1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm mươi thước thâm lam - Ba Nữu (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 4
      Cũng ở trong quán bar này, Lại Vũ uống rượu chợt nghe thấy thanh ồn ào bèn ngẩng đầu lên, nhìn qua mấy xinh đẹp cũng có phản ứng gì, hơi ngơ ngác sau đó lại cúi đầu tiếp tục uống. Các xinh đẹp nhanh chân vào phía góc ngồi tối kia.

      Lại Vũ uống nhiều giờ , hiểu sao mình càng uống càng tỉnh , giống như dù uống thế nào cũng thể say.

      lấy điện thoại di động ,nhấn phím 1, điện thoại liền thông, câu đầu liền liền hỏi, “Em ở đâu?”, đợi người bên kia trả lời lại , “Em ở tiệm cà phê phải ?” Sau lúc lâu lại , “Em tới đây , ở Thịnh Thế đường Dũng Giang , em lập tức tới đây.” Người bên kia cúi đầu vài câu, chờ đối phương xong, sâu kín hỏi, “ với em thế nào, cần em làm thêm, em vì sao nhất định phải làm thêm chứ , em thiếu tiền sao ? đưa tiền cho em đủ dùng sao?” Bên kia im lặng. Lại Vũ cắn chặt răng, tàn nhẫn “Em tới đây , cho em biết coi như trước đó quá buông lỏng em, ngày mai em cũng đừng hòng mà làm thêm, có người thuê em, rồi xem em làm gì .” Ba tiếng điện thoại di động khép lại . Lấy chai bia uống hơi cạn sạch, giống như rượu cảm thấy có chút hương vị gì .

      Lại Văn đứng ở trước cửa Thịnh Thế lo lắng, biết nên vào hay , Lại Vũ nếu cho làm thêm, ấy chắc chăn có cách ,nếu ấy.. nếu ấy ngăn cản , tất nhiên có biện pháp nào chỉ hi vọng lúc nãy chỉ là do ấy uống nhiều rượu mà bậy mà thôi . nắm chặt tay rồi vào.

      Lại Vũ yên lặng nằm gục bên quầy bar , người pha chế bày ra rất nhiều động tác pha chế , nhưng chú ý . Lúc Lại Văn vào chính là nhìn thấy cảnh này . yên lặng đến bên người , dám nhìn vào đôi mắt u mà bình tĩnh của .

      “Em rốt cục cũng đến đây, xem ra em thực cần công việc kia , ” Lại Vũ , thanh bình tĩnh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Em có thể cho biết vì sao em nhất định phải ra ngoài làm thêm chứ?”

      “Rất nhiều bạn học đều làm thêm , có thể rèn luyện bản thân , ” Lại Văn lẩm nhẩm , “Cũng có thể trải nghiệm xã hội chút trước.”

      Lại Vũ nhàng vuốt ve hai má của , “Ừ? Là như thế này sao? Nguyên nhân chỉ là như thế này sao?”

      Lại Văn đẩy tay ra, “Chính là như thế, còn có thể như thế nào chứ ?”

      Lại Vũ khe khẽ thở dài, “Văn Văn, làm mọi việc em cảm nhận thấy sao?”

      Lại Văn trong lòng run nhè , “, đời này chỉ có là người thân của em,em đương nhiên biết đối với em rất tốt.”

      Lại Vũ tay chỉ vào mình , nhìn thẳng vào , “Em ràng cũng biết , muốn chỉ là như thế này.”

      Lại Văn cười đùa , “,em cũng rất , là người thân quan trọng nhất của em.” xong, bàn tay hơi run.

      Lại Vũ nhếch mép , “Em biết sao? Hả? Văn Văn, Em biết sao?”

      Lại Văn thầm hít sâu hơi, kéo tay Lại Vũ nhàng lắc lắc, “, cũng đừng mắng em ,em có người ở trong lòng , là ở trong trường học .”

      Lại Vũ ngẩng đầu ,trừng mắt, “Là ai, người trong lòng em là ai?”

      Lại Văn trong lòng hoảng hốt , ai đây , ai mới tốt , mỗi ngày vội vội vàng vàng làm thêm , ban học nam ở trong lớp đến cái tên cũng nhớ, đúng rồi, hôm nay bọn Mai Mai phải qua cái tên sao , gọi là cái gì Hạ… là Hạ Tứ Phương , vậy lấy tên này . “ ấy, ấy gọi Hạ Tứ Phương lớn hơn em ,trong trường ai cũng biết .” Lại Văn nhéo vào trong lòng bàn tay của mình , cũng bội phục bản thân có bản lĩnh bịa truyện , chú ý khi ra cái tên Hạ Tứ Phương , bên quầy bar Trương Vĩnh Bân trợn mắt há hốc mồm mất 30 giây.

      Lại Vũ cười lạnh nhìn cái, “Em có người trong lòng , nhớ lúc về đưa đến nhà nhìn qua cái .”

      Lại Văn vội vàng , “Vâng, đương nhiên phải để cho nhìn qua rồi .” cười hai tiếng hì hì, lấy tiếng cười che giấu bất an trong lòng .

      Lại Vũ lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác, để ý nữa . Lại Văn vụng trộm vỗ vỗ ngực, nhàng thở dài .

      Buổi tối mười giờ rất lạnh, Tứ Phương đứng ở trước cửa Thịnh Thế, nhàng gọi tiếng, Lý Tảo Phát từ phía sau đuổi theo, tay nắm lấy vai “Này , sao nhanh thế , giờ còn sớm mà .”

      Tứ Phương nghiêng người , tay Lý Tảo Phát cũng theo đó rơi xuống.” Buổi sáng ngày mai có tiết dạy , muốn về sớm chút .”

      Lý Tảo Phát tức giận “Hừ, tôi cậu có thể bình thường chút , cái trường kia cậu còn muốn dạy ,cậu cho bọn lão sư kia đều dư dả như cậu sao ?”

      Tứ Phương , “Cậu nghĩ dễ lắm sao ?”

      Lý Tảo Phát muốn hét lên, “Khó như vậy ,sao còn muốn làm ? Mỗi ngày chỉ là cà chua, dưa chuột, khoai tây ,Lisa bảo cậu lâu cũng chưa đến phòng làm việc đấy. Bên đó bao nhiêu việc phải làm , tại sao cứ thích trồng cây nông nghiệp chứ ? “

      “Tôi ” Tứ Phương mặc kệ , trực tiếp chạy lấy người. Lý Tảo Phát kéo lại ,cười cười “Vào trong mang em theo , tôi có thể cam đoan, sạch .”

      Tứ Phương nhìn , như cười như , cũng gì . Lý Tảo Phát bỏ tay nắm áo ra “Cậu coi như tôi chưa gì ” nhưng lại cúi đầu càu nhàu câu “Làm xử nam hay lắm sao?”

      Tứ Phương để ý tới , ra ngoài nhận chìa khóa trong tay tiếp nhận , vào xe khởi động .

      “Này !” Lý Tảo Phát chưa từ bỏ ý định gọi lại, thấy phóng xe mất .

      Lý Tảo Phát đứng ở trước lát cười cười, xoay người vào.
      ***************


      “Đông” đầu đụng vào mặt bàn phát ra thanh rất lớn . Lại Văn xoa xoa cái trán đâu ,tỉnh lại . Lấy hai tay vỗ vào mặt , biết sao lại ngủ quên thế này, lại có thể ngủ quên ở trong thư viện, còn gây ra tiếng động lớn như thế , là mất mặt .

      Vụng trộm nhìn quanh , thở phào, xem ra mọi người đều ăn cơm trưa, còn ai . Lại vụng trộm nhìn về phía trước , rống, nam sinh ngồi đối diện ở trước mặt , mặt còn mang nụ cười đầy khả nghi. Đây ? Đây phải cái chàng bị gay đây sao ? , là Hạ Tứ Phương . Lại Văn tự nhiên ngẩng đầu, cười cười nhìn , Tứ Phương nhìn cũng chưa liếc nhìn cái. Lại Văn lén lút nhăn mặt nhăn mũi, gần như vậy, ta cho rằng định bắt chuyện đấy chứ . Má ơi, tốt nhất là nên đọc sách thôi .

      Vì ngủ được chút nên lúc này tinh thần Lại Văn tốt hơn nhiều, nhanh chóng làm bài tập mô phỏng theo thí nghiệm lần trước , vừa mới làm cảm thấy rất khó , vậy mà bây giờ lại có thể dễ dàng giải quyết .

      “Nghe thích tôi .”

      A? Cái gì? Lại Văn hóa đá . ngẩng đầu nhìn người đối diện như quái vật biết .

      “Nghe thích tôi.” Người đối diện lặp lại lần nữa .

      Lại Văn chỉ vào , “, , tôi, tôi…” Đến nửa ngày cũng chưa ra được câu. Mà người đối diện vẫn cúi đầu xem sách ,cũng ngẩng đầu nhìn cái.

      Lại Văn bất giác đỏ mặt, cúi đầu xuống, cố chết nhìn vào sách , đáng tiếc nhìn cả nửa ngày cũng được gì . Lại Văn vụng trộm le lưỡi, xem ra làm người được dối , thế giới chỗ nào gió lùa vào được ,lời tùy tiện ở trong quán bar ,cuối cùng đối phương lại biết , trời ạ.

      Lại Văn đương nhiên biết, trong chuyện này còn tình khác . Lý Tảo Phát cùng Trương Vĩnh Bân chuyện , đối với chuyện bên cạnh Tứ Phương có người phụ nữ nào vẫn canh cánh trong lòng, làm sao có thể buông tha tốt cơ hội như vậy , bà tám Lý Tảo Phát muốn làm nguyệt lão .

      nhanh chóng cho người điều tra Lại Văn ,bao nhiêu tuổi , chiều cao bao nhiêu , ba vòng , chuyên ngành gì , ký túc xá nào ,sô điện thoại, địa chỉ gia đình, cả nhà có bao nhiêu người , cầm lấy tư liệu điều tra ,điều duy nhất hài lòng là nha đầu kia trai lại là cảnh sát, nhưng mà cũng sao, cảnh sát quèn này chắc cũng biết chuyện gì . Sau đó cầm bản tư liệu tìm Hạ Tứ Phương, ra mọi việc ,sau đó cực lực xúi giục Tứ Phương theo đuổi này . Tứ Phương cũng có phản ừng gì , lấy tay sờ mũi, “Con bé này mấy tuổi ? “

      Lý Tảo Phát bật cười, “Xử nam với xử nữ, phải rất tốt sao?”

      Trả lời là cái liếc mắt sắt như dao của Tứ Phương .

      Lúc Tứ Phương ngồi trong thư viện liền thấy tên “Lại Văn” này , so sánh với ảnh hơi lôi thôi chút . Khi đó ngủ gà ngủ gật , sau đó lại phát ta tiếng động lớn , làm cho người ta có điểm muốn cười. Nhìn nghiêm chỉnh đọc sách, chỉ muốn dọa chút , cũng ý gì khác.

      Lại Văn mặt đỏ hồng nhìn chằm chằm sách , cố gắng nghĩ cách , biết có nên với ta hay , lúc ấy chỉ lung tung mà thôi , xấu hổ quá .

      Nhưng mà cũng đâu liên quan đến ta , ta phải là gay sao ? Khả năng chỉ là đùa vui . Nhưng cần người bạn trai , chỗ Lại Vũ rất khó đối phó . Nghĩ tới nghĩ lui, khỏi nhíu mày.

      Đúng lúc này, ghế đối diện “Chi” vang lên tiếng, Lại Văn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên , Hạ Tứ Phương đứng lên thu dọn bàn , xem ra ta phải . Lại Văn nhìn ta cầm sách, bước nhanh ra ngoài.

      “Cái kia”

      Lại Văn kiên định kêu lên tiếng lớn, cắn chặt răng, cảm thấy khẩn trương giống như người sắp bị treo cổ . Tứ Phương xoay người lại nhìn , lông mi nhíu lại , như có nghi ngờ . Lại Văn run run , cuối cùng cắn chặt răng câu, “Có thể chứ?”

      Tứ Phương đứng ở đối diện gì , nhìn cái, sau đó xoay người ra ngoài. Lại Văn mệt mỏi ngồi xuống , cả người hơi run , có chút hối hận bản thân có chút thô lỗ ,tùy tiện .

    2. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 5

      Vài ngày sau, trong lòng Lại Văn có chút yên .
      “Uy , Lại Văn, cậu dậy mau .” Mai Mai cầm tay lắc qua lắc lại , “Mình nhờ cậu gọi đĩa lòng gà xào , cậu làm sao lại gọi đĩa cá xào cà tím chứ .Hai món này hoàn toàn khác xa nhau vạn dặm .” Mai Mai oán trách .
      phải đều rất ngon sao ?” Lại Văn biện bạch .
      “Sao có thể giống nhau được ? Cậu cậu mấy ngày nay như thế nào , yên lòng , có phải có chuyện gì hay ?”
      “Làm gì có chuyện gì a, tôi vẫn thế mà .”
      lát sau đột nhiên lại hỏi Mai Mai, ” Lần trước bọn cậu đến …cái kia Hạ Tứ Phương, ta còn lên lớp ?”
      Mai Mai nhìn kinh hãi, “ thể nào, Lại Văn, cậu phải thích ta rồi chứ ,đến nỗi bị bênh tương tư luôn .”
      Lại Văn vỗ vào lưng Mai Mai, “Đừng cho tôi lải nhãi , chuyện kia chỉ là tùy tiện hỏi thôi , các cậu trước kia phải rất hay nhắc đến ta sao , tôi chỉ muốn kéo lại khoảng cách với mọi người .”
      Mai Mai nửa tin nửa ngờ bĩu môi, “ ta lúc nào cũng thần bí , lại rất ít khi tới trường .”
      “Ồ, như vậy sao ” Lại Văn mặt chút thay đổi tiếp tục ngây người ra .
      “Tít ,tít tít ” tiếng tin nhắn vang lên . Mai Mai ăn cơm quay lại nhắc Lại Văn, “Này, cậu có tin nhắn .”
      Lại Văn khẽ ừ. Tùy tiện cầm di động lên xem, là số điện thoại xa lạ, mở ra chỉ thấy có hai chữ “Có thể” .
      Lại Văn gắt gao che miệng lại , thể nào, ta làm sao biết số điện thoại của ? ta đáp ứng ? ta là Hạ Tứ Phương sao? Lại Văn hóa đá .
      Lại Văn ban ngày lên lớp, buổi tối tiếp tục làm thêm ở quán cà phê Chân Ngã, mấy ngày nay buổi tối tiệm cà phê buôn bán rất tốt , Lại Văn làm việc giống như con quay. Chị Trần cũng bắt đầu oán thán, mấy ngày nay làm ở tiệm cà phê, buổi tối về nhà ngửi thấy mùi cà phê đều muốn ói ra.
      Cuối cùng cũng hết giờ làm , Lại Văn thay quần áo của mình ra cửa, đến mùa đông, thời tiết là càng ngày càng lạnh , hôm nay gió cũng rất lớn , thổi mạnh đến nỗi mặt cay đau. đường người đường còn nhiều , bên đường các cửa hàng đều trang trí Noel, đèn chớp màu sắc đẹp đẽ đa dạng , rất có khí đón mừng năm mới .
      “Oành” chỉ mãi lo nhìn vào tủ trưng bày trong cửa hàng , Lại Văn cẩn thận đụng vào người đường, vuốt cái mũi đau của mình , định ngẩng đầu lên xin lỗi, người đối diện lại nắm tay của nàng, kéo nàng vào bên đường , tránh đám người lui tới . Lại Văn lúc này mới nhìn người đối diện là ai, trong lòng khỏi lộp bộp chút . Mặt cũng đỏ dần lên.
      “Khỏe ?” Hạ Tứ Phương buông tay của nàng ra, hai tay đút vào túi quần , cúi đầu hỏi.
      Lại Văn biết ta là hỏi nàng đụng vào đau hay đau, hay là dạo này khỏe ? Chỉ có thể dựa vào cảm giác , “Tốt.” xong liếc mắt nhìn ta cái, lại thấy ta nhìn chằm chằm vào mình, đành vội vàng cúi đầu.
      tan ca sao?”
      “Đúng vậy “
      “Tôi có thể tiễn ?”
      Lại Văn vội lắc đầu, xua tay “ cần ,tôi có thể về trường được , rất gần .”
      Hạ Tứ Phương nhìn ban tay khua loạn xạ của , dường như nghĩ đến cài gì.”Tôi tiễn .” ta lặp lại lần nữa ,nhưng lần này là câu khẳng định.
      Lại Văn liếc ta cái, chỉ thấy ta bước về phía trước , hóa ra đôc xe ỏ bên đường , là chiếc Land Rover. giúp Lại Văn mở cửa xe, Lại Văn cúi đầu ngồi xuống.
      Dọc theo đường , Hạ Tứ Phương mặt chút thay đổi yên lặng lái xe, Lại Văn nghĩ xem nên gì với ta, dù sao hai người ngồi cùng nhau, chuyện gì rất xấu hổ . Nhưng nghĩ mãi vẫn biết nên gì, vì thế đành thôi , quay đầu nhìn Hạ Tứ Phương, nhìn bộ dáng ta giống như muốn chuyện . Ừm, vậy thôi , Lại Văn nghĩ muốn vờ ngủ .
      Rất nhanh đến cổng trường, Lại Văn biết ta vào trường, mở cửa xe “Hôm nay rất cám ơn , vậy hẹn gặp lại .” Lại Văn chuẩn bị xuống xe, Tứ Phương đột nhiên , ” Ngày mai tôi hẹn ” . Khi chuyện cũng nhìn về phía Lại Văn, mà lại nhìn thẳng về phía trước, Lại Văn cũng biết chính xác ta có ý gì, nhất thời cũng gì.
      Tứ Phương lặp lại lần nữa , ” Ngày mai tôi hẹn .”
      Lại Văn hoảng hốt xuống xe, vào cửa, quay đầu nhìn chiếc Land Rover chậm rãi chuyển bánh hòa vào dòng xe đường đến thấy bóng dáng.
      Tứ Phương lái xe nhưng thẳng về nhà, mà lái xe chạy đến ngôi chùa ở núi , bảo vê nhìn , mở cửa. Vùng núi này là địa điểm du lịch thắng cảnh cỡ trung , đỉnh núi có ngôi chùa cổ với số làng du lịch , bình thường du khách ít. Chính phủ vì muốn bảo vệ màu xanh cho môi trường du lịch, xe cá nhân bị cấm lên núi , du khách muốn lên núi, chỉ có thể chờ cho đến chính phủ thống nhất quy hoạch lại môi trường xanh cho nơi đây .
      Tứ Phương lái xe, qua chín khúc cua ,mười tám chỗ ngoặt mới lên đến đỉnh núi. Buổi tối đỉnh núi có người, xa xa chỉ có ngọn đèn mờ nhạt ở làng du lịch. Tứ Phương mở cửa xe, bước qua vòng bảo hộ đến vách núi phía trước, ngẩng đầu nhìn vào khoảng xa xa, thời tiết tốt , ánh trăng rất tròn, rất sáng , sao bốn phía nhiều lắm .” Cuộc sống của tôi nên thay đổi chút , đúng ?” lẩm bẩm tự , trả lời cũng chỉ có bầu trời đêm im lặng…
      Tứ Phương lái xe chậm rãi tiến vào gara, cách ba xe , nhìn đến chiếc Mercedes-Benz bên trái của cha có động tĩnh. Tứ Phương ngừng xe, quyết định chờ chút, từ trong rương lấy ra hộp công cụ , mở ra là cây giáo*.

      Tứ Phương lấy qiang, mở cửa xe ra. tay cầm qiang, tay đút vào túi ngoài áo khoác , chậm rãi đến bên cạnh chiếc Mercedes.

      bên tháo bảo hiểm qiang ra , bên rất nhanh nhìn thoáng qua bên trong, nhìn người bên trong, buông qiang xuống , cơ bắp toàn thân thả lỏng, xoay người lên lầu. Ở bên cửa kính ,cha Hạ Hữu Quân lộ ra nụ cười xấu hổ.
      Lên lầu Hạ Tứ Phương nhàng thở dài hơi. Chú Vương vội vàng chạy lại hỏi “Sao trở về trễ như vậy?”.
      Tứ Phương nhìn người đàn ông từ đến lớn chăm sóc cho , khẽ cười cười, “Chú vì sao còn chưa ngủ?”
      Chú Vương , “Người già cả rồi nên còn buồn ngủ .”
      Tứ Phương dừng bước, có chút suy nghĩ, “Phải ? Ông ta gần đây có chuyện gì sao?”
      Vương thúc biết “Ông ta ” này là cha của Tứ Phương Hạ Hữu Quân, “ có chuyện gì .” Có chút kinh ngạc, biết vì sao Tứ Phương lại hỏi như vậy.
      Tứ Phương cũng nhiều , “Chú chú ý nhiều chút .”
      Chú Vương vội vàng , “Vâng.” Tứ Phương cũng cái gì nữa, lên lầu.
      Cha của Tứ Phương Hạ Hữu Quân ở vùng này , thậm chí ở thành phố xung quanh là nhân vật rất có tiếng tăm . Ông từ mất cha , gia cảnh bần hàn, lại được học , mười hai, mười ba tuổi ở lăn lộn vào đời .
      Thanh danh của ông cũng càng ngày càng tăng , hàng xóm láng giềng giáo dục con cái đều như vậy, “Con trăm ngàn lần đừng học theo Hạ Hữu Quân, sớm hay muộn cũng ăn đạn .”
      “Con mà học ra hồn về sau theo Hạ Hữu Quân làm tiểu đệ, sớm hay muộn cũng chết rục trong tù.” Thanh danh của ông ai ai cũng biết, tất cả mọi người đều muốn trốn tránh ông.
      Kỳ giai đoạn này Hạ Hữu Quân cũng chỉ là kéo bè kéo lũ đánh nhau, trộm cắp linh tinh, cũng chưa có danh tiếng đến như vậy .
      Loại côn đồ như ông cũng có bạn , là bạn học thời trung học ,gọi là Dương Tiểu Cầm. Dường nhiên Dương Tiểu Cầm tin là Hạ Hữu Quân là người xấu như mọi người , người khác hoàn toàn biết cuộc sống gia đình Hạ Hữu Quân có bao nhiêu vất vả , nhà chỉ có bốn bức tường, có đồ đạc gì ,mẹ ông hàng năm đều phải nằm ở giường . Nhưng con người vẫn phải sống Hạ Hữu Quân tuy rằng có trộm cắp nhưng cũng chỉ là muốn nuôi người nhà mà thôi.
      Bởi vậy Dương Tiểu Cầm để ý đến phản đối của cha mẹ, kiên trì cùng Hạ Hữu Quân đương . Dương Tiểu Cầm cùng Hạ Hữu Quân hoàn toàn là hai loại người khác nhau , Dương Tiểu Cầm lớn lên mi thanh mục tú, ôn hòa thân thiết, từ đến lớn đều học giỏi, lúc trung học điểm thi cơ bản có thể chân bước vào đại học. Tuy cha mẹ nhiều lần phản đối Hạ Hữu Quân, nhưng Dương Tiểu Cầm vẫn để ý ,đến mười tám tuổi, Dương Tiểu Cầm thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, cả gia đình từ xuống dưới đều rất phấn khởi .
      Hạ Hữu Quân cũng vì mà cao hứng, nhưng từ trong đáy lòng , dần dần cảm thấy mất mát, bọn họ người là sinh viên, người là côn đồ đến chứng chỉ tốt nghiệp cũng chưa lấy, dựa vào cái gì có thể ở cùng chỗ?
      Mùa thu tháng 10 Dương Tiểu Cầm nhập học , Hạ Hữu Quân cũng theo lão đại Dư Quản Hoa làm ăn , từ nay về sau bước chân vào con đường gian hồ hiểm nguy . Ngay từ đầu ý nghĩ của ông rất đơn giản, có thể kiếm nhiều tiền, có thể đảm bảo vật chất cho Dương Tiểu Cầm, chờ Dương Tiểu Cầm tốt nghiệp liền kết hôn. Nhưng về sau càng làm càng lún sâu, ông còn cách nào khống chế được .
      Buổi tối mùa xuân năm ấy, Dương Tiểu Cầm lặng lẽ với ông, mang thai con của ông , tuy rằng đứa trẻ này đến hơi sớm, nhưng bọn họ vẫn vui mừng , rất muốn sinh đứa bé này ra, dù sao chỉ còn nửa năm tốt nghiệp , chỉ cần trước tốt nghiệp chú ý chút là được . Bọn họ vui vẻ lập kế hoạch nên mua cho đứa cái gì, đứa nên lấy tên là gì, là con trai hay là con
      Ngày hôm sau còn chưa kịp báo tin mừng cho Dư Quản Hoa, lại nhận lấy tin xấu , con của Dư Quản Hoa bởi vì tranh đàn bà mà chém chết người . Dư Quản Hoa cầm lấy tay Hạ Hữu Quân , tôi chỉ có đứa con trai này , tôi van cầu cậu hãy giúp tôi . Đương nhiên tôi chăm sóc gia đình của cậu .
      Đến khi ông ta đe dọa đến Dương Tiểu Cầm , Hạ Hữu Quân mới thỏa hiệp , ông đáp ứng thay con trai Dư Quản Hoa gánh tội thay. Hạ Hữu Quân sau này nghỉ lại đều rất hối hận quyết định chết tiệt này, ông những bị gán tội , con trai của Dư Quản Hoa cũng bị bắt , ngay cả chính ông cũng bởi vì liên lụy đến án tử kia mà bị bắt .
      Tám năm sau, ông rốt cục cũng ra tù , người con của ông vì khó sinh mà chết, con ông bị Dư Quản Hoa đưa đến nhi viện thành phố Vĩnh An . Cuối cùng khi ông tìm được con trai , ông khóc.

      Đó cậu bé chín tuổi gầy khô quắt , tự mình đóng chặt bản thân , nó cự tuyệt mọi người, cự tuyệt chuyện, cự tuyệt đến trường, chỉ đứng mình ở trong góc chơi đùa với quả bóng
      Hạ Hữu Quân thương tâm nhìn con trai ôm yếu lầm lì , khắc đó ông thầm thề, nhất định phải cho con ông cuộc sống tốt nhất, cho dù ông phải chết .
      Ông tâm ngoan thủ lạt(thụ đoạn độc ác), thầm tố cáo Dư Quản Hoa, mượn thế lực của chỉ trong đêm lớn mạnh. Càng thêm cẩn trọng, chinh chiến khắp nơi , tranh đoạt, phân chia lãnh thổ , cuối cùng vang danh phương .
      Đối với con, ông tiêu tiền tiếc , con ông muốn đến trường, ông mời những giáo viên tốt nhất đến dạy , con ông muốn , ông mời đủ loại chuyên gia về trẻ em tới cửa chăm sóc , vì muốn con trai buồn , ở nhà ông bố trí đầy đủ các loại phòng chơi. Đối với cầu của con,ông dù trăm phương nghìn kế cũng phải làm được. Đáng tiếc con của ông lại ít khi cầu gì , tuy hoàn cảnh an ổn làm cho tính các của nó có chút thay đổi, nhưng nó vẫn chỉ là đứa trẻ ít , tính cách lầm lì, nhưng nó lại nhanh nhẹn cẩn thận, ngoài ra còn phi thường thông minh.
      Thời điểm mười lăm tuổi, con ông cũng bắt đầu nghe lời giáo viên chỉ bảo ,biết như thế nào là tài khoảng như thế nào là kỳ hạn giao hàng , thu hoạch rất nhiều , thời điểm19 tuổi, Tứ Phương quyết định xuất ngoại du học, ngành học tài chính. Bốn năm đo Tứ Phương vui vẻ lên rất nhiều .Nó bắt đầu thành lập phòng làm việc, mua rất nhiều đất bất động sản, từng có con phố đều là sản nghiệp của nó.
      Hạ Hữu Quân còn tưởng rằng con ông trở về nước , cấp bách như đòi mạng , mỗi ngày đều hối hận cho nó xuất ngoại, mỗi ngày đều gọi điện thoại khuyên bảo . nghĩ tới bốn năm sau , Hạ Tứ Phương trở về. Hạ Hữu Quân cao hứng đến rơi nước mắt . Về phần con sau khi trở về muốn nghiên cứu sinh cái gì …nông nghiệp, cũng sao cả , dù sao cũng xấu , con ông thích cây cỏ hoa lá , chỉ cần nó vui là được . Ngay cả chuyện Tứ Phương để ý đến bang hội, ông cũng dám nhiều, chỉ có thể chờ.
      *qiang (cây giáo)

    3. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 6

      Tối hôm qua hai cha con xấu hổ như vậy , đến buổi sáng vẫn chào hỏi nhau ,cùng nhau ăn sáng .


      Hạ Hữu Quân đa số thời gian ở bên này , ông vốn có căn nhà khác . Ông cũng chưa từng bị con bắt gặp qua chuyện này, nên rất ngượng ngùng. Trước kia ông cố gắng ở vậy ,lại bởi vì Dương Tiểu Cầm chết , cơ bản rất ít khi gần phụ nữ , từ khi con ông du học, ông càng ngày càng đơn , sau đó mới cần phụ nữ bầu bạn , tại càng lúc càng mạnh , “này phải khí tiết tuổi già khó giữ sao” , có lúc Hạ Hữu Quân tự cười nhạo bản thân , nhưng con ông lại gì, cho nên vẫn cứ như vậy .


      Ăn xong bữa sáng, Hạ Hữu Quân lái xe , Tứ Phương cũng lên lầu. Buổi sáng đến mười giờ , Vương thúc nhìn Tứ Phương như có ý định ra ngoài nên chuẩn bị lên lầu hỏi buổi trưa muốn ăn gì. Vương thúc lên lầu 3, nhìn Tứ Phương ở ngoài ban công đọc sách, mặt bàn cũng có rất nhiều sách. Ông tới tùy ý nhìn qua chút , vừa thấy tựa đề giật mình , quyển cùng có tựa đề là 《 Phải làm sao để trở thành bạn trai hoàn mỹ》, mà quyển sách Tứ Phương cầm trong tay lại là cuốn 《Tình ba mươi sáu kế》.


      “Tứ Phương, cậu sao lại xem mấy loại sách này ? Có phải có bạn hay ?” Vương thúc cười hớ hớ hỏi.


      Tứ Phương ngẩng đầu nhìn ông, thoáng cười cười, có chút ngượng ngùng, “Tùy tiện nhìn qua thôi ” . Vương thúc thấy ngượng ngùng, cũng hỏi nhiều, nhớ tới chuyện chính hỏi , “Cậu buổi trưa ra ngoài, vậy có muốn ăn gì ?” Tứ Phương lắc đầu, “Chú cứ làm , tôi sao cũng được .” Vương thúc nghe xong, chuẩn bị xuống lầu căn dặn người hầu bắt đầu làm cơm trưa.


      “Vương thúc” đột nhiên nghe Tứ Phương ở sau lưng gọi lại, Vương thúc vội vàng xoay người lại nhìn Tứ Phương, chỉ thấy Tứ Phương có chút hoang mang hỏi, “Nếu muốn tặng quà , nên tặng cái gì ?”


      Khuôn mặt đầy vết nhăn của Vương thúc cười giống như đóa hoa cúc, “Lão già như tôi biết mấy người trẻ tuổi các cậu thích cái gì .”


      Tuy rằng như vậy, nhưng được Tứ Phương mở miệng hỏi, ông rất vui , Tứ Phương rốt cục cũng có bạn , đây thực tin tốt .


      Ông còn nghiêm túc suy nghĩ, “Qùa cần phải quá sang trọng , mà cần biểu đạt phần tâm ý, có thể để cho đối phương cảm nhận được tấm lòng của mình là tốt nhất .”


      Tứ Phương gác cằm, nhìn ra bên ngoài , có chút suy nghĩ, “Phải ?” lầm bầm câu .


      Vương thúc nhìn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, xúc động . Ông vốn là thủ hạ của Hạ Hữu Quân, bởi vì nấu ăn ngon , lại có tính cẩn thận, nên được Hạ Hữu Quân gọi tới chăm sóc cho Tứ Phương.


      Thời gian ông mới thấy Tứ Phương, cảm thấy cậu bé này đặc biệt bình thường, thời gian dài cậu bé chỉ đắm chìm ở trong thế giới của bản thân , muốn ra ngoài, muốn đến trường, thích có nhiều người, thích chuyện.


      Trong nhà có rất nhiều giáo viên tới dạy học , bình thường mấy người giáo viên đó luôn cố gắng thay đổi cậu bé , nhưng cậu bé rất cố chấp , cậu có chút phản ứng nào , lấy im lặng chống đối lại tất cả .


      Các giáo viên về sau cũng đành từ bỏ , chỉ có thể hết sức truyền đạt kiến thức . Có lẽ thượng đế có công bằng của mình , Tứ Phương tuy giống như cậu bé bình thường, hoạt bát , nhưng lại có chỉ số thông minh rất cao , mỗi tiến bộ của cậu đều làm cho mọi người xúc động .


      Đến khi trưởng thành Tứ Phương có chút thay đổi , có thành công trong nghiệp , nhưng Vương thúc thường rất sốt ruột việc hôn nhân của .


      có bạn bè cũng sao ,nhưng là người trưởng thành thể có bạn . Tứ Phương rất kỳ lạ , chưa bao giờ tiếp xúc với các , đương nhiên cũng rất ít khi tiếp xúc với người khác . Nhưng Vương thúc lo lắng cũng chỉ lo lắng suông mà thôi ,ông dù sao cũng là người dưới , cũng tiện nhiều . Giờ nghe thấy tin này , Vương thúc nghĩ Tứ Phương thông suốt rồi .


      Mai Mai vừa lấy kéo cắt ít tóc mái , vừa hỏi Lại Văn còn đọc sách, “Ai, kẻ chỉ biết kiếm tiền kia , cậu tối nay còn muốn làm thêm sao ? Hôm nay là lễ Noel nha .”


      “Chứ làm sao bây giờ , hôm nay , chừng ngày mai bị họ sa thải rồi , bây giờ để kiếm công việc ổn định rất khó .”


      “Nhà của cậu cũng được lắm mà , vì sao cậu vẫn phải làm thêm chứ , mỗi ngày làm việc giống con quay.” Mai Mai vẫn nhắc nhắc lại chuyện cũ .


      “Đúng vậy, học đại học xong nhất định thể thoải mái như bây giờ ,nên nhất định phải chơi cho .” Giai Giai cũng tiếp lời.


      “Ai, có gì để .” Lại Văn thêm nữa, chỉ hy vọng đề tài này có thể kết thúc như vậy.”Tối nay các cậu định chơi ở đâu ?”


      Giai Giai lúc này mới có tinh thần hăng hái “Hắc hắc, tối nay bọn mình tổ chức bữa giao lưu với trường nam sinh , nghe trường đó có rất nhiều soái ca suất chúng , oa, là hy vọng.” Giai Giai hai tay tạo thành chữ thập, bộ dạng háo sắc.


      “Cậu mấy giờ làm ?” Mai Mai hỏi. Hôm nay là Chủ nhật, ngày hôm nay Lại Văn bình thường sớm chút.


      “Hôm nay muốn đến sớm chút .” Lại Văn . xong có chút chột dạ , ra buổi trưa hôm nay nhận được điện thoại của Hạ Tứ Phương, muốn hẹn xem phim, nhưng buổi tối phải làm thêm , nên hẹn nhau vào buổi chiều , từ 3 giờ đến 5 giờ , Vì vậy Lại Văn có thể về làm đúng giờ .


      Nhưng bây giờ bị mọi người đề cập đến ,dù sao chuyện này cũng chỉ mới bắt đầu nên Lại Văn có điểm chột dạ .


      Ba giờ chiều Lại Văn đến rạp chiếu phim thấy Hạ Tứ Phương, bên phải rạp chiếu phim là bãi đỗ xe, Hạ Tứ Phương dựa vào cửa xe hút thuốc. Lại Văn đến bây giờ mới biết cũng hút thuốc, hôm nay lại chiếc Land Rover, là chiếc BMW. Tứ Phương đứng hướng ra đường nên lúc Lại Văn tới nhìn thấy . dập thuốc tới chỗ Lại Văn. Lại Văn nhìn tới cười cười, “Chúng ta nên vào thôi, thời gian còn nhiều .” xong dẫn đầu vào đại sảnh trước .


      Lại Văn ra rất ít khi xem phim, cho nên đến rạp chiếu phim cũng biết phòng nào ra phòng nào , Tứ Phương lấy 2 vé ra xem là phòng D, nhưng bọn họ tìm mãi cũng thấy, cuối cùng phải hỏi nhân viên trong rạp mới biết được. Lại Văn nhìn Tứ Phương ở bên cạnh , xem ra ta cũng thường xuyên đến đây .


      Trước khi vào Lại Văn muốn toilet , tùy tiện đưa túi sách cho Tứ Phương, vội vàng tìm toilet. Lúc từ toilet ra, vẫn thấy Tứ Phương cầm túi sách chờ . Phía sau nhân viên trong rạp đứng kiểm vé , rất nhiều người chen chúc ở phía sau Tứ Phương, Lại Văn vội vàng cầm lấy túi của mình , nhìn bị người ta dẫm lên chân , khỏi , “Sao đứng ở chỗ khác!” Tứ Phương khẽ cười, “Chỗ này nhiều người qua lại .”


      Trong lòng Lại Văn hơi ấm lên chút, kỳ đứa trẻ rất tự ti mẫn cảm , chỉ cần cảm thấy có người đối xử tốt với mình, rất dễ cảm động, tự chủ được phủ phủ tóc, “Chúng ta vào thôi.”


      Là bộ phim tình cảm nhàng . Nam nữ chính cãi nhau ầm ĩ, rất buốn cười, trong rạp thỉnh thoáng vang lên tiếng cười ha ha. Lại Văn lâu rồi cũng chưa xem thể loại này, cũng cười rất lớn. Có đôi lúc Lại Văn nhịn được nhìn qua bên phải ngắm nhìn Hạ Tứ Phương, rất bình tĩnh , lúc mọi người cười to, cũng chỉ nhếch môi mà thôi , Lại Văn khỏi nghi ngờ : là mọi người cười thái quá , hay là quá cứng nhắc ?


      Loại phim tình cảm Hongkong này cơ bản đều giống như nhau Lại Văn xem lát có chút buồn ngủ, cúi đầu nhăm mắt lát , sau đó chịu nổi lại ngủ quên mất .


      Tứ Phương nhìn khuôn mặt thanh khiết tựa vào vai trái của mình , trắng nõn điểm chút hồng nhàn nhạt , lông mày thanh tú, lông mi dài, cái mũi khéo léo cao thẳng, môi hơi hơi cong , còn nhớ đôi mắt đen rất tròn , bình tĩnh ôn hòa, nhưng lúc nào cũng trong veo , tràn đầy sức sống .


      Tứ Phương tiếp tục xem phim , khóe miệng hơi cong, bản thân mình có phải có điểm thay đổi ? nghĩ biết nó bắt đầu từ lúc nào ? Có phải là lúc làm cho Lại Văn sợ hãi ? Hay là lúc Lại Văn giúp lau vết bẩn giày của mình , hay là lúc nhìn đến ngẩn người ? ? thể nào giải thích . khỏi có chút hoang mang, mình có thể tin tưởng loại cảm giác này chứ? Nó an toàn hay ?


      Lại Văn có chút ảo não, lúc xem phim làm sao lại ngủ gật mất ? Vì sao luôn ngủ gật như vậy ? Ai! là…!


      “Này , Tiểu Văn, em lắc đầu cái gì đấy , mau đưa cà phê nhanh lên .” Chị Trần như muốn hét lên.


      Hôm nay là đêm Noel, người đến uống cà phê lại nhiều , Lại Văn làm việc cật lực cũng có thời gian suy nghĩ nhiều .


      Hôm nay bởi vì nhiều khách, tan ca cũng 11 rưỡi . Lại Văn mệt mỏi ngáp. Ra khỏi tiệm cà phê, bên ngoài ngã tư đường vẫn còn rất nhiều ánh sáng từ cửa hàng ,người lại cũng rất nhiều, rất nhiều người còn đùa giỡn lẫn nhau . Ở ven đường, chiếc xe BMW của Hạ Tứ Phương đậu từ lâu . Tứ Phương nhìn Lại Văn ra, mở cửa xe , “Merry Christmas ” Tứ Phương thêm “Đêm Noel còn chưa kết thúc .”


      “Merry Christmas! chờ lâu chưa ?”


      lâu lắm “


      “Mới từ nhà tới sao ?”


      “Đúng vậy “


      Tóc Lại Văn bị gió thổi tung, đưa tay vuốt lại trong lòng có chút xúc động, “Tôi mời ăn đồ nướng ,được ?”


      “Ăn, tôi mời .”


      “Ha ha, đừng ngại , bữa ăn này, tôi có thể mời .”


      Xe đến gần phố có cửa hàng đồ nướng dừng lại. Thời gian muộn, hàng quán cũng nhiều lắm , nên cũng có nhiều lựa chọn . Lại Văn nhanh chóng chọn món mình thích ăn , đậu cove, khoai tây, chân gà…


      “Ân, còn ? “Quay người lại nhìn Hạ Tứ Phương vẫn nhìn chằm chằm về phía trước chút nhúc nhích.


      muốn ăn gì? Tôi lấy .” Lại Văn với .


      “Tôi có thể chọn .” Tứ Phương .


      Chọn đồ ăn xong , hai người tìm bàn ngay bên ngoài cửa hàng ngồi xuống .”Đợi chút” Lại Văn vội kéo Tứ Phương, sau đó rút mấy tờ giấy bàn lau qua cái ghế của Tứ Phương, “Được rồi, ngồi .” xong cũng ngồi xuống, lại dùng giấy trong tay lau qua mặt bàn trước mặt hai người .


      “Đúng rồi, tôi có vấn đề muốn hỏi , vì sao lại chọn ngành nông lâm nghiệp chứ ? Trước kia ngành chính cũng là chọn ngành này sao ?” Lại Văn vừa lau cái bàn vừa hỏi Tứ Phương.


      phải, trước kia , sau này lại có hứng thú .”


      “Chắc là rất thú vị .”


      “Đúng vậy.”


      “Khó nhất là cái gì? Hoa lan sao?”


      “Kỳ tôi ít khi trồng hoa, chỉ trồng các loại rau.”


      “A? Như vậy sao. Vậy khó nhất là loại rau nào ?” Lại Văn ngại học hỏi kẻ dưới. (Luận ngữ – Công Dã Trưởng: ‘Người thông minh hiếu học ngại hỏi người dưới’)


      “Là cà chua có vẻ khó trồng .”


      Lại Văn nhìn nghiêm túc giải thích loại rau dưa nào khó trồng , siêu đáng .


      Ăn xong đồ nướng, hơn 12 giờ . Xem ra hôm nay phải leo cửa rồi, Lại Văn nghĩ .


      Tứ Phương đưa Lại Văn về trường học, lần này khí so với lần trước tốt hơn nhiều, dọc đường Lại Văn đều ở bên líu ríu chuyện, Tứ Phương cũng thường trả lời chút. Rất nhanh đến cửa trường học, Lại Văn mở cửa xe, “Tôi vào rồi , cũng chạy nhanh về nhà ngủ , chúc ngủ ngon .”


      “Đợi chút, ” Tứ Phương gọi lại, chỉ thấy lấy cái hộp ở sau xe đưa cho Lại Văn. Lại Văn vẻ mặt nghi hoặc cầm lấy, “Cái gì vậy ?”


      Cẩn thận mở ra , bên trong hộp là đám nho cà chua hồng hồng. Lại Văn miệng khỏi a to .”Cám ơn.” Thanh cũng thấp .


      “Hẹn gặp lại .” Tứ Phương .


      “Vâng .” Lại Văn xuống xe, gió lạnh lùa vào xe . Tuy rằng độ ấm rất thấp, vì sao có cảm thấy lạnh như vậy?
      Trâutart_trung thích bài này.

    4. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 7
      Buổi sáng hôm nay, từ sớm Vương thúc dậy , ông sợ dậy muộn , Tứ Phương làm , dù sao cũng muốn ngủ ,nên chờ sớm .
      Từ hôm qua khi Tứ Phương hỏi ông nên tặng quà gì , về sau ông luôn nghĩ đến chuyện này . Ông cảm thấy mình lúc ấy như vậy tốt, Tứ Phương vốn có kinh nghiệm, nếu chọn tốt làm sao bây giờ, vậy phải là quen được bạn sao .
      Ngày hôm qua là lễ Noel, là ngày lễ lớn ,tặng quà rất quan trọng , nếu là ưa vật chất, tặng vật trang sức bằng kim cương là tốt nhất, nào cũng thích , Tứ Phương nhiều tiền như vậy để cũng vô dụng , vì việc cưới vợ tiền là vấn đề.
      Nhưng nếu kia lại là người thuần khiết tặng cái gì mới tốt ? Mặc kệ thế nào giá trị con người mới là đạo lý mạnh nhất . Ai, Vương thúc thở dài, tại cũng dám hy vọng xa vời Tứ Phương tìm được như thế nào , chỉ cần là con là được rồi .
      Điện thoại nội bộ vang lên, Tứ Phương ở trong điện thoại hỏi ông hòm thuốc để chỗ nào . Cái gì hòm thuốc? Chẳng lẽ Tứ Phương bị bệnh? Vương thúc ba bước thành hai bước lên lầu.
      Đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa vặn nhìn thấy vọt vào buồng vệ sinh, Vương thúc nóng nảy, “Cậu bị bệnh sao? Tôi gọi bác sĩ .”
      Tứ Phương ở bên trong , “ cần, tiêu chảy mà thôi.”
      “Ngày hôm qua cậu phải ăn ở nhà sao? Làm sao đột nhiên lại bị tiêu chảy?” xong mới nhớ, buổi tối hôm qua cậu ấy có ra ngoài , có phải lại ăn cái gì hay ?
      có gì, đưa hòm thuốc cho tôi .” Tứ Phương .
      Vương thúc vội vàng xuống lầu tìm thuốc tiêu chảy, lấy thêm ly nước cho Tứ Phương, uống thuốc xong, sắc mặt mới tốt lên chút .
      có việc gì .” Tứ Phương . Vương thúc vẫn còn lo lắng khỏi hỏi thêm “Cậu hôm qua hẹn hò thế nào ? ấy có thích món quà ?”
      Tứ Phương nhớ lại chuyện đêm qua, ấy hẳn là chán ghét.”Rất tốt .”
      Vương thúc gật đầu, yên lòng. Vẫn là quên căn dặn chút, “Cậu về sau đừng chiếc Land Rover , phụ nữ thích cái đó, BMW có vẻ tốt hơn .” Những lời này ngày hôm qua ông cũng qua với Tứ Phương lần .
      Tứ Phương gì, vào phòng vệ sinh đánh răng. Vương thúc nhìn từ chối cho ý kiến, cũng xuống lầu dặn người hầu chuẩn bị bữa ăn sáng .
      Vương thúc vào phòng bếp, căn dặn Tiều Ngọc chuyên môn nấu ăn , “ làm chút cháo loãng , cùng với thức ăn sáng ,mấy miếng bánh ngọt để vào cặp lồng .”
      Tiểu ngọc tủm tỉm cười hỏi, “Là để cho Hạ tiên sinh sao? Cậu ấy hôm nay ăn ở nhà ?”
      Vương thúc liếc cái, “Nhanh chuẩn bị, hỏi nhiều làm gì .” Tiểu Ngọc le lưỡi, vội vàng chẩn bị .
      Ăn xong bữa sáng, Vương thúc gọi Tứ Phương lại , “Cậu hôm nay đâu ?”
      Vương thúc bình thường rất ít khi hỏi như vậy, Tứ Phương quay đầu , “Hôm nay tới phòng làm việc, có chuyện gì sao?”
      Vương thúc lấy ra cái cặp lồng, “Bây giờ còn rất sớm, bạn có lẽ vẫn chưa ăn sáng, cậu đem bữa sáng này đưa cho bạn .”
      Tứ Phương nhìn cặp lồng màu phấn hồng, “Cần như vậy sao?”
      Vương thúc như đinh đóng cột , “Cần như vậy.” Sau đó đem cặp lồng màu hồng nhét vào tay Tứ Phương .
      Tứ Phương cầm cặp lồng ra cửa , nhàng để ở bên ghế phải , ngơ ngác nhìn trong lát , mới khởi động xe.
      Lại Văn vừa gặm bánh mì vừa vào cầu thang phòng học, hôm nay lại là chiếm chỗ ngồi. Liếc mắt nhìn cái ,đoán chừng còn sớm, trong phòng học chỉ có vài người, gặm nốt miếng bánh mì , đột nhiên nhìn vào hàng ghế bên phải , đây phải là Hạ Tứ Phương sao? vì sao lại ở đây. Tứ Phương nhìn tròn mắt ngạc nhiên , cũng muốn cười, “Lại đây ngồi .”
      Lại Văn kinh ngạc đến bên cạnh ngồi xuống, cái cặp lồng màu phấn hồng đưa tới trước mặt .”Của em ” Hạ Tứ Phương .
      (hix thay đổi cách xưng hô lúc này được chưa nhỉ “” à“em” : “Tôi” à “”,”Em”)
      Lại Văn nhàng mở nắp ra , đây là cái cặp lồng hai tầng , phía có hai món rau, hai loại bánh ngọt , phía dưới là cháo trứng thịt nạc, còn có chút nóng .
      “Cũng phải chuẩn bị , ăn .” Tứ Phương giọng .
      Lại Văn biết những lời có ý gì, phải làm ? Vậy là mua ? Kỳ cũng quan trọng, bản thân bao lâu được ăn bữa sáng như vậy , vì tiết kiệm tiền, bữa sáng bình thường đều tùy tiện ăn chút bánh mì là được .
      Lại Văn nhìn cười cười, cầm lấy thìa từ từ ăn, hương vị rất ngon , ” Rất ngon .”
      “Ừ.” Tứ Phương nhìn ăn giống như con mèo chậm rãi nuốt, khẽ ừ tiếng .
      Ăn xong, cũng sắp vào lớp , bạn học cũng vào nhiều hơn, Lại Văn dọn cặp lồng , cất vào trong túi của mình , “Em rửa sạch rồi trả lại cho sau.” Lại thuận tay từ trong túi lấy ra cái túi ni lông ,cầm lấy quả cà chua màu hồng , “Em buổi sáng rửa qua , rất ngọt.”
      Tứ Phương nhận lấy , bỏ vào miệng nhai , quả là, ngọt .” đây .”
      Đến phòng làm việc, LISA trợ lí của Tứ Phương nấu nước pha cà phê. Nhìn thấy Tứ Phương vào, vội vàng hỏi, “Hạ tiên sinh, có cần tôi pha cho ngài cà phê ?”
      Tứ Phương khoát tay, trực tiếp vào văn phòng. Lisa cũng vội vàng trở về chỗ ngồi . Tuần trước số lần ông chủ đến nhiều lắm, rất nhiều việc tích lũy ở chỗ này, phải nhanh xử lý , bằng những người khác chê mình làm việc hiệu quả . Nhưng mà ông chủ đến, cũng có biện pháp a.
      Lisa gõ cửa hai tiếng , “Mời vào” người ở bên trong thản nhiên . Lisa đẩy cửa đến trước bàn ông chủ , “Hạ tiên sinh, đây là tài liệu Lý Huy lấy được , vụ án số 0352 ,kế tiếp phải làm như thế nào, ấy đợi chỉ thị của ngài. Còn đây là tài liệu dự đoán lợi nhuận của Trương Hữu Vi. Đây là phần tư liệu của phòng tài vụ do Vương quản lí lấy tới trong tháng này.” Lisa đem toàn bộ tài liệu đặt ở bàn ông chủ. Là xấp tài liệu dày.
      “Tốt, tôi nhanh chóng làm xong .” Tứ Phương .
      Lisa gật đầu, ông chủ rất nhanh chính là rất nhanh, ông chủ tuy rằng phải mỗi ngày đều đến đây , nhưng chỉ cần đến mọi việc được xử lí rất nhanh .
      Sau khi Lisa ra ngoài , Tứ Phương nhanh chóng bắt tay vào phân tích tư liệu và văn kiện, rất nhanh đưa ra chỉ thị. lúc vội , điện thoại nội bộ vang lên, Lisa ở đầu điện thoại , ” Điện thoại của cha ngài .” “Tôi nhận” Tứ Phương cầm lấy phone, thanh của cha Hạ Hữu Quân sang sảng truyện tới, “Tứ Phương, công việc tháng này xử lý xong rồi chứ ?”
      “Vẫn chưa , tư liệu tháng này tôi còn chưa lấy , hôm nay làm việc ở văn phòng , ông làm cho người mau chóng mang lại đây.”
      “Tiểu Thạch vì sao còn chưa đưa tới , phải tuần trước mượn qua sao? Vì sao còn chưa xong .” Tiểu Thạch là người tâm phúc nhất của Hạ Hữu Quân, chuyên môn phụ trách khoản mục này .
      “Ông cho người đưa tới , tôi gác máy.” Tứ Phương trực tiếp gác điện thoại .
      Hạ Hữu Quân nhìn điện thoại bị cắt, giận mà dám gì a. Ông vẫn rất sợ đứa con trai này của mình , cứ nghĩ ông Hạ Hữu Quân ở vùng Vĩnh Châu này cũng coi như có danh tiếng, nhưng là ở trước mặt con, chỉ sợ kêu là cẩu hung(người nhát gan vô dụng)cũng chưa tới . Lời của con ông cơ bản là thánh chỉ, còn ông , con ông chỉ là tùy tiện nghe chút. Lúc ông tức giận, nhiều nhất chỉ dám mắng câu “Xú tiểu tử”[ tiểu tử thối :))] cũng dám cái gì khác.
      Vì muốn con ông hỗ trợ, lời hay ý tốt ông hết, nhưng con ông vẫn rất thờ ơ, cuối cùng ông tiếc dùng khổ nhục kế, rốt cục cũng bắt con trai ông thỏa hiệp, chính là đáp ứng xử lý toàn bộ công việc của công ty . Hạ Hữu Quân hắc hắc cười trộm, việc làm ăn của gia đình tiếp xúc qua , tại sao phải sợ nó chảy ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn của mình nữa chứ ?
      (Ngũ Chỉ Sơn: năm ngón tay, ý nằm trong lòng bàn tay)
      Các khoản này muốn xử lý tốt , cũng phải dễ dàng . thành phố Vĩnh Châu 60% đều sống về đêm , phần hai chỗ ăn chơi đều là địa bàn của Hạ Hữu Quân , những vậy ,ông còn sở hữu rất nhiều đất đai , các công trình lớn , nhà máy khai thác đá , đất cát , nhà máy xi măng . Ông rất thích bộ phim Mỹ 《 giáo phụ 》(Người đỡ đâu ), ông cho rằng hắc đạo chỉ có mỗi việc đánh nhau giành địa bàn , hắc đạo cũng phải thành lập công ty kinh doanh. Cũng bởi vậy bang hội của ông ở Vĩnh Châu đứng sừng sững mười mấy năm đổ , có hai .
      Con ông tuy rằng muốn quản lí nghiệp bang hội của ông , nhưng cuối cùng đáp ứng điều hành công ty , nếu gặp vấn đề gì, cũng thông bào cho ông nên cải thiện như thế nào , tại ông cảm thấy như hổ thêm cánh, công ty khẳng định càng ngày càng tốt hơn . Về phần bang hội ,ông cho rằng đó chỉ là chuyện sớm hay muộn , ông còn trẻ còn còn khỏe, ông còn có thể chờ.
      ************
      Chị Trần vỗ bả vai của chớp mắt , “Soái ca lại tới đón chứ .”
      Lại Văn ngượng ngùng vội vàng thu dọn mấy cái ly , sau đó ra phía sau rửa . Bởi vì buổi tối phải làm thêm, cho nên buổi tối cùng Tứ Phương cũng có thời gian hẹn hò , tuần trước nhìn Phương vào tiệm cà phê, lại ngồi vào bàn số 4 cũng rất hoảng sợ.
      Tứ Phương gọi ly cà phê, sau đó mở máy tính xem văn kiện, có lẽ là xử lý công việc, đến mười giờ tắt máy tính, chờ Lại Văn tan tầm, lại cùng Lại Văn tản bộ đoạn về trường học. Có khi đến cửa hàng ăn đồ nướng.
      Hôm nay khách vẫn rất nhiều, từ khi Tứ Phương mỗi ngày đến đây uống cà phê ,trong quán khách đột nhiên nhiều lên, rất nhiều học sinh ,sinh viên đến từ các trường gần đây . Các ấy có đôi khi vụng trộm nhìn Tứ Phương khe khẽ . Nhìn qua nhiều lần, Lại Văn cũng thể trách gì . phát Tứ Phương hoàn toàn để ý , chỉ chuyên tâm nhìn vào máy tính của mình .
      Sau 10 giờ khách cũng bớt dần , Lại Văn cầm ly nóng sữa đến cho Tứ Phương, ,ngồi xuống đối diện.”Đừng uống cà phê hoài được , đối vị phải tốt sao, uống chút sữa nóng .”
      Tứ Phương nhìn cười cười, nghe lời bưng sữa lên uống.
      Lại Văn hai tay bưng má nằm sấp ở bàn nhìn , “Có thể hỏi vấn đề được ?”
      “Ừ?” Tứ Phương đặt cái ly xuống nhíu mày .
      “Lần đó vì sao kia lại hắt cà phê lên người ?” Lại Văn muốn hỏi vấn đề này lâu , hôm nay rốt cục cũng tìm được cơ hội.
      Tứ Phương đem máy để qua bên, im lặng nhìn .” kia là con của thầy giáo , bởi vì nhận điện thoại của ấy, cho nên mới như vậy.”
      “Ừ ,đoán chừng ấy cảm thấy mất mặt .” Lại Văn đoán.
      “Có lẽ” Tứ Phương nhìn , giọng .
      đợi chút, em ra liền, hôm nay chị Trần có việc, ông chủ có thể đóng cửa sớm .” Lại Văn đứng lên .
      Từ trong quán ra, Lại Văn giẫm giẫm chân, “ lạnh “.

      Tứ Phương bước chậm bên , tay khẽ nâng, lúc này Lại Văn đột nhiên hoảng hốt , ấy có phải muốn cầm tay của hay ? Sau đó nhìn tạm dừng, lại đút tay vào túi quần .
      Lại Văn ngây ngốc lát , sau đó làm ra hành động vô cùng dũng cảm , nắm lấy tay của Tứ Phương . Chuyện này cần phải ,về sau mỗi lẫn nhớ lại đều bội phục bản thân mình gan lớn.
      Khi cầm tay Tứ Phương trong nháy mắt kia , phỏng chừng Tứ Phương cũng bị dọa, bởi vì cảm giác Tứ Phương run lên chút, sau đó dừng bước, vẻ mặt ngây dại ra nhìn .
      Lại Văn mặt đỏ như bỏng , nhưng lại muốn đột nhiên rút tay về , chỉ có thể hét lên, “Chúng ta ăn đồ nướng . Hôm nay muốn ăn gà nướng.”
      Đáng thương cho Hạ Tứ Phương, lại bị dắt ăn đồ nướng, sau đó buổi tối về nhà lại phải uống thuốc tiêu chảy ..
      Đến quán ăn , chon vài loại thường ăn , lại ngồi xuống bàn bên cạnh quán . Lại Văn như thường lệ giúp Tứ Phương lau ghế ,lau mặt bàn .
      Đồ nướng trong chốc lát được mang lên , Lại Văn cảm thấy xấu hổ, chỉ lo vùi đầu vào ăn, cũng dám giống như bình thường cùng Tứ Phương chuyện .
      vệ sinh lắm , cần ăn nhiều như vậy.” đồ ăn trong tay Tứ Phương đến nữa ngày cũng chưa ăn hết , nhìn Lại Văn chỉ mãi vùi đầu vào ăn, lo lắng ăn nhiều quá cũng bị tiêu chảy như , khỏi lên tiếng nhắc nhở .
      “Đồ nướng lúc nào cũng vậy , cũng vệ sinh lắm . Nhưng em rất khỏe mạnh , ăn nhiều đến mấy cũng sao .” Lại Văn thèm để ý . nhìn Tứ Phương bộ muốn lại thôi , cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt này của chưa từng nhìn qua “, phải là được đấy chứ ?”
      Tứ Phương ngại ngùng lắc đầu, ngượng ngùng nhìn .
      “Dạ dày thoải mái sao? Hay là tiêu chảy?” Lại Văn vẻ mặt khẩn trương hỏi.
      Tứ Phương nhìn khẩn trương, khỏi trấn an , “ có gì , chỉ là dạ dày có chút thoải mái.”
      vì sao sớm.” Lại Văn vô cùng ân hận , đồng thời cũng có chút đau lòng, khác với những người đàn ông gặp , trừ khuôn măt lạnh như băng cùng bộ dáng đạm mạc để ý đến ai , ra là người rất chân thành , ngại ngùng, coi trọng cảm tình, cũng rất cẩn thận.
      Tứ Phương nhìn khuôn mặt ảo não của có chút nên lời , tuy rằng mỗi lần ăn xong đều bị tiêu chảy, nhưng vẫn muốn cự tuyệt, bởi vì mỗi lần bọn họ ngồi ở đây , Lại Văn đặc biệt thả lỏng, cũng đặc biệt nhiều, chuyện trời đất, tùy tiện cười đùa , ở bên người đều cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc . thích chính là giờ phút đó, nghĩ cự tuyệt.
      duongduong, Trâutart_trung thích bài này.

    5. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 8

      Vừa từ bên ngoài về Vương thúc thấy tiểu Ngọc rửa chén liền hỏi “Tứ Phương về chưa ?”


      Tiểu Ngọc , “Hạ tiên sinh lên lầu , ăn rồi, xem phim hoạt hình !”


      “Cái gì? Xem phim hoạt hình?” Vương thúc nhăn mặt, lầu bầu câu , “Lúc cũng chưa bao giờ xem , bây giờ lại xem phim hoạt hình.”


      Ông tin lời Tiểu Ngọc lắm , quyết định tự mình lên lầu nhìn cái, còn chưa lên đến lầu 3, nghe thấy tiếng khóc phát ra từ TV , lại là tiếng Nhật .


      Vương thúc ở cạnh cửa nhìn vào, cái TV vốn có người xem, tại chiếu bộ phim hoạt hình, nhưng lại là phim hoạt hình Nhật . Ông kinh ngạc đến miệng cũng quên khép lại .


      Có chuyện gì thế này ? Hạ Tứ Phương chẳng lẽ cãi lão hoàn đồng ? Nhưng lúc còn cậu ấy cũng chưa bao giờ xem qua loại phim hoạt hình ngây thơ như vậy .


      “Vương thúc” xem tivi Tứ Phương để ý thấy Vương thúc ,quay đầu hỏi thăm.


      “Cậu xem cái gì vậy ?” Vương thúc hỏi


      “Vua hải tặc ” Tứ Phương vừa nhìn màn hình vừa trả lời.


      Hải cái gì? Cái gì vậy ? .Vương thúc kỳ cũng đó là cái gì ,nhưng lại sao hỏi lại được .


      “Hôm nay làm sao ?” ràng là thời gian làm việc tại sao lại ngồi xem phim hoạt hình ? Vương thúc khó hiểu.


      “Ân, buổi tối .” Tứ Phương tập trung .


      “Cậu xem cả đêm qua ?” Khó trách buổi sáng đâu , bộ phim hoạt hình này có gì hay chứ ?


      “Ân, Lại Văn thích phim này.” Vẫn tập trung như cũ.


      Lại Văn? bạn Tứ Phương là Lại Văn? Xem ra Lại Văn này rất có lực ảnh hưởng nha, cuộc sống khi còn của Tứ Phương chưa từng biết thế nào là phim hoạt hình, giờ khiến cho người ta kinh ngạc !


      Xem ra tên Lại Văn rất được Tứ Phương để ý . muốn nhìn thấy ấy . Vương thúc nghĩ .


      Đúng rồi, như thế nào lại quên Lý Tảo Phát , chỉ cần đến hỏi tiểu Lý chẳng phải là biết sao , tin tức của tiểu tử kia luôn luôn nhanh nhẹn mà .


      Vương thúc hưng phấn xuống lầu.


      Vừa mới để cặp lồng xuống bàn , Văn Khiết ở đối diện ký túc xá gọi Lại Văn, “Này Lại Văn, dưới lầu có người tìm cậu, nhanh lên .”


      Lại Văn biết ai tìm , Tứ Phương hẹn buổi tối gặp, chẳng lẽ lại là Lại Vũ? Kinh hãi vội vã xuống lầu. vào cửa , lại thấy bóng dáng Lại Vũ, vậy ai muốn tìm đây ?


      chú hơn 50 tuổi đến trước mặt Lại Văn hỏi, “ là Lại Văn?” Lại Văn nhìn người đàn ông , mái tóc bạc ngắn được chải cẩn thận, áo khoác đen , trong tay cầm theo cái cặp lồng giữ nhiệt .


      Lại Văn vẻ mặt mang dấu hỏi , hoàn toàn biết người này , nhưng nhìn cái cặp lồng màu hồng phấn kia , rất giống cái cặp lồng của Tứ Phương đưa cho .


      có lẽ biết tôi , tôi là người nhà của Tứ Phương.”Người đàn ông kia .


      Hóa ra là người nhà của Tứ Phương, “ ấy có việc gì chứ ?” Người nhà của Tứ Phương sao đột nhiên lại đến tìm .


      “Ha ha, đừng lo lắng, Tứ Phương vẫn khỏe, tôi chỉ muốn tới đây chào .” Người đan ông kia cười hớ hớ .”Lúc tôi tới nhìn thấy phía trước có tiệm Fastfood, chúng ta qua đó ngồi chút.” Người đàn ông nhìn nàng, vẻ mặt tha thiết .
      (Fastfood :Tiệm thức ăn nhanh )
      “Được, thôi” Lại Văn theo , “Tôi gọi là Hách Lại Văn, ông có thể gọi tôi là Tiểu Văn.” Người đàn ông này mỗi cậu đều gọi là , Lại Văn nhận nổi .


      “Tốt, Tiểu Văn.”Người đàn ông cười hớ hớ như biết nghe lời, này rất khả ái ,rất thân thiết , ừ , tệ tệ .


      Vào tiệm Fastfood ngồi xuống, người đàn ông đem cặp lồng giữ ấm để lên trước mặt , “Tiểu Văn, đây là canh gà nấu ở nhà , các ăn canh gà nhiều rất tốt cho dưỡng nhan .”


      Lại Văn cảm thấy ngượng ngùng, “Cám ơn chú .” Sau đó lại thêm câu, “Canh tôi uống hết, làm phiền chú quá .”


      Người đàn ông thấy nhận canh, tâm tình rất tốt , “Tiểu Văn, đột nhiên tới tìm , chắc rất giật mình , ha ha, tôi chủ yếu chỉ muốn tới chào hỏi mà thôi . cùng Tứ Phương ở cùng chỗ thấy thế nào ?


      “Chúng tôi , rất tốt .” Lại Văn ngập ngừng .


      “Vậy là tốt rồi, Tứ Phương đứa này biết chuyện, lại có vẻ hiền như khúc gỗ , nếu có chọc giận , cũng đừng tha thứ cho cậu ấy .”


      ấy rất tốt ” hiền như khúc gỗ hình như hơi nghiêm trọng, Lại Văn nghĩ .


      “Ha ha, chỉ cần đối với cậu ấy có ý kiến là được. À cho biết , là mối tình đầu tiên của cậu ấy đấy . Đừng nhìn cậu ấy 24 tuổi , công tác, nghiệp đều rất tốt, nhưng với tình cảm …thực chưa có kinh nghiệm .” Người đàn ông xúc động , “Ai, tôi nhìn Tứ Phương lớn lên , cũng hy vọng cậu ấy có tình cùng gia đình mỹ mãn.”


      “Chú à, ấy rất tốt , nghiêm trọng như lời chú đâu .” Đúng là cha mẹ nào nghĩ con mình lớn , Lại Văn nghĩ .


      “Lại Văn, Tứ Phương rất thích , tôi hi vọng hai người ở chung với nhau tốt , có thể đối xử tốt với cậu ấy, được ? biết Tứ Phương khi còn có bộ dáng như thế nào đâu , nếu gặp con người cậu ấy trước đây , cảm thấy tại cậu ấy cảm thấy hạnh phúc đến cỡ nào .”


      Lại Văn nghi ngờ hỏi “ ấy trước đây như thế nào ?”


      “Khi cậu ấy còn , cả ngày chỉ chơi với quả bóng cao su…”


      Nghe người đàn ông kể về chuyện trước đây của Tứ Phương ,tuy rằng chú ấy hơn năm mươi tuổi nhưng khi nhớ lại những hình ảnh này vẫn cầm được nước mắt.


      Nhìn người đàn ông cúi đầu vụng trộm gạt lệ, Lại Văn cũng muốn khóc, hóa ra là như vậy a, bề ngoài lạnh lùng của Tứ Phương hóa ra có tuổi thơ như vậy.


      Hóa ra ấy là viên bi thô ráp vị đánh nát , lại chậm rãi chắp vá lại linh hồn yếu ớt của mình . dám tưởng tượng trước 9 tuổi Tứ Phương trải qua đau khổ như thế nào, loại tra tấn nào, mới bị tàn phá thành bộ dáng kia , chỉ biết đóng kín tâm hồn mình .


      Trước mắt giống như lên bóng dáng của cậu bé lạnh run nép vào góc tường, Lại Văn nghĩ biết đó có phải đo là chính hay , nhớ lại kí ức khi còn tuổi thơ của mình , thực ra hiểu được cậu bé kia nghĩ gì .


      Lại Văn lau nước mắt ,nhìn trong ánh mắt thương hại của người đàn ông kia , cầm lấy cặp lồng giữ nhiệt , chạy ra khỏi tiệm Fastfood.


      Đứng ở góc đường , rốt cục kìm nổi mà khóc lớn lên .


      Rất nhiều lúc thể khóc ? hẳn là phải khen ngợi bản thân mình ? Nhưng có thể hay ,đến lúc nào đó có thể khóc lên to? Vì trong kí ức nho đó, có ánh mắt đen trầm lặng , cơ thể nho quật cường giãy dụa, độc mà thiếu thốn sinh mệnh, che dấu bằng việc cười vui, nhưng ra chính là mù mịt ở tương lai.


      Vì tất cả hết thảy này


      Giờ phúc này có bao nhiêu đau khổ , Tứ Phương cũng khổ sở bấy nhiêu.
      **********
      Tứ Phương nâng đồng hồ , 6 giờ rưỡi , Lại Văn vì sao còn chưa làm ? gọi điện thoại cho , vì sao lại có ai bắt máy ?


      Có người từ sau vỗ vai , là nhân viên trong quán , thường nghe Lại Văn gọi là chị Trần .


      “Lại Văn gọi điện thoại hôm này đến , ấy bị bệnh .”


      Tứ Phương trầm mặc gì, lát sau, hỏi , “ ấy gọi điện thoại đến ?”


      “Đúng vậy “


      “Số bao nhiêu?”


      “Cái gì?” Trần Kiều nhất thời phản ứng kịp .


      ” Số điện thoại của ấy là bao nhiêu?”


      “Cậu tới đây ,tôi tìm cho .” Trần Kiều .


      “Cạch” ghế dựa đột nhiên bị đẩy ra, Tứ Phương đứng lên.


      Trần kiều sửng sốt, vội vàng dẫn đến bên quầy Bar .


      “Lại Văn, đừng ngủ, điện thoại của cậu, là người đàn ông , mau tới nhận .” Mai Mai lắc lắc cánh tay Lại Văn.


      “Ân” Lại Văn chậm rãi đứng lên, buổi chiều hôm nay ở góc người, khóc suốt hai giờ, mắt sưng như hai quả đào . Khóc lâu quá nên bây giờ cảm thấy rất mệt ,bước lảo đảo bước về ký túc xá, lập tức nằm giường liền muốn đứng dậy . Nằm nghĩ chưa đến nửa giờ, cảm thấy muốn ói , sau lại nhịn được, “Oa” phun ngay bên giường.


      Khi đó ký túc xá còn ai, bọn họ đều học . nỗ lực đứng lên, lấy ga gường bao lại ,dọn dẹp lát , có sức làm tiếp , lại ngã ra giường ngủ tiếp , mãi cho đến bọn bạn trở về. Giai Giai giúp mua thuốc , uống xong gọi điện thoại cho chị Trần, tiếp theo lại ngủ.


      “Ừ ” Lại Văn mệt mỏi cầm lấy phone, ánh mắt có tiêu điểm. Bên kia điện thoại im lặng . Lại Văn trong lòng khẽ động , biết bên kia là ai, nước mắt còn theo ý mình , chậm rãi chảy xuôi.


      “Uống thuốc chưa ?” Tứ Phương hỏi.


      “Ừ ” Lại Văn tùy ý khẽ ừ. sợ hãi nếu mình chuyện , khống chế được mà khóc lên .


      “Vương thúc buổi trưa tìm em , em ăn canh chưa? Vì sao đột nhiên sinh bệnh.” Tiếng trầm thấp củaTứ Phương từ bên kia điện thoại truyền đến.


      Nước mắt càng lúc càng chảy nhiều , đúng là Tứ Phương rất nhạy cảm .


      “Em có thể xuống dưới đây ?” Tứ Phương hỏi .” Em xuống dưới được ? “


      Lại Văn gắng ngăn nước mắt, nhưng nước mắt giống như bị kìm nén lâu , hoàn toàn nghe lời của nữa .


      Trâm mặc giằng co lúc lâu , hai bên điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở.


      “Ừ” cuối cùng Lại Văn .


      Lại Văn đến cửa ký túc xá ,nhìn thấy Tứ Phương tay cầm túi ni lông, đứng ở bên ngoài lưới sắt , để ý đến cái chỉ trỏ của sinh viên , mín môi , đầu cúi hấp , ra mất mát, như có suy nghĩ.


      Dường như cảm nhận được ánh mắt của , Tứ Phương đột nhiên ngẩng đầu lên. tại đúng là thời gian mở cửa, có rất nhiều sinh viên tiến vào . Lại Văn muốn người khác nhìn thấy nên gì trực tiếp đến khu vườn phía sau trường , người dần dần ít .


      Lại Văn đến dưới tán cây khô héo đứng lại, xoay người lại nhìn Tứ Phương. Sắc mặt của so với lần gặp đầu tiên tái nhợt chút, lông mi càng đen đậm . Đây là lần đầu tiên Lại Văn cẩn thận ngắm nhìn mặt khuôn mặt của Tứ Phương.


      nghe , em bác sĩ ? Bác sĩ thế nào?” Tứ Phương tìm hiểu cảm xúc nơi đáy mắt của , nhàng kéo tay , nắm trong tay.


      “Biết ? Đây là lần đầu tiên chủ động nắm tay của em .” Lại Văn quay lại cầm tay .


      “Thực xin lỗi” Tứ Phương nhìn vào mắt của .


      “Vì sao xin lỗi, ” Lại Văn đôi mắt đen của , “ nên xin lỗi, rất tốt.” Lại Văn muốn cổ vũ cho .


      Tứ Phương nắm tay chặt, hơi cúi đầu, gì .


      “Canh gà em uống hết, ngon lắm , ” thực ra chưa uống , ” cám ơn Vương thúc giúp em “


      “Ừ” Tứ Phương lấy túi ni lông , bên trong là cháo Quảng Đông ” Ăn hết cháo rồi nghỉ ngơi cho tốt .”


      “Em ăn .” Lại Văn chà xát bàn tay lạnh lẽo vì bị đông lạnh của Tứ Phương “ cũng về sớm , hôm nay rất lạnh.”


      Tứ Phương rốt cục vẫn nhịn được nâng tay vuốt ve cái trán của , có cảm giác đặc biệt nóng, “Bác sĩ thế nào? Có sốt ?”


      uống thuốc rồi , tại đỡ hơn nhiều, có thể là quá mệt mỏi , nghỉ ngơi ngày là khỏe .”


      Tứ Phương cầm lấy tay nhét vào túi áo , “Chăm sóc bản thân cho tốt .”


      Lại Văn trong lòng có vị chát , giang hai tay, ôm . Ấm áp cảm thông .
      Trâutart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :