1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm mươi thước thâm lam - Ba Nữu (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 28

      là muốn tùy tiện dạo, nhưng vừa lên xe taxi, Tứ Phương muốn đến bách hóa Vĩnh Thái.

      Lại Văn quay qua hỏi vào trong đó làm gì vậy ?”

      “Mua quần áo “

      muốn mua quần áo sao?”

      “Là em muốn mua.”

      Lại Văn “Em ít khi đến chỗ đó mua quần áo lắm .”

      Nhưng dù sao cũng là phụ nữ mà , thích mua sắm là thiên tính. Bây giờ người đàn ông của mình lại cầu mua quần áo, rất vui vẻ. nhào vào trong lòng , vui vẻ nhìn cười.

      “Em chỉ mang theo tiền lẻ, mang ví tiền.” Lại Văn vuốt cái túi tiền lẻ trong tay ảo não , còn tưởng rằng chỉ mua chút đồ vụn vặt thôi chứ .

      Tứ Phương vỗ vỗ đầu sao , có mang theo tiền .”

      Lại Văn ngẩng lên nhìn , thanh hỏi rất lấy rồi phải ?”

      Tứ Phương ôm , gật đầu.

      Vào bách hóa Vĩnh Châu, Tứ Phương kéo nàng đến thẳng tầng 3 khu vực dành riêng cho phụ nữ , Lại Văn rất ít khi đến nơi này mua quần áo, tất cả đều rất đẹp bị choáng ngợp .

      Nhưng cũng cần Lại Văn tự mình phải chọn, Tứ Phương lựa hết cho . chỉ cần sau gót , chỉ cần nhìn trúng cái nào, cầm lấy vào mặc thử, chỉ cần vừa ý mua . Phong cách lựa chọn thường chỉ có phong cách rất , đơn giản hào phóng lại kém phần thanh lịch , màu sắc tươi sáng ,có chút trong sáng lại kém phần gợi cảm .

      Chọn xong hết quần áo, lúc ra ngoài , Lại Văn đột nhiên kéo lấy cánh tay Tứ Phương “Em mới thấy trai ở đại sảnh , ấy cầm tay , nhìn kia rất cao ,thành thục và rất xinh đẹp .”

      Tứ Phương , “Phải ? Như vậy phải rất tốt sao ?”

      Lại Văn gật đầu, “Uh, như vậy tốt .” thương người phụ nữ , Lại Vũ có lẽ tìm thấy hạnh phúc của mình . em họ rất lâu rồi chưa gặp nhau , bây giờ cũng hiếm khi gọi điện thoại , ấy có lẽ nghĩ thông suốt rồi .

      ra Lại Vũ cũng nhìn thấy , vẻ mặt hạnh phúc của khi ôm lấy Hạ Tứ Phương, ấy trông hạnh phúc .

      Mấy hôm trước Hạ Tứ Phương được thả ra , biết. ấy lại được ở bên ta . Rất nhiều lần vô cùng hâm mộ Hạ Tứ Phương, Lại Văn thương ta như vậy, ấm áp và bền chặt . thường xuyên ao ước, nếu Lại Văn có thể thương đến như vậy tốt bao nhiêu .

      giọng nữ cắt ngang dòng suy nghĩ của “Tiên sinh, phu nhân ngài có lời nhắn ấy thử đồ ở trong phòng thử .”

      Phu nhân? là chê cười. Lại Vũ trào phúng cười lạnh tiếng, đến gian phòng thử đồ .

      Bên trong người phụ nữ thấy tiến vào, liền xoay người sang chỗ khác với ”Lại Vũ, mau, giúp em kéo khóa kéo lên chút.”

      Lại Vũ tiến đến cầm lấy móc khóa được kéo hờ dưới lưng kéo lên , đến chỗ cổ, người phụ nữ cầm lấy bàn tay của , xoay người lại, đem tay đặt vào phía ngực của nhàng ấn , “Lại Vũ, em ở Bắc Kinh rất nhớ , có nhớ em ?”

      Khuôn mặt Lại Vũ vẫn có chút thay đổi, cũng đáp lại .

      Người phụ nữ cười, “Em rất thích khuôn mặt lạnh lùng này của .” ra lệnh cho ”Hôn em .”

      Lại Vũ đứng lát, sau đó hôn lên . Người phụ nữ kéo bàn tay xuống …

      “Ôm em ” ra lệnh.

      Lại Vũ ôm .

      đẩy Lại Vũ ngồi xuống chiếc ghế dài được đặt bên trong gian thử đồ , rồi tách hai chân ra, đem thắt lưng quần của kéo ra, quần cùng quần lót cũng được kéo xuống dưới, tìm được cái mà muốn .

      Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn Lại Vũ cười, “Em nhớ bảo bối này nha , nhớ muốn chết ý . Cái lão già kia cả năm rưỡi trời mà cũng cứng lên được lần, là muốn chết mà .”

      ngừng lại động tác, đứng dậy ngồi lên đùi , “ sờ mà xem, sờ mà xem nó quá tuyệt “

      Lại Vũ hề động đậy

      Người phụ nữ cũng thèm để ý, cười, nhắm ngay vị trí, đặt mông ngồi xuống, “A” sau đó phát ra hơi sâu.

      Người phụ nữ này tên là Diệp Ngọc Kiều, trước kia chính là người tình của Đặng bí thư Tỉnh ủy, sáu năm trước, cũng biết là ở đâu mà nhìn thấy được Lại Vũ, sau lại vẫn thường xuyên lén lút tìm đến . Lúc mới đâu, Lại Vũ căn bản cũng từ chối ta , khả năng mỹ nữ này có tâm lý ngược đời , ngươi càng từ chối nàng, nàng liền càng hăng hái hơn , tự nhiên nghĩ là biện pháp của mình làm cho Lại Vũ ngoan ngoãn vào khuôn khổ .

      Chính vì vậy mỗi lần có cơ hội, đều bắt Lại Vũ ra ngoài , ở mấy chỗ kì lạ bí mà làm biết mệt.

      Ba năm trước đây, Đặng bí thư được điều đến chi bộ ở Bắc Kinh, cũng mang ta theo. Lúc ấy Lại Vũ cũng thầm thở phào nhõm, cuối cùng cũng được thoát khỏi ta .

      Nhưng ngờ, ba năm sau , nàng lại trở về Vĩnh Châu tìm Lại Vũ. Núi cao mà hoàng đế xa, nàng ngược lại càng lớn mật hơn nữa.

      Lại Vũ hiểu bản thân rốt cuộc có điểm nào để ta vừa ý , mà để cho ta vẫn nhớ mãi quên như thế .

      Lại Vũ trong lòng ngừng chửi mắng ta , đồ đàn bà hèn hạ .

      Mà người phụ nữ ở dưới thân càng ngừng luật động , ngừng rên rỉ.

      ***

      Ngày hôm sau, Lại Văn sớm kéo Tứ Phương rời giường, hôm nay nhất định phải bệnh viện.

      Ăn xong bữa sáng, bọn họ lái xe bệnh viện. Bởi vì sớm, nên người rất thưa thớt . Bọn họ đến phòng khám bệnh chuyên gia khoa chỉnh hình, vị bác sĩ tóc bạc nữa đầu kiểm tra cẩn thận chân trái Tứ Phương .

      “Cái thanh nẹp cùng với thạch cao làm cẩn thận, thời gian vết thương khép lại lại xảy ra vấn đề, xương cốt có phần hơi trật, thời gian bị lâu , còn cách nào .”

      có cách nào sao bác sĩ?” Lại Văn lo lắng hỏi.

      có biện pháp , thời gian kéo dài quá .” Vị bác sĩ .

      Từ trong phòng khám ra, Tứ Phương kéo lấy Lại Văn thương tâm phẫn nộ ngồi xuống chiếc ghế nghỉ ngoài hành lang.

      “Bọn lang băm trong ngục giam, em nguyền rủa bọn họ được chết tử tế, chân tốt như vậy , lại bị bọn họ làm thành thế này ”

      Tứ Phương ôm ”Đừng nữa, như vậy rồi , quên .” hy vọng Lại Văn bởi vì mà trở nên hung dữ , vốn là người hiền lành , khuôn mặt lại bình thản cao quý như vậy .

      “Chờ chúng ta đến Canada, để cho bác sĩ ở nước ngoài khám lại .” Ánh mắt ướt sũng của nhìn .

      “Ừ” Tứ Phương gật đầu.

      Bọn họ ngồi nghỉ ngơi ghế lát, lúc này lại có bóng người dừng lại ở trước mặt bọn họ.

      Tứ Phương cùng Lại Văn nghi hoặc ngẩng đầu, Lại Văn hơi sửng sốt, hóa ra đó là Trần Cúc . thấp giọng cho Tứ Phương “Là mẹ Lại Vũ ” Tứ Phương gật đầu.

      “Trời, ta còn tưởng rằng là ai ? Hóa ra là .” Trần Cúc thấy ngẩng đầu, châm chích .

      “Có chuyện gì ?” Lại Văn bình tĩnh hỏi.

      “Trời , cánh cứng rồi , còn biết ai là mẹ nữa , nhưng mà , ta cũng có khả năng có loại con này.”

      Lại Văn kéo Tứ Phương đứng lên, chuẩn bị bỏ , muốn đụng chạm với Trần Cúc . Lại Văn vài năm trở về đó , lại càng gặp mặt gì với bà ta , chào hỏi nhau câu , bây giờ cũng muốn nhiều lời với bà ta nữa .

      Lại Văn cùng Tứ Phương rời lúc, lại nghe thấy tiếng chậc chậc của Trần Cúc ở phía sau, “Chậc chậc, đây là người đàn ông của đây sao, hóa ra là thằng què a, khẩu vị của đấy .”

      Lại Văn dừng bước xoay người lại , lại nhìn vẻ mặt trào phúng của bà ta khi cười nhìn mình . để ý đến việc bị Tứ Phương cản lại, bước lại, đứng ở trước mặt Trần Cúc , “Bà vừa mới cái gì?” lạnh lùng hỏi.

      “Sao nào? Còn cho ta sao ?” Trần Cúc cười càng hăng ”Ta đây lặp lại lần nữa, ta khẩu vị của tốt quá, tìm được thằng què, xem bộ dạng khập khiễng kia , thực khiến cho người ta ghê tởm.”

      Lại Văn trừng mắt với bà ta, đột nhiên tránh bàn tay của Tứ Phương ra, phát nắm lấy tóc của bà ta , ra biết đánh nhau, cũng chưa bao giờ động tay chân , nhất thời nóng này mà túm lấy tóc của Trần Cúc , cũng chỉ là hai tay dùng sức nắm chặt lấy tóc bà ta, trong lòng kích động thét lên ” cho bà lăng nhục ấy, cho bà lăng nhục ấy…”

      Trần Cúc cũng ngứa gan , bà ta tránh được khỏi bàn tay của Lại Văn, càng thêm điên cuồng hét ”Mau đến mà nhìn a, con mà đánh mẹ này , mau đến nhìn a, con mà đánh mẹ này …”

      Lại Văn lại giống như nghe thấy tiếng rống của bà ta , vẫn túm chặt tóc bà ta, trong miệng vẫn hét , “Tôi cho phép bà lăng nhục ây …”

      Tứ Phương tay ôm lấy eo Lại Văn, tay gỡ mấy ngón tay nắm tóc của , “Buông ra, mau buông ra” quát .

      Trần Cúc từ trong tay tránh ra, vội vàng lui về phía sau, mái tóc của bà ta lúc này rối mù , ngón tay chỉ vào mặt Lại Văn, trong miệng hô to, “Đều đến xem , con mà đánh mẹ này , là mất hết tính người a, con mà đánh mẹ này ơi …”

      Bác sĩ , bệnh nhân xung quanh đều dừng lại vây xem, trong miệng đều xì xầm bàn luận.

      Lại Văn lạnh lùng trừng mắt với bà ta ”Bà phải là mẹ tôi .”

      Trần Cúc chửi ầm lên, “Ai muốn làm mẹ chứ , mẹ ai cũng có thể làm chồng, vụng trộm với người đàn ông khác mới sinh ra cái loại nghiệt chủng là , mẹ dạng nào con dạng đấy , cũng là loại biết xấu hổ , …”

      “Câm mồm” Tứ Phương gầm lên tiếng , ánh mắt lạnh như băng của nhìn vào Trần Cúc , giống nhau mang bà ta bầm thây vạn đoạn( chém thành mấy đoạn ) .

      Trần Cúc bị ánh mắt lạnh lùng của làm cho run sợ , nghĩ đến bản thân chỉ có mình, nếu người này mà làm tới, bà ta thiệt thòi lớn. Bà ta suy tính trước sau , lập tức ngậm lại cái miệng hùng hùng hổ hổ chửi bới lại . Chính là trào phúng nhìn lại Lại Văn cười ngừng.

      Tứ Phương nhìn lại bà ta, ôm sát Lại Văn, ôm lấy bước ra khỏi bệnh viện.

      Từ bệnh viện ra, Tứ Phương lạnh băng nghiêm mặt, cũng chuyện với ,lên taxi, buông tay ra, lẳng lặng ngồi vào bên, nhìn bên ngoài cửa xe vẫn chuyện gì với .

      Về đến nhà, Lại Văn lấy lòng ngồi xổm xuống cởi giày cho , lại kéo lên , tự mình thay dép lê, lập tức vào phòng khách.

      Lại Văn theo ở phía sau, trong lòng ê ẩm . Vừa mới rồi lời của Trần Cúc quá khó nghe, ấy chắc chắn rất khổ sở .

      Nhìn im lặng đứng ở phía trước cửa sổ phòng khách, Lại Văn rất khổ sở. vào phòng bếp, tìm ấm nước nấu nước sôi, lại rửa chén, pha ly sữa, dùng thìa quấy , đến khi độ ấm vừa miệng , bưng ly đến phía sau Tứ Phương.

      nhìn phía sau lưng , nhàng , “ cần khổ sở, cũng cần nghĩ nhiều được ? Bà ta vẫn hận em, nên mới những lời khó nghe như vậy, kỳ tốt lắm, thực hoàn mỹ…”

      thấp giọng xong, Tứ Phương đột nhiên xoay người lại, suýt dọa cho Lại Văn nhảy dựng cả lên . trừng mắt nhìn , “Mấy lời đó căn bản để ở trong lòng, lời của bà ta liên hệ gì đến , giận em , em sao có thể tự nhiên lên đánh nhau với người khác chứ ?”

      Lại Văn cam lòng yếu thế cũng trừng mắt với “Em đánh đó, như thế nào ? Ai bảo bà ta như vậy chứ .”

      Tứ Phương lớn tiếng , “Kia về sau sao ? Có phải mỗi người như vậy em lại cùng bọn họ đánh nhau trận?”

      Lại Văn tức giận, lập tức quẳng cái ly tay , la lớn, “Em đánh, em đánh, cần xen vào…”

      Tứ Phương tay ôm lấy , qua đặt ở sô pha, hai tay nắm chặt khuôn mặt của , nhìn thẳng vào ánh mắt .” xen vào? Được sao ?”

      Lại Văn cắn răng, để ý tới .

      Tứ Phương thở dài hơi, “ cần như vậy được ? Người khác gì, căn bản mặc kệ, chân vốn như vậy, mọi người xung quanh mặc kệ họ , liên quan gì đến hết , mà cũng để ở trong lòng, em cũng cần lo lắng khổ sở được ? Hả ?”

      Lại Văn cúi đầu, .

      “Về sau cần phải nóng này như vậy với người khác biết ? Em chưa từng đánh nhau với ai, em có biết em như vậy mới khiến thêm nhiều khổ sở hay ?”

      Lại Văn nâng tay, gắt gao ôm , nhàng gật đầu.

      chiếp chiếp , “ vậy , về sau em đều nghe lời mà .”

      Tứ Phương nở nụ cười, đúng là trông cậy vào đều nghe lời , thời điểm tất yếu lại có thể nghe theo . thương ở cái miệng nhắn của mà hôn , “Ừ, bảo bối thực ngoan.”

    2. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 29

      Tứ Phương ngồi xổm xuống đất nhặt lấy mấy mảnh thủy tinh, Lại Văn từ phía sau ôm lấy cổ “Chúng ta gặp mẹ được ?”

      Tứ Phương quay đầu nhíu mày hỏi “Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc đó ?”

      Lại Văn tựa vào sau lưng “Hôm nay Trần Cúc về mẹ em như vậy, trong lòng em cảm thấy rất khó chịu, bà ấy mất quá sớm , em lại có chút ấn tượng nào về bà , cha em đến chữ cũng cho em biết về bà , cho tới bây giờ em cũng biết mộ của bà ở nơi nào.” Dừng lại lát, tiếp “Chúng ta chào mẹ được , tại bà ấy cũng là mẹ em mà , ha ha.”

      Tứ Phương đưa tay, xoay người kéo ôm vào trong lòng.

      Giữa trưa ăn cơm xong , bọn họ liền xuất phát đến nghĩa trang . ra buổi chiều ngày hôm qua Tứ Phương cũng tới đây lần .

      Chiều hè , bên trong nghĩa trang im ắng . Lại Văn đem hoa tươi đặt ở phía trước bia mộ, nhìn người phụ nữ trong tấm ảnh . người phụ nữ còn rất trẻ, rất đẹp , khuôn mặt Tứ Phương hầu như giống như vị phu nhân này .

      “Lúc sinh ra mẹ mất , phần mộ này chính là do cha tự tay làm nên , bên trong ra có gì cả . Mẹ sau khi mất được hoả táng , tro cốt biết trôi về đâu rồi .”

      “Ông bà ngoại gì sao?”

      “Khí đó họ mẹ đồi phong bại tục, lại kết hôn cùng với tên côn đồ lêu lổng , còn học mẹ lại mang thai , nên đoạn tuyệt quan hệ với mẹ , chuyển đến nơi khác ở, cho nên cũng còn quản đến chuyện này nữa “.

      Lại Văn khổ sở, “Sao lại có cha mẹ đối với con mình như vậy chứ ? Chẳng lẽ chỉ có biết nghe lời ,làm ông bà ấy mở mày mở mặt mới xứng làm con của họ sao? Chả lẽ mặt mũi của bản thân so với con mình còn quan trọng hơn sao ?”

      Tứ Phương thở dài, .

      “Em nhìn bên trái này , đây là do cha chuẩn bị cho mình đấy , ông lúc đó mua sẵn hai phần mộ , ông chờ khi ông chết, nằm ở bên cạnh mẹ .”

      Lại Văn chua xót trong lòng , ôm từ sau lưng “Về sau chờ chúng ta chết , chúng ta cũng an táng chỗ cùng nhau nhé .”

      Từ núi xuống , phía dưới là con đường vào thị trấn ,vùng lân cận cũng có trấn , ngã tư đường có mấy người nông đân buôn bán ở sạp hàng .

      Lại Văn kéo tay Tứ Phương dừng lại trước quán , cò kè mặc cả với bác nông dân , mua mấy cân dâu tây, quả đào, rau muống , còn có đậu cove.

      Buổi tối về nhà, Lại Văn với Tứ Phương “Em hấp bánh cho nhé .”

      Tứ Phương hỏi ”Bánh gì vậy ?”

      ra chỉ là loại bánh bình thường mà thôi , chỉ là ở bên trong cho thêm ít rau , hấp lát lại trở mặt cái , ăn rất ngon .”

      “Sao em biết làm cái này ?”

      “Lúc trước còn , bà hàng xóm làm cho em ăn , sau này em lại làm thử vài lần, ăn cũng được lắm .”

      “Lợi hại như vậy sao ?”

      “Ha ha, đúng vậy, em từ biết nấu ăn rồi , tự học thành tài.”

      Buổi tối ăn món bánh hấp ngon , bon họ lại ôm nhau ngồi sô pha xem tivi. Tứ Phương đưa điều khiển cho Lại Văn, sau đó ôm lấy ngồi ở bên . Lại Văn ngừng chuyển kênh, tìm tới tìm lui cũng thấy chương trình gì hay .

      “Xem gì đây ?” Lại Văn hỏi Tứ Phương bên cạnh.

      “Gì cũng được” .

      Tứ Phương cũng lấy lại chiếc điều khiển , mỗi lần chuyển kênh , Tứ Phương cũng ý kiến gì. Tứ Phương trước kia cũng rất ít khi xem tivi , sau khi ở cũng mới xem thêm chút.

      Cuối cùng dừng lại ở bộ phim truyền hình , Lại Văn cảm thấy bộ phim này có chút quen , bởi vì khi còn ở cùng Tiểu Vũ thường xuyên xem phim này , bộ phim dài đến hơn hai trăm tập .

      Lại Văn ngó nghiên đột nhiên câu, “Em dường như có vấn đề về mẹ chồng nàng dâu .”

      Có lẽ vấn đề mẹ chồng nàng dâu quá nhàm chán, Lại Văn xem chút liền bùn ngủ, Tứ Phương hôn lên đôi môi chu lên dễ thương của , tắt tivi , ôm lên giường ngủ.

      Mấy ngày nay đều nghỉ ngơi, ngủ có vẻ nhiều, rạng sáng sáu giờ , Lại Văn tỉnh hẳn , xem ra khuông ngủ nổi nữa , mở to mắt.

      Bên trái Tứ Phương còn ngủ, khuôn mặt hướng đến bên sườn mặt Lại Văn, khuôn mặt trầm tĩnh, lông mi dài cong cong . Lại Văn rất muốn sờ vào lông mi của , nhưng lại sợ đánh thức dậy .

      Nhìn điều hòa phả hơi mạnh vào người , rút chăn ra, đắp lên người Tứ Phương, đột nhiên lại nhìn thấy dưới quần ngủ của Tứ Phương nhô lên như túp lều .

      Lại Văn kích động đặt chăn ở bên, cúi cuống thắt lưng của nhìn kỹ , lại nhàng sờ vào , dài. Cứng rắn, quả đúng như vậy.

      Lại Văn nghĩ biết phải làm sao bây giờ ? Có nên đánh thức Tứ Phương hay , nhưng đánh thức rồi càng biết có được hay .

      Suy nghĩ lát, nhàng chậm rãi kéo quần ngủ của Hạ Tứ Phương xuống , cầm lấy dục vọng dài cứng rắn của lấy ra, giúp đỡ nó, ngụm ngậm lấy.

      ________( nơi này phân cách tuyến nha )_______

      Lại Văn theo giường lầm bầm đứng lên, là 10 giờ rưỡi sáng, Tứ Phương còn ở giường .

      cầm lấy bộ váy để giường , để nguyên mái tóc rối tung, ra tìm Tứ Phương. Tứ Phương đứng cạo râu ở trước gương trong phòng vệ sinh, nhìn Lại Văn biếng nhác tới, khuôn mặt cùng cơ thể trắng nõn lộ ra chút màu phấn hồng, chiếc váy ngủ màu trắng tiếp đến hai khối tròn trĩnh , nhấp nhô theo mỗi bước , cả người đều mang vẻ xinh đẹp, đầy sức sống .

      Nếu phải mặt còn có bọt biển, muốn hôn , cười nhìn Lại Văn, xoa bóp khuôn mặt nhắn của , tay cầm lấy cái cạo râu , tay bắt lấy bàn tay bé của , nắm lấy cái vật cứng rắn của .

      Lại Văn ngượng ngùng rút tay về, đứng ở phía sau , nhìn chằm chằm vào gương , “ cạo râu?”

      Tứ Phương ở trong gương nâng nâng mày, ý tứ là: biết còn cố hỏi?

      Lại Văn đến trước mặt ”Em giúp nhé ”

      Tứ Phương , “ có chuẩn bị cao dán làm sao bây giờ?”

      Lại Văn nhàng uýnh cái vào trong ngực ”Em có kém đến như vậy ?”

      Tứ Phương cười đưa cái cạo râu cho .

      Lại Văn cầm dao cạo râu sắc bén trong tay lại biết phải bắt đầu như thế nào, Tứ Phương đành hướng dẫn , trước như vậy bây giờ cũng như vậy.

      Lại Văn theo hướng dẫn của Tứ Phương, cẩn thận mà làm , cũng coi như thuận lợi, đến khi xong hết , ha ha, rốt cục mới thở phào nhõm.”Chúng ta hôm nay chơi .” Lại Văn .

      “Em muốn đâu ?”

      “Hôm nay có cuộc triển lãm về hoa, phải thích loại hoa hoa thảo thảo này sao, hôm nay xem nhé . Buổi tối tiểu Vũ muốn mời chúng ta ăn thịt nướng Brazil , ấy chuyển nhà rồi , nên muốn cùng ăn bữa cơm , coi như cũng tìm được chỗ ở tốt ”

      “Ừ” Tứ Phương có ý kiến gì.

      “Em thay quần áo đây.” Lại Văn vui vẻ tìm quần áo Tứ Phương mới mua cho .

      Sáng Thứ Hai, Lại Văn bị tiếng chuông di động làm tỉnh lại, dụi mắt, hôm nay phải làm , thích ứng nha .

      Tứ Phương cũng đứng lên , Lại Văn đành phải ấn xuống giường, “Bây giờ còn sớm mà , ngủ tiếp .”

      Tứ Phương vẫn đứng lên, “Em rửa mặt , làm điểm tâm.”

      Bây giờ nấu cháo còn kịp nữa , Tứ Phương đành chiên trứng , dùng cái chảo chiên thêm ít bánh, lại pha sữa, đặt ở bàn cơm.

      Lại Văn bình thường làm cũng ăn qua bữa sáng, cho nên bình thường chuông báo cũng có lưu lại thời gian ăn sáng. vội vàng sửa sang lại tóc, chạy nhanh ngồi vào bàn ăn , ăn trứng gà, bánh như lang thôn hổ yết(ngốn nga ngốn nghiến) .

      Tứ Phương nhìn bộ dáng chật vật của , thực sợ bị nghẹn mất “Ăn chậm chút, dù sao cũng phải nghỉ ở chỗ đó , muộn chút cũng sao .”

      Lại Văn bên cố gắng nhai nuốt bên vỗ vỗ vào đầu mình , “Đúng rồi, em quên mất , buổi sáng vội vàng làm trở thành thói quen mất rồi .”

      Nhưng vẫn cố gắng ăn cho xong, cố gắng để phải làm muộn .

      Chờ Lại Văn làm , Tứ Phương chậm rãi rửa mặt chải đầu, sửa sang lại giường đệm chút , dọn dẹp phòng ở. Việc xong hết , mới ngồi xuống, cố gắng hoàn thành xong kế hoạch của bản thân, còn làm số chuyện khác.

      Cách thời gian Lại Văn tan tầm còn dài, lại muốn xem tivi, vì thế đến phòng ngủ của Lại Văn bàn đặt bộ máy tính tìm sách để đọc . Sách của Lại Văn nhiều lắm , chỉ có hai ba mươi bộ, vừa vặn để đủ ngăn ở bàn .

      Có mấy bản sách về kế toán loại chuyên nghiệp, còn lại đa số là ít sách về chăm sóc cơ thể ,bảo vệ sức khoẻ. Tứ Phương cười, bữa sáng cũng lo ăn , còn đòi chăm sóc , bảo vệ sức khoẻ nữa chứ .

      Bất quá khi dở quyển sách ra , liền cười nổi , quyển sách về bệnh xương khớp dạng mãn tính trong phần được dùng bút đánh dấu ký hiệu, có số câu quan trọng được gạch chân đậm ở phía dưới . Dở thêm mấy quyển , đều được đánh dấu gạch chân như vậy .

      Tứ Phương vuốt lấy chân trái, nhất thời có chút sửng sốt.

      Lúc này quyển sách bị cẩn thận đánh rơi, Tứ Phương xoay người nhặt lại , mặt bìa rất cứng , có tranh vẽ gì, chỉ có màu tím, thoạt nhìn giống như cái laptop, Tứ Phương tùy ý mở ra xem , hóa ra là nhật kí của Lại Văn, phần lại phần , cũng dài lắm , nội dung ngắn gọn, Tứ Phương cảm thấy chữ viết Lại Văn cùng có điểm giống nhau, càng nhìn càng thấy giống .

      Tứ Phương cưỡng được lật xem :

      Ngày 5 tháng 7, hôm nay rất nắng .

      Tối hôm qua lại mất ngủ, hoàn toàn muốn ngủ chút nào , hy vọng hôm nay có thể ngủ chút .

      Ngày 8 tháng 7 , có mưa .

      Hôm nay được gặp Tứ Phương , có thể cầm lấy tay của , thực quá hạnh phúc .

      Ngày 15 tháng 7, trời nắng

      Tứ Phương rất gầy, ở trong đó quá khổ cực .

      Ngày 2 tháng 9 , hôm nay trời đầy mây.

      Trong lòng trời vẫn nóng như lửa đốt, hôm nay cuối cùng lại lần nữa gặp được Tứ Phương, chân của bị bó thạch cao, sợ mình lo lắng, lời ít hơn , mình cảm thấy chỉ như vậy . tại chỉ cố gắng suy nghĩ mình phải làm sao mới có thể giúp được . Mình từng nghĩ ở từng diễn đàn gửi bài viết, đem mọi chuyện kể ra , có thể tìm kiếm quan tâm của truyền thông xã hội, biết như vậy có được hay , có thể giúp được hay ? Có thể ảnh hưởng đến hay ?

      Ngày 5 tháng 9. Hôm nay nắng

      Gọi điện thoại đến bạn của , ta có biện pháp giải quyết , hy vọng về sau mọi việc có thể tốt lên.

      18 tháng 9 . Hôm nay có mưa

      Ngày hôm đến nửa đêm tỉnh lại, lại nhớ đến , có người , nửa đêm tỉnh lại người mà bạn nhớ nhất chính là người mà bạn nhất.

      Ngày 1 tháng 10, nắng .

      Ngày nghỉ , rất nhiều người được nghỉ , mọi người đều du lịch . Mình lại muốn đến hòn đảo Maldives, nơi mình cùng đến .

      Ngày 5 tháng 10 . Hôm nay có bão

      Tối hôm qua lại uống rượu . Cảm thấy tửu lượng của bản thân càng ngày càng tốt, giống như mãi mãi bao giờ say vậy .

      Ngày 8 tháng 12 . Hôm nay có mưa .

      Tiểu Vũ , mình có tóc bạc , ngạc nhiên, mình già rồi sao? Là vì nhớ ngươi ấy quá nhiều sao?

      15 tháng 1 . Hôm nay nắng .

      Mình có bản ghi chép của , mình thường xuyên lấy nó ra xem . Gần đây mình cũng thường xuyên luyện theo nét chữ của hình như cảm thấy càng ngày càng giống?

      26 tháng 3. Hôm nay nắng

      Ngày hôm qua là sinh nhật của mình . biết vì sao, cho dù hôm nay là ngày 26 tháng 3 , mình vẫn cảm thấy tồi tệ giống như ngày đó .

      Mình vẫn dị ứng đối với ngày 25 tháng 3, ngày kinh hoàng , cảm giác hoang mang rối loạn ngừng tăng lên , trong lòng vẫn mãi yên.

      Đây là cảm giác trôi nổi chỗ dựa , tinh thần căng thẳng , cảm giác bất cứ lúc nào cũng sảy ra chuyện vậy .

      Mình thể chịu nổi cái loại cảm giác từng giây từng phút tựa như bị tra tấn này, mình xin nghỉ , chỉ lẳng lặng nằm ở giường, uống hai viên thuốc ngủ, mình hy vọng có thể yên tĩnh vượt qua cảm giác tồi tệ này .

      Tứ Phương đọc xong quyển nhật kí đến giữa trưa , yên lặng ngồi ở sô pha, bất động, ngồi đến tận buổi chiều .

    3. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 30

      Thời tiết mùa hè giống như vẻ mặt của trẻ con , thay đổi bất thường. Lúc Lại Văn làm vẫn là ngày nắng, đến lúc tan tầm buổi tối lại có mưa to. Tứ Phương gọi điện thoại hỏi địa chỉ công ty của , muốn mang ô cho . Lại Văn lại cần, mưa mùa hè nhanh đến nhanh , chừng đến lúc tan tầm tạnh rồi .

      Đến lúc tan làm mưa tạnh, chỉ lại chút hạt mưa bụi lất phất , nhưng tốt hơn nhiều . Lại Văn nhờ ô cùng đồng nghiệp đến trạm xe buýt , cũng may mắn , vừa đến có thể đón được xe, lên xe ngồi , hôm nay trời mưa, rất nhiều người lái xe nên xe buýt có khách mấy.

      Lúc dừng ở trạm kế , Lại Văn lại nhìn thấy Tứ Phương cầm ô đứng ở bên cạnh nhìn xung quanh, Lại Văn vẫy tay với , thấy được , nở nụ cười.

      Từ xe xuống, Tứ Phương nhanh chóng che ô cho . Lại Văn cười hỏi sao lại đến đây , phải cần rồi sao? Mưa thôi mà .”

      Tứ Phương nhìn cười cười, gì.

      Lại Văn kéo tay của , cùng bước vào trong nhà . Mưa to tạnh , thời tiết buổi chiều thực mát mẻ, khí cũng đặt biệt sạch , lá cây bên đường càng thêm xanh tươi , hoa càng thêm thắm .

      Tứ Phương ôm Lại Văn, chậm rãi bước . Đột nhiên nghe thấy Lại Văn hét lên tiếng, hóa ra váy của bị gió mạnh thổi bị tốc lên cao , vội vàng đưa tay che lại .

      Tứ Phương lấy ô trong tay đưa cho Lại Văn, ngồi xổm xuống trước mặt , đem vạt váy của buộc lại thành cái nơ. Lại Văn cúi đầu nhìn, Tứ Phương đem vạt váy của cột thành bốn cái nơ , làm bên trong váy phình lên , chỗ vạt váy lại được buộc chặt , nhìn giống như nụ hoa. Bây giờ dù gió có thổi đến như thế nào cũng thể tốc lên được .

      Tứ Phương đứng lên lấy cầm lại ô, ôm Lại Văn tiếp tục , nhưng lại đưa tay đặt ở đùi . Lại Văn được tự nhiên nhìn quanh bốn phía, “Đừng để tay ở đó ”

      “Bị gió thổi làm sao bây giờ?”

      “Giờ gió có thổi nữa cũng bị hất lên được đâu .”

      “Nhưng lỡ vẫn bị thôi lên làm sao bây giờ?”

      Lại Văn gì, bị ôm trở về nhà.

      Buổi sáng Lại Văn thức dậy, Tứ Phương còn ở giường. Vị trí ngủ của đặt bó hoa gardenias* trắng ,được bó lại bằng những dải băng màu trắng đơn giản, phảng phất mùi thơm tinh tế.

      Lại Văn vui vẻ cầm lấy, để lên môi hôn . Đúng lúc Tứ Phương vào , ngồi ở bên giường nhìn cười . Lại Văn ôm lấy hái khi nào vậy ?”

      hái chúng sau khi dậy ”

      “Sao dậy sớm vậy?”

      “Em phải kiếm tiền nuôi ,tất nhiên phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em rồi .”

      sao , em nên cảm ơn thế nào đây ?”

      Tứ Phương đặt ở dưới thân , hôn lên đôi môi ngọt ngào “ thích lời cảm ơn như vậy .”

      Lại Văn nằm ở trong lòng cười khanh khách.

      Buổi tối Lại Văn gọi điện thoại cho Tứ Phương, đưa đơn xin từ chức, đồng nghiệp trong nhóm muốn mời ăn cơm. Tứ Phương muốn ăn xong hãy gọi cho , đón.

      Tứ Phương qua lại chờ đợi điện thoại của , sau đó lại gọi, cũng thấy bắt máy . Đến mười giờ , Tứ Phương nóng lòng như lửa đốt , mới nhận được điện thoại của . Là đồng nghiệp của gọi tới , bị họ chuốc quá chén , nên muốn tới đón về , bên tai vang lên thứ nhạc đinh tai nhức óc, xem ra là ăn cơm xong lại KTV .

      Tứ Phương vào ghế lô, bên trong mấy người phụ nữ uống đến mức lảo đảo , có người vẫn ngừng hát, có ngủ ở sô pha, Lại Văn cũng uống say, nhưng vẫn cầm lấy micro hát ngừng , hát ”Khó có thể. . . Quên. . . lần đầu , lần đầu gặp , đôi, đôi…”

      Tứ Phương qua , đem micro trong tay để lại bàn , đỡ lên lưng mình , ra ghế lô.

      Lại Văn mơ hồ, dựa vào lưng , trong miệng vẫn hát ngừng , “ đôi, đôi…”

      Tứ Phương nhàng hỏi “ đôi gì?”

      Lại Văn làm sao biết hỏi gì , say đến mức hồ đồ , lại rầm rì vài tiếng, dựa vào bên vai ngủ.

      Về nhà, Lại Văn vẫn mù mịt thấy tình . Những người đó rốt cuộc chuốc cho bao nhiêu rượu a, Tứ Phương thầm oán.

      mở nước vào bồn tắm, điều chỉnh độ nóng, ôm Lại Văn đến phòng tắm, cởi quần áo giúp , ôm ngồi người, cùng vào bồn tắm lớn.

      Sau khi ngồi xuống dựa vào bồn tắm lớn liền đem cơ thể của dựa sát vào . lấy bọt biển cho chút sữa tắm, nhàng chà lau cơ thể trắng nõn của , hết sức chăm chú, chừa bất cứ ngõ ngách nào . Có đôi khi dừng lại, cầm lấy bầu ngực của nhìn kỹ, tuy đấy vẫn còn dấu vết hôn đo đỏ , vẫn đặt nụ hôn sâu lên mấy dấu vết này. Lại đem nơi bí mềm mại của nhấc lên , để có thể nhìn cách ràng hơn, nhàng vuốt ve hoa tâm của , buổi sáng làm có chút hung mãnh , phía dưới còn có sưng lên chút, dùng tay ôn nhu vuốt ve tẩy trừ, ngón tay vói vào trong nhàng trượt, giống như cố gắng rửa bằng hết .

      Cẩn thận tắm rửa xong , nhìn đến dục vọng của bản thân cũng cứng rắn lên, vươn lên thẳng tắp, khẽ cười , là xuân dược của .

      Đem ôm đến phía dưới vòi hoa sen xả nước, rồi dùng khăn tắm sạch bao toàn thân Lại Văn lại , đặt lên giường. Tìm máy sấy tóc của , lại từ bàn trang điểm kiếm mấy đồ trang điểm, tìm thấy lọ kem dưỡng da của , đổ ở trong lòng bàn tay xoa , chậm rãi xoa khuôn mặt , tay chân , người, toàn tâm toàn ý làm chuyện này,cũng giống như lúc bình thường làm vậy, nhàng vỗ vào làn da, để cho làn da chậm rãi hấp thụ .

      Bôi kem xong, tìm thấy cái váy ngủ màu trắng mà rất thích , giúp mặc vào. Làm xong mọi việc , ôm lấy nằm giường , hôn lên khuôn mặt nhắn trắng hồng, đem bàn tay bé của cầm lấy phần dục vọng của chính mình. Sau đó dùng hai chân kẹp lấy bàn tay bé của , nhàng than thở tiếng, nhắm mắt lại, ôm sát vào ngủ.

      Lại Văn buổi sáng tỉnh lại phát tay bị hai chân Tứ Phương kẹp lấy, trong tay nắm lấy dục vọng mềm của . Mà Tứ Phương còn ngủ, tay lại cầm lấy bầu ngực . Lại Văn biết vì sao còn ngủ mà lại có thể cầm lấy nó như vậy .

      muốn làm chuyện xấu , lấy bàn tay ma sát dục vọng của , lại dùng ngón tay chọc vào , vân vê , dục vọng ở trong tay cũng chậm rãi trở nên cứng rắn biến thành thô dài. vẫn đùa hăng say, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tứ Phương trợn mắt nhìn mình , tủm tỉm cười, cũng biết nhìn bao lâu rồi .

      Lại Văn ngượng ngùng lấy tay về , nhưng lại bị Tứ Phương nắm lấy, thể động đậy. Tứ Phương cúi đầu hỏi “Chơi vui ?”

      Lại Văn ngượng ngùng trả lời, ngắt lời, “Ngày hôm qua em trở về như thế nào.”

      cõng em trở về .”

      “Các ấy chuốc em nhiều rượu a, em còn tưởng rằng bản thân uống say chứ .” Lại Văn ngượng ngùng .

      đôi …phía sau là gì?”

      Lại Văn nghi hoặc “Cái gì?”

      “Em ngày hôm qua hát bài , khó có thể quên lần đầu gặp , đôi… cái gì nữa ?”

      “Khó có thể quên lần đầu gặp , đôi mắt to xinh đẹp.” ngày hôm qua hát bài này sao ? Lại Văn nghĩ ra .

      Tứ Phương hôn lên ánh mắt của , bài hát này phải là viết về Lại Văn sao? Nhớ lần đầu tiên thấy , trong ấn tượng sâu nhất của chính là đôi mắt to của .

      Dục vọng càng ngày càng cứng rắn, lấy tay cởi quần , xoay người đè lên Lại Văn, nắm lấy chân đặt ở vai… ( nơi này tỉnh lược XX)

      Tứ Phương vào được, đem chân đặt xuống , sau đó lại giúp xoay người , lấy cái gối, đặt ở phía dưới bụng … ( nơi này tỉnh lược XX)

      Lại Văn tối hôm qua ăn gì, đêm say rượu, lại bị Tứ Phương ép buộc mấy lần , cảm giác vừa nóng lại khát, mảnh mai thấp giọng “Em muốn uống nước.” … ( nơi này tỉnh lược N)

      ôm từ giường đứng lên, đến tủ lạnh trong phòng bếp lấy sữa . mở tủ lạnh tìm kiếm , Lại Văn bị khí mát lạnh trong tủ lạnh phả vào ,cảm thấy tỉnh táo hẳn , xoay người sang chỗ khác, tìm thất chai sữa, lập tức mở ra, uống ừng ực.

      Tứ Phương nhìn yết hầu ngừng nhúc nhích , hạ thân nhịn được lại động lên, tủ lạnh bị đụng vào vang lên mấy tiếng choang choang … ( nơi này tỉnh lược XX )

      Lại Văn thiếu chút bị sặc , đem cái chai để lại vào tủ lạnh, xoay người trừng mắt với , Tứ Phương bị liếc trong lòng càng cháy , như thế nào cũng nhịn được … ( nơi này tỉnh lược XX )

      Tứ Phương dùng chân đá cửa tủ lạnh lại , đem ôm đến bàn cơm, lưng dán mặt bàn… ( nơi này tỉnh lược XX )

      Thẳng đến cái bàn bị chàng xoay tứ phía , rốt cục mới hết hưng.

      Lại Văn tỉnh lại, máy móc cử động chân tay hơn mười giờ sáng, sao lại trễ thế này, bị muộn giờ làm rồi .

      nhấc cai tay của người xuống , nhanh chóng đứng lên, Tứ Phương phen lại ôm trở về.”Vội vàng làm gì vậy ?”

      làm a, trễ thế này, sao gọi em dậy ”

      Tứ Phương vỗ vào khuôn mặt non mềm của từ chức rồi , thôi đừng .”

      Lại Văn lắc đầu, “ được , ông chủ tuy rằng đáp ứng rồi, nhưng mà mấy ngày nay còn chưa tìm được người mới a, ông chủ bảo em làm thêm vài ngày, ông tiền lương tăng gấp đôi .”

      “Tiểu tham tiền” Tứ Phương ôm chặt thêm chút “Đừng , chúng ta hôm nay cần dọn dẹp chút .”

      Lại Văn giật mình, “Ngày mai sao?”

      “ừ, cũng có thể như thế .”

      “Sao lại có thể ?”

      tìm người làm visa cho em , ta hôm nay có thể xong .”

      Lại Văn gật đầu, “Vậy em hôm nay , ở nhà dọn dẹp chút “

      Tứ Phương , “Cũng có cần thu dọn gì , em chỉ cần lấy mấy thứ quan trọng là được , quần áo cũng cần đem theo , qua lại mua cái khác là được .”

      Lại Văn gật đầu, quần áo của cũng đáng giá, lại dùng trong thời gian dài như vậy , coi như là cũng vừa đủ , nhưng mà phải bắt Tứ Phương mua váy cho mới được .

      làm là muốn liền làm, lập tức muốn đứng lên thu dọn , Tứ Phương ôm lấy , “Gấp cái gì a, thời gian còn dài như vậy, em ngủ thêm lát .”

      Lại Văn xoa cánh tay ngủ nữa đâu ,em còn phải gọi điện thoại cho công ty nữa , cũng phải với bọn họ là em làm nữa . “

      Ngoan ngoan để Tứ Phương hôn cái, mới buông tay ra.

    4. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 31

      Giữa trưa Tứ Phương nấu cơm, ăn cơm xong Tứ Phương cũng giúp dọn dẹp chút, cũng ngừng ở bên tai “Cái này cần mang theo.” Lại Văn đưa tay lấy lại “Em muốn mang “, lặp lại vài lần như vậy, lửa bùng lớn, “ bỏ lại hết thế này là có ý gì , cho em mang theo gì để dùng sao .”

      Tứ Phương để ý cơn tức của , thủng thẳng , “ chính là có ý này.”

      chiếc dây ngực liền bị vất lên đầu . cầm lấy mũi ngửi , “Òa, thơm quá, cái này có thể mang nè ” xong còn hôn hôn vào đỉnh áo lót , Lại Văn nhìn hành động của , đỏ cả mặt.

      Lúc này điện thoại trong nhà vang lên, Tứ Phương cầm cái dây ngực qua nhận điện thoại, chỉ alo tiếng, về sau tất cả đều là tĩnh mịch trầm mặc.

      Cúp điện thoại, ngồi xuống sô pha, câu cũng . Lại Văn nhìn cảm thấy thích hợp lắm, qua ngồi ở trước mặt hỏi “Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy ?”

      Tứ Phương nhìn ”Visa làm được, chúng ta bị hạn chế xuất cảnh .”

      Lại Văn há hốc miệng , nửa ngày cũng nên lời.

      “Vì sao? Vì sao lại bị hạn chế xuất cảnh?”

      Lại Văn nghĩ nát óc cũng nghĩ ra được vì sao lại như vậy. Tứ Phương cho dù có tội cũng mãn hạn tù ? Mà bản thân cũng chỉ là nhân vật nho , lí lịch trong sạch , vì sao lại như vậy?

      Đột nhiên trong đầu lên ý nghĩ , “Có phải do của em làm hay ? Em cảm thấy làm ra việc này chỉ có của em mà thôi, của em là cảnh sát, chỉ có ấy mới có biện pháp hạn chế em xuất cảnh.”

      Tứ Phương nghĩ đến khả năng này đầu tiên. Nếu là Lại Vũ ở sau lưng , khẳng định hy vọng rời khỏi, Lại Văn ở lại. Nhưng nếu là Trần Tự Huy , khả năng tính toán lớn hơn chút. Nhưng cũng có khả năng hai người đó đều có tham dự.

      Lại Văn lấy điện thoại gọi cho Lại Vũ, ngón tay bấm nút hơi run ,chuông vang lên lâu, điện thoại mới được thông . Lại Văn thẳng vào vấn đề:

      “Chúng ta bị hạn chế xuất cảnh là do làm phải ?”

      Bên kia im lặng .

      Lại Văn thét chói tai, “ cho em biết.”

      Lại Vũ mở miệng chuyện , thanh trầm thấp, “Trong nước phải rất tốt sao , cần gì phải xuất ngoại làm công dân hạng hai chứ.”

      Lại Văn giận dữ ”Đây là chuyện của em ,em tình nguyện làm công dân hạng hai, có quyền gì quản em chứ ? cảm thấy mình quản quá nhiều việc của em sao?”

      của em , vì sao thể quản em chứ ?”

      cũng biết của em sao ?”

      “Em là vì Hạ Tứ Phương mới xuất ngoại . “

      phải ấy em cũng xuất ngoại .”

      “Em vì sao cứ muốn như vậy, càng khuyên em em càng nghe lời, em câu cũng nghe, chẳng lẽ hại em sao? Em theo đến chân trời góc biển có cái gì tốt chứ ?”

      “Tốt hay xấu em tự định đoạt , cần tới quan tâm.”

      Bên kia lại im lặng lát “Em nghe lời , người đàn ông kia em nên dính vào , nhất định hại em , cho dù hại em , thân phận của cũng hại đến em mà thôi .”

      “Em rời ấy , cái thân này của em chết khi nào cũng quan hệ gì đến .” Lại Văn kích động rống lên .

      Lúc này Tứ Phương luôn đứng ở bên nghe chuyện, liền giật lấy điện thoại trong tay , “Tôi là Hạ Tứ Phương, chúng ta chuyện.”

      lát sau, bên kia điện thoại ra địa chỉ .

      Tứ Phương câu, “Tốt, tôi đến đúng giờ.”

      Lại Văn kéo lại hỏi, “ ấy muốn gì ? cùng ấy gì vậy ?” Tứ Phương ôm chặt ”Đừng lo lắng, bọn chỉ là gặp mặt chuyện thôi .”

      Lại Văn lo lắng, ” Gặp mặt ở đâu? An toàn ? Vẫn nên là đừng .”

      Tứ Phương thở dài hơi, “Trốn tránh cũng phải biện pháp, hay là cứ gặp nhau chuyện rồi lại tính .” Nếu Lại Văn thể cùng , vậy tình nguyện đợi ở nơi này.

      Chỗ Lại Vũ hẹn gặp quán trà. Tứ Phương đến có vẻ sớm, Lại Vũ vẫn còn chưa đến.

      Qua nữa giờ sau , Lại Vũ mới đến đây . Khuôn mặt của ta chút thay đổi ngồi vào đối diện Tứ Phương, khách khí , “Chúng ta cũng cần nhiều làm gì , thẳng vào vấn đề .”

      Tứ Phương đồng ý “Đương nhiên “

      “Kỳ tôi căn bản muốn gặp , nhưng có số việc tôi muốn để cho em tôi biết.”

      Tứ Phương gật đầu, có số việc Lại Văn biết tốt hơn , biết càng nhiều , ấy chỉ càng thêm lo lắng mà thôi .

      “Lúc ra nên lập tức . Tôi nghĩ cha hẳn có chuẩn bị.”

      “Tôi muốn cùng Lại Văn.”

      Lại Vũ trào phúng nhìn , ” Sao ?”

      Tứ Phương cười cười, “Cha tôi thực tin tưởng Lại Văn, ấy lại có người trai cảnh sát là .”

      “Vì thế muốn lưu lại để nghĩ biện pháp ?”

      “Đúng , tôi nhất định phải cùng với Lại Văn .”

      Lại Vũ hừ lạnh tiếng, “ là chuyện của , đừng có hại em của tôi bị Trần Tự Huy hãm hại .”

      “Vẫn là nguyên nhân kia , Lại Văn có người cảnh sát là , trong tình hình đó, Trần Tự Huy động đến ấy .”

      rất biết tình toán , nhưng dù sao Lại Văn cũng có khả năng cùng .”

      Tứ Phương nhìn muốn đến chuyện làm visa sao? Tôi nghĩ hẳn là cũng biết, đây mới chỉ là lựa chọn đầu tiên của tôi , nếu mà có thể xuất ngoại bình thường, tôi thực rất vui vẻ, bởi vì Lại Văn vẫn sạch , tôi hy vọng ấy vĩnh viễn sạch . Nhưng nếu có biện pháp gì , chúng tôi chỉ có thể đường khác.”

      Lại Vũ nhìn ,hung dữ , “Vậy có thể thử coi , tôi ngừng quan sát hai người , nếu có bất cứ dấu vết nào để lại , tôi lập tức báo cho hải quan . Tôi tình nguyện để Lại Văn ngồi tù, cũng để cho nó xuất ngoại cùng .”

      Tứ Phương sắc mặt u ám, “ vì sao nhất định phải làm như vậy, tôi cùng Lại Văn khẳng định tách ra , làm như vậy chỉ có thể làm ấy càng thêm chán ghét mà thôi .”

      “Nếu nó cùng xuất ngoại , tôi còn cái gì?” Lại Vũ vô cùng thê lương, lát sau, còn , “Về phần , tôi muốn ra tay, tôi cũng hy vọng Lại Văn hận tôi, chờ đến khi bị Trần Tự Huy chém chết, tôi ở bên Lại Văn, yên tâm , chúng tôi sống hạnh phúc . Tôi cũng nhìn để coi Trần Tự Huy xử lí như thế nào .”

      Tứ Phương lạnh mặt, “ trai của Lại Văn, vì sao vẫn luôn cố chấp như thế.”

      Chi tiếng, Lại Vũ đột nhiên kéo ghế đứng lên, cầm lấy cổ áo Tứ Phương, “Chúng tôi như thế nào tới phiên ngươi ,con mẹ nó lên tiếng, ngươi con mẹ nó người sắp chết, cũng biết còn sống được mấy ngày đâu .” ngồi xuống, trào phúng nhìn Tứ Phương, “Có tin tức , xác định Trương bí thư liên nhiệm (liên tục đảm nhận chức vụ ) , cứ chờ xem, quá khoảng thời gian nữa tự khắc Trần Tự Huy đến xử lí .”

      Tứ Phương ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng , gì.

      “Nếu có thể mình , tôi có thể giúp. Tôi có thể cắt đứt cơ sở ngầm của Trần Tự Huy, giúp cho thuận lợi rời bến.”

      Tứ Phương cười cười, lắc đầu.

      Lại Vũ cười lạnh, “Vậy để cho Lại Văn chờ nhặt xác của ngươi .”

      Tứ Phương mở cửa , nhìn thấy Lại Văn vẫn ngồi yên ở sô pha, nhìn thấy trở về, vội vàng chạy tới, cầm lấy cánh tay của , “Thế nào? Tình huống thế nào?”

      Tứ Phương vỗ vỗ đầu , gì. muốn cho , tại là trong giai đoạn nguy hiểm . hôm nay sở dĩ gặp Lại Vũ, cũng là nghĩ muốn dò xét ta chút, mà kết quả làm cho người ta thất vọng .

      Lại Văn kéo Tứ Phương ngồi vào sô pha, đến phòng bếp nấu nước sôi, pha ly sữa nóng cho , đem ly đặt lên bàn trà, rồi im lặng ngồi ở bên cạnh Tứ Phương.

      phải còn có cách sao ?” Lại Văn quay đầu nhìn Tứ Phương.

      Tứ Phương ngẩng đầu nhìn .

      “Chúng ta nhập cư trái phép .” Lại Văn , ra hiểu mấy, nhưng khi xem tin tức thường xuyên có chuyện như vậy, chắc là có thể làm được . Hạ Hữu Quân cùng Vương thúc trong lúc ấy khẳng định cũng làm như vậy để có thể xuất ngoại .

      Tứ Phương ở đây an toàn, tại lại được , vậy phải làm sao bây giờ? được, chỉ có thể nhập cư trái phép .

      Tứ Phương ôm , vỗ lưng , giúp trấn an, “Như vậy được .” thực tế Tứ Phương có chuẩn bị, nhưng tại thể mang theo Lại Văn mạo hiểm . Nếu thành công, chịu nổi kết quả của nó .

      Hai người ngổi sô pha đến tận trưa , ai gì.

      Đến chạng vạng, mặt trời chậm chạp lặn xuống, lúc trời chỉ còn tia ánh chiều tà , Tứ Phương quay đầu với Lại Văn, “Chúng ta rời nơi này , đến nơi khác tìm lấy nơi có thể sống cả đời.”

      Lại Văn nhìn , ánh mắt ướt sũng , “Như vậy có thể chứ?” vẫn là lo lắng đến an toàn của , xuất cảnh bị sao chứ ?

      “Có thể, chúng ta đổi thân phận, đổi tên, tìm nơi hẻo lánh mà sống .”

      Lại Văn gật đầu.

      Tứ Phương ôm , trong lòng hơi yên ổn chút.

      Lại Văn hỏi Tứ Phương, “Chúng ta khi nào ?”

      Tứ Phương , “Lập tức .”

      “Được , quần áo vừa vặn cũng dọn dẹp xong, sổ tiết kiệm em mang theo.”

      Tứ Phương ấn bả vai của xuống ”Em cũng cần mang cái gì, quần áo đợi khi chúng ta yên ổn lại có thể mua , sổ tiết kiệm cũng cần mang, chỉ cần để ở đây thôi , họ có thể dựa vào số tài khoảng mà biết chúng ta ở đâu .”

      “Vậy ngày mai em lấy ra ?”

      được, bây giờ mà rút tiền cũng gây chú ý cho người khác .”

      “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

      Tứ Phương trả lời , kéo vào phòng của Tiểu Vũ trước kia , từ tủ quần áo lấy ra cái túi du lịch lớn , mở ra, bên trong là đống tiền mặt “Dùng tiền mặt này ” Tứ Phương .

      Tứ Phương kéo Lại Văn còn ngây ngốc vào phòng ngủ, ấn xuống giường, “ tại em nên ngủ chút, rạng sáng mai chúng ta xuất phát.”
      Trâu thích bài này.

    5. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 32

      Rạng sáng hai giờ, Tứ Phương cùng Lại Văn từ góc hẻo lánh men theo mặt tường ra đến tiểu khu,hai người thẳng đến nhà ga, tùy tiện chọn hai vé tàu về phía nam , mua vé lên xe. Đến sáng sớm, hai người xuống nhà ga , lại lập tức lên chuyến tàu hướng xuống phía nam.

      Trải qua mười mấy giờ , bọn họ đến trấn xa lạ.

      Đây là thị trấn nằm ở phía tây nam, lưu lại dấu vết của khu công nghiệp từng tồn tại trước kia. tại vẫn còn mấy cái nhà xưởng sản nghiệp truyền thống như cũ, nhiều người ở thị trấn sổ này là công nhân trong nhà xưởng, cuộc sống con người ở đây rất đơn giản, an nhàn hiền hòa.

      ra ngoài nhà ga, bên ngoài là trời đêm như mực. Tứ Phương kéo tay Lại Văn “Chúng ta thể ở trong khách sạn, nên tìm chỗ có thể ở là được .” Vào khách sạn ở khẳng định phải cần chứng minh thư.

      Lại Văn nắm lại tay Tứ Phương “ sao, thời tiết mùa hè rất nóng, ở bên ngoài cũng rất mát mẻ.”

      mười hai giờ tối, nhưng vì là mùa hè nên mọi người đều có vẻ ngủ trễ, có số cửa hàng còn mở cửa, Tứ Phương kéo Lại Văn, tìm quán mì sợi , vào gọi lấy hai chén mì sợi.

      Có thể người nơi này ưa ăn cay , mì được bưng lên, bên trong cho nhiều hạt tiêu, tiêu nồng khiến Lại Văn khỏi hắt xì mấy cái , là người vùng biển, ăn được hạt tiêu.

      Tứ Phương hướng ông chủ , “Xin hỏi có thể làm thêm bát mì nữa ? cần bỏ hạt tiêu.”

      Ông chủ là gã trung niên gầy thấp bé, tính tình rất nóng ”Muốn ăn hay ăn , trễ thế này, tôi muốn đóng cửa .”

      Tứ Phương nhìn hai bát mỳ sợi trước mặt, “Vậy cho tôi ly nước sôi .”

      Ông chủ kiên nhẫn mang ly nước sôi đặt lên bàn . Tứ Phương dùng chiếc đũa vớt mấy sợi mỳ, nhặt hết hạt tiêu mặt, bỏ lại vào trong bát nước , sau đó bỏ vào bên trong ly nước lọc kia, để đến trước mặt Lại Văn, “Chịu khó ăn chút.”

      Lại Văn cũng học bộ dáng của , đem mỳ sợi bỏ vào bên trong ly nước lọc, cầm lấy bát mì đặt ở giữa “Cùng nhau ăn.”

      Ăn xong bát mì mà còn mùi vị gì là mỳ sợi cả, Tứ Phương kéo Lại Văn ra mặt quán . Bên ngoài , ven đường còn nhóm có ông cụ , bà cụ phe phẩy quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ) ngồi hóng mát. qua công viên, Lại Văn nhìn thấy có mấy cái bàn , còn có mấy cái ghế dựa . kéo kéo tay áo Tứ Phương, “Chúng ta ở trong này qua đêm , cũng mát mẻ.”

      Tứ Phương nhìn nhìn, rồi kéo Lại Văn vào công viên. vốn muốn tìm chỗ mở thâu đêm nào đó nghỉ đêm, nhưng thị trấn này cũng giản dị quá , thấy có chỗ nào mở thâu đêm có thể cho họ qua đêm.

      Tứ Phương cùng Lại Văn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, Lại Văn ôm lấy cánh tay của , đầu dựa vào bờ vai . Tứ Phương sờ sờ đầu “Em ngủ chút , em mệt mỏi rồi .”

      Lại Văn lắc đầu, nhưng lại mệt mỏi, nhịn được nhắm mắt lại.

      lát sau, Tứ Phương nhìn thấy ngủ, đem ôm lấy đầu đặt lên chân của . Mà chính cầm lấy túi du lịch bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm mênh mang.

      Lại Văn theo Tứ Phương ở công viên ngủ được 3 đêm , có ngày buổi tối bọn họ còn bị tên côn đồ quấy rầy, bị Tứ Phương đuổi . Thẳng đến khi bọn họ nhận được túi văn kiện chính xác , bọn họ mới còn phải ngủ ở công viên nữa .

      Tứ Phương đến tủ đồ trong siêu thị lấy túi văn kiện chứa giấy chứng nhận mới , lấy nhìn kỹ lần nữa , sau đó lấy cái ba lô đựng quần áo màu đen để vào đó .

      Lại Văn sau đó mới thấy được giấy chứng nhận thân phận mới của bọn họ , tại hai người người tên là Trương Huy, người tên là Vương Doanh, hai cái tên phổ biến , có thể lẫn lộn trong biển người mờ mịt .

      Sau khi lấy được giấy chứng nhận mới , bọn họ đến khách sạn, tắm rửa sạch , thoải mái ngủ.

      Sau đó Tứ Phương liền thu xếp mua phòng ở , nơi này dân từ vùng khác đến nhiều lắm, công nhân nhà xưởng bình thường đều có nhà ở phúc lợi, cho nên phòng ở để mua rất ít , chỉ có ba khu có cho mua đất để ở , hơn nữa đa số đều có tuổi thọ hai năm . Tứ Phương so sánh chất lượng sống ở ba khu , sau đó ở bên cạnh thị trấn mua chỗ ở , phòng ở có ba phòng chính , phòng ở đỉnh tầng, ánh sáng đầy đủ , tầm nhìn trống trải.

      Phòng ở này được xây hơn ba năm , bên trong được trang trí lại , toàn bộ các khoảng cũng chỉ hơn ba mươi vạn. Lại Văn khỏi cảm thán, phòng ở nơi này chênh lệch quá lớn, hơn ba mươi vạn ở Vĩnh Châu chỉ có thể mua cái phòng bếp.

      Còn lại vài ngày chính là mua đồ , mua thêm ít vật dụng ở trong nhà , đồ điện, giường ngủ , áo quần ….

      lần Lại Văn đối với mấy loại hoa văn cảm thấy rất có hứng thú , muốn đem rèm cửa sổ, bộ sô pha, ..đều mua thành các loại hoa văn khác nhau , như vậy có vẻ có phong cách nông thôn , đúng rồi, còn có giường ngủ , Lại Văn cũng muốn trang trí hoa văn linh tinh , bởi vì từng nghe giường ngủ nếu trang trí hoa văn, đàn ông rất nghe lời phụ nữ. muốn đến hỏi Tứ Phương, Tứ Phương chỉ liếc cái, ” Nếu lúc đó làm em ở phía chứ ? đồng ý, nghe lời em , nhưng mà vẫn là nên bày ra làm gì .” Giường ngủ tốt nhất cần màu sắc rực rỡ , cái khác Tứ Phương sao cả.

      Cuối cùng Lại Văn vẫn đành từ bỏ , mấy đồ trang trí vẫn là lấy màu sắc đơn giản làm chủ đạo , dù sao cũng tương đối dễ nhìn .

      Ban công bên ngoài rất lớn, Lại Văn biết Tứ Phương thích đùa chăm sóc hoa cỏ , bọn họ cùng nhau đến cửa hàng mua đủ loại bồn hoa cỏ, lại mua rất nhiều chậu hoa to khác nhau , lại mua thêm đủ loại hạt giống , Tứ Phương có thể trồng số cây mà ấy thích .

      Tứ Phương tìm người giúp đem nửa ban công ngăn cách bằng loại kính thủy tinh trong suốt, phía trong để chiếc ghế nằm cùng cái giường trúc , buổi tối bọn họ có thể cùng nhau ngắm sao, bầu trời mênh mông thoáng đãng , xa xa là tiếng ếch kêu, đom đóm chợt lóe chợt tắt , hết thảy mọi thứ đều bình yên như vậy .

      Tiểu khu này cho tới bây giờ chỉ bán ra ngoài sáu phòng, hộ gia đình nhiều, lại ở bên cạnh thị trấn , cho nên cuộc sống nơi tiểu khu này đều rất sạch lại im lặng .

      Buổi sáng mỗi ngày, Lại Văn đều cùng Tứ Phương tản bộ mua đồ ăn. Trong tiểu khu cũng có chợ rau , nhưng rau dưa ở đây cũng phải tươi tốt lắm , Lại Văn càng thích mua ở bên ngoài. Ra khỏi tiểu khu, lại thêm đoạn có thể đến thôn bên cạnh bờ sông . Buổi sáng mỗi ngày, bên cạnh bờ sông này đều có rất nhiều nông dân đem rau dưa ra bán , sau đó lại có số người lại đem số rau dưa đó đến bán ở trong thị trấn.

      Lại Văn dọc theo bờ sông, muốn xem xem hôm nay có loại rau dưa gi , nếu trúng loại muốn mua, mua giùm họ ít .

      Mấy người nông dân đối vợ chồng son này rất quen thuộc . bà trung niên cùng con nhìn thấy bọn họ tay trong tay tới đây, hướng bọn họ chào hỏi, “Lại đây mua đồ ăn ?”

      Lại Văn cười nhìn bà ấy gật đầu, tới nhìn qua cái sọt của bà .

      Người phụ nữ trung niên bên cầm dao cắt rau , bên cùng Lại Văn chuyện ” hâm mộ quá , mỗi ngày đều tay cầm tay đến đây mua đồ ăn, người đàn ông này cũng tuấn tú, giống cái loại ma quỷ ở nhà của tôi , mỗi ngày chỉ biết uống rượu, tôi mỗi ngày sớm về tối bán đồ ăn cũng đủ cho uống rượu .”

      Lại Văn cười cười, gì, mỗi ngày bà ấy đều phải oán giận vài câu, nghe thành thói quen . chọn hai cân rau xanh, Tứ Phương đến thanh toán tiền. Nhìn thấy bác trai bên kia trong sọt có rất nhiều dưa chuột , cà chua tươi ngon , Lại Văn cũng qua mua thêm vài cân .

      Mua xong đồ ăn, Lại Văn cùng Tứ Phương men theo bờ sông, lên đường lớn . Lúc này nhìn thấy cậu bé khoảng ba bốn tuổi đứng đứng ở bên đường hết nhìn đông tới nhìn tây, đôi mắt to tròn , lưng tròng nước, gần như muốn khóc.

      Lại Văn qua vuốt đầu nó , “Cậu bạn , nhanh trở về , nên đứng ở bên đường , rất nguy hiểm.”

      Cậu bé ngẩng đầu lên tội nghiệp , “Con tìm thấy mẹ .”

      Lại Văn ngồi xổm xuống hỏi “Nhà con ở đâu? đưa con về.”

      Cậu bạn nhanh chóng , “Mẹ gọi là Hà Toa Toa, ba ba gọi là Vương Bằng, điện thoại của ba ba là 1356215XXXX, nhà của con ở đường 5 khu số 2 phòng 501.” Lại Văn nhìn cậu bạn đáng này, xem ra là cha mẹ dạy rất tốt , rất ràng.

      Đúng lúc này, người phụ nữ còn trẻ tuổi từ xa xa gọi tới, “Tiểu Hổ, con sao lại chạy đến đây, cả ngày chỉ biết chạy loạn, mẹ mua chút đồ ăn, vừa quay đầu lại con bỏ chạy thấy đâu rồi …”

      Người phụ nữ kia nhanh chóng chạy tới, cậu bé nhìn thấy mẹ, khóc chạy đến bên người , gọi , “Mẹ, mẹ…”

      Người phụ nữ ôm lấy con mình , lại nhìn cậu răn dạy phen, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lại Văn.”Cám ơn hai người , con tôi chỉ thích chạy loạn .”

      Lại Văn cười cười, “Con nít đều rất hoạt bát thôi mà .” Nhìn cậu bé tìm được mẹ, kéo tay Tứ Phương ,chuẩn bị về nhà .

      Lúc này người phụ nữ nhìn , “Hai người là đôi vợ chồng mới đến ?”

      Lại Văn nghi hoặc nhìn . Người phụ nữ kia , “Chúng ta ở dưới lầu nhà hai người , thường xuyên nhìn thấy hai người ra mua đồ ăn.”

      Lại Văn gật đầu, “Ồ, như vậy a, ngại quá chúng tôi lại chú ý lắm .”

      Lại Văn kéo cánh tay Tứ Phương, nhìn vẫy vẫy tay, “Chúng tôi về trước , hẹn gặp lại .”

      Người phụ nữ ôm con, cũng nhìn tiếng hẹn gặp lại .

      Chuyện này Lại Văn để ở trong lòng, nhưng đến buổi tối, Lại Văn nhìn thấy tối rồi, chuẩn bị làm cơm, lúc này chuông cửa vang .

      Tứ Phương ở phòng khách, ra mở cửa, hóa ra là người phụ nữ gặp buổi sáng nay , Tứ Phương hơi hơi nhíu mày ,người phụ nữ nhìn thấy mở cửa, vội vàng , “Chuyện hồi sáng này là muốn cám ơn hai người , tôi nghĩ…”

      còn chưa xong, Tứ Phương muốn xoay người , hướng tới phòng bếp kêu Lại Văn, “Lại đây chút.”

      Lại Văn tới, cũng thấy được người phụ nữ ở bên ngoài . Người phụ nữ cười , “Hôm nay ,chuyện hồi sáng thực cảm ơn hai người rất nhiều , chúng ta là hàng xóm, ở cũng gần như vậy, quan hệ hẳn là càng gần mới đúng , tôi muốn mời hai ngươi buổi tối tới nhà của tôi ăn cơm.”

      Lại Văn nhìn thoáng qua Tứ Phương, mặt vẫn chút thay đổi.” cần đâu , buổi sáng chúng tôi cũng giúp được cái gì, trăm ngàn cần khách khí .”

      “Như thế nào là khách khí như vậy chứ , tục ngữ bà con xa bằng láng giềng gần, tại mọi người cũng ở lầu lầu dưới, về sau còn cần giúp đỡ lẫn nhau mà , tại mời hai ngươi ăn bữa cơm cũng có gì a “

      Tứ Phương muốn ở lại nghe hai người chuyện , trực tiếp vào phòng bếp rửa rau .

      Người phụ nữ còn khuyên thêm ” coi hai nhà chúng ta có thể làm hàng xóm, cũng là duyên phận đúng hay , về sau lúc cần giúp đỡ lẫn nhau cũng rất nhiều , hai ngươi trăm ngàn cần khách khí, cơm nấu xong hết rồi , chồng tôi hôm nay cũng về , ở dưới nhà chờ hai người đấy , hai người trăm ngàn lần nên ghét bỏ nha, đến nhà tôi ngồi chơi .”

      Bị đến thế này , nếu lại cự tuyệt có vẻ hơi ngượng ngùng , huống chi, ở như vậy gần , cũng nên phải qua lại giao tình chút , chỉ suốt ngày co co ở trong nhà , chừng lại có người nhảm . Lại Văn ngẫm lại, vẫn là qua ngồi chút .

      Lại Văn cười cùng người phụ nữ kia , “Tốt thôi , chị về trước, chúng tôi lập tức xuống.”

      Người phụ nữ gật gật đầu, về trước .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :