1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm Ấy Gặp Được Anh - Juliacy (24c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 10: Xuất ngoại
      Hôm ấy mẹ tôi làm cơm chủ động gọi điện mời Thế Phàm đến. Chúng tôi đều rất phấn khởi, cơm nước xong Thế Phàm định rửa bát, mẹ vội, có chuyện muốn với các con. Tiếp theo, mẹ lấy ra quyển hộ chiếu, thư thông báo trúng tuyển của trường ở Úc, đề nghị với chúng tôi- đúng hơn là- thông báo với chúng tôi, Khả Nghi phải du học.

      Thế Phàm nhìn tôi, tôi trợn tròn mắt đủ để tôi hoàn toàn biết việc này. Họ vậy mà có thể tìm người môi giới, cầm giấy tờ của tôi, cứ thế quyết định ba năm tương lai của tôi. Ba năm, tôi kinh ngạc đến mức được gì. Tiếp đó, bố tôi những lời mà có lẽ ông đắn đo vô số lần, chu đáo hợp lí đến có kẽ hở.

      "Tôi và mẹ Khả Nghi bàn bạc với nhau, Khả Nghi mới 23, còn ít tuổi, việc cưới hỏi cũng gấp. Thế Phàm cũng trong giai đoạn tạo dựng nền móng nghiệp, tạm thời chưa có điều kiện chuyện kết hôn. Chúng tôi nuôi con lớn chừng này, hi vọng nó có thể được gả ra ngoài thuận lợi vui vẻ, chịu khổ cực ít thôi, nếu nó phải sống trong căn nhà như vậy chúng tôi rất đau lòng, tôi biết cậu mua nhà, nhưng cũng phải sang năm mới được nhận. Tiểu Kỷ, những điều tôi cậu cũng hiểu phải ." Thế Phàm còn có thể gì, gật đầu.

      "Dĩ nhiên tôi biết các con trước mắt cũng chưa có ý định kết hôn. Những người già như chúng tôi thấy các con còn trẻ, tương lai còn dài, bây giờ nên dành tâm sức cho học tập, cho nghiệp. Mặc dù nó là con nhưng chúng tôi cũng trông mong nó thành đạt hơn người, cố gắng hết sức để nó có giáo dục tốt nhất. Chú của Khả Nghi ở Úc cảm thấy Khả Nghi được học ở trường có danh tiếng trong nước, lại học thạc sỹ ở nước ngoài, tương lai trở về có nhiều cơ hội phát triển hơn. Tôi thấy rất có lý, chúng tôi có điều kiện, sao lại cho con con đường tốt hơn chứ?

      Tôi biết, cậu và Khả Nghi muốn tách ra. Chúng tôi phản đối cậu và nó ở bên nhau vì càng ngày chúng tôi càng thấy ưu điểm của cậu, quan trọng là cậu lòng với Khả Nghi nhà chúng tôi. Nếu tình cảm bền vững cần gì sớm sớm chiều chiều bên nhau. Nếu Thế Phàm và Khả Nghi đúng là có lòng tin với tình cảm của mình nên chấp nhận thử thách này, hơn nữa kì nghỉ hàng năm Khả Nghi còn về cơ mà. Ba năm sau Khả Nghi 26 tuổi, Thế Phàm cũng tròn 30, khi đó có nhà cửa rồi, công việc kinh doanh cũng vào quỹ đạo, thiên thời địa lợi nhân hòa, hai ông bà già chúng tôi hết trách nhiệm, cũng có thể yên tâm. Thế Phàm, cậu có phải ?"

      Được lắm, ràng tôi cảm thấy có gì đúng, nhưng chẳng biết phản bác ở đâu. Hơn nữa ông chỉ hỏi Thế Phàm, ràng bắt tỏ thái độ, hề có ý định hỏi ý kiến tôi.

      Thế Phàm cháu hiểu ý của hai bác, cháu có ý kiến gì, chỉ yên tâm để Khả Nghi thân mình ở nước ngoài, ấy biết chăm sóc bản thân. Mẹ tôi vấn đề này chúng tôi cũng nghĩ đến rồi, cũng may chú nó ở đó, có người trông nom, hơn nữa nó lớn thế này rồi cũng phải học độc lập, thể chuyện gì cũng ỷ lại người khác được, sau cùng họ thường xuyên Úc thăm tôi.

      Họ vậy Thế Phàm đâu còn gì để .

      Cũng may đúng lúc ấy tôi chợt bừng tỉnh, nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Tôi : đây là tương lai của con, cuộc sống của con, ba người thay nhau câu tôi câu, hỏi ý kiến con chưa? Mọi người cũng biết con 23 tuổi, phải còn 13 tuổi cơ đấy? Mọi người có quyền gì mà quyết định con phải làm gì, tại sao mọi người có ý kiến gì con phải phục tùng? Con trịnh trọng thông báo cho mọi người, con học đại học xong rồi, cũng có việc làm rồi, cũng độc lập tài chính được, con cần học nữa, càng cần tự nhiên ép buộc mình, con- Phương Khả Nghi đâu cả!"

      Lập tức sắc mặt bố mẹ tôi thay đổi, Thế Phàm kéo tôi định gì, tôi hất tay ra, chỉ vào mũi : " ngậm miệng vào! Kỷ Thế Phàm, cũng nghe rồi đấy, có thể cưới em, nhưng em ở thành phố này cũng chẳng để ép buộc , đừng phí công nghĩ cách đuổi em !"

      Vậy mà ba tháng sau tôi vẫn phải bước lên máy bay. Dẫu cho ở sân bay tôi khóc đứt ruột đứt gan như thể nơi tôi đến là bộ tộc ăn thịt người ở châu Phi chứ phải là Úc châu, bố mẹ tôi cũng mềm lòng chút nào. Trước mặt bọn họ, Thế Phàm hết sức kiềm chế tâm tình của mình, đau lòng đến mức mặt cũng méo xẹo. Chúng tôi chưa từng chia cắt quá lâu đến vậy, nhưng cuối cùng vẫn thể chia xa. Tôi chịu được bố mẹ than vắn thở dài, chú tôi gọi hết cuộc này đến cuộc khác thúc giục. Càng chịu nổi người nhà tôi dồn hết áp lực lên Thế Phàm, mẹ tôi khóc trước mặt , bố tôi bảo khuyên tôi, tôi mà trở thành tội nhân lịch sử.

      Thế Phàm thề toàn tâm toàn ý chờ tôi, quý thân thể, cố gắng làm việc để cho tôi mái ấm đẹp đẽ, chờ tôi trở về, sau đó chúng tôi vĩnh viễn chia lìa nữa. Ba năm cũng phải là quá lâu, chúng tôi còn trẻ, có thể đợi. an ủi tôi, ngày ngày viết thư cho tôi, chúng tôi có thể chat webcam, ngày lễ, sinh nhật gửi quà cho tôi, để tôi vui vẻ, cảm thấy giống như có ở bên cạnh tôi.

      "Giống nhau? Giống nhau được ư? Em có thể ôm ư, có thể ngửi thấy mùi của ư?"

      "Bảo bối, em hãy coi như cho chúng mình cơ hội, cho bố mẹ em cơ hội, để họ biết thể chia cách chúng ta. Mà cũng có năng lực chăm sóc tốt cho em, cho em mái ấm hạnh phúc."

      Tôi lại bắt thề lần nữa, nhưng mãi mãi bao giờ cần lời hứa của tôi.

      Tôi kể với lão Đại, lão Đại nhìn tôi: Khả Nghi cậu thay đổi ư?

      Dĩ nhiên là , nhưng vì sao chưa từng hỏi tôi?

      Lão Đại trả lời câu hỏi của tôi: "Vì sao bố mẹ cậu lại nhất định bắt cậu ra nước ngoài, bọn họ thương cậu như thế cơ mà."

      ấy cũng đợi tôi trả lời, tiếp: "Bởi vì bọn họ cảm thấy cậu chưa trưởng thành, cậu quen Thế Phàm từ , kể từ đó đóng cửa với thế giới bên ngoài. Họ muốn dùng biện pháp này bắt cậu rời khỏi Thế Phàm, ép cậu phải nhìn ra bên ngoài, nhận ra những người đàn ông ưu tú, hấp dẫn đời này rất nhiều, thế giới lớn hơn là cậu tưởng. Để cậu được nhìn ngắm những chân trời mới, cậu vô thức dùng cái nhìn mới đánh giá những vấn đề cũ, khi đó cậu còn có thể kiên trì với lựa chọn trước đây ư. Những điều này cậu chưa từng nghĩ đến phải , Thế Phàm biết, ấy để cậu ra , bay cao hơn xa hơn, nhưng muốn dùng cam kết làm sợi dây trói buộc cậu. ấy cậu nhiều hơn bản thân mình, Khả Nghi, cậu hạnh phúc. Chị đây tặng cậu câu, cậu phải nhớ cho kỹ, về sau cậu có thể gặp được những người đàn ông xuất sắc hơn Thế Phàm, nhưng ai có thể cậu hơn ấy."

      Tôi lặng người, sống lưng lạnh ngắt, trán cũng vã mồ hôi. Đêm trước khi , tôi trịnh trọng với Thế Phàm: "Có lẽ em biết thế giới bên ngoài như thế nào, nếu như mọi người muốn em xem, em nghiêm túc xem, nhưng trái tim của em..."

      Thế Phàm dùng nụ hôn cắt ngang lời tôi: " cần em hứa hẹn gì cả, Khả Nhi, chỉ cần em nhớ điều này: ở đây chờ em, em!" Đây là lần đầu tiên với tôi ba chữ này, tôi khắc sâu vào lòng, tôi tự nhủ, em hứa hẹn gì với , vì chúng mình đều cần lời hứa đó.

      Mười tiếng sau khi lên máy bay, tôi đến Bán cầu khác của Trái Đất, Sydney. Cả nhà chú đến đón tôi, tuần sau đưa tôi đến thành phố khác, Bờ Biển Vàng (Gold Coast), đây là nơi tôi sống trong ba năm tới. Bờ cát vàng óng ả, bầu trời vừa như được gột rửa, khí mát mẻ và trong lành, mọi quang cảnh của thành phố này đều thẹn với cái tên mĩ miều của nó.

      có lão Đại, có Thế Phàm, vậy là tôi mình sống và học ở thành phố xa lạ này. Phong cảnh say lòng người cũng nguôi ngoai được nỗi đơn, tôi thường ngồi trước webcam vừa khóc vừa kể lể nỗi nhớ nhung, vất vả của mình, còn trong màn hình là gương mặt bất đắc dĩ của Thế Phàm. có ai giúp đỡ, tôi thể học thích ứng. Tự mình nấu cơm, quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, phơi chăn, siêu thị mua đồ, học tính toán tiền nong, đến trường học xem sắc mặt giáo sư, vượt qua rào cản ngôn ngữ, lên thư viện vùi đầu vào sách vở, lên web tra cứu tài liệu làm báo cáo. Tôi buộc phải trưởng thành, phải độc lập. Nội dung câu chuyện mà tôi với Thế Phàm cũng ít dần oán trách, càng ngày càng nhiều chuyện thú vị hơn: tôi lấy được bằng lái xe, nhận được lời khen của thầy hướng dẫn, ông chủ thưởng thêm ngoài tiền công, làm tình nguyện quen được mấy người bạn, món ăn làm ra càng ngày càng ngon, tập bơi đen hết người, những chuyện xảy ra với bạn cùng phòng vân vân. Nhưng cũng càng ngày càng giấu giếm nhiều hơn: bị quấy rối tình dục ở chỗ làm, thí nghiệm chuẩn bị nửa ngày thất bại, bạn bè vay tiền trả, quay xe cẩn thận va quệt phải bồi thường. những điều đó chỉ khiến lo lắng mất ngủ chứ có ý nghĩa thực tế nào, cuộc sống của còn mệt mỏi hơn khó khăn hơn tôi.

      Kì nghỉ hè năm sau, tôi đột ngột xuất trước mặt . vui sướng dùng hết sức lực ôm tôi vào trong ngực, cứ như thể chỉ hơi lỏng tay chút là giây tiếp theo tôi biến mất. Rất lâu sau, tôi mới giãy dụa ngẩng đầu lên, dành cho nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời ở Bờ Biển Vàng: em về, chỉ là muốn khiến bất ngờ mà thôi.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 11: John xuất
      Sau ba tháng kì nghỉ hè cũng kết thúc. Lần chia tay này, tôi kiên cường hơn khóc. Mãi đến lúc ngồi máy bay nước mắt mới thấm ướt tà áo. Sau khi trở lại chưa tới tháng, tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, được bạn cùng phòng và John đưa đến bệnh viện. John là bạn của bạn cùng phòng tôi, tôi biết sau khi đến Úc chưa bao lâu. sinh ra tại Hồng Kông, gia thế tương đối hiển hách. Mười tuổi đến Úc, có thể coi là nửa người Úc rồi. Chuyên ngành của John là IT, tại vừa làm ở tập đoàn viễn thông lớn vừa học tiến sỹ, nghe sau khi lấy được bằng phải về công ty của gia tộc ở Hồng Kông làm việc.

      Mặc dù tôi chỉ mới lần, nhưng ngốc cũng methanol*, người khác có ý với tôi hay tôi đều biết. Từ lâu có ý theo đuổi tôi, trước khi ý nghĩ kịp chuyển thành hành động tôi phải cố ý trước mặt : ai, đến lúc em phải gọi điện thoại cho người rồi; hoặc cho xem những bức ảnh của hai người điện thoại.

      Tôi vạch giới hạn giữa hai người ngay từ đầu: bạn bè, chỉ có thể là bạn bè bình thường. Nếu đồng ý ok, nhưng có ý khác: no way.

      *: loại cồn công nghiệp

      May mà tính cách rất được, cũng rất lịch . khi giới hạn được vạch ràng, đứng ở ngoài đó. Lúc mới chơi với nhau tôi còn rất cẩn thận, lâu dần quen thân hơn, tôi cảm thấy người ta cũng còn ý kia nữa. Mà tôi lại cần bạn bè, tham gia đủ loại đủ kiểu hoạt động xã hội tôi cũng kết bạn với số người, trong đó người có ý với tôi chỉ mỗi mình , nhưng vì bản thân tôi xác định ràng, "dán nhãn" bắt mắt, mặc dù có người thất vọng, nhưng cũng có người cuối cùng trở thành bạn bè thực . Sau khi tôi cảm thấy an toàn, chúng tôi cũng dần qua lại nhiều hơn.

      John và Thế Phàm có rất ít điểm chung. Đầu tiên tính ta hướng ngoại, ăn dẻo kẹo, có thể gọi là lợi khẩu, sau nữa vô cùng tự tin (dường như những người lớn lên ở nước ngoài đều như vậy, luôn cảm thấy mình tuyệt nhất, biết khiêm tốn nghĩa là gì), thẳng ra là thích khoe khoang, cuối cùng là đam mê thể thao và phiêu lưu, bóng bầu dục bóng đá tennis, lên núi ra biển trượt tuyết lướt sóng có gì thích (sở thích của người Tây). Vận động ngoài trời nhiều mang lại cho làn da màu đồng sáng bóng, thân hình săn chắc cường tráng, may mắn là phải loại đầu óc đơn giản. Đương nhiên cũng nhiều nữ sinh thích , đó cũng là nguyên nhân tôi cảm thấy an toàn.

      Tôi vốn thích vận động, nhưng John là người rất có khả năng cuốn hút, lôi kéo người khác, chơi với rất dễ bị lây nhiệt tình của , hơn nữa ở xứ sở này nếu thích thể thao chẳng còn trò giải trí nào nữa. Vì vậy tôi học bơi lội trượt tuyết, lên núi xuống biển gần gũi thiên nhiên cùng với , cùng xem bóng bầu dục và cổ vũ điên cuồng. Cuối cùng ở nơi đất khách quê người này tôi cũng cảm thấy mình phải hoàn toàn độc.

      Lại tôi bị viêm ruột thừa, dám báo với người nhà, càng dám với Thế Phàm. Mặc dù điều kiện chữa trị ở nước ngoài tốt, nhưng thành với lương tâm mà chưa đến mức "lấy con người làm đầu", cũng dám khen trình độ của bác sỹ ở đây. Lần đó tôi bị chẩn đoán sai, rồi nỗi khổ chờ chờ đợi đợi ở phòng cấp cứu sau này dám nhớ lại. Thể chất của tôi vốn điển hình người châu Á, lại thêm buổi tối làm giải phẫu sáng hôm sau tỉnh lại, y tá đưa cho tôi chiếc khăn, tôi ngốc nghếch tắm, buổi trưa ăn nào mỳ sốt thịt băm nào kem lạnh... kết quả hai hôm sau tôi ăn gì là nôn ra cái đó, cơ thể mất nước, sốt rần rật giảm, tôi còn tưởng mình sắp chết ở đây. Khi đó người duy nhất luôn ở bên an ủi tôi là John, tôi nghĩ lúc mình chết cũng phải mình.

      Sau khi trở về từ bệnh viện, trong thời gian được hoạt động chờ cắt chỉ vết mổ, ngày nào John cũng nấu cháo cho tôi. Người Hồng Kông rất giỏi nấu canh nấu cháo, phong phú giàu dinh dưỡng rất thích hợp với khả năng tiêu hóa của tôi lúc đó.

      Mãi đến sau khi cắt chỉ tôi mới dám với Thế Phàm tôi bị bệnh phải làm tiểu phẫu, ở viện vài ngày, bây giờ khỏe rồi có thể ăn có thể uống. lâu Thế Phàm lên tiếng, chỉ cúi đầu, lúc ngẩng đầu hốc mắt đỏ hoe. muốn gì nhưng ngẹn ngào mấy lần xong: "Khả Nhi... tội cho em quá... là chăm sóc tốt cho em... ban đầu... ban đầu nên để em ."

      Tôi chuẩn bị an ủi John bưng cháo bước vào, tôi thể ngăn ta nhìn vào webcam, thể làm gì ngoài giải thích với Thế Phàm ta là bạn tôi, lần này cũng nhờ ta chăm sóc tôi. John hào phóng say hello với Thế Phàm còn hỏi tôi có ăn ảnh hay , tôi cười khổ. Đầu tiên Thế Phàm có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên, chân thành cảm tạ John chăm sóc tôi. John chúng tôi là bạn bè, giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên, CoCo (tên tiếng của tôi) thường nhắc tới , xem qua màn hình cũng rất đẹp trai vân vân. Cuối cùng còn khéo léo các bạn cứ từ từ chuyện, nhắc tôi ăn cháo nhân lúc còn nóng rồi kịp thời tránh . Thế Phàm biết có người chăm sóc em cũng lòng hơn nhiều, còn bảo tôi nên suy nghĩ nhiều yên tâm nghỉ ngơi, liên tục dặn dò được ăn dầu mỡ, đừng thức đêm, uống nhiều nước hoa quả vân vân.

      Người thấy an tâm là tôi. Tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đúng, nhưng thể nghĩ ra. Tôi tự nhủ với mình, John là bạn bè, bạn bè chăm sóc mình tôi phải biết ơn . Thế Phàm phải người mọn, chưa từng ghen bởi tin tưởng tôi.

      Nhớ lúc lên đại học, bởi vì tôi có căn bản về múa nên được khoa cử tham gia cuộc thi khiêu vũ hữu nghị. Khi ấy tôi và bạn diễn tập luyện với nhau cả ngày, Thế Phàm cũng gì, hôm thi còn cổ vũ cho tôi. Sau đó tôi kéo ra rừng cây bên ngoài hóng mát, nghịch ngợm hỏi : Thế Phàm, cả ngày em dính lấy người khác, ôm ôm ấp ấp, có ăn dấm ?

      ra vẻ suy tư: "Ừ, ăn chứ. rất hâm mộ ta có thể coi em là quả bóng cao su ném lên, rơi xuống, rồi lại ném ra chờ nó tự động nảy về chỗ cũ. Khả Nghi, mỗi lần em rơi xuống có đau ?"

      Tôi cười to, đưa tay đánh : "Kỷ Thế Phàm, muốn chết à?"

      khẽ cười, kéo tay tôi: "Khả Nghi, em có thể ôm eo ?"

      "Làm gì vậy?" Tôi vừa hỏi vừa thuận theo ôm lấy .

      Đột nhiên vứt nạng, ôm lấy tôi, nhàng thầm bên tai tôi: "Đồng ý khiêu vũ cùng nhé, công chúa của ?"

      Từ xa văng vẳng vọng tới điệu nhạc Valse trong đại lễ đường, ánh trăng như nước chảy qua tán cây trong rừng đậu xuống vai , tựa vào lồng ngực ấm áp của Thế Phàm, tôi mỉm cười nhắm mắt lại, nhàng cử động theo điệu nhạc, khoảnh khắc ấy đẹp biết bao. Hạnh phúc nồng nàn tựa như thủy triều quét qua từng tấc da thịt, từng lỗ chân lông tôi, tôi mê mẩn trong đó, hi vọng giờ khắc ấy trở thành vĩnh hằng.

      "Có được , Khả Nghi?"

      Tôi càng dùng sức ôm : "Vâng, em rất vui lòng."

      Rất lâu sau, tôi ngẩng đầu, mắt sáng lên nhìn : "Có động tác có độ khó cực cao, chỉ khi làm bạn nhảy của em mới thực được."

      "Là gì vậy?"

      "Hôn em."

      Đúng vậy, chúng tôi ở bên nhau bốn năm, trải qua biết bao nhiêu chuyện, tôi rất hiểu , Thế Phàm phải người đàn ông hẹp hòi. Nhưng sau chuyện đó, tôi còn kể cho rất nhiều chuyện về con người hoàn cảnh của John, chúng tôi quen biết thế nào, thường cùng nhau làm những gì. Ngoài John, tôi còn số bạn bè khác. Thế Phàm kiên nhẫn nghe tôi lải nhải, nét mặt giống hệt như trước kia tôi lải nhải về chuyện trong kí túc. Dần dần tôi yên tâm. John cũng vẫn như bình thường rủ bạn bè cùng dã ngoại, ra biển chơi, thỉnh thoảng đến chỗ tôi khoe tài nấu cơm kiểu Trung. Trước kia tôi thường đến những chuyện đó, nhưng bây giờ tôi có cảm giác mình giấu giếm điều gì, nên có việc gì hay hoạt động nào tôi cũng tự động với Thế Phàm.

      Chết người nhất chính là tự tôi nhận thấy được, John- cái tên này xuất quá thường xuyên trong cuộc trò chuyện của tôi và Thế Phàm.

      Nghỉ hè năm nay tôi về nước vì bố mẹ tôi đến. Mặc dù Thế Phàm có che giấu thế nào, tôi vẫn thấy thất vọng của . Tôi có thể hiểu được, ngày nào chúng tôi cũng đếm ngược ngày tôi về nước, mắt thấy từ số hàng trăm đến hàng chục, sắp thành số hàng đơn vị đột nhiên lại biến thành mấy trăm, sao khiến người ta tuyệt vọng cho được.

      Lòng tôi như dao cắt, nhưng thể để bố mẹ đến thăm, tôi còn là nữ sinh bốc đồng, tôi biết cái gì gọi là bất đắc dĩ...

      Tôi thể làm ra vẻ thấy gương mặt bố mẹ sáng bừng khi nhìn thấy John, lời của bố mẹ hề giấu giếm thích đối với ta. Tôi vì Thế Phàm mà cảm thấy tức giận bất bình. Mượn lí do cảm ơn, ba ngày hai bữa bố mẹ tôi lại mời John đến, cơm nước xong lại viện cớ trốn để "tạo cơ hội" cho hai chúng tôi, tôi chỉ có thể xin lỗi John. John hỏi sao phải xin lỗi? Tôi cái này cái này...bố mẹ tôi... John rất vui được làm khách nhà em, cũng rất vui thấy bố mẹ em hiểu, ở cùng em cũng rất vui vì vẫn luôn thích em.

      Tôi như bị sét đánh trúng, sau đó nhảy dựng lên , chúng ta là bạn bè, sao có thể giữ lời? Em có bạn trai rồi, cũng biết mà!

      John rất bình tĩnh trả lời tôi, chúng ta đúng là bạn bè, chẳng có gì mâu thuẫn với việc thích em. Em có bạn trai, nhưng bạn trai em ở đây, hai người ở bên nhau có thể có bao nhiêu tình cảm chứ, bạn trai em chỉ tồn tại trong máy tính, diện trong cuộc sống thực tế của em.

      Tôi yếu ớt khoát tay, trở về phòng, đóng cửa cái Rầm.

      thời gian rất lâu John xuất ở nhà tôi nữa. Ngược lại để trả thù, tôi giả vờ hẹn hò với nhiều người, khiêu chiến ranh giới chịu đựng cuối cùng của bố mẹ tôi, rất muốn biết hạng người nào mà họ còn khó chấp nhận hơn Thế Phàm. Đầu tiên là tóc vàng mũi lõ, sau đó là người nồng nặc mùi cà ri, cuối cùng là người da đen, cuối cùng mẹ tôi chịu nổi, tưởng sắp phát bệnh tim, tôi mới dừng lại.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 12: Nhập cư
      Sau khi tiễn bố mẹ về, tôi bước vào năm cuối. Tôi muốn dùng năm tới chuẩn bị viết cuốn luận văn dày như từ điển của mình. Tôi ngừng kể với Thế Phàm, luận văn viết đến đâu, hoàn thành được bao nhiêu chữ, đến khi xấp giấy dày chừng này chúng ta có thể đoàn tụ. Thế Phàm cũng ngừng mang đến những tin tức phấn chấn lòng người: công ty mở rộng, lại nhận được hợp đồng lớn, đợi tôi trở về nhà tu sửa thế nào, mắt bà nội sau khi phẫu thuật tốt hơn nhiều, A Cường lấy được bằng đại học, cuối cùng còn có 1 tin khiến tôi rớt cằm, cười muốn ngã ra: A Cường và lão Lục của chúng tôi nhau. Oh my God!

      Bận rộn quay cuồng, năm qua rất nhanh. Đúng ngày tôi định lên máy bay nhận được điện thoại: John bị tai nạn xe được đưa vào bệnh viện. Lòng như lửa đốt tôi vội chạy đến viện, chờ ngoài ICU cả đêm, hôm sau bác sỹ với tôi qua giai đoạn nguy hiểm, bởi vì khỏe như trâu. Tôi đến phòng bệnh thăm , mỉm cười với tôi, Hi, tôi cầm tay Hi, nếu chết vậy có câu này nhất định phải với em, em.

      Gần như cùng lúc đó, nhờ lời giới thiệu của giáo sư, tôi được lời mời của công ty lớn, thể đây là công việc hấp dẫn khiến người ta phải cân nhắc. Chú tôi kể với bố mẹ tôi, họ lại sang lần nữa, khuyên tôi nhận lời mời, với bốn lí do: là tôi lập tức có thể xin nhập cư, hai là nửa năm sau công ty phái tôi đến Trung Quốc, ba là dù sao bây giờ tôi cũng chưa về ngay được, bởi vì John vẫn chưa hồi phục, bỏ lại bạn bè quá bất nghĩa, bốn là phải chỉ nửa năm sao, ba năm hai người còn đợi được, huống chi chỉ có nửa năm!

      Đột nhiên xảy ra quá nhiều chuyện, tôi luống cuống biết phải làm sao. Tôi vô cùng bối rối, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện định cư ở đây, mặc dù ba năm qua cái từ này vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống của tôi và người thân. Tôi hỏi ý kiến Thế Phàm, để tôi tự quyết định. Tôi giãy dụa do dự rất lâu đến khi Thế Phàm : nếu em muốn ở lại, có thể đợi. Bởi vậy tôi quyết định ở lại.

      Trong khoảng thời gian này ngày nào tôi cũng như sống trong sương mù. Tôi gặp bố mẹ John, tháng sau, John xuất viện, bố mẹ mời tôi và cả nhà ăn cơm để cảm ơn, điều tồi tệ nhất là chẳng biết từ lúc nào tất cả mọi người đều cho rằng tôi và John là đôi. Tôi hồ đồ hiểu chuyện xảy ra từ khi nào, nhưng đúng là nó xảy ra. Giống như có cánh tay vô hình đẩy tôi về phía trước, tôi muốn lớn tiếng hô ngừng nhưng dừng lại được.

      Những chuyện xảy ra về sau càng khiến tôi hoài nghi liệu tất cả có phải chỉ là giấc mơ hay .

      Ba tháng sau, bố mẹ tôi về nước.

      Nửa năm sau, bởi chưa nhận được thẻ xanh của cục nhập cư, tôi thể với Thế Phàm xin chờ thêm hai tháng nữa.

      Tám tháng sau, hồ sơ của tôi được phê duyệt. Nhưng đúng lúc đó, công ty thông báo muốn trì hoãn quyết định cử tôi về nước, thời gian cụ thể chưa quyết định. Tôi hoài nghi liệu có phải ông Trời trêu đùa tôi , tôi biết nên gì, càng biết làm thế nào đối mặt Thế Phàm xin lỗi, em lại về được, chờ em thêm thời gian nữa. Tôi còn bắt phải đợi đến khi nào đây. Trong mâu thuẫn cực độ, tôi tránh liên lạc với thời gian dài.

      Đến lúc tôi lấy được can đảm để với lần nữa tôi tạm thời về được, nét mặt Thế Phàm vô cùng bình tĩnh, giống như dự đoán được trước. an ủi tôi, sao cả.

      Bố mẹ John mời tôi đến biệt thự nghỉ mát đảo của họ. Đến khi tôi trở lại, tôi sao liên lạc được với Thế Phàm nữa. online, trả lời email, gọi điện tắt máy, gọi đến công ty người ta đổi số, gọi điện đến nhà người ta nhà đổi chủ. Tôi gọi lão Đại, đồng nghiệp ấy ra nước ngoài tu nghiệp. Tôi lại tìm A Cường và lão Lục, số của họ đều đổi.

      Tôi sắp phát điên, năm nay kể từ khi tôi tốt nghiệp xảy ra những chuyện gì, tại sao đột nhiên tôi thể liên hệ với bất cứ người bạn nào của mình. Tôi cứ ngỡ họ luôn ở đó, giống như Thế Phàm, bất cứ khi nào tôi muốn tìm đều có thể tìm được. Bởi lẽ người thay đổi luôn chỉ có tôi mà thôi. Tôi lập tức đặt vé máy bay, tôi muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đúng lúc đó, tôi nhận được thư của lão Đại, ấy Thế Phàm kết hôn, dâu là A Lan!

      Cái gì gọi là tiếng sét giữa trời quang? Hai mắt tôi tối sầm, dùng tất cả sức lực còn lại viết lá thư dài, hỏi thế giới này cuối cùng bị làm sao thế?

      Mười ngày sau tôi nhận được hồi đáp, trong thư lão Đại chuyện gì xảy ra ư, cậu nên hỏi bản thân mình !

      Vốn dĩ đám cưới này phải là của Thế Phàm và cậu, xin hỏi cậu ở đâu?

      Bao lâu rồi cậu liên lạc với bạn bè chúng tớ?

      năm qua cậu chuyện với Thế Phàm được mấy lần?

      Trong vài lần hiếm hoi đó, ngoài kể lể những nỗi khó khăn bất đắc dĩ của cậu, cậu có từng hỏi về cuộc sống và tình trạng của người khác ra sao ?

      Thờ ơ với bạn bè cũng thôi , vậy cậu có từng hỏi Thế Phàm giờ như thế nào ?

      Khả Nghi, tớ từng nghĩ cậu trưởng thành, biết quan tâm đến người khác, biết nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người khác.

      Nhưng tớ lầm rồi, vào thời điểm mấu chốt nhất, người đầu tiên cậu nghĩ đến là bản thân mình! Cậu cho rằng cuộc sống của người khác đều theo quỹ đạo êm ru, chỉ mình cuộc sống của cậu rối bòng bong nên cậu cần ngẩng đầu lên xem xung quanh xảy ra chuyện gì! Tại sao cậu cho rằng, khi cậu ở đây, cuộc sống có gì thay đổi!

      Khả Nghi, rất nhiều chuyện xảy ra, bây giờ có truy xét cũng còn ý nghĩa, giống như chuyện Thế Phàm kết hôn thành , cậu hãy đối mặt !

      Thôi, thư dài, tha lỗi cho tớ mất bình tĩnh.

      Bất kể thế nào, tớ cũng chân thành mong Thế Phàm được hạnh phúc, bởi ấy chịu quá nhiều bất hạnh.

      Cũng như tớ hi vọng cậu được hạnh phúc, bởi tớ biết cậu là tốt.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 13: Chân tướng
      kèm bức thư còn bưu kiện, bên trong có ảnh chụp đám cưới, tôi có can đảm mở ra.

      Thế giới này lại có chuyện nực cười đến thế ư, lời thề của Thế Phàm phảng phất như mới ngày hôm qua, mãi mãi đợi tôi. Mãi mãi! Mãi mãi cũng có thời hạn ư, hơn nữa chỉ có 4 năm ngắn ngủi?

      Đúng vậy, năm nay hẳn xảy ra rất nhiều chuyện, tôi trì hoãn ngày về vô số lần, nhưng lòng tôi hề thay đổi, hề! Người thay lòng là Thế Phàm, lừa tôi, lấy người phụ nữ khác!

      Tức giận, hận thù, đau đớn, nhục nhã giống như cây đuốc cháy rừng rực trong lòng tôi.

      "Tôi muốn tìm ấy, muốn giết chết ấy, muốn hỏi ấy tại sao lại phản bội tôi!"

      John cảm thấy tôi lý: "Khả Nghi, hai người xa cách bốn năm. Bốn năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, cảm thấy cái này thể gọi là phản bội được, hai người ở bên nhau, đều có quyền lựa chọn lại. Thẳng thắn mà , thể tưởng tượng ra hai người ở bên nhau mấy năm liền còn có tình cảm gì với nhau, mà có tình cảm tại sao còn chia tay? Hơn nữa bây giờ em về còn có ý nghĩa gì, chẳng lẽ tham gia lễ cưới của ta? Còn công việc của em phải làm sao bây giờ, bỏ dở nửa chừng như vậy em thấy đáng tiếc ư? nghiệp là nửa cuộc sống, em muốn vứt bỏ hết ư?"

      Tôi òa khóc, tôi cần cũng muốn giải thích với John, bởi tư duy của bao giờ hiểu được tình cảm giữa tôi và Thế Phàm. Tôi ốm nặng thời gian, trong lúc đó ngày nào tôi đều nằm mơ thấy mình lạc lối trong hẻm quanh co, mơ thấy ngôi nhà cũ những bậc thang cao, và tôi cố gắng thế nào cũng trèo lên được bậc thang đó.

      Ba tháng sau hồi phục, tôi lại hủy vé bay về. Có câu John rất đúng, tôi về còn có ý nghĩa gì, tham gia lễ cưới của hay muốn người ta ly hôn? còn tình , chẳng lẽ đến nghiệp tôi cũng cần nữa? Vậy tôi còn có cái gì đây!

      John , vết thương của em cần thời gian lành lại, khi nào em chuẩn bị xong hãy với .

      năm sau, tôi trở thành đại diện chi nhánh công ty tại Trung Quốc, trở lại thành phố ấy.

      Đứng trong sân bay, dường như tôi lại thấy bé Phương Khả Nghi khóc đòi chết đòi sống năm năm về trước, ai có thể ngờ, bốn năm, tôi lại có thể bước chân quay về suốt bốn năm* ròng rã, tự tôi còn thể tin.

      *: kì nghỉ hè năm thứ nhất KN về thăm nhà.

      Tôi ở nhà mà tự thuê căn phòng. Tôi quen độc lập.

      Công việc vô cùng bận bịu, mỗi khi về đến nhà tôi mệt đến nỗi lăn ra ngủ luôn. John thường gọi điện hỏi tôi có quen , tôi tôi từ nơi này mà lớn lên đấy nhé.

      Thế giới đôi khi , ở viện nghiên cứu tự động hóa tôi gặp lão Đại.

      Ngồi trong quán cafe, tôi nhìn lão Đại, hỏi kết hôn rồi chứ? Sinh con rồi. ấy cười. Đúng vậy, vừa sinh con mấy tháng trước. Lão Lục thế nào, tôi hỏi.

      Cậu ấy và A Cường mới cưới, à, vừa tháng trước. Thời điểm khó khăn nhất qua, bây giờ có nhà có xe, hai người sống cũng tốt lắm.

      Khó khăn, lúc nào nhỉ, là khoảng thời gian tớ thể tìm được bọn họ ư?

      Lão Đại nhìn tôi, đúng thế. năm ấy, có khoản vốn lớn bị phong tỏa vì vấn đề pháp lý, A Cường và lão Lục phải đến tận Quảng Châu liên hệ luật sư kiện, cậu tìm họ vừa lúc họ ở đây.

      Lòng tôi trầm xuống, còn có gì tớ biết nữa?

      Lão Đại suy nghĩ lát, cười khổ: bây giờ mới hỏi còn có ý nghĩa gì?

      Có ý nghĩa với tớ, van xin cậu.

      Năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, bà nội Thế Phàm qua đời, rất đột ngột, đến bệnh viện còn kịp nữa. Sau đám tang, Thế Phàm bị bệnh viêm khớp, thể động đậy lại được, mấy tháng xuống giường. Tiếp đó bố mẹ cậu đến tìm ấy, biết những chuyện gì. Rồi lại thêm vấn đề tài chính của công ty. Thế Phàm bán nhà, công ty chuyển , vượt qua thời kỳ khó khăn nhât. Những chuyện về sau cậu đều biết rồi.

      Bà nội qua đời? Đầu tôi tựa như bị cây gậy bổ xuống, chấn động đến mức cảm thấy đau. Từng lời từng chữ sau đó rơi vào tai tôi, cả người như chết lặng, hiểu những chữ đó có nghĩa là gì.

      Sau đó sao, tôi hỏi.

      tại công ty hoạt động rất tốt, năm ngoái Thế Phàm và Tiểu Lan có con, đáng tiếc chưa được mấy tháng lại sảy. Bây giờ Tiểu Lan lại có mang.

      Sau đó, tôi lại hỏi.

      có sau đó. Khả Nghi, cậu khỏe đấy chứ? Sắc mặt cậu rất xấu.

      Tớ sao. Tại sao nhiều chuyện xảy ra như thế ấy cho tớ biết?

      Chuyện bà nội qua đời, ấy vốn cũng muốn với cậu. Nhưng khoảng thời gian đó cậu có vẻ bộn bề công việc, ấy cũng sứt đầu mẻ trán, rồi cậu còn có thời gian về, kết quả là... Thôi, Khả Nghi, chuyện qua rồi, trước kia thái độ của tớ cũng có chút cực đoan. Quên , con người bao giờ cũng phải nhìn về phía trước.

      Tôi biết.

      Cậu và John vẫn tốt đấy chứ? định kết hôn chưa?

      Lão Đại ý thức được mình sai cái gì, quanh co hình như từng nghe Thế Phàm đề cập đến.

      Tôi hỏi nữa, chỉ cảm thấy đầu váng vất quay cuồng.

      Tôi xin nghỉ hai ngày, giam mình ở nhà. Tôi cần thời gian để tiêu hóa mấy câu ngắn ngủi của ấy.

      Mấy hôm sau tôi về nhà ăn cơm, lúc ăn tôi giả vờ vô tình hỏi bố mẹ có phải từng đến tìm Thế Phàm ? chuyện gì? Hai người có vẻ rất lo lắng, chuyện gì cả.

      Tôi con với John vẫn luôn là bạn, lão Đại vô cớ hỏi con có định kết hôn với ấy hay ? Người biết John chỉ có Thế Phàm, ấy tuyệt đối phải loại người võ đoán rồi lại loan truyền suy đoán của mình bừa bãi.

      Tôi phải con muốn lật lại chuyện cũ, bây giờ người ta có gia đình đề huề hạnh phúc, con tội gì chia rẽ gia đình người ta, con chỉ muốn biết ngọn nguồn. Con biết bố mẹ làm gì cũng đều là vì con.

      Họ , Thế Phàm là đứa bé tốt, nhưng may mắn. Họ cũng rất thương , nhưng càng nỡ để tôi theo chịu khổ cả đời. Bệnh viêm khớp chữa được, mà chỉ còn chân. Vì tôi, họ đành nhẫn tâm kể cho biết John xuất sắc thế nào, thích tôi nhiều thế nào, mặc dù tôi ở bên ta rất vui vẻ nhưng vẫn quên được Thế Phàm. Vì vậy, họ hi vọng Thế Phàm có thể chủ động rút lui, thành toàn cho tôi và John.

      Chỉ vậy thôi?

      Chỉ có vậy?

      Ồ, vậy được rồi, ăn cơm thôi. sao.

      Tôi tin, tôi vẫn thể tin chỉ vì mấy câu mà Thế Phàm phản bội tình cảm bao năm qua của tôi dành cho , lựa chọn rút lui rồi cùng A Lan kết hôn? Tôi rất muốn rất muốn đứng trước mặt Thế Phàm, nghe chính miệng với tôi, tại sao bà nội qua đời cũng báo cho tôi, tại sao khỏe cũng với tôi, tại sao xảy ra bao nhiêu chuyện đều cho tôi biết, tại sao tại sao, trời ơi, vì sao có thể bỏ rơi tôi?

      Tôi hận, tôi giận dữ, tôi hối hận, trong đầu tôi mỗi ngày chỉ có hai chữ: tại sao?

      Cuối cùng tôi bất chấp tất cả chạy tìm . thấy , chỉ thấy xa xa A Lan ôm bụng khệ nệ. Trong giây phút đó, tất cả dũng khí của tôi đều biến mất. Cuối cùng tôi cũng hiểu, bất cứ đáp án nào- cũng là quá muộn.

      ngày, đột nhiên lão Lục đến tìm tôi. Đứng trong phòng làm việc xa hoa của tôi, lão Lục nở nụ cười khiến tôi lạnh ngắt.

      Tớ biết cậu nghĩ thông, ấy , ra tớ cũng nghĩ thông. Đáng tiếc, chúng ta nghĩ thông là chuyện. Điều cậu nghĩ thông là tại sao Thế Phàm lại bỏ rơi cậu? Bởi trong thâm tâm cậu tin tưởng Thế Phàm còn hơn là tin tưởng bản thân mình. Còn tớ nghĩ ra, tại sao hết lần này đến lần khác cậu lại trì hoãn ngày về, lại hơi bốn năm trở lại. Tớ nghĩ ra, cậu trông như người vô tư trong sáng lương thiện, nhưng làm thế nào người vô tư trong sáng lương thiện lại có thể tàn nhẫn như thế? Bốn năm, trong lúc cậu và chàng đẹp trai rạng rỡ này du sơn ngoạn thủy, cậu có từng nghĩ Thế Phàm trải qua những chuyện thống khổ đến thế nào ?

      ấy lấy từ trong túi ra xấp ảnh ném vào mặt tôi, trong ảnh John ôm tôi, hai người nở nụ cười sáng lạn hơn ánh mặt trời. Bức ảnh tiếp đó, John, bố mẹ John, còn có tôi mặc lễ phục và bố mẹ tôi vui vẻ ăn cơm. Tôi có dũng khí xem tiếp, những bức ảnh đó là , người cười đến ngây thơ vô tội đó là tôi, thậm chí, ban đầu tự tôi xem những bức ảnh này cũng cảm thấy có gì ổn, mà hôm nay, tôi lại cảm thấy nụ cười đó quá chói mắt.

      Đây là những bức ảnh bố mẹ cậu đưa cho Thế Phàm, để chứng minh cậu và John hợp nhau đến thế nào. Các cậu mới là người cùng thế giới, mà cậu và Thế Phàm mới là hai đường thẳng song song nên gặp nhau. Cậu là nữ thạc sỹ trẻ trung xinh đẹp, sắp có giấy phép nhập cư, có công việc bao người ao ước, xe bốn bánh ở khu nhà cao cấp, ra vào xã hội thượng lưu, bên cạnh còn có người đàn ông thành đạt xuất thân cao quý, có thể cậu chưa thay lòng, nhưng cậu còn cần Thế Phàm ư? ấy còn có thể cảm thấy mình được cần đến ư? Lúc cậu tỏa sáng rực rỡ nhất, ấy lại bị những chuyện tồi tệ dồn dập tấn công suýt chút nữa gượng dậy được. Mất những người thân nhất, nhà cũng bị bán, tâm huyết bao năm có nguy cơ đổ xuống sông xuống biển, cậu muốn dùng bao nhiêu thành công để tôn lên thảm hại của ấy? Có lẽ những bức ảnh này chẳng lên điều gì, nhưng cậu bảo ấy dựa vào cái gì mà muốn cậu, dựa vào cái gì bảo cậu quay về, dựa vào cái gì mà buông tha cho cậu? Hai người nhau, là phải cần nhau. Nhưng cậu ngừng đem đến cho ấy cảm giác cậu cần ấy. Đến khi ấy cần cậu nhất, cậu lại ném vấn đề khó khăn cho ấy, cứ do dự lần lữa. Cậu biết hơn ai hết tính cách của Thế Phàm, ấy ném vấn đề khó khăn lại cho cậu ư? Mà cho dù ấy với cậu, cậu tự hỏi lòng mình xem, cậu nhất định trở về ư?

      Thế nên, Phương Khả Nghi, đừng cậu hề biết chuyện gì xảy ra, đó phải là lí do! Nếu như cậu còn ấy như trước đây, cậu đợi đến ngày hôm nay mới trở về!

      Bây giờ cậu nghĩ thông chưa? Nghĩ thông rồi tiếp tục cuộc sống cao quý của cậu, quên hết quá khứ . Cậu thể đem lại cho Thế Phàm hạnh phúc, ít nhất hãy cho ấy chút bình yên.

      Từ hôm đó tôi mất ngủ. Lời lão Lục ngừng vang vọng bên tai tôi: hết lần này đến lần khác cậu ném vấn đề khó khăn cho ấy, do dự lần lữa. Phương Khả Nghi, đừng cậu hề biết chuyện gì xảy ra, đó phải là lí do! Nếu như cậu còn ấy như trước đây, cậu đợi đến ngày hôm nay mới trở về!

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 14: Khoảng cách xa nhất thế gian
      Cuối tuần tôi về nhà ăn cơm như thường lệ. Mẹ hàm súc hỏi tôi, gặp Thế Phàm chưa, tôi chưa. Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, muốn lại thôi. Tôi biết bà rất khó chịu, nháy mắt con 28, có bạn trai chính thức, có dự định kết hôn, họ hẳn sốt ruột lắm, nhưng chỉ để trong lòng, trước giờ họ vẫn dám gì trước mặt tôi. Tôi có thể oán hận họ ư? Tôi có tư cách. Ảnh là , nụ cười rực rỡ mà trước kia chỉ xuất trước mặt Thế Phàm -- đích thực nở khóe miệng tôi, người khiến Thế Phàm thương tâm tuyệt vọng là tôi, phải là bố mẹ.

      Vậy , tôi vô tội ư? Vì bố mẹ vì quốc tịch vì công việc, thậm chí vì người đàn ông khác, dường như tôi luôn có rất nhiều lí do để bắt người mình thương nhất đợi chờ trong đau khổ. Thử hỏi người phụ nữ vô tội cho người đàn ông mà ta thương nhất đòn đả kích trí mạng ư? Ngoài khinh bỉ, tôi chẳng còn lời nào để với mình.

      Mỗi ngày tôi lại giữa thành phố này, từ công ty đến ngôi nhà thuê rồi nhà bố mẹ. Chỉ trước mặt người khác mặt tôi mới lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, quay , tôi chỉ thấy mình trống rỗng chết lặng. dám gặp bạn bè, dám đến những chốn cũ, tôi cố gây tê trái tim mình, để nó đau đớn.

      Cuối năm tôi cần về công ty báo cáo công việc. Xe công ty đưa bảo trì nên tôi quyết định ngồi xe bus làm mấy ngày. Nghĩ cũng buồn cười, lâu lắm rồi tôi chưa ngồi xe bus ở thành phố này.

      hôm xe bus sau khi tan làm, người thanh niên chống nạng bước lên. ta chỉ còn chân, chân còn lại chỉ có ống quần trống . Rất đông người chen lấn lên xe, mình lặng lẽ đứng sau cùng, đợi người khác lên hết mới tay bám vào xe tay chống nạng cố hết sức rướn người về phía trước để đặt cái chân duy nhất lên bậc thang lên xe.

      Người tài xế có lẽ tâm trạng tốt, bất mãn vì làm mất thời gian nên đợi đứng vững đóng cửa khởi động. nghiêng ngả đứng vững, may phía sau lưng là cửa, người đứng xe lại đông nên mới ngã.

      Tôi đành lòng bèn đỡ đến chỗ tôi ngồi, nhường ghế cho , đỏ mặt cảm ơn. Tôi và cùng xuống xe, thậm chí vừa bước xuống xe buýt tăng tốc lao , nếu phải tôi kịp đỡ lấy , hẳn ngã rất đau.

      oán trách, ngược lại tôi tức giận bất bình, người tài xế này quá đáng. Tôi lần sau phải để ý nhé, mình vào giờ cao điểm thế này an toàn đâu. gật đầu cảm ơn rồi lặng lẽ bước .

      đường về nhà, tôi thấy khổ sở vô cùng. Dáng vẻ đượm buồn của người thanh niên đó khiến lòng tôi nhói đau, tôi khỏi nghĩ đến Thế Phàm. Tôi rời xa năm năm, năm năm nay mình đơn trong thành phố này vất vả biết chừng nào. chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu lần bị ấm ức như vậy, tôi dám tưởng tượng nữa...

      Rốt cuộc tôi quyết định đến nhìn Thế Phàm lần, chỉ cần liếc mắt từ xa là tốt rồi, biết sống tốt tôi thỏa mãn lắm rồi.

      Buổi sáng trước chín giờ, tôi đến bãi đỗ xe phía dưới tòa nhà công ty , ngồi trong xe chờ. Lúc vừa thấy từ trong xe bước ra, tất cả máu đều dồn lên mặt tôi, tôi nghe tiếng tim mình đập vang, lồng ngực nén chặt cách nào thở được. Vẫn là hình dáng cao gầy trong kí ức nhưng gương mặt tuấn thêm mấy phần già dặn tang thương. chống nạng bước chậm. Lúc đợi thang máy đột ngột ngoảnh đầu nhìn về phía sau lát, dù biết thể nhìn thấy tôi nhưng tôi vẫn hồi hộp đến quên thở. Thế rồi vào thang máy, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

      Tôi ngồi trong bãi đỗ xe rất lâu, mãi đến khi tay còn run nữa, tôi quyết định về thăm ngôi nhà cũ lần, bây giờ chỗ nào cũng di dời dỡ bỏ, tôi sợ lần sau trở lại còn thấy được.

      Con hẻm quanh co biến mất, xung quanh đều là những đống đổ nát. May mắn thay ngôi nhà cũ bậc thềm cao cao vẫn còn nguyên. Tôi ngước lên nhìn nó, từng chuyện từng chuyện cũ lại lên trước mắt, tôi sống động cảm thấy mình khôi phục tri giác, lòng lại chảy máu, cuối cùng khống chế được tôi ngồi xuống bậc thềm bật khóc to.

      Tôi khóc lâu, mãi đến khi từ giữa đôi đầu gối run lên lẩy bẩy tôi thấy đôi chân đàn ông và hai đầu gậy kim loại. Ngay lúc đó tôi giống bị bị đứng hình, chỉ nhìn chằm chằm chân dám ngẩng lên nhìn mặt .

      "Khả Nghi, em có hận ?"

      Tôi lắc đầu. Tôi từng hận , nhưng bây giờ tôi càng hận bản thân mình hơn.

      "Vậy em... đứng lên... để nhìn em cái."

      Tôi từ từ đứng dậy, nhìn đến lồng ngực tôi quen, ngửi thấy mùi hương tôi biết, cuối cùng là gương mặt thân thuộc ấy. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, ôm hôn, thậm chí nước mắt cũng còn, chúng tôi chỉ nhìn nhau như thế. Năm năm qua chúng tôi chưa từng đứng gần nhau giống như mười lăm phút đó, vậy mà tôi cảm thấy chưa bao giờ xa đến như vậy, xa... Trời mới biết, trời mới biết tôi tưởng niệm lồng ngực của đến thế nào, trong lòng tôi gào thét vạn lần: Thế Phàm xin cho em đến bên cạnh ... nhưng trong đầu giọng lão Lục lại hết lần này đến lần khác vang lên: cậu thể mang đến hạnh phúc cho ấy, chí ít xin hãy cho ấy chút bình yên.

      Tôi thể nào tiếp tục nhìn như thế, vội gặp lại sau nhé, rồi lướt qua bên cạnh , vẫn nhúc nhích nhàng hai chữ: "Gặp lại."

      Cho tới nay, tôi vẫn đều trốn tránh, tôi dám gặp , như vậy tôi mới có thể gạt bản thân mình người thích nhất là tôi. Mãi đến hôm nay, nhìn thấy , trơ mắt nhìn đứng trước mặt tôi, tôi mới hiểu mình mất mãi mãi... mất.

      Đêm hôm đó, tôi mơ thấy Thế Phàm, mơ thấy đứng bậc thềm cao cao dịu dàng cười với tôi, lớn tiếng gọi tôi "Khả Nhi". Lúc tỉnh dậy, nước mắt tôi đẫm gối. Liệu tôi có thể tỉnh lại được , lớn thế này đây là lần đầu tiên tôi nghĩ đến cái chết. Thậm chí lúc biết tin Thế Phàm kết hôn cũng chưa từng, khi ấy tôi chỉ hận, nhưng hôm nay, tôi hi vọng mình vĩnh viễn tỉnh lại nữa -- làm sao tôi có thể đối mặt với thế giới mất Thế Phàm. Trong đêm khuya tĩnh lặng, dường như có ai cầm dao từng nhát lại từng nhát dùng sức đâm thẳng vào lòng tôi biết mệt, đâm vào mạnh, rồi lại tàn nhẫn từ từ rút ra, tôi thống khổ co người lại, nép chặt vào mép giường, tuyệt vọng thét lên với bóng đêm: "Thế Phàm, cầu xin , đừng rời bỏ em, cầu xin , em , cầu xin , cho em cơ hội nữa"... Nước mắt chảy vào miệng, chỉ có vị mặn khổ sở và mùi tanh...

      Trước khi , tôi về nhà ăn cơm. Dưới ánh đèn, tôi đột nhiên cảm thấy hai năm qua bố mẹ già rất nhiều. Vì tôi họ tan nát trái tim, tôi lại ngày càng xa cách họ, thậm chí thăm hỏi cũng rất ít, đứa con bất hiếu.

      Đúng vậy, cuộc sống phải tiếp tục, tôi nhất định phải quên quá khứ, phải trả cho Thế Phàm cuộc sống bình lặng, cũng phải cho bố mẹ câu trả lời thỏa đáng. Tôi với họ, lần này trở về tôi thử chấp nhận John bởi cũng là người rất tốt. Trong lòng tôi thầm tự nhủ, nếu phải là Thế Phàm, những người khác cũng đâu có gì khác biệt.

      Tạm biệt nhé, Thế Phàm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :