triển, chương trình “Lai tạp ngã hình ngã tú” và “Cố lên! Hảo nam nhi” của đài Đông Phương Vệ Thị cho thấy nước ta tiến vào thời đại nam sắc. Những năm bảy mươi đồng chí Đặng Tiểu Bình thành công dẫn dắt chúng ta thực áp dụng khoa học kỹ thuật trong lao động sản xuất, bây giờ truyền thông cũng thành công dẫn dắt chúng ta chuyển hóa giá trị sản xuất. Nay, đẹp trai chỉ có thể làm cơm ăn, còn có thể làm động cơ thúc đẩy kinh tế quốc dân tăng trưởng. Nhưng chúng ta thể kiêu ngạo, so với Nhật Bản quảng bá trai bao thành nét văn hóa quốc gia, đất nước của chúng ta còn rất kém cỏi, còn cần phải tiếp tục cố gắng đuổi theo.

      Nhưng mà, nhìn nửa bên mặt sầu não của Chu Việt Việt, trong nháy mắt tôi cũng còn chút phiền muộn nào. Lần thứ ba mươi hai, Chu Việt Việt chưa thất tình. phải ấy muốn , là xã hội này khuyết thiếu cảm giác an toàn, làm cho người ta yên tâm mà được.

      Ngoài cửa sổ gió thét mây vần, mùa đông lạnh.

      Nhan Lãng vẫn chủ ý ngoài cửa, hiệu quả cách cũng được tốt lắm, chàng sách La Tư Phúc : “ cũng chỉ có người, em cũng , em cũng , các em đều , lại chẳng ai chịu nhường nhịn, vậy phải làm sao bây giờ? Xem ra chỉ có thể cạnh tranh thôi…”

      Tôi nghĩ này còn nữa rồi, như “Trăm năm đơn” của Gabriel Garcia Marquez, ma quỷ là , là ma quỷ của chủ nghĩa thức.

      Ngoài cửa xôn xao rất lâu mới có thể yên lặng lại. Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ rốt cuộc đồng ý, quyết định cạnh tranh công bằng. Xem ra các ấy đều xem qua cuốn sách “Gây dựng nghiệp: Làm cách nào dùng kim băng đổi lấy BMW” bởi vì cả hai người cùng quyết định trong vòng nửa năm ai có thể dùng năm trăm đồng kiếm được năm vạn đồng trước thắng, La Tư Phúc cưới người đó.

      Tôi cảm thán : “Bỏ năm trăm đồng kiếm năm vạn đồng, xem ra các ấy chỉ có thể quay AV để đầu cơ trục lợi thôi.”

      Chu Việt Việt : “Đầu cơ trục lợi AV làm cái gì, ràng nên đầu cơ trục lợi ngay ở bản thân này. Năm trăm đó mang mua bao cao su. Mỗi lần trăm, ngày mười lần có ngàn, tháng ba mươi ngày có ba vạn rồi.”

      Tôi : “Ngày nghỉ còn bắt người ta làm việc, cái này nhân đạo.”

      Chu Việt Việt đồng ý : “Cũng đúng, ngày nghỉ là phải nghỉ ngơi, nghỉ năm này , vậy tháng có hai vạn rưỡi, hai tháng là kiếm đủ rồi.”

      Tôi : “Hành nghề hai tháng gác kiếm, cái này là có thái độ trung thành với nghề nghiệp rồi, ít nhất cũng phải nửa năm, đến lúc đó đồ cưới có khi cũng kiếm đủ.”

      Chu Việt Việt trầm mặc chốc lát, thở dài : “Cậu xem hai kia sao lại dễ dãi như vậy, vì thằng đàn ông đáng khinh đáng giá ? bi ai thay cho mẹ bọn họ, sinh bọn họ ra bằng sinh ra cục thịt.”

      Tôi : “Cái này cậu hiểu rồi, người ta đây là theo đuổi tình , đừng kỳ thị người ta.”

      Thời gian nhoáng cái giữa trưa. Nhan Lãng vừa phẫu thuật xong, cấm thực ngày. Nhưng tôi và Chu Việt Việt đều ăn cơm. Lúc tôi cầm tiền chuẩn bị mua hai suất cơm, cửa lại bị đẩy ra.

      Làm cho tôi và Chu Việt Việt vô cùng kinh ngạc, ở cửa là bạn đương nhiệm của Lâm Kiều, Hàn Mai Mai.

      Lại , Hàn Mai Mai coi như là bạn học trung học cùng khối với tôi ba năm, nhưng tôi cũng biết ta lắm, chỉ nhớ ta là rất nghị lực.

      Bốn năm sau, ấy bằng vào nghị lực hơn người của mình, rốt cuộc thành công dồn Tô Kỳ vào góc tường, là trời phụ lòng người, có chí ắt thành công.

      Nhưng chúng tôi đều chú ý đến ta. Khi tôi lướt qua, lại bị ta giữ chặt lại. ta nhíu mày : “Nhan Tống, đừng xuất trước mặt Lâm Kiều rồi làm cho mọi việc đều rối tung lên nữa. Cho dù trước kia Lâm Kiều làm chuyện có lỗi với , nhưng nhiều năm như vậy ấy chịu khổ cũng quá nhiều rồi, tại sao còn buông tha cho ấy?”

      Tôi : “Bạn học à, tôi vô tội, tôi với bạn trai quan hệ thực ra rất đơn thuần, có chút giống quan hệ giữa người bị giết và thủ phạm. Ngoài nữ nhân vật chính trọng sinh trong tiểu thuyết, có ai bị hại, sau khi sống dậy còn muốn chủ động tới gần tên tội phạm giết mình lần. Tôi chỉ là người bị hại bình thường, tâm tính cũng cực kỳ bình thường, tôi có ý đồ gì đối với bạn trai , cũng chẳng có gì để buông tha ta. xem, nếu có thời gian sao quản bạn trai của mình, đừng để cho ta xuất trước mặt tôi nữa là được rồi, phải ?”

      Chu Việt Việt nhịn được, ha ha cười hai tiếng.

      Hàn Mai Mai nhìn lướt mười đồng tiền trong tay tôi, thản nhiên : “Qua nhiều năm như vậy, các người vẫn để tôi trong mắt. Lâm Kiều, ấy cũng , nhưng vẫn cảm thấy áy náy. ấy muốn bù đắp cho , nhưng biết làm cách nào.” xong, từ trong túi lấy ra chiếc phong bì: “Đây là hai vạn, cầm trước .”

      Tôi : “Hai vạn gì?”

      ta cười cười: “Nhân dân tệ. có ý gì khác, nếu Lâm Kiều là bạn trai tôi, chuyện của ấy cũng chính là chuyện của tôi. ấy ngại đưa tiền trực tiếp cho , tôi làm. Tôi biết tại thứ cần nhất chính là tiền, dai cũng biết làm mẹ đơn thân dễ dàng gì.” Dừng chút còn : “Nhưng mà, thực ra tôi cũng có chút ý riêng, vì muốn tốt cho mọi người, cầm số tiền này, tốt nghiệp xong tìm việc ở nơi khác, đừng ở lại thành phố C được ?”

      Chu Việt Việt : “Tống Tống, cậu cũng chỉ đáng giá hai vạn thôi.”

      Tôi : “Chẳng còn cách nào khác, nữ sinh viên mới đáng giá, nữ nghiên cứu sinh lại . Cái kia… là tiền cơm hàng tháng của ? Vậy còn tiền mua su hào ăn ? Đúng rồi, bạn học, tay, phiền tránh chút.”

      Nhan Lãng : “Mẹ, con muốn ăn cơm, con muốn ăn cơm.”

      Tôi quay đầu nhìn nó trừng mắt cái, muốn dùng ánh mắt đánh tan ý định ăn cơm của nó, lại nhìn thấy đồng tử của Chu Việt Việt đột nhiên phóng đại, lúc này, giọng nam trầm thấp từ sau lưng vang lên: “Cháu vừa làm phẫu thuật, ăn làm sao được cơm.”

      Giọng này rất quen thuộc, tôi quay lại nhìn, người đàn ông mặc áo len cao cổ vừa vặn, áo khoác ngoài kiểu cổ điển đứng trước cửa, tay trái mang theo hộp giữ nhiệt, trong lòng ôm hai chiếc hộp.

      Tôi hô lên Tần, nhanh chóng bước qua nhận lấy mấy thứ trong tay ta, ràng là con búp bê SD[2] và mô hình Ultraman dành cho trẻ con.

      Chu Việt Việt ngay cả cũng nên lời, hiểu tại sao Tần Mạc lại xuất ở đây.

      Nhan Lãng trong nháy mắt khiếp sợ rồi hô lên hai tiếng Tần Mạc. Tôi chạy nhanh đến bịt cái miệng của nó mới ngăn được nó ra mấy lời đại nghịch bất đạo. Mà tôi chắc rằng nếu Nhan Lãng được tiếp, nhất định nó hỏi: “Tần Mạc, có phải thực nhúng chàm ngọc nữ Trịnh Minh Minh của tôi rồi hay ?”

      Tôi thấp giọng ở bên tai Nhan Lãng với nó: “Oắt con, an phận chút, đây chính là ân nhân của mi, tối hôm qua nếu có người ta lái xe đưa mi đến bệnh viện, mi sớm game over rồi.”

      Nhan Lãng bị tôi hù, gì nữa, quay đầu sang bên.

      Tôi nhìn vào chiếc hộp : “ Tần, đây là gì?”

      ta ngồi xuống ghế: “Tôi đến đây thăm Lãng Lãng, thư ký nhất định bắt tôi mang theo. Là con búp bê SD…”

      Nhan Lãng lập tức : “Con chơi búp bê, chỉ có bọn con mới chơi.”

      Tôi nghĩ này đúng kiểu gặp mặt tình địch, Nhan Lãng để cho Tần Mạc chút thể diện nào.

      Tần Mạc sửng sốt chút, : “Cái này phải để tặng cho cháu chơi, là tặng cho mẹ cháu. Còn cái Ultraman…”

      Nhan Lãng lập tức phủ nhận lương tâm của mình : “Cháu cũng thích Ultraman.” Nên câu cuối cùng của Tần Mạc lại nghiêm trang, “Cũng là tặng cho mẹ cháu”, đồng thời vang lên.

      Nhan Lãng cảm thấy mất mặt, đành phải : “Mẹ cháu cũng thích búp bê SD, cũng thích Ultraman.”

      Tần Mạc ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt đen có chút ý cười: “Vậy sao?”

      Tôi cảm thấy thể làm cho Tần Mạc sượng mặt, nhưng lại càng thể phản bội Nhan Lãng, suy nghĩ lúc lâu mới do dự : “Ultraman thích bay vào vũ trụ, mẹ cũng thích, hai người giống nhau, mẹ cũng rất thích ta…”

      Nhan Lãng lập tức bất mãn : “Mẹ!”

      Tôi tiếp tục: “Về phần búp bê SD kia, thực là quá tuổi rồi.” Nhan Lãng vừa lòng gật đầu.

      Tần Mạc cười: “Cháu thích tặng cho bạn học .”

      Tôi định từ chối lần nữa, nhưng Hàn Mai Mai vẫn đứng như cột nhà ở bên đột nhiên : “Tôi về trước.”

      Nhan Lãng: “Ừm, có rảnh lại đến chơi.”

      Chu Việt Việt rốt cuộc nhớ ra việc chính: “Hai vạn đồng tiền kia để lại sao?”

      Mặt Hàn Mai Mai xanh lét, xoay người chạy.

      Tần mạc khẽ nhíu mày : “Cái gì hai vạn đồng?”

      Chu Việt Việt mình đắc chí, lúc nhận thức được mình cùng ai chuyện lập tức phát điên: “ Tần, Tần sao, có thể cho tôi chữ ký ? A a a, quên mang bút và sổ rồi, đợi lát, tôi mượn cái bút.” xong nhanh như gió chạy ra khỏi phòng bệnh.

      Nhan Lãng phóng ánh mắt xem thường: “ vô dụng.”

      [1] La Tư Phúc là phiên tiếng Trung của Roosevelt, bệnh nhân tên là La Tư Phúc, Chu Việt Việt tưởng là tên người Mỹ, đến lượt Nhan Lãng nghe thành Tư Phục (Phúc với Phục cùng là fú), sau đó bị Nhan Tống giải thích luyên thuyên = =

      [2] Super Dollfie

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      ♥‿♥ Chương 12: Chuyển đến cùng nhà ♥‿♥


      Ngồi trong xe Tần Mạc, tôi thể nhớ lại, tình rốt cuộc tại sao lại phát triển đến bước này.

      Cái này thể đến hai ngày trước.

      Đầu tiên, ở trong phòng bệnh của Nhan Lãng, Tần Mạc ký tên cho Chu Việt Việt.


      Khi đó, mây vần gió vũ ở ngoài cửa dần tán , để lộ mảng trời mờ mịt. Đứng ở trước cửa sổ, có thể nhìn thấy đoạn Trường Giang vào mùa khô, lộ ra lòng sông trơ trọi, ít rác rưởi vương ở đáy sông nổi lên, trở thành khung cảnh huyền bí mà đẹp đẽ.

      Trong gian nhìn qua tưởng tượng như mặt trời chiếu ở Hawaii, mơ mộng nằm dưới mặt trời phơi nắng quả là tư tưởng rất tư bản chủ nghĩa. Bây giờ chỉ có mặt trời, mà di động cũng báo cho chúng ta biết, nhiệt độ bên ngoài giờ chỉ còn 4-6 độ.

      Sau đó, Tần Mạc mở hộp giữ nhiệt lấy cho tôi với Chu Việt Việt mỗi người bát canh gà.

      Nhan Lãng quả thực muốn khóc, tức giận : “ phải chú đến thăm cháu sao? Tại sao có gì tặng cho cháu mà toàn bộ là cho mẹ vậy?”

      Tần Mạc : “À, canh gà vốn là muốn tặng cho cháu, nhưng nào đâu biết cháu còn bị cấm thực, đành coi như mẹ cháu may mắn thôi.”

      Nhan Lãng ở trường học được xưng là thiên hạ vô địch, còn gọi là “độc miệng chính thái (shota)” cùng với vị hiệu trưởng giống như Diệt Tuyệt sư thái thành “tuyệt sắc song thái”, nhưng mọi người làm sao biết được thằng bé hôm nay xuất sư bất lợi, đụng phải cao nhân, bị dồn vào đường cùng, là “phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, an đắc mãnh sĩ hề thủ gia viên.[1]”

      Chu Việt Việt cảm động uống canh gà, mà tôi mờ mịt nhìn vào con búp bê SD với Ultraman, lại thêm chiếc hộp giữ nhiệt, đột nhiên nghĩ đến câu này mà tỉnh ngủ – vô hiến ân cần, phi gian tức đạo[2].

      Hành động trước mắt của Tần Mạc quả thực là hành vi của công dân xã hội chủ nghĩa được giác ngộ, hợp với tình hình nghiêm trọng trong đất nước chúng ta, làm cho tôi thể lâm vào trầm tư.

      Tôi suy nghĩ trong chốc lát, đưa ra kết luận – nếu phải ta có ý đồ với tôi chính là có ý đồ với Nhan Lãng. Theo tuổi tác và giới tính mà , khả năng ta có ý đồ với tôi ràng cao hơn có ý đồ với Nhan Lãng. Nhưng tôi ngoài việc mười sáu tuổi mang bầu sinh con, tất cả những mặt khác đều bình thường, muốn cho loại người thành đạt tinh như ta nhìn trúng, đúng là khó khăn. Nếu đúng quả ta có ý đồ với tôi, vì cái gì mới được chứ? là trăm mối tơ vò thể giãi bày. Chẳng lẽ thầy tướng số năm nay ta bị sao quả tạ chiếu, phải tìm mười sáu tuổi có con mới giúp đỡ được?

      chứng minh, thực tế khác xa so với ý tưởng tự kỷ ban đầu của tôi, hơn nữa tôi nghiêm trọng xem giá trị tồn tại của Nhan Lãng, mặc dù cái giá trị này có chút kỳ lạ, hơn nữa cái bộ phận sản xuất ý tưởng của tôi quả trăm sông đổ ra biển, càng thấy thêm kỳ lạ.

      Tần Mạc khẽ xoa tay, cười : “Tôi muốn làm cha nuôi thằng bé.”

      Chu Việt Việt phun ra ngụm canh gà, vừa lúc ở mặt tôi. Tôi đưa tay áo lên lau mặt, kinh ngạc hỏi ta: “Thẳng bé này có điểm nào dễ nhìn, thành tích cũng bình thường, cũng phải con để làm con dâu nuôi từ bé, đột nhiên muốn nhận nó làm con nuôi…”

      Tần Mạc nghiêm trang : “À, là thế này, ngày hôm qua thầy tướng số tôi ra ngoài gặp phải bé trai, bé trai này nhất định là quý nhân của tôi, tôi phải nhận nó làm con nuôi.”

      Chu Việt Việt lập tức buông bát: “Đây là duyên phận đúng Tần, cái kia, Lãng Lãng, mau gọi cha nuôi.”

      Tần Mạc mỉm cười gật đầu, cầm chuỗi hạt cổ tay, mây bay nước chảy lưu loát vòng mấy vòng vào cổ Nhan Lãng : “Nghi thức trong nước ba hiểu lắm, nhận lấy này, con chính là con nuôi của ba rồi.”

      Nhan Lãng trợn mắt há hốc mồm, ràng còn chưa kịp phản ứng. Đến khi định thần lại, nó lập tức muốn tháo chuỗi hạt kia xuống.

      Tần Mạc chậm rì rì : “Đây là chuỗi hạt trước đây mẹ của ba lấy từ chùa trở về, được cao tăng phổ độ, nếu mang đeo cổ chưa đủ ba năm tháo xuống, tương lai nhất định rủi ro tai ương.”

      Tay Nhan Lãng dừng lại chút, đáng thương nhìn tôi: “Mẹ, con muốn làm con nuôi chú ấy…”

      Tôi còn chưa kịp phát biểu ý kiến.

      Tần Mạc cười cười : “Vậy đem chuỗi hạt trả lại cho chú .”

      Nhan Lãng : “Nếu tháo ra phải cháu gặp rủi ro tai ương sao?”

      Tần Mạc tỏ vẻ khó xử: “Cái này chú quyết định được, chuỗi vòng này là vật gia truyền chi bảo, chú chỉ tặng cho con nuôi chú thôi.”

      Nhan Lãng suy nghĩ lát, khát khao sống cuối cùng cũng cao hơn tình với Trịnh Minh Minh, nó ủ rũ : “Được rồi, cháu cố gắng làm con nuôi chú.”

      Chu Việt Việt nhịn được cười, nhanh chóng vùi đầu xuống uống canh. Tôi cảm thấy may mắn Nhan Lãng sinh ra trong thời loạn, nó có tố chất làm Hán gian rồi.

      Tần Mạc xoa xoa đầu nó : “Về sau con bình an thôi.”

      Sau đó chính là ngày hôm sau, miệng vết thương của Nhan Lãng phục hồi rất nhanh, rốt cuộc có thể ăn thức ăn loãng. Nhưng nó cố chấp đòi ăn cơm, nên bị tôi mắng cho trận.

      Buồi chiều học xong Chu Việt Việt qua đây giúp tôi chăm Nhan Lãng, đến lượt tôi về nhà lấy chút đồ dùng.

      đến cửa bệnh viện gặp phải Tần Mạc, ta ý bảo tôi lên xe, tôi do dự chút, nghĩ mẫu bằng tử quý[3], vậy là ngồi lên.

      Khi đọc sách khoa học tôi có ý nghĩ kì quái, cảm thấy thế giới này có rất nhiều gian, mỗi người ở gian khác nhau.Tuy có rất nhiều gian nhưng chúng hề trùng nhau, hơn nữa đều là song song tiến về phía trước, hề có giao điểm. Trừ khi ngày thế giới đảo điên, toàn bộ các gian trong vũ trụ hỗn độ, chẳng may chúng giao nhau, con người mới có khả năng từ gian này nhảy đến gian khác, người ta thường gọi là xuyên . Mà chuyện Tần Mạc trở thành cha nuôi của Nhan Lãng này, đối với tôi mà lần xuyên , xuyên từ thế giới của xe taxi đến thế giới của Audi R8, tuy rằng đồng gian nhưng lại đồng giai tầng,xã hội này đảo điên rồi mới có thể phát sinh chuyện như vậy.

      Tần Mạc dừng xe lại dưới lầu, trước khi chúng tôi xuống xe vừa lúc gặp được cháu học sơ trung của bà chủ nhà.

      Mỗi lần gặp được bé này tôi rất đau khổ.

      Quả nhiên lần nữa bé lại mang đến tin tức làm tôi thắt ruột. Nó : “Chị Nhan, bà nội em bây giờ khủng hoảng kinh tế, mặt bằng tiền thuê nhà tăng rồi, từ tháng sau mỗi tháng tăng thêm hai trăm. Vẫn là trả nửa năm lần, tổng cộng là năm ngàn tư, đầu tháng sau bà em đến thu.”

      Tôi đưa mắt nhìn Tần Mạc, ta dựa vào cửa xe, gì.

      Tôi kéo cháu bà chủ nhà sang bên lặng lẽ : “Bây giờ những người treo biển cho thuê nhà đều giữ giá, tại sao bà nội em lại muốn tăng giá chị, chị biết là bà em bức thiết muốn tăng giá, nhưng em xem, chúng ta đều là đồng bào, tăng tới tăng lui thế này phải là làm khó đồng bào sao?”

      cháu mỉm cười, lộ ra hàm răng: “Bà nội em quan tâm được nhiều như vậy, nếu có thể giết ai được cứ giết trước.”

      Trí tuệ của quần chúng nhân dân là quá thực dụng rồi, tôi thở dài, suy sụp lên lầu.

      Lấy xong này nọ, Tần Mạc ngồi ở ghế lái, tôi tự giác ra ghế sau cầm lấy chai nước khoáng còn nửa uống. Trước khi xe lăn bánh, Tần Mạc đột nhiên : “Nhan Tống.”

      Từ khi ta trở thành cha nuôi của Nhan Lãng, còn gọi tôi là Nhan tiểu thư nữa, mà chọn cách xưng hô có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại, hơn nữa, cái tên này ta thực rất dễ gọi. Tôi uống ngụm nước mờ mịt quay đầu nhìn ta. ta : “Chuyển về ở với tôi .”

      Tôi nhịn được phun ngụm nước, đúng vào vạt áo và đùi ta. Hôm nay ta mặt quần dài màu nhạt, làm cho lực sát thương của ngụm nước này cực kỳ cường đại, mà làm cho người ta càng chịu được là bởi vì quá mức hoảng sợ, miếng nước này phun ra nửa, nửa còn lại bất hạnh vẫn còn ở trong miệng tôi.

      Tần Mạc cúi đầu chụp lấy tóc tôi, cười hai tiếng: “Em cũng quá bất cẩn rồi.” Sau đó lấy ra hai chiếc khăn tay đưa cho tôi, bản thân chỉ tùy tiện phẩy phẩy chiếc quần nhạt màu và áo khoác thảm thương.

      Tôi cảm thấy mặt nóng lên, khẳng định là rất đỏ, nhưng lại hoài nghi câu vừa nghe kia chỉ là ảo giác, thể hỏi lại lần: “ vừa cái gì?”

      ta liếc nhìn tôi cái, bình thản : “Ông ngoại tôi để lại số căn nhà, trong đó có mấy phòng còn trống, đúng rồi, bây giờ tiền thuê nhà tháng của em là bao nhiêu?”

      Tôi lăm lăm : “Bảy trăm tháng.”

      ta thản nhiên : “Bên tôi cũng là bảy trăm tháng, em chuyển đến , cách trường học của em cũng gần.”

      Tôi lại lần nữa tin tưởng rằng đây là do mẫu bằng tử quý, nhắn tin cho Chu Việt Việt. Chu Việt Việt nhắn tin lại tỏ vẻ bà lão cho thuê nhà kia biết thương đồng bào, đồng thời tỏ vẻ, quần thể yếu đuối cũng nên dũng cảm nhận quan tâm của những quần thể cường đại, nếu tôi từ chối tiếp nhận quan tâm này, ấy đánh tôi cho đến khi nhận thôi.

      Chu Việt Việt thực đánh giá quá cao khí tiết của tôi rồi. Lúc tôi học đại học ở vùng biên giới, bà ngoại Nhan Lãng ít nhiều được hàng xóm láng giềng giúp đỡ, phần lớn quần áo Nhan Lãng mặc đều là do gia đình có trẻ con ở trấn giúp đỡ.

      cơ bản, người nhà chúng tôi đều rất giỏi nhận quan tâm của xã hội.

      Nhưng đồng thời cúng tôi cũng hiểu được làm thế nào để báo đáp xã hội, bà ngoại thường giúp hàng xóm láng giềng trông coi bọn , mà Nhan Lãng cũng thường xuyên giúp bọn hàng xóm làm bài tập. Bởi vì thường xuyên cả đêm làm bài tập cho bốn năm đứa trẻ, cái này trực tiếp rèn luyện tốc độ viết chữ của Nhan Lãng. Trước kia khi chuyển đến thành phố C, Nhan Lãng vinh quang trở thành người có thành tích viết nhanh nhất trường học bọn họ.

      Trở lại bệnh viện, Nhan Lãng cùng Chu Việt Việt chơi cờ năm quân.

      Tần Mạc đưa cho Nhan Lãng ít cháo lúa mạch, bất hạnh lại đúng là thứ đồ ăn Nhan Lãng ghét nhất.

      Nhan Lãng nhìn thoáng qua với vẻ ghét bỏ: “Đem , con ăn cái này.”

      Ngăn cách giữa Tần Mạc và Nhan Lãng chính là ngọn núi đồ sộ Trịnh Minh Minh, thể tương thân tương ái, cũng chẳng thể nể mặt nhau được.

      Chu Việt Việt dùng ánh mắt ra hiệu, phân công tôi hòa giải, da đầu tôi run lên với Tần Mạc: “Nó ăn, bằng để tôi ăn cho.”

      Tần Mạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi cái: “Em thích ăn cái này? Vậy ngày mai tôi làm nhiều chút.”

      Tôi sợ hãi xua xua tay: “ phải phải, tôi chỉ cảm thấy lãng phí thôi.”

      Tần Mạc cúi đầu dùng thìa khuấy khuấy lẩm bẩm: “Tôi nghe Chu Việt Việt Lãng Lãng thích Trịnh Minh Minh, đáng tiếc, Trịnh Minh Minh thích ăn nhất cái này…”

      Nhan Lãng lập tức quay đầu lại: “Cho con, cho con, con muốn ăn.”

      Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Nhan Lãng uống sạch bát cháo lúa mạch, Chu Việt Việt bật ngón tay cái với Tần Mạc.

      Lúc gần , Tần Mạc hẹn tôi buổi sáng ngày hôm sau đến nhà ta xem phòng ở.

      Vì thế tại, tôi ngồi xe Tần Mạc, tình phía trước chính là phát triển như vậy, tôi phải cùng ta đến ngôi nhà của ông ngoại ta để xem.

      [1] Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn: Gió hắt hiu sông Dịch lạnh lùng, câu thơ của Kinh Kha làm trước khi hành thích Tần Thủy Hoàng. An Đắc mãnh sĩ hề thủ gia viên: Nguyên văn là An Đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương: Làm sao có dũng sĩ để giữ được bốn phương, trong Đại phong ca của Lưu Bang.

      [2] Khi mà tỏ ra ân cần, phải chuyện gian trá cũng là trộm cắp.

      [3] Ý là con được coi trọng mẹ cũng thơm lây

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      ♥‿♥ Chương 13: Tại sao em lại bảo vệ tôi ♥‿♥


      lâu rồi mặt trời chưa ló ra khỏi tầng mây, đem ánh sáng huy hoàng chiếu mặt đất.

      Từ khi bắt đầu mùa đông, thành phố C chưa ngày có mặt trời, mọi người sống trong mây vũ gió vần mờ mịt mà sinh hoạt suốt tháng trời, hôm nay rốt cuộc có ánh sáng, làm cho tinh thần mọi người sảng khoái.

      Những cảnh vật xuất trong tầm mắt đều được phủ thứ ánh sáng vàng lóng lánh, cho dù là hạt bụi trong gian. Mà có thể dùng mắt thường nhìn thấy hạt bụi đó, cũng chứng tỏ ô nhiễm của thành phố C quả đạt đến trình độ quốc tế rồi.


      Bởi vì thất nghiệp có việc gì làm nên mọi người đều tập trung ở quảng trường chật ních, do đó tạo thành đủ loại vấn đề xã hội.

      Ngày nghỉ mà có thể nhìn thấy nhiều người thất nghiệp bên ngoài như vậy, có thể thấy được tình hình kinh tế năm nay quả khắc nghiệt.

      Tôi quen biết với Tần Mạc bốn ngày trước, cả bốn ngày đều thường xuyên lên xe ta, phần lớn thời gian là ngồi xe, là ngạc nhiên.

      Tôi nhắn tin cho Chu Việt Việt trình bày ý tưởng này. Chu Việt Việt lập tức reply: “Ngồi cùng xe chứ có phải nằm cùng giường đâu, có gì mà băn khoăn lắm thế, xấu tính.” Tôi nghĩ lại, cảm thấy ấy cũng đúng.

      Trong xe vang lên bài hát nước ngoài quen thuộc, ca khúc này tôi nghe qua rất nhiều lần, tiếc là vẫn biết nó tiếng Tây Ban Nha hay Italy, cho gọn lại, đều là tiếng chim cả.

      Tần Mạc hết sức chăm chú lái xe, khóe mắt tôi nghiêng nghiêng nhìn tay ta. hổ danh là tay kiến trúc sư, khác hẳn tay của kiến trúc công (thợ xây), tuy rằng chỉ khác nhau có chữ.

      Tay của ta rất hợp với châu báu đá quý, quả rất đẹp. Tôi nhịn được nhìn lâu chút, vừa ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt của ta, ta : “Em nhìn cái gì?”

      Trả lời nhìn tay lái ràng là ngụy biện, tôi : “Tay …”

      ta quay đầu nhìn phía trước, ra vẻ hiểu biết: “À, em chiếc nhẫn cưới này?”

      Tôi căn bản để ý thấy tay ta có nhẫn, hiểu nên hỏi lại: “A?”

      ta : “Là vợ tôi tự mình chọn.” xong đưa tay phải lên liếc cái, đột nhiên như nhớ ra điều gì: “A, quên ở nhà rồi. như vậy phải em nhìn nhẫn của tôi, vậy em nhìn cái gì?”

      Tôi kinh ngạc liếc mắt nhìn ta cái.

      Chu Việt Việt từng cho tôi biết giới kiến trúc sư xếp Tần Mạc vào hàng người đàn ông độc thân kim cương đẹp trai nổi danh.

      Tin tức này của ấy chuẩn xác, người ta lặng lẽ kết hôn rồi. Nếu như ở trong nước, cho dù là giữ bí mật nghiêm cẩn đến mức nào cũng bị paparazzi moi được tin tức thôi. Cho thấy paparazzi nước Mỹ là kém cỏi, hóa ra nền công nghệ giải trí của nước tôi khía cạnh vượt mặt các nước tư bản, đánh bại Mỹ.

      Tôi ngẩn ngơ lúc lâu, mờ mịt hồi mới nhớ tới vấn đề đặc biệt nghiêm trọng: “Vợ của phải là Trịnh Minh Minh chứ? kết hôn rồi sao?”

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe, Tần Mạc nhìn thẳng phía trước như có như : “À, tôi nhàn rỗi, lừa em chút thôi.”

      Tôi sửng sốt hồi lâu: “A? chưa kết hôn? bằng này tuổi rồi, vì sao chưa kết hôn?” Hỏi xong mới nhận ra vấn đề này hơi riêng tư, mà tôi lỡ miệng ra rồi, vội vàng bổ sung: “Tôi có ý gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

      Tần Mạc dừng lát: “Trước kia từng nhận lời với người, đợi ấy đến ba mươi tuổi, kết quả qua ba mươi tuổi, có thể kết hôn rồi, nhưng độc thân lại thành thói quen.”

      Dưới ánh mặt trời, nhìn ta có chút u buồn, bây giờ ta vẫn độc thân, chỉ có thể suy ra bị kia bỏ rơi, làm người ta thương hại, khí lập tức trở nên bi ai, tôi cũng gì nữa.

      Lúc này, giọng ca nữ vang lên, Tần Mạc nghiêng người lấy chai nước khoáng đưa qua.

      Tôi ngây thơ nhận lấy, mở nắp uống ngụm.

      ta nửa cười nửa : “Tống Tống, tôi đưa chai nước cho em phải mời em uống, mà là muốn em mở nắp giúp tôi…”

      Tôi nhìn chai nước trong tay, nghĩ nghĩ rồi : “À, cũng phải tôi muốn uống, chỉ là nhàn rỗi, uống chơi thôi.”

      Tôi đối với câu trả lời mình nghĩ ra cực kỳ đắc ý, còn chưa đắc ý đủ, chai nước tay bị ta cầm lấy. Tôi trợn mắt há hộc mồm nhìn ta uống mấy ngụm nước trong đó, lại trợn mắt há hốc mồm nhìn ta trả chai nước về tay mình, phong độ : “ sao, tôi ngại.” Tôi tiếp tục trợn mắt há hốc mồm cảm thấy, tình cảnh này giống như từng quen biết lâu rồi vậy.

      Tôi tựa vào ghế ngồi suy nghĩ xem nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu. Suy nghĩ hồi lâu, kết luận là nhìn thấy trong phim Hàn nhiều lắm. Phim Hàn chính là như vậy, dễ dàng xuất những vấn đề tinh thần.

      Chúng tôi nghe hai bài hát tiếng phổ thông, hai bài hát tiếng Quảng Đông, hai bài hát tiếng chim, xe chạy đến đường xx, rồi đường yy, rồi đường zz, rồi vào khu chợ.

      Tôi : “Đến rồi?”

      Tần Mạc : “Kẹt xe.”

      Trong chợ treo chiếc băng rôn rất lớn: “Toàn dân làm giả thịt lợn, dùng hành động văn hóa để làm hài hòa xã hội chủ nghĩa!”

      Tôi và Tần Mạc cùng nhau nhìn lên.

      Tần Mạc hỏi tôi: “Quảng cáo kia có nghĩa là gì?”

      Chợt nhìn thấy quảng cáo phản động như vậy, tôi cũng biết có nghĩa là gì, nhưng đưa quảng cáo này lên là quản lý chợ, tất nhiên ý nghĩa thể nào phản động như vậy, đằng sau nó nhất định chứa ý nghĩa tích cực nào đó, suy nghĩ rất lâu, tôi đưa ra ý kiến: “ xem bây giờ hàng giả tràn ngập rồi, họ hô hào toàn dân sản xuất hàng giả, giả, tôi cũng giả, mọi người đều giả, vì vậy ai bị ăn thịt lợn, cũng bị lừa nữa, thế giới thịt lợn như thế là bình ổn, có thể vì hài hòa của xã hội mà sản xuất thịt lợn giả chính là cống hiến phần sức lực rồi.”

      Xe phía trước chúng tôi nhích thêm được mười bước, chúng tôi cũng tiến lên theo, Tần Mạc : “À, toàn dân sản xuất hàng giả để bài trừ hàng giả, dùng hành động văn hóa đề làm hài hòa xã hội chủ nghĩa.”

      Tôi giật mình, ha ha cười gượng hai tiếng, lúc lâu sau gì, có loại cảm giác bị lừa, hơn nữa biết bị xã hội lừa, bị ban quản lý chợ lừa hay bị Tần Mạc lừa, người gây họa thể nào xác định được, có vẻ vụ lừa đảo này bi thảm.

      Xe đến đường cao tốc, Tần Mạc tổng kết : “Hán ngữ quả là thâm thúy.”

      Tôi ừ tiếng

      ta : “Quên mất em học Hán ngữ.” Sau đó còn : “Gần nhất đọc sách gì?”

      Gần đây tôi thực ra nghiên cứu sách cấm cổ đại Trung Quốc, trong tay quyển “Hán cung xuân sắc”, quyển “Khuê diễm tần thanh”, thông tục chút chính là dâm thư cổ đại. Da mặt tôi tương đối mỏng, chuyện này tuyệt đối thể để cho ta biết, ngẫm lúc : “ đọc Lolita.”

      Mà lúc này đường đột nhiên xuất người qua, xuất bất ngờ tiếng động, chúng tôi giật nảy mình. Tần Mạc nhanh chóng đánh tay lái, xe đâm thẳng vào bên chắn đường. Trong phút chốc đầu óc tôi trống rỗng, chỉ có ý nghĩ duy nhất là thế này: Xong rồi, khẳng định xe tơi tả tồi! Mất ít tiền sửa đúng ? Loại tình huống này là công ty bảo hiểm trả tiền hay là chính chủ trả tiền? Hỏng rồi hỏng rồi, nếu chính chủ phải tự bỏ tiền ngồi bên cạnh có phải chịu trách nhiệm cùng ?

      Tôi bị chính mình dọa sợ, vô dụng rơi vào hôn mê.

      Tôi tưởng rằng mình ngất lâu, nhưng thực ra quá ba phút tỉnh. Phán đoán được như thế là vì xuyên qua cửa xe R8 vẫn còn nhìn thấy người qua đường kia trong tầm mắt.

      Quay đầu nhìn Tần Mạc mặt mũi tái nhợt. Tôi nghĩ sắc mặt ta khó coi như thế, chẳng lẽ xe này mua bảo hiểm, vì thế phí sửa chữa ta hoàn toàn phải bỏ tiền túi?

      Bàn tay ta tiến đến chạm vào trán tôi, tôi kêu đau tiếng. ta : “Ngoài chỗ này ra còn nơi nào thoải mái ?”

      Tôi lắc lắc đầu. Hơi đụng lên trán như có lớp da bong ra.

      ta thở dài hơi : “Chúng ta vốn dĩ có thể đâm vào bên chắn đường.”

      Tôi : “A?”

      ta nhìn tôi liếc mắt cái: “Lúc tôi phanh lại, em đột nhiên xông đến ôm lấy tôi.”

      Tôi : “A?”

      ta : “Hơn nữa liều mạng ôm tôi vào lòng, làm tôi thể nào phanh tiếp được, vì vậy mới đâm vào bên đường.”

      Tôi : “A a?”

      ta : “Sau đó em ngất.”

      Tôi nghĩ thế này là xong rồi, nếu như theo đúng những gì ta người gây họa chính là tôi, người đầu tiên phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, khẳng định là phải đền bù thiệt hại trong vụ tai nạn này, nhưng chắc chắn tôi thể đền bù nổi. Trước mắt tôi chỉ có hai lựa chọn, là từ chối chịu trách nhiệm, lựa chọn còn lại là cứ thế mà bỏ chạy. Tôi đấu tranh tâm lý, đột nhiên nhớ tới người qua đường hại Tần Mạc phải phanh xe, cảm thấy chừng có thể trốn trách nhiệm, vội vàng : “Người qua đường kia đâu? Nếu phải do ta, cũng đến nỗi đâm vào hàng chắn đường đúng ?”

      ta dựa vào cửa kính xe : “Em cậu sinh viên bộ kia sao? Cậu ta khóc mới lên được hội chủ tịch của học viện bao lâu, phải lần lượt khao tất cả những bạn học bầu cử cho mình ăn cơm, kết quả là các bạn học này đem năm sinh hoạt phí của cậu ta ăn sạch. Tôi để cho cậu ta rồi.”

      Tôi cảm thán: “Đúng là chính sách hà khắc tàn bạo hơn cọp, sinh viên còn tàn bạo hơn cả chính sách.”

      Tần Mạc thở dài: “Tôi biết trong đầu em nghĩ cái gì nữa.” xong quay sang nhìn tôi: “Tại sao vừa rồi em lại bảo vệ tôi?”

      (Khổng Tử qua bên núi Thái Sơn, có người đàn bà khóc ở mộ rất bi thương. Phu tử tựa vào đòn ngang xe cúi mình xuống để nghe, sai Tử Lộ hỏi bà ta rằng: “Tiếng khóc của bà dường như có nhiều nỗi đau buồn?”. (Người đàn bà) bèn trả lời rằng: “Đúng thế. Ngày trước cha chồng tôi chết vì cọp”. Phu tử rằng: “Tại sao bà bỏ ?”. (Người đàn bà) đáp: “Ở đây có chính sách hà khắc”. Phu tử rằng: “Các trò hãy ghi nhớ điều đó. Chính sách hà khắc còn tàn bạo hơn cọp”.)

      Nghe hiểu những lời này của ta làm tôi choáng váng.

      Tôi ngờ trước khi vụ đụng xe kia xảy ra, mấy động tác của tôi là vì bảo vệ Tần Mạc, nghe ta như vậy, tôi lập tức bị bản thân làm cho hoảng sợ.

      Làm công dân, tôi cảm thấy bản thân mình tu dưỡng đúng với bản chất của giai cấp, chỉ là tự nhiên nghĩ đến mức có thể có hành vi xả thân cứu người như vậy.

      Nhưng nếu như nguyên nhân và quá trình gây ra vụ đụng xe quả thực đúng như lời Tần Mạc, nếu chừng nó trở thành tai nạn xe cộ nữ bảo vệ nam mà chết, chi bằng để cho ta mổ bụng tự sát, tôi vì cứu ta mà giật lấy con dao, nhưng trong lúc chú ý lại giúp ta tay đâm xuống, thiện tai thiện tai.

      Tôi : “Chúng ta còn xem phòng ở ?”

      ta : “Xem cái gì, bệnh viện trước .”

      Xuyên thấu qua cửa kính xe, có thể thấy xa xa nơi cuối chân trời lơ lửng những quầng mây trắng. Nhưng những quầng mây này tại sao lại giống như những cây gậy? Tập trung nhìn vào mới phát đó là ống khói của nhà máy hóa chất xả lên bầu trời. Những cột khói đó phun thẳng lên trung, tựa như những chiếc cano truy đuổi hải tặc dũng cảm tiến lên phía trước. Mà trong xe, áp chế của Tần Mạc ở gian này quá bức người, làm cho người ta có chút mê muội.

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      ♥‿♥ Chương 14: Lolita trong danh bạ? ♥‿♥


      Rốt cuộc chúng tôi cũng xem phòng ở.

      Tôi bị mang về bệnh viện, bác sĩ chụp CT, kiểm tra đương nhiên có vấn đề gì.

      thể kiếm tiền cho bệnh viện, xem ra bác sĩ cam lòng, vung tay múa bút gióng hồi chuông làm tinh thần hăng hái bằng đơn thuốc mười hộp Melatonin, Tần Mạc hề cau mày dù chỉ là chút, hào phóng mua thuốc.


      Tôi nghĩ đến bộ phim “Người quản lý khách sạn” của Hàn Quốc, đó là bộ phim hay hiếm hoi của Hàn mà các nhân vật chính mắc bệnh ung thu hay mất trí nhớ, nam chính đưa cho nữ chính chiếc nhẫn, nữ chính hỏi nam chính mua chiếc nhẫn này thế nào, là bảo với nhân viên cửa hàng đưa cho chiếc đắt nhất sao? Nam chính trả lời là em cho là đồ ngốc à? với nhân viên cửa hàng rằng chọn cho chiếc nhẫn ma thuật, chỉ cần người của tôi đeo lên tay vĩnh viễn bao giờ rời xa tôi.

      Năm ấy tôi học năm thứ hai, vẫn trong giai đoạn đau khổ đơn phương Lâm Kiều, bị lời thoại này làm cho cảm động. Hôm nay đột nhiên nhớ đến, biết vì sao cảm thấy nếu có ngày Tần Mạc mua nhẫn cho bạn , tám mươi phần trăm là bị nhân viên cửa hàng lừa gạt mua chiếc nhẫn đắt nhất. Trước mắt ta mua đống thuốc đắt thế này cũng chứng minh được vấn đề rồi.

      Tôi vỗ trán cảm thán trong lòng, là cái đồ vô tích ?

      Ba ngày tiếp theo Tần Mạc bận rộn công việc, tìm được lúc nào rỗi để xem phòng, mà Nhan Lãng rốt cuộc cũng xuất viện.

      Chu Việt Việt : “Kiến trúc sư danh giá là bận như vậy đấy, tạp chí viết Tần Mạc lần này đến thành phố của chúng ta chủ yếu là vì thiết kế lầu thiên văn cho thành phố, huống hồ thứ Tư tuần sau còn có buổi tọa đàm ở trường chúng ta.”

      Tôi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

      Chu Việt Việt : “Cậu biết cũng đúng, vài ngày rồi cậu học đúng ?”

      Nhan Lãng đột nhiên xen vào tiếp: “Tọa đàm cái gì? Tọa đàm làm vẩn đục Trịnh Minh Minh nhà người ta thế nào sao?”

      Chu Việt Việt thở dài: “Cậu trẻ, đừng cực đoan như vậy, các người cha con loạn luân như thế là rất đạo đức.”

      Tôi và Nhan Lãng cùng bị sét đánh, Nhan Lãng mở to hai mắt nhìn, tôi còn gì để .

      Chu Việt Việt nhìn biểu tình của chúng tôi, gãi đầu: “Cha nuôi, con nuôi cùng thích , chẳng lẽ cái này gọi là cha con loạn luân sao?”

      Nhan Lãng : “Bà , am hiểu văn hóa.”

      Chuyện đầu tiên trở về trường học là xem lại tin tức.

      Truyền hình đại học T (Tên gọi tắt là TUTV) nhằm phục vụ toàn thể giáo viên, công nhân viên cùng sinh viên, nhưng lại quá mức hẹp hòi, rất nhiều năm rồi đều có quảng cáo, thu lợi nhuận, do đó bị ép phát triển cơ cấu thành kênh phi lợi nhuận. Cơ cấu này hàng năm có hai việc trọng đại, là vào đầu năm những sinh viên làm việc ngoài giờ ở đài truyền hình được nhận trợ cấp, là cuối năm toàn bộ sinh viên ở đại học T nhắn tin bình chọn “Chương trình hay nhất TUTV”.

      Chuyên mục của tôi là “Học thuật quảng giác”, mà chuyên mục này nếu phải dùng thủ đoạn mờ ám, tuyệt đối bao giờ có khả năng trúng cử, hơn nữa nó cũng quả chưa bao giờ trúng cử cả. Nhưng nghe tổ trưởng tổ sản xuất chuyên mục của chúng tôi bị chương trình “Giai điệu nhạc” cách vách cướp mất bạn , thề trả thù, kế hoạch được vạch ra, bước đầu tiên chính là cướp danh hiệu “Chương trình hay nhất TUTV” mà “Giai điệu nhạc” toàn thắng ba năm liên tục.

      Khi tôi bước vào văn phòng vừa lúc nghe được tổ trưởng : “Lấy kiện hấp dẫn người xem nhất bây giờ hẳn là hướng đúng đắn. Mọi người có theo dõi BBS trường hay ? hot bây giờ là gì? Đó chính là buổi tọa đàm vào thứ Tư của Tần đại kiến trúc sư Tần Mạc.”

      Đồng nghiệp thứ nhất đặt bút viết : “Tôi hiểu nổi, buổi hòa nhạc nhân Mayday của trường lần trước cũng rầm rộ được thế. BBS, topic về Tần Mạc ngắn ngủi hai ngày có đến ba ngàn bình luận rồi.”

      Đồng nghiệp thứ hai vươn bàn tay năm ngón: “Đại kiến trúc sư ba mươi hai tuổi, tuổi trẻ hứa hẹn, tuấn nhiều tiền, lại còn độc thân. Các nữ sinh điên cuồng như vậy cũng là điều dễ hiểu.”

      Đồng nghiệp thứ ba bình thản tiếp lời: “Vì vậy sếp ạ, cậu cảm thấy người như vậy có khả năng nhận phỏng vấn của đài truyền hình cấp trường sao?”

      Tổ trưởng trầm mặc lúc, mọi người đều bó tay.

      Nhạc Lai đột nhiên quay đầu nhìn tôi, trừng mắt: “Nghĩ ra cách rồi, để cho Tống Tống dùng mỹ nhân kế. Gọi điện thoại cho đại kiến trúc sư Tần, nếu ta nhận phỏng vấn, người dẫn chương trình của chúng ta theo ta đêm!”

      Tôi rùng mình cái, nhất thời cảm thấy chuyện Tần Mạc là cha nuôi Nhan Lãng tuyệt đối thể để lộ cho những người trước mắt biết được, tiện thể đá Nhạc Lai cái. Nhưng tổ trưởng dường như vẫn nghiêm túc suy nghĩ. Tôi vã mồ hôi lạnh, vội vàng nhắc nhở cậu ta: “ thể làm như vậy, đây là trái pháp luật, bị tố giác phải ngồi tù đấy.”

      Tổ trưởng khoát tay: “ có việc gì, chúng ta cách Trung Nam Hải xa như vậy, pháp luật vươn tay đến đâu.”

      Người dẫn chương trình dự khuyết là Trần Oánh liếc nhìn chúng tôi cái. Trần Oánh luôn bất đồng quan điểm với Nhạc Lai, thế nên nhìn tôi cũng vừa mắt, tôi cùng Nhạc Lai cùng dự cảm rằng Trần Oánh sắp lên tiếng.

      ấy quả nhiên lên tiếng: “Nhan Tống, đừng quá lo lắng, tổ trưởng chỉ giỡn thôi, dạng phụ nữ gì Tần Mạc chưa thấy qua chứ? Kỳ tôi thấy nên tìm Tương Điềm nhờ giúp đỡ, ba cậu ấy là hiệu trưởng, mở lời với Tần Mạc chừng có thể có năm mươi phần trăm cơ hội.”

      Con của hiệu trưởng, Tương Điềm là bạn vong niên của Trần Oánh, năm thứ hai hệ chính quy khoa Phát thanh và truyền hình. Tất cả những người trong chuyên mục của chúng tôi đều có ấn tượng sâu sắc với ấy.

      Tình của ấy với ngành công nghiệp phát thanh truyền hình có thể là cực đoan, nhưng vì điều kiện gia đình tốt, được làm thêm nên chỉ có thể đến tổ chúng tôi lao động nghĩa vụ, làm phối cắm dây linh tinh.

      Tổ trưởng suy xét nửa ngày, cảm thấy khả thi, lập tức gọi điện thoại cho Tương Điềm.

      Nửa giờ sau, Tương Điềm đội mũ len mặc áo choàng màu đỏ đẩy cửa vào, vừa ngọt ngào lại thuần khiết quyến rũ. nữ sinh có thể dùng trong ba từ này hình dung là quá tuyệt vời rồi, mà Tương Điềm lại đồng thời có cả ba, đúng là hiếm thấy, khiến cho nhóm nam sinh nhìn qua huýt sáo hồi. Tổ trưởng lập tức : “Đừng có đùa giỡn với em .” xong chính mình cũng kìm lòng được huýt sáo cái.

      Tương Điềm : “Hồi ba em du học ở Mỹ có học cùng Tần Mạc, lần này Tần Mạc đến trường chúng ta tọa đàm cũng là do ba em cố gắng mời, lại mời ta lần nữa làm chương trình chắc có vấn đề gì lớn. Nhưng mà, nếu mời được tổ trưởng có thể để cho em làm dẫn chương trình tiết mục lần này …”

      Trần Oánh lập tức : “Khẳng định thành vấn đề, chỉ cần cậu liên hệ được người, đúng tổ trưởng?”

      Tổ trưởng : “Tiết mục này chúng ta làm là tiết mục học thuật nghiêm túc, cần người có hình thức đạo mạo chút, em tóc vàng hoe uốn xoăn tít thế này đẹp đẹp, nhưng lại đủ đạo mạo.”

      Tương Điềm túm lấy tay áo tổ trưởng lay: “Tối nay em phục hồi nguyên trạng, ép thẳng lại, xin thương xót, tổ trưởng…”

      Tổ trường vừa thất tình, ở trong trạng thái dễ bị người ta lừa gạt nhất, đối với làm nũng ngọt ngào như vậy, thể nào cự tuyệt được. Cậu ta trầm tư lúc, làm bộ trưng cầu ý kiến của tôi: “Nhan Tống, nếu em cứ nghỉ ngơi hai ngày nhé?”

      Tôi lĩnh ngộ, lập tức đồng ý: “Được được, vừa hay hai ngày này em cũng phải chăm con.”

      Tương Điềm đáng lè lưỡi: “ xin lỗi, chị Nhan.”

      Tôi định khách khí có gì, Nhạc Lai đột nhiên : “Cậu về nhà chăm con, đêm nay chỉ có thể đưa Tiểu Điềm Điềm lên giường Tần đại kiến trúc sư thôi.”

      Tôi phản xạ có điều kiện : “Đừng có bừa, Tiểu Điềm Điềm ngây thơ đáng như vậy, huống hồ Trần Oánh cũng , dạng xử nữ nào mà Tần Mạc chưa thấy qua chứ?”

      Nhạc Lai nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Tương Điềm: “Aiz, em vẫn là xử nữ sao?”

      Tương Điềm sửng sốt.

      Tổ trưởng lập tức lườm cái: “Cậu gì thế, có xử nữ nào già như vậy sao?”

      Câu này làm tất cả chúng tôi sửng sốt, mà Tương Điềm quả muốn khóc.

      Tổ trưởng nhận ra, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi, ý muốn có xử nữ như vậy sao, ngờ nhầm thành già, xin lỗi.”

      Nhạc Lai lại : “ lại, dù gì cũng phải là xử nữ rồi.”

      Tương Điềm chịu kích thích sâu sắc, khóc luôn.

      Tổ trưởng choáng váng hồi lâu, đau khổ ôm đầu nghĩ làm cách nào xin lỗi. Tôi an ủi vỗ vỗ vai ta: “Tổ trưởng, làm người đừng thẳng thắn như thế.”

      Lần này tôi chuyển ra phía sau cánh gà, cùng đồng nghiệp tăng ca, rốt cuộc trước khi trời tối viết được sơ thảo bản phỏng vấn Tần Mạc. Lấy di động xem giờ, phát có n cuộc điện thoại nhỡ, hai cái của Chu Việt Việt, của Tần Mạc, tám cuộc gọi trong nhà. Tôi lo lắng miệng viết thương của Nhan Lãng xảy ra vấn đề, nhanh chóng gọi về, Chu Việt Việt tiếp điện thoại: “A, Tống Tống, cho cậu tiếng, cậu chuyển nhà rồi, tan học cần về nhà cũ nữa nhé. Bây giờ bọn mình ở nhà mới của cậu, cậu nhanh nhanh về .” xong đợi tôi kịp phản ứng, ngắt máy luôn.

      Tôi gọi lại, Chu Việt Việt kiên nhẫn : “Cậu cần phản kháng, Tống Tống, cậu phản kháng cũng vô dụng, dù sao cũng chuyển rồi.”

      ấy hiểu lầm tôi, phải tôi muốn phản kháng, chỉ là muốn biết địa chỉ cụ thể của nhà mới mà thôi.

      Nhà mới quả nhiên ngay gần trường học, cách xây dựng gợi nhớ đến kiến trúc Châu Âu cổ điển, dây thường xuân leo đầy. Nghe Chu Việt Việt chọn cho tôi phòng rất sáng sủa, vừa khéo là ở cạnh phòng Tần Mạc. Tần Mạc còn bận việc, sau khi đưa ấy và Nhan Lãng đến, nước cũng kịp uống ngụm lại vội vã luôn.

      Ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh, trăm ba mươi mét vuông. Trước khi tôi về, Nhan Lãng chạy chạy lại vài vòng, rốt cuộc cũng có phòng riêng rồi, nó có vẻ rất hưng phấn. Căn hộ này làm cho tôi nghĩ đến ngôi nhà trước khi mẹ tôi vào tù, trong lúc nhất thời có chút sầu não. ra tôi cũng là người dễ dàng tức cảnh sinh tình như vậy.

      So với ngôi nhà hơn hai mươi mét vuông trước kia chúng tôi ở, căn hộ này lớn gấp bảy, tôi cảm thấy ít nhất còn có thể nhét thêm mười người vào ở cùng. Chu Việt Việt đề nghị : “Nếu cậu và Nhan Lãng ở phòng, hai phòng còn lại cho người khác thuê, mỗi người tháng thu ngàn rưỡi tiền thuê nhà, cậu giao lại cho Tần Mạc bảy trăm, cậu kiếm được hai ngàn ba tháng đấy mẹ trẻ.”

      Tôi cúi đầu tự hỏi kế hoạch này có thể thực hay .

      Nhan Lãng vỗ trán thở dài: “Chu Việt Việt, dì thể vô liêm sỉ đến mức này được.”

      Tôi gọi điện thoại cho Tần Mạc lời cảm ơn, sau khi nhấc máy, giọng nữ vang lên, dùng tiếng cái gì đó, tôi nghĩ gọi nhầm số, chuẩn bị cúp máy gọi lại, lập tức có giọng tiếng Trung: “ Lolita? có việc gì gấp ? Tôi là thư ký của tổng giám đốc, tổng giám đốc giờ họp.”

      Tôi giật mình: “Lolita là ai? Tôi phải là Lolita, xin lỗi, tôi gọi nhầm điện thoại.”

      Đối phương vội vàng : “Thưa , gọi sai điện thoại, điện thoại hiển thị ràng là Lolita, chính là Lolita.”

      Tôi cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ tôi là Lolita hay tôi lại biết?

      Đối phương : “A, tổng giám đốc ra rồi, chờ chút.”

      Ba bốn giây sau, giọng Tần Mạc vang lên: “Tống Tống?”

      Tôi nghĩ hồi lâu, cảm thấy thể hỏi: “Tại sao trong danh bạ của lại lưu tôi là Lolita?”

      Tần Mạc dừng chút: “Em thích?” Bên kia có tiếng người chuyện, tôi chỉ nghe hiểu chữ Stephen, là tên tiếng của Tần Mạc, ta rời khỏi microphone trả lời gì đó, rồi giọng trầm thấp lại vang lên: “Đúng rồi, người nhà của tôi muốn gặp Lãng Lãng, quyết định rồi, tám giờ tối ngày mai. Trước đó tôi có bữa tiệc, em cùng Lãng Lãng có việc gì cứ làm, tầm bảy giờ ba mươi tôi về đón hai người. Còn nữa, nghe Chu Việt Việt , em ở trường còn làm thêm ở đài truyền hình nào?”

      Tôi : “Ừm. Thứ Tư phải đến trường tôi tọa đàm sao? Kênh truyền hình của bọn tôi định phỏng vấn chút, nghĩ bận như vậy…”

      ta : “Chuyên mục của em tên là gì?”

      Tôi : “Học thuật quảng giác.”

      ta : “Ừm, tôi biết rồi, trong tủ lạnh có đồ ăn mới mua, đừng ăn mì ăn liền, đêm nay muộn tôi mới về, cần để phần cơm. Được rồi, tôi còn có chút việc, cúp máy trước.” xong cúp máy.

      Tôi nhìn điện thoại hoảng hốt.

      cần để phần cơm cho ta? Chẳng lẽ ta ám chỉ, nếu ở lại đây rồi, tiền thuê nhà lại rẻ như vậy, nên ngày ba bữa tôi phải lo cơm nước cho ta.

      Chỉ có khả năng này thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :