1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nông phụ - Kim Sai Thập Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 22

      Phú Quý lắc đầu đáp: “Triệu đại thúc, việc này được, ta bán thiếu, năm ngoái cùng năm kia ngươi còn thiếu ta bạc, nay cũng thể mua thiếu nữa a.” lại ngốc, ngày trước mỗi lần săn con mồi về người trong thôn mua, đều nhắm mắt mở mắt bán thiếu cho. Có người thích chiếm tiểu tiện nghi, mua trả tiền, khất nợ, lâu nhất cũng là hai năm, cũng chưa tính toán đến. Nhưng giờ có vợ, thể lại sống như vậy, còn muốn kiếm tiền nuôi vợ nuôi con a.

      Triệu thúc kia mặt đỏ lên, ngượng ngùng : “ phải do ta có bạc sao, nếu ngươi bán cho ta năm cân thịt, qua năm ta đem tiền còn thiếu của ngươi hai năm trước cộng thêm lần này trả đủ luôn.”

      Phú Quý lắc đầu, cũng phải là khờ. Trước kia nghĩ tình hàng xóm láng giềng mới nhân nhượng bán thiếu cho, người trong thôn lại nghĩ ngốc, nương cũng luôn mắng là kẻ đần, cứ bán như vậy làm gì có tiền. Nhưng cũng để ý lắm, do lúc đó chỉ có và Miêu Miêu, ít tiền cũng đủ tiêu, tại lại giống như thế.

      Bây giờ bán thiếu, người trong thôn đến mua thịt thiếu rất nhiều, liền ngươi câu ta câu lên.

      “Lăng Tử a, cưới vợ cái liền trở nên giống xưa nữa a? Người cùng thôn với nhau chả nhẽ mua thiếu hai cân thịt cũng được?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, ngươi bán cho chúng ta vài cân, qua năm chúng ta mang bạc trả ngươi thôi.”

      Mọi người đều nghĩ ngốc, dễ dụ, nên thay đổi đều do Hứa Thảo thổi gió, tất cả ánh mắt nhìn Hứa Thảo đều thay đổi.

      Phú Quý xua tay đáp: “ được, được, ngày sau ta còn muốn nuôi sống gia đình, ta cũng phải kẻ ngốc, nên làm sao tin rằng qua năm các ngươi trả tiền cho ta. Muốn mua mua, thôi, ta bán thiếu.”

      Trần thị đứng ở bên vẻ mặt chán nản, sao ngươi sớm thông minh chút, để đến bây giờ mới tỉnh ra. năm qua cũng biết mất bao nhiêu tiền vì bán thiếu trả, đáng hận!

      Hứa Thảo nhìn thấy vậy, cũng lên, đứng ở bên cạnh Phú Quý, cười :

      “Thịt heo này so với giá tiền trấn còn rẻ hơn mấy văn, thời tiết này trời rất nhanh có tuyết rơi, thịt heo trấn khẳng định tăng giá, tướng công ta bán giá hữu nghị cho mọi người, các người lại còn muốn chiếm tiện nghi của sao? Trước kia chuyện ta quản, nhưng bây giờ cưới ta, chúng ta là vợ chồng, ngày sau còn muốn sống qua ngày, nuôi con cái, đều cần bạc a. Tướng công của ta cũng phải ngốc , ngày trước mình nuôi Miêu Miêu, có người quản gia, các ngươi mua thiếu nghĩ đến tình làng nghĩa xóm bán cho các ngươi. tại giống xưa nữa. Còn có mong các vị bá bá, thím, thúc thúc nhớ kỹ, tướng công ta gọi là Dương Phú Quý, hoặc là Dương Thần An, gọi là kẻ ngốc hoặc Dương Lăng Tử.”

      Mọi người xung quanh nghe xong đều sửng sốt, nhưng cũng hiểu được lời Hứa Thảo là đúng, ngày trước Phú Quý nghĩ so đo cùng bọn họ, nhưng nay người ta thành thân còn muốn kiếm tiền nuôi gia đình, bọn họ cũng thể chiếm tiện nghi người ta mãi. Hơn nữa tiểu nương tử này bộ dáng cũng dễ khi dễ a, ngày sau cũng đừng hòng chiếm được tẹo tiện nghi nào của họ nữa.
      Phú Quý nghe Hứa Thảo , liền đứng ở bên nhếch miệng cười vui vẻ.

      “Kia được rồi, Lăng… khụ khụ, Phú Quý a, cho ta hai cân thịt, chúng ta cũng thể mua nhiều nổi, mua ít về huân, lưu trữ qua năm mới ăn.”

      Người trong thôn tuy rằng đều nghèo, nhưng là chuẩn bị đến năm mới, tốt xấu gì cũng bỏ ra được mấy chục văn mua ít thịt dự trữ để qua năm mới ăn. Mùa xuân năm nay trải qua trận ôn dịch, ảnh hưởng đến con người, nhưng lại ảnh hưởng nặng đối với gia cầm, trong thôn và các thôn lân cận gia cầm đều chết sạch. Bằng nơi thâm sơn cùng cốc này, thịt cũng đắt như thế. Năm trước trấn bán thịt heo cũng chỉ mười , mười hai văn cân, béo chút mười bốn văn. Năm nay ước chừng có lẽ đắt hơn vài văn tiền a.

      Nhìn thấy có người mua, những người phía sau cũng tiến lên mua, đều mua nhiều, chỉ dăm ba cân, để dành qua năm ăn đỡ thèm.

      Rất nhanh nửa thịt bán hết, ai mua thiếu. Nhìn thấy túi tiền của Phú Quý đầy tràn, Trần thị hai mắt tham lam đỏ bừng, nghĩ đến việc số tiền này có phần của bà ta, trong lòng liền giống như trăm móng vuốt cào xé, hận thể nhào lên dạy bảo Phú Quý chập, khiến đưa tiền cho bà. Nhưng là, bà cũng biết Phú Quý có khả năng nhả tiền ra.

      Còn lại ít thịt, Phú Quý cầm cái giò heo đưa cho Thẩm thị : “Nhị đệ muội, cái chân này các ngươi lưu trữ ăn, tuy rằng chúng ta ở riêng, nhưng vẫn là người nhà.”

      Trần thị nhìn cái giò heo kia, tính lại đây, vừa được hai bước, nghe Phú Quý : “Nhị đệ muội, thịt này ngươi tẩm ướp, huân lên rồi khóa ở trong phòng ngươi, như vậy đến lúc qua năm mới các ngươi đều có thịt ăn.”

      Giò heo này nếu là để cho Trần thị giữ, khẳng định bà ta vụng trộm mang cho các ca ca đệ đệ nhà bà ta, người trong nhà mà ăn miếng bà ta có thể chửi cả ngày, chẳng thà đưa cho Nhị đệ muội giữ, như vậy mọi người còn nếm được chút thịt.

      Dương lão cha cũng nhìn thấy hành động của Trần thị, hừ lạnh : “Nghe đại ca ngươi, Con dâu lão nhị xử lý cho tốt rồi khóa lại trong phòng, ngày sau chúng ta cùng ăn. Nếu là ai dám ngươi, ngươi cứ trực tiếp cho ta, ta tin có người coi ta ra gì dám làm phản ở cái nhà này.”

      Dương lão cha nghĩ đến cảnh người nhà giống người nhà liền tức giận, cảm thấy chính bản thân ông phải dữ dằn chút mới tốt, bằng nhà lão nhị bị bức ra riêng nữa là gia môn bất hạnh, người trong thôn mỗi người ngụm nước miếng nhấn chìm cả nhà họ mới lạ.

      Lúc này, Thẩm thị mới cười tủm tỉm tiếp nhận giò heo trong tay Phú Quý, cười cười câu cảm ơn.

      Phú Quý lại lấy cái giò heo còn lại, cắt thêm mười cân thịt heo, bỏ vào rổ trúc giao cho Hứa Thảo, : “Vợ, nàng giữ cái này, đợi lát nữa chúng ta mang qua cho cha mẹ, bộ lòng và huyết heo còn thừa, nàng có muốn mang qua cho họ ít luôn ?’

      Hứa Thảo liếc nhìn bộ lòng heo cái, khẽ lắc đầu : “Thôi, cái này khỏi cần đưa, chúng ta giữ lại làm dồi, khi đó mang cho bọn họ ít là được.”

      Phú Quý cười đáp: “Vậy cũng được, nàng cầm nổi ? Nếu để ta cùng nàng.”

      Hứa Thảo tất nhiên là cầm được, nàng từ làm việc nhà nông, mấy cân thịt này nhằm nhò gì, liền : “ thành vấn đề, ta đưa cho cha mẹ, chàng ở lại xem mấy thứ này .”

      Chờ Hứa Thảo mang giò heo và mười cân thịt vào Hứa gia, Lí thị nhìn thấy nhiêu đó thịt, mắt liền trợn to. Qua nửa ngày mới nhếch miệng cười phá lên, mặt che giấu được vui vẻ. “Đại nha, tất cả mấy thứ này là Phú Quý bảo ngươi mang đến sao?”

      Hứa Thảo cười đáp: “Vâng.”

      Nguyên lai nàng còn tưởng Phú Quý nhiều lắm liền cho cha mẹ nàng chừng hai ba cân thịt, lại ngờ cho nhiều như vậy. Kỳ cho dù Phú Quý cho, nàng cũng cái gì, dù sao bây giờ nàng là người Dương gia, thể lúc nào cũng nhớ về nhà mẹ đẻ. Nhưng mà, nếu nàng có bản lĩnh, tự nhiên giúp gia đình nhà mình tốt hơn, đều là người nhà cùng chung huyết thống sống với nàng mười mấy năm, nàng nhẫn tâm nhìn bọn họ chịu khổ. Nếu khoai tây kia mà có thể trồng thành công, nàng chắc chắn thuyết phục nương nàng trồng theo.

      “Phú Quý có lòng.” Lí thị cười đến mức miệng khép lại được. “Phú Quý xem ra là cái nam nhân tốt , ta và cha ngươi giúp ngươi tìm đúng người rồi a.”
      Hứa Thảo cũng cười theo, đúng vậy, Phú Quý đúng là người đàn ông tốt, có trách nhiệm. Cho dù là ở kiếp trước, thời đại, người đàn ông nguyện ý đứng ra bênh vực vợ mình khi mẹ chồng, nàng dâu, hay em trong nhà xảy ra mâu thuẫn, đúng là nhiều.

      Nghĩ đến tình huống trong nhà, Hứa Thảo đột nhiên : “Nương, số thịt này mọi người giữ lại mà an, đừng mang lên trấn bán, Tiểu Sơn, nhị nha và tam nha ở thời điểm phát triển, nên để bọn họ ăn uống có chút dinh dưỡng, chứ đừng giống con.” Lớn nổi, mấy lời phía sau Hứa Thảo dám ra.
      Lí thị chống nạnh, hung hăng trừng mắt Hứa Thảo, cả giận : “Cái gì mà giống ngươi? Lão nương phải nhịn ăn, nhịn uống nuôi ngươi lớn hay sao?”

      Hứa Thảo vội vàng đáp: “Nương, con cũng phải có ý tứ đó, ý con là đệ đệ, muội muội tuổi ăn tuổi lớn, nếu cho bọn chúng ăn chút đồ ăn dinh dưỡng bồi bổ, Tiểu Sơn lớn lên gầy yếu giống ta làm sao bây giờ? Người phải là mong ước Tiểu Sơn lớn lên trở thành người đàn ông đỉnh thiên lập địa hay sao? Người muốn nhị nha tam nha lớn lên xinh đẹp để tìm được nam nhân tốt hay sao?”

      Lí thị nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy đúng, nếu là con trai lớn lên khỏe mạnh, tuấn tú, con xinh đẹp, gả cho đàn ông tốt, ngày sau bà cũng Hứa lão cha cũng sống tốt hơn. Làm gì luyến tiếc chút thịt này. Nghĩ tốt lắm, Lí thị mới : “Được rồi, ta đều biết, khẳng định mang bán, để lại cho mọi người trong nhà ăn.”

      Hứa Thảo cùng bà thêm vài câu, mới mang theo rổ trở về. Lúc này, Phú Quý ở trong sân đem miếng đầu heo lớn cắt ra, thị heo thái mỏng dễ dàng huân thịt hơn, Thẩm thị, nhị đệ và tam đệ cùng nhau giúp đỡ.

      Bận cả ngày, rốt cục cũng đem cái giò heo sau cùng trăm cân thịt xử lý tốt, còn bộ lòng heo giao cho Hứa Thảo, còn thịt thừa rửa sạch , chuẩn bị bữa tối làm món khai tây hầm thịt heo.

      Rửa sạch thịt, Hứa Thảo về phòng kiểm tra đống khoai tây trong góc, khoai cũng nhiều, nên nàng dám lấy nhiều nấu. Phú Quý giúp nàng dựng tạm cái bếp ở trong sân, bắt đầu nấu cơm.

      Hầm canh giờ canh xương heo liền tỏa hương thơm ngát bốn phía, Hứa tHỏa gọt khoai tây, cắt khối, rửa sạch cho vào nồi nước sôi, lại bỏ thêm muối. Nấu tiếp hơn nửa canh giờ, mùi thơm càng thêm nồng đậm, Hứa Thảo lấy vài cọng hoa tỏi non mang về từ nhà mẹ đẻ, cắt khúc cho vào.

      Tiểu Bạch chạy nhanh vào, đứng ở trước bếp nhìn nồi canh xương chằm chằm đến xuất thần, ánh mắt đen bóng linh động. Hắc Tử cũng có chút xao động, nhưng so với Tiểu Bạch chững chạc hơn, chỉ nằm úp sấp bên nhìn chằm chằm.

      Từ trong bếp xây bếp lò Đức Tử thúc cùng Thanh Sơn huynh đệ ra, nhìn thấy nồi canh hầm mùi thơm nức mũi, liền cười : “Vợ Phú Quý a, đây là canh xương thịt đúng ? thơm quá!

      Vừa nãy hai người này cũng nghe Hứa Thảo , biết người ta thích người khác gọi nam nhân của nàng là kẻ ngốc hoặc là Dương Lăng Tử, nên tinh ý sửa lại cách gọi.
      linhdiep17, thuytChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 23

      Hứa Thảo cặm cụi nấu, nghe thấy tiếng của hai người, liền ngẩng đầu cười đáp: “Đức Tử thúc thúc, Thanh Sơn ca, hai người ở lại ăn cơm tối cùng luôn , ta cùng Phú Quý và Miêu Miêu cũng có ăn nhiều như vậy.”

      Hai người kia cười : “ Ha ha, vậy chúng ta khách khí nữa. Chờ hai ngày nữa bếp xây xong là các ngươi có thể nấu cơm được rồi.”

      Buổi tối hai người liền lưu lại ăn cơm. Chờ canh khoai tây nấu xong, Hứa Thảo múc ra hai bát, bát cho Thẩm thị, bát mang về nhà mẹ đẻ, nhưng lúc về Lí thị lại đưa cho nàng thêm vài cái bánh bột ngô. Phú Quý mua chút rượu, mời Dương lão cha qua, mấy người ngồi trong sân cùng nhau ăn uống, Tiểu Bạch cũng gấp gáp xoay quanh Hứa Thảo rầm rì kêu. Hứa Thảo nghĩ đến Tiểu Bạch theo nàng hơn hai năm, nàng còn chưa cho nó ăn được bữa ngon nào, vì thế tìm hai cái bát bể, múc cho Tiểu Bạch cùng Hắc Tử ít thịt và xương heo.

      Tiểu Bạch kìm chế nổi vội vàng ăn, Hắc Tử khẽ ngửi vài cái, sau đó ngước mắt lên nhìn Hứa Thảo cái. Hứa Thảo thấy vậy mỉm cười : “Hắc Tử, mau ăn a.” Hắc Tử im lặng nhìn về phía Phú Quý, liền nhếch miệng cười: “Hắc Tử, cho ngươi ngươi cứ ăn .” Lúc này, Hắc Tử mới chậm rãi cuối đầu ăn. Hứa Thảo nhìn xem mà cảm thán thôi, con chó ngoan a.

      Mấy người cùng nhau ăn, khi ăn đến khoai tây cả đám liền sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Vợ Phú Quý, đây là cái gì thế? Ăn ngon.”

      Khoai tây hầm xương heo, hương vị rất thơm ngon, Hứa Thảo nhìn bọn họ ăn vui vẻ, liền hỏi: “Cha, Phú Quý, Đức Tử thúc, Thanh Sơn ca, mọi người cảm thấy thứ này ăn ngon sao?

      Thanh Sơn lại gắp miếng khoai tây cho vào miệng, mềm mềm, ngọt ngọt, vội vàng đáp: “Ăn ngon giống thịt vậy, vừa vào miệng liền mềm, vị vô cùng đặc biệt.”
      Hứa Thảo nở nụ cười, khoai tây này nàng hầm cùng xương heo lâu, chắc chắn mềm rồi, vừa cho vào miệng liền tan ra, lại thơm, còn kèm theo vị thịt.
      Đức Tử thúc cũng phụ họa theo: “Còn phải là, hương vị rất ngon, cho tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ được ăn cái này, vợ Phú Quý, cái này rốt cuộc là gì vậy?”

      Ngay cả Dương lão cha cũng gật đầu, nhịn được thốt lên: “Ăn ngon .”
      Phú Quý gì, nhưng miệng vẫn nở nụ cười. Ngay cả Miêu Miêu ngồi bên cạnh cũng đều ăn rất vui vẻ, miệng đầy mở hướng Hứa Thảo cười: “Nương... nương, ăn ngon.”

      Hứa Thảo giúp Miêu Miêu gắp thêm mấy miếng khoai tây, vừa cười vừa : “Mấy thứ này là lấy ở trong núi vài ngày trước, nghĩ đến ăn được. Bây giờ sắp có tuyết rơi, mấy thứ này sợ là còn.”

      Mọi người nghe xong cũng hỏi thêm gì mà chăm chú ăn. bát tô khoai tây hầm xương, lại còn thịt heo kho đều ăn hết sạch, mấy cái bánh bột ngô Hứa Thảo mang về từ nhà mẹ đẻ cũng bị xử lý gọn, Hứa Thảo ăn cũng gần no nên cùng Miêu Miêu chia đôi cái bánh bột ngô.

      Chờ nàng đem mọi thứ dọn dẹp xong, trời tối đen, nhìn thấy gì. Hứa Thảo lại ở trong sân đun nước nóng.

      Miêu Miêu ngủ sớm, vừa lên kháng liền ngủ say vù vù, Hứa Thảo giúp bé đắp chăn, rồi tắm rửa, xong xuôi liền vào phòng, thấy Phú Quý ngồi đầu kháng chờ nàng, trong tay cầm bao bố . Nhìn thấy nàng vào, khẽ nhếch miệng cười, đem bao bố trong tay đưa cho nàng, : “Vợ, đây là tiền bán thịt heo ngày hôm nay, nàng thu .”

      Hứa Thảo mở bao bố ra, nhìn thấy bên trong có bạc vụn, cũng có mấy văn tiền, ước chừng hai lượng bạc. Hứa Thảo cầm bao bố lại bên cạnh rương gỗ, đem hộp gấm trong rương lấy ra, lại lấy mười lượng bạc trong đó cho vào túi bố, cười : “Phú Quý, bây giờ chúng ta có mười ba lượng bạc rồi.”

      Phú Quý cười đáp: “Vợ, nàng giữ , muốn ăn gì liền mua, về sau lại cần phải cố kỵ nương cùng Tam đệ muội.”

      Hứa Thảo đem bao bố bạc bao lại mấy tầng, bỏ vào góc trong hộp gấm, mới đặt hộp gấm vào lại vào trong rương gỗ, khóa lại. Nàng cũng tin khóa thế này rồi Ngưu thị vẫn có thể trộm ra được.

      Nhìn thấy Hứa Thảo tức giận, Phú Quý vui vẻ ôm nàng lên đặt lên kháng, khiến Hứa Thảo bất ngờ khẽ kêu lên.

      Phú Quý ôm vợ vào lòng, khẽ sờ soạng, phát vợ mình rốt cục cũng béo lên chút ít, thế này mới cảm thấy mỹ mãn, cười : “Vợ, còn lại trăm cân thịt chúng ta lưu giữ ăn qua mùa Đông, mỗi ngày đều ăn, chắc chắn mùa Đông qua nàng mập lên.”

      Hứa Thảo che miệng cười: “Chàng làm như nuôi heo a.”

      “Nếu có thể giống như heo dễ nuôi mập mạp tốt.” Phú Quý khẽ than thở, nghĩ nghĩ, lại cúi sát vào bên tai Hứa Thảo thầm: “Vợ, cái kia khoai tây ăn rất ngon, ta xem trong góc phòng còn đống lớn, có thể ăn được lâu. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mấy thứ này lại có thể ăn, hương vị lại còn tệ.”

      Hứa Thảo nghe liền vội vàng xoay người, lập tức đụng vào cằm , nhìn sao nhưng nàng lại bị đụng đau, Phú Quý giúp nàng xoa xoa hồi, nàng mới cầm tay xuống, khẽ :

      “Phú Quý, ta nghĩ thương lượng với chàng chuyện, ta xem nhà chúng ta có miếng ruộng nào, ngày mai lí chính nơi đó hỏi chút, nhìn xem có nhà ai bán, chúng ta mua tầm hai mẫu. Mấy củ khoai tây kia cũng thể ăn, ta chuẩn bị lưu lại để qua năm trồng, nếu có thể trồng thành công, năng suất tốt, có thể xem như loại lương thực, đối với mọi người đều có lợi, hơn nữa thứ này dễ trồng, ta nghĩ thu hoạch hẳn thấp, để được thời gian dài, có thể bán kiếm bạc. Nhưng trước mắt phải giải quyết vấn đề ruộng đất a.”

      Hứa Thảo xong khẽ nhíu mày, trong thôn ruộng dư đều nhiều, hơn nữa ruộng đất được xem như là sinh mệnh của người nông dân, trừ khi có gia đình muốn chuyển , bằng vô cùng ít người chịu bán ruộng. Việc này sợ dễ tìm.

      Phú Quý đem nàng ôm vào trong lòng, cầm tay nàng, cười : “Có gì mà phải lo, ngày mai ta hỏi lí chính chút, nếu có ruộng bán chúng ta mua trước mẫu, nếu là có, chúng ta cùng lí chính tiếng, ở núi khai hoang đám đất cũng được. Chính ta đất mới khai hoang ta sợ trồng thu hoạch được nhiều.”

      Hứa thảo suy nghĩ chút, cũng cảm thấy đất mới khai hoang xác thực màu mỡ gì, nhưng là trồng khoai tây cũng cần điều kiện gì cả, cho dù là đất mới khai hoang, rải phân lên, qua mùa đông cũng có thể gieo trồng. Nếu mà có ruộng bán cũng đành phải làm vậy.

      Nghĩ như vậy Hứa Thảo liền an tâm hơn chút, lại cùng Phú Quý hàn huyên lúc, rồi mới ngủ. Phú Quý nhìn vợ mình ngủ ngon lành, thầm than bản thân mệnh khổ a, có vợ mà lại chỉ nhìn, chỉ sờ thể ăn.

      được! phải mau mau đem vợ nuôi mập mạp khỏe mạnh mới được.
      Ngày thứ hai, Hứa Thảo vội vàng xử lí số thịt còn lại, đem ướp muối. nửa làm thành thịt muối, nữa huân lên cần thời gian khoảng mấy ngày. Trong nhà có Trần thị với Ngưu thị hai người tay chân sạch , nếu mà phơi nắng ở sân còn cần có người trông nom. Nghĩ đến đây, Hứa Thảo nhịn được khẽ thở dài.

      Phú Quý giúp Hứa Thảo quét muối lên bề mặt thịt, lát sau liền thấy Lí thị mang đến giỏ bánh bao thô lại đây. Lúc Lí thị đến đưa bánh bao, sắc mặt Dương lão cha và Trần thị rất khó coi, Dương lão cha là xấu hổ, còn Trần thị là tức giận, vừa nhìn đến Lí thị bà ta nghĩ ngay đến mười cân thịt và cái chân giò to ngày hôm qua.

      Lí thị đắc ý liếc Trần thị cái, đem bánh bao nhét vào trong tay Phú Quý, vui vẻ : “Phú Quý, ngươi thân mình cao to, phải ăn nhiều vào, nếu mấy cái này đủ ăn, ở nhà vẫn còn. Ngươi cũng đừng cùng nương khách khí, nay ngươi cưới đại nha, chính là nửa con trai của ta a.”

      Phú Quý cười hớn hở, cầm lấy bánh bao, vội vàng đáp: “Nương, đủ rồi, đủ rồi.” Bánh bao này rất lớn, cỡ khoảng mười mấy cái, nhắm chừng Lí thị mang đến phải hơn phân nửa.

      Trần thị nhìn thấy hai người thân mật, tức giận đến mức mặt đen thui. Nhưng bà ta cũng biết Lí thị là kẻ dễ trêu chọc, trong thôn nhóm các đại nương, đại thẩm, có người nào dễ chọc đâu. Ngày thường bà ta cũng chỉ dám mắng mấy đứa con dâu, nếu kêu bà ta cãi nhau cùng với mấy phụ nhân khác, bà ta cũng cãi lại.

      Lí thị lại lôi kéo Phú Quý tán gẫu, đều thầm trào phúng, mỉa mai Trần thị khiến bà ta tức đỏ mặt tía tai, nhưng lời cũng dám . Dương lão cha chỉ sợ gặp tình huống này nên sớm ra ngoài. Lí thị lại vài câu, mới bị Hứa Thảo ra, Trần thị tức giận dậm chân ở cửa, nhưng lại dám mắng Hứa Thảo câu nào.

      “Nương, ăn cơm thôi.” Bận bịu trong bếp suốt từ sáng, Ngưu thị ra gọi mọi người ăn cơm. Hai ngày nay Ngưu thị thu liễm rất nhiều, chẳng có phải là ăn năn, dù sao cũng bắt đầu chịu khó. Hai ngày nay đều do nàng ta nấu cơm, sáng sớm liền giặt quần áo, quét tước sạch trong viện và cả trong phòng.

      Trần thị bụng tức có chỗ phát, nhìn thấy Ngưu thị, liền trút giận mắng: “Ngươi, đồ tiểu tiện nhân, làm cái gì mà chậm như vậy hả,nghĩ làm lão nương đói chết a.”

      Ngưu thị ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận, nhìn Trần thị nhưng lại dám gì, tùy ý Trần thị mắng chửi, xem ra Ngưu thị sợ Tam đệ hưu nàng ta. Dương tam đệ xem nổi, nhíu mày : “Nương, được rồi, ăn cơm thôi, đừng mắng nữa.”

      Người nhà thế này mới bắt đầu ăn sáng.

      Hứa Thảo ăn hai cái bánh bao liền no, Phú Quý ăn hơi sáu cái, mới mang rổ bỏ vào trong bếp và : “Còn lại vài cái, chúng ta lưu lại buổi trưa ăn, cũng cần phải chạy đến nhà nương trong nhà.”

      Ăn sáng xong, Hứa Thảo vội vàng đem thịt heo ướp muối treo lên dây thừng dưới mái hiên để phơi nắng, lại ở góc bếp sáng sủa đem gỗ đốt lên, đốt lát, cảm thấy được liền tắt lửa chỉ còn lại toàn khói là khói, mới bắt đầu bỏ thịt lên phía khúc gỗ bắt đầu hun.

      Xong xuôi mọi thứ liền đến trưa, Hứa Thảo đoán Phú Quý cũng sắp trở lại. Lại qua nửa canh giờ Phú Quý mới về. Hứa Thảo giúp rót chén nước, hơi liền uống xong. Chờ uống xong nước, Hứa Thảo mới hỏi: “Phú Quý, sao rồi? Trong thôn có thể có ai muốn bán ruộng ?”
      linhdiep17, thuytChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 24

      Phú Quý lắc đầu : “Lý chính trong thôn ước chừng hai năm có nhà ai bán ruộng.”

      Hứa Thảo cũng dự đoán trước được kết quả này, nên hụt hẫng lắm, gật đầu : “Cũng sao, nếu còn cách nào khác, chính bản thân chúng ta tự mình khai hoang hai mẫu đất cũng được, chỉ là rất vất vả.”

      Khai hoang thổ địa rất phiền toái, xung quanh Chương Hà thôn đều là núi, nếu mà muốn khai hoang chỉ có thể khai ở ven chân núi, còn cần phải tìm vị trí tốt chút, phải gần nguồn nước, như vậy sau này có muốn tưới tiêu cũng dễ dàng, ở đỉnh núi cũng chỉ có thể khai hoang hai mẫu, trồng lúa nước được bởi vì lúa nước cần rất nhiều nước, bên trong lúc nào cũng phải sâm sấp nước, mà đất núi vừa dốc vừa khó giữ nước, haiz, trước mắt bây giờ chỉ cần hai mẫu để trồng khoai tây.

      Hứa Thảo cùng Phú Quý thương lượng, nghe xong gật đầu đồng ý : “Vậy là được rồi, ngày mai ta xem xét thử, nếu thấy có vị trí thích hợp, đến lúc đó ta với Lý chính tiếng là xong, ra tự mình khai hoang đất chúng ta tiết kiệm được rất nhiều.”

      Ngày thứ hai Hứa Thảo mệnh lệnh cho Hắc Tử và Tiểu Bạch trông coi thịt muối phơi trong viện rồi mới cùng Phú Quý .

      Trong thôn Lý chính liền tương đương với chức thôn trưởng, Lý chính của Chương Hà thôn là vị lão nhân hơn sáu mươi họ Tào, là người hiểu lý lẽ, công bằng, mỗi lần trong thôn có xảy ra mâu thuẫn, tranh chấp, ông đều đứng ra giảng hòa, nghiêm chỉnh phân giải. Ông có nam nữ, đều muốn lập gia đình.

      Ông là người dễ ở chung, nhưng con trai ông gọi là Tào Quang Đức lại giống cha chút nào, cũng may ngày thường có ông quản kĩ nên cũng làm ra chuyện gì khiến người khác căm hận.

      Lúc hai người đến nhà Tào gia, Tào lão nhân ngồi ở sân dọn dẹp ít củi, nhìn thấy Hứa Thảo cùng Phú Quý liền cười : “Phú Quý a, các ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Các ngươi vẫn quyết định khai hoang hai mẫu ruộng phải ?”
      Muốn ở núi khai hoang đất, đầu tiên phải đem toàn bộ cây lớn chặt bỏ, lại đem gốc nhổ ra, đây là cả quá trình gian nan a.

      Phú Quý cười : “Dạ, chúng cháu suy nghĩ kỹ rồi ạ, cháu và vợ tính khai hoang nhiêu đó đất cần bao nhiêu tiền?”

      Tào lão nhân cười, đem đống củi bên chân cột cho xong, lại cột thêm đống khác, xong xuôi mới : “Các ngươi ngồi xuống rồi chúng ta chuyện cho ràng.” Chờ hai người ngồi an ổn xong, Tào lão nhân mới tiếp: “Các ngươi nếu nghĩ kỹ rồi ta cũng thêm gì nữa, việc khai hoang này các ngươi chỉ cần bỏ ra bốn lượng bạc là đủ, chủ yếu là giao cho quan phủ làm địa khế, chờ địa khế làm xong đất các ngươi khai hoang được thuộc về các ngươi. Tuy nhiên khai hoang phí tổn cũng khá lớn, cần phải mướn người phụ, nếu chỉ dựa vào hai người các ngươi biết đến ngày tháng năm nào mới làm xong. Các ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa?”

      Hứa Thảo nhẩm tính, trong nhà có mười ba lượng bạc chắc là đủ, hai lượng bạc mẫu cũng tính là đắt, ruộng trong thôn hơi tốt chút là mười lượng bạc mẫu, bình thường nhất cũng là sáu, bảy lượng.

      Phú Quý cũng nghĩ như vậy, liền đồng ý xuống, hai người giao bạc, lại đem mảnh đất mình vừa ý ra, cuối cùng lý chính làm địa khế cùng công văn, rồi mang lên quan phủ đóng dấu là xong. Ngày hôm sau, Hứa Thảo và Phú Quý cùng lý chính lên quan phủ ở trấn, Phú Quý cùng lý chính xin dấu còn Hứa Thảo vội vàng mua nồi niêu, bát đũa.

      Hai ngày nay bếp xây gần xong, buổi tối có thể nấu cơm được rồi, sau khi trở về, Hứa Thảo vui vẻ đem nồi niêu, bát đũa rửa sạch lần, rồi mới bắt đầu đặt lên bếp nấu cơm.

      Buổi tối nấu nồi cơm, gạo là gạo trắng hôm nay Hứa Thảo mua ở trấn, mua nhiều, chỉ năm cân, nhưng gạo này rất đắt, mười lăm văn cân, mua năm cân mất bảy mươi lăm văn. Hứa Thảo nghĩ đến mười bốn năm qua, ngay cả miếng cơm trắng cũng chưa có được ăn, nhịn được mới mua năm cân, mua xong còn có chút hối hận vì đắt quá.

      Nhưng ngược lại Phú Quý nhìn thấy bộ dáng đau lòng của nàng, cầm tay nàng, giọng : “Vợ, nàng muốn ăn gì cứ mua, chút tiền này ta vẫn còn kiếm được.”

      Hứa Thảo nghe xong mấy lời này mới bớt đau lòng chút.

      Nấu cơm xong, Hứa Thảo dùng hạt tiêu phơi nắng kho nồi thịt lợn, đầu tiên dùng thịt mỡ rán lấy dầu, sau đó cho tỏi vào phi thơm rồi mới cho thịt, gia vị và tiêu vào, đến lát mùi thơm liền bay tứ phía.

      Miêu Miêu quá , thể cho bé ăn cay, Hứa Thảo nấu cho bé bát cải trắng hầm thịt, chờ thịt heo chín tái, thấm gia vị liền cho cải trắng vào đảo đều, hương vị rất sai.

      Quân ca nhi lắc lắc đứng ở cửa bếp nhà Hứa Thảo, bập bẹ : “Ba.. mẫu, ăn... muốn ăn...” Tiểu tử này gọi ai cũng ràng chỉ có tiếng bá mẫu này là vẫn còn ngọng ngịu.

      Hứa Thảo cười tủm tỉm múc cho bé chén , bảo bé mang về tự ăn. Tiểu tử kia ôm chén, lắc lắc thân mình mập mạp chạy.

      Hứa Thảo cũng có biện pháp, nay ở riêng, nàng cùng Trần thị và Ngưu thị hợp nhau, nhưng lại cùng Tiểu An, Nhị đệ muội, vài cái đệ đệ và Dương lão cha có mâu thuẫn, nếu mang cho bọn ít, khối lượng rất nhiều, nên cuối cùng chỉ cho đứa chén mà thôi.

      Lúc ăn cơm, Miêu Miêu ăn chén cơm lớn, thịt nấu cải trắng cũng ăn ít, Hứa Thảo ăn hai chén, Phú Quý lại ăn tầm năm bát, cuối cùng còn đem tất cả đồ ăn còn thừa ăn sạch. Xong xuôi mới khẽ nấc cái, nhìn Hứa Thảo cười : “Vợ, ngươi làm cơm ngon a, lâu lắm rồi ta mới được ăn no như vậy.”

      Ngày trước ở cùng với Trần thị, là chưa bao giờ được ăn no cả. Dáng người cao lớn, làm việc nặng nên sức ăn tất nhiên nhiều, khi ấy, có vài lần vào núi săn mấy con mồi rồi nướng ăn, chứ biết đói thành hình dáng thế nào nữa.

      Ăn cơm xong, mọi người liền ngủ sớm, sáng ngày mai còn có nhiều việc cần làm. Buổi tối hai người lại thương lượng, nếu khai hoang cần phải chặt hết cây trong đất, bởi vì nằm ở sườn núi, có chút dốc, vị trí cao, cây cối cũng phải quá nhiều, nếu là mướn thêm người hỗ trợ, nhắm chừng khoảng mười ngày là có thể xong. Hai người tính mướn mười người, mỗi người trả ba mươi văn tiền, bao ăn.

      Sáng hôm sau, Phú Quý liền chuyện cùng hai người đệ đệ của . Hai người đều đáp ứng phụ giúp, tuy vậy tiền công là vẫn phải trả, thân huynh đệ cũng phải rành mạch, miễn cho sau này xảy ra chuyện lại khó xử, thêm phiền toái. Sau đó Phú Quý liền ra ngoài tìm người, những người rảnh rỗi trong thôn có thể làm việc đều nhiều vì toàn bộ đều trấn làm thuê. Phú Quý liền mướn Đức Tử thúc, Thanh Sơn ca, và vài người nam nhân khác trong thôn, buổi tối Phú Quý về nhà cho Hứa Thảo biết vẫn còn thiếu hai người.

      Hứa Thảo : “Thiếu hai người cũng có gì lớn, chúng ta ngày mai bắt đầu làm, nhân lúc trời còn chưa có tuyết rơi gắng làm cho xong. Nếu là trong khoảng thời gian làm có người muốn đến giúp, chúng ta cũng cần từ chối, sớm chút làm xong càng tốt.”

      Phú Quý gật đầu đồng ý đáp: “Được.”

      Trần thị đứng bên cạnh nghe vậy, do dự chút mới : “Phú Quý, ngươi tính khai hoang hai mẫu đất ở núi có phải ? Vậy ngày mai ta gọi đại cữu, tam cữu cùng đại biểu ca, nhị biểu ca ngươi hỗ trợ, tiền công cứ trả giống như Nhị lang tam lang là được, như vậy các ngươi cũng sớm làm xong hơn.
      Phú Quý nghĩ chút cũng đáp ứng, bây giờ là lúc thiếu người, cậu cùng biểu ca lại đây hỗ trơ cũng tốt. Trần thị thấy Phú Quý đáp ứng, vui vẻ chạy đến báo tin cho đại ca cùng tam đệ của bà.

      Đại ca Trần Thị danh tự gọi là Trần thị, có hai con trai lần lượt gọi là Trần Kim Khôi, Trần Kim Ngô, còn có nữ nhi, hai con trai cưới vợ sinh con, nữ nhi cũng xuất giá. Ba người này cũng chính là biểu ca biểu tỷ của Phú Quý. Trần thị còn có tam đệ, tên là Trần Mậu, thê tử mất sớm liền vẫn ở vậy nuôi nữ nhi tên gọi là Trần Như, sau này nàng ta xuất giá vẫn sinh đẻ được bị người ta hưu, trước đó vài ngày vẫn còn đòi chết đòi sống, vẫn là do bà khuyên giải, cho nàng ta rằng bà cố gắng giúp nàng ta tìm cuộc hôn nhân khác, thế này mới dỗ xong Trần Như.

      Quả nhiên, ngày hôm sau đại cữu Trần Thịnh, đại biểu ca Trần Kim Khôi, nhị biểu ca Trần Kim Ngô còn có tam cữu Trần Mậu đến chân núi hỗ trợ , cộng với Phú Quý là tổng cộng mười ba người. Phú Quý chia ra người chặt cây, người đào rễ cây, mọi người đều ra sức làm việc, có ai trộm lười biếng, ngoại trừ hai cái biểu ca kia.

      Mấy người Trần gia đều rất chịu khó, tuy Trần thị cư xử khiến người chán ghé, nhưng vẫn là người lo làm lo ăn, đến tam đệ của bà cũng vậy, nhưng nghĩ đến đại ca của bà nuôi hai đứa con trai lại là kẻ hết ăn nằm, lười biếng.
      Phú Quý vội vàng chặt cây, đào gốc rễ. Hứa Thảo cũng nhanh đưa nước và bánh bột ngô đến cho , vừa đến nơi liền nhìn thấy hai người kia ngồi thân cây, tán gẫu hăng say. Nhìn thấy Hứa Thảo, hai người vội vàng vẫy tay chào hỏi: “Biểu đệ muội, mau lại đây.”

      Hứa Thảo nghĩ đến việc hai người dù sao cũng là biểu ca của Phú Quý nên vẫn qua, cười đáp: “Đại biểu ca, nhị biểu ca, có chuyện gì sao?”

      Đại biểu ca Trần Kim Khôi cười cười, chân bắt chéo ngồi thân cây, bàn tay chỉ vào rổ bánh và nước trong tay Hứa Thảo hỏi: “Đây là mang cho Phú Quý sao?”
      Hứa Thảo gì chỉ ừ tiếng. Nhị biểu ca Trần Kim ngô ngồi bên cạnh lập tức cười : “Biểu đệ muội a, ta với đại biểu ca ngươi sáng sớm chưa ăn gì đến đây rồi, giờ cũng hơi đói, ngươi có thể cho chúng ta vài cái bánh bột ngô ?”

      Hứa Thảo theo bản năng liền ôm chặt bánh bột ngô cùng nước vào người, hơi ngẫm nghĩ chút mới : “Đại biểu ca, nhị biểu ca xin lỗi, bánh bột ngô hôm nay chỉ đủ cho Phú Quý ăn, ta trước mang cho , các ngươi nếu đói bụng, chờ ta về liền các đại tẩu khiến các tẩu ấy mang đồ ăn lại đây cho hai người.” Nàng mang có năm cái bánh, chỉ đủ cho Phú Quý ăn, nào có dư mà cho những người này chứ.

      Hai người biểu ca vừa nghe vậy xong liền tức dậy, nhíu mày : “Biểu đệ muội a, ta nghe ta đều là vì ngươi cho nên hai đại biểu đệ ta phân gia, có phải ? Ngươi chút ngươi làm dâu như thế nào a, cũng sợ bị người khác này nọ.”

      Hứa Thảo nhìn hai người cả buổi sáng hợp lực lại cũng chỉ chặt được cây, bây giờ lại còn như vậy, khóe miệng nhịn được khẽ co rút, hai người này tính tình đúng là giống Trần thị, đại cữu cũng phải là loại người này, biết sao lại sinh ra được hai người con cực phẩm thế này. Nhưng nhị đệ, tam đệ và tứ muội trong nhà đều là người trung hậu thành .

      Nàng thèm để ý đến bọn họ, ừ qua loa tiếng liền mang bánh và nước về phía Phú Quý. Nàng dự tính buổi tối với Phú Quý, hai người này thực chất là đến chơi làm gì có chuyện đến làm, người như vậy nàng cũng cần.
      thuyt, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 25

      Bây giờ cũng mới tầm buổi trưa, những người làm ở đây đều là đàn ông trong thôn, chặt cây đào rễ đều cần rất nhiều sức nên có mang sẵn lương khô theo để trưa ăn, lúc Hứa Thảo đến bọn họ ngồi ở sườn núi tụ tập ăn uống.

      Phú Quý lau mồ hôi trán, ngẩng đầu nhìn thấy vợ bưng cái rổ đến, liền quang búa trong tay sang bên, rồi nhanh chóng qua đón.

      Chờ hai người tìm được nơi ngồi xuống, Hứa Thảo đem bánh bột ngô và nước trong rổ đưa cho Phú Quý, : “Bánh mới làm, sợ chàng đói, nên ta mang lại đây, mau ăn cho nóng.”

      “Nàng với Miêu Miêu ăn chưa?”

      ăn rồi, chàng đừng bận tâm, nhanh ăn .”

      Nghe vậy Phú Quý mới đưa tay cầm bánh bột ngô, bắt đầu ăn, cắn ha ba cái ăn xong cái bánh vào bụng, lại tiếp nhận bình nước sôi trong tay Hứa Thảo uống hơi, sau đó mới ăn tiếp những cái bánh còn lại, ăn hết ba cái, tốc độ mới bắt đầu chậm. ra sức làm việc, nửa buổi sáng chặt tầm sáu cây lớn, toàn bộ rễ cây cũng đào hết lên, nên đồ ăn hồi sáng tiêu hao sạch .
      Đem năm cái bánh bột ngô ăn xong, lại uống nốt miếng nước còn sót lại, mới thở ra hơi.

      Nhìn thấy ăn no, Hứa Thảo nhận lại bình đựng nước từ tay , cười : “Mệt mỏi lắm phải ? Chàng đừng có cố sức quá, cứ làm bình thường là được.”
      Phú Quý nhếch miệng cười: “ có gì, cây ở đây có to và lớn như cây núi lắm, nên cũng dễ chặt.” xong liền liếc sang bên kia nhìn hai cái biểu ca ngồi tán gẫu, cái gì cũng chưa . Hứa Thảo cùng chuyện lát, mới đứng dậy trở về nhà.

      Buổi tối những người làm công đều tụ tập ở trong sân Dương gia nhận tiền công, Phú Quý cùng Hứa Thảo quyết định tiền ngày nào, trả ngày đó. Hứa Thảo vội vàng rót cho đám người mỗi người chén nước, tuy rằng bao cơm, nhưng tốt xấu gì cũng phải cho người ta miếng nước uống đúng ?

      Mỗi người nhận là ba mươi văn tiền, đại cữu Trần Thịnh cùng tam cữu Trần Mậu cũng đều được ba mươi văn, bọn họ tuy rằng có làm bằng những người khác nhưng cũng rất chăm chỉ, chưa hề tìm cách lười biếng. Nhận được tiền công xong mọi người cũng vội, đứng ở trong sân cười , uống nước nghỉ ngơi lát. Cuối cùng chỉ còn lại đại biểu ca Trần Kim Khôi và nhị biểu ca Trần Kim Ngô là chưa trả tiền.

      Hai người nóng nảy : “Biểu đệ, tiền công của hai chúng ta đâu? Ngươi phải nghĩ thiếu đó chứ?”

      Hứa Thảo lời nào, đứng im sau lưng Phú Quý, để xử lý việc này.
      Phú Quý nhìn hai người bọn họ cái, lại nhìn thoáng qua Trần thị đứng ở phòng bếp bên kia, mới từ trong lòng lấy ra mười văn tiền, trả cho mỗi người năm văn.

      Hai người sắc mặt tức giận đỏ bừng, nhận nhiêu đó tiền, nghiến răng nghiến lợi : “Biểu đệ, ngươi là có ý gì? Chúng ta làm công cho ngươi cả ngày trời, người liền trả cho mỗi người năm văn tiền là sao?”

      “Ta vì sao chỉ trả cho hai người năm văn tiền, chẳng lẽ các người còn ràng sao? Chẳng lẽ để trước mặt mọi người ta phải thẳng ra?” Phú Quý cũng sợ, trừng mắt nhìn hai người, xem bọn họ vẫn bày ra vẻ phục liền tiếp: “Đại biểu ca, nhị biểu ca các ngươi là thân thích của ta, nếu phải do nương có ý , ta cũng nghĩ mượn hai người, ta mời các ngươi lại đây làm việc, chứ phải làm ông lớn. Các ngươi nghĩ hay, cả ngày trời, người chặt được cây, ngay cả đại cữu, tam cữu người ta cũng chặt được sáu cây, các ngươi còn biết xấu hổ đòi tiền sao?”

      Hai người bị đến mức sắc mặt mặt đỏ bừng, gắt gao trừng mắt nhìn Phú Quý. Đại cữu Trần Thịnh có chút xấu hổ, quay sang quát lớn: “Hai cái thằng chết tiệt này, kêu các ngươi lại đây để làm, các ngươi còn lười biếng, ngày mai cũng đừng có vác mặt qua đây nữa, là mất hết mặt mũi.”

      Trần thị lại đồng ý, hai bước thành ba bước chạy đến, đứng trước mặt hai người đối diện với Phú Quý : “ Phú Quý, ngươi làm cái gì vậy hả? Cho dù hai biểu ca ngươi làm việc chậm chút, ngươi cũng thể ở trước mặt mọi người họ như vậy chứ. Quên , ta cũng tính toán gì với ngươi nữa, mau đem tiền công trả cho bọn họ, ngày mai để bọn họ đến nữa là được.”

      Phú Quý bực mình đáp: “ trả là trả, nếu muốn nương tự mà trả. Ta có tiền để mà trả cho bọn họ.” nếu mà đưa, chẳng phải làm cho mọi người nghĩ rằng đến nhà làm việc cần làm nhiều mà vẫn trả tiền công hay sao? Tiền này trả, mỗi người năm văn là nể tình lắm rồi.

      “Ngươi...” Trần thị chỉ tay vào mặt Phú Quý, tức giận : “Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ ngươi coi ta là nương ngươi hay sao? Ta dù sinh ra ngươi, tốt xấu gì cũng nuôi ngươi mười mấy năm qua, có loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi sao?” Trần thị xong còn rất có thâm ý liếc Hứa Thảo cái.

      Những người khác thấy tình huống bắt đầu cãi nhau lớn, đều là đàn ông, cũng ngượng ngùng đứng xem, liền cùng Phú Quý tiếng nhà có việc rồi vội vàng giải tán.

      Toàn bộ sân chỉ còn lại Dương gia người nhà, hai cậu, hai biểu ca.
      Hai người biểu ca đều bày ra vẻ mặt phục, ngươi trả đủ chúng ta .

      Phú Quý đem mười văn tiền nhét vào tay Trần thị, có chút vô lại : “Ta chỉ trả mười văn tiền, mỗi người năm văn, nương muốn cho thêm tự mình cho, ta mặc kệ.” xong, lôi kéo Hứa Thảo vào bếp.

      Đại cữu thấy vậy, ngay cả mười văn tiền cũng có mặt mũi lấy, lôi kéo hai đứa con trai hết ăn lại nằm ra ngoài, vừa vừa mắng: “Các ngươi biết xấu hổ, ta còn ngại đây, mau về cho ta.”

      Trần thị trừng mắt nhìn mười văn tiền trong tay, nghĩ chút, liền chạy về phòng lấy thêm năm mươi văn tiền, nhét vào trong tay hai huynh đệ và : “Kim Khôi, Kim Ngô a, ta xin lỗi các ngươi, tiền này các ngươi cầm . Ta xem... ngày mai các ngươi đừng đến làm nữa.” Bằng , bà ta cũng còn bạc để ngày nào cũng trả cho bọn a.

      Trần Thịnh thế nào cũng cho hai đứa con trai nhận tiền, vốn do con của ông đúng, người ta trả ngày ba mươi văn tiền công là nhiều rồi, bọn họ còn biết điều, đến lo làm việc, ngồi ở kia nhàn hạ, ai mà bực.

      Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng sáu mươi văn tiền bị Trần Kim Khôi đoạt lại, đến bên Trần Kim Ngô chia mỗi người ba mươi văn.

      Mấy người rồi, Trần thị trở về phòng, hướng về phía phòng Hứa Thảo chỉ cây dâu mắng cây hòe vài câu mới im.

      Hứa Thảo cùng Phú Quý ở trong bếp, làm như nghe thấy mấy lời chửi bậy kia. Hứa Thảo vội vàng đảo thức ăn, Phú Quý ngồi trước bếp lò, tay ôm Miêu Miêu, tay đút củi, nhìn thấy Hứa Thảo cười tủm tỉm, liền hỏi: “Vợ, nương mấy lời dễ nghe, nàng tức giận chứ?”

      có. Chàng yên tâm , ta sao.” Hứa Thảo lấy ra ít bánh phở, bỏ vào trong nước ấm ngâm. Nàng từ lớn lên trong tiếng mắng chửi của Lí thị, cho nên mấy lời này của Trần thị chẳng đáng gì.

      Hứa Thảo chờ thịt trong nồi hầm chín, liền cho bánh phở với cải trắng cùng nhau bỏ vào. bao lâu cả phòng bếp liền tràn ngập mùi thơm của thịt, chẳng mấy chốc lôi kéo Quân ca nhi lại đây.

      Quân ca nhi đứng ở cửa phòng bếp, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Phú Quý vài lần, lại dám mở miệng xin Hứa Thảo cho ăn.

      Phú Quý vóc dáng cao lớn, lúc cười có chút mặt lạnh, Quân ca nhi từ sợ , nơi nào có Phú Quý đều tránh . Hôm nay là đồ ăn Hứa Thảo làm quá thơm, tên nhóc kia đứng ở cửa, do dự nửa muốn vào nửa .

      Phú Quý cũng biết đứa này từ sợ , vì thế ôm Miêu Miêu bày ra bộ mặt lạnh lùng trêu bé: “Tên nhóc kia, ai cho ngươi tới đây hả?”

      Quân ca nhi nhìn thấy bộ dáng của Phú Quý, oa tiếng khóc rống lên, vội vàng chạy ra bên ngoài, chọc cho Miêu Miêu cười khanh khách.

      Hứa Thảo trừng mắt liếc Phú Quý cái, vội vàng ra ngoài đem Quân ca nhi ôm về, mang bé vào bếp, vỗ vỗ lưng bé dỗ: “Quân ca nhi ngoan, khóc nga, đại bá dọa con sao, sợ, xem bá mẫu đánh đại bá giúp Quân ca nhi a.” xong giả vờ giận dữ đánh lên người Phú Quý cái.

      Quân ca nhi thấy vậy mới thút tha thút thít ngừng khóc, chui vào trong lòng Hứa Thảo, vụng trộm nhìn Phú Quý.

      Phú Quý cũng tính đùa bé, liền cười : “Quân ca nhi ngoan, đại bá trêu con thôi, đến đây nào, cùng Miêu Miêu tỷ chơi, đợi lát nữa cho con ăn thịt hầm bánh phở nha.”

      Hứa Thảo lại dỗ lúc, đứa này mới chịu ngồi xổm ở góc bếp cùng Miêu Miêu chơi.

      Thịt hầm bánh phở nấu xong, Quân ca nhi liền theo Phú Quý và Hứa Thảo ăn cơm. Thẩm thị qua, thấy vậy cười cười quay về.

      ăn, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng Ngưu thị nôn khan. Hứa Thảo trong lòng thầm nghĩ, Ngưu thị này có khả năng là mang thai. Lúc này, đại khái Tam đệ hưu nàng ta nữa.

      Quả nhiên, liền nghe đến tiếng Tiểu Đồng hoang mang: “Làm sao? Lại ói nữa sao? Ta xem ngươi hai ngày nay tinh thần đều có tốt.”

      Xuyên qua cửa bếp, Hứa Thảo thấy Ngưu thị vẻ mặt thẹn thùng : “Tướng công... ta... ta giống như có thai.”

      Tiểu Đồng ngẩn người, cả nửa ngày mới hồi thần, vui mừng cầm tay Ngưu thị : “Mai Tử, có ? Ta sắp làm cha sao?”

      Trần thị cùng Tiểu An cũng chạy theo ra, Trần thị biết được Ngưu thị mang thai, bà ta rất vui mừng, bà ta tuy rằng thích Ngưu thị, nhưng đứa trong bụng Ngưu thị là tôn tử của bà ta a, làm gì có chuyện bà thích cháu trai chứ.
      “Vợ lão tam mang thai sao? Đứng lên, mau vào nhà nghỉ ngơi, đừng làm bản thân mệt, chờ ta gọi đại phu lại bắt mạch, nếu là có, sau này ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, để Nhị tẩu ngươi chăm sóc.” Trần thị vui mừng cười tít mắt .

      bên Tiểu An đen mặt, kéo Trần thị, thấp giọng : “Nương, người đừng quá đáng, tam tẩu mang thai, như thế nào lại bắt nhị tẩu chăm sóc chứ? Người đừng có mà lung tung nữa.” Nương nàng đúng là kiểu người chuyện chịu suy nghĩ, chuyện gì cũng có thể ra được, sợ người ta chê cười.

      Trần thị cả giận mắng: “Sao? Bằng còn muốn ta chăm sóc?”

      Tiểu Đồng vội cười : “Nương, ta chiếu cố được, cần phiền Nhị tẩu.”

      Trần thị liếc cái, nhưng cũng gì nữa.

      Hứa Thảo nghe thấy vậy, khẽ thở dài, nàng phải để ý việc Tam đệ có hưu Ngưu thị hay , mà sợ Ngưu thị mang thai, cuối cùng người bị làm phiền là Nhị đệ muội, nàng cũng sợ Ngưu thị mang thai tính tình biết thu liễm, lại sinh thêm.

      Mấy người ăn xong cơm, Hứa Thảo ôm Quân ca nhi mang trả về, lại nấu nước cho Phú Quý tắm, chờ nàng và Miêu Miêu tắm xong, vào phòng phát ngủ, chắc là hôm nay rất mệt.

      Ngày hôm sau đại phu đến, Ngưu thị quả nhiên mang thai, người nhà đều vui vẻ, chuyện hưu thê, Tam đệ cũng nhắc gì đến nữa.

      Phú Quý bận việc tầm nửa tháng, hai mẫu đất kia cuối cùng cũng chặt hết cây, bên trong đất cũng còn sót lại chút rễ cây nào cả.

      Mấy ngày hôm trước mới tuyết có rơi, nên Hứa Thảo vội vàng rải phân khắp bề mặt đất, hai mẫu đất làm xong, Phú Quý liền rảnh rỗi, cũng giúp đỡ Hứa Thảo rải xung quanh. Hai mẫu đất này dùng cả phân người lẫn phân súc vật cùng tro rải đều, cũng may ruộng trong thôn rải đủ, cần dùng nhiều, họ quanh thôn hỏi mua, đến hai ngày liền gom đủ.

      Qua tầm ba ngày, trời lại rơi trận tuyết mới.
      Chris, linhdiep17thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 26

      Hứa Thảo cùng Phú Quý ở trong bếp nấu cơm, Phú Quý ngồi cạnh bếp lò canh củi lửa, còn Miêu Miêu ngồi cạnh cầm lấy thanh củi chọc chỗ nọ chọc chỗ kia, cười khanh khách vui vẻ mình chơi.

      “Phú Quý, chàng trông chừng Miêu Miêu cẩn thận, đừng để bé bị bỏng.”
      Phú Quý khẽ đáp tiếng, quay đầu ra ngoài sân nhìn tuyết bay tứ tung, vui vẻ : “Vợ, may mà mọi việc xong hết, giờ chúng ta có thể an tâm vượt qua trận tuyết này rồi.”

      Bận hơn mười tám ngày, rốt cuộc trước khi trận tuyết lớn này đến đem hai mẫu đất làm xong xuôi, khai hoang, xới đất, bón phân.

      Hứa Thảo nhàng thở ra, hai mẫu đất này nếu chỉ có hai người bọn họ tự làm, ít nhất cũng phải hai ba tháng mới xong. May mà mướn người phụ nên nhanh hơn. Kỳ chặt cây với đào rễ cũng chỉ cần năm sáu ngày, thời gian còn lại Phú Quý cuốc đất, sau đó lại xới thêm vài lần cho đất tơi, bởi vậy mới chậm trễ thêm đôi chút.

      Từ sáng sớm đem kháng thiêu ấm, ăn sáng xong nhà ba người ngồi lên kháng trò chuyện, bên trong phòng mùa đông vẫn lạnh, Hứa Thảo vào bếp, múc ít than củi còn sót lại khi nãy nấu cơm cho vào cái chậu, rồi bưng vào phòng.

      Lồng gà dưới mái hiên truyền đến vài tiếng kêu, Hứa Thảo lại ra đem ít rau dại ném vào cho tụi nó ăn.

      đến hai con gà rừng này Hứa Thảo vẫn còn ngạc nhiên thôi. Trước đó hai ngày Hắc Tử từ núi đuổi trở về, lúc đuổi đến nhà vẫn còn sống, chỉ là có chút bị dọa sợ. Ngày đó nhìn Hắc Tử đuổi hai con gà rừng chạy vào trong sân, Hứa Thảo trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn trân trối, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy chó có thể đuổi gà sống về. Hắc Tử liền đuổi hai còn gà chạy về dưới chân Hứa Thảo mới dừng lại.

      Buổi tối Phú Quý trở về nghe Hứa Thảo kể lại, cười : “Hắc Tử rất có bản lĩnh, ngày thường cũng hay gặm con mồi mang về, hai con gà rừng kia chúng ta đừng giết vội, để nuôi, lưu lại đến mùa đông có chút thịt ăn đổi vị.”

      Vào ban đêm Hứa Thảo liền thưởng cho Hắc Tử khúc xương để cắn, chọc cho Tiểu Bạch đứng bên cạnh kêu ô ô vô cùng tội nghiệp, Hứa Thảo lại nghĩ đến khoảng thời gian này Tiểu Bạch lo giữ nhà, trông coi thịt muối, thịt hun khói và lạp xưởng, có công lao cũng có khổ lao, nên cũng thưởng cho nó khúc xương khác. Tiểu Bạch có rộng rãi như Hắc Tử, gặm khúc xương bỏ chạy ra sau nhà ăn mình, lát sau liền chạy về, ngồi xổm bên cạnh xem Hắc Tử ăn. Cuối cùng biết là do no rồi hay có chuyện gì, Hắc Tử nhường lại nửa khúc xương cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng khách khí, hai chân trước vội vàng ôm nửa khúc xương còn lại, vui vẻ cắn.

      Hai con gà rừng để dưới mái hiên, Hứa Thảo sợ chúng lạnh, nên nàng làm cái lồng gà, bên trong trải lớp cỏ khô dày.

      Mang chậu than vào phòng, cả căn phòng mới ấm áp lên chút. Hứa Thảo ngồi kháng may vá, Phú Quý ở bên dạy Miêu Miêu chuyện. lát sau Thẩm thị ôm Quân ca nhi sang đây, Quân ca nhi vẫn sợ Phú Quý, trốn trong lòng Thẩm thị dám qua cùng Miêu Miêu chơi đùa, vẫn là do Hứa Thảo ôm hai đứa bé bỏ lên đầu kháng ấm áp nhất cho chúng tự chơi.

      Thẩm thị cùng Hứa Thảo chuyện khá hợp, hai người vừa trò chuyện vừa may vá luôn tay.

      Hứa Thảo may bao lâu bị khói từ chậu than trong phòng hun đến mức mắt mở ra nổi, Thẩm thị ánh mắt cũng có chút hồng hồng, khẽ : “Củi này đốt lên chính là hun chết người mất, ngày mai chắc phải lên trấn mua chút than trở về thôi, chứ sớm hay muộn cũng bị khói này làm hỏng mắt.”

      Hứa Thảo phụ họa: “Còn phải là, Phú Quý, chúng ta cũng mua chút than .” trấn bán than loại bình thường là hai văn tiền cân, mua hai ba trăm cân trở về, dùng tiết kiệm cũng có thể sống qua mùa đông.

      Tuyết rơi lớn, đâu được, nên buổi tối ăn cơm xong ba người liền ngủ sớm.

      Hai ngày nay Hứa Thảo luôn cảm thấy bụng đau, nàng cũng quá để ý lắm, buổi tối nằm trong lòng Phú Quý ngủ, bỗng cảm giác hạ thân có chút nóng, dòng nước gì đó chảy ra. Cả người nàng chợt trở nên cứng ngắc, rốt cuộc cũng biết chuyện gì xảy ra.

      ra là nàng đến quỳ thủy a, rốt cuộc khi nàng sắp bước vào tuổi mười bốn cũng có quỳ thủy lần đầu tiên. Sợ là mấy ngày nay ăn thức ăn tốt, nhiều chất, dưỡng cơ thể tệ, mới nhanh có quỳ thủy.

      Thân mình Hứa Thảo cứng ngắc, khẽ xoay người chút.

      “Vợ, làm sao vậy?” Phú Quý cuống quýt ngồi dậy, cũng nhận ra người Hứa Thảo cương cứng. Mấy ngày nay nàng sớm quen với việc bị ôm ngủ, còn cảm thấy mất tự nhiên nữa, bây giờ nàng như vậy làm tưởng nàng xảy ra chuyện gì đó.

      Mặt Hứa Thảo nóng lên, giọng : “Ta... ta muốn vệ sinh lát.”
      Phú Quý nghĩ có lẽ do nàng ăn gì đó nên bị đau bụng, cầm lấy áo khoác để bên phủ lên cho nàng và : “Nhanh , đừng để bị lạnh.”

      Hứa Thảo mặc thêm áo, khẽ ừ tiếng, chậm chậm lại giương gỗ lấy cái tiết khố mới, lại tìm những thứ dùng khi có quỳ thủy, mới hoang mang chạy ra ngoài. Phú Quý hơi nhăn mày suy nghĩ, nhìn thoáng qua bóng dáng nàng mất hút ở bên ngoài, rốt cuộc cũng hiểu được nàng như vậy là vì sao.

      Hứa Thảo đổi tiết khố, đem quần và tiết khố dơ cuộn tròn lại, mới chậm chạp trở về phòng, vừa vào trong phòng nàng liền đem đồ dơ giấu , rồi trèo lên kháng.
      Phú Quý cũng gì, tiếp tục ôm nàng ngủ.

      Buổi sáng vừa mở mắt ra, Hứa Thảo phát Phú Quý dùng chậu ngồi trong góc phòng giúp nàng giặt quần và tiết khố bị dơ. Nàng hoảng hốt ngồi dậy, vội vàng mặc thêm áo rồi mới từ kháng leo xuống, mặt đỏ bừng, ấp úng : “... cần chàng làm đâu, để tự ta giặt được rồi.”

      Kiếp trước cũng chưa có người đàn ông nào giặt giúp nàng mấy thứ này, xấu hổ mới là lạ.

      “Nàng nằm nghỉ , mấy ngày nay tốt nhất đừng làm gì cả, nước lạnh cũng được đụng, bằng tốt cho cơ thể.” Phú Quý thành thân lần rồi, nên cũng hiểu biết đôi chút, cũng biết vợ mình đây là thẹn thùng.

      Hứa Thảo khuôn mặt đỏ bừng đứng bên nhìn người đàn ông này giúp mình giặt quần và tiết khố, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, so với việc giữa mùa đông được uống chén canh nóng còn thoải mái hơn.

      Phú Quý lại múc chậu nước khác đem đồ xả sạch . giặt đồ giúp vợ mình muốn bị người khác nhìn thấy, nhất là nương và Tam đệ muội, mất công họ này kia, bảo vợ lười biếng, đối với thanh danh của vợ tốt, muốn nhìn đến tình huống như vậy xảy ra.

      Giặt sạch quần và tiết khố, treo trong phòng để hong khô, hôm nay bên ngoài tuyết rơi lớn, cũng có nắng mà phơi.
      Chờ Phú Quý phơi xong quần và tiết khố lên sợi dây thừng, Hứa Thảo mới hồi thần, mặt đỏ bừng vào bếp nấu cơm, Phú Quý cũng nhanh chân theo vào giúp đỡ.

      Buổi sáng Hứa Thảo nấu nồi cháo, gạo là gạo trắng mua lần trước, nàng vẫn nỡ ăn, còn lại tầm ba cân, nắm vài nắm cho vào nồi để nấu cháo. Lại đem cải trắng muối chua mấy ngày trước làm ra cắt thành đĩa. Tới giờ cơm, Miêu Miêu lắc lắc thân mình bé từ bên ngoài vào, người mặc quần áo chỉnh tề, chân cũng giày.

      “Miêu Miêu dậy rồi sao, nào nhanh đến đây rửa mặt sạch , sau đó chúng ta ăn cơm nha.” Đối với việc Miêu Miêu tự mặc quần áo, giày Hứa Thảo sớm còn kinh ngạc nữa, đứa bé này tuy nhưng có thể tự làm vài việc rồi.

      nhà ba người ăn sáng xong, Phú Quý rửa bát, rồi chuẩn bị lên trấn mua chút than về, Hứa Thảo nhìn bên ngoài tuyết rơi đầy trời, khuyên nhủ: “Vẫn là đừng nên , hôm nay có tuyết rơi, chờ tuyết ngừng chàng hãy , năm nay ta đoán chắc còn hoặc hai trận tuyết lớn nữa đó.”

      được, ta vẫn nên hôm nay thôi, hai ngày nay tuy có tuyết rơi nhưng cũng lớn lắm, cũng có gió bấc, đáng sợ, nếu nhỡ hai ngày nữa có gió lớn, tuyết rơi mạnh, khi đó có muốn cũng được.” Mùa đông đến thường rất lạnh, da dày sợ, nhưng vợ và con giống vậy, cần phải mua than về sớm, trước đó do vội vàng chuyện đồng ruộng, vẫn chưa có thời gian được, giờ rảnh rồi phải thôi.

      Hứa Thảo ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu có gió lớn chậm hơn nên cũng ngăn cản nữa, mà vào trong bếp lấy mấy cái bánh bột ngô, lại chưng miếng thịt lợn rừng cho mang theo, đường có đói ăn.

      Cất kĩ bánh và thịt heo rừng, Phú Quý mới vào trong thôn mượn xe trâu, thẳng về phía trấn .

      Nhìn bóng dáng Phú Quý biến mất ở cửa thôn, Hứa Thảo mới quay trở lại phòng. Hắc Tử cùng Tiểu Bạch nằm cạnh lồng gà để trông chừng. Tiểu Bạch thường xuyên đúng lên, nhìn nhìn vào trong lồng gà vài lần, Hắc Tử lại bình tĩnh hơn, nó nằm ngay ngắn bên cạnh, mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn từng bông tuyết rơi đến mất hồn.

      lát sau, Thẩm thị ôm Quân ca nhi lại đây, hai nữ nhân vừa trò chuyện vừa làm mấy việc vặt vãnh, hai đứa bé ngồi kháng tự chơi vui vẻ. Quân ca nhi và Miêu Miêu đều dễ tính, cũng khó chịu nên chơi với nhau rất hài hòa.

      Hai ngày trước Hứa Thảo may cho Miêu Miêu con búp bê bằng vải, bây giờ chúng ở kháng chơi trò đoạt búp bê. lát Miêu Miêu đoạt lấy, hồi khác Quân ca nhi lại đưa tay đoạt lại, vậy mà hai đứa bé cũng khóc nháo, ai đoạt được chơi, đứa còn lại ngồi nhìn, nhìn chán muốn chơi tự tay đoạt về lại.

      Hứa Thảo và Thẩm thị thấy hai đứa như vậy, khẽ liếc nhìn nhau cười cười.
      Hai người trò chuyện, bỗng bên ngoài vang lên tiếng Ngưu thị nôn khan, tiếp theo là giọng nàng ta nũng nịu: “Tướng công, người ta rất khó chịu, muốn ăn lạp xưởng.”

      Hứa Thảo và Thẩm thị vừa nghe liền bất đắc dĩ nhìn nhau. Chỗ này làm gì có lạp xưởng, do Hứa Thảo nhớ đến lạp xưởng ở kiếp trước, nên mấy ngày Phú Quý bận rộn khai hoang nàng ở nhà mân mê làm thử. loại làm từ huyết gọi là dồi lợn, loại nhồi thịt vào gọi là lạp xưởng. Tiết lợn là mua được từ thôn cách vách, thứ này phải cái gì quý giá nên chẳng đáng mấy văn tiền, nàng còn mua thêm ba cân thịt ba chỉ, vì thịt lợn rừng đều làm thịt muối, thịt xông khói hết rồi, thích hợp nhồi làm lạp xưởng.

      Bận bịu hai ngày Hứa Thảo mới làm xong, nàng cắt cho Thẩm thị ít nếm thử, Thẩm thị lại ăn mảnh mà cắt ra chưng lên cho mọi người cùng ăn, ai cũng khen ngon, nhưng đều biết là do Hứa Thảo làm ra nên cũng ngại mở miệng muốn thêm.

      Vốn Thẩm thị cũng còn dư ít, ai ngờ Ngưu thị càng ăn càng nghiện, cứ vài ngày lại làm bộ đòi ăn ít, miếng lạp xưởng kia chẳng mấy chốc hết sạch, bây giờ lại nháo đòi ăn thêm.

      Dương Tiểu Đồng vốn rất khó xử, nguyên bản là muốn hưu vợ, nhưng là thấy nàng cũng biết sửa đổi, liền thư thả vài ngày xem sao, sau đó phát ra nàng mang thai, bây giờ căn bản thể hưu nữa, với lại bản thân cũng tính hưu . tại vợ lại đòi ăn lạp xưởng, cảm thấy vô cùng khó xử, thứ này do đại tẩu làm ra, chừng còn muốn mang lên trấn bán kiếm tiền, vợ muốn ăn, cũng ngại mở miệng.

      Chưa kịp nghĩ ra cách, Ngưu thị lại ngồi đất nôn khan tiếp, Dương Tiểu Đồng thực bất đắc dĩ nhấc chân về phía phòng Hứa Thảo.
      Chris, linhdiep17thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :