1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm Ấy Gặp Được Anh - Juliacy (24c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 15: Khả Nghi và Coco
      John đến sân bay đón tôi. Đầu tiên là tiếng huýt sáo dài, rồi cái ôm chặt, tiếp nữa tay nhấc bổng tôi lên xoay vòng: "Coco thân , Sweetheart của , cuối cùng em cũng trở về, nhớ em quá thôi!" Tôi mỉm cười. bao giờ kém phô trương, đây chính là John. Còn Thế Phàm sao? Hàm súc mà nội liễm, ôm tôi chặt, thầm bên tai tôi: "Khả Nhi của , em về."

      Buổi tối, tôi và John uống bia trong vườn hoa. Tôi chỉ mặc áo lót quần đùi, vừa uống rượu vừa lắc lư theo nhạc. John nhìn tôi : "Coco, em quá sexy, quá đẹp, nâng ly, cheers!" John chưa từng keo kiệt lời khen với tôi, cho dù có lúc tôi chẳng cảm thấy mình đẹp chút nào, người nước ngoài phải chăng đều như vậy, tôi nghe nhiều cũng thành quen. Nếu Thế Phàm thấy tôi thế này gì nhỉ, cau mày: "Khả Nghi, em thấy em mặc quá ít à, đừng uống nữa!"

      John đưa tôi đua xe. Mặc dù đây phải là lần đầu tiên, đầu tôi vẫn như muốn nứt ra vì tiếng gầm rú của động cơ, hai chân vẫn như nhũn ra. Vừa ra khỏi xe tôi nôn thốc nôn tháo. Đúng thế, tôi phải tiếp nhận , nhất định phải tiếp nhận những thứ này. Đây chính là John, người vĩnh viền ngừng vận động, vĩnh viễn thích những chuyện mạo hiểm kích thích. Tôi tưởng rằng sau tai nạn xe còn hào hứng với những chuyện này nữa, ai ngờ vẫn là . Trong lúc nôn tôi nghĩ: nếu Thế Phàm biết tôi đua xe nguy hiểm như thế liệu có muốn giết ta hay ?

      Tôi và John tản bộ ngoài bãi biển, cầm tay tôi, tôi từ chối. lát, đột nhiên cúi đầu hôn tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là tránh. John nâng cằm tôi rồi giữ lấy mặt tôi: "Sao thế? được ư?" "À , có gì," tôi vội vàng giấu diếm, "Chỉ là, chỉ là... hình như có con cua cắn chân em." khẽ cười, hôn lên trán tôi rồi từ từ trượt xuống mắt, mũi, cuối cùng là môi.

      Trước kia, tôi chỉ từng nghe có kĩ thuật hôn, đến hôm nay mới được thưởng thức . Tôi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ nghĩ phải ứng đối như thế nào, ngốc nghếch cố đuổi kịp tiết tấu của . Trong trí nhớ của tôi, tôi và Thế Phàm hôn chưa từng biết dùng kĩ thuật gì, tất cả rất tự nhiên, bởi lẽ chúng tôi mãnh liệt cần đến nhau.

      Nếu mọi chuyện tiến triển bình thường tôi nên mời John về nhà, nhưng tôi lấy lí do công việc còn dang dở để xin lỗi . Dĩ nhiên tôi biết tôi thể mãi trốn tránh như vậy, nhưng thực tôi còn chưa chuẩn bị tâm lí.

      Hôm thu dọn đồ đạc, tôi ngồi sàn sắp xếp lại những bức ảnh chụp. John ở lễ tốt nghiệp của tôi, tôi ở lễ tốt nghiệp của John, tụ tập bạn bè, du lịch. Đột nhiên, tôi nghĩ năm đó rốt cuộc tôi làm gì, vội cái gì, vì sao tôi hề nhận ra tâm và đổi thay của Thế Phàm? Vì vậy tôi giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, điên cuồng ép bản thân mình nhớ lại, tôi và John ở bệnh viện, đưa bố mẹ du lịch, thích ứng với công việc mới, tiếp đón bố mẹ John, công việc thuận lợi tìm John kể khổ, nghỉ phép giải sầu, công việc có tiến triển ăn mừng cùng John, tất cả những việc này tôi đều nhớ, thậm chí tôi còn nhớ lúc nằm boong du thuyền tư của John ngắm sao trời, nghe John kể truyền thuyết về các chòm sao.

      Còn Thế Phàm sao, tôi có kí ức nào về ? Đó là vài đoạn cực ngắn, tất cả ấn tượng là những rối rắm đấu tranh lưỡng lự của tôi, nỗi khổ muốn biết phải mở miệng như thế nào, rồi càng ngày càng sợ liên lạc.

      Mấy ngày sau, trong bữa tiệc mừng đêm Noel hàng năm, công ty tuyên bố quyết định thăng chức cho tôi. Mọi người ngừng đến chúc mừng, tôi lịch cảm ơn.

      John cũng đến, cài chiếc nơ màu đen lịch thiệp, thân hình 1m85 của trong đám đông người Tây cũng hề thấp, bộ tây trang được may rất khéo tôn lên vóc người gần như hoàn mỹ, nhờ gia giáo chu đáo, rất thành thạo những trường hợp xã giao như thế này, hai năm nay quả thực tôi học được rất nhiều từ . Nhìn mỉm cười về phía tôi, tôi thể thừa nhận đây là người đàn ông rất có sức hấp dẫn, khiến người khác- nhất là phái nữ chú ý, vô thức tôi cảm thấy... thỏa mãn lòng hư vinh.

      Tôi run lên, "hư vinh" - hai từ này chợt xoẹt qua trong đầu tôi, tôi cũng biết từ bao giờ mình trở thành người phụ nữ ham hư vinh. Tôi hoảng hốt trốn vào toa lét, nhìn mình trong gương: mái tóc quăn tít, trang điểm đậm cho tiệc tối, bộ váy lưng trần màu đen lồ lộ phơi bày làn da phụ nữ châu Á mịn màng loang loáng, hoa tai, dây chuyền kim cương dưới ánh đèn lóe sáng chói mắt. Đây là tôi ư? phải, người phụ nữ quý phái thời thượng này phải là Khả Nhi, ta là CoCo.

      Tôi với Thế Phàm: em nhìn ngắm thế giới bên ngoài lần. Khi cánh cửa này mở ra, tôi còn tưởng rằng tôi chỉ nhìn ngắm thưởng thức trong chốc lát, tôi cứ ngỡ mình còn đứng ngoài cửa, mãi đến hôm nay, người phụ nữ trong gương mới cho tôi biết thực ra cánh cửa kia ở phía sau tôi từ lâu. Trong lúc vô tình tôi bỏ qua Thế Phàm, tôi bỏ rơi , hơn nữa ông Trời cho tôi cơ hội để tôi về bên lần nữa, đây chính là trừng phạt của trời cao dành cho tôi.

      Tôi chấp nhận trừng phạt này, an ủi duy nhất dành cho tôi chính là Thế Phàm cuối cùng cũng có gia đình thuộc về mình, có người thân, có con cái, có bạn bè, người và người , cuộc sống hoàn chỉnh còn bấp bênh chìm nổi nữa. Tôi chân thành hi vọng khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc, vui vẻ, chỉ khi có được những điều đó tôi mới xứng có được cuộc sống của mình.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 16: Tôi là Phương Khả Nghi
      Nửa năm sau tôi trở lại Trung Quốc. Nhưng đây chỉ là lần dừng chân ngắn ngủi, tôi xin sang chi nhánh Hồng Kông làm việc. Bởi vì John phải về Hồng Kông, đây là sứ mệnh lịch sử của , trốn thoát. hi vọng tôi có thể cùng về với , vì chuyện này thúc giục rất nhiều lần. Mà về vấn đề này, tôi cũng làm công tác tư tưởng với bản thân rất nhiều lần.

      ai chỉ lần. Hôn nhân càng cần những thứ khác hơn là tình , đó còn là tình thân, tình bạn nữa.

      Nhìn lão Đại mà xem, hai vợ chồng ấy tôi bận đằng tôi bận đằng , hiếm khi thấy mặt nhau, dường như ngoài chuyện con cái chẳng còn gì mà .

      Lại nhìn lão Lục đấy, hai người này ngược lại càng ngày càng gặp nhau nhiều, làm gặp tan làm gặp nhưng ngày ầm ĩ tám bận, bây giờ nhìn nhau thấy chán.

      Kết luận cuối cùng là tình vừa ngắn ngủi vừa xa xỉ, bào ngư vây cá chỉ ăn lần thôi, cơm trắng mới là thực phẩm ăn hàng ngày. Tôi còn có thể tìm được bạn trai tốt hơn John ư? Rất khó đấy. Mà cho dù có thể, lại tìm hiểu, đương lần nữa? Mệt chết được.

      Tôi có thích , thương ? Cũng có thể chứ, có lúc chúng tôi rất vui vẻ.

      Tôi bao nhiêu tuổi? 30, cần ổn định, cân nhắc chuyện cả đời thôi.

      Trở lại chỉ để bàn giao công việc, đồng thời bố mẹ tôi về hưu, lại rất thích cuộc sống yên tĩnh ở Úc, nên lần này tôi trở về giúp họ làm thủ tục để đưa họ . Trước khi , tôi hẹn lão Đại ra ngoài cafe lát.

      Lão Đại giận dỗi lúc nào cũng vội vàng như thế, sắp mới đến tìm tớ.

      Tôi bận quá, nhưng tớ mua quà cho con cậu, cũng mua cho con Thế Phàm, chẳng biết là con trai hay con nữa nhưng thôi kệ có tấm lòng là được, cậu giúp tớ đưa cho ấy và A Lan. Có cả quà cho A Cường và lão Lục, nhưng đành nhờ cậu chuyển hộ thôi, haha, bây giờ tớ rất sợ lão Lục. Tớ cũng muốn gặp mấy người này, nhưng lại dám, còn cách nào ngoài nhờ cậu.

      Lập tức mắt lão Đại đỏ hoe, con Thế Phàm lần này lại giữ được.

      A, sao lại thế? Quả thực tôi dám tin vào tai mình, tôi nghĩ là tôi nghe nhầm.

      Đúng thế, tám tháng rồi. Từ lần đầu tiên A Lan sảy thai sức khỏe tốt, hai năm qua lại có chút chán nản phiền muộn. Mấy năm nay Thế Phàm gặp nhiều biến cố, tình trạng sức khỏe càng cần . Thai nhi vốn cũng phát triển tốt, mặc dù từ lúc mang thai hai người họ cố gắng hết sức để giữ lại, nhưng cuối cùng...

      Tất cả lông tơ người tôi dựng đứng lên, tôi ôm lấy thân mình, cảm thấy sao mà lạnh quá...

      Hai người họ rất đáng thương. Tớ cũng dám, đúng hơn là đành lòng đến thăm họ. A Lan lần này sụp đổ hoàn toàn, thần kinh có dấu hiệu bình thường. Thế Phàm còn đáng thương hơn, chẳng những phải đối mặt với thống khổ mất đứa con, còn phải vừa làm việc vừa chăm sóc A Lan. Kể từ sau lần nằm viện trước, chân ấy vẫn ổn lắm, gần đây tình hình càng xấu . Khả Nghi, tớ cảm thấy ông Trời công bằng với ấy, sao lại đày đọa người tốt như thế hết lần này đến lần khác, mỗi lần lại càng tàn nhẫn hơn!

      Tôi khóc, run rẩy như chiếc lá trong gió mạnh.

      Tôi ngồi giường suy nghĩ suốt đêm.

      Ba hôm sau, tôi trở về Úc. Việc đầu tiên là thu xếp xong cho bố mẹ, việc thứ hai là nộp đơn từ chức, việc thứ ba là tìm John.

      thấy tôi vô cùng kinh ngạc, tưởng em ngày mai mới đến.

      Vâng, em định thế.

      Nhớ à?

      John, em từ chức rồi.

      Tại sao, phải em đến Hồng Kông ư?

      Xin lỗi , em thể , em thể ở bên . Em cũng thể để chờ thêm nữa, như vậy là công bằng đối với . Hi vọng về Hồng Kông mọi chuyện đều thuận lợi, rồi sớm tìm được người lòng .

      Thế còn em? Về Trung Quốc? Tìm bạn trai cũ?

      Đúng vậy, em về nước. Nhưng phải tìm bạn trai cũ, ấy có vợ rồi. Em định quấy rầy cuộc sống của ấy.

      Bởi vì đây là lựa chọn của em. John, em sống ở đâu quan trọng, em từng cho rằng em có thể tiếp nhận . Nhưng bây giờ em mới biết, tình xuất phát từ cảm thụ nội tâm, chứ phải tiếp nhận bị động. Em thích , quý trọng , nhưng, rất xin lỗi , em .

      xong, tôi chợt thấy nhõm trước nay chưa từng có. ra con người có thể dối trá như vậy, vì cái gọi là tiền đồ trong mắt thế tục làm ngược lại với ý muốn của bản thân còn giả vờ vui vẻ, tôi cười mình, ở quốc gia phương Tây coi trọng chủ nghĩa cá nhân này bao nhiêu năm mà còn ngốc đến thế.

      Tôi có lỗi với John, có tội với bố mẹ.

      "Bố mẹ, con sắp 30, haha, lúc chưa đầy 20 vội vàng đương, bây giờ 30 rồi còn chưa kết hôn, khiến bố mẹ đau lòng lắm phải ?

      Mấy năm nay con cố gắng sống cuộc sống bố mẹ mong muốn, vào đại học có tiếng tăm, vào công ty tốt nhất, tìm bạn trai ưu tú nhất, con cũng gần quên mất điều mà mình thực lòng mong muốn. Con cứ ngu ngơ làm theo hết thảy, thể phủ nhận con cũng cảm thấy vui.

      Con cho rằng mặc những bộ đồ sang trọng, đeo trang sức đắt giá, cầm túi xách hàng hiệu, cùng bạn trai có tiền, nghe người quen tán dương, nhìn ánh mắt ghen tị của bạn bè, con thấy hạnh phúc.

      Con còn tưởng rằng con John, con ngừng tự với mình ấy có bao nhiêu ưu điểm, có người bạn trai như thế con nên thỏa mãn, nên đắm chìm trong quá khứ, con thử thay đổi mình để thích ứng với ấy.

      Thẳng thắn mà , mấy năm nay con sống , giống như trong mơ, cả ngày choáng váng thể tìm lại bản thân mình. Vậy nên, thưa bố mẹ, con hạnh phúc, hề vui vẻ. Con những điều này hi vọng bố mẹ hiểu, cuộc đời ngắn ngủi chỉ có lần, cái con muốn phải là những điều này. Bây giờ con chỉ muốn sống , trở lại nơi con quen thuộc, tìm lại bản thân mình!"

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 17: Những ngày yên ả
      Tôi trở lại thành phố ấy. Lần trở lại này là vĩnh viễn, mặc dù quyết định này có hơi muộn, nhưng cuối cùng tôi quay lại. Tôi tìm công việc lương cao, mua căn hộ đẹp. Sau đó tôi sửa sang lại, gắn giá sách vào kín hai mặt tường trong phòng đọc, rồi ngừng mua sách về lấp đầy những chiếc giá này.

      ai biết tôi trở lại, tôi sống rất lặng lẽ, rất thực tế. Lòng tôi chưa bao giờ tĩnh lặng như bây giờ, cần những buổi party ầm ĩ để lấp đầy khoảng trống trong lòng, cần làm việc điên cuồng buổi tối để ngủ được, càng cần John để che giấu độc của tôi. Ban ngày làm, buổi tối lên mạng, đúng giờ ngủ, cuối tuần hẹn đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm karaoke, ngày nghỉ tôi đeo balo lên đường du lịch khám phá.

      ngày đường tôi nghe thấy có người gọi mình, quay người nhìn lại là A Cường. ấy giật mình há hốc miệng, chỉ là thấy có vẻ giống em, ngần ngừ lúc mới dám gọi, thể tưởng tượng hóa ra lại đúng.

      Tôi cười em nhìn thấy mới dám gọi. Trước mắt em là người đàn ông thành đạt thuộc thành phần tinh của xã hội, đâu còn chút bóng dáng A Cường rụt rè quê mùa trước kia.

      A Cường ngại ngùng gãi đầu.

      Tôi động tác này nhìn quen quen.

      em vẫn thích bắt nạt như thế.

      Chúng tôi tìm nơi ngồi xuống hàn huyên, tôi mới biết hóa ra xảy ra rất nhiều chuyện.

      A Lan và Thế Phàm ly hôn, có lẽ từ đầu họ nên đến với nhau. Năm ấy A Lan sinh viên đại học vừa được công ty tuyển dụng. A Lan thà hướng nội, biết ăn , lại chưa từng trải những việc lừa lọc gian trá ở đời, còn cậu sinh viên kia đỏm dáng lại biết khua môi múa mép, vừa dỗ vừa lừa. Kết quả A Lan vừa bị lừa tiền vừa bị lừa tình, công ty vừa có chuyện cậu sinh viên kia liền mất tích luôn. Khi đó A Lan có thai, nỡ phá nhưng cũng dám để, lại cứng rắn bắt ấy bỏ đứa bé. A Lan cùng đường muốn quyên sinh cùng đứa con trong bụng. Lúc A Lan tuyệt vọng nhất cũng là lúc Thế Phàm quyết định buông tha cho em, nên ấy tình nguyện muốn kết hôn với A Lan và làm cha đứa trẻ, như vậy chí ít đứa bé cũng có gia đình.

      A Lan lấy Thế Phàm là vì cảm kích và bất đắc dĩ, Thế Phàm cưới ấy là vì tình thương và tuyệt vọng đối với em. Nhưng kết hôn chưa bao lâu A Lan sảy thai. Vốn sau lần đó A Lan đề nghị ly hôn vì ấy biết em mua vé máy bay để trở về tìm Thế Phàm, nhưng cuối cùng em lại về. Sau khi công ty vượt qua nguy cơ, vì lo lắng vất vả quá nhiều Thế Phàm lại mắc bệnh, chuyện ly hôn A Lan nhắc đến nữa. Sau này cuối cùng họ có con của mình, rồi lại mất.

      Cuộc hôn nhân này giống như A Lan và Thế Phàm cùng rơi xuống nước nhưng ai biết bơi, bắt lấy nhau như cọng rơm cứu mạng, kết quả lại cùng chìm nhanh hơn. Có lẽ nếu lúc ấy mỗi người tự giãy giụa tìm đường sống có kết quả như vậy. Có thể đây chính là cuộc sống, bước sai, sai cả con đường... Chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Hai người bị hôn nhân trói buộc, hoặc tự cả hai tìm kiếm niềm vui bên ngoài - dĩ nhiên hai người họ phải như thế, hoặc chỉ có thể kìm nén và tuyệt vọng. Vậy nên lần này A Lan kiên quyết cầu ly hôn, ấy hi vọng nền tảng gia đình chỉ là chỗ bấu víu cho hai trái tim tan vỡ, đứa trẻ lớn lên trong gia đình tình cũng hạnh phúc. Những năm qua đừng bọn họ, ngay cả bọn người ngoài nhìn vào còn thấy khổ sở.

      Cuối cùng A Cường khẽ cười: Cuộc sống đúng là kì lạ. Em xem, em trở về. Bây giờ người ra nước ngoài lại là A Lan. ấy biết tiếng , chỉ có thể Singapore. ấy muốn được yên tĩnh, giải khuây lát, tiện thể học vài thứ, cái gì cũng được, từ xưa chịu học hành, bây giờ có điều kiện lại thấy hứng thú. Khụ khụ, nhiều rồi, cũng chẳng biết vì sao gặp em lại nảy sinh nhiều cảm khái, giác ngộ như thế nữa, ngại quá . Em kể về em ? Vẫn mình?

      Tôi khẽ cười, vâng, em sống rất tốt, đấy.

      A Cường nhìn tôi, câu sau cùng là, Thế Phàm cũng mình, nhưng tốt lắm.

      Từ sau lần gặp A Cường, tôi trước gặp lão Lục, sau là lão Đại.

      Lão Lục ngày trước tớ ác miệng quá, cậu đừng để trong lòng.

      Tôi cảm ơn cậu thẳng tính, nếu tớ vẫn cho rằng người có lí là tớ.

      Lão Lục phòng cậu sắp xếp rất đẹp lại ấm cúng. Bây giờ phòng Thế Phàm lại quá lớn, có hơi người, trống trơn như phòng họp.

      Tôi gì.

      Lão Đại tìm tôi, trách tôi liên lạc với mọi người, biết trong đầu nghĩ gì.

      Khả Nghi, bây giờ tớ mới phát tớ bắt đầu hiểu cậu.

      Trước kia cậu là con bé rất đơn thuần, bây giờ sao lại thâm trầm thế.

      Cậu và Thế Phàm rốt cuộc định thế nào.

      Tôi quá nhiều chuyện xảy ra, chúng tớ cần thời gian.

      Lão Đại và lão Lục lại đến tìm tôi tâm .

      "Hai người các cậu coi nhà tớ là kí túc xá à?" Nửa năm nay tôi bị bọn họ quấy nhiễu liên tục.

      "Cậu nghĩ bọn tớ phiền à, cho cậu thời gian, suy nghĩ ràng chưa?" Lão Lục phất tay.

      "Vậy cậu , rốt cuộc cần bao lâu?"

      " biết."

      "Bọn tớ tức chết với cậu và Kỷ Thế Phàm mất thôi!"

      Thế rồi họ lại muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.

      Lão Lục cậu có thể đến với Thế Phàm, nhưng bọn tớ thể nhìn cậu làm lỡ .

      Lão Đại đừng thấy gánh nặng nữa, hai người các cậu ai thiếu ai.

      Lão Lục còn ngay cả A Lan cũng có người rồi, sắp cưới rồi, cậu cần cảm thấy mắc nợ ai.

      Tôi tớ có gánh nặng quá khứ, nếu gặp được người tớ thích tớ nhất định theo đuổi, đáng tiếc vẫn chưa. Giới thiệu đối tượng thôi , tớ còn chưa rách nát đến mức bày ra cho người ta lựa chọn nhặt nhạnh. câu sau cùng tôi , tôi phải A Lan, ấy có thể theo đuổi cuộc sống mới vì ấy chưa thực , chưa trải qua mối tình ghi lòng tạc dạ như của tôi và Kỷ Thế Phàm.

      đến , tôi vẫn chưa gặp Thế Phàm, cũng chưa từng đến tìm tôi.

      Có lúc tôi hỏi mình, tôi đợi cái gì? Tôi sợ cái gì?

      Tôi đợi đến tìm ư? Tôi sợ từ chối tôi ư?

      Tôi đợi đến tìm, bởi tôi biết đến tìm tôi.

      Tôi sợ từ chối tôi, càng sợ sau tất cả những chuyện xảy ra và tôi đến với nhau liệu có thể hạnh phúc? Chúng tôi có thể trở lại như cũ ? Chỉ sợ chúng tôi cũng thay đổi quá nhiều.

      Hồi tưởng lại bản thân năm 18 tuổi, giữa thời thanh xuân hăng hái ấy, cứ ngỡ cuộc sống giống như con người tôi tùy tiện mà tươi đẹp. Tôi nghĩ cứ cố gắng là có thể đạt được điều mình muốn, nên tôi có thể giống như miếng cao dán dính chặt vào người Thế Phàm, để muốn gỡ cũng gỡ hết, mãi đến khi cảm thấy nó vừa được dán đúng chỗ vừa nỡ gỡ ra nữa. Hôm nay nghĩ lại quả giống như cả thế kỷ qua. Bây giờ tôi còn có thể như vậy ư?

      Nếu còn có ai với tôi tình đích thực có thể chống lại khảo nghiệm của thời gian và gian, tôi cười lạnh. Đúng như Trương Ái Linh , tình phải là thức ăn có thể giữ tươi trong tủ lạnh. Trải qua thời gian và khoảng cách gian dài, chúng tôi cũng bắt đầu hoài nghi tình của đối phương, bắt đầu hoài nghi mình phải là người thích hợp nhất. Tình cần được giữ chặt, cần bên nhau sớm sớm chiều chiều.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 18: Gặp nhau
      Ngày giỗ bà, tôi đến thăm mộ.

      Nghĩ Thế Phàm đến buổi sáng, tôi đặc biệt chọn khi trời muộn, ai ngờ vẫn nhìn thấy . Phản ứng đầu tiên là muốn tránh , nhưng nghĩ lại trước mặt bà nên làm như vậy, nếu nhất định phải gặp, vậy gặp .

      Khi quỳ xuống tôi cũng đến bên cạnh quỳ xuống: Bà ơi, cháu đến thăm bà. Xin lỗi bà, cháu đến muộn.

      Thế Phàm quỳ rạp mặt đất, nghe thấy giọng tôi đột nhiên người run lên cái, nhưng ngẩng đầu.

      Thế Phàm cứ nằm xuống như vậy, tôi thấy vai khẽ co rúm lại.

      Tôi chảy nước mắt nhìn , người kín đáo và kiềm chế như vậy, đây là lần đầu tiên thể che giấu được. Tôi dám kéo đứng dậy, sợ nếu nhìn thấy nước mắt tôi thất thố mất. biết chúng tôi quỳ bao lâu, lúc cảm giác tê từ đầu gối truyền đến, tôi mới ý thức được quỳ đá lạnh quá lâu.

      Tôi kéo , vẫn nhúc nhích. Tôi đứng lên, dùng sức nâng đầu của , vừa khóc vừa gọi: "Thế Phàm, cầu xin , cầu xin đứng dậy có được . nên như thế, em và bà nội nhìn cũng đau lòng. Van đấy."

      Thế Phàm vùi đầu trong lòng tôi: " kịp báo hiếu bà, Khả Nghi, bà khổ cả đời, chưa từng có được ngày sung sướng, nguyện vọng của bà cũng thực được. có cơ hội, em biết , bất kể muốn làm cho bà cái gì, bà cũng thấy được."

      " chính là sinh mạng của bà kéo dài, Thế Phàm, bà nội thấy mà, bà thương như thế, nguyện vọng lớn nhất của bà là hạnh phúc vui vẻ, dù bà có ở đây, cũng phải thực nguyện vọng của bà.

      Được rồi, em đỡ đứng dậy có được , nghe lời nào, đất rất lạnh, được quỳ như vậy. còn sớm nữa rồi, hôm nào em lại đến đây với ."

      Tôi nửa ngồi xuống, lấy tay vòng qua nách dùng sức xốc dậy. Tôi cảm giác muốn phối hợp, nhưng chân hầu như thể làm được gì. Khó khăn lắm tôi mới đỡ đứng lên được, đúng hơn là tôi ôm , phân nửa sức nặng của dồn lên người tôi. Tôi ngờ bệnh viêm khớp của nặng đến mức ấy.

      Người trông mộ hảo tâm đến hỏi có cần giúp . Tôi cảm ơn, chúng cháu cần, bác cầm giúp chúng cháu cây nạng đất kia đặt cạnh xe là được. Tôi biết Thế Phàm thích người lạ động vào người .

      Tôi cắn chặt răng, vừa ôm vừa lôi cuối cùng cũng đưa được vào ghế sau, sau đó tôi đóng cửa xe bật sưởi. Tôi đặt chân vào lòng mình, dùng áo khoác đắp lên. cũng mệt đến muốn ngất, sắc mặt tái nhợt, chân vẫn vô thức run rẩy trong lòng tôi. lúc lâu sau sắc mặt mới đỡ khó coi, chân cũng dần bớt co giật.

      Tôi hỏi thấy khá hơn chưa.

      Tốt hơn nhiều rồi, .

      Em đưa về.

      Dọc đường chúng tôi chỉ im lặng. Đứng trong căn phòng khách rộng thênh thang nhưng có hơi ấm con người, tôi cảm thấy lạnh lẽo. Trong phích có nước nóng, tôi mở tủ lạnh: cũng trống , giống thói quen của Thế Phàm. Tôi ra khỏi phòng bếp chuẩn bị chất vấn bao lâu sống thế này rồi, thấy vịn vào salon khó khăn đứng dậy.

      " muốn làm gì?" Tôi vội đỡ lấy , giận dữ hỏi.

      " vệ sinh."

      Tôi nín tịt, sao tôi lại quên được nhỉ, hẳn nhịn lâu rồi. Tôi dìu vào, đợi đứng vững tôi mới , bảo nếu cần gì cứ gọi tôi.

      Vừa ra ngoài chợt nghe tiếng ngã mạnh. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi kinh hãi: Thế Phàm ngã nhào nền nhà, điều tệ hại hơn chính là nước tiểu chảy thành dòng bồn cầu, dưới đất... dính cả người . cúi đầu dám nhìn tôi, mặt tràn ngập nhục nhã và tuyệt vọng.

      Trong ấn tượng của tôi, Thế Phàm chưa từng ngã trước mặt tôi, càng thảm hại như vậy. Mặc dù tàn tật nhưng có thể chống nạng, trước giờ luôn vững vàng, kiên định, lạc quan. là niềm kiêu hãnh của tôi, là thiên tài của tôi, là tất cả chỗ dựa của tôi.

      Tôi dám đứng đó, người nên có mặt ở đây nhất chính là tôi. Tôi khỏi toa lét, dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống đất, tôi biết phải làm cái gì đây, với quật cường kiêu ngạo của Thế Phàm chắc chắn bây giờ chỉ muốn từ chối tôi, hận thể đẩy tôi càng xa càng tốt. Tôi ôm vai, bất lực bật khóc.

      Thế Phàm tay chống đất, "" từ trong ra ngồi đối diện tôi.

      "Khả Nghi, đây chính là . Từ trước tới giờ đều nợ em câu trả lời thỏa đáng, em hãy nhìn mà xem, đây là lời giải thích của . Rất tàn nhẫn có phải ? Năm ấy còn được như bây giờ. Giờ có tiền có nhà, còn có thể chăm sóc mình, năm đó có cái gì? Mắc nợ đầm đìa suýt nữa phải ngủ ngoài đường, bệnh tật đầy mình phải nằm bất động giường mấy tháng liền, mọi hoạt động cơ bản nhất đều phải nhờ người khác giúp đỡ. Lúc và A Lan kết hôn, chụp tấm ảnh ở cổng thay làm ảnh cưới. Khả Nghi, em có thể tượng tưởng muốn cho em hôn lễ như vậy ư? thể.

      Người trẻ tuổi tốt, ngu ngốc biết sợ là gì. 20 tuổi, ngông cuồng cho rằng chỉ cần mình nỗ lực là có thể mang lại cuộc sống hạnh phúc cho những người thân . từng thề cho bà nội cuộc sống đầy đủ sung sướng nhất, hứa với bố mẹ em khiến em được sống đến nỗi nào. Có em, có công ty của mình, còn có tuổi trẻ đắc chí, cho rằng mình có thể vượt qua vận mệnh, tin mình - Kỷ Thế Phàm thua bởi bất cứ kẻ nào! Kết quả sao, bà nội đột ngột ra , để lại lời chăng trối cho , cho thêm dù chỉ cơ hội. Công ty gặp phải vụ kiện quyền tài sản, tất cả tiền vốn bị phong tỏa, có tiền thể thi công hạng mục nhận, đến thời hạn hoàn thành đơn đặt hàng phải bồi thường. thể bán tất cả, bao gồm cả căn nhà chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta, ờ, thiếu chút nữa là cả ngôi nhà cũ, khi ấy ngay cả ngày mai ở đâu cũng biết.

      vẫn luôn cố gắng, nhưng thể thắng được ý trời. Bà nội qua đời khiến suy sụp, khiến hiểu ra có rất nhiều chuyện phải mình cứ cố là được. thể ngăn em ra , níu giữ được sinh mạng của bà nội, có thể làm gì cho hai người? Thậm chí Tiểu Lan, cứ tưởng mình có thể cứu được ấy và đứa con, nhưng cuối cùng mang lại cho ấy điều gì? con cái, sức khỏe vẫn chưa bình phục hẳn phải chăm sóc cho con bệnh là , trong căn phòng u ẩm ướt ấy suốt ngày thấp thỏm lo âu vì công ty trải qua sóng gió. Nhìn A Lan âu sầu lại nghĩ đến em, Khả Nghi, cuộc sống như thế ngay cả A Lan còn tuyệt vọng, em có thể ? Trong ảnh em cười vui vẻ là thế, rạng rỡ như ánh mặt trời, chẳng lẽ phải kéo em về bên mình sống cuộc sống như thế mới là em sao?

      ở bên em để đem lại hạnh phúc cho em, nhưng hạnh phúc phải dùng lời , chỉ có tấm lòng em có ích lợi gì? Khả Nghi, em nhìn , có can đảm dù chỉ để lau nước mắt cho em, bởi vì... cũng ghét bỏ chính mình!"

      "Thế Phàm, xin đừng nữa!" Tôi vừa khóc vừa kêu lên, đưa tay muốn bịt miệng nhưng tránh .

      "Năm ấy lời nào để mặc em hận , hi vọng ít nhất em còn có thể nhớ đến . Khả Nghi, em nhìn , thậm chí dám tìm em. trốn tránh em vì muốn cho em biết còn là Thế Phàm khiến em tự hào ngày xưa. là ai? Chỉ là kẻ có dũng khí, đánh mất kiên định, phản bội tình , kẻ thất bại kết hôn rồi lại ly hôn. Khả Nghi, buông tay , cũng là buông tha cho chính em."

      "Thế Phàm, là lỗi của em, nếu em trở về sớm hơn kết quả thế này, xin tha thứ cho em. Em có thể chịu khổ, em sợ khó khăn vất vả, cái gì em cũng chịu được, em hề để ý!" Tôi lớn tiếng trong tiếng khóc.

      "Nhưng, , để, ý!" Thế Phàm yên lặng nhìn vào mắt tôi, nỗi bi thương hề che giấu trong mắt đánh gục tôi hoàn toàn, tôi còn lời nào để .

      Tôi nhớ mình vừa khóc vừa ra khỏi nhà như thế nào, tôi chưa từng nhìn thấy Thế Phàm tuyệt vọng và nhụt chí như thế. Thế Phàm của tôi là người kiêu ngạo quật cường, trước giờ chưa bao giờ cúi đầu trước vận mệnh; Thế Phàm của tôi dịu dàng, lạc quan, vĩnh viễn biết mình muốn cái gì. Nếu như có thể, tôi hi vọng chúng tôi gặp nhau ngày hôm nay, trong hoàn cảnh đó.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 19: Bắt đầu lại
      Lão Đại và lão Lục ngồi ghế salon nhà tôi, ba người trừng mắt nhìn nhau, đồng loạt mặt ủ mày chau.

      Lão Lục: "Tớ này, Khả Nghi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, khó khăn lắm ông Trời mới mở mắt cho hai người gặp mặt lần, tốt lắm, bây giờ Thế Phàm còn cho nhắc đến tên cậu trước mặt ấy. Cậu lại làm gì vậy?"

      " ấy muốn tớ quên ấy , vì ấy còn là Thế Phàm ngày xưa, tớ cũng còn là Phương Khả Nghi của quá khứ nữa. Chỉ đơn giản như vậy."

      " thể hiểu nổi, chuyện nhảm nhí gì thế! Mười năm rồi ai có thể thay đổi, cậu nhìn lão Đại , ấy còn là Lưu Tiểu Phân trong quá khứ ư, bây giờ là mẹ sề rồi, cái gì cũng hiểu chỉ hiểu con và đức ông chồng nhà mình. Nhìn tớ xem, nhớ ngày xưa cũng nhí nhảnh lắm, bây giờ suốt ngày chỉ kè kè bên chồng, chả khác gì mấy bà vợ ở nông thôn mong kiếm thằng cu nối dõi tông đường cho nhà họ Lý của ta. Hay A Cường chết giẫm, đến giờ tớ vẫn quên được dáng vẻ ấy ngày đầu tiên đến trường mình, lúng túng chỉ muốn kiếm lỗ nẻ chui xuống, bây giờ sao, động đến chuyện gì cũng có thể có bài có vở. Bây giờ những bé trẻ tuổi thích được bao nuôi, chịu làm bồ nhí người ta nhiều lắm. Mỗi năm công ty đều nhận những sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, vừa nhìn thấy cái gì tổng giám đốc Kỷ tổng giám đốc Lý nhà chúng ta đều sùng bái ngưỡng mộ, có bao nhiêu cái mũ hay đẹp đều chụp tất lên đầu các lão. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, các bà chị, thập niên 90 biến thành xã hội hỗn loạn như bây giờ còn có gì thể thay đổi!"

      Lão Lục càng càng xa, chúng tôi đều phải phì cười.

      Lão Đại : "Mọi người lo lắng chuyện của Khả Nghi, cậu lại tán chuyện tào lao nhà cậu. lại, A Cường cũng được lắm đó chứ, ngày xưa cậu cũng tinh mắt, chọn được cổ phiếu tiềm năng."

      Lão Lục vội vàng thanh minh: "Trời ạ, ngày xưa lúc tớ gặp ta, ta vẫn còn nghèo rớt. Còn chẳng phải tớ nhìn trúng ấy là người đàng hoàng, cầu tiến, chịu khó chịu khổ, ai mà ngờ được phong thủy thay đổi lại được làm tổng giám đốc. Cậu xem con người lạ lùng, bây giờ nghĩ lại thời gian tốt đẹp nhất của chúng tớ lại là lúc khởi đầu gian nan nhất, lúc ở Quảng Châu bọn tớ ở trong tầng hầm, mua hai cái bánh bao còn nhường qua nhường lại, bây giờ ăn vây cá cũng có cảm giác đó nữa. Thôi lan man quá rồi, Khả Nghi, cậu định từ bỏ đấy chứ?"

      "Từ bỏ? Tớ mà từ bỏ? Đùa gì thế, tớ tin tớ dây dưa với ấy được, có bản lĩnh ấy lại kết hôn , nếu thoát được tớ đâu."

      Lão Lục hưng phấn vỗ vai tôi: "Đây mới giống Phương Khả Nghi này, thời gian trước cậu cứ thờ ơ nóng lạnh, tớ nhìn cũng phát chán. Vậy tớ và lão Đại yên tâm rồi. Tiện hỏi luôn, cậu định dùng cách gì để dây dưa?"

      "Chưa biết."

      "Ai, cái ông này cố chấp lắm cơ, đúng là khiến người ta chịu được. Đừng lo đừng lo, ba người chúng ta, cử nhân thạc sỹ tiến sỹ còn giải quyết được Kỷ Thế Phàm?"

      Lão Đại lão Lục ra sức hiến kế nào khích tướng, mỹ nhân kế, khổ nhục kế vân vân ba mươi sáu kế đều có đủ. Tham mưu nửa ngày, đột nhiên lão Đại cười to: "Các cậu xem tình cảnh bây giờ có giống mười năm trước trong kí túc bọn mình giúp Khả Nghi tính kế giải quyết Kỉ Thế Phàm ? ngờ mười năm sau chúng ta lại phải xuất chiêu lần nữa. Khả Nghi, tớ tin thế giới này duy chỉ có cậu giải quyết được Kỷ Thế Phàm. Cũng chỉ có cậu mới mang lại hạnh phúc cho ấy, rất nhiều năm rồi tớ chưa thấy ấy cười. Khi ấy hai người các cậu mới hạnh phúc làm sao! Bọn tớ biết các cậu bao năm nay, nhìn các cậu phân phân hợp hợp đau lòng biết bao. Chỉ khi hai người đến với nhau bọn tớ mới dám tin cuộc sống này thực tươi đẹp, ông Trời còn có công bằng."

      Đúng vậy, mỗi ngày đều là ngày hoàn toàn mới, có gì là thay đổi, tại sao chúng ta thể sống tốt hơn quá khứ? Sau khi trải qua bao cơn mưa gió, chúng ta trải qua cách trở, học cách quý trọng, chúng ta vào năm ba mươi tuổi có thể có nhiều hơn quá khứ.

      Tôi gọi cho A Cường hỏi công ty họ có tuyển người , A Cường cười trong điện thoại: "Khả Nghi, em sáng ý đấy. Yên tâm, nhân tài từ nước ngoài về như em công ty bọn bất cứ lúc nào cũng thiếu. lập tức sắp xếp để tổng giám đốc Kỷ trực tiếp phỏng vấn em."

      Ngày phỏng vấn còn chưa đến, tổng giám đốc Kỷ gọi điện đến rồi:

      "Khả Nghi, em điên rồi à, có công việc ở công ty nước ngoài làm lại chạy đến thi tuyển vào công ty . Công ty bọn thuê nổi em."

      "Lạ nhỉ em còn chưa thỏa thuận tiền lương sao biết thuê được rồi?"

      "Đừng làm loạn nữa có được . Sao em vẫn bốc đồng như thế?"

      "Ai rảnh chơi với . Em từ chức rồi, làm kẻ thất nghiệp suốt tuần nay, xin vào công ty các em đâu kiếm việc làm bây giờ?" xong tôi cúp điện thoại, rất đắc ý.

      Tôi ngồi trong phòng làm việc của Kỷ Thế Phàm, tò mò nhìn đông nhìn tây. Tôi phát ra lúc có mặt tôi rất sợ , nhưng chỉ cần tôi và ngồi với nhau nhiều hơn lát, tôi lại là Phương Khả Nghi ngày đó.

      Ngồi sau bàn làm việc tổng giám đốc, Thế Phàm tay gõ cái.

      "Tổng giám đốc, có vấn đề gì à?"

      "Tại sao lại rời khỏi công ty cũ?"

      "Tích lũy đủ kinh nghiệm sau khi làm cho người nước ngoài rồi, em cảm thấy đến lúc nên đền đáp Tổ quốc, ủng hộ doanh nghiệp quốc nội."

      Thế Phàm dở khóc dở cười: "Công ty tạm thời có vị trí nào thích hợp với trình độ chuyên môn của em."

      "Em nộp hồ sơ cho vị trí trợ lý Tổng giám đốc, tổng giám đốc Lý vị trí này còn trống."

      "Mức lương cũ của em rất cao, công ty bọn trả được cao như vậy."

      "Em hài lòng với mức lương ngang với các nhân viên khác cùng cấp trong công ty, cần phải cao như trước đây, vì em tin tưởng có cơ hội phát triển tốt hơn ở công ty các ."

      Tôi lại ghé sát vào bàn giọng : " em phải nuôi nhà nuôi xe, thể làm. Trả khoản trả góp tháng này rồi em còn tiền ăn cơm nữa. Hôm nay phỏng vấn cũng phải xe buýt đến. với , hôm qua em vừa phải ăn chực ở nhà lão Đại. biết bố mẹ em sang Úc rồi mà, em có muốn ăn báo các cụ cũng được."

      "Nếu em cần tiền, trước có thể, khụ, đưa cho em. Nhưng có tuyển em hay , còn phải suy nghĩ..."

      "Tại sao em phải cầm tiền của , em có thể tự mình kiếm sao phải lấy tiền của ? phải chưa bao giờ cầm tiền của em ư!"

      đến đây, hai chúng tôi cùng ngượng ngùng, đây đâu còn giống cuộc phỏng vấn.

      Ngừng chút, tôi nghiêm trang : "Em cảm thấy với trình độ học vấn kinh nghiệm làm việc của em tuyệt đối có thể đảm nhiệm chức vụ trợ lý Tổng giám đốc. Nếu các cảm thấy em yên ổn ở vị trí này lâu, chúng ta có thể kí hợp đồng dài hạn." Mọi việc phải vừa hai phải, tôi dám duy trì khí mập mờ này, nếu Thế Phàm trắng ra là cần tôi tôi cũng hết cách với . Bây giờ giữ vững khí giải quyết công việc chung có vẻ an toàn hơn.

      Buổi tối tôi đến nhà lão Lục ăn cơm, A Cường nghi ngờ hỏi: "Khả Nghi, em nghèo đến mức như vậy à?"

      Lão Lục khẽ lườm : " ngốc à, lương của Khả Nghi gấp ba lần của em, mới mấy ngày làm nghèo được chắc."

      Tôi tỏ vẻ oan uổng: "Đại tiểu thư ơi, em lạy chị. Đúng là đứng chuyện đau thắt lưng mà, cậu thử đặt mình vào hoàn cảnh của tớ xem. Mới làm được vài năm, tiền kiếm được ở nước ngoài đều dồn hết vào mua nhà, tại còn nợ đến mười mấy vạn. Nhà các cậu là hai người kiếm tiền trả góp nhà, lại còn cho thuê nhà cũ nữa, tức là lấy nhà "nuôi" nhà, biết chừng đến lúc bán lại trúng to ấy chứ. Lại lúc các cậu mua nhà bao nhiêu mét vuông, còn đến lúc mình mua giá tăng lên bao nhiêu, ngờ tớ mới nước ngoài chuyến, giá nhà trong nước vượt quá cả nước . Tớ khóc với ai bây giờ? mua được nhà tớ đến ở nhà các cậu."

      Lão Lục cười tôi: "Cậu diễn nhập vai ghê. Giả nghèo thành nghiện, cậu có nhiều tiền gửi ngân hàng tớ còn tin, chứ ở khu nhà cao cấp lái xe xịn đột nhiên nghèo đến mức phải ngồi xe buýt, có tiền ăn cơm, đến Thế Phàm cũng thể tin được."

      "Sợ tớ đến xin cơm nhà các cậu cứ thẳng ra, hay cậu ghét tớ làm kì đà cản mũi đây. Các cậu bảo tớ là tiểu thư thuộc giai cấp tư sản, ra tớ cũng chịu cực ít đâu nhé, chẳng qua các cậu biết thôi. Cậu xem lúc tớ như thế nào, rửa bát sạch, bây giờ tớ có thể nấu cả tiệc cung đình đấy."

      A Cường : " hả, sớm, cần tiệc, ngày mai bốn mặn canh là được."

      Tôi cười: " ở với lão Lục lâu cũng học xấu rồi. Em mới ăn hai bữa cơm của nhà thành giúp việc theo giờ rồi sao. Em tiệc "Cung Đình" là mì ăn liền kia, phải tiệc tùng linh đình. thích ăn mai em mua bốn gói, mỗi người nhà ăn hai gói, khuyến mại thêm cho cây xúc xích."

      Lão Lục cười: "A Cường thà lại bị con bé này lừa rồi."

      Buổi tối, lão Lục đưa tôi ra cổng, tôi khỏi cảm khái: hâm mộ các cậu, có gia đình ấm cúng biết bao. Vì sao tớ và Thế Phàm hao tâm tốn sức đến vậy.

      Lão Lục cậu thử nhìn những ngọn đèn kia, nhà ai chẳng vậy, làm rồi về nhà chính là ngày bình thường nhất. Cậu con người có kì lạ , lúc sung sướng chẳng có cảm giác gì, nhưng gian nan khổ cực cả đời cũng quên được. Khi đó bọn tớ nghèo biết bao, lúc kết hôn còn thuê gian phòng , ban đêm vệ sinh A Cường còn phải cầm đèn pin theo sau. dám nghĩ đến sinh con, làm về, A Cường nấu cho tớ bát mỳ gà, nhìn tớ ăn hết rồi ôm tớ chặt. Khi ấy cảm thấy khổ, nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là hạnh phúc đáng giá chúng tớ ghi nhớ cả đời, là nền tảng kiên cố cho cuộc hôn nhân của bọn tớ. Bởi vậy, Khả Nghi à, cậu phải quý trọng tại, , quá trình theo đuổi hạnh phúc vốn chính là hạnh phúc, chẳng qua ngay lúc đó bản thân mình biết mà thôi."

      Mấy hôm sau, Thế Phàm gọi cho tôi, giới thiệu tôi với công ty khác, gửi hồ sơ của tôi cho họ, đối phương cảm thấy hứng thú vì vậy hẹn tôi đến phỏng vấn.

      Tôi rất dứt khoát được, sau đó gác máy. Tôi có thể hay sao, tôi phục , chuyện như vậy cũng nghĩ ra.

      Tôi dành trọn vẹn hai giờ trang điểm, chọn bộ đồ công sở "tương đối gợi cảm", sau đó đôi giày cao gót thời thượng nổi bật phỏng vấn.

      Phỏng vấn xong, tôi lòng về nhà chờ điện thoại của Thế Phàm.

      Ở thời điểm tôi gần như chờ nổi nữa, điện thoại rung.

      "Khả Nghi, em phỏng vấn thế nào?"

      "Rất tốt, giám đốc của họ quyết định chọn em ngay tại chỗ."

      " sao, ừm, họ hỏi em những câu gì?"

      "Hỏi mấy câu chung chung thôi, sao thế, có vấn đề gì phải ?"

      " cũng chắc lắm."

      "Rốt cuộc là sao, đừng ấp a ấp úng thế."

      "Vừa rồi người bạn đó gọi hỏi tá những câu liên quan, ví dụ như em kết hôn chưa, có bạn trai chưa, vân vân."

      "Vậy à, hỏi xem rốt cuộc giám đốc của bọn họ tuyển quản lý phòng dự án hay tìm người , em có bạn trai hay chưa mắc mớ gì đến ta?"

      "Em nhận lời họ rồi à?"

      "Vẫn chưa, hẹn ngày mai trả lời chính thức."

      "Em muốn ?"

      " xem?"

      "Đây là công việc của em." Thế Phàm có vẻ mất kiên nhẫn.

      "Là công việc của em, sai, nhưng do giới thiệu. được, em đồng ý, được, em từ chối. Nhưng nếu ngày nào đó em bị quấy rối tình dục là trách nhiệm của hết."

      Đầu dây bên kia im lặng lâu, cuối cùng thở dài: "Thôi, tuần sau đến công ty bọn ."

      "Được." Tôi rất dứt khoát gác máy.

      Nghĩ lát, bèn gọi lại: "Hôm nay nhà lão Lục về nhà ông bà ăn cơm, tối nay em có nơi ăn chực."

      Lại im lặng lát, sau đó: "Em muốn ăn gì?"

      Tôi tên nhà hàng sang trọng.

      "Được, tám giờ nhé, hôm nay có chút việc, về trễ."

      " được, trưa nay còn chưa ăn cơm, em đói lắm rồi, muộn nhất sáu rưỡi."

      Tôi tẩy trang, hiếm khi trang điểm lộng lẫy như vậy, để Thế Phàm nhìn thấy tiếc, phải củng cố quyết tâm của đẩy tôi vào đám lang sói đó. Tôi thay hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng chọn chiếc váy dạ hội trễ ngực, nhìn thời gian gần muộn, vội vàng lấy túi xách ra khỏi cửa.

      Nhanh nhẹn hết mức cuối cùng vẫn bị muộn, vừa xuống xe tôi gần như chạy vào, đến trước mặt Thế Phàm còn thở hổn hển.

      Thế Phàm cau mày nhìn tôi: " xe buýt đến?"

      " đùa sao, mặc như vậy mà buýt, em gọi taxi."

      nhìn tôi: " có tiền ăn cơm, có tiền gọi taxi?"

      "Tiền xe chỉ có mười tệ, ăn bữa ở đây bao nhiêu tiền? Người nghèo cũng có lòng tự trọng đấy nhé, chưa kể em chỉ tạm thời khó khăn, thể coi thường người khác như vậy được."

      "Em mặc thế này phỏng vấn?"

      Tôi trợn mắt nhìn : "Kỷ Thế Phàm, quá đáng. Mặc thế này gọi là hẹn hò, phải phỏng vấn."

      Tôi cam lòng hỏi: "Thế Phàm, mặc thế này đẹp à? Em cứ tưởng là cũng được chứ."

      nhìn thực đơn, chỉ gật đầu.

      " nhìn mà gật đầu là ý gì hả?"

      "Còn phải nhìn gì nữa, lúc vào em vội vàng như có lửa cháy đằng sau, sợ là cả nhà hàng ai phải ngước nhìn."

      Tôi tròn xoe mắt, ý là khen tôi phải ?

      Thức ăn được dọn lên, tôi đánh chén gió cuốn mây tan khác gì mới từ nạn đói châu Phi trở về, trưa nay tôi chưa ăn bởi vì còn tức . Nhưng có thể trong mắt Thế Phàm, tôi khó khăn .

      "Mỗi tháng em phải trả bao nhiêu?"

      Tôi duỗi bàn tay.

      Thế Phàm lấy trong ví ra tấm thẻ: "Đây là thẻ lương của , em cầm dùng trước."

      Tôi nhìn thoáng qua, ngang nhiên lấy cho vào túi. Tôi thầm nghĩ, đùa sao, lương của Kỷ Thế Phàm để tôi cầm ai cầm.

      Thế Phàm cũng hơi ngỡ ngàng, ngờ tôi thoải mái nhận như vậy chứ chẳng cự nự tự trọng của người nghèo cái gì.

      "Thế Phàm, đưa em xem phim . Từ lâu lắm rồi em muốn xem mà mình buồn chết."

      " còn phải về công ty, có vài việc chưa xong."

      " à, thế thôi vậy."

      Ăn cơm xong, tôi chìa cho xem ví tiền rỗng tuếch, bên trong chỉ có vài chiếc thẻ.

      "Gì vậy?"

      "Hết tiền mặt rồi. Nếu đưa em về em về nhà được."

      Thế Phàm chịu nổi nữa: "Sao em có thể nghèo đến mức đấy, tiền của em đâu, bị cướp hay bị trộm?"

      Tôi tủi thân : "Em mới làm được mấy năm, dành dụm được bao nhiêu đều dùng cho khoản trả trước khi mua nhà, còn phải vay thêm bố mẹ, năm nay lương được bao nhiêu ngoài trả góp nhà còn phải nuôi cục cưng xe của em. Sao có luận điệu y hệt như lão Lục, làm như em nước ngoài đãi vàng vậy. Có phải nghĩ em ở nước ngoài sung sướng lắm , chẳng qua em muốn kể ra thôi. còn nhớ chuyện em bị viêm ruột thừa phải vào viện ?"

      Thế Phàm gật đầu: "Nhớ."

      Thế là tôi cực kỳ hưng phấn kể lại chuyện đen đủi mà tôi gặp phải lần đó. ra bạn bè ở nước ngoài nghe tôi kể chuyện này đến thuộc làu. Viêm ruột thừa là thủ thuật ngoại khoa tầm thường nhất, dành cho bác sỹ thực tập luyện tay, vậy mà tôi suýt chút nữa bị dày vò đến chết trong bệnh viện. Kinh nghiệm bi thảm đó về sau trở thành chuyện đầu môi thú vị của tôi, bình thường gặp ai tôi cũng kể. Ngược lại, với bạn bè thân thiết nhất và người nhà tôi chưa từng hé răng lời. Trước kia kể với Thế Phàm vì sợ lo nghĩ, bây giờ tôi chỉ sợ lo nghĩ cho tôi.

      vẫn trầm mặt nghe, lên tiếng.

      Chờ tôi văng nước miếng tứ tung xong, chỉ hỏi: " no chưa? Còn muốn ăn gì nữa ?"

      "Còn muốn ăn kem, nhưng có thời gian mà."

      "Ừm. Ăn xong nhanh còn xem phim."

      Tôi sáng mắt hỏi: " ư, và em cùng , Thế Phàm, tốt. Vậy tính tiền thôi."

      " ăn kem?"

      "Đến rạp ăn, hai suất."

      Cả buổi tối tôi đều ở trong trạng thái kích động tột độ, lâu rồi tôi vui đến như vậy. Lúc Thế Phàm đưa tôi về nhà, tôi mở nhạc lớn, sau đó rung đùi lớn giọng hát theo. Thế Phàm liếc nhìn tôi, mũi hừ cái: " ầm ĩ", ra vẻ nghiêm trang lái xe, mà tôi thấy mắt chứa đựng cưng chiều và khóe miệng cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :