1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm mươi thước thâm lam - Ba Nữu (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 18

      Tứ Phương nhìn ông , “Cha muốn hỏi ý kiến của con, con đồng ý.”


      Hạ Hữu Quân đưa tay lấy hộp thuốc lá, lấy điếu , “Chuyện trước kia, giờ biết sai rồi, về sau cũng dám làm lại .”


      Sắc mặt Tứ Phương nghiêm túc, “ trái bom hẹn giờ, để ở bên người an toàn .”


      Hạ Hữu Quân nhả thuốc , “Tứ Phương con chưa biết nhìn người đâu , Tự Huy dù sao cũng theo ta mười mấy năm, , có đôi khi so con trai ta còn thân cận hơn, năm đó đánh nhau sống chết giành địa bàn, đối với ta rất trung thành và tận tâm . tại cũng già , còn có thể làm cái gì nữa , chẳng qua là về dưỡng lão mà thôi, ta đành lòng để rừng hoang đó nữa .”


      Tứ Phương trầm mặc lúc, biết cha và Trần Tự Huy có giao tình vững chắc , nhưng vẫn giữ lập trường cũ , “Con vẫn cho rằng đáng tin , để ở bên người mất nhiều hơn được.”


      Hạ Hữu Quân nữa, im lặng nhả thuốc.


      Lại Văn chuẩn bị xuống lầu chuyện với Vương thúc, mới vừa xuống nhìn thấy Tứ Phương đứng ở bậc cầu thang gần cửa sổ trầm tư.


      nhìn lát, biết nên qua hay , Tứ Phương như cảm giác được ánh mắt của , xoay người lại nhìn , sau đó lên ôm vào phòng khách tầng 3.


      ôm cùng ngồi xuống sô pha, đầu đụng vào đỉnh đầu , hỏi : “Em xem gì vậy ?”


      “Xem hải tặc vương, có nhiều đĩa hải tặc vương .” Lại Văn ngoan ngoãn , biết có chuyện, bởi vậy cũng giám đùa nữa .


      Tứ Phương hôn vào trán , “Lúc trước biết em thích xem hải tặc vương, muốn có thêm nhiều để tài để chuyện , vì thế mới mua về xem , sau đó chúng ta lại chia tay, lâu rồi cũng chưa xem lại .”


      ” Xin lỗi” Lại Văn nhàng ôm lấy .


      “Nha đầu ngốc” Tứ Phương lại hôn lên trán


      Đầu năm mới , Lại Văn cùng Tứ Phương xuất phát, đến Đảo Maldives nghỉ phép.


      Lại Văn lần đầu tiên máy bay , nắm chặt lấy tay Tứ Phương , cực kỳ hồi hộp .


      Chờ máy bay hạ cánh , cánh tay Tứ Phương bị Lại Văn bấu đến đỏ ửng . Tứ Phương xoa đầu , “ có việc gì , có việc gì .”


      Lại Văn do tình thần căng thẳng quá , nên rất muốn ngủ . mặc kệ ô tô hay xe lửa, vừa lên xe liền ngủ, nên lên máy bay chỉ chốc lát sau, dựa vào vai Tứ Phương thiếp .


      Lại Văn ngủ cả chuyến , ngay cả cơm máy bay cũng bỏ lỡ. Máy bay hạ cánh , Tứ Phương mới gọi , lúc mơ mơ màng màng giúp vén lại tóc , sau đó kéo xuống máy bay.


      Ra đại sảnh sân bay, luồn khí nóng thổi mạnh vào mặt .


      Liếc mắt cái cũng có thể thấy biển , hóa ra này sân bay cũng là đảo , làm cho người ta sợ hãi mà than.


      người đàn ông trung niên người địa phương tới đón họ, sau đó lái ca nô hướng đến đảo dừa . Dọc đường Lại Văn đều hưng phấn nhìn đông nhìn tây , lúc này ngồi ca nô , bị biển cả bao la bát ngát bao quanh , bốn phía là nước biển trong suốt thấy đáy, cá cảnh nhiệt đới màu sắc tươi đẹp bơi lội ở bốn phía , bản thân giống như chú cá tự do biển .


      Rất nhanh đến đảo dừa, đảo này cũng lớn lắm , đảo có rất nhiều thực vật nhiệt đới, quả dừa ở cao cao, cây chuối thấp bé, hoa mai ba cánh màu hồng nhạt cùng các loại hoa xinh đẹp tên , các loại thực vật màu sắc cực kỳ tươi đẹp.


      Hoa tươi nở rộ ở mọi ngóc ngách , trong khí phản phất mùi hoa thơm nhè , khí ướt át, làm cho người ta cảm giác thực thoải mái.(mình ghét tả cảnh thế…mà chap này toàn tả cảnh hix)


      Bờ cát trắng rất đẹp, đảo có rất nhiều phòng ốc xây mặt nước hướng về phía biển , còn có rất nhiều phòng ốc xây bờ cát tự nhiên , nóc nhà đều lợp cỏ tranh , phong cách có vẻ cổ xưa lại rất tự nhiên. Mỗi phòng phần phía trước đều có hành lang, mái hiên đều hướng về phía bờ cát .


      Lại Văn cảm thấy hai mắt của mình hoa mất, nơi này rất đẹp . Tứ Phương kéo tay , xuyên qua cầu xếp , vào phòng ốc xây biển .


      Oa, vừa vào cửa, Lại Văn lại cảm thán, bên trong đều được dựng bằng gỗ , hai bên vách tường là thủy tinh trong suốt, ở chính giữa sàn cũng là thủy tinh trong suốt, dù ở trong phòng, cũng có thể nhìn thấy các loại cá nhiệt đới màu sắc rực rỡ bơi qua lại .


      Lại Văn hưng phấn giống như chú khỉ con , nhảy lên lưng Tứ Phương , tay cầm lấy đầu của , “Tứ Phương, mau nhìn này , nơi này đẹp a!”


      Tứ Phương đột nhiên ôm lên ,đem ôm về phía trước, “Thích ?”


      Lại Văn ôm cổ , hưng phấn , “Thích, siêu thích , nơi này rất đẹp a.”


      Tứ Phương muốn hôn , nhưng lại hưng phấn quá , thoát khỏi vòng tay chạy ra ngoài hành lang, nắm lấy lan can, lớn tiếng cảm thán, “Oa, đẹp “


      Tứ Phương cười lắc đầu, lớn tiếng với Lại Văn “Em chơi lát, tắm trước, sau đó ăn cơm.”


      Lại Văn sôi nổi lên tiếng, “Vâng .”


      Lại Văn thể cảm thán, oa, đẹp , nước biển trong suốt thấy đáy, nhìn cái có thể đến đáy . Trong nước biển, có mọi loại cá đủ màu sắc, hình thù kỳ quái mà Lại Văn chưa bao giờ thấy .


      Nhìn bên hành lang có bậc thang dẫn xuống nước biển, Lại Văn hưng phấn bỏ giầy , xăn ống quần , chân trần xuống bậc thang. ngồi xuống bậc thang cuối, đem chân nhúng vào trong nước biển, nghịch ngờm chơi đùa với bầy cá , thỉnh thoảng ha ha cười ra tiếng.


      Lại Văn chơi lát, lại muốn xuống chút nữa, ngờ bị trượt chân, ngã nhào vào trong nước .


      Lại Văn vốn biết bơi lại bị rơi vào nước cảm giác bốn phía giống lốc xoáy cực lớn , làm cho có điểm tựa, có chỗ dựa vào, trong đầu càng thêm thêm bối rối, tay chân luống cuống vung loạn xạ , phải uống mấy ngụm nước biển . Vì uống nhiều nước nên bị nghẹn, cảm giác càng thêm choáng váng , nhưng vẫn cố gắng nổi lên , cố gắng gọi Tứ Phương, “Tứ Phương, cứu em…” “Tứ Phương, Tứ Phương… “


      Lúc này Tứ Phương vừa vặn tắm xong, ra cũng nghe thấy tiếng Lại Văn ,vì loại phòng này xây biển, vì sợ hải triều ảnh hưởng đến giấc ngủ của khách, nên cách rất tốt.


      Nhưng Tứ Phương vẫn ra ngoài nhìn cái , lại thấy Lại Văn, trong lòng căng thẳng, cấp tốc vọt đến hành lang, vừa nhìn thấy Lại Văn ở dưới nước biển, rất nhanh ba bước thành hai bước, phi thân nhảy xuống biển , nâng Lại Văn lên, ôm lên .


      run run đặt Lại Văn nằm ngửa ra , chuẩn bị giúp làm hô hấp nhân tạo, thấy nâng tay lên. Tứ Phương vội vàng đem ôm vào trong lòng, lo lắng gọi, “Lại Văn, em sao rồi ?”


      Lại Văn ói ra mấy ngụm nước biển, khụ khụ vài cái, hổn hển thở, yếu đuối , “Em sao “


      Tứ Phương lúc này mới thầm nhõm thở dài hơi, lúc nãy nếu ra muộn chút, Lại Văn có thể bị nước biển cuốn , lúc này trong lòng nghĩ mà cảm thấy sợ , khiến cơ thể nhịn được run lên .


      ôm chặt Lại Văn, tức giận phát mạnh vào mông , “Ai cho em xuống , có biết như vậy làm lo thế nào .”


      Lại Văn oa tiếng khóc to , vừa sống sót sau tai nạn, bây giờ lại bị Tứ Phương giận dữ mắng như vậy , cảm thấy bản thân oan ức .


      Tứ Phương chùi nước mắt cho , ôm vào phòng tắm xả nước ấm, sao đó lấy khăn bao lại ôm đến giường , rồi dùng máy sấy sấy tóc cho .


      Lại Văn nhìn khuôn mặt lạnh băng gì của , cũng dám ủy khuất nữa , vốn là ngày nghỉ, đều bị hồ đồ gây chuyện , hại lo lắng như vậy .


      Lại Văn giật áo Tứ Phương , vẻ mặt đáng thương nhìn “Đừng giận mà .”


      Tứ Phương cũng thèm để ý , chỉ lo sấy tóc cho , khuôn mặt vẫn lạnh tanh .


      Lại Văn nghĩ chắc phải nịnh bợ Tứ Phương thôi , nhưng mới nãy vùng vẫy trong nước mất rất nhiều sức, lại nghe tiếng máy sấy thổi đều đều , chỉ lát , Lại Văn liền ngủ.


      Tứ Phương sấy tóc cho xong, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lại Văn, khỏi thở dài hơi. cúi xuống hôn , rồi ngã nằm xuống, đem ôm chặt vào trong lòng.


      Buổi sáng tỉnh lại, bốn phía đều im ắng , Tứ Phương mở mắt thấy Lại Văn, bật dậy, lao ra khỏi phòng . Tìm khắp nơi mới phát Lại Văn mặc cái váy dài , ngồi xổm ở chiếc cầu xếp . váy có rất nhiều hoa đủ màu sắc , xếp chúng thành hình dạng gì đó . Tứ Phương đến gần chút mới nhìn thấy mấy đóa hoa này xếp thành hai chữ”Tứ Phương”, bên trái còn có trái tim màu hồng to .


      Trong lòng Tứ Phương vừa vui mừng vừa kích động, đến phía trước ôm Lại Văn.


      Lại Văn để những đóa hoa còn lại nhàng để rơi xuống bốn phía, xoay người sang chỗ khác, ôm chặt Tứ Phương.


      “Xin lỗi, về sau em ngoan hơn .” Lại Văn giọng .


      “Đứa ngốc” Tứ Phương vuốt ve lưng , nhàng .


      Bởi vì Lại Văn gây ra chuyện như vậy , nên ăn xong bữa sáng, Tứ Phương liền đổi phòng từ mặt nước thành phòng ở bờ cát . Lại Văn cảm thấy rất tiếc, thể ở thêm trong phòng đẹp như vậy . Nhưng mà dù sao phòng ở bờ cát cũng tồi , trang trí cũng rất lãng mạn.


      Có lúc Tứ Phương muốn đưa tắm biển , nhưng bây giờ lại dám cho đụng vào nước . Ban ngày hai người đành bộ dọc theo hòn đảo, cùng du khách khác ở bãi biễn đánh bóng chuyền, nằm võng dưới tàng cây dừa phơi nắng nghe nhạc. Buổi tối tới bãi biễn móc cua, rồi lại ngồi ngắm sao . Lại Văn chưa bao giờ ngắm trời nhiều sao đến như vậy , bầu trời như trong suốt tựa như có thể giơ tay lên là có thể đụng tới .

    2. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 19

      Năm ngày sau, Lại Văn cùng Tứ Phương lưu luyến muốn rời Đảo Maldives này, chuyến du lịch ngọt ngào làm Lại Văn rất thích nơi này, thích khí tự nhiên ở đây , bầu trời quang mây , khí lãng mạn , trăm hoa rực rỡ .


      Lại Văn trở về Vĩnh Châu cũng đến mùng 9 lịch . Hết ngày nghỉ, Tứ Phương cũng bắt đầu làm . Lại Văn vẫn thầm hi vọng đến hỏi chú của Mai Mai về công việc , nhưng ngoài dự đoán, ông ấy tuyển được nhân viên , cũng bắt đầu làm .


      Lại Văn đành ở nhà, đọc sách , học . khác gì vợ bình thường khác , cả ngày chỉ có biết giặt quần áo, tổng vệ sinh. Buổi chiều ra ngoài mua đồ ăn, chờ Tứ Phương làm về ăn cơm chiều. Vương thúc cũng có qua lần, thấy có việc để làm về sau cũng qua đây nữa .


      Ngày khai giảng Tứ Phương đưa đến trường học báo danh, khi xong Lại Văn với Tứ Phương, “Về sau buổi tối đừng tới đón em nữa , dù sao em cũng biết đường , em tự bắt xe về .”


      Tứ Phương nhìn nhìn , khởi động xe, gì .


      Lại Văn lại hỏi, “Được ?”


      Vẫn là gì.


      Lại Văn cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó , “Hay chúng ta mua xe được ?”


      “Đổi xe gì? Em thích xe gì?”


      “Xe máy? Xe điện? Xe máy bình thường chút cũng được , xe điện cũng tồi .”


      Tứ Phương hết chỗ .


      phải, mỗi lần lái chiếc Land Rover đến trường rất dễ bị để ý , bình thường chút vẫn tốt hơn, bình thường chút bị bàn tán .”


      “Vậy được rồi.” Tứ Phương lúc này mới đáp ứng .


      Ngày hôm sau, Hạ Tứ Phương lái chiếc xe điện đến làm khiến cho nhân viên của cũng được dịp mở to mắt , sau khi tan làm lại lái chiếc xe điện . Ngạch! ?Người vừa ra có phải ông chủ của họ ? Đây có phải hình động nghệ thuật nay ?


      Lại Văn ngồi sau chiếc xe điện , rất là phấn khích. Trước kia Tứ Phương thường lái chiếc Land Rover đón , có lúc bị bạn học nhìn thấy, trở thành lời đồn dễ nghe chút nào , bây giờ tốt , chiếc điện xe bình thường như vậy, đố xem ai có thể đồn đại lình tinh nữa nào .


      vui vẻ hít hơi mùi thơm đến từ quầy bán quà vặt bên trường sau đó mua thịt xiên( dịch ra đây là món gì nên mình thay bằng thịt xiên luôn )cầm miếng cắn cái, sau đó cầm miếng khác nhét vào trong miệng Tứ Phương, Tứ Phương sợ rơi , vội vàng cắn nuốt . Vì thế đôi tiểu tình nhân, trước sau ăn cách ngon lành , đắm mình trong mùa xuân ngọt ngào, cùng nhau ngồi xe điện trở về nhà .


      Cơm tối rất nhanh được nấu xong , Tứ Phương đột nhiên muốn ra ngoài. với , “ ra ngoài chút , em ăn cơm trước, ăn xong ngủ sớm chút , cần chờ .”


      Lại Văn gật đầu, đột nhiên lại ra ngoài có phải xảy ra chuyện gì hay ? Nhưng cũng chỉ là vào trong cầm cái khăn quàng cổ cho , cũng hỏi nhiều.


      Tứ Phương đứng ở cửa , cha Hạ Hữu Quân ở bên trong “Tiến vào “


      Tứ Phương đẩy cửa vào, Hạ Hữu Quân ngồi ở vị trí của mình hút xì gà, Tứ Phương ngồi xuống, ông hỏi , “Muốn hút hay ?”


      Tứ Phương lắc đầu, chờ cha mở miệng. Hạ Hữu Quân trầm mặc lúc , càng nghĩ, chuyện này Tứ Phương sớm hay muộn cũng phải biết , ông cũng nên trước cho .


      “Hôm nay gọi con lại đây, là muốn cho con biết chút, Trần Tự Huy trở lại, ở trong công ty nửa tháng , rất cố gắng, làm việc cũng tốt .”


      Tứ Phương mặt chút thay đổi, “Việc đến nước này, cũng cần cố gắng với con .”


      “Ta muốn tự mình cho con biết , lỡ con nghe người khác , trong lòng thoải mái.”


      Tứ Phương nghĩ , cha cố ý giấu diếm, có kết quả mới cho biết, tại đến có ích lợi gì.


      “Con về đây, Lại Văn chờ con .” Tứ Phương kéo cửa ra ngoài.


      Tứ Phương xuống tầng , Vương thúc đứng ở dưới cầu thang chờ , “Ăn cơm chưa ?


      Tứ Phương trả lời, dừng lại lúc, với Vương thúc, “Chú theo tôi chút.”


      Vương thúc theo đến sau vườn, dừng lại dưới gốc cây lớn . Tứ Phương , “Vương thúc, Trần Tự Huy quay lại , ở đây thời gian .”


      Vương thúc gì, năm đó Trần Tự Huy cũng là huynh đệ của ông , về sau vì công việc khác nhau , quan hệ còn thân thiết , nhưng khi có thể trở lại vị trí của mình , ông cũng muốn gì.


      Tứ Phương biết suy nghĩ của ông , chỉ , “ với tiểu Vũ, cử bốn đến năm người thân thủ tốt chút , đứng ở vị trí bí mật bảo vệ cha tôi , bất kể thời tiết , cũng được buông lỏng . Mặt khác với tiểu Thạch ,chú ý đến nhất cử nhất động của Trần Tự Huy, có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết.”


      Vương thúc biết Tứ Phương làm việc cho tới bây giờ đều có đạo lý của mình , tuy trong lòng ông đồng ý lắm đối với cẩn thận và nhạy cảm này , nhưng ông vẫn làm theo những gì Tứ Phương giao cho.


      Tứ Phương vỗ bờ vai ông ,chuẩn bị . Ông chạy theo với “Ăn chưa? Tôi gọi bọn họ chuẩn bị?”


      Tứ Phương khoát tay, “Tôi trở về ăn “


      Tứ Phương về nhà, thấy Lại Văn mặc áo ngủ, nằm ngủ ở sô pha, tivi còn mở , cũng biết tên phim là gì . Tứ Phương ngồi xuống trước mặt Lại Văn, hôn vào đôi môi nhắn hồng hồng của , sau đó tắt TV, ôm Lại Văn vào phòng ngủ.


      Lại Văn chợt tỉnh lại, trong ánh sáng mờ mờ đưa tay sờ vào khuôn mặt của Tứ Phương, “ về rồi?” dụi mắt,muốn thoát khỏi vòng ôm của “Em hâm thức ăn lại cho .” Tứ Phương giữ lại , “Em ngủ , làm được .” Kỳ Tứ Phương cũng muốn ăn lắm .


      Lại Văn nghe , vào phòng bếp, mở lồng bàn , đem tô canh sườn còn nóng đến bàn , rồi đem đồ ăn bỏ vào lò vi sóng, lấy bát sạch cho .


      “Uống canh trước ” Lại Văn đặt bát canh nóng trước mặt Tứ Phương. Chỉ lát, lò vi sóng vang lên thanh xong, Lại Văn lấy đồ ăn bới cơm cho Tứ Phương .


      “Em ăn chưa? Sao lại còn nhiều đồ ăn như vậy ?” Tứ Phương hỏi.


      “Em ăn rồi, do người nên ăn được bao nhiêu.” Lại Văn cười .


      Tứ Phương chuyện , yên lặng ăn cơm. Lại Văn cảm thấy cảm xúc của bây giờ tốt lắm , rất ít, ăn cũng nhiều, trong lòng chắc là có chuyện, Lại Văn nghĩ, nhưng cũng phiền , chỉ là ngồi bên nhìn ăn .


      “Em ngủ trước , ăn xong dọn .” Tứ Phương ngẩng đầu lên .


      “Ừ” Lại Văn đứng lên, “Để vào bồn rửa bát, mai em rửa.”


      Tứ Phương ăn xong, đem bát rửa sạch , lại vào phòng tắm tắm rửa mới lên giường. Lại Văn ngủ, Tứ Phương ôm vào lòng, ôm chặt , trong bóng đêm, ánh mắt sáng ngời lẳng lặng nhìn ngắm lông mi dài của , hề chớp mắt.


      Buổi sáng ngày hôm sau, lúc ăn cơm, Tứ Phương muốn học quyền đạo.


      “Vì sao đột nhiên lại bảo em học võ ?” Lại Văn hỏi .


      “Con học chút thuật phòng thân cũng tốt.” Tứ Phương thèm để ý .


      Ngạch, vậy học, dù sao học nhiều chút này nọ cũng có lợi.


      Buổi chiều Tứ Phương đón , liền trực tiếp dẫn đến đạo quán .


      vào thấy hơn chục đứa trẻ tầm mười tuổi thay nhau khoa tay múa chân. người đàn ông trẻ tuổi lên đến vỗ vai Tứ Phương “Lại đây ” Tứ Phương gật đầu.


      Người đàn ông kia nhìn Lại Văn, “Xin chào, tôi gọi là Lý Tảo Phát, là bạn Tứ Phương ” ta giơ tay tỏ ý muốn bắt tay , Lại Văn chuẩn bị đưa tới, Tứ Phương giữ tay lại , hỏi Lý Tảo Phát, “Chúng ta học ở đâu ?”


      Lý Tảo Phát mặt nhăn nhó như rút gân, đành xoay người dẫn hai người đến chỗ có diện tích hơn để luyện tập “Nơi này bình thường cũng có người đến, hai người luyện ở trong này, rất yên lặng.”


      Lại Văn cùng Tứ Phương thay quần áo ra , vẫn thấy Lý Tảo Phát đứng ở đấy , Tứ Phương hỏi , “Sao còn ra?”


      Lý Tảo Phát cợt nhả , “Tôi phải chỉ đạo cho hai người chứ .”


      Tứ Phương nhíu mày, “Tốt lắm, bọn tôi cần khởi động trước .”


      Lý Tảo Phát liên tục xua tay, “Tôi dạy Lại Văn là được .”


      Lại Văn , “Tốt, có phải là ông chủ ở đây , nếu là ông chủ , học phí ở đây có phải rất đắt ? Có thể giảm giá chút ?”


      “Bà của tôi ơi , tôi thu tiền hai người , hoàn toàn miễn phí .”


      “Oa, tốt như vậy sao , Tứ Phương, cùng học với em , được ?”


      Lý Tảo Phát cười khì khì , “ còn muốn học cái gì , vốn là đai đen môn Taekwondo đó “


      Lại Văn thể tin nhìn Tứ Phương, xoa bóp cánh tay , ” Sao sớm cho em biết ?”


      Tứ Phương nhìn , “Bây giờ phải biết sao?”


      Lại Văn cắn răng, “ đâu có , mà cũng có thể ở nhà dạy em mà ,vì sao lại đến đây ?”


      ” Trong nhà nào là gạch quá cứng ,thảm quá dày, sao mà học được ? “Nơi này có sân đàng hoàng , hơn nữa có thể phòng ngừa em đột nhiên lười biếng .” Tứ Phương cười . Rồi nhìn Lý Tảo Phát còn đứng đợi , “Vậy cậu đảm đương làm bia ngắm .” Lý Tảo Phát biến sắc, tức tốc chạy ra ngoài.


      Vì thế chàng Tứ Phương đai đen Taekwondo, trở thành bia ngắm , bao cát , bia đỡ cho Lại Văn ,


      Lại Văn do được Tứ Phương đốc thúc , mỗi tối đều phải đến luyện, lúc đầu hoàn toàn biết gì đến dần dần có khuông có thức. Nhưng mệt mỏi đến cúi đầu khom lưng, xương sống thắt lưng đau nhức , chân rút gân, Lại Văn chịu hết nổi.


      Kiên trì luyện tập vài ngày, Tứ Phương với , có việc phải xuất ngoại chuyến, muốn ở nhà phải chăm chỉ luyện tập , mỗi ngày đều phải , được lười biếng .


      Oa , Lại Văn nhanh chóng đáp ứng , chờ rồi , lập tức nghỉ ở nhà , bồi dưỡng nghỉ ngơi lại tốt .


      Tứ Phương khỏi bao nhiêu ngày, Lại Văn cũng lười biếng được bấy nhiêu . Nhưng khi trở về , lại đem tập luyện , thắt lưng, chân tay mới được nghỉ ngơi bắt đầu chịu đau nhức , mệt quá thôi, vừa chua xót vừa có lực nữa .


      Liên tục luyện bốn giờ, Tứ Phương mới kéo về nhà, vừa lên xe, Lại Văn liền nghiêm mặt oán giận, “ sao cứ tra tấn em như vậy, thời gian luyện dài như vậy, xem ” Lại Văn nâng tay , “Đến nâng tay em cũng nâng được đây .”


      Tứ Phương xem xét nhìn , “Này phải nâng lên được rồi sao .”


      “Hạ Tứ Phương” Lại Văn tức giận, “Nào có chuyện liên tục luyện tập như vậy, em thấy đều là cách ngày mới đến ,em cũng muốn cách ngày mới đến.”


      Tứ Phương để ý , Lại Văn nóng nảy, đưa tay qua, dùng sức véo cánh tay cơ bắp của .


      lái xe, đừng làm loạn .”


      “Em cứ làm loạn đấy , ” Lại Văn trợn mắt , “, còn hung dữ với em” nước mắt sắp chảy xuống.


      Tứ Phương gì, đây cũng gọi là hung dữ sao ?


      Lại Văn nhìn vẫn tiếp tục lái xe, cũng câu gì, cảm thấy càng ủy khuất , nhéo mặt trừng mắt ra ngoài cửa sổ xe sinh hờn dỗi.


      Tứ Phương lại đột nhiên thay đổi đường xe chạy, đem xe rẽ phải tiến vào sân vận động bên cạnh bãi đỗ xe, ban đêm sân vận động cùng quảng trường đều im ắng , có người. Xe vừa dừng lại , Lại Văn chuẩn bị hỏi sao dừng lại đây, vừa định quay lại ,Tứ Phương hôn lên môi .


      nâng ngồi lên người mình, hai tay ôm lấy khuôn mặt của , càn quét trong miệng , buông tha ngõ ngách nào , lại hút nước bọt của , trao đổi hơi thở của .


      Hôn được lát , ôm lấy đến ghế sau của xe, tiến vào trong , tiếp tục hôn môi của , vành tai, gáy thon , tay cũng vói vào trong quần áo, cầm lấy bộ ngực cao ngất của , nhàng vân vê nhào nặn .


      Nhắm mắt Lại Văn cũng biết muốn làm gì , liều mạng muốn đứng lên, “Tứ Phương, có người , trở về .”


      Tứ Phương bắt đầu cởi quần áo của “Bảo bối, có người , đừng sợ.” bên cởi quần áo cho , vên cũng cởi quần của mình ra.


      Tứ Phương đem đôi chân dài trắng nõn mềm nhũn của nâng lên kẹp lấy lưng áo của , tay nâng mông lên, nhàng cha vào.


      Lại Văn cúi đầu muốn nhấc cơ thể đứng lên, bởi vì ở bên ngoài, rất sợ hãi có người tới, phi thường khẩn trương, cả người gắt gao căng chặt .


      Bởi vì lâu chưa muốn , lúc này bị dũng đạo hẹp của gắt gao kẹp chặt, Tứ Phương thiếu chút nữa đều phải tước vũ khí đầu hàng .


      hôn vào bộ ngực trắng nõn của ngừng khuyên bảo , “Bảo bối, thả lỏng được ? Thả lỏng, có người , đừng sợ.”


      Lại Văn vừa thả lỏng xuống dưới chút, Tứ Phương liền nhịn được động đứng lên, đưa tay xuyên qua lưng, ôm lấy vai , tay nâng mông của lên , ngừng cọ xát, môi cũng ngừng hôn lên cái miệng nhắn hồng hồng , vành tai mềm mại non nớt, hai khối ngực no đủ của .


      Lại Văn bị khoái cảm liên tục đánh vào , lại dám lớn tiếng kêu lên , chỉ có thể cắn chặt răng, dũng đạo cũng gắt gao bóp chặt , Tứ Phương bị kẹp chặt muốn chết, càng thêm dùng lực va chạm.


      Rốt cục chờ đến khi Tứ Phương chấm dứt, Lại Văn còn sức chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế nhúc nhích.


      Tứ Phương xoay người tìm mấy tờ khăn giấy, nhàng chà lau chỗ kín cho Lại Văn . Sau đó ném , cúi đầu mật mật hôn khuôn mặt .

    3. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 20

      Khai giảng được thời gian , mỗi ngày Mai Mai cùng Giai Giai đều đuổi theo Lại Văn, bắt phải đãi khách. Bởi vì năm trước Mai Mai giới thiệu công việc cho , nghe được ít tiền, nên có lý do mời bọn họ bữa ?
      Hai ngày này Lại Văn cũng bớt giận , Tứ Phương cuối cùng cũng đáp ứng cho luyện hai ngày nghỉ ngày, tuy rằng vẫn còn chút mệt, nhưng thế là tốt lên rất nhiều.
      Rảnh rỗi Lại Văn mới chịu đãi khách , hỏi Mai Mai, “Các cậu muốn ăn cái gì đây ?”
      Mai Mai , “Đương nhiên là ăn cái gì mắc rồi ?”
      “Nhiều tiền quá , tôi mời .”
      “Uy , cậu có bạn trai có nhiều tiền như vậy, lại giống như con quỷ keo kiệt, phải sao?”
      Lại Văn cam lòng yếu thế, “Tôi đây cực khổ làm việc chỉ có chút tiền, ăn đồ mắc như vậy các cậu biết xấu hổ sao?”
      Giai Giai chen vào thêm “Này , các cậu cũng đừng ầm ỹ nữa, mình có phương án giải quyết, đến nhà Tứ Phương ăn cơm , cơm thường là được , như vậy lại mất tiền lại càng vui .”
      Mai Mai lập tức phụ họa, “Này hay, này hay, tôi đồng ý.”
      “Tôi đồng ý.” Lại Văn .
      mất tiền , cậu đừng quên, lúc ấy cậu đáp ứng mình , nếu tìm việc làm cho cậu, mỗi ngày cậu gọi mình là bà nội , tại mình cũng bắt cậu gọi mình là bà nội đấy , phải đến nhà Tứ Phương ăn cơm.”
      Lại Văn bị vây tứ phía chỉ có thể than thở , “Tôi có thể về nhà hỏi Tứ Phương chút, được ?
      Giai Giai cười lạnh, “Nhìn cậu kìa chả có chút tiền đồ gì , cái gì cũng đều phải hỏi Tứ Phương, cậu là con dâu nuôi từ bé hả ?”
      Lại Văn trợn mắt liếc “Cậu quản được sao? Tôi nguyện ý.”
      Giai Giai khoát tay, “Ok, được rồi chạy tới mà hỏi đại lão gia nhà cậu . .”
      Buổi tối về nhà, Lại Văn hỏi Tứ Phương, “Mai Mai các cậu ấy muốn em mời khách, ở nhà, được ?”
      Tứ Phương , “Tốt nhất cần.”
      Lại Văn quệt miệng, “Vì sao?”
      Tứ Phương ôm ngồi đùi mình , hôn cái miệng nhắn của , “Đây là gian riêng của hai ta , muốn người khác đến nhà chúng ta.”
      “Vậy về sau người khác cũng thể tới nhà chúng ta sao?”
      “Tốt nhất là cần “
      “Khách của cũng được sao” Lại Văn ,
      “Cũng được, giải quyết ở bên ngoài.”
      Lại Văn nhìn Tứ Phương, có điểm dở khóc dở cười, “Vậy bây giờ làm sao? Phải với bọn Mai Mai thế nào ?”
      Tứ Phương , “Mời bọn họ ở bên ngoài ăn được ? Xem bọn họ muốn chọn chỗ nào ăn, và em đều có thể mời bọn họ được “
      “Như vậy cũng tốt, Mai Mai muốn ăn đồ đắt tiền.”
      “Này là vấn đề.” Tứ Phương .
      Lần này cơm còn chưa ăn xong, Lại Văn lại bị Mai Mai cùng Giai Giai mắng thêm vài câu , có chí khí, chỉ biết nghe lời đàn ông , Hạ Tứ Phương có tật xấu, nên bệnh viện tâm thần xem bệnh .
      Lại Văn vụng trộm ở trong lòng giúp Tứ Phương giải thích : Mỗi người đều có điểm cổ quái thôi.
      Hai mươi lăm tháng ba là sinh nhật Lại Văn. Lại Văn cực kỳ hy vọng ngày sinh nhật này, bởi vì năm nay sinh nhật có Tứ Phương , ngẫm lại liền cảm thấy vui vẻ.
      Nhưng ngờ ngày đó trở thành ác mộng cả đời mình, nên vài năm sau, mỗi lần đến ngày này , đều phải uống thuốc ngủ để qua ngày .
      Hôm nay buổi sáng cùng nhau thức dậy, Lại Văn liền thầm nghĩ , Tứ Phương chuẩn bị tặng quà gì cho đây ? Bởi vậy, ban ngày học Lại Văn mà trong lòng yên, tư tưởng luôn phiêu diêu đến nơi xa, lại có chút hưng phấn.
      Buổi tối Tứ Phương vẫn chạy xe điện tới đón , ngồi xe điện lướt qua các tòa nhà, suy đoán rằng Tứ Phương mang ăn cơm ở đâu đây ?
      nghĩ rằng Tứ Phương lại trở về nhà, lại có ý đến khách sạn hay nơi nào đó . Vì vậy khi trở về nhà , hy vọng Lại Văn hoàn toàn hóa thành bọt biển. Bị Tứ Phương kéo vào cửa, cửa vừa mở ra, Lại Văn lại nở nụ cười, chùm hoa hồng to , được để cái giá đỡ lớn , đặt ở bên trái. bó hoa còn được kết lại thành hàng chức I LOVE YOU to . bàn cơm có bánh ngọt, các loại đồ ăn, rượu vang . bó hoa hồng , được bọc trong giấy hoa đơn giản xuất trước mặt Lại Văn. “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ ” Tứ Phương cầm hoa, cười với .
      Lại Văn vui đến mức biết gì , nhận bó hoa trong tay Tứ Phương, khuôn mặt nhàng cúi xuống, nước mắt cũng chảy ra.
      Tứ Phương ôm lấy , môi hôn nước mắt gương mặt , “Bảo bối, em vui sao? Đây là bó hoa buổi chiều hái trộm ở công viên, còn bị quản lý phạt tiền đấy.”
      Lại Văn nín khóc mỉm cười, “Rất đẹp, em rất thích.”
      Tứ Phương lau nước mắt cho “Vậy đừng khóc nữa được ?”
      Lại Văn cười gật đầu.
      Trong ánh mắt ôn nhu của , thề nguyện , thổi tắt nến, cắt bánh ngọt.
      Tứ Phương lấy ra món quà cho , cái hộp rất đẹp , hẳn là trang sức …
      Lại Văn nhận lấy , cẩn thận mở ra, bên trong là cái vòng cổ tinh tế , cầm lên , hóa ra mặt của nó là chiếc nhẫn. Lại Văn nhìn cái nhẫn kỹ , đẹp a, hình thức đơn giản , chỉ giống như nụ hoa , mặt viên kim cương. Đơn giản nhưng trang nhã , cực kỳ đẹp .
      “Đây là kim cương sao?” Lại Văn tò mò hỏi.
      , đây là thủy tinh.” Tứ Phương cười .
      Lại Văn nhìn được đưa tay xoa mặt , “ lại đùa ” biết Tứ Phương lại lừa .
      Tứ Phương nắm lấy tay đặt ở bên môi hôn, “Chờ em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn .”
      Lại Văn giơ mặt dây chuyền lên , hỏi ” Đây là nhẫn đính hôn sao?”
      Tứ Phương cười gật đầu, giúp đeo dây chuyền vào .
      “Lúc kết hôn nhẫn cưới có thể lớn hơn chút ?” Lại Văn chớp mắt , ra cái này cũng đủ lớn rồi , nhưng muốn chọc .
      “Đương nhiên, bảo bối.” Tứ Phương hôn vào khóe miệng cười ngọt ngào của .
      Cuối cùng bữa cơm cũng thể giải quyết xong , hai người từ sớm muốn lên giường, tình thõa mãn , hạnh phúc tràn đầy.
      Ngủ đến nửa đêm, Lại Văn bị thanh thủy tinh vỡ đánh thức, mở mắt, phát bản thân lại nằm ở giường, mà lại nằm chỗ lối giữa vách tường với chiếc giường . nâng tay lên sờ soạn , nhìn thấy Tứ Phương mặc áo ngủ, nắm lấy tay , hơi cúi người , lộ ra trạng thái hết sức đề phòng .
      “Tứ Phương” Lại Văn nhàng gọi tiếng.
      Tứ Phương lập tức quay đầu, thấp giọng quát, “Nằm ở đó, tuyệt đối được cử động.”
      Vào lúc này, truyền đến vài tiếng vù vù , thủy tinh phía bên phải lại bị đánh vỡ cái bàn phát ra tiếng bang bang lớn, sau đó là tiếng động ngã xuống đất. Lại Văn cúi đầu nằm sấp xuống , cả người máu giống như bị đônglại , đầu óc trống rỗng, cơ thể kịch liệt run run.
      Nhưng vẫn lén mở mắt nhìn , muốn nhìn xem Tứ Phương có bị thương hay . Nhưng lúc này căn bản lại nhìn thấy Tứ Phương , Lại Văn biết quỳ rạp đất hay là giấu mình ở nơi khác, trong lòng lo lắng .
      Lại tiếng vù vù vang tới ,lúc này cũng chuyển đến phòng khách . Lại Văn thần trí trở về chút . Nếu đoán sai, đây là thanh ống hãm thanh của súng lục. Lại Văn nóng ruột , lo lắng Tứ Phương có bị thương hay , trong lúc có thanh gì , rất muốn ra xem, nhưng lại sợ ra ngoài lại trở thành phiền toái cho Tứ Phương .
      lại đợi lát, vẫn là có tiếng gì . Chờ nổi nữa, đánh bạo đứng lên, men theo tường, đến phòng khách, trong phòng khách chỉ toàn màu đen , ai.
      nhàng gọi “Tứ Phương, Tứ Phương ở đâu?”
      Lúc này từ sau sô xuất bóng người, nhanh chóng đem kéo đến sau sô pha ngồi xổm xuống, “Đừng sợ, là .”
      Là giọng của Tứ Phương.
      Lại Văn nhõm thở dài hơi, sờ vào người , “Tứ Phương, có khỏe ? Có bị thương hay ?”
      Tứ Phương giữ chặt tay có, đừng lo lắng.”
      Lúc này điện thoại bên cạnh sô pha lại đột ngột vang lên, Tứ Phương đưa tay cầm lấy điện thoại, đưa tới trước mặt Lại Văn “Nhận ngắn gọn, trong tay tiếp tục ghìm súng, ánh mắt nhìn quét xung quanh.
      Lại Văn run run nhận điện thoại, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng vội vàng “Này , Tứ Phương? Tứ Phương?” Hóa ra là điện thoại của Vương thúc. Tứ Phương tay giữ súng, tay nhận điện “Bên kia thế nào? Cha ta ông ấy …”
      Tiếng của Vương thúc từ trong điện thoại truyền đến, “Ông ấy có việc gì , chỉ bị thương ở chân, có trở ngại. Cậu ở đó sao rồi ?”
      ” Bên người cha tôi phải thêm người bảo vệ, trước mắt nếu có thể lập tức điều động mọi người tới. Chú phái đội đến bên này, tôi bây giờ cũng xác định được bọn họ có ở gần đây hay .”
      “Được ” Vương thúc lập tức .
      đến 5 phút, mười mấy người đàn ông từ bên ngoài cửa vọt vào, người người tuổi còn trẻ kêu lên “Hạ tiên sinh, tôi là tiểu Vũ, chúng tôi đến.”
      Tứ Phương kéo Lại Văn từ sau sô pha đứng dậy .”Gọi người nối lại mạch điện, khả năng chốt mở bị bọn họ đẩy xuống dưới .”
      Người gọi là tiểu Vũ lập tức , “Vâng ” lập tức bố trí người ra ngoài nối lại điện .
      Tứ Phương ôm Lại Văn run đến bên sô pha ngồi xuống, đem đầu vùi vào trong lòng, vỗ vào sau lưng .
      “Kiểm tra qua chưa? Bọn họ còn ở gần đây ?” Tứ Phương hỏi Tiểu Vũ.
      kiểm tra qua, bên ngoài ban công có người chết, tìm thêm được người nào khác. Hạ tiên sinh ngài có bị thương ? Có cần gọi bác sĩ tới hay ?”
      Tiểu Vũ giống như nhìn thấy Hạ Tứ Phương trừng mắt liếc cái, tuy rằng thực tế bốn phía đều tối lửa tắt đèn , cái gì cũng nhìn ràng.”Gọi bác sĩ tới đây , mang theo thuốc an thần.” Tứ Phương , thể xem Lại Văn khi nghe thấy có người chết, càng run hơn.
      Chỉ lát sau, đèn sáng lên, bốn phía ràng hơn . Tứ Phương Tiểu Vũ, “Trong phòng cần động , còn cái ngoài ban công cũng cần động vào , dùng cái gì che là được rồi .”
      Tiểu Vũ lập tức sai mọi người hành động .
      Tứ Phương ôm Lại Văn đến giường phòng ngủ, cúi đầu hôn vào mặt của “Bảo bối, đừng sợ, có việc gì .”
      Lại Văn oa khóc thành tiếng, ôm chặt Tứ Phương, nức nở hỏi Tứ Phương, “ có việc gì chứ ? Tứ Phương? có việc gì chứ?” Cuộc chuyện vừa mới rồi nghe thấy được.
      “Như vậy sao được ? Có thể bị phát hay ? trăm ngàn lần thể sảy ra chuyện nha.” Lại Văn khóc ra hơi , mặt nghẹn lên hồng hồng .
      Tứ Phương lòng chua xót mà đau đớn, ôm chặt lấy “Đừng sợ, bảo bối, đừng sợ, bảo bối.”
      dám gì với , đây chính là cái bắt đầu, chỉ sợ sau này còn có vô số phiền toái chờ . Trần Tự Huy chuẩn bị lâu như vậy mới bắt đầu gây khó dễ, khẳng định dễ dàng bỏ qua.

    4. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 21

      Sau khi bác sĩ ra về, Lại Văn được tiêm vào ít thuốc an thần, Tứ Phương vỗ vào lưng , “Ngủ , bảo bối, ngủ chút .”


      Chờ Lại Văn nhắm mắt lại, Tứ Phương mới ra ngoài dặn dò Tiểu Vũ “Cậu đưa ấy đến ký túc xá trường học, phái hai người ở xung quanh bảo vệ .”


      Nơi này Lại Văn tỉnh lại khẳng định về sau đợi được, trước mắt về trường học khả năng còn an toàn hơn chút, Tứ Phương nghĩ vẫn là đưa trở về trường học trước.


      Tứ Phương ôm Lại Văn đặt ở ghế sau xe , đắp cái chăn dày lên cho , hung hăng hôn môi , sau đó đóng cửa xe lại .” thôi.” nhìn Tiểu Vũ . Tiểu Vũ gật đầu, lái xe .


      Tứ Phương mang theo số người còn lại đến nhà lớn . Xung quanh nhà lớn đều là thủ hạ đề cao cảnh giác , Tứ Phương trực tiếp đến lầu hai vào phòng ngủ Hạ Hữu Quân.


      Vương thúc đứng ở bên cạnh hầu hạ, Tứ Phương nhìn ông gật đầu, đến bên cha . Đùi trái Hạ Hữu Quân bị trúng đạn , được phẫu thuật lấy đạn ra, băng bó cẩn thận , lúc này ông dựa vào giường nhắm mắt trầm tư.


      Nghe được tiếng động ,ông mở to mắt, nhìn thấy là con trai , nhất thời có muốn vàn cảm xúc .”Tứ Phương , ta…”


      Tứ Phương cắt lời ông , “ tại chúng ta phải lập tức phân tích tình hình chút, càng sớm càng tốt .”


      Hạ Hữu Quân gật đầu. Lúc này điện thoại của Vương thúc vang lên , ông xoay người , ngầm ý bảo, ra ngoài nhận điện thoại.


      Tứ Phương , “ hẳn là phái ra hai nhóm người , nhóm tới đây , nhóm đến chỗ con , nhân cơ hội bắt hết lưới. tại hai bên đều thành công, khẳng định còn có chuẩn bị ở phía sau.”


      Hạ Hữu Quân đồng ý, “Ta phái người ra ngoài tìm , cũng dặn dò bọn họ nếu tìm được lập tức báo cho ta biết, ta làm cho chết dễ dàng như vậy, thiếu ta, ta chậm rãi ép buộc .”


      Tứ Phương có lạc quan như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, tuyệt đối dễ dàng bị tìm thấy . Tứ Phương , “Cha buổi chiều đến công ty , bây giờ cần tìm những nhân vật chủ chốt thông báo chút, mấy vùng buôn bán vàng, sòng bạc tại phải ngừng kinh doanh trước, mấy vùng khác hợp quy tắc địa phương, nên tạm thời dừng lại, phòng đất bên kia, có thể đầu cơ phá giá (nâng giá mua vào hoặc hạ giá bán ra) mau chóng đầu cơ phá giá, có thể thu lại tiền vốn phải nhanh thu lại .”


      Hạ Hữu Quân trầm tư, “ tại thể làm từng bước kia .”


      Tứ Phương , “Nếu chỉ có mình Trần Tự Huy cần như vậy, nhưng là tại còn biết phía sau còn có những người khác hay .”


      Hạ Hữu Quân thở dài hơi, gì.


      Vương thúc lúc này đến, ông bước nhanh đến bên người Tứ Phương, cúi đầu thầm bên tai vài câu, khuôn mặt Tứ Phương nhất thời thay đổi.


      Tứ Phương lớn như vậy, Hạ Hữu Quân cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vừa rồi, nhất thời nóng nảy, “Đến lúc này , các ngươi còn giấu giếm cái gì, có chuyện gì nhanh ra .”


      Vương thúc nhìn Tứ Phương, Tứ Phương đơn giản gật đầu.


      “Vừa mới rồi cậu Lục ở cục công an gọi điện thoại đến, Lý bí thư đêm qua được bí mật giam giữ và thẩm vấn, trước mắt ở phía Nam ngoại ô để theo dõi, cách ly. Cậu Lục chỉ dùng dãy số lạ gọi tới , muốn chúng ta phải sớm chuẩn bị, cũng nhanh chóng thu xếp , tại cấp hai phái ác đấu, lành ít dữ nhiều. Phó cục thu được mật báo chứng cớ cùng tài liệu chính xác của chúng ta, lệnh bắt giam có lẽ buổi sáng ngày mai được ký .”


      Hạ Hữu Quân nghe xong, há hốc mồm, ánh mắt dại ra, nhất thời thể tin được, bản thân cứ như vậy tiêu rồi ?


      Trong lúc nhất thời, toàn bộ căn phòng lâm vào khí trầm mặc đáng sợ.


      Việc đến nước này, chỉ có thể đối mặt , Tứ Phương đến trước cửa sổ, lấy điện thoại di động , vài câu ngắn gọn ngắt điện thoại, đến bên giường nhìn cha , “Cha cùng Vương thúc, tối hôm nay phải xuất phát, thuyền khi đến vùng biển quốc tế, có máy bay tới tiếp ứng cho hai người , lên máy bay bay thẳng đến Canada . Chỗ ở bên kia con bố trí xong , hai người cũng là người từng trải , đến bên kia bản thân phải cẩn thận.”


      Hạ Hữu Quân vẫn chưa từ bỏ ý định, “Chuyện mới xảy ra làm sao vậy, cho tiền, ta tin núi vàng núi bạc ở trước mặt , còn có thể bắt ta.”


      Tứ Phương thở dài, “Cha vì sao còn , tại mọi thứ thay đổi. Thành phố Vĩnh Châu là thành phố phức tạp nhất cả nước , phe phái ở trung ương muốn đấu đến địa phương, tại lúc này , cha đưa tiền cũng vô dụng , bây giờ còn giống như lúc trước nữa .”


      Hạ Hữu Quân tuyệt vọng nhắm mắt lại, câu cũng cũng ra lời .


      Tứ Phương xoay người với Vương thúc “Buổi tối sau khi thuyền chạy đến vùng biển quốc tế, chú gọi điện thoại cho Lý thúc cùng tiểu Thạch, bọn họ nếu muốn , chú lập bố trí chờ ở nơi nào đó hai chiếc thuyền chờ tiếp ứng, mặt khác cũng chiếc máy bay tiếp ứng cho bọn họ, mặc kệ bọn họ có hay , hai người khi đến vùng biển quốc tế chuyện điện thoại xong phải lập tức liền . được nán lại . Tư liệu cùng phương tiện từ phòng làm việc trở về tôi lấp tức đưa cho chú.”


      Vương thúc gật đầu, vỗ vai Tứ Phương. Đứa này, biết từ khi nào xắp xếp xong mọi việc, chỉ vì để ngừa vạn nhất. Vương thúc trước kia còn cảm thấy rất cẩn thận lại nhạy cảm, bây giờ xem ra Trường Giang* sóng sau đè sóng trước , vô dụng . Xem ra lão già như ông trở thành vô dụng .
      * Trường Giang (sông lớn thứ ba thế giới, thuộc Trung Quốc, dài 6.300 Km, chảy qua 11 tỉnh thành)


      Tứ Phương lại nhìn cha , sau đó xoay người ra ngoài.


      Chờ Tứ Phương từ phòng làm việc trở về, Vương thúc lặng lẽ thu dọn đơn giản mọi thứ , mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, ông cùng Hạ Hữu Quân đều có chút khẩn trương. Tứ Phương cầm trong tay gói to đưa cho Vương thúc, lại đến bên người cha , từ trong túi tiền lấy ra cái cái chìa khóa, đưa cho ông . Hạ Hữu Quân tiếp nhận cái chìa khóa, đưa mắt nhìn , Tứ Phương nhàng giải thích, “Con ở ngân hàng bên kia có két sắt, sau khi cha qua đó dựa theo tư liệu thông tin mà đến mở ra .”


      Hạ Hữu Quân thấp giọng hỏi, “Là tiền sao?”


      Tứ Phương gật đầu, từ trong lòng lấy ra khẩu súng, đặt vào trong tay Hạ Hữu Quân, “ mất viên đạn . Bảo trọng.”


      Hạ Hữu Quân lúc này rốt cục nhịn được rơi lệ , “Con, đều là do ta làm hại, ta thực nên kêu kẻ kia trở về.”


      Tứ Phương vỗ vai ông “ cần suy nghĩ nhiều , có trở về hay đến, bọn họ cũng lấy chúng ta khai đao, Trần Tự Huy chỉ là vừa vặn làm tay súng mà thôi.”


      Hạ Hữu Quân giữ chặt tay , “Con, chúng ta con làm sao bây giờ? Con cũng nên theo chúng ta thôi.”


      Tứ Phương lắc đầu, “Nếu con , chúng ta đều được , con ở đây che được mắt của chúng , hơn nữa bên này có rất nhiều chỗ làm ăn , bắt buộc phải có người thu xếp .”


      Hạ Hữu Quân nghẹn ngào, “Con, là ta hại con .”


      Tứ Phương trấn an ông , “Đừng lo lắng, con sau , Tiểu Võ trước mắt ở lại đây, con còn muốn dùng .”


      Hạ Hữu Quân gật gật đầu, cúi đầu lau nước mắt. Làm đại ca hắc đạo, mười mấy năm ông biết nước mắt là vật như thế nào , thế mà cố tình đến lúc tuổi già, làm cho bản thân cùng con gặp tội.


      Buổi tối, Tứ Phương đóng cửa nhà lớn, nhìn theo cha cùng Vương thúc cải trang lặng lẽ rời , xe màu đen chở bọn họ hướng đến địa điểm chiếc thuyền đậu sẵn .


      đêm ngủ , Tứ Phương ngồi ở ban công lẳng lặng chờ, thẳng đến rạng sáng hai giờ , nhận được điện thoại Vương thúc bình an tới vùng biển quốc tế, lúc này mới thở phào nhõm. Nữa giờ sau biết Lý thúc , tiểu Thạch xuất phát. Tiếp qua nữa giờ, Vương thúc bọn họ lên máy bay .
      Buổi sáng năm giờ , Tứ Phương đơn giản rửa mặt chải đầu chút, lái xe đến trường học. Năm giờ trong trường học vắn lặng yên tĩnh , chỉ có mấy cái nam sinh ở sân thể dục chạy bộ , đánh bóng rổ. Tứ Phương nghĩ Lại Văn chắc là chưa tỉnh , xe lẳng lặng chờ , đột nhiên muốn hút điếu thuốc, nhưng người lúc này có. Trước kia ít nhiều hút chút , sau này khi ở cùng với Lại Văn liền bỏ , hôm nay đột nhiên lại muốn hút điếu .


      Đợi cho đến bảy giờ , cảm thấy thời gian được , Tứ Phương lấy điện thoại gọi cho Lại Văn, chỉ vang tiếng, điện thoại lập tức được thông, thanh của Lại Văn cũng từ bên kia điện thoại truyền đến , “Tứ Phương, Tứ Phương thế nào ? ở nơi nào?”


      Tứ Phương cảm thấy trong lòng chua xót đau đớn, nhất định là sau khi thuốc an thần hết tỉnh lại, luôn chờ điện thoại của . cảm thấy Lại Văn là người quan tâm mình nhất thế giới này , là người con hiểu ý, ôn nhu nhất, cũng là người con nhất . nhạy cảm ,mỗi lần đều có thể biết cảm xúc khi có thay đổi , hoặc là mỗi khi có chuyện gì chưa bao giờ ở trước mặt truy vấn, chỉ yên lặng quan tâm , ở bên lẳng lặng chờ . Đối với tình ôn nhu này , Tứ Phương cảm thấy cuộc đời được đại ngộ quá lớn , chết cũng hối tiếc.


      Tứ Phương quay đầu điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này mói với Lại Văn, “Bảo bối, ở dưới lầu, em xuống dưới được ?”


      Chỉ chốc lát sau, Lại Văn mặc áo ngủ, bước chân chạy như bay xuống lâu , nhìn thấy liền nhào vào trong lòng . ôm chặt , hôn lên hai má tái nhợt tiều tụy của , da môi khô nức của , “Bảo bối, bảo bối…” Tứ Phương thấp giọng gọi .


      Lại Văn nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn mặt Tứ Phương, “ có việc gì chứ? sao chứ?” Lo lắng yên .


      Tứ Phương tay lấy ôm lấy dìu trong xe, khởi động xe, ra khỏi trường học. Lại Văn nhúc nhích, hề chớp mắt nhìn . Ra khỏi trường học chỉ lát sau, Tứ Phương dừng xe ở ven đường. ôm nàng ngồi vào trong lòng mình, đem chân tách làm hai để ở hai bên hông , mặt dựa hẳn vào trong ngực .


      Lại Văn gắt gao ôm cổ , đầu giơ lên , môi lên tìm đến cằm, môi , ánh mắt sâu kín nhìn . Tứ Phương thường nhìn mắt của , giọng hỏi, “Lại Văn ,em nguyện ý theo chứ ?”


      Lại Văn mở to mắt, “Cảnh sát phát sao? Chúng ta làm sao?”


      “Trước mắt còn chưa phát , nhưng chắc cũng rất nhanh . Chúng ta Đài Loan, em có thể ở nơi nào đó tiếp tục đến trường, học tiếng , sau đó chúng ta đến Canada .”


      Tứ Phương lẳng lặng nhìn chằm chằm Lại Văn, giờ khắc này rất khẩn trương , bàn tay hơi hơi run run, nếu Lại Văn cự tuyệt làm sao bây giờ?


      “Chúng ta khi nào ?” Lại Văn nhàng hỏi .


      Tứ Phương ôm chặt vào trong lòng, như vậy, giống như tiến vào thân thể , hòa làm với .


      nhàng hôn môi , dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm, hôn , làm ướt vùng da khô nức nẻ của .” chuẩn bị, em đợi chút.”


      “Um” giống như rốt cục yên lòng.


      Đem Lại Văn đuổi về trường học, Tứ Phương lái xe đến phòng làm việc, ở nơi này đợi đến buổi trưa, giữa trưa có ăn cơm, lập tức lại đến văn phòng trước kia của cha , sau đó ở đây làm việc đến buổi tối.


      Buổi tối Tứ Phương cũng tới tìm Lại Văn, cũng có gọi điện thoại cho , chỉ là ấn trước kế hoạch từng bước tiến hành.


      Tứ Phương bắt buộc chính mình phải ngủ, ngày mai cần thể lực tốt .


      Nhưng mà Tứ Phương nghĩ tới , rạng sáng ba giờ hôm sau , khi tất cả mọi người ngủ, cảnh sát phá cửa mà vào .

    5. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 22

      Rất nhiều cảnh sát trang bị súng ống vây quanh ba tầng biệt thự, xung quanh bị bao vây đến con kiến cũng chui lọt.


      Tứ Phương nghĩ tới giây phút này lại đến sớm như vậy, nhìn tiểu Vũ đứng ở bên, tiểu Vũ cũng e ngại nhìn lại , “Đúng vậy, là tôi báo cho cảnh sát, lúc các ngươi bố trí cho tiểu Thạch có nghĩ tới tôi hay ?”


      Tứ Phương muốn cậu vốn cùng với , nhưng mà tại cái này có ích lợi gì đâu?


      Cảnh sát lấy việc giết người ,tàng trữ súng ống, rửa tiền đen để định tội danh bắt Tứ Phương. Đôi tay bị còng áp ra cửa, Tứ Phương nhìn về phía chân trời có chút ánh sáng le lói, khe khẽ thở dài.


      *****



      Lại Văn lẳng lặng đứng ở trường học đợi Tứ Phương đến đón . dám tự tiện gọi điện thoại cho Tứ Phương, cũng dám tìm , sợ hỏng đến việc của . Lại Văn biết tin Tứ Phương bị bắt khi cảnh sát tới tìm .


      Sau khi chia tay Tứ Phương đến giữa trưa ngày thứ ba , Lại Văn ở ký túc xá, hai cảnh sát trực tiếp đến ký túc xá tìm , muốn đồn công an để hiệp trợ điều tra.


      Lại Văn hỏi “Điều tra cái gì?”


      “Hạ Tứ Phương là bạn trai , chúng tôi nghi ngờ ta có liên quan đến việc rửa tiền đen , giờ ta bị bắt , phải cùng chúng tôi, giúp đỡ chúng tôi điều tra.”


      Nghe bọn họ thông báo Tứ Phương bị bắt , trong đầu Lại Văn chỉ ong tiếng, cũng còn nghe được cái gì nữa , ngơ ngác đứng ở đó , ánh mắt tuyệt vọng giống như chết đứng .


      Cảnh sát thấy đứng bất động hay lắm , người bên trái người bên phải trực tiếp áp tải lên xe cảnh sát.


      Đến đồn công an , trực tiếp bị đưa đến trong phòng thẩm vấn. Hai cảnh sát ngồi ở đối diện “Hạ Tứ Phương thừa nhận , ta cho mua phòng ở, xe, trang sức, còn đem tài khoản ngân hàng lớn cho . hãy nhanh khai báo ràng thành , may ra còn có cơ hội được xử lí khoan dung .” nam cảnh sát hơn bốn mươi tuổi lạnh lùng .


      Lại Văn cười cười, đến giờ phút này, mới hơi tỉnh táo lại, lúc dọc đường , bị vây trong nỗi thương tâm tuyệt vọng, căn bản bất chấp tất cả . Nhưng những lời cảnh sát vừa rồi , Lại Văn lấy lại phản ứng của mình , đúng vậy, Tứ Phương còn chưa có chết, đây còn tuyệt vọng cái gì?


      Còn có cơ hội , Lại Văn cổ vũ bản thân , nhất định phải kiên cường, nhất định phải cố gắng.


      Lại Văn ổn định lại cảm xúc , cảnh sát như vậy, có phải rất xem thường hay , lừa gạt như vậy , Lại Văn khẳng định Tứ Phương chưa bất cứ điều gì .


      ta gạt người, tôi ở cùng với ta , cho tới bây giờ ta cũng chưa đưa cho tôi cái gì , có cũng chỉ mang tôi ra nước ngoài du lịch lần, khác nào cái gì cũng có.”


      Cái cảnh sát mặt lạnh vỗ cái bàn mạnh cái , “ đừng cho mình gặp may, có thể thoát khỏi công lý . Chúng tôi vốn cũng nắm giữ chứng cớ, tại chính là cho cơ hội duy nhất , chỉ cần ra, nhất định có cơ hội được pháp luật khoan hồng , còn tuổi còn trẻ, còn đến trường, chúng tôi nghĩ ngươi về sau con đường của cũng quá khó khăn để .”


      Lại Văn cười cười, “Cám ơn ý tốt của mấy ông , nhưng tôi quả cái gì cũng có thu được. Chúng tôi vốn còn trẻ tuổi, chỉ là chơi thân với nhau, cho nên trở thành bạn bè mà thôi , ông nghĩ mà coi , tôi cũng chả cần lí do gì mà vì người phạm nhân mà hủy hoại bản thân mình , cho nên tôi nhất định ta mà dối .”


      Hai cảnh sát lại thay phiên nhau đến, uy hiếp xong lại muốn an ủi , cái mặt trắng, cái mặt đen, đối xử với Lại Văn náo loạn ầm ĩ vài giờ, đến cuối cùng vẫn hỏi ra cái gì, cho nhau ánh mắt, đứng lên ra ngoài.


      Từ phòng thẩm vấn ra, bị áp tải đến phòng tạm giữ . Này cũng như là gian phòng ở nho , chỉ là có thêm song sắt nho . Ánh đèn , hỗn loạn , lại rất lãnh lẽo .


      Nhưng mà khí lạnh như băng này làm cho đầu óc bình tĩnh lại . đêm ngủ , dựa lưng vào vách tường ẩm ướt lạnh lẽo , ngồi ở chỗ kia cả đêm tự hỏi, phải làm thế nào mới có thể giúp được cho Tứ Phương.


      Đợi khi ánh nắng từ song sắt chiếu vào, Lại Văn mới bắt đầu có phản ứng lại , buổi tối trôi qua như thế . muốn ngồi lên giường, ngờ cả đêm lạnh lẽo hai chân cứng lại , đành mệt mỏi ngồi mặt đất lát, đợi cho chân chậm rãi cảm giác được đau đớn, mới chống vào giường chậm rãi đứng lên.


      Lúc này còn biết mình ở nơi nào , đau đớn người, thầm nghĩ muốn ra ngoài. về phía cửa , liều mạng hét lớn “Tôi muốn ra ngoài, tôi có tội, tôi muốn ra ngoài, tôi có tội…” ngừng la lên, đến lúc thanh khàn khàn , chỉ có thể hy vọng người bên ngoài thương tình , để cho sớm chút ra ngoài.


      Nhưng đáp lại tiếng kêu gọi của cũng chỉ có yên tĩnh. Lại Văn vẫn gào hét , vẫn la lối , cho đến khi cơ thể mệt nhoài ngã dựa vào song cửa .


      Đến lúc giữa trưa, cánh cửa rốt cục mở, người cảnh sát khuôn mặt lạnh lùng với có thể rồi.”


      Lại Văn mừng rỡ đứng lên, dựa vào tường chậm rãi ra khỏi đồn công an.


      Nhưng Lại Văn ngờ Lại Vũ lại đứng chờ ở bên ngoài. Lại Văn giống như thấy được tia hy vọng mới , cầm tay Lại Vũ, “, Tứ Phương bị giam ở nơi nào? Em có thể gặp ấy ? ấy thế nào ?”


      Lại Vũ đỡ , đưa đến góc người ở bãi đỗ xe, nhìn “Em xem tại biến thành bộ dạng gì này ? Đây là tình mà người đàn ông đó cho em đấy sao ?”


      Lại Văn muốn cãi nhau vì chuyện đâu này , vẫn cầm lấy tay Lại Vũ ngừng hỏi ” , ấy thế nào ? Tứ Phương bị giam ở nơi nào? ” Thanh càng của thêm vội vàng.


      sớm qua với em , em nhất định hối hận mà , nghĩ tới lại nhanh như vậy. Cái loại cặn bã này gây ra cho em nhưng chuyện như thế đó, em còn sao .”


      “Em ” Lại Văn thét lên , nhưng vẫn buông tay Lại Vũ ra “Van cầu , giúp em , giúp em .” Lại Văn nghẹn ngào cầu xin .


      Lại Vũ lạnh lùng , “Chuyện này ai giúp được em, bọn họ chính là vật hi sinh trong cuộc đấu tranh phe phái chính trị. Lý Minh Trung ở Vĩnh Châu làm bí thư mười năm, Hạ Hữu Quân năm đó cùng xưng huynh gọi đệ, ở Vĩnh Châu bước hiên ngang phách lối , tại Lý Minh Trung bị bắt giữ thẩm vấn , tân tiền nhiệm khẳng định hạ bệ thế lực cũ làm bước nhảy đầu tiên , đây là việc thể tránh khỏi.”


      Lại Văn buông tay , “Tối thiểu chúng ta có thể giúp ấy tìm luật sư tốt nhất , ấy cố ý giết người , chính là có nhóm người xông tới muốn giết bọn em .”


      Lời vừa ra , Lại Vũ giận dữ sao ngăn được , “Các ngươi ở chung ?” Thấy Lại Văn gì, bỏ tay ra, hung dữ , “Em tìm thử coi, ở Vĩnh Châu này có luật sư nào dám nhận vụ án tử này , quỳ xuống dưới chân em .” Sau đó nổi giận đùng đùng bỏ .


      ***



      Lại Văn vào TIFFANY, trẻ xinh đẹp nhiệt tình tới hỏi, “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho chị ?”


      Lại Văn từ trong túi xách lấy ra cái hộp trang sức , “Tôi muốn đổi tiền , được chứ?”


      Mấy nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc, trong đó có người với “Chị xin chờ chút, tôi gọi quản lí chút.”


      Chỉ lát sau, người đàn ông trung niên mang tây trang giày da ra chào hỏi Lại Văn, sau đó đưa đến phòng khách. Lại Văn mở cái hộp ra, bên trong là cái vòng cổ, phía dưới có cái nhẫn, đây là quà sinh nhật Tứ Phương tặng cho .”Chào ông, tôi muốn đổi tiền, nhưng tôi lại có hóa đơn.” trong tay Lại Văn tại có hóa đơn, mà nhà trước kia của bị cảnh sát theo dõi .


      Người đàn ông trung niên kia lấy vòng cổ cùng chiếc nhẫn giơ lên nhìn kỹ, “Chiếc nhẫn này tôi rất có ấn tượng , muốn đổi tiền sao ?”


      Lại Văn gật đầu “Đúng vậy, tôi muốn đổi .”


      “Tôi có thể đem vào trong để cho chuyên gia kiểm tra chút được ?”


      Lại Văn gật gật đầu. Người đàn ông cầm trang sức vào bên trong phòng làm việc .


      Khoảng nữa giờ, người đàn ông kia trở lại, “Hạ phu nhân, chúng tôi xem qua , chiếc vòng cổ cùng chiếc nhẫn này, khoảng tháng trước Hạ Tứ Phương tiên sinh mua ở đây , bởi vì đây là loại kim cương hồng phấn năm Cara, cho nên tôi có ấn tượng rất sâu.”


      Lại Văn nghe người đàn ông gọi tên Tứ Phương, trong lòng vừa kích động vừa chua xót. gật đầu.


      Người đàn ông kia tiếp tục , “Nếu muốn bán , chúng có thể gửi lại cho 8 phần giá trị của nó , bởi vì dù sao kim cương bị gia công , bên trong mặt nhẫn được khắc chữ .”


      Đúng vậy, Lại Văn xem qua ,bên trong chiếc nhẫn , hai chữ cái H thân mật lồng vào nhau , Lại Văn nuốt nước mắt xuống “Được .”


      Từ TIFFANY ra, Lại Văn có tấm chi phiếu trăm sáu mươi vạn tiền , nhưng tâm tình cảm thấy mất mát .


      Sau khi Lại Văn được thả ra , vẫn học , giảng viên với bọn Mai Mai ,Giai Giai thường xuyên điện thoại tới , đều muốn nghỉ học dài hạn . chạy khắp nơi , chỗ nào cũng hỏi thăm, mới biết được Tứ Phương bị giam giữ ở chỗ nào , đó chính là cục công an nơi bị thẩm vấn . Lại Văn muốn gặp Tứ Phương lát nhưng đều được, cảnh sát , Tứ Phương tại có người nào có thể tiếp gặp được .


      Khả năng Tứ Phương cũng sắp cũng bị khởi tố , Lại Văn nghĩ , bản thân phải nhanh tranh thủ thời gian tìm kiếm luật sư tốt . Nhưng đến người luật sư cũng tìm thấy, càng cần đến tìm được luật sư tốt . Ở Vĩnh Châu, nhóm luật sư đều biết chuyện này có khả năng liên lụy rất cao , việc liên quan đến chính trị thế này , e là sợ tránh còn kịp.


      Luật sư ở Vĩnh Châu này cơ hồ đều được Lại Văn tìm kiếm , nhưng ai chịu nhận án tử này . Lại Văn nghĩ nhất định phải tìm cho Tứ Phương luật sư giỏi mới được , vì thế mới quyết định, đến nơi khác tìm thử , hơn nữa còn phải nhanh chút.


      Muốn tìm luật sư giỏi , chi phí cũng là phải ít , Lại Văn có tiền, chỉ có thể đem quà sinh nhật Tứ Phương tặng để cầm đổi thành tiền.


      quyết định đến vùng phía nam cũng là nơi kinh tế phi thường phát đạt thành phố Nam Khánh để tìm kiếm , trước khi xuất phát, vì tiết kiệm thời gian, mạng ở các diễn đàn lớn đưa lời xin giúp đỡ, hỏi thành phố Nam Khánh mười nơi có thể thuê được luật ,xác đình mục tiêu để xuất phát .


      Khi chuẩn bị để , lại nhận được điện thoại người bạn thân của Tứ Phương, Lý Tảo Phát . Trong điện thoại, Lý Tảo Phát có việc muốn cùng chuyện , sau đó hai người hẹn nhau ở bờ sông công viên gặp mặt.


      Lại Văn buông hành lý, thẳng đến bờ sông công viên. Bọn họ ở cửa công viên gặp mặt , sau đó tìm góc im lặng chuyện .


      “Tôi nghe muốn tìm luật sư? cần tìm nữa, có đây .” Lý Tảo Phát thẳng vào vấn đề.


      Lại Văn kinh ngạc “ có? Luật sư ở đâu ? Thế nào?”


      “Tìm luật sư Bắc Kinh, có chút lí do, là cha của Tứ Phương thu xếp .”


      Lại Văn gật đầu, Tứ Phương cho , Hạ Hữu Quân cùng Vương thúc đều đến Canada .


      Biết Tứ Phương có luật sư, Lại Văn thở phào nhõm, ra rất sợ hãi nếu bản thân cho dù đến Nam Khánh cũng tìm thấy luật sư, nếu như vậy, hận bản thân mình .


      “Luật sư đến đây chưa ? Chúng ta bây giờ có thể gặp Tứ Phương chưa ?”


      “Luật sư buổi sáng gặp qua ta , ta tốt lắm, đừng lo lắng. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể gặp được người khác.”


      Lại Văn gật đầu, cúi đầu gẩy móng tay. nhịn được hỏi, ” Luật sư này năng lực có được ?”


      Lý Tảo Phát , “Là luật sư lợi hại , là luật sư của Tứ Phương, cũng là luật sư của cha tôi .”


      “Cha sao?” Lại Văn hỏi, đối Hạ Hữu Quân là quan trọng nhất là người tâm phúc, Tứ Phương nhất định có an bài.


      “Ai! Ông ấy là lão già quật cường , muốn đến lúc tuổi già còn phiêu bạc, bỏ mạng nơi xa , ông ấy cho dù chết cũng nguyện chết ở chỗ này, lá rụng về cội.”


      Lại Văn biết an ủi thế nào, cái gì đều là lời trống rỗng , “Bây giờ còn có hy vọng.”


      Lý Tảo Phát thở dài, “Chỉ hy vọng như thế .”


      lại hỏi Lại Văn, “ nghĩ đến nước nào chưa ? Đến Canada “


      “Vì sao đột nhiên hỏi cái này?”


      Lý Tảo Phát nhìn “Kỳ Tứ Phương gặp chuyện may bố trí tiền ở khắp nơi , lúc trước bố trí qua cho tôi , sau này tôi mới có thể biết được. Nếu kế hoạch thuận lợi, các ngươi đến Đài Loan trước, sau đó chuyển đến Canada . Nếu kế hoạch có biến, ta bị bắt , có thể ở lại đây ,bởi vì hoàn toàn sạch , cũng có thể xuất ngoại đến Canada hoặc là Singapore , ở ngân hàng Canada, Hoa Kỳ hay mấy ngân hàng ở Singapore , ta có cái chìa khóa két sắt ngân hàng cho . Khả năng sợ số tiền quá lớn bị phát , cho nên bên trong có chút ít tiền mặt với vàng thỏi. ta ở đó đủ đảm bảo cho sinh sống cùng học tập.”


      Lại Văn run run nhận chiếc chìa khóa mà Lý Tảo Phát đưa tới, nắm chặt ở trong tay, ngơ ngác nhìn nước sông chảy xuôi , nước mắt ngừng rơi xuống.


      tuần sau, Tứ Phương bị viện kiểm sát công tố.


      Đây là mùa xuân mà Lại Văn cảm thấy khó trải qua nhất , trải qua mùa xuân kéo dài , thời gian đến mùa hè , Tứ Phương bị phán quyết . bị phán bỏ tù năm năm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :