1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Năm Tháng Là Đóa Lưỡng Sinh Hoa - Đường Thất Công Tử

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5





                Cảnh sắc ban đêm bên ngoài ô cửa vô cùng mờ ảo.

                Thực ra, ở thành phố C này, bất kể ban ngày hay đêm tối, cảnh vật đều mờ ảo, bởi đây là thành phố công nghiệp nặng với mức độ ô nhiễm vượt tiêu chuẩn cho phép cách nghiêm trọng. Để bảo vệ di sản lịch sử văn hóa mà tổ tiên lưu lại cho chúng tôi, khu công nghiệp - nơi sản sinh ra lớp khói bụi của thành phố này - thể được xây dựng ngay trước cửa ngõ của khu dân cư hòng tránh khu di chỉ kiến trúc cổ với số lượng lớn quan tài nằm trong đó. Vậy là, mỗi lần nổi gió, khói bụi của cả khu công nghiệp đều bao trùm khắp cả diện tích rộng lớn của thành phố, dẫn tới việc thành phố C thể mờ ảo, điều khác biệt chỉ là đôi khi nó có chút mờ ảo, đôi khi nó vô cùng mờ ảo.

                Tôi nghĩ, có lẽ trong tương lai xa, người dân sống ở thành phố C lần lượt ra mãi mãi vì môi trường ô nhiễm nặng, sau đó, khu dân cư nay lại thành công trong việc biến thành di chỉ. Các thế hệ con cháu sau này của chúng tôi lại vì muốn bảo vệ diện mạo vốn có của di chỉ này, chỉ có thể rưng rưng nước mắt xây dựng khu công nghiệp ở cửa ngõ của khu dân cư, cứ như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày, thành phố C biến thành thành phố có nhiều di chỉ cổ nhất Trung Quốc, từ đó thực được mong muốn ấp ủ bấy lâu nay của nó, trở thành thành phố lịch sử văn hóa nổi tiếng.

      justify;" align="line-height: 1.5em;']          Ánh đèn neon lướt nhanh trước mắt tôi, bàn tay phải của Tần Mạc rời khỏi vô lăng, có vẻ như muốn mở đĩa hát để nghe. Tôi linh cảm rằng ấy mở bài hát mà tất cả các nhân vật nam chính đầy phong độ đều thích nghe - “Em chưa từng gặp tình dễ dàng tan vỡ như vậy, em luôn chỉ có thể cho , đơn phương cho từ phía bản thân mình, giờ đây, em viết những dòng chữ này cho , em, điều duy nhất là em đánh mất bản thân mình rồi”. Bài hát do ca sĩ người Pháp trình bày, hình như có tựa đề làline-height: 1.5em;']Tiếp tục mối duyên trước [/I]line-height: 1.5em;']hay gì gì đó. Mặc dù tôi vẫn luôn cảm thấy rằng, ý nghĩa của bài hát này thực ra là muốn tới việc nên ngoại tình.

                Bầu khí trong xe có phần trầm lặng, chiếc xe lặng lẽ lao vun vút luôn khiến người ta cảm thấy nặng nề.

                Nếu quả thực Tần Mạc mở bài hát đó, cuối cùng tôi cũng có cơ hội lựa chọn chủ đề thanh cao nào đó để phá tan trầm lặng này. Nhưng, ngoài dự liệu của tôi, lại mở bài hát Tiếp tục mối duyên trước mà ai ai cũng ưa chuộng đó. Khi giai điệu của bài hát đơn vì nhớ em của Thư Minh vang lên trong gian chật hẹp với tốc độ chóng mặt, tôi thực rầu rĩ vì trước đây nghiên cứu kỹ hơn về nam ca sĩ người Quảng Đông thích ăn món Tứ Xuyên này.

                Thư Minh rất có tiền đồ, tôi có linh cảm rằng trong tương lai xa, ta trở nên vô cùng nổi tiếng, bởi dù là người Quảng Đông chính hiệu nhưng khi hát, giọng của lại hề mang vực của vùng Quảng Đông.

                Lời của bài hát đó như sau: “… Vì nhớ em nên mới cảm thấy đơn, vì em nên mới cảm thấy đau khổ, luôn thấy luống cuống mỗi khi nghe nhắc tới tên em,vì nhớ em nên mới trở nên trầm lặng, vì em nên mới cảm thấy trống trải, chuyện của chúng mình, muốn với bất kỳ ai khác. Có bao giờ em từng nghĩ tới , có bao giờ em từng nhớ tới , hay lựa chọn lãng quên làm lối thoát? Liệu em còn có thể nhớ tới , em còn có thể tiếp tục , khi gặp lại nhau rồi, trao cho nhau vòng tay ấm áp hay lướt qua nhau?”.

                Tôi cảm thấy lời bài hát này được viết cách vừa biện chứng vừa logic, hơn nữa, ca từ mắc lỗi ngữ pháp biểu đạt, điều này quả thực dễ dàng gì.

                Tần Mạc : “Ồn ào làm phiền rồi ư?”.

                Tôi : “Đâu có, đâu có, ngờ Tần cũng thích nhạc trẻ thịnh hành, bài hát này rất hay”.

                Tần Mạc ừ hữ tiếng: “ chiếc đĩa tiện tay mua ấy mà”. xong liền mỉm cười: “Trước đây, có bé đến chỗ tôi học vẽ, bé đặc biệt thích nhạc trẻ thịnh hành, hễ đến mùa đông là lại hát bài giống như đốm lửa. Hồi đó, mẹ cho nhiều tiền tiêu vặt, mỗi lần muốn mua đĩa mà có tiền, bé liền tới nhõng nhẽo tôi, lâu dần tôi cũng hình thành thói quen luôn giúp bé lưu tâm xem cửa hàng băng đĩa ra đĩa gì mới”.

                Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên. ngờ Tần Mạc lại có thể liền mạch nhiều như vậy. Tôi thấy vài người nổi tiếng trong ti vi, để bảo đảm tính bí mật trước các fan hâm mộ, về cơ bản đều rất ít , nếu trường hợp bắt buộc phải , đều dùng các loại câu tỉnh lược, người liền mạch tới mấy câu như Tần Mạc quả là hiếm gặp, điều đáng quý hơn nữa, đó là, bộ phận tân ngữ của câu hầu như đều bị tỉnh lược.

                Tôi ngạc nhiên suy nghĩ lát, : “ học sinh này của thực ra cũng đúng mực lắm, mẹ cho tiền tiêu vặt phải tới đòi bố mình chứ, đến tìm , lại đồng ý trả tiền cho bé, việc này nếu để các học sinh khác biết được, chúng cứ hễ có tiền tiêu vặt là lại tới tìm , trách nhiệm của lúc bấy giờ rất nặng nề đó”.

                Xe vòng sang lối rẽ, Tần Mạc khẽ cười tiếng: “Cũng may, tôi chỉ thu nhận mình bé đó làm học sinh”.

                Khúc cua vừa rồi hơi gấp, cả người tôi bị ép vào cửa xe hồi lâu, tỉnh ngộ ra, : “Hóa ra là lớp học thầy trò, cái này tốt đây, cái này tốt đây, thế giới đều đề xướng hình thức học này, nếu là học trò do đích thân dìu dắt, bé đó giờ đây chắc cũng thành đạt rồi chứ?”.

                Sắc mặt của Tần Mạc hơi sững lại: “ ấy mãi mãi ra rồi”.

                Tôi : “Hả?”.

                Chiếc xe từ từ đứng lại, lôi bao thuốc ra: “ ấy mất tích rồi, mất cách đây nhiều năm, hồi đó ấy mới tròn mười tám tuổi, đám tang của ấy diễn ra khi tôi còn ở nước ngoài. ấy và có ngoại hình rất giống nhau”.

                Tôi sững người lát, biết phải gì. Tần Mạc quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, vô cùng sâu lắng. Ánh nhìn ấy khiến toàn thân tôi nổi da gà, cảm thấy cần phải điều gì đó trong hoàn cảnh này. Nhưng lúc này lại chẳng khác gì năm phút cuối cùng chuẩn bị thu bài thi, càng cuống càng biết rốt cuộc cần phải điều gì, thể khiến người ta cảm thấy già nua khi nhìn thấu cuộc đời nhân thế, quả đúng là “Tri thức đến lúc dùng mới hận mình biết quá ít, trừ núi Vu ra chẳng đâu có mây [1] ”.

                [1] Nguyên văn “Thư đáo dụng thời phương hận thiểu, trừ khước Vu sơn bất thị vân” (书到用时方恨少, 除却巫山不是云). Vế đầu trích từ câu “Thư đáo dụng thời phương hận thiểu, phi kinh quá bất tri nan” (书到用时方恨少; 事非经过不知难) của Lục Du có nghĩa là: Tri thức đến lúc dùng mới hận mình biết quá ít, đích thân trải việc chẳng biết nó gian nan. Vế sau của câu trích từ bài Ly tư thứ tư trong chùm năm bài của nhà thơ Nguyên Chẩn. (BT)

                Tần Mạc : “Đến rồi, xuống xe thôi”. Rồi bước xuống xe châm thuốc hút.

                Tôi định thần nhìn kỹ lại, trong màn đêm được chiếu rọi bởi ánh đèn pha vàng nhạt của ô tô, quả nhiên có chiếc taxi đậu ở đó. Định thần thêm chút nữa, lốp xe phía trước xẹp lép, vành bánh xe gí sát xuống tận nền đường rồi, quả đúng là chiếc taxi chở tôi lúc trước.

                Tôi vừa bước xuống xe vừa : “ Tần, tinh mắt đấy, sương mù dày như vậy mà vẫn có thể nhận ra chiếc xe phía trước, nếu là tôi, chắc đâm thẳng vào chiếc xe đó mất”.

                Tần Mạc : “Đây là đường hai chiều, chiếc xe đó đậu ở bên trái, chúng ta phía bên phải, nếu có muốn lái xe đâm trực diện vào chiếc xe đó cũng rất khó, huống hồ chiếc xe ấy đỗ, hề di chuyển”.

                Tôi xấu hổ : “Đúng là rất khó”.

                mỉm cười, bỗng đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc tôi. Sau động tác đó, cả hai chúng tôi đều sững người, cùng rơi vào trạng thái bối rối. lấy lại bình tĩnh nhanh hơn chút, hắng giọng vài tiếng: “Xin lỗi…”.

                Tôi vội vàng : “ sao, sao, tôi biết lại coi tôi như người học trò qua đời của mà”.

                mỉm cười, gì nữa.

                Chiếc taxi bị thủng lốp nằm bẹp dí ở đó lâu như vậy vẫn chưa được kéo . Hiệu suất làm việc của bộ phận giao thông khiến người ta thất vọng.

                Lấy chiếc taxi làm trục, về đằng trước phía bên phải hai mét, tôi mò mẫm loạn xạ hồi, cuối cùng cũng thấy đôi giày da màu đen mua khi thanh lý hàng chuyển mùa tại cửa hàng giày trước khu chung cư của mình.

                Tôi vẫn luôn lo chúng bị những người lang thang nhặt mất, ngờ, quãng đường này quả thực quá hẻo lánh, ngay cả đám người lang thang bất hợp pháp cũng buồn lui tới, đúng là địa điểm lý tưởng để thực hành vi giết người cướp của.

                Niềm vui tìm lại được đôi giày khiến tôi bỗng nhớ tới Chu Việt Việt - người ban nãy chạy ra đường lớn vẫy xe giúp tôi - biết sau khi vẫy được xe, phát ra tôi mất tích, ấy có gọi điện báo cảnh sát 110 hay . Tôi cảm thấy cần phải lập tức gọi điện cho ấy, rút điện thoại ra mới phát hết pin rồi.

                Tần Mạc kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nghiêng người đứng tựa vào hông xe, khoảng cách vừa vặn mét dưới ánh đèn đường vàng vọt. Tôi chạy lại gần, vốn dĩ muốn mượn điện thoại của ấy để gọi điện, nhưng chợt nhớ ra những người nổi tiếng thường giữ bí mật về số điện thoại, vậy là câu vừa thốt ra khỏi miệng lại biến thành: “Tôi có thể dùng sim điện thoại của mình lắp vào di động của để gọi cuộc ?”.

                khom người chui vào trong xe, rút điện thoại ra: “Cần gọi điện báo tin cho chồng, cứ dùng điện thoại của tôi ?”.

                Nhìn dáng vẻ của , giống như tỏ ra khách sáo, tôi cảm kích đón lấy chiếc điện thoại, bấm số gọi Chu Việt Việt, còn chưa kịp gì, nghe thấy thanh chói tai từ bên kia: “Chậm năm phút nữa gọi đến chết hay sao hả, biết mạng di động của Trung Quốc sau chín giờ tối mới miễn phí chiều nghe hay sao, là cao nhân ở phương nào, có điều gì mau lên, đừng làm lãng phí tiền điện thoại của tôi”.

                Tôi : “Chu Việt Việt, Nhan Tống đây mà”.

                giọng chói tai của Chu Việt Việt lập tức dịu xuống: “A… Tống Tống, là cậu sao, cậu làm tớ lo muốn chết, khó khăn lắm tớ mới vẫy được chiếc xe, chạy tới nơi chẳng thấy người đâu nữa, gọi điện thoại di động của cậu lại hết pin, tớ nghĩ cậu tới bệnh viện trực thuộc trường liền lập tức tới đó, kết quả là lùng tìm khắp bệnh viện cũng thấy cậu, bây giờ tớ vẫn ở bệnh viện của trường đây, Lâm Kiều gọi điện tới từng bệnh viện trong thành phố hòng tìm cậu, rốt cuộc cậu ở đâu, Lãng Lãng sao chứ?”.

                Tôi vội đáp: “ sao, sao, bây giờ tớ ở Bệnh viện Nhân dân, cậu cứ về nhà , mai tớ về lấy ít đồ, Nhan Lãng còn phải ở lại bệnh viện vài ngày”.

                Chu Việt Việt : “Tớ tới đó ngay. Cậu yên tâm, tớ với Lâm Kiều là cậu ở Bệnh viện Nhân dân, vốn dĩ chuyện này liên quan gì tới ta, ta trực đêm ở đó, tớ tới tìm cậu, vô tình gặp ta mà thôi”.

                Tổi bảo: “Lâm Kiều là ai, tớ quen ta. Cậu cần tới đâu”.

                ấy kiên trì: “Tớ cứ đến, cứ đến, cứ đến đây, cậu càng cho tớ đến tớ càng đến”, sau đó hùng hổ tắt điện thoại.

                Tôi nghĩ, Chu Việt Việt cũng là người bộc trực nhưng giàu tình cảm.

                Khi trả lại điện thoại cho Tần Mạc, cau mày: “Chồng …”.

                Tôi vội vàng : “Tôi với ấy là gọi bằng số máy của đâu”.

                nhìn tôi lát, nghiêng đầu dụi tắt điếu thuốc, : “Lên xe ”. Những người nổi tiếng quả nhiên vẫn rất chú trọng tới vấn đề bí mật riêng tư.

                Tần Mạc nhận cuộc gọi ô tô, là có việc gấp cần quay về xử lý, ngày mai tới thăm Nhan Lãng, đồng thời lấy lại tấm thẻ VIP của mình. Tôi lễ độ cảm kích dùng ánh mắt đưa tiễn cho tới lúc chiếc xe của khuất khỏi tầm mắt đưa tiễn cho tới lúc chiếc xe của khuất khỏi tầm mắt mới quay người về phía phòng phẫu thuật. Tần Mạc là người tốt bụng, làm xong việc tốt còn quay lại hỏi thăm, đúng là phóng khoáng hơn cả người Đông Bắc, tinh thần Lôi Phong còn hơn cả tinh thần Lôi Phong [2] . Chu Việt Việt lén luyện tập lần đầu tiên gặp mặt với Tần Mạc biết bao nhiêu lần, giờ đây chớp mắt cái liền biến thành thực, khiến người ta mừng rỡ và cảm động biết bao.

                [2] Tinh thần Lôi Phong nghĩa là hãy sống như Lôi Phong, tấm gương sáng về đạo đức của Trung Quốc, lấy việc giúp người làm vui, vụ lợi so đo. (BT)

                Thời gian vừa khéo, năm phút sau, đèn báo cửa phòng phẫu thuật tắt, y tá đưa Nhan Lãng - lúc này vẫn chịu tác động của thuốc mê về phòng bệnh. Bác sĩ nở nụ cười rạng rỡ chúc mừng tôi, rằng ca phẫu thuật rất thành công, con trai tôi vô cùng dũng cảm, trong suốt quá trình phẫu thuật, hề rên rỉ tiếng nào, quả là rất kiên cường. Tôi tán đồng lắm với ý kiến của bác sĩ. Tôi cho rằng, sở dĩ Nhan Lãng hề rên rỉ lấy tiếng là bởi nó được tiêm thuốc gây mê.

                Nhan Lãng được bố trí trong phòng bệnh đôi, bệnh nhân cùng phòng với nó là thanh niên rất thích đọc sách. Bởi, từ sau khi Nhan Lãng được đưa vào phòng bệnh, cậu ta vẫn cắm cúi đọc sách, quả đúng là “ mình trong căn gác , mọi người đều say, chỉ riêng ta tỉnh táo”.

                Tôi ngồi trước giường bệnh của Nhan Lãng tới hơn hai mươi phút, định đứng lên vào nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra, liền bắt gặp ngay Chu Việt Việt sầm sập lao vào. Tôi vội vàng nghiêng mình nhường đường, cảm thấy khi Chu Việt Việt ngang qua, còn mang theo luồng gió lạnh. Tôi rùng mình cái, Chu Việt Việt sau khi thở hắt ra hai hơi, cất giọng oang oang trách: “Mẹ kiếp, bệnh viện kiểu gì vậy, làm bà đây tìm mệt chết được”.

                Cậu thanh niên đọc sách ở giường phía đối diện cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chúng tôi kinh ngạc phát ra cậu ấy lại có ngoại hình gần giống với Quách Phú Thành.

                tia sáng lóe lên trong mắt Chu Việt Việt, tôi có thể lý giải được ánh mắt hối hận đó, đại ý chắc chắn là: “Bỗng nhiên lại bị mất mặt trước chàng đẹp trai này”. Dịch sang văn ngôn cổ đại là: “Vừa mới bị chê cười trước mặt trang nam tử này, ta rất hổ thẹn, rất hổ thẹn, thà rằng hành theo kiểu Chu Công, cũng muốn phải mất mặt trước mặt trang mỹ nam như vậy, ta căm hận biết bao”.

                Cánh cửa vừa được đóng vào lại bật mở ra, tôi và Chu Việt Việt cùng quay đầu nhìn, Lâm Kiều đứng ngoài cửa trong bộ dạng áo quần chỉnh tề, ánh đèn ngoài hành lang bị ta chặn lại hết cả rồi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      justify;" align="Chương 6





                Tôi lập tức dùng ánh mắt oán trách Chu Việt Việt.

                Chu Việt Việt để ý tới ánh mắt trách móc của tôi, trừng mắt đầy khí thế nhìn Lâm Kiều: “Con người sao chẳng có chút lịch gì thế hả, tôi bảo đừng theo tôi, lại cứ bám theo. học luật chưa? Có hiểu luật ? có biết làm như vậy là xâm phạm tôi ? Tính chất hành vi này của vô cùng nghiêm trọng đấy!”.

                Tôi sững người, cậu thanh niên đọc sách ở giường đối diện cũng ngẩn người, Lâm Kiều tỏ vẻ thản nhiên, bước vòng qua Chu Việt Việt, tới giường thăm Nhan Lãng.

                Chu Việt Việt thấy chúng tôi ngẩn người, bản thân ấy cũng sững sờ hồi lâu, sau hồi liền vỗ tay lên trán : “Đừng hiểu nhầm, đừng hiểu nhầm, ta xâm phạm tới nhân quyền của tớ, câu ban nãy tớ là câu tỉnh lược, hôm qua chúng ta vừa mới học đấy thôi, là câu tỉnh lược chủ ngữ hay tân ngữ nhỉ? ta chưa hề xâm phạm tớ, chưa xâm phạm tớ, tớ vẫn còn là trinh nữ”.

                Tôi : “Ừm, tớ biết cậu vẫn còn là trinh nữ. Cậu hiểu biết về pháp luật, học Ngữ văn cũng tồi”.

                Lâm Kiều dùng ánh mắt chuyên nghiệp quan sát Nhan Lãng lượt từ đầu tới chân, bắt chuyện: “Mới phẫu thuật xong à?”.

                Tôi : “Mắt mù hay sao, tự nhìn thấy được hả?”.

                Lâm Kiều đáp: “Chỉ là viêm ruột thừa thông thường thôi chứ?”.

                Tôi : “Mắt mù hay sao, tự nhìn thấy được hả?”.

                Lâm Kiều ngẩng đầu lên: “Nhan Tống, hôm nay em ăn phải thuốc súng hay sao thế?”.

                Tôi : “Mắt mù hay sao, tự nhìn thấy được hả?”. Dứt lời cảm thấy có phần phù hợp lắm, sau khi phản ứng lại, lập tức lớn tiếng trách mắng: “ mới là người ăn phải thuốc súng, cả nhà đều ăn thuốc súng, tổ tiên mười tám đời nhà đều ăn thuốc súng”.

                Lâm Kiều gì nữa, quay người ngồi xuống chiếc chế bên cạnh giường bệnh của Nhan Lãng, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn tôi. Tôi ngồi xuống đầu giường, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đó là cánh cửa sổ im lìm khép chặt, ca khúc liên quan tới lương thực và dầu mỡ văng vẳng vang lên bên ngoài phòng bệnh: dầu và gạo, ta uống mi, ta ăn mi gì gì đó.

                Tôi chợt nhớ, hình như ở nhà hết dầu cải rồi, chỉ còn chai dầu lạc, là do tháng trước nữa Chu Việt Việt mang tặng, nhưng nếu xào rau bằng dầu lạc quá xa xỉ, chai dầu đó để dành cho Nhan Lãng ăn với mì, ngày mai vẫn phải mua chai dầu cải.

                Chu Việt Việt bừng bừng hứng khởi hết quay nhìn tôi lát lại quay sang nhìn Lâm Kiều, chốc chốc lại quên liếc nhìn về phía cậu thanh niên thích đọc sách có khuôn mặt gần giống với Quách Phú Thành kia. Nhưng vẻ yên lặng của cả tôi và Lâm Kiều khiến màn kịch có xu hướng kéo dài vô tận và thể nắm bắt được, ấy kiên nhẫn chờ thêm lát nữa, có kết quả, liền tiến về phía giường bệnh của cậu thanh niên thích đọc sách kia bắt chuyện.

                Chu Việt Việt hỏi: “Đồng chí, đọc sách à?”.

                bạn “đồng chí” ngước lên nhìn lát, : “Ừm”.

                Chu Việt Việt tiếp: “Đồng chí, đọc sách gì vậy?”.

                Đồng chí khẽ mỉm cười, giơ quyển sách lên lắc lắc.

                Chu Việt Việt : “Ồ, là tác phẩm của Ba Kim [1] , tôi cũng thích đọc sách của Ba Kim, Ba Kim đúng là vĩ nhân”.

                [1] Ba Kim (1904 - 2005), nhà văn, danh nhân văn hóa, “Người thợ cả của văn học Trung Quốc”, nguyên Chủ tịch Hội Nhà văn, Phó Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị nhân dân Trung Quốc. (BT)

                Tôi vô cùng kinh ngạc, quay sang nhìn Chu Việt Việt.

                Đồng chí kia dường như cũng có chút hứng thú, lại khe khẽ mỉm cười.

                Chu Việt Việt : “Tôi thích nhất là tác phẩm Ai là người đáng nhất [2] của ông ấy, đồng chí Hoàng Kế Quang [3] dũng cảm nhảy xuống hang sâu lạnh lẽo cứu cháu bé bị mất chân quả là tấm gương sáng để chúng ta noi theo”.

                [2] Thực ra tác phẩm này là của Ngụy Ngụy. Tác phẩm viết về những chiến sĩ dũng chiến đấu trong cuộc chiến tranh với Triều Tiên của nhân dân Trung Quốc. (BT)

                [3] Hoàng Kế Quang: hùng liệt sĩ của Quân đội Nhân dân Trung Quốc, thân mình chặn họng súng của quân thù. (BT)

                Trong giây lát, khuôn mặt của đồng chí kia tối sầm lại.

                Chu Việt Việt vẫn hồn nhiên tiếp tục: “Những tác phẩm khác của ông ấy tôi cũng từng đọc, đều viết rất hay, chỉ có điều mấy năm gần đây, thấy xuất tác phẩm mới nào nữa, chắc là cũng cạn kiệt ý tưởng rồi, đáng tiếc”.

                Tôi xót thương nhìn Chu Việt Việt, cảm thấy ấy và đồng chí kia nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở đây, thể tiếp tục được nữa. Nhưng đáng sợ là ấy lại vẫn cứ kiên trì, tôi đau khổ nhắm mắt.

                Chu Việt Việt tự đào huyệt chôn mình, : “Thời kỳ đầu ông ấy còn có tác phẩm gì gì đó, viết cách rất cuồng loạn, tác phẩm ấy có phong cách, tôi đọc xong liền thích ông ấy ngay, để tôi nhớ xem, để tôi nhớ xem, hình như đó là nhật ký của người mắc bệnh thần kinh, đúng, tác phẩm đó có tên là Nhật ký của người bị bệnh thần kinh”.

                Đồng chí kia có vẻ thể nhẫn nhịn được nữa, : “Tác phẩm mà chỉ có thể là Nhật ký người điên [4] ”.

                [4] Cuốn Nhật ký người điên này thực ra là của Lỗ Tấn. (BT)

                Chu Việt Việt vỗ mạnh vào đùi: “À, tôi nhớ nhầm rồi, đúng là Nhật ký người điên, tên khoa học đúng là như vậy, sao lại uyên bác thế chứ?”.

                Tôi cảm thấy mình thể ngồi nhìn việc cứ tiếp tục diễn biến như vậy được, lập tức đứng lên, bước ra ngoài.

                Chu Việt Việt hét lên phía sau lưng: “Tống Tống, cậu đâu vậy?”.

                Tôi đáp: “Mọi người cứ chuyện , tớ mua chút đồ ăn”.

                Chân trước của tôi vừa rời khỏi cửa phòng bệnh, chân sau của Lâm Kiều đuổi theo ra ngoài. Tôi nghĩ mình nhất định phải thoát khỏi ta, nhưng hôm nay xe đạp, việc có vẻ khó khăn hơn.

                Tới khi đến cổng bệnh viện, ta vẫn bám theo tôi và luôn giữ khoảng cách chừng hai, ba mét. Tôi hoàn toàn hiểu ta muốn làm gì, vậy nên cứ suy nghĩ xem rốt cuộc ta muốn thế nào, càng nghĩ lại càng hiểu ta muốn cái gì, nghi vấn này luôn giày vò khiến tôi bứt rứt, sau khi rẽ vào ngõ , thể chịu đựng nổi nữa, tôi hét toáng lên: “Mẹ kiếp, rốt cuộc có ý gì?”.

                Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, tôi còn chưa kịp phản ứng bị ta ép chặt vào bức tường bên cạnh đường.

                ta cúi đầu nhìn tôi, vì khoảng cách quả thực quá gần, khí cacbonic mà ta thở ra vừa hay phả cả vào mặt tôi. Trang thiếu niên điển trai xưa kia giờ đây trở thành thanh niên trưởng thành cao lớn, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng, tôi cúi đầu nhìn xuống đất, : “Đại hiệp, có chuyện gì chúng ta cùng bình tĩnh chuyện, hãy buông tôi ra , được ?”.

                Lâm Kiều bật cười tiếng đầu tôi: “Coi như hiểu rồi, chỉ có cách này mới trị được em, thả em ra, em lại bỏ chạy ngay thôi”.

                Tôi cách đầy tha thiết: “Tôi chạy đâu, tôi đảm bảo tuyệt đối bỏ chạy, phải tin tôi, chúng ta vốn biết dối, xem, cao lớn như vậy, tôi có bỏ chạy cũng thể vượt qua được”.

                Mặc dù tôi rất có lý, nhưng ta lại hề nghe theo, vẫn túm lấy hai tay tôi, ép chặt người tôi vào tường trong tư thế vô cùng ngượng ngùng đó, hồi lâu mới : “Nhan Tống, mãi chưa có cơ hội để hỏi em, bao nhiêu năm qua, em sống có tốt ?”.

                Tôi sững người lại, câu “bao nhiêu năm qua” của ta kích động tới tôi, mùa hè năm cuối cấp ba đó lập tức lên như bộ phim được chiếu lại, bất ngờ ập tới xâm chiếm đầu tôi. Thực ra, cho tới bây giờ, tôi vẫn thường xuyên mơ thấy, chỉ có điều xuyên suốt như ngày hôm nay, chỉ là những hình ảnh rời rạc, ví dụ như khi mẹ của Lâm Kiều tặng cho tôi cái bạt tai, hay như tôi quỳ suốt hai ngày trời dưới tòa nhà của gia đình Tô Kỳ, hoặc như mẹ tôi bị chiếc xe cảnh sát rú còi ầm ĩ bắt , như lưỡi dao dính đầy máu, mạch máu cổ tay cắt được nửa rồi mà vẫn dám cắt hết…

                Đó là năm năm về trước, khi Lâm Kiều và Tô Kỳ ở bên nhau được ba năm, cũng là năm thứ ba tôi thầm Lâm Kiều.

                Từ năm lớp Mười, tôi bắt đầu thích Lâm Kiều, sau khi Lâm Kiều và Tô Kỳ kết đôi, chịu ảnh hưởng từ những cuốn tiểu thuyết ở thời kỳ đầu ca tụng người thứ ba của Quỳnh Dao, tôi cũng từng nghĩ liệu mình có nên tranh giành phen. Nhưng hồi đó, rốt cuộc tôi chỉ mới mười bảy tuổi, hề có kinh nghiệm làm người thứ ba, hơn nữa, mạng internet khi ấy cũng phổ biến như nay, thể lên diễn đàn tìm kiếm tấm gương làm kẻ thứ ba của Quỳnh Dao, tôi cũng từng nghĩ liệu mình có nên tranh giành phen. Nhưng hồi đó, rốt cuộc tôi chỉ mới mười bảy tuổi, hề có kinh nghiệm làm người thứ ba thành công của người trước để hướng dẫn chỉ bảo cho tôi, phần thắng của tôi hiển nhiên rất mong manh. Nhưng tôi bị tác động bởi tình cảm trong lòng, quả thực rất muốn trở thành người chiến thắng, sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định về nhà hỏi bà ngoại thông thái của mình. Bà ngoại khi biết mọi chuyện, vô cùng phẫn nộ: “Bà đọc cho cháu nghe bao nhiêu tiểu thuyết tình cảm của Quỳnh Dao như vậy, chính là muốn với cháu rằng thể làm kẻ thứ ba được, phá hoại hạnh phúc của người ta chắc chắn có kết cục tốt đẹp đâu. Cháu xem, Tân Nguyệt cách cách cuối cùng cũng chết đấy thôi, hừ, chết là còn may. Nhan Tống Tống, bà cho cháu biết, nếu cháu phá hoại tình cảm của người ta cứ đợi xem bà có đánh chết cháu ”.

                Hồi đó bà ngoại tôi ngoài sáu mươi tuổi, nhưng vẫn luôn chú ý giữ gìn sức khỏe nên bà rất dẻo dai khỏe mạnh. Tôi sợ bị bà đánh chết, nên thử loại bỏ chút tâm tư tình cảm với Lâm Kiều ngay từ khi còn trong trứng nước. Nhưng đây quả thực là việc rất khó khăn, mỗi khi tôi cảm thấy mình gần như còn thích Lâm Kiều nữa ta lại chủ động xuất trước mặt tôi, dùng cây kem gấu hay gói mứt trần bì là có thể dễ dàng đập tan toàn bộ thành lũy phòng ngự của tôi. Tôi biết, ta chỉ tiện tay mua thêm cho tôi gói khi mua đồ ăn vặt cho Tô Kỳ, nhưng vẫn có cách nào cưỡng lại được ấm áp dịu dàng vô tình để lộ ra đối với người bạn.

                Cặp đôi Lâm Kiều và Tô Kỳ là hình mẫu hoàn hảo mà mọi người hướng tới. Hồi đó, dưới ảnh hưởng của nền kinh tế thị trường, trong ngôi trường cấp ba trọng điểm cấp quốc gia này của chúng tôi, phần lớn các cặp đôi là những chàng đẹp trai như khủng long và những nàng xinh như công chúa ếch, vì thế mà phần tử trí thức trong trường đều lắc đầu thở dài ngao ngán, họ cảm thấy môi trường nhân văn như vậy ảnh hưởng tới thị hiếu thẩm mỹ của số đông. Trong khi đó, kết hợp giữa Lâm Kiều và Tô Kỳ lại khiến họ như nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ trong cái nền ảm đạm của thị hiếu thẩm mỹ mà đại đa số mọi người lúc bấy giờ theo đuổi, bởi thế nên ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

                Vì thế tại chính là, tôi thích Lâm Kiều, Lâm Kiều và Tô Kỳ lại nhau, nếu như tôi làm người thứ ba, chen vào giữa Lâm Kiều và Tô Kỳ, chỉ bị bà ngoại đánh chết, mà còn bị năm nghìn giáo viên cùng học sinh toàn trường nguyền rủa, khinh bỉ. Áp lực lớn như vậy đè nặng lên tôi suốt nửa học kỳ cuối cùng cũng được giải tỏa, đó chính là quyết định giữ khoảng cách với Lâm Kiều và Tô Kỳ để tránh ngày nào đó, bản thân tôi kiềm chế được lại vào ngõ cụt làm kẻ thứ ba.

                Nhưng điều tồi tệ là, Lâm Kiều lại muốn giữ khoảng cách với tôi.

                Sau tuần liên tục từ chối cùng nhau về, cuối cùng, ta nổi giận: “Em trở nên lắm điều từ bao giờ vậy? Bảo em cùng về cùng về, còn lảm nhảm gì nữa chứ?”.

                Bên ngoài, trời chuyển sang sắc đen. Tô Kỳ đứng ngoài cửa lớp học hững hờ sửa móng tay.

                Tôi cười hì hì: “Đó chẳng phải là vì muốn làm bóng đèn đường cho hai người hay sao?”.

                Lâm Kiều : “Mùa đông tan học muộn, em lại thuê nhà trọ ở bên ngoài, mình về nhà, và Tô Kỳ đều yên tâm”.

                Tô Kỳ mỉm cười níu lấy cánh tay của Lâm Kiều: “Đúng vậy, đưa cậu về nhà xong bọn tớ chơi cũng được. Tống Tống, cậu còn chần chừ nhanh lỡ mất buổi xem phim của tớ và Lâm Kiều đấy!”.

                Lâm Kiều quay đầu lại mỉm cười với ấy.

                Tôi thu dọn xong cặp sách, : “Được thôi, nếu hai người muốn học tập tinh thần Lôi Phong để cho hai người có cơ hội vậy”.

                Tô Kỳ vòng tay ôm eo Lâm Kiều, ngồi vào yên sau xe đạp, áo khoác lông vũ trắng muốt nổi bật lên mái tóc đen huyền, khi mỉm cười là má lúm đồng tiền lại ra.

                Hồi đó tôi nghĩ, trong ti vi Mao Ninh và Dương Ngọc Bảo là đôi kim đồng ngọc nữ, cách khách quan, Lâm Kiều và Tô Kỳ quả thực cũng giống như vậy. Quãng đường về nhà trở nên xa vời vợi.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7





                Tôi bị ép buộc dằn vặt giữa Lâm Kiều và Tô Kỳ hệt như trong chốn nước sôi lửa bỏng cứ như vậy trong suốt hơn học kỳ.

                Buổi sáng học, ở bên bọn họ, buổi trưa ăn cơm, ở bên bọn họ, buổi chiều tan học vẫn phải ở cạnh bọn họ. Việc này khiến tôi nhanh chóng trở thành học sinh ngoan ngoãn rất thích lên lớp học và thích vào nhà vệ sinh. Bởi vì chỉ có trong giờ học và lúc vào nhà vệ sinh, họ mới cần tôi ở cạnh.

                Nhưng cũng rất nhanh vài ngày sau kiện Trung Quốc gia nhập tổ chức WTO, cuối cùng tôi bị mất khoảng thời gian quý báu được tự do vào nhà vệ sinh, bởi vì Tô Kỳ hồ hởi phát ra việc tôi và ấy có cùng giới tính là được nắm tay nhau bước vào nhà vệ sinh.

                Tôi cảm thấy rằng nếu ngày nào đó, bọn họ thuê phòng hẹn hò với nhau chắc mời tôi làm quan sát viên, nhưng trong ba năm học cấp ba, rốt cuộc họ có thuê phòng nghỉ hẹn hò hay , đến nay vẫn là số chưa có lời giải. Đám bạn học ai cũng cảm thấy tôi là bóng đèn, nhưng đồng thời bọn họ cũng vô cùng băn khoăn, với tư cách là bóng đèn, tôi lại có thể chung sống hòa thuận với cả nhân vật nam, nữ chính như vậy, tôi quả là bóng đèn hài hòa.

                Trong quá trình rèn luyện đau khổ suốt cả học kỳ đó, tâm hồn tôi cũng được thăng hoa.

                Ban đầu, chỉ nhìn thấy họ cầm tay nhau, tôi liền buồn bực suốt cả ngày, thậm chí còn muốn bỏ thuốc độc vào trong phần cơm của Tô Kỳ, nhưng khi kết thúc học kỳ, tôi có thể ngồi bên cạnh canh chừng giúp khi họ ôm hôn nhau.

                chung thủy và si mê mà Lâm Kiều giành cho Tô Kỳ là liều thuốc ngọt ngào đè nén những suy nghĩ đen tối luôn che giấu trong lòng đó của tôi. người bạn trai tốt, thủy chung, kiên định. người luôn đơn phương như tôi hiển nhiên là tương lai vô cùng ảm đảm, có thể cạo đầu xuất gia, nương thân chốn cửa Phật được.

                Hồi đó tôi từng nghĩ, ràng tôi thân với Lâm Kiều trước Tô Kỳ, ràng là trong lúc còn chưa biết Tô Kỳ rốt cuộc ngồi bàn mấy, tổ mấy, tôi có biết bao cơ hội để ra tay, nhưng cuối cùng lại có kết quả như vậy, chỉ có thể than câu, duyên phận kỳ diệu đến mức thể diễn tả nổi.

                Tôi viết tên trong cuốn sổ nhật ký của mình, Lâm Kiều, Lâm Kiều, Lâm Kiều. Viết bằng lối chữ Thảo có nghĩa là hôm nay rất buồn bực, viết bằng lối chữ Lệ có nghĩa là hôm nay rất bình tĩnh, viết theo thể chữ Hành có nghĩa là hôm nay rất vui vẻ, viết theo lối chữ Khải có nghĩa là hôm nay rất trầm lặng. Tôi biết rất , trong thời đại mà ngay cả bao cao su cũng an toàn này cuốn nhật ký có mã khóa cũng đáng tin cậy như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng, tình cảm vấn vương đầy ắp trong tâm trí quả thực tìm được nơi để giãi bày, vì vậy, chỉ dám viết tên hết lần này tới lần khác trang nhật ký, Lâm Kiều, Lâm Kiều, Lâm Kiều. lâu sau, tôi có thể nắm bắt được cách thành thực tất cả các cách viết của hai chữ Lâm Kiều, nhưng tiếc điều, kỹ năng này mãi mãi thể biểu diễn trước mặt người khác được.

                Học kỳ hai của năm lớp Mười , cuốn sổ nhật ký viết toàn tên của Lâm Kiều cuối cùng bị tôi bỏ quên, sau hồi chạy lòng vòng, cuối cùng rơi vào tay của Tô Kỳ. Thực ra, người bạn nhặt được cuốn nhật ký này suy nghĩ rất đơn giản, cậu ấy sau khi đập vỡ hộp khóa của cuốn sổ, phát ra mỗi dòng nhật ký đều viết tên của Lâm Kiều, đương nhiên đoán thứ đó là của Tô Kỳ. Vừa hay cậu ấy lại rất tốt bụng, lập tức đến lớp tôi trả lại cuốn nhật ký cho ấy.

                Từ phòng tự học về, vừa hay nhìn thấy Tô Kỳ ngồi ở chỗ tôi với vẻ mặt trắng nhợt, tay là cuốn nhật ký của tôi, ổ khóa bị đập vỡ.

                Lúc đó tôi nghĩ, tốt thôi, ngày này cuối cùng cũng tới, biết rồi hả, biết rồi hãy tránh xa tôi ra chút, tôi vốn muốn gây ra tội lỗi này.

                Tô Kỳ là nữ sinh vô cùng thích môn tiếng , hơn nữa thích của ấy giống tôi, phải vì Lâm Kiều là học sinh giỏi môn tiếng mến môn văn. thích của ấy xuất phát từ tình cảm chân thành trong trái tim. ấy ném cuốn sổ nhật ký của tôi lên bàn cái “bộp”, : “Nhan Tống, trước giờ tự học, hãy đợi tôi dưới gốc cây Bạch quả phía sau three teaching building”.

                Tôi : “Được”, nghĩ lát rồi lại : “Three teaching building là gì?”.

                ấy : “Tòa nhà giảng đường thứ ba”.

                Tôi : “Ồ, thế phải là three teaching building, mà là the third teaching building. Hơn nữa mới trước đây, quý bà Chu Thúy Hoa giàu lên nhờ bán dưa chuột chua ngọt quyên góp để sửa chữa lại nó, hiệu trưởng trình lên Bộ Giáo dục phê chuẩn đổi tên thành Tòa giảng đường Thúy Hoa, tên viết tắt là Thuy Hoa building”.

                Tô Kỳ trừng mắt nhìn tôi cái.

                Tôi nghĩ, hiệp đầu tiên toàn thắng, nên đuổi cùng giết tận, vậy nên vội vàng : “Dù sao cũng đứng đợi cậu dưới cây Bạch quả phía sau building đó là được chứ gì”.

                Tô Kỳ lại trừng mắt nhìn tôi, tiếng chuông báo vào học vang lên trong ánh mắt đầy phẫn nộ của ấy.

                Hai cây Bạch quả phía sau tòa giảng đường Thúy Hoa rụng hết lá trong mùa đông khắc nghiệt, thân cành khẳng khiu trơ trọi đứng đối diện nhau. Nếu cây cối cũng chia giống đực giống cái, mà hai cây này lại vừa hay là đực cái quả là chuyện vô cùng khó xử.

                Tô Kỳ hỏi: “Nhan Tống, cuốn sổ nhật ký đó là của cậu phải ?”.

                Tôi đáp: “Tớ…”.

                ấy át lời: “Tớ luôn nghĩ rằng cậu là ngoại lệ, ngờ ngay cả cậu cũng bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Lâm Kiều”.

                Tôi lại lên tiếng: “Tớ…”.

                ấy kêu lên: “, đây phải là ”.

                Tôi : “Tớ…”.

                ấy : “Hãy với tớ, cuốn sổ nhật ký đó phải của cậu, cậu hề thích Lâm Kiều”.

                Tôi thốt lên: “Tớ…”.

                ấy bịt hai tai lại: “Tớ muốn nghe, tớ muốn nghe, nhất định cậu lừa tớ, cậu là bạn thân nhất của tớ và Lâm Kiều cơ mà”.

                Tôi đau khổ nhắm mắt lại: “Bạn à, có thể đợi tớ xong rồi hãy đưa ra ý kiến được ?”.

                Bây giờ nghĩ lại, thực ra khi đó, tôi hoàn toàn có thể phủ nhận, bởi vì trong cuốn nhật ký hề có tên Nhan Tống. Nhưng thực tế, tôi là người luôn sốt sắng thừa nhận, dũng cảm thừa nhận, thừa nhận cách như đổ thêm dầu vào lửa. Tôi : “Tô Kỳ, tớ thích Lâm Kiều được năm ba tháng hai mươi mốt ngày rồi, vì vậy sau này đừng có vờ ngốc nghếch nữa, Lâm Kiều muốn tớ theo các cậu, để ấy vui vẻ, cậu cũng phải ngoan ngoãn cho tớ theo. sai, tớ là bạn thân của Lâm Kiều, nhưng tình cảm của tớ đối với cậu lại kém hơn chút, cậu cũng thích tớ lắm phải nào, thực ra tớ có thể nhận ra được. Quan hệ của ba chúng ta như vậy, cả ngày lại quấn quýt bên nhau, đến lúc cậu bị tớ nẫng tay làm thế nào?”.

                ấy sững người lại hồi lâu, lông mày nhíu chặt, nở nụ cười lạnh lùng: “Cậu cũng đánh giá cao bản thân đấy nhỉ, cậu cho rằng dựa vào chính mình là có thể nẫng tay của tôi sao?”.

                Tôi thực cũng cảm thấy rằng nếu dựa vào bản thân mình, thể nẫng tay của ấy được, nhưng dù thua cũng chịu lép vế, vì sĩ diện, vẫn miễn cưỡng sốc lại tinh thần : “Rất khó ”.

                Khuôn mặt của ấy hết đỏ rồi lại chuyển sang trắng, lạnh lùng cười tiếng: “Quả nhiên là lời của mới mười sáu tuổi sinh con, đúng là biết dơ. Cậu muốn nẫng tay của tôi cũng cần phải có bản lĩnh đấy, cậu có bản lĩnh gì chứ? Dựa vào cái đứa con hoang biết cha nó là ai mà năm mười sáu tuổi cậu sinh ra ư?”.

                Thế mới là tình quả là thứ cao siêu, lại có thể khiến thiếu nữ luôn trượt môn Ngữ văn giờ đây lại trở thành cao thủ hùng biện.

                Tôi học theo ấy, lạnh lùng mỉm cười: “Nếu tớ Lâm Kiều chính là bố của con trai tớ sao?”.

                Sắc mặt của Tô Kỳ trở nên tái xám, hồi lâu sau liền nghiến răng : “Nhan Tống, cậu có thể ăn bậy bạ nhưng được bừa bãi”.

                Tôi cười: “Ha ha, quả thực tớ ăn bừa bãi đấy”.

                ấy bị vô sỉ của tôi đánh bại, hậm hực giậm chân lên lớp cỏ dại khô cằn trong mùa đông, nước mắt lưng tròng bỏ .

                Câu chuyện giữa tôi và Tô Kỳ kết thúc như vậy. Tôi vốn cho rằng, để ấy biết mình có tình cảm với bạn trai của ấy, có thể khiến Tô Kỳ bất an, rồi nhanh chóng kéo Lâm Kiều rời xa tôi. Nhưng ấy lại làm ra vẻ như có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều duy nhất thay đổi, đó là ấy rủ tôi cùng vệ sinh nữa.

                lâu sau, trong lớp rộ lên tin đồn, rằng có cậu học sinh lớp Mười điên cuồng theo đuổi Tô Kỳ hòng chia rẽ tình cảm của hai người Lâm - Tô. Mặc dù cậu học sinh lớp dưới đó có ngoại hình ưa nhìn như Lâm Kiều nhưng cũng là trang nam nhi điển trai cao lớn vạm vỡ, tướng mạo đường hoàng, dư luận cảm thấy, nếu Tô Kỳ rời xa Lâm Kiều, kết đôi với cậu học sinh lớp dưới kia, cũng bị coi là ngược lại với gu thẩm mỹ vốn khác người của số đông, vậy là, trong bối cảnh rối rắm khi xuất người thứ ba này, dư luận cũng thể gì được nữa.

                Tô Kỳ hề từ chối cách ràng theo đuổi của cậu học sinh lớp dưới. Mỗi ngày vào giờ tự học buổi sáng, đều có bông hoa hồng được mang tới chỗ ngồi của ấy. Đám bạn học tò mò còn thông qua lớp giấy bóng kính gói bên ngoài bông hoa hồng, phân tích rằng đó phải là hoa hái trong vườn trường mà là hoa được mua bằng đồng Nhân dân tệ ngoài cửa hiệu, họ đều đòng loạt cảm động vì si tình của cậu ấy, dư luận bắt đầu nghiêng về phía cậu học sinh lớp dưới cao lớn vạm vỡ kia.

                Lâm Kiều vẫn học, vẫn chơi bóng, buổi trưa vẫn ăn thịt lợn của tôi, cũng vẫn nhớ đưa tôi về nhà sau mỗi giờ tan học, chỉ là trong những hoạt động đó, còn có góp mặt của Tô Kỳ nữa.

                Tôi hỏi: “ và Tô Kỳ rốt cuộc có chuyện gì vậy?”.

                ném trái bóng vào rổ từ vạch ba điểm, quay người chìa tay ra, tôi ném cho chai nước khoáng, đón lấy, ngửa cổ uống hơi dài, khẽ nhíu mày lại đáp: “ có gì, bọn chiến tranh lạnh”.

                Tôi : “Sao thế, hai người tốt nhất là nhanh chóng làm lành , để tránh việc em cảm thấy khó xử khi bị kẹp ở giữa”.

                nhướn cặp lông mày lên, hỏi: “Em nghe được điều gì? Có phải em muốn , thực ra và Tô Kỳ chia tay rồi, bây giờ và em là ?”.

                Tôi bật cười ha hả: “Thông tin này của nhanh nhạy đấy”.

                đón lấy quả bóng, đập bóng trong tay hồi, rồi mỉm cười: “Nhan Tống, chúng ta mãi mãi là bạn của nhau, em vì vài ba câu đàm tiếu đó mà giữ khoảng cách với đấy chứ?”.

                Dưới bầu trời xanh bao la mây trắng bay, , Nhan Tống, chúng ta mãi mãi là bạn của nhau.

                Tôi gượng cười: “Sao có thể thế được, chẳng phải đấy thôi, chúng ta mãi mãi là bạn của nhau”.

                Giây phút đó, nhìn chàng trai khôi ngô tuấn tú nhễ nhại mồ hôi trước mắt, tôi bỗng nảy sinh ý nghĩ rất bạo lực, tôi muốn tát cho ta cái chết luôn.

                Tối thứ Bảy, Lâm Kiều gọi điện thoại tới, rằng vé xem phim do cơ quan của bố phát cho sắp hết hạn, vừa hay gần đây có bộ phim mới trình chiếu, muốn tìm người bạn cùng xem vào Chủ nhật.

                Tôi từ chối: “ được, em rất bận”.

                hỏi: “Em bận gì vậy?”.

                Tôi đáp: “Cái gì cũng bận”.

                luôn: “Cứ quyết định thế nhé, hai giờ chiều mai, tới nhà tìm em”.

                Quay số gọi lại ai nghe máy nữa.

                Lâm Kiều biết, mặc dù tôi sợ lời đồn đại, nhưng tôi lại sợ thể khống chế được trái tim mình.

                Người biết hạnh phúc biết bao, chỉ cần vài ba câu là có thể dễ dàng đập tan tuyến phòng thủ của người khác, còn dữ dội hơn cả tên lửa đạn đạo.

                Buổi xem phim này thể né tránh, tôi lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, trong giây phút ngắn ngủi tôi cảm thấy rằng với tư cách là người thầm Lâm Kiều, trong khoảng thời gian cuối cùng còn được xem phim riêng với ấy lần, quả đúng là điều xa xỉ. Có biết bao nữ sinh ở các trường lân cận đều thầm , phần lớn trong số họ chỉ có thể rầu rĩ thở dài trước tấm ảnh của , vốn được mua với giá rất cao, còn tôi ngày ngày được trông thấy , có thể giải tỏa được khát khao thầm kín trong lòng, chẳng lẽ đáng trân trọng hay sao? Điều này quả được trân trọng ấy chứ!

                Tôi lục khắp tủ quần áo, tìm được chiếc váy dạ liền thân mà bà ngoại tặng tôi khi Nhan Lãng đầy tháng, mặc vào người, ra khỏi nhà vòng, cảm thấy hơi lạnh, lại khoác thêm chiếc áo khoác lông vũ, nhưng chiếc áo khoác lông vũ to rộng lập tức lên tiếng đòi quyền làm chủ, chiếc váy dạ vốn khó khăn lắm mới làm nổi bật được các đường cong cơ thể lập tức bị nhấn chìm hoàn toàn. Tôi khoanh tay đứng trước gương suy tư hồi, khi Lâm Kiều gõ cửa, lập tức đưa ngay ra quyết định, cởi bỏ chiếc áo khoác lông vũ bên ngoài ra.

                Trong chiếc áo bành tô dày sụ, Lâm Kiều sững người đứng trước cửa, ngắm nghía tôi lượt từ đầu tới chân, hỏi: “Em lạnh sao?”.

                Tôi gãi gãi phần cổ lạnh buốt đến nỗi nổi da gà, : “ lạnh”.

                Chạm mặt Tô Kỳ và cậu bạn học lớp dưới theo đuổi ấy ở ngoài cửa rạp chiếu phim là việc vô cùng bất ngờ. Tô Kỳ ôm túi bỏng ngô loại to nhất trong lòng, cậu học sinh lớp dưới cúi đầu gì đó với ấy. Tôi nghĩ cậu học sinh này tiếc tiền bạc, đồng thời lập tức quay sang nhìn biểu của Lâm Kiều. Vẻ mặt của trở nên cứng đờ.

                Có lẽ thần giao cách cảm giữa những người nhau bỗng xuất đúng lúc. Tô Kỳ vốn nghiêng đầu sang trải bước vào trong rạp chiếu phim bỗng nhiên lùi lại phía sau bước, quay người đối diện với chúng tôi. Tôi nhớ ban nãy có ngang qua nhà vệ sinh công cộng, chắc ấy định tranh thủ vào nhà vệ sinh trước giờ chiếu.

                ấy lập tức nhìn thấy chúng tôi, vô cùng kinh ngạc, túi bỏng ngô tay rơi bịch xuống đất. thím ngang qua, thốt lên: “Ôi chao, lãng phí quá”.

                Tô Kỳ giận đến nỗi toàn thân run rẩy: “Các người, các người…”.

                Lâm Kiều bỗng nắm lấy tay tôi, lạnh lùng mỉm cười, : “Chúng tôi làm sao?”.

                Tô Kỳ dám tin vào mắt mình khi thấy những ngón tay của tôi và Lâm Kiều đan vào nhau, rất lâu sau vẫn thốt lên được câu nào, hai mắt đỏ hoe, cậu học sinh lớp dưới cuống quýt tới nỗi vò đầu bứt tai, còn Lâm Kiều vẫn làm thinh thờ ơ.

                Cuối cùng Tô Kỳ bật khóc, nức nở : “Lâm Kiều, tôi hận ”. rồi liền quay người chạy về phía cầu thang. Lâm Kiều sững người lại chút, bỗng hất tay tôi ra, rảo bước chạy đuổi theo.

                Rốt cuộc đuổi kịp và ôm chặt lấy Tô Kỳ ngay tại lối xuống cầu thang. ấy nức nở khóc lóc, cố gắng giãy giụa trong vòng tay . Rất nhiều năm sau, mỗi lần tôi xem cảnh hai nhân vật chính gặp lại nhau sau phút hiểu lầm trong các bộ phim truyền hình của Quỳnh Dao, đều cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.

                Tô Kỳ kêu lên: “ tìm Nhan Tống , tìm Nhan Tống , ấy nắm tay nhau xem phim , còn để ý tới em làm gì”.

                Lâm Kiều dỗ dành: “Bình tĩnh lại , em biết giữa và Nhan Tống có chuyện gì mà, ngoan nào, đừng bướng bỉnh nữa”.

                Tô Kỳ gục đầu lên vai Lâm Kiều, ngước mắt lên liếc nhìn tôi cái.

                Cậu bạn học lớp dưới xích lại gần, hậm hực giẫm nát đống bỏng ngô dưới đất, căm tức : “Sao tôi có cảm giác mình bị lừa gạt vậy?”.

                Tôi đáp: “ bạn, bây giờ mới phát ra ư?”.

                Cậu ta lườm tôi cái: “Có gì đắc ý chứ, chẳng phải chị cũng bị lừa gạt sao?”.

                Tôi thừa nhận: “Đúng vậy, chúng ta đều bị lừa gạt cả”.

                Rất lâu sau này, khi Chu Việt Việt bị thất tình, ấy khóc lóc thảm thiết rồi hỏi tôi: “Tống Tống, sao cậu chưa bao giờ khóc nhỉ? Có phải cậu có tuyến lệ ?”.

                Tôi : “Cậu mới là người có tuyến lệ ấy, cả nhà cậu đều có tuyến lệ”.

                Việt Việt, nếu muốn khóc, kỳ thực rất đơn giản.

                Bước thứ nhất, ngẩng đầu lên.

                Bước thứ hai, nhắm mắt lại.

                Như vậy, nước mắt chảy ngược vào tim.

                Người khác nhìn thấy điểm yếu của cậu, họ nghĩ rằng cậu là chú chim khổng tước kiêu kỳ.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8





                Buổi chiều hôm đó, tôi lang thang phố trong gió lạnh cắt da cắt thịt, cho tới khi đèn đường bật sáng mới giật mình nhớ ra cần phải về nhà.

                Tôi cảm thấy bản thân mình có chút tổn thương, cần phải nghỉ ngơi vài ba ngày. Nhưng gần đây, trường tôi trong cuộc thi đua giành danh hiệu Trường trung học tiêu biểu cấp quốc gia, nếu có giấy xin nghỉ ốm đúng quy định của bệnh viện dễ dàng cho phép học sinh được tùy tiện nghỉ học. Mà giấy nghỉ ốm đúng quy định của bệnh viện lại thể dễ dàng có được, trừ khi bạn có người nhà làm trong hệ thống y tế hoặc hệ thống có liên quan đến y tế của thành phố, mà người nhà ở đây phải là bảo vệ hay nhân viên quét dọn vệ sinh trong các hệ thống y tế hoặc hệ thống có liên quan tới y tế đâu nhé.

                Tôi vô cùng phiền não vì vấn đề làm thế nào có được giấy nghỉ ốm của bệnh viện để xin nghỉ cách thuận lợi, nằm dài giường, lăn qua lăn lại, thể ngủ được. Nửa tiếng sau, chuông điện thoại cố định bỗng vang lên. Tôi miễn cưỡng chui ra khỏi chăn, đưa tay ra nhấc máy lên.

                Giọng của Lâm Kiều vang lên từ đầu dây bên kia, trầm ấm: “Nhan Tống, em đâu vậy? Sao bây giờ mới về?”.

                Tôi ngạc nhiên: “Hả?”.

                giải thích: “Chiều nay gọi điện thoại cho em mấy lần, nhưng có ai nhấc máy”.

                Tôi : “Ồ, sau khi đưa Tô Kỳ rồi, kết quả là hai tấm vé của cậu học sinh lớp dưới trở nên vô dụng, em thấy cậu ấy đáng thương, liền mua vé với giá nửa, xem hết Scandal do Bae Yong Joon đóng”.

                yên lặng lát rồi : “ quên mất đưa cho em vé xem phim”.

                Tôi đáp: “ sao, sao, lúc đó chẳng phải rất kích động ư? Cậu học sinh lớp dưới kia cũng vô cùng chu đáo, em mua vé với giá nửa, cậu ấy còn tặng thêm hai gói ô mai mơ và hai gói mực khô, hời quá”.

                lại yên lặng hồi lâu. Tôi nghĩ, chắc chiều nay thỏa hiệp với Tô Kỳ rồi, Tô Kỳ muốn gọi cuộc điện thoại này cho tôi để cắt đứt quan hệ, khó khăn khi mở lời.

                quả nhiên rất khó xử, hồi lâu mới lên tiếng: “Bộ phim đó hay ?”.

                Đây ràng phải là phong cách của . Tôi kiên nhẫn : “Rất hay, chỉ có điều cắt hết cảnh nóng của Bae Yong Joon khiến mọi người đều tiếc nuối”.

                cười tiếng, nhưng lập tức ngừng lại. Sau tiếng thở rất , thấp giọng cất tiếng: “Nhan Tống, xin lỗi”.

                Tôi : “Hả?”.

                phân trần: “ ngờ lại gặp Tô Kỳ ở đó, phút bồng bột nhất thời khiến em trở thành bia chắn”.

                Tôi cười ha ha vài tiếng: “Việc này có gì mà phải xin lỗi, nếu em là , chắc cũng làm vậy thôi, chúng ta chẳng phải mãi mãi là bạn của nhau ư, bạn bè chẳng phải dùng để đâm chém hay sao?”.

                nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”.

                Tôi giải thích: “Chẳng phải có câu tục ngữ như thế này à, làm bạn phải đâm dao cho nhau, đâm vào em hai dao, em đâm lại hai dao gì gì đó”.

                : “ nhớ hình như câu đó là phải cắm dao hai bên sườn vì bạn bè”.

                Tôi đáp: “Ồ, cũng khác nhau là mấy, dù sao đều là khi cắm vào là lưỡi dao màu trắng, rút ra là lưỡi dao màu đỏ”.

                Đầu dây bên kia dừng lại lát, tôi liếc nhìn đồng hồ, tám giây sau, Lâm Kiều ngập ngừng: “Nhan Tống…”, xong hai chữ đó lại dừng lại chút.

                Tôi hỏi: “Gì vậy?”.

                đáp: “ có gì, chúc ngủ ngon”.

                Tối hôm đó, tôi giấc mơ, mơ thấy lưỡi dao sắc nhọn từ trời rơi xuống, đâm thẳng vào trái tim mình. Tôi rút lưỡi dao ra, nhìn vết thương rỉ máu, cảm thán: “Cổ nhân quả lừa dối ta, đúng là lưỡi dao trắng đâm vào, lưỡi dao đỏ rút ra”. xong cúi đầu xuống nhìn, lồng ngực rách hố lớn, máu đỏ tuôn xối xả từ hố sâu đó.

                kiện ở rạp chiếu phim trở thành ngòi nổ, thăng bằng sợi dây mà tôi, Lâm Kiều và Tô Kỳ cuối cùng bị phá vỡ.

                Tôi có thể giữ khoảng cách với hai người Lâm - Tô đúng như mong muốn, mà vị trí của tôi rất nhanh chóng được Hàn Mai Mai - bạn thân của Tô Kỳ thế chân, đúng là “Giang sơn rộng lớn nhân tài đâu cũng có, vào tường hồng hạnh khoe bông cành [1] ”.

                [1] Nguyên văn: “Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất chi hồng hạnh nhập tường lai” (江山代有才人出, 一枝紅杏人墻來),câu đầu tiên trích từ Luận thi của Triệu Dực, câu sau có sửa chữ từ bài thơ Du viên bất trị của Diệp Thiệu Ông, câu thơ này vốn phải là “Nhất chi hồng hành xuất tưởng lai” (一枝紅杏出墻來), nhằm mỉa mai xuất của Hàn Mai Mai. (BT)

                Hàn Mai Mai học cùng lớp với chúng tôi, chúng tôi học lớp số 3, ấy học lớp số 9. Mỗi giờ nghỉ giải lao mười phút quý báu, ấy đều băng qua sáu phòng học, từ lớp số 9 tới lớp chúng tôi để tụ tập với Tô Kỳ. Tôi cảm thấy ấy người rất có nghị lực.

                hôm, bạn cùng bàn hỏi tôi: “Sao gần đây cậu cùng đám Lâm Kiều nữa vậy?”.

                Tôi đáp: “Ừ, gần đây thịt lợn tăng giá rồi”.

                ấy dùng quyển sách đập lên người tôi: “Tớ chuyện nghiêm túc với cậu đấy. Trước đây, khi cậu còn ở bên cạnh hai người bọn họ, mọi người mặc dù cảm thấy cậu là bóng đèn, nhưng công suất cũng quá lớn, cậu lại có tự giác của người làm bóng đèn, những lúc cần phát sáng tuyệt đối phát sáng. Nhưng nhân vật Hàn Mai Mai của lớp số 9 sao nhỉ, ngày nào cũng chải chuốt diêm dúa tới tìm Tô Kỳ, ta cứ nghĩ rằng mọi người biết ánh mắt của ta luôn dán chặt vào người Lâm Kiều hay sao chứ, chẳng coi ai ra gì nữa”.

                Tôi : “Mọi người nghĩ nhiều quá rồi, ngộ nhỡ người ta chỉ đơn thuần tới gặp Tô Kỳ vì tình cảm thân thiết sao?”.

                ấy mỉa mai: “Cậu tìm gặp bạn cùng giới vì tình cảm thân thiết có cần phải mỗi ngày thay đổi bộ quần áo ? Mọi người đều rất quan tâm đến cậu, đều muốn hỏi xem bao giờ cậu trở lại bên cạnh Lâm Kiều và Tô Kỳ”.

                Tôi đáp: “Hãy cảm ơn mọi người giúp tớ. Có điều mẹ tớ muốn tớ thi vào Đại học T, tớ thể suốt ngày vất vưởng quanh quẩn bên hai người bọn họ nữa”.

                bạn cùng bàn : “Đó sao có thể gọi là vất vưởng quanh quẩn được? Cậu chăm sóc, che chở cho cặp đôi đây chứ. Chúa Jesus chẳng phải từng , chăm sóc chở che cho cặp đôi, còn hơn xây tòa tháp bảy tầng đó sao?”.

                Tôi trả lời: “ ngại quá, tớ phải thi vào Đại học T, thể chăm sóc, che chở cho họ được nữa”.

      justify;" align="          ©STENT: http://www.luv-ebook.com



                Học kỳ nhanh chóng kết thúc, tuần trước kỳ thi cuối kỳ, giáo viên chủ nhiệm phát phiếu đăng ký chia lớp theo nguyện vọng.

                Khi tôi, Lâm Kiều và Tô Kỳ vẫn còn thân thiết, cả nhóm hẹn nhau cùng học ban Tự nhiên, đồng thời cùng thi vào trường đại học. Nhưng trong tình cảnh này, ai còn nhớ tới lời hẹn đó để quyết tâm biến nó thành quả thực là quá ngốc nghếch. Hiển nhiên tôi phải là kẻ ngốc, vậy nên sau khi quyết định, lập tức ghi danh vào học ban Xã hội.

                Sau khi phiếu đăng ký được nộp lại, thầy giáo chủ nhiệm tìm gặp tôi lần để chuyện. Đại ý là nếu học tốt các môn Toán, Lý, Hóa dù có đến đâu cũng phải lo sợ, với thành tích học tập của tôi, nếu học ban Tự nhiên càng có tương lai, hy vọng tôi nhìn nhận tình hình, quay đầu là bờ, đừng nên chôn vùi bản thân. Tôi thể thành với thầy, mỗi lần thi Vật lý, tôi đều phải đoán mò trước mỗi câu hỏi trắc ngiệm, là do may mắn nên mới đều đoán đúng, e rằng vận may của tôi chỉ đến đó, thể cầm cự được cho tới kỳ thi đại học được nữa. Thầy yên lặng hồi, : “Vậy em hãy học ban Xã hội vậy”.

                Sau cuộc chuyện với thầy chủ nhiệm, tin tức về việc chọn ban Xã hội của tôi lập tức lan truyền, ngay buổi tối ngày hôm đó tôi liền nhận được điện thoại của Lâm Kiều.

                hỏi: “Chẳng phải em muốn trở thành bác sĩ nhi khoa ư? Tại sao lại ghi danh vào lớp ban Xã hội?”.

                Tôi sững người hồi lâu, : “A, đúng là có chuyện đó, làm khó rồi khi vẫn còn nhớ chuyện đó”, xong tôi cảm thấy ngữ khí của mình có phần gượng gạo, lại lập tức thêm vào hai tiếng “Ha ha”.

                gì, hồi lâu mới lên tiếng: “Bởi vì và Tô Kỳ phải ?”.

                Tim tôi đánh thình thịch tiếng.

                tiếp: “Tô Kỳ có chút thành kiến với em, cũng nghe …”.

                Tôi vội vàng ngắt lời : “Ha ha, gì vậy chứ, dù có mâu thuẫn như thế nào với Tô Kỳ em cũng thể mang tương lai của mình ra đùa giỡn được, thực tế là mẹ em muốn em thi vào khoa Văn của Đại học T, học văn sau này có thể làm nhân viên hành chính, dễ dàng kế thừa tư tưởng, kỹ năng của bà”.

                yên lặng lát, bỗng nhiên : “ còn nhớ lần đầu tiên khi gặp mặt em, em mặc bộ váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa, rất giống với các nữ bác sĩ trong bệnh viện của bố ”.

                Tôi đáp: “Đó là chuyện của hai năm trước rồi, trí nhớ của tốt”.

                Cạch cái, hình như là tiếng ống nghe rơi xuống đất, rồi lại loạt xoạt hồi, vọng lại từ đầu dây bên kia: “Xin lỗi, uống chút rượu”.

                Tôi gì. Chúng tôi cùng yên lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “ ngủ trước đây, chúc ngủ ngon”.

                Sau đó, còn chưa kịp đợi tôi định thần lại, cúp máy luôn.

                Đó là cuộc điện thoại cuối cùng giữa tôi và Lâm Kiều trong suốt những năm cuối cấp.

                Suốt năm lớp Mười hai, có Lâm Kiều và Tô Kỳ làm phiền, tôi dồn hết tâm trí vào việc học, sống cách thanh bạch, ít ham muốn. Việc vui nhất trong mỗi tháng là giữa tháng có thể về nhà lần, đưa Nhan Lãng chơi xe điện ở khu vui chơi của thành phố.

                Tháng Bảy, kỳ thi đại học kết thúc trong dàn đồng ca ve hát ếch kêu. Căn phòng trọ thuê ở tỉnh để tôi chuyên tâm học tập cũng sắp hết hạn hợp đồng, chủ nhà có ý lấy lại phòng ở ngay, muốn tôi nhanh chóng dọn .

                Buổi tối trước khi dọn nhà hai ngày, bạn nam hồi lớp Mười ngồi bàn sau tới tìm tôi, muốn mượn phòng của tôi để mười mấy chiến hữu làm bữa liên hoan toàn cánh đàn ông với nhau.

                Cậu bạn này nổi tiếng nhờ tài sửa bút máy, được chúng tôi gọi bút máy. bút máy từng chủ động giúp tôi sửa chỉ chiếc, tôi có gì để báo đáp, chỉ có thể nhận lời cho cậu ấy mượn phòng.

                Cậu ấy vỗ vỗ vào vai tôi, : “Nhan Tống, cậu đúng là bạn tốt, có tớ chủ trì, cậu cũng tham gia buổi tụ tập này nhé, chúng ta cùng uống chút rượu, xem phim, ôn lại chuyện cũ”.

                Tôi hoảng sợ vì câu “xem phim” của cậu ấy, cảm thấy bọn họ nhất định xem phim sex, vội vàng từ chối: “Tốt nhất là tớ tham gia, đó là buổi tụ tập toàn cánh nam giới các cậu, thêm mình tớ là nữ, còn là buổi tụ tập thuần túy của phái nam nữa”.

                Nhưng cậu ấy nhảy lên xe đạp, lao vút giống như mũi tên rời khỏi cây cung, chỉ vọng lại giọng trầm đục của nam giới ở đường: “Tám giờ tối nay, ở nhà cậu nhé, chúng ta gặp về”.

                Hơn mười nam thanh niên, thêm vào bạn , lại còn uống rượu, xem phim sex, buổi tụ họp như vậy cần nghĩ cũng đủ biết nó nguy hiểm đến mức nào.

                Tôi vốn dự định, đến buổi tối, sau khi bút máy tới đưa ngay chìa khóa cho cậu ấy, rồi tìm đại lý do nào đó, chuồn ra ngoài thuê nhà nghỉ đêm. Nhưng ngờ đám bạn bè chiến hữu của bút máy còn đúng giờ hơn cả cậu ấy, hơn nữa lại dẫn theo bạn tới. Đám bạn đều tỏ vẻ rằng thực ra họ muốn đến, là do bạn của mình cứ nằn nì mời gọi mãi nên mới đồng ý. Nhưng người tinh ý vẫn có thể nhận ra chân tướng được che đậy sau ánh mắt đầy cảm động của đám bạn trai kia.

                Khoảng tám rưỡi tối theo giờ Bắc Kinh, bút máy xuất trong mong đợi của đám chiến hữu, điều khiến người ta cảm thán đó là, bên cạnh cậu ấy còn có xuất của Lâm Kiều - người từ trước đến nay chưa từng kết bạn giao lưu với cậu ấy.

                hơn năm rồi, tôi trực tiếp gặp mặt Lâm Kiều, hoàn toàn nắm được tình hình gần đây của . Trong thoáng tôi cảm thấy thói đời quả nhiên đổi thay, thời đại của hiệp khách độc hành qua, dân tộc chúng ta còn cần tới hùng, thế kỷ Hai mươi mốt kêu gọi tinh thần tập thể. Cả tập thể cùng xem phim, cả tập thể cùng vệ sinh, ngày nay, ngay cả Lâm Kiều cũng bắt đầu nhập hội với người khác, đây quả đúng là thế giới “ nhập hội, thà rằng chết còn hơn”.

                Lâm Kiều nhíu mày, chăm chú nhìn tôi.

                Đây đúng là cái nhìn có ý tứ sâu xa, bởi vì tôi hoàn toàn thể nhận ra được ánh mắt đó có ý gì.

                Tôi cười cười : “ lâu gặp rồi nhỉ, còn cao hơn nhiều nữa chứ”. để ý tới tôi, quay phắt đầu sang bên.

                bút máy nhanh chóng nhập hội với đám em khác.

                Lâm Kiều bỗng nhiên : “Rượu ở chỗ các cậu có đủ ? Tôi và Nhan Tống ra ngoài mua thêm nhé”.

                Tất cả mọi người đều kịp phản ứng, đồng thời, tôi cũng kịp phản ứng bị kéo tuột ra khỏi cửa.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9
       



                là trung tuần tháng Bảy, là khoảng thời gian nhiệt độ lên cao nhất ở thành phố này.

                Chúng tôi khó khăn xuyên qua ngõ , đến con phố lớn mới có được chút khí mát mẻ.

                Cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, mấy ăn mặc thiếu vải ngang qua, mặc kiệm vải nhất trong số đó còn quay đầu lại nhìn Lâm Kiều rồi huýt gió tiếng. Ngực và bắp đùi trắng nõn của ấy sáng lấp lánh dưới ánh đêm. Còn tôi bỗng nhiên cảm thấy rằng, nếu chính quyền lập tức ra bộ luật nghiêm cấm các mặc đồ lót ra đường, tỉ lệ phạm tội hiếp dâm, rất cao trong thành phố C, càng tăng cao trong những năm tới.

                Nhìn theo bóng các khuất, tôi cảm thấy cần phải tìm chủ đề gì đó để , vậy là liền cất giọng cảm thán: “Thân hình nóng bỏng đấy. Chưa thấy nào có thân hình bốc lửa như vậy”.

                Suốt dọc đường yên lặng, Lâm Kiều cuối cùng cũng mở miệng: “Bình thường thôi”.

                Tôi quay đầu nhìn cái, : “Gợi cảm như vậy mà còn cảm thấy bình thường, lẽ nào từng nhìn thấy những thân hình còn nóng bỏng hơn?”.

                nhíu mày đáp: “Nếu mặc ít quần áo mà được gọi là gợi cảm ta quả nhiên là rất gợi cảm”, ngưng lát rồi bổ sung thêm: “Vậy bọn trẻ con cũng rất gợi cảm đấy thôi”.

                Tôi trêu: “ đúng là người từng trải nhỉ”.

                gì, lát sau bỗng cất giọng: “Nhan Tống, em có phải là con ngốc ?”.

                Tôi hỏi lại: “Gì cơ? Gió to quá, em nghe ”.

                dừng bước, khoanh hai tay trước ngực, chăm chú nhìn tôi: “ , em có phải là con ngốc , bọn họ hỏi mượn phòng của em, em liền cho mượn ngay, mời em tham gia buổi tụ tập của bọn họ, em cũng nhận lời, em là , sợ xảy ra chuyện gì sao?”.

                Tôi cười trừ: “Mọi người đều là bạn bè, liệu có chuyện gì chứ, đừng nghĩ phức tạp quá như thế”.

                Ánh mắt lập tức vằn lên những tia giận dữ, dường như cố gắng kiềm chế cơn bực tức tột độ, hồi lâu mới : “Nhan Tống, em biết quý trọng bản thân”.

                Tôi cảm thấy toàn thân mình khựng lại. Vị đắng của cây hoàng liên trào lên từ dạ dày, mùi vị đó như được cụ thể hoá. Tôi đáp: “Xin lỗi, tôi quý trọng bản thân quen rồi, thế sao nào, mình mua rượu , tôi hơi chóng mặt, về trước nghỉ ngơi, tạm biệt”.

                xong, tôi liền chạy biến mất.

                bút máy thấy tôi trở về mình với hai tay có chút ngạc nhiên, cất giọng hỏi luôn. Tôi Lâm Kiều thấy tôi vướng chân vướng tay nên giữa đường bảo tôi về trước.

                Cậu ấy : “Cái thằng này mắc bệnh rồi hay sao chứ? ràng là chủ động lôi cậu , kết quả là lại chê cậu vướng bận chân tay?”.

                Tôi đáp: “Cậu thông cảm chút , ấy vẫn là thiếu niên nhiều mâu thuẫn như vậy mà”.

                Ánh mắt của bút máy lộ vẻ thương cảm: “Làm bạn với thiếu niên đầy mâu thuẫn như vậy chắc dễ dàng nhỉ? làm khổ cho cậu rồi, Nhan Tống”.

                Tôi cười: “Bình thường, bình thường”.

                Hơn hai mươi phút sau, Lâm Kiều vác thùng rượu loại 1573 xuất trước cửa. Điều này khiến tất cả mọi người có mặt lúc đó đều hết sức kinh ngạc. Đám bạn trẻ - những người mới chỉ uống rượu sâm banh có mùi vị như nước giải khát kia cẩn thận khiêng thùng rượu vào với vẻ mặt rất thành kính, kinh ngạc và hưng phấn : “Oa! Rượu trắng đấy! Rượu này trắng !”.

                Thực ra, mọi người đều được nhìn rượu trắng, chỉ có điều, bỗng chốc có thùng rượu trắng thuộc sở hữu của mình, nên mới biết phải làm thế nào mà thôi.

                Mà khi đám bạn trẻ đắc ý hồ hởi muốn thử rượu, tôi hoàn toàn ý thức được tính nguy hiểm, cũng có chút rạo rực muốn được thử. Giờ đây khi nhớ lại, chuyện này ràng là thể tưởng tượng nổi, thùng giấy vuông vắn như vậy, trừ phi lấy chai rượu ở trong đó ra đập vào đầu người khác, có con đường nào khác để biến nó trở thành vũ khí mang tính sát thương, nhưng chỉ trong thời gian đêm, suýt nữa huỷ hoại cả cuộc đời tôi.

                Nguyên nhân của toàn bộ việc bắt nguồn từ lời đề nghị mọi người cùng chơi trò “ - mạo hiểm” của bạn thích đọc tiểu thuyết tình cảm của Đài Loan. Tôi luôn cho rằng người sáng tạo ra trò chơi này nhất định là nam thanh niên hoặc thiếu nữ vô cùng tẻ nhạt, mà ta hoặc ta khi sáng tạo ra trò chơi này với mục đích chủ yếu là muốn nắm bí mật của người trong mộng.

                bút máy lôi ra bộ bài giấy, quy định: “Quân bài của ai nhất người đó thua, phải trả lời hoặc nhận hình phạt theo cầu của người có quân bài lớn nhất”.

                Vòng đầu tiên, là học sinh nam bị thua, cậu ấy chọn cách , còn bạn được hỏi, để chứng tỏ mình trong sáng bèn đưa ra câu hỏi mà tất cả mọi người đều cảm thấy vô vị, ấy : “Học cùng với cậu ba năm rồi, tớ còn chưa biết cậu là người vùng nào đấy, thế cậu là người vùng nào?”.

                Cậu bạn nam trả lời: “Bố tớ là người Cam Túc, mẹ tớ là người Hà Nam, còn tớ được sinh ra ở Tứ Xuyên, vì vậy, tính ra tớ vừa là người Cam Túc, vừa là người Hà Nam lại cũng là người Tứ Xuyên”.

                bạn chợt hiểu ra: “A, hoá ra cậu là người ở biên giới tiếp giáp giữa ba tỉnh Hà Nam, Cam Túc và Tứ Xuyên ư, biên giới tiếp giáp ba tỉnh à, cũng dễ dàng nhỉ?”.

                Tôi nghĩ ba tỉnh Hà Nam, Cam Túc và Tứ Xuyên này quả thực dễ dàng gì để có đường biên giới tiếp giáp, hơn nữa, đây đúng là màn mở đầu thất bại, nhưng may mà những người bạn chơi tiếp theo đều phụ lòng mong đợi của mọi người.

                Người thắng tiếp theo là tôi và bút máy, người thua là Lâm Kiều. Mà Lâm Kiều quả rất đen đủi, bởi vì cả tôi và bút máy đều có được quân K, quân bài lớn nhất, điều đó có nghĩa là bắt buộc phải làm theo cầu của cả hai chúng tôi. Nếu Lâm Kiều lựa chọn cách mạo hiểm, tôi nhất định cầu cởi quần chạy ra đường. Nhưng đáng tiếc lại lựa chọn cách .

                bút máy quả hổ danh là nhân vật luôn nhét đầy sách ảnh đồi truỵ dưới ngăn bàn trong những năm học, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt Lâm Kiều, cách rất chân thành: “Có câu hỏi muốn hỏi cậu từ rất lâu rồi, cậu từng thủ dâm chưa?”.

                Tôi phì cả nước miếng lên bàn. Các bạn nữ có mặt lúc ấy đều ngờ rằng bút máy lại có thể hỏi câu hỏi tầm thường, thô tục như vậy trước mặt họ, nếu như Lâm Kiều lắc đầu phủ nhận, mọi người nghi ngờ có ý giấu giếm; còn nếu gật đầu thừa nhận, chắc chắn mất thể diện trước mặt các bạn ở đây, bởi vì trong nhận thức của những bạn đầy ắp mộng tưởng này, các chàng đẹp trai đều chưa từng thủ dâm, cũng vệ sinh.

                Tôi cảm thấy buồn cười, nở nụ cười nhìn Lâm Kiều, vừa hay bắt gặp ánh mắt của nhìn mình. Ánh mắt ấy sững lại trong vài giây ngắn ngủi rồi mỉm cười, cúi đầu uống ngụm nước, sau đó ngẩng đầu lên với bút máy cách rất điềm tĩnh: “Có”.

                Xung quanh vang lên tiếng hò reo cổ vũ của đám con trai, đám con đều quay sang nhìn nhau cách ngại ngùng.

                bút máy : “Đúng là hảo hán, nào Nhan Tống, đến lượt cậu rồi. Lâm Kiều, cậu vẫn chọn cách chứ?”.

                Lâm Kiều gật đầu, nhìn tôi với vẻ mặt cười mà như cười.

                bút máy nháy mắt ra hiệu với tôi.

                Tôi và cậu ấy hiểu ý nhau lắm, thể lí giải cách chính xác hàm ý trong ánh mắt đó là gì, đành quay sang hỏi cậu ấy. Cậu ấy ghé sát vào tai tôi thầm: “Hỏi cậu ấy ai là người cậu ấy nghĩ tới khi thủ dâm”.

                Tôi : “Câu hỏi này, tớ là con , xấu hổ chết được, với lại, sao ban nãy cậu hỏi?”.

                Cậu ấy với vẻ rất nghiêm túc: “Việc gì cũng phải tiến hành theo tuần tự chứ”.

                Tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đầy chờ đợi, Lâm Kiều khoanh chân ngồi nền nhà, tay cầm chiếc cốc thuỷ tinh, đuôi mắt cong cong, phải thách thức nhưng còn hơn cả thách thức. Còn tôi bỗng nhiên lại nhớ tới dưới ngọn đèn đường sáng tỏ ban nãy, , Nhan Tống, em biết quý trọng bản thân.

                Tôi cảm thấy nghĩ mình là người như vậy, tôi hà tất gì mình phải dè dặt cách khổ sở như thế, cứ bất chấp tất cả cho xong.

                Tôi chăm chú nhìn Lâm Kiều, hỏi: “Vì bút máy nhắc đến việc thủ dâm, vậy em hỏi câu có liên quan tới thủ dâm, khi thủ dâm, người tình trong mơ khiến cảm thấy vương vấn nhất là ai?”.

                Khoé mắt cong cong của Lâm Kiều nhướn cao lên như muốn với tới độ cao của cặp lông mày, mà điều thần kỳ là hình ảnh đó lại hoàn toàn gây tổn hại tới vẻ điển trai của , có thể thấy đây là trang hào kiệt có tố chất tuấn. bút máy trợn mắt há miệng ngạc nhiên giơ ngón tay cái về phía tôi, sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, đám con trai đều đồng loạt huýt sáo hét vang.

                Mọi người đều chờ đợi bộc bạch của Lâm Kiều, nhưng chỉ yên lặng nhìn cốc thuỷ tinh tay lát, hồi lâu : “Còn có thể lựa chọn cách mạo hiểm ?”.

                Tôi liếc mắt nhìn về phía thùng rượu trắng ở giữa nhà, : “Hoặc là uống hết lít rượu trắng, hoặc là trả lời câu hỏi của em”.

                Khi những câu này, tôi trong vị thế từ cao nhìn xuống, bừng bừng khí thế, đám đông đều rất kinh ngạc vì khí thế của tôi, có bất kỳ động tĩnh gì, trường lúc đó yên lặng đến nỗi chỉ cần cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động, yên lặng đến nỗi tiếng bóc thùng rượu của Lâm Kiều cũng trở nên ngày càng vang vọng hơn.

                thà rằng phải đối mặt với lít rượu trắng chứ chịu trả lời câu hỏi này, tôi cảm thấy ngốc, suy cho cùng đó chỉ là trò chơi mà thôi, hoàn toàn có thể với chúng tôi rằng người tình trong mộng khiến vương vấn là Ngô Mạnh Đạt.

                Kẻ ác gặp quả báo, đạo trời thường luân hồi. Tôi nhanh chóng phải nhận báo ứng. Hơn nữa, tôi cảm thấy tôi nhất định là người phải chịu báo ứng nhanh nhất trong số những người dân Trung Quốc, bởi vì chỉ ngay lượt chơi tiếp theo, tôi lập tức trở thành đối tượng bị tra khảo.

                bạn được quyền tra hỏi tôi xấu hổ : “Tớ hỏi cậu câu gì quá khó, chỉ hỏi câu đơn giản thôi, mối tình đầu của cậu là ai?”.

                Tôi : “Kaede Rukawa [1] ”.

                [1] Tên nhân vật trong truyện Slam Dunk của tác giả Takehiko Inoue.

                ấy : “Nếu tớ nguyền rủa cho cậu cả đời này thể lấy được chồng”.

                Tôi : “Được thôi, vậy tớ chọn cách mạo hiểm”.

                ấy hớn hở : “Được, vậy cậu cũng uống hết lít rượu trắng ”. Vậy là trong chốc lát, tôi nhận ra ấy là fan hâm mộ của Lâm Kiều, ấy báo thù cho ta.

                Lâm Kiều lim dim đôi mắt say mèm nhìn tôi, rồi đưa cho tôi hai chai rượu. Tôi : “Hai người phối hợp ăn ý như vậy, sao lấy nhau nhỉ?”.

                ôm đầu, sau đó bỗng bật cười.

                Đêm hôm đó, tôi và Lâm Kiều đều say mèm.

                Tôi chỉ nhớ rằng được thổ lộ nỗi lòng sau khi uống rượu, vì vậy cho tới tận vài giây cuối cùng khi còn tỉnh táo, tôi vẫn thầm dặn lòng mình tuyệt đối được thổ lộ tâm , tâm lý này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phân phối chú ý của não bộ, phần lớn chú ý đều chỉ tập trung vào phần miệng chứ thể để ý tới cơ thể.

                Quả nhiên tôi thổ lộ nỗi lòng sau khi uống rượu, mà lại là quan hệ tình dục bừa bãi sau khi uống rượu.

                Theo cách của mẹ Lâm Kiều, ngay từ tôi con hồ ly tinh, mê hoặc con trai của bà, lớn lên rồi cũng là đồ chả ra gì. Tôi thể thừa nhận rằng buổi tối hôm đó tôi chủ động cởi bỏ quần áo của Lâm Kiều, hơn nữa, tôi hoàn toàn nhớ gì, nhưng lại có hình ảnh ghi lại làm chứng, trong lần quan hệ thác loạn sau khi uống rượu này, Lâm Kiều mới là người bị hại, còn tôi là kẻ phạm tội.

                Tôi bị đánh thức bởi tiếng đập cửa.

                Tôi luôn muốn nhớ lại khoảng hồi ức đó, mỗi khi có ý muốn nhớ lại cảnh đó tôi đều lập tức làm việc gì đó để dập tắt ý nghĩ ấy .

                Nó giống như cảnh diễn lạ trong vở kịch múa rối. Bên trong cánh cửa là Lâm Kiều, bên ngoài là bạn học cùng tụ tập trong buổi tiệc tối hôm qua, đứng bên cạnh ấy là Tô Kỳ.

                Tô Kỳ cắn chặt môi, sắc mặt trằng bệch.

                bạn học ngại ngùng : “À ờ, tớ chỉ đến lấy máy quay DV của tớ, giữa đường gặp Tô Kỳ…”.

                Lâm Kiều đáp: “Cậu đợi chút”.

                Tô Kỳ cuối cùng bật khóc: “Bẩn thỉu, các người là bẩn thỉu”. Tô Kỳ đưa tay gạt Lâm Kiều sang bên, lao vào phòng khách, cầm lấy máy quay DV bàn rồi chạy ra ngoài.

                Lâm Kiều cũng lập tức chạy đuổi theo.

                Từ khi tôi bừng tỉnh, mở choàng mắt ra, tất cả những gì nhìn thấy được chỉ là hình bóng phía sau lưng Lâm Kiều. Mà điều nực cười đó là, cho tới khi hai người bọn họ, trước sau chạy ra khỏi phòng, tôi mới từ từ hiểu ý nghĩa câu “Các ngươi là bẩn thỉu” đó có nghĩa là gì.

                Lúc đó, tôi rất hoảng sợ, vừa hoảng sợ, vừa kinh ngạc lại thấy thể tin được.

                Chuyện này thể với mẹ tôi, càng thể với bà ngoại, nhưng nếu chỉ bảo của người lớn, thiếu nữ non nớt mới mười tám tuổi như tôi ràng là biết phải làm như thế nào khi đối diện với tình huống này. May mà hồi đó, để bắt kịp với thế giới, nhà nước bắt đầu khởi xướng giáo dục tố chất, khôi phục lại môn Giáo dục sức khoẻ sinh sản trong trường trung học khiến tôi biết rằng vào hoàn cảnh đó còn việc có thể làm, bắt buộc phải làm, đó là mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Tôi run rẩy chạy mua thuốc, rồi tới công viên gần đó, ngồi suốt buổi sáng.

                Hôm đó mặt trời vô cùng gay gắt, tôi ngồi dưới nền nhiệt ba mươi tám độ mà vẫn có cảm giác lạnh tới nỗi run lẩy bẩy.

                Diễn biến tâm trạng tiếp theo đó quả thực rất phức tạp, cho tới bây giờ tôi căn bản còn nhớ , chỉ nhớ rằng sau đó tôi tới quyết định thể gặp lại Lâm Kiều được nữa, đồng thời phải nhanh chóng quên chuyện này .

                Nhưng chuyện này chắc chắn là thể cứ thế lặng lẽ trôi qua.

                bạn học quên máy quay DV ở nhà tôi hôm đó bật máy rồi quên tắt , máy quay ghi lại hết toàn bộ quá trình quan hệ giữa tôi và Lâm Kiều sau khi uống rượu. Tô Kỳ bi sốc nặng sau khi xem hết cuốn băng, uống cả nửa lọ thuốc ngủ để tự sát, may mà ấy được đưa cấp cứu kịp thời nên mới xảy ra thảm kịch.

                Cho tới tận bây giờ vẫn hiểu được tại sao cuốn băng cuối cùng lại đến được tay của bố mẹ Lâm Kiều. Nhưng buổi chiều ngày hôm đó, bố mẹ ta cầm cuốn băng tới gặp tôi.

                Tôi vừa mở cửa ra, hứng trọn ngay cái tát nảy lửa của mẹ Lâm Kiều lên má trái. Tiếp sau đó là trận chửi rủa liên hồi, đại ý là, nhà Tô Kỳ và nhà họ môn đăng hộ đối, hai bên gia đình đều ủng hộ bọn họ tiến tới hôn nhân, tất cả đều do tôi mê hoặc con trai của bà khiến Tô Kỳ tắt lửa lòng, có thành kiến với Lâm Kiều, nên mới đòi tự sát. Tô Kỳ có , nếu tôi chịu quỳ gối xin lỗi ấy, có thể rằng vĩnh viễn có mối quan hệ gì với Lâm Kiều nữa mới tha lỗi cho Lâm Kiều. Bà ấy , nếu tôi còn chút liêm sỉ phải lập tức chạy tới quỳ trước giường bệnh của Tô Kỳ để xin lỗi.

                Tôi tức giận : “Chuyện này phải lỗi của mình cháu, tại sao chỉ mình cháu phải chịu trách nhiệm?”.

                Mẹ ta lạnh lùng cười: “ phải lỗi của ư? phải là mê hoặc con trai của tôi để nó phạm phải lỗi này sao? Đừng nghĩ rằng tôi biết , mới mười sáu tuổi sinh con rồi chứ gì, loại người nhứ , tư cách còn có thể tốt đến mức nào nữa?”.

                Hồi đó cuộc sống của tôi vẫn chưa trải qua nhiều trắc trở, còn quá trẻ người non dạ, mặc dù cũng biết rằng bản thân mình quả thực có lỗi với Tô Kỳ, nhưng cuối cùng vẫn chịu đồng ý tới quỳ trước giường bệnh của ấy để xin lỗi. Mà chuyện tới quỳ trước giường bệnh của Tô Kỳ để xin lỗi khi ấy mới nhập viện cuối cùng trở thành việc khiến tôi ân hận nhất trong khoảng thời gian hai mươi tư năm ngắn ngủi vừa qua.

                Nửa tháng sau, mẹ tôi bị bắt giam vì nghi ngờ tham nhũng. người chú họ lén với tôi rằng, mẹ tôi bị người ta hãm hại.

                Tôi tới trước nhà Tô Kỳ quỳ gối suốt hai ngày, Tô Kỳ khoanh tay với tôi: “Bây giờ mới biết mình sai sao? Đáng tiếc là muộn rồi”.

                Tội chứng tham ô của mẹ tôi vô cùng xác thực, bà bị phạt ngồi tù mười năm. Bà cũng nghĩ thông suốt, cảm thấy tội của mình đáng bị trừng phạt. Tham ô tham ô rồi, sớm muộn gì cũng phải trả lại. Nhưng nếu phải vì tôi, tôi nghĩ, ít nhất bà cũng có thể trả giá muộn hơn chút.

                Tài sản trong nhà tôi về cơ bản bị tịch thu toàn bộ. May mà chính phủ mở lượng khoan hồng, còn để lại cho chúng tôi căn nhà. Mặc dù đó là nhà của tổ tiên ở trong thị trấn nhưng ít nhất cũng vẫn có thể ở được. Bà ngoại ngã bệnh sau cơn tức giận, gánh nặng gia đình đều đổ dồn lên vai tôi. Mà trong tình huống điểm thi đại học ràng cao hơn điểm chuẩn vào trường Đại học T đến mấy chục nhưng vẫn nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi cuối cùng sụp đổ.

                Mùa hè hoa đỏ liễu xanh năm ấy, ngày nào cũng nắng gay gắt, nhưng luôn khiến người ta bất giác cảm thấy ớn lạnh.

                buổi tối cuối tháng Tám, bà ngoại bắt đầu ho ra máu. Bác sĩ trong thị trấn , bệnh này phải lập tức đưa tới bệnh viện lớn để chữa trị, người già mà cứ kéo dài mãi thế này e rằng xảy ra chuyện. Hồi đó, toàn bộ tiền bạc trong nhà chỉ có hơn ba trăm tệ, tôi cảm thấy thể gắng gượng được nữa, quyết định tự vẫn.

                Tôi tới cửa hàng văn phòng phẩm chọn mua lưỡi dao sắc nhọn, ra chợ mua khoai tây, sườn và nửa con gà, lại còn ra cửa hàng vàng mã mua chút tiền giấy.

                Buổi trưa hôm đó, tôi nấu cho bà ngoại và Nhan Lãng bữa thịnh soạn. Buổi chiều, mình tôi tới bên dòng sông ngoài thị trấn đốt hết nửa giỏ tiền giấy, coi như là đốt cho bà ngoại và tôi, bởi vì tôi dự tính rằng sau khi tôi tự vẫn lâu, bệnh của bà chắc cũng thể cầm cự được lâu nữa, chúng tôi sớm được đoàn viên dưới hoàng tuyền, mà lúc đó, chúng tôi nhất định sống rất vui vẻ, vì vậy, tiền là thứ vô cùng quan trọng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :