1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Năm Tháng Là Đóa Lưỡng Sinh Hoa - Đường Thất Công Tử

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngoại truyện 1: Chiếc lọ thở than





                Sau tám năm, đêm đầu tiên trở về thành phố C, Tần Mạc mơ thấy Lolita.

                bé mặc chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc búi cao, thần thái hưng phấn, đứng sau tấm rèm cửa sổ màu trắng, mỉm cười nhìn .

                biết đó là giấc mơ, nhớ bé mà luôn lưu giữ trong ký ức ấy ra từ rất lâu rồi, nhưng nụ cười của ấy đẹp như vậy, cầm lòng được mà đưa tay ra. Gió biển lồng lộng thổi tới, thổi tung mái tóc của , tiếng cười khúc khích của ấy dường như vang lên trong tiếng sóng biển vỗ bờ, rồi lại bị sóng biển cuốn ra xa, túm chặt tấm rèm cửa, hình bóng của tan biến, tiếng cười lảnh lót như tiếng chuông vang vọng trong bầu khí ẩm ướt bỗng nhiên ngừng bặt. Ngón tay chạm phải cánh cửa sổ khép chặt, nhìn thấy đường bờ biển cong cong sau lớp cửa kính, kéo dài tới tận chân trời. Trong tiếng sóng biển rì rầm, dường như còn nghe thấy giọng hát của khe khẽ vang lên bên tai: “Khi nhớ , kìm nén được tiếng thở dài… chỉ là tiếng thở dài… chỉ là tiếng thở dài…”.

                Tần Mạc bừng tỉnh dậy. Căn phòng tối om, bật ngọn đèn ở đầu giường, đốt điếu thuốc, trong đốm lửa chập chờn, chuyện cũ lại ùa về. Lolita, cái tên giống với tên của nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết của Nabokov, nhớ lại, từng rất buồn rầu vì cái tên này, ầm ĩ đòi thay đổi nó, lý do là bởi vì linh cảm thấy vì cái tên này mà phải chịu lời nguyền rủa, sau khi trưởng thành bị gả cho ông chú hoặc ông già, còn có khả năng bất ngờ ra khi còn trẻ. nghe được những phát ngôn tỏ ý phẫn nộ này cảm thấy rất buồn cười, ngờ chưa đầy năm sau mỗi linh cảm đều trở thành , , còn lại ra khi mới mười tám tuổi.

                Lần đầu tiên gặp Lolita, đó là mùa hè năm Tần Mạc hai mươi ba tuổi, năm cuối cùng của khóa học Thạc sĩ, nghỉ học cùng mẹ về nước dưỡng bệnh. Thành phố S bên bờ biển, đầu mùa hạ với cảnh sắc tuyệt đẹp vào sáng sớm, khó khăn lắm mới dậy sớm được, sau khi đọc báo xong, cầm giá vẽ về phía bờ biển gần nhà để vẽ cảnh mặt trời mọc. Cách đó xa, hàng dừa xanh biếc, bờ biển phủ lớp cát trắng mềm mịn, giẫm chân xuống mang theo cảm giác ấm nóng ẩm ướt. chọn góc độ phù hợp rồi dựng giá vẽ, nhìn thấy ngồi xổm cát dùng nước và cát để xây lâu đài ở phía trước, mặt trời từ từ nhô lên, phía tận cùng của biển cả, đất và trời cùng sáng bừng sắc vàng.

                Ban đầu, thực ra cũng chú ý nhiều tới nghịch cát kia. Nhưng ba, bốn tiếng đồng hồ trôi qua, thu dọn giá vẽ lại, liếc mắt nhìn về phía đó, mới phát ra bé vẫn ngồi ở chỗ cũ, lưng cúi sát xuống, ngay cả tư thế cũng thay đổi. vội ra về, để giá vẽ cát, chậm rãi tiến lại gần xem làm gì. đứng bên cạnh nhìn ngắm khoảng nửa giờ đồng hồ, bé vẫn mải mê trong công việc của mình, căn bản phát ra tồn tại của , luôn cau mày nghiên cứu xem phải trộn nước với cát tỉ lệ bao nhiêu mới có thể xây lâu đài cách thuận lợi được. được coi là người rất tập trung khi làm việc, nhưng cũng chưa tập trung tới mức như này, chỉ tập trung, mà còn kiên trì, thử lần nào lần đó thất bại, thất bại lại thử tiếp, trong nửa giờ đứng nhìn ngay bên cạnh, liên tục thất bại tới bốn lần, biết trước đó tất cả thất bại bao nhiêu lần nữa. Có người từ xa chạy tới, quay lại thu dọn giá vẽ về nhà, quay đầu nhìn, được chàng trai kéo đứng lên, bấy giờ mới phát ra dáng người bé rất cao, bé như ấn tượng ban đầu.

                Ăn cơm trưa xong, cùng mẹ dạo bộ, lại nhìn thấy bé đó, vẫn ngồi xổm ở vị trí sáng nay, bên cạnh là chiếc xẻng và xô nước, đầu còn đội thêm chiếc mũ nan . bật cười thành tiếng. Mẹ hỏi cười vì điều gì. lắc đầu: “ có gì đâu ạ”. Khi rất xa rồi, mới với vẻ nghiêm túc: “Nhìn thấy Ngu Công đắp núi [1] thời đại”.

                [1] Thực ra phải là “Ngu Công dời núi”, nhưng được Tần Mạc sửa lại. “Ngu Công dời núi” là điển cố của Trung Quốc, chuyện kể rằng, trước nhà Ngu Công có hai ngọn núi lớn, mỗi lần lại đều rất bất tiện, thế nên Ngu Công bèn tập hợp con cháu lại, cả nhà hợp sức di chuyển hai ngọn núi này . Bất kể mùa hè nóng nực, hay là mùa đông giá lạnh, hằng ngày sớm về tối, họ ngừng đào núi. Việc làm của họ cuối cùng làm cảm động Thượng Đế. Thượng Đế cử hai vị thần tiên xuống trần gian, dọn hai ngọn núi này giúp họ. (BT)

                Mấy ngày sau, trong buổi tối, mẹ hỏi : “Còn nhớ chuyện hồi cùng mẹ tới nhi viện ?”. chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết trinh thám, ngẩng đầu lên hững hờ : “Gì ạ?”.

                Mẹ cười : “ nhớ ư? Hồi đó còn mới bảy tuổi nhỉ, chú Lạc và Lê muốn nhận nuôi đứa trẻ, mẹ đưa con cùng họ tới nhi viện, ngay lập tức con thích nằm trong nôi mút ngón tay, chạy lại vừa bế bồng vừa hôn hít, nhất định chịu buông ra…”.

                ngạc nhiên hỏi: “ ạ? chuyện đặc biệt như vậy sao con lại chẳng có chút ấn tượng gì thế?”, ngạc nhiên xong lại tiếp tục đọc sách: “Sao mẹ nhận bé về để làm vợ của con?”.

                Mẹ thở dài: “Tất cả đều tại Lê của con nhanh tay hơn”, thở dài xong lại mỉm cười : “Tuy nhiên sao cả, ngày mai vợ tương lai của con tới nhà mình thăm con đấy”.

                mỉm cười tiếng chẳng gì cả, tiếp tục cuối đầu xuống đọc sách.

      justify;" align="line-height: 1.5em;']          Ngày hôm sau, bé theo lời mẹ kể xuất rất đúng hẹn, theo sau mẹ của ấy. vô tình nhìn thấy qua cửa sổ phòng mình, ngờ bé đó lại chính là Ngu Công mà tình cờ gặp ngoài bãi biển mấy ngày trước.

                Biện Chi Lâm [2] , bạn đứng cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh đứng ở lầu nhìn bạn. Ngu Công ngồi chiếc ghế đôn , ngắm nghía rất kỹ chiếc đồng hồ để bàn cổ kính của nhà , biểu chân thành, nghiêm túc, giống như mấy hôm trước, khi bé ngồi bãi cát nghiên cứu tỉ lệ pha trộn giữa cát và nước vậy. đứng cầu thang nhìn ngắm này, phát ra có hàng mi cong cong, đôi mắt hai mí to tròn, sống mũi thẳng tắp, đôi môi ửng đỏ, khuôn mặt rất xinh xắn. Nhưng xinh xắn này dường như lại có ý thù địch với . Mẹ tên tiếng của là Stephen, ấy cúi nhìn xuống tỏ ý miệt thị: “Có phải Stephen mà em biết nhỉ, Stephen Hawking? Stephen Lee? Stephen Spielberg hay Stephen Jackson, là Stephen nào?”. Mẹ cười với : “Stephen, có phải con cảm thấy cách chuyện này rất quen , Lạc Lạc giống hệt con hồi đấy”. khẽ cười: “Hồi khi chuyện, con lại có nhiều giọng mũi như vậy”. câu khiến bé nổi giận. Điệu bộ khi giận dữ của bé rất thú vị, quá trình dỗ dành bé càng thú vị hơn. Mẹ với Lê: “ con này của cậu quả đúng là báu vật”. hơi dựa vào sofa, nhìn khuôn mặt ửng đỏ, nghĩ, cũng hẳn là báu vật.

                [2] Biện Chi Lâm (1910 - 2000), quê ở tỉnh Giang Tô, là nhà thơ, dịch giả của Trung Quốc. Phong cách thơ của ông gần với phái Tượng trưng, chú ý đến tiết hoàn chỉnh, ngôn ngữ lạ và khéo. (BT)

                bé muốn thi vào Học viện Mỹ thuật S, nhờ dạy vẽ, nhưng bé khó đối phó như vậy, lúc ban đầu còn có ý thù địch với nữa. Sau khi nhận công việc này, lập tức gọi điện thoại cho người bạn làm công việc tư vấn tâm lý cho đối tượng nhi đồng: “Cậu có biết dỗ dành trẻ con phải làm như thế nào ?”. Người bạn đưa ra ý kiến chuyên nghiệp: “Trẻ con cần được khích lệ, khích lệ là động lực và cũng là điều kiện đảm bảo để trẻ con trưởng thành cách lành mạnh. Nếu bọn trẻ làm tốt, cậu phải khen thưởng cho chúng, ví dụ như bông hoa, thanh kẹo sô la, cậu phải khiến chúng cảm thấy chúng được khẳng định”. Đưa ra ý kiến xong, người bạn của bật cười lớn: “Nghe nửa sinh viên trong trường cậu dò đoán xem Hội trưởng Hội sinh viên tài hoa của họ sau khi nghỉ học làm gì, có người cậu tiếp quản nghiệp của gia đình, có người cậu Nam Cực thám hiểm, có người còn viễn vông hơn, rằng cậu tới châu Phi để săn, sao có thể ngờ rằng là cậu về Trung Quốc để dạy trẻ con vẽ tranh chứ, đúng rồi, đứa trẻ mà cậu dạy bao nhiêu tuổi rồi? Nếu vượt quá mười hai tuổi, mưu kế kia của tớ là khả thi đâu”. nhớ lại điệu bộ khi giận dỗi của , nhớ lại khuôn mặt ửng đỏ khi nhận quà ra mắt rồi lại gọi hai, qua quýt: “Đại khái là vậy, cách thức cậu có vẻ khả thi đấy”.

                Ngày hôm sau, lái xe tới cửa hàng, mua túi sô la lớn. Thực ra khi về nhà, cũng từng nghĩ, liệu có phải định vị độ tuổi tâm lý của bé quá thấp hay . Nhưng, điều may là, qua vài lần thực tiễn, phát ra độ tuổi tâm lý của bé lại thấp như vậy, cách thức này quả nhiên rất khả thi.

                mang tên Lolita này theo học vẽ tranh, gọi hai, là thầy giáo của . coi như đứa trẻ, gọi là Lạc Lạc giống như bố mẹ của , đó là thời kỳ đầu tiên.

                chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân thích kém mình tới sáu tuổi, có độ tuổi tâm lý chưa biết còn kém mình tới bao nhiêu nữa. Thực ra ấy sắp tròn mười tám tuổi, còn là bé nữa rồi, chỉ là ngay từ ban đầu, nghĩ như vậy, sau này cho dù thế nào cũng khó có thể thay đổi được.

                phát ra tình cảm khác thường này vào buổi chiều thứ Bảy, hôm đó ngoài trời mưa lớn, khiến bầu trời giữa hè trở nên mát mẻ. Trời đất ảm đạm, ánh đèn điện thắp sáng cả phòng vẽ, tấm thảm cạnh cửa sổ rộng tới sát nền nhà, lật giở đọc nốt mấy tờ báo được đưa tới ban sáng, ôm giá vẽ ngồi bên cạnh vẽ tĩnh vật. Trong gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại di động chói tai, ngẩng đầu lên, quẳng chiếc điện thoại xuống lao ra ngoài, giá vẽ là bức tượng thạch cao của Voltaire mới vẽ được nửa, bút vẽ vứt bừa bãi đất. nghe thấy tiếng chân của chạy xuống lầu, nghe thấy mở cổng rầm tiếng, dường như còn nghe thấy cả tiếng mưa xối xả ở bên ngoài, rồi còn nghe thấy thanh gì khác nữa. ngồi quỳ gối xuống nền nhà, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cách đó xa, dưới cơn mưa, chàng trai cao lớn cầm ô đưa cho mặc váy trắng chạy như bay về phía mình, biết câu gì, bước tới, ôm chầm lấy chàng trai, chàng trai đẩy ra, giơ tay lên trước trán che mưa rồi chạy mất. chiếc ô tô tải phóng qua đường đèn xe chiếu khuôn mặt khôi ngô của chàng trai. Hai phút sau, toàn thân ướt nhèm hớn hở xuất trước cửa phòng vẽ, chiếc váy trắng dính chặt vào những đường cong mềm mại cơ thể, có thể nhìn thấy cả chiếc quần lót in hình chuột Mickey. lặng lẽ nhìn ngắm lượt, nhận ra lớn rồi, cũng có thể. hớn hở vẫy vẫy hai tấm vé tay: “ hai, có muốn cùng xem buổi biểu diễn của A Triết ?”.

                ngẩng đầu lên nhìn : “Người ban nãy là…”.

                sững lại chút, bỗng đưa tay lên lau mặt, biểu được che giấu trong đôi bàn tay, lúc buông tay ra, thay vào đó bằng nụ cười: “Đó là bạn trai của em. biết em có bạn trai ư?”.

                Tay khẽ run lên, tờ báo rơi xuống đất.

                nghĩ, phản ứng của mình bình thường. Cảm giác trống rỗng đột nhiên kéo tới cách bất thường, tâm trạng buồn phiền vô cớ cũng bình thường, lồng ngực có cảm giác nhói đau cách khó hiểu… cũng bình thường.

                Có lẽ bản thân mình thích ấy, bé ngây thơ xinh xắn này, ấy ngoan cố, lương thiện, thi thoảng cũng bướng bỉnh, thi thoảng cũng giả bộ làm nũng với . nghĩ, chắc chắn là thích ấy rồi. Nhưng bé mới mười bảy tuổi, vẫn còn như vậy. phải chiều chuộng giống như người lớn, đợi dần dần trưởng thành.

                Suy nghĩ đó tốt đẹp như vậy, chỉ là hồi đó ai ngờ rằng, kế hoạch chờ đợi dài hạn ấy lại biến thành cái chết ly biệt suốt cả cuộc đời.

                Màn đêm của thành phố C bị nhấn chìm trong làn sương mù mờ mịt, Tần Mạc kéo rèm cửa sổ, khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, dường như lại nghe thấy bài hát đó, giọng hát dịu dàng của cứ lởn vởn bên tai : “Những chiếc lọ thở than kia giống như con sóng dập dềnh của đại dương, lãng quên khi lướt qua , là con sóng cả dữ dội trong suốt cuộc đời em…”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngoại truyện 2: Lệch quỹ đạo





                Mùa hè năm 2012, Chu Việt Việt và Hà Tất kết hôn được ba năm, Nhan Tống và Tần Mạc kết hôn được hai năm. Nhan Tống về nước thăm người thân, hội ngộ cùng Chu Việt Việt ở quán cà phê đầu con phố nào đó ở thành phố C mà người nghệ sĩ buồn chán này thích.

                Chu Việt Việt mắc cỡ với Nhan Tống: “Tống Tống, tớ với cái tên Hà Tất đó, gần đây dường như rơi vào giai đoạn ba năm đầu ngứa ngáy của hôn nhân giống như mọi người vẫn thường vậy…”.

                Nhan Tống: “Hả? ta làm gì cậu?”.

                Chu Việt Việt ưỡn bụng bầu lần hai lên, phóng khoáng vỗ bàn: “ ta muốn làm gì tớ tốt”. Đập bàn xong lại nhanh chóng ngồi thụp vào sofa, “ ta chẳng làm gì tớ cả, ràng trước đây luôn hào hứng ‘làm gì’ tớ. Tớ nghĩ, ta chủ động ‘làm gì’, tớ chủ động ‘làm gì’ ta, vậy mà vừa mới chuẩn bị ‘làm gì’ ta, hừ, ta lại đẩy tớ ra…”.

                Tần Lãng ngồi bên cạnh uống sữa, ngẩng đầu lên trầm ngâm nhìn bụng bầu to tướng của Chu Việt Việt lượt, cắn chặt ống hút ngoan ngoãn ngồi im. Nhan Tống cũng giữ yên lặng.

                Chu Việt Việt căng thẳng : “Có phải vấn đề rất nghiêm trọng rồi ?”.

                Nhan Tống đặt cốc nước xuống: “Nghiêm trọng cái đầu cậu ấy, ba năm hai đứa lại còn ngứa ngáy? Tớ thấy da của cậu ngứa ngáy có”.

                Tần Lãng gật đầu đồng tình: “Chuyện của chú được coi là ba năm ngứa ngáy của hôn nhân, bố mẹ cháu mới là ngứa ngáy, gần đây bố cháu về nhà rất muộn, còn dối mẹ cháu là có việc phải làm thêm ở bên ngoài, kết quả là nghe chị thư ký Vanshirly , ngày nào bố cũng về rất đúng giờ, còn là người về đầu tiên…”.

                Nhan Tống cầm miếng bánh ga tô đĩa lên nhét vào miệng Tần Lãng.

                Chu Việt Việt kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được, người nghiêm túc chính trực và có trách nhiệm như Tần mà cũng lệch quỹ đạo ư, Thái Thượng Lão Quân, Như Lai Phật Tổ của tôi ơi…”.

                Nhan Tống ngồi cuộn tròn trong sofa, thần sắc ảm đạm, hồi lâu mới : “Còn chưa xác định có lệch quỹ đạo , chỉ mới là nghi ngờ thôi”. lát sau, bổ sung thêm: “Nếu như vậy, tớ cũng chết cùng ấy”. lát sau, lại thở dài: “Thôi , nếu như vậy, tớ còn có thể chết cùng ấy được ư? thể được chứ, thể để Tần Lãng trở thành trẻ mồ côi được”. Than thở xong quay sang nhìn Tần Lãng: “Nếu mẹ và bố con ly hôn, con ở với mẹ hay ở với bố.”

                Tần Lãng ung dung uống hết hộp sữa: “Hai người tự vẫn vì tình . Con làm trẻ mồ côi”.

                Hai ngày sau, Hà đại thiếu gia mời bạn tới dùng cơm. Người bạn dắt theo em của ta, Hà đại thiếu gia đưa theo Chu Việt Việt, Chu Việt Việt đưa theo Nhan Tống, Nhan Tống dắt theo Tần Lãng. Sáu người tới quán Ngọc Mãn Lầu, gọi món, dùng bữa. Bạn của Hà đại thiếu gia họ Chu, mở công ty chuyên về quảng cáo, trai được mệnh danh là Đại Chu còn em là Tiểu Chu, dẫn chương trình ở Đài truyền hình của tỉnh. Đại Chu ngồi bên cạnh Nhan Tống, suốt bữa ăn luôn chăm sóc Nhan Tống - người hề tập trung trong bữa ăn - cách rất chu đáo.

                Mấy người bọn họ đều tốt nghiệp từ trường Đại học T, sau ba tuần rượu, tránh được việc cùng nhau ôn lại chuyện cũ. biết tại sao lại đưa đẩy tới những người nổi tiếng từng học trong trường, Tiểu Chu cười : “Nghe phu nhân của kiến trúc sư nổi tiếng Tần Mạc cũng tốt nghiệp ở trường của bọn mình phải ? ấy thi vào học nghiên cứu sinh năm 2008 phải, mình tốt nghiệp năm 2007, lỡ mất cơ hội gặp mặt ấy. Nghe phu nhân của Tổng giám đốc Hà cũng học nghiên cứu sinh ở Đại học T năm 2008, được gặp phu nhân của kiến trúc sư Tần chưa?”.

                Phu nhân của Tần Mạc bị sặc ngụm nước, Đại Chu vội vàng đưa khăn giấy cho .

                Hà phu nhân liếc nhìn Tần phu nhân cái, nhìn Đại Chu nho nhã ân cần ngay bên cạnh, suy nghĩ lát, hướng về phía ta cách nghiêm túc: “ từng gặp rồi, tuy nhiên nghe gần đây tình cảm của họ rạn nứt, sắp ly hôn rồi, nếu mọi người ai có ý với trong hai người đó, tôi nghĩ nên quá câu nệ, nên ra tay sớm ”.

                Phu nhân của Tần Mạc lại bị sặc thêm ngụm nước nữa, Đại Chu đưa tay sang vỗ vỗ lưng giúp . Hà đại thiếu gia liếc nhìn Hà phu nhân, bị Hà phu nhân trừng mắt nhìn lại. Hà đại thiếu gia nhíu mày cúi đầu nhắn tin.

                Tiểu Chu đưa tay lên bịt miệng: “ thể thế được, nghe người bạn trong giới kiến trúc bên New York rằng, Tần Mạc vô cùng vợ, hai năm trước, vì người vợ này mà ấy hủy hôn với họa sĩ Gwyneth, sao có thể ly hôn được… À, chẳng lẽ là do người mẫu trẻ Vivian?”. Hai giọng cùng đồng thanh vang lên lúc: “Vivian là ai?”. giọng nam, giọng nữ, giọng người thứ nhất ấm trầm, giọng người thứ hai nhàng mềm mại.

                Hà phu nhân quay đầu lại, kinh ngạc thốt lên: “A A A, Tần Mạc? Tần Mạc! Sao lại tới đây?”. Hà đại thiếu gia cất điện thoại , nâng cốc nước lên uống ngụm. Tiểu Chu sững người lại nhìn Tần Mạc đột ngột xuất , giữ nguyên vẻ mặt như bị sét đánh, nhìn Hà phu nhân: “Hai người, là bạn ư?”. Tần Lãng ngồi yên ghế, giơ tay lên chào bố: “Bố đến để làm thủ tục ly hôn à?”. Nhan Tống, người mơ mơ hồ hồ, khẽ khàng giữ xa khoảng cách với Đại Chu. Đại Chu đứng lên, lịch đưa tay ra bắt tay với Tần Mạc, nhân viên phục vụ vội vàng mang ghế và bộ đồ ăn tới. Buổi tiệc trở nên ồn ào náo nhiệt. Vốn dĩ mệt mỏi bụi bặm đường đất nhưng Tần Mạc lại chẳng hề mang chút dáng vẻ mỏi mệt, hững hờ bắt tay với Đại Chu và Tiểu Chu, liếc nhìn Nhan Tống cúi đầu uống nước hoa quả cái, sau đó ngồi xuống chiếc ghế mà nhân viên phục vụ mang tới ngay bên cạnh Tiểu Chu, từ tốn với Chu Việt Việt: “Nghe em chủ trương làm mối cho vợ nên liền tới xem thế nào”.

                Chu Việt Việt vội vàng xua tay: “Bữa cơm hôm nay phải là bữa gặp mặt làm mối, là do Hà Tất mời Tổng giám đốc Chu dùng cơm, bọn em chỉ tiện thể tham gia cùng thôi”.

                Đại Chu và Tiểu Chu tỏ vẻ khó hiểu. Tần Mạc mỉm cười gật đầu: “Ừm, biết, nghe em sắp đặt trình tự bữa tiệc làm mối bắt đầu từ ngày mai, dự định chứng kiến toàn bộ quá trình nên mới đến trước ngày. làm phiền mọi người nữa, tôi có chuyện muốn với Tần phu nhân, em phiền nếu đưa ấy về trước chứ?”.

                Tiểu Chu kinh ngạc thốt lên: “Tần phu nhân?”.

                Tần Mạc vòng qua họ, nắm lấy tay của Tần phu nhân, kéo vào trong vòng tay , mỉm cười: “Mọi người cứ tự nhiên nhé”. Tần Lãng lẳng lặng tụt xuống khỏi ghế, theo sau bố mẹ.

                Cửa phòng ăn mở ra rồi đóng lại. Tiểu Chu vẫn đưa tay lên bịt miệng, hồi lâu, : “Đó là Tần phu nhân? Quả là người trầm lặng, thể nhận ra được! Kiến trúc sư Tần và Tần phu nhân xem ra chẳng giống cặp đôi rạn nứt tình cảm gì cả, sao có thể họ sắp ly hôn chứ?”. Đại Chu tiếc nuối nhìn khắp phòng ăn lượt, gì.

                Chu Việt Việt hạ giọng chất vất Hà Tất: “Việc em định làm mối cho Tống Tống là do tiết lộ với Tần Mạc phải ? Hai người có quan hệ tốt với nhau từ bao giờ vậy hả?”. Hà Tất nhớ lại: “Năm Lâm Kiều qua đời, chẳng phải Nhan Tống chia tay với Tần Mạc sao? Hồi đó em cũng đứng về phía Nhan Tống, nghe điện thoại của Tần Mạc, ấy liền gọi điện cho , rằng Nhan Tống là người rất bảo thủ, có rất nhiều việc thể ép ấy được, cần cho ấy gian để ấy tự suy nghĩ thấu đáo, hồi đó ấy cũng có đống các công việc phiền phức cần phải giải quyết, thể về về giữa thành phố C và New York được, bảo chăm sóc Nhan Tống giúp ấy. Chuyện là như vậy”. Nhớ lại xong, hạ giọng xuống với Chu Việt Việt: “Sau này em còn can thiệp vào chuyện của họ nữa là đưa em tới Tân Đông Phương để học tiếng đấy”. Chu Việt Việt lên án: “ biết ràng là em ghét nhất học tiếng mà”. Hà đại thiếu gia ung dung : “Chính vì biết em ghét nhất là học tiếng nên mới thế”.

                Trong ngôi nhà của ông nội Tần Mạc, Tần Lãng bị đuổi về phòng của mình. Tần Mạc sau khi khóa cửa phòng ngủ, : “Ăn tối xong tắm , mệt rồi, tắm rửa sạch cho dễ ngủ”. Nhan Tống muốn xong lại thôi, cầm quần áo ngủ mà Tần Mạc đưa cho, ngoan ngoãn tắm gội. Sau khi tắm gội xong bước ra, vừa sấy tóc vừa nghĩ xem chuyện này cần phải với Tần Mạc như thế nào. lát sau, Tần Mạc tắm xong, mặc bộ áo tắm bước ra ngoài, khẽ : “Bữa tiệc gặp mặt làm mối đó, em hề biết, em chỉ gặp gỡ với Chu Việt Việt thôi”.

                Tần Mạc khoanh tay đứng nhìn . Nhan Tống ngồi giường suy nghĩ, cắn chặt môi rồi thẳng: “Xem ra dường như cũng để ý lắm, vậy em nhé, lừa dối em lâu như vậy chắc cũng chán rồi, lật bài ngửa sớm chút cũng tốt, hồi , khi đọc truyện cổ tích, em vẫn ngạc nhiên là tại sao câu chuyện luôn kết thúc khi Hoàng tử và Công chúa kết hôn, hóa ra sau khi kết hôn gặp phải vô số vấn đề khác nhau, chưa biết chừng ngày nào đó họ còn ly hôn, thể tiếp tục sống cùng nhau nữa…”. Khi ra những lời khảng khái đó, bỗng bị Tần Mạc ôm chặt rồi ghì xuống giường, chiếc váy ngủ bằng lụa bị kéo ngược lên, ép sát vào ngực, thở hắt hơi dài. Tần Mạc cắn vào cổ : “Ừm. lừa dối em điều gì?”. Bàn tay mơn man cơ thể , đôi má ửng hồng, nghiêng mặt né tránh, khó nhọc : “… tối nào cũng về muộn như vậy, phải… làm thêm ở văn phòng…”. Nụ hôn của từ cổ di chuyển lên , khẽ cười: “Mỗi tối? có nhà, có phải là em rất nhớ ?”.

                gắng hết sức đấm vào lưng , nhưng toàn thân mềm nhũn, căn bản là chẳng còn chút sức lực nào. hôn lên môi , nghiêng đầu né tránh, vốn định ép phải đưa ra lời giải thích, lời vừa thốt ra khỏi miệng mới nghe thấy nó mềm nhũn cách khác thường: “Đừng nghĩ làm như vậy qua được, lừa dối em, còn muốn lừa dối em, em , em …”. định câu uy hiếp, nghĩ mãi vẫn biết nên gì, còn chiếc váy ngủ người bị Tần Mạc lột bỏ. khe khẽ thở bên tai : “Em thế nào?”.

                Cuối cùng, Tần phu nhân cũng chẳng làm thế nào được Tần tiên sinh, mà ngược lại, hết lượt này tới lượt khác lại bị “làm gì” đó.

                Khi tỉnh dậy, vừa đúng hai giờ đêm, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, Nhan Tống cảm thấy ngưa ngứa mặt, mở mắt ra thấy Tần Mạc chống cằm dùng tay vẽ vẽ lên lông mày của , thấy ánh mắt mơ màng của , dừng tay véo véo vào má , cười : “Tỉnh rồi à, đói bụng rồi chứ, xuống nhà làm cho em cái sandwich nhé?”, xong định bước ra khỏi giường. kéo lại. nghiêng đầu ngắm nghía , tỏ vẻ hứng thú: “Em, vẫn muốn…”. buông ra, quấn chặt chăn lại, hồi lâu, khe khẽ : “Có phải còn thích em nữa ? Em nghĩ, thích cũng đúng, thích …”. Nới rồi khuôn mặt ửng đỏ, ba giây sau lại tỏ vẻ nghiêm túc: “ đúng, rất thích lừa dối em, còn chịu giải thích, chỉ có thể thích lắm thôi”. xong là ra vẻ suy tư, cố tìm trong đầu so sánh phù hợp: “Bây giờ em đối với liệu có giống với miếng lườn gà, ăn nhạt nhẽo mà vứt cảm thấy tiếc?”.

                Bầu khí trầm lặng hồi lâu, Tần Mạc ngạc nhiên: “Mặc dù em ghen như vậy, rất vui, nhưng…”. day trán thở dài tiếng bất đắc dĩ, nghiêng người lôi ra chùm chìa khóa sáng lấp lánh từ trong túi áo khoác, đặt xuống trước mặt : “Sắp tới sinh nhật em rồi, vốn muốn dành cho em điều bất ngờ, xem ra nếu với em, điều bất ngờ lại trở thành nỗi kinh sợ rồi”.

                ngây người nhìn chùm chìa khóa, trèo lên giường, ôm gọn lẫn tấm chăn: “Em muốn ngôi nhà rộng rãi bên bờ biển, đích thân tới xem họ tu sửa, mỗi chi tiết đều giống như trong tưởng tượng của em. Tống Tống, sao em có thể là miếng lườn gà được, chúng ta khó khăn lắm mới được ở bên nhau. chỉ lo là ngày nào đó em rời xa ”.

                khẽ run lên trong vòng tay , bỗng nhiên giống con bướm chui ra khỏi kén, đưa tay ra ghì chặt lấy cổ , áp khuôn mặt mình vào khuôn mặt , đó là động tác thân mật nhất mà có thể làm được, khẽ thầm bên tai , giọng nũng nịu mang theo tiếng nấc, lớn như vậy rồi mà vẫn như hồi còn bé: “ hai, em thể tiếp tục sống được”. khẽ nghiêng đầu hôn lên khóe môi : “ đói bụng sao?”.

                lắc đầu, chủ động gắn chặt môi mình vào đôi môi . mơ màng : “Vậy, thêm lần nữa nhé?”. Ánh trăng bao trùm lên chiếc ga trải giường màu xanh, giống như nằm mặt biển tĩnh lặng, bầu khí vừa đẹp, giọng của Tần Lãng vang lên bên ngoài phòng ngủ cùng tiếng đập cửa ầm ĩ: “Bố, con đói bụng rồi, tối nay con chẳng ăn được gì cả, con sắp ngất xỉu vì đói rồi…”.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :