CHƯƠNG 9
ra quản lý rất cảm tạ Đinh Chấn có lập tức hủy hợp tác công ty in ấn nhiều năm này, bởi vì công ty in ấn này là của nhà mẹ vợ ông mở. Mặc dù chuyện này có nhiều người biết, nhưng hiển nhiên Đinh Chấn biết đến.
“Nếu như có những chuyện gì khác, hội nghị hôm nay đến đây kết thúc.” thanh đợi lâu rốt cuộc vang lên, các chủ bút cùng mọi người kịp chờ đợi, nhanh hướng cửa trở về phòng ban của mình, chuẩn bị cùng các đồng nghiệp ăn mừng bọn họ lại qua được cửa ải này.
Thân là thư ký của Đinh Chấn – thư ký Trần , ở lúc Đinh Chấn chuẩn bị rời phòng họp bà gọi dừng lại.
Đinh Chấn nhìn người phụ nữ năm mươi tuổi trước mắt, mặt cười yếu ớt, chỉ là đoán được tại sao đối phương lại kêu dừng lại, “Dì, con bảo đảm, con lần sau mất hồn như vậy ở trong hội nghị.” Đối mặt với người dì mình thương, Đinh Chấn dùng chất giọng thành khẩn bảo đảm.
Thư ký Trần là do lên từ vị trí Tổng biên tập sau đó đoạt lấy từ mẹ , có người đáng tin cậy ở bên giúp đỡ, giúp giải quyết biết bao vấn đề
Thư ký Trần có chút bất đắc dĩ nhìn , nếu như vậy, bà cũng có gì để trách mắng , lắc đầu cái muốn rời , nhưng lúc này, Đinh Chân lại kêu bà lại
“Dì, dì có bạn mở cửa hàng bán bánh ngọt sao?”
Cửa hàng bánh ngọt? Thư ký Trần nhíu mày, “Có có, nhưng tại sao lại hỏi như vậy?”
Xưa nay đều thích ăn bánh ngọt, đột nhiên lại hỏi mình vấn đề này, hơn nữa mặt còn có chút tự nhiên, khiến bà cảm thấy có chút tò mò
Biết nên hỏi, vừa hỏi bị người khác biết nguyên nhân tại sao hỏi cái này, nhưng là, vừa nghĩ tới sáng sớm gần đây người bên gối đều dậy sớm chuẩn bị mở tiệm, hại ngủ mình liền nhịn được, “Bọn họ có phải hay mỗi buổi sáng tinh mơ đều dậy chuẩn bị mấy món bánh ngọt trong ngày?”
Ý cười nổi lên trong mắt thư ký Trần , bà đại khái cũng đoán được nguyên nhân tại sao lại hỏi cái vấn đề này, đứa này, ở trước mặt bà họăc mẹ lộ ra nét mặt được tự nhiên, nhưng lại nhịn được mà hỏi cái này
Bà nhớ lại gần đây bạn của cậu hình như mở của hàng ánh ngọt, chắc là bạn của dành ít thời gian quan tâm nên cậu cảm thấy công bằng.
“Dì.” Nghe chút, giọng điệu này có cảm giác thất bại cùng lúng túng, từ sau khi mẹ cùng cha cậu chính thức ly dị, đứa này vẫn luôn vô tình, lãnh khốc như vậy, giống như hoàn toàn chiu bất kỳ ảnh hưởng gì
Nhưng nhìn lớn lên thư ký Trần biết cậu chỉ là giả vờ mình chú ý đến mà thôi, cố gắng đè nén, điều này làm bà cùng với mẹ cảm thấy vô cùng đau lòng, chỉ là họ cũng giúp được gì cho , cũng thay đổi được , cho đến mấy năm trước xảy ra chuyện, họ lần đầu thấy mất khống chế.
Lần đó họ nhìn thấy nước mắt của , điều này làm họ khiếp sợ, kinh ngạc thôi.
Lần đầu tiên cầu qua Mỹ chuyến, có hỏi nhiều, họ để cho , sau khi trở về, hình như có cái gì đó đè nén , cũng cho bọn họ biết.
, họ cũng muốn hỏi,, cho đến gân đây, họ thỉnh thoảng thấy còn bị đè nén chuyện gì nữa, nguyên nhân, là do nụ cười đáng lại ngọt ngào của .
Đó là lần đầu tiên, Đinh Chấn mang theo người con tới gặp bà cùng mẹ của , họ lập tức liền hiểu , bé này đối với Đinh Chấn mà , là vô cùng quan trọng.
Họ tò mò hỏi, lại phát vào mấy năm trước cũng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, làm phải đến nước Mĩ.
Thời gian cùng địa điểm giống nhau, còn có thái độ của Đinh Chấn đối với , họ lập tức đem những khác thường của những năm gần đây xâu chuỗi lại.
Họ cũng cảm kích này khiên cho Đinh Chấn thay đổi, họ cũng thích giống như mấy món bánh ngọt của .
Đinh Chấn bị bà cười càng nhìn càng thêm lúng túng, giây có ý nghĩ muốn chạy trối chết, lúc nào có tình trạng lúng túng như tại?
Nhìn thấy mất tự nhiên,thư ký Trần cũng nhịn được nữa, khẽ cười lên, “ A Chấn, gần đây Mật Nhi lạnh nhạt với cháu, cho nên cháu mới hỏi dì vấn đề này?” Nghe đựơc dì biết còn hỏi, khuôn mặt trắng nõn của Đinh Chấn nổi lên… màu hồng
Thấy đỏ mặt, Trần thư ký cũng quyết định bỏ qua cho , “ Cửa hàng bánh ngọt của Mật Nhi vừa mới khai trương, bận là tất nhiên, cháu nhịn chút , đợi cửa hàng vào quỹ đạo, Mật Nhi có nhiều thời gian, đến lúc đó cháu có thể quấn lấy ấy phải là được rồi sao?” Cuối cùng, vẫn là nhịn được lại trêu chọc .
Đinh Chấn ho tiếng, thanh thanh cổ họng, sau đó mượn cớ rời trở lại phòng làm việc của mình, lấy điện thoại di động ra, nhìn điện thoại vẫn có tin nhắn họăc là cuộc gọi nhỡ nào.
“Đáng ghét!” Lúc buổi sáng gọi điện thoại cho , nhưng có nhận, sau đó gửi tin nhắn cho , nhưng cho đến bây giờ chưa trả lời tin nhắn hay gọi lại cho .
bận rộn như vậy, bận đến ngay cả tin nhắn cũng nhắn lại cho ?
Ngồi ở phòng làm việc của mình , căn bản là có cách nào chuyên tâm làm việc, may là mới họp xong, quan trọng nhất sách báo tài chính làm xong, tại có ít nhất hai ngày tương đối rảnh rỗi
Mắt lại nhìn màn hình điện thoại có tin nhắn, hít thở sâu, rồi sau đó, cũng nhịn được nữa cầm áo khóac cùng bóp da, rời khỏi phòng làm việc. “Hôm nay cháu trở lại, có chuyện gì liên lạc với cháu.” Đến trước bàn thư ký Trần làm việc, vội vã .
Sau lưng truyền đến trận tiếng cười, biết thư ký Trần cười cái gì, nhưng tại vội vàng gặp người , cho nên bước chân chỉ có tăng nhanh chứ có dừng lại.
Bân ! Bận tối mày tối mặt!
Từ buổi sáng mở cửa hàng đến bây giờ, Điền Mật Nhi cùng mọi người vẫn luôn làm có dừng tay lại.
Mới vừa khai trương cửa hàng bánh ngọt , hấp dẫn khách hàng tới thưởng thức , bọn họ chỉ là tò mà mà tới, ngờ nhà hàng bánh ngọt nho như vậy nhưng Ngọa Hổ Tàng Long, món bánh ngọt có thua gì đầu bếp ở nhà hàng năm sao làm, rối rít đem món bánh ngọt po thượng bộ rơi cách( tên riêng của món bánh ngọt),hơn nữa nỗ lực đề cử,khiến khách hàng nối đuôi nhau dứt đến quán
“Chị Mật Nhi, chị Tiểu Đường, chocolate Mộ Tư cùng dâu tây bánh ngọt sắp hết rồi!” Sinh viên làm thêm Tiểu Lâm ló đầu vào phòng bếp, vội vã hô vào, liền nhanh chân ra ngoài chào hỏi khách hàng, nửa phút thời gian cũng có lãng phí.
“Tiểu Đường, chocolate Mộ Tư xong chưa?” Vừa cố gắng làm đẹp bánh dây dâu ngọt cuối cùng tay, Điền Mật Nhi vừa hướng hỏi phía Tiểu Đường.
“Ừ, chỉ là làm xong những cái chocolate này, nguyên liệu cũng đủ rồi.” Đường Đường vẩy phấn Khả Khả lên chocolate Mộ Tư, hơi áy náy : “Ngày hôm qua tôi thấy nguyên liệu vẫn còn rất nhiều, cho nên sáng sớm hôm nay mới đặt hàng, ngờ buôn bán tốt như vậy, nguyên liệu đều dùng hết rồi, xin lỗi, Mật Nhi.
“ sao, nếu như nguyên liệu dùng hết rồi, chúng ta đóng cửa hàng sớm nghỉ ngơi , rất lâu có nghỉ ngơi rồi.” Điền Mật Nhi nửa điểm để ý .
“ tốt quá, em rốt cuộc có thể nghỉ ngơi tốt chút.” Tiểu Lâm vừa lúc vào cầm bánh ngọt cùng chocolate, vừa nghe đến cái tin phấn chấn lòng người này, lập tức giơ hai tay cao hoan hô.
“Em nha, cầm bánh ngọt ra ngoài nhanh lên chút.” Điền Mật Nhi tức giận , đứa bé này chưa trưởng thành, chút biện pháp cũng có nó.
“A đúng rồi, chị Mật Nhi, có người muốn tìm chị đó!” Tiểu Lâm chỉ chỉ bên ngoài, “ người đàn ông đẹp trai, tuấn tú, mặc dù so sánh với em còn thiếu chút xíu nữa, những bên ngoài mấy chị em cũng dùng ánh mắt chăm chú nhìn ta.”
“Đối với Tiểu Lâm dùng từ khoa trương cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng, “Đẹp trai ?” vừa nghĩ tới, vừa ra ngoài, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, có chút kinh ngạc, há to mồm, khó có thể tin nhìn mắt, “ A Chấn?”
Đinh Chấn nhìn thấy , cũng để ý quy định “ thể vào quầy”, tự mình vào, ôm lấy người con làm cả ngày đều khó chuyên tâm làm việc.
Vùi mặt vào cổ của , hít hơi thở ngọt ngào thuộc về , lòng phiền não ngày rốt cuộc có thể bình tĩnh lại.
Điền Mật Nhi có chút lúng túng nhìn khách trong cửa hàng, còn có kinh ngạc ngậm miệng lại được của Tiểu Lâm, đẩy Đinh Chấn ra, sau đó kéo cam nguyện vào phía sau phòng thay quần áo.
“Sao lại tới đây?” Đến nơi có ai rồi, mới mở miệng hỏi.
“ nhớ em.” Ôm vào trong ngực lần nữa, Chỉ có ôm thân thể mềm mại của , Đinh Chấn mới thực cảm giác ở bên cạnh mình, “Tại sao điện thoại cho , còn có tin nhắn nữa?” Cảm giác ôm đủ rồi, mới bắt đầu chất vấn nàng.
“ có gọi điện thoại cùng nhắn tin cho em?” khuôn mặt nhắn, lên chút áy náy, “Bởi vì làm mấy món bánh ngọt có tiện nghe điện thoại, cho nên em đều có thói quen để điện thoại trong túi, có lấy ra ngoài, tìm em có việc gì ư?”
Nhìn người phụ nữ trước mắt, “Chẳng lẽ chỉ có chuyện gì mới có thể tìm em? nhớ em, muốn nghe giọng của em, lý do này chưa đủ sao?”
“Đó…….” trả lời thẳng thắn , làm mặt của Điền Mật Nhi nóng lên, nóng lên, cho đến bây giờ có thói quen cùng trả lời trực tiếp, nên như thế nào đây?
Hai người gặp lại nhau trong tiệc cưới của Văn Thanh Tuệ, ngay đêm hôm đó liền bị ăn sạch sành sanh, nửa điểm cũng có dư lại, sau đêm đó, càng thêm bá đạo giữ hành lý của trong khách sạn, đem tất cả mang đến nhà của , cưỡng ép cùng chung sống với
Cũng đến mức độ này rồi, Điền Mật Nhi cách nào giả vờ ngu, giả vờ hiểu nữa.
Đinh Chấn thích , ít nhất, hàng đêm đều đoạt lấy ,xem ra thân thể của khiến vô cùng thích, hơn nữa, còn dẫn đến gặp mẹ cùng dì của
Nhớ tới hai trưởng bối hiền lành này, họ đợi , giống như mẹ của đợi vậy.
.
phủ nhận, những điều này làm cực kỳ vui mừng ,trái tim còn vì mà đập ngừng, nhưng lại nghĩ ra, trước kia hai người chia tay, còn cho biết, thích , chút cũng có, nhiều năm sau gặp lại, thái độ của anhkhác hẳn, giống như thích từ lâu lắm thậm chí, giống như còn rất .
điều này, nhưng dám mở miệng hỏi , có lẽ ở sâu đáy lòng, vẫn có chút tin mình lại có thể may mắn như vậy, có thể lấy được tình cùng với dịu dàng của
Nghe được phải cố ý trả lời điện thoại cùng tin nhắn của mình, lòng của Đinh Chấn tốt lên, chỉ là gần đây cảm giác bị lạnh nhạt, khiến hề tốt lên tí nào
“Em hôm nay khi nào có thể về nhà?” Kể từ khi cửa hàng bánh ngọt khai trương, vẫn luôn bận, bận đến nỗi về đến nhà trực tiếp nằm ngủ, cũng có thời gian để mắt đến an chờ trở về, bị lạnh nhạt lâu như vậy, nghĩ, cũng đủ rồi !
“Bởi vì nguyên liệu đủ, nên chờ chút là có thể về, sáng sớm ngày mai trở lại chuẩn bị.” có ngẫm nghĩ nguyên nhân hỏi cái này nên hỏi, trả lời
Câu trả lời chắc chắn.khiến vui mừng mà cười cong lông mày lên, như đứa trẻ được thỏa mãn, nét mặt này của , khiến lòng đột nhiên rung động, chỉ cảm thấy như vậy, đáng , chỉ là, cũng muốn ra “ đáng ” lời như thế chứ? nghĩ
“Hôm nay hai chúng ta hẹn hò.” đột nhiên .
“Hẹn…. hẹn hò?” bình thản xong, nhưng lại kinh ngạc khi nghe được,
“Đúng, chúng ta hẹn hò.” nhớ trải qua mấy ngày nay, căn bản có thời giờ nào mà chính thức hẹn hò lần đầu tiên, phần lớn thời gian đều ở giường cọ sát lẫn nhau, mặc dù rất thích như vậy, nhưng cũng muốn cùng có nhiều kỷ niệm hơn để cho hai người nhớ lại.
chỉ là lần đầu tiên, trong đầu tưởng tượng, nếu như năm đó bọn họ chung nhau, lời của bọn họ như thế nào.
Khuôn mặt nhắn của đỏ khi hẹn hò, cùng uống chung ly nước; dạo chợ đêm ôm chặt, bảo vệ bị người khác đụng vào.
Vừa nghĩ tới tình cảnh này, kịp chờ đợi muốn mang ngay lập tức, nhưng là, hơi cúi đầu xuống, lại nhìn thấy bộ dáng muốn lại thôi của , “Em muốn sao?” để cho thể nghĩ như vậy.
Điền Mật Nhi hiểu giờ phút này mình rốt cuộc là nghĩ gì, hay là mơ.
Chỉ vì tất cả đều tốt đẹp giống như nằm mơ, sợ, giấc mơ càng đẹp, càng trầm luân, đến cuối cùng khi tỉnh lại thể nào chịu đựng được.
bình thường như vậy, cũng có thể có được tình tốt đẹp như vậy sao? rất ưu tú, cái này vẫn biết, từ khi bắt đầu học trung học, đều nhận được những ánh mắt hâm mộ ở trường
lớn lên đẹp trai, bây giờ còn là Tổng biên tập tiếng tăm lừng lẫy.
Mà đây? Dung mạo của đẹp lại hơi mập, tốt nghiệp trung học liền học làm bánh ngọt, năm nay còn bị vị tiền bối đổ tội cho trộm khi tham gia thi đấu, làm cho cả khách sạn ở Los Angeles, người nào dám thuê làm món bánh ngọt.
như vậy, xứng với sao?
“Mật Nhi, em nhớ cái gì?” Người ông ở trước mắt, dùng ánh mắt lo lắng nhìn .
cảnh báo: chương sau có thịt nha mọi người ~~