1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm mươi thước thâm lam - Ba Nữu (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 43

      Lại Văn cả đêm ngủ, luôn ở giường bệnh chăm sóc Tứ Phương, lúc đau, ngừng lấy khăn lau mồ hôi cho , hôn , cổ vũ .

      Đến buổi sáng, sức khỏe của Tứ Phương tốt dần lên , sau khi bác sĩ đến kiểm tra , có thể cần phải thở ô-xi nữa .

      Lại Văn nhìn mệt mỏi cũng muốn mua đồ ăn cho , nhưng lại dám ra ngoài mua cơm . đành mua đồ ăn trong bệnh viện, đem cháo trộn với rau , giúp ăn ít.

      “Ngày hôm qua làm em sợ muốn chết, về sau em dám ra ngoài mua cơm nữa.”

      Tứ Phương khàn khàn , “ có việc gì , hôm qua do hô hấp tốt thôi , có nghiêm trọng như em tưởng đâu , dù sao cơ thể vẫn chưa bình phục hoàn toàn .”

      “Bây giờ thế nào? Cảm giác có khỏe ?”

      tại đỡ hơn rồi , chỉ là có sức, chắc là cố ăn thêm cơm tốt hơn .”

      “Nhưng cơm cũng thể ăn nhiều , y tá phải qua mấy giờ mới được ăn cơm lần.”

      “Về sau em tự ăn được , hai tay phải còn rất tốt sao ?”

      “Em đây thể giúp được sao sao?” Lại Văn quẹt miệng .

      Tứ Phương nhìn ngốc nữa ngày cung chỉ có thể ”đút , đút nào .” vui vẻ là được .

      “Em ngủ lát .” đêm qua vì lo lắng mà ngủ , ánh mắt hồng hồng .

      “Em buồn ngủ” sợ ngủ lại gặp phải chuyện may, rất sợ.

      Tứ Phương vỗ cạnh giường, “ lên , nằm bên cạnh này .”

      Lại Văn lắc đầu, “ được, em đè mất .”

      “Em tường có thể đè nổi sao ? Ngượng ngùng chồng em giờ có sức , chờ khỏe rồi mặc em áp bức ” Tứ Phương trêu chọc .

      Lại Văn bóp tay , mặt đỏ hồng , ” cái gì VẬY , ai muốn áp bức chứ .”

      Tứ Phương lại vỗ vỗ lên giường, “ lên , bảo bối, nằm bên cạnh ngủ lát , gặp chuyện gì may đâu .”

      Lại Văn thế này mới chậm rãi lên giường, nằm dịch sát mép giường, cách khoảng cách , tay cầm lấy tay , bàn tay để lên mạch đập .

      Tứ Phương biết thuyết phục được , cũng gì. Chỉ lát sau, Lại Văn mệt mỏi mà ngủ thiếp . Tứ Phương ôm chặt Lại Văn vào người , bàn tay ngừng vuốt ve tóc , nhìn khuôn mặt , giống như nhìn thế nào cũng đủ.

      Đáng tiếc bao lâu, Lại Vũ lại tới .

      là uyên ương số khổ a” Lại Vũ trào phúng .

      Tứ Phương dám động, cũng dám lời nào, cực kỳ sợ Lại Văn tỉnh lại mất .

      “Như thế nào, hôm nay .” Lại Vũ ở bên cạnh nhìn bọn họ, “Đừng a, có chuyện , nghẹn cũng tốt lắm đâu .”

      xong nghiền ngẫm nhìn Hạ Tứ Phương, vẫn thấy lời nào như cũ . Lại Vũ có chút thất vọng , Hạ Tứ Phương phải , mặc kệ dùng phương pháp gì, phải bắt ra khỏi Trung Quốc.

      đến bên giường bệnh, Tứ Phương lo lắng nhìn , biết muốn làm gì , cực kì sợ lỡ đánh thức Lại Văn dậy .

      Chỉ thấy Lại Vũ lấy ra điện thoại , nhấn vài nút , sau đó đưa điện thoại di động đến trước mặt xem , thân thể của ấy có phải rất đẹp hay ?”

      Tứ Phương hết sức khống chế bản thân,mạnh mẽ kiềm chế bản thân được run, Lại Vũ vẫn ngừng bắt buộc xem tiếp .

      Tứ Phương cắn chặt răng, nhắm mắt lại.

      Tứ Phương cuối cùng kiềm chế được mà hơi run rẩy , lại làm cho Lại Văn thức dậy , mở to mắt , đập vào mắt , là Tứ Phương cố nhắm ánh mắt, còn màn hình kia , là những bức hình chụp chính , đầu óc Lại Văn trở nên trống rỗng, ý thức mất . tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      Lại Vũ làm như kích thích đủ, đưa tay chỉ vào ảnh “ xem, ngực của ấy cũng xinh đẹp như vậy, chộp trong tay…”

      Lại Vũ chưa kịp xong, đột nhiên Lại Văn xoay người ngồi xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn , còn chưa kịp phản ứng lại , Lại Văn từ đầu giường lấy nhanh cái dao thái , hai tay nắm dao chặt , liều mạng đâm tới .

      Tứ Phương ở phía sau hét lên , “Lại Văn, buông tay, thả dao tay ra .”

      Lại Văn như điên rồi , căn bản nghe thấy tiếng gì , liều mạng đâm vè trước ,lúc này chỉ muốn chém chết người trước mặt …

      Lại Vũ vẫn né tránh , nhưng vẫn là bị đâm hai nhát , máu tươi ngừng từ ngực chảy xuống , lại đứng cười , “Đến đây , giết , có thể chết ở trong tay em, cảm thấy hạnh phúc.”

      Lại Văn vẫn nghe thấy gì , đôi mắt đỏ thấy được máu tươi , càng thêm hưng phấn chém tới , nhưng lại bị người phía sau bắt lại .

      Tứ Phương lớn tiếng quát, “Buông dao , lập tức buông ra.” bên dùng sức đè tay , làm thể nhúc nhích.

      Lại Văn lúc này mới tỉnh lại . Nhóm Y tá nghe thấy tiếng động vội chạy tới xem ,vừa thấy tình huống ngừng kinh ngạc .

      ”Tiên sinh, có thể đứng dậy ? Chúng tôi đỡ .”

      Lại Vũ nhìn Lại Văn cười cười, theo nhóm y tá ra ngoài.

      Còn lại hai y tá khác vội vàng đỡ Tứ Phương lên giường, trong đó vị y tá lớn tuổi quát lớn “ muốn sống nữa hả , xương đùi ràng bị trật , phổi có dấu hiệu bị viêm, có mấy cái mạng cũng đủ .”

      Tứ Phương được đỡ lên giường , trong ngực đau đớn, chỉ có thể há miệng thở gấp.

      Lại Văn đứng lên, nhìn Tứ Phương đau đớn ngồi giường , nhịn được bước qua , nhàng giữ lấy tay , Tứ Phương nhìn cái, tức giận bỏ tay ra ”Em . . . Em tránh ra “

      Lại Văn ngẩn người, cúi đầu, nhìn Tứ Phương nhàng “Em mua cơm” sau đó ra khỏi phòng bệnh.

      mới ra khỏi phòng bệnh, Tứ Phương đột nhiên kích động hô to, “Quay lại . . Em. . . Em quay lại cho …”

      Lại Văn còn nghe thấy tiếng gọi đứt quãng của , điên cuồng chạy, đem hết sức mà chạy .

      Tứ Phương ra sức đứng lên, mấy người y tá lại thể ngăn cản , liền ngã mạnh đất, trái tim mau chóng co rút, muốn đứng mà đứng nổi , chỉ có thể chậm bò về trước , trong miệng gọi đứt quãng, “Lại Văn. . . Quay lại … phải muốn em . . . Em quay lại . . . Quay lại với , Lại Văn…”

      Thanh của khàn , nước mắt rơi đầy mặt, trái tim đau làm cho muốn mất tri giác, nhưng vẫn theo bản năng bò về phía trước, trong miệng ngừng la lên . Cuối cùng trái tim co thắt làm hoàn toàn ngất .

      Lại Văn cũng mua cơm, vào cửa hàng mua hai bình rượu xái (hàm lượng cồn 60% – 70%), chậm đến công viên.

      Bờ sông nơi công viên này, Lại Văn nhiều năm rồi chưa quay lại , mấy năm trước, ngừng học tập, làm thuê, làm việc , việc nhiều đến mức có thời gian ra ngoài, thời gian đó chả khác gì tu . Cuối cùng đến lần, Lại Văn vẫn nhớ là vài năm trước ,lần hẹn Lý Tảo Phát ở bên ngoài gặp mặt đó .

      chậm đến , tìm lại góc hẻo lánh trước kia , nơi đây vẫn giống như lúc trước bóng người .

      Lại Văn ngồi xuống bờ sông dùng răng cắn nút , uống luôn mấy ngụm .

      Lại Văn bên uống rượu, bên nghĩ đến Tứ Phương, từ khi bọn họ bắt đầu đến bây giờ, trong trí nhớ của lúc nào cũng tốt như vậy, là thiên sứ của , cho tất cả . Cuộc sống của vốn hoang vu cằn cỗi, là đem lại ấm áp, tình ái, ngọt ngào, ràng buộc, chờ đợi, quý trọng, trở thành chồng , cho gia đình ấm áp .

      thực vì tình của mà sinh kiêu ngạo , nhưng chỉ ánh mắt cùng lời tức giận của , làm sống bằng chết.

      Lại Văn uống rượu, ý thức dần dần mơ hồ, cuộn mình ngã vào bờ sông, nước mắt giống như ý chí tan vỡ của , chảy xuôi .

      Giữa trưa ánh mặt trời càng ngày càng mạnh , làm Lại Văn bị phơi nắng đến choáng váng, cả người nóng lên, muốn mở mắt , muốn ngồi xuống, lại cẩn thận, ngã xuống sông . Tay chân vô lực vùng vẫy , mặc cho nước bao phủ bốn phía , cuối cùng trong ý thức cuối cùng, vẫn ngừng gọi Tứ Phương, Tứ Phương, Tứ Phương…

    2. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 44

      Trong mơ Tứ Phương đặc biệt kinh hoàng, mơ thấy Lại Văn u oán nhìn mình , gương mặt ra trong suốt, mặt của có ngũ quan, từ hốc mắc chảy ra rất nhiều máu , cơ thể từ từ biến mất , Tứ Phương cố gắng đuổi theo, tưởng bắt được , cũng bắt được tay , nhưng lại như bắt hụt , có, cái gì cũng có.

      Tứ Phương kinh hãi kêu tiếng, từ trong mơ tỉnh lại , mở mắt nhìn bốn phía, vẫn ở trong phòng bệnh, nhìn ngoài cửa sổ là buổi chiều , nhìn quanh phòng bệnh lại nhìn thấy Lại Văn. Trong lòng như rơi xuống đáy vực nhịn được mà run lên . nhấn vào cái nút đầu giường .

      Chỉ lát , y tá đẩy cửa vào ,Tứ Phương hỏi ta “Vợ tôi đâu? Sao ấy mua cơm vẫn chưa về ?”

      Y tá nhìn khó hiểu hỏi “Mấy ngày này thấy vợ tới .”

      Tứ Phương nghi ngờ hỏi lại “Tôi hôn mê vài ngày?”

      “Ba ngày, hôn mê ba ngày” y tá .

      Tứ Phương ngây dại, đột nhiên từ giường ngồi dậy , y tá vội vàng ngăn lại “Ai, thể động, xương đùi mới tốt lên, hơn nữa phổi của có triệu chứng viêm, nếu tĩnh dưỡng, nguy hiểm đến tính mạng .”

      Tứ Phương để ý đến ta , ở ngăn tủ đầu giường ngừng tìm kiếm, tìm thấy di động của Lại Văn, quả nhiên mang di động ra ngoài. mở di động, trực tiếp gọi cho Lại Vũ, mặc kệ hận Lại Vũ , muốn chết đến mức như thế nào , nhưng giờ phút này vẫn phải gọi cho , thông báo chuyên Lại Văn cho , thân phận cảnh sát của giờ mới là cần đến nhất .

      “Lại Văn?” Lại Vũ trong điện thoại quả nhiên có chút bất ngờ

      “Là tôi , Hạ Tứ Phương “

      “Sao , thế nào, nghĩ xong chưa, muốn xuất ngoại rồi chứ .”

      “Lại Văn mất tích “

      “Cái gì? ấy phải vẫn ở bên cạnh sao?” Lại Vũ tin, mấy ngày nay dưỡng thương, vốn có tới bệnh viện .

      “Sáng hôm đó, ấy chạy mất , vẫn chưa trở về.”

      “Buổi sáng hôm trước ? Ba ngày trước ? Con mẹ nó, sao sớm cho tôi .”Lại Vũ hổn hển rống.

      “Tôi vẫn hôn mê, vừa mới tỉnh lại.”

      con mẹ nó, ghét bỏ ấy có phải hay , …. con mẹ nó liền cút a, mẹ nó…” Lại Vũ tức giận chửi .

      “Có tin tức lập tức cho tôi biết.” Tứ Phương cắt lời ,cắt điện thoại.

      nhấn bàn phím , gọi đến số khác , “Vương thúc ?”

      [chữ "thúc" 叔: 1. chú (chú ruột), 2 chú (bạn trai của ba nhưng tuổi hơn ba) 3. chú (em) ]

      Vương thúc phải Vương thúc Canada , mà là đệ đệ của , tên là Vương Tu, trước kia là người quản lí công ty bất động sản , là người rất có uy tín . Thân phận ta xem như sạch , lúc ấy cũng bị liên lụy nhiều . Hạ Hữu Quân sau khi trốn , huynh đệ bên này đều là năm bè bảy mảng (chia rẽ; đoàn kết ), Vương Tu theo lệnh mang theo đám huynh đệ thân tín mở doanh nghiệp làm về du lịch ven biển , thực tế tất cả đều do Hạ Hữu Quân nuôi dưỡng . Vài năm gần đây Hạ Hữu Quân phân phó rất nhiều chuyện, đều do làm .

      lập tức đến bệnh viện, nhớ mang theo xe lăn.” Tứ Phương ngắn gọn phân phó.

      đến 20 phút, trong phòng bệnh xuất người đàn ông hơn 40 tuổi , phía sau đem theo người con trai mặt mũi khổi ngô khoảng 20 tuổi , trong tay ta cầm chiếc xe lăn.

      “Hạ tiên sinh” Vương Tu cung kính cúi đầu đứng ở bên cạnh Tứ Phương. Mọi chuyện về Tứ Phương đều nắm , biết là người liên lạc ở trong nước của Hạ Hữu Quân, nhưng lần trước Vương Tu dựa theo chỉ thị Hạ Hữu Quân, từ chối cho Lại Văn lên thuyền, sau này Tứ Phương cũng rất ít liên hệ với . Lần này gặp chuyện may, ngày hôm sau Vương Tu biết , nhưng người bên đủ, đành lập tức thông báo cho Hạ Hữu Quân, Hạ Hữu Quân bố trí xong xuôi khoảng năm mươi thủ hạ tinh nhuệ đáp máy bay tư nhân trở về .

      Nhưng ngờ, Trần Tự Huy nhanh chóng thả Tứ Phương, những người tới trước mắt đều ở chỗ đợi lệnh ,cũng dám hành động thiếu suy nghĩ gì .

      tại có bao nhiêu người ?” Tứ Phương hỏi.

      Vương Tu nhìn cái, cung kính , “ tại có 65 người , đều là người có thân thủ tốt , lúc trước cha của cũng cử số người tới ” Vương Tu hưng phấn , rốt cục cuối cùng cũng giao chiến thực với Trần Tự Huy ? Bọn họ chờ ngày này quá lâu . Các huynh đệ cũng thiếu người thầm oán Tứ Phương, đều rất giống với cha trước kia , chút quyết đoán , vì người phụ nữ sợ hãi rụt rè, trốn đông trốn tây.

      tại có hai việc muốn cậu lập tức làm, lấy ảnh Lại Văn phát cho mỗi huynh đệ , để bọn họ tới từng nhà hỏi, chuyện thứ hai là cậu lập tức đến đài truyền hình, radio, để bọn họ đăng mục tìm người , còn cả báo chí, Internet, lại lấy ảnh dán ở khắp nơi nữa .” Tứ Phương đưa tay lấy di động ,lấy ảnh Lại Văn , viết nội dung gửi đến số di động của Vương Tu.”Liền lấy nội dung này kèm theo ”

      Vương Tu trợn mắt há hốc mồm, “Đây ?” còn tưởng Tứ Phương muốn bắt đầu khiêu chiến chứ , hóa ra là tìm phụ nữ .

      Tứ Phương nhìn Vương Tu, ánh mắt hơi híp lại , toàn bộ cơ mặt đều căng ra ” làm” .

      Vương Tu gật đầu, làm, chỉ có thể làm thôi . xoay người , đột nhiên nhìn nhìn xe lăn, “Kia A Vũ ở lại đẩy xe lăn cho ngài chứ ?” Vương Tu thử hỏi Tứ Phương. Thời buổi rối loạn này để người lại vẫn tốt hơn ,A Vũ lại là người trung thành , lại còn khỏe nữa.

      Tứ Phương gật đầu, “ ở lại “

      Vương Tu vỗ bả vai A Vũ, kéo đến bên dặn vài câu, sau đó hướng Tứ Phương gật đầu, làm việc.

      Tứ Phương nhìn A Vũ, “Đem xe lăn đẩy lại đây” .

      A Vũ đẩy xe lăn tới trước giường Tứ Phương, Tứ Phương xuống giường ngồi vào xe , “ tại chúng ta ra ngoài .”

      A Vũ yên lặng gì đẩy Tứ Phương ra phòng bệnh, y tá thấy , vội vàng ngăn lại “Các được , bệnh của rất nghiêm trọng, thể ra viện.”

      Tứ Phương vẫn nhìn A Vũ thôi.”

      A Vũ đưa tay đẩy y tá qua bên, đưa ra ngoài

      Ra ngoài liền bắt chiếc Taxi ,Tứ Phương ngồi xe, A Vũ đem xe lăn cất vào sau cốp . Chờ A Vũ lên xe, lái xe hỏi bọn họ “Các đâu ?”

      “Nơi có nào án mạng nhiều nhất , chắc chắn là biết chứ ” Tứ Phương nhìn ngã tư đường ngoài cửa sổ, giọng câu.

      Lái xe bị dọa , hai người kia muốn làm gì vậy , lắp bắp , “Ông chủ , tôi , tôi đến chỗ nguy hiểm .”

      A Vũ lạnh lùng liếc gã lái xe nhát gan cái, “Mau đáp lời.”

      Lái xe bị dọa run run , xem ra đường gặp phải kẻ điên , bảo vệ mạng vẫn quan trọng hơn a, “Tôi chỉ biết là lúc trước vùng ngoại ô xảy ra án mạng, cái khác tôi cũng .”

      ” Tìm trong nội thành trước ” Tứ Phương , lại quay sang A Vũ ”Mỗi chỗ đều lần, cậu chỉ đường cho .”

      A vũ gật gật đầu, kêu lái xe .

      Lái xe theo thị hạ A Vũ thẳng đến khu xảy ra án mạng nhiều nhất ở Vĩnh Châu , qua mấy ngõ hẻm đều vòng lại vài lần, lại lên đường núi, mấy vòng , đến công viên, ban đêm công viên rất vắng người , Tứ Phương ngồi ở xe lăn đến mỗi góc công viên tìm kiếm , cũng phát dấu vết gì để lại.

      Từ công viên ra đến buổi sáng , lái xe taxi muốn giao xe.

      Tứ Phương ”Hôm nay ngươi cần giao xe , tôi cho vạn đồng , hôm nay chở bọn tôi đến nơi khác .”

      Lái xe ngẫm lại, nhiều tiền như vậy cũng đành liều mạng phen . gọi điện thoại cho người cần giao xe kia báo tiếng , sau đó chở Tứ Phương đến vùng ngoại thành. Lái xe có chút buồn ngủ, mở radio nghe cho tỉnh bớt . Bây giờ phát tiết mục , người chủ trì dùng chất giọng truyền cảm của mình đăng nội dung thông báo

      ( Xin chào, là người cần thông báo, tôi đọc qua , cảm thấy cực kì cảm động, tôi nghĩ mội người nghe xong chắc cũng cảm nhận như tôi, nội dung như sau : Lại Văn, trở về được ? Ngày đó như vậy, chỉ là vì lo lắng con dao làm hại đến chính em mà thôi, nên giận dữ với em, xin lỗi, em quay về được , trở về rồi em muốn phạt thế nào cũng được , chỉ cần em chịu trở về.

      Các bạn nghe đài có phải rất cảm động hay , đồng thời tôi cũng muốn với tên Lại Văn kia , có người đàn ông như vậy, hãy mau trở về thôi, trở về trừng phạt ta …” )

      Lái xe cười, “Tìm người mà cũng muốn làm trận lớn như vậy, mặt mũi đàn ông còn đâu nữa , vợ là được nuông chiều , nuông chiều họ quá thành hư ngay .”

      vốn muốn làm bầu khí tốt lên chút , đến lúc đó lấy tiền tốt hơn , nhưng hai người kia khuôn mặt vẫn đằng đằng sát khí , cũng giám gì nữa , chuyên tâm lái xe.

      Lái xe thông báo “Dân cư ở đây có vẻ phức tạp, thường xuyên có án mạng xảy ra .”

      Tứ Phương vẫn bất động nhìn ra ngoài cửa sổ , cực kì cẩn thận nhìn xung quanh . Nhưng tìm kiếm thế nào vẫn có chút kết quả .

      Di động trong tay Tứ Phương vang lên, là Lại Vũ, Tứ Phương lập tức bắt máy, Lại Vũ câu đầu liền hỏi, “Lại Văn ngày đó giầy gì .”

      Tứ Phương nghĩ nghĩ, “Hẳn là đôi giày búp bê màu vàng đơn giản .”

      Điện thoại bên kia im lặng , chỉ truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ của Lại Vũ.

      Tay Tứ Phương cầm điện thoại cũng run run , “Có manh mối phải ?”

      Lại Vũ , “ bây giờ ở đâu ?”

      “Ở ngoại thành “

      “Lập tức đến cửa bệnh viện , tôi ở đó chờ .”

      Tứ Phương tắt điện thoại, “Quay về bệnh viện, mau.”

    3. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 45

      Ở cửa bệnh viện, Lại Vũ lấy tấm hình đưa cho Tứ Phương, “Có người ở diễn đàn gửi tin buổi chiều ba ngày trước ở bờ sông phát chuyện này , đoán là có người nhảy sông ,liền lấy điện thoại chụp lại , sau đó đăng lên mạng cùng mấy người khác thảo luận. Chúng tôi hôm qua hỏi qua người này , ngày hôm sau nhìn lại , khi đó mọi thứ trong ảnh này mất hết , khả năng bị quét sạch rồi .”

      Tứ Phương cầm lấy bức ảnh , bên trong hình là bờ sông nơi công viên, gần ngay đó có hai bình rượu xái, bên cạnh có đôi giày búp bê màu vàng , đôi giày này Tứ Phương nhìn rất quen, bởi vì chính mua cho .

      Tứ Phương chịu nổi nữa , lảo đảo như sắp ngã . Tấm hình từ tay rớt xuống đất cũng biết , Lại Vũ cuối cùng cũng phát điên , ta nắm lấy cổ áo ,nắm chặt quyền đấm về phía ”Tôi đấm chết , là hại chết Lại Văn, đồ súc sinh “

      Nắm đấm còn chư chạm vào người Tứ Phương , A Vũ đứng ở phía sau nhanh chóng chặn lại , Lại Vũ giận dữ, ngược lại đánh về phía A Vũ ,hai người đều hết sức ra đòn , khó phân thắng bại .

      Tứ Phương hoàn toàn tách rời thế giới thực tại , bị vây hãm trong tuyệt vọng cùng cực , cơ thể như chiếc xe bị trật bánh ,lao nhanh xuống vực . được, được, thể như vậy , Lại Văn còn sống , ấy thể nào bỏ lại . từ từ đưa tay, dùng hết sức bấu vào người, bằng ý chí bắt chính mình phải tỉnh táo để suy nghĩ .

      “A vũ”

      A vũ nghe Tứ Phương gọi , dùng sức tung đòn ,đánh vào gáy Lại Vũ, Lại Vũ liền lấp tức ngã xuống đất , cơ thể còn lực nhưng vẫn còn ý thức , chửi ầm lên, ” Mẹ kiếp , là các ngươi hại chết Lại Văn, là đồ súc sinh các ngươi hại chết em tôi, đồ cắn bã mấy người còn ghét bỏ em tôi, trong khi em của tôi ngươi như vậy , ngươi… con mẹ nó, các ngươi đồ súc sinh…”

      A vũ giúp Tứ Phương ngồi vào xe lăn, nghe Lại Vũ mắng càng ngày càng khó nghe, muốn quay lại giáo huấn chút.

      “Trở về” thanh Tứ Phương rất , nhưng lực ý chí mười phần.

      A vũ đứng ở trước mặt Tứ Phương, lắng nghe Tứ Phương phân phó “Bây giờ lập tức tới bờ sông công viên” .

      A Vũ gật đầu, lái xe còn đứng chờ ở bên, lần này là A Vũ giúp Tứ Phương ngồi vào xe , toàn thân xụi lơ, còn chút lực.

      Vừa lên xe, Tứ Phương liền gọi cho Vương Tu, “bây giờ tìm giúp tôi ba mươi thợ lặn chuyên nghiệp , tìm kiếm dọc theo nước sông , bỏ qua bất kì dấu vết gì, lấy thêm ảnh đến mỗi nhà gần bờ sông hỏi , được bỏ qua dù nhà.”

      Tứ Phương yên lặng ngồi bên bờ sông, nhìn nước sông chảy xuôi, sắc mặt thâm trầm, câu. Bên cạnh xe lăn để cái giá dùng để treo túi nước biển , Tứ Phương ở bên bờ sông mười ngày cũng quay lại bệnh viện. Vương Tu khuyên như thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể tìm bác sĩ, ở lều trại bên cạnh bờ sông, để phòng Tứ Phương gặp tình huống xấu nhất , có bác sĩ ngay bên cạnh .

      Mười ngày này, các huynh đệ đều ra sức tìm người, cả con sông cũng bị đội lặn sùng sục tìm kiếm , những vẫn tìm thấy người .

      Vương Tu đến bên người ”Gần trăm người ngừng tìm kiếm suốt mười ngày , vẫn tìm thấy thi thể , Hạ tiên sinh, xin hãy nén bi thương “

      Tứ Phương vẫn nhìn xuống mặt sông như cũ gì, qua lâu, mới , “, sai rồi, Lại Văn ấy khẳng định còn sống.”

      Vương Tu kinh ngạc nhìn , giống như nhìn người vì quá bi thương mà còn tỉnh táo .

      Tứ Phương nhìn ánh mắt , “ nhớ sao? Tại hạ du thành phố Vĩnh An, cha tôi từng xây dựng khu biệt thự ở ngay bên bờ con sông này , tại khúc sông có xây tấm lưới lọc , bình thường chỉ cần vật hơi lớn chút cũng trôi qua được tấm lưới , cho nên nếu các tìm thấy người , như vậy khẳng định Lại Văn vẫn chưa chết, ấy nhất định được cứu .”

      Vương Tu phải chưa nghĩ đến chuyện đó, nhưng người say rượu vốn rất dễ bị chìm , ở dưới nước rất nhanh chết đuối , càng cần đến chuyện trôi được đến thành phố Vĩnh An, kia càng có đường sống. Nhưng nhìn vào ánh mắt hy vọng Tứ Phương, cũng muốn cãi lại, để cho thêm hy vọng nho cũng tốt, ít nhất cũng đến nỗi tuyệt vọng nhảy xuống luôn xuống sông .

      Mùa hè này trôi qua lâu , ruốt cuộc qua tháng chín thời tiết cuối cùng mát mẻ đôi chút.

      Vương Tu nghe bác sĩ qua bệnh tình của Tứ Phương, tạm thời yên lòng. tại chứng viêm phổi Tứ Phương tốt lên , phần đùi bị thương chỉ cần chăm sóc thêm . nhận cái khay từ tay y tá, tự mình bưng vào Tứ Phương .

      Vương Tu vào , nhìn thấy Tứ Phương ngồi ở xe lăn , lẳng lặng nhìn mặt trời chiều ngoài cửa sổ, trầm mặc mà độc, gần tháng nay vẫn trong trạng thái này, vẫn ngừng tìm kiếm Lại Văn, đăng báo mỗi ngày , lại thuê thám tử tư, ngừng tìm kiếm .

      Vương Tu đến bên cạnh ”Hạ tiên sinh, tới giờ uống thuốc rồi.”

      Tứ Phương hồi lâu phản ứng, Vương Tu chuẩn bị nhắc lại lần, Tứ Phương lại hỏi , “Bên ngoài thế nào ?”

      Tứ Phương sở dĩ muốn xuất viện, bởi vì phía Trần Tự Huy lại bắt đầu đuổi giết , bệnh viện là nơi thể ở lâu , nơi này người qua lại thực tạp, muốn giết chết người dễ dàng , hơn nữa bảo vệ ở đây cũng tốt . Ở Canada Hạ Hữu Quân lập tức phái bác sĩ ngoại quốc tới , kiểm tra bệnh tình cho Tứ Phương.

      Vương Tu sau khi đưa Tứ Phương đến khu biệt thự ,lập tức bố trí người hai mươi tư giờ bảo vệ cho Tứ Phương. Mỗi ngày cứ đến tối, bên ngoài biệt thự đều xảy ra trận ẩu , đối thủ vẫn ngừng nhanh chóng muốn giết chết .

      Trần Tự Huy cực kì hối hận, nên nhất thời đồng ý thả Hạ Tứ Phương, lúc ấy đáng ra nên trực tiếp giết chết .Sau khi Hách Lại Văn gặp chuyện may, có rất người nhiều đem Vĩnh Châu thành gà bay chó sủa, đương nhiên thể nhìn ra , chuyện này hoàn toàn làm bại lộ thực lực hình của Hạ Tứ Phương. Trần Tự Huy cực kì hối hận bản thân có quyết định ngu xuẩn, thả hổ về rừng ắc gây thành đại họa. Cho nên nhanh chóng tập hợp bọn đàn em, ngừng tấn công vào biệt thự nơi Hạ Tứ Phương ở , cũng còn cách nào, Hạ Tứ Phương có bệnh, mỗi ngày đều ở trong biệt thự, căn bản có cơ hội để bọn họ ra tay, chỉ có thể lấy cứng đối cứng như vậy. Nhưng mấy năm nay, cuộc sống bọn đàn em quá an nhàn, chỉ lo sống phóng túng, chả làm nên trò chống gì , tháng trôi qua mà vẫn có chút tiến triển nào .

      Vương Tu thấy Tứ Phương hỏi chuyện , khỏi phi thường cao hứng, tháng này, các huynh đệ có vài người bị thương, Tứ Phương lại chẳng quan tâm, cũng bước chân ra khỏi phòng nữa bước . Vương Tu cẩn thận , “Tối hôm qua bọn họ lại xông vào đại sảnh, đấu súng giằng co nửa giờ, huynh đệ bên ta bị trọng thương, thiếu chút nữa mất mạng , may mắn bác sĩ Sử ở đây , mới có thể cứu khỏi .”

      Có lẽ là từ ‘chết ‘ này kích thích đến Tứ Phương, mỉm cười nhìn ráng đỏ trời chiều ngoài cửa sổ, “Bọn họ làm bất kì điều gì họ muốn phải ?”

      “Ai, ai làm bất kì điều gì họ muốn cơ ?” Vương Tu ngẩn người, Trần Tự Huy

      Vương Tu vội vàng , “Đúng vậy, các huynh đệ muốn giết cũng phải ngày hai ngày .”

      “Vậy mấy ngày nay .” Tứ Phương thản nhiên .

      Vương Tu kinh ngạc há to miệng , Tứ Phương rốt cục quyết định hành động ? kích động , “Các huynh đệ đều chờ lâu , cậu muốn làm như thế nào?”

      “Cầm tặc trước cầm vương *, cần quanh co với làm gì . gần nhất có xuất ?”

      * Bắt giặt trước tiên phải bắt được kẻ cầm đầu

      “Gần đây thấy , cũng biết chúng ta bỏ qua cho , bởi vậy vẫn đóng cửa ra.”

      ” Sau bữa cơm chiều đến thư phòng của tôi .”

      “Vâng ” Vương Tu hùng hồn đáp.

    4. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 46

      Ba ngày sau buổi tối thứ Sáu, Hạ Tứ Phương cùng Trần Tự Huy cùng đưa người trung gian đến hòa giải , giao hẹn ở địa bàn của Trần Tự Huy trao đổi giải quyết mâu thuẫn. Mà người trung gian này chính là bí thư thị ủy Vĩnh Châu Lục Vệ Quốc. Trần Tự Huy mặc kệ có muốn buông tha cho Tứ Phương hay , cũng thể nể mặt Lục bí thư.

      Địa điểm gặp mặt Tam phương (3 phía : TP , Trần Tự Huy , và người hòa giải ) là nhà quán bar đường Xuân Huy, cũng chính là địa bàn của Trần Tự Huy. Ba phía cũng đến đúng giờ, khi xe vừa đậu ở cửa, Trần Tự Huy ném cho Tứ Phương cái liếc mắt, khi thấy Vương Tu từ phía sau lấy xe lăn, lại giúp đỡ Hạ Tứ Phương ngồi vào xe, trào phúng bĩu môi cái .

      Đoàn người đến cửa quán bar, Trần Tự Huy liền , “Lục bí thư, ngài vào trước , vài vị huynh đệ này cần phải kiểm tra chút .” mặt ý bảo hai thủ hạ đến lục soát hai huynh đệ bên cạnh Tứ Phương .

      Lục Vệ Quốc vội vàng hoà giải, “Tôi thấy cần đâu , hai bên đều chỉ mang theo hai người, lại mang vũ khí, hôm nay hai ngươi đều cho tôi chút mặt mũi , cũng nên đem thù này chấm dứt hẳn, Hạ Tứ Phương cũng qua , ngựa nhớ chuồng (ví với người làm quan muốn rời bỏ chức vị của mình) nơi này nữa , chỉ cần ngươi còn đuổi giết nữa , lập tức xuất ngoại .”

      Trần Tự Huy sờ sờ râu, gì, kỳ đây vốn là địa bàn của , hề lo lắng đến vấn đề an toàn, cũng cho Lục bí thư chút mặt mũi nên chỉ dẫn theo hai cận vệ, cho rằng Hạ Tứ Phương cũng dám ở trước mặt Lục bí thư động thủ, trừ phi muốn sống nữa . Cho dù có việc, trong quán bar còn có huynh đệ của .

      Tứ Phương hai tay giơ lên, làm ra bộ dáng rất ư là phối hợp, “Lục bí thư, cám ơn ngài hỗ trợ, nhưng mà lục soát chút cũng sao , chúng tôi vốn đến đây chính là xin ngài giúp đỡ , cũng mang thứ nên mang đến đó .”

      Nếu Hạ Tứ Phương như vậy , Lục Vệ Quốc cũng thêm gì nữa .

      Trần Tự Huy nhìn hai thủ hạ gật gật đầu, hai người kia cũng chút khách khí ở người Tứ Phương lục soát lần , ngay cả đũng quần cũng có bỏ qua . Lục soát Tứ Phương xong, bọn họ thu hoạch được gì, lại cẩn thận lục soát hai người đứng phía sau xe lăn, người là Vương Tu, người là A Vũ, vẫn có gì, bọn họ đành hướng Trần Tự Huy gật đầu.

      Trần Tự Huy ngoài cười nhưng trong cười , “Vào thôi.”

      Trong quán bar đèn đuốc sáng trưng, giữa sân khiêu vũ đặt cái bàn, hai chiếc ghế dựa, Trần Tự Huy bên vừa vừa , “Qoái , các huynh đệ sao chỉ lấy hai cái ghế dựa, ” nhìn người ngồi xe lăn ở bên cạnh , được Vương Tu cùng A Vũ theo phụ giúp , “Bọn họ rất thông minh nha , biết có ngươi tàn phế cần ngồi ghế, ha ha ha…”

      Lục Vệ Quốc vẻ mặt khẩn trương, trước làm gương, đến trước bàn ngồi xuống, hướng mặt đến hai người còn lại mở miệng, “Đều ngồi .”

      Vương Tu cùng A Vũ nhanh chóng giúp Tứ Phương đến ngồi trước bàn , Trần Tự Huy đắc ý tiêu sái đến ngồi chỗ đối diện , hai thụ hạ trái phải rất là cung kính cùng nhau kéo ghế dựa cho .

      Ngay tại lúc này vang lên tiếng súng, Trần Tự Huy muốn ngồi ghế , còn chưa ngồi xuống muốn ngã chỏng vó đất, thụ hạ hai bên còn chưa kịp phản ứng , bị bắn chết.

      Trong lúc nhất thời quán bar im ắng , bốn phía nhìn thấy bóng người, đèn vẫn sáng . Lục Vệ Quốc lúc này bị dọa sợ đến trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà dù sao cũng là người trải qua tình cảnh éo le hơn , khuôn mặt vẫn duy trì được vẻ bất động thanh sắc ( bình tĩnh ,thản nhiên ), “Cậu, cậu làm như vậy tốt lắm đâu, chúng ta chạy nhanh thôi” xong định đứng lên chạy mất .

      Vương Tu vỗ vào vai của , đem ấn xuống ghế.

      Tứ Phương cười lạnh đạm liếc Lục Vệ Quốc cái, “Bàn đến bàn lui cũng có kết quả gì, bỏ qua cho tôi , mà tôi cũng bỏ qua cho . Bất quá ngài yên tâm, nơi này vẫn rất an toàn , bởi vì người ở đây đều bị tôi dùng tiền đút cho no rồi, ngài có biết khi bị tiền tài dụ dỗ , con người luôn thích làm ít chuyện mạo hiểm.”

      Tứ Phương nhìn A Vũ , “Đem thịt dọn cho sạch , cầm cho chó ăn .”

      A vũ gật gật đầu, đến bàn bên kia, nỗi hận khó lí giải tóm lấy đầu Trần Tự Huy, tàn nhẫn ra tay , răng rắc tiếng, liền vặn đứt cổ . Sau đó tìm khăn trải bàn , đem thi thể bọc lại .

      Tứ Phương hỏi Lục Vệ Quốc, ” Chó ở nhà Lục bí thư có cần cho ăn ? Có muốn cũng mang chút thịt về cho chó nhà ăn hay ?”

      Lục Vệ Quốc sắc mặt trầm lắc đầu.

      Tứ Phương cười cười, “Yên tâm Lục bí thư, chuyện đáp ứng ngài, tôi làm được, cũng hy vọng ngài đáp ứng chuyện của tôi , có thể làm cho tốt .”

      Lục Vệ Quốc kích động , “Con tôi Tôn Tử nếu xảy ra chuyện gì, tôi bỏ qua cho .”

      ” Cuộc sống con trai của ngài ở Mỹ hạnh phúc vui vẻ như vậy, chúng tôi cũng rất ngượng ngùng đến quấy rầy bọn họ , huống chi con trai ngài mới hai tuổi, cha tôi thường xuyên với tôi , ngay cả ông ấy cũng rất hâm mộ ngài có đứa con xuất sắc như vậy .” Tứ Phương khẽ cười, “Chỉ cần chúng ta hợp tác vui vẻ , con trai ngài được an toàn .”

      Lục Vệ Quốc nghiêm mặt gật đầu.

      Tứ Phương , “Bước tiếp theo, tôi hy vọng rằng các sở công an có thể thực được các hoạt động chống tội phạm, thủ hạ đứng đầu của Trần Tự Huy nhất định phải bị bắt . Còn mấy nơi buôn bán tay của Trần Tự Huy, lúc trước ngài cho như thế nào, tại tôi muốn lấy lại như vậy .”

      Lục Vệ Quốc gật gật đầu, trước mắt việc này đối với cũng phải là việc khó.

      Tứ Phương cùng Vương Tu vẫn đứng phía sau , “Chúng ta trở về thôi , bằng thịt còn tươi ,đến chó cũng thèm ăn .”

      Quay về biệt thự, Tứ Phương dặn dò Vương Tu, ” Tối hôm nay mấy người đứng đầu đó có lẽ bị bắt , nếu bị bắt nhanh cho người vào thu dọn hết bọn họ , còn nếu chưa bắt được , chúng ta phải nhanh bắt gọn bằng hết , nhất định phải làm sạch . Về phần bọn đàn em ở dưới , trực tiếp thu nạp chúng .”

      Vương Tu gật đầu, ” Huynh đệ trước kia có thể cho bọn họ xuất làm việc , tại bọn đàn em phía dưới trước kia vốn là bộ hạ của bọn họ, thu nạp lại bọn chúng cũng dễ , đa số đều có thể hợp nhất, người bình thường phải ai cũng cần cơm ăn sao , ai cấp cơm cho bọn họ theo người đó. Nghe trước kia Trần Tự Huy thường ăn chia mình , bọn đàn em dưới trướng có tiền, sao có thể so sánh với cha ngài chứ , là kém xa.”

      ” Chú ý bọn nhiều chút , thể khinh thường.” Tứ Phương , “Mặt khác, vợ con của Trần Tự Huy ở đâu ?”

      ở trong nước , có tin ở Singapore .”

      “Phái vài người lập tức bay đến Singapore , bọn ra tay tốc độ mau chút, tôi muốn nhìn thấy người còn sống, chuyện này phải đích thân xác nhận chút. Mặt khác, tôi để cha tôi phái chuyên môn thẩm kê cùng kế toán viên cao cấp lại đây, kêu vài huynh đệ đón tiếp , phải bảo đảm an toàn cho bọn họ.”

      Vương Tu liên tục gật đầu, trong lòng khỏi thầm , đây mới là con trai của Hạ Hữu Quân, đây mới gọi là hổ phụ vô khuyển tử (chó con) , từ trước đến nay Hạ Tứ Phương được cấp dưới của Hạ Hữu Quân kính nể là mấy , vốn muốn theo con đường này , nhưng chính vận mệnh lại bức đến con đường này , ngờ so với cha mình còn làm tốt, nhanh , chuẩn, tàn nhẫn hơn . Có thể đoán đượcthời đại của Hạ Tứ Phương đến.

      Ngày hôm sau tin Trần Tự Huy chết nằm ngay đầu bản, đầu đề nhật báo Vĩnh Châu, bị cảnh sát định nghĩa vì hắc bang báo thù, đồng thời hành vi phạm tội của cũng bị báo chí công bố, lợi dụng nơi kinh doanh của mình tiến hành mua bán thuốc phiện số lượng lớn , 95% thuốc phiện ở Vĩnh Châu đều xuất phát từ Trần Tự Huy.

      Phóng viên viết ,cảnh sát muốn khai triển quy mô hành động lớn , bắt hết tất cả bọn đầu đảng và thủ hạn của Trần Tự Huy, kẻ đào thoát, chính phủ hướng nhân dân quần chúng hứa hẹn, nhất định phải đem tàn dư phe cánh Trần Tự Huy diệt trừ sạch , mang lại cho nhân dân cuộc sống xã hội an toàn.

      Tứ Phương buông báo trong tay, khóe miệng trào phúng hơi hơi cong lên.

      Trước mắt nơi buôn bán làm ăn của Trần Tự Huy bị chính phủ niêm phong , ngân hàng cũng tham gia đóng băng tài chính, toàn bộ tiền mặt bị chính phủ tịch thu, công ty danh nghĩa cùng các nơi kinh doanh của Trần Tự Huy đều bị chính phủ giảm giá thấp bán ra ngoài , ở thành phố Vĩnh Châu có mấy ai giám chi tiền mua lại nơi làm ăn buôn bán này , nhưng cũng có ít người sợ chết muốn chiếm tiện nghi, muốn cạnh tranh mua, những người này sau đó đều bị chính phủ thông báo cho biết, bọn họ tư chất đủ, có quyền lợi cạnh tranh mua.

      Đương nhiên, cuối cùng mấy thứ này lấy giá tượng trưng bán cho Tứ Phương.

      kế toán viên cao cấp tập hợp lại tình hình bọn họ ”Trần Tự Huy cũng am hiểu kinh doanh, danh nghĩa của có rất nhiều sản nghiệp đều là trong trạng thái bị lỗ lớn , trong đó tình tình nghiêm trọng nhất là công ty bất động sản, cơ bản sắp bị phá sản, công ty công trình kiến trúc rất nhiều năm có làm thêm hạng mục gì , cơ bản thể tiếp tục kinh doanh. Công ty vật liệu xây dựng kiến trúc , nhà máy , bởi vì chướng mắt với số tiền này , cũng bỏ hoang, trước mắt nơi kiếm tiền danh nghĩa của là mấy chỗ ăn chơi, tình hình tiền thu chi cực kỳ khác thường, chúng tôi có lý do khẳng định, tại đây là nơi tiến hành giao dịch thuốc phiện với số tiền cực lớn , bản báo cáo về mấy chỗ đó đều thể tính chất đặc biệt, chính là chi rất ít, nhưng là buôn bán thu vào lại cực kì cao.”

      Tứ Phương gật đầu, Trần Tự Huy đối với giao dịch thuốc phiện có loại si mê, loại này sinh ý vốn vốn bốn lời, vơ vét của cải rất nhanh, cũng cần dùng tâm lực kinh doanh quá lớn.

      Kế toán viên cao cấp nhìn thấy Tứ Phương gì , liền tiếp tục giải thích , “Chúng tôi dựa theo cầu của ngài, phân công thu mua ba mươi hai chỗ buôn bán của thủ hạ Trần Tự Huy, tổng cộng phí thu mua là năm ngàn sáu trăm vạn. Những nơi buôn bán bao gồm, 12 quán bar, 1 khách sạn cấp bốn sao, 1khách sạn cấp năm sao, 2 trung tâm tắm rửa ,8 KTV, 5 trung tâm biểu diễn nghệ thuật , 3 sòng bạc, trong đó trừ vài trung tâm biểu diễn nghệ thuật, những nơi khác đều trang hoàng xa hoa, bình thường nguyên vật liệu cất vào kho, nhân viên chỉnh tề, đều có thể lập tức khai trương.”

      5 ngàn 6 trăm vạn thu mua hết nơi buôn bán đó , có lẽ ai nghe thấy cũng phải trợn mắt há hốc mồm, này đúng là quá tiện nghi , tất cả nơi đó vốn là hạ gia , bởi vì có chính phủ can thiệp, nên mới dễ dàng hạn giá thấp bán , tại Tứ Phương chẳng qua lấy lại mà thôi, cho từng đó tiền cũng chỉ là cho Lục Vệ Tinh ít mặt mũi mà thôi, mặt ngoài đối với phải khoảng đãi tốt chút.

      Tứ Phương , “Tất cả kế toán ở chỗ buôn bán đó phải đổi hết , mấy ngày nay mấy người cũng bắt tay vào bắt đầu thông báo tuyển dụng nhân , tìm được rồi thống nhất lại thông báo cho tôi, về sau khoản đóng hàng tháng tôi chỉ định tổng thanh tra tài vụ tiến hành xét duyệt.”

      chuyên gia thấm kê đưa ra lời khuyên ” tại là thời điểm mẫn cảm, lần tìm nhiều kế toán có lẽ tốt lắm .”

      Tứ Phương cũng hiểu được, nhưng mà tình thế sảy ra ở đây , sổ sách hạch toán cần phải thay đổi cơ cấu lần nữa , bằng hậu hoạn (tai họa) vô cùng, “Phải đổi, tiền lương tăng lên ít, tất nhiên có trọng thưởng .”

      Vài kế toán viên cao cấp cùng chuyên gia thấm kê chia nhau phân công mà làm, ghi lại công việc mà mình cần làm , hứa hẹn cùng Tứ Phương mau chóng làm tốt .

      Sau khi bàn bạc xong với nhóm tài vụ Tứ Phương gọi Vương Tu tới.

      ” Người của trước kia, hẳn là hiểu chứ .” Tứ Phương hỏi .

      “Đúng vậy, tình hình thực tế của bọn họ tôi đều hiểu .”

      “Mấy nơi thu hồi gần đây , cho vài huynh đệ có năng lực làm , chuẩn bị chút để khai trương lần nữa.”

      “Vâng , tôi gọi huynh đệ, có người tên là Vương Hạo Tường , năm nay ba mươi lăm tuổi, trước kia là thủ hạ của tiểu Thạch, chủ yếu phụ trách quản lý quán bar cùng KTV.”

      “Tốt nhất điều thêm người cùng nhau làm, dù sao quán bar cùng KTV nghiệp vụ khá lớn.”

      “Trương Vĩnh Bân có thể cùng làm với , Trương Vĩnh Bân trước kia cũng là thủ hạ tiểu Thạch, đối nghiệp vụ quán bar rất quen thuộc.”

      Tứ Phương gật đầu, đối với Trương Vĩnh Bân cũng có chút ấn tượng, hình như ở trong quán bar gặp mặt qua lần.”Vậy là tốt rồi “

      ” Trung tâm massge cùng trung tâm biểu diễn nghệ thuật có người thích hợp hay ?” Tứ Phương hỏi.

      “Cũng có, Trung tâm massge có thể gọi Vương Triển Huy làm, trước kia là bộ hạ của Mãn Quý thúc, nghiệp vụ rất quen thuộc. Về phần trung tâm biểu diễn nghệ thuật, kêu Ngô Tông Khánh làm , trước kia vốn làm việc ở bên đó .”

      “Uh, vậy cứ như vậy . Hai khách sạn, cần tuyển người lần nữa, tìm nhân viên quản lý khách sạn chuyên nghiệp, các huynh đệ ở dưới cũng có thể để ý tới .”

      “Vâng , mấy ngày nay tôi bắt đầu tìm người.”

      “Mặt khác, sòng bạc trước kia là do Mãn Quý thúc quản lý?”

      “Đúng vậy” Vương Tu .

      “Vậy làm , tôi nghĩ đối với , đó thành vấn đề .”

      Vương Tụ biến sắc nhanh chóng , “ được a, cha ngài giao cho tôi nhiệm vụ chính là bảo vệ ngài , ngài bây giờ còn là rất nguy hiểm, tôi thể rời được .”

      Tứ Phương thản nhiên , “ cứ .”

      Vương Tu dám thêm gì nữa , gật đầu.

      Tứ Phương , “Cha tôi , còn có Vương thúc cùng tiểu Thạch qua khoảng thời gian nữa trở lại “

      Vương Tu cực kì kinh ngạc, “ ? Trở về có phiền toái gì hay ?”

      ở nước ngoài lấy chứng minh thư mới , cùng với tư liệu trước kia cắt đứt sạch ,có Lục Vệ Quốc hỗ trợ , chỉ cần thường xuất ở trước công chúng là được , cố gắng lộ diện nhiều , vấn đề cũng lớn .”

      Vương Tu thở phào nhõm, “Vậy là tốt rồi, các huynh đệ đều trở lại, tốt quá.”

      Tứ Phương cũng nở nụ cười . Thời gian lâu như vậy, chỉ có tin tức này mới có thể làm cho hơi vui vẻ chút.
      Trâu thích bài này.

    5. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 47

      Đầu tháng mười hai, Tứ Phương cơ bản khống được thế lực ngầm ở Vĩnh Châu, dù sao cha ở đây có căn cơ hơn mười năm, tuy rằng mấy năm trước bị Trần Tự Huy đoạt quyền, nhưng huynh đệ ở dưới cũng phải có ý kiến .

      Lấy cách đối nhân xử thế mà , Trần Tự Huy so với Hạ Hữu Quân cực kỳ khác biệt , Hạ Hữu Quân ở hắc đạo là nhân vật phóng khoáng mà đầy nghĩa khí, những người vì ông mà nhận tội thay , Hạ Hữu Quân cực kỳ để ý chăm nom chu đáo, thỉnh thoảng còn tự mình đến người nhà của họ thăm nom, đưa tiền giúp người nhà họ buôn bán làm ăn . Mà đối với những em cố gắng cống hiến cho bang hội , ông lại càng hào phóng , có lẽ bởi từ nghèo khó, ông càng hiểu được nước trong ắt có cá, cuộc sống hỗn độn , tất cả mọi người đều vì chữ tiền, càng nên ép khô lợi nhuận người khác . Nếu lúc đó Trần Tự Huy thuận theo chính phủ, đối với Hạ Hữu Quân chỉ giống như trứng trọi đá , Trần Tự Huy căn bản có con đường sống.

      Trần Tự Huy đối nhân xử thế lại theo cách khác , khá đầu cơ, cũng thích ăn mảnh mình , đối với thủ hạ huynh đệ luôn tuy khuôn mặt tươi cười chào đón, nhưng lại quá coi trọng đồng tiền , đối với quản lý tiền bạc trong bang hội cực kỳ nghiêm ngặt , hình phạt đối với tàng trữ và tham ô cũng cực kì dã man . Đại đa số em trong bang đối với ăn có ý kiến từ lâu , đáng tiếc giận mà dám .

      Bởi vậy sau khi Tứ Phương đứng ra hợp nhất lại bang hội , đại đa số em đều đồng ý hợp nhất, trong đó bộ phận tuân theo đều bị Tứ Phương phái người xử lý, sau khi bang hội được sắp xếp lại chu toàn, cục diện càng ngày càng vững vàng .

      Nhưng thứ làm Tứ Phương ngày đêm vướng bận phải là chuyện bang hội, mà chính là tin tức của Lại Văn. sở dĩ sử dụng thủ đoạn độc ác, thống nhất bang hội , chính là muốn mình đứng vững đỉnh cao , muốn mang lại cuộc sống an toàn cho Lại Văn, để ai có thể hại đến .

      Liền tục tìm kiếm mà vẫn chút tin tức của Lại Văn, thất vọng chính là gạt người , nhưng vẫn ngừng tin tưởng , Lại Văn nhất định sống tốt ở nơi nào đó , chỉ là đợi đến đón mà thôi. Cho nên bao giờ ngừng tìm kiếm .

      Nhưng trong những đêm dài tĩnh lặng , vẫn thường nằm đơn mình giường, cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào của cả hai . Những hình ảnh , những mẩu truyện ngọt ngào của họ tựa như thuốc phiện, ngày nêm nếm ,cơ thể liền khó chịu muốn chết .

      Những mỗi khi nhớ đến câu tàn nhẫn của mình với ‘Em tránh ra’, muốn đâm chết mình . Ở màn đêm tĩnh mịch, vẫn ngừng lầm bẩm “Bảo bối, em vì sao ngốc như vậy, chẳng lẽ em biết em như thế nào sao?”

      Lúc ấy thực hận bản thân , hận bản thân bất lực, hận làm cho chịu khổ , hận mình thể bảo vệ được , đến mức phải tự cầm lấy dao bảo vệ bản thân.

      Nếu gặp , có phải cuộc sống bình thường hay , cũng cần phải nhận lấy tủi nhục như vậy .

      cho tới bây giờ rất ít khi giận dỗi với , bởi hai câu mà giận dỗi với , bởi vì biết , lại cực kì khoan dung, thẳng thắng ,luôn quý trọng những gì mình có , là người phụ nữ nhất .

      Sáng hôm đó, khi nghe xong câu kia , nếu bình thường chắc chắc bao giờ để ý đến . Nhưng lúc đó trong lòng nhục nhã , đau khổ nhường nào mới có thể quên sạch việc rất .

      Có lẽ tại lúc đó,những bức ảnh xấu xí cùng lời ghê tởm của Lại Vũ, che mờ lí trí của , làm quên như thế nào .

      Vật Lại Văn để lại cho Tứ Phương chỉ là đôi giày búp bê màu vàng và hai bình rượu xái trống rỗng . Tứ Phương đem đôi giày giặt sạch, đặt ngay ở bên gối , mỗi đêm mỗi khi nằm lên giường, đều có thể vuốt ve nó , giống như lúc vuốt ve chân .

      Sau đó phái người quay lại nới trước kia mình và từng sống, đem hết đồ vật của chuyển đến đây , bố trí cẩn thận , giống y như ngôi nhà mà từng sống .

      Mỗi khi đến nữa đêm ngủ được , đều lấy quần áo của giặt sạch , giặt rất cẩn thận , mỗi bộ đều giặt lại nhiều lần , lại học theo bộ dáng giặt đồ trước kia, ngâm quần áo vào nước xả thơm , sau đó phơi khô, gấp lại gọn gàng.

      Những chuyện vụn vặt hằng ngày càng làm càng nghiện, quần áo Lại Văn đều bị giặt giặt lại mấy lần, giặt hồi đến mức quần áo của càng ngày càng mỏng mới thôi .

      Tứ Phương lại đêm ngủ, chân của phục hồi rất tốt ,trải qua quá trình luyện tập , có thể lại bình thường . Trong quá trình phục hồi , bác sĩ sử dụng phương pháp rất hiểu quả, chân trái tuy vẫn còn tật, nhưng so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Cơ thể Tứ Phương cũng ốm , thần sắc mặt thường xuyên mệt mỏi và buồn bực , đây vốn phải tình trạng vốn có của , Lại Văn biến mất hoàn toàn làm thay đổi tính cách của , càng ngày càng cáu kỉnh , ngang ngược ,đặc biệt là còn muốn chuyện.

      Buổi sáng, sau khi bàn bạc xong chuyện chính , Vương Tu lưu lại báo cáo, Tứ Phương hỏi , “Có chuyện gì?”

      “Người nằm tay ta “

      ?” Mặt Tứ Phương chút thay đổi, “Bây giờ mang tới đây .”

      Vương Tu gật đầu, chuẩn bị gọi các huynh đệ đem trói Hách Lại Vũ tới , vì mang tới được đây, các huynh đệ cũng mất chút sức lực .

      Nhiệm vụ Tứ Phương giao cho chính là để mắt tới , hủy hoại , bắt , hơn nữa muốn còn sống .

      Vương Tu cùng mấy huynh đệ cũng vì chuyện này mà thức trắng thức mấy đêm . Bọn họ chụp ảnh Lại Vũ với tình nhân của vị quan lớn ở Bắc Kinh kia , sau lại phao tin tình nhân kia xuất ngoại .

      Sau đó chuyện kỹ nữ cùng Lại Vũ cũng bị đồng nghiệp của khai ra , kỹ nữ kia tuy khởi tố , nhưng Lại Vũ cũng bị đơn vị xử phạt nghiêm khắc, bị khai trừ ra khỏi đội ngũ cảnh sát.

      là ở quán bar uống rượu giải sầu bị mấy huynh đệ bắt được , bởi vì do Tứ Phương đánh tiếng , nhất định phải bắt sống, nguyên vẹn , còn sai phục vụ hạ thuốc cho .

      Lại Vũ bị nhốt vào cái lồng sắt . Tứ Phương nhìn thấy cái lồng sắt còn nở nụ cười, nhìn Vương Tu , “Tôi thích lồng sắt này, có sáng ý lắm , các làm sao mà biết được tôi cũng nghĩ như vậy ?”

      Vương Tu trả lời, biết khen hay là châm biếm, bởi vì sợ Hách Lại Vũ sau khi hết thuốc phản kháng , bọn họ lại thể giết , cho nên mới tìm cái lồng sắt đem nhốt lại , quả nhiên, cảnh sát chịu qua huấn luyện có khác , vận chuyển đường, tỉnh lại , sau đó ngừng náo loạn phen, cánh tay mấy huynh đệ còn bị làm cho bị thương.

      Lúc này Lại Vũ đứng ở trong lồng , phẫn nộ nhìn Tứ Phương. Tứ Phương nhìn , nụ cười nháy mắt bị thay thế bằng thái độ lạnh lùng , ngồi vào ghế , hai tay giơ lên đặt đùi, dùng giọng điệu thờ ơ , “ lâu gặp , xem ra có vẻ tốt nhỉ .”

      Lại Vũ hung hăng phun bãi nước miếng về phía , “Đồ cặn bã mấy người .”

      Tứ Phương thoáng nghĩ nghĩ mới , ” Trong ấn tượng của tôi , câu đó rất nhiều lần, vậy lúc câu này cho tới bây giờ có tự xét lại mình hay ?”

      “Tôi …còn mẹ nó việc gì phải tự xét lại ?” Lại Vũ phẫn nộ hét .

      “Ồ, phải ?” Tứ Phương trào phúng nhếch môi , “Nghe cưỡng gian với kỹ nữ, ngờ khẩu vị của tốt đến thế .”

      Lại Vũ hiểm nhìn Tứ Phương, nhíu mày “Đương nhiên, nhiều ảnh như vậy tôi đều cho xem qua , tôi nghĩ cũng biết khẩu vị của tôi tốt đến thế nào .”

      Tứ Phương cúi đầu, lại hơi lắc đầu, thở dài hơi , qua lúc lâu, mới , dùng loại giọng điệu do dự , “Đối với , tôi vẫn rất mâu thuẫn, biết có nên thuận theo tâm tình của mình hay , chặt làm 8 khúc mang cho chó ăn. Nhưng tôi lại lo lắng, nếu Lại Văn quay về , có thể đồng ý tôi làm như vậy , đối với ấy làm những chuyện bằng loài heo chó, nhưng chắc chắn ấy vẫn hy vọng còn sống , dù sao thế giới này, người có cùng dòng máu với ấy chỉ có , giết , ấy có đau khổ chút hay ? Nào ? coi .”

      Lại Vũ cãi lại, có lẽ nhắc tới Lại Văn mới có thể làm quên bộ dạng chật vật của bản thân , chỉ mãi đắm chìm trong hồi ức cũ .

      Tứ Phương im lặng nhìn , “ biết ? Lại Văn vì khóc chỉ lần, ấy thường xuyên với tôi , có lẽ khi thương người con khác, vui vẻ hơn.”

      Lại Vũ cúi đầu, gì. Bọn họ đều tự đắm chìm trong thế giới của bản thân .

      Người phản ứng đầu tiên là Lại Vũ, “Tất cả mọi chuyện đều do mày , mấy ngươi …đồ súc sinh …vốn nên xuất trong thế giới của Lại Văn, ấy vốn có thể sống cuộc sống bình thường , chính mày hại chết ấy “

      Tứ Phương phục hồi tinh thần, nhìn thẳng vào gương mặt vặn vẹo của Lại Vũ, khẽ cười “Có đôi khi ngay cả tôi cũng phải bội phục ghê tởm của .”

      Sáng hôm đó, sợ hãi đến náo loạn cỡ nào , lo lắng Lại Văn bị tỉnh lại cỡ nào, sợ có thể nghe thấy những lời lăng nhục ấy cỡ nào .

      Nhưng bây giờ nhìn vào con người lầm bẩm đứng đối diện , cái gì cũng vô ích .

      Tứ Phương nhìn Vương Tu “Làm

      Vương Tu có điểm do dự hỏi, “Xử lý như thế nào?”

      nhìn Lại Vũ , cùng Vương Tu , ” Mang đồ ăn cho , đừng để chết , giết có lẽ Lại Văn cũng vui .”

      Giao việc xong , vào thư phòng, xử lý bản báo cáo tài vụ tháng trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :