1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Năm Ấy Gặp Được Anh - Juliacy (24c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 5: Bạn học, bạn bè hay người thương?
      Tháng chín, tôi thuận lợi bước vào cổng trường đại học, trường tốt nhất ở địa phương, chuyên ngành cơ điện tử. Cùng lúc đó, Thế Phàm cũng bắt tay vào thực kế hoạch của .

      Biết muốn mở cửa hàng sửa chữa nhưng đủ vốn, có lần tôi run run đưa sổ tiết kiệm cho , trước đó tôi nghĩ phải những gì, cuối cùng vẫn có dũng khí ra, ở phương diện này tôi vẫn còn sợ lắm. tức giận, chỉ khẽ cười: "Cậu có nhiều tiền đấy. Lên đại học cũng cần tiêu nhiều, ăn uống mua sắm, tụ tập với bạn bè này, nghe hoạt động ở đại học rất phong phú, chỗ tiêu tiền cũng nhiều đây. biết chừng còn hẹn hò với bạn trai."

      Tôi lập tức nổi giận: “Hẹn hò cái đầu cậu, bạn trai cái gì, cậu muốn nhận cứ việc thẳng, còn lắm lời làm gì." Càng càng tức, tôi xé tan quyển sổ tiết kiệm, chưa hả giận còn lấy chân đạp. kịp chào bà nội, tôi chạy bỏ về.

      tuần sau, tôi bắt đầu hối hận. Mỗi lần điện thoại bàn reng là lần thất vọng. Tôi hiểu cá tính của Thế Phàm, rất muốn tìm tôi nhưng cũng biết hi vọng mong manh đến mức nào.

      Hai tuần sau, tôi bắt đầu tỉnh táo lại. Có lẽ tôi quá bốc đồng, cứ phát tác là để ý hậu quả, được thoải mái nhất thời nhưng cơ hội xuống thang cũng để lại cho mình.

      Ba tuần sau, hết giận dỗi, tôi chỉ còn đau khổ. Điên cuồng nhớ , thể nghiệm cái gì gọi là ăn ngon ngủ yên, chỉ nhớ đối tốt với tôi thế nào.

      Cuối cùng, tôi đầu hàng. Hôm ấy nhận được giấy thông báo trúng tuyển, tôi cũng có lí do đến gặp .

      Khi xem thông báo vẻ mặt nghiêm túc giống như muốn học thuộc lòng luôn vậy, phấn khởi chẳng kém gì người nhà tôi, còn có chút hâm mộ. thỏa mãn thở phào: "Cuối cùng cậu cũng vào đại học, đây là trường tốt nhất thành phố, tôi biết cậu nhất định có thể, có thể-" Tôi nghe trong giọng có chút mất mát.

      Buổi tối giữ tôi lại ăn cơm, báo cho bà nội: "Phương Khả Nghi sắp trở thành sinh viên trường đại học tốt nhất thành phố chúng ta." Bà vui mừng gắp đồ ăn cho tôi, nhất định bắt tôi ăn nhiều chút, rồi lại tiếc nuối thay Thế Phàm: "Ai, các cháu lẽ ra có thể là bạn học. Thằng bé số khổ, vào được đại học, ngày ngày còn phải chạy ngược chạy xuôi, dãi nắng dầm sương, ai."

      "Bà ơi bà nghĩ nhiều như vậy làm gì." Thế Phàm an ủi bà: “Cháu còn trẻ, sợ khổ, vào đại học vẫn cho bà sống sung túc đầy đủ."

      Ăn cơm xong, Thế Phàm rửa bát, bà kéo tay tôi: "Khả Nghi à, có phải gần đây cháu bận lắm , có thời gian rồi đến đây rồi. Ai, về sau có phải cháu cũng thường xuyên đến nhà chúng ta nữa? Thế Phàm dạo này cũng bận lắm, ngày ngày sớm về khuya ra ngoài tìm việc, trở về câu đầu tiên bao giờ cũng hỏi cháu có đến đây , sợ cháu tìm đến mất công. Cháu ấy, sau này mà rảnh đến thăm chúng ta, cháu ở đây Thế Phàm cũng nhiều hơn. Nó có bạn bè nào, cũng ít lời nữa. A Lan A Cường cũng như hũ nút thích chuyện."

      Nghe bà , trong lòng tôi như nhói lên, suýt chút nữa ngăn được nước mắt: "Bà ơi cháu thường xuyên đến, Thế Phàm ở nhà cháu chuyện với bà, bà chê cháu phiền, cháu vui quá."

      Buổi tối, tôi ngồi trong phòng Thế Phàm, bách vị tạp trần. An lòng hơn chút bởi cuối cùng trong lòng vẫn có tôi, cũng có chút khổ sở, chân bất tiện mà vẫn phải chạy đôn chạy đáo, trong đó cảm giác đau lòng nhiều hơn. nhìn tôi lời nào, nghĩ tôi vẫn tức giận vì chuyện hôm đó, lại nhất thời biết gì cho phải, chỉ vuốt chân theo bản năng. Tôi chen đến ngồi cạnh : “Đáng ghét, bỏ tay ra!" sau đó xoa bóp cho . định cự lại nhưng chạm phải ánh mắt dữ dằn của tôi, vội vàng thanh minh: “Cậu thở khì khì như thế tôi còn tưởng cậu muốn đánh tôi."

      Tôi nhịn được bật cười, cũng thở phào: "Hôm nay được thấy cậu cười." Nghĩ lát, còn : “ ra, chuyện mở cửa hàng tôi định hoãn lại, bây giờ khách còn thưa thớt mà mở cửa hàng lại cần nhiều vốn. Nên giai đoạn này tôi định làm sửa chữa tại nhà, xem xét các khu quanh đây, khảo giá thị trường, tôi nghĩ nếu mở cửa hàng, chỉ sửa đồ điện mà còn bán đồ điện qua sử dụng nữa."

      Tôi ngẩng đầu nhìn người con trai ấy, trái tim chưa bao giờ mềm mại đến thế: "Liệu có vất vả quá ?"

      " sao, tôi sợ vất vả. Hơn nữa còn có A Cường giúp tôi, cần lo lắng."

      Tôi gật đầu.

      Từ hôm ấy, tôi trở thành thành viên thường trú tại nhà họ. Sáng sớm cứ đúng giờ lại đến trình diện, sau đó làm, tôi ở nhà chuyện trò cùng bà, rót nước pha trà, dọn dẹp phòng chút, giữa trưa nấu mỳ cho bà (trước mắt tôi chỉ biết món này), buổi chiều rửa rau vo gạo nấu cơm, sau đó ngồi bậc thềm giống như hòn vọng phu chờ trở về. Mỗi lần tôi dìu lên bậc, đều : "Đầu óc cậu có vấn đề lại ngồi đây đợi?"

      "Có hơi ngốc chút, nhưng mình bằng lòng mà. Nếu lần sau cậu làm đưa mình theo?"

      "Cái gì cậu cũng biết, mang làm gì?"

      "Người hầu, thư ký, phụ tá, được à?"

      cười: "Có ông chủ nào như tôi phải nấu cơm cho người hầu ăn?"

      "Mình đòi tiền lương, chỉ mất bữa cơm mỗi ngày cậu lợi quá còn gì."

      "Cậu ăn khỏe lắm."

      "Ý cậu ... mình béo hả, vậy từ hôm nay mình giảm cân nhé?"

      ...

      Khu giảng đường mới của trường nằm ở vùng vành đai thành phố, vì thế từ thứ hai đến thứ sáu tôi ở lại trường, sáng sớm thứ bảy vội chạy đến nhà họ Kỷ, nán lại đến xế chiều về nhà, bố mẹ chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, về nhà ăn cơm lương tâm yên ổn. Chủ nhật ăn trưa ở nhà rồi lại chạy đến nhà họ Kỷ trình diện. Thế Phàm về sớm chút chuẩn bị bữa tối, chờ tôi ăn xong đưa tôi ra bến xe, nếu an tâm. Nếu so với trường cấp ba, cuộc sống ở đại học tự do tự tại, muôn màu muôn vẻ, điều tốt duy nhất là thể gặp hàng ngày. Cũng may tôi có các chị em, cũng đơn. Trong phòng có sáu nữ sinh, xếp theo tuổi, tôi là lão Tứ. Lão Đại đến từ tỉnh miền núi khó khăn, trước khi vào đại học gia đình chỉ vét sạch số tiền dành dụm mà còn phải vay mượn. Có câu trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm, ấy vừa biết chịu khổ vừa biết tiết kiệm, lại đạt được nhiều thành tích học tập. Lão Nhị và lão Tam cũng từ vùng nông thôn, lão Ngũ ở thành phố bên cạnh, lão Lục là dân thành phố này giống như tôi. Lão Đại rất có khả năng đoàn kết mọi người, sáu người chúng tôi rất nhanh thân như chị em, đâu cũng líu ríu với nhau.

      Mỗi tuần gặp Thế Phàm tôi đều giống như phát thanh viên của kênh tin tức, bô lô ba la tường thuật lượt tất cả những người, những chuyện mới mẻ từ đến lớn ở trường trong cả tuần, vừa nghe vừa làm việc, thỉnh thoảng ừ à tiếng coi như đáp lại. hôm tôi đột nhiên đặt câu hỏi: "Rốt cuộc cậu có nghe đấy?"

      "Có chứ."

      "Vậy mình vừa gì?"

      khoa trương bấm ngón tay: "Mặc dù cậu phát triển câu chuyện theo nhiều hướng, nhưng theo tôi tổng kết, cậu vừa kể lão Tam có việc làm tiếp theo đến lượt lão Tứ lão Ngũ lão Lục ra sân."

      Tôi cười muốn đánh , bàn tay ngừng lại giữa trung vì câu hỏi tiếp theo của :

      "Vẫn chưa có ai theo đuổi lão Tứ à?"

      Tôi có chút kích động, bởi chưa từng mở miệng hỏi đến cuộc sống riêng của tôi.

      Vì vậy tôi nghiêm túc suy nghĩ lát: “Chưa có." có, tôi sợ nhân cơ hội về sau cậu nên đến đây.

      "Cậu học đại học Khoa học Cơ khí cơ mà, hơn nữa vẻ ngoài cũng đến nỗi nào."

      Tôi bất mãn bĩu môi: “Gì chứ, là quá đẹp nên ai dám theo đuổi."

      Tôi cho là muốn chê cười tôi, lại chuẩn bị tiếp tục đấu mồm. Nhưng thêm câu nào, chỉ cầm bảng mạch điện tử tiếp tục hàn.

      Đột nhiên trầm mặc như vậy, tôi thể tán chuyện tiếp được nữa, đành ngượng ngùng : "Mình giúp cậu hàn nhé."

      để ý tới tôi.

      "Mình đảm bảo lần này hàn vào tay." Lần trước tôi giúp hàn, còn muốn làm đẹp cho xem, đừng tưởng sinh viên chuyên ngành Cơ Điện tử là cái danh hão. Kết quả là cẩn thận mỏ hàn hơi đụng phải tay, đau đến mức tôi kêu thảm tiếng. Lúc Thế Phàm xông vào, cây nạng cũng rơi xuống, chỉ có sắc mặt mà cả giọng cũng thay đổi. Vốn tôi muốn khóc nhưng bị lo lắng của làm hoảng sợ dám rơi nước mắt. hai lời mở ngăn kéo tìm thuốc bỏng, sau đó vừa bôi vừa nhìn sắc mặt tôi, hỏi tôi có đau , có muốn viện . Dĩ nhiên tôi cần, đau vặt thế này tính là gì, hồi học tôi cũng từng bị bỏng nhưng ai chuyện bé xé ra to như cả. Nhìn xót tôi như vậy, tôi cũng có cảm giác trong họa được phúc, về điểm này đau rất là đáng.

      "Tôi có chướng ngại tâm lý có được , bây giờ cậu cầm bất cứ vật nguy hiểm nào tôi cũng thấy lo."

      "Ở trường mình cũng phải động đến những thứ này mà."

      "Vậy tôi nhìn thấy, thể lo. Nhưng ở chỗ tôi khì được."

      Tôi vươn tay cho xem: "Xem này, khỏi hẳn rồi, ngay cả sẹo cũng có."

      nghiêm túc nhìn, nhíu lông mày: " lên sẹo là tốt, nhưng sao lại nhiều vết thương thế này?"

      A, là sao, tôi nhìn thử, ngón út có vết cắt xíu giống như bị dao liếc qua, tự tôi cũng để ý.

      "Thế Phàm" Lúc tôi làm nũng đưa ra cầu với , giản lược họ của , chữ Phàm vô cùng dịu dàng: “Cậu có cảm giác được là cậu quan tâm đến mình lắm ?"

      lại để ý tôi nữa, tiếp tục công việc.

      Đúng vậy, cứ đến những thời điểm như thế này lại dùng im lặng để từ chối tôi. Tôi chỉ biết thử dò xét, cũng dám biểu lộ nhiều hơn. Phải , ở bên , có thể chủ động tôi cũng chủ động, nhưng cũng chỉ đến giới hạn thôi chứ? Tuy vậy tôi rất có kiên nhẫn, dù sao chúng tôi còn trẻ, tôi còn học, cũng vừa làm vừa học, tương lai còn dài mà. Có thể gặp hàng tuần, ở bên cạnh tôi thỏa mãn rồi. Nhưng cũng có lúc tôi thấy buồn bực, cuối tuần nào tôi cũng đến chỗ , nhưng nếu có việc đến được cũng hỏi, dường như có thấy tôi hay cũng chẳng sao.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 6: Trong mắt chỉ có mình em
      Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt tôi vào năm hai đại học. Thế Phàm và A Cường chung vốn thuê căn phòng có mặt đường ở gần đó để sửa đồ điện và mua bán đồ cũ. Thế Phàm là người cẩn thận thành nên cửa hàng nhanh chóng có tiếng, buôn bán càng ngày càng tốt. A Lan cũng bỏ bán nước trái cây đến giúp tay.

      Lại đến tôi, bất tri bất giác sáu chị em chúng tôi còn dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi nữa. Lão Nhị là người đầu tiên đương bỏ rơi tập thể, sau đó giống như chồn tha gà, loáng cái lại thấy thiếu người, bây giờ chỉ còn tôi và lão Đại. Lão Đại mọi người đều hiểu, đối với ấy tình quá xa xỉ, thời gian đó thà dành để học nhiều thêm chút giành học bổng hay làm thêm nhiều chút kiếm sinh hoạt phí. Còn tôi lại khiến mọi người băn khoăn nhiều.

      Đầu tiên, chuyện của tôi và Thế Phàm các ấy đều biết. Ban đầu các ấy nghĩ tôi chỉ nhất thời tò mò, bởi hoàn cảnh của hai chúng tôi quá khác biệt, hơn nữa ấy còn có khiếm khuyết. Sau thời gian dài, họ phát ra phải tôi bốc đồng, mà là thích thực .

      Vì vậy các ấy khuyên tôi lùi bước trời cao biển rộng, con trai tốt ở đâu chẳng có, chờ đến bao giờ cái đầu gỗ này mới nở hoa kia chứ. Vấn đề là trong mắt tôi có bất cứ nam sinh nào khác ngoài ra. Đẹp trai hay khó coi, hài hước trầm tĩnh hay chân thành, tôi đều từ chối, giống như cách điện với người khác phái vậy. Tôi thà chết cũng chỉ có bạn đồng giới, còn mắng các ấy có người rồi còn tính người.

      Cuối cùng, họ nhất trí khuyên tôi thổ lộ với , được hay cũng phải tỏ thái độ, còn tốt hơn tôi tự mình hãm chân mình ở đây. Lão Lục : “Cậu xem hai người các cậu là gì của nhau, bạn bè ư? Nhưng cậu ràng thích ta. Người ? Người ta lại chưa hề thích cậu. Cậu người ta là thần tiên trời, nhưng trong mắt tớ chẳng phải như vậy, đàn ông con trai phải ràng chứ, thích cậu theo đuổi cậu, thích cũng phải cho cậu biết, làm gì có chuyện ngậm miệng ăn tiền!"

      "Tớ đâu có tớ thích ấy." Tôi phản đối.

      " thích, cậu định lừa ai hả? Người ta mời cậu đến nhà, nhưng sáng thứ bảy tuần nào cậu cũng chạy như xung phong ra trạm xe. Cậu xem vì sao trước mặt các nam sinh khác cậu tỉnh táo thế mà trước mặt ta chỉ số thông minh tự động chỉ còn số lẻ hả?" câu của lão Lục khiến tôi bị sặc còn lời nào để .

      Lão Đại lén với tôi: "Cậu đừng để tâm đến lời các cậu ấy. ra tớ có thể hiểu Kỷ Thế Phàm. Đối với người có gia cảnh như các cậu, cảm nhận của bản thân là quan trọng nhất, nhưng với những người như chúng tớ phải. Từ chúng tớ trải qua nhiều trắc trở, chẳng lẽ tình phải quá xa xỉ hay sao? Bố mẹ quan trọng, chị em quan trọng, người mình cũng quan trọng, chỉ có bản thân mình quan trọng. Hơn nữa ấy còn là đàn ông. Hoàn cảnh của tớ còn tốt hơn của ấy, chí ít tớ có nhà cửa đàng hoàng, thân thể khỏe mạnh. Hai điều cơ bản này ấy cũng có. Khả Nghi, tin tớ , để ý càng nhiều càng dễ dàng động vào tình cảm, bởi những thứ ấy có được quá ít, mua được những thứ xa xỉ, càng chịu nổi nếu mất ."

      Dừng lát, ấy còn : “Tớ tin ấy lòng thích cậu, cũng tin có rất ít người có thể từ chối cậu. Khả Nghi, nếu cậu lòng thích ấy, hãy bỏ qua tự ái kiêu hãnh, chủ động hơn chút."

      Tôi cười khổ: "Tự ái kiêu hãnh? Có gì mà tớ còn bỏ được. Chỉ là đó là bước cuối cùng, nếu ấy từ chối tớ chết mất."

      Lão Đại bất đắc dĩ lắc đầu, rồi cười: "Cuộc sống thú vị. Tớ chợt nghĩ, ông Trời cũng có khi rất công bằng, khiến người mất nhiều rồi lại bồi thường cho người ta. Ví dụ như cậu đối với Kỷ Thế Phàm."

      Xuân qua hè đến, lại đến kỳ nghỉ hè, tôi chuẩn bị bước vào khai giảng năm thứ ba. Tôi và Thế Phàm vẫn giậm chân tại chỗ, chính xác ra tôi cảm thấy càng xa nhau hơn. Tôi ở trong cửa hàng, thấy A Lan bận rộn như bà chủ, càng thấy mình thừa thãi.

      Trời nóng lên, có nhiều muỗi, người Thế Phàm nổi từng mảng từng mảng mẩn đỏ. Lúc A Lan vén áo lên xoa thuốc, tôi vừa bị động tác của A Lan vừa bị những mảng đỏ làm giật nảy mình. Bởi trước mặt tôi bao giờ cũng ăn mặc chỉnh tề, lúc trời nóng cũng quần dài áo dài. Thế Phàm chuyên tâm nghiên cứu đồ điện trong tay, cảm thấy có gì ổn. Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo mặc dù trong cửa hàng nóng như lồng hấp. Tôi nhịn xuống cơn xúc động muốn bỏ chạy, lạnh lùng nhìn.

      Tôi nhẫn nhịn rất khó khăn, nhưng bao lâu sau, có người khách vừa đến câu: "Ai dà bạn của cậu đối với cậu tốt." chẳng khác nào giọt nước tràn ly. Ồ đúng vậy, ra trong mắt người khác, A Lan mới là bạn , còn tôi chẳng qua chỉ là người khách đợi đồ được sửa thôi.

      Thế Phàm cuối cùng cũng cảm thấy ổn, nhanh như chớp liếc tôi cái, tôi nghĩ sắc mặt của mình nhất định rất khó coi, trước khi giọt nước mắt đầu tiên trào ra, tôi tông cửa chạy ra. Tôi khóc suốt dọc đường ngồi xe về nhà, để ý đến những ánh mắt khác thường xung quanh.

      Về nhà tôi đặt tour du lịch người đến Lệ Giang, sau đó ngủ li bì ba ngày liền. Trong lúc ấy mẹ tôi kể có bạn học Tiểu Lan gọi đến, tôi chỉ vâng con biết rồi. Ba hôm sau, tôi chuẩn bị hành lý, lên đường.

      Nghe Lệ Giang là nơi người ta dễ dàng gặp gỡ định mệnh, nhưng điều này xảy ra với tôi. Tôi nấn ná ở đó cả tháng, ban ngày đạp xe dạo chơi khắp nơi hoặc cùng những khách du lịch mới quen bộ đường dài đến những cảnh đẹp quanh đó; buổi tối hỉ hả tán gẫu với mọi người trong quán bar, muộn nhất 12 giờ đêm về phòng ngủ. Tôi biết mình thay đổi từ khi nào, ở cùng Thế Phàm vài năm, người bốc đồng như tôi học tự kiểm soát bản thân khá tốt. Cũng coi như thu hoạch phải ? Tôi tự an ủi mình.

      Trở về nhà, mẹ thông báo cho tôi trong tháng này có đủ hết mọi người gọi điện tới tìm tôi, trong đó lại có bạn học Tiểu Lan. Tôi hỏi mẹ thế nào, mẹ tôi mẹ cũng chỉ bảo người ta con chơi thôi. Vâng, con biết rồi.

      lâu sau khi khai giảng, các chị em cũng biết khúc nhạc dạo tình dài miên man của tôi kết thúc, bởi sáng thứ bảy tôi bắt đầu ngủ nướng. Lão Lục thở dài, tớ cứ tưởng đằng sau khúc nhạc dạo lượt thượt này phải là bản hòa tấu hoành tráng chứ, ai dè... lại là cái hố.

      Tôi cũng cười, nhưng vừa cười nước mắt chảy ra. Kết quả là toàn bộ hoạt động đương cuối tuần của mấy người kia tạm dừng, lão Đại còn làm thêm mà dẫn tôi tham gia lớp bồi dưỡng này đoàn thể xã hội kia, còn phải định tác hợp cho tôi với ai đó sao. Tôi tôi sao, các ấy nhìn tôi có vẻ cũng còn ăn được ngủ được, còn đau ư, làm sao tránh khỏi, các ấy an ủi mình cũng an ủi tôi, lâu sau khôi phục trật tự cuộc sống của từng người. Chỉ mình tôi biết tôi ổn. Đến cái thứ bảy thứ ba, quỷ thần xui khiến tôi lại ngồi nhầm xe buýt đến con phố quen thuộc kia. Tôi thở dài, thôi đến rồi nhìn từ xa cái. kỳ lạ, ở cửa hàng vắng ngắt chỉ có A Cường.

      Ông chủ Trương ở cửa hàng bên cạnh vừa hay ngang qua tôi: “Ơ kìa, phải là Tiểu Nghi đây à, cái tay gãy của Tiểu Kỷ khá hơn chưa?"

      "Hả? ấy gãy tay khi nào ạ?"

      "Hơn tháng rồi, cháu biết à?"

      Tôi quên mất chào ông, vội vàng chạy về nhà . Tôi biết Tiểu Lan tìm tôi làm gì, nhưng lúc đó phải tôi ngủ lại du lịch.

      Tôi chạy đến cửa lại thấy sợ. Tôi nên vào thế nào? gì đây? Tôi ngồi bậc thềm do dự biết thế nào cho phải. Mãi đến khi nghe tiếng nạng lộp cộp, tôi bị dọa sợ đến nỗi nhảy dựng lên. xiêu vẹo đứng ở đó, cánh tay phải băng bó, tay trái chống lên nạng, tôi đột nhiên thấy rất giận, lớn tiếng chất vấn : “ còn muốn đâu nữa?"

      nhìn tôi cười dịu dàng: " đâu cả, nhưng thấy em ngồi đây cả buổi rồi, quả nhịn được muốn hỏi em, em thấy cái gì đẹp vậy?"

      Tôi muốn cười, nhưng chỉ có nước mắt chảy ra. Thử hỏi đời này có gì có thể khiến tôi cảm động bằng dịu dàng và nụ cười của Kỷ Thế Phàm. Tôi bước lên, ôm ngang hông , dựa đầu vào ngực .

      thể lấy tay ôm tôi, chỉ dùng cằm nhàng mơn man làn tóc tôi: "Ngoan, đừng khóc, đỡ vào nhà có được ?"

      Tôi gật đầu, cọ cọ vào lòng mấy cái, cầm lấy nạng, dìu vào trong nhà. Sau đó lại chạy đến chào hỏi bà.

      Bà kéo tay tôi : "Tiểu Lan kể với bà rồi. Cháu bà bà biết, Phàm Tử thích chuyện, nhưng lòng nó đối với cháu bà hỏng mắt cũng nhìn ra. Cháu đứa bé ngốc này sao lại nghĩ ngợi vơ vẩn gì chứ? Tốt rồi, cháu hãy giúp nó, có gì hài lòng ra là được, Phàm Tử chuyện gì cũng giấu trong lòng, có việc gì cũng . Nhưng lúc nó lên cơn sốt mê man chỉ gọi tên cháu, bà bảo A Lan tìm cháu nhưng con bé tìm được. Sau này Phàm Tử cũng cho tìm cháu, bảo cháu phải đến trường, cần làm cháu lo. Thôi những điều này nữa, cháu ."

      Thế Phàm ngồi giường làm như đọc sách. Tôi ngồi xuống cạnh , nhúc nhích. Tôi giật lấy sách ném : "Nhìn em chứ đừng nhìn sách, bà bảo nhớ em, vậy nhanh nhìn em , chúng ta hơn 50 ngày gặp."

      "Là 54 ngày." nghiêm túc bổ sung.

      Lập tức mắt tôi nhòa ướt đẫm, cái gì mà rụt rè tự ái mặt mũi đều bị tôi ném qua đầu, trước khi nước mắt kịp rơi tôi hôn lên môi , ôm tôi chặt, nhiệt tình hôn trả, khe khẽ gọi tên tôi: "Khả Nghi, Khả Nghi." Đây là lần đầu tiên trực tiếp gọi tên tôi, trong khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy tất cả tức giận khổ sở buồn bã thời gian qua ngu xuẩn, ra chúng tôi có thể nhau như thế, có thể hạnh phúc ở bên nhau như thế. Tôi khẽ hôn lông mày, mắt, mũi, môi, cánh tay bị thương của : “Còn đau ?"

      lắc đầu, sắp khỏi rồi, chỉ gãy xương chút, chống được nạng nữa nên mới nghỉ lâu như vậy.

      "Là vì đuổi theo em nên bị ngã?"

      ôm tôi vào trong ngực, hôn lên tóc tôi, : " sao, đừng lo."

      Tim tôi như có ai vừa đâm vừa bóp chặt. Chân khỏe tất nhiên tay cũng thể tốt được, Khả Nghi mày xem người chịu thua kém như ấy ngày ngày nằm ở nhà khó chịu đến mức nào? Tôi hận thể cho mình hai cái tát tai, lão Đại sai, tôi được chiều chuộng từ bé, vào thời khắc mấu chốt chỉ biết đến cảm nhận của bản thân, có bao giờ đứng bên cạnh hỏi cần gì? Dùng góc độ của để nghĩ xem có bao nhiêu khó khăn? Ngày nào cũng ở cửa hàng đông rét hè nóng ấy chịu cực khổ thế nào? Những nốt sởi đỏ ấy tôi chỉ cần tỉ mỉ chút là có thể phát . Nhưng tôi thế, tôi ở cạnh lúc đó chỉ để có được coi trọng của . Mà khi cần tôi, tôi lại có mặt.

      "Thế Phàm, mắng em , đánh em cũng được, em cam đoan về sau bao giờ ích kỷ bỏ chạy như vậy!"

      cười, lại hôn tôi: “ bé ngốc, đánh em làm gì, mắng còn nỡ. Em chỉ cần hứa với , sau này muốn chạy chạy chậm thôi, mặc dù có ba cái chân cũng thể đuổi kịp em."

      Tôi ôm cổ : “Em bảo đảm về sau đánh em cũng chạy."

      lâu sau, Thế Phàm kiên quyết phải đến cửa hàng. Tôi biết vừa bắt đầu buôn bán, để ngày ngày ở trong nhà lo lắng. Nên tôi cản , chỉ ba điều cho phép và cho phép: 1, chỉ được ở cửa hàng, được lung tung ra ngoài. 2, được cùng làm với A Lan, được tự mình cậy mạnh. 3, về đến nhà chỉ được nghỉ ngơi, được tất bật.

      vừa nghe bật cười ha hả, coi là .

      Vì vậy tôi liên tục trốn học ba ngày, buổi sáng chạy đến nhà trình diện rồi ra ngoài cùng , sau đó cả ngày ở lì trong cửa hàng, giúp làm việc ( ra tôi cũng biết làm, chỉ là trước kia cho tôi động vào). Còn càu nhàu ngớt cẩn thận kìa nóng đấy đừng cắt nữa cái này cũng nguy hiểm. A Lan chưa từng thấy lắm mồm như vậy. Lúc rảnh rỗi, tôi còn kết hợp thực tế để giảng số kiến thức lý thuyết cho A Cường, trong lòng hi vọng có thể nhanh chóng nâng cao tay nghề để đỡ việc cho Thế Phàm. Buổi tối đưa về, cơm nước xong lại nhờ A Cường đưa ra bến xe, tôi cũng biết có người đưa về yên tâm. Ba hôm sau chịu nổi nữa, nhìn tôi chạy tới chạy lui còn trốn học, đau lòng nhịn được. Cuối cùng điều kiện gì cũng đồng ý, chỉ cần tôi ngừng lại quay trở về lớp học. Bởi vậy tôi thắng lợi quay lại trường.

      Trước kia cứ tuần tôi đến nhà lần, có lúc có việc lần cũng đến được. Nhưng từ khi xác định quan hệ đương, dăm ngày hai bữa tôi lại chạy đến chỗ , ra xe rất thuận tiện, chỉ mất thời gian chút chỉ cần đúng vào giờ cao điểm là ổn.

      Ông chủ Trương cách vách trêu chọc: "Thế Phàm này, Khả Nghi là bạn học hay bạn của cậu thế?"

      Thế Phàm đỏ mặt: “Đều... Bạn học, phải, là..."

      Tôi tức giận lườm cái, lập tức ôm chầm lấy : "Em là bạn của thiệt thòi lắm sao? Ông chủ Trương nhìn chưa, cháu là bạn Kỷ Thế Phàm! Nếu sau này có nữ sinh khác đến tìm ấy, ông nhất định phải báo cho cháu biết nhé!"

      Ông chủ Trương cười to Thế Phàm có phúc, có bạn xinh đẹp lại còn là sinh viên đại học.

      Thế Phàm bất đắc dĩ nhìn tôi, tôi ngẩng đầu dành cho nụ cười sáng lạn, trong nháy mắt đó tôi cảm thấy hạnh phúc trong mắt . Từ đó về sau bất kỳ ai hỏi, thoải mái thừa nhận tôi là bạn , mỗi lần như vậy, bất kể tôi làm gì cũng lập tức dừng lại, ôm lấy coi như khích lệ. khiến tôi cảm thấy hãnh diện, bất kể là trong ngôi nhà đơn sơ của hay trong cửa hàng này. Người khác đều cảm thấy có phúc, mà tôi lại cảm thấy người thực có phúc là mình. Tôi cũng hi vọng có thể cảm nhận được điều đó.

      Cứ như thế tôi qua lại như con thoi, bản thân tôi chẳng cảm thấy gì, nhưng lại thể làm ngơ, dường như rất đau lòng. Có hôm ôm tôi : " có lỗi với em nhiều lắm, những nữ sinh khác có bạn trai để có người che chở chiều, nhưng em lại phải đến chăm sóc ."

      Tôi nghiêm túc trả lời: "Kỷ Thế Phàm, chiều em thế đủ rồi, chiều nữa em leo tường dỡ ngói mất!

      Ngược lại em thấy nên thương chăm sóc bản thân mình tốt, trong lòng ai cũng quan trọng chỉ có quan trọng." gì nữa, chỉ ôm xiết lấy tôi, gục đầu vai tôi lâu. Tôi ôm đầu , hôn tóc , tự nhủ cả đời này mình phải thương người đàn ông này hết lòng hết dạ.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 7: Đính ước đêm tuyết
      Trong hạnh phúc thời gian trôi nhanh hơn. Năm ấy mùa đông đặc biệt tới sớm, sáng sớm tôi bị tiếng gọi của lão Lục đánh thức. Tuyết rơi. Đúng vậy, ở phương Bắc có gì lạ, nhưng ở thành phố này của chúng tôi hầu như thể thấy được tuyết. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi nhìn màu trắng bạc trải đầy mặt đất là Thế Phàm. Trời mưa lại khó khăn, bây giờ tuyết càng đừng hỏi. Nhưng thích hoạt động, lại thích phiền hà người khác. Càng nghĩ tôi càng thấy lo, vội vã chui ra khỏi chăn rửa mặt mặc quần áo, trước khi còn quên dặn các ấy xin nghỉ hộ tôi.

      Tuyết rơi khó bắt xe hơn, cũng chậm hơn, xuống xe tôi chạy thẳng đến cửa hàng, tôi biết nếu ở đó sao. may, ở đây.

      hơi giật mình, hỏi sao tôi lại đến. Tôi tôi lo, chỉ khẽ cười nhân cơ hội hiếm có đến thưởng tuyết với . Lúc này mới an tâm. Lúc rảnh rỗi tôi lén hỏi Tiểu Lan sáng nay đến bằng cách nào, có bị ngã . Tiểu Lan lảng sang chuyện khác, nhưng nhìn nét mặt ấy tôi cũng biết chuyện gì xảy ra, em nhà này biết dối. Buổi sáng bước đầu tiên suýt ngã, sau đó được Cường cõng đến.

      Tôi tức giận muốn chết, còn muốn giấu tôi ư, người này bao giờ mới học được cậy mạnh? Tức tức nhưng tôi biết có ầm ĩ với cũng ăn thua. Vì thế cả ngày tôi yên lòng tính toán xem phải làm thế nào. thấy tôi ít , hình như có gì đúng, hỏi tôi có phải thoải mái trong người. Tôi đáp vâng, hình như trời lạnh quá nên bị cảm rồi. rất lo lắng, sờ trán tôi nhưng thấy nóng. lát sau vẫn yên lòng, dặn tôi về nhà ngủ trước, trước khi còn dặn uống nhiều nước nghỉ ngơi nhiều nên lung tung, đóng cửa hàng sớm để về với tôi.

      Tôi ngoan ngoãn về. Tôi cũng biết muốn cho tôi thấy chật vật trong tuyết, tôi kiêu hãnh vì , lại muốn lộ ra bất đắc dĩ và yếu đuối của mình trước mặt tôi. Tôi nằm giường nghĩ, tôi phải giữ chặt người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa cố chấp này, làm sao đây, tôi nên làm thế nào để cho biết tôi ngại, tôi tất cả, kể cả tàn tật của ?

      Buổi tối quả họ về sớm. Tôi giả vờ ngủ, vào sờ trán tôi, yên lòng lại lấy đầu dựa chút, xác định tôi sốt mới đứng lên nấu cơm tối, lúc ra ngoài sợ làm tôi tỉnh giấc nên dám dùng nạng, chỉ vịn vào bàn và tường nhảy ra ngoài. Tôi rất cảm động, cảm thấy được tình của bao phủ. Tiểu Lan lặng lẽ kể với tối, buổi tối lúc về cự nự gì, để A Cường cõng mình. Ăn cơm xong, tôi giả vờ nhờ A Cường đưa tôi về kí túc, nghe thấy quả nhiên đồng ý, thoải mái ai chăm sóc cho, đường còn hứng lạnh, hôm nay em ở lại đây, ra ngoài ngủ. Tôi quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên giữ tôi lai, đừng là giả ốm mà ốm tôi cũng cam lòng.

      Tôi phấn chấn quấn lấy này kia. hoài nghi nhìn tôi bảo sao em có tinh thần thế nhỉ. Tôi hơi chột dạ ngủ cả buổi chiều nên thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn mười giờ giục tôi về phòng ngủ, tôi vẫn bất động. muốn ngủ, tôi còn chưa tắm kìa. em ở đây tắm thế nào. Tôi bị nghẹn.

      Bất đắc dĩ lên giường, nghe thấy tiếng cây nạng của lọc cọc bên ngoài, tiếng lấy nước. Sau đó lại xoảng tiếng, tôi cứ ngỡ bị ngã, giật mình nhảy từ giường xuống, lúc chạy ra thấy tập tễnh nhưng vẫn vững vàng đứng đó, mà thấy tôi chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, có áo khoác còn chân trần.

      ôm cổ tôi, cố kiềm chế rống lên: "Em muốn bị ốm à! Đây là thời tiết gì, sao em biết chăm sóc bản thân thế!" Tôi à tiếng vội vàng chạy về giường, sau đó theo vào. Giúp tôi đắp kín chăn, tay còn xát chân tôi cho ấm: "Xem chân em lạnh cóng rồi này."

      " cũng thế." Tôi chỉ vào đôi chân trần của . Đây là lần đầu tôi thấy chân , chân khỏe mạnh cân đối, co quắp biến dạng, ngón chân quặp hết vào trong, nghiêng sang bên. Lúc ấy mới ý thức được tôi thấy những gì hề muốn tôi thấy, theo bản năng che lại: “Đừng nhìn, em thấy ghê sợ."

      Tôi đưa tay ôm lấy , khẽ cọ mặt cổ : “Kỷ Thế Phàm, ngốc. Chỉ có chàng trai ngốc mới những lời ngốc nghếch đó. mông em cũng có vết bớt vừa to vừa xấu, có muốn xem , xem rồi liệu có ghét bỏ em ?"

      cười, nâng mặt tôi lên, ánh mắt bi thương nhìn tôi: “Khả Nghi, giống nhau. Của là dị dạng, dị dạng và khuyết tật từ , hơn nữa càng ngày càng tồi tệ." Ánh mắt khiến tôi đau lòng chịu nổi, người chịu thua kém như vậy lại tự ti sâu sắc.

      " muốn em nhìn, em nhìn. Nhưng đưa chân vào đây để em ủ ấm cho được , lạnh em cũng đau lòng." Chuyện khác tôi nắm chắc, nhưng tôi biết từ chối được khi tôi nằm trong lòng .

      ngoan ngoãn đưa chân lạnh cóng vào. Tôi dựa vào lòng , dùng chân tôi nhàng xoa xoa chân , đợi có bất kỳ phản ứng nào, tôi đón lấy môi , tránh né nữa, người cứng ngắc cũng dần thả lỏng. Môi tôi trượt từ môi xuống cổ, lại hôn vành tai , nỉ non bên tai

      "Thế Phàm, em , vô cùng, Thế Phàm, biết ?"

      đột nhiên nâng cằm tôi lên, sau khi nhìn chăm chú tôi ba giây lại dùng hết sức hôn, cứ như muốn dùng cái hôn này để chứng minh tôi bao nhiêu. Chúng tôi ôm lấy nhau chặt như hận thể uốn cong đối phương đến tận xương.

      Dần dần tôi cảm thấy thân thể biến hóa, cũng biết phải làm tiếp thế nào, trong khắc ấy tôi chỉ tình nguyện nghe cảm giác của mình, tôi nguyện làm người đàn bà của . Khi đè lên người tôi, giao thân thể nóng bỏng cho tôi, tôi kìm được cắn vai mạnh, chúng tôi đều cảm nhận được đau đớn, cũng đều cảm nhận được hoan hỉ của tình . Khi luồng nhiệt nóng bỏng tiến vào thân thể tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao loài người lại có giới tính, ấy là để hai người nhau có thể hòa làm .

      Tôi nằm trong ngực Thế Phàm, vuốt ve thân thể , người rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ. Chỉ là bên mông trái hơi lõm xuống, có lẽ do thời gian dài vận động. Tôi đột nhiên ngồi dậy, dọa giật mình: “Em làm gì vậy?"

      " có muốn xem cái bớt của em , đó là chỗ xấu nhất người em, đấy, lừa ."

      xong, tôi lập tức xoay người nằm xuống, cười, đánh cái lên mông tôi: “Rồi thấy rồi, vết bớt rất , nhanh nằm vào chăn lạnh."

      Tôi lật người, cọ mặt vào chân trái của : "Em biết chê em, cho dù vết rất lớn cũng ."

      "Được rồi, biết, em dậy mau, cọ như thế buồn lắm."

      " có máu buồn à?" Tôi lại cố ý lấy tay gãi.

      cười, kéo tôi dậy: Ngoan nào, đừng nghịch ngợm nữa.

      " buồn à, em nghĩ là có cảm giác, có thể tùy tiện cho em sờ nắn."

      cầm tay tôi để lên chân trái, nhìn vào mắt tôi: “Có cảm giác, biết đau biết buồn, chỉ động đậy được. Nếu em gãi chân phải của , tránh , nhưng chân trái dù có muốn cũng tránh được, em hiểu chưa?"

      "Thế Phàm--"

      "Sao?"

      "Hình như chưa từng em."

      "Hả, cứ tưởng rất nhiều lần rồi."

      " lần cũng chưa."

      "Chưa càng cần phải ."

      "Vậy gọi em cách âu yếm"

      "Khả Nghi"

      "Chưa đủ dễ nghe"

      "Tiểu Nghi?"

      Tôi cười haha: “Cũng tạm."

      " được, lợi dụng sao, Khả Khả? Tiểu Khả? Khả Nhi?"

      "Ừ, tên này tồi, về sau giường chỉ được gọi em như thế."

      "A, vậy mà em cũng ra được... Khả Nhi, Khả Nhi."

      "Đừng, chơi xấu."

      "Muộn rồi, bé ngốc"... Lần này có kinh nghiệm hơn, ở phía nữa, mà từ bên dùng ít sức hơn, chân trái kẹp giữa hai chân tôi, như vậy có thể dùng sức dễ dàng hơn.

      Buổi sáng khi tỉnh lại, thấy nằm cạnh tôi ngủ say sưa. Tôi nhịn được hôn .

      Ai ngờ đè tôi xuống: “Cứu mạng, em tưởng ngủ, đồ lừa đảo."

      " ngủ , ai bảo em trêu chọc ."

      "Em thấy ngủ ngon, cứ nghĩ mệt."

      "Em có muốn thử xem có mệt ?"

      "Đừng, đại gia tha mạng, người mệt là tiểu nhân, tiểu nhân chịu nổi." cười haha.

      Tôi vuốt ve gương mặt : "Thế Phàm, em thích nhất nhìn cười, lúc cười là người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ."

      "Thế lúc cười?"

      "Là người đàn ông cool nhất thiên hạ."

      cười ha hả. Kéo tôi vào lòng: "Chỉ cần có em, là người đàn ông hạnh phúc nhất đời."

      Tôi khẽ chạm vào mông , hỏi có đau .

      đau.

      "Kỳ lạ , vỗ mông ngựa* nửa ngày lại đau."

      *tiếng Trung: nịnh hót

      “Chết nhé, bây giờ bỏ qua cho em nữa."

      "Cứu mạng..." Qua đêm đó khoảng cách của chúng tôi kéo lại càng gần. Buổi sáng đến cửa hàng, cậy mạnh nữa, dùng nạng bên phải, A Cường đỡ bên trái, tôi giúp cầm nạng trái theo sau.

      Vào cửa hàng ngồi xuống, tôi để nạng bên cạnh , thừa dịp A Cường có mặt ở đó chỉ vào mũi : "Bây giờ em học, phải nghe lời biết chưa? đường tuyết còn chưa tan hết, cho phép cậy mạnh, đâu gọi A Lan hoặc A Cường cùng , nếu dám ngã em hừ hừ."

      "Hừ hừ là có ý gì."

      "Hừ hừ là em khóc chết cho xem!"

      "Ừ, cái này rất sợ." hôn tôi: "Được rồi, ngoan, nhanh mang túi xách học . Sinh viên ý thức kém quá, trốn học lại muộn."

      Từ đó về sau, thời gian biểu của tôi lại điều chỉnh. Mỗi chiều thứ sáu tan học lại chạy thẳng đến cửa hàng của . Buổi tối ở nhà chiều thứ bảy về nhà, chiều chủ nhật lại , sáng thứ hai về trường. Có chiều thứ tư có giờ cũng đến tìm , nhưng dám ngủ lại. Như vậy vừa tuân thủ quy chế của trường cũng khiến bố mẹ nghi ngờ, tình của chúng tôi tiến triển hết sức thuận lợi.

      Trong phòng kí túc ngay cả lão Đại cũng bắt đầu , bốn người kia đổi bạn trai lượt. Mà tôi vẫn chỉ Kỷ Thế Phàm, mọi người từ ủng hộ đến giờ coi chúng tôi là cặp đôi mẫu mực.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 8: trong mắt các chị em
      Thế Phàm rất thích đọc sách, lúc rảnh rỗi đều cầm quyển tay. Loại nào cũng đọc, dĩ nhiên nhiều nhất là sách về Cơ Điện tử. Phân nửa số sách tôi mượn ở thư viện là cho đọc, tôi rất ít khi xem. Tôi thưởng tự hỏi trong hai chúng tôi ai mới đúng là học đại học, tôi lên lớp bữa đực bữa cái, lại ham học hỏi như khát. Lúc đọc sách tôi ngủ gà ngủ gật, lại chăm chú say sưa. Cuối kỳ giúp tôi lên kế hoạch ôn thi.

      Thường chỉ cần tổng hợp tài liệu ôn tập của và lão Đại, bốn người chúng tôi có thể thong dong ứng phó với kỳ thi. Chỉ riêng điểm này mọi người trong phòng kí túc vô cùng bội phục , tôi còn hoài nghi phải chăng chỉ số thông minh của vượt quá 180, tôi từng hỏi : Thế Phàm, có muốn làm trắc nghiệm đo chỉ số thông minh ?

      xoa đầu tôi, trả lời: "Đo để làm gì, dưng tự tìm chuyện đả kích mình."

      "Sao lại là đả kích? Trí thông minh của chắc chắn vượt xa người bình thường."

      khẽ cười: "Người sợ bị đả kích là em."

      " được lắm, dám chế giễu em, xem em cắn chết đây!"

      Từ tò mò mãnh liệt đối với Kỷ Thế Phàm, các chị em luân phiên theo tôi đến cửa hàng của , xem là thần thánh phương nào mà khiến lão Tứ điên đảo thần hồn. Các nhất trí đánh giá là tài tử, đẹp trai, thiếu sót lớn nhất là chân bị tật. Đối với câu cuối cùng này tôi cực kỳ khinh bỉ.

      Lão Ngũ , tớ tin chẳng lẽ cậu hi vọng đường được nắm tay người , lúc mệt được ấy cõng? Tôi hỏi ngược lại, chẳng lẽ đây là cầu của cậu với bạn trai? Những thứ quan trọng hơn cậu để ý lại để ý mấy thứ này? Thích có người cõng tìm công ty chuyển nhà, họ còn có thể khiêng cậu lên ấy chứ. Lão Đại đứng về phía tôi, theo lời ấy, lão Tứ bình thường IQ EQ cao, chỉ có trong vấn đề chọn người lại phát huy cả hai Q đến cực hạn.

      Lão Đại cũng là người có ấn tượng tốt nhất về Thế Phàm, nhận xét chỉ thông minh, tài hoa mà quan trọng hơn là chín chắn, có lý tưởng và nhiệt huyết. Hai người thảo luận về chuyên ngành giống như quen biết lâu, có cửa cho tôi chen miệng. Về kí túc, lão Đại còn cảm khái: kiến thức chuyên ngành của Thế Phàm vững hơn rất nhiều so với sinh viên đại học chính quy như chúng ta, bằng cấp của chúng ta đúng chỉ là đồ dỏm. Mọi người cười ha hả, chúng tôi theo đuổi những điều khác nhau, lão Đại muốn làm nghiên cứu khoa học, Thế Phàm lại kết hợp giữa sở thích cá nhân và nghiệp, còn mấy người bọn tôi tương lai chỉ cần tìm được công việc đủ nuôi thân là được, mấu chốt là phải gả cho người chồng tốt, kiến thức hôn nhân gia đình mới là cần thiết nhất.

      lần Thế Phàm đến trường tìm tôi, và A Cường ngang qua vì công việc nên ghé vào thăm tôi lát, cũng để xem trường đại học là như thế nào.

      Khi quản lý tầng dưới gọi to: "Phương Khả Nghi phòng *** có người tìm", có đến mười mấy cái đầu thò ra từ cửa sổ các phòng kí túc, làm cho hai người đứng ở dưới tầng xấu hổ muốn chết. Nửa phút sau 6 người phòng chúng tôi đồng loạt đứng trước mặt bọn họ. Có lẽ lớn thế này đây là lần đầu tiên A Cường bị nhiều nữ sinh như vậy nhìn, mặt đỏ bừng nấp sau lưng Thế Phàm, hận thể chui xuống đất.

      Dọc đường lão Lục ngừng trêu chọc ta, con bé này rất thích bắt nạt người thà. Địa điểm đầu tiên chúng tôi đến là nhà ăn, vì bây giờ đúng vào thời gian ăn trưa. Ăn cơm với sáu , Thế Phàm và A Cường quen nổi, ba người phụ nữ thành cái chợ, đây còn tận sáu người, trời! Nước bọt phun ra còn nhiều hơn canh.

      A Cường nghĩ mãi ra tại sao gọi người mà lại nhiều cái đầu thò ra như vậy.

      Lão Ngũ nghiêm túc giải đáp: " cho biết nhé, có thể tạo được hiệu quả như vậy ở khu nhà này chỉ có hai người, là Phương Khả Nghi, hai là người ở tầng ba có biệt hiệu Nhóc Ninja Rùa. Ai, chưa thấy con bé cá sấu lên bờ đó, chuyện đáng tiếc nhất đời! Em cho , đôi mắt của ta... (blablabla đống hình dung từ khoa trương). Điểm chung hiếm có của Khả Nghi với ta là: có ai tìm bao giờ. tin lần sau cứ bảo quản lý gọi tên em, Tô Á Như, đảm bảo chỉ có đầu của em vươn ra, bởi vì ai tò mò cả! ra đầu em cần duỗi ra vì biết ai tìm rồi. Ai, nếu các thấy thương hại Phương Khả Nghi đến đây thường xuyên hơn là được."

      Ăn cơm xong tôi kéo Thế Phàm , mặc A Cường với 5 kia, lấy lí do nghe rất hay là cơ hội rèn luyện để sau này còn tìm bạn . Tôi dẫn thăm giảng đường, phòng máy tính, phòng thí nghiệm, thư viện, hội trường lớn, còn có hồ tình .

      Trường rất rộng, tôi bên chống nạng, thể cầm tay , chỉ có thể đỡ lát mỗi khi lên xuống cầu thang. thể thừa nhận chúng tôi cùng nhau thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò. Thế Phàm bắt đầu hơi thiếu tự nhiên, nhưng tôi lại hết sức vui mừng, chỉ đây chỉ đó ríu ra ríu rít, thỉnh thoảng còn dừng lại nhân cơ hội ôm cái.

      Ưu điểm của Thế Phàm là khi tôi vui cũng vui lây, chỉ cần tôi ngại, để ý người khác thấy thế nào, cũng để ý. Nên dần dần cũng thả lỏng, cười cùng tôi suốt dọc đường. Cuối cùng thấm mệt, chúng tôi ngồi ghế đá ven hồ, ánh mặt trời xuyên qua tán cây vẩy lên người chúng tôi, ấm áp dễ chịu. Tôi thỏa mãn dựa vào , cho biết hôm nay thấy tôi vui sướng bao nhiêu, trong buổi trưa ngày nắng đẹp có thể ôm người tôi mến bên bờ hồ, lãng mạn biết bao, vui vẻ biết bao. Thế Phàm chỉ mỉm cười, dùng cằm cọ lên trán tôi, thoải mái.

      Về sau, mới với tôi, thực ra lúc ấy rất muốn chỉ cần tìm người bạn trai ở trường niềm vui hay lãng mạn đó ngày nào tôi cũng có được.

      "Vậy sao ?" Tôi hỏi ngược lại .

      "Lúc ấy em thi tình họa ý như thế, sợ ra lại làm em mất hứng."

      " cũng còn thông minh đấy, hừ."

      "Hừ là có ý gì?"

      "Hừ nghĩa là-- nếu lúc ấy biết giữ mồm, em đẩy xuống hồ."

      cười to: " chỉ thôi mà."

      " cái đầu , nếu người con trai kia phải là , em tự nhảy xuống hồ."

      vừa cười vừa ôm chầm lấy tôi.

      Buổi tối tôi rửa chân cho . Người ta ngâm chân buổi tối để thư giãn, còn là lao lực. Bởi vì chân trái cứng ngắc, thể duỗi thẳng cũng thể co lại, vị trí chiếc chậu phải để hơi xa, mà lúc khom lưng lại thể giữ thăng bằng, nên chỉ có thể dùng cánh tay, cánh tay khác phải chống lên mép giường hoặc chiếc ghế để đề phòng ngã sấp. Tôi thể nhìn dáng vẻ vất vả của khi rửa chân, vì vậy chỉ cần tôi ở đây đều giúp rửa chân.

      hỏi tôi: "Khả Nhi, em thích ở điểm gì, ôm cái chân thối hoắc của mà như ôm báu vật vậy."

      " đẹp trai này, thông minh lại có tài."

      "Chỉ tốt nghiệp trung học mà cũng gọi là có tài?"

      "Thôi , còn phải xem là ai nữa chứ. Nếu so với tất cả mọi người đều phải về nhà học thêm, giáo viên của bọn em có thể về hưu, giảng đường có thể đổi thành kí túc xá, em có thể là gương xấu của sinh viên đại học đương thời. Dĩ nhiên chỉ em, mà bốn người còn lại ở phòng kí túc cũng vậy."

      "Bây giờ con cũng ưa chuộng đàn ông thành công mà."

      "Em chưa xong đâu, thanh niên rất có triển vọng, tương lai nhất định là người đàn ông thành công, là cổ phiếu tiềm năng đấy nhé."

      " nào thích thanh niên tàn tật."

      "Đó là vì các ấy có con mắt nghệ thuật, Venus cụt tay càng hoàn hảo hơn. Dĩ nhiên em ai cụt tay cũng là Venus, gặp thanh niên khuyết tật nào em cũng thích."

      "Em thích người con trai tên là Kỷ Thế Phàm, khuyết điểm lớn nhất là thích nghe em nịnh hót, xong rồi, nhanh lên giường đắp chăn cho ấm ." Tôi đưa lời kết, đứng lên đổ nước rửa chân.

      Công việc của Thế Phàm ngày càng mở rộng, lại thuê thêm gian hàng bên cạnh, lần lượt sắm máy tính, di động và chiếc xe ba bánh chạy bằng điện. tại phạm vi hoạt động của rộng ra nhiều, thường ra ngoài làm ăn, A Cường cũng có thể ngồi xe để đưa hàng, tóm lại việc buôn bán phát triển ngừng.

      đến di động máy tính, lúc ấy rất thông dụng. Nhưng Thế Phàm vẫn có, chính xác là chưa từng có đồ riêng thuộc về . Tôi có máy tính, đó là ở nhà, nhưng tôi vẫn dùng di động. Bởi Thế Phàm có, tôi càng cần phải có, dù sao có thể tìm đến tôi, tôi cũng có thể tìm được . Mặc dù tôi bốc đồng tùy hứng, đôi khi đột nhiên chỉ vì việc mà giận dỗi Thế Phàm, nhưng nếu có điểm nào tốt, chính là ham vật chất phù phiếm như các nữ sinh khác. Giống như lão Tam và lão Ngũ thích nhất là chuyện thời trang hàng hiệu, mỹ phẩm làm đẹp, còn thích mua đồ theo phong trào nữa... Tôi cũng nghe, nhưng góp lời. Các chị em đều ngạc nhiên biết tôi để ý hay vì tình trạng kinh tế của Kỷ Thế Phàm mà muốn tạo áp lực cho .

      ra hai năm qua Thế Phàm kiếm được ít tiền, nhưng ngoài đảm bảo cuộc sống của hai người họ phần lớn đều đầu tư vào kinh doanh. Kinh tế dư dả, trong lòng luôn cảm thấy có gánh nặng rất lớn đối với tôi, cảm thấy tôi ở bên chịu tủi thân khổ sở, luôn ngại cho tôi còn ít. Thực tế là tôi chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì. Từ sau khi quen biết Thế Phàm và lão Đại, tôi luôn cảm thấy người ta nên có lòng biết ơn. So với họ, cuộc sống của tôi từ tiểu học trung học đại học thuận lợi trôi chảy, chưa bao giờ phải lo nghĩ chuyện miếng cơm manh áo. Còn có thân thể khỏe mạnh, trí thông minh trung bình, gương mặt dễ coi, cao gầy, ăn nhiều béo phải khốn khổ vì giảm cân.

      Sau đó sao, ông Trời lại đưa Kỷ Thế Phàm đến cho tôi, thương tôi tôi hận thể mang tất cả những gì tốt nhất của mình cho tôi, tôi cần tìm kiếm trong biển người mênh mông, cần phải trải qua lừa dối giẫm đạp mới hiểu được chân lý tình , trời ơi, tôi còn có gì phải oán trách.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 9: Thời gian cuối cùng của thời đại học vô tư lự
      Kỳ nghỉ hè năm thứ ba, tôi lấy cớ về nhà lão Đại trải nghiệm cuộc sống vùng núi Trung Quốc, mang hành lý đến nhà Kỷ Thế Phàm ở. Đây là lần đầu tiên tôi ở nhà thời gian dài như vậy, vừa kích động vừa vui vẻ, nhưng nghĩ lại người cực khổ nhất cũng là .

      Bình thường A Lan vừa chăm sóc bà vừa phụ giúp cửa hàng, bây giờ tôi đến đây thể để A Lan trông nom cả tôi. Thực tế tôi cũng cần người chăm sóc, chỉ là yên tâm. Từ sáng sớm vừa rời giường là bắt đầu luôn chân luôn tay, ra ngoài làm cũng dám xa, thế nào cũng phải về ăn cơm trưa, cơm tối với tôi. Tôi cần như vậy, buổi trưa em nấu mỳ ăn với bà nội là được, bảo ngày nào cũng ăn mỳ làm sao được. Tôi ở trường ngày nào cũng ăn ở cái nhà ăn quỷ quái kia còn được nữa là ăn mỳ? Nhưng nhất định đồng ý, đúng là cố chấp hết mức.

      Chỉ cần có ở nhà, tôi được vào bếp, được rửa bát. Tôi đến cửa hàng giúp tay, lúc lại sợ tôi nóng, lúc lại sợ tôi bị quạt thốc cảm, lúc lại hỏi tôi có khát , tôi vệ sinh hơn hai lần lại lo lắng hay tôi ăn đồ lạnh nhiều bị đau bụng.

      Tôi Kỷ Thế Phàm đừng dọa em, còn như thế em phải nghi ngờ ngoại tình hay làm việc có lỗi với em. biết đầu em chứa cái gì, chuyện như thế cũng nghĩ ra được.

      Tôi đây phải lần đầu em đến nhà , đừng căng thẳng như thế có được .

      em ở đây phải có trách nhiệm với em, nếu gầy làm thế nào, bị ốm làm thế nào, vui làm thế nào?

      Tôi , em vui nhất là chuyện gì cũng chiều ý em chút, em phải là em họ Lâm, dễ ốm như thế, gầy tốt, trong kí túc mọi người đều muốn giảm cân đấy. Em với này, nếu để bản thân mình gầy , về sau em đến đây ở nữa.

      Kỳ nghỉ hè kết thúc rất nhanh, tôi trở lại trường. vào năm thứ tư đại học, người bận bận đến chết, mà người rảnh rảnh đến chết. Tìm đề tài, tìm luận đề, tìm nơi thực tập, chuẩn bị viết luận văn tốt nghiệp. Các đồng chí có chút ý thức lo xa hay hiểu biết tình hình đều bắt tay vào viết sơ yếu lý lịch xin việc. Điều này là tránh khỏi, mấy năm trước sinh viên tốt nghiệp còn được ưa chuộng, bây giờ tốt rồi: cả bó to cũng đáng mấy đồng. Tình huống phòng kí túc của chúng tôi là: lão Đại cần lo nghĩ, ấy nhất định học nghiên cứu sinh; lão Nhị lão Tam sốt ruột tưởng chết, muốn về mà nghĩ cách ở lại thành phố này; lão Tứ tôi rảnh lo chuyện này, tôi và Thế Phàm ngày gặp như cách ba thu, bây giờ phải lên lớp nữa, tôi giống như chú chim non sổ lồng, bay tới bay lui giữa hai đầu; lão Ngũ chuẩn bị du học; lão Lục cũng là người địa phương như tôi nên tạm thời cần vội vàng lo lắng. Bố mẹ tôi cũng đề cập đến chuyện du học, tôi cho họ biết, con họ có thể lấy được bằng đại học là may lắm rồi, học lên nữa cũng chỉ phí tiền thôi, quan trọng nhất là bố mẹ yên tâm cho con xa như thế sao? Họ suy nghĩ lát rồi cũng nhắc lại nữa.

      Tôi với Thế Phàm chờ tôi tốt nghiệp chỉ cần tìm được công việc ổn định dẫn về nhà ra mắt bố mẹ. Thế Phàm vô cùng âu lo, cảm thấy bố mẹ tôi đồng ý. Tôi tuy có khả năng thuận buồm xuôi gió, nhưng bố mẹ tôi là người hiểu đạo lý, phải kiểu tiểu thị dân, chỉ cần cho họ chút thời gian, hiểu con người rồi nhất định họ đáp ứng. Tôi còn Thế Phàm có thể hứa với em bất kể tình huống thế nào cũng giận họ, cũng thể cần em được . Nếu bố mẹ em ban đầu đồng ý, đừng trách họ, họ chỉ quá em thôi.

      Thế Phàm trách họ, càng cần em, chỉ sợ em áp lực, chỉ lo cho em.

      Bây giờ nghĩ lại chỉ có thể chúng tôi đều quá ngây thơ, nhất là tôi.

      Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được việc rất nhanh. Ban ngày làm, buổi tối về nhà, cơ hội gặp mặt của tôi và Thế Phàm ít nhiều. Cuối cùng tôi kiềm chế được, thông báo với bố mẹ tôi có người . Nhân vật nam chính bố mẹ gặp rồi, nhưng có thể có ấn tượng gì, trước đây bố mẹ cũng từng khen ấy... Tôi tinh tế trình bày tốt ra sao, xuất sắc thế nào, là thiên tài, từ hai bàn tay trắng dựa vào năng lực của mình kiếm tiền, mở công ty, mua nhà, có tiền đồ rộng mở.

      Nhưng tất cả những gì họ thấy được là "gia cảnh bần hàn", “tốt nghiệp phổ thông", “tàn tật". Tôi thề tôi lớn thế này chưa từng thấy mẹ tôi mất tự chủ như vậy, bà lúc nào cũng tự hào mình ôn hòa nhã nhặn, vậy mà bây giờ văng nước miếng, hai tay kích động quơ múa trong trung, tôi tưởng suýt chút nữa mình ăn cái tát. Còn bố tôi, ngoài miệng bình tĩnh , nhưng hành động giống thú dữ gặp nguy hiểm, bất an lại lại trong phòng khách, ông còn hút thuốc để khống chế cơn giận của mình mặc dầu bỏ công cai ba năm nay.

      Tôi cũng tự nhủ mình phải tỉnh táo, phải dùng lí lẽ mà bảo vệ tình cảm của mình. Nhưng dẫu tôi có đến rách miệng, họ cũng thoái khỏi ba định ngữ này, nhất là từ sau cùng: đúng vậy, tuy thời đại thay đổi, bây giờ coi trọng môn đăng hộ đối, bố mẹ cũng cần con phải tìm con nhà đại gia, nhưng con có mất trí mà tìm người (...) như vậy, nuôi con lớn lên, cái gì tốt nhất cũng dành cho con là để con bôi gio trát trấu vào mặt bố mẹ, để làm trò cười cho bạn bè người quen sao? Con mới bước chân vào xã hội mấy ngày, con biết cái gì là tài hoa, cái gì là xuất sắc, xuất sắc tại sao lên được đại học, thiên tài tại sao chỉ mở được cửa hàng to bằng bàn tay, cái này gọi là thực tế, con biết cái gì!

      Mặc dù trước đó Thế Phàm dặn tôi bất kể bố mẹ gì cũng nên làm ra hành động thiếu suy nghĩ, phải nhẫn nại phải nhẫn nại, nhưng tôi thể nghe được nữa, tức giận bỏ nhà . Tôi chạy đến chỗ Thế Phàm, chịu chứa chấp tôi, chết sống muốn đưa tôi về nhà. nhận được ủng hộ mà tôi mong muốn, tôi lần nữa tức giận trốn , chạy đến phòng lão Đại trong kí túc.

      Lão Đại nhìn tôi, gì lập tức gọi cho Thế Phàm cho biết tôi ở đây, bảo đừng lo lắng. Suy nghĩ lát, lại gọi đến nhà tôi tôi ở chỗ ấy hai ngày để yên tĩnh lát.

      Hai tuần sau, mẹ tôi gọi tôi về, muốn chuyện với tôi, đảm bảo tranh cãi, làm khó, dùng ngôn ngữ quá khích. Tôi mang theo tâm trạng dũng hi sinh trở về, mới biết mấy ngày trước Thế Phàm đến tìm bọn họ. Tôi biết họ những chuyện gì, nhưng kết luận lại: họ tỏ ý bằng lòng chấp nhận này, vì họ là bậc cha mẹ hiểu lí lẽ, muốn để đứa con duy nhất phải đưa ra lựa chọn trong hai tàn nhẫn như vậy, nhưng cũng có nghĩa là họ tán thành, đối với việc chúng tôi có thích hợp ở bên nhau , họ vẫn kiên trì , , (đúng vậy, mẹ tôi dùng liền ba chữ để biểu đạt bất mãn cực kỳ trong lòng bà).

      Nếu họ chịu xuống thang, tôi cũng nhượng bộ chuyển về nhà ở. Tôi nghĩ, bố mẹ thích là việc của bố mẹ, chỉ cần chấp nhận là được, lâu rồi thành quen.

      Nhưng tôi quá AQ, tình huống thực tế là khi tôi đưa Thế Phàm về thể đối mặt với gương mặt lạnh tanh của họ. Bố tôi đọc báo coi như tàng hình, mẹ tôi bưng mâm cơm với đồ ăn sẵn lạnh ngắt lên bận có thời gian nấu. Cơn tức giận của tôi sắp bùng nổ khẩn khoản kéo tay tôi, sao sao để lần sau cháu nấu.

      Tốt lắm, lần sau Thế Phàm tất bật mồ hôi nhễ nhại nấu ra bàn ăn, bố buổi tối có tiệc xã giao cầm túi ra cửa, mẹ đồ ăn quá mặn, ăn hai miếng quay về phòng, tôi tức run người, muốn phát tác nhưng sợ Thế Phàm càng khó xử, nhưng phát tác lại thể nuốt trôi cơn giận, chỉ nhìn chằm chằm bàn ăn tiếng nào. Thế Phàm sợ tôi lật bàn, giả như để ý gượng cười, còn dỗ tôi ăn cơm.

      Vô cùng bất đắc dĩ, thậm chí tôi còn dám ngẩng đầu nhìn , cảm thấy nên an ủi câu nhưng lại nghĩ ra phải gì.

      Tôi cứ ngỡ bố mẹ tôi là người có văn hóa có hiểu biết, ai biết họ còn cố chấp hơn người có trình độ, làm ra những việc cay nghiệt vô tình còn hơn tiểu thị dân. Tôi muốn Thế Phàm đến nhà tôi để bị khinh thường, nhưng : em có thể bốc đồng, thể; thể để em trở mặt với bố mẹ. Tôi từng hỏi lần đầu đến nhà tôi, bố mẹ tôi chuyện gì với , có gì, nhưng bây giờ nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết bị nhục nhã. Lão Đại Thế Phàm là người đàn ông chân chính, chỉ bằng làm những việc này vì cậu, Khả Nghi cậu được phụ ấy.

      hôm bà nội kéo tay tôi hỏi: "Khả Nghi, có phải bố mẹ cháu thích Phàm Tử ?"

      Tôi cúi đầu .

      "Ai," Bà thở dài: “Chuyện này cũng có thể biết trước mà, đừng cháu, cha mẹ nhà ai cũng đồng ý. Ban đầu Phàm Tử thích cháu, bà cũng lo lắm. Cháu thông minh xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, lại là sinh viên đại học. Nhà chúng ta nghèo rớt mồng tơi, Thế Phàm cố gắng bao nhiêu cũng thay đổi được thực tế nó là người tàn tật. Quả thực chênh lệch quá lớn."

      "Bà ơi, cháu thề cháu chưa từng nghĩ như vậy, phút giây cũng chưa. Ngược lại, đến giờ cháu đều cảm thấy được ở bên Thế Phàm là may mắn của cháu."

      Bà ôm tôi vào lòng: “Phàm Tử thích cháu, ai cũng ngăn được, bà thấy , chỉ khi có cháu ở bên nó mới có thể vui vẻ, mới có thể cười. Bà cũng biết, cháu là bé ngoan, lòng thích Phàm Tử nhà chúng ta. Khả Nghi à, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà thương cháu cũng thương Phàm Tử. Bà hi vọng các cháu ở bên nhau, nhưng bà thể , cháu thể để chúng ta thất vọng. Cháu nên trách bà thiên vị, thằng bé này từ bé đến lớn chịu quá nhiều cực khổ rồi, nó có người thân bạn bè, dễ dàng mới thích người đến thế. Bà sợ nếu cháu bỏ nó , về sau nó còn đến được với ai khác. Bà nội lớn tuổi rồi, sớm muộn cũng có ngày phải , có ai bên cạnh chăm sóc nó, bà thể yên lòng."

      "Bà ơi, trong lòng cháu chỉ có Thế Phàm, từ lúc 18 tuổi cháu bắt đầu thích ấy, chưa từng thay đổi, bây giờ cũng , tương lai càng . Cháu hứa với bà chăm sóc ấy tốt, cho ấy gia đình hoàn chỉnh." Tôi nhìn vào đôi mắt mờ đục của bà mà thề.

      năm ấy hai chúng tôi sống cũng mệt mỏi, nhất là Thế Phàm. là người chịu thua kém, vậy mà phải chịu bao uất ức, hạ mình cầu xin nhiều lần. Tôi chỉ lần khóc lóc kể lể van xin bố mẹ, xin hãy khoan dung chút, nhìn vào ưu điểm của , đừng hành hạ cũng đừng đày đọa tôi thêm nữa, xong câu cuối mẹ tôi nước mắt lưng tròng, bố tôi lắc đầu thở dài. Đúng vậy, chỉ có

      Thế Phàm cảm thấy ấm ức mà bọn họ cũng vậy, ai có thể cho tôi biết tôi phải làm gì đây? Họ là bố mẹ ruột của tôi, đoạn tuyệt quan hệ với họ tôi làm được, cũng chỉ khiến họ càng ghét Thế Phàm. Bỏ Thế Phàm? Tôi càng làm được.

      Tôi còn sức sống nữa, sụt cân nhanh chóng, càng ngày càng làm thêm giờ nhiều hơn, trốn về nhà. Cuối cùng có hôm, bọn họ yên lặng ngồi xuống, nghiêm túc ăn bữa cơm Thế Phàm nấu. Cơm nước xong mẹ tôi còn phá lệ chủ động đưa quả táo cho Thế Phàm. Tôi và Thế Phàm được mà sợ, mừng mừng rỡ rỡ, rốt cuộc chúng tôi cũng cảm động được trời đất, khổ tận cam lai.

      ngờ, đả kích lớn hơn rất nhanh tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :