1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm mươi thước thâm lam - Ba Nữu (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 23

      Trong sàn nhảy, cả trai lẫn liều mạng vặn vẹo cơ thể , nào nhiệt tình, nào cơ thể, nào xinh đẹp, nào phóng khoáng . Ca khúc chấn động , ầm ĩ đến nỗi nếu ai muốn chuyện đều phải hét to lên mới có thể nghe thấy . Có người khiêu vũ, có người uống rượu, nam nữ uống rượu lắc qua lắc lại , ngã trái ngã phải, có khi ngã cả ở đất, có người lại đụng vào người khác, sau đó ôm lấy nhau hôn . màn nhảy múa gào thét , là trò chơi phồn hoa nơi đô thị sầm uất này .


      Lại Vũ ngồi ở góc quầy bar sáng sủa uống rượu, mấy năm qua, cảm thấy tửu lượng bản thân càng ngày càng tốt, biết vì sao càng uống lại càng say. Có người , từ trước tới nay uống rượu say, nhưng mà thể uống .


      Có người phụ nữ uống rượu uốn éo ngã vào người , buông ly , đẩy người phụ nữ kia ra. Người phụ nữ uống rượu cũng đứng lại, vung vẩy xa , sau đó quỳ mặt đất gào khóc lớn. Có người chướng mắt quá , đến bên cạnh Lại Vũ lý luận, Lại Vũ mặt chút thay đổi vẫn tiếp tục uống rượu, người đàn ông kia nóng nảy nắm lấy vạt áo Lại Vũ, Lại Vũ dùng sức bỏ tay ra, người đàn ông lại xông lên, Lại Vũ nghiêng thân , nhấc chân đá phát vào bụng , người đàn ông bị đá văng ra xa, ngã sô pha.


      Điện thoại Lại Vũ lúc này rung lên , là người đồng nghiệp , hỏi ở đâu, vì sao còn chưa quay về , lập tức xuất phát.


      Lại Vũ cùng số đồng nghiệp tối hôm nay có nhiệm vụ, chính phủ gần đây cầu bọn họ càng phải làm nghiêm trong việc càng quét tội phạm . Lại Vũ cùng đồng nghiệp hôm nay phải đến ổ chứa mại dâm bắt người.


      Lại Vũ tắt điện thoại, tính tiền chuẩn bị chạy lấy người, lại bị người đàn ông đá cái nhe răng trợn mắt , ta vừa chuẩn bị muốn lại đây, Lại Vũ chỉ liếc mắt cái, cũng thèm nhìn , ra quán bar.


      Hành động buổi tối rất thuận lợi, lúc rạng sáng bọn họ bắt được mười mấy cùng khách làng chơi, hoàn thành nhiệm vụ, kéo đội trở về.


      Kỳ bình thường bọn họ cũng quản chuyện đó , nhưng cấp phân chia nhiệm vụ xuống dưới, bọn họ chỉ có thể làm theo mà thôi , ghi chép, phạt tiền, xong rồi các vẫn trở về tiếp khách của họ , khách làng chơi vẫn cứ ra ngoài tìm .


      Lại Vũ đá vào mông của làng chơi “ qua làm ghi chép.”


      có lẽ cũng là người từng trải , thoải mái đến trước bàn ngồi xuống, Lại Vũ lấy điếu thuốc, hút mấy hơi sâu , sau đó thở ra , ngồi đối diện nâng tay phẩy phẩy, Lại Vũ giương mắt cẩn thận nhìn , có ánh mắt to , lông mi rất dài, khuôn mặt nho .


      bị nhìn sợ hãi, “Đại ca, ngươi có làm ghi chép hay a?”


      Lại Vũ cuống quít cúi đầu, phút như vậy , cảm thấy bản thân mình nhìn thấy Lại Văn, Lại Văn cũng là như thế này, ánh mắt to, lông mi dài, khuôn mặt nho .


      Lại Vũ tiếp tục hút thuốc, bao lâu rồi gặp Lại Văn ? bao lâu. Mấy năm qua, Lại Văn cách càng ngày càng xa, còn ở nhà , chỉ ở bên ngoài thuê phòng trọ , qua lời bạn học của biết vẫn tiếp tục đến trường. càng ngày càng ít nhận điện thoại của , càng ngày càng ít ra gặp mặt. Lại Vũ biết ngoài giờ học lại bắt đầu làm công , tìm vài việc làm thêm , sở dĩ biết được là vì luôn luôn vài ngày như vậy , đặc biệt nghĩ đến , luôn vụng trộm đến gần chỗ ở để nhìn thấy . thấy khuya mới trở về, mình đạp xe đạp qua màn đêm, mỗi khi thấy cảnh này, trong lòng đều cảm thấy ỉ đau.


      Lại Vũ nhả làn khói. Lại Văn sau khi tạm nghỉ học , lại lần nữa đến trường, so với người khác trễ tốt nghiệp năm, năm trước sau khi tốt nghiệp, làm việc ở công ty mậu dịch, Lại Vũ gọi điện thoại cho , đều có việc, có thời gian, bọn họ mấy tháng nay chưa gặp nhau . Lại Vũ biết ở chỗ nào, có đôi khi nhịn được , vụng trộm chạy tới nhìn


      “Đại ca, rốt cuộc có làm ghi chép hay a?” ở đối diện nhịn được hỏi, vẫn nhìn hút thuốc, thở dài, cũng biết làm cái gì .


      Lại Vũ quay đầu nhìn , vừa nhả khói, đem tàn thuốc gạt trong gạt tàn .”Tên gọi là gì?” Lại Văn lạnh lùng hỏi.


      “Vương Lệ Phân” kia .


      Rạng sáng bốn giờ , hai người mới làm xong, Lại Vũ cùng đồng nghiệp làm nốt việc báo cáo , chuẩn bị trở về. qua tên Vương Lệ Phân kia , Lại Vũ dừng lát , sau đá vào mông của nàng, “


      Vương Lệ Phân nhìn , quay đầu tiếp tục ngồi . Lại Vũ lại đá “Tôi


      Vương Lệ Phân bĩu môi , ngầm hiểu, đứng lên theo phía sau Lại Vũ , cảnh sát khác cũng thấy thế nhưng hề trách, đầu cũng chưa nâng lên , làm nốt các việc còn lại .


      Đến bên ngoài bãi đỗ xe, bóng đêm mờ mịt ,nơi này im ắng . Lại Vũ mở cửa xe, đem Vương Lệ Phân vào , cũng chui vào sau.


      Vừa vào , bắt đầu xé rách quần áo Vương Lệ Phân, Vương Lệ Phân vội vàng bắt lấy tay , “Tôi đại ca, ngài đừng nóng vội a, quần áo này tôi còn muốn mặc nữa, tôi tự làm, tôi tự làm .”


      Lại Vũ căn bản nghe thêm cái gì, quần áo mùa hè, rất nhanh liền bị xé rách, bày ta thân thể trần truồng . Lại Vũ mở thắt lưng, đem quần cởi ra, sau đó dụng lực bắt lấy hai cái đùi của Vương Lệ Phân, dùng sức tách hướng ra hai bên, dục vọng cứng lại ,dương cao vểnh lên , trực tiếp vào.


      “Ôi này , tôi đại ca, sao chút được chứ ? Ngài chậm chút được a?” Vương Lệ Phân ồn ào.


      Lại Vũ mặt chút thay đổi, cắn chặt răng dùng sức va chạm. Vương Lệ Phân có chút chịu nổi , lớn tiếng , “ gấp cái rắm a, chậm chút a.”


      Lại Vũ nâng tay, cái tát hung hăng tát vào mặt nàng , “Kêu la cái gì, câm miệng cho tôi .”


      Vương Lệ Phân che mặt, “Mẹ nó, bọn ta cũng là người , là cảnh sát giỏi lắm sao , cảnh sát có thể tùy tiện đánh phụ nữ sao?”


      Lại Vũ hét to, vừa lại giáng thêm cái tát “, con mẹ nó ,đừng trách tôi đánh chết .”


      Vương Lệ Phân nhìn con mắt nổi giận của , trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi , đem giết chết tại đây chứ , cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ bụm mặt, dám cãi lại .


      Lại Vũ nắm lấy hai bàn tay, chỉ vào , “Đóng chặt miệng , biết ?”


      Vương Lệ Phân vội vàng gật đầu.


      Lại Vũ nắm lấy chân của , lại tách căng ra hai phía , đánh thẳng về phía trước, quan tâm.


      Thời điểm cao trào , nhịn được hô, “Văn Văn, Văn Văn, Văn Văn…” Sau đó thân thể xụi lơ xuống , đầu chui vào bên trong bộ ngực Vương Lệ Phân.


      Vương Lệ Phân cũng là từng chút từng chút hít thở, ngắm người đàn ông nằm người này, mẹ nó, ta vừa mới kêu ai a? phải đem trở thành người khác chứ ? Mẹ nó, cảnh sát chó chết , bản thân có bạn còn ra ngoài cưỡi đàn bà , còn trả tiền. Mẹ nó, cảnh sát giỏi lắm sao, chỉ biết bắt nạt loại người đáng thương như bọn , Vương Lệ Phân càng nghĩ càng giận.


      Lại Vũ chậm chạp tỉnh lại , từ người Vương Lệ Phân đứng lên, đến chỗ ngồi mặc quần vào .


      “Mặc quần áo vào ” Lại Vũ nhìn Vương Lệ Phân người còn trần truồng nằm ở sau xe .


      “Văn Văn là ai a? Là bạn của sao?” Vương Lệ Phân đứng lên tìm quần áo.


      liên quan đến chuyện của .” Lại Vũ lạnh lùng .


      “Hét, Vừa mới làm xong liền đá , chỗ đó của tôi tư vị thế nào a? Có tốt hơn so với cái Văn Văn kia ?” Vương Lệ Phân trào phúng .


      con mẹ nó , có phải muốn chết hay .” Lại Vũ xoay mặt hung hăng nhìn chằm chằm vào .


      “Hét, làm sao hung dữ như vậy , vừa mới rồi phải rất thích sao, ai, có phải Văn Văn kia cho làm , mới đến làm với tôi hay .” Vương Lệ Phân sợ chết đâm thêm nhát “Cái Văn Văn kia có phải với mà cùng người khác… “


      Vương Lệ Phân còn chưa xong, đột nhiên cổ bị tay Lại Vũ bóp lấy , Vương Lệ Phân bị Lại Vũ đè ở trong xe , cổ bị bóp chặt , luống cuống tay chân, dùng sức đẩy tay Lại Vũ ra , nhưng tay tựa như kìm sắt , chút sứt mẻ.


      Vương Lệ Phân khuôn mặt đỏ lên, trong cổ họng phát ra thanh o..o..o, tay chân cũng chậm chậm xụi lơ, lúc này có vài viên cảnh sát cười cười tới bên này, là đồng nghiệp của Lại Vũ, bọn họ cũng tan ca , chẩn bị lái xe về nhà.


      Lại Vũ như đột nhiên có phản ứng , tay giống như bị nóng đột nhiên rụt lại . Vương Lệ Phân như có thêm mạng , lấy tay che ngực, liều mạng ho khan.


      Sau khi đồng nghiệp lái xe , Lại Vũ vẫn ngồi ở chỗ kia, nhúc nhích . ngồi thêm nữa giờ, Vương Lệ Phân mới chậm rãi ngồi lại nhưng trong lòng nghĩ mà sợ, cũng dám thêm lời gì với nữa .


      Bầu trời càng tối dần lại , Lại Vũ trở lại ghế trước khởi động xe, xe chạy đến ngoại ô, Lại Vũ dừng lại kêu Vương Lệ Phân xuống xe, Vương Lệ Phân giống như nhảy khỏi xe, đầu cũng dám quay lại.
      ****

      Lại Văn về nhà, thấy Tiểu Vũ còn ngồi sô pha xem phim nhiều tập, tivi là giọng diễn viên nữ rất quen thuộc : mẹ, vì sao mẹ lại bất công như vậy, mỗi ngày sống cùng với mẹ lại là con dâu kia , mà phải là con của mẹ.


      Lại Văn thay giầy, ngồi vào bên cạnh Tiểu Vũ “Cậu vì sao còn chưa ngủ ?”


      Tiểu Vũ hỏi “Cậu hôm nay trở về trễ ,sao vậy?”


      “Trong công ty liên hoan, ăn xong cũng khuya .” Lại Văn nhìn tivi “Cậu sao còn xem phim này ,mình nhớ diễn viên này , sao còn chưa kết thúc nhỉ ?”


      “Rất dài ,đến hai trăm tập đấy .” Tiểu Vũ bình tĩnh .


      “Hai trăm tập? dài như vậy, sao lại có người làm đến hai trăm tập phim nhỉ ?”


      “Có người xem có người làm thôi “


      “Dài như vậy mà cũng có nhiều người xem sao?”


      “Đương nhiên , xem truyền hình bây giờ đều phụ nữ , phải người vợ , cũng là các chưa gia đình , hoặc là chính là các bà mẹ , mỗi người đều có thể từ bộ phim tìm được vị trí của mình. Loại phim thu hút người xem như thế này , đàn ông cứ bận rộn chơi các trò chơi của họ,còn phụ nữ điên rồ với các bộ phim truyền hình .” Tiểu Vũ phân tích ràng và hợp lý .


      “Nha, là như thế sao .” lúc Lại Văn ở cùng Tứ Phương , cũng có mẹ của , cho nên có cảm giác gì . đến trò chơi , trong ấn tượng của Lại Văn Tứ Phương cũng chưa từng chơi trò gì , Lại Văn có khi chơi số trò chơi , mỗi lần Tứ Phương bắt gặp cũng chỉ cười cho qua , cũng chưa bao giờ có hứng thú chơi cùng .


      “Người kia tối hôm nay lại tới nữa.” Tiểu Vũ .


      “Ai?” Lại Văn nhìn Tiểu Vũ.


      “Còn ai nữa , cái người mặt dày như nhựa đường , buổi tối ôm bó hồng lớn đến gõ cửa, thấy cậu rất thất vọng , còn nhất định bắt mình đem vào mới bằng lòng quay , phiền chết.”


      “Người này vì sao mãi dứt nhỉ .” Lại Văn phiền não . Người đàn ông kia gọi là Hà Tiêu Dũng, ở ngay tầng đối diện . Có lần Lại Văn tan tầm trở về, nhìn thấy người đứng ở phía trước, trong tay cầm túi táo to bị thủng, từng quả táo cứ thế rơi xuống, Lại Văn ở phía sau , cho nên thuận tay nhặt vài quả cho ta , rồi Tiêu Dũng cúi đầu khom lưng cảm ơn, Lại Văn cần rồi trực tiếp bước , xa vẫn còn nghe được tiếng cám ơn của ta ở phía sau. Lúc ấy Lại Văn chỉ cảm thấy người đàn ông này quá khách khí , nghĩ tới sau này ta mặt lại dày như vậy , cứ ở mặt Lại Văn qua lại , lại còn muốn theo đuổi . Lại Văn thực hối hận nhặt táo cho ta , này chả khác gì kiếm thêm phiền phức cho bản thân sao?


      Ngón tay Tiểu Vũ chỉ phòng bếp, “Mình để ở trong phòng bếp .”


      Lại Văn ừ tiếng. Hà Tiêu Dũng này, với ta cũng quá lắm cũng chỉ có lần , chấp nhận , đồng ý, có khả năng, vì sao vẫn cứ chạy tới đây thế này .


      Lại Văn lại thể chuyển nhà, bởi vì lúc trước quyết định nhất định phải ở đây , cũng là bởi vì chỗ trước kia cùng ở với Tứ Phương , lúc Tứ Phương bị phán quyết, pháp viện thu hồi căn nhà kia , vì vào lại được nhà nên Lại Văn thuê căn phòng ở gần đó , như vậy coi như có thể ở gần Tứ Phương thêm chút .


      Về phần Hà Tiêu Dũng , cúi đầu thấy ngẩng đầu lại thấy , tình hình là lúc nào cũng có thể gặp , Lại Văn lại muốn đắc tội với người ở đây , nhưng mà cứ thế này cũng được , lần sau nhất định phải với ta chút , Lại Văn nghĩ .


      Ngồi lát, Lại Văn đứng lên, chuẩn bị tắm rồi ngủ.


      ” Ngày mai cậu có ra ngoài ?” Tiểu Vũ hỏi.


      “Uhm ,có ” Lại Văn xong vào phòng ngủ lấy quần áo tắm rửa.


      Tiểu Vũ nhìn bóng dáng của , gật đầu. Đối với Lại Văn, Tiểu Vũ có thể là rất hiểu biết, cũng có thể biết gì . Tiểu Vũ hơn Lại Văn hai tuổi, năm năm trước lúc Tiểu Vũ mới đến trường, lúc đó cãi nhau với trong ký túc xá , sau đó liền quyết định chuyển ra ngoài trọ , lúc ấy Tiểu Vũ cũng tìm phòng ở cũng lâu, nhưng phòng trọ lúc đó quá lại quá ầm ỹ, cuối cùng khi tìm đến đây mới ở tại đây.


      Lúc đó Lại Văn thuê phòng này rồi ,bên trong có hai phòng ngủ , ấy ở phòng, phòng khác muốn cho thuê, cầu chỉ cần là con , Tiểu Vũ vừa vặn với cầu nên ở đây với ấy năm năm, sau lại tốt nghiệp , lưu tại Vĩnh Châu làm việc , cũng vẫn ở nơi này.


      Ở chung năm năm, Tiểu Vũ đối Lại Văn cũng có chút hiểu biết, lúc đến trường, học hành rất chăm chỉ, thời gian sau khi học xong tất cả đều dành cho việc làm thêm , cả ngày đều bận rộn, đến Chủ nhật cũng phải ra ngoài , Tiểu Vũ hỏi nơi nào, cũng gì, chỉ ra ngoại ô có chút việc.


      Trong trường học, lời đồn đãi về Lại Văn kỳ rất nhiều, có người người là người giàu có, sau lại có người người xảy ra chuyện, còn bị bắt giam thời gian. Tiểu Vũ mỗi lần nghe thấy đồn đãi, đều cảm thấy rất nghi ngờ , nhìn Lại Văn cũng giống là hám giàu như mọi người .


      Bởi vậy Lại Văn ở trong lòng Tiểu Vũ .


      Sau lại tốt nghiệp , Lại Văn vào công ty mậu dịch làm kế toán, về sau khi bắt đầu quen thuộc, liền làm luôn hai công việc , vừa làm trong công ty mậu dịch mặt khác còn làm sổ sách trong công ty . Mỗi ngày cuộc sống của chính là, rời giường, làm, tan tầm, làm việc thêm ở nhà , mười giờ ngủ. Tiểu Vũ cảm thấy Lại Văn giống như ở thời xa xưa vậy , ngoài việc làm chính là suốt ngày chỉ có ở trong nhà . Đúng rồi, ấy cũng ra ngoài, chính là vào mỗi Chủ nhật đều ra ngoài ô , đây coi như là hoạt động ngoài lề của , Tiểu Vũ thầm nghĩ như vậy.


      Lại Văn càng ngày càng xinh đẹp , hơn nữa lại là nữ tính, sạch ,ôn nhu, tính cách đặc biệt, người đàn ông nào nhìn đều muốn .Mỗi buổi sáng Tiểu Vũ có đôi khi nhìn thấy Lại Văn mặc váy trắng ngắn , tóc dài rối tung, vẻ mặt lười biếng vào toilet, mỗi khi thấy màn như vậy, ngay cả Tiểu Vũ là con mà còn cảm thấy cảm thán kinh diễm, càng cần là đàn ông .


      Mà Lại Văn chính mình lại hề có cảnh giác , tiếp xúc với mọi người rất ít, chuyện bạn trai, cũng cự tuyệt người khác theo đuổi, giống người độc , mỗi lần như vậy Tiểu Vũ đều cảm thấy vì mà đáng tiếc, quá lãng phí , là quá lãng phí . Xinh đẹp, nhưng lại biết bản thân mình xinh đẹp .
      Trâu, KhaiDoanh_347tart_trung thích bài này.

    2. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 24

      Từ ngục giam phía đông ra, Lại Văn lên xe trở về nội thành, lại chuyển xe đến khu phố trung tâm mua sắm .
      Tuần sau Tứ Phương được thả , quá mừng rỡ , đợi lâu như vậy cuối cùng cũng được mãn hạn thả ra . Hôm nay Lại Văn nhìn , thấy cũng vui mừng hơn so với ngày bình thường, nụ cười khuôn mặt dường như dứt .
      Lại Văn mang tâm trạng hạnh phúc nhảy nhót vào cửa hàng tổng hợp , giờ phải mua cho Tứ Phương vài bộ quần áo. Lại Văn rất ít khi đến cửa hàng, đến chính quần áo của cũng mua rất tùy tiện , có thể là quán ven đường , chợ đêm , chỉ cần mặc vừa là được , ngờ tới bây giờ lại cần tiêu tiền để mua quần áo.
      cũng phải là có tiền , lúc trước bán chiếc nhẫn để đổi trăm sáu mươi vạn tiền mặt, sau đó tất cả đổi thành chi phiếu , vài năm gần đây bận rộn làm việc lại tiết kiệm tiền sinh hoạt nên cũng để dành ít tiền, tất cả đều được đổ vào cửa hàng bách hóa kia . Ý muốn của rất đơn giản, Tứ Phương ở trong đó cái gì cũng có , từ nhà giam ra khẳng định có rất nhiều điều thích ứng được , người ngoài lại có ánh mắt sắc lạnh nhìn , có tiền, Tứ Phương có thể phải vất vả như vậy, làm chuyện gì cũng cần lo lắng, tốt nhất vẫn nên có chuẩn bị.
      Lại Văn vào ARMANI, bản thân mặc cái gì cũng được , dù sao từ cũng rất cứng cỏi , rất dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh , nhưng mà Tứ Phương lại giống như vậy . Trước kia Tứ Phương tuy rằng có hứng thú với ăn mặc, nhưng quần áo của cũng rất nhiều , theo như nhìn thấy, quần áo này màu sắc cũng khác lắm, kiểu dáng cũng có khác biệt gì , chỉ là cổ tay áo, cổ áo rất đơn giản . Kỳ cũng biết trước kia Tứ Phương rốt cuộc mặc loại nhãn hiệu gì , cũng hỏi ,nên tại chỉ có thể mua những loại hàng hiệu tốt nhất mà thôi.
      Lại Văn mua bộ quần áo trong màu đen, áo sơ mi đen trắng , cái quần thường màu xám, còn thêm cái quần tây màu đen , lại chọn hai chiếc giày da.
      Lấy quần áo, cầm hết túi lớn túi , ở góc tầng trệt ngồi ghế nghỉ ngơi chút. nhịn được mở hộp giày, vuốt ve lớp da mềm , Tứ Phương thích ? Trước kia thấy mặc rất đơn giản, nên mua đồ cũng khác lúc trước mặc là mấy . Lại mở ra gói to quần áo trong, vuốt cổ tay áo, cổ áo, Tứ Phương thích sao?
      Lại Văn lại nghĩ đến cái ngày năm năm về trước , cũng mặc bộ đồ màu đen , đó là lần gặp chuyện may sau lần đầu tiên gặp được Tứ Phương.
      Lại nhớ ngày đó nhìn từ bên trong cửa ra, nhịn được che miệng lại khóc, nước mắt cứ thế yên lặng rơi xuống . Tứ Phương gầy hơn, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, nhưng vẫn đứng thẳng lưng , ngẩng đầu đến phòng chờ , nhìn đến, nở nụ cười. Kia giây ấy, trong lòng Lại Văn như bị dao khứa .
      Đến ngày tuyên án, vẫn đứng thẳng lưng như vậy , vẫn có tôn nghiêm , phong độ của riêng .
      Chờ Tứ Phương bị vào nhà giam phía đông, Lại Văn mới có thể đến thăm . Ở cái bàn phòng khách , bọn họ xiết chặt tay nhau, nước mắt Lại Văn ngừng rơi xuống , nghẹn ngào ra lời.
      Tứ Phương ngừng lau nước mắt cho , ngón tay xẹt qua đôi môi , nhìn cười muốn hôn em .”
      Lại Văn nhìn cười cười, nước mắt của mang theo tình cùng niềm đau, nghiền nát trái tim Tứ Phương, khiến đau đớn chịu nổi.
      Cũng lúc này, Tứ Phương nhìn vĩnh viễn bao giờ để em rời xa , trừ phi chết .”
      Lại Văn nắm chặt tay , gật đầu.
      Tứ Phương nhìn “Em ra nước ngoài thời gian có lẽ tốt hơn , còn khó chịu như vậy, em ra nước ngoài trước vài năm được ? cần thường xuyên đến đây , năm đến thăm là được rồi .”
      Lại Văn liều mạng lắc đầu. Nước mắt nóng hổi rơi vào đôi tay nắm chặt của họ .
      “Nghe lời được ? Chờ ra ngoài tìm em.”
      Lại Văn vẫn nhất quyết lắc đầu.
      Đây cũng là lần đầu tiên Lại Văn nghe lời Tứ Phương, trước kia nghe lời , bởi vì bao giờ hại , luôn đối tốt với , luôn vì mà lo lắng. Nhưng mà lúc này đây, Lại Văn bất cứ giá nào cũng thể đáp ứng.
      Lại Văn vẫn như vậy , mỗi tuần đều đến thăm , Tứ Phương thấy cũng nghe theo lời mình cũng chỉ có thể như vậy . Mỗi lần Lại Văn đến, đều rất vui vẻ, là mặt trời trong lòng , cuộc sống sau này của tựa như đêm tối , chỉ khi chờ đến ngày Chủ nhật, ánh mặt trời của mới sưởi ấm cho lòng . Cứ như vậy hằng ngày đối mặt với cái tối tăm của nhà giam và chờ đợi , cứ tuần hoàn như vậy được nhiều năm .
      Lại Văn biết , trong ngục giam cuộc sống của Tứ Phương tốt , là con trai của Hạ Hữu Quân, là cái đinh trong mắt nhiều người , vào nhà giam đến tuần, có thêm bốn năm người vào , đây cũng là chỗ đen tối nhất trong cuộc sống bị tù đày của .
      Sau khi Tứ Phương vào từ được nữa tháng , có tuần khi Lại Văn đến thăm , lại nghe bị bệnh , Lại Văn cầu xin cảnh ngục, có thể thăm hay , cảnh ngục lời lẽ cực kì nghiêm khắc cự tuyệt thể cho thăm hỏi.
      phải chỉ có tuần gặp được , mà sau tháng, Lại Văn vẫn đến thăm , đều là bị sập cửa vào mặt, có cách nào thăm được . Lòng Lại Văn nóng như lửa đốt, nhưng trước bức tường cao cửa dày này chỉ có thể thở dài chờ đợi .
      Hơn tháng sau , Lại Văn rốt cục gặp được , gầy hơn rất nhiều , kỳ từ sau khi vào tù rất gầy yếu, Lại Văn chỉ nghĩ là thích ứng được với cuộc sống trong nhà giam, nhưng đến bây giờ , Lại Văn rốt cục biết được việc hề đơn giản như vậy, Tứ Phương vô duyên vô cớ bị bệnh trong thời gian dài như vậy.
      vào phòng chờTứ Phương phải chống gậy , chân trái của bị đánh nên bó thạch cao dày. Lại Văn kinh ngạc chạy đến , lại lập tức bị cảnh ngục ngăn lại. Tứ Phương nhìn cười , “ sao.”
      ngồi xuống trước bàn . Lại Văn mặt căng thẳng “Là chuyện gì xảy ra? Vì sao lại bị như vậy?”
      Tứ Phương nắm tay “Đừng lo lắng, trước kia trong phòng có người nhìn vừa mắt, cố ý tìm gây , bây giờ tốt rồi , người kia bị đưa đến phòng khác, về sau còn việc gì nữa .”
      Tứ Phương biết Lại Văn là người mẫn cảm , nghĩ nhiều, là hiểu biết , lý do quá rất đơn giản, khẳng định tin.
      “Về sau có việc gì chứ ?” Lại Văn truy hỏi .
      “UHM, chuyện lần này rất lớn, mặt lãnh đạo chú ý , về sau tốt thôi .” Tứ Phương khẳng định. Mà việc ra lãnh đạo ở chỉ nhắm nửa con mắt .
      “Vậy là tốt rồi” Lại Văn nhìn cười “ phải dưỡng bệnh tốt biết ? muốn ăn cái gì? Lần sau em mang đến cho .”
      Tứ Phương thầm thở dài “Em tới đây đó mới là món quà lớn nhất.”
      thực tế, Lại Văn cũng hoàn toàn tin tưởng lí do thoái thác của Tứ Phương, có số việc có chút nghi ngờ, cũng lâu rồi chưa liên lạc với Lý Tảo Phát.
      Lý Tảo Phát nay còn ở Vĩnh Châu , cha lúc còn bị giam giữ bệnh tim đột nhiên phát bện nên qua đời, sau khi cha qua đời , Lý Tảo Phát liền mang theo cả nhà di dân đến nước Mỹ.
      Lý Tảo Phát nhận được điện thoại của , trầm mặc trong lát mới “Là có người cố ý, bọn đối đầu với bọn ta ta cố ý cho người vào làm Tứ Phương bị thương . Nhưng cũng đừng lo lắng, cha của Tứ Phương tìm người vào giúp đỡ ta , nhất định có chuyện gì nữa đâu .”
      Lại Văn nghe như vậy, lúc này mới an tâm .
      Lý Tảo Phát ở bên kia buông điện thoại, khỏi suy nghĩ , xem ra bản thân lúc trước tìm cho Tứ Phương người phụ nữ như vậy hóa ra lại tốt . ấy sau này lại Tứ Phương như vậy , nhau hiểu nhau, bao giờ rời xa .
      Lại Văn ngồi nghỉ ghế mất nữa ngày , đột nhiên có giọng hỏi “… mua cho bạn trai?”
      Lại Văn ngẩng đầu, hóa ra là đồng nghiệp của chị Trương, tay ấy cũng cầm theo túi mua sắm, xem ra cũng ở đây mua này nọ . vội vàng nhìn chị Trương cười cười, “Chị Trương , chị cũng đến mua đồ sao ?”
      Chị Trương cười gật đầu, lại hỏi vấn đề vừa rồi lần nữa ” Mua cho bạn trai em à ?”
      Lại Văn ngượng ngùng cười cười, “Đúng vậy, ha ha “
      Chị Trương “Chưa từng nghe em nhắc đến bạn trai, còn tưởng rằng em có chứ , rất nhiều người đều muốn giới thiệu bạn trai cho em đấy, nghĩ tới em là hoa có chủ .”
      Lại Văn ngượng ngùng “Em có bạn trai , chính là trước kia có ở bên , nhưng qua vài ngày nữa trở lại .”
      Chị Trương “Thế mọi người nên ăn bữa cơm để làm quen chút, thôi chuyện nữa , chị dạo đây , trễ lỡ đóng cửa mất .”
      Lại Văn khoát tay, “Được chị Trương , hẹn gặp lại sau .”
      Chị Trương Tỷ nhìn vẫy vẫy tay, nhanh bước đuổi theo thang máy.
      Buổi tối về nhà, Tiểu Vũ vẫn ngồi xem phim. Nhìn thấy Lại Văn xách hết túi lớn đến túi vào, liền hưng phấn chạy tới đón lấy “Oa, đều là hàng hiệu nha , chị rốt cục thông suốt rồi phải ?”
      Đến khi mở quần áo ra , kinh ngạc hỏi “Chị sao toàn mua quần áo nam vậy, mua cho ai ? Chị lại có bạn trai.”
      Lại Văn chu miệng, “Ai chị có .”
      Tiểu Vũ kinh ngạc “Nhưng mà, chị cũng chưa chị có mà .”
      Lại Văn vỗ vỗ mặt của , “Thực xin lỗi, cho em, chị có chứ , rất nhanh ấy trở lại .”
      Tiểu Vũ trừng mắt “Vì sao chưa bao giờ gặp qua , mau, mau, là ai a?”
      “Ha ha, để sau cho em gặp nhé .”
      có khả năng a, làm gì có bạn trai nào đến vài năm rồi cũng để ý đến bạn của mình chứ , lại là bạn xinh đẹp như vậy.” Tiểu Vũ vẫn tin.
      ” Vấn đề phải như vậy , ấy bởi sảy ra chuyện, vài năm này đều ở trong ngục giam. Nhưng sao, tuần sau là có thể trở lại rồi .”
      Tiểu Vũ mắt trừng lớn hơn nữa , “Chị là , …” Tiểu Vũ nhớ lại chút, “Vậy chị mấy năm nay tuần nào cũng ra ngoại ô chính là để thăm ấy ?”
      Lại Văn cười vỗ vỗ hai má của “Đúng vậy, chính là gặp .”
      “Vì sao lại cho em biết .”
      “Thực xin lỗi, kỳ vài năm qua chị đều chịu nổi khi người khác bàn luận về đề tài bạn trai này, đề tài này làm cho chị rất khó chịu .Nên chị muốn nhắc đên vấn đề này cho ai cả .” Lại Văn có lỗi nhìn Tiểu Vũ . Tứ Phương trở lại, còn đau khổ khi nghĩ về ấy nữa .
      Tiểu Vũ lên ôm , nhịn được rơi nước mắt, ở trong ngục giam kia chắc là người đàn ông giàu có mà mọi người hay nhắc đến kia , gặp được người giàu có sao, còn im lặng chờ đợi nhiều năm như vậy ? có. khỏi muốn nguyền rủa mấy tin đồn nhảm kia , bọn họ nào biết tình như thế nào chứ ? Bọn họ hiểu hết chân tướng sao? Tin đồn nhảm kia , nguyền rủa bọn họ những ai tung tin kia bao giờ tìm được người .
      Tiểu Vũ càng cảm thấy Lại Văn nhẫn nại cỡ nào, dũng cảm cỡ nào, chăm chỉ cỡ nào, vất vả cỡ nào, cũng là xinh đẹp cỡ nào.
      Lại Văn lau nước mắt khuôn mặt của Tiểu Vũ “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, bây giờ phải tốt rồi sao , ấy trở lại, chị rất vui vẻ .”
      Tiểu Vũ lau nước mắt, nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp của Lại Văn, cũng vì chị ấy mà vui vẻ.
      TrâuKhaiDoanh_347 thích bài này.

    3. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 25

      Buổi tối trước khi ngủ ,Lại Văn lại tới gõ cửa phòng tiểu Vũ . Tiểu Vũ còn suy nghĩ Lại Văn có chuyện gì , nhìn thấy tiến vào vội vàng hỏi “Sao vậy ?”
      Lại Văn ngồi xuống bên giường “Muốn thông báo với em chút, chị nghĩ mình nên chuyển rồi tìm phòng ở khác , nơi này em nên tìm thêm người mới tới ở .”
      Tiểu Vũ nóng nảy hỏi “Vì sao?”
      Lại Văn muốn , Tứ Phương khả năng muốn ở cùng với người khác .
      vỗ vai Tiểu Vũ, “Bọn chị muốn tìm nơi khác để ở .”
      Tiểu Vũ giữ chặt tay “Nơi này vốn do chị thuê trước, nếu bạn trai chị trở về tiện ở cùng em có thể chuyển ra ngoài ở ,em chỉ có mình , phòng ở cũng dễ tìm , thuê ở đâu cũng được .”
      cần, em ở nơi này quen , mấy ngày nay lúc tan tầm chị tìm phòng ở.”
      Tiểu Vũ tức giận “Chị sao lại như vậy , lúc nào cũng vì người khác suy nghĩ, lúc nào cũng sợ phiền toái đến người khác, em là người khác sao? Vì sao nghe lời em chứ ?”
      Lại Văn thấp cúi đầu, vỗ vỗ tay “Đừng nóng giận , như vậy , chúng ta cứ ở như thế này , chờ bạn trai chị quay về nghe theo ấy vậy .”
      Tiểu Vũ xoa bóp tay “Chị bị ấy quản nghiêm chứ .”
      Lại Văn ha ha nở nụ cười, “Nhớ trước kia còn có người chị là con dâu nuôi từ bé đấy.”
      Tiểu Vũ vui vẻ , “Vậy thôi, xem ra em đoán đúng rồi, hừ hừ, về sau em cần phải nhìn chị chê cười nhiều mới được .”
      Lại Văn cười trừng mắt nhìn cái, đứng lên trở về phòng, chỉ nghe tiếng Tiểu Vũ ở phía sau lẩm bẩm , “OH my god ! Kia liếc mắt cái biết ngay là phong tình !”
      Lại Văn mặc kệ , trở về phòng ngủ.
      Ngày Tứ Phương ra là thứ Năm, Lại Văn từ thứ Hai xin nghỉ , được hai ngày, được thêm ngày chủ nhật , tổng cộng có mấy ngày.
      Buổi tối Thứ Tư, Lại Văn trắng đêm miên nan, vui mừng đến mức ngủ yên, dứt khoát rời giường , dọn dẹp phòng khách lại lần, lại chạy đến phòng vệ sinh, đem vật dụng hàng ngày kiểm tra lại lần cho xong , bàn chải đánh răng, sửa rữa mặt cho nam , dao cạo râu, sửa tắm cho nam, còn có loại nước súc miệng mà Tứ Phương quen dùng .
      Kiểm tra xong hết tất cả lại chạy về phòng ngủ, đem hết quần áo phía bên phải nhét hết vào bên trái tủ quần áo, còn vị trí bên phải lau dọn sạch , vì Tứ Phương chuẩn bị áo ngủ, áo tắm , khăn mặt, quần lót, tất, quần áo được thu dọn đặt chỉnh tề ở bên tủ quần áo.
      Lại từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy tiền mua năm gói thuốc lá cho Tứ Phương, bật lửa hiệu ZIPPO, gạt tàn thủy tinh đặt ở tủ đầu giường .
      Làm xong mọi việc , nhàng ngồi ở bên giường, nhìn đôi dép lê to ở dưới giường, lại sờ vào vỏ chăn giường được đổi lại màu khác , là màu cà phê, hẳn là màu mà Tứ Phương thích.
      vui vẻ nở nụ cười.
      Bởi vì vẫn ngủ được, bốn giờ Lại Văn dậy vào phòng bếp chuẩn bị nấu cho Tứ Phương bữa sáng rồi tiện thể mang luôn , vốn dĩ muốn nấu cháo, nhưng cháo thể ăn ở đường , nên đành làm cơm tảo biển cho , tìm cái hộp giữ ấm, sữa nóng , rồi cho tất cả vào trong bao, lúc này mới được 5 giờ.
      Lại Văn ở nhà đợi cho đến sáu giờ , đến khi có phương tiện giao thông công cộng bắt đầu, liền dọn dẹp chút mới ra cửa. Đến cửa nhà giam , cũng mới đến bảy giờ rưỡi sáng .
      Lại Văn đứng ở cửa chờ , thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào bên trong , xem xem Tứ Phương có ra hay . Đợi mãi cho đến mười giờ sáng, Tứ Phương mới ra .
      Lại Văn kích động chạy tới , ôm cổ , rồi liền khóc . Tứ Phương cũng ôm chặt ,cơ thể hơi run, nước mắt cũng nhịn được, từ hai bên má rơi xuống.
      đưa tay lau khóe mặt , lại đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt Lại Văn, “Đừng khóc , ang phải ra rồi sao?”
      Lại Văn ngừng tiếng khóc, nghẹn ngào “Em vui mừng còn được sao?”
      Tứ Phương hôn hôn lên khuôn mặt đỏ hoe do khóc của , thế nào đều được.”
      Lại Văn nín khóc mỉm cười, kéo cánh tay Tứ Phương, “Chúng ta thôi.”
      Lại Văn kéo Tứ Phương đứng chờ xe ở bến xe , nhìn bốn bề vắng lặng , Lại Văn ngồi xổm xuống ôm lấy chân trái Tứ Phương, theo làn da cao thấp vuốt ve chân , ngẩn mặt lên hỏi, ” Chân gần đây thế nào ? Có đau hay ?”
      Tứ Phương kéo lên , “ sao , gần đây tốt lắm.”
      “Chờ trở về, chúng ta đến bệnh viện xem sao , trong ngục giam này bác sĩ đều là bọn lang băm.”
      “Tốt” Tứ Phương muốn lo lắng, tìm bác sĩ cũng tốt.
      Chỉ lát sau có xe đến đây, Lại Văn kêu Tứ Phương lên trước, lên sau . Tìm được chỗ ngồi, Lại Văn , “ ngồi bên trong .”
      Bên ngoài lộn xộn , còn có nhiều túi đựng đồ ăn , lồng gà, còn có mấy trái dưa hấu lăn qua lăn lại nữa .
      Tứ Phương gì, nghe lời ngồi dựa vào vị trí cửa sổ. Xe trở bánh ,Lại Văn hỏi “Buổi sáng ăn qua chưa ?”
      Tứ Phương “Ăn rồi “, kỳ có, tối hôm trước ngủ yên, cơm cũng muốn ăn, buổi sáng hôm nay lại muốn ăn cơm, chỉ còn chờ nhanh để ra ngoài.
      Lại Văn từ trong giỏ lấy ta hộp giữ ấm, đưa cho Tứ Phương, “Lấy sữa uống , còn ấm lắm .”
      Tứ Phương nhận lấy, uống hơi , còn lại nửa, đưa tới bên miệng Lại Văn, “Em cũng uống chút , thời tiết quá nóng , em lại phơi nắng lâu như vậy .”
      Lại Văn nhận lấy uống hết nữa còn lại . Nhìn vào hộp giữ nhiệt , Tứ Phương hỏi ” Bên trong hộp là cái gì?”
      “À , là cơm tảo biển, vốn sợ ra sớm mà còn chưa ăn sáng “
      “Kia lấy ra , đói bụng.”
      Lại Văn mở hộp, lấy miếng cơm tảo biển được vo tròn nằm ở trong lồng cơm. Tứ Phương đưa tay cầm lấy miếng bỏ vào trong miệng, “Ừ, sai. Xem ra tay nghề của em lại có tiến bộ .”
      Lại Văn bĩu môi, “Hừ, cũng nhìn xem là ai làm .”
      xong Lại Văn dừng lại chút, cảm thấy bản thân bao lâu rồi chuyện như vậy, lại bao lâu rồi có hoạt bát sáng sủa như vậy.
      Đến bến xe trong thành phố Lại Văn cùng Tứ Phương lên taxi về nhà. Khi Lại Văn chỉ ra chỗ ở Tứ Phương quay đầu lại nhìn .
      Lại Văn ôm cánh tay lại tựa vào bờ vai của “Em cảm thấy ở nơi này cách nhà chúng ta trước kia gần chút, cũng cách gần chút.”
      Tứ Phương lẳng lặng ôm , gì .
      Xuống xe taxi, Lại Văn với Tứ Phương “Trong phòng lúc trước có thuê cùng với em, thuê được năm năm , quan hệ cũng rất tốt, em ngại để cho ấy chuyển ra ngoài, mấy ngày nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây , ngày mai chúng ta ra ngoài tìm phòng ở , rồi chúng ta chuyển ra ngoài, được ?”
      Tứ Phương thân ái nhìn , “Ừ, được “
      Vào phòng, Lại Văn đem dép lê đặt ở trước mặt Tứ Phương, rồi ngồi xổm xuống muốn giúp cởi giày, Tứ Phương kéo tay “Để .”
      Đổi xong dép lê, Lại Văn kéo Tứ Phương đến buồng vệ sinh, lại đem khăn mặt, khăn tắm, áo tắm đưa cho nên tắm rửa cái ,em nấu cơm cho .” Tứ Phương bất ngờ ôm lấy Lại Văn chuẩn bị ra ngoài , ôm chặt vào trong lòng.
      Lại Văn im lặng dán chặt vào trước ngực Tứ Phương, nghe trái tim đập mạnh của , trong lòng đặc biệt yên ổn.
      “Tắm .” Lại Văn .
      “Ừ”
      Tứ Phương sau khi tắm xong mặc áo tắm ra, Lại Văn ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm , Tứ Phương vào phòng bếp, nhìn thớt để rất nhiều đồ ăn, lại nhìn Lại Văn mồ hôi tuôn như mưa xào thịt bò nồi .
      Nhìn bên bồn rửa có bó rau xanh chưa rửa, liền đứng ở bên cạnh rửa rau .
      Lại Văn xào đồ ăn, lúc đặt đồ ăn xong lên mân mới nhìn thấy . dùng chiếc đũa gắp miếng thịt bò thổi thổi, đưa tới bên miệng , Tứ Phương há mồm ăn.
      “Ăn ngon ?” Lại Văn hỏi .
      “Rất ngon ” Tứ Phương .
      Lại Văn đắc ý nâng nâng cằm. nhìn thấy Tứ Phương còn mặc áo tắm, lấy bó rau còn chưa rửa xong để vào bồn , đem đẩy “Khói dầu nhiều thế này , ra trước , hơn nữa em phải cảnh cáo , lúc có người khác thể mặc áo tắm thế này đâu , nhanh đổi cái khác .”
      Tứ Phương cười cười vào phòng ngủ, đừng ở phía trước tủ quần áo , bên đầy quần áo Lại Văn, bên khác hình như là quần áo chuẩn bị cho . Tứ Phương lấy ra bộ cái áo sơmi màu đen, cái quần màu xám . Quần áo đều rất vừa vặn , hơn nữa còn tỏa ra hương vị mùi nắng mới .
      Lúc đóng cửa lại đóng được , đem quần áo Lại Văn đẩy vào trong lúc này mới đóng vào được . Nhưng lát sau , lại mở tủ quần áo ra , nhìn vào đống quần áo của Lại Văn.
      Toàn bộ quần áo của nằm ở bên góc nho , quần áo mùa đông chỉ có hai cái áo khoác với hai cái áo lông, áo khoác cùng áo lông đều cũ , quần áo mùa hè nhiều thêm ít, nhưng cũng chỉ là áo sơmi đơn giản , cổ áo có chút bạc . Còn có quần bò, mấy cái váy.
      Mà quần áo của nhìn kỹ là hiệu ARMANI , ngay cả quần lót đều là CK ,toàn bộ quần áo của Lại Văn cùng cái người mặt khả năng còn bằng cái áo sơmi mà mặc người .
      Tứ Phương chậm rãi ngồi vào bên giường, tủ đầu giường , cái bật lửa ZIPPO cùng gạt tàn thủy tinh còn mới . cầm lấy cái bật lửa hiệu ZIPPO kia, ngừng mở ra, khép lại, mở ra, khép lại.
      Lại Văn từ cạnh cửa tiến vào “ muốn hút thuốc sao?”
      Tứ Phương vỗ vỗ vào vị trí bên người mình , Lại Văn qua ngồi vào bên người .
      Tứ Phương ôm lấy , để ngồi vào đùi mình , gắt gao dán chặt , môi hôn vào cằm , môi đỏ mọng, ánh mắt, rồi nhìn qua là em chưa?” thanh Tứ Phương khàn khàn hỏi .
      Lại Văn nhàng lắc đầu.
      em” Tứ Phương , ánh mắt của nhìn chằm chằm vào , trong mắt có hơi nước bốc lên.
      “Em cũng ” Lại Văn hai tay cũng cầm lấy khuôn mặt gầy yếu của , khuôn mặt này so với lúc mới gặp tang thương hơn rất nhiều, cuộc sống u nơi ngục giam cuối cùng vẫn để lại dấu vết khuôn mặt . đưa hôn môi lên khuôn mặt thương này , Tình tuổi trẻ của , vinh quang của tình cũng như những thăng trầm của .
      TrâuKhaiDoanh_347 thích bài này.

    4. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 26

      Ăn xong cơm trưa, Tứ Phương rửa chén, Tái Văn ngồi ở ghế sa lon ngủ gật , tối hôm qua ngủ, hôm nay lại kích động hưng phấn như vậy , tại trong long an tâm ,hạnh phúc, khỏi thể xác và tinh thần buông lỏng, dần dần ngủ gật .

      Tứ Phương rửa chén xong, bắt gặp Tái Văn ngủ gật ghế sa lon, đành ôm đến giường, ôm nhìn lát, bất giác cũng ngủ theo .

      Hơn năm giờ Tứ Phương tỉnh lại trước, nhìn thấy trời tối rời giường đến phòng bếp làm cơm. hơn nhiều năm có tiếp xúc tới những thứ này, có chút ngượng tay, bề bộn , chuông cửa vang lên.

      qua mở cửa, là lạ đứng ở ngoài cửa, bé kia đưa tay chỉ vào cười , “ là bạn trai của Tái Văn đúng ?”

      “Đúng vậy” Tứ Phương cũng cười đáp .

      “Em là người thuê trọ cùng với chị ấy ,em gọi là Tiểu Vũ” Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt này, cao lớn, phi thường đẹp trai nha , tay tùy ý đút ở trong túi quần, con mắt nhắm lại, ôn hòa trầm tĩnh, khí chất cao quý, tóm lại là rất phong độ.

      là đẹp trai nha” Ối, mình sao lại mở miệng ra mất rồi, Tiểu Vũ bụm lấy miệng của mình, ngắm lấy người đàn ông trước mặt.

      Tứ phương khuôn mặt vẫn chút biểu gì , “Em có muốn vào ?”

      Tiểu Vũ vội vàng gật đầu, “Có chứ, ha ha”

      Tứ phương chuyện, xoay người tiến vào phòng bếp nấu cơm.

      Tiểu Vũ vội vàng vào nhà đóng cửa lại, đứng ở cửa ra vào, bên đổi giày, bên nhìn chằm chằm vào Tứ Phương bận rộn trong phòng bếp, Tiểu Vũ đột nhiên há hốc mồm, người đàn ông này cà thọt , cẩn thận theo dõi ta , tuy nhiên cũng phải lắm , nhưng nhìn kỹ mới thấy… ai cũng phát , chân trái của ta khi hay đứng dậy hình như thuận lắm , người đẹp trai như vậy, tự nhiên lại bị cà thọt , quá xúc động cũng quá đáng tiếc . Tiểu Vũ nhất thời cũng thể điều chỉnh tâm tình của mình, đứng ở cửa ra vào sững sờ.

      Lúc này Tái Văn từ trong phòng ngủ ra, thấy Tiểu Vũ đứng ở cạnh cửa sững sờ, nên gọi “Tiểu Vũ, em đứng chỗ đó làm gì vậy?”

      Tứ Phương nghe thấy tiếng của Tái Văn, cũng quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ. Tiểu Vũ ngượng ngùng co đầu lại cười trừ , “Ha ha, có việc gì …. có việc gì”

      Tứ Phương đem súp trong lò bưng xuống , với Tái Văn “Em rửa mặt , rồi còn ăn cơm.”

      Tái Văn khi ngủ đều chảy nước miếng, tranh thủ thời gian đến phòng vệ sinh soi gương rửa sạch . Lúc ra thấy tứ phương dọn bàn xong rồi, đến bên cửa phòng Tiểu Vũ gọi ăn cơm, Tiểu Vũ lại ngồi ở giường ngẩn người, Tái Văn vỗ vỗ ”Em hôm nay làm sao vậy, sao cứ mãi ngẩn người như vậy ?”

      Tiểu Vũ nhìn vào mắt ”Bạn trai chị rất đẹp trai nha !”

      Tái Văn đắc ý nâng cằm ”Đó là tất nhiên , em cũng nhìn chút đó là bạn trai của ai.”

      Tiểu Vũ nhìn cười, “Chị vui vẻ nhiều, trước kia chị cũng như vậy .”

      “Trước kia, trước kia như thế nào , cười ra tiếng hả .” Tái Văn cảm khái.

      “Chân của ấy có vấn đề sao?” Tiểu Vũ hiếu kỳ hỏi.

      phải, là bị thương ở trong nhà giam , bọn lang băm ở bên trong lại chữa cho tốt.” Tái Văn oán hận .

      đáng tiếc, bằng ấy là hoàn mỹ có chút khuyết điểm nào .” Tiểu Vũ tiếc nuối .

      ấy tất nhiên là hoàn mỹ có chút khuyết điểm nào ” Tái Văn đắc ý .

      “Thực buồn nôn, chị muốn hại chết em à.”

      “Ai thèm hại em a? Chị đây là lời cũng được sao .” Tái Văn cười rộ liếc cái “Nhanh lên nào , ăn cơm , làm sao em lại lười như vậy chứ , cũng giúp ấy dọn bàn cơm .”

      “Thế sao chị giúp ?” Tiểu Vũ phục

      thấy chị rửa mặt sao?”

      Tiểu Vũ phục theo đằng sau Tái Văn lầm bầm , đúng là thấy sắc quên bạn ..

      Ngồi ở trước bàn cơm, Tiểu Vũ có chút khẩn trương, từ đến lớn cũng chưa từng được ăn cơm cùng với người đẹp trai đến như vậy .

      Tứ Phương cởi tạp dề, ngồi vào bên cạnh Tái Văn, lấy nửa bát súp đặt ở trước mặt Tái Văn “Uống chút canh trước .”

      Tái Văn nghe lời gật đầu, cầm lấy thìa ăn canh.

      Tứ Phương hỏi ”Như thế nào, có được ?”

      “Rất ngon, cũng khác vị lúc trước nấu là mấy .”

      lâu rồi làm, tay có chút quen .”

      Tái Văn uống hết chén súp, “Rất ngon mà , so với em làm còn ngon hơn nhiều .”

      Tứ Phương đưa tay sờ lên mấy cái dấu đỏ mặt Tái Văn , có lẽ do lúc ngủ nằm đè lên , mặt có mấy cái dấu hồng hồng . Tái Văn ngại ngùng cúi đầu ,khi nãy lúc rửa mặt cũng nhìn thấy.

      Tiểu Vũ nhìn vào hai người ngồi ở đối diện , buồn bực bới cơm trong chén , chẳng lẽ là người tàng hình sao? Cũng thèm chuyện với mình câu nào , hừ.

      Ăn cơm xong, Tứ Phương tắm rửa, Tái Văn dọn dẹp phòng bếp, đem chén bát rửa sạch . Tiểu Vũ đến phòng bếp cùng Tái Văn , “Em sáng ngày mai chuyển ra ngoài , kêu công ty chuyển nhà sáng mai tới.”

      Tái Văn kinh ngạc, “ phải để sau rồi sao ? Chờ tứ phương trở về chúng ta lại thương lượng .”

      “Ha ha, kỳ em lúc ấy lừa gạt chị đó, ngày hôm sau em bắt đầu tìm phòng rồi , tại gần công ty của bọn em tìm được phòng trọ đơn , bên trong mọi thứ cũng rất đầy đủ , cách công ty lại gần, đều cần phải ngồi xe công cộng .”

      “Có đắt lắm ?”

      “Có thể ở được , so với nơi này mắc hơn chút, nhưng lại giảm phí giao thông cùng với thời gian lại , tính tính lại cũng khá tốt .”

      Tái Văn thấy quyết định , cũng thêm cái gì nữa “Chúng ta ngày mai giúp em dọn nhà .”

      “Chị giúp em dọn dẹp chút là được rồi, công ty chuyển nhà tới.”

      Tái Văn ôm Tiểu Vũ, “Cám ơn em, mấy năm này ở cùng với em rất thoải mái.”

      Tiểu Vũ vỗ vỗ lưng của “Cũng phải thấy mặt nhau , từ nay về sau vẫn thường lui tới nhé .”

      Tái Văn gật gật đầu, “Ừ”

      Buổi tối lên giường, Tái Văn với tứ phương “Tiểu Vũ ngày mai muốn chuyển , chúng ta cần ra ngoài tìm phòng nữa.”

      Tứ Phương gật gật đầu, vỗ vỗ lưng của , cùng bé kia ở cũng năm năm hẳn cũng là có chút cảm tình , kỳ bản thân bây giờ cũng như Tái Văn tưởng tượng, cũng đến nỗi thể chịu đựng được việc ở chung , mấy năm này cuộc sống tra tấn trong ngục giam, làm cho đối với rất nhiều chuyện còn muốn quan tâm nữa .

      Nằm được lát, Tái Văn leo lên người Tứ Phương , đưa đầu lưỡi ướt át liếm đôi môi của , Tứ Phương nhìn , nhếch miệng cười cười.

      Tái Văn nhìn chỉ là cười, liền đem đầu lưỡi vói vào trong miệng của , tìm được đầu lưỡi của , chăm chú mút , ngừng chơi đùa, sau đó ngẩng đầu lên dương dương đắc ý nhìn .

      Nhưng mà Tứ Phương cũng có động tĩnh gì, Tái Văn cau mày, có vị đàn bà sao? Tứ Phương vì sao đối với lại có chút hứng thú thế này ? cam lòng, lại xuống dưới gặm cắn vào cổ vào hầu kết của , xương quai xanh, kéo đồ ngủ của ra, nhàng cắn vào hai điểm lồng ngực , tựa như trước kia thường xuyên cắn như vậy.

      Bàn tay bé kéo xuống bên dưới tìm kiếm, với vào trong quần lót ngủ, cầm lấy dục vọng của , nhìn xuống , Tái Văn nhìn vào dục vọng của tứ phương , nhìn vào vật nắm ở trong tay cảm thấy đúng lắm , mềm nhũn , chút dấu hiệu thức tỉnh .

      Tái Văn cho là mình làm tốt, chuẩn bị tốt trêu chọc , dứt khoát cưỡi người Tứ Phương , đưa tay giật áo ra , khi toàn bộ áo mở ra ra trước mặt Tái Văn, làm cho mở to hai mắt nhìn, phía dưới xương sườn Tứ Phương , bụng, bên cạnh eo, đều lên đầy đủ tất cả vết thương lớn , mà lúc trước có .

      Tái Văn sợ sệt trong chốc lát, tay sau đó nhanh chóng di chuyển xuống phía dưới dưới , muốn kéo quần ngủ Tứ Phương xuống, muốn nhìn xem chỗ đó có phải cũng bị thương hay . Lúc này Tứ Phương nâng cơ thể lên ôm lấy cổ , đem đặt ở dưới thân thể của mình. Tái Văn chăm chú nhìn “Là chuyện gì xảy ra? Là bọn làm sao?”

      Tứ Phương có trả lời, cúi đầu xuống vùi sâu vào cổ của , thở dài hơi.

      Nước mắt theo khóe mắt Tái Văn lẳng lặng chảy xuống. Tứ phương có đai đen quyền đạo, bản lĩnh cũng tệ , mà là phi thường tốt, có thể làm cho Tứ Phương bị thương thành như vậy, tuyệt đối phải hai người là có thể làm , nhất định là có đoàn người đến tra tấn Tứ Phương . Tái Văn cảm giác đau lòng như thể hô hấp , nắm chặt nắm tay, đột nhiên hét rầm lêm, như động vật trong cơn bi thương tuyệt vọng , bị chặt tay chân , móc ra tim phổi, liều mạng thét lên, thanh sắc nhọn chói tai, khàn cả giọng.

      Tứ Phương che lỗ tai của , ôm lấy khuôn mặt của , ở bên tai gọi có việc gì rồi, bảo bối, có việc gì . . . . . .” Hi vọng theo phẫn nộ, bi thống cùng điên cuồng mà tỉnh lại .

      Tái Văn thét lên đến sắc mặt đỏ bừng, hơi thở đứt quãng, Tứ Phương lên hôn môi , nhàng ngậm lấy đầu lưỡi run rẩy của , tiếng thét lên của Tái Văn biến thành tiếng trầm thấp ô ô .

      Tứ Phương ngẩng đầu lên, ôm lấy khuôn mặt của , lắc đầu nhìn , “Bảo bối, đừng thương tâm nữa, bây giờ phải tốt rồi sao? Ừ?”

      Tái Văn chỉ là nhìn chằm chằm vào ánh mắt của , phảng phất như nhìn , lại giống như xuyên qua nhìn nơi khác, ngơ ngác .

      Tứ Phương lại lung lay đầu của “Bảo bối, nhìn , nhìn này , chúng ta bây giờ phải ở cùng chỗ rồi sao? Bây giờ phải là kết thúc rồi sao ?”

      Nhìn vẫn ngơ ngác như vậy , Tứ Phương lại hôn , vội vàng dùng lực, mút lấy đầu lưỡi , đầu lưỡi của phảng phất muốn len vào cổ họng của .

      Tứ Phương nâng thân lên , cởi sạch quần ngủ của mình, đem váy Tái Văn nhấc lên, lại ôm lấy ngực của , dùng sức vuốt ve, lại nắm tay của kéo xuống dưới , cầm lấy dục vọng của mình, chậm rãi ma xát.

      Đến lúc này, Tái Văn giống như phục hồi lại tinh thần, chủ động nắm chặt dục vọng của , cao thấp ma xát nhúc nhích.

      Cầm được lát, dục vọng vẫn như cũ có chút phản ứng, vẫn cứ mềm sập .

      Cái này khơi dậy ý chí chiến đấu của , xoay người , đem Tứ Phương nằm ngửa ở giường, mình ngồi ở bên cạnh eo của , theo dõi dục vọng , hết sức chuyên chú cao thấp nắm lấy , vuốt ve, ma sát.

      Nhưng mà , phản ứng.

      Tứ Phương nằm thẳng giường, dám nhìn xuống , “Coi như hết” , thanh trầm thấp lại khô khốc.

      chuẩn bị ngồi dậy, lại bị tay Tái Văn đẩy nằm trở lại giường. Tái Văn cúi đầu, há miệng ngậm lấy dục vọng của .

      Tái Văn toàn tâm toàn ý, tâm chuyên tâm, có kỹ thuật gì , hết cao thấp phun ra nuốt vào, bú liếm, hàm răng thường thường cắn vào phần da mềm của , nước miếng tuôn ngừng, theo dục vọng mềm mại chảy xuống.

      Đây là lần đầu tiên Tái Văn chính thức chứng kiến dục vọng của Tứ Phương, nó là phần cường ngạnh cũng như yếu ớt nhất người Tứ Phương, hôn , liếm , bao bọc , năm lấy , hy vọng có thể cho nó lực lượng.

      Nhưng mà y nguyên như vậy, cứ ngủ say, có phản ứng.

      Tứ Phương ngồi dậy, đem Tái Văn từ dưới thân kéo lên , ôm chặc lấy “Coi như hết” .

      Tái Văn ôm lưng của , đầu tựa ở vai của , “ có thể đáp ứng em việc ?”

      “Cái gì?”

      phải đáp ứng em, vĩnh viễn được vứt bỏ em, rời em , quan tâm đến em nữa . Nếu như làm như vậy với em, em khiến vĩnh viễn cũng bao giờ thấy em nữa .”

      Tứ Phương vỗ vỗ lưng của phải rồi sao, vĩnh viễn bao giờ rời em , trừ phi chết .”

      Tái Văn gật đầu.” cũng phải đáp ứng em, cần để chuyện này canh cánh ở trong lòng, khiến cho thuận theo đương nhiên là tốt được ? Em quan tâm, cả đời có quan hệ cũng sao . ”

      Tứ phương ”Ngủ ” rồi ôm nằm xuống.

      Nằm hơn giờ, Tái Văn cảm giác Tứ Phương buông cánh tay của ra, đắp chăn cho , từ giường đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

      Tứ Phương chắc tưởng ngủ , Tái Văn nghĩ. ngủ, làm sao có thể ngủ chứ .

      từ giường nhàng xuống, tới cửa, đem cửa phòng ngủ mở ra cái khe hở nho lại nhìn ra bên ngoài. Tứ phương đứng ở trước cửa sổ phòng khách , lặng im nhìn bóng đêm bên ngoài .

      Loại chuyện này đối với đàn ông mà , là việc thể nào quên được . Tái Văn yên lặng đóng cửa lại, muốn quấy rầy . Về phần Tứ Phương ở trong tù chịu đựng những tra tấn gì mới có thể trở thành như vậy, dám suy nghĩ rồi, suy nghĩ nhiều, điên mất , quá đau lòng vì . Bây giờ có thể làm, chỉ là thương thương càng thương .
      duongduongTrâu thích bài này.

    5. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 27

      Ngày hôm sau khi Tái Văn cùng Tứ Phương rời giường nhìn thấy Tiểu Vũ thu dọn đóng gói đồ đạc . Tái Văn làm cho Tứ Phương bữa sáng rồi giúp Tiểu Vũ dọn dẹp này nọ .

      “Em sao lại có nhiều đồ linh tinh như vậy ?” Tái Văn .

      “Em cũng cảm thấy vậy ,hôm nay chuyển nhà mới phát em lại mua được nhiều đồ vô dụng như vậy đấy .” Tiểu Vũ cũng hiểu mấy thứ đó ở đâu ra .

      “Xem ra chỉ khi chuyển nhà em mới phát ra , vậy về sau em nên chuyển nhà nhiều chút .” Tái Văn cười .

      “Ở nhiều năm như vậy, tích góp từng tí , chứ nếu ở trong thời gian ngắn chưa chắc lại có nhiều đồ như vậy .” Tiểu Vũ lấy cớ cho bản thân , xong rồi hắc hắc cười “A, bọn chị ngày hôm qua có phải quá kịch liệt hay , tiếng thét chói tai của chị lớn đấy , em mà có thể nghe được chừng lầu lầu dưới mọi người đều nghe thấy hết .”

      Tái Văn mặt đỏ hồng, kỳ phải như vậy , nhưng phải cái gì đây , chỉ đành để cho nàng hiểu lầm thôi .

      dọn dẹp công ty chuyển nhà cũng tới , nhóm công nhân cũng giúp đỡ dọn dẹp, sau giờ mọi thứ hầu hết được chất lên xe vận tải.

      “Về sau có việc gì phải điện thoại cho chị , chỉ cần gọi chị đến.” Tái Văn nhìn Tiểu Vũ .

      “Thôi , tại cũng thể trông cậy vào chị rồi , bọn chị mỗi ngày gắn bó như keo sơn , còn có thể nhớ tới em sao ?”

      “Có thể, khẳng định có thể “

      “Được rồi, về sau thường xuyên liên hệ .” Tiểu Vũ ngồi lên ghế phụ xe vận tải, xuất phát tiến về phía nhà mới của mình .

      Bữa sáng Tứ Phương nấu cháo, ăn xong bữa sáng, bọn họ lại quyết định siêu thị mua số vật dụng hàng ngày cùng đồ ăn .

      Khi kéo tay Tứ Phương xuống tầng dưới , nhìn thấy tiểu Dũng đứng cách đó xa , trong tay còn ôm bó hoa hồng đến phía bên này . Tái Văn buồn bực kinh khủng , người này vì sao lại chả khác gì tiểu cường(con gián) đánh mãi chết , như thế nào cũng nghe?

      Bây giờ bọn họ lại đứng cách nhau như vậy gần, cũng có khả năng vòng đường khác , xem ra phải đối mặt rồi .

      Lúc này Hà Tiểu Dũng cũng nhìn thấy Tái Văn, đồng thời mở to mắt nhìn, phải có bạn trai sao? Người đàn ông này là ai ?

      dừng lại đợi cho Tái Văn cùng người đàn ông kia tới, sau đó đưa hai tay ngăn bọn họ lại ”Em phải có bạn trai sao? Người đàn ông này là ai?” Hà Tiểu Dũng tức giận chất vấn Tái Văn.

      Tái Văn gì, ta là gì của chứ ? Còn dám chất vấn .”Em khi nào qua em có bạn trai đâu? Em có , chính là ấy, có lẽ nhận rồi chứ.”

      Hà Tiểu Dũng trừng mắt người đàn ông trước mặt, Tái Văn gì nữa chỉ nhìn lên trời, Tứ Phương mặt chút thay đổi nhìn , nhìn giống như là người qua đường.

      Hà Tiểu Dũng nổi giận, đem hoa hồng nhét vào trong tay Tái Văn, “Cho dù em có bạn trai , cũng phải đuổi theo em.”

      Tứ Phương vẫn gì, đoạt bó hoa trong tay Tái Văn , nhìn lát lại tiện tay ném vào thùng rác ven đường. Sau đó ôm Tái Văn về phía trước .

      Hà Tiểu Dũng chỉ vào bọn họ, “Ngươi, ngươi…” Ngươi nửa ngày cũng chưa xong câu gì . Nhìn người đàn ông đứng ở bên người Tái Văn, kỳ Hà Tiểu Dũng cũng rất tự ti , bọn họ thoạt nhìn rất xứng đôi .

      Ra khỏi tiểu khu, tản bộ đến siêu thị, Tái Văn cũng giải thích qua chuyện này, Tứ Phương cũng hỏi đến. Chuyện này chỉ là nốt nhạc đệm trong cuộc sống của bọn họ, chẳng ảnh hưởng được đến thái độ của , cũng cần phải giải thích.

      Đem bó rau dưa mới mua bỏ vào tủ lạnh, Tái Văn đột nhiên hỏi Tứ Phương, “Chúng ta có nên mua chiếc xe hay ?”

      “Như thế nào đột nhiên nghĩ đến việc mua xe “

      Tái Văn ấp úng “Muốn mua thôi ” kỳ là vì Tứ Phương, trước kia vẫn thường lái xe xịn , tại lại bắt xe công cộng , xe taxi, Tái Văn sợ thích ứng.

      Tái Văn đến bên người ngồi xuống dò hỏi ”Được ?”

      Tứ Phương nắm tay , “Chúng ta chuyện được ?”

      Tái Văn vội vàng có phải sợ đủ tiền hay , loại xe trước kia của chắc là mua được nhưng chúng ta có thể mua loại rẻ hơn chút , hơn nữa còn có việc em còn chưa với ” Tái Văn cúi đầu.

      “Chuyện gì chưa cho biết?” Tứ Phương nâng mi.

      “Em đem vòng cổ cùng nhẫn cho em bán rồi , khi đó em muốn dùng tiền để mời luật sư, nhưng là cũng biết đó , em có tiền, nên đành phải đem vòng cổ cùng nhẫn cầm ,được trăm sáu mươi vạn. Sau đó cha lại giúp mời luật sư, số tiền kia vẫn còn nguyên .”

      Tứ Phương nắm tay , nhàng nâng niu đầu ngón tay ” Để sau mua cái khác cho em .”

      Tái Văn ngẩng đầu lên nhìn , “ sao, em cần, chỉ cần kết hôn với em là được rồi ”

      Tứ Phương sờ sờ cái ót của cười “Nha đầu ngốc, em đây là cầu hôn sao?”

      Tái Văn đỏ mặt liếc cái, “ được sao?”

      Tứ Phương nhếch miệng, xoa bóp tay “Được , được chứ ”

      Tái Văn ha ha cười, “Chúng ta mua xe ? Có thể mua loại tiện nghi chút , cần phải quá đại, Toyota được rồi , cũng đều rất tốt .”

      Tứ Phương cầm lấy tay muốn thương lượng với em việc, chúng ta ra nước ngoài được ?”

      Tái Văn trợn mắt “ nơi nào?”

      “Em muốn nơi nào?”

      Tái Văn nghĩ đến cùng Tứ Phương Singapore cũng tiện thể đến cái tủ sắt mà để lại cho ”Nếu , chúng ta Singapore trước cầm được tiền lại Canada ?”

      Tứ Phương cười, “Nơi đó cũng có bao nhiêu tiền, mười vạn đôla , mười vạn nhân tân tệ, còn có năm ngàn lượng vàng .”

      “Còn nhiều sao? Tiền nhiều như vậy đương nhiên phải lấy trước rồi .”

      “Tốt lắm , tùy em vậy .” Tứ Phương sao cả, chỉ cần muốn cùng , nơi nào cũng thế , chỉ cần thích là tốt rồi.

      Tuy rằng ra khỏi tù , nhưng ở Vĩnh Châu này chung quy vẫn an toàn , vẫn là ra nước ngoài có lẽ tốt hơn .

      “Chúng ta khi nào ” Tái Văn hỏi.

      “Trước mắt em đợi chút , chuẩn bị chút.”

      “Những lời này em nghe mà cảm thấy rất sợ .” Tái Văn trong lòng còn sợ hãi . Trước kia Tứ Phương cũng những lời như vậy với , sau đo lại phải vào ngục giam.

      Tứ Phương biết gì, “ giờ đối với bọn họ còn uy hiếp gì nữa , chính phủ có đợt tuyển cử mới , bên trong lại có vẻ im lặng .”

      Tái Văn gật đầu, đứng lên chạy vào phòng ngủ, trong chốc lát lại chạy đến, đưa cho Tứ Phương cái sổ tiết kiệm, “ cầm , quyển sổ này nên để cầm ”

      Tứ Phương đem quyển sổ tiết kiệm trả lại vào tay “Bên này còn giữ chút tiền, muốn xem trước, nếu thấy, lại dùng số tiền này được .”

      Tái Văn tò mò hỏi , “ để ở đâu vậy ?”

      Tứ Phương nhíu mày , “ cho em ” kỳ sợ làm sợ hãi , đặt ở trong mộ ở nghĩa địa .

      Tái Văn bĩu môi, “Hừ, lần sau có việc em cũng cho .”

      Tứ Phương đem ấn vào sô pha, đưa tay chọc lét vào bụng , “ cho biết? Nhìn em xem dám cho biết .”

      Tái Văn liều mạng né qua né lại , cười đến còn hơi sức , “Em ,em , em cho là được mà .”

      Tứ Phương đè lại , “Vậy em cho biết em hay

      Tái Văn nhìn vào ánh mắt của , cười tủm tỉm , “, em .”

      Tứ Phương đem ôm đến giường, cởi áo quần của mình , áp đến người , thấp giọng ở bên tai , “Chúng ta thử xem .”

      Tái Văn ở dưới thân gật gật đầu.

      Tứ Phương cởi chiếc quần lót xíu của Tái Văn, cởi váy của ra, đem ôm lấy đến ngồi vào ở người, cũng ngồi xuống , đôi môi ôm lấy đôi môi đỏ xinh của , tay bắt lấy khối tuyết trắng , xinh đẹp tràn đầy, dùng sức vân vê nhào nặn nó . tay bao trùm lấy đỉnh tuyệt đẹp của , tay kia nâng cái mông của , để cho đóa hoa xinh đẹp của dán vào phần dục vọng của , chậm rãi ma sát.

      Hoa viên bị ma sát chậm rãi chảy ra chất lỏng . dục vọng của lại vẫn như cũ vẫn chút nhúc nhích.

      Tứ Phương có chút mất mát. Tái Văn muốn đưa tay nắm lấy vật đàn ông của , lại bị ngăn lại.

      ôm đặt ở giường, trắng nõn ,xinh đẹp tràn đầy sức sống, cơ thể tỏa ra mùi vị quen thuộc , mái tóc rối tung màu đen mượt mà , khuôn mặt tinh xảo, là người phụ nữ tuyệt đẹp, có thể cho đàn ông hết mọi thứ họ cần .

      Nếu mười tám tuổi Tái Văn là cái nụ hoa, như vậy tại Tái Văn như đóa hoa xinh đẹp ngừng tỏa hương .

      Tứ Phương vùi đầu vào giữa khe rãnh ngực sâu hút của , khuôn ngực rất đầy , rất đẹp , tiện đà khẽ cắn vào nụ hồng đào ấy , đỉnh vú cao ngất, lại đường xuống, vào giữa hoa viên của . đem chân của tách ta lên, hoa viên ra ràng hơn ở trước mặt của , Tái Văn thẹn thùng muốn kẹp chặt chân, Tứ Phương lại lôi kéo hai cái đùi của cho nó khép lại , đem đôi chân đặt lên vai mình, Tứ Phương cúi đầu, hôn lên hoa tâm . . . . .

      Tái Văn hét rầm lêm, khoái cảm cực hạn đánh sâu vào tâm trí , khi ở điểm cao nhất, chỉ có thể ngừng thở, thở…

      ****

      Khi Tái Văn tỉnh lại, bên ngoài tối , chỉ có ánh sang mờ nơi đầu giường . nâng thân thể ngồi dậy , lại buổi tối sao? Bản thân như thế nào lại ngủ lâu như vậy. Vì sao lại thấy Tứ Phương?

      Đột nhiên nghe thấy thanh mở cửa, nhìn ra phía ngoài gọi ”Tứ Phương?”

      Tứ Phương thay đổi dép lê vào, “Tỉnh rồi ?”

      đâu vậy ?” Tái Văn nhìn mặc quần áo chỉnh tề, hẳn là ra ngoài.

      sao chỉ là muốn ra ngoài dạo.” Tứ Phương ngồi vào bên giường

      giật tay áo của ”Sao lại có đất thế này ?”

      Tứ Phương cúi đầu nhìn vào tay áo, “À, ngồi dựa vào bên bồn hoa, chắc lúc đó là bị dính vào .”

      Tái Văn quan sát “Vốn buổi chiều muốn cùng bệnh viện để cho bác sĩ khám chân cho mà ” ai oán đánh vào trong ngực “Đều do , bây giờ là buổi tối mất rồi .”

      Tứ Phương nắm lấy tay ”Ngày mai lại .”

      Tái Văn trừng mắt ”Cũng chỉ có thể ngày mai , ngày mai nhất định phải .”

      “Tốt, ngày mai . Ngoan, em tắm rửa cái, làm cơm chiều.”

      Thời điểm ăn cơm, Tứ Phương cùng Tái Văn , “Mấy ngày nay em nên chuẩn bị xin nghỉ việc .”

      Tái Văn hỏi ”Chúng ta phải sao?”

      “Ừ, nhanh thôi , dù sao làm cũng lâu, vậy nên nghỉ sớm chút , “

      Tái Văn gật đầu.

      Ăn xong cơm chiều, Tái Văn dọn dẹp phòng bếp chút, cầm chén rửa sạch . Tứ Phương tắm rửa thay quần áo xong .

      “Lại muốn ra ngoài sao? Sao lại ăn mặc chỉnh tề như vậy “

      “Chúng ta ra ngoài dạo phố .” Tứ Phương nhìn .

      Tái Văn vui vẻ kéo tay “ sao ? đâu vậy ?”

      Tứ Phương cầm lấy tay ra cửa , “Tùy tiện dạo.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :