1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm mươi thước thâm lam - Ba Nữu (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 8

      Vừa từ bên ngoài về Vương thúc thấy tiểu Ngọc rửa chén liền hỏi “Tứ Phương về chưa ?”


      Tiểu Ngọc , “Hạ tiên sinh lên lầu , ăn rồi, xem phim hoạt hình !”


      “Cái gì? Xem phim hoạt hình?” Vương thúc nhăn mặt, lầu bầu câu , “Lúc cũng chưa bao giờ xem , bây giờ lại xem phim hoạt hình.”


      Ông tin lời Tiểu Ngọc lắm , quyết định tự mình lên lầu nhìn cái, còn chưa lên đến lầu 3, nghe thấy tiếng khóc phát ra từ TV , lại là tiếng Nhật .


      Vương thúc ở cạnh cửa nhìn vào, cái TV vốn có người xem, tại chiếu bộ phim hoạt hình, nhưng lại là phim hoạt hình Nhật . Ông kinh ngạc đến miệng cũng quên khép lại .


      Có chuyện gì thế này ? Hạ Tứ Phương chẳng lẽ cãi lão hoàn đồng ? Nhưng lúc còn cậu ấy cũng chưa bao giờ xem qua loại phim hoạt hình ngây thơ như vậy .


      “Vương thúc” xem tivi Tứ Phương để ý thấy Vương thúc ,quay đầu hỏi thăm.


      “Cậu xem cái gì vậy ?” Vương thúc hỏi


      “Vua hải tặc ” Tứ Phương vừa nhìn màn hình vừa trả lời.


      Hải cái gì? Cái gì vậy ? .Vương thúc kỳ cũng đó là cái gì ,nhưng lại sao hỏi lại được .


      “Hôm nay làm sao ?” ràng là thời gian làm việc tại sao lại ngồi xem phim hoạt hình ? Vương thúc khó hiểu.


      “Ân, buổi tối .” Tứ Phương tập trung .


      “Cậu xem cả đêm qua ?” Khó trách buổi sáng đâu , bộ phim hoạt hình này có gì hay chứ ?


      “Ân, Lại Văn thích phim này.” Vẫn tập trung như cũ.


      Lại Văn? bạn Tứ Phương là Lại Văn? Xem ra Lại Văn này rất có lực ảnh hưởng nha, cuộc sống khi còn của Tứ Phương chưa từng biết thế nào là phim hoạt hình, giờ khiến cho người ta kinh ngạc !


      Xem ra tên Lại Văn rất được Tứ Phương để ý . muốn nhìn thấy ấy . Vương thúc nghĩ .


      Đúng rồi, như thế nào lại quên Lý Tảo Phát , chỉ cần đến hỏi tiểu Lý chẳng phải là biết sao , tin tức của tiểu tử kia luôn luôn nhanh nhẹn mà .


      Vương thúc hưng phấn xuống lầu.


      Vừa mới để cặp lồng xuống bàn , Văn Khiết ở đối diện ký túc xá gọi Lại Văn, “Này Lại Văn, dưới lầu có người tìm cậu, nhanh lên .”


      Lại Văn biết ai tìm , Tứ Phương hẹn buổi tối gặp, chẳng lẽ lại là Lại Vũ? Kinh hãi vội vã xuống lầu. vào cửa , lại thấy bóng dáng Lại Vũ, vậy ai muốn tìm đây ?


      chú hơn 50 tuổi đến trước mặt Lại Văn hỏi, “ là Lại Văn?” Lại Văn nhìn người đàn ông , mái tóc bạc ngắn được chải cẩn thận, áo khoác đen , trong tay cầm theo cái cặp lồng giữ nhiệt .


      Lại Văn vẻ mặt mang dấu hỏi , hoàn toàn biết người này , nhưng nhìn cái cặp lồng màu hồng phấn kia , rất giống cái cặp lồng của Tứ Phương đưa cho .


      có lẽ biết tôi , tôi là người nhà của Tứ Phương.”Người đàn ông kia .


      Hóa ra là người nhà của Tứ Phương, “ ấy có việc gì chứ ?” Người nhà của Tứ Phương sao đột nhiên lại đến tìm .


      “Ha ha, đừng lo lắng, Tứ Phương vẫn khỏe, tôi chỉ muốn tới đây chào .” Người đan ông kia cười hớ hớ .”Lúc tôi tới nhìn thấy phía trước có tiệm Fastfood, chúng ta qua đó ngồi chút.” Người đàn ông nhìn nàng, vẻ mặt tha thiết .
      (Fastfood :Tiệm thức ăn nhanh )
      “Được, thôi” Lại Văn theo , “Tôi gọi là Hách Lại Văn, ông có thể gọi tôi là Tiểu Văn.” Người đàn ông này mỗi cậu đều gọi là , Lại Văn nhận nổi .


      “Tốt, Tiểu Văn.”Người đàn ông cười hớ hớ như biết nghe lời, này rất khả ái ,rất thân thiết , ừ , tệ tệ .


      Vào tiệm Fastfood ngồi xuống, người đàn ông đem cặp lồng giữ ấm để lên trước mặt , “Tiểu Văn, đây là canh gà nấu ở nhà , các ăn canh gà nhiều rất tốt cho dưỡng nhan .”


      Lại Văn cảm thấy ngượng ngùng, “Cám ơn chú .” Sau đó lại thêm câu, “Canh tôi uống hết, làm phiền chú quá .”


      Người đàn ông thấy nhận canh, tâm tình rất tốt , “Tiểu Văn, đột nhiên tới tìm , chắc rất giật mình , ha ha, tôi chủ yếu chỉ muốn tới chào hỏi mà thôi . cùng Tứ Phương ở cùng chỗ thấy thế nào ?


      “Chúng tôi , rất tốt .” Lại Văn ngập ngừng .


      “Vậy là tốt rồi, Tứ Phương đứa này biết chuyện, lại có vẻ hiền như khúc gỗ , nếu có chọc giận , cũng đừng tha thứ cho cậu ấy .”


      ấy rất tốt ” hiền như khúc gỗ hình như hơi nghiêm trọng, Lại Văn nghĩ .


      “Ha ha, chỉ cần đối với cậu ấy có ý kiến là được. À cho biết , là mối tình đầu tiên của cậu ấy đấy . Đừng nhìn cậu ấy 24 tuổi , công tác, nghiệp đều rất tốt, nhưng với tình cảm …thực chưa có kinh nghiệm .” Người đàn ông xúc động , “Ai, tôi nhìn Tứ Phương lớn lên , cũng hy vọng cậu ấy có tình cùng gia đình mỹ mãn.”


      “Chú à, ấy rất tốt , nghiêm trọng như lời chú đâu .” Đúng là cha mẹ nào nghĩ con mình lớn , Lại Văn nghĩ .


      “Lại Văn, Tứ Phương rất thích , tôi hi vọng hai người ở chung với nhau tốt , có thể đối xử tốt với cậu ấy, được ? biết Tứ Phương khi còn có bộ dáng như thế nào đâu , nếu gặp con người cậu ấy trước đây , cảm thấy tại cậu ấy cảm thấy hạnh phúc đến cỡ nào .”


      Lại Văn nghi ngờ hỏi “ ấy trước đây như thế nào ?”


      “Khi cậu ấy còn , cả ngày chỉ chơi với quả bóng cao su…”


      Nghe người đàn ông kể về chuyện trước đây của Tứ Phương ,tuy rằng chú ấy hơn năm mươi tuổi nhưng khi nhớ lại những hình ảnh này vẫn cầm được nước mắt.


      Nhìn người đàn ông cúi đầu vụng trộm gạt lệ, Lại Văn cũng muốn khóc, hóa ra là như vậy a, bề ngoài lạnh lùng của Tứ Phương hóa ra có tuổi thơ như vậy.


      Hóa ra ấy là viên bi thô ráp vị đánh nát , lại chậm rãi chắp vá lại linh hồn yếu ớt của mình . dám tưởng tượng trước 9 tuổi Tứ Phương trải qua đau khổ như thế nào, loại tra tấn nào, mới bị tàn phá thành bộ dáng kia , chỉ biết đóng kín tâm hồn mình .


      Trước mắt giống như lên bóng dáng của cậu bé lạnh run nép vào góc tường, Lại Văn nghĩ biết đó có phải đo là chính hay , nhớ lại kí ức khi còn tuổi thơ của mình , thực ra hiểu được cậu bé kia nghĩ gì .


      Lại Văn lau nước mắt ,nhìn trong ánh mắt thương hại của người đàn ông kia , cầm lấy cặp lồng giữ nhiệt , chạy ra khỏi tiệm Fastfood.


      Đứng ở góc đường , rốt cục kìm nổi mà khóc lớn lên .


      Rất nhiều lúc thể khóc ? hẳn là phải khen ngợi bản thân mình ? Nhưng có thể hay ,đến lúc nào đó có thể khóc lên to? Vì trong kí ức nho đó, có ánh mắt đen trầm lặng , cơ thể nho quật cường giãy dụa, độc mà thiếu thốn sinh mệnh, che dấu bằng việc cười vui, nhưng ra chính là mù mịt ở tương lai.


      Vì tất cả hết thảy này


      Giờ phúc này có bao nhiêu đau khổ , Tứ Phương cũng khổ sở bấy nhiêu.
      **********
      Tứ Phương nâng đồng hồ , 6 giờ rưỡi , Lại Văn vì sao còn chưa làm ? gọi điện thoại cho , vì sao lại có ai bắt máy ?


      Có người từ sau vỗ vai , là nhân viên trong quán , thường nghe Lại Văn gọi là chị Trần .


      “Lại Văn gọi điện thoại hôm này đến , ấy bị bệnh .”


      Tứ Phương trầm mặc gì, lát sau, hỏi , “ ấy gọi điện thoại đến ?”


      “Đúng vậy “


      “Số bao nhiêu?”


      “Cái gì?” Trần Kiều nhất thời phản ứng kịp .


      ” Số điện thoại của ấy là bao nhiêu?”


      “Cậu tới đây ,tôi tìm cho .” Trần Kiều .


      “Cạch” ghế dựa đột nhiên bị đẩy ra, Tứ Phương đứng lên.


      Trần kiều sửng sốt, vội vàng dẫn đến bên quầy Bar .


      “Lại Văn, đừng ngủ, điện thoại của cậu, là người đàn ông , mau tới nhận .” Mai Mai lắc lắc cánh tay Lại Văn.


      “Ân” Lại Văn chậm rãi đứng lên, buổi chiều hôm nay ở góc người, khóc suốt hai giờ, mắt sưng như hai quả đào . Khóc lâu quá nên bây giờ cảm thấy rất mệt ,bước lảo đảo bước về ký túc xá, lập tức nằm giường liền muốn đứng dậy . Nằm nghĩ chưa đến nửa giờ, cảm thấy muốn ói , sau lại nhịn được, “Oa” phun ngay bên giường.


      Khi đó ký túc xá còn ai, bọn họ đều học . nỗ lực đứng lên, lấy ga gường bao lại ,dọn dẹp lát , có sức làm tiếp , lại ngã ra giường ngủ tiếp , mãi cho đến bọn bạn trở về. Giai Giai giúp mua thuốc , uống xong gọi điện thoại cho chị Trần, tiếp theo lại ngủ.


      “Ừ ” Lại Văn mệt mỏi cầm lấy phone, ánh mắt có tiêu điểm. Bên kia điện thoại im lặng . Lại Văn trong lòng khẽ động , biết bên kia là ai, nước mắt còn theo ý mình , chậm rãi chảy xuôi.


      “Uống thuốc chưa ?” Tứ Phương hỏi.


      “Ừ ” Lại Văn tùy ý khẽ ừ. sợ hãi nếu mình chuyện , khống chế được mà khóc lên .


      “Vương thúc buổi trưa tìm em , em ăn canh chưa? Vì sao đột nhiên sinh bệnh.” Tiếng trầm thấp củaTứ Phương từ bên kia điện thoại truyền đến.


      Nước mắt càng lúc càng chảy nhiều , đúng là Tứ Phương rất nhạy cảm .


      “Em có thể xuống dưới đây ?” Tứ Phương hỏi .” Em xuống dưới được ? “


      Lại Văn gắng ngăn nước mắt, nhưng nước mắt giống như bị kìm nén lâu , hoàn toàn nghe lời của nữa .


      Trâm mặc giằng co lúc lâu , hai bên điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở.


      “Ừ” cuối cùng Lại Văn .


      Lại Văn đến cửa ký túc xá ,nhìn thấy Tứ Phương tay cầm túi ni lông, đứng ở bên ngoài lưới sắt , để ý đến cái chỉ trỏ của sinh viên , mín môi , đầu cúi hấp , ra mất mát, như có suy nghĩ.


      Dường như cảm nhận được ánh mắt của , Tứ Phương đột nhiên ngẩng đầu lên. tại đúng là thời gian mở cửa, có rất nhiều sinh viên tiến vào . Lại Văn muốn người khác nhìn thấy nên gì trực tiếp đến khu vườn phía sau trường , người dần dần ít .


      Lại Văn đến dưới tán cây khô héo đứng lại, xoay người lại nhìn Tứ Phương. Sắc mặt của so với lần gặp đầu tiên tái nhợt chút, lông mi càng đen đậm . Đây là lần đầu tiên Lại Văn cẩn thận ngắm nhìn mặt khuôn mặt của Tứ Phương.


      nghe , em bác sĩ ? Bác sĩ thế nào?” Tứ Phương tìm hiểu cảm xúc nơi đáy mắt của , nhàng kéo tay , nắm trong tay.


      “Biết ? Đây là lần đầu tiên chủ động nắm tay của em .” Lại Văn quay lại cầm tay .


      “Thực xin lỗi” Tứ Phương nhìn vào mắt của .


      “Vì sao xin lỗi, ” Lại Văn đôi mắt đen của , “ nên xin lỗi, rất tốt.” Lại Văn muốn cổ vũ cho .


      Tứ Phương nắm tay chặt, hơi cúi đầu, gì .


      “Canh gà em uống hết, ngon lắm , ” thực ra chưa uống , ” cám ơn Vương thúc giúp em “


      “Ừ” Tứ Phương lấy túi ni lông , bên trong là cháo Quảng Đông ” Ăn hết cháo rồi nghỉ ngơi cho tốt .”


      “Em ăn .” Lại Văn chà xát bàn tay lạnh lẽo vì bị đông lạnh của Tứ Phương “ cũng về sớm , hôm nay rất lạnh.”


      Tứ Phương rốt cục vẫn nhịn được nâng tay vuốt ve cái trán của , có cảm giác đặc biệt nóng, “Bác sĩ thế nào? Có sốt ?”


      uống thuốc rồi , tại đỡ hơn nhiều, có thể là quá mệt mỏi , nghỉ ngơi ngày là khỏe .”


      Tứ Phương cầm lấy tay nhét vào túi áo , “Chăm sóc bản thân cho tốt .”


      Lại Văn trong lòng có vị chát , giang hai tay, ôm . Ấm áp cảm thông .

    2. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 9

      Buổi sáng lúc lên lầu Vương thúc bị hù cho giật mình , trong nhà ông nghĩ mình là người dậy sớm nhất , nghĩ tới Tứ Phương dậy từ lâu , ngổi xem phim hoạt hình TV . Nghe thấy tiếng động quay lại . Biết là Vương thúc, lại tiếp tục xem tivi.
      “Mới sáng sao xem phim hoạt hình rồi ?”
      Chờ cả buổi mới nghe đáp lại , “Lại Văn xem gần hết .”
      “Lại Văn là tốt .” Vương thúc xúc động .
      “Ừ.”
      Vương thúc nhìn còn muốn xem , cũng dám bảo nghỉ ngơi. chuẩn bị xuống lầu, Tứ Phương lại quay đầu , “Buổi sáng nấu thêm cháo trứng thịt nạc, tôi muốn mang .”
      Vương thúc cứ nghĩ là bữa sáng làm cho Lại Văn ,nhanh chóng xuống lầu kêu tiểu Ngọc bắt đầu hầm cháo.
      Lại Văn nhờ Mai Mai xin phép, buổi sáng học. Lúc Tứ Phương lên, những người khác đều học , chỉ còn mình Lại Văn vội vàng rửa mặt. Đây là lần đầu tiên Tứ Phương ký túc xá của .
      Tứ Phương mở cặp lồng ra, lấy thìa , “ lúc cháo còn nóng nhanh ăn .”
      Lại Văn ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo, nghĩ là lên , vốn nghĩ đợi chút nữa xuống mua bánh mì ăn đỡ .
      khá hơn chút nào chưa ?”
      “Ừ, tốt hơn nhiều rồi , yên tâm .”
      “Qua vài ngày nữa nếu rảnh qua nhà ăn cơm, Vương thúc muốn nấu cơm cho em ăn. Giữa trưa cũng được .”
      ăn cháo Lại Văn yên lặng dừng lại, tối hôm qua suy nghĩ lâu , kĩ, có quyết định của mình ,tuy rằng rất khó .
      nghiêm túc nhìn Tứ Phương, “Em có việc muốn với
      “Chuyện gì?”
      Lại Văn dám nhìn thẳng vào mắt , “Chúng ta chia tay , chúng ta thích hợp.”
      Đôi mắt Tứ Phương mở lớn , kinh ngạc , “Cái gì?” thể tin.
      Trái tim của Lại Văn đập mạnh , giống như máu ngừng chảy vậy , khó khăn mới nuốt được nước miếng, lập lại lần nữa , “Chúng ta thích hợp.”
      “Vì sao?” Câu hỏi nhanh chóng mà ngắn ngủi.
      “Tôi sai rồi, lúc bắt đầu tôi vẫn nghĩ hoa hoa công tử , tôi thực có nguyên nhân của mình , tôi muốn tìm người bạn trai, có thể ở bên tôi trong khoảng thời gian, sau đó chia tay . Tôi từ trước đến giờ đều muốn ra nước ngoài , đây là kế hoạch cũng là giấc mộng bấy lâu của tôi ,cũng là cái đích để tôi cố gắng . Tôi muốn từ bỏ cuộc sống ,từ bỏ mơ ước của mình , đồng thời tôi cũng muốn lừa gạt thêm nữa . Cho nên, chúng ta vẫn khác xa nhau .”
      ( Hoa hoa công tử: con nhà giàu , công tử bột chỉ biết ăn chơi )
      “Đây là lý do của em sao?”
      “Đây là cuộc sống của tôi ” Lại Văn cảm thấy câu này có thể tóm lại mọi lý do của .
      Tứ Phương ngồi ở bên giường, đầu buông xuống , hai tay đặt ở đùi, gắt gao nắm cùng chỗ.
      có thể chờ em .” Trầm mặc lúc lâu Tứ Phương .
      Trong nháy mắt đó, trong lòng Lại Văn như bị trúng đòn , các loại cảm xúc đè ép khiến thở nổi, nước mắt cũng khống chế được chảy ra, biết có phải trước kia chưa từng khóc hay , hai ngày nay nước mắt như muốn chảy đủ cả đời .
      “Tôi, tôi nghĩ. . . . . trở về nơi này.” Lại Văn nghẹn ngào ra nguyện vọng ấp ủ lâu trong lòng . Cho dù là hồn dã quỷ, cũng hy vọng có thể có vùng đất mới , nơi có thể tự do tự tại, bắt đầu cuộc sống mới .
      ( hồn dã quỷ: người nơi nương tựa)
      Trong phòng khí trầm mặc kéo dài.
      thể sao?” bước ra cửa, Tứ Phương cuối cùng nhịn được lại hỏi, bàn tay nắm chặt lộ ra mảng trắng xanh .
      “Thực xin lỗi” Lại Văn nghẹn ngào thành tiếng.
      ******

      Tứ Phương bước như vô định , cận thận đụng vào người đàn ông , bị người đàn ông kia giữ lại mắng chửi , “ đường có mắt à , mẹ nó, hôm nay may ” .
      Tứ Phương ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn vào người đàn ông .
      Người đàn ông cao to thấy nhìn thẳng vào mình , trong lòng hoảng hốt , lại càu nhàu câu, “Mẹ nó, đồ quái gở .” Xoay lại chạy lấy người, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn nhìn Tứ Phương.
      Nhìn mỗi bước cẩn thận của , Tứ Phương khẽ cười cười, đến khi người đàn ông hoàn toàn biến mất , mới xoay người lại, tiếp tục .
      Lúc này, mới phát bây giờ là buổi tối , đèn ở đường sáng . nhìn quanh bốn phía, nhưng biết tại sao cảm thấy mọi vật đều trở nên rất xa lạ , ngã tư đường xa lạ, phòng ở xa lạ, con người xa lạ.
      Lúc này di động trong túi quần của Tứ Phương vang lên, là Vương thúc.”Tứ Phương, Cậu buổi tối có về nhà ăn cơm ?” Vương thúc ở đầu bên kia hỏi.
      “Vương thúc, ông tới đây đón tôi , ví tiền của tôi bị trộm .” Tứ Phương bình tĩnh .
      Bên kia Vương thúc bị dọa nhảy dựng lên , “Cái gì? Tại sao có thể như vậy ? Vậy bây giờ cậu ở đâu ?”
      biết” Tứ Phương nhìn về bốn phía , ” Hình như ở ngoài trành phố ? ? ?”, Tứ Phương nhìn thấy phía trước có bảng hiệu chỉ dẫn lên đèn ,lóe lên .
      Lúc Vương thúc tìm được Tứ Phương, mới biết được vì sao biết bản thân ở nơi nào. Đây là phía sau nhà ga ,có tiếng làng chơi (khu tập trung nhiều kỹ viện, vũ trường, quán bar.) ,ông biết vì sao đột nhiên Tứ Phương lại chạy đến nơi này, hơn nữa còn bị trộm mất ví tiền. Nhưng là nhìn bộ dáng im lặng của , Vương thúc cũng dám hỏi nhiều .
      Buổi tối Vương thúc vẫn cảm thấy buồn ngủ , ông cảm thấy hôm nay Tứ Phương có gì đó đúng , biết có phải cãi nhau với Lại Văn hay , muốn gọi điện thoại hỏi Lại Văn chút , nhưng điện thoại của Lại Văn tắt máy . Cách giờ, Vương thúc đều lén lút đến lầu 3 ngó qua Tứ Phương, nhưng mỗi lần lên, Tứ Phương đều ngồi trước TV im lặng xem phim hoạt hình. Vì sao lại xem suốt đêm thế này ? Vương thúc hiểu được .
      Tám giờ sáng , Tứ Phương tắt tivi, xuống lầu ăn sáng. Ở ngay vị trí thường ngồi , mặt bàn là ví tiền bị mất hôm qua . Tứ Phương cũng nhìn qua, trực tiếp bỏ vào túi.
      Vương thúc bưng chén cháo tới trước mặt , “Tiểu Vũ hỏi xử lý như thế nào?” Tứ Phương có tinh thần , “Việc , cần thiết .”
      Vương thúc gật gật đầu, “Được .”
      ****

      mười giờ, tan ca. Lại Văn lấy áo khoác, chào chị Trần , về trường học.
      Hai ngày bị bệnh có dấu hiệu tốt lên , Lại Văn vẫn thèm ăn, ăn vào cũng ngon, thường xuyên nôn mửa, bác sĩ bị cảm lạnh, mỗi ngày đều uống thuốc nhưng lại thấy đỡ hơn . vẫn là kiên trì làm thêm, tuy muốn nhờ Tiểu Bạch làm dùm ca ,nhưng nhờ lâu cũng thấy đáp lại , Lại Văn sợ phải bỏ công việc này .
      Ngoài trời có mưa phùn , qua tuần , đây cũng là thời gian lạnh nhất trong năm , đáng tiếc thành phố này ít khi có tuyết, mùa lạnh cũng chỉ có mưa phùn ,càng khiến khí thêm rét buốt …
      Lại Văn mang ô, kéo mũ áo khoát đội lên đầu , chị để lộ khuôn mặt nho . đường có rất nhiều người mang ô vội vàng trở về nhà , chắc là có nơi ấm áp chờ họ trở về , Lại Văn nghỉ . bước chậm, hít thở khí lạnh ban đêm , cũng vội nhanh .
      Trước mặt là hơn hai mươi, giơ tay che đầu, chạy chậm tới đây, lại cẩn thận đụng vào Lại Văn, kia ngượng ngùng xin lỗi, Lại Văn cười cười có gì , ngại ngùng gật đầu, tiếp tục chạy .
      Lại Văn quay đầu nhìn bóng lưng của , lại thêm về trễ , ngại ngùng đáng . Khi muốn xoay người lại , đột nhiên nhìn thấy người , dừng bước , ngạc nhiên đứng nhìn người kia .
      mặt chiếc áo gió mỏng , cổ áo dựng thẳng , cũng cầm ô, tóc bị mưa làm ướt , tóc còn dính nhánh cây , giọt nước theo sợi tóc chảy xuống , dọc theo thái dương ,men theo gò má gầy rơi xuống . đút tay vào túi quần , ánh mắt chăm chú nhìn .
      Đầu óc Lại Văn nhất thời trống rỗng, im lặng nhìn Tứ Phương. Mà Tứ Phương cũng đứng tại chỗ, bước lên, cũng lùi lại , chỉ bình tĩnh nhìn .
      Lại Văn trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại vừa cảm thấy chua xót, tình cảm lúc mới bắt đầu , là do tự chọn, cũng có mục đích khác, Tứ Phương vô tội lại bị kéo vào , khi nghe Vương thúc kể chuyện trước đây của Tứ Phương , lương tâm của , thương hại của , cảm động của giúp đưa ra quyết định chia tay, nếu kết cục của chuyện tình cảm này nhất định là chia tay, vậy nên bắt đầu , ít nhất bây giờ chấm dứt , như vậy còn gây tổn thương cho Tứ Phương nữa .
      Nhưng nhìn Tứ Phương đứng trong mưa, khỏi muốn khóc , ấy tốt như vậy , lại thay đổi thất thường mà giận , mắng , chỉ đứng yên lặng ở trong mưa nhìn .
      Lại Văn dứt khoát xoay người , tiếp tục về phía trước. Nếu kết thúc bản thân có quyền hối hận . Tứ Phương, đáng có người con tốt hơn em , ngày nào đó quên chuyện này .
      Mưa càng rơi càng lớn , rớt mặt lại có vị mặn lãnh lẽo . Lại Văn đưa tay chùi mạnh , biết là mưa hay là nước mắt. Bước chân của càng lúc càng nhanh, cơ hồ muốn chạy. dám nhìn lại cũng dám quay đầu, chỉ lo chạy về phía trước, giống như mười tám năm ngắn ngủn làm người của ,liều lĩnh bước về phía trước.
      Tứ Phương nhìn Lại Văn kích động chạy , cũng đuổi theo, khoảnh khắc Lại Văn đột nhiên xoay người nhìn , trái tim đập rộn nhịp , hy vọng Lại Văn nhìn thấy sao? Có lẽ, hy vọng sau khi Lại Văn nhìn mình, có thể thay đổi quyết định . ra rất muốn với Lại Văn , có giận , cũng có trách , tất cả những gì làm chỉ vì bản thân muốn thế , mỗi câu đều phát ra từ tấm lòng của .
      Trâutart_trung thích bài này.

    3. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 10

      Tiểu Hoa nhìn người đàn ông ngồi ở ngay góc đường , mấy ngày nay ta đều ngồi ở đấy ..
      Mỗi ngày tại góc của thành phố đông dân này ,Tiểu Hoa biểu diễn màn chui thùng sắt , kịp thở lại cầm lấy cái chiêng dùng sức gõ vài cái, to : , có tiền cho tiền , có tiền xin hãy ủng hộ , các ông, các bà , các ,các chú ,các chị , đáng thương, đáng thương cho tôi . Sau đó bưng cái đĩa qua lại ,di chuyển vài vòng thu tiền.
      Lúc mới bắt đầu, tiểu Hoa cũng có để ý đến người đàn ông ngồi nghiêng ở ghế đá kia , bởi vì chỗ ta ngồi cũng xa , tiểu Hoa cũng chưa từng chạy tới thu tiền. Sau đó lại để ý , bởi vì sau mấy lần biểu diễn, bình thường mọi người đều cảm thấy nhàm chán , nhanh chóng giải tán ,lúc tiểu Hoa thu dọn mệt mỏi ngồi xuống đất xoa bóp tay, chân , vẫn nhìn thấy người đàn ông kia nhìn mình , mới đầu hơi lo sợ , sau lại chả thấy ta làm gì , nên cũng thèm để ý đến ta nữa .
      Hôm nay người đàn ông vẫn tới , mỗi ngày tầm giờ trưa ta lại đến, chờ ta mới . Tiểu Hoa chú ý thấy ta rất cao, cũng rất đẹp trai, tiểu Hoa nhìn nhìn lại ta rất đàn ông .
      Tiểu Hoa thu dọn xong , đem tiền bỏ vào túi tiền , phủi sạch quần áo, quay đầu nhìn người đàn ông xa lạ kia , tiểu Hoa quyết định hôm nay chuyện với ta chút, bởi vì ngày mai muốn đổi chỗ khác , người xung quanh đây đều xem tiết mục chui thùng sắt, mọi người ban đầu chỉ vì náo nhiệt , xem qua mấy lần còn hứng thú , người đến xem hôm nay rất ít .
      trai này , ngày mai tôi ở đây biểu diễn nữa , muốn đổi chỗ khác .” Tiểu Hoa đến gần người đàn ông xa lạ .
      Người đàn ông kia hơi động đậy, giống như bị làm cho giật mình , nên mới phản ứng lại , nhìn hỏi, “Em muốn đâu?”
      “Tôi ngày mai muốn tới chỗ kia , chỗ kia người xem có vẻ nhiều hơn , ” Tiểu Hoa , bé mới mười hai , mười ba tuổi khỏi tò mò hỏi , “ này, vì sao mỗi ngày đều tới đây vậy ?”
      Người đàn ông nhìn , gì. lát sau, hỏi tiểu Hoa, “Em bị người lừa bán sao?”
      Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn người đàn ông xa lạ hỏi , “ vì sao lại biết?”
      Người đàn ông xa lạ trả lời , thực ra rất ràng , bình thường mọi người đều có thể nhận ra , chỉ có bé mới cảm thấy kinh ngạc mà thôi.
      “Em còn nhớ cha mẹ của mình chứ ?” Người đàn ông xa lạ tiếp tục hỏi.
      Tiểu Hoa cúi thấp đầu, “ còn nhớ , kỳ tôi có chạy tới đồn cảnh sát , nhưng vì nhớ , cảnh sát cũng giúp được, tội lại trốn chạy mất, tôi muốn vào nhi viện.”
      Người đàn ông xa lạ khẽ ừ, hỏi , “Em ở đâu ?”
      “Tôi ở nông thôn với chị nữa .” Tiểu Hoa .
      Vừa mới xong, chỉ thấy người đàn ông xa lạ lấy di động ra chụp ảnh .
      Trong lòng Tiểu Hoa khỏi sợ hãi, thường xuyên ở bên ngoài, biết nếu bị người khác chụp ảnh , xảy ra chuyện gì .
      Người đàn ông xa lạ nhìn cười trấn an, ôn nhu , “Đừng sợ, tôi làm hại em.”
      ta lấy ra cái bóp da màu rám nắng, lấy tiền mặt đưa cho , nhàng , “Cầm.”
      Tiểu Hoa co rúm lại , vẫn đưa tay ra nhận, vụng trộm nhìn về bốn phía, chạy nhanh đem tiền nhét vào trong túi tiền bên người. Ngẩng đầu lên, Người đàn ông xa lạ đứng lên, nhìn cười cười, xoay người .
      Tiểu Hoa nhìn người đàn ông xa lạ, rất vui vì được cho nhiều tiền như vậy , nhưng cũng có chút lo lắng .
      Ăn xong cơm chiều, Tứ Phương với Vương thúc, “Vương thúc, chú đến thư phòng chút .”
      Vương thúc theo lên thư phòng ở lầu 3, Tứ Phương từ trong ngăn kéo lấy ra bức ảnh và tư liệu cá nhân đưa cho ông , “Đem cái này đưa cho tiểu Vũ, xem có thể tìm ra cha mẹ cho nó .”
      Vương thúc chạy nhanh tới tiếp nhận ,nhìn ảnh chụp , chỉ là bé mười hai, mười ba tuổi , “Hình như có điểm giống Lại Văn, nhất là cái miệng .” Vương thúc cẩn thận nhận lấy , đột nhiên .
      “Phải ?” Tứ Phương giọng . Kỳ đúng vậy, lúc ấy đợi đèn đỏ , trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy ở bên kia hàng rào cỏ , chính vẻ mặt tươi cười gõ chiêng kia . Lúc ấy cũng nghĩ như vậy , bé này rất giống Lại Văn, nhất là cái miệng .
      Vương thúc nhận tư liệu, nhìn Tứ Phương lẳng lặng ngồi ở ghế hướng mặt ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ là bóng đêm đen tối , cái gì cũng có. Vương thúc cảm thấy trong lòng rất buồn , ông là người vô dụng , chỉ làm chuyện tốt , ông nên tìm Lại Văn , càng nên cho Lại Văn biết chuyện trước đây của Tứ Phương .
      Ông gọi được điện thoại cho Lại Văn, Lại Văn chỉ với ông là cùng Tứ Phương chia tay , về phần vì sao , lại chịu . Vương thúc thầm đoán, có phải vì sau khi ông kể chuyện của Tứ Phương, Lại Văn cảm thấy khó ở chung với Tứ Phương hay ? Cũng muốn làm bạn bè ?
      Vương thúc luôn luôn cân nhắc lại chuyện này, càng cân nhắc càng hận bản thân , Tứ Phương vất vả lắm mới chịu , còn bị người vô dụng như ông hại thành bộ dạng như vây giờ ? Ai!
      “Tứ Phương, là do lão vô dụng , lão nên tìm Lại Văn , càng nên nhiều chuyện” Vương thúc khổ sở .
      “Vương thúc, liên quan đến chú, chú cần nghĩ nhiều như vậy .” Tứ Phương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ .
      “Nếu , tôi lại tìm Lại Văn , để cho ấy cẩn thận suy nghĩ lần nữa .” Vương thúc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng rất muốn lại tìm Lại Văn chuyện .
      cần.” Tứ Phương , “Tôi vẫn muốn buông tay .”
      Cậu ấy muốn buông tay , vậy cậu ấy làm gì để thay đổi suy nghĩ của Lại Văn
      Vương thúc nghe như vậy, trong lòng cũng cao hứng lên chút, ông vẫn rất hi vọng chuyện tình của Tứ Phương có thể thành công .
      *****
      Buổi trưa hôm nay, Lại Văn có tiết học , quyết định thư viện tra tư liệu. năm nay thư viện trường Lại Văn mới được xây dựng lại , trước kia thư viện chỉ có lầu ở tầng 4, tổng thể diện tích cũng lớn , sách cũng rất ít, chỗ ngồi cũng rất ít, sinh viên thường xuyên oán giận khắp nơi . Sau khi trường có hiệu trưởng mới , thay đổi ba việc , thứ nhất là xây lại thư viện, lúc ấy tất cả học sinh và giáo viên đều rất phấn khởi .
      Thành phố Vĩnh Châu nằm ở ven biển, kinh tế phồn hoa , thực lực hùng hậu. Đại học Vĩnh Châu muốn xây thư viện, lúc đó có rất nhiều xí nghiệp muốn quyên tiền , cũng bởi vậy thư viện mới xây dựng lại rất đẹp, rất lớn .
      Toàn bộ thư viện gồm mười tầng, mỗi tầng diện tích cũng rất lớn, sách cũng được phân loại, rất trật tự . Giờ muốn ở lại đọc sánh, chỗ ngồi cũng còn thiếu nữa , thường xuyên có chỗ ngồi trống, từ nay về sau cũng còn nghe sinh viên ca cẩm vì có chỗ ngồi nữa .
      Lại Văn cầm sách giáo khoa vào thang máy đến lầu 7, ở tầng chủ yếu là sách tham khảo với các loại sách giáo khoa , bình thường ở tầng có mấy người . Lại Văn vào, nhìn giáo viên quản lí mở game , cả người đong đưa , xem ra là chơi rất vui . Thư viện ở mỗi tầng bố trí khác nhau là mấy , phần ba diện tích phía trước là chỗ ngồi, phía sau tất cả là giá sách, chia làm 2 khu riêng biệt , nhìn vào rất hoa mắt .
      Lại Văn cầm sách giáo khoa tới chỗ gần vị trí cửa sổ, nhìn qua lượt thấy sinh viên đến đọc nhiều , chỉ có 2 người ngồi ở phía trước . Đại khái là do trùng vào giờ ăn trưa .
      Gấp lại sách vừa đọc , Lại Văn đến khu sach báo lựa thêm sách tham khảo. Giai Giai muốn tìm giúp quyển sách về nhiếp ảnh , Lại Văn nhìn qua thư mục, ở mặt sau có sắp xếp 2 bộ sách về nhiếp ảnh đây .
      Giai Giai gần đây có gia nhập hội nhiếp ảnh , bên trong hội có rất nhiều soái ca , ấy chỉ mua máy chụp ảnh đắt tiền , còn nhận mấy soái ca kia làm trai , gần đây mỗi câu cũng thể tách rời mấy trai kia .
      Lại Văn tìm thấy hai quyển về nhiếp ảnh dành cho người mới , còn có quyển tuyển tập các tác phẩm nổi tiếng của các bậc thầy về môn này , quyển sách này rất hay , có ảnh chụp cũng rất đặc biệt , ai nhìn vào cũng rất cảm động , dưới mỗi bức ảnh để có hình của những nhà nhiếp ảnh chụp bức ảnh này , còn có ít chuyện cũ , nhưng lại rất lôi cuốn .
      Lại Văn xem say mê , đột nhiên có nam sinh đến phía , Lại Văn sợ đụng vào người đó, vội vàng đem quyển sách thu vào, sau đó dựa thẳng người , ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào các bức ảnh .
      Lúc nam sinh kia qua người , đột nhiên rất chậm, Lại Văn đột nhiên cảm giác được tay trái của đặt nhanh ở chỗ khóa kéo phía trước quần bò của bóp chút . Lại Văn đột nhiên ngẩng đầu, nam sinh kia ngang qua , nhanh chóng về phía trước , Lại Văn chau mày , người kia là cẩn thận hay là cố ý . Nhưng nhìn thấy nam sinh kia mất , Lại Văn cũng chỉ có thể thoải mái tiếp tục đọc sách.
      lát sau, Lại Văn lại cảm giác được có người tới đây , lần này cảnh giác đứng lên, ta di chuyển , ánh mắt tuy nhìn chằm chằm vào sách , nhưng là hoàn toàn giống như nhìn, khẩn trương khi nam sinh đó đến gần .
      Người kia đến gần , tóc gáy Lại Văn như muốn dựng thẳng lên, lúc ngang qua , Lại Văn lại cảm thấy bộ bị của mình bị người đó sờ vuốt . Lần này Lại Văn nhanh chóng bắt được cái tay kia, sách bị rơi xuống đất , Lại Văn muốn cùng lý luận, đột nhiên người kia bịt miệng Lại Văn, đem ôm vào trong lòng .
      Giờ phút này, đầu óc Lại Văn hoàn toàn đờ đẫn, muốn hét lên , nhưng là chỉ có thể phát ra tiếng ô ô ô. Người sau lưng cũng làm gì chỉ cố sống cố chết bịt miệng lại , tay giữ chặt .
      Cả phút sau, Lại Văn cảm thấy mình thở được , như sắp chết vậy . Nhưng lúc này đầu óc chợt tỉnh táo , phải thừa dịp người sau lưng còn chưa làm thêm hành động gì mà ra đòn phản kích.
      Người phía sau cao lắm , Lại Văn lại cao 1m65, lúc này đầu vừa vặn tựa vào khuôn mặt ghê tởm của .
      Lại Văn hét nữa, để tránh cho người đằng sau kích động, giả vờ mệt mỏi xìu xuống. nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh , bọn họ đứng sau giá sách , lúc lâu cũng chưa chắc có người đến , mà bốn phía chỉ có giá sách lạnh lẽo .
      Lại Văn khẽ cắn môi, giả vờ loạng choạng về trước hai bước, người phía sau cũng bước theo , chính vào lúc này, Lại Văn lấy toàn bộ sức mạnh , đầu hướng về phía cằm của , cố sống có chết thúc mạnh . Chỉ nghe oành tiếng, bàn tay che miệng và giữ chặt bỏ xuống , giá sách lại chút di chuyển nào .
      Lại Văn nhanh chóng xoay người, nhìn thấy khuôn mặt đáng khinh , gục đầu xuống rên rỉ . phải là người trong trường ,vậy chắc là người ở bên ngoài .
      Lại Văn ngồi xổm xuống, hai tay nâng đầu của nắm lấy ,sau đó ném mạnh vào mép giá sách , oành tiếng, người này liền hôn mê bất tỉnh, mà cái giá sách dài đến mười mét ,cao đến trần nhà vẫn hề di chuyển chút nào .
      Lại Văn lảo đảo đứng lên, cả người tựa như hết sức . định ra gọi giáo viên , lại thấy đầu người kia chảy rất nhiều máu , Lại Văn nhất thời ngây dại.
      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? vì sao lại bị chảy nhiều máu như vậy ? Tôi giết người rồi sao? chết rồi sao? Lại Văn hoảng hốt , nghĩ tới chết , chỉ là quá sợ hãi nên tự vệ theo bản năng mà thôi . Nhưng nếu xảy ra chuyện làm sao bây giờ, có phải bị ngồi tù hay ? Phải làm sao bây giờ? Cả người Lại Văn kịch liệt run rẩy đứng lên.
      tart_trung thích bài này.

    4. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 11

      được, thể bị phát , thể ngồi tù, thể, phải cố ý .


      Lại Văn run run lấy di động trong túi ra , có thể gọi cho ai bây giờ, ai có thể giúp được đây ? Làm sao đây ? Gọi cho ai ?


      Đến giờ phút này, Lại Văn mới phát , người dám tin tưởng chỉ có Lại Vũ và Tứ Phương, nhưng thân phận cảnh sát của Lại Vũ lại làm cho theo bản năng khiếp sợ , run run nhấn số điện thoại của Tứ Phương.


      Điện thoại chỉ tút tút hai tiếng, nhanh chóng có người cầm máy, tiếng ôn nhu của Tứ Phương từ trong điện thoại truyền đến, “Lại Văn?”


      Lại Văn rốt cục nhịn được, bịt miệng ngăn tiếng khóc lại , bây giờ đến chuyện cũng dám lớn, “Tứ Phương, xin , giúp…giúp em , xin … giúp em…”


      “Làm sao vậy? Em ở đâu ?” Tứ Phương lo lắng hỏi.


      “Em giết người Tứ Phương, em thề em cố ý , em cố ý , phải tin tưởng em, Tứ Phương…”


      hỏi em ở đâu ? Lập tức cho biết .” Tứ Phương ở đầu bên kia điện thoại gầm .


      “Em, Em ở thư viện trường, tầng 7, hàng sách cuối cùng ” tại được khóc .


      “Bây giờ em nghe , ta bị chảy máu ? Nếu có ,xé lấy miếng vải từ quần áo của em , lập tức băng bó miệng vết thương lại , ngăn cho máu chảy tiếp .


      Đặt ngồi dậy , lau khô vết máu mặt, em ngồi xuống, đem đầu của đặt lên chân của em , làm ra tư thế thân mật , cố gằng đừng làm lộ ra , tới , lập tức tới .”


      Tắt di đọng , Lại Văn tự trấn an bản thân phải bình tĩnh, tại phải lúc để khóc .


      Lại Văn run rẩy cởi bỏ áo khoát , đem áo bên trong cởi ra , sau đó nâng người kia dậy , dùng áo lau sạch máu miệng vết thương, xé lấy miếng băng lại . Sau đó ngồi xuống, dựa theo lời của Tứ Phương, đặt đầu của người kia ở đùi, lấy áo khoát che lại , giả bộ thành đôi tình nhân , người ngồi ,người nằm đọc sách .


      Mất khoảng 8 phút, có tiếng bước chân từ xa chuyền đến ,Lại Văn luống cuống, là ai? Có phải Tứ Phương ? Nếu là người khác sao?


      Lại Văn cầm sách trong tay , cả người run rẩy , dám thở mạnh .


      “Lại Văn” tiếng gọi rất , a, Lại Văn thở phào , tốt quá, là Tứ Phương.


      Tứ Phương nhàng tới, ngồi xổm xuống xem xét vết thương của người kia , chỉ bị chảy máu đầu , nhìn qua chỉ là do va chạm mạnh vào giá sách , bởi vì Lại Văn tới đây đọc sách, trong tay có khả năng mang vũ khí.


      đưa tay đỡ lấy Lại Văn, “Hãy nghe , mọi chuyện nghiêm trọng như em tưởng , em hãy bình tĩnh , bây giờ cõng ra ngoài, là bạn mình ngã bệnh ,phải bệnh viện, em phải theo , đừng gì cả , chỉ cần bình tĩnh , vết thương của nặng lắm , yên tâm, có việc gì.”


      Câu có việc gì ” của Tứ Phương, làm cho Lại Văn rất xúc động . Sau đó nhìnTứ Phương cởi áo khoát lông ra, mặc vào cho người kia. Tứ Phương ra rất ít khi mặc áo lông, cần phải là do ấy chuẩn bị , lúc Lại Văn gọi điện thoại đến, làm việc , lúc ấy nghĩ cần phải có áo khoát để che , nhưng trong tay lại có cái nào , chỉ có thể mượn áo của cấp dưới, nhanh chóng chạy tới, may mắn là, phòng làm việc cách trường học cũng xa.


      Tứ Phương giúp người kia mặc áo lông, đem mũ trùm đầu lại , ôm chặt . Sau đó để người kia lưng.


      thôi” Tứ Phương nhìn Lại Văn , ánh mắt bình tĩnh


      Lại Văn theo ra, giáo viên quản lí vẫn ngồi chơi game , liếc mắt qua nhìn bọn họ cái “Sao vậy ?” hỏi câu.


      Lại Văn đột nhiên khẩn trương , nhưng dám lời nào, Tứ Phương bình tĩnh đáp, “Bạn tôi bị bệnh , bệnh cũ, động kinh, tôi cõng ta đến phòng y tế trong trường xem thế nào .”


      Giáo viên quản lý vẫy vẫy tay, “Nhanh , nhanh .” Lại vùi đầu trong trò chơi .


      Lại Văn thầm thở dài hơi, theo Tứ Phương ra cửa .


      Đến hành lang, Lại Văn chuẩn bi ấn thang máy, Tứ Phương kêu , “ thang bộ ” xong cõng người kia xuống tầng , bên trong tầng 1 rất im lặng , người cũng có. Bọn họ từ cửa thư viện thận lợi đến bãi đỗ xe.


      Tứ Phương đem người kia đặt vào phía sau xe , đóng cửa lại, Lại Văn thở phào nhõm. Tứ Phương khởi động xe, nhanh chóng đến bệnh viện .


      Nghe xong kết quả của bác sĩ , Lại Văn rốt cục nhịn được khóc lớn lên, có việc gì , cái tên lưu manh kia chết, cần phải ngồi tù , khóc lát , lại cười , nước mắt , nước mũi ràn rụa đều chùi hết vào người Tứ Phương. Tứ Phương ôm , nhàng vỗ lưng cho .


      ra vết thương mấy nghiêm trọng, người kia chỉ bị đánh ngất , đầu bị đập trúng mạch máu nên mới ra nhiều máu , may mà có việc gì . Lúc ấy Lại Văn nhìn thấy máu, mới bị dọa đến như vậy . Nhưng là chuyện này phải xử lí tiếp như thế nào ,nếu giáo viên mà biết, chuyện này chắc chắn rất lớn , Lại Văn chắc chắn bị chỉ trích , với phải chuyện tốt, dù sao thời gian tiếp theo vẫn muốn học cho xong .


      Về phần tên lưu manh kia, Tứ Phương tự nhiên có rất nhiều biện pháp đối phó .


      “Lại Văn” Tứ Phương la lên, vừa mới khóc xong Lại Văn đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Tứ Phương vội vàng ôm lấy tìm bác sĩ.


      Bác sĩ kiểm tra xong, nhìn Tứ Phương , “ ấy có việc gì, chỉ là bệnh lần trước chưa hết , cơ thể tốt , lại bị sợ hãi quá mới ngất xỉu , có việc gì , truyền nước xong là tốt rồi.”


      “Vâng ” Tứ Phương yên lòng.


      Lúc nửa đêm Lại Văn tỉnh lại , khi mắt thích ứng với màn đêm , nhìn quanh bốn phía, hóa ra còn ở bệnh viện. Tay được nắm , Tứ Phương dựa vào bên giường ngủ.


      Lại Văn im lặng nhìn , việc hôm nay, bây giờ nhớ đến , đều nhịn được run rẩy , lúc đó rất sợ , lại chỉ muốn gọi cho , trong lòng tín nhiệm , tin tưởng giúp , hại , chút nghi ngờ . Lại Văn thể nào giải thích vì sao lại nghĩ như vậy.


      Lúc nhận được điện thoại , biết có chuyện lớn xảy ra , biết bản thân có thể bị cuốn vào , nhưng vẫn như vậy chút chần chờ giúp , câu cũng hỏi , chỉ cố gắng giúp vượt qua giây phút bối rối đó .


      , em thế nào đây ? Lại Văn nhịn được đưa tay nhàng vuốt mái tóc đen dày của .


      Tứ Phương ngẩng đầu, mắt nhập nhèm hỏi , “Em tỉnh ?”


      “Ừ” Lại Văn rút tay về , “ mệt rồi, trở về ngủ , em sao .”


      Tứ Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, “ sao, trời cũng sắp sáng.” Quay đầu lại nhìn Lại Văn, “Em ngủ tiếp , ngày hôm qua chắc là rất mệt ,nên nghỉ ngơi cho tốt .”


      Trong ánh mắt có trấn an , Lại Văn cảm thấy trong lòng vừa an tâm vừa chua xót , “Đúng rồi, người kia sao rồi ,em có phải mạnh tay quá hay , người đó có thể khởi tố em hay ? ” Lại Văn cũng biết ít về pháp luật , lo lắng người kia chịu tha cho .


      “Người kia băng bó xong , xuất viện rồi , khởi tố .” Tứ Phương nhàng bâng quơ .


      ?” Lại Văn cao hứng .


      ” Tứ Phương cười cười.


      Sau đó kéo chăn lên cho “Lúc đó em gọi điện thoại cho , , rất vui , em có thể tin tưởng như vậy .”


      Lại Văn mặt nóng hầm hập lên, đem mặt trốn vào trong chăn “Cám ơn đến .”


      Tứ Phương cầm lấy tay , nhìn nửa khuôn mặt lội ra ngoài của , mỉm cười , “Ngủ , nghỉ ngơi cho tốt .”


      Lại Văn nghe xong , yên tâm ngủ.


      Buổi sáng mở mắt, lại thấy Vương thúc đến đây, đứng ở bên cửa sổ tiếng chuyện với Tứ Phương. Nghe thấy tiếng động Vương thúc xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn , “Tỉnh rồi hả ? Vương thúc hôm nay mang canh gà cho uống, nấu mất cả đêm đấy.”


      “Cám ơn , Vương thúc” Lại Văn nhìn ông có chút ngượng ngùng.”Tôi rửa mặt trước, sau đó lại uống.” Vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt .


      Tứ Phương nhìn , cười cười. Vương thúc lại đến bên cửa sổ thấp giọng , “Như vậy được ? Có phải quá với , ý của tiểu Vũ tứ là phế cái biến thái kia của .”


      Tứ Phương mỉm cười thay đổi, “ cần, ấy biết tốt.” Quay đầu nhìn cửa phòng vệ sinh đóng, còn , “Cứ theo bình thường mà làm, cần nặng. Nếu bị ấy biết , khả năng cảm thấy có gánh nặng .”


      Vương thúc gật đầu, “Cũng được, nhưng đừng vì cái tên biến thái kia ảnh hưởng tâm tình là được .”


      Tứ Phương nữa, qua đem thức ăn để lên bàn , lại đem hộp giữ ấm mở ra, đặt ở bên .


      Cửa phong vệ sinh mở ra, Lại Văn ồn ào , “Để em , để em “,rồi vội vàng chạy tới.


      Vương thúc cười hớ hớ , “ sao , vẫn nên để cho bạn trai phục vụ mà , cứ ngồi chờ ăn là được .” Vương thúc là cố ý như vậy , lúc bọn họ chia tay, Vương thúc rất buồn, tại lại có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải nắm bắt lấy. Dù sao cũng phải cố gắng tác hợp, Vương thúc vui vẻ nghĩ .


      Lại Văn mặt đỏ chút, ngượng ngùng chậm rãi lên giường, cầm lấy thìa ăn cháo.


      “Lại Văn, nghĩ ngơi cho tốt , buổi trưa tôi lại đưa cơm tới đây” Vương thúc chuẩn bị , muốn quấy rầy thời gian hai người ở chung.


      cần, Vương thúc” Lại Văn nhìn Tứ Phương, “Em sao , bây giờ xuất viện, được ? Buổi sáng còn có hai tiết .”


      Tứ Phương đưa tay sờ trán của , thấy có dấu hiệu nóng , “ hỏi bác sĩ chút, nếu bác sĩ đồng ý , em có thể xuất viện.” xong liền ra ngoài tìm bác sĩ .


      Vương thúc vốn muốn , nhưng vẫn đứng ở đó , “Phải khỏe lại đó, biết ?” Ông nhìn Lại Văn . Lại Văn ngại ngùng gật đầu.


      lát sau Tứ Phương quay về , “Bác sĩ có thể xuất viện , em phải uống thuốc đúng giờ , nhớ chưa ?”


      Lại Văn vui vẻ , “Nhớ rồi “


      Tứ Phương sờ sờ đầu , sau đó dọn mọi thứ.
      tart_trung thích bài này.

    5. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 12

      được, thể bị phát , thể ngồi tù, thể, phải cố ý .


      Lại Văn run run lấy di động trong túi ra , có thể gọi cho ai bây giờ, ai có thể giúp được đây ? Làm sao đây ? Gọi cho ai ?


      Đến giờ phút này, Lại Văn mới phát , người dám tin tưởng chỉ có Lại Vũ và Tứ Phương, nhưng thân phận cảnh sát của Lại Vũ lại làm cho theo bản năng khiếp sợ , run run nhấn số điện thoại của Tứ Phương.


      Điện thoại chỉ tút tút hai tiếng, nhanh chóng có người cầm máy, tiếng ôn nhu của Tứ Phương từ trong điện thoại truyền đến, “Lại Văn?”


      Lại Văn rốt cục nhịn được, bịt miệng ngăn tiếng khóc lại , bây giờ đến chuyện cũng dám lớn, “Tứ Phương, xin , giúp…giúp em , xin … giúp em…”


      “Làm sao vậy? Em ở đâu ?” Tứ Phương lo lắng hỏi.


      “Em giết người Tứ Phương, em thề em cố ý , em cố ý , phải tin tưởng em, Tứ Phương…”


      hỏi em ở đâu ? Lập tức cho biết .” Tứ Phương ở đầu bên kia điện thoại gầm .


      “Em, Em ở thư viện trường, tầng 7, hàng sách cuối cùng ” tại được khóc .


      “Bây giờ em nghe , ta bị chảy máu ? Nếu có ,xé lấy miếng vải từ quần áo của em , lập tức băng bó miệng vết thương lại , ngăn cho máu chảy tiếp .


      Đặt ngồi dậy , lau khô vết máu mặt, em ngồi xuống, đem đầu của đặt lên chân của em , làm ra tư thế thân mật , cố gằng đừng làm lộ ra , tới , lập tức tới .”


      Tắt di đọng , Lại Văn tự trấn an bản thân phải bình tĩnh, tại phải lúc để khóc .


      Lại Văn run rẩy cởi bỏ áo khoát , đem áo bên trong cởi ra , sau đó nâng người kia dậy , dùng áo lau sạch máu miệng vết thương, xé lấy miếng băng lại . Sau đó ngồi xuống, dựa theo lời của Tứ Phương, đặt đầu của người kia ở đùi, lấy áo khoát che lại , giả bộ thành đôi tình nhân , người ngồi ,người nằm đọc sách .


      Mất khoảng 8 phút, có tiếng bước chân từ xa chuyền đến ,Lại Văn luống cuống, là ai? Có phải Tứ Phương ? Nếu là người khác sao?


      Lại Văn cầm sách trong tay , cả người run rẩy , dám thở mạnh .


      “Lại Văn” tiếng gọi rất , a, Lại Văn thở phào , tốt quá, là Tứ Phương.


      Tứ Phương nhàng tới, ngồi xổm xuống xem xét vết thương của người kia , chỉ bị chảy máu đầu , nhìn qua chỉ là do va chạm mạnh vào giá sách , bởi vì Lại Văn tới đây đọc sách, trong tay có khả năng mang vũ khí.


      đưa tay đỡ lấy Lại Văn, “Hãy nghe , mọi chuyện nghiêm trọng như em tưởng , em hãy bình tĩnh , bây giờ cõng ra ngoài, là bạn mình ngã bệnh ,phải bệnh viện, em phải theo , đừng gì cả , chỉ cần bình tĩnh , vết thương của nặng lắm , yên tâm, có việc gì.”


      Câu có việc gì ” của Tứ Phương, làm cho Lại Văn rất xúc động . Sau đó nhìnTứ Phương cởi áo khoát lông ra, mặc vào cho người kia. Tứ Phương ra rất ít khi mặc áo lông, cần phải là do ấy chuẩn bị , lúc Lại Văn gọi điện thoại đến, làm việc , lúc ấy nghĩ cần phải có áo khoát để che , nhưng trong tay lại có cái nào , chỉ có thể mượn áo của cấp dưới, nhanh chóng chạy tới, may mắn là, phòng làm việc cách trường học cũng xa.


      Tứ Phương giúp người kia mặc áo lông, đem mũ trùm đầu lại , ôm chặt . Sau đó để người kia lưng.


      thôi” Tứ Phương nhìn Lại Văn , ánh mắt bình tĩnh


      Lại Văn theo ra, giáo viên quản lí vẫn ngồi chơi game , liếc mắt qua nhìn bọn họ cái “Sao vậy ?” hỏi câu.


      Lại Văn đột nhiên khẩn trương , nhưng dám lời nào, Tứ Phương bình tĩnh đáp, “Bạn tôi bị bệnh , bệnh cũ, động kinh, tôi cõng ta đến phòng y tế trong trường xem thế nào .”


      Giáo viên quản lý vẫy vẫy tay, “Nhanh , nhanh .” Lại vùi đầu trong trò chơi .


      Lại Văn thầm thở dài hơi, theo Tứ Phương ra cửa .


      Đến hành lang, Lại Văn chuẩn bi ấn thang máy, Tứ Phương kêu , “ thang bộ ” xong cõng người kia xuống tầng , bên trong tầng 1 rất im lặng , người cũng có. Bọn họ từ cửa thư viện thận lợi đến bãi đỗ xe.


      Tứ Phương đem người kia đặt vào phía sau xe , đóng cửa lại, Lại Văn thở phào nhõm. Tứ Phương khởi động xe, nhanh chóng đến bệnh viện .


      Nghe xong kết quả của bác sĩ , Lại Văn rốt cục nhịn được khóc lớn lên, có việc gì , cái tên lưu manh kia chết, cần phải ngồi tù , khóc lát , lại cười , nước mắt , nước mũi ràn rụa đều chùi hết vào người Tứ Phương. Tứ Phương ôm , nhàng vỗ lưng cho .


      ra vết thương mấy nghiêm trọng, người kia chỉ bị đánh ngất , đầu bị đập trúng mạch máu nên mới ra nhiều máu , may mà có việc gì . Lúc ấy Lại Văn nhìn thấy máu, mới bị dọa đến như vậy . Nhưng là chuyện này phải xử lí tiếp như thế nào ,nếu giáo viên mà biết, chuyện này chắc chắn rất lớn , Lại Văn chắc chắn bị chỉ trích , với phải chuyện tốt, dù sao thời gian tiếp theo vẫn muốn học cho xong .


      Về phần tên lưu manh kia, Tứ Phương tự nhiên có rất nhiều biện pháp đối phó .


      “Lại Văn” Tứ Phương la lên, vừa mới khóc xong Lại Văn đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Tứ Phương vội vàng ôm lấy tìm bác sĩ.


      Bác sĩ kiểm tra xong, nhìn Tứ Phương , “ ấy có việc gì, chỉ là bệnh lần trước chưa hết , cơ thể tốt , lại bị sợ hãi quá mới ngất xỉu , có việc gì , truyền nước xong là tốt rồi.”


      “Vâng ” Tứ Phương yên lòng.


      Lúc nửa đêm Lại Văn tỉnh lại , khi mắt thích ứng với màn đêm , nhìn quanh bốn phía, hóa ra còn ở bệnh viện. Tay được nắm , Tứ Phương dựa vào bên giường ngủ.


      Lại Văn im lặng nhìn , việc hôm nay, bây giờ nhớ đến , đều nhịn được run rẩy , lúc đó rất sợ , lại chỉ muốn gọi cho , trong lòng tín nhiệm , tin tưởng giúp , hại , chút nghi ngờ . Lại Văn thể nào giải thích vì sao lại nghĩ như vậy.


      Lúc nhận được điện thoại , biết có chuyện lớn xảy ra , biết bản thân có thể bị cuốn vào , nhưng vẫn như vậy chút chần chờ giúp , câu cũng hỏi , chỉ cố gắng giúp vượt qua giây phút bối rối đó .


      , em thế nào đây ? Lại Văn nhịn được đưa tay nhàng vuốt mái tóc đen dày của .


      Tứ Phương ngẩng đầu, mắt nhập nhèm hỏi , “Em tỉnh ?”


      “Ừ” Lại Văn rút tay về , “ mệt rồi, trở về ngủ , em sao .”


      Tứ Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, “ sao, trời cũng sắp sáng.” Quay đầu lại nhìn Lại Văn, “Em ngủ tiếp , ngày hôm qua chắc là rất mệt ,nên nghỉ ngơi cho tốt .”


      Trong ánh mắt có trấn an , Lại Văn cảm thấy trong lòng vừa an tâm vừa chua xót , “Đúng rồi, người kia sao rồi ,em có phải mạnh tay quá hay , người đó có thể khởi tố em hay ? ” Lại Văn cũng biết ít về pháp luật , lo lắng người kia chịu tha cho .


      “Người kia băng bó xong , xuất viện rồi , khởi tố .” Tứ Phương nhàng bâng quơ .


      ?” Lại Văn cao hứng .


      ” Tứ Phương cười cười.


      Sau đó kéo chăn lên cho “Lúc đó em gọi điện thoại cho , , rất vui , em có thể tin tưởng như vậy .”


      Lại Văn mặt nóng hầm hập lên, đem mặt trốn vào trong chăn “Cám ơn đến .”


      Tứ Phương cầm lấy tay , nhìn nửa khuôn mặt lội ra ngoài của , mỉm cười , “Ngủ , nghỉ ngơi cho tốt .”


      Lại Văn nghe xong , yên tâm ngủ.


      Buổi sáng mở mắt, lại thấy Vương thúc đến đây, đứng ở bên cửa sổ tiếng chuyện với Tứ Phương. Nghe thấy tiếng động Vương thúc xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn , “Tỉnh rồi hả ? Vương thúc hôm nay mang canh gà cho uống, nấu mất cả đêm đấy.”


      “Cám ơn , Vương thúc” Lại Văn nhìn ông có chút ngượng ngùng.”Tôi rửa mặt trước, sau đó lại uống.” Vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt .


      Tứ Phương nhìn , cười cười. Vương thúc lại đến bên cửa sổ thấp giọng , “Như vậy được ? Có phải quá với , ý của tiểu Vũ tứ là phế cái biến thái kia của .”


      Tứ Phương mỉm cười thay đổi, “ cần, ấy biết tốt.” Quay đầu nhìn cửa phòng vệ sinh đóng, còn , “Cứ theo bình thường mà làm, cần nặng. Nếu bị ấy biết , khả năng cảm thấy có gánh nặng .”


      Vương thúc gật đầu, “Cũng được, nhưng đừng vì cái tên biến thái kia ảnh hưởng tâm tình là được .”


      Tứ Phương nữa, qua đem thức ăn để lên bàn , lại đem hộp giữ ấm mở ra, đặt ở bên .


      Cửa phong vệ sinh mở ra, Lại Văn ồn ào , “Để em , để em “,rồi vội vàng chạy tới.


      Vương thúc cười hớ hớ , “ sao , vẫn nên để cho bạn trai phục vụ mà , cứ ngồi chờ ăn là được .” Vương thúc là cố ý như vậy , lúc bọn họ chia tay, Vương thúc rất buồn, tại lại có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải nắm bắt lấy. Dù sao cũng phải cố gắng tác hợp, Vương thúc vui vẻ nghĩ .


      Lại Văn mặt đỏ chút, ngượng ngùng chậm rãi lên giường, cầm lấy thìa ăn cháo.


      “Lại Văn, nghĩ ngơi cho tốt , buổi trưa tôi lại đưa cơm tới đây” Vương thúc chuẩn bị , muốn quấy rầy thời gian hai người ở chung.


      cần, Vương thúc” Lại Văn nhìn Tứ Phương, “Em sao , bây giờ xuất viện, được ? Buổi sáng còn có hai tiết .”


      Tứ Phương đưa tay sờ trán của , thấy có dấu hiệu nóng , “ hỏi bác sĩ chút, nếu bác sĩ đồng ý , em có thể xuất viện.” xong liền ra ngoài tìm bác sĩ .


      Vương thúc vốn muốn , nhưng vẫn đứng ở đó , “Phải khỏe lại đó, biết ?” Ông nhìn Lại Văn . Lại Văn ngại ngùng gật đầu.


      lát sau Tứ Phương quay về , “Bác sĩ có thể xuất viện , em phải uống thuốc đúng giờ , nhớ chưa ?”


      Lại Văn vui vẻ , “Nhớ rồi “


      Tứ Phương sờ sờ đầu , sau đó dọn mọi thứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :