1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm Ấy Gặp Được Anh - Juliacy (24c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 20: là ông chủ của tôi
      Lão Lục khen tôi: Khả Nghi, cậu giỏi . Tớ nhớ mới lâu trước đây, Thế Phàm còn nghiêm mặt bảo đừng ai nhắc đến tên cậu trước mặt ấy nữa, bây giờ lại tự dẫn sói vào nhà. Lần này cần bọn tớ nhắc, cậu ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt ấy.

      lâu sau khi làm, lão Lục lại khen tôi, Khả Nghi cậu đúng là thần may mắn của công ty, cậu vừa đến, chúng ta liên tiếp nhận được mấy dự án.

      , trước kia ở công ty nước ngoài tôi làm việc hoàn toàn theo quy luật sáng chín chiều năm. Nếu ở công ty nước ngoài, tôi thực hành triết lý làm việc kiểu phương Tây: làm thêm giờ phút cũng , chứ gì đến làm thêm cuối tuần. Nhưng kể từ khi vào công ty , tôi bận đến người ngã ngựa đổ. Tám chín giờ tối vẫn còn họp với ban dự án, sáng sớm có mặt ở công ty, thứ hai đến chủ nhật gián đoạn ngày nào, mấy cân mỡ tôi nuôi được trong thời gian trước nghỉ ở nhà loáng cái mất sạch.

      Lão Lục , cậu giảm cân thành công nhỉ.

      Tôi lườm ấy: Ngày nào cũng phải cạnh tranh với các thiếu nữ đôi mươi ở công ty dễ lắm sao. Về nhà muộn như thế, sáng còn phải dành thời gian ướm thử quần áo, trang điểm, làm phụ nữ mệt chết được.

      Lão Lục : Cậu có mặc bao tải rách vẫn là mỹ nữ trong mắt Thế Phàm. Tớ khuyên cậu đừng lo lắng vớ vẩn, công ty kỹ thuật như chúng ta đào đâu ra người đẹp, mấy trăm năm mới tìm được người như cậu. Nhưng mà thanh niên độc thân ở công ty lại xếp hàng dài, cậu đừng tự tìm phiền toái cho mình."

      Bởi vì có nhiều dự án, chức danh của tôi bây giờ là quản lý ban dự án mà phải trợ lý giám đốc nên rất ít khi gặp được Thế Phàm. Đối với việc sụt cân nhanh chóng của tôi, ban đầu giả vờ thèm để ý, cuối cùng đến ngày viện cớ mời tôi ăn cơm ở ngoài, gọi bàn đầy thức ăn, cứ như thể ăn xong tôi có thể đắp lại được mấy cân thịt kia vậy.

      Tôi hề đụng đũa.

      "Sao em ăn?"

      "Giảm cân." Tôi cố ý trêu .

      Thế Phàm mất hứng: "Giảm cái gì mà giảm, em xem em gầy đến mức nào rồi, có cần phải liều mạng thế ."

      " nên phấn khởi mới phải, nhân viên nhiệt tình với công việc thế này biết tìm ở đâu."

      có cách nào với tôi: "Em vốn ăn được lắm mà. Có phải thoải mái ở đâu?"

      Thấy lo lắng cho tôi như vậy, tôi thể làm gì khác ngoài : " gọi nhiều quá, nhìn thấy no."

      "Vậy em muốn ăn gì."

      "Thôi, ăn bát cháo . Còn những món này, đợi lát nữa làm việc khuya đói bụng, nhân tiện mời mọi người cùng ăn, đỡ lãng phí."

      "Bây giờ em rất biết cách sống."

      Tôi thở dài: "Kỷ Thế Phàm, coi thường em rồi. Em làm việc chăm chỉ là để chứng minh năng lực của mình, muốn người khác coi mình là bình hoa. Trong mắt em biết cách sống, chịu được khổ chịu được mệt đến thế ư. Trước đây em ban ngày học, buổi tối làm thêm, thậm chí có cả thời gian nghỉ ăn cơm. Bây giờ mới làm thêm vài ngày, còn chưa mệt chết được. Ngược lại xem sắp biến công ty thành nhà rồi."

      Đây là lời từ đáy lòng tôi. Phương Khả Nghi tôi từ bé đến giờ chưa bao giờ nghiêm túc làm gì, học đàn khiêu vũ hội họa, cái gì cũng bỏ dở giữa chừng. Học văn hóa cũng thế, bố mẹ gây áp lực hơi lớn là thành tích có thể lên, họ vừa nơi lỏng là lại rơi xuống, mãi đến khi gặp Thế Phàm tiềm năng mới bùng nổ. Nghĩ kĩ lại, người có thể khiến tôi muốn cố gắng chỉ có Thế Phàm.

      "Xin lỗi em." Thế Phàm mang vẻ áy náy.

      "Thôi, cũng do quan tâm đến em. Vậy em nhân tiện quan tâm ông chủ, dạo này chân thế nào, sức khỏe vẫn tốt chứ?"

      "Đều tốt cả. Chỉ lúc giao mùa và mùa đông hơi rắc rối, còn những lúc khác đều tốt."

      "Ai, hỏi cũng vô ích, lúc nào cũng tốt."

      cúi đầu ăn cháo, làm ra vẻ nghe thấy.

      Lão Đại cứ cách ngày lại gọi điện thoại hỏi tôi, thế nào rồi, ngày nào cũng gặp, tiến triển thế nào.

      Tôi cười khổ: Lão Đại, cậu nóng ruột, tớ còn nóng hơn. Bây giờ tớ cứ thấy ấy là như sói thấy dê, hận thể miếng nuốt chửng, nhưng lại dám manh động, sợ dọa dê chạy mất.

      Công ty rất đông người, hầu như chúng tôi làm việc cùng nhau. Mỗi lần gặp đều nghiêm túc bàn công việc, nghiêm túc thể quan hệ giữa cấp và cấp dưới, cơ hội mập mờ nho cũng có. Dự án trong giai đoạn cài đặt điều chỉnh cuối cùng, hầu như tối nào cũng ăn ở công ty, nếu mọi người ra ngoài cùng ăn tối, nên gần đây cũng rảnh để ý đến tôi, tôi hận đến nghiến răng.

      hôm, tôi, Thế Phàm, lão Lục và A Cường trong phòng họp, điện thoại của tôi kêu lên. Tôi vừa nghe, trong điện thoại vang lên tiếng hét chói tai của phụ nữ, sau tràng lăng mạ chửi rủa tôi cũng dần hiểu ra vấn đề.

      ra ta là vợ của người phụ trách dự án bên đối tác, nghi ngờ chồng ngoại tình. Tra danh sách cuộc gọi phát hai tháng vừa rồi số điện thoại liên lạc thường xuyên nhất là của tôi, ta thử gọi đến quả nhiên là giọng nữ, vì vậy mới chửi um lên.

      Tôi đúng là kẻ giơ đầu chịu báng mà. Lúc ta ngừng lại để thở, tôi với ta, tôi là quản lý dự án của bên B, chỉ có quan hệ công việc với chồng , có phải tìm nhầm người hay . ta sửng sốt, cúp máy cạch cái.

      Lão Lục ở bên cạnh giận dữ, kìm được đòi lập tức tìm người phụ trách bên B bảo ta quản vợ cho chặt. Tôi bảo thôi, chỉ là nhầm lẫn, chịu bỏ qua cũng chẳng có nghĩa gì, coi như bị chó cắn miếng, tôi còn cắn lại chó hay sao.

      Lão Lục tin nổi đây là lời tôi : "Khả Nghi, sao bây giờ cậu lại dễ tính thế. Trước kia có bao giờ cậu bị người ta bắt nạt mà gì? Nếu phải tớ biết cậu, tớ còn tưởng cậu đúng là nhân tình kia đấy."

      "Cậu ngốc hả, tớ mà là nhân tình còn khóc lóc om sòm lên? Trước kia nhịn được là vì chưa bao giờ phải chịu uất ức gì. Sau này làm thêm từng bị người ta chỉ vào mặt mà mắng, bị coi thường vô số, lúc học bị giảng viên kì thị người Hoa gây khó dễ, lúc làm bị người da trắng chèn ép còn phải tỉnh bơ như . Chuyện lần này có thấm vào đâu. Nếu chỉ chuyện hiểu lầm ầm ĩ trời long đất lở, tớ sống thế nào được?"

      Lão Lục và A Cường im lặng đồng thời đưa mắt nhìn Thế Phàm, người kia nhìn chằm chằm tài liệu bàn, biết nghĩ gì.

      Thế Phàm gọi tôi đến phòng làm việc của , câu đầu tiên hỏi là: tại sao trước giờ em kể những chuyện này?

      " làm gì, quen là được. Có ai chưa từng bị tủi thân? Em kể những chuyện này có nghĩa là em cần ư? Vậy chịu bao nhiêu uất ức, tại sao đến giờ vẫn với em? Theo ý , cũng cần em ư!" đến đây dường như tôi kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa.

      Tôi hít hơi dài: "Thôi, bây giờ ai gây gổ với em, em cũng quan tâm. Em hề quan tâm. Trừ ."

      Nghĩ chút, tôi lại cải chính: "Ừm, thực ra cũng có thể, vì bây giờ là ông chủ của em."

      Tôi xoay người chuẩn bị ra cửa.

      lại : " quyết định chuyển em khỏi tổ dự án."

      "Tại sao, phải cho em là nhân tình của người ta chứ?"

      "Dĩ nhiên phải." Thế Phàm dừng chút, vô thức gõ lên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi: "Khả Nghi, chỉ muốn em phải giao thiệp với loại người đáng ghét này."

      Tôi thấy hơi buồn cười: "Tổng giám đốc Kỷ, người như vậy ở đâu chẳng có. Em chỉ là quản lý dự án, phải nhân viên kỹ thuật, giao thiệp với đủ loại đủ kiểu người là phần của công việc."

      Thế Phàm cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát: " biết, nhưng bây giờ em ở công ty của , phải có trách nhiệm với em. biết thôi, nếu biết thể đồng ý."

      Tôi dịu dàng nhìn người đàn ông này, ra thay đổi dù chỉ chút. Luôn muốn bảo vệ tôi, để tôi phải chịu ly tủi thân. Nhưng đến cùng có hiểu , người khiến tôi tủi thân nhiều nhất chính là bản thân . Kẻ ngốc đại ngốc siêu ngu ngốc này!

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 21: Cùng nhà cùng phòng
      Khu nhà tôi xảy ra vụ cướp, tôi chuyển đến nhà lão Lục ở tuần. Lúc tôi muốn chuyển về, lão Lục và A Cường sống chết cho phép, thân mình như tôi chính là mục tiêu lý tưởng của bọn cướp, để phòng bất trắc cứ ở nhà họ .

      Trong lúc tôi công tác, bữa trưa lão Lục vô tình kể chuyện này cho Thế Phàm. Thế Phàm sững sờ, lão Lục còn sững sờ hơn, ấy hỏi Khả Nghi cho biết sao?

      Thế Phàm lắc đầu.

      Sao lại như vậy, em còn oán mãi, cứ tưởng bây giờ lòng dạ sắt đá đến mức quyết tâm để ý đến ấy.

      Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      Chuyện gì à, ấy ở nhà em tuần rồi. Ngày nào cũng đòi về nhà, em và A Cường đồng ý.

      Trị an của khu nhà đó phải rất tốt ư?

      Ai biết được, có lẽ là theo dõi lâu rồi. Bây giờ trộm cướp đều tìm hiểu kĩ càng mới hành động. Khả Nghi là con lại sống mình, rất có thể là mục tiêu tiếp theo. Nhưng con bé chết tiệt này sợ Trời sợ Đất, suốt ngày mình biết Thủ Đạo, biết đâu còn bắt được trộm. Em bảo ấy mau tỉnh lại , đến lúc bọn chúng cướp tiền cướp sắc, cậu kích động như thế có khi còn bị diệt khẩu.

      Thế Phàm giận muốn chết, thế mà ấy với lời.

      Lão Lục cũng nể mặt: " để làm gì? Bây giờ còn quan tâm ấy sống chết ra sao ư? Trước kia, chúng ta cùng nhau trải qua nhiều việc, bất kể em hay lão Đại đều luôn đứng về phía , chỉ trích Khả Nghi vô tâm ích kỷ. Nhưng bây giờ em tự hỏi mình, người sai chẳng lẽ chỉ có Khả Nghi? Chúng ta có lỗi gì ư, bọn em chỉ thấy khổ sở, chỉ thấy Khả Nghi xuất ngoại ăn sung mặc sướng, vui quên đường về. Thành , bây giờ em lại thấy thương cho Khả Nghi. nghĩ mà xem, người như Khả Nghi lại để người khác thương hại! Em hỏi ấy vì sao lại học Thủ Đạo, ấy cười ha hả trước kia làm thêm ở cửa hàng ăn, tối tan làm quá khuya, sợ đường về nhà gặp người xấu bèn học chút võ phòng thân, đánh lại dọa người ta.

      Cổng nhà em bị dán quảng cáo, xé vẫn còn nham nhở khó coi. Em bảo Cường gọi thợ đến sơn lại, Cường bận rộn nên quên mất. Đến hôm qua Khả Nghi mua thùng sơn tự mình lăn tường. có thể tưởng tượng Khả Nghi biết sơn tường ư? Em cũng bất ngờ, biết ấy học ở đâu. Em mắng cho A Cường trận, A Cường cũng thấy ngượng phải vội sửa hết đồ đạc trong nhà, nếu chắc cũng phải để Khả Nghi làm hộ.

      đừng thấy Khả Nghi lúc nào cũng lạc quan phấn chấn, gặp chút chuyện là than thở, thực ra ấy có nhiều chỗ rất giống , gặp phải khổ cực ngậm chặt miệng. Bây giờ ấy ở nhà em, miệng coi nhà em như nhà mình, trong suy nghĩ lại thấy ngại ngùng, giúp tay nấu cơm dọn phòng, trước đây ấy như vậy.

      Thế Phàm à, thích người nhất thiết phải dành những điều tốt nhất cho ấy , phải hỏi mình cái ấy thực muốn là gì? Dĩ nhiên nếu ấy, thương ấy em chẳng còn gì để . Tự nghĩ ."

      Lão Lục kể với tôi sau khi ấy xong Thế Phàm đụng đũa nữa.

      Tôi mím môi, cậu nên đợi ấy ăn xong hẵng .

      Lão Lục cười tôi, cậu hết thuốc chữa.

      Tôi công tác về, buổi chiều vừa vào công ty, Thế Phàm tìm tôi.

      "Nghe lão Lục em ở nhà ấy?"

      "Bà tám này, vâng, đúng vậy."

      "Hôm nay em lại về đó?"

      "Em muốn về nhà mình."

      "Em... ở khách sạn ."

      "Ở khách sạn? Em có nghe nhầm , ở đến bao giờ? Em ở nhà mình mua nhà làm gì. đừng nghe lão Lục cường điệu, đến nỗi như thế đâu."

      "Vậy...?" Thế Phàm còn do dự.

      Tôi cắt ngang lời : " cũng đừng nghĩ đến nhà lão Đại, họ hàng nhà cậu ấy ở quê rất đông, đến lượt em. Nhà cũng được. Em phải là túi du lịch dùng công tác, quẳng ở đâu cũng được."

      "Thế em ở nhà lão Lục. yên tâm em ở mình. Quyết định thế ."

      "Quyết định gì cơ, sao lại tự tiện thế. Nếu yên tâm đến nhà em . Bất kể thế nào em cũng phải về nhà mình, chỗ nào hết, chết cũng phải chết ở nhà mình." Ánh mắt của tôi có lẽ khác gì Lưu Hồ Lan trước khi dũng hi sinh.

      Thế Phàm còn cách nào, đành chống gậy đứng dậy, " thôi, về nhà lấy quần áo."

      Hôm sau đến chỗ làm, lão Lục nháy mắt lia lịa, làm đủ kiểu ám chỉ. Tôi mang vẻ mặt như đưa đám. Lúc ăn cơm, ấy cáu kỉnh hỏi tôi: "Đến thế rồi còn giải quyết , cậu trông có đần đến nỗi đấy đâu."

      Tôi tức giận hỏi: "Tớ trông đần, ý cậu là tớ trông dâm đãng lắm hả?"

      " gì mà dâm đãng, nghe ghê chết, là mỹ nhân kế."

      "Người ta là chính nhân quân tử, hành động chẳng khác gì Liễu Hạ Huệ, tớ nhảy bổ vào phải Phan Kim Liên là gì? Nhà tớ phòng cho chủ phòng cho khách, vừa đủ mỗi người phòng, cậu bảo tớ phải làm thế nào? Chẳng lẽ nửa đêm lẻn vào phòng của khách, phải là cưỡng gian sao?"

      Lão Lục cười to: "Ai bảo cậu mua nhà to làm gì, người ở nhà phòng được sao. Ba phòng hai sảnh, 100 mét vuông, quá lãng phí."

      Tôi cũng nhịn được bật cười: "Cũng phải, tớ thấy hối hận rồi. Thôi để tớ giả vờ làm trinh tiết liệt nữ hai ngày ."

      Thế Phàm ở nhà tôi hai ngày, có gì xảy ra. Tôi ở phòng khách xem tivi, ở trong phòng đọc đọc sách hoặc xem tài liệu, sau đó từng người tắm rồi ngủ. Về việc ở nhà tôi bao lâu, sau này thế nào, chúng tôi tránh nhắc tới.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 22: , rằng em
      Ngày thứ ba vừa đúng là cuối tuần. Thế Phàm có việc nên tự tôi về nhà trước. Tôi chợt nghĩ hôm nay muốn ăn ở ngoài, phải siêu thị mua đồ về nấu. Nhưng đợi đến khi tôi tất bật trong bếp rồi, Thế Phàm lại gọi điện có thể kịp về đón tôi ra ngoài ăn nên bảo tôi tự .

      Tôi giận muốn chết, mình muốn ăn, cứ làm việc của mình rồi cúp điện thoại.

      Chuông lại reo lên, vẫn là . về ngay bây giờ, em đợi về cùng ăn nhé.

      Thế Phàm về đến nhà, đĩa cá hấp, món mặn, món chay và bát canh gà hầm bày biện sẵn sàng bàn.

      Tôi dương dương tự đắc : " phải đồ ăn mua ở ngoài, là em tự làm đấy."

      Mặc dù Thế Phàm biết tôi có thể nấu cơm, nhưng ngờ trình độ lại lợi hại như vậy. nhìn tôi với vẻ mặt thể tin được: "Khả Nghi, còn gì em có thể làm mà chưa được nghe nữa?"

      Tôi chống nạnh đứng trước mặt : "Bây giờ biết bản lĩnh của Phương Khả Nghi em chưa, có thể mang lại hòa bình và ổn định cho đất nước, dưới có thể pha trà nấu cơm, văn có thể ngâm thơ làm câu đối, võ có thể quét sơn thông bồn cầu."

      Ăn cơm xong, tôi chủ động để Thế Phàm rửa bát. Tôi biết cái người này quen để tôi giúp đỡ. Nhưng sợ nền nhà dính nước bị trơn, tôi đứng bên cạnh .

      "Em đứng đây làm gì?"

      "Chỗ này trơn, em sợ ngã."

      "Vậy sao em để em rửa cho?"

      " làm cả tuần bị chỉ đạo, chỉ đạo lại lần khó chịu."

      "Còn có chuyện gì cần làm nữa?"

      "Bồn cầu phòng em bị rỉ nước, sửa nhé."

      nghiêng đầu nhìn tôi cười: "Em vừa mới văn có thể cái gì võ có thể cái gì."

      Tôi cũng nghiêng đầu trừng mắt với : "Thế cần người đàn ông như ở đây làm gì, đến giờ bọn trộm cũng chưa quay lại."

      Buổi tối tôi quấn lấy đòi chơi game, tôi phải là đối thủ của , bị đánh bại nhanh chóng gọn ghẽ.

      Tôi tức giận đến nỗi kêu khóc ầm ĩ: "Kỷ Thế Phàm, chơi giỏi như thế vì sao nhường em, cho đánh lại em trong mười phút."

      Kết quả là vừa chơi game vừa xử lý tài liệu bên cạnh, tôi càng giận, cho sỉ nhục người khác như vậy, có tinh thần, đừng đánh nữa, em tắm đây. như trút được gánh nặng.

      Khi tôi tắm xong ra ngoài, Thế Phàm như thường lệ ở trong phòng đọc sách, tôi bưng vào cho cốc nước, đụng phải đúng lúc ấy đứng lên khiến nước hắt vào cánh tay tôi. hoảng sợ vội vén xắn tay áo tôi lên xem có bị bỏng , chợt thấy vết sẹo dài khoảng 5cm.

      "Khả Nghi, sao thế này?"

      Tôi thờ ơ nhún vui: "Dao cắt, phải khâu mấy mũi, xấu chết được, làm em dám mặc áo tay ngắn."

      "Tự em cắt?"

      "Em có thần kinh đâu, muốn tự sát cũng thể cắt ở đây."

      "Chuyện gì xảy ra, em muốn làm sốt ruột chết hay sao."

      "Có lần lâu rồi em về nhà giữa đêm bị bọn cướp giật túi xách, theo bản năng em giật lại, bị ta chém nhát. Em báo cảnh sát nhưng biết sau này có bị bắt , may mà giữ được cái túi."

      "Trong túi có gì?"

      " ra có gì cả, di động, sách vở và ví tiền. Trong ví chỉ có thẻ có tiền mặt."

      "Thế em giành với ta làm gì, đưa cho là được." Thế Phàm giận muốn chết.

      "Trong điện thoại có ảnh chụp, trong ví có ảnh có thẻ có bằng lái, đồ của em em muốn bảo vệ có gì là sai. Sao giống hệt mấy người cảnh sát vô dụng kia thế?"

      "Mạng sống quan trọng hay những thứ đó quan trọng? Xảy ra chuyện lớn như thế vì sao em nửa lời?" Thế Phàm mắt đỏ hoe chất vấn tôi, dáng vẻ như muốn ăn sống nuốt tươi tôi vậy.

      "Đều quan trọng, đối với em tất cả đều quan trọng." Tôi hét chói tai. " phải cũng với em sao? Bà nội mất, bị ốm, công ty xảy ra chuyện, có chuyện gì mà kể với em, thậm chí, thậm chí chuyện kết hôn em cũng nghe được từ người khác. Được, coi như chúng ta đều có lỗi, coi như hòa, em so đo với .

      Nhưng sau này sao, và A Lan ly hôn, biết em về nước nhưng đến tìm em, mãi đến khi em thăm mộ mới gặp , kết quả lại bị từ chối lần nữa. Kỷ Thế Phàm, biết em hận đến chừng nào ? Chúng ta ở bên nhau vĩnh viễn đều là em chủ động, tại sao! Tại sao! Tại sao có nhiều lí do đến vậy để từ chối em, tại sao người phản bội tình của chúng ta là , mà người sai lại là em! Tại sao ích kỷ chút giữ em ở bên mình, em hận , em hận !

      Nếu em, ba năm trước nên cho em biết, để em hết hi vọng, em nhận mệnh. Nhưng câu nào mà biến mất, bảo em nghĩ như thế nào? Ngày nào em cũng vật vã giữa và hận, lưỡng lự giữa chửi rủa và tự trách mình, sau đó ngừng luân hồi giữa hi vọng và tuyệt vọng. Cuối cùng em vẫn thể quên được lời hứa của , hứa đợi em, vĩnh viễn em. Vì sao với em ngay từ đầu, tình của có điều kiện, có kì hạn. Kì hạn là bốn năm, điều kiện là cảm thấy xứng với em.

      Họ Kỷ, biết khiến em chậm trễ bao nhiêu năm ? Lúc quen mới 13 tuổi, lúc thích mới 18 tuổi, năm nay em tròn 29, trắng ra là gần 30! Trước đây em tuổi với người khác toàn cộng tuổi mụ, từ năm nay em bắt đầu tuổi . Kháng chiến cũng chỉ có tám năm, xem em tiêu phí với bao nhiêu năm! Cả đời em có bao nhiêu cái mười năm để phí hoài cho !"

      câu sau cùng, giọng tôi khàn hẳn . cách nào lấy được hơi để tiếp, khóc cũng khóc nổi.

      Thế Phàm bị dáng vẻ của tôi hù dọa, vội ôm tôi vào trong lòng, dùng sức vỗ lưng tôi: "Khả Nghi, cầu xin em đừng làm sợ. Tất cả là lỗi của , để em phải chịu tủi thân nhiều như vậy. Em cứ đánh , mắng , làm gì cũng được, Khả Nghi, em đừng như thế. Cầu xin em!"

      Cuối cùng ở trong lòng Thế Phàm, tôi cất tiếng khóc lớn: "Thế Phàm, chuyện gì em cũng có thể chấp nhận, chỉ sợ thương em."

      "Sao có thể thương em, mồ côi bố mẹ từ , chỉ có người thân là bà nội. Mãi đến khi em xuất trong cuộc đời , mới biết ra cuộc sống của mình chỉ có màu xám. Chỉ cần em ở bên , cho dù làm gì đều thấy vui.

      Sau khi em ra , ngày nào cũng nhớ em. Trong cửa hàng, trong nhà, trong ngõ, nơi nơi đều có bóng dáng em. nỡ giặt chăn và gối, bởi vì bên còn có hương vị của em.

      Lúc bà nội cũng ra , chưa từng sợ đơn đến thế, nhớ em tưởng sắp phát điên. muốn với em thêm vài câu, nhưng em luôn bận việc, viết thư, online cũng gọi cho . gọi điện cho em nhưng em chưa được vài câu tắt máy.

      Lúc ngã bệnh nằm giường, nhớ từng chi tiết mỗi khi ở bên em, nhớ dáng vẻ tức giận, vui mừng, nũng nĩu, giận dữ, mắt khẽ cong lên khi cười với của em, mỗi lần nhớ đến những điều đó cảm thấy cuộc sống vẫn còn hi vọng, bệnh tật cũng khó chịu đến vậy.

      Cho dù kết hôn với A Lan, vẫn thường mơ thấy em, mơ thấy em vừa khóc vừa trách Thế Phàm sao cần em, mơ thấy em ngồi bậc thềm đợi , Thế Phàm em trở về. Lần nào cũng từ trong mộng bừng tỉnh, rồi thức đến khi trời sáng. Sao có thể muốn gặp em, ngày hôm đó thấy em ngồi khóc trước cửa nhà, suýt chút nữa tưởng rằng mình nằm mơ, muốn ôm em vào lòng, muốn hôn hết nước mắt rơi má em, nhưng có thể , có tư cách đó sao? an ủi mình, có lẽ em sống tốt hơn.

      Em trở về, cũng trưởng thành, thông minh năng động, xinh đẹp tự tin. Mãi đến khi em lại xuất bên cạnh , mới biết ra cuộc sống của em cũng như tưởng tượng. muốn buông tay lại luyến tiếc, nhưng giữ em ở bên mình, sợ có những lúc sức khỏe của rất kém thể chăm sóc tốt cho em, càng sợ ngày nào đó em thất vọng vì , còn là Thế Phàm mà em biết nữa. Khả Nghi, thừa nhận có can đảm, sợ có được em vì quá sợ mất em, tưởng tượng được nếu mất em lần nữa phải tiếp tục sống như thế nào."

      "Thế Phàm, em, nhớ em, muốn em ở bên mãi mãi, được ?"

      Tôi níu chặt cổ áo khổ sở khẩn cầu.

      "Khả Nghi, em chuẩn bị tinh thần chưa, có lẽ được như em tưởng tượng, có lẽ tình trạng của trở nên tồi tệ, có lẽ..."

      đợi được từ "có lẽ" thứ ba, tôi vọt vào phòng bếp cầm lấy con dao gọt hoa quả: " mà còn "có lẽ" nữa, em chết cho xem. phải em dọa đâu." phải dọa , có lẽ nếu cho tôi mười phút cân nhắc tôi làm điều dại dột, nhưng với tính cách của tôi, trong cơn bốc đồng tuyệt đối có thể giơ tay chém xuống.

      Thế Phàm đứng đằng kia, dịu dàng nhìn tôi, sau đó vứt nạng . Trong nháy mắt khi chuẩn bị ngã xuống, tôi vứt lại dao chạy đến ôm lấy , rồi chúng tôi cùng ngã xuống sàn. Tôi bò dậy, cầm gối ghế sofa đập , nghiến răng nghiến lợi : Kỷ Thế Phàm chết tiệt, em hận chết được. câu chết sao, em khó đến thế sao, nhớ em đau khổ như vậy sao, cũng phải em xấu đến mức ai thèm, cũng lỗ vốn.

      Thế Phàm nằm sàn cười ha hả, ban đầu còn lấy tay đỡ, sau túm được tay tôi, kéo tôi vào ngực: "Khả Nhi, muốn có em, ngay bây giờ."

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 23: Chung sống khó như khi
      Tình cảm bị dồn nén trong sáu năm khác gì bó củi khô, chỉ cần mồi lửa biến thành đám cháy rừng rực. Chúng tôi điên cuồng hôn môi, điên cuồng quấn lấy nhau tấm thảm trải sàn, tôi ngừng gọi tên của Thế Phàm, thô bạo ôm lấy tôi, giống như muốn nhập tôi vào trong máu thịt của ...

      Trong phòng tắm, nước róc rách chảy, Thế Phàm ngồi ở đó, tôi đấm lưng giúp .

      "Cưng à, có đau ?" Tôi hỏi.

      " đau."

      "Có thoải mái ?"

      "Cực kỳ thoải mái."

      "Sau này ngày nào cũng giúp tắm có được ?"

      "Được."

      "Thứ hai nhớ tìm người đến lắp tay vịn được ?"

      "Ở nhà có tiện hơn ?"

      "Em thích, đó là nhà của và A Lan."

      "Khả Nghi, em vẫn còn để ý."

      Tôi khách sáo cốc cái: " thừa, em chưa từng em để ý. Sao em có thể băn khoăn gì? Người đàn ông em lấy người khác, còn có con, nếu đổi lại là chẳng lẽ có thể vui được sao, còn em thấy đắng hơn cả ăn hoàng liên! Nhưng nghĩ lại em cũng có lỗi, nếu sau khi tốt nghiệp em về nước ngay, chuyện thành thế này. Có em, khi bà nội qua đời ít nhất có em ở bên, có lẽ sức khỏe sa sút đến thế, dĩ nhiên lấy A Lan, A Lan có con cái có thể bắt đầu cuộc sống mới, công ty gặp khó khăn, cho dù phải bán nhà cũng còn tiền lương của em, chúng ta có thể thuê nhà ở, sợ có mái nhà che mưa che nắng. Tóm lại chuyện có thể hoàn toàn giống như thế. Cho dù vẫn cơ khổ, chỉ cần chúng ta ở bên nhau có khó khăn nào thể vượt qua? phải nhà lão Lục cũng trải qua bao cam cực đến giờ có thể sống rất tốt?"

      Tôi ngồi xuống nhìn vào trong mắt : "Nhớ kỹ, em phải người phụ nũ chỉ có thể cùng hưởng vinh hoa phú quý, em cũng có thể cùng chung hoạn nạn. cái người đàn ông xấu xa tự cho mình là đúng này, trước kia bắt nạt em còn hiểu chuyện, bây giờ ỷ vào là ông chủ của em vẫn còn bắt nạt em, nhớ về sau phải đối tốt với em, phải nghe lời, lập công chuộc tội, an ủi trái tim bị tổn thương của em, biết chưa? Tắm nhanh rồi lên giường chờ em."

      Buổi sáng vừa tỉnh giấc, nhìn người đàn ông bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ tươi đẹp đến vậy. Tôi vừa chuẩn bị đứng dậy, đưa tay kéo tôi ngã xuống giường.

      "Chạy đâu?" mở mắt hỏi.

      Tôi cười khanh khách: "Xin người, đây là nhà em, em chạy để lại nhà cửa cho hả, nghĩ đến hay."

      cười: "Đây là lợi thế khi ở nhà em, sợ em chạy mất, muốn chạy cũng là chạy." Tôi xoay người đè lên người : " lại muốn bỏ chạy, lại cần em nữa. được, phải thề."

      "Thề cái gì?"

      "Đời này được bỏ rơi Phương Khả Nghi, bất kể chuyện gì xảy ra."

      "Được, thề."

      "Nếu bố mẹ em vẫn đồng ý?"

      " vẫn muốn có em."

      "Nếu mắc bệnh?"

      "Muốn em."

      "Nếu em thay đổi?"

      "Muốn."

      "Nếu hôm nào đó cẩn thận tè ra quần?"

      "Phương Khả Nghi--, em muốn chết!"

      "Có muốn ?" Tôi xoay qua xoay lại người , suýt chút nữa ngã xuống sàn.

      bất đắc dĩ ôm lấy tôi: "Muốn, chỉ cần em ngại."

      Tôi hài lòng hôn cái: "Thế mới ngoan, yên tâm , xưa đâu bằng nay, bố mẹ còn cuống hơn em ấy chứ. Có em Phương Khả Nghi chăm sóc , cam đoan chỉ hai năm lại khỏe như voi, có thể tham gia Olympic 2008."

      Để thực lời hứa của mình, tôi vùi đầu vào nghiên cứu y học, dinh dưỡng học với nhiệt tình trước nay chưa từng có. Mang hết sách y này đến sách y khác về nhà, lên mạng tra cứu. nghiên cứu hết trong nước quốc tế, Trung y Tây y, hết thuốc dân gian lại đến trị liệu kiểu Tây, Thế Phàm em sắp thành Phương "bán tiên" rồi đấy.

      Nhưng kế hoạch toàn dân tham gia rèn luyện sức khỏe của tôi thể dễ dàng tiến hành, bởi vì Kỷ Thế Phàm phối hợp: quá bận.

      Ví dụ như hôm nay, tôi giấu cặp làm việc của Thế Phàm để làm được.

      Tôi ung dung nhìn sốt ruột xoay mòng mòng: "Khả Nghi, đừng nghịch nữa."

      " trả cho . Hẹn được vị chuyên gia Trung y này rất khó, em tìm đủ mọi cách mới mời được ông ta đến hôm nay."

      giống như lửa cháy đến nóc nhà, cần cặp nữa thẳng ra cửa.

      Tôi vội chạy lên trước, chặn cửa giống như Hoàng Kế Quang chặn lỗ châu mai, cám ơn trời đất, tôi chạy nhanh hơn .

      "Khách hàng hôm nay rất quan trọng." vừa vừa kéo tay tôi.

      " làm đau tay em." Tôi kêu to, ra hề dùng lực.

      Tôi phát ra vết sẹo cánh tay tôi có ma lực thể tưởng tượng được với Thế Phàm, bất kể tôi khiến giận đến thế nào, chỉ cần tôi vô tình để lộ ra, hoặc tôi đau, lập tức có thể dịu dàng chảy ra nước.

      Quả nhiên đổi giọng: "Cưng à, nghe lời nào, đổi ngày khác được ."

      " được, nếu ở nhà gặp bác sỹ, em tiếp khách giúp ."

      "Em giúp tiếp khách? Thôi , sợ mất cả người lẫn của."

      "Đảm bảo có chuyện đó. Cùng lắm là của , người mất. Em mặc kệ, Thế Phàm, tiền với em quan trọng, mới là quan trọng nhất."

      "Đưa cặp cho ."

      " đưa, đánh chết cũng đưa."

      thở dài: "Em đưa cặp cho , làm thế nào gọi cho khách hàng đổi thời gian đây. Em có biết làm như vậy rất mất uy tín hay . Xin em lần sau sắp xếp cuộc hẹn nào cho hãy trước với tiếng."

      "Lần nào em trước với , cũng đều rảnh. Nên em phải chuyển sang tiền trảm hậu tấu." Tôi vừa to vừa lấy cặp.

      Chân của Thế Phàm chính xác như dự báo thời tiết, sau hai ngày mưa, buổi tối đau đến mất ngủ. Đến khi đỡ hơn lại làm như sao cả. Tôi hết tranh cãi lại đến náo loạn nhưng hiệu quả mấy. Ngay cả chiêu khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ mới đầu còn ăn thua, dùng nhiều cũng mất tác dụng. Dĩ nhiên tôi biết cũng muốn cố hết sức phối hợp với tôi, thấy tôi đau lòng chảy nước mắt cũng dễ chịu gì. Nhưng công ty phải của mình , muốn làm làm làm nghỉ. Lão Lục mang thai, A Cường bận rộn hai đầu, chúng tôi cũng ngại giao hết mọi việc cho ấy. Hơn nữa tôi hiểu tính cách của Thế Phàm, là người cực kỳ có trách nhiệm, cho dù vì bản thân mình cũng phải chịu trách nhiệm với mấy chục nhân viên trong công ty.

      Đợi đến mùa đông, có lòng mà có sức, muốn chịu trách nhiệm cũng được, tôi mới biết "tình trạng tồi tệ" trong lời là thế nào. Buổi sáng thể ngồi dậy rời giường, cũng bước được mấy bước đường, Thế Phàm thể làm việc ở nhà. Tôi thân kiêm mấy chức, vừa phục vụ vừa bảo vệ 24/24.

      Nhà chúng tôi bật sưởi 24 giờ ngày, trước khi Thế Phàm tắm còn dùng sưởi điện để tăng nhiệt cho phòng tắm.

      Tôi còn mua xe lăn, Thế Phàm cự nự giống như đứa bé, tôi dỗ dành : " , ngoan nào, chúng ta chỉ dùng tạm thôi, em hứa với hết mùa đông vứt nó , sang năm nhất định cần đến nữa. Hãy tin tưởng em, cho Phương "bán tiên" cơ hội !

      Chú ý ăn uống, uống thuốc đúng giờ, ngày nào tôi cũng viết thực đơn riêng giao cho thím giúp việc.

      Buổi sáng tôi nấu bữa sáng, giúp rời giường, sau đó lại giúp tập luyện.

      Buổi chiều đưa làm vật lí trị liệu.

      Tối chuẩn bị bồn tắm có pha thuốc, xoa bóp.

      Thế Phàm có bệnh mất ngủ, ban đêm khi bị đau tỉnh dậy ngủ tiếp được. Mỗi lần như thế tôi ôm vào ngực, khẽ hôn trán , từ từ đấm bóp cho , giúp thả lỏng, lát là có thể ngủ say.

      Thực tế, bệnh viêm khớp của Thế Phàm ban đầu đến mức nghiêm trọng, chỉ vì hộ lý và điều dưỡng kém, hơn nữa chất lượng giấc ngủ tốt, chịu nhiều áp lực, cứ liên tục như vậy mới càng lúc càng chuyển biến xấu. Vì thế tôi nhịn được muốn trách A Lan, cảm thấy ấy chăm sóc tốt cho Thế Phàm.

      Thế Phàm khẽ xoa mặt tôi: "Cưng à, làm người phải lý."

      Tôi chán nản: " trách ấy em phải trách bản thân mình."

      Thế Phàm cười, ôm lấy tôi: " bé ngốc, đâu tìm được vợ tốt hơn em, có thể cưới em về nằm mơ cũng phải cười tỉnh."

      Trước khi xuân đến, chúng tôi đến khu an dưỡng suối nước nóng nổi tiếng ở Thụy Sĩ. Nơi này năm nào cũng chật kín khách, tôi phải đăng ký trước rất lâu mới đến lượt chúng tôi. Ba ngày trước khi tôi thông báo với Thế Phàm, rất đau đầu: Khả Nghi, kính nhờ em đừng tập kích bất ngờ nữa có được .

      chứng minh tháng trị liệu này cực kỳ hiệu quả, sau khi trở lại tôi lập tức đưa xe lăn quyên góp.

      Để củng cố thành quả, tôi chỉ cho phép Thế Phàm làm việc buổi sáng, chiều từ 1-5 giờ, thế nhưng lần nào cũng phải bảy tám giờ tối mới về đến nhà, vừa vào cửa là thấy tôi mặt dài như ngựa.

      cười nịnh: "Vợ à, em tức giận cũng đáng ."

      Tôi chỉ đồng hồ: "Mấy giờ rồi?"

      tiếp tục vẻ mặt cợt nhả: "Vợ , đói quá, ăn cơm trước được . Đợi lát nữa massage em cứ việc dùng sức mà bóp, có cừu báo cừu có oán báo oán, cần khách khí."

      Tôi vẫn chưa hết giận: "Kỷ Thế Phàm, có phải làm lại quên mất Phương Khả Nghi là ai phải ? Em ở nhà buồn đến chết mất."

      "Thế em làm , cũng muốn em chỉ làm nội trợ, lãng phí nhân tài."

      "Công ty nào nhận nhân viên chỉ làm buổi sáng chứ."

      " nhận, lúc đầu phải em nằng nặc đòi vào công ty làm sao?"

      "Nhưng cũng trọng dụng em, còn cách chức quản lý dự án của em."

      "Cũng phải lỗi của , muốn trách trách em quá đẹp, thể lúc nào cũng để giải thích với người ta, đây là phu nhân của tôi phải đối tượng tình nhân quý ngài tìm."

      "Kỷ Thế Phàm, học được ăn dẻo kẹo như thế từ bao giờ?"

      " Phương Khả Nghi, em xem?"

      Tôi lại giận dữ cầm gối ném .

      kéo tôi vào lòng: Xem kìa, lại ngoan rồi.

      Tôi thường nghĩ: rốt cuộc trong hai chúng tôi ai là khắc tinh của ai?

      Mãi đến Kỷ Tiểu Phàm xuất trong cuộc sống của chúng tôi, tôi mới hiểu, con bé mới là khắc tinh trong sinh mạng của Kỷ Thế Phàm. Thế Phàm gặp tôi chỉ số thông minh cùng lắm là giảm xuống 50%, nhưng gặp con , chỉ còn là số lẻ.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 24: nhà ba người
      Kỷ Tiểu Phàm ra đời mang đến hạnh phúc thể diễn tả bằng lời cho Thế Phàm. cần thầy dạy cũng có thể dùng bất kỳ từ ngữ hay ho nào để gọi con cưng của ngại buồn nôn, nào là tâm can bảo bối, nào là công chúa , thiên thần của bố,...

      Đồng thời tôi cũng nhận thức sâu sắc cái gì gọi là bên trọng bên khinh. Trước đây Thế Phàm làm về câu đầu tiên là: Cưng ơi về. Bây giờ vẫn là: Cưng đâu rồi, đáng tiếc cục cưng này còn là tôi nữa. Trước khi có Kỷ Tiểu Phàm, buổi tối Thế Phàm nhất định ôm tôi ngủ, bây giờ con bé ngông nghênh nằm giữa chúng tôi, Thế Phàm thỉnh thoảng lại đá mông tôi cái: Khả Nghi, đừng lộn xộn, cẩn thận đè lên cục cưng. Trước đây buổi sáng tỉnh dậy người đầu tiên mà Thế Phàm nhìn là tôi, bây giờ dùng mọi góc độ ngắm nhìn con , ánh mắt dịu dàng có thể tan chảy cả đá.

      Kể từ khi thăng cấp làm bố, Kỷ Thế Phàm quả thay đổi rất nhiều. Trước kia hay nhiều, vì Phương Khả Nghi tôi rất biết ăn , dẫn dắt câu chuyện, cùng lắm cũng chỉ là người nghe tuyệt vời. Bây giờ có thể nhiệt tình giao tiếp với con , mặc dù tôi ở bên cạnh hoàn toàn hiểu họ o e o e cái gì. Tính cách của Thế Phàm tương đối hướng nội, cho dù bây giờ là dân làm ăn cũng vẫn thích những nơi đông đúc ồn ào, bây giờ lại rất thích bạn bè đến nhà chơi, chỉ cần người ta vừa khen con , tôi ở trong phòng bếp cũng có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng.

      Vốn tôi lòng dạ muốn sinh con trai, có phiên bản của Kỷ Thế Phàm tuyệt. Kết quả lại là con , cũng may mắt mũi mười phần giống bố, thông minh chưa biết, nhưng tính cách-- có vẻ giống tôi, sức sống tỏa ra bốn phía đó nhé! Cái miệng chỉ ngậm vào lúc ngủ, còn tất cả thời gian còn lại đều há to, nếu khóc ngừng là ăn ngừng, phải cười chính là bi bô tập , tóm lại thể để ý đến con bé, phải ôm con bé, dỗ con bé, thể bỏ nó xuống dù chỉ mười lăm phút. Thế Phàm thường ôm bé đến khi tay bị chuột rút, còn sức để chống nạng, cũng may nhà tôi bây giờ rất đông người, mệt còn có bố mẹ tôi tiếp sức.

      Đương nhiên tôi tán thành như vậy, tôi có chuyện gì mọi người bế con bé làm gì, nó khóc để cho nó khóc, khóc mệt tự thôi. Nhưng lời tôi có tác dụng, tôi nghi đến khi con bé biết chuyện, đòi sao trời ba người họ cũng mở hội nghị nghiên cứu xem có khả năng nào hay . Tôi phải an ủi mình Thế Phàm tuổi thơ vui vẻ, nên muốn bù đắp gấp bội cho con cũng dễ hiểu, dù sao bây giờ con còn , tôi đành nhắm mắt mở mắt để họ chiều con bé.

      đến bố mẹ tôi, mặc dù tôi và Thế Phàm từng đề nghị họ đến ở cùng chúng tôi, nhưng bọn họ ngại ngùng muốn. ra Thế Phàm cũng chấp nhặt chuyện quá khứ, nhất là sau khi tự mình làm bố, càng thấu hiểu họ từ tận đáy lòng. Sau khi có Kỷ Tiểu Phàm, bố mẹ tôi mới chủ động từ về nước thăm thân biến thành định cư.

      Tôi có chút chua xót phát , chỉ có tâm tính Thế Phàm biến đổi, ngay cả bố mẹ ruột của tôi cũng vậy. Kể từ khi tôi mang thai, Thế Phàm lo lắng muốn chết, đảm đương mọi việc đối nội đối ngoại. Còn tôi phải làm bất cứ việc gì, kể cả làm, nhưng cũng bận dưỡng thai và tham gia lớp huấn luyện sản phụ đấy chứ. Còn sinh xong sao, phải trông bé con, phải giảm cân, cũng phải thiếu việc. Tóm lại, tôi thích phương thức giáo dục quá mức nuông chiều của bố mẹ, còn họ càng ngày càng vừa mắt tôi, cảm thấy tôi là "gối thêu hoa", " muốn phát triển", "rảnh rỗi quá mới muốn dạy dỗ con", ngược lại càng nhìn Thế Phàm càng thích, là "có thành tựu nghiệp", "vừa quyết đoán vừa có trách nhiệm", "người chồng ưu tú người cha mô phạm".

      Tôi thể hiểu nổi, tôi bị bố mẹ quản lý đến năm ba mươi tuổi, vì sao bây giờ tôi làm mẹ, ngay cả quyền lợi quản lý con của mình cũng mất cơ chứ?

      Nằm trong bồn tắm, tôi cơn tức đầy bụng, càng nghĩ càng ức, nhịn được đạp Thế Phàm cái: " xem em có oan chứ?"

      thỏa mãn nằm dựa vào tôi, hưởng thụ xoa bóp của tôi, bất thình lình bị đá phát, cười khổ : "Khả Nhi, sao em còn ngoan bằng con của thế?"

      Tôi dùng mũi hừ tiếng: con có thể dùng từ ngoan để hình dung ư? cũng đâu có giống như người có nguyên tắc? Em thấy con bé chính là tinh chuyển thế đến trị .

      còn rất đắc ý: sẵn lòng.

      Tôi nổi bão: thiên vị!

      Thế Phàm cười to: biết, em ăn dấm của con .

      Sau đó xoay người, khẽ vuốt ve gương mặt tôi: có em làm sao có Kỷ Tiểu Phàm, hai mẹ con em đều là kho báu của . Lúc còn luôn nghĩ tại sao người khác đều có cha mẹ mà có, tại sao những đứa trẻ khác đều có thể chạy nhảy mà làm được, vì sao chúng có thể công viên có đồ chơi mà lại phải nấu cơm quét nhà. Nhưng bây giờ cái gì cũng có, có già dưới có trẻ, có vợ có con có lò sưởi đầu giường*. Khả Nghi, có em mới có tất cả hạnh phúc này. Có mẹ con em, cố gắng của mới có ý nghĩa, sinh mạng của mới đầy đủ, nếu như trước đây còn oán hận, giờ chỉ thấy biết ơn, bởi vì tất cả những gì mất nay lại được bù đắp trọn vẹn.

      *: Lò sưởi ở đầu giường (nhiệt kháng đầu) là tập tục của người Đông Bắc. Khách đến nhà, chủ nhà vỗ lên lò sưởi ở đầu giường đất (kháng) : "Nhanh đến đây, ngồi lên giường, ngồi lên giường". Người khách vui vẻ tháo mũ và găng, xoa hai bàn tay lạnh cóng, bỏ giày, ngồi lên đầu giường cạnh lò sưởi, vừa hút thuốc vừa trò chuyện việc nhà. Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, giường lại ấm áp như mùa xuân.

      Ngừng lại chút, nhìn vào mắt tôi, từng chữ : người hạnh phúc.

      Tôi ôm chặt: "Em cũng vậy, Tiểu Phàm cũng vậy - chúng ta đều rất hạnh phúc."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :