1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NĂM NĂM SAU GIÀNH EM TRỞ VỀ - AN TĨNH (15C + PN - HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: LyLy

      CHƯƠNG 14

      trợn to mắt, cố gắng để mình rơi nước mắt, đây là thời điểm vui mừng, cần nước mắt làm mất hứng

      Lòng , cả người , máu toàn thân như nóng lên hừng hực, trong đầu chỉ lặp lặp lại câu " "

      Lần này phải là từ chối mà đón nhận, phải là khổ sở đau lòng, mà là vui sướng

      vui mừng, vui mừng, bây giờ chỉ muốn cho toàn thế giới biết rằng , nhanh chóng tựa vào lồng ngực ấm áp của , thỏa mãn nằm trong ngực người mình , lần này lắng nghe tiếng tim đập nhịp nhàng, đồng ý ở trong ngực cả đời rời, cho dù bị nhốt cả đời, cũng vui mừng đón nhận

      " Tiếp theo, Mật Nhi, muốn em nấu bữa sáng, nhưng, trừ tạp dề bên ngoài, muốn em mặc bất cứ thứ gì, biết ?"

      ngây ngốc, tưởng rằng mình nằm mơ, giọng của lần nữa lại vang lên, khiến ngây người, lúc lâu mới dùng ánh mắt khó tin nhìn , cà lăm lặp lại:" Cái.... .....cái gì?". Là nghe lầm hay sai?

      " Em có nghe lầm, cũng sai". Dễ dàng đọc được suy nghĩ trong lòng của , mặt nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn như thể vô hại, nhưng mà trong miệng lại ra cầu hạ lưu:" Mật nhi, chỉ mặc tạp dề, cái gì cũng mặc, còn nữa, phải cột tóc lên, vì nấu bữa sáng, cần phong phú, đơn giản là sandwich là được rồi"

      Mới vừa rồi nghe lầm , đưa ra cầu hạ lưu như vậy

      mảnh vải che thân, đồng nghĩ với việc cái gì cũng mặc, cái gì cũng mặc đồng nghĩa với việc bị nhìn thấy hết trơn

      Vừa nghĩ tới cái tạp dề mình hay mặc, mặt trước làm bằng vải ren chỉ có thể che ngực cùng đùi, nhưng chỉ cần xoay người cái , cả cái lưng.... ...

      Nghĩ đến đó, nhiệt độ trong người thể hạ xuống thấp hơn chút nào được:" Em....... Em...."

      cà lăm muốn xin , nhưng lời còn chưa ra, từ từ lặp lại lời tối qua xin giận nữa:" Muốn em làm cái gì cũng có thể, phải sao?"

      " Chuyện này.... Phải.". run run trả lời, nhưng thể ngờ rằng , lại muốn làm chuyện như vậy

      " Vậy được rồi". xuống giường, nhiệt tình lấy tạp dề cho :" Nhanh mặc chút nào, đói bụng rồi"

      Đầu ngón tay siết chặt tạp dề trong tay, vải vóc mát lạnh này nhưng lại khiến muốn phỏng, có ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng, từng , muốn làm gì cũng được, muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của

      Hít hơi sâu, run run tay, cởi quần ngủ người, chỉ để lại đồ lót, hai tay cầm lấy móc áo ngực, người nào đó đứng ở đó nhìn, tay của run lẩy bẩy cách nào cởi được nút áo

      nhíu mày, cũng biết rằng mình quay lại nhìn thay quần áo có bao nhiêu ảnh hưởng, vì thế quay lưng lại

      Thấy xoay người , nhanh chóng cởi xuống quần áo, nhanh chóng mang tạp dề mặc vào, cúi đầu xuống nhìn mình, vốn là ấm áp bỗng nhiên trở nên lạnh khiến đôi gò bông lập tức ưỡn lên, ở phía dưới tạp dề

      đỏ mặt, theo như lời , đem tóc cột lên, nhưng hai tay của run rẩy ngừng khiến cách nào cột hết tóc lại

      Bây giờ là tháng 12, trời rất lạnh, vậy mà mặc quần áo lại toát ra mồ hôi hột

      " cột được sao?" giọng đột ngột vang lên

      Khiến giật bắn mình nhìn về phía , biết quay lại từ lúc nào, tại nhìn chớp mắt về phía

      "Em... Em cột được.." tay của run run, cách nào khiến chúng hết run được

      Là bởi vì lạnh hay là khẩn trương, hoặc là cái gì mà cũng phân biệt được

      Con mắt đen nháy, nhìn cách ăn mặc của , trong mắt lên ngọn lửa:" Tới đây, giúp em cột". giơ tay, chờ về phía mình


      Nhìn ánh mắt , cùng tư thế bá đạo của , có cảm giác như ông vua , còn vĩnh viễn là người hầu nghe theo lệnh , cái khí kỳ lạ này, khiến bắt đầu bước chân, bước về phía

      Nhận lấy cột tóc tay , dễ dàng đem mái tóc dài cầm lên, nhìn da thịt trắng nõn nà, giống như bị mê hoặc nghiên đầu hôn lên vàng tai khéo léo của

      khẽ co vai, cử động này của khiến thân hình run rẩy càng nhiều hơn

      " Sao em run như vậy, Mật nhi, em rất lạnh sao, có cần tăng thêm nhiệt độ ?",. Bên trong phòng rất ấm áp , biết nguyên nhân mà vẫn cố hỏi

      khó khăn lắc lắc đầu, phát ra cổ họng mình khô khốc thể

      " Nếu đủ ấm, vậy bây giờ em có thể nấu bữa sáng chưa?" hỏi lần nữa, đầu ngón tay khẽ lướt qua tấm lưng của , ở đó viết chữ, sau đó trượt qua trượt lai

      Lỗ chân lông của hoàn toàn co lại, da gà nổi hết lên, cứng ngắc như người máy đến phòng bếp, nhưng vô cùng khó khăn, vô cùng thận trọng, bởi vì ánh mắt ở phía sau quá nóng bỏng, khiến hoàn toàn quên mất nguyên nhân vì sao mình tới phòng bếp

      "Mật nhi, sandwich". theo phía sau , thưởng thức cảnh đẹp phía sau , như biết trước được có phản ứng như vậy nên cực kỳ tốt bụng mà nhắc nhở :" dưa leo cùng cà chua để ở tầng cuối của tủ lanh, bánh mì ở giữa". quay đầu lại , nhìn vẫn ung dung tựa vào cạnh cửa, ở cái góc độ kia, dù có muốn che thế nào cũng che được tấm lưng trần, cùng mông, hơn nữa lại nguyên liệu để ở dưới tủ lạnh tầng cuối, cái này có nghĩa là phải cúi người xuống mới được, nghĩ đến dáng vẻ , nếu như cong lưng.... Trong lòng xấu hổ cực kỳ, cứ đứng nguyên tại chỗ, giống như bị hóa đá vậy

      rất buồn cười, mặc dù bị nhìn bao lần, hôn bao lần, vẫn còn ngượng ngùng như vậy, mang theo thương cùng bất đắc dĩ, đến trước tủ lạnh thay lấy ra nguyên liệu đặt ở bồn rửa, đem dưa leo cùng cà chua bỏ vào trong nước



      " Cám.... Cám...". run giọng cám ơn, nhìn dưa leo cùng cà chua ở trong nước trở nên long lanh, mà bánh mì nếu đặt vào lò nướng thêm phần giòn ngon

      cầm dao lên, đem bánh mì cắt , thường ngày dùng dao rất lưu loát, nhưng hôm nay bánh mỳ bị cắt nát, vất vả mới đem bánh mì bỏ vào lò nướng, sau đó lấy rau quả vừa rửa sạch trong nước, cầm dao bắt đầu thái. Nhưng mà chúng bị tan tác thảm hại

      cố gắng khống chế đôi tay run rẩy của mình, nhưng bỗng chốc,a thình lình dán vào sau lưng , cánh tay ôm lấy eo, mà phái nam mạnh mẽ cách lớp vải ở gần mông , sợ hết hồn, lưỡi dao sắc bén suýt chút nữa cắt vào tay

      " Cẩn thận chút, đừng làm mình bị thương". Hoàn toàn hay biết rằng, quấy rối , xong, giọng so với ngày thường khàn khàn hơn:" nhìn em cẩn thận như vậy, yên lòng sợ em cắt vào tay,nên đứng sau nhìn em". xong còn cố tình nâng nâng eo, ma sát phía sau

      " ...... như vậy.......em thể làm....". nắm chặt chuôi dao, tay đặt bồn rửa ,cùng thương lượng

      " cầm tay em trợ giúp". bàn tay đè lên tay , tay khác cầm lấy trái dưa leo, từ từ cắt

      Tay của hề rung động, còn rất ổn định, vậy mà cắt dưa leo so với khi tay co run rẩy còn khó nhìn hơn, nếu như trái dưa leo biết khóc, nó nhất định kêu gào mình chết khó coi( ko bik chị có uống fisty ko mà trí tưởng tượng bay cao dữ nhỉ )

      Thấy quen cắt, rất muốn cười, chỉ là cười nổi, bởi vì còn bận, chống cự lại cảm giác đáng sợ dâng người, thỉnh thoảng cọ sát, trêu chọc khiến có chút ẩm ướt giữa hai chân

      biết lấy phương pháp gì trêu chọc , khiến cho chịu nổi nhất, bây giờ bị trêu đùa, sớm có khát vọng , ngọn lửa dục vọng hừng hừng mà thiêu đốt:" Uyển chuyển nâng mông, nhịn được trêu đùa vật to lớn ở phía sau, để cho có thể cọ sát hơn"

      " Bộ dạng này của em, khiến muốn trêu chọc em". thở dài, lấy con dao tay thả xuống, sau đó hai tay mò vào bên trong tạp dề, xoa nắm mềm mại trước ngực

      Tay của còn dính nước, nước lạnh trái ngược với thân thể nóng rực của , tạo thành hai mặt đối lập, khi vừa chạm tới, khiến người cứng đờ, miệng thở dốc dứt

      " Lạnh?" nghiêng mặt, môi lưỡi khẽ mút lên tai , lưu lại dấu hôn nhàn nhạt:" rất nhanh lạnh, đảm bảo". xong xoa nắn hai bên lúc nặng lúc

      trận sảng khoái truyền đến toàn thân, khó chịu giãy giụa vòng em, bị trêu chọc thể làm gì:" A Chấn.... Em ... ..... Em muốn.......". Giọng mềm mại, bởi vì nhịn được mà trở nên hổn hển, khôn thể hết câu

      cầu khiến người ta thể kháng cự

      Tay của , đầu tiên là nhéo nhéo , sau đó, thuận theo ý , di chuyển tới nơi tư mật ướt đẫm kia, tùy ý ra vào, giống như muốn lấy nhiều chất lỏng, đem hai chân của càng làm cho ướt đẫm

      " Đinh". tiếng, lò nướng nhắc nhở bọn họ bánh mì nướng xong, có thể lấy ra rồi" Mật nhi, bánh mì nướng xong, có thể lấy ra". Mật nhi bây giờ căn bản biết gì, chỉ nghe theo lời , theo quán tính, chưa mang bao tay cách nhiệt bàn tay bé muốn đưa vào lò nướng

      lập tức ngăn cản , chỉ thấy mình nên đùa giỡn nữa, tránh cho làm tổn thương bản thân

      " Mật nhi, đói ?" hỏi lại, khi hỏi còn khẽ liếm vành tai xinh xắn của

      " Đói....". rất đói, nhưng là đói tình dục, phải đói bụng:" Em nghĩ... Em muốn .......". nhịn được bị hành hạ như vậy , xoay người, bàn tay bé, run rẩy kéo áo ngủ của , cái miệng khẽ hôn lên lồng ngực

      hôn rồi cắn, hề có chút kỹ xảo, tuy nhiên nó đủ khiến phát hỏa khẽ gầm ra tiếng

      gấp đến độ biết làm sao, cái bộ dạng này đáng , khuôn mặt nhắn trắng nõn giờ đỏ ửng, lấm tấm mấy giọt mồ hôi ở trán, bộ dạng cực kỳ đáng

      Bàn tay lần nữa xâm nhập, thể tưởng tượng dù có làm với bao lần, nhưng mà vẫn chặt như vậy, khiến khó có thể tiến vào

      Bị kích thích, lập tức lên cao trào, chỉ dùng ngón tay, có thể khiến run rẩy, đem thân thể hoàn mỹ nhất, ra trước mặt , nó chỉ vì mà nở rộ

      thở dốc từng đợt từng đợt, cả người vô lực, hai chân còn chút sức lực nào để chống đỡ

      thẹn thùng muốn kẹp hai chân lại, ngăn cản chuyện xấu hổ này tiếp tục, nhưng mà , tay vẫn còn ở bên trong, còn chưa có rút ra, mang theo con mắt long lanh nhìn về phía , chờ , hoặc là mong đơik làm chuyện gì với tiếp theo

      " Thích , Mật nhi?". mặt của cũng trở nên ửng đỏ vì tình dục

      Bây giờ, chỉ mình bị ảnh hưởng bởi tình dục, chỉ là người đón nhận, biết tại sao, khi biết chuyện này, khiến tim đập liên hồi

      " A Chấn.... .....". khẽ gọi , chỉ là gọi tên như vậy cảm thấy vô cùng hạnh phúc:" Em , rất , em nhất". vươn tay, ôm lấy

      Bờ môi dịu dàng cười , bởi vì câu của , khiến tim , vui mửng, như muốn bay lên cao

      sao lại may mắn như vậy, có được người hồn nhiên xinh xắn như

      " tha thứ cho em". giọng ra chuyện mà quan tâm nhất

      " sao?". vui mừng hỏi, chuyện khó chịu nhất cuối cùng cũng được giải quyết, cũng uổng đè nén ngượng ngùng cùng xấu hổ, để cho làm gì làm

      Khi ngoan ngoãn nghe lời, mặc định đoạt, làm sao còn giận được nữa, huống chi hết giận từ lâu rồi

      " bé ngốc". thở dài , bế lên, hướng giường ngủ lớn trong phòng ngủ tới

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: LyLy

      CHƯƠNG 15

      Mặc dù rất muốn giải quyết ngay tại chỗ trong phòng bếp, nhưng tính cách vốn dĩ ngượng ngùng, nếu làm trong phòng bếp, chắc chắn về sau ngại ngùng, chuyên tâm nấu cơm, như vậy làm mình bị thương, để tránh bị như thế, chỉ có thể đè nén lại, mang trở về phòng

      Đè lên người của , nhìn khuôn mặt nhắn ở phía dưới, nhắc lại cho nghe lần:" được nghi ngờ nữa, biết chưa?"

      "Ừ". cười lên, gật đầu

      Nhìn khuôn mặt nhắn kia nở nụ cười, từ từ tách chân ra

      vừa xấu hổ, vừa mong đợi khép mắt lại, eo khẽ nâng lên, im lặng chờ , chuẩn bị xong, chờ đến

      từ tử đẩy mạnh vào, nhìn chằm chằm nét mặt , mỗi phản ứng của bây giờ đều là do dạy dỗ, khiến càng trở nên xinh đẹp vì

      Động tác chậm chạp khiến có chút lo lắng mở mắt, nhìn vào mắt :" Nhanh..". nhịn được thúc giục , dẹp bỏ tất cả xấu hổ sang bên

      " gấp". khàn giọng , nhìn khuôn mặt nhuốm màu tình dục, khuôn mặt ấy có dính chút nước, nhìn vừa đáng thương, lại đáng , khiến mà rung động, ánh mắt cách nào rời khỏi người

      Đem phái nam chậm rãi rút ra, rồi sau đó, khi chưa kịp phản ứng, lại lần nữa lấp đầy trong

      ... ...... ......


      cực kỳ mệt mỏi, hiểu tại sao là người dùng sức nhiều hơn, nhưng lại là người mệt mỏi hơn so với

      Nhìn bộ dạng mệt mỏi đến mắt cũng mở ra được, là thỏa mãn lòng tự tin của đàn ông, con mắt đen nhìn về phía đùi , bỗng dưng nhớ lại, nhiều lần hoan ái, đều có làm biện pháp ngừa thai, đó là do muốn có con của , bàn tay từ từ xoa ng , biết là bên trong có đứa con của bọn họ hay chưa?

      muốn có con, muốn có hai đứa, bé trai và , hai đứa con đều giống như , ngây thơ cùng hồn nhiên, nghĩ đến tương lai, cùng và bọn cùng nhau du lịch, cảnh tượng này vô cùng hạnh phúc

      Sau lúc, khẽ cười tiếng, nên là hạnh phúc, mà phải hạnh phúc khi có bên cạnh

      Hi vọng, hạnh phúc này, luôn ở bên cạnh

      Cả đời!

      Điền Mật nhi cùng Đinh Chấn hòa hợp như bam đầu, khiến tất cả mọi người đều vui mừng, chỉ có tiếc là có người hình như rất hài lòng

      " Điền Mật, sao cậu có thể tha thứ cho ta dễ dàng như vậy, cậu có biết cậu chảy bao nhiêu nước mắt vì ta ? ta chỉ có mấy câu, cộng thêm gọi cuộc điện thoại, chỉ có vậy thôi mà cậu theo ta trở về? Cậu hay có nghĩa khí chút hay ?". Văn Thanh Tuệ trợn mắt, khuôn mặt xinh đẹp trở nên hung dữ, cái miệng nhắn thở phì phò nhìn bạn tốt.

      Điền Mật nhi ngước đôi mắt vô tội nhìn :" Đó chỉ là hiểu lầm, là tớ hiểu lầm, vì thế nên sau khi biết mọi chuyện , tớ theo ấy về...". hướng bạn tốt giải thích

      " Cậu.... Cậu làm sao có thể mềm lòng như vậy? Dù gì cậu cũng phải gây cho ta chút khó khăn chứ?"

      " Nhưng ấy đứng ở bên ngoài ngày đêm rồi, mà bên ngoài trời rất lạnh, tớ.... Tớ bỏ được chứ sao?". Điền Mật nhi giải thích, chỉ là Văn Thanh Tuệ có vẻ mặt sắp ngất

      " Dì Liên, Dì Liên, dì nhìn xem, Mật nhi lại bị người đàn ông dắt mũi dẫn ! Dì nhiều năm nuôi dạy cậu ấy phải kiên cườn, độc lập như vậy, mọi thứ đều công cốc hết rồi!" lại bạn tốt, Văn Thanh Tuệ vội vàng với mẹ bạn tốt


      Điền Dụ Liên buồn cười nhìn Văn Thanh Tuệ lớn tiếng với con , lại hề trách cứ chút nào


      " Mẹ.... .....". Đôi mắt ướt lệ nhìn về phía mẹ, Mật nhi cho rằng mẹ giúp bạn tốt trách :" Con chỉ nghĩ rằng...."

      " Mật nhi, mẹ biết hết rồi". Nhìn cả trái tim của con đều hướng về phía cậu thanh niên kia, bà làm mẹ còn có thể gì nữa?

      ra lần này bà trở về, bà đều có dự cảm, con vĩnh viễn ở đây, theo bà về Mỹ nữa rồi

      Nhớ lại chuyện mấy năm trước đây, lại nhớ lại chuyện cậu thanh niên ngày nào cầu xin bà, muốn con bà, cậu ấy bây giờ trở thành người đàn ông chín chắn thành thục, là người đàn ông dám làm dám chịu, bà cảm thấy vui mừng, hơn nữa còn nhìn thấy cậu ta, đối xử rất tốt với con bà

      " Mật nhi, mẹ có việc, mẹ nghĩ nên cho con biết". Bà đem con xuống ngồi cạnh mình, đem mọi chuyện khi Đinh Chấn đến nước Mỹ thăm con , và lời hứa cho con biết:" Cậu ấy giữ lời hứa, cho nên mẹ cảm thấy cậu ấy rất đáng tin,là người đàn ông con có thể gửi gắm suốt cuộc đời"

      " A Chấn, ấy.....". trợn tròn mắt, nghĩ ra, từng có chuyện như vậy xảy ra, thể cảm kích

      Ngay cả Văn Thanh Tuệ cũng mắng Đinh Chấn nữa

      Là người có tình cảm như thế nào, mới có thể bất chấp mọi chuyện đuổi đến Mỹ, vì câu của mẹ đối phương coi đó như là lời cam kết, lặng lẽ chờ người, nhiều năm như vậy cũng từ bỏ?

      Văn Thanh Tuệ biết rất

      " Mẹ nghĩ, cậu ấy chắc cũng cho con biết, nên mẹ mới cho con biết". Bà nhìn con , mỉm cười :" Mật nhi, con có thể tìm được người đàn ông con như vậy, mẹ vui mừng, cũng rất yên tâm, con bé này, luôn luôn có cảm giác sánh bằng người ta, nhưng con có bao giờ suy nghĩ, nếu người mình, để ý đến con là ai, để ý đến con làm gì, để ý đến gia đình con như thế nào sao? , nếu như cậu ấy lòng con, bao dung tất cả, còn đối với cậu ấy mà , chỉ cần tin tưởng của con, con dùng toàn bộ tình cảm của mình để cậu ấy, đó chính là đáp lại lớn nhất". Điền Dụ Liên nhớ lại, bà cũng xuất thân từ gia đình tốt đẹp gì, cha bà nghiền rượu chỉ biết cả ngày ở nhà uống rượu
      , khi say đánh đá, mà mẹ của bà, vì chịu nổi người chồng tính tình như vậy , sau khi bà ra đời lâu, liền bỏ bà mà , duy chỉ có ba của Mật nhi, cũng chính là chồng bà, ông hề để tâm đến quá khứ của ba, cũng ngại bà có người cha thích uống rượu, vẫn bà, bảo vệ bà, thủy chung như

      Mà Đinh Chấn khiến bà nhớ lại người chồng quá cố của mình, bà tin tưởng, con có hạnh phúc

      Cảm động đến mức nước mắt muốn chảy xuống, nhưng nhịn xuống

      " Cám ơn mẹ, mẹ , cám ơn mẹ bảo vệ con". nổi giận vì mẹ tùy tiện làm chủ cho , những gì mẹ làm, đều vì muốn tốt cho

      " Đúng rồi, dì Liên, lần này người ở lại bao lâu?". Bởi vì sống ở Mỹ nhiều năm, bà nghiệp ở nước Mỹ, Văn Thanh Tuệ tò mò, vì con , mà dì ấy có hay về đây định cư?

      " Lần này, dì đợi đến khi Mật nhi đám cưới mới trở về, đại khái chắc 3 tháng phải con?". Bà nhìn về phía con , nhưng nào có thể đoán được, nhìn nét mắt của con kỳ lạ, nhìn bà...... Sau lưng là Văn Thanh Tuệ.

      Văn Thanh Tuệ cười yếu ớt ra tiếng:" Khoảng ba tháng? Tớ này Mật nhi, cậu sắp lấy chồng sao? Vì, sao, ..... Tớ biết chứ?". Cố ý kéo dài giọng , khiến tóc gáy cả người dựng lên

      " Tớ........tớ hôm qua mới được ấy cầu hôn, tớ cũng biết tại sao mẹ lại biết?. Nhìn vẻ mặt kinh khủng của bạn tốt, lại nhớ lại màn cầu hôn chấn động ngày hôm qua

      có bữa tối lãng mạn dưới nến, nhạc du dương, tuyệt đối phải là màn cầu hôn lãng mạn, nhưng lại hề có cảm giác uất ức , Đinh Chấn hề có những màn cầu hôn lãng mạn kia, nhưng chỉ cần lời hứa của , so với tất cả những thứ đó ngọt ngào hơn rất nhiều.

      , , cả đời, tuyệt đối trung thành với ,tuyệt đối có ai ngoài


      Dù có lời ngon tiếng ngọt đến đâu, nếu gặp người đàn ông đào hoa, có ích lợi gì? Mặc dù , nhưng dùng hành động để bày tỏ, như thế nào

      Cho nên, do dự mà gật đầu, để đeo lên tay chiếc nhẫn này

      Nhưng ngờ mẹ lại biết sớm như vậy , biết rằng cầu hôn với

      sững người nhìn về phía mẹ, cùng Văn Thanh Tuệ , chờ câu trả lời

      " Đó là bởi vì mẹ và Đinh Chấn có liên lạc". Căn bản là, từ khi con trở lại đây, bà cùng bà thông gia liên lạc chuyện với nhau

      gật đầu, ra là như vậy, nhưng ngờ chuyện này lại khiến bạn tốt nổi giận

      " Điền Mật , cậu cái người này, lại cho tớ biết đầu tiên!" Văn Thanh Tuệ cực kỳ tức giận, làm ra vẻ muốn bóp cổ

      Điền Mật nhi lập tức bỏ chạy cho mình bị bắt, trong miệng cũng quên biện hộ cho mình:" Cậu là người đầu tiên biết...". vẫn chưa cho ai biết

      " Nếu như phải dì Liên , bao giờ cậu mới cho tớ biết?"

      " Tớ nhanh cho cậu mà!". hơi sợ chạy vòng quanh ghế salong, để bạn tốt tức giận bắt được

      Sau đó, cánh cửa được mở ra, nhìn thấy Đinh Chấn cùng Thuộc Chí Dương vào:" A Chấn, cứu em!". chạy về phía , nhanh trốn ra sau lưng

      Đinh Chấn đầu tiên là ngẩn người, sau đó thấy người phụ nữ hung hăng Văn Thanh Tuệ, nhanh chóng đem Thuộc Chí Dương đẩy ra ngoài,đem người phụ nữ của mình bảo hộ phía sau lưng

      Thuộc Chí Dương bất đắc dĩ ôm vợ mình:" Tiểu Tệ". cũng chỉ là cùng Đinh Chấn mua nguyên liệu về nấu bữa tối mà thôi, khi về liền thấy đuổi theo vợ tương lai của người ta, lại còn bày ra khuôn mặt hung dữ, mặc dù trong mắt , dù vợ có biểu như thế nào, vẫn là xinh đẹp nhất, nhưng chỉ là bây giờ họ ở trong nhà người ta, như vậy cũng tốt nha?

      " Thuộc Chí Dương , cút ngay! Điền Mật, cậu phải là người hèn nhát núp sau lưng đàn ông vậy chứ, ngoan ngoãn ra ngoài nhận trừng phạt". Văn Thanh Tuệ duỗi tay, muốn kéo ra

      " Tiểu Tuệ xin lỗi, tớ phải cố ý". Mật nhi chịu ra ngoài, khuôn mặt nhắn ngừng lắc

      Đinh Chấn dùng ánh mắt ra hiệu cho Thuộc Chí Dương, muốn cậu ta nhanh chóng trấn an vợ mình, Thuộc Chí Dương bất đắc dĩ làm được gì khác là ôm vợ

      " may là có việc gì". Cho dù bạn tốt chỉ là hù dọa thôi, nhưng vẫn bị dọa cho sợ:" Người ta phải cố ý cho cậu ấy, chỉ là vui mừng quá mức nên quên thôi". dùng vẻ mặt đáng thương với

      " biết mà". Bởi vì, sau màn cầu hôn tối qua, sửng sốt lúc, khi mạnh mẽ xâm chiếm, mới từ từ phục hồi tinh thần

      Mặt đỏ lên, dưới ánh mắt của ,c ô cũng nhớ lại kích tình tối hôm qua

      " Hôm nay em may mắn, vì có mẹ ở đây". nhàng ám chỉ bên tai

      " Còn nhìn? sợ ..."


      Ra khỏi phòng, Điền Dụ Liên nhìn thấy cảnh ân ái trước mắt, bà cảm thấy là chồng bà ở trời linh thiêng phù hộ cho hai mẹ con bà.

      Thấy con hạnh phúc, bà cảm thấy vui mừng gì sánh bằng

      Bà lặng lẽ trở lại phòng khách, đóng cửa lại, muốn đôi vợ chồng sắp cưới bị làm phiền!

      Hoàn chính văn

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: LyLy

      NGOẠI TRUYỆN

      Ngày 24/12 đêm giáng sinh biết từ lúc nào ngày này cũng biến thành ngày lễ giống lễ tình nhân

      Thường những đôi tình nhân rối rít hẹn hò nhau, chuyện vui vẻ, chỉ là có những người, đêm này lại vô cùng bận rộn, giống như trong các quán ăn, giống như tiệm bánh ngọt của nhà Điền Mật

      "Tại sao giáng sinh mọi người cũng muốn ăn bánh ngọt, phải ăn tiệc Nô en ở những nhà hàng lớn mới đúng sao, tại sao lại đến đây ăn bánh ngọt a?" Tiểu Lâm đem lấy tóc mình cào cho rối mù như tổ chim, vùi mặt trước quầy thu ngân rên rỉ

      " Đó là do bánh ngọt của bà chủ, khiến cho người ta khi ăn có cảm giác hạnh phúc, cho nên bọn họ cũng muốn cùng nửa kia của mình đón giáng sinh , cùng chia sẻ hạnh phúc". vị khách vừa tiến vào , tốt bụng giải thích giúp Tiểu Lâm

      " Có..khách". Tiểu Lâm ngờ lại có khách đến cửa, vội vàng thu hồi nét mặt nửa chết nửa sống của mình:" Chỉ là tại sao phải chúng ta mà là họ?"


      "Bởi vì tôi có bạn trai, làm phiền , tôi muốn lấy bánh ngọt dâu tây". Ngón tay thon dài của vị khách chỉ vào bánh ngọt dâu tây cuối cùng trong tủ


      Tiểu Lâm đau lòng, bởi vì cậu cho là hôm nay khách đến ăn bánh ngọt nhiều, cho nên cậu nghĩ thầm giành cái bánh ngọt này ăn

      " muốn ăn sao?". Vị khách kia giả bộ thấy cũng được, bởi vì biểu của ta vô cùng rệt:" Tôi có thể chia với "

      " sao? Đúng rồi, ơi, tôi hôm nay có thể tan làm tương đối trễ, nhưng mà hôm nay hẳn có người ngại muộn, bây giờ cùng tôi chia sẻ miếng bánh ngọt này chứ?" Tiểu Lâm hào hứng đề nghị

      " Được". Vị khách vui vẻ đồng ý

      Núp ở phía sau nghe lén, Điền Mật nhịn nở nụ cười trêu chọc, ngờ, mùa xuân của Tiểu Lâm cũng tới

      " Mật nhi, tối hôm nay cậu cùng Đinh Chấn mừng giáng sinh sao?" Đường Đường vô cùng tò mò hỏi chuyện của bạn

      giật mình,, ra quên hôm nay là đêm giáng sinh

      Khi còn suy nghĩ tại sao hôm nay đơn đặt hàng nhiều hơn ngày thường gấp đôi, Tiểu Lâm mới la hét ra chuyện này

      hoàn toàn quên mua quà giáng sinh, hơn nữa nếu muốn mua, cũng phải đem những đơn đặt hàng này làm cho xong, xong hết cũng đến tối, sợ thời gian gấp gáp, mua được quà thích hợp để tặng

      " Mật nhi, cậu làm cái bánh ngọt cho ấy, phải là được sao?". Nghe được bạn tốt lo lắng, Đường Đường :" Cậu là sư phụ làm bánh ngọt, có thể làm ra cái bánh ngọt đặc biệt cho người ăn?"

      bừng tỉnh, nhanh chóng suy nghĩ xem mình nên làm bánh ngọt như thế nào? Bỗng nhiên ý tưởng nảy ra trong đầu, khiến quyết định trong nháy mắt

      Hơn tám giờ tối, đường phố đông đúc, có người đàn ông cao lớn, đứng nghiêm bên ngoài nhìn vào cửa hàng bánh ngọt xinh xắn

      đợi hơn cả tiếng đồng hồ, biết, thích nhất người nào đó, nên dù có quên hôm nay là giáng sinh cũng sao, cần vội vã, chỉ cần nhớ là được rồi

      Vì cho niềm vui , cho nên cố ý cho biết, đến trước cửa hàng bánh ngọt đợi , chỉ là thời gian từng giây, từng phút trôi qua bắt đầu nghi ngờ, cái bé kia có hay tan làm sớm đây?

      may, là đèn tiệm bánh ngọt bắt đầu tắt hết, bên trong từng người, từng người lần lượt ra

      Chỉ cần nhìn cái , là liền nhận ra người mà mình thích nhất, cũng là người mà muốn gặp nhất, mà , cũng rất nhanh phát ra , vội vàng chạy đến trước , nhịn được đôi tay vươn ra, ôm vào trong ngực

      " Sao lại tới đây? A , sao mặt lại lạnh như băng vậy? đợi ở đây rất lâu rồi sao?". Người trong ngực đưa tay lên vuốt mặt , vì lạnh mà phát ra

      Lòng bàn tay của ấm áp, giống hệt như lò sưởi

      " Hôm nay là giáng sinh". xong, thuận tay muốn ôm lấy đồ tay

      " cần , cần, đồ này nặng, em có thể tự cầm được". phất tay cái, sau đó cởi khăn quàng cổ của mình, quàng lên cổ :" quàng chút ấm, tại sao lại vào của hàng bánh ngọt, ở đó rất ấm mà?"

      " Bời vì muốn cho em niềm vui, thích ?". rất ít khi làm những chuyện lãng mạn, đây là từ đồng nghiệp học được câu này

      Chỉ là, đươn nhiên người trong ngực vô cùng vui mừng, nhưng cũng lo cho sức khỏe của , sợ cảm lạnh. Đợi khi đảm bảo lần sau tuyệt đối để cho mình lạnh băng như vậy nữa, bọn họ mới nắm tay cùng nhau về nhà

      , tối hôm nay khắp nơi đều là người chen lấn nhau, chi bằng về nhà còn tốt hơn

      Về đén nhà, áo khoác còn chưa có cởi ra, liền đem cái túi lớn, lấy ra cái hộp bằng giấy, mà hộp giấy này xa lạ gì với , phía hộp có lên tên cửa hàng, cùng địa chỉ, số điện thoại, nhưng," Đây là?" nghi ngờ hỏi

      " Đây, cái này...". Mặt của hồng hồng, biết là do gió lạnh thổi vào hay là vì cái khác:" Bởi vì em mơ hồ quên hôm nay là đêm giáng sinh, cho nên có chuẩn bị quà tặng cho , cái này là bánh ngọt em làm quà giáng sinh tặng có được ?" meo meo lấy lòng cười tiếng

      ra sớm biết quên, nhưng có nghĩ đến chuyện làm cho cái bánh, bởi vì biết hôm nay rất bận, có rất nhiều đơn đặt hàng đến, vậy mà còn chuẩn bị cho cái bánh ngọt

      " cảm ơn", từ đáy lòng chân thành cảm ơn

      " Đừng như vậy". ngượng ngùng, để hộp giấy bàn phòng khách, mở ra, đó là chiếc bánh ngọt socola màu đen

      Nhìn chiếc bánh ngọt đó, biết vì sao, chợt có cảm giác cổ họng mình giật giật

      có phát hiên ra biểu của , tự mình lấy ra nến cùng hộp quẹt:" tắt điện có được ? Chúng ta đốt nến"

      có dị nghị, đem đèn tường tắt hết, cả phòng khách đều mờ mờ tối, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ ánh nến và mấy đồ trang sức trong tủ kính, xoay người lại nhìn người phụ nữ mà mình thương, ở dưới ánh nến, nở nụ cười so với đường còn ngọt ngào hơn, dịu dàng với :" Nô en vui vẻ"

      Tim của , giống như bị người bóp cái mạnh

      "A Chấn, mau đến đây". hướng vẫy vẫy, giống như bị mê hoặc từng bước,từng bước tới, ngồi vào chiếc bàn , nhìn bánh ngọt cách thèm thuồng, nhìn cầm thìa xúc bánh ngọt đến miệng

      Động tác đút cho ăn của có chút cứng ngắc, nhưng là vô cùng cố gắng, cho nên há miệng, ăn miếng bánh ngọt

      Hương vị socola cay đắng tinh khiết tràn ngập trong miệng, cùng mùi vị bánh ngọt trong trí nhớ của là giống nhau như đúc

      " Ăn ngon ?" mong đợi nhìn , mong đánh giá

      " Ăn ngon", từ từ trả lời, cho biết, đây là cái bánh ngọt đầu tiên, sau năm năm mới được nếm thử

      Chocola đắng, để lâu thành ngọt, hơn nữa mùi vị ở lại trong miệng càng lâu so với các loại bánh ngọt khác

      vui mừng cười, lần nửa xúc miếng bánh ngọt cho ăn

      Bánh ngọt nho rất nhanh bị ăn hết sạch, đến miếng bánh cuối cùng, lập tức nuốt vào, mà sau đó ôm , hôn lên môi

      Mùi vị của socola, tan ra đầu lưỡi hai người, có chút đắng, nhưng nhiều hơn là vị ngọt ngào

      Cái hôn này lâu mới dừng lại

      " Mật nhi". khẽ gọi tên

      " hả". Mở lớn đôi mắt mù mịt nhìn , bộ dáng vô cùng chuyên chú, giống như thế giới này chỉ còn mình

      " em". Rất nhiều tình cảm, nhưng chỉ có thể dùng ba chữ này biểu đạt, ba chữ này thôi mới có thể biểu đạt tình cảm trào dâng mãnh liệt

      Nghe vậy, cười càng ngọt ngào hơn, đưa tay ôm cổ :" Em cũng ". Đáp trả lại , nếu lên tiếng dĩ nhiên cũng phải trả lời rồi

      nhịn được, cúi đầu xuống, hôn lấy đôi môi so với mật, so với đường càng ngọt hơn, biết tại sao lại càng ngày càng như vậy, nhưng thích

      Tốt nhất, là có thể cùng chung sống

      Tốt nhất, là càng ngày càng nhiều hơn

      Ánh nến ấm áp, đem bóng dáng quấn quýt của hai người, phản xạ mặt đất

      Hình ảnh kia, là đẹp, là rung động lòng người.

      Hết

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :