1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NĂM NĂM SAU GIÀNH EM TRỞ VỀ - AN TĨNH (15C + PN - HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Chương nì do mụi mụi Phi Tú giúp đỡ ta edit để có chương mới cho các n đọc. * Chấm chấm nước mắt* cám ơn mụi ấy rất nhìu, cám ơn các n ủng hộ truyện của taaa, và chương mới đê ~~


      Edit: YenPhiTu
      Beta: Lyly

      CHƯƠNG 9

      ra quản lý rất cảm tạ Đinh Chấn có lập tức hủy hợp tác công ty in ấn nhiều năm này, bởi vì công ty in ấn này là của nhà mẹ vợ ông mở. Mặc dù chuyện này có nhiều người biết, nhưng hiển nhiên Đinh Chấn biết đến.

      “Nếu như có những chuyện gì khác, hội nghị hôm nay đến đây kết thúc.” thanh đợi lâu rốt cuộc vang lên, các chủ bút cùng mọi người kịp chờ đợi, nhanh hướng cửa trở về phòng ban của mình, chuẩn bị cùng các đồng nghiệp ăn mừng bọn họ lại qua được cửa ải này.

      Thân là thư ký của Đinh Chấn – thư ký Trần , ở lúc Đinh Chấn chuẩn bị rời phòng họp bà gọi dừng lại.

      Đinh Chấn nhìn người phụ nữ năm mươi tuổi trước mắt, mặt cười yếu ớt, chỉ là đoán được tại sao đối phương lại kêu dừng lại, “Dì, con bảo đảm, con lần sau mất hồn như vậy ở trong hội nghị.” Đối mặt với người dì mình thương, Đinh Chấn dùng chất giọng thành khẩn bảo đảm.

      Thư ký Trần là do lên từ vị trí Tổng biên tập sau đó đoạt lấy từ mẹ , có người đáng tin cậy ở bên giúp đỡ, giúp giải quyết biết bao vấn đề

      Thư ký Trần có chút bất đắc dĩ nhìn , nếu như vậy, bà cũng có gì để trách mắng , lắc đầu cái muốn rời , nhưng lúc này, Đinh Chân lại kêu bà lại

      “Dì, dì có bạn mở cửa hàng bán bánh ngọt sao?”

      Cửa hàng bánh ngọt? Thư ký Trần nhíu mày, “Có có, nhưng tại sao lại hỏi như vậy?”

      Xưa nay đều thích ăn bánh ngọt, đột nhiên lại hỏi mình vấn đề này, hơn nữa mặt còn có chút tự nhiên, khiến bà cảm thấy có chút tò mò


      Biết nên hỏi, vừa hỏi bị người khác biết nguyên nhân tại sao hỏi cái này, nhưng là, vừa nghĩ tới sáng sớm gần đây người bên gối đều dậy sớm chuẩn bị mở tiệm, hại ngủ mình liền nhịn được, “Bọn họ có phải hay mỗi buổi sáng tinh mơ đều dậy chuẩn bị mấy món bánh ngọt trong ngày?”

      Ý cười nổi lên trong mắt thư ký Trần , bà đại khái cũng đoán được nguyên nhân tại sao lại hỏi cái vấn đề này, đứa này, ở trước mặt bà họăc mẹ lộ ra nét mặt được tự nhiên, nhưng lại nhịn được mà hỏi cái này

      Bà nhớ lại gần đây bạn của cậu hình như mở của hàng ánh ngọt, chắc là bạn của dành ít thời gian quan tâm nên cậu cảm thấy công bằng.

      “Dì.” Nghe chút, giọng điệu này có cảm giác thất bại cùng lúng túng, từ sau khi mẹ cùng cha cậu chính thức ly dị, đứa này vẫn luôn vô tình, lãnh khốc như vậy, giống như hoàn toàn chiu bất kỳ ảnh hưởng gì

      Nhưng nhìn lớn lên thư ký Trần biết cậu chỉ là giả vờ mình chú ý đến mà thôi, cố gắng đè nén, điều này làm bà cùng với mẹ cảm thấy vô cùng đau lòng, chỉ là họ cũng giúp được gì cho , cũng thay đổi được , cho đến mấy năm trước xảy ra chuyện, họ lần đầu thấy mất khống chế.

      Lần đó họ nhìn thấy nước mắt của , điều này làm họ khiếp sợ, kinh ngạc thôi.

      Lần đầu tiên cầu qua Mỹ chuyến, có hỏi nhiều, họ để cho , sau khi trở về, hình như có cái gì đó đè nén , cũng cho bọn họ biết.


      , họ cũng muốn hỏi,, cho đến gân đây, họ thỉnh thoảng thấy còn bị đè nén chuyện gì nữa, nguyên nhân, là do nụ cười đáng lại ngọt ngào của .

      Đó là lần đầu tiên, Đinh Chấn mang theo người con tới gặp bà cùng mẹ của , họ lập tức liền hiểu , bé này đối với Đinh Chấn mà , là vô cùng quan trọng.

      Họ tò mò hỏi, lại phát vào mấy năm trước cũng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, làm phải đến nước Mĩ.

      Thời gian cùng địa điểm giống nhau, còn có thái độ của Đinh Chấn đối với , họ lập tức đem những khác thường của những năm gần đây xâu chuỗi lại.

      Họ cũng cảm kích này khiên cho Đinh Chấn thay đổi, họ cũng thích giống như mấy món bánh ngọt của .

      Đinh Chấn bị bà cười càng nhìn càng thêm lúng túng, giây có ý nghĩ muốn chạy trối chết, lúc nào có tình trạng lúng túng như tại?

      Nhìn thấy mất tự nhiên,thư ký Trần cũng nhịn được nữa, khẽ cười lên, “ A Chấn, gần đây Mật Nhi lạnh nhạt với cháu, cho nên cháu mới hỏi dì vấn đề này?” Nghe đựơc dì biết còn hỏi, khuôn mặt trắng nõn của Đinh Chấn nổi lên… màu hồng


      Thấy đỏ mặt, Trần thư ký cũng quyết định bỏ qua cho , “ Cửa hàng bánh ngọt của Mật Nhi vừa mới khai trương, bận là tất nhiên, cháu nhịn chút , đợi cửa hàng vào quỹ đạo, Mật Nhi có nhiều thời gian, đến lúc đó cháu có thể quấn lấy ấy phải là được rồi sao?” Cuối cùng, vẫn là nhịn được lại trêu chọc .

      Đinh Chấn ho tiếng, thanh thanh cổ họng, sau đó mượn cớ rời trở lại phòng làm việc của mình, lấy điện thoại di động ra, nhìn điện thoại vẫn có tin nhắn họăc là cuộc gọi nhỡ nào.


      “Đáng ghét!” Lúc buổi sáng gọi điện thoại cho , nhưng có nhận, sau đó gửi tin nhắn cho , nhưng cho đến bây giờ chưa trả lời tin nhắn hay gọi lại cho .
      bận rộn như vậy, bận đến ngay cả tin nhắn cũng nhắn lại cho ?


      Ngồi ở phòng làm việc của mình , căn bản là có cách nào chuyên tâm làm việc, may là mới họp xong, quan trọng nhất sách báo tài chính làm xong, tại có ít nhất hai ngày tương đối rảnh rỗi




      Mắt lại nhìn màn hình điện thoại có tin nhắn, hít thở sâu, rồi sau đó, cũng nhịn được nữa cầm áo khóac cùng bóp da, rời khỏi phòng làm việc. “Hôm nay cháu trở lại, có chuyện gì liên lạc với cháu.” Đến trước bàn thư ký Trần làm việc, vội vã .

      Sau lưng truyền đến trận tiếng cười, biết thư ký Trần cười cái gì, nhưng tại vội vàng gặp người , cho nên bước chân chỉ có tăng nhanh chứ có dừng lại.

      Bân ! Bận tối mày tối mặt!

      Từ buổi sáng mở cửa hàng đến bây giờ, Điền Mật Nhi cùng mọi người vẫn luôn làm có dừng tay lại.

      Mới vừa khai trương cửa hàng bánh ngọt , hấp dẫn khách hàng tới thưởng thức , bọn họ chỉ là tò mà mà tới, ngờ nhà hàng bánh ngọt nho như vậy nhưng Ngọa Hổ Tàng Long, món bánh ngọt có thua gì đầu bếp ở nhà hàng năm sao làm, rối rít đem món bánh ngọt po thượng bộ rơi cách( tên riêng của món bánh ngọt),hơn nữa nỗ lực đề cử,khiến khách hàng nối đuôi nhau dứt đến quán


      “Chị Mật Nhi, chị Tiểu Đường, chocolate Mộ Tư cùng dâu tây bánh ngọt sắp hết rồi!” Sinh viên làm thêm Tiểu Lâm ló đầu vào phòng bếp, vội vã hô vào, liền nhanh chân ra ngoài chào hỏi khách hàng, nửa phút thời gian cũng có lãng phí.

      “Tiểu Đường, chocolate Mộ Tư xong chưa?” Vừa cố gắng làm đẹp bánh dây dâu ngọt cuối cùng tay, Điền Mật Nhi vừa hướng hỏi phía Tiểu Đường.

      “Ừ, chỉ là làm xong những cái chocolate này, nguyên liệu cũng đủ rồi.” Đường Đường vẩy phấn Khả Khả lên chocolate Mộ Tư, hơi áy náy : “Ngày hôm qua tôi thấy nguyên liệu vẫn còn rất nhiều, cho nên sáng sớm hôm nay mới đặt hàng, ngờ buôn bán tốt như vậy, nguyên liệu đều dùng hết rồi, xin lỗi, Mật Nhi.

      sao, nếu như nguyên liệu dùng hết rồi, chúng ta đóng cửa hàng sớm nghỉ ngơi , rất lâu có nghỉ ngơi rồi.” Điền Mật Nhi nửa điểm để ý .

      tốt quá, em rốt cuộc có thể nghỉ ngơi tốt chút.” Tiểu Lâm vừa lúc vào cầm bánh ngọt cùng chocolate, vừa nghe đến cái tin phấn chấn lòng người này, lập tức giơ hai tay cao hoan hô.


      “Em nha, cầm bánh ngọt ra ngoài nhanh lên chút.” Điền Mật Nhi tức giận , đứa bé này chưa trưởng thành, chút biện pháp cũng có nó.


      “A đúng rồi, chị Mật Nhi, có người muốn tìm chị đó!” Tiểu Lâm chỉ chỉ bên ngoài, “ người đàn ông đẹp trai, tuấn tú, mặc dù so sánh với em còn thiếu chút xíu nữa, những bên ngoài mấy chị em cũng dùng ánh mắt chăm chú nhìn ta.”


      “Đối với Tiểu Lâm dùng từ khoa trương cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng, “Đẹp trai ?” vừa nghĩ tới, vừa ra ngoài, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, có chút kinh ngạc, há to mồm, khó có thể tin nhìn mắt, “ A Chấn?”


      Đinh Chấn nhìn thấy , cũng để ý quy định “ thể vào quầy”, tự mình vào, ôm lấy người con làm cả ngày đều khó chuyên tâm làm việc.

      Vùi mặt vào cổ của , hít hơi thở ngọt ngào thuộc về , lòng phiền não ngày rốt cuộc có thể bình tĩnh lại.


      Điền Mật Nhi có chút lúng túng nhìn khách trong cửa hàng, còn có kinh ngạc ngậm miệng lại được của Tiểu Lâm, đẩy Đinh Chấn ra, sau đó kéo cam nguyện vào phía sau phòng thay quần áo.

      “Sao lại tới đây?” Đến nơi có ai rồi, mới mở miệng hỏi.

      nhớ em.” Ôm vào trong ngực lần nữa, Chỉ có ôm thân thể mềm mại của , Đinh Chấn mới thực cảm giác ở bên cạnh mình, “Tại sao điện thoại cho , còn có tin nhắn nữa?” Cảm giác ôm đủ rồi, mới bắt đầu chất vấn nàng.

      có gọi điện thoại cùng nhắn tin cho em?” khuôn mặt nhắn, lên chút áy náy, “Bởi vì làm mấy món bánh ngọt có tiện nghe điện thoại, cho nên em đều có thói quen để điện thoại trong túi, có lấy ra ngoài, tìm em có việc gì ư?”


      Nhìn người phụ nữ trước mắt, “Chẳng lẽ chỉ có chuyện gì mới có thể tìm em? nhớ em, muốn nghe giọng của em, lý do này chưa đủ sao?”

      “Đó…….” trả lời thẳng thắn , làm mặt của Điền Mật Nhi nóng lên, nóng lên, cho đến bây giờ có thói quen cùng trả lời trực tiếp, nên như thế nào đây?


      Hai người gặp lại nhau trong tiệc cưới của Văn Thanh Tuệ, ngay đêm hôm đó liền bị ăn sạch sành sanh, nửa điểm cũng có dư lại, sau đêm đó, càng thêm bá đạo giữ hành lý của trong khách sạn, đem tất cả mang đến nhà của , cưỡng ép cùng chung sống với


      Cũng đến mức độ này rồi, Điền Mật Nhi cách nào giả vờ ngu, giả vờ hiểu nữa.


      Đinh Chấn thích , ít nhất, hàng đêm đều đoạt lấy ,xem ra thân thể của khiến vô cùng thích, hơn nữa, còn dẫn đến gặp mẹ cùng dì của

      Nhớ tới hai trưởng bối hiền lành này, họ đợi , giống như mẹ của đợi vậy.

      .

      phủ nhận, những điều này làm cực kỳ vui mừng ,trái tim còn vì đập ngừng, nhưng lại nghĩ ra, trước kia hai người chia tay, còn cho biết, thích , chút cũng có, nhiều năm sau gặp lại, thái độ của anhkhác hẳn, giống như thích từ lâu lắm thậm chí, giống như còn rất .

      điều này, nhưng dám mở miệng hỏi , có lẽ ở sâu đáy lòng, vẫn có chút tin mình lại có thể may mắn như vậy, có thể lấy được tình cùng với dịu dàng của

      Nghe được phải cố ý trả lời điện thoại cùng tin nhắn của mình, lòng của Đinh Chấn tốt lên, chỉ là gần đây cảm giác bị lạnh nhạt, khiến hề tốt lên tí nào

      “Em hôm nay khi nào có thể về nhà?” Kể từ khi cửa hàng bánh ngọt khai trương, vẫn luôn bận, bận đến nỗi về đến nhà trực tiếp nằm ngủ, cũng có thời gian để mắt đến an chờ trở về, bị lạnh nhạt lâu như vậy, nghĩ, cũng đủ rồi !

      “Bởi vì nguyên liệu đủ, nên chờ chút là có thể về, sáng sớm ngày mai trở lại chuẩn bị.” có ngẫm nghĩ nguyên nhân hỏi cái này nên hỏi, trả lời

      Câu trả lời chắc chắn.khiến vui mừng mà cười cong lông mày lên, như đứa trẻ được thỏa mãn, nét mặt này của , khiến lòng đột nhiên rung động, chỉ cảm thấy như vậy, đáng , chỉ là, cũng muốn ra “ đáng ” lời như thế chứ? nghĩ


      “Hôm nay hai chúng ta hẹn hò.” đột nhiên .

      “Hẹn…. hẹn hò?” bình thản xong, nhưng lại kinh ngạc khi nghe được,

      “Đúng, chúng ta hẹn hò.” nhớ trải qua mấy ngày nay, căn bản có thời giờ nào mà chính thức hẹn hò lần đầu tiên, phần lớn thời gian đều ở giường cọ sát lẫn nhau, mặc dù rất thích như vậy, nhưng cũng muốn cùng có nhiều kỷ niệm hơn để cho hai người nhớ lại.

      chỉ là lần đầu tiên, trong đầu tưởng tượng, nếu như năm đó bọn họ chung nhau, lời của bọn họ như thế nào.



      Khuôn mặt nhắn của đỏ khi hẹn hò, cùng uống chung ly nước; dạo chợ đêm ôm chặt, bảo vệ bị người khác đụng vào.


      Vừa nghĩ tới tình cảnh này, kịp chờ đợi muốn mang ngay lập tức, nhưng là, hơi cúi đầu xuống, lại nhìn thấy bộ dáng muốn lại thôi của , “Em muốn sao?” để cho thể nghĩ như vậy.


      Điền Mật Nhi hiểu giờ phút này mình rốt cuộc là nghĩ gì, hay là mơ.

      Chỉ vì tất cả đều tốt đẹp giống như nằm mơ, sợ, giấc mơ càng đẹp, càng trầm luân, đến cuối cùng khi tỉnh lại thể nào chịu đựng được.

      bình thường như vậy, cũng có thể có được tình tốt đẹp như vậy sao? rất ưu tú, cái này vẫn biết, từ khi bắt đầu học trung học, đều nhận được những ánh mắt hâm mộ ở trường

      lớn lên đẹp trai, bây giờ còn là Tổng biên tập tiếng tăm lừng lẫy.


      đây? Dung mạo của đẹp lại hơi mập, tốt nghiệp trung học liền học làm bánh ngọt, năm nay còn bị vị tiền bối đổ tội cho trộm khi tham gia thi đấu, làm cho cả khách sạn ở Los Angeles, người nào dám thuê làm món bánh ngọt.

      như vậy, xứng với sao?

      “Mật Nhi, em nhớ cái gì?” Người ông ở trước mắt, dùng ánh mắt lo lắng nhìn .

      cảnh báo: chương sau có thịt nha mọi người ~~

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: Yến Phi Tú

      CHƯƠNG 10

      Điền Mật Nhi nhìn , cảm giác chính mình rất thích , so với trước kia càng thích hơn.

      Trong khoảnh khắc đó, mới biết được, nguyên nhân tại sao mình từ trước tới nay thể quen được người bạn trai nào.

      “Mật Nhi, cho biết, em muốn cùng hẹn hò sao?” Mắt chằm chằm nhìn , nhưng lại trả lời , làm cũng nóng nảy hơn.

      khỏi nghĩ lại, có phải hay mình gần đây quá mức cường thế?

      biết, lúc học cấp 3 thích , là bởi vì tao nhã lịch ; nhưng thực tế, rất cường thế, rất bá đạo, như vậy, chẳng lẽ còn thích ?

      Đối với người phụ nữ quan trọng của , muốn dùng gương mặt giả dối đó để , cho nên sau khi hai người ở chung chỗ, liền chút nào che dấu mặt chân của mình.

      tự mình phỏng đoán, sắc mặt trầm, nhưng biết rằng: chỉ cần Điền Mật Nhi thích người, về sau lòng chung thủy, cho dù người đó so với tưởng tượng của giống nhau, nhưng chỉ cần trong lòng người đó có , lòng , cũng bao dung cho tất cả những khuyết điểm của đối phương.

      Huống chi, đối với dù bá đạo, nhưng vẫn rất dịu dàng, chỉ là, tại dịu dàng như vậy khiến cảm thấy họ còn khoảng cách, để cho có cảm giác họ thân mật hơn, bởi vì chỉ khi đối mặt với mới có bá đạo cùng dịu dàng như vậy.

      Đối với , rất đặc biệt, có người nào so sánh được, trái tim rung động mãnh liệt, cảm động dứt lập tức đem vây lại trong ngực, cái vấn đề xứng hay xứng còn quan trọng nữa, ý nghĩ đó biến mất còn mảnh.

      “A Chấn.” dùng giọng ngọt ngào, khẽ gọi tên .

      nhìn , chờ .

      “Em muốn công viên chơi, muốn cưỡi ngựa gỗ xoay tròn cùng ngồi đu quay, có được ?” dịu dàng , nhớ tới hai trò chơi này, những người tình nhân trong giai đoạn tình nồng nhiệt thường hay chơi, còn hay xuất trong các tiểu thuyết ngôn tình, khiến càng muốn chơi những trò này.

      Nhìn nụ cười đáng của , cảm giác hình như nghĩ quá nhiều rồi, ngay sau đó cũng dần dần an tâm.

      “ Còn chơi trò chơi của con nít, em sợ bị người ta chê cười sao?” dùng chóp mũi cao thẳng của mình cọ vào gò má mềm mại của , hành động trêu chọc của làm cười khẽ từng tiếng.

      “Cho nên phải theo em cùng nhau chơi đùa, cùng nhau bị người ta chê cười.” Mắt của bởi vì nụ cười mà cong hơn, ma mị, nhưng vô cùng ngọt ngào, đáng , làm Đinh Chấn trấn động trận.

      Cảm giác thể tưởng tưởng nổi, ràng thấy mình rất thích , nhưng luôn có cách để cho càng ngày càng thích , nếu tiếp tục như vậy nữa, thích biến thành , cho nên đây là mục đích cuối cùng của hay sao?

      suy đoán, nhưng tuyết đối kháng cự, ngược lại rất hoan nghênh, mong chờ xuất ra nhiều biện pháp hơn, để làm cho mình càng ngày càng thêm .

      “A, A Chấn, chóp mũi đều dính bột mì rồi.” ra là mặt dính toàn bột mì, mà dùng chóp mũi trêu chọc , làm bột mặt dính hết vào mặt .

      ?” hướng cái gương tường nhìn vào khuôn mặt buồn cười của mình, nhìn lại người con trong ngực cười đến khép miệng được, nở nụ cười xấu xa, cúi mặt xuống hôn lên môi cười của , nhiệt tình hôn, che lại những tiếng cười làm ngứa ngáy, khó chịu,

      Dám chê cười ?

      Luyện tập nhiều hơn nữa !

      nghĩ, đầu lưỡi thăm dò càng sâu, hôn như muốn hòa tan vào trong ngực mình, chỉ có thể phụ thuộc vào , bên cạnh .

      “A Chấn….. cần ở nơi này……” Đè nén thở dốc, lời cự tuyệt của lại như lời mời cùng nỉ non.

      Bọn họ vừa cùng nhau lên Ma Thiên Luân, nhìn bóng đêm xinh đẹp cùng với thành phố sáng đèn nổi bật về đêm, y hệt bức tranh vẽ sắc đẹp, chỉ là hướng vui vẻ cười tiếng mà thôi, thế nhưng đột nhiên tiến lên, đè ghế ngồi, nồng nhiệt hôn.

      cố gắng giùng giằng, cần khẩn dừng tay, mặc dù bọn họ như vậy, tuy chỉ có đám người ở sát cạnh khoang xe, nhưng lại muốn bị những người khác thấy, cũng chịu buông tha, hôn càng sâu hơn, thậm chí còn kéo vạt áo của , đưa tay vào quần áo , cởi ra nịt ngực của , hung hăng xoa tứ phía.

      mắc cỡ vừa sợ vừa vội, phản kháng càng mạnh hơn, hơn nữa, nhìn thấy có đôi tình nhân nhìn bọn họ làm những gì, cũng bắt chước làm theo, giống như tranh tài cùng bọn họ vậy.

      muốn kêu oan, chẳng hề làm cái gì cả, càng có tâm cơ cùng bọn họ so đo, chỉ là bị ép!

      Chỉ là, quá quen với những điểm mẫn cảm người , khiến rất nhanh xụi lơ trong ngực , mặc cho ở Ma Thiên Luân đối với làm ra những chuyện mắc cỡ kia làm khó có thể mở miệng chuyện, hai người ngồi ở khoang xe thõa mãn, mới chậm rãi thay mặc quần áo chỉnh tề, còn dùng khăn quàng che khín nửa khuôn mặt nhắn đỏ như quả hồng của .

      tức giận, thẹn thùng, ngồi ở ghế trước chịu với nửa câu, ngay cả khi dụ dỗ lấy lòng cũng có phản ứng, sau về đến nhà, đường về phòng, chuẩn bị nhốt ở ngoài cửa từ từ mà hối hận.

      Nhưng , Đinh Chấn, tuyệt đối cho phép để ý tới , tay chống cửa, rồi sau đó đem từng bứơc ép về phía giường, tiếp đó chính là tiếp tục chuyện chưa hoàn thành ở Ma Thiên Luân.

      Đinh Chấn cũng biết mình vì cái gì mà trở nên điên khùng, tối hôm nay sau khi ngồi ở Ma Thiên Luân, còn muốn chở đên chợ đêm tiếp tục dạo, ăn những món ăn vặt thích, thậm chí còn hỏi dì xem gần đây có chợ đêm nào có những món ăn vặt đặc sắc , muốn cùng chia sẻ.
      Nhưng vạn lần nghĩ tới, ở Ma Thiên Luân, được ánh đèn sau lưng tôn lên, làm người ta hoa mắt.

      Bóng đèn sắc vàng vẩy lên gương mặt tầng màu vàng kim, hơn nữa cười ôn nhu, đáng , cùng với món điểm tâm ngọt ngon nhất rất giống nhau, hại cách nào phải theo trêu chọc, hại lý trí hoàn toàn biến mất ở Ma Thiên Luân mà đối với làm ra hành động càn rỡ khiến xấu hổ mà giận giữ.

      Phía dứơi của ngọt ngào làm sao, để cho kìm lòng được muốn nhiều hơn, hôm sâu hơn.

      cần…. A Chấn….” chôn mặt ở giữa hai chân , lấy lòng , Điền Mật Nhi có cảm giác mình mắc cơ đến sắp bốc cháy, nghĩ muốn đẩy ra, cho lại làm chuyện này nữa, thế nhưng hiểu rất làm như thế nào có phản ứng, như thế nào đối với , ngày càng trầm luân.

      So với , càng hiểu thân thể của mình.

      Thân thể của là do mở ra, cho nên quá ràng khi sờ chỗ nào của , mềm nhũn eo, hôn chỗ nào, thở gấp ngừng.

      . . . . . .

      Cái miệng nhắn đỏ tươi liên tiếp phát ra tiếng, chính cũng cách nào phân biệt tiếng khóc, duỗi thẳng thân thể, cảm giác có vô số dòng điện chạy khắp thân thể , làm hung phấn kích thích.

      Huyệt chặt của bó chặt, co rút lại, đem của đè ép tại chỗ, cố đè ép cho đến khi vẫn còn ở trong tham lam rút ra, thân thể này càng ngày càng mị người.

      Cảm giác mình thiếu chút nữa bị hút khô, Đinh Chấn thở gấp ra tiền, điều chỉnh lại thể lực chính mình, lui về sau nằm ngang chiếc giường mềm mại, đem người phụ nữ kéo đến người mình.

      Hai thân thể trần truồng đầy mồ hôi tiếp tục quấn lấy nhau, hưởng thụ dư vị thân mật sau khi kịch liệt hoan ái.

      Đinh Chấn ôm vẫn còn ở người thở dở ngừng, có ở trong ngực, có chuyện nào có thể so sánh bằng, giống như có được toàn thế giới, cho dù lúc được ngồi vào vị trí tổng biên tập, cũng thỏa mãn như lúc này

      là muốn cứ như vậy vĩnh viễn đem ôm ở trong cánh tay, để cho thể rời xa .

      Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, màn hoan ái kích liệt nữa sắp bắt đầu, nhưng điện thoại của tùy ý đặt đầu giường vang lên nhạc chuông.

      muốn nhận, có cái gì quan trọng hơn so với cùng người hoan ái triền mien? Huống chi, người phụ nữ trong ngực càng ngày càng đáng , càng ngày càng làm dời mắt sang chỗ khác được.

      Nhưng tiếng chuông này cứ vang mãi, chỉ có người thân cận mới vậy, bất đắc dĩ tạm thời buông người con mềm mại trong ngực ra nhận điện thoại.

      Đinh, Tiểu Nhiên thấy!” còn chưa mở lời, đầu bên kia điện thoại liền lập tức truyền đến giọng nóng nảy của em nhà bên, Lệ Tri Nhu.

      Lệ Tri Nhu cùng Lệ Tri Nhiên là hai em nhà bên cạnh, cũng là hai con nuôi của mẹ thương nhất, cha mẹ sau khi ly hôn vẫn ở bên cạnh mẹ của , cùng bọn họ quen biết hơn hai mươi năm. Đinh Chấn cơ hồ là từ nhìn họ lớn lên, đối với các là tình cảm em.

      Đột nhiên nghe Lệ Tri Nhiên mất tích, Đinh Chấn khỏi nhăn mày lại, thẳng người, ngồi dậy, “Em , Tiểu Nhiên thế nào?” Giọng điệu của nóng nảy, làm Điền Mật Nhi uể ỏai nhịn được quay đầu lại, nhìn về phía , nhưng quá mức chuyên chú vào điện thoại nên phát nhìn .

      “Em cũng biết chuyện gì xảy ra, bắt đầu từ buổi tối hôm qua, em ấy cũng chưa trở về, em tìm mẹ nuôi, nhưng mẹ nuôi lại Tiểu Nhiên có qua tìm bà, Đinh, Tiểu Nhiên tiếng nào mà mất tích cả ngày, Tiểu Nhiên em ấy có thể hay …… có thể hay ………” Suy đoán lung tung làm Lệ Tri Nhu khỏi ô ô.

      Chân mày Đinh Chấn nhíu chặt hơn.

      Đúng như Lệ Tri Nhu , Lệ Tri Nhiên khéo léo, luôn làm việc rất đúng mực, ra của cũng trước, làm ra chuyện đột nhiên mất tích dọa mọi người, cho nên cả đêm về nhất định là có chuyện, nhưng bọn họ cách nào biết được vì nguyên nhân gì mà mất tích.

      “Em trước đừng nghĩ lung tung, đừng vội, bây giờ lập tức chạy tới.” Sau khi trấn an Lệ Tri Nhu, cúp điện thoại, lật người xuống giường, tới phòng tắm.

      Điền Mật Nhi nằm ở giường, nghe được thanh tắm gội, sau đó cửa phòng tắm bị kéo ra, tới tủ treo quần áo lấy từng y phục mặc vào.

      Bất luận là nóng nảy vừa rồi, gấp gáp tại, đều chưa từng thấy như vậy.

      Mặc xong, xoay người lại cầm điện thoại rốt cuộc phát còn chưa ngủ, nhìn cười yếu ớt trong mi mắt.

      tiến lên, ở trán in nụ hôn , muốn giải thích với nhưng thời gian quá gấp, nhanh chút cùng mẹ đến nơi đó, chắc hẳn, vì chuyện Lệ Tri Nhiên mất tích, nhất định tại mẹ cùng Lệ Tri Nhu gấp gáp biết làm sao.

      “Xin lỗi, Mật Nhi, có chút việc gấp muốn ra ngoài, cần chờ , em cứ ngủ trước !” vội vã xong, liền xoay người rời .

      Khi xoay người Điền Mật Nhi đưa tay bé ra, muốn nắm chắc ống tay áo của , hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, “Tiểu Nhiên” trong miệng rốt cuộc là ai, nhưng là, đầu ngón tay của ngay cả đụng cũng đụng tới ống tay áo của , chỉ có thể trơ mắt nhìn , vội vội vàng vầng rời , khẽ cắn cành môi, mình ở giường, cảm giác cực kỳ khó chịu.

      Nhưng lựa chọn tin .

      có chuyện.

      tin tưởng sau khi trở lại giải thích cho “Tiểu Nhiên” là ai mà vội vàng như vậy.

      Mật Nhi vuốt vuốt gối, nghĩ muốn ngủ, nhưng ý nghĩ này cánh mà bay, tìm về được nữa, chỉ có thể mở to mắt chờ trở lại, đáng tiếc, chờ cả đêm, cũng chưa trở lại.

      thực tế, ba ngày, sau ba ngày mới trở về.

      Khi trở về, nhìn rất mệt mỏi, giống như mấy ngày vừa qua có ngủ.

      Còn chưa ngồi vào chỗ của mình, ôm , với tiếng xin lỗi, giải thích ở đâu ba ngày nay, vì chuyện gì mà trở về.

      ra là em nhà bên cạnh mất tích hai ngày, sau khi trở về, gương mặt ấy tái nhớt, rồi lại chịu chuyện gì xảy ra, bộ dạng của dọa mọi người, mà , bởi vì vội vàng tìm ấy khắp nơi, cho nên mới có thời gian gọi điện thoại cho .

      lập tức tin .

      , Đinh Chấn lừa gạt .

      Vì vậy, khi ôm , cười lên rồi.

      việc kia dần dần bị quên lãng, mà hạnh phúc cũng từng ngày từng ngày.

      Công việc cửa hàng bánh ngọt cũng vào quỹ đạo, khách hàng cũng ổn định lại, hơn nữa Đinh Chấn đối với càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng thương

      Mỗi ngày, đều mang tâm tình hạnh phúc, vui vẻ đến cửa hàng, mặc cho Tiểu Lâm chế nào , cũng ngại, thấy vậy người độc thân Tiểu Lâm, nhịn được chua xót : “Đàn ông đối với phụ nữ tốt như vậy, nhất định là ta làm chuyện gì có lỗi với ấy, nghĩ tận lực đền bù sai lầm, cho nên em chị Mật Nhi, chị là phải cẩn thận với người đàn ông tốt như vậy, được để ta lừa chị bắt cá hai tay, cùng người phụ nữa khác lén lén lui tới!” xem thường, bởi vì tin tưởng Đinh Chấn, tuyết đối phải là cái loại đàn ông bắt cá hai tay, Đường Đường nghe chuyện này hoang đường, lấy tờ giấy lau mặt nhắn, Tiểu Lâm sợ bị ngắt lỗ tai liên tục xin lỗi, thiếu chút nữa là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: LyLy

      CHƯƠNG 11

      Đem những lời Tiểu Lâm lại với , mà sau khi nghe xong, lại rất nghiêm túc, rất trịnh trọng hướng gật đầu cam kết, phải là dạng đàn ông bộp chộp

      cảm động cực kỳ, nên đem những lời Tiểu Lâm thành chuyện gì to tát cả

      Hàng đêm cùng triền miên, khiến người ta trầm luân, sáng sớm mỗi ngày, khi làm xong bữa sáng cho rồi nhanh chóng làm

      Hơn nữa gần đây biết vì sao, mỗi sáng khi thức dậy đều cảm thấy buồn nôn, có cảm giác muốn ói, khi đó mới nhớ, kinh nguyệt của mình đến chậm tuần rồi, mà mấy ngày nay, hề có biện pháp tránh thai gì, mà cũng uống thuốc tránh thai

      từng nghe mấy người phụ nữ có thai , họ mỗi buổi sáng thức dậy đều thấy buồn nôn, có cảm giác muốn ói, cho là mình mang thai, nhưng mà chưa biết có đúng hay , lại muốn cho , để bất ngờ nho , cho nên dối lén đến phòng khám kiểm tra

      Ba ngày sau mới có kết quả, nhưng hưng phấn đến mức buổi tối thể ngủ được, đồng thời muốn giữ bí mật, khi hỏi cố nhịn muốn tiết lộ bí mật với

      vất vả mới đến ngày nhận kết quả, chờ được định đến sớm, mặc dù chưa có đến giờ nhận kết quả nhưng bác sĩ tốt bụng đưa kết quả cho

      Chỉ là, kết quả giống mong đợi

      có thai, chỉ là do áp lực quá lớn, hơn nữa do mệt mỏi nên kinh nguyệt đến muộn

      Có chút buồn bực trong lòng, an ủi mình, còn trẻ, nên còn rất nhiều thời gian để sinh bảo bối, nên nóng lòng như vậy, cảm giác tốt hơn nhiều, ngẩng đầu lên, chuẩn bị về nhà tiếp tục làm bánh ngọt

      Nhưng biết được, khi mình vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy cảnh mà muốn nhìn nhất

      nhìn thấy Đinh Chấn, ôm người phụ nữ, đến phòng khám này

      ngây ngốc , hoàn toàn thể tin

      Ở đây là khoa phụ sản, bọn họ tới đây làm gì, mà lại vô cùng cẩn thận che chở cho người phụ nữ kia, muốn người đường đụng vào ấy, chăm sóc như vậy, bảo vệ như vậy, chứng tỏ điều gì, ngốc đến mức hiểu

      kia mang thai, mà ba của đứa bé, chính là Đinh Chấn?

      Lần trước Tiểu Lâm chuyện hoang đường, đột nhiên lên trong đầu , khiến cho vô cùng khó chịu, giống như có gì đó nhọn đâm vào lòng , là đau, đau đến mức thể hô hấp, nước mắt nhịn được mà rơi xuống, giọt giọt nhanh chóng chảy xuống khuôn mặt tái nhợt

      chỉ là người bình thường, loại chuyện cẩu huyết( nguyên văn nhá) sao lại xảy ra người ? sao có thể có chuyện buồn cười này?

      nghẹn họng chỉ có thể nhìn Đinh Chấn ôm kia lên xe, rồi sau đó rời , hoàn toàn phát ra , ra giống pho tượng, ở phía đối diện bọn họ

      Điền Mật nhi biết mình đứng ở đó bao lâu, chân của cảm thấy tê cứng, cũng còn sức, nhưng mà nước mắt thể ngừng rơi được

      Có người tốt bụng đưa cho khăn giấy lau, người xa lạ như vậy mà còn quan tâm đến , khiến cho nước mắt càng rơi nhiều hơn, làm sao lại như thế này chứ?

      Lấy di động trong túi ra, nhấn số quen thuộc, sau khi vang lên mấy tiếng, đầu bên kia lập tức bắt máy

      còn chưa kịp gì, lại nghe được giọng của :" Tiểu Nhiên, chờ chút, nghe điện thoại trước ". Giọng trấn an ấy, khiến nước mắt càng rơi nhiều hơn

      Tiểu Nhiên mà là em kế bên nhà

      Tại sao em hàng xóm mang thai, lại theo ấy đến phòng khám gặp bác sĩ, mà phải là bạn trai hoặc chồng của ấy cùng? Dẫn người phụ nữ có thai đến phòng khám phải chỉ có ba của đứa bé hay sao?

      Hay là , ra Tiểu Nhiên phải em hàng xóm, mà chính là người phụ nữ của ? Thân phận em hàng xóm chỉ là để lừa mà thôi?

      Mới vừa nhìn thoáng qua, Tiểu Nhiên nhắn , yếu ớt, có dáng vẻ điềm đạm đáng , làm cho người ta thấy là thích, đây chính là loại phụ nữ đàn ông phần lớn đều thích, cùng với người mập như , dáng vẻ khôn đẹp đúng là khác biệt vô cùng

      Vì vậy, đây là người mà Đinh Chấn thích?

      Vì vậy, gần đây đối xử với giống như lời Tiểu Lâm , là do áy náy, xuất phát từ đền bù?

      " Này, Mật nhi?". Giọng vang lên, dịu dàng gọi tên

      cũng phải dùng giọng dịu dàng kêu cái người tên" Tiểu Nhiên " như vậy chứ? thể suy đoán như vậy, tại trong đầu , đều ngập tràn hình ảnh vừa rồi, khiến vô cùng đả kích

      Cố đè xuống giọng nức nở, muốn mình tỉnh táo hỏi :" A Chấn, bây giờ ở đâu?"

      Nhớ tới mình cũng cho biết hôm nay cùng Tiểu Nhiên
      Đến phòng khám thai, hơn nữa sau khi đưa Tiểu Nhiên về nhà lập tức đến nhà xuất bản, cho nên Đinh Chấn nghĩ ngợi nhanh chóng trả lời:" ở nhà xuất bản, có chuyện gì sao?"

      " sao, hẹn gặp lại". chậm rãi cúp điện thoại, trong miệng lại nhịn được bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào

      , lại gạt , còn dối gạt

      ngốc, ngốc đến mức mong đợi với
      Run rẩy ấn số điện thoại khác, ngay khi đầu dây bên kia bắt máy nhịn được :" Tiểu Tuệ, cứu tớ, cứu tớ với". Tới cứu với, sắp chịu được nữa rồi

      sợ mất mặt mũi gì hết ở ngay bên đường, khóc nức nở, nước mắt nhịn xuống được nữa cứ thế mà rơi ra

      " Cho nên cậu khóc, cầu cứu tớ, mà phải tiến lên hung hăng cho người đàn ông bắt cá hai tay và con hồ ly tinh kia mấy cái bạt tay? Điền Mật, sao cậu lại có tiền đồ như vậy?". Văn Thanh Tuệ nghe xong, nhịn được hung hăng chất vấn bạn tốt

      Khuôn mặt nhắn trắng noãn, còn khóc, khiến cho người ta thể nào nhịn được

      Chỉ là, Văn Thanh Tuệ bị dọa cho sợ hãi,, vừa nghe điện thoại của , liền nghe thấy câu" Van cầu cậu, cứu tới với". Nghe cậu này, dù trái tim có khỏe mạnh đến mấy cũng run lên, sợ đến xanh mặt, tim muốn bệnh

      Vội vội vàng vàng chạy tới, chỉ thấy bạn tốt của mình, hề giữ hình tượng trong mắt người khác chút nào, đứng ở bên đường khóc vô cùng thê thảm ,,đáng thương, vốn là cho rằng bạn tốt bị sao, mang Mật nhi đến chỗ chị họ ở, hỏi ràng , mới biết chuyện khiến muốn tức điên lên này

      Hay cho Đinh Chấn, năm ấy hại Mật nhi bị tai nạn xe cộ, ngờ lần này lại hại Mật nhi đau lòng như vậy, hơn nữa còn dám bắt cá hai tay, thậm chí còn có con với người phụ nữ khác

      " Tớ muốn giết chết Thuộc Chí Dương! Nếu phải tại ta đồng lõa, Mật nhi gặp lại Đinh Chấn vô sỉ, Mật nhi cũng phải đau lòng như vậy!". Văn Thanh Tuệ giận đến mức hai hàng lông mày chau lại, chỉ muốn nhào tới phòng làm việc của chồng, đem bóp chết cho hả giận

      " Tiểu Tuệ, em từ từ , trước làm ràng, có hiểu lầm gì ". Mạc Giải Ngữ có chút bất đắc dĩ kéo ống tay áo em họ,s au đó nhìn về phía người im lặng Điền Mật nhi" Mật nhi, em tin tưởng Đinh Chấn sao?". đầu tiên sững sờ nhìn Mạc Giải Ngữ, tin tưởng sao? Còn có thể tin tưởng sao?

      rất muốn tin tưởng, nhưng nhìn thấy cùng với người phụ nữ khác ra từ khoa phụ sản, hơn nữa còn dối lừa , khiến thể tin nổi, cũng thể tin được nữa!

      Nghĩ đến người đàn ông mà mình thương, nước mắt mới ngừng rơi, lại lần nữa rơi xuống

      " Đáng ghét! Mật Nhi cậu cần khóc, tớ thay cậu lấy lại công bằng, tớ còn tưởng rằng Đinh Chấn lòng với cậu, ít nhất , chuyện năm đó cũng đủ khiến ta đối xử tốt với cậu, nhưng ngờ,"

      " Đợi chút, cậu vừa mới , năm đó là chuyện gì?". Có gì đó ở bên trong, Điền Mật nhi nghe được lời của bạn tốt, có gì đó đúng

      Văn Thanh Tuệ vẻ mặt quái dị đến trước mặt :" ta cho cậu sao? Nếu như phải năm đó ta gây ra chuyện đau lòng, khiến cậu bị tai nạn xe cộ, cậu bị thương đến mức phải Mỹ trị liệu". Tin tức này khiến chấn động

      " ấy cho là, năm đó tớ bị tai nạn, đều là do lỗi của ấy, là như vậy phải , Tiểu Tuệ?". mù mờ hỏi bạn tốt,, nếu như là vì lý do này, mà muốn sống cùng , phải làm sao bây giờ?

      " chẳng lẽ phải sao?". Văn Thanh Tuệ chần chờ chút rồi , luôn cảm giác mình giống như là sai cái gì

      ra là như vậy, là vì muốn chuộc tội!

      Tại sao đột nhiên muốn sống cùng với , lại còn cảm thấy người vừa bình thường vừa mập như lại xứng với ?

      ra là thế, cuối cùng cũng biết lý do.

      Điền Mật nhi khẽ cười tiếng

      ra là thế, mấy ngày nay, chỉ là giấc mơ

      Giấc mơ hôm nay, cũng nên tỉnh lại

      " Mật... Mật nhi, cậu làm sao vậy?". Thấy bạn tốt bất ngờ cười lên, tuy cười nhưng nước mắt vẫn rơi, khiến Văn Thanh Tuệ nhăn mày, nhanh chóng nghĩ muốn tiến lên ôm lấy bạn tốt.
      Mạc Giải Ngữ ngăn lại:" Tiểu Tuệ chúng ta ra ngoài trước, để Mật nhi im lặng lát". Có chuyện như vậy, làm sao có ai tỉnh táo được ?

      Điền Mật nhi biết hai người họ lúc nào ra ngoài, chỉ có thể vừa cười, vừa khóc, thương cho chính bản thân mình

      Điện thoại vang lên, lấy di động ra xem, đó là Đinh Chấn gọi đến

      rốt cuộc cũng gọi điện thoại đến, nhưng mà, gì? Hôm nay biết hết mọi chuyện, còn muốn gì?

      Tiếp tục dối, tiếp tục lừa dối để chuộc lỗi? Hay là ra cho biết, ra người phụ nữ khác, mấy ngày qua đối tốt với là muốn chuộc lỗi

      Mặc kệ là sao, muốn nghe

      tắt điện thoại, sau đó giống con đa điểu, đem lấy chính mình co rúc ở giường, giống như như vậy có thể bảo vệ mình, giống như còn ai đến tổn thương được nữa


      Đinh Chấn vô cùng sợ hãi

      Bởi vì đột nhiên cúp máy, lại tắt điện thoại của , khiến đứng ngồi yên, nhanh chóng đưa Tiểu Nhiên về nhà, sau đó nhanh chóng đến cửa hàng bánh ngọt. Nhưng khi đến tiệm bánh, mấy người sinh viên làm thêm đều hôm nay muốn ở nhà nghỉ ngơi,khi chạy về nhà cũng thấy bóng dáng của ?

      Gọi điện thoại cho điện thoại tắt máy, giống như muốn cho ai tìm được, khiến luống cuống

      Bất đắc dĩ, mới gọi điện thoại cho Văn Thanh Tuệ, ai biết được Văn Thanh Tuệ vừa nghe gọi, liền tuôn là đống lời quở trách sau đó hung hăng cúp điện thoại

      Lời của ấy vừa nhanh lại vừa dài nhưng vẫn có thể nghe ra được trọng điểm

      Bắt cá hai tay?

      Người phụ nữ khác?

      Còn có đứa bé?

      rất nhanh biết chuyện gì xảy ra

      bị hiểu lầm, mà còn là hiểu lầm vô cùng trầm trọng, làm sao có thể là ba đứa bé trong bụng Tiểu Nhiên được?

      sợ bị Văn Thanh Tuệ chửi lần nữa, nhanh chóng gọi lại cho ấy, nhưng mà, chưa kịp đem lời giải thích ra, Văn Thanh Tuệ nhanh chóng cúp điện thoại của , gọi lần nữa ,nhưng mà Văn Thanh Tuệ thèm nghe máy mà trực tiếp cúp luôn

      gọi cho Thuộc Chí Dương, nhưng mà Thuộc Chí Dương cũng biết xảy ra chuyện gì, hoàn toàn thể giúp được gì

      tìm được vị trí của , khiến người luôn khôn khéo tỉnh táo như thể tiếp tục tỉnh táo được nữa, để ý đến mình bị mắng, trực tiếp đến nơi làm việc của Văn Thanh Tuệ , hỏi ở đâu, nhưng Văn Thanh Tuệ cũng chịu , buổi tối đến nhà , cùng Thuộc Chí Dương hai người cùng hỏi

      phải tìm được , phải giải thích ràng với , đây chỉ là hiểu lầm


      Văn Thanh Tuệ rất cố chấp, kiên trì chịu , thậm chí còn uy hiếp Thuộc Chí Dương cho vào nhà, nếu Thuộc CHí Dương bị đuổi ra khỏi nhà (haizz chị Tuệ thiệt năm bờ one, ta suy nghĩ biết có nên đào hố về chị này nhỉ , các n cho ý kiến nhá

      Chuyện bất đắc dĩ như vậy, Thuộc Chí Dương chỉ có thể đến nhà chị họ của Văn Thanh Tuệ thử xem Mật nhi có ở đó


      dựa vào địa chỉ, đến nơi có chút đặc sắc phòng tiểu dương, nhấn chuông cửa, bị tiếng chuông cửa làm cho hơi sợ hãi, nhưng vẫn đứng đấy chờ chủ nhà ra mở cửa

      Đó là thanh tú, người ấy khiến cho người ta có cảm giác thoải mái bất ngờ, đối với người này trực tiếp hỏi về Mật nhi

      thể ngờ rằng, này trực tiếp trả lời :" Mật nhi tại ở lầu hai nhà tôi, xin hỏi , chính là ĐinhChấn sao?"

      " Là tôi". quan sát lúc lâu mới hỏi:" bắt cá hai tay, còn có đứa bé với người phụ nữ khác sao?". Trong giọng của ấy hề chất vất mà chỉ là tự nhiên hỏi những nghi hoặc

      " có, tất cả đều là hiểu lầm, để cho tôi gặp Mật nhi, để tôi có thể với ấy". lắc đầu cái:" Tôi nghĩ, bây giờ Mật nhi muốn gặp , bởi vì Mật nhi tin ". Đinh Chấn trợn tròn mắt, lo lắng từ từ chuyển sang tức giận:" ấy ấy tin tôi?". Mật nhi, lại tin tưởng ?

      " Đúng vậy"


      p/s: ta thấy truyện nì có xu hướng hơi ngược a nam chính phải a ~

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: LyLy

      CHƯƠNG 12

      " được, tôi phải gặp ấy, mời tránh ra". Nhịn xuống cảm giác muốn mắng , hết sức đè nén cơn giận của mình, ở trước mặt người khác luôn giữ vững hình tượng ôn hòa, nhưng vì giận nên kiềm chế được mà giận giữ

      " bây giờ, cũng thích hợp gặp Mật nhi". Mạc Giải Ngữ cũng thấy người bắt đầu tức giận, kiên quyết để cho hai người họ gặp mặt bây giờ

      " Trước khi bình tĩnh lại, nên gặp mặt tốt hơn, nếu bây giờ cãi nhau chỉ làm Mật nhi thêm tổn thương, cũng biết, hai người có hiểu lầm lớn như vậy, là do hai người chưa thẳng thắn với nhau. Nếu như đem mọi chuyện cho ấy biết, có lẽ hiểu lầm này cũng xảy ra, còn nữa phải biết chuyện, Mật nhi cho rằng là vì chuộc lỗi, nên mới tốt với ấy, tôi nghĩ, trước hết nên giải thích ràng mọi chuyện với ấy". Lời của Mạc Giải Ngữ giống như mũi tên xuyên vào trái tim

      làm sao có thể vì chuộc lỗi, mà phải sống cùng nhau?

      Tại sao, Mật nhi lại có ý nghĩa nàu? Chẳng lẽ là do biểu đạt chưa đủ, cho nên mới khiến hiểu lầm?

      mặt ngây ngốc, khiến cho Giải Ngữ rất đồng tình, nhưng mà bọn họ đều cần có chút thời gian riêng tư để bình tĩnh lại

      đóng cửa lại, đem Đinh Chấn nhốt ở ngoài của, rồi sau đó vào nhà

      Đinh Chấn hề rời , vẫn đứng ở bên ngoài

      biết, biết tới, có lẽ núp ở phía sau rèm cửa sổ, lén nhìn

      biết rất , nếu như bây giờ , Mật nhi ở nơi này mất, khiến cho lần nữa tìm thấy , thâm chí có thể về Mỹ

      thể cho có cơ hội chạy trốn lần nữa, , đời này buông tay, chết cũng buông!

      Nếu như kiên trì gặp , như vậy cứ đứng đây, đến khi nào đồng ý gặp , nghe giải thích mới thôi

      Đến tận bây giờ, vẫn hiểu, tại sao lại tin tưởng , lại cho rằng muốn chuộc lỗi mới sống cùng

      phải khiến cho biết, lòng, lòng

      Đúng như vậy, lần này mất tích, khiến vô cùng luống cuống thiếu chút nữa muốn nổi điên lên, vì , lần đầu tiên làm ở nhàn xuất bản, vì , cách nào đeo lên mặt nạ của mình, dùng vẻ mặt chân nhất, đối mặt với xa lạ, vì , cảm thấy đau khổ, đau khổ nhất là do tin

      Nếu như đây phải là , cũng thể giải thích đây là cái gì

      đoán sai, Mật Nhi chính xác là núp sau rèm cửa sổ, len lén nhìn , vẫn giống như năm đó, vẫn len lén núp ở phía sau kệ sách, nhìn lén đọc sách ôn tập, nhưng lần này, ngoại trừ ái mộ ra, còn có đau khổ nhiều hơn

      Nhìn nước mắt lại chảy ra, hiểu, hiểu sao còn đứng đó, tại sao lại như gã khờ đứng ở ngoài cửa, bây giờ là ba giờ rồi, cũng lại, chỉ đứng yên ở đó như tượng đá

      rốt cuộc muốn làm gì?

      Chẳng lẽ , còn muốn tổn thương hơn nữa?

      thể nghĩ như vậy, nhưng vẫn đứng đây, khiến vô cùng khó xử

      tự với bản thân, được mềm lòng, nhưng nhìn như vậy, lại thể lo lắng cho , có thể chịu đựng được hay ?

      biết, nếu ngày ra gặp , cũng , chính là người đàn ông như vậy

      Nhưng, nên gặp sao? thể coi như có chuyện gì xảy ra, cũng thể dùng vẻ mặt trước đây mà đối mặt với

      tuyệt đối muốn, chỉ cần nghĩ như vậy lập tức bác bỏ

      chỉ đứng từ xa nhìn , mới như vậy mà nước mắt tuôn ngừng, nếu như trực tiếp đối mặt với vậy như thế nào?


      ngờ, có lẽ nên nghe lời Giải Ngữ , chỉ có thể đợi mình tỉnh táo lại, sau đó mới có thể đối mặt với

      Như mà, có thể tỉnh táo lại sao?

      Đối mặt với người mình , có thể ?

      Nhìn qua khung cửa sổ, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía trước, đó là người đàn ông mà thương, biết nên phải làm thế nào mới phải

      Đinh Chấn đứng ở đó ngày đêm, nếu như phải Mạc Giải Ngữ tiếp nước uống và thức ăn, hoài nghi liệu ăn ngủ, nghỉ ngơi đến khi đồng ý gặp mặt hay , hoặc là trụ được

      Cắn chặt môi, nhìn người đàn ông ràng là có chút tái nhợt, rất muốn gặp , muốn giải thích tất cả với , nhưng còn rất e ngại muốn đối mặt với

      Nhưng mà, lòng của , bắt đầu mềm rồi

      Mặc kệ là vì chuộc lỗi hay là cái gì, ít nhất khi ở bên cũng rất vui vẻ, rất hạnh phúc

      Cho nên, như vậy là đủ rồi

      tự với mình như vậy

      Hôm nay, gặp gỡ người mình đích thực, cùng kia có đứa bé, cũng nên rút lui, có thể thành tâm chúc phúc cho họ, sau đó rời mới đúng

      Chẳng qua là khi nghĩ đến những hình ảnh đó, lòng của vô cùng chua xót, sợ lời chúc phúc còn chưa ra khỏi miệng, nước mắt rơi xuống trước rồi

      Có lẽ, tù biệt và chúc phúc qua điện thoại có lẽ dễ dàng hơn

      Vì vậy cầm điện thoại di động lên, nhấn con số quen thuộc, chờ bắt máy'

      Từ vị trí này, có thể thấy lấy điện ra, thấy điện thoại đến, lập tức bắt máy, chỉ nghe mà lên tiếng

      " Là em". là người lên tiếng trước, dù sao điện thoại cũng là gọi đến, cho nên việc lên tiếng trước cũng là việc nên làm

      " Ừm, biết". :" Chúng ra có thể gặp mặt để chuyện với nhau được ?". Giọng của của trở nên khàn khàn, cũng là đè nén, giống như có rất nhiều điều muốn cùng

      " , em muốn gặp mặt ". lại cự tuyệt , chỉ vì khôn cách nào đối mặt với :" Em lần này gọi điện đến là muốn cho biết, cần đợi nữa, như vậy khiến cho kia vui, phải ấy mang thai sao?". đèn nén thanh nức nỏ nghẹn ngào, muốn mình có thể hết cùng

      " chỉ muốn gặp em". lần nữa, giọng như cố đè nén, nhưng lần này to hơn chút

      " là ba đứa bé, tại sao lại,..."

      " Đứa bé kia phải là của ". Đinh Chấn chặt đứt lời của , nhịn được nữa , trong giọng thể che giấu tức giận cùng khổ sở:" Điền Mật , sao em làm chân tướng việc trước mà cứ như vậy kết tội ? Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ rằng, em hiểu lầm ?"

      như vậy, chưa bao giờ thấy qua, dừng lại lúc, sau đó thấp giọng :" Em... Em thấy cùng kia đến khoa phụ sản...."

      " chỉ là theo ấy lần thôi, lần này, là bởi vì chị của ấy có thời gian, cho nên mới cùng ấy, Điền Mật. Em chờ , bây giờ gọi điện thoại cho ấy, ấy giải thích ràng với em!". mất khống chế to lên, trước giờ chưa bao giờ to tiếng với

      ngây ngốc, lại ép to tiếng với mình

      Đinh Chấn là người rất biết che giấu cảm xúc của bản thân, chuyện này đều biết, nhưng mà , bây giờ lại ép trở nên như vậy

      bắt đầu hoài nghi, mình có như lời , trách lầm ?

      Điện thoại đột nhiên báo hiệu thanh chờ, thấy ấn số điệ thoại, giống như , muốn gọi điện thoại cho kia, muốn giải thích mọi chuyện với

      Nhịp tim của khỏi tăng nhanh, điện thoai bên kia truyền đến giọng của , mở chức năng cuộc gọi nhóm, để cho có thể nghe được cuộc chuyện của kia

      " Aloo, chị dâu Mật nhi ạ?". Giọng ngọt ngào, vang lên:" Xin chào, em là Tiểu Nhiên là em hàng xóm của Đinh Chấn, em nghe Đinh , hình như chị hiểu lầm bọn em, cho nên em muốn cho chị biết, em với Đinh tuyệt đối có tình nam nữ, đứa bé trong bụng em tuyệt đối phải của Đinh, đó, xin chị tin tưởng chúng em!"

      Nghe giọng của ấy ngày càng kích dộng, Điền Mật nhi khỏi :" Em cần kích động, bây giờ em phải có mình, phải cẩn thận chút."


      " Được, được, được, chị dâu Mật nhi, em bình tĩnh, xin chị đừng hiểu lầm, lần này là do mẹ nuôi và chị em quan tâm quá mức, mọi người yên tâm em đến phòng khám mình, nên mới Đinh theo em, em ngờ làm chị hiểu lầm như vậy, nếu em sớm biết như vậy,em muốn Đinh cùng em!"

      " Chị dâu Mật nhi, xin chị hãy tin tụi em, Đinh xem em là em , mà em luôn xem ấy là trai, chúng em có chuyện gì, và đứa bé trong bụng em cũng vậy, chị phải tin tưởng tụ em, mẹ nuôi có thể làm chứng, nếu như Đinh dám bắt cá hai tay, mẹ nuôi nhất đinh đánh chết ấy, nên chị phải tin tụi em!". Giọng của ấy vô cùng thành khẩn, tuyệt đối giống như láo, ra cũng có khả năng thông đồng với kia để lừa

      Nhưng có cái gì đáng để tốn nhiều tâm tư như vậy chứ, muốn cho bé này dựng nên lời dối này? hề có gì cả, chỉ duy nhất có cửa hàng bánh ngọt, mà cũng góp phần mở, mà thân thể sớm thuộc về

      ra là, hiểu lầm , hiểu lầm bắt cá hai aty

      " tại, em tin chưa?". giọng trầm thấp, khàn khàn vang lên lần nữa, mà lúc ngẩn ngơ Tiểu Nhiên cúp điện thoại, bây giờ chỉ còn

      " Tại sao khi em gọi điện cho lại gạt em là ở nhà xuất bản? ràng là ở chung chỗ với Tiểu Nhiên, phải sao?". Nếu như phải là câu dối của , cũng hiểu lầm như vậy"

      " Đó là bởi vì quên cho em, chuyện khám cùng Tiểu Nhiên, hoen nữa khi đó đưa Tiểu Nhiên về nhà, chuẩn bị đến nhà xuất bản rồi, cho nên cho em như vậy, chúng ta có gì hết". nắm chặt điện thoại, còn nghi ngờ nữa, vì tin tưởng

      Đúng vậy, đúng như lời , còn chưa làm ràng mọi chuyện vội kết án , thậm chí còn cho có cơ hội giải thích

      " Đúng.... xin lỗi...". cà lăm, biết mình sai, biết mình hiểu lầm , còn dũng khí để cùng nữa

      " Em là có lỗi với , nhưng đây phải là chuyện đầu tiên làm tổn thương ". chậm rãi , thậm chí muốn cho biết, trái tim bị thương

      " Em... Em...". luống cuống, nếu hiểu lầm phải là chuyện quan trọng nhất, vậy biết, mình còn làm chuyện gì tổn thương nữa đây?

      " Mật nhi, em tin tưởng , thậm chí còn cho rằng, chuộc lỗi nên mới sống cùng em, đúng ?" trầm giọng , khó phát nỗi đau thương

      " Em...". hơi khựng lại, nhịn được hỏi lại :" Chẳng lẽ phải sao? phải cho rằng năm đó em bị tai nạn xe cộ là do , vì muốn bù đắp, cho nên mới sống cùng với em sao?"

      " Điền Mật nhi, cho em biết, những lời này của em chỉ làm tổn thương , còn bác bỏ những ngày qua, bác bỏ tình cảm mà dành cho em, chẳng lẽ thể bởi vì em, cho nên muốn sống cùng em sao? Ta dám rằng để em xảy ra tai nạn xe năm đó khiến hổ thẹn, nhưng bao giờ vì áy náy mà cùng thương sống cùng nhau". Lời của xong vừa nhanh lại vừa vội, hơn nữa mặt còn lên tức giận

      tức giận, có ai bị người mình chất vấn như vậy , lại còn có thể coi nhưkhông có chuyện gì , lại bị ảnh hưởng?

      " Em...". Trong lòng vô cùng mâu thuẫn

      mặt vì lời của mà vui mừng, hưng phấn, , nên mới chung sống với phải vì áy này hay muốn bù đắp, mặt khác cơn giận của cũng khiến e sợ

      rất ít khi lộ ra bản chất , vẫn luôn biểu người ôn hòa, những thứ này đều biết, chỉ là bây giờ có thể cảm nhận cơn giận của , hơn nữa lại đứng trước mặt

      Cho nên, tức giận

      " Về nhà, chúng ta cùng nhau từ từ chuyện, em thể ". Đầu dây bên kia , giọng vô cùng cứng rắn cho phép cự tuyệt

      , bởi vì vui mừng kích động, dám cũng muốn phản kháng, ngoan ngoãn theo về nhà

      cùng với ,cùng về nhà

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: LyLy

      CHƯƠNG 13

      Khẽ cắn môi, Mật Nhi khiếp sợ nhìn về phía người đàn ông làm mặt lạnh kia, từ lúc lên xe, hướng tài xế tắc xi địa chỉ sau đó cũng câu gì với nữa

      rất muốn mở miệng xin lỗi, mặc dù biết lời xin lỗi bây giờ với , cũng có tác dụng gì,nhưng mà, dù sao cũng hiểu lầm , lỗi là do , vì vậy cần lời xin lỗi

      Vậy mà, cái người tức giận kia, khiến run như cầy sấy, cái miệng nhắn hết mím lại sau đó lại mở ra, nhưng nữa chữ cũng ra được

      khí trong xe quá mức ngột ngạt, khiến tài xế tắc xi chuyên tâm lái xe cũng cảm thấy vẻ mặt lạnh như băng của vị hành khách, nên nhanh chóng đạp chân ga, bằng tốc độ nhanh nhất, đến địa chỉ nhà mà người đàn ông , cũng dám đường vòng

      đoạn đường ngắn, nhưng tài xế rất nhanh liền đến nơi

      Trả tiền, Đinh Chấn cũng hề câu, mà nhanh chóng vào thang máy, lấy chìa khóa mở cửa, rồi sau đó chờ người từ từ vào

      Từ từ vào cửa, như đứa bé đứng trước cửa chuẩn bị nhận phạt, con mắt long lanh đáng thương nhìn , chờ

      ràng người bị hiểu lầm là , nhưng lại bày ra bộ dạng mới là người bị hại, Đinh Chấn nghĩ, nhưng trong lòng lại phát nhìn bộ dạng của lửa giận và bao uất ức cả nhanh chóng bị dập tắt

      Đáng ghét! khẽ chửi bản thân, chính mình thể tin được là muốn nổi giận với , nhìn đôi mắt long lanh đáng thương, bên trong lòng lại tràn ngập áy náy

      Nhớ lại lời của Mạc Giải Ngữ, bỗng nhiên vang lên, như nhắc nhở , bọn họ rơi vào tình trạng này, chính cũng có phần trách nhiệm

      Nếu như sớm chút,,đem chuyện hiểu lầm năm đó thích Vu Thiếu Dịch cho biết, có lẽ cho rằng là vì muốn đền bù nêm mới sống cùng

      Mạc Giải Ngữ có sai, thiếu sót nhất của với chính là thẳng thắn

      Hơn nữa khi hai người ở chung chỗ, cho rằng hiểu được tình cảm của , cho nên mới ra rằng , lại quên mất vì chuyện trước kia mà nghi ngờ

      Bất đắc dĩ thở dài, phát ra mình hoàn toàn thay mọi tội lỗi đều do cả, mà lại hề có chút lỗi nào, quay lưng lại, lấy tay che mặt mình, muốn nhìn thấy, biểu mặt lúc này

      Cử động vô tình kia của lại khiến hiểu lầm, cho là quay lưng lại vì muốn nhìn thấy , nhịn được mà rưng rưng, nghĩ ngợi lập tức xông lên, ôm chặt , khuôn mặt nhắn chôn ở sau lưng nghẹn ngào cầu khẩn:" Van cầu đừng như vậy, đừng để ý đến em, em cũng bao giờ hiểu lầm .... ...". ngẩn người, trong tíc tắc thể hiểu lời là sao

      Sau đó, hiểu được, bởi vì lạnh nhạt, hù dọa cho nên mới đến ôm

      Cái ôm này vô cùng khó mới có, thường ngày hay xấu hổ, ít khi chủ động ôm , đa số đều là chủ động, hoặc là nửa lừa gạt mới khiến chủ động ôm

      biết trong lòng suy nghĩ gì, chỉ thấy chưa có quay người lại, lại trả lời mình, hình như còn cử động, hơi luống cuống, dùng hết sức ôm , nước mắt lại rơi xuống, hề suy nghĩ gì mà :" muốn để ý đến em, van cầu .... ... muốn em làm gì, em cũng làm, chỉ cần đừng quan tâm em.... ......"

      Nghe vậy, xoay người, nhìn khuôn mặt bé loang lổ nước mắt

      Lòng, bởi vì nước mắt của , mà mềm hơn rồi


      Cho dù là chuyện bị lạnh nhạt, cho dù cơn giận có lớn đến đâu, chỉ cần nước mắt của , tất cả đều bị dập tắt

      Chỉ là, cam lòng mình bị hiểu lầm như vậy, muốn dạy dỗ chút để cho nhớ chuyện này và bao giờ tái phạm nữa

      " Mật nhi, em nhớ lời này, muốn em làm gì, em cũng có thể làm hả?" để cho phải nhớ chuyện này!

      Mà bây giờ, cần nghỉ ngơi, chờ khi nghỉ ngơi xong, đem hết sức lực muốn thực lời hứa của mình



      Còn chưa thức giấc, thanh tim đập nhàng vang lên bên tai

      từ từ mở mắt, nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh mình, còn chưa dậy, này đêm đứng như vậy khiến mất rất nhiều sức, hốc mắt màu đen gương mặt trắng của càng thêm nổi bật

      có chút đau lòng, đưa tay muốn vuốt mắt :" xin lỗi, em về sau bao giờ nghi ngờ , còn nữa, em , A Chấn, em rất ". giọng , bày tỏ tình cảm của mình với , khi đối mặt với có dũng khí để ra, chỉ có lúc khi ngủ, khi ấy mới có chút dũng khí nho để mở miệng

      nở nụ cười ngọt ngào hoàn toàn có phát , khi lời tim người đàn ông bên cạnh đột nhiên gia tốc, cho đến khi tay bị nắm, mới kinh ngạc nhìn mở mắt, nhìn ánh mắt trong trẻo, chút buồn ngủ cũng có, mới phát , lúc nãy giả bộ ngủ

      Vừa nghĩ tới lời của mình ra bị nghe được, mặt của nhanh chóng ửng đỏ, vừa xấu hổ, vừa lúng túng rũ mắt xuống, dám nhìn về phía

      Rốt cuộc cũng được nghe chính miệng ra lời thương với mình, làm sao có thể để như vậy:" Mật nhi, lại lần nữa". Ngón tay dài nâng gương mặt lên, muốn nhìn vào mắt , nhìn vào :" Lại lần nữa". Mặt của , càng nóng, hơn nữa chỉ có mặt của mà cả thân thể cũng nhiễm hồng, nhìn là thấy vô cùng ngon miệng, da mặt mỏng, buồn cười nhìn

      " Mật nhi, em phải cho rằng, sau chuyện lần này em nợ sao?" biết tính tình của , chỉ là phạm lỗi, hết sức bù đắp lại, và phản kháng


      vừa khiến dâng lên áy náy, khẽ cắn cắn môi, ngước mắt lên nhìn, mang vẻ mặt lạnh lùng như ngày hôm qua mà nhìn nữa


      may là, mặc dù khuôn mặt giống thường ngày nhàng mà có thêm chút xấu xa, nhưng ít nhất phải là vẻ mặt lạnh lùng khiến run như cầy sấy ( nguyên văn a ~)

      " A Chấn...". từ từ mở miệng, trộm nhìn ahnh cái, con mắt lại rũ xuống:" xin lỗi, về sau em bao giờ nghi ngờ nữa". Câu này vô cùng dễ , cho nên rất nhanh phản bác lại

      " nghi ngờ nữa hả?" ngón tay dài nâng lên khuôn mặt cúi thấp, hỏi:" tin tưởng phải vì đền bù hay chuộc lỗi, mà sống cùng với em sao?"

      " ừm.". chỉ nghi ngờ bắt cá hai tay thôi, còn về chuyện này, ra là vẫn chưa tin, phải có lòng tin với , mà là đối với chính bản thân mình

      " Vẫn chưa tin sao?". Giọng của , bỗng chốc lạnh mấy phần

      kinh hoàng mở mắt, nhìn cánh tay , rất sợ hất tay ra:" em..... Đó là bởi vì em có lòng tin, bởi vì năm đó ràng với em , thích em, em vẫn luôn luôn thắc mắc, tại sao lần này em trở về, mọi chuyện lại giống nhau, cho nên em mới nghĩ như vây,... ...". giọng ra những lý do vẫn luôn làm lo lắng, rất chờ mong cho câu trả lời chắc chắn

      ra đúng như lời Mạc Giải Ngữ , đủ thẳng thắn chỉ làm cho họ có thêm nhiều hiểu lầm, cùng trở ngại, mà khi có hiểu lầm nhanh chóng nảy sinh ra nhiều chuyện, và mọi chuyện có thể trở nên lớn hơn, thậm chí bùng phát mạnh mẽ

      " Mật nhi, là năm đó hiểu lầm em, cho rằng người em thích là Vu Thiếu Dịch". Từ từ giải thích cho hiểu mọi chuyện hiểu lầm năm đó

      " thấy em đưa thư tình cho cậu ấy, cho nên hiểu lầm". cũng nhớ chuyện mình đưa thư giùm học tỷ cho Vu Thiếu Dịch:" Thư tình phải là của em, là học tỷ......"". chỉ bị ép buộc đưa cho Vu Thiếu Dịch

      " biết rồi". Ngay hôm sau, Vu Thiếu Dịch cho biết

      " Nhưng lúc đó, em hỏi có thích hay . Là hỏi Vu Thiếu Dịch có thích em , nên mới trả lời em " thích", đó là đáp án của Vu Thiếu Dịch phải là của "

      Mật nhi áy náy muốn hỏi" vậy đáp án của là sao?". vừa mong đợi vừa khẩn trương hỏi

      " Em nghĩ xem, đáp án lúc đó của là gì, hay muốn biết đáp án của bây giờ ?". hỏi ngược lại , nhìn biểu khuôn mặt nhắn khiến có chút đau lòng

      " Em..... Em muốn biết cả hai". sợ sợ nhìn , biết có thấy tham lam quá

      Đinh Chấn hề cảm thấy có lòng tham , mà ngược lại muốn cho nghe:" Khi đó trả lời em" biết"

      " À?" ngây ngốc, nhìn chớp mắt

      Khẽ hôn cái lên môi :" Bởi vì khi ấy chậm tiêu, chỉ cho rằng tình cảm của với em chỉ là tình cảm em, mà phải là loại tình nam nữ"

      " Vậy sao lại.......".

      " Mật nhi.....". lại hôn , nụ hôn ngăn chặn vấn đề mà muốn hỏi
      " nhưng sau khi mất em, mới biết rằng, thích em, Mật nhi, nhưng cái này cũng phải là đáp án của "

      Nghe được thích , trong lòng vô cùng kích động, giống như có nhiều con bươm bướm bay lượn qua lại trong lòng , nhưng " thích",nhưng đó phải là đáp án, chần chờ, biết có nên hỏi hay

      Thấy chần chừ, nhàng hỏi:" Mật nhi, có phải em muốn biết đáp án bây giờ của ?"

      khẽ cắn môi:" Em có thể có lòng tham nhiều như vậy được sao?". lo lắng hỏi ngược lại

      " Em đẹp, lại mập, hơn nữa trừ việc biết làm việc nhà, và làm bánh ngọt, em cái gì cũng biết, trình độ học vấn lại cao, em chỉ có tốt nghiệp trung học mà thôi, còn cái gì cũng tốt, tuổi còn trẻ làm tổng biên tập của nhà xuất bản, trình độ học vấn lại cao, tiền đồ rộng mở, như vậy em có thể có lòng tham sao? Em xứng sao?"


      yên lặng nghe những lời trong lòng của , sau khi nghe xong, chút tức giận cũng có, thậm chí còn đau lòng ôm chặt :" Mật nhi, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, đối với , em tốt đẹp vô cùng, ngược lại thấy mình xứng với em, đối với chuyện làm việc nhà chút cũng biết, ngay cả việc cho quần áo vào máy giăt cũng làm hỏng, rửa chén, có thể làm tất cả chén vỡ hết, đừng đến chuyện quét nhà, hay hút bụi cũng chỉ có thể làm đại"

      Trong lòng hơi hơi gật đầu, điểm này hồi học cấp 3, biết,

      " Nhưng em lại như vậy, làm phòng bẩn, mặc kệ là nhiều hay ít, em đều có thể dọn sạch ,sắp xếp ngăn nắp, em còn có thể làm món bánh ngọt ngon, ,mà trừ việc làm ở nhà xuất bản, cái gì cũng biết, Mật nhi, em cho biết, xứng với em sao?". nghe xong liền sửng sốt chút, bị như vậy, căn bản là xứng với , chuyện này còn gì để

      " Vậy , Mật nhi, em bây giờ muốn hỏi đáp án của là gì sao?"

      Mở con mắt to, nhìn vào lâu, rồi sau đó, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào, nụ cười rực rỡ khuôn mặt nhắn trắng nõn:" A Chấn, đáp án của bây giờ là gì?"

      lập tức trả lời, mà hôn nụ hôn lên trán của , hôn nhàng, giống như trong mắt có bao nhiêu cao quý, bao nhiêu quan trọng, khiến cho tràn ngập trong hạnh phúc

      " Mật nhi, đáp án bây giờ của là.... ...". cố ý dừng lại, hài lòng nhìn nín thở lắng nghe

      " Là cái gì?" đợi được mà hỏi


      " Mật nhi, hình như em còn chưa hết cái gì, đúng ?". cười nhàn nhạt, bộ dáng vừa vô tội, hiền lành, nhưng kỳ lạ là nhìn trong mắt ánh lóe lên tia sáng ác liệt


      nháy mắt mấy cái, nhớ lại lúc nãy mình trừ lời xin lỗi, còn phải với 3 chữ, hai gò má đỏ ửng, lúc nãy nhắm mắt còn có dũng khí với , bây giờ mở mắt nhìn , khiến làm sao mà mở miệng ?

      " Mật nhi, , chờ". hiển nhiên rất thích nhìn dáng vẻ ngượng ngùng cùng khổ sở của :" Em xong, lập tức cho em biết đáp án, như thế nào?" như vậy mới công bằng, trao đổi đôi bên cùng có lợi

      Hít hơi sâu, lấy dũng khí của nhiều năm dồn lại, với :" Đinh Chấn ,em , em ?" xong mắc cỡ, lấy chăn đem cả người che lại, nhưng lại nắm tay , lôi vào trong ngực mình, để nằm ngực

      " em". Giọng từ từ vang lên, ra câu, đủ khiến cho rung động

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :