1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm mươi thước thâm lam - Ba Nữu (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 33

      Lại Văn đóng cửa, vào phòng bếp, cùng Tứ Phương chút , Tứ Phương trầm mặc lúc ”Vậy được rồi” .

      Xuống dưới lầu, người phụ nữ kia mở cửa , Lại Văn nhớ buổi sáng cậu bé có qua , ấy gọi là Hà Toa Toa. Lại Văn từ trong tay Tứ Phương lấy túi nhựa đưa cho Hà Toa Toa, “Đây là mấy quả táo ngày hôm qua mua ở chợ ,mọi ngươi nếm thử xem, rất ngọt .”

      Hà Toa Toa vội vàng nhận lấy , rồi để cho bọn họ vào nhà. Đồ ăn đều dọn xong , người đàn ông ở trong phòng bếp đổ mồ hôi như mưa xào rau. Hà Toa Toa chỉ vào người đàn ông trong phòng bếp cùng Lại Văn , “Đó là chồng tôi Vương Bằng, làm ở nhà máy .” Dẫn Lại Văn cùng Tứ Phương ngồi xuống bàn ăn, “Cơm đều do chồng tôi làm , tôi biết nấu ăn.”

      Hà Toa Toa hướng chồng ấy gọi , “Khách đều đến rồi , còn ra nhìn , chút ánh mắt đều có.”

      Chồng ấy vội vàng từ phòng bếp ra, chùi mồ hôi trán, có chút ngượng ngùng nhìn Lại Văn cùng Tứ Phương “Còn, còn món ăn, lập tức là xong .” Sau đó lại vội vàng tiến vào phòng bếp. người đàn ông có diện mạo bình thường, là người đàn ông có vẻ gầy , nhìn qua là người ôn hòa .

      Hà Toa Toa trừng mắt liếc chồng ấy mắt cái, xoay người lại tủm tỉm cười hỏi Lại Văn, “Hai ngươi muốn uống gì?”

      Lại Văn , “Uống cái gì cũng được .”

      Hà Toa Toa thuận theo, “Như thế nào có thể tùy tiện được , tôi pha chén trà cho hai ngươi, trà xanh của bố tôi , uống rất được .”

      bàn cơm, Hà Toa Toa cũng phi thường nhiệt tình, ngừng khuyên Lại Văn ăn cái này, ăn cái kia, trong chốc lát gắp cho bao nhiêu là đồ ăn. Lại Văn cảm thấy rất ngượng ngùng, trong bát chất cao như núi . cũng hết sức đem đồ ăn hết, dù sao người ta nhiệt tình như vậy, cũng ngượng ngùng dám để thừa .

      Bọn họ đều ăn xong , mà trong bát Lại Văn còn rất nhiều , kỳ ăn no , nhưng mà trong bát còn nhiều như vậy, hay là gắng ăn thêm .

      Tứ Phương đem ly nước sôi để tới trước mặt Lại Văn, thấp giọng , “Đừng ăn.”

      Lại Văn đem nước sôi để ở bên, tiếp tục ăn.

      Lúc này Tứ Phương từ trong tay giật lấy bát cơm, đem đồ ăn cùng cơm ăn hết , chỉ lát liền đem đồ ăn ăn sạch .

      Hà Toa Toa nhìn Tứ Phương, cùng Lại Văn , “Chồng biết săn sóc a.”

      Lại Văn ngượng ngùng, “Chồng cũng rất tốt , đồ ăn hôm nay ngon lắm .”

      Hà Toa Toa liếc mắt nhìn vương bằng vùi đầu ăn cơm cái , “, làm sao có thể cùng chồng so sánh được chứ , mỗi ngày chả khác gì hũ nút (ví với những lời hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người ta phát bực)—————-.”

      Lại Văn biết như thế nào , “Vương đại ca rất tốt , lại ôn hòa như vậy .”

      Hà Toa Toa hừ lạnh tiếng, “Hiền lành có ích lợi gì? Ở bên ngoài lão toàn bị người khác khi dễ. Ở nhà máy ngay cả phòng ở được phúc lợi cũng chưa được phân đến, phòng này cũng là do gia đình tôi cho tiền mà có .”

      Lại Văn nghe ấy chuyện trong nhà từ truyện này đến truyện khác , nhất thời cũng biết cái gì , chỉ có thể trầm mặc.

      Hà Toa Toa cũng hiểu được mình nhiều , chuyển hướng đề tài, “Hai ngươi đến lâu , vì sao cũng thấy các ngươi ra ngoài làm ? Các ngươi công tác ở đâu ?”

      Lại Văn nhất thời có chút giật mình, nghĩ tới có người chú ý đến bọn họ. thoáng nghĩ nghĩ mới , “Chúng tôi buôn bán , lúc trước việc làm ăn tốt nên dừng lại , qua đoạn thời gian rồi sau.”

      Hà Toa Toa vội vàng , “Như vậy a, về sau có còn muốn buôn bán chia sẻ với chúng tôi chút .”

      Lại Văn , “Đó là đương nhiên .”

      Cơm nước xong lại hàn huyên lát, Tứ Phương kéo Lại Văn đứng lên, phải về nhà .

      Lại Văn chào Hà Toa Toa cùng Vương Bằng ,sau đó theo Tứ Phương lên lầu về nhà.

      Về đến nhà, Lại Văn vào bếp mở tủ lạnh tìm sữa lạnh uống, Tứ Phương theo sau , ôm thắt lưng , “Em vừa gì cơ , nấu cơm ngon, lại hiền lành, ôn hòa , nấu cơm thể ăn sao? hiền lành , dịu dành sao?”

      Lại Văn uống sữa, thiếu chút nữa muốn cười sặc cả lên , tùy tiện , này cũng muốn so đo?

      Tứ Phương thấy Lại Văn để ý đến mình, đem mấy sợi râu lún phún mới lên cà vào khuôn mặt , “Sao ? Em ra nào ?”

      Lại Văn uống sữa xong , đóng tủ lạnh , đến ban công thu quần áo, Tứ Phương vẫn như cũ ôm lấy eo , theo đến ban công, dùng hạ thân mình đâm đâm vào đỉnh mông Lại Văn, “Sao? a?”

      Lại Văn quay đầu nhìn làm sao lại đâm em a.”

      Tứ Phương nhìn , hạ thân càng dùng sức đâm đâm “Em a, đâm nữa .”

      Lại Văn xoay người lại, ôm lấy , “Bảo bối, là người đàn ông tốt nhất tốt nhất thế giới này, biết nấu ăn , lại dịu dàng hiền lành , có người nào so với được với .”

      Tứ Phương ôm nửa ngày nhúc nhích, đây là lời hay vẫn là lười trêu chọc a? đại khái cũng biết bản thân thà hiền lành mà.

      Hà Toa Toa ngày đó hỏi bọn họ vì sao làm, tuy rằng là vô tình , nhưng Lại Văn lại đặt ở trong lòng. Ở trong mắt người bên ngoài, hai người còn trẻ tuổi lại làm, mỗi ngày đều ở nhà, có thể là có chút kỳ quái.

      Lại Văn hỏi Tứ Phương, “Chúng ta có nên buôn bán cái gì đó hay ?”

      Tứ Phương gì. Lại Văn lại tiếp ”Nếu chúng ta mỗi ngày đều ở như vậy , ở trong mắt người khác có lẽ có chút là lạ .”

      Tứ Phương biết như vậy, nhưng nếu ra ngoài làm việc càng ngày càng phải cùng nhiều người giao tiếp, tại ở trong giai đoạn này , thể có nguy hiểm. Nhưng thời gian tránh né mãi như vậy , cũng có khả năng nhiều người ra vào .

      “Em có kế hoạch gì sao?” Tứ Phương hỏi.

      “Chúng ta mở cửa hàng bán hoa được ?” Lại Văn ôm cánh tay của , “Chúng ta cũng cần phải trồng nhiều hoa đặt mua hoa là được . Sau đó ở bên ngoài thuê mặt tiền cửa hàng, mở cửa hàng bán hoa, chuyên môn bán hoa thôi , hoa hoa thảo thảo a, sao ?”

      Tứ Phương nghĩ nghĩ, như vậy cũng tốt, “Nhưng cầu, em được xuất đầu lộ diện, chúng ta thuê người làm , để cho ấy ở trong cửa hàng chúng ta ở trong nhà dưỡng hoa, tính toán sổ sách linh tinh .”

      Lại Văn cười gật đầu, “ thành vấn đề” chỉ cần mặt ngoài giống như làm việc là được , cũng nghĩ phải làm cái gì.

      “Còn có chút, có bị lỗ em cũng được buồn đấy .” Tứ Phương bổ sung.

      “Được rồi được rồi, em biết .” Lại Văn ồn ào, làm như buôn bán là lỗ rồi ý , nhưng mà chưa buôn bán bao giờ .

      Kế hoạch rất tốt , bọn họ bắt đầu tìm mặt tiền cửa hàng , tìm thời gian, ở bên cạnh nhà máy tìm mặt tiền cửa hàng lớn . Nơi này công nhân ở có vẻ dày đặc, lượng người lại rất lớn .

      Tìm được cửa hàng rồi bắt đầu đến việc trang trí , cưa hàng được trang trí đơn giản mà lịch tao nhã. Lại tìm , mười tám chín tuổi xuất thân ở nông thôn , sau khi hoc xong trung học học nữa , ở nhà hai năm làm việc nhà nông, cha mẹ ngại bé còn , nên để ra ngoài làm bảo mẫu.

      Lại Văn ở bên nhà chính tìm thấy , lén hỏi làm bảo mẫu đến cửa hàng để làm được , đương nhiên là đồng ý. Có thể làm cái khác đương nhiên rất tốt , làm bảo mẫu vì thị trấn quá , cũng tìm thấy được công việc nào .

      Chuẩn bị xong hết tất cả , Tứ Phương muốn mua chiếc xe tải , phía trước có thể ngồi hai người, phía sau có thể chở hoa . Khi nhân viên giao hoa đến , lại hỗ trợ cho bé ghi nhớ giá tiền, có chuyện gì nhắn lại , cửa hàng bán hoa rốt cục khai trường .

      Kỳ cửa hàng bán hoa cũng rất đơn giản, từng giá cả đều cố định, bé này cũng rất nghe lời, cho nên cửa hàng bán hoa mở thời gian, cơ bản cũng có chuyện gì sảy ra , hết thảy đều rất thuận lợi.

      Hôm nay Chủ nhật, Lại Văn sau khi mở tiệm việc làm ăn thuận lợi, buổi tối liền kêu bé ăn bữa cơm, là cửa hàng ăn gần bên cạnh quán hoa . Chạng vạng Tứ Phương lấy xe tai chở Lại Văn , đường di động Tứ Phương vang lên hai tiếng, là thanh tin nhắn. Lại Văn nhàm chán việc gì làm , cầm lấy di động Tứ Phương nhìn qua xem là cái tin nhắn nhàm chán gì, bởi vì Tứ Phương rất ít khi có tin nhắn từ người khác , trước kia cũng chỉ cùng Lại Văn nhắn tin quan lại , trừ lần đó ra, cũng gửi tin nhắn.

      Lúc Lại Văn mở tin nhắn trong di động của Tứ Phương ra , thiếu chút nữa bị chọc giận đến choáng váng. Ngay cả vừa mới nhắn đến lần thứ nhất, tin nhắn thứ hai ngay lập tức được gửi đến , nội dung phân biệt là:

      _Các ngươi hạnh phúc ? Dù sao tôi cũng hạnh phúc, ngày đó nhìn thấy , là nhất kiến chung tình ( vừa gặp ), đối với tôi có cảm giác ?

      _Thật rất nhớ , nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy người nằm bên cạnh là người mình thương , rất đau đớn , tôi rất thích , biết có thể được đáp lại hay ?

      _Vì sao để ý tới tôi , tôi rất thích , chúng ta có thể gặp nhau chút ?

      Tổng cộng ba tin nhắn , hai cái cái là rạng sáng nay, cái là tin nhắn đầu tiên , cái tin nhắn cuối cùng là mới nhắn vừa rồi .

      Lại Văn mở mắt to , trong lòng lửa bốc lên đầu . Người phụ nữ này là ai a? Như thế nào lại biết xấu hổ như vậy, câu dẫn đàn ông có vợ .

      Tứ Phương quay đầu nhìn bộ dáng là lạ của hỏi , “Sao vậy ?”

      Lửa bùng lớn, quay đầu trừng mắt thét chói tai, “Dừng xe.”

      Tứ Phương nghi ngờ đem xe dừng lại ở ven đường, Lại Văn xích tới bắt lấy cánh tay của rồi cắn, lực còn .

      Tứ Phương chịu đựng cánh tay đau “Em làm sao? Có chuyện gì vậy ?”

      Lại Văn miệng cắn đến đau, mạch đem cánh tay dứt ra, nước mắt rơi xuống . Trong mắt lại còn thêm phẫn nộ nhìn .

      Tứ Phương muốn tới ôm , bị đẩy ra, nắm lấy mặt ”Em rốt cuộc có chuyện gì ?”

      Lại Văn khóc kêu, “ xem di động của .”

      Tứ Phương vội vàng cầm lấy di động xem, nhưng mà xem cái gì chứ ?

      “Xem tin nhắn” Lại Văn lại rống.

      “Được, được, nhìn coi nào ” Tứ Phương vội vàng , cả đời chưa bao giờ xem tin nhắn . chưa bao giờ gửi , cũng chưa bao giờ xem.

      Khi mở tin nhắn ra , ba tin nhắn xuất làm cho nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, đây là cái gì a? Ai a?

      bỏ lại di động, ôm cổ Lại Văn, “Bảo bối, em đừng nóng giận , cũng biết là người nào bệnh thần kinh tóc bay rối . Đừng nóng giận được ” lại đem khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt của ôm lấy , hôn, “Bảo bối, nghe lời, đừng nóng giận , sao lại để ý người xa lạ chứ ?”

      Lại Văn nghẹn ngào than thở câu, “Đều trách .”

      Tứ Phương hôn khuôn mặt nhắn của ”Là , đều trách .” ràng cũng phải là sai a, ai gửi a, bệnh thần kinh, Tứ Phương thầm mắng.

      Lại Văn nâng khuôn mặt còn tràn đầy nước mắt lên, giọng hỏi “ biết là ai sao?”

      Tứ Phương còn biết, “Bảo bối, biết là ai, khẳng định là người nào đó bệnh thần kinh tái phát rồi, lập tức đem số này liệt vào sổ đen.” Nhìn Lại Văn khóc cả khuôn mặt đỏ bừng, Tứ Phương đau lòng muốn chết.

      Lại Văn lấy quá điện thoại của được, em còn phải nhìn xem.”

      Hừ, muốn nhìn về sau ta còn có thể gửi cái gì.

      Tứ Phương ôm , hôn lên khuôn mặt nhắn, ngừng dỗ, Lại Văn rốt cục lau hết nước mắt.

      Buổi tối thời điểm ăn lẩu, Lại Văn nhìn đến cái gì cũng đều vừa mắt, trong chốc lát ngại này, trong chốc lát ngại cái kia. Tứ Phương cũng theo , còn ở bên cạnh giúp hát đệm.

      Trong chốc lát Lại Văn lại buông chiếc đũa, ăn . Tứ Phương hỏi làm sao vậy, yếu ớt , “Em đau răng , thịt cánh tay sao lại cứng như vậy, em cắn mà đau cả răng .”

      Tứ Phương ôm ”Kia bảo bối em muốn ăn cái gì? giúp em ăn nhé .”

      Lại Văn véo vào phần thịt lưng , “Ghê chết được ”

      Tứ Phương ôm dán nàng lỗ tai , “Đừng véo, lại véo liền cứng rắn .”

      Lại Văn ngượng ngùng đẩy ra .

      bé ngồi đối diện trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ, đồ ăn cũng chưa ăn mấy miếng .

      Lại Văn bị nhìn đến ngượng ngùng , đỏ mặt , “Em cần hiểu lầm, chúng ta bình thường như vậy .” xong chột dạ phải chết.
      Trâu thích bài này.

    2. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 34

      Ăn xong lẩu về nhà, thời điểm lên lầu, vừa vặn gặp được Hà Toa Toa ôm con xuống lầu, Lại Văn nhìn chào , lúc tiếp tục lên , ma xui quỷ khiến thế nào Lại Văn lại quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Hà Toa Toa nhìn theo bóng dáng Tứ Phương.

      Đăng.. đăng… đăng … lên lầu, vừa vào cửa, Lại Văn cũng đổi giày , trực tiếp vào ngồi xuống sô pha. Trong lòng tức giận a, cảm tình cùng với người phụ nữ nhiệt tình , lại mơ ước người đàn ông của mình đều bay mất ,trong lòng chỉ có tức giận .

      Tứ Phương thở dài, cầm dép lê ngồi xổm xuống ở trước mặt , cởi giầy của xong lại giúp thay dép lê, lại đem giầy của để vào tủ giầy .

      Lại Văn chuyện, hấp tấp tiến vào phòng ngủ, oành tiếng đóng lại cửa phòng ngủ. cũng biết là tức cái gì, giống như là trân bảo của chính mình bị người khác mơ ước cướp lấy , rất thoải mái.

      Tứ Phương gõ cửa, “Bảo bối, phải giận sao, như thế nào lại khổ sở nữa rồi ?”

      bảo đó chỉ là trò đùa dai của người bệnh thần kinh sao .”

      “Em cũng biết cũng xem tin nhắn . Về sau cũng xem.”

      “Bảo bối, đừng tức giận được , em tức giận rất khổ sở.”

      Lại Văn đột nhiên đem cửa mở ra, từ giường lấy gối cùng chăn đưa cho Tứ Phương, “ hôm nay ngủ sô pha.”

      Tứ Phương nhìn , mặt đều đen, bọn họ cùng chỗ lâu như vậy, Tứ Phương bao giờ ngủ qua sô pha đâu ?

      Lại Văn cũng thèm để ý đến , oành tiếng đóng cửa lại.

      Đến nửa đêm, Lại Văn vừa mới có chút buồn ngủ, nghe thấy cửa phòng ngủ bị mở ra , Tứ Phương vào, đứng ở trước giường nhìn .

      Lại Văn khẩn trương từ từ nhắm hai mắt lại .

      Tứ Phương nhìn lại lập tức ra ngoài, Lại Văn uể oải trực muốn khóc thấy Tứ Phương lại đến, dùng khăn mặt ấm áp nhàng lau nước mắt mặt , lau xong rồi lại hôn.

      Lại Văn là nhịn được , đột nhiên ngồi xuống, lại làm Tứ Phương hoảng sợ. Lại Văn cầm lấy gối nhảy dựng lên đánh làm sao để ý tới em, có phải cần em hay , ngươi có phải thương em hay …”

      Tứ Phương bỏ khăn mặt trong tay, cầm lấy tay Lại Văn, đặt lên giường. Lại Văn vẫn còn chưa chịu dừng , trong miệng hô, “ phải để ý tới em sao, làm sao lại để ý tới em , chán ghét em sao…”

      Tứ Phương thể nhịn được nữa, cầm lấy mặt , hung hăng hôn xuống. Lại Văn kêu to liền biến thành tiếng ô ô trầm thấp.

      Tứ Phương vùi đầu lưỡi sâu vào miệng Lại Văn , càn quét chung quanh, dùng sức đè giữ lấy đầu lưỡi , giống như muốn nuốt hết vào trong bụng. Lại Văn bị hôn gần như ngạt thở .

      xé váy ngủ của , lấy tay vuốt ve hai khối tròn tròn đầy …

      … … …

      Lúc cao triều lại lần nữa tiến đến , Tứ Phương lại đột nhiên ngừng lại, Lại Văn mở ánh mắt ướt sũng, nhìn khuôn mặt Tứ Phương.

      “Em sao?” Tứ Phương khàn khàn hỏi

      Nước mắt theo khóe mắt Lại Văn chảy xuống, runrẩy , “Em , em .”

      “em sao?” Tứ Phương lại hỏi.

      “Em , em chết mất.”

      … … …

      Ngày hôm sau tỉnh lại muốn muộn, Lại Văn mở to mắt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. lấy tay Tứ Phương để xuống giường, Tứ Phương lại đem ôm vào trong lòng, “Làm sao” thanh vừa mới tỉnh dậy .

      “Khát nước ,em muốn uống sữa.” Lại Văn .

      Tứ Phương nhu nhu ánh mắt, từ giường đứng lên, đến bên ngoài phòng bếp lấy sữa cho .

      Tứ Phương có hơi lâu , Lại Văn nằm ở giường duỗi tay chân , đánh ngáp.

      Đợi lát, rốt cục mới quay lại, ôm đứng lên, Lại Văn liền cầm sữa uống, “Trong tủ lạnh phải có sữa lạnh sao?” khẳng định nấu nước pha sữa , uống hơi nóng . Lại Văn có thói quen kỳ quái, rất ít uống sữa hộp , bình thường đều là mua túi lớn , sau đó mỗi lần uống tự pha . Tứ Phương vốn rất ít uống sữa, cùng chỗ lâu, nên cũng học theo uống sữa .

      uống .” Lại Văn đẩy cái ly ra, Tứ Phương đem ít sửa còn lại, chính mình uống hết .

      Đem cái ly đặt ở tủ đầu giường , ôm Lại Văn nằm ở giường, hưởng thụ buổi sáng sớm tươi mát cùng yên tĩnh.

      “Cái người gửi tin nhắn kia là Hà Toa Toa ” Lại Văn cùng Tứ Phương .

      “Em làm sao mà biết?”

      “Đêm qua lúc trở về phải gặp được ấy sao ,lúc em quay đầu nhìn thấy ấy nhìn .”

      Tứ Phương ngẫm lại, trong khoảng thời gian này người tiếp xúc chỉ có ta .

      Tứ Phương nghĩ nghĩ, cùng Lại Văn , “Chuyện này chúng ta làm như biết , về sau ít tiếp xúc với ấy là được . Nếu quyết định muốn định cư ở đây , vẫn nên quan hệ với ta , đỡ bị ta phiền toái “

      Lại Văn gật đầu, “Ân,em biết, em cũng nghĩ như vậy .”

      Tứ Phương hôn lên cái trán của , khen , “Thực ngoan “

      Lại Văn cười vùi vào trong lòng của .

      ***

      Thời tiết càng ngày càng nóng, tựa hồ muốn đến mức nóng cháy , thời gian sắp đến tháng Tám.

      Bởi vì thời tiết quá nóng , Tứ Phương gần đây cũng để cho Lại Văn cùng chuyển hoa , bình thường đều là chính chuyển hoa cho cửa hàng, lại cùng bé nhân viên kiểm kê hàng , làm xong mọi việc , lại đến siêu thị mua chút vật dụng hàng ngày. Lại Văn rất lâu có ra ngoài .

      Hôm nay Tứ Phương ở trong quán làm xong việc cũng đến trời tối lại nhanh đến siêu thị mua thịt , rồi về nhà .

      Gõ cửa lát , bên trong lại có phản ứng, tưởng biết Lại Văn có nghe thấy hay , lại gõ cửa lúc nữa, nhưng mà bên trong vẫn yên tĩnh như cũ.

      Tứ Phương lạnh mặt chậm rãi xuống dưới, cơ bắp toàn thân dần dần cứng lại , trong lòng đầy lo lắng , bọn họ có phải tìm được Lại Văn hay ? Bọn họ có phải ở bên trong hay ?

      liều mạng chạy dưới lầu , tìm được xe tải, mở cái hộp dưới chỗ ngồi ra, từ bên trong lấy ra khẩu súng , kiểm tra lần, sau đó nạp đạn, nắm chắc , bàn tay khác lại tìm vào trong hộp . Từ bên trong lấy ra chùm chìa khóa trong nhà, nhanh chóng chạy lên lầu .

      Tay trái nhàng dùng chìa khóa mở cửa, tay phải nắm chặt khẩu súng lục, lên cò súng. Cửa bị nhàng đẩy ra, cực kì khẩn trương từ cửa nhìn vào bên trong , sau đó nhìn thấy hình làm chấn động.

      Lại Văn mặc bộ váy mua ở Vĩnh Châu, trong sáng lại gợi cảm, lúc này trong tay cầm bó hoa hồng lớn lắm, lại dùng đoạn dây đơn giản cột lấy, đứng ở nơi đó, cười tủm tỉm nhìn Tứ Phương đứng ngoài cửa, bốn phía cung quanh đều là ánh nến lay động, sáng lung linh bao phủ khuôn mặt của , làm cho càng thêm lãng mạn mộng ảo. Nghiêng tai lắng nghe, còn có nhạc , là bài 《always with me 》, là khúc đàn dương cầm Tứ Phương cùng Lại Văn thích nhất.

      Tứ Phương nhanh chóng nhét khẩu súng vào túi, chậm rãi vào,trong lòng vẫn hồi hộp như cũ .

      Lại Văn cười đưa kéo đên đứng ở đối diện , ôn nhu nhìn . Trong ánh nến lung linh , ánh mắt của sáng ngời như là sao, mê người.

      Lại Văn ở trước mặt nhàng quỳ xuống, kéo tay Tứ Phương, ngẩng đầu lên nhìn , nhàng hỏi “ nguyện ý cưới em chứ? Mặc kệ bần cùng hay phú quý, bệnh tật cùng già yếu, đến khi chúng ta tóc trắng xoá, đến khi chúng ta chết ?”

      Tứ Phương cũng quỳ xuống, gắt gao ôm vào trong lòng, trong lòng máu nóng như muốn sôi trào , trong ánh mắt như nhẫn nhịn được mà thốt lên “Vĩnh viễn, vĩnh viễn nguyện ý” thanh của khàn khàn mà nghẹn ngào , “Bảo bối, vĩnh viễn là của em .”

      Lại Văn nhàng đẩy ra, cầm bó hoa hồng trong tay đưa cho , từ túi váy lấy ra cái hộp nhẫn,từ bên trong lấy ra cái nhẫn đơn giản của đàn ông, nắm tay Tứ Phương lên , đem chiếc nhẫn nhàng luồn vào ngón áp út của , sau đó cầm lấy tay hôn .

      Tứ Phương cầm lấy cái nhẫn khác , nó cùng bộ với chiếc của , được làm bằng bạch kim, cực kì đơn giản, có thêm vật trang trí gì .

      Tứ Phương đem nó nhàng luồn vào ngón tay Lại Văn, đem tay đặt lên ngực mình ,cúi đầu, môi hôn lên đôi mắt ngấn lệ , nhịn được hôn lên bàn tay trắng nõn nà của .

      Tứ Phương trong lòng có cực kì hạnh phúc , cực kì mãn nguyện . vốn muốn mua cho Lại Văn chiếc nhẫn kim cương lớn nhất, đẹp nhất, chiếc váy xinh đẹp, khung cảnh lãng mạn nhất. Bởi vì tiền mặt mang đủ, kỳ luôn gạt Lại Văn ra ngoài giao hàng, luôn luôn tại cố gắng, luôn luôn muốn chuẩn bị, lại ngờ Lại Văn lại dùng phương thức đơn giản nhất khiến cho cảm nhận sâu sắc nhất .

      Lại Văn nâng khuôn mặt của lên , nhàng gọi tiếng, “Chồng à ”

      Tứ Phương cúi đầu , thể nên lời nào , tâm trạng hạnh phúc này tràn ngập cả tâm hồn .

      Lại Văn hôn cảm giác kích động lên khuôn mặt , nước mắt mặt cùng nước mắt của trộn lẫn vào nhau , vừa ấm áp mà lại ngọt ngào như vậy.

      Bốn phía tiếng hát vẫn vang lên như cũ “always with me ” tiếng vọng nhàng như chứng giám cho thời khắc quan trọng này của họ .

      Buổi sáng là Tứ Phương tỉnh lại trước, tối hôm qua bọn họ rất kích động , đến khuya mới ngủ được. hôn Lại Văn trong lòng khuôn mặt trắng nõn cùng đôi mắt to đen .

      nhàng từ giường đứng lên, mở ngăn kéo vẫn thường khóa kia ra, theo bên trong là giấy chứng nhận mới của với Lại Văn, chỉ thấy chúng nó được xếp cùng chỗ, dùng cái dây thun cột chặt .

      Tứ Phương nhìn Lại Văn giường, khẽ cười cười. Đẩy ngăn kéo lại, vào phía trước tủ quần áo, mở cửa tủ quần áo ra, bộ tây trang của cùng bộ váy trắng xinh đẹp của Lại Văn mặc hôm qua được gấp gọn đặt ở trước mặt , tầng dưới là đôi giày da của và đôi xan đan trắng của . đôi giày da được lau kĩ , bị ánh mặt trời chiếu, phát ra ánh sáng lóng lánh .

      nhàng đóng cửa tủ lại , trong lòng khẽ động .

      “Em ngoan ?” Lúc này Lại Văn ở sau lưng nhàng hỏi.

      Tứ Phương gật gật đầu, xoay người ôm chặt .

      ngày mới , Tứ Phương cùng Lại Văn hoàn thành đăng kí, trở thành vợ chồng chính thức, tuy rằng phải dùng đến cái tên mới .

      Buổi tối bọn họ đến quán cơm Tây tốt nhất, chúc mừng cho ngày tân hôn của mình . Lại Văn rất cao hứng , lại uống nhiều , cuối cùng để Tứ Phương cõng về nhà .

      Về nhà, Tứ Phương ôm Lại Văn mềm nhũn phòng tắm tắm rửa, đem tắm sạch , dùng khăn tắm bao lại rồi đặt lên giường, dùng máy sấy chậm rãi giúp sấy tóc , lại lấy hộp kem nhàng bôi lên toàn thân cho , sau đó lên giường, ôm chặt .

      Bị Tứ Phương ôm chặt , Lại Văn từ từ tỉnh lại, chậm chạp hoàn hồn, nghĩ muốn hôm nay cho đêm tân hôn hoàn chỉnh . Mà cũng mãnh liệt cảm giác được, Tứ Phương cứng rắn , dựng đứng đâm thẳng vào bụng mình .

      vụng trộm vươn đầu lưỡi liếm liếm vào hầu kết Tứ Phương, Tứ Phương cúi đầu nhìn , “Em tỉnh ” thanh khàn khàn.

      Lại Văn ngượng ngùng gật đầu, hôm nay cao hưng nên uống có hơi nhiều.

      Tứ Phương ôm kéo lên đối diện với mặt , nụ hôn nóng rực đặt xuống , hôn vào đôi mắt to , cái mũi cao cao, đôi môi kiều diễm, đầu lưỡi vói vào, càn quét xung quanh,kéo lấy đầu lưỡi mềm ướt , ngừng dây dưa chơi đùa.

      … … …

      Lại Văn đau đầu mà tỉnh lại, mở mắt ra nhìn là buổi sáng , bên ngoài mặt trời chiếu thẳng vào.

      cử động người cơ thể lại giống bị nghiền qua, cả người vô lực, xương sống thắt lưng, chân đều đau. cúi đầu thở ra .

      Tứ Phương hôn vào cái trán của hỏi “Tỉnh “ ? xong môi hạ xuống dưới muốn hôn lên đôi môi .

      Lại Văn đẩy ra, bàn tay bé chủy đánh vào trong ngực ”Đều là , đều là tại … .”

      Tối hôm qua là bị Tứ Phương ép buộc , đem làm cho vừa khóc lại kêu , thân thể lại bị nghiền đến chết , làm cho bây giờ cơ thể có chỗ nào mà khó chịu .

      Tứ Phương nhàng hôn lên khuôn mặt nhắn của , cười hỏi ” phải rất thích sao?”

      Lại Văn liều mạng cắn vào cánh tay , thẹn thùng vùi vào trong lòng .

      Nằm được lát, cảm giác phía dưới có cái gì vẫn chảy ra , nhàng chỉ chỉ vào trong ngực Tứ Phương, thầm , “hình như ..ở dưới “

      Tứ Phương lấy tay sờ xuống dưới , ẩm ướt , nâng tay lên lại vừa thấy, là máu .

      đứng lên đem đặt ở giường, tách hai chân của ra, cúi đầu cẩn thận nhìn xuống phía dưới.

      Tối hôm qua sau khi , giúp rửa sạch qua, tại phía dưới lại bị sưng đỏ lên , nhưng là có dấu hiệu xướt da, huyết là từ bên trong . Tứ Phương tính tính ngày, hẳn là đến kỳ sinh lý của .

      nhàng cùng , “Là tới kinh nguyệt “

      Lại Văn mặt đỏ hồng gật đầu, chống tay muốn đứng lên, Tứ Phương lại đem ấn lại giường, cùng , “Để lấy .”

      từ giường đứng lên, đến ngăn kéo thường đặt băng vệ sinh lấy băng vệ sinh cho , tìm nửa ngày cái cũng có, quay đầu hỏi Lại Văn, “Sao lại có nhỉ ?”

      Lại Văn cũng biết còn có hay , “ cẩn thận tìm xem sao .”

      Lại tìm lúc , Tứ Phương lắc đầu, ” có.”

      Lại Văn nghĩ nghĩ, khả năng lần trước quên mua.

      Tứ Phương mặc quần áo noi ” mua, em cần loại thế nào?”

      Lại Văn ngượng ngùng “Tùy tiện mua .”

      Tứ Phương gật đầu, mặc quần áo, lại hôn cái trán của “Em lại ngủ chút , lập tức trở lại .”

      lúc ra lai rất lâu , Tứ Phương chưa từng mua băng vệ sinh, vào siêu thị, bị đủ loại băng vệ sinh to ,nho khác nhau làm cho tróng mặt . Sợ mua lầm đành loại nào cũng mua gói . Cầm lấy túi to băng vệ sinh đến chỗ thu ngân tính tiền, Tứ Phương bị nhân viên ở đây cực kì khách sáo. Ánh mắt họ nhìn giống như là nhìn người cực kì cuồng biến thái.

      Tứ Phương trấn định từ nhiên tính tiền , sau khi khỏi mặt cũng đỏ dần lên .

      Tứ Phương cầm băng vệ sinh về nhà, nhìn thấy Lại Văn lại ngủ. Ngày hôm qua cũng quả cũng ép buộc nhiều , đem làm thành mệt quá mức.

      Tứ Phương đem băng vệ sinh cất, vào phòng tắm, dùng khăn mặt nhúng vào nước ấm cho ướt , đến bên giường, nhàng tách chân Lại Văn ra, dùng khăn mặt ẩm nóng chậm rãi chà lau cho , chậm rãi, còn cẩn thận.

      Sau khi lau sạch , từ tủ quần áo tìm ra cái quần lót cho Lại Văn, mở túi băng vệ sinh kia ra, lấy cái bình thường , dán vào mặt trong của quần lót , lại nhàng tách chân ra , đem quần lót giúp mặc vào .

      Làm xong mọi việc , hôn vào cái mông của Lại Văn, than thở , mấy ngày nay thể làm . Tứ Phương đáng tiếc nghĩ .
      Trâu thích bài này.

    3. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 35

      bé người làm giữa trưa gọi điện thoại cho Tứ Phương, là thiếu vài loại hoa, cần bổ sung chút. Tứ Phương ăn qua cơm trưa, để cho Lại Văn ở nhà nghỉ ngơi, liền đưa hoa cho cửa hàng.

      Làm xong mọi việc , lại chợ mua ít đồ ăn, đến khi trời tối về nhà, vừa mở cửa ra, trong nhà tối như mực , cũng thấy Lại Văn đâu , Tứ Phương đành gọi “Lại Văn, em ở đâu ?”

      Tiếng của Lại Văn từ bên kia ban công truyền đến, “Ở ban công “

      Tứ Phương đem đồ ăn đặt tới bàn, đến ban công, nhìn thấy Lại Văn nhìn về phía khoảng , trong tay ngừng phe phẩy cây quạt. Cây quạt kia được nhiều người dân nơi đây dùng , được làm từ cấy chuối tây diệp. Có lần buổi sáng bọn họ ra ngoài mua đồ ăn, nhìn thấy ông cụ bán rất nhiều hàng mĩ nghệ , có ghế tựa , cây gãi ngứa , chổi , còn có cả quạt, cái khác bọn họ cần đến nên mua cây quạt. Lại Văn còn học hỏi ông ấy, dùng dây bố đan viền quanh cây quạt , như vậy còn có thể dùng lâu chút .

      Lại Văn xoay người lại hỏi , “Bên ngoài mất điện ?”

      có , chỉ có tiểu khu nhà mình bị mất điện .”

      “Đúng a, có người tiểu khu của mình ngừng phát điện , bọn họ muốn sửa đường dẫn.”

      Tứ Phương gật đầu , thị trấn thể so với thành phố lớn được , thành phố lớn muốn mất điện còn khó ,chứ nơi này muốn cắt là cắt, mùa hè này cũng cắt điện đến vài lần.

      Tứ Phương ngồi xuống ghế “ mới mua mẻ cá Lư mới, hôm nay chưng cá Lư cho em ăn.”

      Chưng cá Lư bình thường Lại Văn rất thích ăn , nhưng hôm nay thèm ăn chút nào, đến ngày thân thể vốn thoải mái , tại lại mất điện, cả ngưới nóng nảy , còn dính mồ hôi , bụng cũng đau đến khó chịu.

      Tứ Phương lấy tay lau trán cho Lại Văn “Thực nóng .”

      Lại Văn gật đầu, miễn cưỡng dựa vào vai Tứ Phương, cầm cây quạt quạt cho Tứ Phương ào ào .

      Tứ Phương vỗ vỗ lưng , sau đó đứng lên, “ vào nấu cơm.”

      Lại Văn gật đầu.

      Cơm chiều Tứ Phương làm món hấp cá Lư, món canh khai vị, món đậu cove xào. Lại đem cái bàn đến ban công , ở dưới bầu trời hè nóng cùng Lại Văn ăn cơm chiều, Lại Văn cố ăn như bình thường, chịu đựng khó chịu, miễn cưỡng uống thêm mấy thìa cháo, ăn chút cá Lư, sau đó Tứ Phương thế nào, cũng nhất quyết ăn .

      Tứ Phương thấy ăn rất ít, sợ buổi tối đói, chọn mấy miếng thịt bò, đem rửa sạch , để trong cái bát, lại để thêm chén cháo, để cho trước khi ngủ đói bụng ăn .

      Lại Văn nằm ở giường trúc, tay ôm bụng, trong miệng đáp lời , trong tay ngừng phe phẩy cây quạt.

      Tứ Phương cầm chén bát rửa, vào phòng bếp đốt ngọn nến, dọn dẹp phòng bếp chút .

      dọn dẹp xong tắm rửa cái , Lại Văn vẫn là nằm ở giường trúc. đến nằm bên người , chiếc giường bị đè lên vang lên tiếng kẽo kẹt . Lại Văn thúc cái ”Đến ghế nằm , giường trúc cũng bị đè nặng mà hỏng đấy . “

      Tứ Phương lấy cây quạt trong tay ,thay quạt chút ” sao, nào có yếu ớt như vậy.”

      Lại Văn cũng để ý tới, dựa vào bờ vai của , híp mắt lại . Thiu thiu , bất tri bất giác cũng ngủ .

      Ngủ cũng phải là ngon , dù sao bụng vẫn còn khó chịu, nửa ngủ nửa tỉnh , cũng có ngủ được mấy .

      Lầu dưới vang lên tiếng trẻ khóc the thé , Lại Văn tỉnh lại, dụi mắt, Tứ Phương còn tỉnh , vẫn còn quạt cho .

      tại mấy giờ rồi ?”

      “Hơn mười giờ “

      trễ thế này?” Lại Văn kinh ngạc, thế nhưng bất tri bất giác ngủ lâu như vậy.

      lấy cây quạt trong tay Tứ Phương, ngồi xuống dưới giường, “ cũng ngủ , đừng quạt cho em mãi vậy .”

      Tứ Phương sờ sờ bụng của ”Có phải rất đau hay , vừa mới nhìn em đến trong mộng cũng phải ôm bụng hừ hừ.”

      Lại Văn thèm để ý , “Khả năng tháng này bị trễ , nên hơi đau. Ngày mai tốt rồi.”

      Tứ Phương từ giường đứng lên, “ mua nước đường đỏ cho em , như vậy em ngủ ngon hơn .”

      Lại Văn cầm lấy tay “Đừng , trễ thế này.”

      Tứ Phương vỗ vỗ tay sao hôm nay tiểu khu mất điện, rất nhiều người còn ở dưới lầu hóng gió , mau trở về .”

      Lại Văn cẩn thận nghe chút, dưới lầu thất là có rất nhiều người còn ngồi chuyện phiếm.”Vậy xem có hay , nhanh mau trở lại đấy .”

      Tứ Phương gật đầu, vào trong nhà thay quần dài , lát sau Lại Văn nghe thấy tiếng xe tải dưới lầu sau đó ra ngoài .

      Lại Văn ngủ , sợ Tứ Phương trở về gõ cửa mà lại nghe được, dựa vào ghế tựa , phe phẩy cây quạt, cẩn thận nghe mọi người dưới lầu chuyện phiến .

      Có mấy người đàn ông so sánh ai nấu cơ ăn ngon hơn , người đàn ông lớn tuổi mắng người phụ nữ , “ ,mẹ nó cũng biết mỗi ngày làm cơm kiểu gì, nếu mặn , nếu nhạt, đồ ăn cũng có vị gì , ăn đến nỗi lưỡi cũng mất hết vị giác .”

      Vợ cũng yếu thế , “Tôi mà tốt như vậy , còn có thể gả cho ông sao , ông tự soi vào nước tiểu của mình coi , nhìn xem bản thân là cái loại gì , đòi tiền có tiền, còn muốn mặt mũi , tôi có thể mỗi ngày nấu cơm cho ông ăn, là phúc cho ông lắm rồi .”

      “Dựa vào, bà con mẹ nó còn ngang bướng a, chả khác gì con lợn , bà cũng nhìn mình xem , bà có thể so sánh được với ai ở chỗ này , tôi cũng đến tầng cao nhất kia, chỉ đến tầng 5 kia, bà có điểm nào so được với với người ta chứ ?”

      “Gì , dù thế nào, ông cũng nhớ thương người ta ở tầng cao nhất kia thôi , ông cũng phải nhìn đến chồng người ta chứ , ông đến xách giày người ta cũng xứng, ông mà cũng xứng với cái tầng 5 kia á .”

      Người đàn ông kia phục ồn ào, “Có gì đặc biệt hơn người , tôi người tay chân còn nguyên còn so ra kém sao …”

      Người bên cạnh trận cười vang, trêu ghẹo hai vợ chồng này, ồn ào ba phải.

      Lại Văn nhíu nhíu mày, khi nào cùng Tứ Phương trở thành đề tài cho người khác bàn luận vậy ?

      có tự xét lại là: cùng Tứ Phương cũng phải là người tầm thường giống như người trong thị trấn, Tứ Phương mặc dù chân hơi bị thọt, nhưng vẫn rất có phong thái , khí chất độc đáo, mà lại rất xinh đẹp, là người đàn bà dễ bị người ta chú ý .

      để ý đến sắc đẹp bản thân ,nhưng người chung quanh đều cực kì chú ý đến bọn họ, có đôi khi lại trở thành đề tài chuyện bàn cơm của bọn họ.

      Lại Văn từ ghế đứng lên, quyết định nghe bọn họ chuyện nữa , vào bên trong tắm rửa cái. Nước nóng còn rất nhiều, xem ra Tứ Phương dùng rất ít. đem nước điều chỉnh chút , tắm cái, cảm giác tốt hơn nhiều, bụng đau cũng giảm bớt chút .

      khoác áo tắm ra , đến bên giường cầm di động lên nhìn, đến 12 giờ hơn . Tứ Phương vì sao còn chưa trở về, phải với nhanh sao ? Nếu khỏi phải mua, sao lại lâu như vậy .

      gọi điện cho Tứ Phương, chuẩn bị giục về, nhưng điện thoại kết nối lâu cũng thấy ai tiếp , biết có chuyện gì ? lại gọi vẫn có ai bắt máy.

      Lại Văn chậm rãi ngồi xuống ở bên giường, nghĩ có lẽ vào cửa hàng, di động để ở xe , nghe được . dừng gọi , quyết định chờ chút.

      Lo lắng đợi đến 15 phút, lại ra ngoài, lần này gọi lại lâu, vẫn có ai tiếp, vẫn chưa bỏ ý định gọi liên tiếp mấy cuộc nữa , nhưng đều ai tiếp điện thoại.

      Làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy? Tứ Phương rất khi để điện thoại xe, càng thể nhận điện thoại của , cho dù để điện thoại di động ở xe , ở trong siêu thị mua đường đỏ cũng lâu đến như vậy.

      dần dần lo lắng , có phải xảy ra chuyện gì rồi hay ? đột nhiên nhảy dựng lên, mở cửa tủ quần áo ra , tùy tiện lấy cái váy mặc vào, cầm lấy di động, kích động đứng hồi trong phòng khách , lại quay lại phòng ngủ cầm ví tiền cùng chìa khóa, vội vàng ra cửa.

      Từ tầng xuống , bên ngoài trời tối như mực, dưới lầu bãi cỏ vẫn còn mấy người tụ tập chuyện . nhìn vào vị trí đỗ xe , nơi đó trống , vậy Tứ Phương quả là lấy tải để ra ngoài , phải bản thân nghe lầm .

      dọc theo đường tiểu khu, chạy chậm tới cổng , thỉnh thoảng nhìn xung quanh, hy vọng Tứ Phương đột nhiên xuất .

      Ra khỏi tiểu khu là quốc lộ, về phía trái là đến huyện, hướng ngược lại là nông thôn. Tứ Phương khẳng định phải đến huyện để mua đường đỏ , chút do dự rẻ trái .

      Đường lớn im ắng , ngẫu nhiên có chiếc xe vượt qua, Lại Văn đều cố gắng nhìn biển số xe , phải, phải, phải, cũng là Tứ Phương .

      Lại Văn vẫn gọi vào di động của Tứ Phương, nhưng bây giờ di động Tứ Phương phải có người tiếp mà là tiếng máy bị tắt .

      biết Tứ Phương khẳng định xảy ra chuyện.

      Chạy mãi đến ước chừng bốn mươi phút , Lại Văn nhìn thấy phía trước có lác đác ánh sáng đèn đường, xem ra đến thị trấn , cũng gần rạng sáng hai giờ , các cửa hàng đều đóng cửa hết chỉ còn lác đác vài nhà trọ .

      Mỗi nhìn thấy có nhà trọ , Lại Văn đều chạy vào hỏi ”Có nhìn thấy người đàn ông ? 1m82, mặc áo màu đen ngắn tay, quần vàng nhạt, chân hơi thọt ?”

      Đa số người bị hỏi đều lắc đầu ,còn có người mắng biết lễ phép .

      Đến lúc này , Lại Văn làm sao còn có thể nhớ tới chuyện lễ phép nữa chỉ có thể khóc lóc dò hỏi mà thôi.

      Người phụ nữ nhìn thấy khóc thảm , còn ngượng ngùng biết . xong còn sợ Lại Văn tin, tay phải giơ lên cao , như là thề.

      Lại Văn thất vọng , đưa tay lau nước mắt chào người phụ nữ kia lại tiếp .
      duongduong thích bài này.

    4. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 36

      Tất cả cửa hàng thị trấn đều bị Lại Văn hỏi qua , thu hoạch được gì. lo lắng bị tai nạn xe cộ, đường lại đường , từ đầu tới cuối , bỏ qua ngõ nào , cẩn thận tìm kiếm .

      qua cửa hàng bán hoa của mình , tiến lên gõ cửa ,chỗ cửa hàng bé người làm thường ở đây coi như tiết kiệm tiền thuê nhà .

      bé ở bên trong hỏi tiếng, “Là ai?”

      Lại Văn trả lời , “Là chị , ông chủ hôm nay có đến đây ?”

      nghe thấy tiếng của bà chủ , liền mau chóng tới mở cửa , nhìn thấy vẻ mặt chật vật của đứng ở bên ngoài, khỏi chấn động, “Làm sao vậy chị Vương ? Có chuyện gì à ?”

      Lại Văn hỏi , “Ông chủ có đến cửa hàng ?”

      nhanh , “Hai giờ chiều ông chủ có đến chuyển hoa cho quán , đến bốn giờ , mua đồ ăn, sau đó đến đây nữa . Làm sao vậy chị Vương? Có chuyện gì vậy ?”

      Lại Văn yên lặng lắc đầu, xoay người tiếp tục tìm dọc theo con phố, trợn mắt há hốc mồm, biết nhà ông chủ sảy ra chuyện gì, bọn họ bình thường rất hạnh phúc , nhìn giống như là đánh nhau hay cãi nhau, cẩn thận mỗi bước trở về trong quán.

      Ban đêm yên tĩnh, Lại Văn dọc theo đường lớn, tiếp tục tìm kiếm Tứ Phương, nhưng là thị trấn như vậy, mỗi đường lớn đều bị tìm qua lần, vẫn là tìm được .

      đứng ở ngã tư đường trống trải người, nếu bình thường khẳng định sợ đến chết, nhưng là giờ phút này, chút thời gian để sợ hãi. Đầu óc yên tĩnh suy nghĩ lát, quyết định đến mỗi khách sạn, bãi đỗ xe tìm thử xem.

      Thị trấn lớn, có quán rượu, chỉ có hai khách sạn, Lại Văn vào mỗi khách sạn đều hỏi có ai biết người tên là “Trương Huy” tới thuê phòng , bọn họ từ chối trả lời , muốn vì giữ quyền riêng tư của khách,buộc Lại Văn nhìn bọn họ , “Người đàn ông này muốn tự sát, tại tôi phải tìm được ấy .”

      Người nhân viên hai mặt nhìn nhau, nhanh chóng lật sổ tìm kiếm, lát sau có, có ai gọi là Trương Huy .”

      “Các ngươi cẩn thận kiểm tra coi ?” Lại Văn trong lòng lại lạnh vài phần.

      Người nhân viên hung hăng nhìn cái, lại kiểm tra lần, “ có.” Bọn họ lạnh lùng .

      Lại Văn để ý đến ánh mắt lạnh lùng của bọn họ, nghĩ nghĩ, “Vậy tìm tên Hạ Tứ Phương coi .”

      Người nhân viên lập tức , “Tên này rất đặc biệt, tôi có thể khẳng định có người này.”

      Lại Văn tìm đến mỗi khách sạn, ở đâu cũng có, có người này.”

      Ra đến chỗ bãi đỗ xe ra, Lại Văn phát trời sáng , tìm đêm, vẫn tìm thấy Tứ Phương, lại gọi điện thoại cho , vẫn như cũ có ai bắt máy .

      Lại Văn liều mạng vuốt ngực, nơi đó hình như là muốn nhảy lên , liều mạng vuốt, vuốt, gắt gao cắn vào môi mình .

      chiếc xe taxi thấy đứng ở ven đường, hỏi có muốn lên , Lại Văn ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn. Lái xe thấy muốn , chuẩn bị chạy , Lại Văn lại vội vàng ở phía sau ngoắc, chạy tới.

      Lại Văn đuổi theo xe, kéo cửa xe ngồi vào , , “ đến đồn công an , mau chút.”

      Lái xe nhìn chút , xe nhanh chóng hướng đến đồn công an .

      Đến nơi, Lại Văn đưa tiền cho lái xe, chuẩn bị vào . Mới vừa bước được vài bước, người lái xe kia vội vàng kêu lại , “này , lại đây xem chút.”

      Lại Văn quay đầu lại , nhìn lái xe, vẻ mặt lạnh như băng, “Chuyện gì?”

      Lái xe ngượng ngùng , “ đến xem .” Sau đó chỉ chỉ vào ghế ngổi .

      Lại Văn bước nhanh đến ghế sau nhìn nhìn, ghế ngồi , là bãi màu đỏ đúng chính là vị trí ngổi .

      Đúng vậy, vì bị kinh , bị đau bụng, Tứ Phương mới muốn mua đường đỏ cho , Tứ Phương vì vậy mới xảy ra chuyện. đột nhiên hận bản thân , sớm , trễ lại đến lúc này? Nếu Tứ Phương có chuyện gì vô cùng hối hận

      Lái xe nhìn chỉ trừng to mắt , sắc mặt biến thành màu đen, bị làm cho sợ , vội khởi động xe, chạy sớm .

      Lại Văn định tâm lại chút ,sau đó quyết tâm vào đồn cảnh sát , vào đến nơi nhìn tới nhìn lui , lại biết tìm người nào mới có thể tìm Tứ Phương cho ?

      đành quỳ xuống giữa sảnh , la to òa khóc ”Cứu mạng a, cứu mạng a, có người bị bắt cóc , mau cứu mạng a…”

      lấy lực lớn nhất mà la , người cảnh sát có bộ dáng nhân từ xuống đại sảnh, hướng phía người dưới , “Tới hỏi xem có chuyện gì .”

      “Vâng ” cảnh sát cấp dưới đáp.

      Lại Văn bị cảnh sát họ Trương đưa đến văn phòng, hỏi , “ la to làm gì đến đồn cảnh sát phải nêu mọi chuyện , la to để làm gì ?”

      Lại Văn cầm tay , “Đại ca, tôi van cầu , giúp tôi ,chồng tôi bị người khác bắt cóc , trước mắt sống chết biết, van cầu các , van cầu các …”

      Trương cảnh quan bỏ tay ra “Chồng tên gọi là gì?”

      Lại Văn nghĩ nghĩ, “Chồng tôi là Trương Huy.”

      ta thấy từ khi nào ?”

      “Đêm qua hơn mười giờ “

      “Hơn mười giờ? Kia tại còn chưa tới thời gian quy định mất tích, người mất tích ngoài hai mươi mấy giờ mới có thể lập án, tại mới buổi sáng mới sáu giờ , thời gian còn đến.”

      Lại Văn đành quỳ xuống trước mặt Trương cảnh quan, trong miệng thét, tinh thần vững , “Chồng tôi bị bắt cóc , ấy bị những người đó đánh chết , tôi van cầu các van cầu các cứu cứu ấy, tôi dập đầu, dập đầu…”

      Trong miệng khàn khàn hô “Dập đầu”, đầu theo tiếng mà đập xuống sàn .

      Trương cảnh quan vội vàng kéo lên , lại giống như dây leo chịu đứng .

      Lúc này ngoài bức tường thủy tinh, Trương Vận Quyền nhìn người lãnh đạo trực tiếp đứng ở bên ngoài . buông Lại Văn, qua mở cửa, người kia tiến vào nhìn thấy Lại Văn vẫn còn dập đầu, cái trán sưng đỏ, thậm chí biết người quỳ tránh ra .

      nghe giọng chuyện, chừng là , bèn vỗ vỗ bả vai Trương Vận Quyền, phân phó , “Chạy nhanh điều tra.”

      Trương Vận Quyền chạy nhanh tiếng, “vâng ”

      Người đàn ông nữa , nhìn cái rồi ra ngoài .

      Trương Vận Quyền xoay người sang chỗ khác, rồi kéo Lại Văn lên ”Tốt lắm, tại lập án cho , mau chóng cho ràng, chúng tôi tiến hành điều tra.”

      Lại Văn thở hổn hển đứng lên, sửa sang lại rồi kể “Chồng tôi gọi là Trương Huy, ấy cao 1m82…”

      Trương Vận Quyền nghe của kể lại , rất nhanh ghi lại. giờ sau, hiểu tin tức, nhìn Lại Văn , “ trở về chờ tin tức, bên này bọn tôi có tiến triển lập tức báo cho .”

      Lại Văn cảm kích , “Cám ơn , làm ơn , làm ơn …”

      Trương Vận Quyền phất phất tay, Lại Văn mở của , ra.

      Trương Vận Quyền nhìn sau mông mảnh là vết máu, lại thở dài hơi.

      Lại Văn thất hồn lạc phách từ đồn cảnh sát ra, ánh mắt dại ra. Đột nhiên người từ phía sau vỗ vỗ bả vai Lại Văn, “Tứ Phương?” kinh hỉ kêu.

      phải, người đối diện phải Tứ Phương, người phụ nữ trung niên cười tủm tỉm nhìn , Lại Văn sửng sốt, nụ cười mặt còn chưa kip đong đầy, nỗi buồn lại đến .

      Người phụ nữ trung niên lại vỗ vỗ vai , bị sao vậy , sau mông đều đỏ, còn chạy nhanh về nhà, cần ở bên ngoài làm trò cười .” người phụ nữ trung niên .

      Làm trò cười sao? Tứ Phương thấy , còn để ý mình có làm trò cười hay ? Toàn thế giới cười thế nào? vốn chính là muốn có người cười , bảo mơ .

      tại người đàn ông biết tung tích , thế giới ở trong mắt tất cả đều biến thành màu đen .

      để ý đến Người phụ nữ trung niên kia nữa , tiếp tục về phía trước. qua cửa hàng , lại vào. Ông chủ ngồi ăn điểm tâm, liền vào hỏi , “Có nhìn thấy người đàn ông hay ? Mặc áo màu đen , quần màu vàng nhạt, chân hơi bị thọt ”

      Ông chủ nhìn nhìn có, ngày hôm qua đến hỏi qua .”

      Lại Văn hỏi lại ”Phải ?”

      Ông chủ , “Đúng vậy.” Bưng bát lên, tiếp tục ăn bữa sáng của mình .

      Lại Văn yên lòng nhìn về bốn phía, sau đó đến quầy hàng , lấy cái băng chứa nước tiểu của trẻ em đến .

      Ông chủ nhìn vẻ mặt chật vật đáng thương đành cần trả tiền , cầm dùng .”

      Lại Văn chuyện, từ ví tiền rút ra năm mươi đồng .

      vào cái buồng vệ sinh , lấy băng thay .

      Từ toilet ra, đến quán ăn . Lại Văn đến quầy, “Cho tôi năm cánh gà, hai cái hamburger.”

      Rất nhanh lấy được đồ ăn, Lại Văn người ngồi ở trong góc, liều mạng ăn đồ ăn, cố gắng xuống nuốt, ngừng cổ vũ bản thân muốn ăn, muốn ăn, phải ăn để cơ thể có thể chống đỡ tìm Tứ Phương. bên cố gắng nuốt , bên nước mắt lả tả rơi xuống, lau nước mắt, liều mạng cắn đồ ăn. Cuối cùng đều ăn hết .

      Từ tiệm thức ăn nhanh ra, bình tĩnh lại, quyết định đến siêu thị hỏi chút. Thị trấn chỉ có siêu thị, trước kia Tứ Phương từ cửa hàng bán hoa ra, thường xuyên đến siêu thị này mua thịt .

      vào siêu thị, người người hỏi, hỏi thu ngân , hỏi nhân viên, hỏi quét dọn vệ sinh, hỏi công nhân vận chuyển , hỏi hết mọi người. Rất nhiều có ấn tượng với Tứ Phương , bọn họ còn , “ ta 5 giờ chiều ngày hôm qua tới, sau lại thấy , hôm nay cũng chưa tới.”

      Lại Văn cho bọn họ lưu số điện thoại di động của mình , “Mong mọi người lập tức cho tôi biết, nếu hôm nay ấy đến .”

      Theo siêu thị đến chợ truyền thống, hỏi từ quầy này đến quầy kia, mỗi người đều chưa thấy qua người này , xem ra Tứ Phương chưa có tới nơi này.

      Đến khi mặt trời chiều ngã về tây, Lại Văn muốn đem toàn bộ thị trấn đều kiểm tra lần , vẫn thu hoạch được gì.
      duongduong thích bài này.

    5. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 37

      mệt mỏi ngồi ở ven đường, lấy diện thoại ra gọi cho Trương Quyền. Từ khi ra khỏi đồn cảnh Sát, cứ cách nửa giờ liền gọi cho Trương Vận Quyền , Trương Vận Quyền lúc đầu còn " đừng có gấp, chúng tôi tìm, tìm được báo liền cho ", đến sau khi lại bị làm phiền, , " cần gọi lại nữa, gọi nữa tôi cũng nhận đâu".

      Lại Văn sợ quấy rầy công việc của , nhưng vẫn cứ cách 2h lại gọi cho , hy vọng từ có thể nghe được tin tức tốt.

      Di động cũng gần hết pin , loại di động này cũng quá kém mà. Lại Văn tìm được cửa hàng bán di động gần nhất, mua liền ba cái, chỉ là loại bình thường nhưng thời gian gọi rất dài.

      Tiên chân nổi lên mấy bọc nước to, phù chân lên, giày cũng gần như rách

      Lại Văn kéo chân, tiếp tục tìm, thể dừng lại, khả năng Tứ Phương bây giờ bị bọn họ tra tấn, Lại Văn cảm thấy cực độ uể oải. biết Tứ Phương có kẻ thù ,nhưng là ngay cả người cụ thể là ai cũng biết, bọn họ là ai? Có bao nhiêu người? Bọn họ mâu thuẫn gì với Tứ Phương? toàn bộ đều biết.

      hận bản thân, nếu biết hơn chút, như vậy có thể cung cấp càng nhiều tư liệu cho cảnh sát, giống như bây giờ, chỉ có thể đầu đuôi tìm kiếm khắp nơi.

      Nhưng có thể khẳng định, người Tứ Phương đối đầu khẳng định ở Vĩnh Châu. Đúng rồi, vì sao nghĩ tới, bọn họ nếu bắt đc Tứ Phương khẳng định phải về Vĩnh Châu.

      Lại Văn vội vàng gọi điện cho Trương Vận Quyền: "Trương cảnh quan, chồng tôi có kẻ thù ở Vĩnh Châu, ấy nhất định bị bọn họ mang về Vĩnh Châu, các nên kiểm tra giao lộ".

      Trương Vận Quyền : " Lộ Khẩu vẫn tra, có khả nghi gì".

      "Van cầu các nhất định phải tra kĩ".

      "Biết, có tin tức lập tức báo cho ". Trương Vận Quyền .

      Những lời này Lại Văn nghe vài lần, nhưng cho tới bây giờ vẫn có tin tức lại tìm đc xe của Tứ Phương, cũng tìm đc Tứ Phương.

      Lại Văn nắm chặt di động, thóng nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho Lại Vũ.

      Ðiện thoại vang lên vài tiếng, tiếng Lại Vũ từ bên kia điện thoại vọng đến, "Vị nào?"

      ", em là Lại Văn". Lại Văn khẩn trương nắm lấy điện thoại.

      Bên kia điện thoại trầm mặc lúc, Lại Văn càng ngày càng run, còn lần, ", em là Lại Văn a."

      "Em rốt cục biết gọi điện thoại sao? Chỉ đến lúc này em mới có thể gọi điện thoại cho sao?" Lại Vũ nghiến răng nghiến lợi .

      Nghe thâ1y Lại Vũ như vậy, Lại Văn liền suy sụp quỳ xuống đất, cả người mềm nhũn ra, toàn thân càng run. đoán đúng rồi, Tứ Phương bị những người đó bắt đưọc, tại khẳng định ở Vĩnh Châu, bằng Lại Vũ biết

      Lại Vũ nghe thấy Chuyện, chỉ nghe thấy tiếng móng tay ma sát, khỏi đau lòng vạn phần, từ trong điện thoại la lớn, "Lại Văn, em nghe điện thoại, Lại Văn, em có nghe hay ? Văn Văn, Văn Văn..."

      Xung quanh người người vẫn qua lại, Lại Văn rốt cục hồi phục lại tinh thần, nước mắt từ hai má tái nhợt chảy xuống.

      Tứ Phương vẫn bị những người đó tra tấn, sau khi ra vẫn tận lực tránh né bọn họ, nhẫn với bọn họ, cách xa bọn họ, hy vọng cho bọn họ hiểu còn uy hiếp đến họ nữa, còn sửa lại tên thay đổi họ, trốn đến nơi thâm sơn cùng cốc hẻo lánh này, vì sao những người đó còn buông tha cho , còn phải đuổi cùng giết tận, bọn họ rốt cuộc còn có phải là người hay ? Vì sao cứ tàn nhẫn như vậy?

      Những người đó, tất cả đều phải chết, tất cả đều đáng chết, Lại Văn nghiến răng nghiến lợi

      Nếu tại Tử Phương ở Vĩnh Châu , Lại Văn cũng muốn lập tức trở về.

      cầm lấy di động, chuẩn bị gọi lại cho Lại Vũ, lại thấỵ điện thoại vẫn trong lúc trò chuyện, Lại Vũ ở bên kia lo lắng kêu tên , đành trả lời.

      Lại Vũ nghe thấy tiếp điện thoại, khỏi bực mình , "Em vì sao luôn làm cho yên lòng, người đàn ông kia rốt cuộc có cái gì tốt, rốt cục mang đến cho em cái gì?

      Lại Văn gọn gàng dứt khoát đánh gãy lời : ", tại phải để chuyện đó, những lời này trước kia em nghe, tại vẫn nghe, tại em chỉ có thể cầu , thế giới này người có thể giúp em chỉ có người, em van giúp em , cứu lấy Tứ Phương, nếu Tứ Phương xảy ra chuyện hay, em cũng muốn sống".

      Lại Vũ vừa muốn gì, Lại Văn lập tức cắt đứt lời , "Em van , van cứu lấy ấy , em bây giờ trở về Vĩnh Châu, nếu ấy chết, em theo ấy, dưới suối vàng ấy rất tĩnh mịch

      Lại Văn xong, mặc kệ phản ứng Lại Vũ, khép điện thoại lại.

      Trước khi về Vĩnhh Châu, Lại Văn phải về nhà lần, phải lấy tiền về. Lại Văn gọi xe, nhanh chóng về nhà. Về nhà, nhìn mọi thứ bên trong khỏi rơi nước mắt. Tất cả mọi đồ đạc đều là cùng với Tứ Phương trang trí, bọn họ vốn muốn ở đây sống đến đầu bạc, đáng tiếc những người đó để cho họ sống yên ổn.

      Lại Văn lau nước mắt, vào thư phòng, lấy mật mã mở tủ sắt ra, bên trong là xấp tiền dày. Lại Văn tìm cái túi đem hết tiền bỏ vào.

      Tứ Phương cùng Lại Văn khi đến đây, làm giấy chứng nhận, mua phòng ở, mở cửa hàng, mua xe, còn lại nhiều, Lại Văn biết sau khi Tứ Phương lại làm kỳ hạn giao hàng cùng phiếu công trái tài chính. Tiền kiếm được ấy lấy ra ít, còn lại Tứ Phương đều để trong tài khoản, tại có cách nào lấy ra. Có thể lấy chỉ có số tiền mặt này, cũng từng với , trong quỹ bảo hiểm có tiền mặt, nếu cần tiền có thể tới lấy. Nhưng Lại Văn chưa từng mở ra xem, cái gì cũng đều do Tứ Phương làm, cũng chưa từng hỏi qua.

      Bây giờ muốn mang tiền về Vĩnh Châu, trở về làm việc, khẳng định phải cần dùng đến tiền, chẳng may cuối cùng Tứ Phương bị bọn họ tra tấn đến chết, cũng cầm số tiền đó mua người giết hết bọn chúng, nếu cá chết lưới rách, để cho bọn súc sinh này xuống địa ngục.

      Thu dọn hết đồ cần thiết ra tiểu khu, Lại Văn kêu xe ba bánh đến thị trấn, ở thị trấn lại thuê xe đến tỉnh thành, từ tỉnh thành bay thẳng đến Vĩnh Châu. Nhưng lại có chuyến bay lập tức đến nhà ga. May mắn có vé tàu, tuỵ có vé ngồi cũng đứng.

      Bên cạnh hành khách chuyện phiếm, ăn uống , đán bài, Lại Văn trầm mặc cúi đầu, nắm chặt hai tay , nhìn ai, chỉ chìm đắm trong thế giới bé của mình.

      Trải qua hơn hai mươi mấy giờ dày vò, Lại Văn buổi chiều hôm sau đến Vĩnh Châu.

      tìm nhà trọ , trực tiếp gọi xe đến khách sạn năm sao tốt, cầm nhiều tiền mặt, ở khách sạn vẫn an toàn hơn.

      Sau khi gửi đồ, cần nghỉ ngơi, trực tiếp gọi điện thoại cho Lại Vũ.

      "Ðã đến rồi sa0?" Lại Vũ hỏi

      "Ðã đến. Tứ Phương thế nào?"

      "Em giờ ở đâu? đón em". Lại Vũ có trả lời vấn đề của

      "Ở nội thành, tìm được nơi ở".

      cần ở khách sạn, ở chỗ , chuyển ra ở bên ngoài".

      cần, em đặt chỗ rồi. Chúng ta chọn chỗ gặp mặt ". Lại Văn , nếu trong đthoại muốn mở miệng, vậy gặp nhau chuyện.

      "Em tại ở nơi nào?" Lại Vũ hỏi

      "Chúng ta hẹn ở cà phê Dũng Kim Lộ gặp , em tại lập tức ra ngoài

      " hỏi em lần, tại ở nơi nào?" Lại Vũ cứng rắn hỏi

      Lại Văn im lặng lát "Ở tại Hương Cách Lý Lạp."

      "Ở đại sảnh chờ " Lại Vũ lạnh lùng , cắt điện thoại.

      Lại Văn ngồi vào đại sảnh khu nghỉ ngơi chờ Lại Vũ, đến 15 phút, Lại Vũ tiến vào.

      cũng lâu rồi thấy Lại Vũ , chỉ cảm thấy càng ngày càng đen, càng ngày càng cường tráng , mà nét mặt cũng càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng lãnh khốc.“

      Lại Vũ nhìn thấy , đến sô pha đối diện ngồi xuống, cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào .

      "", Lại Văn gọi tiếng, thanh có chút run.

      " còn tưởng rằng đời này thấy được em chứ , em cũng là tàn nhẫn" Lại Vũ nhìn , lạnh lùng .

      Lại Văn có thể cái gì? chỉ có thể trầm mặc.

      "Ði ra ngoài hai tháng này có chịu ủy khuất hay ?" Từ khi cùng Hạ Tứ Phương trốn , vẫn luôn luôn tìm .

      " có, có ủy khuất gì." Lại Văn , vẫn là chịu nổi hỏi, ", Tứ Phương thế nào?"

      Lại Vũ vừa mới mừng chút, tâm trạng lại rơi vào đáy vực

      "Vì sao trong mắt của em cũng chỉ có , đưa em chạy trốn còn chưa đủ sao? Người đàn ông này rốt cuộc cho em cái gì?"

      Lại Văn trả lời, chỉ muốn Lại Vũ giúp ", hẳn là biết, em phải đứa ngốc, em cũng có chỉ số thông minh, Tứ Phương ấy em , đối với em tốt lắm, chúng em ở với nhau hạnh phúc, em cũng phải tự dưng khăng khăng mực với người đàn ông."

      Lại Vũ lạnh lùng châm chọc, "Nhưng người đàn ông này có về sau, còn sống đều bị người khác đuổi giết, em theo có kết quả".

      Lại Văn cực lực áp chế nỗi đau trong lòng, tận lực ôn hòa ,

      "Thời điểm bắt đầu là em quá ngây thơ rồi, muốn cùng ấy đầu bạc đến lão, tại em biết dễ dàng như vậy, nhưng mà em nghĩ chỉ cần có thể ở cùng với ấy, được ngày là ngày, cũng hi vọng về sau, đương nhiên cũng hối hận."

      Lại Vũ nhìn , tiếp, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt thoáng vặn vẹo, miệng gắt mím chặt.

      Lại Văn để ý ánh mắt lạnh như băng của , tới ngồi xổm trước mặt , nắm lấy tay Lại Vũ đặt ở tay vịn, nắm chặt, ngẩng đầu lên nhìn , " ,em van giúp em được ? Thế giới này cũng chỉ có mới có thể giúp em, van ".

      Nhìn vẫn lời nào như cũ, Lại Văn trong lòng gấp gáp, nhàng quỳ xuống, cúi đầu, nước mắt lưng tròng thanh nghẹn ngào, ngừng khẩn cầu "Van , , cứu Tứ Phương , cứu cứu ấy

      Lại Vũ tùy ý để Lại Văn Cầm lấy tay , bất động , trầm mặc . lát sau, lau nước mắt Lại Văn, nâng cằm của lên, làm cho khuôn mặt nhắn ngẩng cao " muốn cho em là chuyện này phải có trả giá".

      Lại Vũ nhìn ánh mắt .

      " cứ " Lại Văn tâm trầm xuống.

      Lại Vũ ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lại Văn, lại tiếp tục tiếp".

      Lại Văn vô lực rũ mắt xuống, yên lặng gì, trầm mặc lâu. Vô luận là cầu gì, đều phải đáp ứng phải sao? Bây giờ còn có cái gì so với tính mạng của Tứ Phương quan trọng hơn?

      lát sau, Lại Văn hỏi , "Tứ Phương an toàn sao?"

      "" Lại Vũ đáp trả.

      " có thể thề k? Tử Phương an toàn chứ?

      " cần thề, làm được, bởi vì lo lắng, Tứ Phương nếu gặp phải bất trắc Lại Văn có khả năng còn.

      " cầu của là, sau khi Hạ Tứ Phương an toàn ra, em thể ở với ta nữa, bố trí cho ta xuất ngoạí, chỉ có xuất ngoại, ta mới có thể an toàn". Lại Vũ .

      lại bổ sung, "Kỳ khi ta vừa ra ngục, cha ta phái người tới tiếp ứng để cho ta xuất ngoại nhưng mà vì em, ta thể , kỳ hoàn toàn là do em mà ta mãi thoát đc hiểm cảnh".

      Lại Văn trong lòng cưòi lạnh tiếng, chẳng lẽ phương diện này có công lao của ngươi sao?

      Lại Vũ sờ sờ đầu "Muốn nghe , em thương ta cũng muốn lo lắng an toàn của ta đúng ? tại ta ở trong tay Trần Tự Huy, cha lại ở nước ngoài, cũng ngoài tầm tay với, rất nhiều người đối đầu trước kia đều nhìn cha con mà chê cười."

      im lặng tràn ngập trong khí lúc lâu. Lát sau, tiếng Lại Văn khàn khàn trả lời "Em đáp ứng "

      lo lắng lại hỏi lần, " ấy khi nào có thể ra?

      " Buổi sáng ngày mai." Lại Vũ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :